1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoạt vợ: Cô gái, yêu phải em rồi - Hồng Phi Nhan (Full 146c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Có nhân chứng, vật chứng.


      Bác sĩ tư nhân nhận được điện thoại, nhanh chóng chạy tới!


      Mà kết quả kiểm tra nhận được lại là chuyện khiến mọi người thể tưởng tượng được. "Tiên sinh, vị tiểu thư kia có gì đáng ngại nhưng ấy mang thai."


      Mang thai!


      Tập Bác Niên giật mình, phản ứng đầu tiên chính là vui sướng, nhưng sau đó trong đầu lại xuất nỗi cay đắng, bởi vì dựa theo kế hoạch, đứa bé này chỉ là công cụ mà dùng để trả thù, sao có thể nảy sinh tình cảm, nhưng thực tế, lúc bác sĩ mang thai, cảm giác máu mủ tình thâm tự nhiên nảy sinh.


      Cơ thể của Ninh Ngữ Yên khỏi lảo đảo, con tiện nhân kia mang thai, ta nên làm sao đây, nếu sớm biết vậy, ta gọi điện thoại cho Ngụy Thu Hàn, để cho con tiện nhân ây chết .


      Mọi thứ đều trở nên yên tĩnh! Mặc Tiểu Tịch muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng trĩu nâng lên nổi.


      Trong hoảng hốt, đôi tay lớn phủ lên trán , ngón tay thoang thoảng mùi thuốc lá, ràng là mùi hương nên thích, nhưng lại có cảm giác dễ chịu và an tâm.


      Mê man suốt ngày đêm, trong khoảng thời gian này Tập Bác Niên luôn ngồi bên giường của , suy nghĩ rất nhiều chuyện, nếu như , kết cục của bọn họ nhất định bi thương, vậy sao phải cần qua trình ấm áp này? Ấm áp làm tăng thêm nhiều đau khổ, chẳng bằng để tim mất cảm giác, cho đến phút cuối cùng.


      Mặc Tiểu Tịch từ từ tỉnh lại, người đầu tiên mở mắt ra nhìn thấy là Tập Bác Niên, theo phản xạ chui vào trong chăn, đây là trong tiềm thức, phản ứng theo bản năng đối với nguy hiểm.


      Thấy sợ như vậy, trong lòng của Tập Bác Niên chút tư vị, biểu yếu đuối lúc này của , làm cho cảm thấy đau lòng.


      Bọn họ im lặng đối mặt với nhau, mãi đến khi Mặc Tiểu Tịch bình tĩnh lại


      "Tập Bác Niên, chúng ta có thể chuyện chút ?"


      "Được! Em ." Giọng của Tập Bác Niên nhàng và bình thản.


      Mặc Tiểu Tịch dùng sức mím môi: "Về chuyện của em , tôi mặc kệ có tin hay , tôi cũng phải với , phải tôi hại chết ấy, trước đó tôi vốn biết ấy."


      Đôi mắt của Tập Bác Niên tối xuống, vẻ mặt chút thay đổi : "Em dựa vào cái gì để tôi tin tưởng em, ở chỗ tôi có nhân chứng, vật chứng, em có cái gì?"


      "Nhân chứng? Vật chứng?" Mặc Tiểu Tịch hoàn toàn mờ mịt: "Vậy cho tôi biết, ai là nhân chứng? Vật chứng là cái gì? Tôi muốn xem chút."


      "Vấn đề là tôi hỏi trước, nên em phải trả lời trước."


      "Tôi...." Mặc Tiểu Tịch nhất thời cứng miệng, phải làm sao để chứng minh trong sạch của mình.


      Tập Bác Niên thấy có lời nào để , trong lòng khỏi chùng xuống, kỳ thực rất mong đợi có thể đưa ra bằng chứng có lợi, mặc kệ là vô lý bao nhiêu, cũng muốn nghe.


      "Em em biết Vân Noãn, vậy tại sao hôm qua lại lén lút vào phòng của con bé? Tại sao lúc đập vỡ hình của con bé phải sợ như vậy, tôi có thể hiểu là vì trong lòng em chột dạ hay ?"


      "Tôi có!" Mặc Tiểu Tịch lập tức phủ nhận: "Hôm qua ở hoa viên, Ninh Ngữ Yên tôi hại chết Tập Vân Noãn, lúc đó tôi rất ngạc nhiên, vì vậy tôi hỏi thăm người giúp việc, muốn vào phòng của ấy xem chút, chừng có thể tìm được manh mối, đập vỡ hình của ấy, đơn giản là tôi cảm thấy tôn trọng người chết, cảm thấy áy náy, giống như , là vì chột dạ."


      "Những lời này của em, đều là kịch bản chung của mấy tên tội phạm, hoàn toàn có sức thuyết phục." phải Tập Bạc Niên có ý định tin , mà là lời giải thích của mặc dù hợp lý, nhưng vẫn quá yếu kém.


      "Tôi dối." Nỗi tức giận của Mặc Tiểu Tịch xông lên não, cảm xúc lên xuống mãnh liệt.


      Tập Bác Niên cười lạnh: "Em muôn biết nhân chứng và vật chứng tay tôi là gì đúng , tôi cho em biết, xem em còn có thể ngụy biện như thế nào."


      Mặc Tiểu Tịch nặng nề thở ra: "Được! Tôi rửa tai lắng nghe đây."
      Last edited by a moderator: 5/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 34: Rốt cuộc là gì?

      "Hừ, có dũng khí lắm." Đôi mắt của Tập Bác Niên trở nên lạnh lẽo: "Sau khi em tôi tự sát, có để lại di thư, ở đó con bé viết, người đàn ông mà trong lòng con bé nhất bị cướp , người phụ nữ kia còn năm lần bảy lượt sỉ nhục và đe dọa con bé, tình của con bé sắp kết thúc, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn,con bé cũng còn gì lưu luyến, phải rời khỏi thế giới làm cho con bé tuyệt vọng này, hẳn là em cũng biết người đàn ông nó là ai?"

      Mặc Tiểu Tịch hề ngốc, lập tức có thể đoán ra: "Người , là Nguỵ Thu Hàn?"

      "Đừng với tôi, em biết chuyện qua lại của em tôi và Nguỵ Thu Hàn, làm bộ cũng quá giả tạo rồi, Nguỵ Thu Hàn bởi vì muốn kết hôn với em, cho nên ruồng bỏ em của tôi, cộng thêm em liên tiếp đe dọa con bé, cuối cùng bức con bé vào đường cùng, con bé từ lầu cao nhảy xuống, chết tại chỗ, Nguỵ Thu Hàn thừa nhận, là vì em, mà từ chối em của tôi, cũng từng xảy ra tranh chấp, tất cả mọi chuyện, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn,hoàn toàn trùng khớp với những gì con bé miêu tả trong di thư, em còn gì để ?" Tập Bác Niên nhìn Mặc Tiểu Tịch ra lời, trong lòng đau nhói.

      Mặc Tiểu Tịch cảm thấy mình sắp điên rồi, cười khổ: "Thành , tôi biết Nguỵ Thu Hàn và em qua lại với nhau, tôi có thể thề với trời, người kia tuyệt đối phải là tôi, chừng người trong lòng mà em , căn bản phải Nguỵ Thu Hàn."

      Nhiều bằng chứng trước mắt như vậy, vẫn còn nguỵ biện, điều này làm cho vô cùng thất vọng: "Mặc Tiểu Tịch, tại sao em thẳng thắn thừa nhận, nếu nắm đủ bằng chứng, tôi đổ oan cho bất kỳ ai, em tôi là người hướng nội, con bé chỉ qua lại với Nguỵ Thu Hàn, cộng thêm những lời trong di thư, là ta muốn kết hôn với người phụ nữ khác, đúng lúc em và Nguỵ Thu Hàn cũng muốn kết hôn, nhân chứng, vật chứng, toàn bộ mũi dùi, đều chỉ về phía các người."

      Mặc Tiểu Tịch nên lời, nghĩ đến hai khả năng, là Tập Vân Noãn cố ý viết di thư như thế, để đánh lừa trai mình, hai là, giả dụ những gì Tập Vân Noãn , vậy ở trong sinh mệnh của khẳng định còn người khác.

      Người này là ai?

      "Cuối cùng cũng còn gì để biện minh cho mình rồi phải ?" Tập Bác Niên thấy im lặng, cho là thừa nhận.

      "Tôi vốn cần biện minh, có hỏi tôi vạn lần, ép tôi vạn lần, tôi cũng , tôi có làm." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn.Đôi mắt của Mặc Tiểu Tịch vẫn lạnh lùng như cũ, nhất định tìm ra , lấy lại trong sạch cho mình, đến bây giờ, mới biết lý do của những chuyện xảy ra liên tiếp mấy ngày nay.

      Tập Bác Niên nghiêm mặt, cần thiết phải tiếp tục đề tài này, có chết cũng nhận, lại, cũng vậy thôi.

      "Đúng rồi, cho em biết tin vui." Tập Bác Niên thay đổi vẻ lạnh lùng, mỉm cười : "Chúc mừng em, em mang thai rồi!"

      Ầm...

      Mặc Tiểu Tịch chấn động đến ngây người tại chỗ, tay nhàng xoa bụng của mình, mang thai, mang thai con của , nhưng chút cảm giác vui mừng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn,chỉ cảm thấy trái tim đau nhói: "Tôi sinh, ngay từ đầu đứa bé bị nguyền rủa, sau khi sinh ra hạnh phúc, tuyệt đối hạnh phúc."

      xong, giơ tay đánh về phía bụng mình, Tập Bác Niên nắm lấy tay : "Em dám làm tổn thương đến nó, tôi giết em." Lúc muốn đánh hư đứa bé, lòng của vô cùng đau đớn.

      "Người tổn thương nó phải là tôi, mà là ." Hai mắt của Mặc Tiểu Tịch đẫm lệ mờ mịt nhìn , tự với mình được khóc trước mặt , tuyệt đối được, nhưng, trái tim của rất đau, rất đau, có cách nào khống chế.

      Đây là lần đầu tiên thấy khóc thương tâm như vậy, nước mắt giống như từng giọt trân châu lạnh buốt, đánh vào ngực , rất ghét nước mắt của , muốn đưa tay ra lau nước mắt cho .

      Nhưng cuối cùng vẫn làm vậy, chỉ lạnh lùng ném ra câu: " được làm tổn thương nó! 9 tháng sau, em muốn xử lý thế nào, tuỳ em!"
      windlove_9693 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Đoạt vợ

      Chương 35: phải là người

      Mặc Tiểu Tịch ngừng khóc, trong nháy mắt, những giọt lệ nong hổi lại rơi xuống: " phải là người phải là người, căn bản phải là người!" nắm lấy áo , điên cuồng hét lên, tha rằng chết trong biển, cung muốn chụi hành hạ như vậy.

      Đây là sinh mạng , sau này ra đời, vậy mà lại , tuỳ xử lý thế nào cũng được, lời tàn nhẫn như vậy, sao có thể ra miệng.

      "Đúng vậy, tôi là người, tôi đến là để trừng phạt ác quỷ như em." Tập Bác Niên cố ý làm cho khổ sở, lời vô cùng thản nhiên.

      "Tập Bác Niên, ngày nào đó hối hận." Mặc Tiểu Tịch buông ra, lui lại phía sau và cách xa , dựa vào thành giường, hơi thờ dồn dập.

      Tập Bác Niên lạnh lùng đứng lên: "Em nghỉ ngơi cho tốt ."

      Sau đó ra ngoài, phút sau, có người vào.

      "Mặc tiểu thư, tiên sinh kêu chúng tôi đến chăm sóc , sao này muốn ăn gì, làm gì, cứ việc căn dặn." Hai nữ giúp việc lễ phép .

      Nhanh như vậy tìm được người đến giám sát , tâm cơ của đúng là rất sâu. Ngay cả mí mắt mà Mặc Tiểu Tịch cũng nâng lên vẫn dựa vào thành giường như cũ.

      Dưới phòng khách, Ninh Ngữ Yên và Tập Bác Niên mỗi người ngồi chiếc ghế sofa.

      "Niên, định để ấy sinh đứa bé ra sao?" Ninh Ngữ Yên nhàng hỏi, nghe ra chút ý nghĩ trách cứ nào.

      "Đương nhiên! Đấy là món quà tốt nhất tặng cho Nguy Thu Hàn, hẳn là em cũng ủng họi làm vậy phải , đứa bé này, phiền em giúp coi chừng cho tốt, xảy ra chuyện gì hỏi tội em." Tập Bác Niê nửa đùa nửa , đôi mắt loé sáng làm cho người ta dám trêu trọc.

      Cơ thể của Ninh Ngữ Yên hoá đá, cứng nhắc cười : "Em nhất định cố gắng làm tốt." uy hiếp sao? Nếu đứa bé kia mất, nhất định tránh khỏi hiềm nghi.

      " tin tưởng em!" Tập Bác Niên nở nụ cười tán thưởng, bởi vì Ninh Ngữ Yên đủ thông minh, cho nên mới dùng chiêu này.

      Mấy ngày liên tiếp, Mặc Tiểu Tịch vẫn ăn gì, bất luận người giúp việc khuyên bảo thế nào, đều ân, cũng xuống giường, nằm ở giường mê man, giống như chết.

      Người giúp việc hết cách, đành phải báo cáo tình hình này lại cho Tập Bác Niên, căn dặn người giúo việc chuần bị đồ ăn, muốn tự mình đút.

      "Mặc Tiểu Tịch, mở mắt ra." Tập Bác Niên đặt đồ ăn lên giường, cúi người kề sát vào hai mắt nhắm chặt của Mặc Tiểu Tịch muốn dùng tuyệt thực để kháng nghị sao, vậy có biện pháp cạy miệng của ra.

      Đôi mắt của Mặc Tiểu Tịch vẫn khép chặt như cũ. Còn thầm cắn chặ răng, miệng là ở người , ăn, cũng ép được .

      Đôi mắt của Tập Bác Niên nhuộm đầy lửa giận, định tiếp tục chống đối với sao, mạnh mẽ nâng đầu dậy, bóp miệng của ra, ép đồ ăn vào trong miệng : "Ăn hết."

      "Phốc..." Mặc Tiểu Tịch phun hết cơm ra ngoài tóc, mặt của Tập Bác Niên dính đầy hột cơm.

      Tập Bác Niên hít vào hơi sâu, đạt muỗng qua bén, xốc chăn lên, ôm lên đùi mình: "Cuối cùng em có ăn hay ?"

      Mặc Tiểu Tịch bướng bỉnh quay đầu . có chết cũng ăn!

      "Bên ngoài có tin đồn, tên Thiên Dã kia cùng lớn lên ở nhi viện với em, em có muôn chăm sóc câu ta hay ?" Tập Bác Niên thân mật ôm , cười nham hiểm .

      Nhưng phản ứng của Mặc Tiểu Tich lại làm cho Tập Bác Niên muốn bóp chết.

      Nghe Tập Bác Niên muốn gây phiền phức cho Thiên Dã, Mặc Tiểu Tịch đột nhiên mở ra hai mắt, cầm lấy phần cơm bên cạnh, tuỳ tiện cho vào miệng, cố gắng nuột xuống: "Tôi ăn, hài lòng chưa?"

      _____________________________
      Last edited by a moderator: 8/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Đoạt vợ
      Chương 36: cái gai trong lòng!
      "Hài long! Nhưng đây phải là chuyện ngày ngày hai, vì vậy mỗi ngày em đều phải ăn như vậy, nếu làm tôi vừa ý, tôi mang tên mặt trắng kia trói lại rồi ném xuống biển để nuôi cá mập, hiểu ?" Tập Bác Niên hung hăng đe dọa, lửa giận trong mắt toát ra.
      quan tâm đến tên đó như vậy sao? Vì người đàn ông tên Thiên Dã kia, do dự hạ mình, cảm giác này làm cho gan phổi của căng ra như muốn nổ tung.
      Mặc Tiểu Tịch rủ mắt xuống, lúc sau mới thả lỏng cơ thể căng thẳng, kỳ thực biết mình có cách kháng cự lại số mệnh, ăn cơm là vì muốn để được như ý: "Tôi ăn, đừng làm ảnh hưởng đến những người có liên quan."
      "Người liên quan tại sao em lại lo lắng đến vậy, nếu liên quan có phải em cũng đồ ý chết vì cậu ta hay ?" Tập Lác Niên nâng cằm lên, sâu xa , ở bên trong đôi mắt thâm sau lóe lên chút quỷ dị.
      Mặc Tiểu Tịch có chút phản ứng, khuôn mặt cứng nhắc, có biểu gì, từ từ thở dài hơi: "Tôi mệt, muốn ngủ!"
      chuyện với , đối mặt với , chỉ phút cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, muốn nhìn thấy mặt của , cũng muốn nghe thấy giọng của .
      Tập Bác Niên buông tay ra, bế về giường, giống như rất quan tâm đắp mền cho : "Ngày mai tôi đến, em ngoan ngoãn ngủ , đừng nghĩ nhiều nữa, biết ?"
      Mặc Tiểu Tịch nhắm mắt lại, xoay đầu qua chỗ khác, lời của , mặc dù rất dễ nghe, nhưng trong lòng lại lạnh như băng.
      Cứ như vậy nghỉ ngơi ở trong phòng gần nửa tháng, Mặc Tiểu Tịch từ trong rối loạn tỉnh táo lại phải làm những gì cần làm trước khi đứa be sinh ra, muốn biết trong sạch của mình, đến lúc đó, làm cho Tập Bác Niên hối hận, mang đứa bé nghênh ngang rời .
      Từ khi bắt đầu quyết định này, cũng quyết định giữ lại đứa bé, kể từ nửa tháng nay, có thể cảm nhận được mạch đập của sinh mạng nhảy lên trong bụng , gắn liền với máu và nhịp tim của , đứa bé này, bất luận là từ mục đích đáng sợ nào sinh ra, nhưng đứa bé vẫn là đứa bé, từ lúc bắt đầu hình thành, nó chính là sinh mệnh thuần khiết, làm cho nó hạnh phúc, bất luận thế nào, cũng !
      Mặt khác, Ninh Ngữ Yên ở trong nửa tháng nay vẫn vô cùng im lặng, ta qua chăm sóc Mặc Tiểu Tịch cũng hợp tình hợp lý, có người phụ nữ nào có thể chấp nhận người đàn ông của mình có con với người phụ nữ khác, cho dù là thánh nhân cũng rộng lượng như vậy.
      Dưới cây tử đằng bên ngoài biệt thự, Ninh Ngữ Yên ngồi ngay ngắn ở đó, đôi mắt ngây dại nhìn về phía trước, trà Tích Lan Hồng trong tay nguội.
      "Tiểu thư, định làm thế nào, có cần nghĩ cách làm cho đứa bé của người phụ nữ kia mất hay ?" Nữ giúp việc đứng bên cạnh, lên tiếng hỏi, ta là người Ninh Ngữ Yên mang từ nhà đến, chuyên làm việc cho Ninh Ngữ Yên.
      "Hừ..." Ninh Ngữ Yên cười lạnh: "Cho dù bây giờ đứa bé là do Mặc Tiểu Tịch làm sẩy, Tập Bác Niên cũng tính nợ lên đầu tôi, nếu tôi tự ra tay, phải càng giấu đầu lòi đuôi sao?" Lần trước cảnh cáo , cũng giống như câu Kim Chú. (Kim chú: Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ trong truyện Tây du kí, ví với việc trói buộc người khác.)
      "Nhưng mà tiểu thư, đứa bé này thể sinh ra, cho dù Tập tiên sinh trách , tôi nghĩ đến lúc đó, đứa bé cũng còn, ngài ấy cũng từ từ tỉnh táo lại, nhưng khi sinh ra, cả đời này của vì vậy mà bị quấy nhiễu, vĩnh viễn là cái gai trong lòng , nhất định phải nhổ." Người giúp việc hạ giọng .
      Ninh Ngữ Yên uống ngụm trà nguội, đón gió thổi tới, từ từ nuốt xuống: " hiểu đâu, nếu bây giờ tôi loại bỏ đứa bé này, tôi biến thành cái gai trong mắt của Tập Bác Niên, sớm muộn gì tôi cũng biến thành người bị nhổ."
      "Vậy phải làm sao đây? Tiểu thư?"
      "Tuy bàn cờ khó hạ, nhưng phải hoàn toàn có cơ hội chuyển ngoặt." Khóe môi của Ninh Ngữ Yên lộ ra nụ cười nham hiểm, trong lòng ta nghĩ ra cách.
      Last edited by a moderator: 10/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Đánh rơi dây chuyền

      Editor: Lost In Love

      "Tiểu thư, ý của có biện pháp phải ?" Đôi mắt của nữ giúp việc sáng lên.

      "Nếu tôi cũng mang thai, xem phần thắng có lớn hơn ta ?" Ninh Ngữ Yên cười hỏi.

      "Mang thai?" Nữ giúp việc giật mình hô : "Nhưng tiểu thư làm sao để mang thai, phải muốn giả vờ mang thai chứ, nếu chuyện này giấu xong, đến lúc tình bại lộ, ngược lại càng trở nên khó thu xếp hơn."

      "Đương nhiên tôi biết chuyện này, nhưng việc gì Ninh Ngữ Yên tôi muốn làm, tôi nhất định để lại sơ hở, chỉ cần ở lúc sinh động tay động chân chút, mang đứa bé của con tiện nhân kia cướp thành của mình, đến lúc đó, ta hoàn toàn xong đời." Ninh Ngữ Yên tao nhã nở nụ cười, nhưng lại vô cùng đáng sợ.

      Nữ giúp việc bên cạnh vẫn đoán được giả vờ mang thai mà để lại sơ hở tiến hành như thế nào, nhưng dựa vào lanh trí của tiểu thư, nhất định kế hoạch vô cùng hoàn mỹ.

      Sau khi Mặc Tiểu Tịch tỉnh táo lại, bắt đầu lặng lẽ triển khai điều tra, nơi có thể tìm ra manh mối, vẫn là phòng của Tập Vân Noãn, nhất định có giữ lại vật kỷ niệm gì đó của người đàn ông sâu đậm khi còn sống, chừng có thể tìm thấy nhật ký, hay hình ảnh.

      Ban ngày, Mặc Tiểu Tịch đứng trước cửa sổ nhìn xe của Tập Bác Niên lái ra ngoài, lúc 10h Ninh Ngữ Yên cũng xách túi ra cửa, lén lút ra khỏi phòng, lúc này ở hành lang vô cùng im ắng, bóng người, mấy ngày nay phát , người giúp việc dọn dẹp vệ sinh trước 9h30', lên lầu quét dọn từng phòng, cho nên lúc này, bọn họ trở lên đây.

      lùi vào phòng của Tập Vân Noãn, khung hình lần trước bị làm vỡ thay cái mới, xem ra Tập Bác Niên rất thương em này, sau khi người chết vẫn luôn dọn dẹp phòng mỗi ngày.

      Trước tiên nên xuống tay từ đâu mới tốt đây, tới cạnh bàn học màu trắng gần cửa sổ, nếu là nhật ký hình, hẳn là để ở đây, nhàng kéo ngăn kéo cùng ra, bên trong có rất nhiều đồ đạc lộn xộn, Mặc Tiểu Tịch cẩn thận lật xem, phát vật gì có ích, sau đó lại kéo ngăn kéo thứ hai, thứ ba, xem hết các ngăn kéo cũng phát thư từ gì có liên quan đến đàn ông, cũng tìm thấy nhật ký, album hình cũng có.

      Ngẫm lại thể nào, viết nhật ký cũng thôi , sao ngay cả album hình cũng có, nhất định là đặt ở chỗ khác, lại nhìn quanh phòng vòng, thấy ánh mặt trời chiếu xuống, dưới khăn trải giường bằng ren có điểm sáng .

      đứng dậy khỏi bàn học, tới cạnh giường, vén khăn trải giường màu hồng nhạt lên, ấn xuống điểm sáng màu trắng, 'ba' tiếng, từ bên trong bật ra ngăn kéo , chỗ bí mật thế này, nếu nhờ phản xạ của ánh mặt trời, rất khó phát .

      Bên trong này, có lẽ có bí mật muốn tìm!

      Tim của đột nhiên đập bình bịch, kéo ngăn kéo ra, bên trong chỉ đơn giản để hai ba món đồ, quyển giống như sách, cái máy ghi , còn có sợi dây chuyền có mặt màu đỏ.

      Tầm mắt của Mặc Tiểu Tịch bị mặt sợi dây chuyền này hấp dẫn, toàn thân là hình trái hồ lô bằng bạch ngọc, nhớ lại sợi dây chuyền đánh rơi, hình dáng giống nhau như đúc, đồ trang sức hồ lô bạch ngọc này, phải là độc nhất vô nhị thế giới, nhưng mặt sợi dây chuyền của có ký hiệu, run rẩy lấy từ trong ngăn kéo ra, cuộn đến phần cuối, phía khắc đóa hoa, làm cho ngừng hô hấp.

      Trời ạ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sợi dây chuyền đánh rơi 10 mấy năm, tại sao lại xuất trong ngăn kéo của Tập Vân Noãn, bởi vì thời gian quá lâu, chỉ nhớ mơ hồ, lúc rơi mất là ở mùa hoa sơn chi nở rộ, đụng vào trai xinh đẹp, có đôi mắt rất sáng, nhưng nhớ mặt của .

      Lúc cố gắng hồi tưởng lại ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, dọa sợ đến mức chưa kịp đóng ngăn kéo trốn vào phòng vệ sinh.
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :