1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đuổi Tình Yêu Đi - Hân Hân Hướng Vinh (67+2PN) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tu dinh huong

      Chương 21

      Đối phó với Lăng Chu tương đối dễ dàng, nhưng bây giờ Sở Dĩnh bắt đầu phiền não, nên thoát khỏi Chu Tự Hàn như thế nào đây, , Sở Dĩnh vẫn hiểu, tại sao Chu Tự Hàn cứ quấn lấy như vậy, cũng tin Chu Tự Hàn có thể nghiêm túc với người phụ nữ, hơn nữa từng qua lại với ta hơn năm, người đàn ông này giống như đột ngột bị sốt cao nên mới dây dưa với , cũng bởi vì dung mạo của lọt vào mắt sao, lý do này buồn cười, sao Chu Tự Hàn lại nhanh chóng trở thành kẹo mè xửng bỏ được rồi, nghĩ tới những chuyện này khỏi xoa xoa mi tâm.

      Chu Tự Hàn nghiêng đầu liếc nhìn Sở Dĩnh, mây tía ngoài cửa sổ lấp la lấp lánh ở mặt của , vẻ mệt mỏi của càng lộ ra ràng hơn, cái loại mệt mỏi nặng nề đó, giống như thể gánh vác được.

      Chu Tự Hàn hồi tưởng lại, biết Sở Dĩnh thời gian dài như vậy, chưa thấy cười qua, ở cùng trong năm, nét mặt của gần như là giống nhau, giống như món đồ chơi con nít, đều chân , cũng vì vậy, sau khi thấy lại Sở Dĩnh mới có thể bỏ được như vậy.

      Chu Tự Hàn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào như Sở Dĩnh cả, giống như trò chơi có tầng tầng trạm kiểm soát, hấp dẫn phá giải từng tầng , đánh đến cùng thể dừng tay, lại giống như có rất nhiều Sở Dĩnh, thể phân , rốt cuộc người nào mới , từng, rất xinh đẹp lại khéo léo thuận theo, bây giờ, giống như con nhím, khi tới gần cũng đâm có chút lưu tình nào.

      Có lúc Chu Tự Hàn nhớ đến năm kia, cảm thấy người phụ nữ này vô tình, hai người từng thân mật như vậy, tới hôm nay thậm chí ngay cả chút bóng dáng cũng bị mất, nhưng Sở Dĩnh lúc này, lại khiến cho Chu Tự Hàn cảm thấy cảm giác đau lòng quỷ dị.

      Sở Dĩnh quật cường, luôn có thể khuấy động sợi dây núp sâu nhất trong lòng , cả là nô lệ của vợ từng với : "Luôn có người phụ nữ như vậy, có thể chạm đến nơi mềm nhất trong lòng của em, ấy chính là khắc tinh của em."

      Lúc ấy Chu Tự Hàn xì mũi coi thường, cả của nhân sinh quan (cái này là nguyên văn convert), xem tình , đều dốc lòng làm người ta vô cùng căm phẫn, từ đầu tới đuôi để cho ấy chỉ coi chừng người phụ nữ sống qua ngày, Chu Tự Hàn cảm thấy, còn sống cũng mất sức lực rồi.

      Cho dù tại, đối với Sở Dĩnh như vậy, cũng nhớ từng qua lại với như thế nào, nhưng mà bây giờ thích , về phần thời gian dài ngắn ra sao, dù sao cho dù có chia tay, cũng để thua thiệt, đây là nguyên tắc của Chu Tự Hàn, tại rất muốn thương .

      Chu Tự Hàn kéo tựa vào trong lồng ngực của mình, duỗi ngón tay ra, nhàng xoa xoa huyệt thái dương của , dịu dàng : "Mệt mỏi sao, trước hết ngủ lát, khi nào đến nơi gọi em."

      Sở Dĩnh suy nghĩ hồi lâu, cũng muốn nghĩ cách thoát khỏi Chu Tự Hàn như thế nào, Chu Tự Hàn phải kẻ ngốc, muốn bởi vì mình, lại lộ ra chuyện trước kia, Lăng Chu, Lăng gia, còn có cha , những chuyện này như vết sẹo vừa mới kết vảy, cho dù bên ngoài nhìn qua cảm thấy tốt lắm, khi vạch trần, bên trong vẫn xấu xí chịu nổi như cũ, muốn chôn cất những quá khứ này, giống như là chuyến , khi tỉnh mộng, cái gì cũng đều biến mất, mẹ con bọn họ còn có thể tiếp tục cuộc sống an ổn của mình.

      Ngón tay của Chu Tự Hàn giống như mang theo ma lực, xoa bóp mấy cái, cảm thấy cái trán dường như còn đau nữa, rất thoải mái, thoải mái đến mức cũng muốn nhúc nhích, lúc này, của cần người ôm vào trong ngực, cho dù người ôm vào trong ngực là Chu Tự Hàn chán ghét cũng việc gì, phụ nữ, tên của ngươi chính là người yếu.

      Sở Dĩnh nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền ngủ mất, từ Sở Dĩnh có tật xấu, khi làm sai việc gì, hoặc muốn trốn tránh cái gì, liền muốn ngủ, khi còn bé nếu như thi trượt rồi, về nhà nằm ngủ, ai gọi cũng tỉnh, huống chi, tối nay Sở Dĩnh rất mệt mỏi, mấy ngày nay cũng ngủ đến mấy giờ, còn có Lăng Chu, cảm thấy tâm lực mình tiều tụy, cũng quản Chu Tự Hàn, ngủ biết trời đất gì.

      Chu Tự Hàn khéo léo ôm lấy Sở Dĩnh, làm cho tâm tình cực tốt, vốn còn muốn ăn chút gì đó với , nhưng đến nơi rồi, gọi mấy tiếng cũng được, suy nghĩ chút, để cho Tiểu Triệu đưa bọn họ trở về Tinh Huy.

      giờ Sở Dĩnh sống ở trong căn hộ chung cư phía sau cao ốc Tinh Huy, là Tinh Huy chuẩn bị chỗ ở cho nghệ sĩ dưới cờ, chung cư độc lập, an ninh tương đối tốt, có thể hạn chế tối đa săn lùng của giới truyền thông, mỗi tầng đều là độc lập với nhau, còn lớn hơn gấp đôi so với phòng ốc Sở Dĩnh mới mua.

      Điều kiện tốt như vậy, phải tự nhiên ai cũng có thể vào ở được, bình thường là người mới được công ty nâng đỡ, mới có đãi ngộ như thế, cũng dễ dàng quản lý cuộc sống riêng của nghệ sĩ, dù sao cuộc sống riêng của nghệ sĩ, chỉ có ảnh hưởng đến tương lai của nghệ sĩ, cũng liên quan trực tiếp với lợi ích của công ty.

      Sau khi Sở Dĩnh gia nhập vào đoàn làm phim “Thanh Liên” mới chuyển vào tới nơi này, từ lúc ký hợp đồng đến khi mở máy, cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đây cũng là tuyên truyền trước phần, ở studio lúc nào cũng có phóng viên theo để thu thập tin tức, làm nữ chính của “Thanh Liên”, Sở Dĩnh càng trở thành tiêu điểm của tất cả giới truyền thông.

      Vì để tránh phiền toái, Sở Dĩnh nghe theo an bài của công ty đến nơi này ở tạm, khi rảnh rỗi mới về nhà thăm mẹ , mẹ khôi phục rất tốt, trong nhà có thuê dì giúp việc, là đồng hương của mẹ, chuyện rất hòa hợp, cũng rất tỉ mỉ, Sở Dĩnh cũng rất yên tâm.

      Chỉ tiếc chung cư tập thể của công ty, có thể tránh được phóng viên, lại tránh được ông chủ lớn tự mình muốn trông coi mọi việc, xe của Chu Tự Hàn chính là chiêu bài, trực tiếp lái vào khu chung cư, người gác cổng chính là ăn chén cơm của Tinh Huy, đương nhiên dám cản xe của ông chủ lớn, cũng phải là chán sống.

      Truyện chỉ post duy nhất tại *******************

      Cứ như vậy, Chu Tự Hàn ôm lấy Sở Dĩnh tiến dần từng bước, căn bản có chút khó khăn nào, đem Sở Dĩnh đặt ở giường, Chu Tự Hàn rất thích thú quan sát bốn phía, phát ra Sở Dĩnh coi nơi này là nhà của mình, giống hệt như nhà mẫu lạnh lẽo, có hơi người.

      Chu Tự Hàn chạy hết vòng, lại trở về phòng ngủ, ngồi ở giường nhìn chằm chằm Sở Dĩnh, nhìn thế nào cũng cảm thấy thuận mắt, ngủ rất say, hành hạ như thế nào cũng tỉnh lại, mặt tẩy trang vô cùng sạch , lộ ra gương mặt trắng noãn mà xinh đẹp, Sở Dĩnh rất đẹp, hơn nữa thời điểm gương mặt mộc như vậy, có vẻ so với tuổi hơn rất nhiều.

      Mắt nhắm chặt, lông mi ở dưới mắt dài mà cuốn vểnh lên tạo ra hàng bóng râm nhàn nhạt, dưới mũi ngạo nghễ ưỡn lên là cái miệng hơi đô, giống như tiểu nha đầu có lớn lên, chỉ là sắc màu mềm mại đỏ thắm này rất mê người.

      Hấp dẫn khiến Chu Tự Hàn khỏi cúi đầu hôn cái, hôn cái lại phát cực kì nghiện, lại hôn mấy cái, đầu lưỡi cạy ra hai múi môi mềm mại, dò vào giữa răng môi, hồi lâu, liếm lát, trong lòng cảm thấy thời gian này nín nhịn ít.

      Chu Tự Hàn có gì là ranh giới cuối cùng của của đạo đức, nhưng mê gian chuyện của nữ nhân nhi cũng làm được, mặc kệ từng có bao nhiêu phụ nữ, đều là hai bên tình nguyện, chỉ vì Sở Dĩnh, mấy tháng rồi động vào phụ nữ, vào lúc này có chút nhịn được.

      Dứt khoát nằm ở bên cạnh Sở Dĩnh, ôm , hôn , chính mình bắn súng ngắn (thủ dâm), làm xong, Chu Tự Hàn khỏi lắc đầu, chính mình chịu thua, cố gắng chống đỡ sao, bên ngoài biết có bao nhiêu phụ nữ đứng xếp hàng chờ lâm hạnh, cần gì phải chịu khổ mà coi chừng mình Sở Dĩnh, cũng biết mong muốn gì, nhưng mà cho dù là bắn súng ngắn (thủ dâm) cũng rất xuất sắc, dù sao Sở Dĩnh ở ngay bên cạnh, nhìn , nghĩ tới dáng vẻ của khi cởi hết, Chu Tự Hàn càng hưng phấn giống như ăn phải thuốc lắc.

      Phát tiết hết tinh lực dư thừa, Chu Tự Hàn tắm rửa sạch rồi quay lại giường, cởi sạch quần áo người của Sở Dĩnh, chỉ giữ lại áo ngực và quần lót, ôm chầm lấy Sở Dĩnh, đắp chung cái chăn rồi ngủ.

      Lúc Sở Dĩnh tỉnh lại, cảm thấy ngực có chút thở nổi, mở mắt ra, phát cánh tay cường tráng để ngang trước ngực mình, theo cánh tay liền nhìn thấy mặt của Chu Tự Hàn.

      Trước kia ở cùng Chu Tự Hàn năm, đều là khi xong chuyện liền , trừ tiền, người đàn ông này đối với phụ nữ có chút thương hương tiếc ngọc nào cả, cho nên , sáng sớm vừa mở mắt ra nhìn thấy ta, Sở Dĩnh có chút thích ứng.

      Qua lúc lâu, Sở Dĩnh mới phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn mình, khỏi tức giận trong lòng, chen chân vào đạp Chu Tự Hàn cước, trực tiếp đem Chu Tự Hàn đạp xuống dưới giường.

      Chu Tự Hàn ôm mộng đẹp, thình lình bị Sở Dĩnh cước đạp xuống giường, còn có thể bất tỉnh: "Mẹ nó! Người nào dám đạp lão tử, to gan quá rồi." Bò dậy liền nhìn thấy Sở Dĩnh trừng mắt với .

      Chu Tự Hàn đè ép hỏa khí, mở miệng: "Sáng sớm, em ngủ , lại náo cái gì? Ngủ, ngủ. . . . . ." Chu Tự Hàn vén chăn lên vừa nằm xuống, lại bị Sở Dĩnh ôm chăn cái, trực tiếp nhảy xuống giường, để Chu Tự Hàn ngồi lại ở giường.

      Sở Dĩnh nhìn lướt qua, có chút tự nhiên quay đầu chỗ khác, thầm trong lòng, người đàn ông này xấu xa tới cực điểm, khi ngủ cả quần lót cũng mặc, hơn nữa quần áo của đâu rồi, nơi này là nhà của mà! Người đàn ông này vào bằng cách nào, Jhon với thế nào, trong này rất nghiêm mật ngay cả con ruồi cũng vào được, cái tên biến thái Chu Tự Hàn này sao lại ngủ ở giường của , căn bản Sở Dĩnh quên mất chuyện tối ngày hôm qua.

      Chu Tự Hàn thấy như thế, ngược lại rất vui vẻ, có thói quen ngủ trần truồng, mặc dù ít phụ nữ, nhưng có chỉ đơn thuần ngủ chung với người phụ nữ nào cả, Sở Dĩnh là người đầu tiên, để cho cảm thấy ôm ngủ cũng thoải mái .

      Chu Tự Hàn cũng che giấu, cứ nằm giang hai tay hai chân ở giường như vậy, nhìn Sở Dĩnh cười xấu xa: "Nếu em muốn nhìn, với tiếng, muốn nhìn bao lâu cũng được, mới sáng sớm phải giày vò nhau như vậy sao?"

      Gương mặt Sở Dĩnh đỏ bừng, nghĩ đến Chu Tự Hàn ra lời biết xấu hổ như vậy, vây chăn xung quanh, khom lưng nhặt đệm dựa đất lên, hung hăng ném tới: " biến thái! Còn nữa, ai cho vào?"

      Chu Tự Hàn tiếp được đệm dựa, cười híp mắt : "Nhanh như vậy liền quên sao, cho là hành động của em ngày hôm qua coi như là thừa nhận mối quan hệ của chúng ta, em vốn chính là của đấy, náo loạn thời gian dài như vậy, cũng nên kết thúc , em thích giới giải trí, chờ “Thanh Liên” kết thúc xong, có thể từ từ rút lui khỏi, vừa đúng lúc có thể ngoan ngoãn ở cạnh thời gian."

      Sở Dĩnh khỏi thầm cười lạnh: " thời gian? Chu tổng, tôi có thể hỏi thời gian trong miệng là bao lâu ?"

      Chu Tự Hàn xuống giường mặc bộ quần áo, tới ôm lấy : "Sở Dĩnh, đừng náo loạn với , chúng ta sống qua ngày với nhau được sao, về phần bao lâu, cũng muốn lừa dối em, chính cũng biết, nhưng đồng ý tuyệt đối bạc đãi em, cho dù về sau chúng ta chia tay, cũng bồi thường thỏa đáng cho em. . . . . ."

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tu dinh huong

      Chương 22:

      Cong cong quẹo quẹo dài thế, ngờ bọn họ lại quay trở về rồi, Sở Dĩnh làm sao biết ý tưởng của Chu Tự Hàn, đừng hỏi tới bởi vì sao, bây giờ ta có hứng thú với , dùng hết thủ đoạn cũng phải thu vào tay, chờ ngán rồi, khoản tiền trực tiếp đuổi , gọn gàng , chỉ là, đây mới là Chu Tự Hàn, thua thiệt lần trước còn đề cập làm gì, cách thẳng thừng, chính là thay đổi biện pháp chơi đùa phụ nữ, trong tự điển của , phụ nữ chỉ có tác dụng là lên giường, vĩnh viễn cũng học được tôn trọng.

      Sở Dĩnh hít hơi sâu, bình phục tức giận nơi ngực, cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Xin lỗi, tôi có hứng thú với đề nghị của Chu tổng ."

      Chu Tự Hàn hơi híp mắt lại, ánh mắt trở nên hết sức lạnh lùng, có cảm giác mình lui bước lại bước, ở trước mặt Sở Dĩnh, gần như phá vỡ các nguyên tắc có của mình, lúc nào lại tốt với người phụ nữ như vậy, lúc nào hứa hẹn qua về sau như thế nào, nhưng đồng ý với Sở Dĩnh cho dù chia tay cũng cho giá thỏa mãn, cái này còn chưa đủ ư, có lẽ phụ nữ đều là tham lam, bạn càng cho , càng được voi đòi tiên.

      Chu Tự Hàn dùng hết kiên nhẫn, mở miệng lạnh lùng gần như tàn ác: "Sở Dĩnh, em vốn là người phụ nữ của , nếu kết thúc trước, em vĩnh viễn đều phải nghe lời, có thể cưng chiều tính tình của em, nhưng nắm chắc mọi việc, từ giờ trở cho em thời gian tuần, nghĩ, em có thể tự suy nghĩ ràng."

      Bỏ xuống lời , mặc quần áo , Sở Dĩnh ngồi ở giường cắn môi ngẩn người, rất ràng, nếu như Chu Tự Hàn muốn trị , có thể từ mà biệt, nhưng mẹ cần uống thuốc liên tục, chính là thuốc mà Chu Tự Hàn tìm được từ nước ngoài, thị trường căn bản thấy.

      sớm biết, kiêu ngạo thuộc về Sở Dĩnh căn bản đáng giá nhắc tới ở trước mặt Chu Tự Hàn, đoán chừng ở trong ánh mắt lạnh lùng của Chu Tự Hàn, vẫn cảm thấy biết phân biệt.

      Chu Tự Hàn dễ chọc, Giai Giai sớm cảnh cáo , nhưng lúc trước có con đường thứ hai , như vậy tại sao? Trừ việc trở thành đồ chơi của Chu Tự Hàn lần nữa , còn có con đường thứ hai sao?

      Lúc Jhon và Giai Giai tiến vào, Sở Dĩnh sửng sốt chút: "Giai Giai? Sao cậu lại tới đây?"

      Jhon cười giải thích: "Chu tổng vừa đến công ty, cũng thông báo cho phòng nhân , đẩy Lưu Giai Kỳ đến nơi này của chúng ta, về sau ấy chính là người tuyên truyền của rồi, tôi xem tài liệu về Lưu Giai Kỳ, các còn là bạn học, đúng rồi, hình như cũng học cấp 3 chung trường. . . . . ." Sau đó nhìn hai người : "Các là bạn học sao?"

      Sở Dĩnh khỏi hơi cười khổ, Chu Tự Hàn đây là muốn cho biết, còn có cả Giai Giai, quan tâm Giai Giai được, Giai Giai có cha mẹ, có nhà, Chu Tự Hàn muốn đối phó Giai Giai, còn dễ như trở bàn tay, mặc dù hèn hạ, nhưng Sở Dĩnh tin tưởng, lúc Chu Tự Hàn thẹn quá thành giận đều có thể làm được.

      "Jhon, tôi và Giai Giai chỉ là bạn học mà còn là bạn rất thân, đúng rồi, hôm nay có lịch trình gì?"

      Jhon lật cuốn sổ chút : "Hôm nay có tiết mục lên hình, phải rất quan trọng, tôi giúp đẩy ! Sáng mai muốn chụp hình, sáng mai phỉa quay cảnh cuối của "Thanh Liên" tốt nhất nghỉ ngơi ngày."

      Giai Giai chờ Jhon , mới lôi kéo tay Sở Dĩnh hỏi: "Cậu gặp Lăng Chu rồi hả? Sáng sớm nay, Trương Phàn gọi điện thoại cho mình, lời giống như ăn phải thuốc súng, bảo mình với cậu, đừng hại Lăng Chu nữa, khiến mình mắng cho ta trận, ai chứ! Trong mắt của ta chỉ có mình Lăng Chu, tưởng như ai biết bọn họ cặp với nhau vậy, cứ la gào khắp nơi. "

      tại Sở Dĩnh cũng buồn vì Lăng Chu, thế nào chuyện của Lăng Chu cũng qua lâu rồi, bây giờ là có cách nào đối phó với Chu Tự Hàn, Giai Giai nhìn lát rồi cẩn thận hỏi: " phải Lăng Chu, đó là vì Chu Tự Hàn ?" Sở Dĩnh thở dài: "Giai Giai, Chu Tự Hàn dễ chọc có đúng hay ?"

      Giai Giai còn có cái gì hiểu: "Theo như cậu , thể có thù tất báo, nhưng Chu Tự Hàn nổi tiếng rất bá đạo đạo lý, hơn nữa ta biết cậu đùa bỡn ta năm, ta sao có thể sảng khoái bỏ qua cho cậu, căn bản là thể được, ta uy hiếp cậu sao?"

      "Tên khốn này giữ lời, ban đầu với ta, mình tiến vào Tinh Huy coi như thanh toán xong mà." Sở Dĩnh còn hơi sức lầm bầm câu.

      Giai Giai khỏi : "Cậu ngu hả! Ban đầu với cậu, vào Tinh Huy căn bản là thủ đoạn Chu Tự Hàn muốn gần quan được ban lộc, thuận tiện còn có thể có được quảng cáo phát ngôn của Âu Phỉ, cớ sao mà làm, nếu ta muốn bỏ qua cho cậu, vậy còn phí công sức làm gì."

      "Vậy mình phải làm sao bây giờ? Giai Giai, mình cảm thấy mình căn bản phải đối thủ của Chu Tự Hàn."

      "Cái gì làm thế nào?" Giai Giai đẩy cái nảy sinh ác độc : "Bằng , lừa gạt ta đến chỗ này, trước hạ độc giết chết ta, sau đó hủy thi diệt tích, trừ hại cho đông đảo phụ nữ."

      Sở Dĩnh khỏi nở nụ cười vỗ vỗ tay: "Ý kiến hay, chẳng qua mình đề nghị hạ thuốc cho ta, sau đó đem ta giam chung chỗ với đám chó đực động dục, rồi bạo lỗ đít của ta, sau đó chúng ta uy hiếp ta, còn dám quấn quít, liền đăng video mạng, khiến người dân toàn thế giới đều nhìn đến kết quả ta bị súc sinh bạo hoa cúc ."

      "Ha ha. . . . . ." Hai người ôm nhau cười to hồi.

      Truyện chỉ post duy nhất tại *******************

      Giai Giai xoa nước mắt , vỗ vỗ bả vai của Sở Dĩnh: " , mình nhìn ra được, Lăng Chu còn chưa buông tay, các cậu có khả năng quay lại hay . . . . " Giai Giai chưa xong bị Sở Dĩnh cắt đứt: " Lăng Chu là quá khứ rồi, từ lúc chia tay, mình muốn nghĩ tới ta nữa, bây giờ suy nghĩ kĩ chút, còn bằng lúc học lớp mười hai liền chia tay, cũng liên lụy đến tại."

      Về việc hai người muốn đối phó với Chu Tự Hàn, cũng chỉ là tiện miệng thôi, người đàn ông kia có quyền thế, và Giai Giai ai cũng chọc nổi, tại, giả sử cha của Sở Dĩnh vẫn còn sống, so với nhà họ Chu thanh danh hiển hách cũng đáng , Chu Tự Hàn vốn rất bá đạo, cho nên ta có thể làm theo ý thích, đây cũng là thực tế.

      Lý Xuyên hô lên: "Cắt, tốt lắm, kết thúc công việc." Cảnh tượng cuối cùng kết thúc, studio tràn ngập tiếng cười, "Thanh Liên" chính thức đóng máy, tiếp theo là họp báo với phóng viên, tổ chức ở phòng tiệc khách sạn, giới truyền thông cũng tới tham gia náo nhiệt.

      Sở Dĩnh trang điểm rất lộng lẫy, mặc bộ váy chiffon màu trắng, hơi lộ vai ra, đeo chuỗi dây chuyền ngọc trai đơn giản, tóc vấn ở sau ót, dùng cây trâm trân châu cố định tóc, hai bên tóc mai hơi rủ xuống, tai cũng đeo đôi hoa tai làm bằng trân châu, đơn giản mà cũng rất thanh nhã bất phàm. Giai Giai ở xa nhìn , dưới ánh đèn flash Sở Dĩnh rất đẹp.

      Là bên sản xuất, tổng giám đốc của Tinh Huy là Chu Tự Hàn tự nhiên cũng ngồi ở đây, xì căng đan của Sở Dĩnh và Chu Tự Hàn càng xào càng nóng. Ngày hôm trước ở bên ngoài studio, Sở Dĩnh như chim tựa sát vào người Chu Tự Hàn, song song lên xe, có phóng viên chụp được, hai người tới chỗ ở của Sở Dĩnh, cùng chung đêm xuân, tới ngày tiếp theo mới nhìn thấy Chu Tự Hàn ra ngoài, tin tức tràn ngập các báo, phóng viên truyền thông sao có thể bỏ qua cho, ngay cả xì căng đan của Tôn Tiểu Bằng và Trần San Ny lộ ra cũng bỏ qua, tập trung nhắm vào Sở Dĩnh và Chu Tự Hàn.

      "Sở tiểu thư, ngày hôm trước có phóng viên chụp được ảnh Chu tổng rời từ chỗ ở của , có thể tiết lộ quan hệ giữa và Chu tổng hay ?"

      "Sở tiểu thư là người mới được Tinh Huy nâng đỡ, lại nhận được vai nữ chính trong "Thanh Liên", có phải muốn cho mọi người biết dùng quy tắc ngầm hay ?"

      "Có người biết tình hình tiết lộ, trong lúc Sở tiểu thư làm nhân viên bình thường ở Tinh Huy, từng là tình nhân bí mật của Chu tổng, quan hệ của hai người còn kéo dài hơn năm, tin tức này có hay ?"

      Vấn đề của phóng viên ngày càng sắc bén, nếu có liên quan đến điện ảnh, đều là xì căng đan của Sở Dĩnh và Chu Tự Hàn, khiến khống chế được tình hình này.

      Sở Dĩnh sớm bị kinh ngạc lời nào, phóng viên liền trực tiếp chuyển sang người trong cuộc khác là Chu Tự Hàn: "Chu tổng, vậy là Sở tiểu thư chấp nhận rồi! Còn Chu tổng sao?"

      Chu Tự Hàn cười lạnh nhìn Sở Dĩnh cái, Sở Dĩnh có cảm giác, tóc gáy sau đầu đều dựng đứng lên, Chu Tự Hàn tiện tay cầm lấy cái micro gần đấy rất hài hước mà : "Mọi người cũng có bằng chứng như núi rồi, còn hỏi cái gì? Về phần quy tắc ngầm, tôi chỉ có thể , nam chưa cưới nữ chưa gả, xảy ra cái gì cũng đúng lúc, liên quan đến quy tắc ngầm."

      câu này của Chu Tự Hàn, quả chính là khẳng định quan hệ giữa và Sở Dĩnh, qua nhiều năm như vậy, phụ nữ bên cạnh Chu Tự Hàn tới tới lui lui, đều đếm hết, phần lớn đều là ngôi sao, nhưng cũng thấy Chu Tự Hàn chính miệng thừa nhận cái gì, thế nào đến lượt Sở Dĩnh lúc này, liền thay đổi thành nam chưa cưới nữ chưa gả, xảy ra cái gì cũng đúng lúc, đây phải muốn hai người nghiêm túc hẹn hò, Sở Dĩnh có thể trở thành bé lọ lem kế tiếp hay sao?

      Giới truyền thông nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt, ồn ào lộn xộn hỏi: "Hai người có phải chính thức hẹn hò hay ? Có ý kết hôn hay . . . . . .?" Sở Dĩnh lần đầu tiên thấy được truyền thông đáng sợ, hơi có ít gió, đến tai truyền thông có thể trở thành bão lớn, huống chi, Chu Tự Hàn lại có lòng hướng dẫn như vậy.

      Phóng viên ban nãy lại kiên nhẫn hỏi lại: "Xin hỏi Chu tổng, Sở tiểu thư có phải từng là tình nhân bí mật trong năm của hay ?" Ánh mắt Chu Tự Hàn loe lóe, nhìn chăm chú vào tấm poster tường rồi : " Hình như tôi trả lời vấn đề này rồi, tôi và Sở tiểu thư, nam chưa cưới nữ chưa gả, xảy ra cái gì đều là hành động bình thường. . . . . ."

      Kết thúc cuộc họp báo, Sở Dĩnh cảm thấy còn mệt hơn đánh giặc, đầu có chút ong ong, dễ dàng trở lại bình thường, khỏi bắt đầu lo lắng cho mẹ của mình, tư tưởng của bà rất truyền thống, ban đầu lúc tiến vào giới giải trí, bà tán thành, tại làm cho xì căng đan bay đầy trời như vậy, biết mẹ nghĩ như thế nào đây.

      Thời điểm Sở Dĩnh ở ngoài cửa, suy nghĩ nên giải thích như thế nào, nhưng vừa nhìn thấy mẹ , liền có cảm giác tất cả lời giải thích đều vô dụng, Nhạc Thu Mạn cũng cái gì, chỉ lôi kéo vào trong nhà ngồi xuống, bà suy nghĩ lâu mới hỏi: " Chu Tự Hàn đó là tổng giám đốc của công ty con sao? Mẹ chưa bao giờ tán thành, hay tồn tại thành kiến với người, nhưng Chu Tự Hàn này, trước kia phải là, ừ. . . . . . Ách. . . . . ."

      Nhạc Thu Mạn cân nhắc hồi lâu, cũng tìm được lời thích hợp, cuối cùng câu: "Mẹ vẫn cảm thấy, người đàn ông đơn giàn chút mới thích hợp với Tiểu Dĩnh nhà ta, dĩ nhiên, mẹ cũng muốn can thiệp vào chuyện đương của con, chỉ cần con biết rằng , mẹ tin tưởng vào ánh mắt của con là được."

      Sở Dĩnh nghiêng người nằm ở trong ngực mẹ, ôm lấy eo của bà: "Mẹ, cám ơn mẹ, luôn luôn ủng hộ con vô điều kiện như vậy, mẹ yên tâm, con hiểu mình làm cái gì!"

      "Đứa ngốc!" Hốc mắt Nhạc Thu Mạn có chút ướt át, vuốt vuốt tóc của con : "Mẹ là mẹ con ! Có câu , ai hiểu con bằng mẹ, mẹ biết con khổ sở, nhưng mẹ cũng hi vọng, con có thể tìm được người đàn ông con để gả cho, hạnh phúc sống qua ngày, việc này cũng rất quan trọng."
      Mai Trinh, Hale205Xu trần thích bài này.

    3. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Chấp nhận ở Chu công tử điều là hứa lèo để đạt mục đích, còn đáng mặt đàn ông, này hứa hẹn gì với Sở đĩnh cả, chỉ là duy trì mối quan hệ tình tôi nguyện thôi. chàng đôngzoang này chưa muốn dừng chân bên đóa hoa Sở đĩnh, tại cảm thấy Sở dĩnh bí , hấp dẫn bản năng chinh phục của Chu công tử. Còn Sở đĩnh chỉ nghĩ cho mình thôi, còn mẹ nữa. Muốn sống trong giới giải trí đầy thị phi này, phải làm sao , thẳng thắn trung thực cũng được vì luôn có kẻ ngáng đường ganh ghét, còn thuận theo ư, còn nếu theo Chu, trái tim cũng rắn chút, đừng có mà uỷ mị, ý phăng teo lúc nào biết ấy chứ. Mình muốn thấy này bị ngược cho đỡ tức . Thanks bạn.
      Xu trần thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tu dinh huong

      Chương 23

      "Người đàn ông sao? Trừ Lăng Chu ra, có lẽ đời này có người như vậy nữa." Sở Dĩnh biết mẹ rất cơ trí, rất nhiều chuyện tự cho là lừa gạt được bà, cũng vì để an tâm nên bà giả bộ hồ đồ thôi, đây là mẹ quan tâm , vì mẹ, muốn Sở Dĩnh làm gì cũng được.

      Đây là lần thứ hai Sở Dĩnh ngồi trong phòng làm việc của Chu Tự Hàn, để đàm phán giao dịch, chỉ có điều lần này so với trước kia có thể diện nhiều hơn, lần đầu tiên là trợ lí Từ của Chu Tự Hàn trực tiếp cho biết bao nhiêu tiền, lúc này phải ràng ở trước mặt Chu Tự Hàn.

      Sở Dĩnh suy nghĩ lâu, cảm thấy, để cho Chu Tự Hàn bỏ qua cho mình, căn bản là chuyện viễn vông, biết thói hư tật xấu của đàn ông, càng có được càng muốn có, Chu Tự Hàn có hứng thú với , đến từ chính lòng chinh phục của đàn ông, càng đối nghịch với ta, ta càng muốn buông tha cho , muốn ta dừng tay, chỉ có thể làm ta toại nguyện, lấy được, có lẽ chán ghét rất nhanh.

      Sở Dĩnh có thể tự mình đến tìm , Chu Tự Hàn rất vui mừng, coi như nàng này thông minh, ra , phải tổn thương nhiều đến tình cảm, sớm theo , tất cả đều vui vẻ rồi.

      Chu Tự Hàn từ phía sau bàn làm việc tới, ôm Sở Dĩnh ngồi ghế sa lon, rất dịu dàng: "Buổi tối đặt phòng ăn rồi, chúng ta ăn cơm cùng nhau chứ?"

      Sở Dĩnh nghiêng đầu nhìn : "Chu Tự Hàn, tôi có thể đồng ý với , nhưng mà có điều kiện."

      Chu Tự Hàn nhíu mày cười: "Điều kiện? Em xem, điều kiện gì?"

      Sở Dĩnh mở miệng: "Đầu tiên trong lúc tôi và qua lại, thể xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác, nếu như đụng vào người khác, tôi có thể rời . Mặt khác, chuyện của chúng ta, tôi hi vọng bị giới truyền thông theo dõi, vấn đề này phải ra mặt xử lý."

      Chu Tự Hàn suy nghĩ cẩn thận chút, điều kiện thứ nhất có chút hà khắc với , lại suy nghĩ tiếp, mấy tháng này, cũng còn tìm phụ nữ đến nữa, cũng vấn đề gì, dù sao trước tiên cứ thu Sở Dĩnh vào tay, sau này rồi hãy chuyện sau này.

      Sở Dĩnh giống như biết ý nghĩ của : "Chu Tự Hàn, điều kiện của tôi phải chơi, cần làm hợp đồng, tìm luật sư công chứng."

      Chu Tự Hàn khỏi buồn cười: "Cần làm nghiêm túc như vậy sao?" Sở Dĩnh chợt đứng lên: "Nếu như đồng ý, coi như tôi chưa gì cả." xong muốn cất bước .

      Chu Tự Hàn vội vàng chặn lại: "Trước kia biết, em lại có tính tình như vậy, đồng ý, chính vì cảm thấy, chuyện của chúng ta nếu đến tai luật sư có thể bị tổn thương tình cảm hay ?"

      "Tổn thương tình cảm?" Sở Dĩnh khỏi cười lạnh, hoài nghi liệu Chu Tự Hàn có tình cảm đặc biệt đối với phụ nữ hay ?

      Sở dĩ Sở Dĩnh đưa ra điều kiện này, vì biết Chu Tự Hàn thể nào chỉ qua lại với mình được, tình sử của người đàn ông này có thể tạo thành phiên bản đại của Kim Bình Mai rồi, bảo ta có quan hệ với người phụ nữ, đoán chừng chưa tới ba tháng ngán, chừng, sau tháng có thể được giải thoát, vừa đúng lúc có thể mượn cơ hội này để rút lui khỏi giới giải trí.

      Sở Dĩnh vẫn thích ứng được với giới giải trí, nơi này tràn đầy danh lợi và cạm bẫy, mọi người giống như đeo thêm mấy lớp mặt nạ dày trước mặt, quá dối trá, quá mệt mỏi: "Còn có điều kiện phụ, đồng ý với tôi rồi, tôi muốn hủy bỏ hợp đồng với Tinh Huy."

      Chu Tự Hàn đạt được mục đích, tính tình dễ chịu : " chừng "Thanh Liên" có thể đạt giải thưởng, đến lúc đó vòng nguyệt quế của ảnh hậu đội ở đầu, em trở thành ngôi sao lớn, cơ hội thế này phải ai cũng có thể có được, em rút lui như vậy cảm thấy đáng tiếc sao?"

      Sở Dĩnh chút cử động, có chút nhịn được "Sảng khoái chút , có được hay ?"

      Chu Tự Hàn khỏi vui vẻ, ôm chầm lấy hôn cái, đột nhiên : "Em xem có phải bị coi thường quen rồi , em động chút là nhăn mặt với , trong lòng lại thấy rất vui."

      Sở Dĩnh cũng khỏi cười, tức giận : " mới là đồ có lòng tự trọng, , là đáng khinh, làm sao lại quấn lấy tôi tha ?"

      Lời này của Sở Dĩnh dễ nghe, nhưng mặt lại lộ ra nụ cười thản nhiên, khiến khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra lúm đồng tiền bên má như như , còn ý lạnh, lại vô cùng dí dỏm, Chu Tự Hàn cảm thấy ngứa ngáy, đè lên người , lại bị Sở Dĩnh chặn lại: "Chờ , điều kiện được rồi, nhưng còn chưa công chứng đấy!"

      Chu Tự Hàn kéo tay của xuống, tới bên tai xấu bụng : " tại tha cho em, đợi buổi tối, xem thu thập em như thế nào." Chu Tự Hàn đứng lên, nhấn điện thoại nội bộ để trợ lí Từ tìm luật sư Lý tới đây, thảo ra bản hợp đồng, và Sở Dĩnh cùng ký tên, để Lý luật sư công chứng.

      Trợ lí Từ ở bên cạnh, giống như luật sư Lý, nhìn nội dung bản hợp đồng, nín cười đến mức miệng muốn rút gân, ngờ, Chu tổng minh thần võ của bọn họ cũng có ngày này, nội dung hợp đồng ràng nghiêng về bên, quả là nước mất chủ quyền, trợ lí Từ suy nghĩ, Sở Dĩnh này cũng khổ tâm, đưa ra điều kiện này, có thể thuận lợi thoát thân từ Tinh Huy, về sau Chu tổng cũng thể trăng hoa ở bên ngoài được, chưa , Sở Dĩnh phủi mông cái liền mất, Chu tổng cũng có biện pháp ngăn cản, Sở Dĩnh nghĩ ra chiêu lấy lui làm tiến này quá cao, đừng Sở Dĩnh, ngay cả cũng tin, từ nay Chu tổng chỉ có thể qua lại với người phụ nữ.

      Sau khi xong việc, Chu Tự Hàn phất tay cái để luật sư Lý và trợ lí ra ngoài, cửa vừa đóng, Chu Tự Hàn trực tiếp nhào tới người Sở Dĩnh: "Bảo bối, xong việc lần này rồi, chúng ta nên thân mật ! ra điều kiện của em đều là dư thừa, mấy tháng này, làm gì có người phụ nữ nào khác, giằng co với nàng này, cũng sắp nghẹn chết rồi. . . . . ." xong liền nôn nóng kéo quần áo người của Sở Dĩnh, lại bị Sở Dĩnh dùng sức đẩy ra.

      Đẩy Chu Tự Hàn xuống xong, Sở Dĩnh nhanh chóng đứng lên, chạy đến cạnh cửa : "Chu Tự Hàn, ngày hôm qua dì cả của tôi vừa tới, cho nên, còn phải nghẹn thêm mấy ngày nữa rồi, buổi tối tôi còn có lịch trình khác, tôi trước đây." xong, đẩy cửa ra ngoài.

      "Sở Dĩnh, em khá lắm. . . . . ." Chu Tự Hàn cắn răng nghiến lợi , nàng này cũng tính toán kĩ rồi, muốn thay đổi biện pháp để cho thoải mái đây mà.
      Truyện chỉ post duy nhất tại *******************

      Trợ lí Từ còn tưởng rằng tối hôm nay thấy Sở Dĩnh và Chu tổng, dễ dàng thu vào tay, còn biết Chu tổng ép buộc thế nào rồi, ngờ, chân trước mới bước ra Sở Dĩnh cũng ra tới, chỉ nghe tiếng hô của Chu tổng bên trong, trái tim bé của trợ lí Từ run rẩy mấy cái, bội phục Sở Dĩnh, tại sao lại dám vuốt râu con cọp Chu tổng này, còn lấy tay nhổ từng cọng nữa chứ?

      Sở Dĩnh rời khỏi Tinh Huy, vừa ngồi lên xe, Giai Giai liền hỏi: "Như thế nào rồi?"

      Sở Dĩnh gật đầu cái, Giai Giai nhìn chút: "Cậu tránh hôm nay, tránh ngày mai, nhưng có thể tránh cả đời sao, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi."

      Sở Dĩnh nhắm mắt lại: "Có thể tránh ngày là ngày." Giai Giai gãi gãi đầu: "Việc này, Sở Dĩnh à, ra Chu Tự Hàn cũng cặn bã như chúng ta nghĩ, nếu như ta đồng ý với điều kiện của cậu, chứng tỏ ta cũng lòng với cậu."

      Sở Dĩnh mở mắt ra nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính, trời chiều nhiễm đỏ phía chân trời, từng mảnh từng mảnh màu đỏ, giống như máu, vĩnh viễn bao giờ quên cái chết của cha, cha chết ở trong phòng tắm, cắt cổ tay, máu lẫn vào nước chảy đầy sàn nhà, cha người đàn ông ích kỷ, để lại mẹ con mình còn chính mình lại mất, còn để lại vết nhơ cả đời tắm sạch.

      Còn vẫn chạy đôn đáo khắp nơi, nghĩ cách cứu ông ấy ra, ra vấn đề của cha lúc ấy vẫn có cách cứu vãn, biết chuyện cụ thể bên trong như thế nào, nhưng chỉ có mình cha bị liên lụy, cuối cùng khi cha vừa chết, tất cả mọi tội danh đều đổ lên người ông ấy, lúc ấy náo loạn vô cùng, có người cha chết vẫn chưa đền hết tội, nhưng thủy chung vẫn tin, cha tham ô.

      Nếu như cha tham ô, vậy những khoản tiền tham ô đó đâu rồi? Chú Lăng , vì để bảo vệ cha đến cùng, tốt nhất nên truy cứu chuyện này nữa, chỉ mơ hồ cho biết, cha có nuôi tình nhân ở bên ngoài, cũng cụ thể tất cả mọi chuyện với .

      Khi đó rất mệt mỏi, xử lý tang của cha, mỗi ngày đêm đều phải coi chừng mẹ, chỉ sợ mẹ nghĩ quẩn, muốn theo cha của , trở thành đứa trẻ mồ côi. tại, vẫn dám hồi tưởng, lúc ấy rốt cuộc sống được như thế nào, cha mẹ tình cảm tốt như vậy, vậy mà cha cũng có người phụ nữ khác ở bên ngoài.

      và Lăng Chu, lúc trước cũng yếu ớt chịu nổi kích, đời này đâu còn giả gì, cũng nghĩ thông rồi, nếu Chu Tự Hàn tha cho , vậy có quan hệ gì với ta cũng được, ta sớm sạch rồi, còn giả vờ thanh cao làm gì, coi như diễn trò, coi như giao dịch, tất cả đều cần thiết, đến lúc kết thúc, ai còn nhớ ai.

      "Sở Dĩnh, tốt nhất cậu nên để cho Chu Tự Hàn biết chuyện của cậu và Lăng Chu, mình sợ về sau nếu ta biết được, mọi chuyện rất rắc rối, Chu Tự Hàn rất kiêu ngạo, làm sao có thể cho phép trong lòng người phụ nữ của ta cất giấu hình bóng người đàn ông khác được chứ, đừng phủ nhận, cậu thể nào tiếp tục với Lăng Chu được nữa, vậy hoàn toàn quên ta , chờ đến khi kết thúc với Chu Tự Hàn, liền tìm người sống qua ngày, đây phải là ước mơ của cậu sao?" Đúng vậy! Đây từng là giấc mơ của , chỉ tiếc, bây giờ trở thành giấc mơ xa vời. . . . . .

      "Bảo bối, nghĩ gì mà mất hồn như thế, tới đây cho ngươi đàn ông của em sửa đổi vận may chút nào, hôm nay thua hai vòng rồi, nếu thua tiếp nữa, đến quần cũng còn nữa."

      Hai người Kiến Quốc và Trần Bân cười được: "Thôi , Chu lão đại, đây là điển hình của đỏ tình đen bạc đấy! Chút tiền lẻ này còn để vào mắt sao, có phải chị dâu?"

      Sở Dĩnh hơi nhíu nhíu mày, còn chưa quen với việc có người gọi là chị dâu, cũng biết là người nào bắt đầu trước, sau đó tất cả mọi người đều gọi như vậy.

      vừa thông báo chút, Chu Tự Hàn liền trực tiếp ép buộc đến nơi này, nơi này là hội quán Ôn Tuyền nổi danh ở ngoại ô, mấy người ở trong này trừ Trần Bân và Lâm Kiến Quốc ra, đều biết những người khác, cũng có người phụ nữ nào khác.

      có chút bần thần, Chu Tự Hàn liền để ngồi lên đùi của , giọng hỏi ở bên tai : "Có phải rất phiền hay , lại nhăn mặt với rồi, hết vòng này, chúng ta về nhà, có đói bụng ? gọi món ăn cho em ." xong, rung chuông gọi nhân viên phục vụ vào, gọi cơm chiên vây cá, ngoài ra còn gọi cháo gà.

      Hai người Trần Bân và Lâm Kiến Quốc ngồi đối diện rất kinh ngạc, trong lòng thầm kêu nguy hiểm , may mà hai người có đắc tội với này, nhìn dáng vẻ này, Chu lão đại động lòng rồi, chưa bao giờ thấy Chu lão đại săn sóc người phụ nữ như vậy?

      Chỉ lát sau, phục vụ bưng cái khay bằng bạc vào, Chu Tự Hàn ôm Sở Dĩnh đến bàn ăn bên kia, cầm cái thìa múc thìa cơm chiên đút tới miệng Sở Dĩnh.

      Sở Dĩnh có chút khó tin nhìn , cảm thấy cả người đều nổi da gà, người đàn ông này là Chu Tự Hàn sao? Quả giống như biến thành người khác, ta buồn nôn như vậy, cũng có nghĩa vụ phải biểu diễn ở trước mặt mọi người, sau đó đoạt lấy cái thìa, tự mình ăn .

      Chu Tự Hàn nhìn cười tiếng, cũng biết chuyện gì xảy ra, Sở Dĩnh càng như vậy, càng thích nhiều hơn, thích đến nỗi biết phải làm như thế nào nữa.
      Mai Trinh, Hale205Xu trần thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tu dinh huong

      Chương 24

      ra Sở Dĩnh có khẩu vị gì, mỗi lần vào mấy ngày kỳ sinh lý, đều vô cùng thoải mái, vốn là muốn kết thúc công việc xong, rồi về nhà ngủ, lại bị Chu Tự Hàn đưa đến nơi này, chơi bài chơi đến bây giờ, cũng nửa đêm rồi.

      Sở Dĩnh lý giải được vì sao Chu Tự Hàn dẫn tới đây được, Sở Dĩnh ăn hai miếng để cái thìa xuống, Chu Tự Hàn đem canh gà dinh dưỡng lên thổi thổi, đưa tới : "Uống hết canh gà này , đầu bếp nơi này nấu canh tuyệt nhất."

      Sở Dĩnh muốn bực mình với ở trước mặt những người này, hai ba lần đem canh gà ăn hết, Chu Tự Hàn chỉ chỉ cơm chiên còn dư lại: "Cái này nếu để cho lão gia tử nhà nhìn thấy, có thể dạy hai giờ tư tưởng giáo dục cho em." xong đem cơm chiên ăn còn dư lại lùa mấy cái vào trong miệng.

      Sở Dĩnh sửng sốt chút, đây là lần đầu tiên nghe Chu Tự Hàn tới chuyện nhà ta, trước kia mẹ luôn chăm sóc từ đến lớn, có thể thấy được mặc dù Chu Tự Hàn hèn hạ vô sỉ, gia giáo lại tương đối khá.

      Ăn cơm xong, Chu Tự Hàn ôm Sở Dĩnh đứng lên, với mấy người kia: "Các cậu tiếp tục , bọn mình trước đây." Kiến Quốc vội : "Chu lão đại, cậu cũng quá có suy nghĩ rồi, hôm nay khó khăn lắm em mới có vận may vượng đại sát tứ phương, đừng , đừng , chơi hai vòng nữa ."

      Chu Tự Hàn cười tiếng, chỉ chỉ cái đó thay tay : " để cho hai người khác thay mình, thắng , thua đều tính cho mình, bảo bối nhà mình cũng buồn ngủ mở mắt ra rồi, trở về lại tìm ngày khác, chúng ta đánh suốt đêm luôn."

      Trần Bân cười : "Kiến Quốc được rồi a, đừng chậm trễ lão đại và chị dâu làm chính ." Mấy người cũng mập mờ nở vài nụ cười, mặt Sở Dĩnh có chút hồng, đám người này quả có ngượng miệng, chỉ là biết, Chu Tự Hàn làm như vậy, rất hào phóng, như người đàn ông.

      theo Chu Tự Hàn ra khỏi hội sở, đến ngồi xuống chỗ ngồi phía sau xe, Sở Dĩnh liền có chút buồn ngủ dậy nổi nữa, trước kia còn chống đỡ đấu trí đấu dũng với Chu Tự Hàn, tại cũng thỏa hiệp, cũng còn cần thiết phí sức lực nữa, mềm nhũn tựa vào trong ngực Chu Tự Hàn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Chu Tự Hàn cười, vừa cầm tay của , liền nhịn được nhíu nhíu mày, bây giờ cũng là tháng năm rồi, tay của vẫn còn lạnh lẽo giống như băng, cúi đầu nhìn kỹ , khuôn mặt nhắn của có chút tái nhợt, xem ra thoải mái.

      Chu Tự Hàn cũng biết mình làm sao, muốn ở chỗ với Sở Dĩnh, cho dù có hiểu chuyện này thể trở thành được, nhưng cũng muốn buông ra, Chu Tự Hàn đặt Sở Dĩnh ở trong lồng ngực mình, để cho thoải mái hơn chút, đem hai tay bé của nắm ở trong tay mình.

      Vậy có chút ấm áp khô ráo quen thuộc từ bàn tay xuyên vào trái tim, Sở Dĩnh khỏi mở mắt ra, có chút mơ hồ nhìn Chu Tự Hàn, bình tĩnh nhìn lâu, giãy giụa tay mấy lần cũng thoát ra được.

      Chu Tự Hàn cúi đầu hôn ở trán , dịu dàng hỏi : "Thế nào? Còn chưa thoải mái sao?" Sở Dĩnh lắc đầu cái rồi nhắm mắt lại, còn giãy giụa nữa, nhưng khỏi suy đoán trong lòng, rốt cuộc Chu Tự Hàn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là thủ đoạn cứng rắn dùng chán rồi nên đổi sang dụ dỗ sao, bày ra sắc mặt tình cảm dịu dàng như vậy, , Sở Dĩnh có chút luống cuống cực kỳ, căn bản đây phải là Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn làm sao có thể săn sóc dịu dàng đối với phụ nữ như thế.

      Cảm thấy xe dừng lại, Sở Dĩnh mở mắt ra mới phát , phải là chỗ ở của , mà là biệt thự vùng ngoại thành của Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh cau mày nhìn Chu Tự Hàn: "Ngày mai tôi muốn tuyên truyền cùng đoàn làm phim." Ý kia chính là cho Chu Tự Hàn biết rãnh bồi ta.

      Chu Tự Hàn cười, lôi kéo tay của xuống xe: "Tinh Huy là của , là nhà đầu tư lớn nhất kiêm luôn nhà sản xuất của “Thanh Liên”, giai đoạn tuyên truyền trước em có quan hệ gì."

      Sở Dĩnh chợt bắt đầu khó hiểu, Chu Tự Hàn làm ăn kiêu ngạo thế nào, người đàn ông này quả cố tình làm bậy đến mức thể lý, nhưng mà đều để ý, có chuyện gì, sớm phiền những thứ tuyên truyền thông báo dứt kia rồi, coi như đây là phúc lợi của Chu Tự Hàn .

      Sở Dĩnh từ phòng tắm ra ngoài chỉ thấy Chu Tự Hàn vây áo choàng tắm xung quanh tựa vào đầu giường, cười híp mắt nhìn mình, Sở Dĩnh cũng xa lạ với Chu Tự Hàn như vậy, hơn nữa trong mắt của trắng ra **, rào rạt thiêu cháy gần như thành lửa cháy lan ra đông cỏ, Sở Dĩnh khỏi có chút sợ, nhớ , thủ đoạn giày vò giường của người đàn ông này, bây giờ muốn, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.

      Chu Tự Hàn quét qua Sở Dĩnh từ xuống dưới, vừa mới tắm rửa xong, người mặc vào cái áo choàng tắm của , áo choàng tắm vô cùng rộng rãi, mặc ở người rộng thùng thình, lại có loại hấp dẫn kì lạ.

      Nghiêm túc tính toán ra, hai người biết làm bao nhiêu lần rồi, căn bản tương đối quen thuộc, nhưng lúc này Sở Dĩnh vẫn cho Chu Tự Hàn loại kích động hoàn toàn mới như cũ, có chút tương tự tâm tình lúc lên giường lần đầu tiên, có phần khỏi khẩn trương và mong đợi, ràng là người phụ nữ lại mang cho hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng.

      Ánh mắt Chu Tự Hàn xẹt qua cổ thon dài trắng nõn của , cằm cong duyên dáng, dừng ở mặt của Sở Dĩnh, Sở Dĩnh rất đẹp, nhất là Sở Dĩnh sạch như thế này, tia sáng của đèn tường, giống như hoa quỳnh lặng lẽ nở rộ vào ban đêm, thanh lệ quyến rũ: "Tới đây, bảo bối. . . . . ."

      Thanh Chu Tự Hàn có chút trầm thấp, vang lên ở trong gian tĩnh lặng, cực kỳ hấp dẫn.

      Sở Dĩnh hơi chần chừ mấy giây, chậm rãi tới, trong nhà lót thảm khắp nơi, chân của dừng ở phía tiếng động nào, mỗi bước lại cũng miễn cưỡng như vậy.

      Sở Dĩnh khỏi xấu sau lưng mình, chuyện đến nước này, còn kiểu cách cái rắm, cũng phải là lần đầu tiên bồi người đàn ông này ngủ, nhiều lần thiếu lần có quan hệ gì.

      Sở Dĩnh vừa đến bên giường, liền bị Chu Tự Hàn ôm lấy thân thể xoay vòng tròn, đè ở phía dưới: "Bảo bối, nhưng vào lúc này thể náo loạn cùng ! Hả? Tới để cho người đàn ông của em hảo hảo thân ái. . . . . ."

      Sở Dĩnh có chút bài xích việc Chu Tự Hàn hôn , cho dù hai người từng làm vô số lần, nhưng chân chính hôn môi lại có mấy lần, đại đa số dưới tình huống, Chu Tự Hàn đều giống đại gia dạng chờ phục vụ, kỹ nữ như giá rẻ phải liều mạng lấy lòng .

      Truyện chỉ post duy nhất tại *******************

      Chu Tự Hàn thích hôn môi, Sở Dĩnh cũng ưa thích, phương diện nào đó , Sở Dĩnh cảm thấy, hôn môi so làm tình phải thân mật thiêng liêng hơn, từng mê muội cho Lăng Chu hôn.

      Nụ hôn đầu tiên của bọn họ chính là tại vào ngày Lăng Chu thổ lộ đó, ngày xuân hoa lê bay tán loạn, : " Sở Dĩnh thích em, chúng ta ở chung chỗ !" Sở Dĩnh còn nhớ , lúc ấy trái tim của mình dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khẽ gật đầu cái, trong mắt Lăng Chu vui sướng soi hoa lê bay tán loạn xung quanh, đẹp đến rung động lòng người, sau đó Lăng Chu hôn , có thể cảm giác được ràng rằng
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 2/9/14
      Mai Trinh, Hale205Xu trần thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :