1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đuổi Tình Yêu Đi - Hân Hân Hướng Vinh (67+2PN) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tử đinh hương

      Chương 64

      Kiến Quốc và Trần Bân liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời nhìn về phía Chu Tự Hàn ràng rất khó chịu, từ lúc có Sở Dĩnh, càng ngày càng ít thấy ở bên ngoài, quả ở nhà là người đàn ông tốt, nên bỗng dưng nhìn thấy ở đây, cũng có chút quen lắm.

      Kiến Quốc lại gần hỏi: "Lão đại, hôm nay có ở nhà bồi chị dâu sao?" Chu Tự Hàn cau mày, rất nhớ cuộc sống trước kia, thoải mái biết bao! Về nhà là có thể ôm bảo bối nhà , cũng có nhiều người can thiệp, quấy rối lung tung như vậy, trước đây sao lại nghĩ quẩn như vậy, tìm người nhà họ Nhạc làm cái gì, đây là lấy đá tự đập chân mình à.

      ràng ông cụ nhà họ Nhạc kia có ý tốt, ba ngày hai bữa kiếm chuyện chơi, thay đổi biện pháp giới thiệu đàn ông cho bảo bối nhà , làm cho bảo bối nhà cả ngày có nhà, nghĩ tới những việc này, trong lòng khỏi phải kìm nén rất nhiều. .

      Vụ án của Sở Cảnh Sơn được lật lại, nhà họ Nhạc nhận lại con và cháu , chuyện như vậy, bọn có gì là biết cả, dù sao nhà họ Nhạc đức cao vọng trọng, mặc dù theo chính trị nhưng lại có lực ảnh hưởng rất lớn, ông cụ nhà họ Nhạc kia tuyệt đối phải là người hiền lành, trước kia Chu lão đại chiếm được tiện nghi liền chiếm, bây giờ muốn tiếp tục qua lại ràng với cháu nhà họ Nhạc như vậy, ông Nhạc có thể đồng ý mới là lạ.

      Nghĩ đến chỗ này, Kiến Quốc thử : "Vì chuyện nhà chị dâu sao? Lão đại ra cũng muốn, nếu thích như vậy, dứt khoát lấy về nhà thôi, dù sao xem ý tứ của hai người này, cũng thể chia tay, so với mấy người chúng tôi, tranh vui thủ mừng thôi! Mình thích, còn môn đăng hộ đối nữa, đâu tìm chuyện tốt như vậy chứ!"

      ra cũng phải là Chu Tự Hàn muốn, trước kia chút mơ mơ hồ hồ, cuộc sống của và Sở Dĩnh bây giờ cũng khác hai vợ chồng là mấy, trừ giấy chứng nhận đó, nhiều lần đều kích động muốn thiên trường địa cửu với bảo bối nhà , vừa bắt đầu có lẽ là kích động, nhưng số lần kích động này càng ngày càng nhiều, là hi vọng.

      Nhưng vấn đề ở chỗ, cho dù muốn kết hôn, nhưng bảo bối nhà cũng muốn gả mới được! Trước mắt xem ra, bảo bối nhà cũng chút ý tứ muốn gả cho , mặc dù tự ái có bị tổn thương, nhưng đây chính là thực tế, thừa nhận cũng được. .

      Chu Tự Hàn ngửa cổ uống vài hớp rượu, giọng buồn bực thở dài: "Tôi muốn cưới cũng được, căn bản ấy muốn gả." Kiến Quốc sửng sốt chút: " thể nào! nay phụ nữ ai muốn lấy chồng, chỉ hận thể vội vàng tìm được người chồng để xong chuyện. . . . . ." Chợt nhớ tới chuyện, thử : " phải chị dâu coi trọng người khác chứ?" Trước loại ánh mắt giết người của Chu Tự Hàn, dám tiếp nữa: "Hắc hắc, tôi chỉ đùa thôi, đùa. . . . . ."

      Trần Bân mở miệng : "Theo tôi thấy, mặc kệ ấy có muốn gả hay , liền trực tiếp lấy ấy, có thể thế nào nữa, hôm nay hai người đều như vậy rồi, xem ra lão hồ ly nhà họ Nhạc kia cũng chỉ là sử dụng phép khích tướng vì để cho sốt ruột mà thôi, dứt khoát cưới chút, rồi sau đó nhiệt tình thổi gió ở bên tai ông cụ nhà họ Nhạc, cho dù chị dâu muốn gả cũng được."

      Con ngươi Chu Tự Hàn sáng lên, thầm trong lòng đây cũng là ý kiến hay, dù sao trước tiên lấy vợ về nhà, chuyện sau này để sau này hãy thôi! Giống như được Trần Bân mở ra lối thoát, cũng coi như Chu Tự Hàn hoàn toàn nghĩ thông, rối rắm cái gì chứ, cưới liền cưới, muốn cưới, phải gả, hơn nữa chính là tại.

      Chu Tự Hàn đứng lên cái, vỗ vỗ Kiến Quốc rất khinh bỉ : " Tiêu chuẩn của cậu ra sao cả, hãy học ít từ Trần Bân !" xong xoay người ra khỏi phòng bao, Kiến Quốc gãi gãi đầu: "Sao tôi lại có trình độ thế?"

      Chu Tự Hàn ra khỏi hội sở, lên xe gọi điện thoại cho Sở Dĩnh. Hôm nay Sở Dĩnh theo ông ngoại suốt ngày, tiếp xúc nhiều hơn, Sở Dĩnh phát , ra ông ngoại và Chu Tự Hàn có nhiều chỗ rất giống nhau, đều là loại người rất bá đạo, chưa bao giờ có câu nghi vấn trong từ điển, nếu có chỉ là câu ra lệnh.

      Buổi sáng theo ông ngoại chào hỏi mấy người bạn tốt lâu năm của ông, buổi tối tới bữa tiệc thân cận này, chỉ là ngồi ăn xong bữa cơm, ngay cả đối phương tên gọi là gì Sở Dĩnh cũng nhớ, cứ mất hồn, Sở Dĩnh lắc đầu cái, đúng là thói quen đáng sợ. .

      Nhà họ Nhạc hiển hách và nhà họ Chu lại giống nhau, gia tộc khá là khổng lồ, quan hệ kéo dài đến các lĩnh vực, đều có người nhà họ Nhạc, cho nên xã giao là cần thiết, Sở Dĩnh là cháu mới xuất , nên được ông Nhạc bên cạnh chuẩn bị ra mắt, đâu cũng mang theo, đến nơi nào cũng có người đàn ông gần tuổi với .

      Tâm tư của ông ngoại nhà quá ràng, nghĩ đến bộ dáng ở nhà rất ấm ức mấy ngày nay của Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh liền nhịn được buồn cười, qua lâu như vậy, rốt cuộc coi như trả lại chút, nhớ trước đây Chu Tự Hàn kia rất phách lối cũng khi dễ ít, vào lúc này để cho biết, coi như ác giả ác báo, chỉ là ông ngoại muốn đem gả có phải vì tức Chu Tự Hàn hay , đều đoán ra.

      "Nghĩ gì thế, cháu tập trung gì cả." Ông Nhạc điểm cái cái trán của , có lẽ do mắc nợ mẹ con , ông Nhạc rất cưng chiều cháu Sở Dĩnh này, con cháu bên dưới rất ít người thấy được ông cụ hoà nhã, Sở Dĩnh lại có thể, thường xuyên nhìn thấy già trẻ này chuyện ở chỗ, Sở Dĩnh trêu chọc ông cụ cười híp mắt.

      Bà ngoại Sở Dĩnh thầm với con mình: " đúng là, sớm giống như thế này tốt rồi, ban đầu còn cứng rắn để cho mẹ con các con vào cửa." Nhạc Thu Mạn khỏi mỉm cười, đối với cuộc sống tại, bà tương đối hài lòng, bà chỉ hi vọng Dĩnh Nhi có thể hạnh phúc, bây giờ suy nghĩ chút, mặc dù Lăng Thủ Chính có cố chấp hại Cảnh Sơn, làm sao có hại chính ông ta, nếu như ban đầu mình chú ý tới cố chấp của ông ta, cho hai người có cơ hội tiếp xúc, hôm nay phải là cái kết cục này rồi.

      Điện thoại Sở Dĩnh rung mấy cái, Sở Dĩnh quét mắt nhìn người gọi tới, khóe môi hơi cong lên, tiếng: "Xin lỗi." cầm điện thoại di động ra khỏi phòng bao, đứng ở trong hành lang nhận điện thoại. .

      "Em ở nơi nào vậy?" Bên kia truyền đến giọng của Chu Tự Hàn, giống như có chút gấp gáp, Sở Dĩnh đá thảm dưới chân cái: "Còn có thể ở nơi nào nữa, Đỉnh Phúc Hiên. . . . . ." "Bây giờ qua đó." Sở Dĩnh còn chưa xong, Chu Tự Hàn bên kia cúp điện thoại.

      Sở Dĩnh vào phòng bao mới phát giác ổn, phải Chu Tự Hàn muốn đến đây náo loạn trận chứ? Sở Dĩnh liếc nhìn người bàn, nơi này đều là nhân vật đức cao vọng trọng, nếu chút nữa tên khốn kia náo loạn lên cũng đẹp mặt, bằng ra ngoài chặn ấy trước, đỡ phải đến lúc đó xuống đài được.

      Nghĩ đến chỗ này, Sở Dĩnh tiến tới bên tai ông Nhạc giọng : "Ông ngoại, cái đó, cháu có việc nên muốn về trước." Ông Nhạc hừ tiếng: " Tiểu tử nhà họ Chu tới phải ? Nơi này còn chưa có giải tán đâu, đợi lát nữa hai ông cháu ta cùng về thể." Ông cụ vừa dứt lời, cửa phòng bao liền bị đẩy ra từ bên ngoài.

      Chu Tự Hàn sải bước vào, căn bản nhìn tới những người khác ngồi, mục đích tương đối ràng, xông thẳng tới chỗ Sở Dĩnh, với và ông Nhạc: " ấy lập gia đình cũng chỉ có thể gả cho tôi, ông chọn ngày !" Quẳng xuống lời xong, liền lôi Sở Dĩnh ra ngoài.

      Những người ngồi cũng sửng sốt, ngược lại ông Nhạc nở nụ cười, coi như tiểu tử này hiểu nhanh, chậm chút nữa, Dĩnh Nhi có chuyện gì với ta nữa. .

      Sở Dĩnh bị Chu Tự Hàn kéo ra tới xe mới phục hồi tinh thần lại: "Chu Tự Hàn, làm sao cũng theo ông ngoại em đùa giỡn hả?" Chu Tự Hàn hừ tiếng: " phải là đùa giỡn, nghiêm túc, nghĩ kĩ rồi, dù sao hai chúng ta cũng phải ở chung chỗ, kết hôn cũng rất tốt."

      Sở Dĩnh bình tĩnh nhìn lâu: "Nhưng em có lòng tin." Chu Tự Hàn ôm lấy : " Bảo bối, cũng cảm thấy hôn nhân quan trọng bao nhiêu cả, trắng ra là, chỉ là tờ giấy thôi, nhưng người nhà em quan tâm tới tờ giấy này, mới có thể cho em ở lại bên cạnh , nghiêm túc, cả đời quá dài, có quá nhiều thứ chúng ta cũng thể khống chế hết được, cho nên thể cam kết cả đời, nhưng bây giờ vào giờ khắc này, muốn qua thiên trường địa cửu với em, em đây có phải là tình mà mọi người vẫn hay ?"

      Tình , Sở Dĩnh chưa từng nghĩ tới ngày đem hai chữ này đặt ở người và Chu Tự Hàn, nhưng khi Chu Tự Hàn ra khỏi miệng, Sở Dĩnh chợt phát , cũng có bài xích như tưởng tượng vậy, mà ánh sáng trong ánh mắt Chu Tự Hàn lần lượt đổ xuống như sợi tơ tằm, vậy mà rung động như vậy.

      Cảm tính vĩnh viễn là nhược điểm của phụ nữ, Sở Dĩnh bị ánh mắt của Chu Tự Hàn làm xúc động, hẳn là chữ đều ra những lời cự tuyệt kia được, có lẽ căn bản là chính cũng muốn cự tuyệt, có loại tình như bọn họ sao, từ đầu đến giờ, giữa bọn họ giống như hề liên quan tới tình , nhưng cuối cùng lại đến hôn nhân tình , lại có chút châm chọc.

      Sở Dĩnh nằm ở giường lăn lộn khó ngủ, mở mắt ra, nhìn Chu Tự Hàn bên cạnh chút, ngủ rồi, ngược lại người này tâm lớn, ăn no rồi ngủ, nhiều lời tình cảm ở bên ngoài Đỉnh Phúc Hiên như vậy, ôm về tới nhà còn làm tình được, sau khi phát tiết toàn bộ tinh lực, ngủ lăn quay như heo. .

      Sở Dĩnh suy nghĩ, tình đối với Chu Tự Hàn mà , xem ra chính là muốn chia tay với , có thể làm tình quang minh chính đại, , trong lòng Sở Dĩnh tình cũng rất đẹp đẽ, mơ mộng, duy nhất, hai người xem tình như trống đánh xuôi kèn thổi ngược thế, làm sao có thể đạt được thống nhất.

      Nghĩ tới những việc này, Sở Dĩnh cũng khỏi lắc đầu bật cười, tình với Chu Tự Hàn, còn bằng làm cho tình cút thiết thực hơn chút, nhưng hiển nhiên, ông ngoại nhà vừa vặn trở thành người làm chuyện đứng đắn, căn bản để ý tới suy nghĩ của , để cho người ta sắp xếp gặp mặt cùng nhị lão nhà họ Chu.

      Thời điểm hôn của hai người được nhắc tới trong chương trình tin tức, cũng truyền ra tin tức, Sở Dĩnh nằm trong danh sách đề cử giải diễn viên mới xuất sắc nhất với vai diễn Thanh Liên trong lễ trao giải Kim Phượng năm nay, bộ phim cũng được đề cử ở các hạng mục giải thưởng khác như đạo diễn xuất sắc nhất, vũ đạo đẹp nhất, nhạc xuất sắc nhất, Lý Xuyên được đề cử cũng mới mẻ, nhưng Sở Dĩnh là người mới mới xuất , nên trở thành tin giật gân.

      Vì vậy tin giật gân, xì căng đan dễ dàng chìm xuống lại bị xào lên lần nữa, mà đồng thời thân thế của Sở Dĩnh cũng được truyền thông chú ý đến: " bé lọ lem vốn là công chúa, diễn trong Thanh Liên, Sở Dĩnh cũng làm trò bên ngoài." Trong nháy mắt, tất cả trang đầu của các báo giải trí cũng tràn đầy loại tựa đề này.

      Tin tức nhà họ Nhạc là vọng tộc ở Giang Nam sắp kết thân với nhà họ Chu cũng nối gót tới theo, Sở Dĩnh trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trong thời điểm này, cũng may khu biệt thự có thiết bị bảo an nghiêm mật, nhưng vẫn có rất nhiều phóng viên canh giữ ở bên ngoài biệt thự, mây giờ Sở Dĩnh ngay cả cửa cũng dám ra ngoài rồi. .

      Chu Tự Hàn lại ôm cười : " Rốt cuộc bảo bối nhà ta cũng trở thành ngôi sao lớn rồi." Mặc dù như vậy, Chu Tự Hàn vẫn thay ngăn cản tất cả các cầu phỏng vấn từ giới truyền thông, nhưng buổi lễ trao giải vẫn phải tham dự, huống hồ Chu Tự Hàn còn là khách quý trao giải thưởng, đây cũng là lần đầu tiên hai người chính thức lộ diện công khai cùng nhau.

      Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, cộng thêm bối cảnh hiển hách của hai nhà Nhạc Chu, đương nhiên hai người trở thành cặp đôi được chú ý nhất trong buổi lễ trao giải, ban tổ chức còn có mánh lới sắp xếp người trao giải, để cho Chu Tự Hàn trao giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất.

      Thời điểm màn hình lớn dừng ở bộ phim Thanh Liên, Sở Dĩnh có cảm giác giống như nằm mơ, trước kia chưa từng nghĩ tới việc mình tham gia diễn xuất trong bộ phim điện ảnh, chứ đừng còn nhận được giải thưởng lớn như vậy, dưới mọi ánh mắt nhìn chăm chú, khẩn trương ra được, hơn nữa người chủ trì còn nửa nửa giả nhạo báng: "Tôi nghĩ khán giả xem chương trình quan tâm nhất phải là giải thưởng trong tay Sở tiểu thư, mà là hôn lễ của hai vị, có tin tức hôn lễ được bí mật chuẩn bị, có thể tiết lộ cụ thể chút hay , nếu như kết hôn, có phải sau khi cưới Sở tiểu thư hoàn toàn rút lui khỏi giới nghệ sĩ hay ?"

      Chu Tự Hàn nở nụ cười, hào phóng ôm lấy Sở Dĩnh: "Cám ơn mọi người quan tâm đối với chúng tôi như vậy, hơn nữa cũng cám ơn mọi người ủng hộ Sở Dĩnh nhà tôi, nhưng tôi rất ích kỷ, tôi hi vọng vợ tôi chỉ thuộc về mình tôi thôi, cho nên Thanh Liên thuộc về mọi người, còn vợ tôi thuộc về tôi, tôi nghĩ tôi biểu đạt cũng đủ ràng rồi! Về phần hôn lễ, tạm thời giữ bí mật. . . . . ."
      Mai Trinh, linhdiep17, duongduong3 others thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: tử đinh hương

      Chương 65

      ra Sở Dĩnh rất mâu thuẫn, mơ ước lớn nhất của trước kia chính là kết hôn sinh con, sau đó sống đơn giản hạnh phúc qua cả đời, nhưng cố tình thể như ý nguyện, thời điểm nản lòng thoái chí hoàn toàn buông tha ý nghĩ này, lại muốn kết hôn, muốn kết hôn cũng được.

      thực là, căn bản ông ngoại và nhị lão nhà họ Chu quan tâm vui vẻ hay , độc đoán lo liệu hôn lễ, hôm nay Chu Tự Hàn cũng can thiệp vào, hơn nữa, khi Chu Tự Hàn có ý muốn làm chuyện, căn bản được phép cự tuyệt, nhưng Sở Dĩnh vẫn còn có chút khổ não, có chút bàng hoàng.

      Lưu Giai trở về, bởi vì Thanh Liên giành giải thưởng và chuyện hai nhà Nhạc Chu sắp kết thân, nơi Sở Dĩnh có thể được nhiều, liền hẹn ăn cơm ở nhà họ Chu.

      Lưu Giai từ vừa tiến đến liền chỉ vào mảng lớn forget me not ở ngoài cửa sổ mà hô to gọi nửa ngày: "Sở Dĩnh, Chu bá vương nhà cậu lãng mạn quá! tháng cậu đến đây mấy lần hả, còn trồng số hoa lớn như vậy, là có tiền đốt cũng hết mà."

      Sở Dĩnh đưa tay chạm tấm kính thủy tinh, trong nhà cũng có, trời lạnh, Chu Tự Hàn cho người xây căn nhà kính ấm áp để trồng hoa, cũng chỉ có hoa forget me not trong nhà kính, ngày đó mới xây dựng xong, hai người còn làm tình nguyên đêm ở bên trong đó, ở trong vườn hoa, bên cạnh là đóa hoa màu xanh dương nhạt, bên ngoài kính thủy tinh là ánh trăng trong sáng, ánh trăng chiếu rọi vào đóa hoa màu xanh dương nhạt, đẹp giống như giấc mộng.

      Sở Dĩnh phát , mình càng ngày càng thích nghĩ tới Chu Tự Hàn, giống như mỗi góc trong trí nhớ, mỗi phút trong cuộc sống đều có bóng dáng của Chu Tự Hàn.

      Giai Giai nhìn Sở Dĩnh, vẻ mặt ấy ngẩn người giống y như trong quá khứ, trước kia khi ấy nghĩ tới Lăng Chu, cũng là vẻ mặt này, như vậy tại nghĩ tới ai đây? Cũng phải Lăng Chu, như vậy người có khả năng lớn nhất là Chu Tự Hàn, nhớ tới bản tin qua báo chí, Giai Giai lôi kéo ấy ngồi xuống: "Cậu muốn kết hôn với Chu bá vương hả? Sở Dĩnh, cậu ta sao?"

      Sở Dĩnh chần chờ chốc lát, lắc đầu cái: "Mình cảm giác mình ấy, nhưng rất thích cảm giác được ở chung chỗ với ấy, rất dễ chịu, rất tự tại, nhưng liên quan tới tình , bọn mình có thể làm tình, nhưng chuyện tình cảm, đây chính là tình trạng nay, cho nên kết hôn, cuối cùng mình cảm thấy giống như vừa hoang đường vừa làm trò."

      "Sao lại là làm trò ở đây?" Lưu Giai thể nào gật bừa : "Sở Dĩnh, ra hay có quan trọng như vậy, hơn nữa, làm sao cậu có thể biết hoặc đây?" Lời của Lưu Giai làm Sở Dĩnh có chút mê mang, chính cũng lắm, rốt cuộc mình và Chu Tự Hàn tính là gì rồi.

      Chia tay Lưu Giai xong, Sở Dĩnh lái xe lượn vòng ở đường, bất tri bất giác đến Tinh Huy, dừng xe ở trước tòa nhà Tinh Huy, vừa ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy Chu Tự Hàn ra từ cửa chính, trợ lí Từ theo ở đằng sau, xem ra muốn ra ngoài.

      Sở Dĩnh hề nghĩ ngợi, xuống xe, đón tới, tâm tư của đều đặt ở người Chu Tự Hàn, căn bản nhìn thấy chiếc xe BMV màu hồng về phía , nhưng Chu Tự Hàn lại nhìn thấy rất ràng, trợ lí Từ phía sau cũng nhìn thấy, kêu lên tiếng: "Sở tiểu thư. . . . . ." còn kịp nữa.

      Chu Tự Hàn lại dùng loại tốc độ thể tin được chạy qua, đẩy Sở Dĩnh ra, lúc này xe BMV cũng phanh xe gấp, nhưng vẫn đụng phải Chu Tự Hàn, cũng may vào thời khắc mấu chốt, Chu Tự Hàn nhảy lên nằm ở nắp động cơ làm giảm lực va chạm, bảo vệ được tính mạng, nhưng chân lại may mắn như vậy rồi.

      Chu Tự Hàn nằm ở nắp động cơ, chỉ hút khí, mẹ nó là đau, vì bảo bối nhà , đúng là ngay cả mạng cũng cần nữa, đây phải là cái gì, còn ai dám bảo bối nhà , gấp với ai chứ, từ trong kính chắn gió nhìn thấy Trần San Ny ngồi bên trong, ánh mắt Chu Tự Hàn lạnh lùng như dao, người phụ nữ này có can đảm đấy! Dám đâm vào bảo bối nhà , chán sống rồi.

      Biến hóa xảy ra quá nhanh, Sở Dĩnh bị Chu Tự Hàn đẩy ngã mặt đất, nửa ngày kịp phản ứng, choáng váng nhìn cảnh tượng trước mắt, Chu Tự Hàn nhếch miệng lườm cái: "Bảo bối, em cũng đứng lên nhìn người đàn ông của em chút sao, phải là quá vô tình sao?." Lúc này Sở Dĩnh mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng vọt tới. . . . . .

      Chu Tự Hàn được bảo vệ chạy tới mang xuống, xe cứu thương xe cảnh sát theo nhau mà tới, đến bệnh viện, trong quá trình làm kiểm tra, Sở Dĩnh vẫn nắm tay Chu Tự Hàn có buông lỏng, càng nghĩ càng sợ.

      Chu Tự Hàn nên cảm ơn trai dạy những phản xạ trước nguy hiểm kia, nếu hôm nay mạng này bị liên lụy rồi, bỏ quên mất lòng ghen tỵ của người phụ nữ, có thể ác độc đến trình độ mất trí suy tính đến hậu quả.

      Sở Dĩnh cũng nghĩ tới, vẫn cho là, mình và Trần San Ny đụng chạm, cũng chỉ là ân oán của phụ nữ mà thôi, Trần San Ny lại muốn đâm chết , hơn nữa, xem ra từ góc độ của ta, nhất định là theo mình tới đây, nếu như có Chu Tự Hàn, đoán chừng bây giờ mình nằm ở nhà xác rồi.

      Mà Chu Tự Hàn cho chấn động lớn hơn, Sở Dĩnh rất ràng tình huống lúc đó, dù là Chu Tự Hàn có tí do dự, cũng là kết quả như bây giờ, như vậy , khi xông tới, căn bản có phản ứng của đại não, là hành động theo bản năng, người đàn ông tiếc dùng tính mạng của ta bảo vệ mình, làm người phụ nữ còn có cầu gì nữa, lúc này, nếu như lại Chu Tự Hàn , ngay cả cũng tin nổi.

      Chỉ trong chốc lát, liền giống như đẩy ra từng lớp sương mù, để cho thấy được chân nhất gì đó, ở phương diện nào đó nên cảm ơn Trần San Ny, hiển nhiên, với tính tình có thù oán phải trả của Chu Tự Hàn, mặc dù về sau Trần San Ny phải vào ngục giam, nhưng kết quả cũng vô cùng thê thảm, Sở Dĩnh phải người tốt, đối với người phụ nữ muốn giết chết mình, thể nào tha thứ cho ta được.

      Hiển nhiên Chu Tự Hàn ứng với câu kia, người tốt sống lâu, tai họa do trời, bị xe đâm, chỉ có gãy xương ở chân phải, những nơi khác đều là bầm tím phần mềm, thể là kỳ tích, mà năng lực hồi phục của Chu Tự Hàn cũng giống như gieo họa, ở bệnh viện nửa tháng liền ầm ĩ đòi về nhà, người nào khuyên cũng được.

      giỡn sao, vào lúc này đúng là thời điểm hưởng phúc, bây giờ ánh mắt của bảo bối nhà nhìn cũng lộ ra dịu dàng nhiệt tình, hoàn toàn khác với trước kia, gần gũi chân , làm cho Chu Tự Hàn ngừng bốc lửa, bởi vì cái gì cũng làm được, nếu tiếp tục ở trong bệnh viện nữa, chân của có việc gì, nhưng người em phía dưới lại bị nghẹn đến tàn phế trước tiên.

      Hai ngày nay ràng hỏa khí mạnh kìm chế được, hôm qua mấy người Kiến Quốc tới còn : "Nhất định là chưa thỏa mãn dục vọng rồi, nhìn khuôn mặt đen thui này, giống như ai thiếu tiền vậy."

      Ngay từ đầu hai vị nhà họ Chu bị dọa sợ, liền vội vàng chạy vội bệnh viện, vừa nhìn thấy con trai có việc gì mới yên lòng, vốn là trông nom Chu Tự Hàn bất động, vào lúc này náo loạn muốn xuất viện, ai có thể ngăn cản được, cuối cùng xuất viện trở về nhà.

      Vừa vào cửa, Chu Tự Hàn ầm ĩ muốn tắm, mấy ngày nay ở bệnh viện cũng tắm sạch, Sở Dĩnh khỏi liếc cái, tên khốn này rất lưu manh, tâm tình bị làm cảm động còn chưa hết, liền bắt đầu suy nghĩ bằng nửa người dưới rồi.

      Thừa dịp Sở Dĩnh lau người cho , biết chiếm bao nhiêu tiện nghi, vào lúc này về nhà liền rùm beng đòi muốn tắm lần, cần phải cũng biết nhớ thương cái gì rồi.

      Sở Dĩnh muốn để ý đến
      , nhưng chịu nổi Chu Tự Hàn cằn nhằn, có lúc người đàn ông này còn càu nhàu nhiều hơn so với tam lục bà*, vì yên tĩnh bên tai, Sở Dĩnh đỡ tới phòng tắm để tắm rửa, đem chân nhấc lên, dùng vòi hoa sen tắm cho .

      *Tam lục bà: chỉ những người phụ nữ làm việc bất chính, lừa đảo. Ba trong đó có đạo , đồng ; lục bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa.

      Chu Tự Hàn xấu bụng : “Vợ à, nơi đó còn chưa rửa sạch mà, có bôi sữa tắm, xả nước cho sạch là được.” Chu Tự Hàn nhìn phía dưới của mình, bĩu bĩu môi, mặt Sở Dĩnh đỏ lên, coi như quan hệ giữa hai người tương đối thân mật, nhưng tắm chỗ nào đó cho , Sở Dĩnh vẫn làm được, huống hồ, ràng người này có ý tốt.

      liền tức giận : “Tay của cũng bị đứt, tự rửa .” Đúng là Chu Tự Hàn có càu nhàu nữa, tự tắm rửa, nhưng mà động tác của vô cùng sắc tình, đôi mắt càng thêm sắc mị nhìn chằm chằm , xoa dưới, xoa lát, Chu Tự Hàn rất uất ức với : “Vợ à, người đàn ông của em cứu em mạng, phải là em nên lấy thân báo đáp chút chứ?”

      Sở Dĩnh cũng biết Chu Tự Hàn khó chịu, người đàn ông này luôn luôn là người thịt vui, nửa tháng làm hòa thượng này, đoán chừng sớm nhịn hết mức, ra Sở Dĩnh cũng phải là vui, chính là lo lắng đến chân của , khó khăn lắm mới liền lại được, nhưng bởi vì làm tình mà tàn phế mất, đáng giá!

      “Chân tốt lại rồi .” Sở Dĩnh giọng câu, mặt đỏ có phần ngại ngùng , làm Chu Tự Hàn hận thể đè hung hăng làm trận, nhưng chân có sức, con ngươi lòng vòng, chủ ý xấu liền nảy ra: “Vợ, chân thể nhúc nhích được, vậy em tới .”

      Sở Dĩnh liếc cái, đối phó được với mà, cuối cùng vẫn là làm thỏa mãn tâm ý của Chu Tự Hàn, hai người giằng co hai giờ ở trong phòng tắm mới ra ngoài. Chu Tự Hàn có chuyện gì, nhưng hông của thiếu chút nữa gãy mất, nằm ở giường ngay cả nhúc nhích cũng muốn nhúc nhích.

      Chu Tự Hàn lại đắc ý vô cùng, ôm giọng : “Như thế nào? tồi chứ? Bảo bối, chính là em quá lười rồi, ra em có thể điều chỉnh tần số như vậy, muốn nhanh nhanh, muốn chậm chậm, có phải sướng vô cùng hay , mới vừa rồi giọng của em cũng khàn…”

      Sở Dĩnh mở mắt ra đẩy cái: “Chu Tự Hàn, xong chưa?” “ xong, chỉ cần đời này dây dưa với bảo bối nhà ta rồi, mãi mãi dứt.” Lời của Chu Tự Hàn vô cùng buồn nôn, trong lòng Sở Dĩnh chợt dâng lên tư vị ngọt ngào, giống như được ăn kẹo bông khi còn bé, mềm mại ngọt ngào, ăn ngon đến mức ra được.

      Chu Tự Hàn cúi đầu hôn cái: “Bảo bối, có việc muốn hỏi em chút. Lý Xuyên đưa tới kịch bản, là bộ phim cổ trang, dựng thành bộ phim điện ảnh, muốn mời em làm nữ chính. cũng do dự rất lâu, em cũng biết rất ích kỷ, chỉ muốn em thuộc về mình thôi, nhưng chuyện này đối với em mà công bằng, nếu như có cơ hội như vậy thôi , tại lại có, muốn để em tự lựa chọn, nhận kịch bản này. Có lẽ thành tựu của em tuyệt đối chỉ dừng lại ở đây, muốn em hối hận.”

      Sở Dĩnh chống thân thể lên, nhìn lâu, bắt đầu từ khi nào, người đàn ông này học được tôn trọng và thẳng thắn rồi. Bất tri bất giác, thay đổi vì nhiều như vậy, lại vẫn làm như thấy, dường như có điểm quá đáng, có lẽ người đàn ông này điều tra án mệt mỏi, có lẽ lúc bọn họ mới bắt đầu, cũng bởi vì tình , nhưng kết quả tình tồi.

      Nghĩ đến chỗ này, Sở Dĩnh tiến tới hôn cái: “Chu Tự Hàn, em chỉ là người phụ nữ bé mà thôi, trong lòng em cũng có nhiều lý tưởng xa vời như vậy, có thể diễn vai Thanh Liên, có thể được giải thưởng này, em tương đối thỏa mãn rồi, em hối hận, bởi vì em ôm chí lớn.”

      Ánh sáng lấp lánh lên trong mắt Chu Tự Hàn: “Vợ, em vừa mới giả bộ ngớ ngẩn để hôn có phải hay , việc ấy, dù sao bây giờ vẫn còn sớm, bằng chúng ta làm tiếp lần nữa như thế nào, lần này chúng ta đổi tư thế khác.”

      …………
      Last edited by a moderator: 16/2/15
      Mai Trinh, Lùn, duongduong4 others thích bài này.

    3. Xu trần

      Xu trần Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      79
      lqđ lồng lộn điên cuồng kìa

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tử đinh hương

      Chương 66

      Chu Tự Hàn biết chỉ là kết hôn mà thôi, làm sao lại làm được nhiều chuyện như vậy, trước kia khi trai kết hôn căn bản đủ nhìn, thực tế, tại vô cùng hâm mộ trai , vốn là cảm thấy hai người chỉ cần ghi danh ở cục dân chính, cầm lấy tờ giấy đỏ là xong rồi, nào nghĩ tới phía sau, mới tính là phiền toái.

      Đầu tiên lão đầu nhà họ Nhạc , Sở Dĩnh là cháu ngoại của ông ấy, thể uất ức, Sở Dĩnh phải lấy chồng từ nhà họ Nhạc, đám cưới theo nghi lễ cổ của nhà họ Nhạc, làm hôn lễ náo nhiệt trong tòa thành cổ ở Giang Nam, về phần ở thành phố B, mặc kệ làm khổ thế nào, sau đó, lời nào mà đem bảo bối nhà .

      Chu Tự Hàn vô cùng tức giận. Rốt cuộc dâu của người nào chứ! Lại , Sở Dĩnh họ Sở, quan hệ thế nào với nhà họ Nhạc chứ, cần gì phải tuân thủ quy của của nhà họ Nhạc.

      Thái hậu nhà bọn họ và ông cụ cũng tham gia náo nhiệt, theo gót chân của nhà họ Nhạc tới phía nam, Chu Tự Hàn tức giận nửa ngày, cũng ô-tô về phía nam, còn tiện thể đón thêm Kiến Quốc và Trần Bân, dù sao cũng là kết hôn, cần có người giúp đỡ.

      Chu Tự Hàn vốn còn nghĩ tốt vô cùng, sau khi đến, làm cháu rể nhà họ Nhạc, cũng có thể vào ở trong nhà họ Nhạc ! Chỉ cần có thể vào ở trong nhà họ Nhạc, có hy vọng được ôm bảo bối nhà , ai ngờ có cửa đâu, người cậu coi như ôn hòa của bảo bối nhà với : "Theo nghi lễ cổ của nhà họ Nhạc, nam nữ hai bên thể gặp mặt trước đám cưới." Chứ đừng tới ở cùng nhau rồi, ánh mắt Chu Tự Hàn trợn trợn nhìn cửa lớn nhà họ Nhạc đóng lại, cho khách vào.

      Cái cửa chính cổ cổ đó, nếu là Chu Tự Hàn trước kia, lấy cây búa có thể trực tiếp chém thành củi đốt, có thể tưởng tượng ra rất nhớ bảo bối nhà , nhưng vẫn phải nhịn! Nhịn nổi cũng phải nhịn.

      Kiến Quốc ở bên nhìn sắc mặt lão đại cũng có chút dữ tợn, nhớ tới vừa rồi cậu của Sở Dĩnh nhanh chậm những lời đó, Kiến Quốc cũng muốn vui mừng, câu kia thế nào, kẻ ác có kẻ ác hơn trị, cho dù Chu lão đại có bá đạo hơn nữa, nhưng muốn kết hôn với con người ta cũng phải theo quy củ, nếu làm thế nào, chỉ là, tòa thành cổ này là thực tế xứng với danh tiếng, giữ gìn tương đối tốt, rất đẹp.

      Vừa tiến đến là có thể cảm nhận loại truyền thống văn hóa trải qua ngàn năm đó, khiến cho cả thành cổ giống như có linh tính, đúng lúc khói hoa (cảnh sắc mùa xuân) tháng ba, theo dòng sông quanh co khúc khuỷu mà xuống, có thể tận hưởng phong cảnh của thành cổ, trong thành hai nhà Tô Nhạc đều là gia tộc truyền lại mấy đời, nhưng cội nguồn hai nhà sớm nhất cũng bắt đầu từ triều Đường, hai nhà cũng có thói quen kết thân, cho nên năm đó mẹ Sở Dĩnh mới có thể chưa tốt nghiệp trung học cơ sở đính hôn với con trai trưởng của nhà họTô.

      Hai nhà vẫn lưu giữ tính truyền lại của gia tộc trong tiềm thức, phương diện nào đó mà , tuy hai nhà là vọng tộc, lại khó tránh khỏi còn để lại truyền thống cũ.

      Chu Tự Hàn vô cùng xì mũi coi thường đối với loại truyền lại rắm chó này, nghe Trần Bân hào hứng bừng bừng dài dòng nửa ngày, Chu Tự Hàn hừ tiếng: " Mẹ nó truyền lại cái gì, chính là làm ra vẻ thôi! thời đại gì rồi, còn làm trò này nữa."

      Kiến Quốc nhịn được cười giễu cợt tiếng: "Lão đại, ràng là chưa thỏa mãn dục vọng rồi, hãy với người em này, nếu sống xa chị dâu nhiều ngày hơn nữa có phải thông ?"

      đến đây, Chu Tự Hàn hận được giết người, ngờ cưới như thế này còn bằng kết hôn rồi, trước khi kết hôn, và bảo bối nhà sinh hoạt rất nhiều! Vừa đóng cửa, làm gì cũng được, hơn nữa bây giờ bảo bối nhà rất đáng , tư vị làm tình kia muốn thoải mái bao nhiêu thoải mái bấy nhiêu, đáng tiếc mới tốt đẹp được có mấy ngày, liền bị Nhạc lão đầu đưa đến nơi này, đến hôm nay cũng nửa tháng, đừng làm chút gì, ngay cả mặt mũi cũng thấy.

      Vấn đề này vẫn chưa xong đâu, phía sau còn có các loại nghi lễ khác, muốn lấy được bảo bối nhà về nhà, ước chừng phải giày vò tháng, cái này bảo làm sao nhịn xuống được, nhịn nữa, xem ra con mắt cũng ra từ trong lỗ mũi luôn.

      Kiến Quốc cười hắc hắc: "Lão đại, quá nóng tính rồi, nếu , trước tiên tôi tìm người phụ nữ để cho lão đại trừ hoả, về sau cưới vợ về nhà, trước tiên giải tỏa ngột ngạt chút cái ."

      Chu Tự Hàn tức giận trừng mắt liếc cái: "Cậu đây là muốn phá hoại tôi hả? Tính khí của bảo bối nhà tôi, cậu biết hay giả vờ biết vậy, nếu tôi dám có ý nghĩ lệch ra ngoài chút gì, hậu quả khó mà lường được."

      Trần Bân vỗ Kiến Quốc cái: "Cậu cút qua bên , toàn ra chủ ý cùi bắp , chút ít tâm tư xấu xa của cậu mà cũng dám khoe khoang ra ngoài, lão đại của chúng ta là người như vậy sao?"

      Kiến Quốc bĩu môi lầm bầm câu: "Sao phải chứ, trước kia phụ nữ của lão đại còn phải là xếp đầy cả xe tải sao, từng đám , tôi còn nhớ mặt nữa, lão đại bỏ xa tám trượng rồi." Chu Tự Hàn đạp cước: "Câm miệng,cậu phá hư việc nhiều hơn là thành công." Kiến Quốc ngồi bên kia hút thuốc lá, trong lòng còn rất buồn bực, trách mình, làm sao lại thành ghen tỵ rồi.

      Trần Bân : "Lão đại, ra tôi có chủ ý, nhìn Romeo và Juliet xem, nửa đêm khuya khoắt trèo tường quyến rũ, cũng làm như vậy ! chừng làm chị dâu cảm động, cho vào khuê phòng thơm mát của ấy, giường cao chăn ấm phục vụ lão đại đêm, phải chuyện gì cũng giải quyết được sao?"

      Chu Tự Hàn vừa nghe, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, đúng vậy! Sao nghĩ ra chiêu này chứ, tường rào nhà họ Nhạc này, bản lĩnh của mình còn dễ dàng bay qua sao, hơn nữa, gian phòng của bảo bối nhà đối diện với vườn hoa phía sau, ngày đầu tiên tới đây thăm dò đường, vào lúc này vừa đúng lúc cần dùng tới.

      Suy nghĩ chút cũng kích thích, gặp mặt bảo bối nhà ở sân của vườn hoa, rất lãng mạn! Càng nghĩ càng kích động, nghiêng đầu nhìn trời bên ngoài chút, lòng sao còn chưa tối vậy, nét mặt kia làm cho Trần Bân và Kiến Quốc cười ngửa tới ngửa lui, phụ nữ là khắc tinh của đàn ông, hôm nay nhìn thấy Chu lão đại như vậy, quả chính là nô lệ của vợ, hơn nữa buồn nôn vô cùng, chỉ cần ở chỗ với Sở Dĩnh, liền mở miệng gọi tiếng bảo bối, làm mấy người em bọn ngừng nổi da gà lên.

      Chu Tự Hàn cũng mặc kệ những việc này, lòng chờ trời tối, trèo tường cắp ngọc trộm hương, khó khăn lắm trời mới tối, Chu Tự Hàn còn cố ý tìm cái áo đen mặc vào, hai người Trần Bân và Kiến Quốc cũng đừng nghĩ nhàn rỗi, bị Chu Tự Hàn túm trông chừng bên ngoài.

      Tường rào phía sau nhà họ Nhạc đúng là cao, tường trắng ngói xanh rất có hương sắc cổ xưa, hai người Trần Bân và Kiến Quốc là bạn tốt, phối hợp để cho Chu Tự Hàn đạp rồi bay qua tường.

      Kiến Quốc giọng : " Nếu lão đại có thể được việc, hai chúng tôi vẫn thể ngồi chồm hổm ở ngoài đầu tường đêm được." Trần Bân vui vẻ: "Yên tâm , lão đại thành được chuyện đâu, nhà họ Nhạc có nuôi vài con chó dữ, chuồng chó đặt ở bên tường gần vườn hoa phía sau."

      Kiến Quốc ngạc nhiên: " Mẹ nó, tiểu tử cậu xấu xa, lão đại lại đắc tội với cậu khi nào vậy?" Trần Bân cười hắc hắc: " phải là tôi đây cũng có ý tốt sao, tạo kỉ niệm cho hai vợ chồng lão đại, sau này nhớ tới hôm nay, khẳng định khắc sâu ấn tượng."

      Khoan hãy , đúng là Chu Tự Hàn nhớ đường, từ chỗ này ra phiền nhất là chó, chó cái gì cũng phiền, lại Chu Tự Hàn thuận lợi leo qua tường, giống như kẻ trộm rón rén đến chân tường, từ phía dưới nhìn lên , bảo bối nhà ở tầng hai, có thể nhìn thấy rèm cửa sổ phản chiếu ra bóng hình xinh đẹp của bảo bối nhà .

      trách được nhiều trộm như vậy, chuyện trộm này tạo nên kiểu kích thích khác, làm máu người ta nóng sôi sục, Chu Tự Hàn hơi cân nhắc về độ cao cái, nghĩ tới mình nắm hàng rào bò đến sân phơi ở tầng hai, ra cũng coi là quá khó khăn.

      làm làm ngay, dù sao cũng tiến vào, bảo bối nhà ở phía , nghĩ đến cái này, Chu Tự Hàn liền cảm thấy cả người tràn đầy sinh lực, giống như là uống thuốc lắc, nắm bên ngoài hàng rào liền bò lên.

      Chưa xong rất nhanh nhẹn, hai người Kiến Quốc và Trần Bân nằm ở đầu tường, nhìn lão đại của bọn họ bò lên giống như con thằn lằn lớn, trong lòng hẹn mà cùng toát ra những lời này.

      Nhìn thấy Chu Tự Hàn gần đến rìa sân phơi rồi, tăng thêm. . . . . . Tăng thêm. . . . . . Chó sủa trong vườn hoa, Chu Tự Hàn sợ tay khẽ run rẩy, có bắt được, trực tiếp té xuống từ phía , ai u! Lần này rơi rất mạnh, Chu Tự Hàn cảm giác cái mông của mình còn nguyên vẹn rồi.

      Cũng kịp đau mông, bởi vì bên kia bốn con chó lớn cao cỡ nửa người chạy vọt tới, Chu Tự Hàn vọt lên, nhếch nhác chạy , đến bên cạnh tường rào liền ba chân bốn cẳng leo ra ngoài, ngồi dưới đất còn thở hổn hển.

      Trong tường chó sủa kinh động người nhà họ Nhạc, Sở Dĩnh cũng từ trong phòng ra sân phơi, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng lưng ba người Chu Tự Hàn chật vật tháo chạy, khỏi bật cười.

      còn làm sao Chu Tự Hàn lại thành như thế, ngoan ngoãn để cho ông ngoại định đoạt, suy nghĩ chút, cũng cảm thấy Chu Tự Hàn cũng dễ dàng, mặt ông ngoại nhà nhìn rất nghiêm túc, kì thực tính tình của có chút trẻ con, thích nhất trêu cợt Chu Tự Hàn, cậu đây là ông ngoại thích , những đứa cháu trai phía dưới này, ông cụ nhìn thuận mắt, Chu Tự Hàn lại có thể đập vào mắt, dùng lời của ông cụ mà , tiểu tử này khá lắm.

      Chính là bởi vì coi trọng đứa cháu rể này, mới để cho Sở Dĩnh lấy thân phận cháu của nhà họ Nhạc lấy chồng, về sau tiểu tử kia muốn thoát khỏi nhà họ Nhạc, cũng có cửa, cưới Sở Dĩnh nhà , Chu Tự Hàn phải dốc sức vì nhà họ Nhạc, cho nên gừng càng già càng cay, những lời này chút cũng sai, dù Chu Tự Hàn là người thành hồ ly tinh, cũng đấu lại Nhạc lão gia tử tu luyện thành lão hồ ly tinh ngàn năm này, muốn kết hôn với người nhà họ Nhạc, đâu có dễ dàng như vậy!

      Năm đó Nhạc lão gia tử chưa kịp sử dụng những chiêu này ở người con rể, nên giờ đều dùng ở người Chu Tự Hàn, lại , Chu Tự Hàn cũng coi như trả khoản nợ thay cho cha vợ, có câu cha nợ con trả, ai bảo nhà họ Sở chỉ có mình Sở Dĩnh, hiển nhiên con rể Chu Tự Hàn này chạy thoát.

      Cũng may Nhạc lão gia tử còn có chút lương tâm như vậy, giày vò đủ rồi, cuối cùng cũng tổ chức hôn lễ, hôn lễ theo kiểu cổ, Chu Tự Hàn đeo lụa hồng, mặc bộ trường bào người, đầu đội mũ cánh chuồn, ngẩng cao đầu cưỡi lên ngựa trắng đến nhà họ Nhạc, đội người khua chiêng gõ trống theo ở đằng sau.

      Đón kiệu hoa đỏ thẫm, đường diễn tấu sáo và trống đến thành Đông, nơi này là của hồi môn mà Nhạc lão gia tử cho cháu , khu biệt thự khai thác theo phong cách thành cổ, làm phòng tân hôn cho hai người ở chỗ này, bởi vì hôn lễ theo đủ nghi lễ cổ, bối cảnh hai nhà cũng đều cực kỳ hiển hách, hơn nữa hai người Chu Tự Hàn và Sở Dĩnh vốn là nhân vật công chúng, hấp dẫn hàng loạt phóng viên truyền thông.

      đường có tiết mục xen kẽ mà sau này lại được rất nhiều người tôn sùng là kinh điển, hành lễ xong, nhìn thấy liền vào động phòng rồi, ai biết lúc này dâu đột nhiên bất động, nhấc khăn voan lên, với chú rể: " còn chưa có cầu hôn em nữa."

      Làm cho họ hàng, bạn bè và các phóng viên truyền thông cũng sửng sốt tại chỗ, hiểu đây là dâu muốn diễn trò gì, nghi lễ gần xong, sao lại nghĩ tới cái này, phải chậm tám thôn sao.

      Ai ngờ Chu Tự Hàn cũng cười, phản ứng cực nhanh, rất tiêu sái vén áo khoác quỳ mặt đất: "Vợ à, gả cho ." Sở Dĩnh bình tĩnh nhìn , tròng mắt trong suốt chớp động: "Tại sao?"

      Chu Tự Hàn : "Bởi vì em." Sở Dĩnh cười, mặc thân áo cưới đỏ thẫm, cười rực rỡ lại xinh đẹp: " lặp lại lần nữa , lớn chút." Vì vậy Chu Tự Hàn la lớn: "Vợ à, em. . . . . ."
      Last edited: 19/2/15
      Mai Trinh, linhdiep17Hà Hoàng thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tử đinh hương

      Chương 67

      Rốt cuộc lúc Chu Tự Hàn ôm bảo bối nhà lên chính là tâm tình kia! Tựa như Đậu Nga, oan đến nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống, ôm Sở Dĩnh buông tay ra, làm cho Sở Dĩnh dở khóc dở cười, trừng mắt liếc cái : " sao vậy? Mới mấy ngày thấy thôi mà."

      Chu Tự Hàn vừa nghe cũng vui lòng: "Thế nào đến nỗi, bảo bối, lòng người này sao hung ác vậy? đúng là độc nhất chính là lòng dạ phụ nữ mà, em tự tính toán , tháng, ngay cả vợ cũng thể chạm qua, ngày đó leo qua tường nhà họ Nhạc, còn bị chó nhà họ Nhạc đuổi thê thảm nỡ nhìn. . . . . ." Liếc thấy vẻ mặt cười trộm của Sở Dĩnh, Chu Tự Hàn càng thêm bất mãn, miệng tới đây gặm hớp: " Bảo bối, em còn cười nữa, còn cười sao, chồng em thiếu chút nữa bị chó cắn chết rồi, được, tối hôm nay em phải bồi thường, bồi thường . . . . . ." Bộ dạng hẹp hòi tính toán chi li này, làm Sở Dĩnh rất vui vẻ.

      Sở Dĩnh đưa tay ôm chặt cổ của rồi kéo qua, hai người đối mặt với nhau, dùng giọng tràn ngập hấp dẫn hỏi: " muốn em bồi thường như thế nào hả?"

      Ở khoảng cách gần như vậy hô hấp Chu Tự Hàn cũng có chút nặng nề hơn, làm hòa thượng tháng, dễ dàng sao, trong ánh mắt giống như chứa lửa, rơi môi mê người của bảo bối nhà , chợt thấy cả người như ở lửa, cổ họng khô khó chịu, theo bản năng nuốt nước miếng hai cái, tay bắt đầu thành tới cởi quần áo của Sở Dĩnh.

      Nhưng váy cưới này chỉ có kiểu cổ, ngay cả cách mặc cũng giống vậy, sờ soạng nửa ngày có sờ thấy khóa kéo, trán Chu Tự Hàn nhanh chóng đầy mồ hôi, Sở Dĩnh lại cười được.

      Chu Tự Hàn khẽ cắn răng: "Bảo bối em tự cởi , lát xem thu thập em như thế nào." Dứt khoát vén váy từ dưới lên đầu, nghĩ đến thẳng vào vấn đề, bộ dáng kia như sắc quỷ tám trăm năm chưa từng thấy phụ nữ, bắt được chân Sở Dĩnh liền quay hai bên, lại bị Sở Dĩnh đạp cước tới đây.

      Chu Tự Hàn có nắm giữ trọng tâm tốt, bị Sở Dĩnh đạp từ giường xuống dưới đất, ngồi dưới đất, Chu Tự Hàn ngạc nhiên nhìn chòng chọc Sở Dĩnh mấy giây, lật người đứng lên liền nhào tới, Sở Dĩnh còn nhanh hơn , vừa nhìn khuôn mặt có chút trầm kia, cũng biết thẹn quá thành giận, nếu bị đè lại, biết bị giày vò thế nào đây.

      Sở Dĩnh vô cùng nhanh nhẹn nhảy dựng lên chạy ra ngoài cửa, mới vừa chạy đến khung cửa liền bị Chu Tự Hàn nhào vào mặt thảm, Chu Tự Hàn rất hăng hái, cố ý cắn răng nghiến lợi : "Đạp liền muốn chạy sao, chạy chỗ nào, nàng này, để đại gia hôn cái, ngày khác về nhà với đại gia cật hương hát lạt sống qua ngày . . . . . ." Phốc. . . . . . Sở Dĩnh cũng nhịn được nữa, cười thiếu chút nữa gãy cả lưng, khoan hãy , tuy là Chu Tự Hàn ngẫu hứng diễn nhân vật này nhưng coi như là diễn xuất sắc. Sở Dĩnh đánh giá, nếu như ở cổ đại, Chu Tự Hàn này nhất định là con nhà giàu chuyên làm xằng làm bậy, trắng trợn cướp đoạt phụ nữ đàng hoàng.

      Làm sao Chu Tự Hàn còn quản đến cười hay cười nữa, tập trung tinh thần liền chạy giải khát, đè Sở Dĩnh xuống đất lục lọi nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng cởi quần áo người xuống, cũng đoái hoài tới giường hay giường cái gì, làm ở mặt thảm . . . . . .

      Cũng may thảm vừa dày lại vừa mềm, xúc cảm mềm mại mịn màng, ngứa chút, có kích thích rất mới mẻ, hơn nữa chỗ nằm đất rất lớn, bị giày vò, Chu Tự Hàn sử dụng tất cả các kiểu kỹ năng ra ngoài, lát lại đổi tư thế, Sở Dĩnh cũng theo kịp, nhưng rất thoải mái là được. . . . . .

      tóm lại Chu Tự Hàn vẫn là thích làm từ sau lưng, chừng có lẽ như vậy còn có cảm giác chinh phục, thích loại cảm giác khống chế đó giống như phía dưới là con ngựa dành riêng cho , cưỡi sướng vô cùng, bàn tay còn đưa đến bóp hai con thỏ đằng trước này, mềm mại, trắng trẻo, thỏ trắng bé nhảy ngừng, thở hổn hển, tăng tốc độ, cái loại tần số điên cuồng đó, Sở Dĩnh nhịn được rên rỉ . . . . . .

      Vẫn còn bị người đàn ông người ghét bỏ thanh hơi , giơ tay lên tát cái về phía mông của , trong miệng còn ngừng mà : "Kêu lớn tiếng chút, bảo bối, được chồng em làm có thích hay ? Ừ, thích kêu ra ngoài , muốn nghe em gọi, lớn tiếng chút, nhanh lên chút. . . . . ."

      Ngược lại Sở Dĩnh có cảm thấy đau, mà cảm thấy có loại tư vị tươi đẹp rất khó tả, rất sảng khoái, nếu sao trong phim AV Nhật Bản thường xuất loại tình tiết này, xem ra cũng là có căn cứ thực tế nhất định, nhưng mà đối với cầu này của Chu Tự Hàn, vẫn ngậm miệng chịu phối hợp, ngược lại thanh hơn chút, cắn môi rầm rì.

      Chu Tự Hàn vui, lật từ mặt đất lại, xách theo đứng lên, lao xuống từ xuống dưới mà vào, cái sau càng hung ác hơn so với cái trước, Sở Dĩnh cảm giác mình bị xuyên thủng, giống như có thứ gì bắt đầu xông ra ngoài từ trong thân thể, chợt phun ra, Sở Dĩnh kêu to tiếng ra ngoài, nhắm mắt lại, hưởng thụ khoái cảm đến mức tận cùng trong nháy mắt này, lại bị Chu Tự Hàn đè lại, ra vào ác hơn, ra vào vài chục cái, mới thả ra. . . . . .

      Loại trống kéo dài đó, Sở Dĩnh cảm thấy giống như chết qua lần, lúc xuống địa ngục, lúc lên thiên đường, lúc làm tình, Sở Dĩnh cũng cảm thấy rất thoải mái, tràn trề vui vẻ, dễ chịu.

      Chu Tự Hàn lại ra ngoài, còn ở trong cơ thể , chỉ là ôm xoay vòng, hai người nằm nghiêng ở thảm trải sàn, bàn tay lúc có lúc vuốt ve sống lưng của bảo bối trong ngực , giống như muốn lấy lòng, chậm chạp lại ôn tồn.

      Hơi đợi trong chốc lát, chờ vẻ nhiệt tình này hoàn toàn chậm rãi qua , mới ôm bảo bối vào bên trong phòng tắm để tắm rửa, ôm Sở Dĩnh ở trong ngực, ngồi ở trong bồn tắm mát xa to như vậy, Chu Tự Hàn chợt nhớ tới tình cảnh hai người trong suối nước nóng lần trước.

      Dưới ánh trăng xuyên qua vách suối nước nóng, bảo bối nhà nằm ngửa ở nơi đó, nước màu trắng sữa chảy ra khỏi thân thể của , cổ xinh đẹp, mông vểnh lên, ngực tròn, bụng bằng phẳng, dưới bụng, mảnh rừng thơm mát rậm rạp, đào nguyên cốc thấp thoáng, như như trong nước, ánh trăng mông lung xuyên qua đầu, đẹp đến hấp dẫn linh hoạt như vậy.

      Nghĩ nghĩ lại lại gợi lên dục vọng, tay thăm dò vào dưới nước, tách ra, chui vào, chuyển động, ma sát, môi dính vào bên tai bảo bối nhà giọng chút từ hạ lưu: " Bảo bối, nơi này của em vừa nóng lại vừa chặt, ngón tay của cũng bao lấy chặt, em tại sao mỗi lần có thể ăn hết cái đó lớn của như vậy hả? Bảo bối, đừng kẹp chặt như vậy, muốn kẹp chết chồng của em hả? Bỏ ra. . . . . . , buông lỏng chút, cho vào , nghe lời có phải hay ừ. . . . . ." ngậm lỗ tai Sở Dĩnh trong miệng cắn cái, Sở Dĩnh rầm rì tiếng, cặp chân ở trong nước khẽ mở ra.

      Từ góc độ của Chu Tự Hàn nhìn xuống, làm cho máu sôi sục, bởi vì da của bảo bối nhà rất trắng, cho nên chỗ đó cũng trắng mịn hơn so với người khác, tràn ra ít dịch ở trong nước, giống như đóa hoa nở rộ trong nước, khe màu hồng giấu ở bên trong lùm hoa cỏ rậm rạp, ra được xinh đẹp bao nhiêu, chỉ là trong cái miệng nhắn khạc ra lời rất sát phong cảnh.

      "Chu Tự Hàn em còn hơi sức nữa rồi, đó, đừng lăn qua lăn lại nữa, hôm qua em ngủ ngon, tại rất mệt mỏi, em muốn ngủ, sáng mai tiếp tục có được hay ?" Sở Dĩnh cũng là mệt nhọc, buổi tối hôm qua ngủ ngon, nghĩ đến việc mình gả cho Chu Tự Hàn, thế nhưng lại ngủ được, rất có tiền đồ.

      ra Sở Dĩnh cũng cảm thấy, mình có phần dối trá chút, trong miệng luôn đời này tin tưởng tình nữa rồi, lại bất giác Chu Tự Hàn, thậm chí gả cho , bởi vì động lòng , cho nên Sở Dĩnh giống như tất cả các dâu khác, tràn đầy chờ mong đối với cuộc sống hôn nhân tương lai, đồng thời cũng có cảm giác xác định, dù sao chuyện trước kia của Chu Tự Hàn rất mệt mỏi.

      Bây giờ là ấy mình, sai, nhưng phần năng lượng tình này duy trì được bao lâu, tháng, năm, mười năm, những việc này đều phải là Sở Dĩnh muốn, là người phụ nữ rất tầm thường, muốn cả đời, Chu Tự Hàn có thể cho sao, có thể cả đời như thế này ?

      Trong tháng thấy Chu Tự Hàn này, mỗi ngày Sở Dĩnh đều suy nghĩ đến những việc này, giống như vào ngõ cụt, cũng lượn quanh ra ngoài nữa, ngày hôm qua trước khi lấy chồng, hai mẹ con ngủ cùng nhau, mẹ mới với : "Dĩnh Nhi, những thứ tình kích tình này chỉ có thể là nhất thời, phần lớn thời gian đều là vô vị, nhưng bởi vì vô vị có lẽ càng có thể đủ nước chảy đá mòn, hôn nhân là cần tin tưởng và kinh doanh, con là đứa bé thông minh, mẹ tin tưởng con làm vô cùng tốt, cha con ở trời cũng phù hộ cho cả đời con được hạnh phúc."

      Cho dù mẹ nhiều như vậy, Sở Dĩnh vẫn có chút thấp thỏm như cũ, cho nên ở trong hôn lễ, mới chịu đựng được mà hỏi câu như vậy, nhưng bây giờ vào lúc này tin tưởng Chu Tự Hàn mình, rất rất , cũng muốn nhanh giày vò chết .

      Chu Tự Hàn cúi đầu thấy bảo bối nhà quả ngay cả mắt cũng mở ra được, hài lòng : " Nhưng hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, mới làm mấy lần em liền kêu mệt, người đàn ông của em ăn suốt cả tháng, vào lúc này dễ dàng gì mới khai trai được, mới như vậy liền xong chuyện thể được."

      Con mắt của Sở Dĩnh miễn cưỡng mở ra đường : "Nhưng mà em rất mệt mỏi." Chu Tự Hàn : "Vậy em ngủ , tự mình tới." Sở Dĩnh khỏi liếc cái, mỗi lần đều như vậy, nhưng chưa lần nào để cho ngủ yên, ý niệm vừa mới chuyển tới đây, Chu Tự Hàn đổi tư thế, nằm ở người , đỡ em trai cứng rắn vào, nằm ở người giống như con tinh tinh lớn, lại cắn, lại liếm, lại sờ vào, phía dưới kịch liệt đụng theo nước chảy ấm áp, hưng phấn được.

      Sở Dĩnh rất buồn bực, Chu Tự Hàn sợ ngày đó muốn chết rồi. . . . . . Giày vò từ mặt đất đến phòng tắm, từ phòng tắm giày vò dãy đủ, vẫn có ngừng nghỉ, trở lại giường tiếp tục giày vò, Chu Tự Hàn có thể tính động phòng hoa chúc quá đáng giá rồi, cho đến khi ánh sáng từ rèm cửa sổ bên ngoài xuyên thấu vào, Sở Dĩnh còn khoác nửa người lên bên giường, bị Chu Tự Hàn khiêng chân làm tiếp, làm cho đùi và chân Sở Dĩnh mềm nhũn ra, giống như có gân cốt dạng, giọng cũng khàn khàn.

      thể nhịn được nữa rốt cuộc nổi giận: "Chu Tự Hàn, xong chưa?" "Xong rồi xong rồi, bảo bối, em đừng có gấp chứ, để cho người đàn ông của em sung sướng lát , a. . . . . ." dễ dàng xong chuyện, còn đặc biệt thỏa mãn run lên. . . . . . Sở Dĩnh quản nữa, nhắm mắt lại ngủ, quá mệt mỏi, coi như động đất cũng làm tỉnh ngủ, rất buồn ngủ!

      Sở Dĩnh ngủ giấc này biết bao lâu, lần nữa tỉnh lại, cũng phải là tự nhiên tỉnh, là do cách nào khống chế được cảm giác người, bị phản ứng sinh lí làm cho tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy, hai chân của mình bị Chu Tự Hàn tách ra, lão đại đen tối đâm vào trong đó, lại liếm, lại cắn, lại hôn, mình chơi hưng phấn. . . . . . Thấy tỉnh, Chu Tự Hàn lưu loát đem lật lại, liền lên. . . . . .

      Chu Tự Hàn theo lễ nghi cổ của nhà họ Nhạc trôi qua động phòng hoa chúc, toàn bộ qua hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba, mới đem tiểu tức phụ mệt mỏi đến mức bộ cũng thấy vất vả về nhà, từ nam đến bắc, bảo bối nhà ngủ suốt dọc đường , đến nhà lại bị giày vò lần nữa, rốt cuộc đến thời điểm ngừng nghỉ, qua ngày mùng tháng năm.

      Khuôn mặt nhắn của Sở Dĩnh gầy trông thấy, làm bà ngoại Sở Dĩnh đau lòng, lão thái thái muốn đem Sở Dĩnh về nhà nuôi dưỡng tiếp, Sở Dĩnh tự mình phản đối trước, bây giờ sợ Chu Tự Hàn rồi, còn bằng ngày ngày để cho phát tình , nếu như bị nghẹn trận, chết cũng bị lột mất lớp da.

      Tóm lại, cuộc sống sau cưới của Sở Dĩnh chính là: " nhiều hơn nữa, cũng bằng làm được nhiều, làm nhiều hơn nữa, cuộc sống cũng hài hòa."

      Tác giả có lời muốn : thay đổi, coi như là kết cục , ngày mai viết ngoại truyện thông báo tình tiết chưa hết chút nữa, liền hoàn toàn kết thúc, cảm thấy viết văn này có chút loạn, giống như rất nhiều độc giả có cứng rắn tổn thương, hay là công lực của tôi thích hợp, cần rèn luyện nữa, chỉ mong bản sau có tiến bộ nhảy vọt, ba ngày sau tôi bắt đầu viết truyện mới, muốn viết chuyện ân oán tình thù, muốn viết tình tiết kịch liệt phong phú, mong mọi người tiếp tục ủng hộ! Ít nhất hố mới vẫn có bảo đảm ở đây, cám ơn mọi người theo đường đến cuối cùng, càng thêm cảm ơn những phách vương chuyên quăng tiền kia, cúi người chào chào, hẹn gặp lại.
      Mai Trinh, linhdiep17Hà Hoàng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :