Đom Đóm - Frog DROP

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      ok, để mun xem nhé. Bạn thử lên wed, lấy hình trực tiếp, sau đó copy về bài đăng đc ko? :)

    2. Frog

      Frog New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      2
      Chương 2:

      Con người là loài động vật kỳ quặc khi thích đâm đầu vào các cảm xúc mâu thuẫn, các suy nghĩ mâu thuẫn và vờ vịt biểu lộ thái độ. Ví dụ như Lệ Nhã, báo bướng bỉnh nổi tiếng của giảng đường lúc này. Vừa nhìn thấy hai dáng người kia xuất ở cửa lớp, khóe môi mím lại rất trễ trong vài tích tắc rồi nhanh chóng kéo cong ra thành nụ cười phấn khởi, tay vẫy vẫy gọi:

      "Minh Ngọc, ở đây này!"

      Lệ Nhã đứng dậy nhường cho bạn vị trí bên trong. "Hên nhé, ông thầy khó tính lại cho nghỉ tiết đầu, nếu bạn kịp điểm danh rồi". Minh Ngọc luồn tay trong tóc, vuốt ra sau, chóp mũi lấm tấm mồ hôi:

      "Mình để quên đồ, nửa đường phải chạy về kí túc. Cũng may !"

      "Cả nữa, sao lại muộn thế?". Giọng có chút hờn dỗi khiến Quân Thụy ngẩn người, nhét ba lô vào ngăn bàn, mặt cười ngu ngu. ngồi phía còn lại của Lệ Nhã, tay giơ lên làm động tác thề cực kỳ nghiêm túc:

      "Là do con nhợn Vĩ đó, nó lấy đồng hồ của đặt xem bóng đá rồi chỉnh lại. bị hại."

      "Vậy à? Chứ phải cũng dán mắt vào xem cùng rồi dậy nổi à.". Lệ Nhã phùng má, quay sang phụng phịu với Minh Ngọc:

      "Ngọc xem, lão vô trách nhiệm thế nào. Hôm qua hứa qua sớm đưa Nhã ăn sáng rồi đến trường. Cuối cùng lại bỏ bom Nhã. Con trai ấy mà, lúc theo đuổi mình chỉ câu mình là số . Khi mình gật đầu rồi chỉ còn là số ba, số bốn thôi."

      Giọng điệu ai oán làm Minh Ngọc chỉ biết cười cười thông cảm, tiện đồng ý hay bênh Quân Thụy.

      " xin lỗi mà."

      "Nếu phải Quyết tốt bụng cho mình quá giang có khi giờ này mình vẫn rấm rức ở nhà". Lệ Nhã bỏ qua điệu bộ hối lỗi của Quân Thụy, lay lay cánh tay Minh Ngọc ngừng như muốn kéo rụng nó ra.

      "..."

      "Sáng nay Quyết đèo em à?". Quân Thụy mắt liếc quanh giảng đường tìm kiếm bóng dáng tình địch thời. Lệ Nhã vờ như nghe thấy chút khó chịu trong câu hỏi của Quân Thụy, hất cao mặt thách thức người :

      "Đúng thế. Quyết lần sau còn trễ hẹn thế cứ a lô cho Quyết, lúc nào cũng rảnh phiền hà đâu."

      Quân Thụy nhíu mày đối diện với ánh mắt bướng bỉnh của Lệ Nhã, xung quanh đám đông vẫn ồn ào chuyện riêng của mình. Nếu là khi đuổi nàng chạy chút công kích lòng tự ái này chẳng hề để ý. Nhưng có những điều xíu vô hình tựa như hạt cát dằm trong lòng khiến ngột ngạt, băn khoăn. Im lặng hồi Quân Thụy thở dài xuống nước:

      "Đừng giận. Nãy muộn mấy vẫn vòng qua chỗ em chứ có chạy thẳng đến trường đâu. Sau lại thế, em cứ việc tra tấn cái điện thoại của , nó mở 24/7 vì em, cần a lô a liếc cho ai cả. Được chứ? Sau đó em phạt thế nào cũng chịu. Ví dụ như nghìn cái ôm chẳng hạn?"

      Cái lời sến sẩm ấy khiến Minh Ngọc ngồi cách khoảng nổi hết da gà, bụng dạ hơi cuộn muốn nôn. Nhưng đối tượng trực tiếp là Lệ Nhã lại phấn khởi vui vẻ, bất chấp chỗ đông đúc khẽ ngả đầu lên vai Quân Thụy, nhàng nhàng :

      "Là đấy nhé. được phép quên!"

      "Ừ!"

      "Tốt nhất là sửa tính đúng giờ !"

      "Nhớ rồi nhớ rồi."

      Lệ Nhã im lặng cười, vai hơi xuôi xuống nhưng chân mày vẫn khẽ cau lại. Bàn tay xiết lấy áo Quân Thụy như muốn nhắc , này, ở bên cạnh ấy. Cảm giác ngọt ngào tại khiến dễ chịu thêm. Minh Ngọc viết nháp gì đó, tay cầm bút lướt giấy mềm mại như vẽ rồi chợt dừng lại, đưa lên vén lọn tóc qua vành tai. Khi phát có người nhìn mình, Ngọc nghiêng đầu mỉm cười lại với đối phương. nụ cười đơn thuần, đẹp đẽ như thôi miên Lệ Nhã, khiến muốn vươn tay ra vuốt ve tựa như vuốt ve cánh hồng mỏng manh, mịn màng. Nhưng tia tức giận le lói khác lại muốn bóp vụn nó, xóa bỏ nó.

      Minh Ngọc thấy Quân Thụy ngọt ngào thế nào với rồi, sao ấy tỏ vẻ phản cảm, mất mát lại có chút vui vẻ, ngưỡng mộ thế kia. "Vì ấy hề để ý đến Quân Thụy? phải, ấy có để ý, chắc chắn có".

      Nụ cười đơn thuần kia vẫn xoáy sâu trong mắt Lệ Nhã. Phải, Minh Ngọc rất đẹp, tính cách lại mềm mại tựa như ly vang đỏ ngàn đô chỉ phảng phất hương rượu cũng khiến người ta say sưa mê mẩn. Nhưng ấy lại hờ hững, vô tư để mọi người xung quanh bỏ quên, vừa kín đáo vừa lặng lẽ đến kì lạ. Điều đó từng khiến Lệ Nhã thoải mái và tự tin vô cùng. tự tin vặn vẹo, đầy tính thuyết phục. là hoa, Minh Ngọc chỉ là lá. là hoa khôi được theo đuổi, được hâm mộ ráo riết. Minh Ngọc chỉ là kẻ vô danh. Cứ thế tốt biết mấy nhưng lại phát ra Minh Ngọc chẳng hề "vô danh" với Quân Thụy. Nếu ấy cứ dần lún sâu, bị thu hút bởi Minh Ngọc sao? Tại sao ấy luôn tỏ vẻ lơ đãng với Minh Ngọc nhưng đôi lúc ánh mắt lại đuổi theo dịu dàng, tha thiết đến thế?

      ", Quân Thụy chỉ mình mà thôi."

      Bất an, mất mát và phẫn nộ, ghen tị như bùng nổ trong đầu Lệ Nhã, nhưng phải kiềm chế. Bởi cái nụ cười đơn thuần, vô tư kia. muốn nó như thế, muốn xé rách nó ra
      Last edited: 19/8/14

    3. Frog

      Frog New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      2
      Chương 3:

      Khi nghe xong điện thoại của Lệ Nhã, Ngọc lặng người rất lâu. Thùy Linh nhoài người từ giường tầng cúi xuống nhìn, tóc dài đổ ngược như ma nữ treo mình trong phim kinh dị.

      "Mày làm sao thế? Được rủ chơi mà mặt thối vậy?"

      "Nhã lại định giới thiệu ai đó cho tao."

      "Ừ có làm sao, gặp thử xem có hợp , hợp coi như phòng có thêm thằng con rể. Hơ hơ."

      "Mấy việc này chẳng dẫn đến đâu cả.". Ngọc lắc đầu đứng dậy, điệu bộ miễn cưỡng tiến lại tủ quần áo, lựa chiếc váy trắng ướm lên người.

      "Vậy theo mày phải thế nào mới dẫn đến đâu?". Thùy Linh nhảy xuống giường, ngắm nghía bạn mình từ đầu đến chân, hơi nhíu nhíu mày lại chọn bộ khác, miệng cằn nhằn. "Cũng phải học sinh cấp ba mà ngượng ngùng cái khỉ gì, coi như là bạn bè cũng được, thêm người để lảm nhảm lúc chán. Với lại cái Nhã chẳng lẽ lại giới thiệu mấy đứa vớ vẩn cho mày à?"

      Chiếc váy màu xanh lơ mềm mại như mây, hai cầu vai bồng ngây thơ, trong trẻo. Cực hợp cho việc hẹn hò. Thùy Linh gật đầu hài lòng, vỗ vỗ vai bạn khuyên nhủ:

      "Nếu là đứa khác tao kệ. Nhưng vấn đề là mày đâu phải bình thường gì cho cam mà cứ động đến chuyện tình cảm lại giãy nảy. Mày có đối tượng trong mơ rồi à? Có rồi thẳng thắn tuyên bố theo đuổi, chị đây ủng hộ hết mình. Nếu chả tội gì thử. Tình đại học là thứ hay ho mà."

      Minh Ngọc phản đối, chỉ thần người nhìn vào trong gương. Đôi mắt màu cà phê nhạt nhòa, yên tĩnh lại như chưa đựng cơn lốc mãnh liệt sâu thẳm. Nụ cười môi đông lại như được nặn miệng của những con búp bê.

      "Đầu tiên tao chào hỏi người ta theo kiểu người Nhật, người ta khen tao đáng . Rồi người ta chuẩn bị cho tao chiếc mũ bảo hiểm màu hồng."

      "Khi vào quán ăn, là quán đồ Tây, người đó kéo ghế bên cạnh cho tao, gọi nước và món tráng miệng đặc biệt cho riêng tao. Trước đó Nhã và Thụy gợi ra nhiều chuyện để khuấy động nhưng tao rất e thẹn gì."

      "Đến lúc dạo phố tách đôi, người ta hỏi tao thích gì, hay làm gì vào ngày nghỉ, có hay du lịch . Rạp chiếu phim nào."

      "Cuối buổi chiều, Nhã kéo mọi người vào quán lưu niệm, bắt mỗi người chọn mua món nào đó rồi trao đổi cho nhau."

      Minh Ngọc từng từ rành mạch như đọc diễn biến từ mắt của "Minh Ngọc" trong gương. thẳng lưng, mặt lạnh băng bất thần khiến Thùy Linh nhíu mày khó hiểu:

      "Mày bất mãn với quy trình hẹn hò như thế à?"

      "Có lẽ."

      "Ở chỗ nào?"

      Ngọc trả lời.

      "Vậy Nhã giới thiệu ai với mày?"

      "Tóc kiểu undercut, quần bò mài và giày lười bằng da."

      Thùy Linh trợn mắt thốt lên:

      "Mày làm thầy bói được rồi đấy!"

      Ngọc lại trầm ngâm khó hiểu. nhìn hình ảnh của mình trong gương, trống rỗng chực chờ muốn vỡ vụn. kia muốn đứng cùng ai? Muốn nhìn thấy ai? Ngọc chạm tay lên gương, kia cũng giơ tay lên chạm vào. luồng lạnh buốt như kim từ đầu ngón tay đâm vào tim khiến vội vàng cụp mi lại đau đớn. Khoảng khắc kia, nhìn thấy bóng dáng con người rất lâu trước kia luôn ở trong đáy mắt của .

      từng có hơi ấm thế gian này khiến tim nhức nhối. từng có nụ cười khiến thao thức từng đêm. Giờ chỉ còn buốt giá và độc.

      vòng tay ôm , tựa cằm lên tóc . Đôi con ngươi đen như mực. Nhưng cái chớp mắt chỉ còn lại mình trong gương. Ảo ảnh kia sao chân đến thế? Sao tàn nhẫn bóp nghẹt trái tim vậy?

      Ngọc khụy xuống run rẩy.

      ở đâu?

      Rồi mai gặp con người xa lạ. phải tặng người đó hộp quà nho . phải vui vẻ mỉm cười phối hợp cho cuộc hẹn hò hoàn mĩ. Sau đó lại lạnh nhạt đến lạ lùng bằng những tin nhắn điện thoại rời rạc để chấm dứt ảo tưởng màu hồng cho con người đó. mệt mỏi, chán chường. Còn , ở đâu?

    4. Frog

      Frog New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      2
      Chương 4:

      Reeeeng!!!!

      hồi chuông réo rắt. Các cửa giảng đường lục đục sinh viên vào ra, tiếng ồn ào vang lên từng góc. Lương Vĩ khoác ba lô lững thững dọc hành lang. bên má hồng hồng, in dấu gáy lò xo buồn cười. đưa tay vày vò mớ tóc vốn rối tung. Miệng há ra ngáp dài cái tự tiện, đáy mắt mù mờ nước hoe đỏ. Hiển nhiên cả buổi học chỉ gục đầu mà ngủ, đến giờ vẫn chưa tỉnh táo.

      "Nếu mày chỉ đến lớp để ngủ ở nhà luôn cho rồi."

      Khác với chăm chỉ của Quân Thuỵ phần lớn do , chăm chỉ của Lương Vĩ đến từ cái phòng trọ. Phòng trọ của hai thằng ở tầng ba, nóc chụp thêm hai tầng nữa, mặt trước mặt sau của phòng lại đục hai cái cửa sổ to tướng hút gió lồng lộng. Hè ở Hà Nội người người ngao ngán vì nực hai thằng vô tư gác chân ngủ ngon. Điện nước đầy đủ, xanh sạch đẹp. Nhưng sạn trong giầy đánh tan mọi ưu điểm, diện tích chỉ gần hai mươi mét vuông làm cảm giác ở trong cái hộp chật chội và ngột ngạt. Vậy nên Lương Vĩ thường cắm mặt trường, từ giảng đường xuống đến căng tin rồi thư viện, luẩn quẩn cho hết ngày.

      " Vĩ"

      Tiếng gọi nho , dè dặt sau lưng làm ngoái đầu lại. nhắn, tóc cắt búp bê kiểu Nhật ngang vai nhuộm màu nâu đỏ tiến lên song song với . Hai bầu má đỏ ửng ngượng ngùng. Là đàn em mới gia nhập đội tuyên truyền của Viện năm nay, hình như tên Yến Yến. Bé cũng năng động, nhiệt tình rất được mấy tên đực lonely săn đón, Lương Vĩ nở nụ cười thân thiện tiêu chuẩn, gật đầu đáp lại.

      "Gần đây em thấy họp đội... Chị Vân định xin nghỉ?"

      Yến ngước mắt lên đăm đăm nhìn Vĩ.

      "Thế à? phải nghỉ hẳn, tham gia nghiên cứu của thầy, hơi bận. Với lại, mấy thằng năm hai nhóm kĩ thuật cũng quen việc rồi, thỉnh thoảng mới cần hỗ trợ thôi."

      "Em quen với công việc trong đội chưa? Có được giữ chức nào ?"

      "Quen rồi ạ. Có gì khó mọi người trong đội đều giúp đỡ cả. Giờ chị Vân còn để em chuẩn bị tài liệu xin tài trợ nữa."

      "Ha hả. Thế tốt rồi."

      "... "

      "Hả? Em gì cơ nghe ."

      Yến vội vàng lắc đầu, mặt hồng như cà chua chín, hai tay xiết lại tập sách đặt trước ngực. Vĩ hỏi lại, chầm chậm . rất cao, áo phông nhăn, quần bò mài, dép tông màu nước biển, vừa đẹp trai lại vừa lười biếng. Cả ánh mắt cũng bộc lộ vẻ cẩu thả hờ hững. bé đứng tới vai , ngay ngắn bước vội như con thỏ e dè. Xuống đến sảnh dãy nhà, Vĩ đứng lại lúc, nhìn ra chỗ xa xa nào đó.

      " có việc trước nhé!"

      "Vâng... Em cũng lên lớp."

      Vĩ vội vàng băng qua sân tiến về phía sau thư viện, bỏ sau lưng lời tạm biệt của bé. Nắng rọi lên người , cao ráo mà thong thả. Yến cắn môi đứng tại chỗ, ánh mắt dán chặt vào Vĩ rời buồn man mác.

      dừng lại trước băng ghế đá nằm chếch vào góc đường chạy qua thư viện. nghiêng người ngồi đó, đầu ngả lên thành ghế, mái tóc đen nhánh như thác đổ vai xuống ngực, hàng mi khép chặt khẽ run run. Có quầng mắt nhàn nhạt khiến lòng Vĩ lao xao. đưa tay lay dậy.

      "Ngọc. Ngọc."

      Minh Ngọc ngơ ngác, đột nhiên trước mặt có bóng người bị ngược sáng nhìn . Giọng hơi khàn khàn, đầy quan tâm.

      "Sao lại ngủ ở chỗ này? sợ trúng gió cũng phải sợ bọn cướp sắc chứ?"

      Ngọc nheo mắt rồi a lên tiếng.

      "Vĩ? Hôm nay cậu có lớp à?"

      Lương Vĩ ngồi xuống bên cạnh, xếp lại mấy quyển sách bị để bừa bộn bên, nhàng .

      "Trông cậu thiếu ngủ lắm, chương trình học năm nay vất vả hơn à?"

      " nặng. Thời tiết thay đổi nên tớ hơi mệt tẹo thôi."

      Minh Ngọc vẻ thành trả lời, khóe mắt cong cong mỉm cười. luồn tay gạt tóc ra sau để lộ vầng trán xinh xắn, hương thảo dịu dàng phảng phất trong gió.

      "Hôm nay tớ định lên thư viện học. Mà phòng đọc đông quá, nên ra ngoài này ngồi cho thoáng chút."... "A, cậu biết đâu, tớ thấy phần ba số người đó vào để nằm ngủ thôi, ai bảo vừa yên tĩnh vừa có điều hòa ro ro!"

      Ngọc bĩu môi than phiền, Vĩ gãi gãi mũi cười trừ, vội lảng sang chuyện khác. Khác với vẻ lấc xấc tùy tiện thường ngày, điềm tĩnh như người đàn ông lớn thêm chục tuổi. có nhiều chuyện để nhưng có nhiều thứ muốn nghe. Ngọc hay vuốt tóc, thỉnh thoảng đưa tay mân môi, ánh mắt trong trẻo, hứng thú kể chuyện tỏ tình trong kí túc xá, kể chuyện ông thầy môn xác xuất bụng bự hói đầu thích điểm danh. Thời gian bất giác trôi, mây bàng bạc lững lờ, mấy hồi chuông reo, tiếng đàn ghi ta của mấy nam sinh viên tụ tập bên hồ . Đến lúc góc trời tím ngắt, hai người đứng dậy. Minh Ngọc thở dài:

      "Cuối cùng chẳng học được tí nào."

      "Ôi, buôn chuyện với tớ chán lắm hả?"

      Vĩ thê lương hỏi.

      "Tớ cậu có thôi ? À, có cái này cho cậu nè, hôm qua định nhờ Thụy mang về cho cậu mà quên mất."

      Ngọc lục túi đồ, lấy ra cái móc chìa khóa cổ bốn lá, viền ngoài có hoa văn bằng bạc.

      "Ồ, cảm ơn nhé nhưng mà trông hơi bị nữ tính rồi"

      Ngọc nhíu mày, muốn giật lại mà Vĩ cười hề hề giấu vội.

      "Ở đâu có cái này thế?"

      "À... tiện chơi mua thôi, mua mấy cái cho bọn phòng tớ nữa mà."

      Chân mày Vĩ nhướn lên rồi hạ xuống, miết miết chiếc móc trong tay, đáy lòng ỉ bực tức. Hôm qua thằng Thụy ra ngoài hẹn hò. Lần đầu tiên người thằng Thụy dẫn người giới thiệu cho Minh Ngọc, lúc về tặng chiếc thiệp cắt giấy. Lần thứ hai là quả cầu chặn giấy thủy tinh. "Thằng ranh kia! Bố bảo được động đến Ngọc, nó biết quản bạn nó sao, thích làm mai mối tự kiếm bồ nhí cho bạn zai nó!"

      "Này này, Vĩ, sao thế?"

      Ngọc hươ tay trước mắt Vĩ, tự nhiên trầm mặt xuống lặng thinh làm giật mình. Vĩ cúi xuống nhìn , ánh mắt chần chừ muốn gì đó lại thôi. Cuối cùng thở dài, cầm tập sách đưa Ngọc về kí túc.​

    5. Frog

      Frog New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      2
      *đập bàn, lật ghế* huhu, có ai chỉ dẫn cho mình , cạn kiệt ý tưởng :yoyo25:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :