1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoạt vợ: Cô gái, yêu phải em rồi - Hồng Phi Nhan (Full 146c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9: Tôi muốn lúc nào là do tôi quyết định!

      " làm gì vậy?" Mặc Tiểu Tịch bị áp đảo đất, có chút nguyên do.

      Nhưng tiếp theo, bàn tay của tuỳ ý nhào nặn ngực , làm cho đầu óc trong nháy mắt thức tỉnh, hiểu được ý đồ của .

      xấu hổ chịu nổi: "Mau dừng tay, được đụng vào tôi, lăn xuống khỏi ngườitôi ngay."

      cho phép lăng nhục lần thứhai, nhưng biết chuyện như vậy, trong cuộc sống của mấy tháng sau này lại biến thành cơm bữa.

      Mặc Tiểu Tịch ra sức chống lại, càng làm cho Tập Bác Niên cuồng vọng vô tình hơn, bóp chặt cổ , đè mặt đất: "Là tôi dùngtiền mua em, lúc nào chơi đùa là do tôi quyết định, em chỉ là kỹ nữ, đừng giả bộ thanh cao với tôi, hiểu chưa."

      " là đồ biến thái, chết , buông..."Tuy Mặc Tiểu Tịch chỉ là nhi, nhưngcũng là người ân oán phân minh, chophép bất kỳ kẻ nào đến làm nhục , cào về phía cánh tay , đầu ngón tay hung ác đâmvào da thịt của .

      Trong khí xuất mùi máu tanh.

      "Biến thái đúng , tôi để cho em mởmang kiến thức thế nào là biến thái ." Tập Bác Niên bị hoàn toàn chọc giận, vết cào lưng còn chưa khép miệng, con mèo hoangnày lại muốn chơi trò cũ, cởi dây nịt của mình xuống, trói chặt hai tay , đôi mắt đầykhát máu.

      lúc này là dục vọng, hay thù hậnnhiều hơn, tóm lại, bây giờ rất muốn.

      Sống lưng chợt lạnh ngắt, quần áo người bị kéo xuống từ phía sau, lộ ra làn da bóng loáng giống như gốm sứ, quần cũng bị kéo đến bắp chân, bởi vì đầu vẫn bị nắm chặt, tay lại bị trói, nên chỉ có thể vặn vẹo cơ thể, cho dù đánh lại , nhưng cũng khôngthoả hiệp, tuy nhiên, mèo con thể so sánhvới sư tử.

      cởi quần tây của mình ra, ôm lấy cặp môngxinh đẹp rồi nghiền ép chỗ tư mật của , bàn tay xoa lên đóa hoa đào no đủ.

      " cần..." sợ hãi dám động đậy,dần dần, cảm thấy có chút kỳ quái, giống như là bị điện giật tê dại, giống như vui sướng, lại giống như khổ sở, có luồng nhiệt trong cơ thể làm cho kiềm được rên rỉ ra tiếng:"Ư..."

      "Bộ dạng đói khát như vậy, miệng còn la hét cần, thừa nhận mình phóng đãng , nhìnbộ dạng mê người này của em, Nguỵ Thu Hàn ăn nằm với em là phí của trời."

      Phần eo mạnh mẽ nhấn xuống, động thân vào trong cơ thể , thẳng đến chỗ sâu nhất.

      Mặc Tiểu Tịch cắn môi để mình kêu ra tiếng, cơ thể theo va chạm của mà nảysinh biến hoá nghiêng trời lệch đất, có cảmgiác vui sướng kể xiết lan ra, bầutrời xanh biết vô tận, những đám mây thản nhiên bay , vô lực nằm đó, mặc cho chi phối.

      Xung quanh vang lên tiếng hít thở nặng nề cùng với tiếng rên rỉ, những sợi tóc ướt đẫm vung vãióng ánh, tất cả kết hợp lại với nhau tạo thành bản nhạc mê hoặc lòng người.

      giày vò suốt 2 tiếng đồng hồ, mới bằnglòng buông tha cho .

      Cơ thể của người phụ nữ này, giống như loại ma tuý, làm cho người ta nghiện, căm hận,nhưng muốn ngừng mà được, cảm giácvui sướng tràn trề này, rất lâu rồi chưa cảm nhận qua.

      hận thể mang giam cầm dưới thân.

      Mặc Tiểu Tịch nằm nghiêng mặt đất, rất muốn cứ như vậy mà chết , mặc quần áo dường như cũng quan trọng.

      Tập Bác Niên giúp cởi dây nịt trói tayxuống: "Biểu của em lần này rất tốt, cho nên phần thưởng của tôi là ngừng trước bữacơm trưa, tôi nghĩ dù sao ở đây cũng chỉ có hai chúng ta, hay là em đừng mặc quần áo." Đôi mắt của sáng quắc và nóng rực giống như sắc lang.

      "Đồ điên, đúng là kẻ có tâm lý biến thái."Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu lên, xấu hổ và giận dữ chửi mắng.

      "Em đúng, tôi là kẻ điên, cũng là kẻ biếnthái, cho nên em phải ý thức được cho tốt, mặckệ em có trêu chọc tôi hay , tôi cũng hành hạ em, bởi vì, đây là thú vui của tôi." Tập Bác Niên giữ chặt gáy của và hôn lên môi .

      Nụ hôn vừa bá đạo vừa nóng hừng hực như lửa,làm cho suýt chết vì thiếu khí, quan trọng hơn là, căn bản trốn thoát.
      windlove_9693 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10: Chúng ta hợp tác tìm bọn họ!

      Kể từ khi đám cưới của Nguỵ gia xảy ra những chuyện như vậy, trở thành trò cười cho thiên hạ, cùng ngày đưa đến chấn động cho khắp thành phố.

      Báo chí , tạp chí, và đài truyền hình đều ùn ùn đưa tin, vụ tai tiếng chấn động làm cho người ta hưng phấn, chuyện này cũng trở thành đề tài nóng hổi cho người ta bàn tán gần đây.

      dâu bị người ta tìm tòi sục sạo, còn bị mắng là người đàn bà hạ tiện, chú rễ chiếm được đồng tình của mọi người, mà Tập Bác Niên, được người ta bình luận có chút sâu xa, tuy tác phong cuồng vọng, nhưng thể rất có thủ đoạn, dâu trong đêm vứt bỏ bạn trai, lao vào vòng tay của , khẳng định ở mọi phương diện đều mạnh hơn chú rễ.

      tại rốt cuộc Tập Bác Niên dẫn dâu đâu, bao giờ quay về, trở thành đề tài khiến người ta quan tâm.

      Tập thị vốn là ông trùm bất động sản của thành phố, mặc dù Nguỵ thị thể sánh bằng thế lực hùng mạnh của Tập thị, nhưng cũng là doanh nghiệp có chút danh tiếng, mấy năm trước còn truyền ra xì căng đan giữa tiểu thư nhà họ Tập và Nguỵ thiếu gia, nhưng bao lâu, Tập tiểu thư nhảy lầu tự sát, biết chuyện này và chuyện lúc đó có liên quan gì hay .

      Nhà họ Nguỵ.

      "Mang rượu tới cho tôi." Nguỵ Thu Hàn ngã ghế xô pha, ném ly rượu uống cạn , hướng về phía người giúp việc hét lớn, người ta vẫn còn mặc bộ lễ phục trong hôn lễ, mặt đầy râu ria, vô cùng hốc hác.

      Người giúp việc đứng ở bên cạnh, nhịn được khuyên can: "Thiếu gia, ngài thể uống nữa."
      "Tôi mang rượu tới cho tôi, có nghe thấy hả." ta hướng về phía người giúp việc rống giận, nâng ly rượu đập xuống đất, làm người giúp việc sợ hãi.
      Chẳng mấy chốc, ta khổ sở ôm đầu, rơi vào trong tuyệt vọng: "Tiểu Tịch, trả tiểu Tịch lại cho tôi, ấy là của tôi, ai cũng thể lấy ." xong, trong mắt đầy hơi nước, tích tụ lại thành nước mắt, ngừng rơi xuống.

      Người giúp việc muốn an ủi ta, nhưng biết nên gì mới phải, chỉ ở bên cạnh thở dài, thu dọn đóng bừa bộn đất.

      Cửa phòng, vang lên tiếng của giày cao gót, vững vàng và rất nhịp điệu.

      "Nếu muốn tìm tiểu Tịch của , nên tỉnh táo lại , cùng tôi tìm cho ra hai người bọn họ."

      Nguỵ Thu Hàn ngẩng đầu say mèm mơ màng nhìn về phía người chuyện, ở trước mắt ta, lập tức hoá thành ba người, sau đó hợp lại thành người phụ nữ, có chút quen mắt, nhưng nhớ gặp qua ở đâu.

      " là ai?"

      "Tôi là vị hôn thê của Tập Bác Niên, Ninh Ngữ Yên." ta ngồi xuống đối diện với ta, phong cách đơn giản, mặc chiếc váy màu đen chất liệu hảo hạng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, mái tóc màu nâu chạm qua vai, được xử lý hơi hỗn loạn, chê vào đâu được, ngược lại làm cho người ta cảm thấy quá cứng nhắc, có sức sống.
      "Ninh Ngữ Yên..." Nguỵ Thu Hàn lặp lặp lại, bỗng nhiên nhớ tới ta là con của phú hào Đài Loan Ninh Hải Thành, giá trị con người lên đến hàng nghìn tỷ, ta là vị hôn thê của Tập Bác Niên? Nhưng ta chưa từng nghe qua tin tức này.

      Nhìn ra nghi hoặc của Nguỵ Thu Hàn, Ninh Ngữ Yên lại bước thêm bước và giải thích: "Bởi vì cơ thể của ba tôi khỏe, cho nên lễ đính hôn định ra trước đó bị chậm đến tháng sau, sau khi tôi ở TV nhìn thấy chuyện này, cũng rất sốc, cho nên mới từ Đài Loan đến đây, chúng ta tuyệt đối thể để bọn họ ở chung chỗ."
      Tập Bác Niên là người chồng ta nghìn chọn vạn tuyển mới nhìn trúng, ta thể để bất kỳ người phụ nữ nào cướp .
      Vẻ mặt của Nguỵ Thu Hàn lạnh lẽo, dùng sức gật đầu: "Đúng, tuyệt đối thể để bọn họ ở chung chỗ." ta ra chuyện giao dịch với Tập Bác Niên, trong tiềm thức, ta muốn người khác khinh người ta.

      "Tôi phái người tìm kiếm trong phạm vi toàn cầu, có tin tức, tôi hy vọng có thể cùng tôi, sau đó để tất cả mọi thứ quay về vị trí cũ." Khuôn mặt của Ninh Ngữ Yên vô cùng lạnh lẽo, còn có phần ngạo nghễ và bình tĩnh.
      "Được, chúng ta hợp tác, để tất cả mọi thứ quay trở về ban đầu." Nguỵ Thu Hàn giống như ở trong bóng đêm tìm thấy hy vọng, phấn chấn thôi.

      chiếc xe màu đen chạy đường cao tốc, áo hở cổ màu xanh bạc, khăn quàng cổ màu trắng, giống như là ở trong truyện tranh, người đàn ông vô cùng đẹp trai làm cho người ta rung động, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí tay, vẻ mặt phức tạp.

      "Thiên Dã, xem gì vậy?" Trợ lý bên cạnh tò mò chăm chú nhìn vào cuốn tạp chí trong tay .

      " có gì, tôi chỉ tuỳ tiện xem chút." Khép tạp chí trong tay lại, Thiên Dã dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt. (Cậu bé năm xưa trở về...theo ta đoán là vậy nhưng k biết phải k...)

      du thuyền.

      Mặc Tiểu Tịch vất vả lắm mới thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của , chạy nhanh về phòng, khóa chặt cửa, tìm khắp các ngăn tủ, nhưng có bộ quần áo nào có thể mặc, chẳng lẽ muốn trần truồng tới lui sao.

      vô cùng phiền muộn, vang lên tiếng đá cửa: "Ai cho phép em khóa cửa lại, tôi cho em 10 giây, còn mở ra, tôi phá chốt cửa."
      Chương 11: Em rất thành !

      Làm sao bây giờ! Làm sao đây! Mặc Tiểu Tịch gấp gáp xoay quanh, tầm mắt dừng lại cửa sổ, trong đầu lóe lên ý tưởng, có cách rồi.

      chạy đến cạnh cửa sổ, gở rèm cửa màu xanh xuống, quấn lên người, vuốt ngực thở ra, qua mở cửa.

      Tập Bác Niên ngạc nhiên nhìn , tấm vải xanh này hẳn là rèm cửa, mái tóc dài ẩm ướt tản ra vị mặn của nước biển, hoàn toàn có chau chuốt thêm, nhưng vẫn đẹp kinh người, người phụ nữ này giống như tinh trong vắt khóe léo, chẳng trách Nguỵ Thu Hàn thà rằng vứt bỏ cơ hội tốt để kết thông gia với nhà họ Tập, cũng chỉ muốn .
      "Xin hỏi, còn muốn thế nào? Tôi bị ngâm dưới nước biển lâu như vậy, thiếu chút nữa còn bị cá mập cắn chết, lại bị con chó điên biến thái hành hạ lúc lâu, người tôi rất bẩn, rất khó chịu, tôi muốn tắm rửa, để cho tôi thở chút có được ?" Mặc Tiểu Tịch tức giận , tâm trạng rất tệ, giả bộ được.

      Tập Bác Niên nhanh chóng cau lại hai hàng mi dài đen rậm, lạnh lùng đe doạ: "Mặc Tiểu Tịch, nếu muốn chết, em có thể tiếp tục dùng giọng điệu này để chuyện với tôi, chọc giận tôi, phải là hành động sáng suốt."

      vốn muốn kêu ăn cơm, trước khi đạt được mục đích, thể chết được.

      Mặc Tiểu Tịch liếm môi, thở dài : " tốn nhiều tiền để được hành hạ tôi, là bởi vì có thù oán với Nguỵ Thu Hàn sao? Nhưng bắt tôi đến đây, ta nhìn thấy, cũng nghe thấy, có lợi ích gì?" Cho đến bây giờ, chỉ có thể đoán rằng, mua , là có ý đồ muốn hành hạ , giữa và Nguỵ Thu Hàn có thù oán, thương trường, ai lại có kẻ địch.

      Đây là phân tích hợp lý nhất, trừ điều này ra, nghĩ được điều gì khác.

      Khóe môi của Tập Bác Niên lên nụ cười mỉa: "Hình như em biết tôi là ai?"

      Bình thường Mặc Tiểu Tịch quá để ý đến mấy loại tin tức Tài Chính và Kinh Tế, cũng rất ít xem TV và tạp chí, hơn nữa vừa mới du học từ Nga trở về, nên hề biết .

      " là ai?"

      "Tôi là Tập Bác Niên, họ và tên của tôi có làm em nhớ đến chuyện gì , hẳn là có chút ấn tượng chứ?" Đôi mắt của Tập Bác Niên chùng xuống, quan sát phản ứng của .

      Tập Bác Niên!!! Mặc Tiểu Tịch cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời : "Tôi có ấn tượng với ."

      "Vậy...Tập Vân Noãn, hẳn là em phải biết nó." Giọng của Tập Bác Niên rất , đôi mắt nhìn giống như vũng đầm lầy thấy đáy, từ từ lạnh lẽo.
      "Tôi cũng biết." Mặc Tiểu Tịch rất chắc chắn lắc đầu, đôi mắt trong suốt.

      Người tên Tập Vân Noãn này hẳn là , đều là họ Tập, có quan hệ gì với ta? Tại sao ta lại hẳn là phải biết? Rất nhiều nghi vấn đặt ra trong lòng , làm cho cảm giác được, dường như chuyện có đơn giản như vậy.

      "Hừ..." Tập Bác Niên cười lạnh, người phụ nữ này trợn mắt dối đến trình độ lấy giả thay , nếu phải trước đó từng chứng thực, chừng bị lừa.

      Chính tay hại chết mạng người, lại còn có thể che giấu chê vào đâu được, người chết, tuyệt vọng của con bé...ai có thể đến gánh, đôi mắt yên tĩnh đột nhiên nổi lên bão táp.

      Người phụ nữ này đáng chết, cho dù lộ ra chút áy náy cũng được, nhưng hoàn toàn phủi sạch, dùng ánh mắt trong veo đến phủ nhận.
      Ánh mắt của lúc này, làm cho lòng sợ hãi.

      "Em trả lời rất tốt, vì để khen thưởng cho thành của em, tối nay nhảy thoát y, tôi nạp thêm nguyên liệu cho em." Khóe môi của Tập Bác Niên nở nụ cười khát máu, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của em , cách nào tha thứ cho .
      Mặc Tiểu Tịch hoàn toàn hiểu gì hết, vẻ mặt của ràng cho biết, câu trả lời vừa rồi chọc giận đến , thành , là mát, nhưng dối: "Tập Bác Niên đúng , tôi nghĩ, có phải giữa chúng ta có chút hiểu lầm gì hay , có thể cho tôi biết, xảy ra chuyện gì, có liên quan đến tôi sao?"

      Tập Bác Niên đột nhiên bóp chặt cổ , nhưng phút chốc lại buông ra: "Yên tâm , tôi để em chết dễ dàng như vậy." muốn từng chút từng chút hành hạ , tiếp nhận nỗi đau đớn gấp trăm ngàn lần so với Vân Noãn.

      Nhìn Tập Bác Niên giận dữ bỏ ra khỏi phòng, Mặc Tiểu Tịch ngừng ho, nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của , lòng bàn chân của xông lên chút ớn lạnh.

      Last edited by a moderator: 30/5/15
      windlove_9693 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: Nhảy múa mũi đao!

      Ban ngày, sau khi Tập Bác Niên rời , Mặc Tiểu Tịch qua loa tắm trận, sau đó ngồi luôn ở giường, dù đói bụng cũng ra ngoài tìm đồ ăn, trong lòng vẫn còn hoảng loạn.

      Muốn trốn, nhưng bên ngoài là biển, nhảy xuống biển chỉ làm mồi cho cá mập.

      Nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, đầu óc căng thẳng, tối nay, khẳng định dài đằng đẵng, loại dự cảm này.

      Sau đó cả tiếng gõ cửa và tiếng bước chân đều có, chỉ nghe: "Phịch..." tiếng lớn, cửa phòng bị đá văng ra, bụi gỗ tung bay trong khí.

      "Em chuẩn bị tốt chưa?" Bước chân của Tập Bác Niên vững vàng đến cạnh giường, lạnh nhạt mở miệng.

      "Tôi nhảy, ném tôi xuống biển cho cá mập ăn cũng được, đao kết liễu cũng được, tóm lại, tôi có chết cũng nhảy." Mặc Tiểu Tịch quật cường cúi thấp đầu, nghĩ, xấu xa, nhưng cũng đến mức giết người, có lẽ mình có thể tránh được kiếp.

      "Chữ yes kia, là chính miệng em ." Tập Bác Niên khom lưng kề sát vào , sớm đoán được có chiêu này.

      Đôi mắt của Mặc Tiểu Tịch nhấp nháy: "

      chứng cớ gì? Tôi có yes sao, tôi nhớ .” dám chắc vừa rồi có thời gian để ghi lại lời của .

      Tập Bác Niên mỉm cười, lấy điện thoại di động ra rồi ấn xuống và đưa đến trước mặt : “Bằng chứng này có đủ ?”

      Nhìn tấm hình trong điện thoại, sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch trắng bệch, là ảnh nude của , chụp lúc nào?

      “Bỉ ổi, xóa nó cho tôi.” Trong tình thế cấp bách, nhào tới cướp lấy.

      Tập Bác Niên giơ cao điện thoại qua khỏi đỉnh đầu , mỉm cười: “Chỉ cần tôi ấn cái, tung ra toàn thế giới.”

      “Đừng mà…” Mặc Tiểu Tịch sợ hãi la lên, dám lộn xộn kéo lấy nữa: “Tôi nhảy, tôi nhảy được chưa.” Cho người xem, dù sao so với cho mấy tỷ người xem vẫn tốt hơn.

      Sau này tìm cơ hội trộm điện thoại của , vậy, còn có thể gọi điện thoại ra ngoài cầu cứu, thầm tính toán trong lòng, ổn định lại tâm trạng.

      *****

      Sân khấu rất đẹp.

      Bây giờ biết, ban ngày nạp thêm nguyên liệu là ý gì.

      Ở phía dưới đèn pha lê rực rỡ và chói mắt, phủ đầy thủy tinh vụn, hòa lẫn, giống như những ngôi sao rớt xuống.

      Tập Bác Niên ngồi trước xô pha, chân dài tao nhã vắt lên nhau, rót ly rượu Brandy: “Bắt đầu nhảy .”

      Mặc Tiểu Tịch nuốt nước bọt, hai tay để trước ngực, đứng yên tại chỗ.

      phân bây giờ là sợ hãi nhiều hơn, hay cảm thấy bị sỉ nhục vì phải cởi sạch quần áo nhiều hơn.

      Nếu có thể trốn, nhất định trốn, sợ đau, sợ mất tôn nghiêm, sợ những điều mà tất cả mọi người bình thường đều sợ.

      Trong lòng rối rắm, tấm vải xanh phút chốc tụt xuống mắt cá chân, dù sao cũng phải nhảy, thay vì khóc lóc trước mặt , làm cho mình càng thêm xấu xí, bằng đứng thẳng lưng, để có lời nào để .

      Tiếng nhạc Swan Lake vang lên bên tai , là giai điệu thích nhất.

      hít vào hơi sâu, ổn định lại tư thế, cơ thể uyển chuyển linh hoạt vào sân khấu thủy tinh tỉ mỉ chuẩn bị cho .

      Mũi chân hạ xuống thủy tinh bén nhọn và lạnh băng, đau đớn lập tức bao phủ đầu óc , hơi thở trì trệ.

      Nỗi đau đớn này, trực tiếp và để lại lối thoát!

      Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch trở nên trắng bệch, mày phải kiên trì, mày nhất định phải chịu đựng, từ đáy lòng phát ra tiếng , ràng và cứng rắn.

      Nhìn đau, nhắm hai mắt, cố gắng thanh tỉnh lại tâm trí của mình, quay tròn, nhảy, dùng gót chân chỉa xuống đất, tuy có mặc váy múa, tóc tai cũng bù xù, nhưng lại xinh đẹp giống như con Thiên Nga Trắng, cao quý và thuần khiết.

      mặt đất, dần được nhuộm thành mảng đỏ tươi, giống như đóa hoa nở rộ, mùi máu tanh dày đặc che lấp mùi rượu của .

      Rất đẹp!!

      Đây là suy nghĩ đầu tiên bùng ra trong đầu Tập Bác Niên, tầm mắt của bị thu hút, vẻ đẹp này, tác động mạnh mẽ vào trái tim , cảm giác được tim mình đập bình bịch, rất nặng, rất chậm,

      hơi thu lại ly rượu trong tay, im lặng trầm ngâm.

      Tiếng nhạc ngừng lại, trước mặt tối đen, ngã về phía trước.

      cho rằng rơi vào sàn nhà lạnh lẽo, mặt cũng bị thủy tinh rạch nát, nhưng hình như có đôi tay mạnh mẽ tiếp được, vô cùng ấm áp, có mùi thuốc lá nhàn nhạt.

      Tập Bác Niên nhìn người phụ nữ té xỉu trong lòng, mới nhớ đến bản thân ở trong lúc cấp bách đứng dậy đón lấy , mà chuyện này hoàn toàn được cho phép của lý trí.

      nghĩ mình nhất định điên rồi, cho dù chỉ nương tay với lần, cũng là tàn nhẫn đối với Vân Noãn.

      chán ghét ném lên xô pha, tắt đèn bỏ , ngay cả quần áo cũng khoác lên cho , ban đêm, nhiệt độ rất thấp.

      Nửa đêm, Mặc Tiểu Tịch bị lạnh cóng mà tỉnh, xung quanh tối đen, rất lạnh, nhìn thấy gì cả, lòng bàn chân đau đớn giống như bị kim châm muối xát, mỗi khúc xướng người đều run lẩy bẩy.

      Tối, lạnh, đau đớn, ba thứ mà chịu nổi nhất thế gian, cứ như vậy mà chết sao, còn có mộng tưởng chưa thực , nghĩ tới, cảm thấy rất tủi thân, rất oan uổng.

      trêu chọc ai, bởi vì từ có ba mẹ, nên so với mọi người đều phải chăm chỉ học tập hơn, để làm cho mình vui vẻ, tại sao lại bất công với như vậy?

      “Ba…”

      Đèn đột nhiên sáng lên, hơi nhức mắt, vốn muốn khóc, lúc này, nước mắt vỡ òa và rơi xuống.

      Tập Bác Niên ngồi xổm xuống bên cạnh , thấy mặt đầy nước mắt, đôi môi lạnh đến tím , toàn thân kiềm được mà run rẩy, trái tim hiểu sao thắt chặt: “Thế nào, mùi vị rất dễ chịu phải ? Cầu xin tôi ôm em trở về phòng .”

      chết …” Mặc Tiểu Tịch nổi giận, căm thù người đàn ông trước mặt này, phá hủy mọi thứ của , thà rằng bây giờ lập tức chết , cũng nửa lời cầu xin.
      Chương 13: Mạnh mẽ mớm thuốc!

      Khuôn mặt của Tập Bác Niên biến sắc, đôi mắt lạnh lẽo: "Người phụ nữ ngu ngốc, cứng miệngchỉ làm em chịu nhiều khổ sở hơn mà thôi, giả bộ đáng thương chừng tôi cho emmột chút bố thí."

      Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu, đưa bàn tay khôngngừng run rẩy ra, nắm chặt áo : "Tôi cầu xinThượng Đế nhanh chóng đánh tên khốn nạn nhưanh vào địa ngục, ức hiếp người phụ nữ, chết tử tế." Lúc này ở trong lòng xuất nỗi căm phẫn, khiến bất chấp hết thảy.

      " tới chết tử tế, em vẫn còn sống, sao lại đến lượt tôi, muốn cầu xin tôi giúp đỡ đúng , được, vậy sáng ngày mai tôi tới nhặt xác em." Tập Bác Niên kéo tay xuống,đứng lên, ngay cả đầu cũng quay lại màbỏ mất.
      Thực ra, lời vừa rồi, nằm trong dự kiến của , mở miệng , bộ não trong kiểm soát được.

      Bóng tối lại lần nữa phủ xuống, cái lạnh vàcơn đau liên tiếp hành hạ , lúc này Mặc Tiểu Tịch mới phát chuyện mình làm ngu ngốcđến cỡ nào, sống sót, mới là điều quan trọngnhất, hơn nữa, cũng phải lần đầu tiên cômở miệng cầu xin .

      Tối nay, quả dài đăng đẳng.

      Tay chân dần mất cảm giác, trở nên tê liệt,kiếp này có làm chuyện gì xấu, chết đichắc lên thiên đường.
      Khóe miệng hơi giật giật, ý thức trở nên mơ hồ,trong thế giới màu trắng, phủ đầy sương mù, mơ màng về phía trước, nhìn thấy ba mẹ đứngđó, họ dịu dàng cười với , chờ qua, là muốn đón cùng lên thiên đường sao, vậycũng tốt.

      Tập Bác Niên ngồi ghế tựa, cách mấy phút nhìn ra ngoài lần, cuối cùng, mở cửaphòng ra, nhanh về phía phòng khách.

      "Chết chưa?" kéo lấy Mặc Tiểu Tịch ở xô pha, lắc cơ thể của , phát đôngcứng, cởi Tây trang của mình, phủ lên ngườicô, ôm lấy , chạy ra ngoài.
      Bên tai truyền đến tiếng gào thét, nhanh chóngkéo ra khỏi thế giới huyền ảo, trong mơ hồ, nhìn thấy chiếc cằm cương nghị, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ, nội tâm của cảm thấyvô cùng ấm áp và an toàn, mùi thuốc lá nhànnhạt, rất lâu vẫn chưa tiêu tan.

      Sau khi ôm trở về phòng, xử lý vếtthương ở lòng bàn chân cho , dùng băng gạcquấn lại tốt! *******************

      Làm xong tất cả, là năm giờ sáng, tự nóivới chính mình, tuyệt đối thể nổi lên lòngnhân từ đối với , nhưng ở trong trò chơi này, thể cứ kết thúc sinh mạng dễ dàng nhưvậy.

      Đúng, chính là như vậy, có gì hơn.

      Mê man đến chiều, Mặc Tiểu Tịch tỉnh lại, nhìn thấy mình nằm giường, có chết.

      Đầu rất đau, lại vừa khát vừa đói, nhớ tới sau khi bị bắt lên thuyền, vẫn chưa ăn gì, cũngchưa uống nước.
      Cửa phòng mở ra, Tập Bác Niên cầm ly nước và thuốc tới, Mặc Tiểu Tịch muốn nhìnthấy , vội vàng nhắm mắt lại.

      "Em muốn tự mình uống, hay để tôi đút?" Tập Bác Niên lạnh nhạt hỏi, biết tỉnh.

      Mặc Tiểu Tịch vẫn nhắm chặt hai mắt, giây sau, miệng bị người ta bóp ra, mạnh mẽ nhét hai viên thuốc vào, sau đó, đôi môi mang theo mùi thuốc lá ép xuống, rót nước vào trongmiệng .
      Có lẽ là quá khát, khi đầu lưỡi đụng tới nước, côkhông nhịn được dùng sức hút, thuốc cũngthuận thế chạy vào cổ họng.

      vốn định cho uống thuốc xong dứt ra, nhưng chủ động của , vô tình chạm đếndục vọng mạnh mẽ của .
      # che giấu #

      "Ư..." Mặc Tiểu Tịch vô lực vùng vẫy, tronglòng chửi mắng, tên khốn khiếp chết tiệt, vào lúc này mà cũng buông tha cho .

      "Ư..." Mặc Tiểu Tịch rên rỉ, chân bị nhấc lên quấn lấy eo .

      mấy bạn ơi, mình muốn tìm truyện về showbiz, mấy năm trước nam nữ 9 nhau nhưng lại k thể bên nhau, khoảng mấy năm sau chị làm trong công ti giải trí, nam9 cùng 2,3 ng thành lập nhóm nhạc trong công ti của chị và chị sau đó làm quản lí cho nhóm nhạc của nam9, chị bị bệnh về tâm lí, phải uống thuốc...mình nhớ đc bấy nhiêu, có ai biết tên truyện này k xin giúp mình , vô cùng cảm ơn các bạn
      Last edited: 26/9/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Tư thế ngủ rất khả ái

      " buông tôi ra, tôi là người bệnh." Mặc Tiểu Tịch đấm vào ngực , nhưng vì toàn thân có sức, nên quả đấm đánh vào người giống như gãi ngứa.

      "Nằm mơ..." mút lấy môi , mang ngòi lửa nóng rực thúc vào trong cơ thể .

      Cảm giác bị lấp đầy giống như ngòi dẫn lửa thâm nhập đốt cháy cơ thể, ép nhịn được muốn hét lên, nhưng lại bị đôi môi chiếm lấy, căn bản kêu ra được, chỉ có thể vặn vẹo cơ thể, dùng mũi thở hổn hển.

      "Cút xuống cho tôi..." Mặc Tiểu Tịch vỗ vào cái đầu áp ngực , vừa tức giận vừa xấu hổ.

      Tập Bác Niên phát cáu nắm lấy tay : "Mặc Tiểu Tịch, em chết sống lại hai lần, còn muốn thử mấy lần nữa phải , tôi cảnh cáo em, nếu lặp lại chữ cút lần nữa, tôi mang hình nude của em phát tán ra ngoài, tin em cứ thử xem."

      vừa xong, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.



      " làm ơn ngồi dậy , đè tôi nặng quá." Mặc Tiểu Tịch quay đầu , hết sức bình tĩnh .

      "Em chuyện với ai thế hả? Với bức tường hay với khí, quay đầu lại, nhìn tôi mà ." Tập Bác Niên xoay đầu lại, giữ chặt lấy: "Em lặp lại lời vừa rồi xem, hãy nhớ em càng đáng thương, khả năng tôi bỏ qua cho em càng lớn."

      Mặc Tiểu Tịch cắn môi dưới, cắn đến khi chảy máu, đau đớn mới thôi: "Tôi cầu xin , xuống khỏi người tôi được ?" chuyện vô cùng khép nép, ngay cả bản thân nghe cũng ớn lạnh cả tim.

      tôn nghiêm của , sớm bị chà đạp.

      Tập Bác Niên nở nụ cười lạnh lùng, mắt nhấp nháy nhìn xuống : " được! Tôi là có khả năng, chứ nhất định, dùng ngực của em làm gối rất tốt, em là món đồ chơi tôi mua về, tôi muốn chơi thế nào, thao túng ra sao, em có quyền ." hà hơi vào mặt .



      " lừa tôi, cái tên biến thái này, đứng lên mau..." Lúc này Mặc Tiểu Tịch mới biết mình bị đùa bỡn, vốn muốn bỏ qua cho , chỉ muốn xem chuyện cười của mà thôi.

      "Xuỵt..., đừng lộn xộn, nếu tôi làm mấy lần nữa."

      Tập Bác Niên uy hiếp, thành công làm cho Mặc Tiểu Tịch dám lộn xộn nữa, người đàn ông này là kẻ điên, chuyện gì cũng làm ra được.

      Hô hấp đều đặn, hơi nóng phun ra da thịt , cơ thể chặt chẽ dán sát vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau.



      ngủ! từ từ thả lỏng, ban đầu cũng từng ảo tưởng tình của mình vô cùng lãng mạn và nhàng, nhưng người đàn ông này phá tất cả tưởng tượng của , mạnh mẽ phóng túng, giống như con dã thú, đưa bay lên mây rồi lại dìm xuống biển sâu.

      Hai tay vòng chặt lấy , biết tại sao mình lại làm vậy, có lẽ chỉ là cảm xúc nhất thời.

      Nếu tình sinh ra trong mảnh đất của thù hận, cũng ở trong thù hận mà tiêu tan, có khi, mất mãi mãi.

      Tập Bác Niên tỉnh lại.

      Nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch gối đầu lên khuỷu tay , tay vòng quanh eo , ngủ rất say, bộ dạng vô cùng yên tĩnh, giống như chú mèo , có móng nhọn, khả ái khiến cho tim đập nhanh hơn.

      "Ư..." Mặc Tiểu Tịch mở mắt, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trước mắt khôi ngô giống như thiên thần, làm cho tim đập loạn nhịp, mặt cũng ửng đỏ.

      Nhìn nhau trong trung, thời gian giống như dừng lại!

      Vẻ mặt của hai người có chút mất tự nhiên, nhanh chóng tách ra.

      Tập Bác Niên vén chăn bước xuống giường, mặc xong quần áo, lạnh nhạt : "Mấy ngày nay em chưa ăn gì, tôi chuẩn bị chút đồ ăn cho em." Vẻ mặt tàn khốc của vẫn thay đổi, nhìn có chút dao động.

      Lần đầu tiên Mặc Tiểu Tịch thuận theo trả lời: "Được, cảm ơn!"

      Lời cảm ơn của , làm giống như bị điện giật, mạnh mẽ xoay người lại, giận dữ quát: "Em đừng tưởng tôi chuẩn bị đồ ăn cho em là vì thương xót em, để em sống, phải do lòng nhân từ của tôi, mà là vì để em nhận lấy báo ứng thảm nhất, hiểu ?"


      Chương 15: Phát hành tung của bọn họ

      "Tôi..., cũng nghĩ vậy." Mặc Tiểu Tịch bình tĩnh , sau khi bị quát, trong lòng có chút chấn động.

      Tập Bác Niên thở ra hơi: " tốt, Mặc Tiểu Tịch, tôi thừa nhận em đẹp hơn so với những người phụ nữ bình thường, nhưng trong mắt tôi, em đáng đồng, nhân tiện tôi nhắc nhở em, đừng tôi, bởi vì kết cục so với bây giờ càng thảm hơn gấp trăm lần."

      "Tôi ." Mặc Tiểu Tịch nhanh chóng khẳng định, vội vàng phủi sạch.

      "Tôi cũng ." Tập Bác Niên tiếp lời, biết là cho nghe, hay với chính mình, bác bỏ điều gì đó trong nội tâm, điều này làm cho cảm thấy sợ hãi, muốn trốn chạy xa.



      Sau khi rời khỏi phòng, Mặc Tiểu Tịch ngồi ngẩn người lúc, đột nhiên bật cười, bầu khí vừa rồi quả thực rất kỳ dị, tình là thứ gì đó giả dối nhất thế giới, chuyện đương với , bằng khiêu vũ với ma quỷ.

      Gần 40 phút sau, mới quay lại ôm đến phòng ăn.

      đường , bọn họ vẫn luôn im lặng, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt người , cảm nhận nhiệt độ cơ thể , nhớ tới triền miên và hành hạ mấy ngày nay, trong lòng lạnh nóng lẫn lộn, kỳ lạ, bắt đầu còn thấy chán ghét vòng ôm của nữa.

      bàn ăn đặt sẵn hai phần ăn, sau khi đặt xuống, ngồi vào chỗ, người thô bạo khắt nghiệt như vậy, ngờ tướng ăn lại vô cùng tao nhã và đẹp mắt.

      Mặc Tiểu Tịch cúi đầu, trước mặt là chén cháo cải với sò khô, cải cắt vô cùng tinh tế, cháo ninh rất vừa, mùi thơm xông vào mũi, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, từ trước đến nay chưa có ai vì mà nấu cháo.

      Từ đến lớn, đều tự chăm sóc mình, cho nên cảm giác ấm áp này, vô cùng trân quý.

      Đáy lòng tiêu trừ những chuyện xấu mà làm với mấy ngày nay, người khác cho ân huệ, trả lại cho họ gấp trăm lần.

      Chén cháo này có lẽ đối với với chuyện rất , tuỳ tiện ném chút nguyên liệu vào nồi rồi nấu, nhưng với khác.

      "Cảm ơn cháo của , mùi rất thơm, tôi nghĩ ăn rất ngon." mỉm cười, cúi đầu, ăn từng chút từng chút .



      "Em..." Tập Bác Niên có chút vui, ngước mắt, vốn muốn nổi giận, nhưng thấy ăn vô cùng ngon miệng, cũng mất hứng thú mắng người.

      Người phụ nữ này chắc chắn tu luyện thành tinh, vẻ thuần khiết bên ngoài, rốt cuộc chứa bao nhiêu tâm cơ.

      Sau hơn hai tuần biển, vết thương ở chân của hồi phục, trong khoảng thời gian này, vẫn làm biết mệt, mặc kệ là thời gian nào, địa điểm nào, chỉ cần muốn, lập tức hành động, cơ thể vô số lần kết hợp, trở nên quen thuộc, rồi sinh ra lưu luyến.

      vẫn luôn dùng lời vô tình để sỉ nhục , mà , còn thờ ơ nữa.

      Cho nên , con người ta tốt nhất nên sinh ra cảm tình, khi có, tim đau đớn, giống như miệng vết thương bị vi khuẩn xâm nhập, từ từ hư thối.

      Khách sạn Hoa Kinh.

      "Đại tiểu thư, chúng tôi sử dụng hệ thống định vị vệ tinh, phát con thuyền đỗ ở giữa Thái Bình Dương quá thời gian cho phép hoạt động của du thuyền, theo điều tra, gần đây Tập tiên sinh có mua chiếc du thuyền như vậy, bất luận là kiểu dáng hay màu sắc, hoàn toàn giống nhau, tôi đoán chừng, ngài ấy ở đó." người đàn ông mặc Tây trang màu xám bạc, báo cáo với Ninh Ngữ Yên ngồi đối diện.

      "Ừ!" Nghe thuộc hạ báo cáo xong, Ninh Ngữ Yên gật đầu, thong thả đứng dậy: ", tới Nguỵ gia."

      Nguỵ Thu Hàn nghe thấy tin tốt của Ninh Ngữ Yên mang đến, phấn khởi thôi: " sao, tìm thấy bọn họ, bây giờ chúng ta lập tức tìm bọn họ ."



      "Tôi cũng có ý đó." Tâm trạng của Ninh Ngữ Yên lúc này cũng giống như ta, cho nên hai người vô cùng ăn nhịp với nhau.

      Bọn họ vội vàng chạy ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy ba mẹ của Nguỵ Thu Hàn đứng ở cửa.

      "Thu Hàn, con muốn tìm tiểu Tịch sao?" Nguỵ phu nhân Hứa Tuệ Linh nghiêm mặt, từ bên ngoài vào, vừa rồi ở ngoài cửa, bọn họ đều nghe thấy hết.

      "Dạ! Con muốn tìm ấy, tiểu Tịch là vợ của con, con muốn dẫn ấy về." Nguỵ Thu Hàn kiên định .

      "Con trai, việc ầm ĩ đến cả thành phố đều biết, con còn muốn tìm ta trở về làm gì, con còn ngại nón xanh đầu chưa đủ sáng sao, trừ khi ta chết, con đừng mơ có thể ra khỏi cái nhà này." Hứa Tuệ Linh vô cùng tức giận, ra những lời độc địa.

      Trong nhất thời, hai mẹ con giằng co thôi.
      windlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Rời

      Ninh Ngữ Yên đứng bên cạnh, ta có hứng thú với chuyện của Nguỵ gia, thời gian cấp bách, thể lãng phí nữa.

      ta tới trước mặt bọn họ, nở nụ cười mẫu mực, nhàng và duyên dáng : "Bác trai bác , tìm trở về, có nghĩa là Mặc Tiểu Tịch có thể phân ranh giới với các người, chuyện ly hôn này phải do bản thân ta ký mới có hiệu lực."

      Về của chuyện này, ta sớm điều tra .

      Lời của ta vừa thốt ra, sắc mặt của ba mẹ Nguỵ Thu Hàn hơi thay đổi.

      Ninh Ngữ Yên tiếp tục hết: "Kéo dài, phải biện pháp tốt, ngày nào đó bọn họ trở về, đến lúc ấy, để truyền thông khai thác ra chuyện này, còn thổi phồng trắng trợn hơn, bằng mau chóng tìm thấy, chấm dứt cho xong."

      Sau khi suy xét, ông Nguỵ mở miệng : "Thu Hàn, con tìm tiểu Tịch về rồi sau." Ông cảm thấy Ninh Ngữ Yên rất có lý, mặc dù nghi lễ huỷ bỏ, nhưng pháp luật vẫn là vợ chồng, muốn giải quyết, phải tìm thấy người rồi hãy .

      "Bác trai quả là người hiểu chuyện." Ninh Ngữ Yên hợp thời cho thêm chút ngon ngọt, liếc nhìn Nguỵ Thu Hàn: "Chúng ta thôi."

      Lúc này, Nguỵ Thu Hàn cũng muốn tranh chấp nhiều với ba mẹ ta, cất bước nhanh chóng rời .

      Sở dĩ Ninh Ngữ Yên nôn nóng như vậy, là sợ bị Tập Bác Niên phát sớm hơn bước.

      du thuyền, trong phòng bếp truyền đến từng trận rên rỉ, sau lát mới dừng lại.

      Mặc Tiểu Tịch im lặng mặc quần áo, lặng lẽ ra ngoài, dựa vào lan can hóng gió biển.

      Nhìn biển rộng mênh mông, tương lai của bị lạc mất, biết cuộc sống như vậy đến khi nào mới kết thúc, sau khi kết thúc, nên đâu.

      Cơ thể và trái tim đều rơi vào tay giặc, nhưng tiếp tục tới, cũng chỉ là đường cùng.

      Kỳ thực, nửa tháng nay, làm cho cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, rất ít suy nghĩ đến Nguỵ Thu Hàn, tưởng rằng mình luôn nhớ đến , hận , oán , nhưng có.

      Giữa bọn họ có rất nhiều kỷ niệm, tại sao tất cả đều mơ hồ , là từ khắc bắt đầu bán , từ khắc cơ thể bị người đàn ông kia bắt đầu đoạt lấy sao, biết, biết, tất cả đều rối loạn.

      Sau khi Tập Bác Niên tắm xong, nhận cú điện thoại: " sao, hành động của ta cũng rất nhanh." Nghe người bên kia đầu điện thoại tiếp, khỏi cau mày: "Cậu Ninh Ngữ Yên cũng tới? Được, tôi hiểu rồi."

      nhanh chóng thay quần áo, tiện tay lấy ví tiền và điện thoại, lại lấy bộ nữ trang từ trong tủ ra, nhanh ra ngoài, ném cho Mặc Tiểu Tịch: "Hạn cho em trong vòng phút để mặc vào, chúng ta phải rời khỏi đây."

      "Rời ? đâu?" Mặc Tiểu Tịch cầm quần áo, sao đột nhiên , lại còn gấp như vậy.

      " qua 15 giây." Tập Bác Niên có thời gian giải thích nhiều, chạy đến tháo dây ca nô chuẩn bị sẵn, nhảy lên .

      Mặc Tiểu Tịch vội vàng khoác quần áo lên, cả khóa kéo sau lưng cũng chưa kéo, chạy tới nhảy lên ca nô, ngồi xuống bên cạnh , có tín nhiệm nào đó trong tiềm thức, thúc đẩy phải cùng .

      20 phút sau, chiếc trực thăng từ từ hạ xuống du thuyền.

      "Tiểu Tịch..., tiểu Tịch..." Nguỵ Thu Hàn vừa kêu vừa chạy vào bên trong du thuyền, mù quáng tìm kiếm.

      Ninh Ngữ Yên bình tĩnh hơn ta rất nhiều, ta cẩn thận kiểm tra phòng để quần áo, vào phòng tắm nhìn thấy sợi dây nịt của nam, ta cầm lên nhìn, rồi lại thả vào bồn rửa tay, tiếp theo đến phòng ăn và phòng khách xem, sau đó ra bên ngoài khoang thuyền.

      " tìm nhầm chỗ chứ, ở đây căn bản có ai, thuyền trống ."

      " tìm nhầm chỗ đâu, chắc là bọn họ , hơn nữa quá nửa tiếng." Ninh Ngữ Yên liếc về phía ta, lạnh nhạt .

      " bồn rửa tay trong phòng tắm có sợi dây nịt của nam, là Bác Niên, mặt đất của bồn tắm còn chưa khô, chứng minh vừa có người tắm qua, đồ ăn trong phòng ăn còn ấm, tất cả những điều này cho thấy, bọn họ vừa lâu." Ninh Ngữ Yên phân tích ràng.

      Nguỵ Thu Hàn ổn định cảm xúc: "Vậy bây giờ làm gì?"

      "Tôi nghĩ, bọn họ ngồi ca nô khỏi, thời gian rất gấp, bọn họ có thời gian chờ máy báy tới." Ninh Ngữ Yên nhìn ra phía xa .

      " thôi, chừng còn có thể đuổi kịp bọn họ." bước lên máy bay trực thăng, căn dặn thuộc hạ: "Bay tới bờ biển gần nhất, nơi đó hẳn là Alaska."

      ---------
      P/s: Do ta nhớ nhằm ngày nên hôm nay post bù 2c cho các bạn đọc. Dạo này đầu óc ta hơi rối loạn nên có gì mong các reader bỏ qua nhé. Chúc các bạn đọc truyện zz.

      Chương 17: Vị hôn thê của ?

      Nguỵ Thu Hàn theo lên: " cho rằng bọn họ dừng lại ở đó sao?"

      "Khẳng định! Chắc chắn là Bác Niên nhận được tin mới vội vàng rời khỏi, ở trung nhìn xuống biển là nhìn thấy thể nghi ngờ, ấy đương nhiên nhanh chóng lên bờ, cộng thêm ngộ nhỡ lái xa đủ dầu, vậy chẳng khác gì cá trong chậu, ấy ngu ngốc như vậy." Ninh Ngữ Yên tự tin phân tích.

      " rất đúng!" Nguỵ Thu Hàn cười lạnh, Tập Bác Niên có vị hôn thê thông minh và mạnh mẽ như vậy, trở về như lúc đầu quá khó khăn.

      Ca nô ở biển dùng hết tốc độ chạy về phía trước, kéo ra bọt sóng dài ở sau đuôi.

      Mặc Tiểu Tịch che kín quần áo người, nghênh đón gió lớn thổi tới, thổi đến mái tóc của cũng hỗn loạn, nhàng bay lượn trong trung, Tập Bác Niên vẫn tập chung lái thuyền, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      "Chúng ta..."

      "Ngậm miệng."

      muốn hỏi , bây giờ phải đâu, còn chưa mở miệng, bị tiếng hét của bóp chết từ trong trứng nước.

      Bờ biển gần ngay trước mắt, Tập Bác Niên quay đầu, đôi mắt giống như con báo đen nhìn lại đốm trắng ở phía xa, nặng nề híp chặt.

      "Đại tiểu thư, phía trước phát chiếc ca nô, cập bờ."

      "Nhanh lên, đừng để họ chạy thoát." Ninh Ngữ Yên chấn động, đứng dậy, nhận lấy Ống Nhòm của thuộc hạ, Nguỵ Thu Hàn cũng kích động đứng lên.

      Tập Bác Niên dừng lại, kéo tay Mặc Tiểu Tịch chạy về phía bãi biển, ở đây có rất nhiều du khách, sau khi hoà vào, lập tức mất tiêu điểm trong đám người.

      " xong rồi đại tiểu thư, bọn họ lên bờ, xem ra chúng ta phải ngừng máy bay lại mới được."

      Trong lòng Ninh Ngữ Yên hiểu , xuống máy bay càng khó tìm hơn, nhưng ở trung cũng phải cách, bọn họ có thể tìm chỗ núp ra, nên bây giờ chỉ có thể xuống máy bay mà tìm."

      "Hạ xuống ."

      Tập Bác Niên kéo Mặc Tiểu Tịch chạy vào trong cửa hàng bờ biển, ngẩng đầu quan sát máy bay ở .

      Mặc Tiểu Tịch chạy tới thở hổn hển, theo tầm mắt của nhìn lại: "Người máy bay là ai?" nhìn chăm chú như vậy, nhất định là có vấn đề.

      "Chồng em và vị hôn thê của tôi." Tập Bác Niên quay đầu nhìn , thờ ơ trả lời.

      "Cái gì..." Mặc Tiểu Tịch bị lời của làm cho giật mình: "Vị hôn thê của ?"

      Khi nghe thấy ba chữ vị hôn thê đó, lòng chợt nặng trĩu, cảm thấy hít thở thông.

      Tập Bác Niên bật cười: "Tôi có vị hôn thê rất kỳ lạ sao? Thế nào? Em vì điều này mà cảm thấy khổ sở chứ?"

      "Bệnh thần kinh, sao tôi phải khổ sở, tôi chỉ cảm thấy có chút tò mò thôi." Mặc Tiểu Tịch vội vàng phủ nhận, có thể là bởi vì chột dạ, nên ánh mắt hơi bất định.

      "Tò mò? Tôi còn nghĩ rằng sau khi nghe người chồng dấu của em cũng đến đây, em cảm thấy vui vẻ chứ? Phụ nữ, đúng là hay thay đổi." Tập Bác Niên lạnh lùng giểu cợt, tiếp tục quan sát động thái của máy bay.

      Nhìn thấy máy bay hạ cánh, đám người bước xuống, tất cả đều về phía này, Tập Bác Niên kéo lấy Mặc Tiểu Tịch ngẩn người: "Chạy mau..."

      nắm chặt tay , từ cửa sau của cửa hàng chạy ra ngoài, đường cái rộng lớn chạy như điên.

      Gió thổi vù vù bên tai , thổi vào trong miệng và mũi , cổ họng bỏng rát, nhịp tim đập rất nhanh, nặng nề đập thình thịch, lòng bàn tay vô cùng ấm, mái tóc ngắn màu đen của tung bay, bóng lưng đẹp trai cao lớn, hoàn toàn chạy có mục đích, làm cho có cảm giác giống như chạy trốn, nội tâm buông lỏng, nghĩ cứ như vậy mà chạy cũng tốt...

      Tuỳ ý để dắt đến tận cùng của thế giới.

      hay đều quan trọng.

      chiếc xe khách chạy đến trước mặt, Tập Bác Niên ngăn lại, đẩy Mặc Tiểu Tịch lên.
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :