1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐUỔI THEO TRÁI TIM – Phương Tiểu Á (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chương 3 :
      Đúng bảy giờ rưỡi, vẫn dùng phương pháp cũ tiến vào phòng , may mắn giờ phút này Hữu An thay xong quần áo, bằng còn có thể để cho no mắt sao?

      Tối hôm nay cả hai bọn họ đều mặc trang phục lộng lẫy tham dự, Bách Thành mặc tây trang, Hữu An mặc bộ lễ phục màu hồng đào.

      Lễ phục hai người đều rất quen mắt, bởi vì —— đúng rồi, đúng rồi, chính là hai bộ quần áo mà tháng trước bọn họ tham dự bữa dạ hội tốt nghiệp đều mặc qua.

      còn cách nào khác nha, ai bảo bọn họ là những sinh viên mới tốt nghiệp nghèo chứ, tuy rằng tại Bách Thành tấn thăng làm"Người có công việc tốt" —— trong bóp da của có 5 vạn tệ, điều đó đối với Hữu An mà xem như con số thiên văn rất lợi hại rồi.

      "Chúng ta bằng gì?"

      "Tớ chỉ có xe máy."

      "Cái gì? Mặc như vậy cậu chạy xe máy?" Hữu An cao giọng, mặc như vậy ngồi xe gắn máy đúng với khí chất của a.

      "Bằng làm sao bây giờ? Gọi chiếc taxi?"

      "Muốn đâu?"

      "Thiên Mẫu."

      "Đó rất xa nha! Vẫn là lái xe motor thôi." Khí chất so sánh với tiền, Hữu An vẫn cảm thấy tiền quan trọng hơn, tuy rằng biết cho dù gọi taxi cũng thể là phải trả tiền, nhưng vẫn rất đau lòng.

      "Vậy thôi." đặt cánh tay lên hông mình muốn để Hữu An khoác tay .

      Giờ phút này tiếng chuông cửa vang lên.

      Hữu An khoác tay Bách Thành, liền chạy bịch bịch xuống lầu.

      "Hữu An." vội vàng kêu .

      "Làm chi ?" quay đầu lại nhìn .

      tức giận đến đỉnh đầu chực bốc khói, lại còn phải dặn dò , "Khí chất, khí chất, OK?"

      "Được rồi, biết ." Lằng nhà lằng nhằng, sớm biết vậy đáp ứng , tham gia bữa tiệc quỷ quái kia.

      Hữu An chỉnh lại, giả bộ rất có khí chất tiêu sái xuống lầu, mở cửa, là tuyển cử nghị viên cấp thành phố, số 1 đến thăm hỏi, người kia : "Làm ơn, làm ơn, xin ủng hộ người đề cử số 1."

      Người kia tự khoe phải làm mỹ nữ có khí chất Vu Hữu An tiểu thư, cư nhiên rất có tinh thần phấn chấn, rất có sinh lực phụ họa thêm với người ta, thẳng thắng la lớn: "Đông Toán, Đông Toán." Sau đó còn giơ tay ủng hộ.

      Bách Thành xuống lầu nhìn thấy chính là màn này. đột nhiên hối hận quyết định bản thân muốn dẫn Hữu An tham dự bữa tiệc tối nay, bởi vì tối hôm nay mới sâu sắc hiểu được câu "Cẩu đổi được thói ăn phân" , muốn Hữu An trở nên có khí chất, đó là rất khó, bởi vì căn bản có cái mỹ đức này.

      ***

      "A, F4——"

      "A, Kim Thành Vũ ——"

      Hữu An đến hội trường luôn luôn quỷ kêu, quỷ kêu.

      Khí chất cái gì hả, cái gì mà chấn tĩnh, có, cái gì cũng có! Khi Hữu An nhìn thấy đám minh tinh trong lòng của mình, sớm quên mình là ai, nhảy nhót khắp phòng, xin chữ ký khắp nơi.

      Bách Thành tách ra, muốn sau tên Hữu An mất mặt này, mà Hữu An chút cũng để ý, bởi vì còn có rất nhiều việc phải bận bịu, giống cái PAz chạy tới chạy lui khắp hội trường, thu thập tất cả những tấm hình có chữ kí của những minh tinh hâm mộ, thu thập cũng kha khá, mới nhớ tới lúc này chưa ăn gì cả.

      Mấy giờ rồi ?

      Nhìn thời gian, chết cha, sắp chín giờ, còn chưa ăn bữa tối nha. Hữu An chạy đến Buffet Bar cầm lấy cái khay, nhìn đến những món ăn bày la liệt, là muốn chết a! Có gan ngỗng, trứng cá, hào sống đều là món ăn thượng đẳng, bất quá, những món đó dám ăn, bởi vì là" có lộc ăn" , từ mệnh khổ, ăn quen loại nguyên liệu thượng đẳng, chỉ thích những món như kiểu tôm chiên, bít tết.

      Oa, chỉ cần ăn những thứ đó, thấy rất ok rồi.

      Thời gian sau đó, hai cái chân của Hữu An căn bản là dính tại bên cạnh Buffet Bar, hoàn toàn rời khỏi, nhét đầy bụng thức ăn, lúc bữa tiệc tiến vào giai đoạn cao trào nhất, Bách Thành chạy đến tìm .

      "Cậu còn ăn!" Lấy xuống dao nĩa đĩa tay đặt xuống, muốn Hữu An di theo .

      " đâu ?"

      "Theo tớ là được, đừng nhiều." là ầm ĩ muốn chết, còn nữa, xem cái vẻ đức hạnh tại của kìa, ăn thành như vậy, như con nít!

      từ trong túi áo lấy ra chiếc khăn tay.

      Khăn tay nha! Tên nhóc A Bách hồi luôn quên cắt móng tay, mang giấy vệ sinh, bây giờ lại tùy thân mang theo khăn tay!

      A Bách trưởng thành rồi. Hữu An thể thừa nhận.

      giúp lau những dầu mỡ dính miệng , lại giọng dặn dò Hữu An, "Sắp diễn ra bán đấu giá từ thiện."

      "Hàng gì?"

      "Người ."

      "Cái gì? !" Hữu An ánh mắt trừng lớn. Muốn chết, nơi này ra là có buôn bán đen tối!

      " phải là loại cậu nghĩ đâu."

      "Bằng là loại nào?"

      "Đây coi như là trò chơi vô bổ của đám thượng lưu, đơn vị tổ chức sắp xếp vài người đàn ông để cho các quý quý bà cạnh tranh đấu thầu, tiền kiếm được quy vào quỹ từ thiện của hiệp hội."

      "Nghe qua có vẻ như kẻ có tiền lắm chuyện mới chơi trò này, lại còn mượn danh hành thiện để làm." Hữu An phê bình tứ phía, "Vậy cậu dắt tớ đến này làm gì? Cậu muốn ta giúp cậu mua nam nhân a." Ánh mắt của hạ lưu nha.

      "Cậu truyện đam mỹ xem nhiều quá rồi đó!" Cho nên tư tưởng mới thuần khiết.

      "Tớ nào có xem truyện tranh nam mỹ đâu! ;"

      "Còn có, lần trước tớ ở dưới gầm giường nhìn thấy chồng?" còn từng chồng từng chồng dày khụ, bên trong truyện chắc chắn có những quyển khiến người ta chảy máu mũi a.

      "? ? Cậu lại chạy đến phòng tớ." Tiểu Nhân! Đánh cái.

      thừa cơ bắt lấy tay Hữu An, muốn đừng náo loạn."Tớ , lát nữa tớ cũng phải lên."

      "Bị bán đấu giá?"

      "Cậu giờ mới hiểu hả." Bằng cần gì khẩn trương như vậy."Cho nên cậu phải đợi ở đây, lát tớ lên sàn, cậu phải ra giá mua tớ."

      "Vì sao tớ phải mua cậu?" Làm ơn , đối với chút hứng thú cũng có, được rồi, cứ coi như đối với a Bách có hứng thú , hai nhà bọn họ khoảng cách gần như vậy, muốn có cơ hội hạ thủ còn nhiều mà, cần gì bỏ tiền mua a? Vậy lãng phí tiền a!

      Việc này nhất định có tình khác. Ánh mắt của ngắm từ xuống dưới, mà Bách Thành sao, thái độ trở nên rất kỳ quái, ấp úng cả buổi, câu cứ ngậm ở trong miệng, thoát ra khỏi miệng.

      Á, biết!

      "Cậu phải là sợ có người mua cậu, cậu cảm thấy quê." Hữu An bỗng chốc liền bóc trần ngại ngần trong .

      từ chết vì sĩ diện, sau khi lớn lên lại có ít nữ sinh có mắt cực ái mộ , tại nếu để cho phát ra tốt nghiệp xong, giá trị con người được như xưa, vậy khiến quê a? có phải nghĩ như vậy ? Ánh mắt Hữu An rất hư, vậy còn cười gian như trộm, khiến cho Bách Thành người có việc lụy người thể cúi đầu thừa nhận, "Đúng rồi, đúng rồi, chính là như vậy. chính là sĩ diện, sao nào."Có đáp ứng hay ?"

      "Rất khó đáp ứng."

      "Vì sao?"

      "Bởi vì ta có tiền a." tin phải ? Được rồi, còn đem chiếc ví xinh xắn màu hồng đào đưa cho xem, bên trong xu cũng có, bởi vì túi của là để đồ trang điểm, bên trong chỉ có gói giấy ăn, chỉ trị giá 5 tệ. Dùng 5 tệ mua , vậy A Bách cũng tránh khỏi việc mất giá.

      "Đáng ghét!" mắng tiếng, nghĩ gì đó, quyết định đem bóp da của mình giao cho Vu Hữu An.

      "Sao hả? Cậu muốn dùng tiền của mình mua chính mình hả? Đây là hành vi ăn gian nha!"

      "Cậu quản tớ, tóm lại cậu lát nữa phải ra giá đặt mua tớ, để tớ khỏi mất mặt khó coi, biết ?" Bách Thành nghiến răng nghiến lợi dặn dò Hữu An đừng làm hỏng chuyện của .

      " biết, biết ;" Hữu An vỗ vỗ đầu vai , làm việc, còn lo lắng cái gì chứ?

    2. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chương 3: (tiếp)
      3b
      Giao cho làm việc, đúng lo lắng, bởi vì ràng có nhắc với rằng, bị xếp ở gần cuối màn biểu diễn mới đem ra đấu giá, thế nào mới vô buổi biểu diễn ra giá, thế còn la lớn "Tôi, tôi, tôi ——"

      Ngu ngốc, cạnh tranh đấu thầu là cần giơ tay, cần kêu tôi, tôi, của tôi, cạnh tranh đấu thầu chỉ cần lấy số thứ tự, sau đó hô ra cái giá mình muốn mua là được, Hữu An xem TV cũng phải biết kiến thức thường thức này a.

      Còn có, sớm ra giá như vậy, là muốn mua ai a?

      Bách Thành thò đầu ra, phát đối tượng mà Hữu An muốn mua là thành viên của nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng đình đám nay, mụ đàn bà chết tiệt kia, còn ra giá 10 vạn tệ!

      phải có tiền sao? Thế nào có thể ra tay hào phóng như vậy!

      ? ? ta phải là muốn lấy tờ chi phiếu kia trong bóp tiền của chứ! Đó là tiền hụi mẹ giao cho quản lý a! Bách Thành hung hăng trừng mắt nhìn qua nhưng Hữu An thấy được, còn đứng ở bên kia vui vẻ cùng người phụ nữ khác cạnh tranh đấu thầu.

      Mười vạn, 11 vạn. . . . . .

      Mức đấu giá liên tiếp lên cao, sắc mặt Bách Thành là càng lúc càng khó coi.

      V V V

      "Cậu làm cái quỷ gì thế hả?"

      Hoạt động cạnh tranh đấu thầu kết thúc, Bách Thành lập tức liền vọt tới trước mặt Hữu An hỏi tội, "Tớ hỏi cậu, cậu vừa mới vì sao ra giá mua tớ?"

      "Bởi vì tớ, bởi vì tớ tiêu hết tiền cậu đưa cho tớ rồi a." dùng năm vạn tệ để mua tiểu minh tinh cũng nổi tiếng mấy, có biện pháp a, bảng giá của những người khác đều rất cao, căn bản mua nổi, nhưng càng nghĩ càng cam lòng, rồi mới mua tiểu minh tinh có tiếng tăm gì nhiều, oh, đáng ghét nha, chút cũng thích người kia.

      "Sớm biết rằng thế này ra giá mua cậu rồi." Là chơi hơi quá tay, quên mất việc ở đằng sau tiết mục A Bách chờ ra giá mua , ở giai đoạn đầu buổi diễn chơi quá mức.

      "Cậu còn dám !" nổi cơn giận như muốn bóp chết người phụ nữ trước mắt này, coi là gì hả!

      "Cậu đừng tức giận, tớ ra giá mua cậu, nhưng vừa mới rồi phải là có rất đẹp, rất đẹp ra giá mua cậu sao? Đó là đại mỹ nhân đó, là kiểu mẫu con mà cậu thích nhất nha, điện nước đầy đủ, vậy cậu còn có cái gì phải oán giận chứ?"

      " ta là có gì phải , tớ oán giận chính là cậu!" chính là nuốt được cục tức kia xuống bụng, thế nhưng vì tên đàn ông khác quên mất tồn tại của , vừa rồi nếu phải có cạnh tranh đấu thầu kia, ra giá mua, như vậy xác định chắc chắn rằng mình phải đứng trơ thân sân khấu.

      "Cậu lát nữa làm sạch cổ cho tớ."

      "Muốn rửa sạch cổ làm chi a?" còn giả ngu.

      "Chờ tớ lau sạch cho a, " nghiến răng nghiến lợi . đều giận tới cái mức này rồi, Hữu An còn cười được.

      theo đằng sau Bách Thành hỏi: "A Bách, tớ hỏi cậu a, cậu vị đại mỹ nữ kia ra giá mua cậu muốn làm chi a?"

      "Cậu xem? Nếu cậu có thể thuận lợi mua được Kim Thành Vũ, cậu muốn cùng làm chi?"

      "Muốn cùng đương, muốn ăn tối cùng ta."

      "Rồi sao nữa?"

      " có “sao” nữa a."

      "Trẻ con." cười nhạo, bởi vì có thể làm chuyện tà ác hơn nhiều so với suy nghĩ trong đầu . Thôi, cần làm vẩn đục tâm linh thuần khiết của con nít, tuy rằng tuổi của bằng tuổi .

      "Bey-bey." Bách Thành vỗ vỗ đầu , cứ như vậy tạm biệt với Hữu An, rồi mới theo người phụ nữ ra giá mua nghênh ngang tới chiếc xe xa hoa, mà Hữu An còn suy nghĩ câu kia của Bách Thành "Rồi sao nữa" , đến cùng còn có thể có cái gì “ đằng sau” a?

      Hữu An cố gắng suy nghĩ, vắt kiệt trí não cũng phải nghĩ cho ra, rồi mới nghĩ tới nụ cười thần bí của Bách Thành trước khi , vẻ tươi cười kia xem ra rất giống với biểu cảm của đại sói xám muốn làm thịt bé quàng khăn đỏ. . . . . .

      Óe, chẳng lẽ là A Bách cậu ta định…..

      "A! Chờ tớ, tớ cũng muốn !" Hữu An đuổi theo, nhưng hai chân của làm sao so được với xe bốn bánh.

      Có rồi, có thể sử dụng dịch chuyển tức thời, nhưng đầu tiên phải biết trước A Bách cùng vị đại mỹ nữ kia muốn đâu a!

      Đúng rồi, trong nhà có cuốn sách ma pháp, có thể lợi dụng nó!

      Hữu An dùng suy nghĩ để dịch chuyển tức thời trong nháy mắt đưa mình quay về nhà.

      ***

      "Hữu An! Em muốn chết, em dám sử dụng sách ma pháp! Em mau, bộ ngực em gần đây càng ngày càng lớn, có phải là kết quả của việc sử dụng ma pháp?" Hữu Vọng chú ý Hữu An lâu, hôm nay quả nhiên bị bắt được, đương nhiên muốn hỏi cho ràng, giải thích minh bạch, bởi vì cũng cảm thấy bộ ngực của mình quá .

      "Hữu Vọng, chị đừng phiền em nữa, em có chuyện quan trọng muốn làm ." Hữu An đẩy tay Hữu Vọng ra, lách ca lách cách chạy lên lầu.

      Hữu Vọng đuổi theo phía sau, truy đuổi Hữu An tới tầng cao nhất, nhìn thấy Hữu An từ trong tủ xây trong vách tường lấy ra cuốn sách ma pháp dày.

      "Á, ra em giấu ở chỗ này!" Bị bắt gặp rồi nhé, xem Hữu An còn chối thế nào.

      "Hữu Vọng, chị ồn ào nha, chị thấy em vội sao? Chị cứ lẩm bẩm suốt, như vậy em sao có thể tĩnh tâm đọc chú ngữ?"

      Hữu An hung hăng cằn nhằn với chị của mình, còn kêu Hữu Vọng rót ly nước cho uống, khát nước muốn chết a.

      "A." Hữu Vọng đúng nghe lời, thực rót chén nước vội đưa tới cho Hữu An uống.

      Rót xong nước, vào phòng, Hữu Vọng phát sắc mặt Hữu An rất khó xem."Sao thế?"

      "Em tìm thấy A Bách." Tức chết rồi. Hữu An cắn chiếc khăn tay lúc nãy Bách Thành đưa cho xài, lợi dụng cái khăn tay kia k niệm chú, lại thủy chung tìm thấy , đây là xảy ra chuyện gì?

      "Ai nha! Có phải hay cái khăn tay này căn bản phải của A Bách ? A Bách nhà các ngươi đa tình như vậy, chừng cái khăn này là của trong nhiều xung quanh cậu ta."

      "Cái gì kêu là 『A Bách nhà các ngươi』?" Hữu An híp mắt lại, trừng mắt với chị."A Bách phải là của em, OK?"

      "Được rồi, được rồi, OK, OK mà." phải phải thôi, Hữu An cần chi tức giận lớn vậy chứ! Á! Chẳng lẽ việc tìm hay tìm được A Bách lại quan trọng vậy hả?

      "Em tìm A Bách có việc gấp sao?" Hữu Vọng rất sợ thế lực ác, vừa thấy biểu cảm mặt Hữu An rất dễ coi, khí thế cường mạnh lức nãy liền chuyễn sang mềm nhũn.

      hòa khí lễ độ hỏi Hữu An, em mình lại chút nào để ý đến , chỉ biết ôm sách ma pháp chạy thình thịch xuống lầu, Hữu Vọng muốn kéo em lại nổi.

      Hu hu hu, đáng thương a, ràng là chị , vì sao luôn phải chịu Hữu An khống chế a?

      ***

      A Bách đêm trở về a.

      Hỏi vì sao biết? Vô nghĩa, đêm qua ở trong phòng đợi nguyên buổi tối, có trở về ngủ hay , còn có thể biết sao?

      là quá vô sỉ, thế nhưng cùng xa lạ qua đêm ở bên ngoài, cùng kia rốt cuộc làm ra cái chuyện tốt gì đây?

      Hữu An cả buổi tối ngủ, cuối cùng đem được nụ cười ái muội trước khi của A Bách giải thích ràng. nhất định là muốn cùng đại mỹ nữ kia làm chuyện đó đó, là rất có đạo đức.

      tức giận đến nỗi bẻ gãy mất mấy cây viết chì.

      Hôm nay cảm xúc của Hữu An rất khác nha. Tưởng Kiện Văn người luôn được Hữu An chú ý tới phát ra giống với ngày thường.

      Chuyện Hữu An thầm mến , phải biết, chỉ là người đàn ông thành công trong nghiệp, xứng đáng hơn với người phụ nữ có điều kiện tốt hơn nữa, mà Hữu An chỉ là vừa mới tốt nghiệp đại học, thế còn là tạp vụ văn phòng, mị lực của nên lãng phí ở người , bất quá thành , ánh mắt sùng bái đúng có thể gây cho cảm giác hư vinh, khoảng thời gian có ánh mắt của dõi theo, công việc nhàm chán vô vị trong văn phòng của lãnh đão trí thức cũng khiến thấy thú vị làm việc hăng say, mà hôm nay xảy ra chuyện gì? lại nhìn trộm nữa a! Hại cảm thấy hôm nay làm việc chút thú vị gì hết.

      Có lẽ nên cho chút cổ vũ, để Hữu An có niềm tin, sau đó đối với càng ngày càng si mê lưu luyến.

      Oh, có lẽ đây mới là cử chỉ sáng suốt, có lẽ nên bơ lác với Hữu An suốt, dù có , mê luyến hơn nữa, cũng có khả năng luôn đơn phương bỏ ra mà có gì hồi đáp.

      Được rồi, cứ cho ấy nụ cười nào.

      "Hữu An." gọi , rồi mới cho nụ cười.

      Vấn đề là Hữu An vốn nghe thấy kêu , tại toàn bộ tâm tư của đều ở người Bách Thành, trong đầu luôn xuất hình ảnh BÁch thành và người phụ nữ kia làm gì gì đó, quá hổ thẹn .

      Đáng giận! Bút chì lại bị bẻ gãy thêm cái.

      Biểu cảm phẫn hận của khiến Tưởng Kiện Văn sợ nhảy dựng lên.

      Hữu An sao lại tức giận vậy a? A! Có phải nụ cười của đủ rực rỡ, hay là thành ý của đủ?

      Nếu , mời cùng ăn tối cũng được, việc này đối với Hữu An người luôn luôn mê luyến , hẳn là lễ vật từ trời rớt xuống a.

      "Hữu An, tối nay em có rảnh hay ? Uh —— em có muốn cùng tôi ra ngoài ăn bữa cơm, tôi vừa khéo. . . . . ." Ách, lời đột nhiên bị nghẹn lại ở trong cổ họng nên lời, bởi vì Hữu An làm chi nhìn như vậy? có cái gì đúng sao?

      "Tan tầm sao?"

      "Uhm." Tưởng Kiện Văn gật đầu, rồi mới lộ ra nụ cười tự cho là mê người nhất, nếu bình thường, Hữu An sớm bị làm cho thất điên bát đảo, nhưng hôm nay rảnh, còn có chuyện càng quan trọng hơn muốn làm.

      chạy nhanh thu thập đồ đạc, lấy tốc độ như hỏa tiễn xông về nhà.

      hôm nay nhất định phải tóm được Trần Bách Thành.

    3. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      Chương 4 :
      4a

      tóm được rồi.

      Bởi vì có thói quen khó đổi, là ngủ ở giường .

      Đúng, biết phòng của mỗi khi đến buổi chiều nóng khiến cho người ta phát điên, nhưng biết bật điều hòa sao? Làm chi vì tiết kiệm chút xíu tiền điện rồi chạy đến tá túc phòng , đúng là ngựa quen đường cũ, biết xấu hổ. Hữu An nhấc chân lên, vốn là muốn hung hăng đá cái, nhưng là ——

      Đợi , phải là rất muốn biết Bách Thành tối hôm qua làm cái gì sao? Vậy tại sao bước vào não để xem giấc mơ của , người ta phải hay , ban ngày nghĩ đến đêm mới nằm mơ sao, chừng có thu hoạch rất lớn a.

      Được, cứ như vậy làm , nhưng ——

      Ý, sách ma pháp của đâu? Sách ma pháp của chạy đâu rồi? Hữu An tìm tìm lại khắp gầm giường, sao có thể tìm ra chứ? Ngày hôm qua ràng có đặt nó tại đây mà!

      Oái! biết!

      "Vu Hữu Vọng!" Hữu An nghiến răng nghiến lợi lao ra, nhưng vẫn nhớ phải đè nén giọng lại , bởi vì thể đánh thức Bách Thành dậy.

      ***

      "Chị trộm sách ma pháp của em chính là đem chính mình làm thành cái bộ dạng này hả? !" Hữu An xông tới phòng của Hữu Vọng, nhìn thấy hình bóng của Hữu Vọng đâu hết, nhưng có nhìn thấy chú thỏ trắng rất đáng , Tiểu Bạch Thỏ có đôi mắt hồng hồng, còn sứt môi, đáng , hơn nữa khuôn mặt kia đúng là khuôn mặt của Hữu Vọng chị ba của .

      Tiểu Bạch Thỏ ở bên chân Hữu An gọi tới gọi lui, dùng ánh mắt Vu Hữu An: cứu ta, cứu ta ——

      Nhưng là Hữu An vốn để ý tới Hữu Vọng, bởi vì chị ấy đáng bị thế, "Ai kêu chị trộm sách ma pháp của em." Hữu Vọng cũng tự đánh giá bản thân xem bản thân có bao nhiêu thiên phú a.

      Ở nhà các , tính ra em Hữu Lạc thông minh nhất, ngốc nhất chính là chị ba Hữu Vọng rồi, ngay cả đến thi tiểu học bà chị của cũng phải dựa vào quay cóp mới có thể thi đậu.

      Aiz, người ngốc nghếch phải chịu thôi, để ý tới bộ ngực bự hay bé làm chi nữa, tại đem hình dáng mình ra nông nỗi này, trách ai được?

      Hữu An xách Tiểu Bạch Thỏ lên, cho nó chiếm giữ sách ma pháp.

      Hữu Vọng đáng thương tội nghiệp nhìn Hữu An, ánh mắt của tựa hồ muốn : cứu ta, cứu ta ——

      Nhưng, Hữu An làm gì có thời giờ a? tại rất muốn mau chong tiến vào giấc mơ của A Bách để phá hoại, thuận tiện xem có mơ giấc mộng xuân , trễ rồi, nếu tỉnh, vậy còn kịp rồi.

      "Được rồi, được rồi, đợi lát nữa cứu chị, tại em có chuyện quan trọng hơn phải làm." Hữu An vì sợ Hữu Vọng đuổi theo, làm hỏng chuyện của , thế là đành đem Tiểu Bạch Thỏ đặt ở cửa sổ, để Tiểu Bạch Thỏ ngồi hứng gió, bởi vì biết Hữu Vọng sợ nhất là độ cao, với độ cao như vậy Hữu Vọng hẳn là dám nhảy xuống.

      Hữu An yên tâm , mà Hữu Vọng sao? đội lớp thân phận Tiểu Bạch Thỏ đáng thương tội nghiệp nhìn ánh trăng trời, phát đói bụng, cũng phát dưới lầu có con chó giống sói, biểu cảm của nó hung ác, thoạt nhìn giống như cũng đói bụng.

      Hu —— hu hu ——

      Hữu Vọng kêu khóc, muốn gọi Hữu An mau trở về, nhưng Hữu An bỏ rất nhanh, căn bản nghe được tiếng cầu cứu của . Làm sao bây giờ?

      Hữu Vọng khóc, Tiểu Bạch Thỏ đáng thương.

      ***

      Hữu An dựa theo phía cuốn sách ma pháp chỉ thị, niệm chú ngữ vào trong giấc mơ của Bách Thành, tên xấu xa này quả nhiên mơ mộng xuân, hơn nữa ——

      Aiz ôi, háo sắc a, bọn họ thế nhưng lại làm ở phòng bếp nha!

      Bách Thành để kia tỳ bàn ăn, cặp mông tuyết trắng vểnh lên cao, kia hình như rất hưng phấn, cho nên khuôn mặt chôn ở mặt bàn rên rỉ, nhìn gương mặt ta, nhưng, vậy cũng quan trọng, vấn đề, bởi vì kia có bộ dạng ra sao cũng quan trọng, chỉ muốn nhìn quá trình diễn ra đặc sắc và kích động ra sao mà thôi.

      Nhìn kìa, A Bách đúng là lớn mật nha. Tay còn vòng qua thân thể của đó, vuốt ve bộ ngực của ta, nhào nặn như vậy, vân vê như vậy, hại trái tim của bịch bịch đập ngớt, ra xem lén phim sex chính là loại cảm giác vừa hưng phấn vừa khẩn trương này, A Bách là rất biết xấu hổ , làm sao có thể làm động tác hạ lưu như vậy chứ?

      Ý, đợi chút, bên hông kia có bớt nha, hình như là giống hình ngôi sao. Hữu An đến gần chút nhìn.

      Muốn chết a, là hình ngôi sao, hơn nữa giống như đúc hình bớt người . Hữu An vốn tin, còn mở ra áo sơ mi của chính mình ra để xem.

      Hình dạng giống nhau như đúc, vị trí sai chút nào!

      này đến cùng là ai?

      "Ngẩng đầu lên để tôi xem!" Hữu An kêu to.

      High đến mức chịu nổi hai người này bị rống to tiếng khiến sợ hãi, hai người ngừng lại, khuôn mặt nghiêng nhìn ra chỗ phát ra thanh.

      Hữu An nhìn thấy khuôn mặt của kia, thiếu chút nữa ngất .

      Muốn chết, kia căn bản chính là ?

      "Tách ra, tách ra, cậu ngu ngốc a, cậu làm sao có thể để làm ?" Hữu An phỉ nhổ bản thân, mắng bản thân biết xấu hổ, còn động thủ động cước muốn tách Bách Thành cùng bản thân ra, nhưng bất luận là ra sao dùng sức tách la thế nào, cũng đều tách được hai người giao hợp đó lại.

      Cái này rất hổ thẹn, rất biết xấu hổ rồi.

      "Cậu vì sao để đối với cậu như vậy lại như kia?" Hữu An khoa tay múa chân kể lể với chính mình mà hề giống chính mình kia.

      Bởi vì cái biểu cảm mặt Hữu An kia rất kiều mị a, giống như hưởng thụ hồi tình ái đại chiến vừa mới kia, chết tiệt, vẫn là xử nữ nha, còn chưa được hưởng thụ qua lạc thú tình ái, người phân thân của đạt tới cao trào rồi, đời này còn có cái gì là thiên lý đáng nha!

      "Tôi biết a." Hữu An phân thân cũng vô tội, thậm chí cả chính mình làm sao có thể cùng Bách Thành lên giường đều biết.

      "Đây là mộng của nha." Hữu An phân thân chỉ vào Bách Thành, cho Hữu An hung dữ biết, Bách Thành là tên đầu sỏ gây nên, là người bị hại vô tội.

      "Cậu, cậu, cậu ——" Hữu An tức chịu được, ngay cả chuyện cũng phát run, ngón tay kẹp lấy chóp mũi Bách Thành, mắng , " biết xấu hổ!"

      "Tớ tại sao lại biết xấu hổ?"

      "Cậu có ý dâm với tớ."

      "Cái gì ý dâm? Tớ cũng là thân bất vô kị có được hả, bằng cậu nghĩ rằng tớ thích làm chuyện đó với cậu sao a." thái độ Bách Thành rất kiêu ngạo, giống như chịu ở trong mộng cùng làm chuyện đó, là ông trời ban ân cho , sau đó, quản Hữu An phẫn nộ, tiếp tục làm chuyện vui thích cảnh trong mơ.

      Bọn họ hai người căn bản mặc kệ có ở tại trường hay , như cũ tiếp tục làm xong chuyện bọn họ chưa làm xong.

      Đây là trong mộng của Bách Thành, bọn họ đương nhiên muốn làm như thế nào liền làm như thế ấy.

      Hữu An tức giận đến sắp hộc máu.

      Cái này rất có thiên lý, làm sao có thể để làm xằng làm bậy đối với mình? nhất định phải ra ngoài ngăn cản Bách Thành giở trò, cho dù chỉ là nằm mơ cũng thể khiến bản thân bị Bách Thành chiếm nửa phần tiện nghi.

    4. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      4b

      Hữu An bay ra từ trong mộng của Bách Thành, trở lại thực cuộc sống, mà tên đáng giận Trần Bách Thành kia tốt rồi, sau khi chọc tức chết, hoàn hảo nhàn rỗi ngủ ngon lành ở giường .

      Ghê tởm chết mất! Thế nhưng ở giường mơ giấc mộng xuân, hơn nữa người trong mộng lại là !

      Hữu An tức chết mất thôi. nhấc chân lên liền hướng mông Bách Thành đá cước, cước đó liền đem đá xuống giường, là quá sung sướng, ha ha!

      Hữu An cực kỳ đắc ý, vỗ vỗ tay chờ tỉnh lại.

      Bách Thành cả người té dưới giường, đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, hai con mắt mở cực to, như vẻ bỗng chốc vẫn thể từ kích tình mãnh liệt trong mộng trở lại thực cuộc sống.

      chớp mắt, nhìn người đá xuống giường, tên đầu sỏ hại chật vật như vậy. Đáng giận!"Cậu làm chi đá tớ?"

      "Ai cho cậu ngủ giường tớ ?"

      "Tớ ngủ giường của cậu cũng phải hôm nay, hay mấy ngày nay, cậu sao tại mới phát cáu? Khó ưa, cậu có biết cậu làm hỏng chuyện tốt của tớ hay !" Mộng đẹp bị phá, tính khí của cũng tốt được đến đâu.

      "Chuyện tốt?" Hữu An nheo mắt lại. lại dám với cùng giường lăn lộn, làm cái loại chuyện vừa ghê tởm vừa hạ lưu kia gọi là chuyện tốt? !

      Hữu An hung hăng trừng mắt nhìn , nhưng lại cẩn thận nhìn đến chỗ đũng quần phình lên kia, đó dễ dàng thấy tượng ham muốn chưa được giải quyết.

      quá vô sỉ rồi."Cậu rốt cuộc là ở giường của tớ nghĩ tới chuyện hạ lưu gì thế? Cậu nhìn xem cái bộ dạng này bây giờ của cậu ra thể thống gì hả!" nghiến răng nghiến lợi lấy tay chỉ phía xa dưới háng .

      Bách Thành cúi đầu nhìn xuống. cương rồi !

      nhảm, mơ cái loại giấc mộng này, đương nhiên có phản ứng, chẳng qua chỉ là đánh chết cũng thừa nhận, Hữu An cũng thể biết làm gì trong mộng.

      "Cậu bớt nhảm được được? Đây là phản ứng sinh lý tự nhiên, nam nhân chỉ cần vừa ngủ dậy đều đứng lên như thế." dối đổi sắc.

      "Phải ?" nheo mắt lại ràng là tin .

      "Đương nhiên, bằng cậu nghĩ rằng tớ và cậu có thể ở giường cậu làm chuyện tốt gì? Làm mộng xuân sao?"

      "Cậu đúng là như thế!"

      "Với ai?"

      "Đương nhiên là với tớ."

      "Cậu!" trừng lớn mắt, rồi mới khách khí bật cười to, "Cậu thực nghĩ tớ bụng đói ăn quàng sao?"

      "Bụng đói ăn quàng? Cậu đúng là có thể mở to mắt lời bịa đặt!" Cũng dám hành vi làm cùng chính là bụng đói ăn quàng, muốn làm, hai là làm xong rồi mà còn chê bai này nọ, phải biết rằng cùng làm chuyện đó, cũng là rất bài xích a!

      "Đừng cho là tớ biết cậu làm chuyện tốt gì, vừa rồi tớ nhìn thấy hết rồi."

      "Thấy cái gì?" Bách Thành trong lòng cả kinh, nghĩ rằng, Hữu An thực biết! Nhưng, sao có thể, ràng chỉ nằm mơ, làm sao có thể ngay cả mơ cái gì cũng biết? Nhưng, nhìn thái độ Hữu An, giống như có chuyện đó.

      "Tớ nhìn thấy. . . . . ." Thấy cái gì chứ? muốn đem thân phận cùng năng lực của cho biết?

      lúc Hữu An còn do dự, chị Hai xông vào.

      tốt, cứu mạng, bằng đúng là biết thế nào tự bào chữa, nhìn thấy cái gì, còn sao có thể nhìn thấy.

      "Chị Hai, chị sao có thể như vậy, gõ cửa liền tiến vào!" Hữu An cằn nhằn bà chị chút, nhưng, đúng a, "Chị phải ở bên cạnh Lục sao, sao lại trở về?" Muốn chết, chị hai phải phát ra chuyện Hữu Lạc rồi? !Vậy, vậy. . . . . . Hữu Vọng biến thành Tiểu Bạch Thỏ, thể kịp thời thay "San sẻ phiền toái", có phải đại diện cho việc tại hết thảy hậu quả toàn bộ đều do chính phụ trách!

      Đừng mà, đâu có làm sai chuyện gì.

      "Chị hai. . . . . ." Hữu An tính toán trước tiên cầu xin tha thứ rồi sau.

      Nhưng Hữu Hi cho cơ hội chuyện, hỏi: "Bách Thành đâu? Chị qua nhà gặp ."

      "Ách. . . . . . ở ngay nhà chúng ta a." Hữu An né người, ló ra tên con trai ở ngay sau người .

      "Chị hai, chị tìm em?" Bách Thành luôn luôn theo Hữu An xưng hô chị em trong nhà họ Vu.

      "Mẹ em xảy ra tai nạn xe cộ, em mau với chị." Hữu Hi trở về chính là đến thông báo chuyện này cho Bách Thành, làm nghĩa công ở bệnh viện của Lục Dĩ Chính, nhìn qua thấy xe cứu thương đưa đến phụ nữ bị xe tông, trong cơn hoảng loạn, liếc người phụ nữ kia cái, mới phát ra đó là mẹ Trần ở cạnh nhà.

      ở bệnh viện gọi rất nhiều cuộc điện thoại cũng tìm được bóng dáng Bách Thành, đứng ngồi yên suốt, thế là vội vội vàng vàng chạy về nhà, muốn định thông báo cho Hữu An trước để tìm Bách Thành, nghĩ tới Bách Thành vừa vặn ở ngay tại nhà các .

      "Chị lái xe chở em bệnh viện."

      "Em cũng muốn ." Hữu An vội vàng đuổi theo, rất sợ mẹ Trần người luôn luôn cùng Bách Thành sống nương tựa lẫn nhau nếu xảy ra bất trắc gì, Bách Thành chịu nổi, theo xem sao, xem có thể giúp được gì hay .

      ***

      Mẹ Trần cấp cứu mất hơn 13 tiếng, mà Hữu An luôn luôn ở sát bên Bách Thành, từ buổi tối đến sáng sớm hôm sau, Bách Thành luôn luôn giả bộ kiên cường, thần sắc mặt có chút lo âu, khóc —— mặc dù Hữu An cho rằng lúc này đây, nếu Bách Thành có thể khóc, chừng đối với tâm trạng lúc này có tác dụng.

      "Cậu muốn ngủ chút hay ?"

      " cần, " lắc đầu.

      "Tớ mua tách cà phê cho cậu uống nhé? Cậu muốn loại Latte của Ý đúng ?" còn nhớ sở thích của Bách Thành."Tớ mua, thu phí sai vặt đâu." Lúc này Hữu An cũng chỉ có thể chút chuyện cười nhạt nhẽo, xem có thể làm giảm bớt bầu khí bi thương .

      định chạy , Bách Thành giữ chặt tay lại, muốn đừng ."Cậu chỉ cần ở bên cạnh cho tớ sức mạnh là tốt rồi." Còn lại đều cần.

      Mới ngắn ngủn đêm, Bách Thành thoạt nhìn tiều tụy rất nhiều.

      Hữu An lại ngồi trở lại vị trí cũ, thân mình cao lớn của Bách Thành dựa vào bờ vai bé yếu ớt của , Hữu An thế mới biết ra đàn ông cao lớn vạm vỡ cũng có mặt yếu đuối, hiểu Bách Thành nhìn có vẻ luôn bất cần đời kỳ thực rất hiếu thuận, chỉ là tuy rằng biết rất nhiều việc, nhưng lại biết nếu mẹ Trần có gì bất trắc, nên khuyên như thế nào.

      ***

      "Đúng, tôi muốn xin phép."

      Hữu An thừa dịp lúc Bách Thành ngủ gật, vụng trộm gọi điện thoại đến công ty xin phép, vỗn chỉ định ở bên đến thời gian phải làm, nhưng nghĩ tới Bách Thành so với tưởng tượng của còn yếu đuối hơn, thể bỏ lại mình lúc này, cho nên đành phải cắn răng xin phép —— nhưng, rất đau a, bởi vì nỗ lực tháng trời đều có đến trễ buổi nào, vì món tiền thưởng chuyên cần kia, aiz, giờ phút này sao còn có thể muốn nguyên cục tiền 1000 tệ kia nữa, rất vô lương tâm rồi.

      Nhưng, nghĩ tới điện thoại xin phép của dạo vòng, lại chuyển tới trưởng phòng kia! Có lầm hay ? chỉ là muốn xin phép nha, cần gì phải đến tận cấp ?

      "Hữu An?"

      "Vâng

      " bệnh phải ?" Thanh Tưởng Kiện Văn sốt ruột từ trong loa điện thoại ở chỗ khác truyền đến, xem ra quả thực lo lắng cho Hữu An.

      Hai ngày gần đây ánh mắt Hữu An dõi theo nữa, mới biết được ngày qua ngày nhàm chán biết bao nhiêu, vốn định hôm nay kiên trì, phát huy hết toàn bộ mị lực nam tính của , nghĩ tới sáng sớm đến văn phòng, nhìn thấy bóng dáng Hữu An đâu, quả thực là luôn trong trạng thái đứng ngồi yên, tiếng ra bên ngoài vài lần làm bộ toilet, những nhân viên trong văn phòng cơ hồ cho rằng bàng quang của vô lực, thận có vấn đề.

      Giờ phút này lại vô ý nghe được tin tức Hữu An gọi điện thoại đến xin phép, hơn nữa ở ngay tại bệnh viện, cũng chịu nổi rồi.

      đoạt lấy điện thoại trong tay người của phòng nhân vội hỏi: " có sao ?"

      "Tôi sao, trưởng phòng cần lo lắng, bởi vì người xảy ra tai nạn xe cộ phải là tôi." Hữu An cảm động có người quan tâm như vậy, vẫn cho là ở công ty có bạn bè.

      "Vậy khi nào về công ty làm việc?"

      "Để xem ." Hữu An cũng biết mẹ Trần khi nào thoát khỏi thời kì nguy hiểm.

      "Vậy sau khi trở về, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé." Tưởng Kiện Văn tự nhiên đưa ra lời mời, rất thiện ý.

      Đây là đối với cũng có ý tứ biểu sao? Hữu An ngây cả người, thể tin được người đàn ông thầm mến thế nhưng đối với cũng có cảm giác, hơn nữa còn mời dùng bữa nha!

      Hay là đây chính là do làm việc thiện, báo đáp cho việc ở bên cạnh Bách Thành cùng giúp vượt qua cơn khó khăn này?

      Hữu An quyết định rồi, đối với Bách Thành tốt hơn nữa, như vậy chừng cùng bạch mã hoàng tử của đoạn kết cục tốt đẹp.

      ***

    5. HeidiChen

      HeidiChen Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      76
      4c

      Mẹ Trần bởi vì não bộ bị thương nặng, cho nên biến thành người thực vật, thời gian tỉnh lại xác định được, cho nên dựa vào nguyên nhân này, Bách Thành thân là con trai độc nhất tạm thời cần tham gia quân ngũ, nhiệm vụ cấp bách tại của là chiếu cố tốt cho mẹ của , may mắn mẹ Trần có bảo hiểm đầy đủ, nằm viện ngày có thể lĩnh 3000 tệ, cộng thêm trở thành người thực vật coi như được bảo hiểm toàn thân, bảo hiểm toàn thân ở trong bảo hiểm coi như bảo hiểm tử vong, cho nên Bách Thành lĩnh được món tiền bảo hiểm cực lớn.

      Món tiền bảo hiểm đó là bao nhiêu?

      Hữu An biết, nhưng biết khoản tiền kia ít nhất đủ để chi trả tiền thuốc men của mẹ Trần, còn có tiền sinh hoạt của nửa đời sau, cho nên Bách Thành cần vì tiền mà phiền toái, nhưng, đời sống vật chất thành vấn đề, nhưng mà tình trạng tinh thần của sao?

      Hữu An lo lắng.

      Trước kia lạc quan, dẻo miệng, bây giờ ngày lại câu cung , thấy sắp mắc phải chứng tự kỉ rồi.

      "Chị Hai, mẹ Trần đến cùng còn có hi vọng khoe lại ?"

      "Có quan tâm thương, có tính nhẫn nại, mẹ Trần có thể khỏe lại, đây là Dĩ Chính cho chị đáp án, nhưng, chị thấy trong thời gian ngắn là hi vọng gì, mấy tin tức trong TV tin tức giống như kỳ tích bệnh nhân tỉnh lại, tin nào cần phải trải qua năm năm, mười năm ?"

      "Năm năm, mười năm? !" Hữu An thét chói tai. thử suy nghĩ Bách Thành trải qua 5, 10 năm sộng tự phong bế bản thân mình như vậy, làm ơn , lúc đó cũng coi như cũng chết nửa người rồi còn gì nữa chứ.

      được, thể chịu đựng được biến thành cái bộ dáng kia.

      "Bằng em có thể làm gì?" Hữu Hi hỏi .

      Đúng nha, nóng vội, nhưng có thể làm gì?

      "A, có!" có sách ma pháp a, trong sách ma pháp hẳn là có đáp án mà muốn.

      "Em có biện pháp rồi hả ? Biện pháp gì?" Hữu Hi nhìn Hữu An, rất muốn biết Hữu An có thể có biện pháp nào giúp người thực vật khởi tử hồi sinh.

      "Em. . . . . ." Hữu An nên lời nguyên do vì sao, bởi vì nếu để cho chị hai biết có sách ma pháp, còn sử dụng ma pháp liên tục, vậy chị hai còn có thể mắng té tát vô mặt sao?

      "Em có quen kê đồng, ta có thể thông linh." tình đến nỗi này, Hữu An đành phải tùy tiện dối, may mắn dối là sở trường của , bằng tại nguy kịch rồi.

      "Có thể thông linh thế nào?"

      " chừng ta có thể tìm hồn phách của mẹ Trần trở về." Hữu An lung tung hồi, mà Hữu Hi đúnglà tin Hữu An thuận miệng bậy, thực cho là biện pháp tốt mà Hữu An nghĩ ra chính là cái này, khuyên Hữu An, "Em đừng tín vào mấy chuyện dị năng, nếu kê đồng có thể hữu hiệu, đời này cần tới bác sĩ rồi." Hữu Hi tìm cơ hội giáo huấn Hữu An chút, biết em này trong đầu đến cùng là nghĩ cái gì.

      " cũng đúng." Hữu An ngượng ngùng le lưỡi, kỳ thực trong lòng đắc ý bản thân lại tránh thoát kiếp nạn, bị chị phát ra rồi phá bĩnh.

      "Đúng rồi, Hữu An."

      "Dạ?"

      "Hữu Vọng đâu? Mấy ngày nay thấy Hữu Vọng đâu hết?" Trần gia phát sinh chuyện lớn như vậy, thế nào cũng thấy Hữu Vọng tới thăm hỏi lần?

      "Hữu Vọng? A!" Hữu An đột nhiên nghĩ đến, Hữu Vọng còn bị đem hong ở cửa sổ, còn chưa giải thoát cho chị ba!

      Chết tiệt, Hữu Vọng sợ nhất độ cao a.

      Hữu An lấy tốc độ như gió chạy về nhà, sợ Hữu Vọng biến thân thành Tiểu Bạch Thỏ đứng ở cửa sổ mấy ngày rồi, bị ngã chết chính là sớm bị lạnh chết rồi.

      ***

      Hữu An chạy về nhà, việc đầu tiên chính là chạy đến phòng nghĩ cách cứu viện Hữu Vọng, nhưng, có, cửa ngay cả cái lông thỏ đều có, càng đừng đến Tiểu Bạch Thỏ !

      Chết tiệt! Hữu Vọng đâu rồi?

      "Chị ba, chị ba, chi ra đây mau a!" Hữu An tìm từ trong ra ngoài, nhà của các từ xuống dưới tìm khắp nơi rồi, đến ngay cả phòng tắm hoặc là dưới giường, đều tìm hết, nhưng đều tìm thấy hình bóng tiểu bạch thỏ chị ba kia.

      Hữu Vọng mất tích, vậy so với việc trốn Hữu Lạc còn nghiêm trọng hơn, bởi vì chí ít Hữu Lạc trốn khi vẫn là con người, nhưng Hữu Vọng là con Tiểu Bạch Thỏ.

      Trời ơi, Hữu An dám tưởng tượng chị ba nếu xảy ra bất trắc gì, vậy có hậu quả gì.

      "Hữu An, em làm gì hả?" Hữu Hi trở về theo, lại nhìn thấy Hữu An ghé dưới giường, hơn nữa miệng còn kêu : chị ba, chị mau ra đây.

      Thoáng chốc, Hữu Hi loáng thoáng biết tình ổn.

      Hữu An khóc lóc rả rích ồn ào lúc này đây dám giấu diếm chân tướng , đem chuyện Hữu Lạc trốn cùng với chuyện Hữu Vọng tựu tiện sử dụng sách ma pháp toàn bộ đều ra hết.

      sợ chị Hai trách , bởi vì càng sợ Hữu Vọng gặp chuyện may lại có người có thể cầu cứu.

      Hữu Hi muốn té xỉu rồi.

      Sau khi nghe xong Hữu An trần thuật, ngã ngồi ở ghế sofa. Hữu Vọng biến thành con Tiểu Bạch Thỏ sống chết chưa biết, mà Hữu Lạc biến thành hai mươi tuổi đương cùng với thầy giáo. . . . . .

      "Mấy đứa còn có bao nhiêu chuyện giấu giếm chị?"

      " có, có, có." Hữu An vội vàng lắc đầu, nhưng mà, chột dạ cúi đầu, nhìn bộ ngực mình liếc mắt cái, chuyện này ra, hẳn là xem như lừa gạt chị Hai?

      "Tốt lắm, lấy sách ma pháp ra." muốn hủy cuốn sách đó.

      " có ở chỗ em." Hữu An dối, bởi vì quá ràng cá tính của bà chị mình, nếu cuốn sách rơi vào trong tay chị, căn bản có khả năng "Còn sống"."Chị ba sau khi cầm nó , quyển sách kia thấy tăm hơi." Tha thứ cho em, chị ba, lúc này còn làm ra hành động bỏ đá xuống giếng với chị, nhưng, cũng là bất đắc dĩ thôi, còn muốn dựa vào ma lực của quyển sách kia giúp mẹ Trần lần nữa được sống lại, mà biết chị hai tuyệt đối cho phép loại tình này phát sinh, cho nên dối, dù sao loại tình này làm nhiều lần, cùng lắm, cùng lắm sau này xuống Địa ngục để Diêm La Vương cắt đầu lưỡi là được.

      Hữu An mím chặt miệng, đem tung tích của cuốn sách ma pháp ra, mà Hữu Hi tại lo lắng cho Hữu Vọng cùng Hữu Lạc, cho nên cũng so đo việc này với Hữu An, tại việc cấp bách là phải tìm ra Tiểu Bạch Thỏ mà Hữu Vọng biến thành.

      Hữu Vọng biến thành con Tiểu Bạch Thỏ, nó có thể đâu kia chứ?

      "Còn mau tìm chị ba của em ."

      "Dạ." Hữu An chạy ra ngoài.

      ***

      Hữu An đến lầu chỗ phòng cháy hỏa hoạn để thu nhập lông thỏ, sau khi có lông thỏ, có thể dựa vào lông thỏ của chi ba để tìm, lần trước có thử qua việc sử dụng ma pháp này tìm A Bách, chẳng qua lần kinh nghiệm đó bị thất bại, tại chỉ khẩn cầu ông trời phù hộ, để chị ba lưu lại chút lông cho .

      Hữu An lấy đèn pin quỳ mặt men theo ngõ hẻm hẹp tìm rất kĩ cơ hồ mắt thường nhìn thấy lông thỏ.

      Oa, vạn tuế! Tìm được rồi!

      Hữu An mặt bị dính bụi bẩn, hưng phấn lấy mấy sợi lông phóng lên lầu, nghĩ, đây là lông của chị ba, dù sao nơi này của các có nuôi thỏ.

      Hữu chạy bình bịch lên lầu.

      Chị Hai ra ngoài tìm chị ba, cho nên tại có thể đem sách ma pháp lấy ra dùng, mà tại chỉ khẩn cầu ông trời phù hộ chị ba có việc gì, đừng có mà làm mồi cho chó săn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :