1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐUỔI THEO TRÁI TIM – Phương Tiểu Á (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      6c

      Bách Thành vừa về nhà liền tìm mẹ.

      Mẹ ở phòng khách xem tivi, xem phim thần tượng, mà là xem hương thượng kịch kênh Dân Thị: mẹ uống cola, mà phải là ở uống trà nhân sâm.

      Bách Thành càng nhìn càng cảm thấy mẹ giống Hữu An, chỉ là Hữu An vì sao phải làm như vậy? Vì sao phải thay thế bà lão đứng tiện? Như vậy đối với có lợi lộc gì sao? Hoặc là đối với có lợi? Bách Thành khỏi suy xét vấn đề này.

      cân nhắc ý đồ của Hữu An, hồi tưởng mấy ngày này ngừng cổ vũ , thậm chí muốn dũng cảm đối mặt với sinh mệnh. . . . . . Có phải là nguyên nhân này hay , cho nên Hữu An mới biến thành mẹ , vì chính là muốn cứu ?

      Bách Thành nghĩ đến điểm này, ngực thấy nhói đau, trong lồng ngực bốc lên loại cảm xúc kích động, đúng lúc này Hữu An đột nhiên quay đầu lại nhìn , biểu cảm mặt kỳ dị .

      "Con làm chi nhìn mẹ như thế? mặt ta có mọc hoa sao?" sờ sờ mặt.

      Bách Thành nhịn được bật cười.

      làm sao có thể trì độn như vậy? Cùng Hữu An sống chung tháng lại phát hành vi cử chỉ lời của mẹ quả thực so với Hữu An có gì khác biệt, hai người họ căn bản chính là cùng người.

      " mặt mẹ có mọc hoa."

      "Vậy con làm gì cứ nhìn mẹ?" bên hỏi , bên lấy ra potato popca , cắn rột roạt, bánh vụn rơi xuống đầy nền nhà.

      Bách Thành càng nhìn càng cảm thấy Hữu An đáng , tại sao trước đây phát ra lương thiện của , mặt tốt của ?

      Oh. . . . . . Kỳ thực cũng phải phát ra, mà là dám thừa nhận.

      hồi theo đuôi Hữu An, đối với thân phận là con như , Hữu An tồn tại có ý nghĩa như chị em ruột thịt, vẫn luôn muốn cùng Hữu An duy trì cục diện thế lực ngang nhau, thế là thường thường ở trước mặt xây dựng nên giả tượng, ví như rất đa tình, mục đích của là muốn để Hữu An cảm thấy người đàn ông, mà chỉ là người em tốt của , muốn duy trì tình bạn cả đời giữa họ, nhưng tình đến tình trạng này, lúc Hữu An đối với quan tâm hy sinh vượt xa ngoài giới hạn mà có thể chống đỡ, nhịn được muốn chiếm lấy .

      Bất kể người thích là ai, cũng muốn đem Hữu An giữ ở bên người, muốn chăm sóc này cả đời. Bách Thành quyết định rồi.

      "Mẹ, mẹ cảm thấy Hữu An như thế nào?"

      "Hữu An? ấy rất tốt a."

      "Tốt thế nào?"

      "Hữu An, con bé đó vừa nhu thuận lại hiểu chuyện, còn rất có nghĩa khí, gặp chuyện bất bình liền rút đao tương trợ, giống như là Hoàng Dung trong tiểu thuyết Kim Dung." Hữu An rất tự sướng, đem bản thân mình ra so sánh với thần tượng.

      "Nhưng Hữu An rất hung dữ."

      "Nào có a? Hữu An đó gọi là “ căn cứ vào đạo lý mà tranh luận”, cái đó sao gọi là hung dữ a?"

      "Nhưng Hữu An biết nấu cơm."

      "Con đại biết kiếm tiền là tốt rồi, cần gì biết nấu cơm?"

      "Con người vẫn phải ăn cơm mà."

      "Muốn ăn cơm có thể ra bên ngoài ăn a, bên ngoài nhà hàng nhiều như vậy, muốn ăn cái gì mua cái đó, đây cũng rất tiện nghi a, ăn cơm cần tự ra sức làm."

      "Hữu An ấy làm chuyện nhà, cũng lại thô lỗ, làm việc dùng đến não, thường thường động tay chân còn nhanh hơn đầu óc, "Còn có. . . . . ."

      "Còn có!" Hữu An nghe được mặt đều tái tái , bàn tay bé của vỗ xuống mặt bàn."Trần Bách Thành, Vu Hữu An có chỗ nào chọc tới con, mà con muốn như vậy chửi bới ấy, gây tổn thương cho ấy?" Chẳng lẽ ở trong cảm nhận của kém như vậy sao? Khiến phê bình tới nỗi có chỗ nào đúng mới thấy vui vẻ hả.

      " có, con chỉ là muốn đem khuyết điểm của Hữu An nhất nhất cho mẹ nghe thôi, để mẹ chuẩn bị tâm lý."

      "Theo ý mẹ, những điều này căn bản phải là khuyết điểm của Hữu An, là con quá xấu, rất hay soi mói Hữu An rồi." Hữu An vì chính mình mà cãi lại.

      Ý, đúng rồi, vừa mới có phải bỏ sót cái gì? Vừa mới rồi Bách Thành có phải cái gì như để tâm lý chuẩn bị? ! khuyết điểm của sao lại khiến mẹ Trần soi mói, nhưng lại phải có tâm lý chuẩn bị? Chậc, làm quái gì vậy? hiểu.

      Hữu An nhìn Bách Thành, định nghe giải thích, nhưng cố ý xem nghi vấn trong mắt , còn truy vấn : "Vậy, theo như lời mẹ , mẹ rất hài lòng với Hữu An đúng ?"

      "Đương nhiên." đối với bản thân còn có thể có soi mói cái gì? Vu Hữu An là người con toàn mỹ a —— chính cho rằng là như vậy, ngại quá.

      "Được, vậy con quyết định , con muốn cưới Hữu An."

      " thành vấn đề." Hữu An cũng dứt khoát rành mạch đáp ứng, nhưng. . . . . . Đợi chút, vừa mới cái gì? ! muốn kết hôn với ? ! Có lầm hay a? muốn kết hôn với ? !

      "Cậu vì sao muốn kết hôn với tớ?" Hữu An kêu to.

      *( giống tiếng , đại từ nhân xưng của tiếng Trung cũng chỉ như wo= I ; ni = you, giống tiếng Việt mình)

      Bách Thành cười sửa lại, "Mẹ, con phải muốn kết hôn với mẹ, con là muốn kết hôn với Hữu An, " Tiếng kêu to vừa nãy của , Bách Thành càng thêm chắc chắn bản thân đoán đúng.

      Tuy rằng cũng cảm thấy Hữu An là ma nữ rất khó tin, nhưng là tận mắt nhìn thấy chị ba nhà họ Vu đem Hữu An biến thành các loại động vật, đến phiên tin.

      Tớ chính là Hữu An a! Hữu An gấp đến độ muốn hô to lên, nhưng tại thể làm như vậy. Đáng giận, đành phải đem cơn tức nhịn xuống trước, trước tiên hỏi chút xem ý đồ của Bách Thành."Con vì sao muốn kết hôn với Hữu An?"

      "Mẹ cũng đó thôi? Hữu An là tốt, trăm năm khó gặp."

      "Trăm năm khó gặp phải gả cho con a?" Làm ơn , cũng phải có người muốn, sao có thể"dễ dàng như bó rau" liền đem bản thân tự gả ?

      cưới, liền gả, coi như cái gì rồi hả ? Hừ.

      "Con muốn cưới, Hữu An người ta cũng chắc đồng ý muốn gả cho con a." Hữu An đến nước này có thể làm bộ làm tịch rồi, bởi vì —— tại mới nghĩ đến, có người cầu hôn với , muốn kết hôn với nha, đây là kiện làm người ta phấn chấn cỡ nào a? Chỉ là. . . . . . Đối tượng có chút đúng, nếu người cầu hôn muốn lấy là trưởng phòng Tưởng tốt biết bao nhiêu? Hữu An lâm vào trong ảo tưởng của chính mình.

      "Hữu An thể gả cho con." Bách Thành lại dùng nước lạnh hắt tỉnh , muốn thức tỉnh, được nằm mơ.

      Hữu An từ trong mộng đẹp bỗng nhiên tỉnh lại, trừng lớn mắt với cậu con trai hỏi: "Vì sao?"

      "Bởi vì tại Hữu An hôn mê bất tỉnh, cho nên chuyện chung thân đại do hai chị ấy làm chủ, mà chị ba đồng ý đem Hữu An gả cho con rồi." Bách Thành đắc ý .

      "Làm gì có chuyện đó a!" Mặt Hữu An suy sụp , được, tin, phải về hỏi chị ba, Hữu An đẩy xe lăn muốn tới đối diện, nhưng Bách Thành lại giữ chặt xe lăn của lại cho .

      "Trần Bách Thành!" rống to.

      "Sao ạ?"

      " Buông ra !" Hữu An xuất ra vẻ uy nghiêm làm mẹ, nghiến răng nghiến lợi, mệnh lệnh gằn từng tiếng.

      Bách Thành lại phớt lờ nhởn nhơ, căn bản nghe lời mẹ , bởi vì biết người này căn bản phải mẹ của . chỉ buông tay, còn hỏi lại , "Mẹ muốn đâu?"

      " tới nhà đối diện hỏi Hữu Vọng, xem ta có phải cố ý đem Hữu An gả cho con hay ."

      "Mẹ, mẹ tin con? Con là con trai của mẹ mà!" lấy hai tay che vị trí trái tim, bày ra bộ dáng bị thương rất sâu.

      Bộ dáng này của là ngu xuẩn chết mất, mới mặc kệ ."Con cút ra, mẹ muốn về nhà."

      "Mẹ, mẹ điên à? Đây là nhà của mẹ a!" Bách Thành cứ câu lại câu tranh cãi với Hữu An, Hữu An giận tím mặt, bằng nhất định phát ra sơ hở, phát Bách Thành người luôn luôn kính trọng mẹ làm sao có thể mắng mẹ" Điên" .

      Hữu An tức chết mất, cãi ầm ỹ với Bách Thành đòi qua nhà họ Vu, mà Bách Thành quyết để , bởi vì chuyện của còn chưa làm thỏa đáng, chuyến này của Hữu An chẳng phải làm hỏng chuyện của sao. . . . . .

    2. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chương 7 :

      Bách Thành là trực tiếp tìm chị ba nhà họ Vu —— Vu Hữu Vọng.

      Vì sao chứ?

      Bởi vì Hữu Vọng nhát gan nhất, hơn nữa dễ bị thuyết phục nhất, mặt khác còn nắm giữ thứu vũ khí sắc bén nhất, là Hữu vọng ngày đó sơ hở có qua việc các con nhà họ Vu là ma nữ thể được tiết lộ ra ngoài a, Hữu Vọng , chị hai của các ấy cực kì bài xích việc họ sử dụng ma pháp, cho nên ấy mới cùng Hữu An học trộm sách ma pháp, chuyện đó đến bây giờ chị hai còn biết, mà hôm nay lợi dụng nhược điểm này bức Hữu Vọng đem Hữu An gả cho .

      đường hoàng vào nhà họ Vu để thực ý đồ, mà Hữu Vọng đều phát ngốc."Em muốn kết hôn với Hữu An, còn lấy điều này coi như nhược điểm đến uy hiếp chị? !"

      "Đúng, sai."

      "Ha ha." Hữu Vọng cười lạnh hai tiếng, cười Bách Thành rất hiểu , hôm nay căn bản cần lấy nhược điểm của ra uy hiếp, cũng đem Hữu An gả cho Bách Thành, bởi vì em xấu tính kia, khắp thiên hạ cũng chỉ có tên đàn ông chịu được nó, mà người kia chính là Vô Địch Thiết Kim Cương Trần Bách Thành tiên sinh, mọi người xin vỗ tay cổ vũ, unge hộ, huống chi Hữu An tại hôn mê, mà Bách Thành lại nguyện ý trước mặt thần, thề thốt muốn chăm sóc Hữu An cả đời!

      Việc này khác với việc hồ đồ kết hôn, nhưng lại rất lãng mạn nha, Hữu Vọng chỉ cần nghĩ về quang cảnh đó thôi cũng thấy rất ngọt ngào, cho nên, được, quyết định rồi.

      " thành vấn đề, chị đem Hữu An nhà chúng ta gả cho em." Hữu Vọng vô cùng dứt khoát đáp ứng cầu của Bách Thành.

      bịch bịch chạy lên lầu, cố hết sức đem Hữu An khiêng xuống dưới, ì à, ì ạch —— Hữu An rất nặng, khiêng bọn ta mau thở chết rồi. Hữu Vọng còng lưng từng bước tiêu sái xuống lầu.

      "Nè, lấy ." Vừa đến dưới lầu, Hữu Vọng liền đem Hữu An trong trạng thái hôn mê ném tới trong lòng Bách Thành, muốn ôm bà xã của về.

      "Cứ như vậy?" Đơn giản như vậy, Hữu Vọng muốn thêm bớt cò kè mặc cả đều có nha! Bách Thành thể tin được tình thuận lợi như thế, vốn cho rằng bản thân phải tốn ít nước miếng thuyết phục bà chị này.

      "Bằng em còn muốn của hồi môn hả? Chị cho mà nghe, đây là chuyện có khả năng ! Ba mẹ bọ chị đều mất sớm, bốn chị em chúng ta từ tự lực cánh sinh, kiếm tiền nuôi sống bản thân, Hữu An ngay cả học phí học đại học cũng đều là vừa học vừa làm, nếu em muốn của hồi môn, vậy chờ Hữu An tỉnh lại, xem trong tài khoản của nó có bao nhiêu tiền, nhưng chị khuyên em đừng kỳ vọng quá lớn, bởi vì Hữu An năm nay vừa mới tốt nghiệp, ở công ty lại chỉ làm chân sai vặt trong văn phòng, nó ngay đến nuôi sống bản thân đều rất khó, càng đừng là dành tiền, cho nên. . . . . ."

      "Được rồi, chị cần tiếp." nghe thầy mà nhức hết cả đầụ, huống chi đâu cần của hồi môn của Hữu An, những điều vô bổ đó làm gì, tóm lại Hữu Vọng nguyện ý đem Hữu An đưa cho bế về đó là chuyện tốt đẹp nhất rồi.

      "Em về đây." ôm Hữu An về nhà, nhưng mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy mẹ . . . . . . Oh, phải, nên cải chính, là Hữu An.

      Hữu An đẩy xe lăn định nhấn chuông cửa, mà trùng hợp ra, Hữu An nhìn thấy khiêng vai! muốn hộc máu a.

      "Cậu tiểu tử chết tiệt này, cậu ôm Hữu An làm cái gì?" Ngọn lửa giận quăng đến chỗ thở phì phò, hai ánh mắt Hữu An trừng lớn lên giống hệt như hỏa nhãn kim tinh vậy, rất đáng sợ.

      "Cưới ấy về nhà a." Vẻ mặt Bách Thành cợt nhả, phát gần đây rất thích chọc Hữu An, thích nhìn bộ dáng tức giận đến nỗi giơ chân lên.

      "Ta cho phép, ta tán thành việc hôn này." Hữu An kịch liệt phản đối, mà Hữu Vọng nghe thấy được, quay đầu nhìn về phía Bách Thành.

      "Em với chị, mẹ em tán thành việc hôn này." Nếu mẹ tán thành, vậy Hữu Vọng cũng nguyện ý để Hữu An gả vào nhà họ Trần, dù sao vấn đề giữa mẹ chồng và nàng dâu cũng là vấn đề nghiêm trọng trong hôn nhân, mà lại biết Bách Thành là đứa con có hiếu, nếu mẹ chồng nàng dâu xảy ra xích mích, như vậy Bách Thành tuyệt đối có khả năng đứng về phía Hữu An, cho nên bắt đầu cảm thấy việc hôn này có phải quyết định quá hấp tấp vội vã rồi .

      Hữu An rất quen thuộc biểu cảm này của Hữu Vọng, lúc Hữu Vọng đối với việc bắt đầu cảm thấy do dự thậm chí là thấy thỏa đáng, khuôn mặt chị ấy lộ ra biểu cảm mờ mịt kiên nhẫn.

      "Đúng, ta tán thành hôn này." Hữu An thấy phản ứng của Hữu Vọng, cho rằng cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa vững chắc.

      biết Hữu Vọng nếu biết gả vào nhà họ Trần chịu khổ, tuyệt đối ngăn cản việc hôn này, cho nên thêm mắm thêm muối, đem chính mình. . . . . . , đem mẹ Trần miêu tả thành bà mẹ chồng nghiệt ngã ghê gớm.

      "Nếu quả thực Hữu An gả đến nhà của ta, ta nhất định ngược đãi nó, con ta vắng, ta ba bữa cho nó cơm ăn, còn bắt nó vì nhà họ Trần làm trâu làm ngựa, như thế nào, sợ chưa hả? Hừ hừ." Hữu An cười lạnh hai tiếng, là có tư thế của bà mẹ chồng.

      Hữu Vọng đều bị hù chết rồi." được, được, cháu thể đem Hữu An gả vào nhà mấy người." Nếu Hữu An tỉnh lại, biết được, vậy còn đánh chết, mắng chết.

      Hữu Vọng muốn đem Hữu An cướp về, nhưng Bách Thành lại gắt gao ôm để đắc thủ."Chị ba, mẹ em chỉ đùa với chị thôi."

      "Cái gì đùa hả? Ta có." Hữu An vội vã đính chính, rất sợ hình tượng hung ác mà bản thân mới vừa nỗ lực xây dựng lên bị câu của Bách Thành hủy hoại tại chỗ."Ta ngược đãi Hữu An." Hữu An lộ ra vẻ mặt mà tự cho nhận là hung ác nhất.

      Biểu cảm, quả thực, dọa tới Hữu vọng rồi.

      "Em nghe thấy lời mẹ em hả, em mau đưa Hữu An trả lại cho chị ngay." Hữu Vọng bắt đầu động thủ cướp người.

      "Chị ba, chị đừng vội, nếu Hữu An gả đến nhà của em thực nếu chịu ủy khuất, mà em ngay cả người phụ nữ mình cũng bảo vệ được, em còn xứng là đàn ông sao! Huống chi, chị nếu hiểu cách sống của mẹ em, chị cũng nên hiểu em chị có tính cách thế nào chứ? Hữu An là loại người bị người ta đánh mà ngoan ngoãn đứng yên, bị mắng mà im lặng lắng nghe sao? Chị cho rằng ấy bị ủy khuất ở trong nhà em sao?" Bách Thành hỏi lại Hữu Vọng.

      Hữu Vọng ngẹo đầu suy nghĩ, cảm thấy ——"Đúng nha, mẹ Trần, Hữu An nhà chúng ta rất hung dữ nha." mẹ Trần dám khi dễ Hữu An, bị Hữu An chọc tức cho đến nỗi đỉnh đầu lở loét mới lạ, huống chi mẹ Trần mà từng quen biết thể là bà mẹ chồng cay nghiệt được, cảm thấy nếu như Hữu An gả đến nhà họ Trần, khả năng Hữu An trở thành nàng dâu hung dư còn cao hơn. Về chuyện Mẹ Trần, là lo lắng quá nhiều rồi.

      Ha ha.

      Hữu Vọng còn cười!

      Hữu An có cảm giác mất hết hy vọng.

    3. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      7b

      được, ngay lúc này, tự cứu mình, còn có ai có thể giúp chứ? Hữu An vội vàng bổ khuyết thêm câu, "Nhưng cháu đừng quên Hữu An vẫn hôn mê, nó trói gà chặt, hoàn toàn thể phản kháng a."

      "Đúng vậy, Hữu An còn hôn mê nha! Vậy nó làm sao có thể phản kháng mẹ em?" Hữu Vọng lại hỏi Bách Thành.

      Bách Thành muốn chị an tâm, "Hữu An vẫn hôn mê, mẹ em làm sao có thể sai người hôn mê bất tỉnh làm trâu làm ngựa?"

      "Đúng a." Hữu Vọng gật đầu, cảm thấy Bách Thành phân tích rất đạo lý.

      Hữu An cảm thấy bà chị ba của Hữu An này giống như kẻ ba phải, gió chiều nào xoay chiều ấy, người ta cái gì, liền hùa theo, Hữu Vọng ấy chẳng lẽ có chủ kiến sao?

      Đáng giận, xem ra tình đến cuối cùng, vẫnphải dựa vào chính mình. Hữu An phát cơn hung hãn lên, nghiến răng nghiến lợi : "Hữu An người còn hôn mê ở đây, ta vẫn có thể ngược đãi nó."

      "Ngược đãi thế nào?" Bách Thành hỏi. là muốn xem Hữu An còn có thể nghĩ ra chiêu nào để giải quyết.

      "Ta, ta, ta. . . . . . Ta lấy kim châm nó!" Óe, , cái này nghe qua còn có vẻ như chưa đủ ác độc."Ta, ta lấy dao phát cắt cổ nó."

      "Cái gì? ! Lấy dao cắt cổ Hữu An nhà chúng ta? !" Đó rất đau nha! Hữu Vọng lại bắt đầu kinh hãi cất tiếng thét chói tai, mặt lại động tay động chân chạy tới cướp Hữu An tay Bách Thành, bởi vì tuyệt thể đem Hữu An gả cho gia đình đáng sợ như vậy.

      "Chị ba!" Bách Thành hét lớn tiếng.

      Hữu Vọng sợ tới mức đứng sững tại chỗ.

      "Chị bình tĩnh chút , hãy nghe em ."

      "Ờ, được, chị bình tĩnh chút, nghe em ." Hữu Vọng rất ngoan ngoãn, là kiểu người khi thấy người khác dữ dằn lên là bắt đầu nương theo tính cách của họ.

      "Chị lấy con dao tới đây." Bách Thành phân phó.

      "Ờ, được, chị lấy liền." Hữu Vọng ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả đến câu ‘để làm gì’ cũng chưa hỏi.

      Bà chị ngốc nghếch này. Hữu An cơ hồ muốn thở dài rồi.

      Hữu Vọng lấy ra con dao."Sau đó?"

      "Đưa cho mẹ em."

      "Cái gì? ! Đưa cho mẹ em? ! Nếu bác ấy dùng nó để gây tổn thương cho Hữu An làm sao bây giờ?" Hữu Vọng cảm thấy ổn, vẫn nên cất con dao cho kĩ mới ổn thỏa.

      "Chị yên tâm, em bảo hộ Hữu An ."

      "Ờ." Được rồi, tin tưởng . Hữu Vọng đưa con dao cho mẹ Bách Thành.

      Hữu An nhìn con dao động đậy.

      "Cầm lấy , mẹ phải là muốn dao sao? Cắt cổ Hữu An? Con rất muốn xem mẹ có dám hay , hay là mẹ cảm thấy ngay tức khắc quá đột ngột , muốn dùng kim châm trước? Chị ba."

      "Chị biết, muốn lây kim châm đúng ? Chị lấy cho." Hữu Vọng chạy nhanh cất con dao xuống, tránh khỏi mẹ Trần hạ quyết tâm, chân Hữu An bảo vệ được.

      chạy bình bịch, vội vã lấy kim châm.

      Hữu An sắp bị bà chị này chọc cho điên mất, bà chị của luôn luôn lanh lợi, thế nào vừa gặp phải loại tình này lại trở nên thập phần tháo vát? Ách, hộc máu!

      "Kim lấy tới, mẹ Trần bác cầm lấy ." Hữu Vọng lấy ra, đưa tới trước mặt mẹ Bách Thành.

      Hữu An mới cầm đâu, đầu óc đâu bị hư, sao phải lấy kim đâm chính mình, tự làm tổn thương bản thân a?

      "Xem đó, mẹ em chỉ đùa với chị thôi."

      "Đúng rồi, mẹ Trần là tốt nhất, làm sao có thể đối xử khắc nghiệt Hữu An nhà chúng ta chứ." Hữu Vọng hùa theo pha trò, muốn bản thân chỉ cần nịnh hót mẹ Trần chuẩn sai a, như vậy biết chừng mẹ Trần nể mặt nhà họ Vu đánh giá bà tệ, sau đó đối xử tử tế với em phiền phức kia, mà cơ bản Hữu An là lười chuyện với bà chị kia, bởi vì chỉ khiến tốn nước bọt.

      đem mũi nhọn chuyển hướng sang Bách Thành, nhưng ——

      "Ý, Bách Thành người đâu mất tiêu rồi?"

      " về nhà rồi." ánh mắt Hữu Vọng đều híp thành hình trái tim rồi, bởi vì Bách Thành cứ như vậy mà ôm Hữu An người hôn mê đem , bóng lưng cao ngất như vậy, trong lòng lại ôm , rất giống tình tiết trong chuyện cổ tích "công chúa ngủ trong rừng".

      Oa, đẹp quá à —— Hữu Vọng say mê trong tưởng tượng của mình.

      "Cái gì? ! Về nhà rồi ! ôm Hữu An trở về nhà! muốn làm gì? được, mình phải mau trở về nhìn cái mới được." Hữu An đẩy xe lăn giống như đẩy đống lửa vậy, ồn ào xông về nhà, mà Hữu Vọng từ trong ảo tưởng trở lại thực, vừa đúng nghe được" mẹ Trần " những lời đó.

      Xem ra mẹ Trần giống Bách Thành , khẩu xà tâm phật, nhìn xem mẹ Trần quan tâm Hữu An nhà các cỡ nào nha, mẹ Trần còn sợ hãi Hữu An bị con mình khi dễ, quả thực so với người chị như đây còn muốn trân trọng Hữu An hơn, cho nên xem ra việc đem Hữu An gả cho Bách Thành quả là gả đúng rồi! Oh, biết Hữu An sau khi tỉnh lại, có ca ngợi tác thành nên nhân duyên tốt đẹp a?

      Hữu Vọng lại bắt đầu ảo tưởng Hữu An hồi báo "Đại ân đại đức" của như thế nào.

      ***

    4. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      7c

      ( Tiếng Trung đại từ nhân xưng chỉ có : wo= ngôi thứ nhất, ni= ngôi thứ hai, ta = ngôi thứ ba, nên giờ biết xưng hô sao cho phải….)

      "Trần Bách Thành cậu lăn ra đây cho tôi! Cậu khóa cửa phòng lại làm chi? Cậu phải muốn làm ra loại chuyện xấu xa, hạ lưu đối với Hữu An chứ?" Hữu An sau khi về nhà, lập tức liền áp sát vào cửa phòng Bách Thành nghe lén, nhưng nghe lúc lâu, cũng nghe được gì, mà cũng là vì cái gì cũng nghe được, cho nên mới càng thêm khủng bố, bởi vì trí tưởng tượng của càng bạo phát, tất cả các tình tiết lộn xộn bậy bạ đều nghĩ đến, tưởng tượng Bách Thành đối với

      Cái đó đó, ai ôi —— đừng có làm thế nha, mới cần đâu.

      Nhưng mà kêu cả buổi, Bách Thành tiểu tử chết tiệt kia cũng xuất , tức chết mất, thế nào có thể ngồi chờ chết chứ?

      Hữu An bắt đầu tìm kiếm chìa khóa trong nhà, đợi khi tìm được rồi lấy ra tới lúc muốn mở khóa mới phát ——

      Muốn chết, Bách Thành căn bản là khóa cửa, hiểu lầm dễ thương a. . . . . . , phi phi phi, chuyện đáng sợ như vậy làm sao có thể là hiểu lầm? Hẳn là sai lầm khủng bố mới đúng!

      Hữu An xông vào, nhìn thấy thân thể nằm ở giường Bách Thành.

      "Cậu muốn làm cái gì với nó hả?"

      "Lên xe trước mua vé bổ sung sau." Bách Thành tùy tiện , căn bản có làm như thế, chỉ muốn dọa Hữu An chút mà thôi, bằng thời gian lâu như vậy, sớm đem quần áo của Hữu An cới hết ra rồi, sao có thể để áo mũ chỉnh tề mà ngủ ở giường , mà Hữu An còn đem lời coi là , câu đó của "Lên xe trước mua vé bổ sung sau" hù chết Hữu An rồi.

      " cho mua vé bổ sung." mới cần gả cho Bách Thành đâu.

      " cho mua vé bổ sung? Vậy lên xe mua vé bổ sung nha." Bách Thành còn cố ý soi lỗi trong lời của Hữu An.

      Hữu An có thế này mới nghĩ đến, câu kia vừa mới ra đúng là cổ vũ cho Bách Thành phạm tội, chính là cần chịu trách nhiệm.

      " , ta có ý đó."

      "Vậy mẹ có ý tứ gì?"

      "Là ý , con được lên xe, cũng được mua vé bổ sung, tóm lại là ta chính là phản đối hôn của con cùng Hữu An, ta cho con cưới nó."

      "Nhưng chính mẹ Hữu An là tốt, trăm năm khó gặp mà, mà con lại là con trai tốt của mẹ, hôm nay con trai ngoan của mẹ muốn cưới rất tốt trong mắt mẹ, mẹ vì sao phản đối? Nếu mẹ có thể ra lí do, như vậy con liền phục, đống ý với mẹ cưới Hữu An làm vợ nữa, mẹ thấy sao? Con như vậy xem như phân phải trái đúng chứ?"

      Phân phải trái cái rắm, bởi vì lại thể ra lý do mà Hữu An thể gả , ở trong lòng tục, quốc tuý của người Đài Loan toàn bộ để phát dương quang đại rồi.

      "Thế nào, được lý do rồi đúng ? Vậy con đây khách khí đó." Bách Thành đúng là đứng trước mắt Hữu An động tay động chân muốn cởi quần áo của Hữu An.

      Hữu An vội vàng kêu, "Chờ chút ." còn có lời muốn .

      "Chuyện gì?"

      "Con còn chưa kết hôn với Hữu An." Trong lúc vội vàng, cuối cùng cũng để Hữu An nghĩ ra lý do trước tiên để Bách Thành đối với mình động tay động chân, nhưng sau việc ngẫm lại, cảm thấy lý do này giống như thỏa đáng, bởi vì ngụ ý giống như đáp ứng có thể cưới Hữu An rồi.

      Nhưng —— mặc kệ , tóm lại mấu chốt là có thể trước tiên ngăn cản Bách Thành tên đàn ông xấu xa này ra tay với .

      " tại tình dục trước hôn nhân rất bình thường."

      "Ta biết tình dục trước hôn nhân đối với con mà rất bình thường." ra vẻ cái gì? ? Cái gì?"Nhưng Hữu An là xử. . . . . . xử. . . . . ." Hữu An “xử” cả buổi còn ra được nguyên do “xử” cái gì.

      thay ."Xử nữ đúng ." rất muốn cười, bởi vì nghĩ tới Hữu An người luôn nóng bỏng gặp được loại tình này vẫn có thể bảo thủ thành cái nết này, rất ngạc nhiên.

      "Đúng." Hữu An mặt đỏ điểm ửng."Cho nên con thể đối với nó tùy tiện xằng bậy."

      "Nhưng mẹ lại đáp ứng hôn của con cùng Hữu An, cho nên con chỉ có thể tiền trảm hậu tấu, chờ sau khi gạo nấu thành cơm, mẹ có muốn phản đối cũng có cách."

      "Cái gì? ! Đây là mưu của con!" Rất đáng giận, thiếu chút nữa hủy trong sạch cả đời của bản thân, được rồi, vì bảo trụ bản thân trước, Hữu An quyết định trước tiên kéo dài thời gian phen."Ta đây đáp ứng con cưới Hữu An."

      " sao!" đáp ứng gả cho rồi !

      "Nhưng con trước khi cưới thể động tới Hữu An."

      "Sau kết hôn là có thể?"

      cười rất gian, giống như tính toán ngày mai liền cưới , Hữu An biết điều đó có khả năng, bởi vì chuẩn bị hôn lễ cần thời gian, nhưng nhìn thấy nụ cười mặt Bách Thành, trong lòng chính là chắc chắn, cho nên ——

      "Sau khi kết hôn cũng có thể." quả quyết cự tuyệt. biết như vậy bá đạo, rất ép người quá đáng, cũng rất hợp lý, nhưng phải kéo dài thêm thời gian mới được a.

      cần phải trở lại thân thể của chính mình mới ngăn cản được chuyện vớ vẩn này! Nhưng trở lại thân thể phải có sách ma pháp, mà sách ma pháp lại ở nàh các a, mà làm thế nào để trở về nhà lấy được nó lại là vấn đề khác.

      A —— nhiều chuyện chen chúc như vậy tại cùng lúc, Hữu An sắp phát điên mất.

      "Mẹ biết con chấp nhận loại cầu vô lý này." Vô lý khi kết hôn rồi mà thể động tới , đời này có người nào làm vợ chồng như vậy hả?

      "Con ít nhất phải đợi đến sau khi Hữu An tỉnh lại mới cùng nó. . . . . . uhm. . . . . ." còn suy nghĩ tìm chữ thích hợp để thay thế.

      "Làm tình."

      dám , thay , chút ngượng ngùng đều có, cứ như là ‘làm tình’ cái này đối với như cơm bữa ấy, biết xấu hổ.

      "Đúng rồi, đúng rồi, chính là làm tình." Hữu An liếc xéo cái, trong lòng quá thoải mái.

      "Con làm sao mà biết được đây phải là kế ứng phó tạm thời của mẹ? Làm sao mà biết mẹ muốn nhân cơ hội này ngăn trở con, muốn chia rẽ Hữu An và con?"

      "Mẹ là mẹ của con, ta sao có thể tệ bạc với con?" Giờ phút này Hữu An liền nhớ ra phải tỏ uy quyền của người làm mẹ buộc vào khuôn khổ.

      Nhưng, mặt Bách Thành biểu cảm ràng tín nhiệm , "Được rồi, ta viết giấy cam kết cho con, nhưng tương đồng, con cũng phải viết cho ta, để ta tin tưởng con lợi dụng đoạn thời gian này đánh lén Hữu An mới được."

      "Đồng ý." Bách Thành sau khi đạt được mục đích mà bản thân muốn, liền trở nên phi thường dứt khoát, muốn chính là cam đoan của Hữu An, hứa hẹn của Hữu An.

      cười rất gian, mà Hữu An còn ngốc nghếch từng bước tiến vào cái bẫy mà thiết kế sẵn, bởi vì tâm tư tại của toàn bộ đặt ở chuyện làm thế nào để trở lại trong thân thể mình.

    5. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chương 8 :
      Hữu An nghĩ tới Bách Thành tay chân nhanh nhẹn như vậy, ngày hôm sau liền tìm ngay được hai người yới chứng hôn, hơn nữa còn ngay tại trong nhà bày hai bàn tiệc chiêu đãi họ hàng bạn bè thân quen của hai họ chứng kiến, thế là cùng với Bách Thành cứ như vậy mà thành chồng thành vợ !

      Cứ như vậy! có hoa tươi, có nhẫn, cứ như vậy đãi hai bàn tiệc rượu, liền trở thành vợ của Trần Bách Thành,

      Hơn nữa đối với loại tình huống này người bất mãn hình như chỉ có , toàn bộ những người còn lại đều nhìn là nam tử hán có tình có nghĩa, nhưng lại cưới phải vợ mắc quái bệnh!

      Cái gì quái bệnh! căn bản là hề mắc bệnh gì hết, chỉ là, chỉ là tạm thời ở nhờ trong thân thể mẹ Trần mà thôi ! Hữu An muốn rống lên như vậy biết bao nhiêu, nhưng ai để ý tới , ánh mắt mọi người toàn bộ đều như keo dán người chú rể, Bách Thành trong trang phục long trọng, mà thân thể của liền ngủ ở sofa tại phòng khách, mọi người vây quanh , cảm giác kia giống như là kết hôn, mà ngược lại có chút như là chiêm ngưỡng di ảnh người quá cố.

      Oa ——việc kết hôn đại của , vì sao buổi lễ kết hôn của sao lại ra nông nỗi này? Mà ghê tởm hơn chính là, thân thể của gần đây trong gang tấc, mà thế nhưng quên mất chú ngữ phải niệm thế nào! Nếu còn nhớ , như vậy hôm nay có thể trở lại thân thể của chính mình rồi, sau đó ngăn cản hôn lễ tình nguyện này.

      được, sao có thể gả cho Bách Thành? Hơn nữa còn là ở dưới ý đồ đúng đắn của , cứ như vậy gả cho , rất có cảm giác an toàn rồi.

      Hữu An quyết định vụng trộm quay về nhà, rồi tìm ra tờ giấy lúc trước chép chú ngữ ra, nhớ hình như đặt nó ở phía dưới bàn học, biết có bị chị hai phát ko nữa?

      Nhưng, làm cách nào về nhà đây?

      Mẹ Trần sau khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hành động tiện, việc lại bình thường đều dựa vào xe lăn, nhưng leo lên xuống cầu thang phải dựa vào Bách Thành.

      nghĩ tới đến cuối cùng vẫn là ỷ lại vào , "Bách Thành, cậu tới đây." Hữu An vẫy tay, đè thấp giọng, lén lút gọi Bách Thành tới.

      Bách Thành tới gần."Làm gì?"

      "Con dẫn mẹ tới nhà họVu."

      "Cả nhà họ đều đến nhà chúng ta, mẹ còn muốn Vu gia làm gì?"

      ", mẹ chỉ muốn đem quần áo của đặt ở quần áo của Hữu An, người ta làm như vậy sau này con chấn áp được vợ con, Hữu An mới kiêu ngạo leo đầu con ngồi." Hữu An tùy ý sửa đổi phong tục dân tình, thứ nhất là vì chính cũng là chưa hiểu hết ; thứ hai là tin tưởng Bách Thành đối với loại chuyện chỉ có người thế hệ trước mới hiểu này cũng giống như thôi quá quen thuộc, cho nên mới bịa ra để lừa .

      Mà Bách Thành cho nụ cười và : "Mẹ, mẹ cần thay con an bày những chuyện này, thứ nhất con tin: thứ hai nếu làm như vậy có thể đè ép được Hữu An, con cũng đồng ý."

      "Vì sao?"

      "Bởi vì con hy vọng khi dễ Hữu An." Bách Thành chuyện có tình có nghĩa, mà Hữu An nghe xong, trong lòng cảm động quá chừng .

      Nhưng, phát bệnh thần kinh gì đây, cảm động cái rắm a! lại muốn gả cho Bách Thành, còn quan tâm có hay có khi dễ làm chi? Mục đích của là muốn dẫn về nhà, OK? Đừng có mà làm ràng tình huống như thế chứ.

      "Tóm lại con cứ dẫn ta là được, nhanh chút, chúng ta muốn cho người của gia đình họ biết."

      " để cho họ biết, chúng ta sao vào nhà họ được?"

      "Chúng ta có thể từ phòng của con trực tiếp qua a. . . . . ." A, chết rồi, có lòi đuôi ra chưa? Hữu An nhanh nhẹn liếc trộm Bách Thành cái, vội vàng lại giải thích thêm, "Đừng cho là mẹ biết con cùng Hữu An lén lút làm ra chuyện tốt gì, các con từ lười biếng, lợi dụng ban công làm chuyện xã giao mờ ám, chuyện này mẹ biết từ lâu." Ách. . . . . . xã giao mờ ám! có phải dùng sai thành ngữ rồi hả ?

      A, kệ , tóm lại trước tiên phải hù Bách Thành rồi tính, muốn cho sinh nghi đây mới là trọng điểm, mà nghĩ tới Bách Thành tin, rất kinh ngạc nha!

      "Được rồi, con bế mẹ lên." Bởi vì cũng muốn biết trong hồ lô của Hữu An đến cùng bán loại thuốc nào, trong lòng là có chủ ý quỷ quái nào.

      Bách Thành cáo lỗi với khách khứa rằng mẹ khoẻ, muốn lên nghỉ ngơi, sau đó liền bế mẹ lên lầu, lại nhập cư trái phép đến phòng của Hữu An.

      Hữu An sau khi bước vào phòng liền lục lội bàn học, tìm trang giấy có sao chép chú ngữ kia, nhưng, giấy đâu? Thế nào lại thấy nữa? ! Có phải bị rơi xuống dưới bàn hay ? Hữu An còn khom người tìm.

      "Mẹ tìm cái gì? Con giúp ẹ." Bách Thành chủ động mở miệng xin được hỗ trợ.

      Vậy là quá tốt rồi."Mẹ tìm tờ giấy, lớn cỡ như vậy." đưa tay lên làm so sánh."Mặt viết chữ và cả những chữ nhìn hiểu nữa."

      "Là cái này sao?" Bách Thành từ trong túi lấy ra tờ giấy.

      Hữu An đoạt lấy nhìn, "Đúng, sai, chính là nó!" Chính là —— rất kỳ quái nha, vì sao tờ giấy này lại ở chỗ Bách Thành?

      nhìn , bỗng nhiên có loại dự cảm bất hảo lên trong đầu."Con phải là biết cái gì chứ?"

      "Mẹ có chuyện gì thể để cho con biết?" Bách Thành chính diện trả lời vấn đề của Hữu An, nhưng lại trả lời lòng vòng, làm hại Hữu An càng thêm cẩn thận chú ý đề phòng Bách Thành.

      "Mẹ có thể có chuyện gì đề phòng con chứ?"

      "Con biết a, nhưng mẹ ngại bắt đầu từ trang giấy mẹ cầm ."

      "Tờ giấy này? !" Hữu An cả kinh, chuyện bắt đầu trở nên ấp a ấp úng."Đây, đây là tờ giấy rất, rất bình thường a! Nó có cái gì cần nhắc đến chứ ?"

      " xem nó vì sao đối với mẹ lại quan trọng như vậy? xem mẹ vì sao lại mau chóng muốn tìm ra nó như vậy? Hoặc là đám văn tự kì quái đó là ngôn ngữ của quốc gia nào? Hoặc là mẹ của con ngay cả văn 26 con chữ cái đều xem hiểu lại hiểu được văn tự Ai Cập cổ, mẹ cảm thấy sao?"

      "Con biết văn tự rên giấy là văn tự Ai Cập cổ? !" Trong lòng Hữu An có loại cảm giác "Đại ổn" càng ngày càng mạnh liệt.

      cảm thấy Bách Thành đơn thuần giống trong tưởng tượng của , chuyện biết so với giả thiết trong đầu còn nhiều hơn ấy chứ, chết cha, tình nếu thực là như thế, vậy phải làm sao bây giờ? nên ứng phó thế nào với cục diện này? !

      Hữu An mặt xám như tro.

      Bách Thành trả lời : "Con có thăm dò chút."

      "Con vì sao muốn thăm dò?"

      "Bởi vì con muốn biết mẹ củ con mấy ngày này vì sao lại cổ quái như vậy? Còn có, Hữu An vì sao sau khi mẹ tỉnh lại, cùng thời gian liền hôn mê bất tỉnh?"

      "Con thăm dò được cái gì?" Hữu An lo lắng đề phòng hỏi, bởi vì nghĩ đáp án của Bách Thành cho có khả năng là đáp án cực kì thích.

      "Đáp án làm người ta cực kì ngoài ý muốn, mẹ muốn nghe sao?" Bách Thành đem xe đẩy đến trước mặt .

      Hữu An tuy rằng sợ hãi, nhưng lòng hiếu kỳ vượt xa sợ hãi kia, gật đầu vài cái, muốn nghe.

      "Con cảm thấy. . . . . ." cố ý chuyện chậm rì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :