1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐUỔI THEO TRÁI TIM – Phương Tiểu Á (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chương 5 :
      5a

      Hữu An tìm được Hữu Vọng dưới bộ dạng Tiểu Bạch Thỏ ở trong nhà của người đàn ông. Mà người đó từng gặp qua

      " ta phải là thủ trưởng của chị sao? Bạo Long kẻ luôn rống lên với chị đúng , vì sao chị lại ở chung với ?" Hữu An xách Tiểu Bạch Thỏ Hữu Vọng trong tay, xì xèo ồn ào hỏi đống chuyện, mà Hữu Vọng trả lời vấn đề của , bày ra là đôi mắt vừa vô tội vừa bất đắc dĩ nhìn .

      "Đúng rồi, quên mất chị chỉ là Tiểu Bạch Thỏ, sao có thể trả lời vấn đề kia, chị nếu trả lời được mới là gặp quỷ." Hữu An bèn đặt Tiểu Bạch Thỏ ở trong lòng, dùng phép dịch chuyển tức thời trở về nhà, lúc này đây chưa quên thừa dịp chị hai còn chưa về vội đọc chú ngữ đem Hữu Vọng biến lại bộ dáng như cũ.

      Hữu Vọng biến đổi thành người lại, Hữu An liền ghét bỏ , "Chị nha, chị mấy ngày chưa tắm rửa, hôi thố uqas ." Hữu An bịt mũi lại rống to chịu nổi.

      Hữu Vọng cũng biết bản thân hôi thối a, nhưng ở bên ngoài lưu lạc mấy ngày, lại trong lốt con thỏ, sao có thể làm vệ sinh bản thân a?

      Đương nhiên sau đó gặp được thủ trưởng, chính là Bạo Long người trong miệng Hữu An nhắc tới đó, cũng từng có ý niệm giúp Tiểu Bạch Thỏ đây tắm rửa a, nhưng đùa cái gì chứ, là đàn ông, mà còn là cái hoàng hoa khuê nữ chưa xuất giá nha, tuy rằng khi đó chỉ là con tiểu bạch thỏ, nhưng làm sao có thể để cho đàn ông giúp tắm rửa? đương nhiên là vừa chạy vừa nhảy chạy thoát ma trảo của Bạo Long, chỉ là Bạo Long quá cao hứng thôi.

      Uhm, Hữu Vọng ngửi mùi cơ thể, hôi thối muốn chết a.

      "Chị tắm rửa." vọt vào phòng tắm, mà Hữu An đứng ngay tại bên ngoài cửa phòng tắm, băn khoăn bất an tới lui, suy nghĩ lâu mới ngập ngừng mở miệng, "Chị ba!"

      Hữu Vọng cả kinh, bởi vì Hữu An rất ít khi dùng khẩu khí có lễ phép như vậy để kêu , Hữu An đa số đều là rống lên kêu là Hữu Vọng.

      ổn, Hữu An chắc chắn là gây ra chuyện phiền toái gì đó, muốn ra mặt giúp giải quyết, ngửi được mùi, có thể giả bộ nghe thấy hay ?

      "Chị ba." Hữu An lại gọi tiếng, nhưng đẩy cửa tắm ra, lễ phép tới cực điểm, Hữu Vọng tức giận đến lấy vòi hoa sen phun .

      "Gì hả ?" Hữu Vọng tức giận đáp lại Hữu An câu.

      Hữu An để ý tới mình bị Hữu Vọng phun ướt khắp mình mẩy, liền ngồi xổm xuống bên ngoài bồn tắm cầu xin chị mình, "Nếu chị Hai trở về, hỏi em em làm cách nào tìm được chị, em phải trả lời thế nào a?"

      "Hỏi em đó, em phải là giỏi nhất dối sao, cần chi còn hỏi ý kiến của chị?"

      "Bởi vì ý kiến của chị đối với em mà là rất quan trọng a." Hữu An dùng lời ngon tiếng ngọt muốn mắc ói.

      Hữu Vọng mới tin ý kiến của mình đối với Hữu An mà quan trọng cỡ nào: " , em hi vọng chị trả lời thế nào?"

      " rằng tự cậu trở về ."

      Hữu Vọng cho Hữu An đáp án chính xác, nhưng cố tình đưa ra trạng thái tự xét, "Gần đây chị hơi kẹt."

      "Chị ba, chị đây là hành vi dọa nạt trá hình." thế nào lại cảm thấy Hữu Vọng biến thành Tiểu Bạch Thỏ, sau khi từng trải về về tính tình đại biến?

      Trước kia Hữu Vọng cò kè mặc cả với người khác bao giờ, đừng đến chuyện thừa cơ bắt chẹt người ta.

      "Tùy em như thế nào cũng được, có đáp ứng hay cũng tùy em, chị có ý kiến gì."

      giống như chuyện liên quan đến mình vậy, cũng ngẫm lại xem tại vòi tiền chính em mình nha, nhưng là vì A Bách, vì cuốn sách ma pháp kia. . . . . ."Được rồi, được rồi." Hữu An đành phải nhịn đau đồng ý."Chị muốn bao nhiêu?"

      "Chị muốn cuốn sách ma pháp."

      "Cái gì? !" Hữu An kinh ngạc nhảy dựng lên, bởi vì cho là Hữu Vọng muốn là tiền, nhưng cái mà chị mình muốn còn đáng sợ cả tiền."Chị muốn sách ma pháp làm cái gì?"

      "Việc này em đừng nhúng tay vào, sao hả, em có đáp ứng ?"

      "Nếu em có thể đáp ứng chị cầu này, vậy em trực tiếp đưa cho chị Hai tịch thu cho xong, đừng quên, chị là dùng bậy bạ cuốn sách ma pháp kia cho nên mới biến thành Tiểu Bạch Thỏ, chị hi vọng dẫm vào vết xe đổ chứ, lại lần nữa nhá?" Chị ba căn bản có thiên phú, vì sao luôn muốn cưỡng bách bản thân làm những chuyện chị ấy làm nổi chứ?

      "Chị bỏ cuộc ."

      "Nếu em cho chị mượn cuốn sách đó, vậy ngày nào đó cuốn sách ma pháp kia vẫn có cơ hội trở về bên em, nhưng nếu cuốn sách đó nằm trong tay chị Hai, vậy nó chết chốn dung thân, tự em suy xét ." ép buộc em .

      Cái gì bắt buộc! nghe hay vậy, hành vi tại của Hữu Vọng căn bản là so với ép bức khác biệt gì.

      "Sao hả?"

      "Chị Hai muốn cuốn sách ma pháp kia, hơn nữa thái độ thập phần cương quyết."

      "Sách nằm trong tay chị, đương nhiên có cách ứng phó với chị Hai thôi."

      Hữu An suy nghĩ, cuối cùng quyết định vẫn nên đem sách đưa cho Hữu Vọng, dù sao Hữu Vọng vỗ ngực cam đoan tuyệt đối để cho chị Hai hủy cuốn sách ma pháp, tạm thời tin tưởng bà chị này.

    2. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      5b

      "Được, sách có thể cho chị mượn, nhưng chị phải cho em dùng trước mấy tiếng."

      "Làm cái gì?"

      "Em còn có chuyện cần xử lý." thể cho Hữu Vọng nghe, định dùng ma pháp cứu mẹ của Bách Thành, nếu làm chuyện nghịch chuyển lịch sử nếu để cho trong hai bà chị mà biết được, mặc kệ là ai, họ cũng đáp ứng cho làm loại chuyện này.

      "Chị cũng có bí mật muốn cho người khác biết mà? Hữu Vọng, vậy đừng ép em được ?" Hữu An hy vọng Hữu Vọng bị cuốn vào việc này.

      ***

      Hữu An bỏ ra mất ba giờ đồng hồ để lật từ đầu đến cuối cuốn sách, nhưng có ma pháp đảo ngược thời gian, bên trong cuốn sách tìm ra cách có thể cứu mẹ Trần. . . . . . , cũng thể là cứu Trần mẹ, mà là cứu Bách Thành, bởi vì ma pháp kia cùng với năng lực bản thân có được rất giống nhau, chẳng qua năng lực của là có thể vào xâm nhập vào đầu óc người khác, giám thị nhất cử nhất động của họ, mà ma pháp này cao hơn bậc, đồng nghĩa với việc làm mạnh thêm năng lực của , xâm nhập vào trí não người khác, liền chiếm cứ thân thể họ, cách khác là cũng có thể thay thế được đầu óc của người bị xâm nhập kia, cho nên thể cứu mẹ Trần, nếu mẹ Trần định trước biến thành người thực vật, nhưng có thể cứu Bách Thành, bởi vì Bách Thành mấy ngày nay quá mức thất thường, vì bệnh của mẹ , hầu như thiết để tâm đến ai hay việc gì.

      Chỉ cần xâm nhập vào trí não mẹ Trần, biến thành mẹ của Bách Thành, như vậy liệu có tốt ? Hữu An vẫn còn suy tư về vấn đề này, ma pháp này trước mắt là dùng tới, nhưng vẫn nên học thuộc chú ngữ để dự phòng, sau đó mới đem sách ma pháp giao cho Hữu Vọng, nhường cho Hữu Vọng giải quyết chuyện chị Hai ghét cay ghét đắng vụ ma pháp, mà sao, còn có chuyện Bách Thành phải gấp gáp.

      Hữu An trước tiên thông báo tìm được chị Hữu Vọng rồi, rồi mới đến bệnh viện thăm Bách Thành, vừa tới là lo lắng cho tình trạng của Bách Thành; thứ hai là vì do làm sai, dám nhìn vào mắt của chị Hai, dù sao thiếu chút nữa hại Hữu Vọng mất mạng, chị hai có khả năng còn muốn giận thêm thời gian nữa.

      Đến bệnh viện, quả nhiên thấy bộ dáng nản lòng của Bách Thành, căn bản giống như là chính , trước kia Bách Thành rất cool nha, mặc dù tự kỷ chịu nổi, nhưng tối thiểu mỗi ngày chau chuốt vẻ bên ngoài sạch , mà giống như là bây giờ, râu cạo, quần áo chỉnh tề, người biết còn tưởng rằng là kẻ lang thang.

      Hei, là nhìn nổi nữa rồi !

      nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt Bách Thành, lấy tay xoay mặt lại, muốn nhìn , nhưu vậy mới thấy ràng bộ dáng của . Bách Thành gầy rất nhiều!

      Trái tim Hữu An rất căng thẳng, biết bản thân khổ sở cái gì, chỉ biết là bản thân khổ sở đến cuối cùng trở thành nổi giận đùng đùng, nhìn nổi ngược đãi bản thân như vậy.

      làm như vậy đến cùng là muốn ép buộc ai? Để ai sống tốt lên được?

      Kẻ gây ra chuyện này chạy trốn mất dạng?

      Cái tên vô lương tâm đó nhìn thấy được, cho dù thấy được sao chứ, liệu có bởi vì ăn cơm mà tự trách hay , Bách Thành là ngu xuẩn hết thuốc chữa rồi.

      "Cậu rốt cuộc mấy ngày rồi ăn cơm, sao lại gầy thành cái dạng này, , chúng ta ra căn tin ăn cơm." đầu tiên là xông vào mắng trận, rồi lại kéo tay muốn dẫn ăn cơm, nhưng lại nhúc nhích.

      "Cậu muốn tự mình , tớ đói bụng." bỏ ra tay ra.

      Hữu An càng tức giận."Cậu đói bụng? Cậu mấy bữa chưa ăn, cậu đói bụng? Cậu muốn làm thần tiên hả, cậu còn chưa có cái bản lĩnh kia đâu, , tớ mời cậu." Sao chứ, đối với đủ tốt rồi đó, rất hiếm khi mời người khác ăn cơm nha.

      "Tớ tớ đói bụng, cậu nghe hiểu phải ?" Bách Thành như hung thần ác sát đẩy Hữu An ra.

      Hữu An dự đoán được đẩy , hơn nữa lực đạo còn lớn như vậy, thân mình đột nhiên lui về sau vài bước, thắt lưng còn đụng vào bàn, đau chết mất.

      Trần Bách Thành đáng chết! gặp quỷ mới quản chuyện của !

      "Tớ từ nay thèm để ý đến chết sống của chị nữa !" đau đến rống to với , mà lại ngay cả liếc mắt cái cũng nguyện ý, căn bản chính là coi như người tàng hình.

      Hữu An nổi giận đùng đùng chạy , lại nghĩ đến quên thưởng cho cái tát, cái này hình như quá công bằng, bởi vì đẩy , hại ngã sấp xuống nha!

      Thù này báo phải là quân tử, bất kể tại báo thù có phải là hành vi bỏ đá xuống giếng hay . Hữu An quay lại, mới bước tới cửa phòng bệnh, bị màn bên trong khiến cho chấn động.

      Bách Thành khóc sao?

      vẫn luôn cho là biết khóc .

      ***

      Hữu An cuối cùng vẫn quyết định thay thế vị trí mẹ Trần, tóm lại vẫn nên để bác khỏe lại rồi mới tiếp, bằng cứ như vậy, dám tưởng tượng Bách Thành còn có thể biến thành bộ dáng gì nữa.

      niệm chú, xâm nhập vào trí não mẹ Trần, sắp biến thành mẹ , nghĩ vậy Hữu An liền cảm thấy khoái trá —— Úy, tuy rằng loại hành vi này có chút nên, nhưng ai kêu Bách Thành đối với hư như vậy, muốn ăn cơm còn phải là quan tâm sao, mà thế mà lại lấy oán trả ơn, còn đẩy ngã, làm đụng vào eo, đau chết a, tại tốt rồi đó, biến thành mẹ , xem thế nào chỉnh .

      Hữu An mở mắt ra, tiểu tử ngốc kia còn ghé vào giường khóc đến toàn thân bất lực, tâm Hữu An bỗng chốc bị tiếng khóc lóc của như mềm nhuyễn ra.

      Bách Thành rốt cục là phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ mà mở miệng với người khác?

      muốn khóc khóc mà, làm chi phải ở trước mặt còn biểu ra bộ dáng kim cang bất nhập, như là chuyện gì đều làm khó được .

      khóc, cũng cười —— Oh, được rồi, thừa nhận sau này cười , hơn nữa lấy cái này coi như trò cười suốt đời luôn, nhưng, mối quan hệ của thể dùng thứ tình cảm tầm thường so sánh a, xem em, chuyện gì cũng nghe, có nỗi khổ lại nghe, cái này mà được gọi là em gì chứ !

      Tức chết thôi! Nhịn được muốn cho quyền.

      Ai nha, hình như lực đánh quá lớn rồi ! tâm Hữu An hoảng sợ thu hồi nắm tay, Bách Thành đột nhiên ngẩng đầu, thể tin được bản thân nhìn thấy cái gì.

      Ai ôi, vẻ mặt của đáng sợ... Hữu An rất sợ bị đánh lại. Thân thể của co lại, mà Bách Thành còn kích động lao về phía trước ——

      Xong rồi, muốn đánh rồi ! Hữu An sợ chết nhắm mắt lại, cũng kỳ vọng nghe được tiếng như vậy——

      "Mẹ ——"

      Mẹ! Ánh mắt đột nhiên mở ra.

      Đúng a, tại là mẹ , Bách Thành làm sao có thể đánh mẹ mình chứ, là rất ngốc rồi.

      Ha ha ha! Hữu An xấu hổ nở nụ cười.

      Bách Thành cảm thấy mẹ có chút là lạ, tự dưng cười, có phải là đầu óc có vấn đề hay a? Bách Thành chạy nhanh ấn chuông cấp cứu, kêu bác sĩ, hộ sĩ đến.

      Bác sĩ đến chẩn đoán, thẳng tình huống mẹ có thể tỉnh lại là đại kỳ tích trong giới y học, thế nào trong khắc trước hệ thống cơ năng khu thần kinh ra tắc nghẽn cực độ, giây sau bà liền sinh khí dồi dào, quả thực so người bình thường còn sôi nổi hơn.

      Bác sĩ còn làm rất nhiều mục xét nghiệm, trong đó bao gồm ngực, phổi, tứ chi cơ năng có khỏe mạnh , kết quả kiểm nghiệm cuối cùng mẹ của Bách Thành hoàn toàn vấn đề, hơn nữa thể năng của bà còn giống hệt với thể năng của trẻ hai mươi mấy tuổi, cái này phải là kì tích trời ban là cái gì?

      "Chúng ta lại làm tiếp mấy xét nghiệm tinh vi hơn nữa xem sao, nếu đều có vấn đề, như vậy có thể để bà xuất viện về nhà rồi."

      Bác sĩ dặn dò, mà cơ bản Bách Thành coi mẹ nhưu có bệnh tật gì để đối đãi rồi, bác sĩ cái gì đều nghe vô.

      "Mẹ, mẹ có đói bụng ? Mẹ muốn ăn chút gì , con mua." thẳng hỏi mẹ.

      Hữu An vốn muốn với đói bụng, nhưng lập tức lại cảm thấy bản thân nếu ăn chút, chứng Bách Thành cũng ăn cùng, bởi vậy ra vô số những món ăn mình thích.

      "Mẹ muốn ăn mì Ý hải sản? còn có bít tết, ách. . . . . . Có cái gì đúng sao?" Bằng sao Bách Thành lại nhìn như vậy?

      Bách Thành cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì mẹ luôn luôn thích ăn cơm Tây, bởi vì bà cảm thấy người Tây Dương dùng cơm vừa dùng dao vừa dùng nĩa, vậy rất nguy hiểm a, huống chi ở lớn lên ở nhà nông mẹ căn bản ăn thịt bò, lại làm sao có thể nhất thời hứng chí muốn ăn bít tết? Điều này rất kỳ quái, Đây có phải là hậu di chứng sau vụ tai nạn kia? Nếu hậu di chứng chính là như vậy, còn có thể chấp nhận.

      Bách Thành ngược lại là mong muốn mẹ thay đổi, mua giúp mẹ món mì Ý hải sản và bít tết.

      mua về, nhưng mẹ lại ăn."Bác sĩ cho mẹ ăn, mẹ trước mắt chỉ có thể ăn đồ ăn lỏng." đáng thương a, căn bản sao hết, người có bệnh là mẹ Trần nha.

      "Con ăn , dù sao con cũng vài ngày rồi chưa ăn gì." Hữu An đem chủ đề quay lại người Bách Thành, trở nên rất gầy, rất xấu, rất lôi thôi."Con có phải nhiều ngày rồi chưa ăn cơm đúng ?"

      "Nào có, mỗi ngày con đều có ăn."

      "Gạt người." Hữu An nhăn mặt, chỉ trích dối.

      Bách Thành lại ngẩn người. Sao khi mẹ chuyện bộ dáng biểu cảm đều thay đổi, đến ngay cả cách dùng từ ngữ cũng khác biệt? Xem ra bác sĩ lo lắng quả là đúng, mẹ đích xác cần xét nghiệm thêm nữa.

      ***

    3. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      5c

      Việc Hữu An biến thành mẹ Trần vốn cho rằng là chuyện dễ dàng nhất, ngắn gọn chính là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng kẻ trí nghĩ đến nghìn điều, tất có điều sơ suất, chỉ tính theo hướng tốt, mà quên việc mẹ Trần bị thương, cử động đứng tiện, thêm nữa, nếu mẹ Trần hỗ trợ của , căn bản còn cần khí oxi để duy trì sinh mệnh, bây giờ hay lắm đây, bác sĩ kiểm tra kết quả, mẹ Trần chỉ cần mỗi ngày ở nhà làm vật lí trị liệu là được, căn bản cần nằm viện.

      cần nằm viện là kết quả mà Hữu An vốn mong muốn, bởi vì bệnh viện nơi nơi đều là bệnh khuẩn, cũng muốn trường kỳ chờ đợi ở trong hoàn cảnh này, nhưng mẹ Trần khi rời khỏi bệnh viện, mà lại rời , ở bên trong thân xác mẹ Trần nữa, có máy móc duy trì sinh mệnh, mẹ Trần căn bản bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng như chơi.

      Chết tiệt, tình làm sao có thể biến thành như vậy? Cứ như vậy suy diễn tiếp, chẳng phải là cả đời đều phải sống trong thân thể mẹ Trần hay sao, làm thế thân của bà?

      Than ôi, muốn, còn trẻ nha, Hữu An kêu khóc, nên làm sao bây giờ?

      Mà Bách Thành đâu? lúc khổ sở, tên nhóc chết tiệt đó chạy đâu? Hữu An đột nhiên nhớ tới còn có người “ con trai tốt” .

      Lúc tâm trạng bực dọc, có thể tìm Bách Thành trút giận, bởi vì nếu phải do , hôm nay trở nên thê thảm như vậy.

      Hữu An đẩy xe lăn, vui vẻ hạnh phúc tìm người, mới xoay người ra khỏi phòng, chợt nghe tiếng cười đùa vang lên như tiếng chuông bạc, mà rơi vào tầm mắt của đó là hình ảnh Bách Thành nghiêng người dựa vào cửa phòng bếp, trong tay cầm cốc nước tán gẫu với y tá trẻ.

      y tá trẻ kia là bạn học khóa dưới ở cấp ba của Bách Thành, tốt nghiệp ngành y tá, làm y tá tại bệnh viện lớn, ngày đó khi được xuất viện, Bách Thành cùng bạn học cũ hẹn mà gặp ở chỗ buồng ý tá, cần người có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân, ấy vừa khéo muốn đổi công tác.

      Ta phỉ nhổ vào. tình làm quái gì khéo thế, muốn tiếp cận y tá mà, ta liền vừa khéo muốn đổi công tác! cơ bản, Hữu An cảm thấy y tá này có ý đồ trong sáng.

      Xem kìa bộ dáng khi ta nhìn Bách Thành, rất giống hồ ly tinh muốn câu dẫn đàn ông, thế nào, muốn định ở chùa ăn lộc phật hả.

      Ha, ta muốn, ta còn phải xem xem Vu Hữu An đây có chịu hay , vì điều gì khác, đơn giản là thân phận tại của là mẹ của Trần Bách Thành, tại lớn nhất.

      Cổ họng Hữu An căng lên chút, "Bách Thành."

      Bách Thành lập tức chạy tới."Mẹ, mẹ muốn làm gì?"

      "Mẹ muốn tiểu."

      " tiểu!" mặt Bách Thành nhăn lại, bởi vì mẹ làm sao có thể dùng sử dụng loại ngôn ngữ của con nít hay dùng a, đây giống như lời được ra từ người mẹ, nhưng bác sĩ kiểm tra qua não của mẹ, đầu óc có vấn đề a.

      "Mau , mẹ mắc lắm rồi." Hữu An thúc giục .

      Bách Thành đành phải vội vàng kêu bạn học cũ dẫn mẹ mình toilet, Hữu An còn cố ý làm khó dễ người ta, hành động tiện, muốn ngồi bồn cầu.

      " ngồi bồn cầu làm sao tiểu?"

      "Bác muốn dùng bô."

      "Á." bạn học cũ thấy cũng được, thế là lấy ra cái bộ mà hộ lý hay dùng, ta đỡ " mẹ Trần " nhà cầu, mà Hữu An tồi tệ tiểu lên tay của y tá.

      ta cảm thấy bẩn muốn chết, nhưng trở ngại người bệnh lại là mẹ của đối tượng mà chính mình ngưỡng mộ, ta đành phải nhẫn nhịn cơn bực phát tác, mà Hữu An nhìn thấy y tá tức giận đến nỗi gương mặt đều run rẩy, cũng dám phát tác, rất khoái trá.

      còn cố làm ra vẻ mặt có lỗi, xin lỗi, "Bác sao lại cẩn thận như vậy, Vương, lấy làm phiền lòng chứ." vội vã muốn nắm lấy xe lăn muốn lấy giấy vệ sinh cho chà lau tay.

      bạn học y tá kia vừa mới cần phiền toái, giây sau Hữu An liền đem cái bộ đựng nước tiểu đụng ngã, bây giờ hay rồi, nước tiểu chảy đầy ra toilet, lúc này ai thu dọn?

      Sắc mặt y tá đều tái .

      Hữu An nhìn ra được y tá kia cực kì khó chịu, thế là định lên tiếng phủ đầu, trước tiên bật khóc, nhưng lại khóc đến long trời lở đất, kinh thiên động địa.

      Bách Thành vội vàng chạy tới xem xảy ra chuyện gì.

      "Mẹ làm đổ cái bô nước tiểu." Giả bộ ra biểu cảm đáng thương vô tội, Hữu An biểu ra vẻ hết sức có lỗi.

      Bách Thành an ủi mẹ : " sao hết, mẹ cũng phải cố ý ."

      A ha, xin lỗi, bởi vì chính là cố ý."Vậy làm sao bây giờ? Mẹ luôn vụng về chân tay như thế, khiến cho Vương phải chăm sóc bệnh nhân như mẹ thế này, nhất định chịu ủy khuất a."

      " đâu, bác , việc này con thường thường làm ở bệnh viện, ủy khuất, , con chút cũng cảm thấy ủy khuất, cho nên xin bác cần để ở trong lòng, như thế con cảm thấy áy náy." Gương mặt bạn học cũ co giật thoáng ra nét cười.

      " cũng đúng a, bác tại sao phải cảm thấy có lỗi, dù sao các con làm công việc chăm sóc bệnh nhân này cũng chính là giúp bệnh nhân dọn phân dọn tiểu, đây vốn chính là công việc của con, bác tại sao phải cảm thấy tự trách? Con nếu như muốn tới nhà chúng tôi chăm sóc, vậy nên chuẩn bị tâm lý giúp bác thu dọn những thứ ô uế đó, dù sao trong nhà chúng ta cũng chỉ có bác và con trai, bác làm đổ những thứu sạch ra nhà lẽ lại kêu con trai bác thu dọn?"

      Hữu An ra câu liền chặn đứng việc bạn học cũ ngượng ngùng muốn Bách Thành giúp đỡ, dù sao bá mẫu cũng sai, nhận tiền của người ta, liền phải giúp người ta làm việc, nào có đạo lý lấy tiền lại làm việc.

      " Bách Thanh, để em dọn cho."

      "Mẹ!" Bách Thành kháng nghị. nhìn ra được mẹ căn bản chính là có ý định gây khó dễ cho bạn học cũ này.

    4. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chương 6 :

      "Mẹ vì sao phải làm như vậy?" Bách Thành đẩy xe lăn ra bên ngoài, thứ nhất có thể để mẹ phơi ánh nắng mặt trời; thứ hai có chút chuyện muốn riêng với mẹ, nhưng, làm sao mà biết lúc đẩy bà ra đến đây, bà liền che che lấp lấp, cuối cùng còn dứt khoát gọi đứng ở trước mặt bà, giúp bà chắn ánh nắng mặt trời.

      cho nghe, phải sưởi nắng nhiều hơn, lại với , phơi nhiều làn da bị đen, như vậy rất xấu a.

      "Xấu! Mẹ đều hơn bốn mươi tuổi rồi, sao còn ham đẹp dữ vậy?"

      "Hơn bốn mươi tuổi thể thích làm đẹp hả!" Hữu An cảm thấy Bách Thành là tên con nít hiểu chuyện. Thích chưng diện là phân tuổi tác, huống chi người hơn bốn mươi tuổi là mẹ , cũng phải là , tóm lại chính là muốn phơi nắng.

      "A Bách."

      "Dạ?"

      "Con giúp mẹ vừa đẩy vừa chạy được ?"

      "Vì sao phải làm vậy?"

      "Bởi vì mẹ luôn luôn muốn thể nghiệm cảm giác ngồi xe lăn đua xe." Hữu An ra được cực kì thuận miệng.

      Làm ơn , phải biết rằng ngồi đẩy xe lăn đua xe, đó rất mệt người a! mới mặc kệ. Bách Thành quả quyết cự tuyệt, huống chi đẩy mẹ ra đây là có chính muốn .

      "Mẹ, mẹ làm chi khắc nghiệt thế với bạn con, đối xử tệ với ấy như thế?" Bách Thành vẫn cảm thấy mẹ từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, liền trở nên là lạ, trước kia mẹ giống hôm nay làm khó dễ người khác như vậy.

      "Con nhìn ra được a!" Hữu An liền phát hoảng, bởi vì vẫn cảm thấy che giấu rất khá nha.

      "Mẹ biểu ràng như vậy, mắt bị mù mới nhìn ra được, mẹ , mẹ đối với ấy có điều gì bất mãn, mẹ với con, con mới biết để kêu ấy sửa."

      mới biết để kêu ta sửa. Miệng Hữu An lúc mở lúc khép, hết cách học chuyện. Rất ghê tởm a, kêu ta sửa, giống như kiểu hai người bọn họ rất thân vậy.

      Hừ!"Mẹ chán ghét cái kiểu ta nhìn con, con biết là ánh mắt của bạn học của con giống hồ ly sao?" dùng ngón lật mí mắt mình lên, đem con mắt của chính mình đóng vai thành bộ dáng hồ ly.

      Bách Thành chán nản, tức giận : "Con chưa thấy qua ánh mắt hồ ly trông thế nào, cho nên , đưa ra bình luận. Hơn nữa mẹ quản bạn con có vẻ ngoài trông thế nào làm chi? ấy là tới chăm bệnh, chăm sóc mẹ, cũng phải đến đảm đương chức con dâu."

      "Con làm sao mà biết ấy ? Chậc." Hữu An muốn mắng ngốc, mắng ngu, ý đồ của bạn học cũ kia ràng như vậy, Bách Thành còn ngốc thành cái bộ dáng kia, biết người ta nhìn chảy nước miếng.

      "Con nhìn ra bạn học của con muốn câu dẫn con sao?"

      "Con biết ấy thích con." ngốc, có mắt, có thể nhìn ra được chưa? Huống chi chuyện ấy thích còn là chuyện sớm chi nữa, năm ấy khi tốt nghiệp, bạn từng lấy hết dũng khí thổ lộ cùng , nhưng bạn đó phải là kiểu con thích, cho nên. . . . . .

      "Mẹ, mẹ yên tâm, con đối với ấy có tình cảm khác, cho nên mẹ cần lo lắng con cưới mẹ thích về để ngược đãi mẹ." Nếu đây là điều mà mẹ lo lắng, vậy mẹ cứ yên tâm trăm phần trăm .

      "Vậy con đuổi việc ấy , mẹ cần ta ở quanh quẩn trước mặt mẹ." thực tế muốn ta quanh quẩn ở trước mặt A Bách.

      bạn học đó nhìn thế nào cũng đều cảm thấy vừa mắt.

      "Mẹ muốn đổi người chăm sóc." Hữu An ỷ vào thân phận tại của bản thân, sống rất tùy hứng, nắm chắc Bách Thành nhất định nghe lời .

      Quả nhiên, Bách Thành hai lời, hôm đó kêu ta cuốn gói.

      Bách Thành mặt khác tìm người khác đến, nhưng hai ngày, mẹ lại vừa lòng.

      hỏi mẹ mình nguyên nhân, người họ lý kia có mùi khai.

      "Mùi khai? Mùi khai gì, sao con ngửi thấy?" Hơn nữa tương phản, còn cảm thấy mỗi lần ngang bên người hộ lý kia, liền ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt.

      Hữu An : " đó chính là mùi khai."

      chán ghét kia có việc gì làm chi bôi xịt loại nước hoa nồng dữ vậy? Làm ơn , ta là tới làm công việc hộ lý hay là làm nữ tiếp thị hả.

      Hữu An ngày đầu tiên liền phát ra hộ lý có bộ dạng xinh đẹp kia hướng Bách Thành liếc mắt đưa tình, hữu ý vô ý câu dẫn , nhìn rất thích.

      "Thay đổi người." .

      Thế là Bách Thành hai lời đuổi việc hộ lý kia, sau đó, lại tìm người mới, mẹ lại chê bai người ta, thế là lại tìm, mẹ lại chê, lại tìm, mẹ lại chê. . . . . .

      Bách Thành đến thời gian tháng ngắn ngủn thay đổi liên tục bốn hộ lý, Bách Thành cảm thấy tiếp tục như vậy căn bản phải là biện pháp, đều biến thành khách quen mặt ở trung tâm tìm hộ lý rồi, biết người có thể khiến mẹ vừa lòng đến cùng là phải có đầy đủ điều kiện gì, cuối cùng dứt khoát kêu mẹ kê khai ra điều kiện, tuyển chọn.

      "Mẹ , mẹ cảm thấy dạng người nào mới phù hợp cầu của mẹ?"

      "Mẹ biết." Hữu An lại cảm thấy cực hiền hoà, trước kia ở chung cùng người khác, tất cả mọi người đều coi là bạn tốt, cho tới bây giờ có người nào oán giận qua khó tính, khó hầu hạ.

      "Nếu , mẹ cứ ra ví dụ để con tham khảo, như vậy con mới dễ giúp mẹ tìm lý." Bách Thành muốn mẹ thử xem, ở trong cuộc sống hằng ngày của bà, nào phù hợp với lý tưởng của bà, nghĩ, chỉ cần tìm đúng kiểu người này chăm sóc mẹ, mẹ hẳn là xoi mói họ nữa.

      "Mẹ thích nhất ai a! Đó đương nhiên là bản thân mẹ. . . . . ." Á, , là chính , bởi vì tại là mẹ Trần." có, mẹ là Hữu An ở cạnh nhà mình cũng tệ a, đó tốt tính; thiện tâm lương thiện, đối với trưởng bối lại có lễ phép, nhưng tùy tiện liếc mắt đưa tình câu dẫn đàn ông, mẹ thích nhất Hữu An rồi." Hữu An thừa dịp cơ hội này đem chính mình tâng bốc chút. Mà Bách Thành khó thể tin nhìn mẹ, phải cảm thấy Hữu An tốt, mà là Hữu An khi bọn là hàng xóm với nhau hai mươi mấy năm, chính là tính hôm nay mẹ đánh giá cao nhất.

      Nhà họ Vu có bốn chị em mẹ luôn hài lòng nhất là chị cả Hữu Hi, bởi vì mẹ cảm thấy Hữu Hi đơn giản, sau khi cha mẹ đều mất liền gánh vác gawnhs nặng trong nhà, trong trong ngoài ngoài thu xếp, còn đem ba em dạy dỗ rất khá, thành , nếu như trong ba con còn lại của nhà họ Vu nếu phải chọn người mẹ thích, phải là Hữu An rồi.

      Mẹ luôn cảm thấy Hữu An cá tính rất giống con trai, ăn vận trang điểm rất trung tính, chút bộ dáng của con , mà hôm nay mẹ thế nhưng cho rằng Hữu An là hình tượng mà bà thích nhất! Chuyển biến này cũng quá lớn !

      "Con chỉ cần có thể tìm được giống Hữu An là được, mẹ bới móc làm khó người ta đâu."

      "Được rồi, con nhờ trung tâm tìm người giúp xem có người phù hợp , chính là đoạn thời gian này mẹ chịu khó con trai mẹ vụng về tay chân."

      Tháng ngày có hộ lý, cũng chỉ có hai mẹ con họ sống nương tựa lẫn nhau, Hữu An cũng thấy có vấn đề gì, "Bởi vì mẹ cũng có lời muốn với con."

      " gì?" Bách Thành đẩy xe lăn đến chỗ có ánh nắng.

      Hữu An lại trốn vào trong lòng , chịu sưởi nắng : "Đẩy mẹ đến chỗ tương đối mát mẻ , nơi này nóng chết người, mẹ mới cần phơi ở đây."

      Bách Thành chịu nổi mẹ."Bác sĩ mẹ cần sưởi nắng nhiều hơn."

      Mắt thấy phát giận, Hữu An vội : "Được rồi, được rồi, nhưng chỉ phơi chút thôi, chỉ chút chút a." là loại người nhìn thấy ánh nắng chết a, phơi nắng đến nỗi ánh mắt híp lại mở ra được.

      Hữu An muốn nhanh nhanh chóng đem hết những lời muốn hết cho nghe, muốn khôi phục lại bộ dáng cũ lắm rồi, mới muốn làm cả đời mẹ Trần a.

      Hữu An bắt đầu từ chỗ "Sinh tử có mệnh" , khuyên răn ngày nếu gặp bất trắc, cũng đừng quá khổ sở, giảng giải những lời như vậy.

      muốn ghi nhớ phải kiên cường, còn nữa đừng quên ngay cả khi còn mẹ nữa, đời này vẫn rất nhiều người thương , quan tâm .

      Bách Thành biết mẹ sao lại với những câu như thế, nhưng từng lần cơ hồ muốn mất tình thân, Bách Thành cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là"Con muốn dưỡng mà cha mẹ thể chờ" , cho nên điều này cũng chính là vì sao mấy ngày gần đây nhất, mặc kệ mẹ cố tình gây cỡ nào, đều thuận theo ý tứ mẹ làm, vì cũng là muốn để cho bản thân sau này tiếc nuối cùng hối hận, những lời mẹ vừa nãy cũng làm Bách Thành tự chủ được nghĩ đến Hữu An.

      Lúc mẹ gặp chuyện may, ở bên người an ủi , cho cổ vũ chính là Hữu An, mà lại bởi vì đợtnày bận bịu tìm hộ lý, mà đoạn thời gian dài nhìn thấy Hữu An rồi.

      tìm , thế nào cũng thấy đến?

      Chẳng lẽ là bởi vì ngày đó đẩy phen, cho nên Hữu An tức giận rồi? Nếu như vậy, nhất định phải chuyến đến nhà , cùng Hữu An tiếng xin lỗi, thời gian đó tâm tình quá tệ, đến mực làm chuyện hồ đồ.

      ***

    5. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      6b

      Bước vào nhà họ Vu tìm Hữu An, Bách Thành đương nhiên là nhảy từ cửa sổ vào, nhưng, tại là tình huống gì, vì sao chị ba của Hữu An đối mặt với Hữu An nằm ở giường lẩm bẩm, biết cái gì? Bách Thành cảm thấy rất kì quái, tiếp giây càng làm cho nghẹn họng nhìn trân trối chuyện xảy ra.

      Hữu An vốn nằm ở giường thế nhưng biến thành chú heo màu hồng rất đáng !

      "Chị ba! Chị làm gì? !" Chị ấy sao có thể đem Hữu An biến thành con heo rồi hả ? !

      Bách Thành hung hăng vào, ôm lấy chú heo huyền ảo giường kia, hai mắt trừng Hữu Vọng, quả thực coi Hữu Vọng như hung thủ giết người.

      "Em nhìn thấy hết rồi hả?" Hữu Vọng liền phát hoảng, bởi vì ——chết tiệt, bí mật của bốn chị em nhà họ vu bị người ngoài phát ! Chị hai mà biết hậu quả còn có thể bị chị ấy băm xác ra sao ? !

      " sai, em nhìn thấy hết." Cho nên chị đừng nghĩ lại hạ độc thủ với Hữu An."Chị rốt cuộc là ai?" mặc dù đối mặt đối thủ đáng sợ, nhưng vì bảo hộ Hữu An, Bách Thành vẫn nổi lên dũng khí đối mặt với bà chị quái này. Chị ta làm sao có thể biết pháp?

      "Chị là chị ba nhà họ Vu đó thôi, chị còn có thể là ai." Hữu Vọng trợn trắng mắt, hét to chịu nổi. có thể hiểu lúc Bách Thành liếc thấy mình thi triển ma pháp xác định vững chắc thể tiếp nhận, nhưng đừng coi như là người xấu a.

      Vì để Bách Thành tin phục nghe , thế là Hữu Vọng đem mọi chuyện của bốn chị em ở nhà toàn bộ cho Bách Thành nghe, dù sao sơ ý lơ là để cho Bách Thành nhìn thấy bí mật thể cho người ngoài thấy được, tại chỉ có thể cầu mong Bách Thành đứng ở lập trường của suy nghĩ, tuyệt đối đem bí mật nhà mình mà biết được cho chị hai nghe.

      "Các chị là ma nữ?"

      "Uhm."

      "Hữu An cũng vậy?"

      " sai."

      "Em tin." Tuy là tận mắt nhìn thấy Hữu An biến thành đầu heo, nhưng ma nữ chuyện khác, Bách Thành vẫn rất khó chấp nhận đây là .

      Hữu Vọng đành phải lại làm mẫu lần cho xem."Đưa Hữu An cho chị."

      " được." tuyệt đem Hữu An giao cho người con có lai lịch rĩ ràng —— tuy rằng bộ dạng trước mắt của là bộ dáng của chị ba.

      "Em đem Hữu An giao cho chị, chị sao có thể đem ấy biến trở về."

      "Em làm sao mà biết được sau khi em đem Hữu An giao cho chị, chị có đối với ấy bất lợi hay , cậu phải làm thí nghiệm, vậy . . . . . . Lấy em làm vật thí nghiệm ." xung phong nhận việc.

      Hữu Vọng nghĩ tới cậu nhóc con nhà họ Trần kia từ đến lớn cùng Hữu An cãi nhau ầm ĩ, nhưng đến lúc nguy cấp, đứa ngốc kia vẫn là cực trân trọng Hữu An nhà .

      Chỉ là ——"Em muốn làm vật thí nghiệm a?" Hữu Vọng có chút khó xử, bởi vì, "Chị trước nhá, pháp lực của ta là là kém cỏi nhất trong bốn chị em, chị thường thường thi triển sai phép thuật, điều kỳ quái nhất lần đem bản thân biến thành con thỏ lại biến trở về được bộ dáng như cũ, cuối cùng vẫn là dựa vào Hữu An đem chị biến trở về, nếu em muốn làm chuột bạch, vậy em phải có tâm lý chuẩn bị."

      "Tâm lý chuẩn bị gì chứ?"

      "Em có khả năng biến thành những vật khác."

      " thí dụ như Hữu An như vậy sao?" Cả đời là đầu heo huyền ảo! Bách Thành đem Hữu An ôm lấy, có thế phát đầu heo này từ đầu đến cuối đều ngủ.

      " ấy vì sao cứ nhắm mắt suốt?"

      "Đây là điều chị lo lắng, Hữu An từ tháng trước liền hôn mê bất tỉnh, chị sợ là bị bệnh."

      "Bị bệnh? Vậy chị còn mau đưa ấy khám bác sĩ! Chị còn biến ấy thành đầu heo làm chi?" Bách Thành vừa tức vừa gào to rống lên, cảm thấy chị ba có đầu óc!

      "Chị vốn cũng phải muốn đem nó biến thành heo, là chị muốn vào trong đầu Hữu An, tìm linh hồn của nó." Nhưng cuối cùng chưa kịp tiến vào, đem Hữu An biến thành chú heo huyền ảo, cái này thể trách a.

      Bách Thành bị chị ba chọc tức đến vô lực, Hữu An ngày bị bà chị ngốc này ngộ sát mất thôi."Em mang ấy khám bác sĩ."

      "Khám bác sĩ gì, bác sỹ thú y sao?"

      Vấn đề của Hữu Vọng lại khiến Bách Thành đứng hình.

      "Để ta trước tiên đem Hữu An biến trở bộ dáng cũ , sau đó chúng ta mới thảo luận tiếp được hả?" Hữu Vọng cùng Bách Thành thương lượng. Chậc, biết Hữu An là em của ai, làm ơn , đem Hữu An biến thành heo, so với còn muốn khẩn trương hơn được hả.

      "Chị làm ấy chết chứ?" Bách Thành có chút lo lắng.

      Hữu Vọng cũng dám cam đoan.

      Bách Thành tức chết mất, "Chị hai đâu? Chị ấy đâu rồi hả ?" Bách Thành cảm thấy tìm chị hai đến đây thi triển pháp thuật còn tương đối tin cậy hơn.

      "Chị hai ở nhà, chị ấy gần đây tìm em út rồi, hơn nữa em tìm chị hai cũng vô dụng, bởi vì chị hai thích chúng ta dùng ma pháp." Hữu Vọng dong dài , nhưng Bách Thành bắt được ít trọng điểm, chị ấy , Hữu Lạc.

      "Hữu Lạc? Nó bị làm sao?"

      "Nó biến mình thành bộ dáng hai mươi tuổi, chị hai lo lắng nó."

      "Có lầm hay ? Hữu Lạc biến thành bộ dáng hai mươi tuổi, nó ít nhất vẫn là hình người, đây có gì phải lo lắng ? Hữu An biến thành heo có nghiêm trọng hả!" Bách Thành cảm thấy Hữu Hi bất công, chỉ quan tâm Hữu Lạc quan tâm Hữu An. Hữu Vọng mới cảm thấy Bách Thành đối với chị hai có thành kiến."Chị hai lại biết chuyện Hữu An biến thành heo, nếu chị hai biết, cũng nhất định lo lắng." Tựa như lần trước biến thành Tiểu Bạch Thỏ, chị hai còn phải lo lắng rất lâu sao, còn nữa, "Em làm chi tin tưởng chị như thế? Hữu An là em của chị, chị chẳng lẽ hại nó sao? Lấy ra ." Hữu Vọng đem Tiểu Trư đoạt lấy.

      cũng tin năng lực kém như vậy, thực làm Hữu An chết.

      Hữu Vọng hướng Tiểu Trư đọc chú ngữ, oanh tiếng, Tiểu Trư biến trở về bộ dáng Hữu An.

      "Thế nào?" Hữu Vọng biểu cảm rất kiêu ngạo, làm hỏng chứ.

      "Hữu An cái mũi thế nào lại dài như vậy?" Bách Thành chỉ vào cái mũi như mũi heo của Hữu An, á, trời ơi, thế này rất xấu nha.

      "Chết tiệt, tại sao có thể như vậy?" Hữu Vọng tiến lên xem cẩn thận chút, ngừng kháp cái mũi Hữu An, đó là cái mũi heo hàng giá , muốn chết, tại sao có thể như vậy?

      Hữu Vọng xém chút té xỉu, vội vội vàng vàng chạy tìm sách ma pháp giải quyết vấn đề.

      tổng cộng mất hai giờ đồng hồ thi triển pháp thuật, trong lúc này Hữu An biến thành các loại động vật, Bách Thành thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng, thẳng đến cuối cùng Hữu Vọng mặc dù đem Hữu An biến trở về bộ dáng vốn có, Bách Thành vẫn là chớp mắt ngó Hữu An chằm chằm, nhìn tiếp giây tiếp theo Hữu An có hoàn hảo như lúc ban đầu , vẫn là bộ dáng này, mà phỉa là tạp nham trộn lại của tất cả động vật.

      Cuối cùng Bách Thành vẫn quyết định đưa Hữu An bệnh viện kiểm tra, như vậy mới tương đối yên tâm.

      "Vậy tốt chứ?" Hữu Vọng hỏi.

      "Có gì tốt?"

      "Hữu An tại có nhịp tim đập, hô hấp nha, so với chết khác biệt, nếu đem Hữu An đưa đến bệnh viện, bác sĩ nhất định lập tức làm giấy khai tử cho chúng ta mang về nhà."

      "Cái gì? ! Hữu An hô hấp? !" Bách Thành vươn tay thử hơi thở của Hữu An, chút hô hấp cũng có, thoạt nhìn liền như chết có gì khác biệt."Vậy chị làm sao mà biết Hữu An chết?" Trong tâm Bách Thành căng thẳng, mặt xám như tro tàn, tay ôm Hữu An mà phát run.

      có ý nghĩ muốn chết theo.

      cơ bản Hữu Vọng cảm thấy Bách Thành suy nghĩ nhiều quá rồi, căn bản là tự dọa mình.

      " đâu." Hữu An mới phải chết a."Bởi vì Hữu An thường thường như vậy, chị chưa với em sao? Bốn chị em chúng ta có năng lực khác nhau, năng lực của Hữu An chính là có thể xông vào trong đầu người khác giám thị hành động của người đó, cho nên như chuyện này có thể coi như linh hồn lìa khỏi xác, huống chi nếu Hữu An chết, như vậy tháng rồi, vì sao thi thể Hữu An phát ra mùi thối rữa?"

      Hữu Vọng có lý, đại bộ phận Bách Thành đều tán thành, nhưng qua lời Hữu Vọng vừa mới ra kia, có câu làm đầu óc lóe ra tia sáng, là cái gì chứ? Bách Thành nheo mắt lại, đem những lời Hữu Vọng vừa mới ra rà soát lại lần, Hữu Vọng nhắc tới năng lực của các chị em mình, Hữu An có năng lực xâm nhập vào đầu óc người khác, linh hồn Hữu An thường thường chu du bên ngoài, đây phải có ý là Hữu An ấy. . . . . .

      Bách Thành nghĩ đến chuyện giảo quyệt kia.

      "Chị ba, Hữu An từ lúc nào bắt đầu hôn mê bất tỉnh ?"

      "Tháng trước ngày mống hai." nhớ được rất ràng, bởi vì chính là ngày đó Hữu An đem ở trong bộ dạng Tiểu Bạch thỏ từ nhà ông chủ bạo long về, giúp biến trở về hình dạng người.

      "Mồng hai? !" Đó phải là ngày mẹ giống như kỳ tích tỉnh lại!

      Rất nhiều chuyện quái lạ dần dần trở nên ràng, bao gồm mẹ sau khi tỉnh lại có hành vi kỳ quái, còn có Hữu An vì sao đột nhiên hôn mê, hết thảy tựa hồ đều có đáp án, nhưng có chuyện phải xác nhận lần."Chị ba, năng lực của Hữu An chỉ có thể xâm nhập vào đầu óc người khác, thể thay thế được người kia sao?"

      " được."

      "Chị xác định?"

      "Xác định." Hữu Vọng thập phần chắc chắn.

      Như vậy vừa mới đắn đo lại thể thành lập rồi.

      "Nhưng trong cuốn sách ma pháp này có chú ngữ có thể cường hóa năng lực của Hữu An a." vừa mới nhìn thấy, lật ra trang đó đưa cho xem.

      "Ây, tìm được." Đem sách đẩy qua để Bách Thành xem, nhưng phía văn tự Bách Thành xem hiểu.

      "Xem hiểu sao, bởi vì chúng ta có học qua, nhưng muốn phiên dịch cần chút thời gian." Bởi vì đối với chuyện học tập luôn luôn có hứng thú gì, cho nên Hữu Vọng rất rất nỗ lực mới dịch được.

      dịch ra đoạn văn tự, Bách Thành phát cần xem tiếp nữa, bởi vì vừa mới rồi nhặt được trang giấy mặt đất, phía phiên dịch giống hệt như Hữu Vọng phiên dịch, sai lệch chữ.

      Nghi vấn được chứng thực, Bách Thành leo cửa sổ về nhà , mà Hữu Vọng còn chỉ đầu ngón tay dò chữ sách, phiên dịch văn tự, căn bản phát Bách Thành sớm mất dạng rồi.

      ***

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :