1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đuổi Tình Yêu Đi - Hân Hân Hướng Vinh (67+2PN) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Chu công tử này được nhắc tới trong Sủng hôn của HHHV, là em trai của Chu tự hoành. Chu tự Hàn theo nghiệp binh đao của gia đình mà rẽ ngang sang làm kinh doanh giải trí. Là chàng Đông zoăng chính hiệu, thay bạn tình như thay áo. Sở dĩnh nương này theo Chu đại công tử lâu như vậy là do ấy sáng suốt hơn người thôi. Mình thích nữ chính này, biết mình biết người, trèo cao mong biến thành phượng hoàng. Mục đích duy nhất là moi càng được nhiều tiền của Chu công tử càng tốt, quản ngại sử dụng tuyệt chiêu này nọ để thỏa mãn Chu. Chỉ là k may cho Sở dĩnh bị Chu phát ra ý đồ, cần tiền, cần tình. Việc này đả kích đến bản chất kiêu ngạo của Chu. Và thế là, tèn tém ten, bạn Sở bị bạn Chu bắt về nhốt bên cạnh mình. bà con được chứng kiến những màn đối đầu giữa bạn Sở dĩnh cứng rắn nhưng vô cùng xinh đẹp và tài năng và bạn Chu công tử vô liêm sỉ thêm nữa là vài kẻ qua đường giáp ất cùng mối tình đầu Chu lăng của Sở đĩnh ạ. Thanks bạn nhiều.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tu dinh huong

      Chương 18

      Mặc dù Kiến Quốc và Trần Bân sớm biết đến Sở Dĩnh, hôm nay đúng là lần đầu nhìn thấy người , thấy Sở Dĩnh xong, hai người có chút hiểu , tại sao Chu lão đại lại nghiện giằng co như vậy.

      Phải nay là thời đại mỹ nữ nhân tạo hoành hành, người phụ nữ sạch , xinh đẹp giống như Sở Dĩnh như vậy đúng là có nhiều, Sở Dĩnh chính là đại mỹ nữ tinh khiết, tự nhiên, chỉnh sửa, cho dù trang điểm , mặc đơn giản như vậy, cũng làm cho người ta cảm thấy thất vọng chút nào.

      Sở Dĩnh từ studio chạy tới, thay cho đồ hóa trang, mặc áo T shirt cao bồi người, đồ trang sức trang nhã, tóc cũng chỉ dùng dây thun cột lại thành cái đuôi ngựa, trang phục đơn giản như vậy, làm cho cả người thoạt nhìn giống như sinh siên mới ra khỏi cổng trường, bất kể như thế nào cũng ngờ là phụ nữ gần tuổi băm.

      Sở Dĩnh như vậy khiến Lăng Chu rất lâu mới tỉnh hồn lại, giống như lần đầu tiên nhìn thấy vậy, cõng lưng hai túi to, về phía , ánh mặt trời xuyên qua rừng cây đường mòn, cành lá cây ngô đồng rơi tán loạn ở người , xâm nhập vào trong mắt của , ánh sáng hòa vào nhau trong mắt của , lấp la lấp lánh, bất kể như thế nào cũng tách ra được.

      Khi đó ấy cũng buộc tóc thắt bím đuôi ngựa cao như vậy, ngước đầu hỏi : " có biết phòng giáo viên ở trong trường trung học ở đâu hay ?" Theo bản năng đưa ngón tay chỉ về tòa nhà hình chữ U sau lưng , nghiêng đầu với tiếng cám ơn, xoay người , đuôi ngựa phất qua tạo thành đường cong, thời điểm phần đuôi lướt qua chóp mũi của , giống như có hương mộc tê (cây quế) nhè , sau đó mới biết, nhà có trồng cây quế, thích nhất đọc sách dưới tàng cây, nghĩ đến bất tri bất giác liền nhớ đến mùi hoa quế, khi đó đúng lúc là tháng mười, vừa đúng mùa hoa quế.

      tại Lăng Chu dường như còn có thể ngửi thấy khi có khi hương mộc tê kia, có lúc, cảm thấy những việc này ràng vẫn còn là chuyện của ngày hôm qua, nhưng nghĩ là qua thời gian dài như vậy.

      "Tại sao còn muốn gặp lại ấy? Tại sao phải vắt hết óc để thấy được ấy? Cậu còn muốn như thế nào? Cậu quên năm đó ấy vứt bỏ cậu thương tiếc sao? Cậu quên năm đó cậu thiếu chút nữa là chết rồi, ấy cũng tới thăm cậu lần sao? Nếu như cậu muốn báo thù ấy, mình ngăn cản, mình chỉ sợ cậu kéo chính mình vào việc này thôi." Đây là lời Trương Phàn hỏi .

      "Trả thù sao?" Bây giờ dù chia tay nhưng Lăng Chu vẫn hiểu , tại sao Sở Dĩnh tàn nhẫn, dứt khoát với như vậy, năm đó tất cả mọi chuyện đều tập trung lại trong tháng, thậm chí Lăng Chu dám nhớ lại tháng kia, rốt cuộc vượt qua được như thế nào.

      Dĩnh Nhi cứ bỏ mặc như vậy, lạnh lùng, kiên quyết, thậm chí xóa bỏ đứa bé của bọn họ, lúc ấy Lăng Chu hận thể bóp chết ấy, có bao nhiêu , khi đó trở thành hận bấy nhiêu, đáng hận hồi lâu, đến cuối cùng vẫn là nhịn được mong đợi có thể trở về tìm , cho dù còn khắc cuối cùng ở sân bay đều mong đợi.

      Lăng Chu cảm thấy mình hận ấy, hận ấy nhiều năm như vậy, cũng càng hận chính mình nhiều năm như vậy, vẫn quên được ấy, Trương Phàn hỏi muốn làm gì, chính cũng biết, trong lòng còn có cái ý niệm như vậy, muốn gặp ấy, chính cũng khống chế được ý niệm này.

      Kiến Quốc nhạy cảm phát có cái gì đó đúng giữa Sở Dĩnh và vị cục trưởng Lăng mới nhậm chức này, trong lòng khỏi hơi hồi hộp chút, trắng ra chuyện này đúng là ngụy trang, nếu là xảy ra chuyện gì, cũng chọc nổi Chu lão đại.

      Kiến Quốc nhàng tằng hắng cái tới : "Sở tiểu thư chờ lâu, tôi là Lâm Kiến Quốc, cậu ta là Trần Bân, hai vị này là hai vị lãnh đạo của Cục Văn Hóa, đây là cục phó Lưu, vị thanh niên tài giỏi đẹp trai này là cục trưởng Lăng của chúng ta."

      Lăng Chu bình tĩnh nhìn Sở Dĩnh lúc lâu, chợt cười cười : "Lâm tổng cần phải giới thiệu rồi, chúng tôi là bạn học cũ, có phải Sở tiểu thư?"

      Mọi người ở chỗ này cũng sửng sốt chút, Kiến Quốc và Trần Bân đồng thời nhíu mày cái, vậy làm sao có thể phản đối, vốn là Chu lão đại muốn mượn cơ hội này để dạy Sở Dĩnh biết điều chút, nào ngờ lại có cục diện như vậy, hai người là bạn học cũ, nhìn ý tứ hai người này, chừng còn từng có ân oán tình thù gì đó, vậy cũng làm hỏng thức ăn, Chu lão đại sử dụng thủ đoạn này, trực tiếp đem tim gan của mình tặng người khác.

      Truyện chỉ được post duy nhất tại *******************

      Nghĩ đến chỗ này, Kiến Quốc cười xen vào: "Ha ha! là khéo, khéo, ra là cục trưởng Lăng và Sở tiểu thư là bạn học cũ!"

      Ánh mắt Lăng Chu lóe lóe, có vài phần châm chọc : " biết hôm nay Sở tiểu thư trở thành ngôi sao lớn, có còn nhận ra người bạn học cũ là tôi đây hay ?"

      Sở Dĩnh lấy lại bình tĩnh : " Lăng Chu, lâu gặp."

      Lăng Chu liền cảm thấy thái dương thình thịch nhảy đến mấy lần, bởi vì câu chào hỏi mặn nhạt này của Sở Dĩnh, đầy bụng hỏa khí, suýt nữa vọt lên não, khỏi ngầm cười khổ, quả nhiên Trương Phàn sai, đời này cũng làm khó dễ được Sở Dĩnh, gặp gỡ ấy lần, tỉnh táo, trong nháy mắt hóa thành hư .

      Những năm này Lăng Chu luôn muốn biết, có phải Sở Dĩnh căn bản là hay , những quá khứ ngọt ngào này đều là ảo giác của , Dĩnh Nhi của , người phụ nữ bé, yếu ớt luôn dính lấy , tại sao chỉ trong chớp mắt lại thay đổi thành lạnh lùng, tuyệt tình như vậy.

      "Đúng vậy! lâu gặp, sáu năm rồi. . . . . ." Bọn họ nhau sáu năm, chia tay cũng sáu năm, thời gian mười hai năm này bị câu lâu gặp của giải quyết nhàng, mấy chữ này gần như Lăng Chu có chút cắn răng nghiến lợi ra.

      Kiến Quốc và Trần Bân ở bên lại thấy sợ hết hồn hết vía, chuyện này là càng xem càng đúng, Kiến Quốc và Trần Bân trao đổi ánh mắt, Trần Bân cười : "Tới đây, tới đây , ngồi , ngồi , cũng đừng đứng giống như vậy, cục trưởng Lăng, tôi mời Sở tiểu thư tới ăn cơm cũng dễ dàng gì, người khác có gì, chẳng qua cửa ải kia của Chu lão đại chúng tôi cũng dễ qua."

      Sắc mặt Lăng Chu có chút thay đổi, xì căng đan của Sở Dĩnh và hai vị tổng giám đốc Tinh Huy - Âu Phỉ, hầu như ai ai cũng biết, sao lại biết, chỉ là Lăng Chu cũng đều tin tưởng như thế nào, có lẽ là, muốn tin tưởng.

      Cục phó Lưu thấy tình trạng bên ngoài, cười : "Đó là phúc khí của Chu tổng." Lăng Chu chợt ngồi xuống : "Chu tổng đúng là lớn độ, thế nhưng lại cam lòng để cho người phụ nữ của mình bồi người đàn ông khác ăn cơm." Nét mặt của Kiến Quốc tối sầm, thầm cắn răng cắn lợi.

      Nhưng Sở Dĩnh lại : "Chu tổng cũng chỉ là ông chủ của tôi." Mặc dù thể là giải thích, nhưng cuối cùng sắc mặt của Lăng Chu cũng hơi hòa hoãn chút.

      Dù vậy, ăn bữa cơm cũng có chút nặng nề, trừ mở đầu mấy câu , về sau Lăng Chu gần như gì, từ đầu đến cuối Sở Dĩnh chỉ ăn cơm, coi bữa cơm này chỉ là tới ăn cơm rồi, Kiến Quốc, Trần Bân và cục phó Lưu ở bên chêm chọc cười.

      khó khăn mới xong chuyện, Kiến Quốc suy nghĩ, khẳng định về sau cũng được tự nhiên như vậy rồi, ngờ Lăng Chu đột nhiên hỏi câu: "Phía dưới có tiết mục gì ?"

      Cục phó Lưu lập tức tháo vát, dùng ánh mắt ra hiệu cho Kiến Quốc, Kiến Quốc chỉ có thể : " lầu có phòng bao, cục trưởng Lăng có hứng thú ca hát giải trí chút ?"

      Bốn người thẳng lên lầu, phòng bao tương đối lớn, cục phó Lưu kéo Kiến Quốc và Trần Bân ngồi ở ghế sa lon trước mặt, đem vị trí phía sau để lại cho Sở Dĩnh và Lăng Chu.

      Lăng Chu ngồi xuống trước, nghiêng đầu thẳng tắp nhìn Sở Dĩnh lời nào, Sở Dĩnh khỏi có chút chần chờ, ánh đèn trong phòng có chút mập mờ, mập mờ làm Sở Dĩnh có chút phân là ngày hay đêm, chỉ cảm thấy Lăng Chu nhìn , giống như trong quá khứ vậy.

      Cho tới bây giờ cũng biết muốn kháng cự Lăng Chu có nhiêu khó khăn, cho dù qua lâu như vậy, cũng biết trong mơ mình bao nhiêu lần muốn trở về, gặp lại Lăng Chu, nhưng mỗi lần cũng chỉ là mộng, tỉnh mộng nên cái gì cũng bị mất.

      Sở Dĩnh tới ngồi ở bên cạnh , thậm chí còn nhớ lại ràng, mùi hương người của Lăng Chu, giống như tùng hương nhàn nhạt dưới ánh mặt trời, hôm nay lại lẫn thêm chút mùi rượu.

      Sở Dĩnh biết Lăng Chu muốn làm gì, Sở Dĩnh theo bản năng cảm thấy, mình thiếu Lăng Chu thứ gì đó, có thể tưởng tượng mấy năm nay, cũng muốn biết rốt cuộc thiếu ta cái gì, mặc dù luôn mơ thấy , nhưng nếu như có thể lựa chọn, Sở Dĩnh chỉ mong đời này cũng muốn gặp lại mới tốt, giữ lại phần tốt đẹp nhất này trong trí nhớ, so với gặp lại chỉ khổ sở lẫn nhau thôi.

      Sở Dĩnh rất ràng, bọn họ vĩnh viễn cũng thể trở về, bắt đầu từ lúc phá bỏ đứa bé trong bụng kia, bọn họ liền hoàn toàn còn quan hệ gì nữa rồi.

      Lăng Chu cũng muốn từ quá khứ ra ngoài, tiếc rằng nỗ lực nhiều năm như vậy đều làm được, rất hâm mộ Sở Dĩnh, biết làm sao làm được, có thể bình thản, ung dung trước mặt như thế, Dĩnh Nhi của chắc là che giấu cảm xúc, ở trước mặt , vĩnh viễn như vậy trong sáng và thẳng thắn, trong quá khứ chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn thấu ấy, có lẽ sáu năm quá dài, sớm tu luyện thành tinh, công lực so với biết cao hơn bao nhiêu lần rồi.

      Cục phó Lưu nhiều chuyện chọn bài tình hát đôi, gà mẹ đem micro đưa tới trong tay của Lăng Chu và Sở Dĩnh, nhạc vang lên, Sở Dĩnh mới bất tri bất giác phát ra, đây chính là bài "Bởi vì tình "* . . . . . .

      *Bởi Vì Tình - Tiểu Khúc Nhi ft. Văn Học


      Giai điệu đẹp đẽ nhàng chậm chạp ở bên trong, nghe được thanh trầm thấp mà từ tính của Lăng Chu: "Trao cho em chiếc CD ngày xưa, hãy lắng nghe tình khi xưa của chúng ta, bỗng nhiên nhận ra có lẽ quên mất vẫn còn em . . . . . ."

      Sở Dĩnh nghẹn cả nửa ngày có hát tiếp, nhạc tiếp tục, Lăng Chu cứ nhìn như vậy, dùng loại ánh mắt tố cáo, dò xét, đau đớn, oán hận đó nhìn . Sở Dĩnh chợt đứng lên: "Xin lỗi, tôi muốn toilet chút."

      Sở Dĩnh dùng nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, khỏi sờ sờ mặt của mình, nhìn qua so với sáu năm trước gần như hề thay đổi, nhưng thực tế, sớm phải Sở Dĩnh trong quá khứ rồi.

      "Là tự mình buông tha, quên rồi sao? Bây giờ như vậy, là hối hận sao, hối hận cũng muộn rồi, muộn rồi. . . . . ." Trong lòng Sở Dĩnh giống như nghe thanh lần lại lần nhắc nhở , đúng vậy! Muộn rồi, tất cả mọi thứ cũng thể trở về được, ban đầu căn bản có lựa chọn nào khác, cho nên tại cũng cần phải hối hận nữa!

      Sở Dĩnh từ toilet ra liền nhìn thấy Lăng Chu tựa vào bên tường đối diện hút thuốc lá, Sở Dĩnh khỏi nhíu nhíu mày, nhớ hút thuốc lá, nhưng bây giờ dáng vẻ khi hút thuốc của lá lại tương đối lão luyện.

      Sở Dĩnh khỏi bật cười, trước kia mình cũng hút thuốc, tại cũng biết, côđi tới, vươn tay: "Cho tôi điếu." Lăng Chu nhìn lâu, móc bao thuốc lá ra, rút điếu thuốc ra đưa cho , nhìn nhận lấy đặt ở phần môi, rồi hút, hít hơi sâu, khói thuốc từ trong lỗ mũi phun ra, động tác liên tiếp thuần thục giống như người phụ nữ trải qua phong trần (long đong vất vả).

      Lăng Chu chợt nổi cáu, đưa tay giật điếu thuốc lá từ trong miệng ném mặt đất, hết hận đưa chân vê thành mấy cái: " Chừng nào em học được cách hút thuốc lá vậy, em xem chút xem em giống bộ dáng gì. . . . . ."

      Sở Dĩnh cười nhìn lời nào, Lăng Chu bỗng nhiên dừng lại, lâu sau mới câu: " Sở Dĩnh, chúng ta tìm chỗ chuyện chút được ?"


      Hành động lần này của Chu tự hàn được gọi là tự bê đá đập vào chân mình rồi, vốn dĩ muón nhân cuộc gặp gỡ với lãnh đạo này để dạy dỗ Sở dĩnh mộtchuts, muốn Swro dĩnh phải cầu cứu đến mình, ngờ làm cho Sở dĩnh gặp lại mối tình đầu đầy duyên nợ này. MÌnh có cảm giác mối tình của Sở dĩnh và Chu Lăng có uẩn khúc , vì hai người này rất nhau mà, con cũng có rồi mà tự nhiên Sở dĩnh bỏ đứa bé và chia tay với Chu Lăng. Liệu có phải lại là mô típ bị thái hậu nhà Chu đến cảnh cáo dằn mặt và ném cho tờ chi phiếu trong truyền thuyết . Mình đoán chỉ có khả năng này thôi, vì Sở dĩnh đâu có ai khác. Còn lý do bạn Chu phản bộ Sở dĩnh cũng phải vì nếu đúng như thế Chu lăng làm sao dám giận dỗi , căm hận Sở dĩnh như thế. Ân ân oán oán của hai người này sau sáu năm chia cách, bây giờ gặp lại, tiếp tục thôi! Còn về Chu đạ công tử của nhà chúng ta sao, nếu mà tra ra được hung tin này, hẳn phải phát điên lên ý nhỉ, đáng đời ., bị gặp quả báo sớm quá nhỉ. Cảm ơn bạn nhiều, truyện này đến hồi gay cấn đây.
      Mai Trinh, Hale205Xu trần thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tu dinh huong

      Chương 19

      " chuyện chút sao?" Giữa bọn họ còn có cái gì tốt để , Sở Dĩnh khỏi ngầm cười khổ, vứt bỏ liền buông tha rồi, so với sinh tồn, tình chó má phải là gì, sớm hiểu, huống chi hôm nay tính là gì, nhìn Lăng Chu chút, công việc như ý, đường làm quan rộng mở.

      Giống như cha ta từng như vậy: " Tương lai của Lăng Chu là ánh sáng, là đường bằng phẳng, nếu như cha cháu có xảy ra vấn đề gì, chú cũng hi vọng nhìn các cháu tới cuối cùng, nhưng bây giờ như vậy, cháu nhẫn tâm liên lụy nó sao, vấn đề của cha cháu, gia đình của cháu, trở thành gánh nặng và chướng ngại nặng nề cho nó, mặc dù tại các cháu ở cùng chỗ, đến lúc nào đó cháu có thể bảo đảm Lăng Chu có thể oán cháu hận mẹ cháu hay , nghe chú câu, có nghề nghiệp gì làm trụ cột tình thể nào duy trì tiếp được, thiên trường địa cửu cũng chỉ có đứa bé mới có thể tin tưởng được."

      Ngay lúc đó Sở Dĩnh có thể coi là bị lập tứ phía, nhưng may mắn duy nhất là Lăng Chu còn ở cùng với , thậm chí vì , bỏ qua ý định chuẩn bị ra nước ngoài học, có lẽ là do Lăng Chu che chở quá lâu, nếu như phải là chú Lăng tìm đến , cũng muốn mất , khi đó ngây thơ ngớ ngẩn, giống như cha của Lăng Chu , ngu ngốc tin tưởng tình của và Lăng Chu có thể kéo dài mãi mãi.

      Bây giờ suy nghĩ chút, và Lăng Chu là rất tầm thường, bắt đầu tầm thường, kết cục tầm thường, hôm nay gặp lại, giống như tình tiết cẩu huyết trong bộ phim lúc tám giờ, đáng tiếc có vận khí tốt như nữ chính cho nên cũng vô dụng, chuyện này phải là rất tốt. . . . . .

      "Tôi sao nửa ngày rồi mà thấy bóng dáng của cục trưởng Lăng đâu, ra là chạy tới nơi này rồi, bên trong vừa mới mở ra chai rượu, cục trưởng Lăng có thể cho người em này chút mặt mũi , chút, tối hôm nay say về. . . . . ." Trần Bân vừa vừa kéo Lăng Chu vào phòng.

      Lâm Kiến Quốc từ chối, từ bên trong ra ngoài, đưa di động cho Sở Dĩnh: "Điện thoại của Chu lão đại, để cho nhận." Sở Dĩnh liếc cái, nhíu nhíu mày, nhận lấy ngắt máy rồi trả lại điện thoại cho Kiến Quốc, xem đồng hồ chút: "Buổi tối tôi còn có vài cảnh quay ban đêm, tôi trước đây." xong chạy thẳng tới thang máy bên kia.

      Lâm Kiến Quốc còn ngạc nhiên, người Sở Dĩnh xuống lầu, Lâm Kiến Quốc gãi gãi đầu, trong lòng đúng là đủ kiêu ngạo, nhìn Chu lão đại vẫn nhiệt tình, còn tưởng rằng sai biệt lắm chứ, ý này còn chưa tới mức đó đâu.

      Mới vừa rồi Sở Dĩnh và Lăng Chu chân trước chân sau vừa ra ngoài, và Trần Bân liền cảm thấy tốt, giữa hai người này quá bình thường, vậy là bạn học cũ cái gì, cần biết trước kia từng có ân oán tình thù gì, vào lúc này nếu là tình cũ tái hợp dưới mắt của và Trần Bân, Chu lão đại chỗ hai người bọn họ cũng thể trêu vào.

      Đưa mắt ra hiệu với Trần Bân, lúc này mới ra ngoài tách hai người ra, điện thoại di động lại vang lên, Kiến Quốc vội vàng nhận giải thích: "Lão đại, mới vừa rồi cũng phải là tôi ngắt điện thoại."

      " ấy đâu?" " rồi, còn có cảnh quay ban đêm sao?" Chu Tự Hàn hừ tiếng: "Mới vừa rồi cậu ràng, tại cho mình chút, cục trưởng mới tới kia xảy ra chuyện gì?"

      Kiến Quốc nhìn vừa mới tình cảnh kia, sợ người có ở đây, làm ra tình cũ tái hợp cái gì, vội gọi điện thoại cho Chu Tự Hàn xin phép chút, chỉ là cũng sợ Chu lão đại bị kích thích, cụ thể như thế nào, chỉ Lăng Chu rất thân sĩ, có cảm tình rất tốt với Sở Dĩnh, hề háo sắc như người khác, lời ngầm đúng là, Chu lão đại hi vọng Lăng Chu làm khó Sở Dĩnh là chuyện thể xảy ra.

      Hơn nữa, chỉ bằng Lăng Chu mặt trắng kia, nếu muốn làm gì, dự đoán cũng cần tốn sức, quan nhị đại nghiêm chỉnh, rùa biển tinh , năng lực cũng nổi trội, phụ nữ chỉ hận thể dán lên được, so với Chu lão đại cũng kém nhiều lắm, huống hồ, người hay là bạn học cũ, mặc dù hai người giả vờ rất giống, nhưng ánh mắt giữa nam nữ kia lộ ra ngoài từ sớm.

      Truyện chỉ được post duy nhất tại *******************

      Lâm Kiến Quốc dám thẳng với Chu Tự Hàn, khoảng thời gian gần đây, tính khí của Chu lão đại nóng nảy khác thường, ràng bị nàng Sở Dĩnh này giày vò chưa thỏa mãn dục vọng, ra chừng lại tưới thêm dầu vào lửa, với tính khí của Chu lão đại nhất định phát cáu lên, Sở Dĩnh xui xẻo , làm tốt, và Trần Bân cũng theo ăn mắng, chuyện này vẫn nên trì hoãn !

      Hơn nữa, nhìn Sở Dĩnh như vậy cũng giống như muốn phát triển cái gì với Lăng Chu, nếu như muốn làm gì, hai người là bạn học cũ còn chờ tới bây giờ sao, chừng cũng có đứa bé rồi, đâu còn có chuyện gì với Chu lão đại.

      Nghĩ tới những việc này, Kiến Quốc nghĩ kế : "Lão đại muốn người em này , cũng đừng tính toán những chuyện này, trực tiếp chỉnh đốn ở giường, bất kể chuyện gì cũng đều giải quyết được."

      Chu Tự Hàn có quan tâm đến ta, trực tiếp cúp điện thoại, nếu Sở Dĩnh giống như những người phụ nữ khác, còn buồn phiền cái rắm, phải là bởi vì người phụ nữ này mềm được cứng cũng xong sao, nếu muốn cứng rắn cắt đứt cũng có chút bỏ được, vừa định đem đá ra ngoài chính mình lại kiềm chế được, phía sau mình trước hết bỏ được.


      Tính tình của Sở Dĩnh này, cũng lo lắng ấy cho đội nón xanh đỉnh đầu, nếu như Sở Dĩnh xem trọng chuyện kia, ban đầu cũng làm giao dịch năm với mình.

      Nhớ tới những thứ này, Chu Tự Hàn liền buồn bực vui, Sở Dĩnh theo mình năm, làm sao lại nhìn ra người phụ nữ này diễn trò với chứ, trang điểm lên sân khấu, diễn rất chân sống động, nhưng Chu Tự Hàn lại nhớ ràng, dáng vẻ mị của Sở Dĩnh khi ở giường, căn bản là thể là đứa con nít.

      Chu Tự Hàn cũng có coi trọng chuyện xử nữ gì, phụ nữ quá non nớt, có chút phong tình nào, cũng rất khó làm cho đàn ông sảng khoái, cho nên lúc đầu đối rất hài lòng với Sở Dĩnh, giữ ở bên người năm rồi, còn chưa có chán như thế, sau đó lại là phát người phụ nữ này thay đổi, trở nên được voi đòi tiên giống như những người khác, bây giờ suy nghĩ chút, chừng vì để cho sớm vứt bỏ ấy chút, người phụ nữ này tính kế người , cho nên muốn hiểu như vậy, đừng cửa, ngay cả cửa sổ cũng có.

      Chứ đừng , bây giờ nhìn chỗ nào cũng thuận mắt, thu vào tay, cảm giác ngủ yên ổn, trước kia Chu Tự Hàn để ý trước kia người tình của mình qua lại với người nào, phụ nữ sao? Chuyện cứ như vậy, sảng khoái phải, nhưng rất thoải mái đối với người đàn ông trong quá khứ của Sở Dĩnh, hơn nữa càng ngày càng thoải mái, vừa nghĩ tới trong lòng liền bốc lửa, cho nên lựa chọn chú ý.

      Nhưng trước khi có thể lựa chọn chú ý, tại nếu Sở Dĩnh dám cho đội nón xanh, có thể bóp chết ấy, dù là đưa qua cũng giống vậy, căn bản Chu Tự Hàn nghĩ tới, những ý nghĩ của chính mình và hành động hoàn toàn mâu thuẫn với nhau, Sở Dĩnh còn chưa có làm gì đâu, chính Chu Tự Hàn tự làm cho mình sắp rối loạn thần kinh rồi.

      Chu Tự Hàn để điện thoại di động xuống, trong lòng vẫn là thể bỏ được, cuối cùng cảm thấy chuyện này rất đau đầu, gọi điện thoại cho tài xế tiểu Triệu, muốn studio.

      Tiểu Triệu ngoài ý muốn chút, bình thường trừ phi có trường hợp xã giao quan trọng, sau khi tan việc Chu tổng đều tự mình lái xe, tuyệt đối dùng phần đến , hôm nay thế nào vậy? Tiểu Triệu vừa ra ngoài, vừa quét mắt nhìn đồng hồ tường, cũng sắp mười giờ rồi.

      Sở Dĩnh cố ý từ chối, hôm nay cảnh quay ban đêm, còn là cảnh quay rất quan trọng, là chính mắt Thanh Liên thấy hai người Văn Sinh và sư muội Thanh Đường thân thiết ở giường, Thanh Liên giận dữ tát Văn Sinh cái, lại bị sư muội trực tiếp đánh trở lại, châm chọc (TL), mình cùng Văn Sinh sớm ở chung chỗ, với là bởi vì muốn ảnh hưởng đến cuộc thi diễn kịch cuối cùng vào ngày mai, hơn nữa còn cho ấy biết, lần trước chính là ta (TĐ) và Văn Sinh cùng nhau đưa vào biệt thự của Sở Lập Nhân .

      Cảnh quay này có thể cuộc đối đầu cuối cùng, cũng là cảnh quay đối đầu kịch liệt nhất của Sở Dĩnh và Trần San Ny, với quan hệ Sở Dĩnh và Trần San Ny, cảnh quay này nhất định phải kéo dài.

      Quả nhiên, Trần San Ny hung hăng đánh cái tát vào mặt của Sở Dĩnh, mặt Sở Dĩnh lập tức nổi lên dấu tay năm ngón rất ràng, nhưng sau đó lại mình nhớ sai lời thoại rồi, chỉ có thể NG, Trần San Ny có thành ý gì : " Sở Dĩnh, xin lỗi, tôi quên mất lời thoại rồi."

      Nhân viên hóa trang trang điểm lại cho Sở Dĩnh, đều có chút dám nặng tay, da của Sở Dĩnh rất mềm, tát này của Trần San Ny làm nửa bên mặt sưng lên, Jhon tới thấp giọng cảnh cáo Trần San Ny: "Đều là nghệ sĩ dưới trướng của Tinh Huy, đừng làm quá mức, sau này gặp mặt liên tục tình cảm và thể diện cũng bị mất."

      Trần San Ny hừ tiếng : "Đạo diễn Lý , phải nhập vai diễn cảnh đánh này, đánh cũng phải , cố gắng chân , chẳng lẽ lại để cho tôi làm giả, yếu ớt cũng đừng làm diễn viên, cho rằng làm diễn viên dễ dàng như vậy hả!"

      ". . . . . ." Sắc mặt Jhon có chút biến hóa, đây ràng là Trần San Ny mượn cơ hội trả thù, người nào nhìn ra, Sở Dĩnh nghe rất ràng, ánh mắt lóe lóe quét qua Trần San Ny rồi dừng lại ở người của Tôn Tiểu Bằng.

      "Được rồi, được rồi, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, chúng ta nhanh nhẹn chút, quay hết cảnh này, tôi mời mọi người ăn khuya." chiêu này của phó đạo diễn, người của đoàn làm phim đều hoan hô tiếng, chuẩn bị quay phim. . . . . .

      "Tốt, nét mặt của Thanh Liên rất đúng, tiếp tục. . . . . ." Đạo diễn Lý ở sau ống kính trường chỉ đạo, Thanh Liên bắt lấy Văn Sinh mắng: " vô sỉ." Giơ tay đánh cái tát tới. Pằng. . . . . . Tiếng vang lanh lảnh khiến nhân viên đoàn làm phim cũng có chút ngơ ngác.

      Tôn Tiểu Bằng cũng phải là người mới, tới hôm nay, cũng rất có địa vị ở trong giới giải trí, hơn nữa năm ngoái lại lên ngôi ảnh đế, Lý Xuyên cũng phải nể mặt tí, huống hồ Sở Dĩnh chỉ là người vừa mới ló đầu, chẳng ai nghĩ tới dám đánh , tát này, ngay cả Tôn Tiểu Bằng cũng có chút ngơ ngác.

      Nhưng nét mặt của Sở Dĩnh lại rất nghiêm túc, nhìn ra dấu vết cố ý chút nào, ngay cả Lý Xuyên cũng tìm ra khuyết điểm, Jhon khỏi cười thầm, bỗng nhiên cảm thấy, nhìn qua Sở Dĩnh rất dễ bị ức hiếp, ra cũng phải quả hồng mềm, còn rất thông minh, tát này, mặc dù đắc tội với Tôn Tiểu Bằng, nhưng cũng làm mâu thuẫn hướng về phía Tôn Tiểu Bằng và Trần San Ny.

      Tiếp theo Trần San Ny lại kéo dài hai lần, cuối cùng Tôn Tiểu Bằng trực tiếp ném xuống câu: " diễn nữa thay đổi người , đừng lãng phí thời gian của mọi người." Trần San Ny mới làm đàng hoàng.

      Tôn Tiểu Bằng trong lòng, Sở Dĩnh đắc tội nổi, nhưng Trần San Ny nhằm nhò gì, sau khi xì căng đan lần trước xuất , danh dự liền trượt dốc phanh, ngay cả hợp đồng làm người phát ngôn cũng bị mất, phải dựa vào việc ngủ cùng với nhà đầu tư phương mấy ngày, ta có thể nhận được vai diễn này.

      Kết thúc cảnh quay xong rồi, đoàn làm phim bắt đầu thu dọn đồ đạc, chợt có tiếng hô của người nào đó: "Chu tổng đến gặp ai. . . . . ." Người của đoàn làm phim hâm mộ nhìn về phía Sở Dĩnh, đều cho rằng Chu Tự Hàn nhất định đo về phía Sở Dĩnh.

      Ai ngờ Chu Tự Hàn nhìn cũng chưa từng nhìn Sở Dĩnh, trực tiếp chạy đén chỗ Trần San Ny: " Tôi đặt phòng ở Kim Ngọc Đường rồi, mời Trần tiểu thư ăn tối. . . . . ." Trần San Ny cảm thấy buồn bực đêm, rốt cuộc cũng nở mày nở mặt phen rồi, gương mặt cười đến quyến rũ mười phần, liếc Sở Dĩnh cái rồi giả vờ : "Khó có được thịnh tình của Chu tổng, nhưng những người khác của đoàn làm phim. . . . . ."

      Chu Tự Hàn : "Nếu là người của đoàn làm phim, tối nay cứ ăn thoải mái ở Kim Ngọc Đường, tất cả ghi tên của tôi, lần này hài lòng chưa!" xong, coi ai ra gì tán tỉnh với Trần San Ny.

      Đoàn làm phim lại toàn tiếng hoan hô như sấm động, Kim Ngọc Đường là nơi ăn tối nổi tiếng ở đây, nổi tiếng nhất chính là đắt, cũng chỉ có Chu Tự Hàn lắm tiền nhiều của như vậy, mới có thể mời khách ở Kim Ngọc Đường.
      Mai Trinh, Hale205Xu trần thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tu dinh huong

      Chương 20

      lòng Jhon cảm thấy, chỉ số thông minh của Chu tổng có xu hướng giảm xuống, hành động ngây thơ ràng như vậy, còn cảm thấy có chút**, chứ đừng tới Sở Dĩnh, là đả kích nghiêm trọng hình tượng Chu tổng thông minh cơ trí ở trong lòng của , cũng hiểu được, rốt cuộc Chu tổng suy nghĩ như thế nào, muốn cho Sở Dĩnh ghen sao? Căn bản là thể, theo Jhon quan sát, Sở Dĩnh ước gì Chu tổng và người phụ nữ khác đánh lửa nóng, tới dây dưa với mới có thể thanh tịnh được, quả là Chu tổng có chút biết tình trạng.

      Jhon liếc mắt vào phòng thay đồ, quả nhiên, Sở Dĩnh tẩy trang, thay trang phục xong, vừa ra liền với : " và bọn họ ! Tôi cảm thấy mệt mỏi nên về trước đây." xong, đeo túi xách ra khỏi phòng chụp ảnh, căn bản ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Chu Tự Hàn, coi như có người này.

      Ý định của Chu Tự Hàn thất bại, cơn tức nghẹn cả đêm rồi, cũng ép được nữa, Trần San Ny còn biết nhìn sắc mặt , tự cho là Chu Tự Hàn quay lại tìm , là nhớ tới chuyện qua nên muốn nối lại tình cũ với rồi, hận thể dán cả thân thể lên người của Chu Tự Hàn, lớn giọng làm nũng: "Tự Hàn, chúng ta thôi! Em đói rồi. . . . . ."

      Tôn Tiểu Bằng ở xa có chút khinh bỉ liếc nhìn ta cái, Trần San Ny càng ngày càng ngu xuẩn, chuyện ràng như vậy cũng nhìn ra được, Chu tổng phải muốn dùng ta để chọc tức Sở Dĩnh sao, ta còn tưởng là , chỉ là Sở Dĩnh này cũng khác người, trong vòng giải trí thèm nhìn đến Chu Tự Hàn, làm ta mất hết mặt mũi ở trước mặt mọi người, chỉ có mình dám làm như vậy.

      Nếu như đây là thủ đoạn của Sở Dĩnh, phải rằng người phụ nữ này đơn giản, ít nhất có đầu óc hơn nhiều so với Trần San Ny, biết thói hư tật xấu của đàn ông, càng khó có được càng buông ra, có chút động lòng, người phụ nữ này có sức quyến rũ rất lớn, vẫn nên quan sát chút rồi sau! giơ tay sờ sờ mặt của mình, Sở Dĩnh đánh mấy bạt tai này độc ác, chút cũng có nể tình.

      Chu Tự Hàn nhìn thấy Sở Dĩnh quay đầu lại mất, hất Trần San Ny như bạch tuộc ra qua loa : "Tôi mới vừa nhớ ra, tôi còn có chuyện chưa kịp xử lý, và đám người Lý Xuyên trước, lát nữa tôi tới." Sau đó xoay người đuổi theo Sở Dĩnh ra bên ngoài.

      Trần San Ny tức giận, hận được cắn nát răng, Tôn Tiểu Bằng tới : "San Ny! vui mừng sao?"

      Mặt của Trần San Ny liền biến sắc, chợt cười: "Đừng cho là tôi nhìn ra, lo lắng cho Sở Dĩnh, cũng sắp là phụ nữ 30 tuổi rồi, cũng sợ tê răng."

      Tôn Tiểu Bằng nhìn lên nhìn xuống đánh giá ta vòng, châm chọc : " ra mới 26 tuổi, nhưng khi đứng chung với Sở Dĩnh, nếu biết, còn tưởng rằng các là cùng lứa đấy."

      ". . . . . ."

      Tôn Tiểu Bằng vừa đúng đâm trúng chỗ đau của , hai mươi tuổi Trần San Ny ra nghề, đánh liều ở trong giới giải trí sáu năm, vì để nổi tiếng, cái gì chưa từng trải qua, khó khăn lắm mới được như bây giờ, xì căng đan phá hủy tât hơn phân nửa, ngủ cùng người đàn ông có vợ mấy ngày, là chuột chạy qua đường như thế nào được, vì nổi tiếng trước, giống như tiểu tam vậy, cứ như vậy qua đêm với những người đầu tư, nhà giàu mới nổi, còn chê lúc tẩy trang , có đẹp mắt như lúc trang điểm, thế nào cũng giống như phụ nữ hơn 30 tuổi.

      Lúc này bị Tôn Tiểu Bằng như vậy, nhớ tới chuyện buổi tối hôm qua, Trần San Ny tức giận, sắc mặt nhìn lúc xanh lét lúc trắng bệch, dám đắc tội Tôn Tiểu Bằng, lại nuốt trôi cơn tức này, đúng lúc này người đưa trang phục tới, liền viện cớ hung hăng mắng mấy câu, mắng người đó tới mức đăm đăm rơi nước mắt, cũng dám cãi lại.

      Trần San Ny hừ lạnh mấy tiếng, cũng tin Sở Dĩnh trong sạch, người khác biết, có cái gì biết chứ, ban đầu Sở Dĩnh theo Chu Tự Hàn năm, muốn giấu giếm cũng có cửa đâu, lúc đó hèn hạ cũng khác gì biao tử cả, còn phải là mặc cho Chu Tự Hàn gọi là đến, đuổi là sao?

      Ngược lại nghĩ tới Sở Dĩnh là người phụ nữ có tâm cơ thâm trầm như vậy, trước sau tỏ ra hai bộ dáng khác nhau, quyến rũ Chu Tự Hàn tới mức trong mắt của ta còn nhìn thấy người khác nữa, nhưng Chu Tự Hàn là người nào chứ, nhiều năm như vậy, phụ nữ ở bên cạnh Chu Tự Hàn tới tới lui lui, ai muốn gả vào Chu gia để hết khổ, nhưng cũng có người nào thành công, cũng tin, Sở Dĩnh có bản lãnh này, đến khi Chu Tự Hàn chán, còn phải cước liền đá, đến lúc đó xem ta còn dựa vào cái gì nào.

      Lúc Sở Dĩnh ra, mưa bắt đầu rơi, mưa lớn, tà tà rơi xuống, giống như khói trắng nổi lên lờ mờ, xuyên qua bên cạnh mây tía vầng sáng, khí trời mờ mịt giống cảnh đẹp như thơ như vẽ.

      Mưa bụi mịt mờ, giống như trong trí nhớ, Sở Dĩnh thích nhất thời tiết mưa dầm như vậy, thích cùng Lăng Chu núp dưới cây ô , tản bộ ở trong mưa, từng cảm thấy, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất đời.

      Sở Dĩnh ngẩng đầu lên, mưa phùn rơi vào mặt của , có cảm giác mát lạnh nhè , nơi này phải thành phố trong trí nhớ, nơi này là B thị, thanh sắc màn đêm giống như cắn nuốt tất cả ảo tưởng và kỉ niệm.

      Sở Dĩnh thu hồi ánh mắt, lại lạc vào trong đôi mắt quen thuộc, có cái chớp mắt như vậy, Sở Dĩnh phân sáng tối, chỉ là, rất nhanh trở lại thực.

      Lăng Chu hiển nhiên uống rất nhiều rượu, cho dù có khoảng cách, Sở Dĩnh vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu xông vào mũi: "Dĩnh Nhi. . . . . ." Lăng Chu ra hai chữ này, Sở Dĩnh khỏi khép hờ hai mắt, còn tưởng rằng đời này còn nghe được hai chữ này từ trong miệng của Lăng Chu nữa, vào lúc này, thậm chí có cảm giác giống như trải qua mấy đời vậy.

      Truyện chỉ post duy nhất tại *******************

      Ngay cả Lăng Chu thâm tình, chia tay như thế nào, sáu năm rồi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lăng Chu làm sao có thể biết, Dĩnh Nhi của trở nên khôn khéo mà hèn mọn, có lúc, dám hồi tưởng lại, cái chết của cha mang theo quá khứ của Dĩnh Nhi cùng nhau mất rồi, để lại nơi này giãy giụa khổ sở, chẳng qua vì sinh tồn có thể bán đứng bản thân.

      Ban đầu ấy lưu loát đoạn tuyệt quan hệ như thế, tại cần gì phải dây dưa trở lại: "Dĩnh Nhi, chuyện với chút được ? muốn biết, cái người này vài năm trôi qua có được hay ?"

      Dù sao Lăng Chu vẫn mềm lòng, cho dù khi đó tức giận mà rời , hôm nay vẫn thể hận như cũ, cho dù hận cũng hận lâu, đây chính là Lăng Chu.

      Sở Dĩnh cũng hối hận khi gặp gỡ Lăng Chu, Lăng Chu, có người đàn ông như Lăng Chu ở trước mặt, đời này còn muốn người khác, căn bản là chuyện thể làm được.

      Khát vọng của Lăng Chu, tương lai của Lăng Chu, cuộc sống của Lăng Chu, Lăng Chu thể trở thành người tầm thường vì được, bởi vì vốn là người đàn ông tài giỏi, cho nên thể ở chung chỗ với .

      "Sở Dĩnh. . . . . ." Chu Tự Hàn nhanh chóng đuổi theo đến, đưa tay bắt được : " mời ăn khuya, em chạy cái gì chứ?" Chợt thấy Lăng Chu đối diện, Chu Tự Hàn tự giác nắm chặt tay Sở Dĩnh chút.

      Sở Dĩnh cảm thấy cổ tay của mình bị nắm chặt, Chu Tự Hàn dù sao phải ngồi , khôi phục lại bình thường rất nhanh, nghi ngờ đảo qua Sở Dĩnh, nhìn kỹ Lăng Chu đối diện, hơi nheo mắt, từ chỗ nào lại nhảy ra tên tiểu tử như vậy, sao lại biết: " Sở Dĩnh, ta là ai vậy?"

      Chu Tự Hàn hỏi lên những lời này, quả là ghen tức ngập trời, trong mắt Lăng Chu xẹt qua tia khổ sở, hiển nhiên cũng có nghe xì căng đan của Sở Dĩnh và tổng giám đốc Chu Tự Hàn của Tinh Huy, dưới ánh đèn flash có gì là bí mật cả, Sở Dĩnh là người mới nhanh chóng nhận được nổi tiếng, sớm bị tất cả giới truyền thông nhắm đến, thủ đoạn lớn nhất chính là quan hệ của và Chu Tự Hàn.

      Mặc dù Chu Tự Hàn có trịnh trọng bày tỏ, nhưng ta hành động e dè, đủ để cho chỉ số mập mờ giữa hai người lên tới đỉnh cao nhất, nhưng mà nghe được và tận mắt nhìn thấy là hai việc hoàn toàn khác nhau, mặc dù năm đó chia tay với Sở Dĩnh, những năm này mặc kệ Lăng Chu có thừa nhận hay , thủy chung vẫn tồn tại hi vọng.

      tìm rất nhiều cớ, bào chữa thay cho Dĩnh Nhi, Trương Phàn từng : " tìm những cái cớ này, nhưng mà chỉ vì thuyết phục mình thôi, trải qua nhiều năm như vậy, vẫn còn tồn hi vọng xa vời với Sở Dĩnh sao? Ban đầu ấy với như thế nào, ấy muốn rời với để phải chịu cuộc sống nghèo khổ. muốn thoát khỏi Lăng gia, cùng ấy trải qua những ngày tháng bình thường bên nhau, ấy còn cam tâm tình nguyện đâu. Chỉ bằng diện mạo kia của Sở Dĩnh, muốn tìm người có tiền, còn dễ như trỏ bàn tay sao? Mặc kệ lừa gạt mình như thế nào, cũng thay đổi được , phụ nữ phần lớn rất thích hư vinh, thời điểm có tiền có thế, hiển nhiên có thể chuyện đương, thề non hẹn biển, khi thành kẻ nghèo khổ, tình chó má gì cũng phải, tỉnh ngộ Lăng Chu, Sở Dĩnh và tất cả phụ nữ khác đều ham hư vinh như thế."

      Sáu năm qua làm sao qua được, Lăng Chu cũng ngây ngô dại dột, ý niệm trong đầu, phải cố gắng, phải phấn đấu, phải hơn hẳn mọi người, mượn ưu thế của gia đình, bỏ qua mơ ước trở thành kiến trúc sư, lựa chọn theo chính trị, chính là muốn có thể nhanh chóng đứng ở trước mặt Sở Dĩnh lần nữa, muốn thấy hối hận, nhất định muốn nhìn thấy hối hận, nhưng phát , đây giống như là hi vọng xa vời.

      So với tổng giám đốc Chu Tự Hàn của Tinh Huy, hôm nay vẫn đáng để nhắc tới như cũ, Chu Tự Hàn có tiền có thế, Chu gia so với Lăng gia của càng thêm hiển hách, Lăng Chu bỗng nhiên cảm thấy nhếch nhác gấp bội, chật vật nhất, là thái độ của Sở Dĩnh đối với , gần như giống sáu năm trước như đúc, lạnh lùng và tàn nhẫn.

      Sở Dĩnh hít hơi sâu, đưa tay khoác ở trong khuỷu tay của Chu Tự Hàn, cho dù muốn, cũng thể để cho màn cẩu huyết này tiếp tục nữa, may mắn là diễn viên, so với sáu năm trước, hành động của có thể được xưng tụng là xuất quỷ nhập thần: " ta chính là cục trưởng Lăng mới ăn cơm chung hôm nay, quên rồi sao?"

      Chu Tự Hàn nghĩ sơ lát, mới nhớ tới, cục trưởng Lăng này trong miệng Sở Dĩnh, chính là để cho Sở Dĩnh sắp xếp bữa tiệc này, Kiến Quốc người kia rất lịch , cục trưởng Cục Văn Hóa mới rất có cảm tình rất tốt với Sở Dĩnh, ngược lại ta cũng được xem như trẻ tuổi tài cao, vẫn chưa tới 30 tuổi mà làm cục trưởng.

      Chỉ là, tại Chu Tự Hàn có tâm tình quan tâm tới cục trưởng Lăng này, bị thái độ đột nhiên thay đổi 180° của Sở Dĩnh, làm có chút được sủng ái mà lo sợ, ngay cả nhạy bén và sáng suốt trước kia, cũng giảm nhiều.

      Cái này ít nhiều gì cũng do cuộc sống, dùng mềm, cứng rắn, đe dọa, uy hiếp, lợi dụng, chiêu gì cũng đều làm với Sở Dĩnh rồi, ngay cả khuôn mặt tươi cười nàng này cũng cho , sắc mặt trầm giống như nhìn thấy kẻ địch vậy.

      Vào lúc này, bàn tay bé kéo cánh tay của , như chim nép vào người của , tình cảnh này, là nằm mơ cũng nghĩ đến, chứ đừng từ trong cái miệng nhắn của Sở Dĩnh ra, mặc dù ràng hai người quan hệ như thế nào, thế nhưng mập mờ như vậy, kẻ ngốc cũng nghe ra được, làm cho Chu Tự Hàn cảm thấy thất vọng đau khổ tê tê dại dại hồi trở nên thoải mái hơn.

      nàng này lạnh lùng, đáng , làm cho người ta hận thể đến tận xương tủy , vào lúc này Chu Tự Hàn thấy cái gì cũng tốt, đem lời thề muốn chỉnh lúc trước mà quên còn mống, bị Sở Dĩnh kéo trực tiếp vào trong xe.

      Sở Dĩnh liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, Lăng Chu nhìn thẳng vào , con mắtcũng chưa từng ròi , mưa phùn rơi vào quanh người ta, giống như thành pho tượng pho tượng vắng lặng, đìu hiu, trong mắt ta tràn ngập bị thương và thể tin, Sở Dĩnh thầm thở dài, ta nên hận ! Lần này có thể hận trong bao lâu, hi vọng có thể lâu dài chút, đối với bọn họ đều là chuyện tốt. . . . . .
      Mai Trinh, Xu trầnPhamthanhhuong thích bài này.

    5. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Bạn Sở dĩnh quả là cao mưu, bái phục, bị San ny lợi dụng việc công để trả thù, cũng thèm so đo mà mượn tay diễn viên họ Tôn kia để xử lý ả não tàn này. Sở dĩnh cũng mượn việc công tát cho này phát để gây kích động, cũng tiện mượn tay này dạy dỗ sanny. Còn Chu công tử ghen quá hoá rồ định dùng phép khích tướng dùng San ny để kích động Sở dĩnh, nhưng ơi nhầm to rồi. Sở dĩnh thèm bận tâm đâu, chiêu của nạ có tác dụng. Tình của Sở dính và Chu lăng đúng là quá cẩu huyết, này vì lý tưởng cao đẹp của mình mà rời khỏi , cha lại thấy gia đình thất thế mà cầu rút lui. Sở dĩnh hận này mới là lạ đấy. Mối quan hệ trong làng giải trí cũng rất phức tạp. Sở dĩnh liệu có chống đỡ được , nhất là đối với Chu công tử vô sỉ kia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :