Chương 18: Ánh sáng cực Bắc
(Ánh sáng cực Bắc: cực quang – tượng quang học xuất ở bầu trời của khu vực vĩ độ cao của bắc bán cầu, thường thấy là ánh sang màu song màu vàng lục, có khi có them màu hồng, màu lam, xám , tím..)
Ninh Ngữ Yên và Ngụy Thu Hàn đuổi theo phía sau, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe chạy , tức giận dậm chân, chỉ thiếu chút nữa.
Sau khi Tập Bác Niên ngồi xe khách, từ của sổ nhìn thấy những đốm đen phía sau,nở nụ cười đắc ý.
Tập Bác Niên cả vị hôn thê của cũng đến, làm vậy sợ ấy vui sao?” Mặc Tiểu Tịch hỏi, kỳ thực ngay cả cũng hiểu suy nghĩ của mình.
“Sợ? haha..” Tập Bác Niên cười to: “ Chữ sợ này, từ trước tới nay bao giờ xuất trong từ điển của tôi.”
“Vậy sao phải chạy trốn?” hỏi lại.
“Còn chưa phải lúc bọn họ nên tim đến, tôi biết em nóng long muốn thoát khỏi tôi, quay về bên cạnh Ngụy Thu Hàn, nhưng ngại, em còn phải theo tôi đến nơi.” Tập Bác Niên ngạo mạn , thoải mái dựa vào chỗ ngồi, thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
“…” thốt lên tiếng, Mạc tiểu Tịch lại biết nên gì cho phải, chỉ biết, ở sâu trong nội tâm cũng quá tức giận.
học theo , tìm tư thế thoải mái dựa vào ghế, tất cả hành khách đều là người da trắng mắt xanh tóc vàng, khiến cho bọn họ trở thành ngoại tộc.
Lúc nhóm người cuối cùng xuống xe, Tập Bác Niên và Mặc tiểu Tịch cũng theo xuống, theo bước chân của bọn họ, biết cách đây xa, có thôn trang , tổ chức lễ hội, nên mới để cho vài người ra ngoài bán đồ này nọ.
Còn nơi nào so với nơi này làm chỗ thân tốt hơn, Tập Bác Niên và Mặc Tiểu Tịch tự xem mình là khách du lịch, muốn đến tham gia lễ hội của bọn họ, mấy nguời kia cũng nhiệt tình chào đón.
Trong thôn trang bốn bề đều là núi, có hồ nước , đỉnh núi còn đống tuyết chưa tan, khí trời lạnh giá, xa lạ mà yên tĩnh, Mặc Tiểu Tịch bên cạnh , trong long an ổn lại, tin tưởng nguời vốn nên tin tưởng.
Tập Bác Niên nghiêng đầu nhìn , tay khoát lên vai , mạnh mẽ ôm lấy: “Dựa vào tôi gần như vậy,là vì lạnh hay vì nhớ cơ thể tôi thế, Mặc Tiểu Tịch, em đúng là càng ngày càng càng phóng túng.” nhìn vào mắt , đầy chăm chọc.
Mặc Tiểu Tịch đỏ mặt: “ Bệnh tâm thần”
Đêm đến thôn trang vô cùng nào nhiệt, có thịt dê nướng và những món ăn đầy màu sắc, người trong thôn ở bãi đất trống đàn ghita và ca múa, uống rượu nho,, những trẻ kéo Tập Bác Niên đến bên cạnh nhảy múa, Mặc Tiểu Tịch cũng bị những chàng trai trẻ tuổi vây quanh, bọn họ rót vài ly rượu lại kéo ca hát.
Lúc đầu còn chút ngượng nghịu, nhưng dần cũng cởi mở, người ta ở trong hoàn cảnh nào đó, biến mình thành những đứa trẻ, trở về với những con người giản dị ban đầu.
Mặc Tiểu Tịch hơi say, ngồi bãi cỏ bên bờ hồ, đờ đãn cười.
Bất ngờ ngẩng đầu lên, trời đêm đen tối bỗng xuất hình cung màu vàng đậm: “ mau nhìn kìa, trời là cái gì vậy, đẹp qua.” kéo Tập Bác Niên gồi bên cạnh, phấn khởi chỉ lên trời.
mảng lớn màu xanh nhuộm cả bầu trời, vô cùng đẹp, làm cho ngừng thở, dám chớp mắt, sợ trong lúc chớp mắt cảnh đẹp biến mất.
Tập Bác Niên ngẩng đầu nhìn lên, cười nhạt: “Là ánh sáng cực Bắc, ở Alaska, trong vòng năm có 200 ngày đều có thể nhìn thấy, có gì hiếm lạ.”
“ sao? Cuộc sống của những người ở đây hạnh phúc.” Mặc Tiểu Tịch hướng về phía bầu trời nở nụ cười ngọt ngào hồn nhiên.
Tập Bác Niên nhìn , lồng ngực nóng lên từng chút, đợi đến lúc phát , nào có thể ngăn cản, trực tiếp xông vào chỗ sâu nhất ở đáy long, rât nhanh, cách nào có thể ngăn cản được nữa.
ôm lấy , trở về phòng, hôn lên mặt , kiềm chế được thúc đẩy muốn chiếm lấy, đêm nay, vô cùng tốt đẹp, quên thời gian và địa điểm, quên thù hận và thân phận.
Chỉ cần nhớ từng có người sánh vai ngắm nhìn tuyệt cảnh của thế gian, ánh sáng cực Bắc chiếu xuống, nhàng và yên lặng triền mien nhwung đến sau này nhớ lại người và vật từ lâu còn, giống như giấc mơ.
Sáng sớm, mọi người rời giường, nhìn thấy chiếc xe màu đen từ xa chạy tới
#1
Last edited by a moderator: 22/12/14
windlove_9693 thích bài này.