.:: Chương 5::.. Chuyện đời đảo điên như sóng dữ Thêm mùa xuân rạng ngời nữa lại đến, ánh sáng tràn ngập khắp biển mây, rực rỡ như dệt bằng kim tuyến. qua giờ cao điểm bán đậu phụ buổi ban trưa, Tần Dao chán nản ngồi bên gánh hàng, hai tay ôm lấy má suy nghĩ miên man. Nhạc Phi lâu vẫn chưa thấy trở về, nỗi nhớ nhung y lại ngày chất chứa. Nước triều buổi đến buổi - Hận chàng năm ấy biệt ly chẳng về - Thiếp chờ mòn mỏi nơi quê - Tương tư sâu thẫm tựa kề biển khơi (*). Cho đến khi bản thân rơi vào tình cảnh này rồi, Tần Dao mới có thể hiểu được thâm ý bên trong câu thơ ấy. (Chú: trích từ bài “Lãng Đào Sa Từ” của Bạch Cư Dị. 4 câu thơ được dịch lại từ 2 câu: Tương hận bất như triều hữu tín – Tương tư thủy giác hải phi thâm) lúc suy tư bất chợt bị tràng tiếng động cắt ngang, Tần Dao định xoay người nhìn lại nhưng còn kịp nữa, trước mắt nàng đột nhiên tối sầm, toàn thân từ đầu đến chân bị úp vào chiếc bao tải lớn. Nàng cố sức giãy dụa, tiếc thay người con yếu ớt tay tấc sắc như nàng làm sao có thể thoát khỏi, chỉ nghe giọng ồm ồm cất lên chiều ra lệnh: "Lão Tam, trói chặt thêm chút nữa, đừng để con bé kia cựa quậy." Tần Dao có cảm giác mái tóc mình bị nắm chặt, da đầu tê dại đến mức khó chịu, sau gáy lại bị vật nặng nện mạnh vào, trời đất quay mòng mòng, nàng lập tức mất tri giác. Sau khi tỉnh lại, đầu nàng choáng váng và đau nhức vô cùng, trước mắt vẫn là mảng đen kịt. Tần Dao thử nhúc nhích thân thể, chân tay hóa ra lại bị trói buột gì cả. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, lòng nàng vẫn chưa hết hoảng sợ. việc phát sinh quá sức đột ngột và kỳ lạ, Tần Dao ở Biện Kinh quen biết ai, sao lại có kẻ muốn hãm hại nàng chứ? Xung quanh im ắng tiếng động phát ra, nàng thu hết can đảm xé tấm vải đen che mắt mình xuống. Ánh sáng chói lóa ập đến, Tần Dao nhất thời khó thích nghi liền nhắm chặt đôi mắt lại, sau đó mới từ từ mở ra. Bên trong phòng vô cùng rộng rãi, các loại vật dụng cũng hết sức phong phú. dám suy nghĩ nhiều, nàng biết mau chóng rời khỏi nơi này mới là thượng sách. Gấp rút đến bên cửa, tay nàng vừa đặt lên then cánh cửa bỗng nhiên bật ra từ phía ngoài. Tần Dao cả người lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống. "Muốn đâu hả?" Người vừa mở cửa là gã đàn ông vạm vỡ, lúc gã hướng mắt về phía Tần Dao tỏ ra dáng vẻ hung thần ác sát nhưng khi xoay người về sau lập tức gập đầu cúi người, cung kính thưa: "Công tử, ngài lại mà xem có hài lòng với này ạ?" Tần Dao lùi về sau mấy bước, ánh mắt chạm phải người vừa bước vào. ta vào khoảng ba mươi tuổi, vẻ ngoài xấu xí, ngũ quan hẹp, gương mặt toát lên vẻ tái xanh yếu ớt. nheo mắt lại, từng bước đến gần Tần Dao, khẽ nắm lấy cằm nàng lay lay: "Đây chính là ả Tây Thi đậu phụ mà nhà mi đấy à?" "Dạ, dạ, chính là ả!" "Nhan sắc quả nhiên tệ!" Đôi mắt híp của vị công tử kia nheo lại nửa nhắm nửa mở, gã đàn ông liền nở nụ cười mờ ám: "Công tử, ngài thích là được rồi, tiểu nhân xin cáo lui trước." Gã lùi đến cạnh cửa rồi nhàng khép cửa phòng lại. khí trong phòng tức trở nên kì lạ, vị công tử kia muốn phí thêm thời gian, lập tức đưa tay ôm lấy Tần Dao, dùng sức xé toang y phục của nàng. Tần Dao làm sao có thể chịu được áp bức và lăng nhục như vậy, nàng vẫy thoát ra rồi tặng cho cái tát. Vị công tử nghiêng đầu nhàng tránh khỏi rồi siết chặt lấy tay Tần Dao kéo sát vào ngực mình, tặc tặc lưỡi : " chịu hết nổi rồi đúng , vậy để bổn công tử giúp cho nhé." Chỉ nghe "roẹt" tiếng, áo quần nàng rách bươm, nửa bờ vai trắng noãn lồ lộ ra ngoài. Ánh mắt của vị công tử nóng lên hừng hực, thêm vào tác động của men rượu và thị giác, động tác của càng trở nên thô bạo. ôm lấy Tần Dao rồi ném nàng lên giường. Tần Dao khiếp sợ đến độ nên lời, toàn thân phát run lẩy bẩy. "Đẹp !" Vị công tử thầm , động tác tay càng lúc càng nhanh hơn. "Xin ngài đừng làm như vậy mà." Tần Dao mặt mày đầm đìa nước mắt, dáng vẻ khổ sở đáng thương, thế nhưng vị công tử kia lại chẳng có vẻ gì là buông tay, chậm rãi lần mò lên cổ Tần Dao, khéo léo mở bung cúc áo của nàng. Vào lúc sắp sửa có thể tiến thêm bước nữa, bỗng bất chợt khựng lại, đôi mắt nhướng lên nhìn trừng trừng vào Tần Dao đến mức ngơ ngẩn. Rồi nắm lấy đoạn dây tơ hồng cổ nàng, dùng sức giật mạnh, dây tơ đứt đoạn, miếng huyết ngọc rơi vào trong tay . "Vật này từ đâu mà ra?" Vị công tử lạnh lùng hỏi, so với dáng vẻ lúc nãy như biến thành người khác. "Mẹ ta để lại cho ta." Tần Dao e sợ trả lời. Vị công tử liền bật dậy khỏi người Tần Dao, tiện tay tóm lấy mớ áo quần nơi đầu giường ném trả cho nàng, quát: "Mặc vào!" Tình hình đột ngột thay đổi, Tần Dao tuy chẳng biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn cảm thấy may mắn vì bỏ qua cho mình. Vị công tử rằng, nghênh ngang bỏ , chẳng bao lâu sau lại hối hả quay trở lại, có điều ở sau lưng lại có thêm ông lão gần năm mươi tuổi. Ông vừa thấy Tần Dao hai mắt ngây ra, gần như ngã bệt xuống đất, bờ môi run run nhưng lại phát ra bất cứ thanh nào, vất vả lắm mới bật ra câu: "Mẹ con, bà ấy có khỏe ?" Dường như cùng lúc khi ông lão thốt ra câu hỏi ấy, Tần Dao hiểu ra được điều gì đó. Nàng theo ý thức trả lời: "Mẹ tôi qua đời rồi." Ông lão thể kìm nén được nữa mà che mặt bật khóc, khiến cho người ta phải mủi lòng. Tần Dao thầm cười lạnh, bây giờ đau khổ có ích gì nữa chứ, lúc mẹ còn sống mới là quan trọng nhất, nhưng nhìn ông lão trước mắt đau khổ cùng cực, đấm ngực giẫm chân như thế nàng lại cảm thấy mềm lòng. Thôi, ông ta có ý hối hận mình còn làm tổn thương thêm làm gì? Nhiều năm bỏ rơi mẹ mình như vậy, chắc ông ta bên trong cũng có điều khó , tiếc là mẹ còn nghe thấy được nữa. Lúc hấp hối, mẹ có trăn trối những lời thù hận, ra là muốn nàng nhận tổ nhận tông, thế nhưng người kiêu hãnh như nàng dứt khoát những lời đó ra khỏi miệng. "Trước lúc lâm chung, mẹ tôi sớm tha thứ cho ông rồi!" Tần Dao lạnh nhạt thốt. Lời dối ngọt ngào so với những lời thù hận sâu cay càng khiến người ta nhớ về người khuất nhiều hơn. Số mệnh vốn dĩ tuần hoàn trong vô số trùng hợp, có người vui sướng, có kẻ lại khổ đau. Đường đời khúc khuỷu quanh co, Tần Dao vừa thoát qua kiếp nạn, nàng từ chối ý tốt mời nàng ở lại Tần phủ của ông lão. Ngoài mối quan hệ phụ thân danh nghĩa ra, nàng có bất cứ cảm tình nào với họ, thêm vào thân nhân chẳng khác gì cầm thú, gia đình như vậy làm sao khiến nàng chạnh lòng cho được!
..:: Chương 6::.. Đương gặp phải tai ách Cuộc sống sau đó vẫn chầm chậm trôi qua trong nỗi đợi chờ dai dẵng. Ước hẹn ba năm với hơn ngàn ngày mỏi đêm mong, ánh trăng như nước, đêm trường tương tư, dài cũng dài mà ngắn cũng ngắn. Nhạn hồng đưa thư cứ mỗi ba tháng lần, riết cũng thành lệ. Bên trong hộp trang sức nho của nàng chứa bất cứ vật phẩm nào ngoại trừ hơn mười phong thư cùng những đồng tiền đại diện cho số ngày Nhạc Phi rời khỏi, chúng trở thành những vật kỷ niệm quý nhất của Tần Dao. Mỗi đêm trước khi ngủ, nàng có thói quen đem những lá thư ấy ra đọc lại lượt, tuy hay bị Ngô đại nương dẫn ra trêu chọc nhưng Tần Dao cũng lấy thế làm giận. Tương tư đêm hoa mai nở, chợt thấy bóng người thoảng trước song, ngỡ đâu tình lang chừng quay lại, nào hay ảo tưởng chốn phòng. Lắm khi Tần Dao cũng tự hỏi bản thân, cố chấp như vậy liệu có đáng hay chăng, và mỗi lần như vậy câu trả lời của nàng đều là hối hận. Phải chi lúc này nàng còn ở thời đại, nghe theo sắp xếp của cha mẹ, rồi hò hẹn, lập gia đình, sống chết, trải qua cuộc đời này cách bình thường, thế nhưng bây giờ nàng thể nào cắt đứt nỗi tương tư tạc dạ kia được nữa. Ban đầu, nàng còn thể luyến tiếc và mong mỏi về kiếp người trước đây thế nhưng tại nàng hòa nhập vào trong thế giới của y rồi. Tuy thuộc về thời đại của nàng, nhưng vì có y, mọi thứ đều trở nên tuyệt diệu và đáng mong chờ. Lại đến tiết thu sang, côn trùng kêu vang rỉ rả, chim nhạn từ phương Bắc bay ngược về trời Nam. Gió thu dịu mang theo tin tức tốt lành, trong thư Nhạc Phi khẳng định sắp trở về, nhẩm tay tính toán chỉ trong vòng hai ngày đến. Bên này, Tần Dao mãi mê chải chuốt trang điểm trước gương còn Ngô đại nương bên kia cứ miệng mồm líu lo, cười hoài chẳng dứt. Chợt có tiếng gõ cửa vang lên, mặt Tần Dao thoáng ửng đỏ, khóe miệng lộ ra nét cười, đôi mắt cong thành nửa vầng trăng nghiêng. Nàng liếng thoắng gọi: "Đại nương, để con, để con ." rồi thoăn thoắt chạy ra mở cửa. Khác xa với dự đoán, ngoài cửa chẳng phải chàng Nhạc Phi khiến nàng sớm nhớ chiều mong mà chính là vị công tử nhà họ Tần suýt nữa cưỡng bức nụ hôn của nàng. "Là ngài, ngài tới đây làm gì?" Hai năm qua chưa bao giờ xuất trước mặt Tần Dao, lần này gặp lại vẫn gợi cho nàng nhớ đến dĩ vãng kinh khủng trước đây. "Cha gọi ta đến đón muội về nhà vài hôm." Giọng của cứng nhắc và lạnh lùng, chứa đựng chút tình cảm nào. Tần Dao lấy làm khó hiểu, người cha ấy quả có đến thăm nàng vài lần và cũng từng ngỏ ý mời nàng cùng trở về nhà để ông ta có dịp bù đắp lại những lỗi lầm mà ông ta từng phạm phải, dù bị nàng ít lần từ chối khéo nhưng ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định ấy, tuy nhiên đây là lần đầu tiên ông ta nhờ đến cái người danh nghĩa là huynh trưởng này đến đây để khuyên bảo nàng. Tần Dao lắc lắc đầu, lần nữa khước từ. "Thân thể cha ngày yếu , muội là con của người lẽ nào lại chẳng chút quan tâm?" Tần công tử hời hợt , gương mặt chẳng có lấy nửa phần xót thương. "Muội muốn người phải gánh lấy phiền não nặng nề vào luôn trong quan tài à?" chuyện hề ngăn ngừa, cho dù đối tượng có là muội muội hay phụ thân của cũng như vậy. "Dao Nhi, bất kể trước đây ông ấy làm những gì ông ấy cũng luôn là cha con, đừng để cho ông ấy phải ra trong ray rứt, thăm ông ấy lần ." Ngô đại nương bản tính lương thiện, hết lời khuyên nhủ Tần Dao. Tần Dao còn định thêm gì đó, Ngô đại nương lại bồi vào: "Chuyện qua rồi hãy cho nó qua luôn , con người ta luôn hướng về phía trước mà." Tần Dao nghe vậy dở khóc dở cười, ra nàng vốn chẳng phải vì lòng thù hận mà muốn , vấn đề ở chỗ nàng chỉ là linh hồn vất vưởng vô tình chiếm đoạt thể xác của Tần Dao mà thôi. Ban đầu nàng mang huyết ngọc vào kinh cũng là vì muốn hoàn thành di nguyện của mẫu thân lúc lâm chung. Thôi bỏ , dù sao cũng là đóng kịch, tới đâu tới, xem như là để an ủi cho ông lão có lòng sám hối ấy. Tần Dao nghĩ vậy liền đồng ý, thế nhưng vào lúc ấy, ai chú ý đến gương mặt đăm đăm nãy giờ của Tần công tử bỗng nhếch lên nụ cười bí hiểm. Tần Dao vừa đặt chân vào Tần phủ lập tức cảm giác ngay có điều gì đó ổn. Theo lý mà , lão gia nhà họ Tần lâm trọng bệnh, khí trong nhà cho dù đến mức ão não nhưng cũng nên thoải mái như thế này, thậm chí có thể là tưng bừng hân hoan nữa, đúng rồi, nó khiến cho nàng có cảm giác như nơi đây sắp tổ chức đám cưới vậy. Giác quan thứ sáu mãnh liệt nhắc nhở nàng biết có chuyện sắp xảy ra, mục đích gọi nàng trở về của Tần công tử e rằng đơn giản chỉ là muốn nàng thăm hỏi phụ thân như vậy. Bước chân của Tần Dao chậm lại, đây là lần thứ hai nàng tiến vào Tần phủ, kinh nghiệm lần đầu tiên vẫn còn khiến cho lòng của nàng chưa thôi sợ hãi. Nghĩ đến đây, nàng rụt chân, xoay người định bỏ chạy. chưa được mấy bước nàng bị cản lại: "Dao muội muội muốn đâu vậy?" Cách xưng hô như vậy lại phát ra từ miệng của Tần công tử khiến cho Tần Dao cảm thấy buồn nôn. "Ta phải trở về, ngài tránh ra." Tần Dao ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tần công tử. đến cầm thú cũng còn bằng, nếu cũng đâu đến mức ra tay với chính em của mình như vậy. "Nơi này phải nhà của muội hay sao, Dao muội có hồ đồ đấy?" Nở nụ cười giả tạo, ánh mắt xảo quyệt dữ tợn của càng nhìn càng đáng ngờ. Tần Dao nhìn khắp xung quanh, cảnh giác bảo: "Ngài gọi ta đến nơi này phải là ý của cha đúng ?" "Dao muội muội thông minh lắm, người làm ca ca như ta tự thẹn bằng!" Vừa bàn tay của Tần công tử vừa vươn tới, Tần Dao liền vội vã lùi bước vào trong góc khiến cho tay lúng túng với vào khoảng , giận trái lại còn mỉm cười: "Muội muội đúng là có số may mắn, ca ca xin chúc mừng muội." "Chuyện gì mà phải chúc mừng?" Tần Dao vừa vừa rút lui về phía cửa, Tần công tử đoán ra ý đồ của nàng bèn chắn ngang lối ra trước nàng bước. "Dao muội muội sốt ruột quá đấy, dù sao cũng nên để ca ca hết lời chứ." vẫn giữ lấy dáng vẻ điềm tĩnh. "Cửu hoàng tử để mắt đến muội, muội muội gặp may lớn rồi." Tần Dao đáp: "Đây phải là chuyện của ta, ngài hãy để ta ." Nàng lờ mờ cảm nhận được mối nguy hiểm nhưng chẳng thể ngờ việc này lại can hệ đến cả hoàng gia. " hay phải do muội quyết định nữa, muội muội đừng nên rượu mời uống chỉ muốn uống rượu phạt chứ." Tần công tử hạ lệnh tiếng, hai gã đàn ông thô kệch tức xuất trước mặt bọn họ. "Ta cho muội biết, đời này có chuyện gì Tần Cối ta muốn làm mà được." Rồi quay sang hai gã đàn ông dặn dò: "Dẫn ta vào nhà, trông chừng cho kỹ lưỡng." "Ngài tên ngài là gì?" Tần Dao quả dám tin vào đôi tai của chính mình, cánh tay tuy bị người khác giữ chặt lấy nhưng nàng vẫn cố hết sức vùng vẫy, bờ môi run run cất tiếng hỏi. "Tần Cối!" bực dọc lặp lại lần nữa. Như sét đánh ngang tai, Tần Dao mềm oặt ngã quỵ xuống đất. Vẫn biết nhà họ Tần ở Biện Kinh là gia đình có thế lực số số hai tại đây, nhưng nàng thể nào ngờ được tên gian tặc Tần Cối, kẻ ham sống sợ chết, bán nước cầu vinh, chủ hòa mà chủ chiến lại chính là ruột của mình. Trong chớp mắt trời đất bỗng nhiên sụp đổ, trong lòng nàng dậy lên niềm chua xót khó tả. Nàng còn sức phản kháng liền bị hai gã đàn ông lực lưỡng lôi vào trong phòng. Dường như có ngàn vạn tủi hờn chất chứa trong lồng ngực tài nào giải tỏa được, nỗi chua xót trong tim Tần Dao càng lúc càng trầm trọng hơn, cuối cùng nàng nhịn được òa khóc nức nở, nước mắt như chảy ngược vào trong tim, xót xa, đau khổ, ánh mắt ngơ ngác như mất hồn lộ ra nội tâm nàng bi thương cùng cực. hùng dân tộc lưu danh muôn đời làm sao có thể thương em của tên giặc bán nước tiếng nhơ ngàn năm cơ chứ? Nàng làm sao có thể để khí tiết hùng của y vấy nhiễm dù chỉ chút ô uế cho được? Chuyện này có phần quá mỉa mai rồi. Ông trời biết trêu người, dám , gặp thể gặp, cao xanh đối xử với mình mới tàn nhẫn làm sao! Tần Dao lắc đầu quầy quậy hệt như phát điên, mặc kệ nước mắt tự nhiên tuôn chảy. Duyên phận của bọn họ hệt như con thuyền lạc giữa trùng khơi. Bao cánh buồm trôi qua rồi vẫn chưa tìm thấy nhau, chẳng biết nơi bến đợi tiếp theo, liệu ai có còn trông thấy ai hay chăng nữa? Nhớ lại những nơi chốn hẹn hò thuở xưa, lúc họ vai kề vai thả bộ dưới ánh trăng, bên bờ sông thầm to , Tần Dao khỏi lặng người hồi tưởng. Sau đêm dài ngủ, nàng nảy ra quyết định.
.:: Chương 7::.. Lập chí muôn năm, lửa lòng tắt Nhạc Phi sau ba năm thủ hiếu trở về kinh thành, nhưng bóng người xưa giờ biền biệt nơi nao, chỉ còn lại chiếc cầu bằng đá xanh ven hồ là minh chứng cho mối tình khắc cốt ghi tâm của họ. Bên hồ, bốn chữ "Dao Cầm chi mộ" hệt như lưỡi kiếm sắc bén đâm nhói vào đôi mắt của y. Người ta đàn ông đau lòng thường dễ rơi lệ, ra chỉ là vì chưa chạm đến mức thương tâm của họ mà thôi. Tạo hóa trêu đùa, ly biệt nay trở thành vĩnh biệt. "Công tử, đây là vật mà Dao Cầm nương nhờ ta giao lại cho ngài." Ven hồ bất chợt xuất người phụ nữ, giọng khàn đục, đầu phủ khăn lụa, tay cầm hộp gấm tinh xảo. Lúc Nhạc Phi mở hộp gấm ra, ngón tay của y run lên nhè , phải mất lúc lâu y mới lấy ra được vật ở bên trong. Đó là chồng thư thăm hỏi được xếp đặt gọn gàng cùng hơn ngàn đồng tiền mang theo nỗi tương tư khắc cốt. "Đa tạ nương, chẳng hay Dao muội có lời nào nhờ chuyển cho ta ?" "Dao Cầm nương bảo rằng, ấy hối hận và cũng oán trách." Người phụ nữ thở dài: " ấy muốn ngài hãy quên ấy ." Vì sao có ánh mặt trời chói chang mà nước mắt vẫn cứ ngừng rơi xuống? Bước chân Nhạc Phi lảo đảo hệt như trong chớp mắt chợt già mười tuổi. Y ngước nhìn ngôi mộ lâu vẫn nỡ rời . Đợi cho bóng lưng Nhạc Phi khuất hẳn rồi, người phụ nữ kia mới vén tấm lụa mỏng lên. Dưới lớp lụa che là gương mặt vằn vện những vết sẹo đao, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn năm xưa còn tồn tại nữa, chỉ trừ vóc dáng yểu điệu kia là còn thấp thoáng trông ra được hình bóng của người con từng thời kiều xinh đẹp. Nhạc đại ca, xin lỗi huynh, chỉ có dùng cách này muội mới có thể thoát khỏi số phận bị đưa vào phủ của Cửu hoàng tử. Nhạc đại ca, xin lỗi huynh, mặc dù thể bầu bạn ở bên cạnh huynh nhưng muội vẫn hy vọng lúc nào cũng có thể cảm nhận được tồn tại của huynh. Nhạc đại ca, xin lỗi huynh, huynh còn có tương lai rạng rỡ, huynh lập nên những chiến công hiển hách, huynh thống lãnh đội quân Nhạc gia vang danh thiên hạ, khiến cho kẻ thù mỗi lần nghe oai đều phải khiếp vía. Muội thể để cho thân phận của muội liên lụy đến huynh được. Cuộc đời này mãi mãi gặp lại nhau, hãy cứ như vậy cho đoạn tình này trở thành hồi ức trong lòng đôi ta. Nhiều năm về sau, Nhạc Phi hạ bút viết ra bài từ "Tiểu Trùng Sơn": Đêm qua dế thu ngừng râm ran, Tỉnh mộng nơi dặm ngàn, trời chuyển canh ba. Thức dậy quanh quẩn mỗi mình ta, Đêm lặng im, ngoài hiên ánh trăng ngà vằng vặc. Vì công danh, mái đầu nay bạc. Nơi thôn xưa trúc, tùng rậm rạp ngăn lối về. Gởi Dao Cầm bao nhiêu tâm chốn sơn khê, Tri vắng, đàn đứt dây biết còn ai nghe nữa? Truyền rằng, Nhạc Phi từ đó trở bộc lộ nỗi niềm thương nhớ Trung Nguyên, lo lắng cho quốc gia đại cũng như luôn trăn trở về việc đoạt lại những vùng đất bị mất, tâm u uất đó ai lý giải được. Tuy rằng mối tình kia chôn sâu vào dĩ vãng nhưng tại thời điểm đó, y cảm thấy tuyệt vọng và chán ngán tất cả mọi chuyện khác rồi... Hết