Chương 4:
Reeeeng!!!!
hồi chuông réo rắt. Các cửa giảng đường lục đục sinh viên vào ra, tiếng ồn ào vang lên từng góc. Lương Vĩ khoác ba lô lững thững dọc hành lang. bên má hồng hồng, in dấu gáy lò xo buồn cười. đưa tay vày vò mớ tóc vốn rối tung. Miệng há ra ngáp dài cái tự tiện, đáy mắt mù mờ nước hoe đỏ. Hiển nhiên cả buổi học chỉ gục đầu mà ngủ, đến giờ vẫn chưa tỉnh táo.
"Nếu mày chỉ đến lớp để ngủ ở nhà luôn cho rồi."
Khác với chăm chỉ của Quân Thuỵ phần lớn do , chăm chỉ của Lương Vĩ đến từ cái phòng trọ. Phòng trọ của hai thằng ở tầng ba, nóc chụp thêm hai tầng nữa, mặt trước mặt sau của phòng lại đục hai cái cửa sổ to tướng hút gió lồng lộng. Hè ở Hà Nội người người ngao ngán vì nực hai thằng vô tư gác chân ngủ ngon. Điện nước đầy đủ, xanh sạch đẹp. Nhưng sạn trong giầy đánh tan mọi ưu điểm, diện tích chỉ gần hai mươi mét vuông làm cảm giác ở trong cái hộp chật chội và ngột ngạt. Vậy nên Lương Vĩ thường cắm mặt trường, từ giảng đường xuống đến căng tin rồi thư viện, luẩn quẩn cho hết ngày.
" Vĩ"
Tiếng gọi nho , dè dặt sau lưng làm ngoái đầu lại. bé nhắn, tóc cắt búp bê kiểu Nhật ngang vai nhuộm màu nâu đỏ tiến lên song song với . Hai bầu má đỏ ửng ngượng ngùng. Là đàn em mới gia nhập đội tuyên truyền của Viện năm nay, hình như tên Yến Yến. Bé cũng năng động, nhiệt tình rất được mấy tên đực lonely săn đón, Lương Vĩ nở nụ cười thân thiện tiêu chuẩn, gật đầu đáp lại.
"Gần đây em thấy họp đội... Chị Vân định xin nghỉ?"
Yến ngước mắt lên đăm đăm nhìn Vĩ.
"Thế à? phải nghỉ hẳn, tham gia nghiên cứu của thầy, hơi bận. Với lại, mấy thằng năm hai nhóm kĩ thuật cũng quen việc rồi, thỉnh thoảng mới cần hỗ trợ thôi."
"Em quen với công việc trong đội chưa? Có được giữ chức nào ?"
"Quen rồi ạ. Có gì khó mọi người trong đội đều giúp đỡ cả. Giờ chị Vân còn để em chuẩn bị tài liệu xin tài trợ nữa."
"Ha hả. Thế tốt rồi."
"... "
"Hả? Em gì cơ nghe ."
Yến vội vàng lắc đầu, mặt hồng như cà chua chín, hai tay xiết lại tập sách đặt trước ngực. Vĩ hỏi lại, chầm chậm . rất cao, áo phông nhăn, quần bò mài, dép tông màu nước biển, vừa đẹp trai lại vừa lười biếng. Cả ánh mắt cũng bộc lộ vẻ cẩu thả hờ hững. bé đứng tới vai , ngay ngắn bước vội như con thỏ e dè. Xuống đến sảnh dãy nhà, Vĩ đứng lại lúc, nhìn ra chỗ xa xa nào đó.
" có việc trước nhé!"
"Vâng... Em cũng lên lớp."
Vĩ vội vàng băng qua sân tiến về phía sau thư viện, bỏ sau lưng lời tạm biệt của bé. Nắng rọi lên người , cao ráo mà thong thả. Yến cắn môi đứng tại chỗ, ánh mắt dán chặt vào Vĩ rời buồn man mác.
dừng lại trước băng ghế đá nằm chếch vào góc đường chạy qua thư viện. nghiêng người ngồi đó, đầu ngả lên thành ghế, mái tóc đen nhánh như thác đổ vai xuống ngực, hàng mi khép chặt khẽ run run. Có quầng mắt nhàn nhạt khiến lòng Vĩ lao xao. đưa tay lay dậy.
"Ngọc. Ngọc."
Minh Ngọc ngơ ngác, đột nhiên trước mặt có bóng người bị ngược sáng nhìn . Giọng hơi khàn khàn, đầy quan tâm.
"Sao lại ngủ ở chỗ này? sợ trúng gió cũng phải sợ bọn cướp sắc chứ?"
Ngọc nheo mắt rồi a lên tiếng.
"Vĩ? Hôm nay cậu có lớp à?"
Lương Vĩ ngồi xuống bên cạnh, xếp lại mấy quyển sách bị để bừa bộn bên, nhàng .
"Trông cậu thiếu ngủ lắm, chương trình học năm nay vất vả hơn à?"
" nặng. Thời tiết thay đổi nên tớ hơi mệt tẹo thôi."
Minh Ngọc vẻ thành trả lời, khóe mắt cong cong mỉm cười. luồn tay gạt tóc ra sau để lộ vầng trán xinh xắn, hương thảo dịu dàng phảng phất trong gió.
"Hôm nay tớ định lên thư viện học. Mà phòng đọc đông quá, nên ra ngoài này ngồi cho thoáng chút."... "A, cậu biết đâu, tớ thấy phần ba số người đó vào để nằm ngủ thôi, ai bảo vừa yên tĩnh vừa có điều hòa ro ro!"
Ngọc bĩu môi than phiền, Vĩ gãi gãi mũi cười trừ, vội lảng sang chuyện khác. Khác với vẻ lấc xấc tùy tiện thường ngày, điềm tĩnh như người đàn ông lớn thêm chục tuổi. có nhiều chuyện để nhưng có nhiều thứ muốn nghe. Ngọc hay vuốt tóc, thỉnh thoảng đưa tay mân môi, ánh mắt trong trẻo, hứng thú kể chuyện tỏ tình trong kí túc xá, kể chuyện ông thầy môn xác xuất bụng bự hói đầu thích điểm danh. Thời gian bất giác trôi, mây bàng bạc lững lờ, mấy hồi chuông reo, tiếng đàn ghi ta của mấy nam sinh viên tụ tập bên hồ . Đến lúc góc trời tím ngắt, hai người đứng dậy. Minh Ngọc thở dài:
"Cuối cùng chẳng học được tí nào."
"Ôi, buôn chuyện với tớ chán lắm hả?"
Vĩ thê lương hỏi.
"Tớ có cậu có thôi ? À, có cái này cho cậu nè, hôm qua định nhờ Thụy mang về cho cậu mà quên mất."
Ngọc lục túi đồ, lấy ra cái móc chìa khóa cổ bốn lá, viền ngoài có hoa văn bằng bạc.
"Ồ, cảm ơn nhé nhưng mà trông hơi bị nữ tính rồi"
Ngọc nhíu mày, muốn giật lại mà Vĩ cười hề hề giấu vội.
"Ở đâu có cái này thế?"
"À... tiện chơi mua thôi, mua mấy cái cho bọn phòng tớ nữa mà."
Chân mày Vĩ nhướn lên rồi hạ xuống, miết miết chiếc móc trong tay, đáy lòng ỉ bực tức. Hôm qua thằng Thụy ra ngoài hẹn hò. Lần đầu tiên người thằng Thụy dẫn người giới thiệu cho Minh Ngọc, lúc về tặng chiếc thiệp cắt giấy. Lần thứ hai là quả cầu chặn giấy thủy tinh. "Thằng ranh kia! Bố bảo được động đến Ngọc, nó biết quản bạn nó sao, thích làm mai mối tự kiếm bồ nhí cho bạn zai nó!"
"Này này, Vĩ, sao thế?"
Ngọc hươ tay trước mắt Vĩ, tự nhiên trầm mặt xuống lặng thinh làm giật mình. Vĩ cúi xuống nhìn , ánh mắt chần chừ muốn gì đó lại thôi. Cuối cùng thở dài, cầm tập sách đưa Ngọc về kí túc.