1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoạt vợ: Cô gái, yêu phải em rồi - Hồng Phi Nhan (Full 146c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 140: Gặp phải đạo diễn háo sắc! 【 Đại Kết Cục 】

      Editor: Lost In Love

      Ban ngày, Mặc Tiểu Tịch có chút thời gian, lập tức gọi điện thoại đến nhà họ Tập, muốn tìm Hàn Hàn chuyện hai câu, nhưng câu trả lời, luôn là tiểu thiếu gia có ở nhà, hoặc ngủ!

      nghĩ, chính là Tập Bác Niên giở trò.

      gọi điện thoại di động cho , điện thoại vừa kết nối, : "Tập Bác Niên, quá đáng, tại sao cho tôi và Hàn Hàn chuyện điện thoại, có quyền đó."

      "Tôi có, chẳng lẽ người mẹ cùng con trai, mà cùng tình nhân có tư cách, sau này em chỉ thể chuyện với Hàn Hàn, còn thể gặp thằng bé, tin em thử xem, kết quả chọc tôi tức giận, rất nhanh em biết." Tập Bác Niên ngắt điện thoại, cho cơ hội chuyện nữa.

      muốn biết, Tập Bác Niên phải là người để người ta mang ra làm kẻ ngốc mà trêu đùa.

      Mặc Tiểu Tịch cúp điện thoại, bực mình để điện thoại lên bàn,hôm qua cũng muốn vậy, nghe giải thích chút chết sao, luôn bá đạo như vậy, tự làm chủ. Người đàn ông này, làm được, cho gặp mặt Hàn Hàn.

      Sau đó, nhiều lần gọi điện đến nhà họ Tập, lần này dứt khoát có ai nhận.

      Mặc Tiểu Tịch thở dài bất lực, thất vọng ra khỏi phòng làm việc, về phía phòng để nước, ở ngoài cửa, tình cờ gặp được Thích Tân Nhã, ta cũng muốn vào phòng để nước.

      "Tránh ra chút." ta khách khí va vào vai của Mặc Tiểu Tịch, vào trong. Mặc Tiểu Tịch bị va chạm đứng vững, cơ thể nghiêng qua bên, đụng vào cửa, Thích Tân Nhã nghe thấy tiếng, quay đầu cười lạnh nỗi đau của người khác: "Đáng đời!"

      " ai đáng đời?" Sau khi Mặc Tiểu Tịch đứng vững, lạnh lùng nhìn ta, vào phòng để nước, ánh mắt vô cùng sắc bén.

      "Đương nhiên là ..." Thích Tân Nhã ta sợ Mặc Tiểu Tịch: " hại chị họ tôi vào tù, sau này đứng cẩn thận chút, qua đường nhớ nhìn xe, để ý đầu, coi chừng ngày nào đó xe đụng chết, hay đầu bị vật gì đó rớt xuống đập chết." ta dữ tợn uy hiếp , trong lòng rất bất bình.

      Mặc Tiểu Tịch chút sợ hãi: "Hừ! Chỉ có người thường làm chuyện xấu, mới sợ báo ứng như vậy, sau này đừng tới trêu chọc tôi, rút nanh vuốt của lại ."

      " đừng tưởng bây giờ có Thiên Dã và Tập Bác Niên làm chỗ dựa cho , vênh váo, coi chừng chân đạp hai thuyền đến cuối cùng tất cả thuyền đều lật." Thích Tân Nhã ghen ghét .

      "Tôi có nên cảm ơn nhắc nhở ? Quản tốt bản thân ." Mặc Tiểu Tịch xoay người rót nước. Thích Tân Nhã ngồi bên kia uống nước, nhìn Mặc Tiểu Tịch, nghĩ xem làm thế nào mới chỉnh được cái vẻ đắc ý của , hơn nữa liên luỵ đến mình.

      Đúng rồi, ba ngày sau là ngày giỗ của Tập Vân Noãn, có lẽ, ta có thể gợi lên chút ký ức của người nào đó.

      Sau khi cười xấu xa, Thích Tân Nhã cầm ly nước ra cửa.

      Mặc Tiểu Tịch uống hớp nước, nặng nề thở dài, sao Tập Bác Niên có thể làm vậy chứ, được, phải tìm cơ hội chuyện tốt với mới được.

      Buổi tối, Tô Lộ Di thay Mặc Tiểu Tịch hẹn đạo diễn Tưởng ăn cơm.

      “Lát nữa phải thể cho tốt, ông ta là đạo diễn phim, rát ăn khách, miệng của có chút xấu đó, lát nữa phải kiên nhẫn chút, biết ?” Tô Lộ Di làm công tác tư tưởng cho Mặc Tiểu Tịch đường , sợ giống Thiên Dã, nóng nảy ầm ĩ, phủi tay chạy lấy người.

      Mặc Tiểu Tịch biế sâu trong này chứa ý, thuận miệng trả lời: “Được, tôi biết rồi, tôi kiên nhẫn chút.”

      “Tiểu Tịch, nghe lời, tôi thích những người có tính cách giống .” Tô Lộ Di rất hài lòng với ngoan ngoãn của Mặc Tiểu Tịch, hợp đồng hôm nay nhất định bàn thảo thành công.

      Xe dừng lại trước cửa nhà hàng tây, bọn họ xuống xe, vào bên trong, vào căn phòng bao ở phía trong.

      Bên trong người đàn ông khoảng 50 tuổi, nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.

      “Đạo diễn Tưởng, ngài đến sớm, hôm nay mời khách, đừng giành với tôi.” Tô Lộ Di ngồi xuống, ra hiệu Mặc Tiểu Tịch ngồi xuống bên cạnh đạo diễn Tưởng.

      Mặc Tiểu Tịch nhìn thấy còn rất nhiều chỗ trống, hơn nữa và đạo diễn Tưởng này cũng lần đầu gặp mặt, ngồi gần quá, sợ tốt lắm, vì thế ngồi xuống chỗ khác.

      lễ phép đưa tay, : “Xin chào đạo diễn Tưởng!”

      Đạo diễn Tưởng đối với việc Mặc Tiểu Tịch ngồi bên cạnh ông ta, mặt vui, nhưng thấy đưa tay, ông ta cười tít mắt nắm lấy: “Xin chào! Mặc tiểu thư.” Tay này đúng là vừa trơn bóng vừa mịn màng.

      Mặc Tiểu Tịch cảm thấy ông ta nắm quá lâu, rút mạnh tay mình về: “ xin lỗi.”

      sao, hình dáng của Mặc tiểu thư rất đẹp, đặc biệt là mái tóc này, giống như tơ lụa vậy.” Ông ta đưa tay sờ soạng, Mặc Tiểu Tịch hốt hoảng vội vàng tránh né, nhìn về phía Tô Lộ Di.

      Tô Lộ Di chỉ cười, giống như nhìn thấy đạo diễn Tưởng động tay động chân, trong lòng Mặc Tiểu Tịch vô cùng ngạc nhiên, sao có thể như vậy.

      “Đạo diễn Tưởng, ngài xem Tiểu Tịch của chúng tôi, có cơ hội làm nữ chính trong bộ phim của ngài , tôi cũng có khoác lác, nếu như ngài hài lòng với Tiểu Tịch của chúng tôi, khẳng định ngài tìm được người thứ hai thích hợp hơn.” Tô Lộ Di cười .

      “Tô tiểu thư, nếu tôi vừa ý Tiểu Tịch, hôm nay cũng hẹn các người ra chuyện, đúng , nhưng chi tiết cụ thể, tạm thời được, để tôi tìm chỗ, chuyện riêng với ấy.” Đạo diễn Tưởng nhìn Mặc Tiểu Tịch, cười sâu xa.

      Lão già háo sắc này! Đương nhiên Tô Lộ Di biết ý của ông ta: “Được! thành vấn đề, vậy lát nữa để Tiểu Tịch chuyện riêng vời ngài.”

      Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch cứng đờ, kêu đơn độc chuyện với đạo diễn Tưởng háo sắc này? Chẳng lẽ Lộ Di nhìn ra ông ta có tính toán khác sao?

      Đạo diễn Tưởng cười rộ lên: “Quả nhiên là biết ứng xử, nếu thảo luận tốt, vị trí nữ chính ai khác ngoài Tiểu Tịch.” Ông ta vươn tay, khoác lên lưng Mặc Tiểu Tịch: “ biết lát nữa Mặc tiểu thư có thời gian ?”

      đâu?” Mặc Tiểu Tịch siết chặt túi xách, cơ thể cứng ngắc, hỏi dò.

      “À, tôi để kịch bản trong khách sạn, lấy với tôi, thuận tiễn diễn thử chút, tôi biết có thích hợp hay ?” Đạo diễn Tưởng hợp tình hợp lý , nhưng trong mắt đầy dâm đãng, tinh xinh đẹp này, tối nay ông ta phải ăn hết cả da lẫn xương.

      Lòng của Mặc Tiểu Tịch ngổn ngang trăm mỗi, đứng lên, tránh khỏi bàn tay lông lá của ông ta: “ xin lỗi, tôi toilet trước.” nhanh chóng ra khỏi phòng, tới nhà vệ sinh.

      Khuôn mặt già nua của đạo diễn Tưởng lập tức xụ xuống: “Sao lại thế này, Tô tiểu thư, muốn nhận vai diễn này, các người phải sớm chứ.”

      xin lôi, đạo diễn Tưởng, tôi chuyện với ấy chút, ấy vẫn là người mới, có rất nhiều quy tắc ấy hiểu, ngài chờ chút, đừng nóng vội.” Tô Lộ Di cầm túi xách chạy ra ngoài.

      Mặc Tiểu Tịch này, ta còn tưởng rất biết điều, ngờ lại là người bướng bỉnh.

      Mặc Tiểu Tịch chạy thẳng về phía toilet, đúng lúc đụng phải người từ toilet nam ra, nhìn ta: “Xin lôi…” xong, trực tiếp vào toilet nữ.
      Last edited by a moderator: 6/6/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 141: Ý muốn trong lòng là gì!

      Editor: Lost In Love


      Sau đó Tô Lộ Di vội vàng chạy vào, cũng để ý tới người đàn ông đứng ở trước cửa toilet bên cạnh.

      Mặc Tiểu Tịch đứng trước gương, thở hổn hển, ngờ gặp đạo diễn bàn chuyện hợp đồng, phải trả giá lớn như vậy, chuyện này kinh tởm.

      "Tiểu Tịch..." Tô Lộ Di vào, nhìn thấy đứng trước gương, bước tới trước mặt : "Hay , sao lại chạy như thế, có biết, đạo diễn Tưởng rất tức giận , nhanh về xin lỗi ông ta, bằng vai diễn đó có phần của ."

      Mặc Tiểu Tịch im lặng lâu, trầm mặt lúc, mới mở miệng: "Lộ Di, chẳng lẽ muốn kêu tôi khách sạn với ông ta sao, phải biết, đạo diễn Tưởng có ý gì?"

      Tô Lộ Di cười mỉa: "Đây là quy tắc ngầm của làng giải trí, có ai biết, có ai hiểu, đây là quy tắc trò chơi, tuân theo, bị đá ra khỏi bàn cờ, với phụ nữ, cơ thể chính là tiền vốn, tôi cho rằng Mặc Tiểu Tịch biết rồi chứ."

      "Tôi biết! Nếu muốn bán mình để trao đổi, tôi thà cần gì cả, cũng cần biết gì cả." Mặc Tiểu Tịch kiên quyết lắc đầu, những chuyện này, làm.

      Tô Lộ Di đau đầu cau mày: " phải trước đó tốt hết rồi sao, kiên nhẫn chút, hi sinh bản thân, có thể đổi lấy rất nhiều danh lợi, đây là đáng giá, những ông già giống như vậy, ông ta có thể chơi đùa bao lâu chứ, mang cái mũ, rất nhanh xong việc, có gì đáng ngại."

      Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch lúc đỏ lúc trắng: "Tôi lại lần nữa, những việc này, tôi làm, xin lỗi, tôi phải về." Sớm biết giống như điếm, đến.

      bước nhanh ra ngoài, khuôn mặt vô cùng khó coi.

      "Tiểu Tịch, đứng lại, thể , hãy nghe tôi ..." Tô Lộ Di đuổi theo, tại đến giây phút cuối cùng, thành công rất đáng tiếc.

      Mặc Tiểu Tịch ra tới ngoài, mặt va vào cái bóng đen, nhưng lần này là ta tới đụng vào .

      " ..." Tâm trạng của Mặc Tiểu Tịch vốn rất xấu, ngẩng đầu lên muốn chuyện, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt, tiếng của lập tức tắt hẳn, biết có nghe gì ?

      "Tới đây tiếp khách sao?" Tập Bác Niên đút hai tay trong túi quần, nhìn mỉa mai.

      Vừa rồi bọn họ ở bên trong tranh cãi, đều nghe hết, tới đây ăn cơm với đạo diễn, sau đó còn phải khách sạn, ra muốn làm những loại công việc này.

      " lung tung gì thế, chuyện căn bản phải như vậy, tới đây xem cái gì, theo dõi tôi?” Mặc Tiểu Tịch nhớ tới những hành vi đê tiện ngày xưa của , vừa rồi vào hình như cũng đụng trúng người, phải là chứ.

      Tập Bác Niên chế giễu: “Em nghĩ cả ngày tôi có việc gì làm, theo dõi em sao, Mặc Tiểu Tịch em cũng xem trọng mình quá rồi.”

      Mặc Tiểu Tịch liếc cái, chuẩn bị bỏ . Tô Lộ Di nhìn thấy Tập Bác Niên cũng rất ngại ngùng, chắc chắn người đàn ông này nghe được cuộc chuyện của bọn họ.

      “Còn muốn sao?” Tập Bác Niên nắm lấy tay , .

      “Tôi muốn về nhà, xin buông tôi ra.” Mặc Tiểu Tịch tức giận hất tay , hôm nay xem truyện cười chưa đủ sao, bây giờ muốn .

      “Tập tổng, nên buông tay ấy ra, ở nơi đông người, để người khác nhìn thấy hay.” Tô Lộ Di khuyên nhủ, người đàn ông này phiền phức.

      Đạo diễn Tưởng có kiên nhẫn ngồi chờ ở phòng bao, từ bên trong ra, cũng về phía toilet, nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch bị người đàn ông quấn lấy, chạy nhanh tới.

      “Cậu là ai, ấy là bạn của tôi, còn mau buông ấy ra.” Đạo diễn Tưởng quát Tập Bác Niên, muốn biểu tốt trước mặt Mặc Tiểu Tịch.

      Tập Bác Niên quan sát đạo diễn Tưởng từ xuống dưới: “Mặc Tiểu Tịch, em muốn cùng với lão già như vậy sao? Em ngại bẩn sao, lát nữa sao em có thể cởi quần áo trước mặt ông ta, xem ra, cám dỗ danh lợi rất lớn.”

      Mặt của đạo diễn Tưởng biến sắc giống như gan heo, cũng được, cũng được.

      Tim của Mặc Tiểu Tịch dại ra, đau đớn lan rộng trong lòng: “ thấy tôi như vậy, cho là vậy sao?”

      “Nếu , em muốn tôi nghĩ như thế nào, nếu em có ý này, hôm nay nên tới.” Tập Bác Niên giận biết tự trọng, giận ngu ngốc để mắc mưu, cho người ta chiếm lợi.

      “Đúng, là tôi đần độn, là tôi ngu ngốc, nhưng đến lượt dạy bảo tôi.” Mặc Tiểu Tịch dùng sức đẩy Tập Bác Niên ra, lao ra khỏi nhà hàng tây.

      Trong đêm tối, chạy kể phương hướng, nước mắt trào ra hốc mắt, tim rất đau, bị như vậy, bị nghĩ như vậy, trái tim đau giống như bị đào khoét.

      Trong màn đêm chập chờn, cũng biết mình chạy đâu, vào hẻm , trốn vào chỗ tối, ngồi ở đó, im lặng thút thít.

      Trong nhà hàng, Tô Lộ Di nhận lỗi với đạo diễn Tưởng, cùng ông ta ra khỏi nhà hàng.

      Tập Bác Niên cảm thấy lời của mình vừa rồi, hình như có chút quá đáng, thừa nhận có hơi cố ý, bây giờ chạy mất, biết có phải lập tức trở về nhà hay .

      Lái xe về nhà, trong lòng vô cùng lo lắng, gọi điện thoại cho , lại cảm thấy quá mất mặt, ngồi trong xe lúc, cuối cùng cũng quyết định gọi cho , điện thoại thông, vang lên hồi, cũng có ai nhấc!

      Chắc là muốn nghe điện thoại của . Sau đó lại gọi đến căn hộ, cũng có ai nhấc.

      Có phải có chuyện gì rồi ?

      Quên , tìm vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì xong, khởi động xe, lại lái xe ra ngoài, ở bên ngoài căn hộ nhấn chuông cũng có ai mở cửa, chẳng lẽ còn ở chỗ vừa rồi sao?

      Có hay tìm rồi sau, quay lại những chỗ lân cận nhà hàng tây.

      Gọi điện thoại. Nghe được tiếng chuông truyền ra từ trong hẻm , càng tới, thanh càng lớn.

      Mãi đến tận cùng bên trong góc xó nhìn thấy có người ngồi, biết là , thở ra hơi, vào, giọng : “Ở đây rất lạnh, nên trở về thôi.” qua kéo lấy .

      tránh ra, tôi cần quan tâm.” Mặc Tiểu Tịch hất ra, cầm túi xách lên, ngồi lâu quá chân tê rần, sau khi mang giày cao gót đứng lên, đứng vững, thiếu chút ngã xuống.

      “Cẩn thận…” Tập Bác Niên bước qua đỡ , ôm vào trong ngực.

      Mặc Tiểu Tịch đẩy : “ buông tôi ra, đừng đụng vào tôi, tên khốn nạn này, dựa vào đâu tôi như vậy, dựa vào đâu cho tôi chuyện điện thoại với con trai.” đánh , trong lòng càng tủi thân hơn.

      “Là tự em chuốc lấy khổ sở, nếu em rời khỏi tôi và con, ngoan ngoãn ở nhà họ Tập giúp chồng dạy con, chắc chắn cuộc sống rất dễ chịu, tôi cũng làm ầm ĩ với em.” Tập Bác Niên buông ra, nhân cơ hội này, muốn thuyết phục : “Rốt cuộc em vừa lòng chuyện gì, chẳng lẽ muốn đối đầu với tôi sao, rốt cuộc trong lòng em nghĩ thế nào, tôi hiểu, em cho tôi biết .”

      “Chỉ là tôi muốn về, tôi muốn phá hỏng nguyên tắc trong lòng mình, cũng muốn Thiên Dã đau khổ, tôi với là gì chứ, vợ chồng? Tình nhân cũ? Hợp đồng của chúng ta kết thúc từ hai năm trước rồi.” Mặc Tiểu Tịch đẩy ra.
      Last edited: 4/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 142: Lại ở chung chỗ! 【 Đại Kết Cục 】

      Editor: Lost In Love


      Tập Bác Niên bóp chặt vai : "Em chỉ cần hỏi lại mình, có tôi hay , có muốn ở chung với tôi, và con hay , phải vợ chồng, chỉ cần đến cục dân chính đăng ký, lập tức có thể trở thành vợ chồng, bây giờ tôi muốn ở chung với em, chẳng lẽ em muốn sao, thành hỏi lại lòng mình, cần tìm quá nhiều lý do, cái gì mà nguyên tắc định, cái gì mà muốn khiến Thiên Dã đau khổ, đó phải là lý do, cho tôi biết, ý nghĩ trong lòng em."

      Mặc Tiểu Tịch nghiêng đầu : " đừng ép tôi, tôi tìm được câu trả lời, cũng muốn tìm, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên ."

      "Em có biết đây là em trốn tránh hay ? Em cho rằng em làm vậy là có tình có nghĩa với Thiên Dã, nhưng tim của em đặt người cậu ta, cuối cùng em vẫn làm tổn thương cậu ta, em nên hiểu ý của tôi." Tập Bác Niên đến gần .

      Mặc Tiểu Tịch chột dạ lùi về sau mấy bước, từng bước đến gần, cho đến khi dựa vào tường, cuối cùng cũng có đường lui.

      Trong bóng tối, nhìn thấy mặt , cũng cách nào nhìn mặt , chỉ có hơi thở càng ngày càng gấp rút.

      tìm tới hơi thở của , hôn xuống sâu, đầu lưỡi xông thẳng vào, dịu dàng chiếm lấy từng lãnh thổ của , thỏa thích hấp thụ mật dịch trong miệng , cơ thể bắt đầu có chút kích động, giống như lửa đốt, nóng dần lên, muốn né , nhưng hơi thở của , cùng tiếp xúc dịu dàng này, làm lòng từ từ bị hoà tan, thích dây dưa này, biết nên dừng lại, nhưng vẫn tham lam, muốn tiếp cận sâu hơn.

      Môi và môi dính với nhau vô cùng chặt chẽ, thể tách ra, hô hấp hai bên càng ngày càng nặng nề.

      Tập Bác Niên đưa tay vào trong quần áo của , nhàng xoa nắn bầu ngực đầy đặn của , eo ép về phía bụng , môi cũng di chuyển xuống cổ của : "Em muốn làm ở đây luôn sao?"

      Lời của khiến cho Mặc Tiểu Tịch giống như từ trong mơ tỉnh lại, mạnh mẽ đẩy ra: "Bệnh thần kinh, ai muốn làm với , tôi phải về đây." che đôi môi nóng hổi, chạy nhanh ra ngoài, tim đập bình bịch ngừng, rối loạn ở trong lòng khó chịu giống như ăn phải con kiến, ham muốn bị khơi dậy, khó có thể tự kiềm chế.

      Tập Bác Niên từ phía sau đuổi tới, ôm lấy eo , đỡ lên xe.

      "Tôi tự về được, cần đưa." Mặc Tiểu Tịch kéo cửa xe, phát bị khóa: "Này..., làm gì thế, tôi tự về được, mở của ra."

      kéo quần áo của , kêu mở cửa.

      "Em cần gấp gáp giúp tôi cởi quần áo, quá nhiệt tình." Tập Bác Niên khởi động xe, chạy ra đường cái, mặt để nụ cười tà mị.

      Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch ửng đỏ: "Nhiệt tình cái đầu , tôi lên giường với , nghĩ cũng đừng nghĩ." đoán được ý đồ của .

      "Tôi thấy phải là tôi muốn, là em nghĩ tới, Mặc Tiểu Tịch, em thừa nhận , đừng cố đè nén nữa." Tập Bác Niên khều cằm của .

      hất tay ra: "Tập Bác Niên, tôi cảnh cáo đừng có xằng bậy, dừng xe lại, nếu , nếu ..." Mặc Tiểu Tịch chỉ vào mặt , tức giận : "Tôi khách sáo với ."

      "Cứ việc khách sáo, chúng ta cũng sắp đến rồi, đừng nóng vội, em có thể cởi áo trước." liếc về phía ngực cười lưu manh.

      " nhìn chỗ nào thế hả, quỷ háo sắc." Mặc Tiểu Tịch đẩy đầu của , rốt cuộc làm gì, tại sao phải ở đây những lời vô nghĩa với , biết tại sao, cảm thấy mình càng ngày càng nóng.

      Tập Bác Niên quẹo xe vào con đường mòn.Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Bắt lấy tay , kéo vào trong ngực: "Em đúng là quá nôn nóng, như vậy, chúng tôi đến thoả mãn nhau , nhất định khiến em hài lòng."

      "Tránh ra, tránh ra." Mặc Tiểu Tịch giãy giụa, thể để bản thân luôn có nguyên tắc, hết lần này đến lần khác để được như ý.

      "Em đừng giả bộ nữa, tôi biết ý ngầm trong lòng em là tôi muốn." Tập Bác Niên kìm kẹp hai tay , nâng lên, tách hai chân ra, để ngồi chân mình.

      gốc cây cứng rắn nào đó, nhô lên giữa hai chân , vừa động đậy, nó trở nên to hơn, mặt của Mặc Tiểu Tịch đỏ giống như trái cà chua.

      " đê tiện, bỉ ổi."

      "A, phải bây giờ em mới biết chứ, rất nhanh em biết rốt cuộc tôi bỉ ổi đến cỡ nào." Tập Bác Niên cúi đầu, dùng răng cắn nút quần áo của , áo ngực màu trắng lộ ra trước mắt , tỏa ra mùi hương thoang thoảng, khiến tinh thần của càng phấn chấn hơn.

      Mặc Tiểu Tịch cố gắng ra sức, muốn vùng khỏi kìm kẹp của , nhưng vẫn vô ích.

      cúi đầu cắn vào ngực , tiếp tục dùng miệng mở áo ngực , lúc nơi đầy đặn trắng như tuyết lộ ra trong khí, nhẫn nại của đến cực hạn.

      "Em đẹp, tôi thể tưởng tượng được nếu để lão già kia nhìn thấy dáng vẻ này của em, tôi nghĩ tôi ghen tị đến nổi điên." mờ ám thầm, cúi đầu ngậm chặt đỏ sẫm kia, tuỳ tiện thưởng thức, đúng là mĩ vị nhân gian.

      "Ư..." Mặc Tiểu Tịch cắn môi, để mình phát ra tiếng rên rỉ, có thể sâu sắc cảm nhận được, cách vải vóc, dùng sức chỉa vào mình.

      Từ từ, thoả mãn với trình độ như vậy, đưa tay ra tháo dây nịt, vén váy người lên, kéo quần bó sát của ra, động tác vô cùng thô lỗ và điên cuồng, nếu phải đồ mùa đông đủ dày, chừng sớm bị xé nát.

      buông tay bị kìm kẹp của ra, đè lên ghế, áp lên cơ thể , động thân, cho đến chỗ sâu nhất.

      Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      "A..." Mặc Tiểu Tịch kịp thở, bị lấp đầy, liên tục vận động kịch liệt, làm giống như bị trói mặt nước, nếu víu chặt , bị chìm xuống đáy.



      Chương 143: Có chuyện muốn ! 【Đại Kết Cục】

      Editor: Lost In Love

      "Đô..."

      "Ai thế?" Tập Bác Niên biết còn cố hỏi, có ý định rời khỏi cơ thể .

      Mặc Tiểu Tịch trừng mắt nhìn , lui về sau, nhấc điện thoại: "Alo, là Thiên Dã sao? kết thúc công việc rồi à, em còn ở bên ngoài, còn phải chờ chút nữa mới về được." Giọng điệu của rất nhanh, lộ ra vẻ chột dạ.

      Thiên Dã ở đầu bên kia điện thoại sững sờ lúc, mới hỏi: "Bây giờ em ở đâu? Làm gì vậy?"

      "À..., cũng có gì, sau khi ăn tối xong dạo chút, cần lo lắng cho em, mua xong đồ em trở về ngay." Mặc Tiểu Tịch cuống quýt, thuận miệng bừa, cũng muốn gạt người, nhưng còn cách nào khác, dù sao cũng thể ra tình hình tại.

      "Được, biết rồi, vậy cứ ." Thiên Dã cúp điện thoại, ngẩn người đứng trước cửa sổ, gần như sắp thành tượng sáp.

      giỏi dối, đầy rẫy sơ hở, dạo phố mua này nọ, bên đó lại yên tĩnh có chút tạp , hiển nhiên, cũng phải mua này nọ, vậy ở đâu khiến phải dối, ở cùng với Tập Bác Niên sao.

      Thừa lúc có ở đây, lại lén lút gặp mặt sao, trong lòng vẫn bỏ được , vẫn sao.

      quấn chặt lấy , nhìn ngày ngày buồn bã, rốt cuộc tại sao còn muốn đày đoạ , có lẽ, nên buông ra, cho con đường sống.

      Mặc Tiểu Tịch nhìn di động, cắn môi, vừa rồi hình như nghe thấy tiếng thở dài của .

      "Tôi cảm thấy Thiên Dã là người thông minh, mà lý do thoái thác của em, quá vụn về, cậu ta tin em." Tập Bác Niên lật người ngồi qua bên, sửa sang lại quần áo, .

      "Đừng nữa." Mặc Tiểu Tịch ngăn cản cho tiếp.

      "Em nghĩ tôi , có thể thay đổi và che giấu được sao, Mặc Tiểu Tịch em ngây thơ cũng hài hước, tại em làm tổn thương cậu ta, hôm nay em dối chuyện này, ngày mai lại dối chuyện khác, cho dù có tôi, em cũng vẫn tiếp tục dối, bởi vì em căn bản có cách nào sống với cậu ta như người ." Tập Bác Niên bất mãn việc luôn miệng phủ nhận và trốn tránh.

      "Tôi kêu đừng nữa, đừng nữa, có nghe ?" Mặc Tiểu Tịch bịt tai, muốn nghe.

      Tập Bác Niên phớt lờ trốn tránh của , cài tốt áo sơ mi, lạnh nhạt : "Em hợp đứng trong thế giới đầy quy tắc trò chơi kia, cũng thể tiếp tục sống với Thiên Dã, tìm lúc nào đó, sắp xếp lại tất cả những chuyện này, sau đó trở về .”

      Mặc Tiểu Tịch rủ hai tay xuống dù trong lòng muốn thừa nhân, nhưng đúng, trốn tránh, trốn tránh hết lần này đến lần khác, nhắm mắt kiên trì, ngày nào đó thích ứng được với cuộc sống miễn cưỡng.

      Nhưng sai rồi, thể thuận theo cuộc sống như vậy, thể.

      Tập Bác Niên chở đến dưới lầu của căn hộ: “Tìm lúc thích hợp, kết thúc tất cả , tình cảm thể miễn cưỡng, đạo lý này, chắc em và cậu ta đều hiểu.”

      “Đừng tưởng tôi biết suy nghĩ lúc này của .” Mặc Tiểu Tịch bước xuống xe, kéo lại quần áo, về phía trước.

      Mặc Tiểu Tịch trở lại căn hộ, Thiên Dã ngồi trước TV, nhàng dò đài.

      “Còn xem TV sao, em mệt quá, về phòng nghỉ ngơi trước.” cảm thấy mình thể đối diện với , chạy trốn vào phòng, sợ càng , càng bại lộ.

      Thiên Dã buông điều khiển, quay đầu nhìn trốn tránh giống như chuột chạy trốn mèo, tim có chút lạnh xuống, ngày trước bọn họ còn có thể cười thoải mái, nhưng bây giờ…

      Sáng sớm, người giúp việc nhắc nhở Tập Bác Niên, hôm nay là ngày giỗ của Tập Vân Noãn.

      Mỗi khi đến ngày này, tâm trạng của vô cùng kém, rồi mình mang hoa đến thăm , chuyện với .

      Đến công ty, kêu thư ký dời tất cả lịch trình sang buổi chiều, thư ký cũng biết ngày này rất quan trọng với tổng giám đốc, vì thế sớm sắp xếp xong mọi thứ ở ngày hôm trước.

      Tới trưa, thư ký gõ cửa phòng tổng giám đốc, đứng trước mặt Tập Bác Niên: “Tổng giám đốc, đây là chuyển phát nhanh gửi cho ngài, ngài muốn mở ra xem thử hay

      “Để đó .” Tập Bác Niên ngẩng đầu, thản nhiên .

      “Vâng, tôi ra ngoài đây.” Thư ký đặt cái hộp lên bàn, ra cửa.

      Tập Bác Niên cầm lấy cái hộp bàn, mở ra, bên trong là chiếc USB , cầm rồi cắm vào máy tính, nhiều tấm hình nhảy ra, tất cả đều có liên quan đến Tập Vân Noãn, lúc sinh nhật 18 tuổi, còn có lúc tốt nghiệp trung học, khi đó, cười rất vui vẻ, rất rạng rỡ, nhưng bây giờ an nghỉ dưới lòng đất.

      Cuối cùng, hình nhảy ra hàng chữ: , có báo thù dùm em ? Có mang người hại chết em bằm thành vạn mảnh ?

      Đoạn USB này khiến cho Tập Bác Niên cau mày, rốt cuộc USB này là do ai gửi tới, ta muốn nhắc nhở điều gì, muốn cho biết điều gì, ý là tha cho Mặc Tiểu Tịch dễ dàng quá sao?

      Hai năm trước, khiến Mặc Tiểu Tịch chết lần, đẩy vào vực sâu tăm tối nhất của cuộc đời, bây giờ đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, ràng cho thấy muốn vào ngày hôm nay, quấy nhiễu đến tâm trạng của .

      , nhìn thấy khuôn mặt của em , trong lòng quả có chút áy náy, bởi vì vào thời điểm sau cùng, vẫn cứu Mặc Tiểu Tịch, vẫn để cho sống, trong lòng vẫn bỏ được, bởi vì , nên lừa mình dối người báo thù, xóa bỏ.

      Nhưng là thế sao, nếu mục đích của người nọ là muốn nhắc nhở , vậy ta làm được, nhưng chỉ trách bản thân mình.

      Rút USB ra, tâm trạng hoàn toàn rơi vào vực thẳm đáy.

      Mặc Tiểu Tịch đến công ty, bởi vì muốn nghe những lời trách móc của Tô Lộ Di, nếu con đường sau này của phải trả giá lớn giống vậy, chỉ có thể buông tay, làm được như thế, cũng từ từ hiểu ra tại sao Thiên Dã tức giận khi bước vào vòng lỏng quẩn này, vì đôi khi trở về, đầy bất đắc dĩ và khó chịu.

      cũng chịu đựng những chuyện như vậy, cho nên hiểu, còn ngu ngốc trách lầm , đúng là ngu ngốc!

      Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó nắm cửa chuyển động, Thiên Dã từ bên ngoài vào; “Tiểu Tịch, mặc quần áo vào , chúng ta ra ngoài chút.”

      “Được, chúng ta đâu?” Mặc Tiểu Tịch cảm thấy dáng vẻ của hôm nay, có chút bình thường, có cảm giác vô cùng tĩnh mịch.

      biết, ở ngoài chờ em.” Thiên Dã cười khẽ, cười hết sức yếu ớt, nhàng đóng cửa, giống như chưa từng vào.

      Mặc Tiểu Tịch tới trước tủ quần áo lấy bộ đồ, mặc lên người, trong lòng mơ hồ cảm nhận được, chuyện muốn với , có lẽ có chút bi thương.

      ra cửa, Thiên Dã đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn mây ngoài cửa, hôm nay mặc đồ màu trắng, bên ngoài sạch gọn gàng.

      “Xong rồi à?” đột nhiên quay đầu, tới, đưa tay về phía : “Vậy chúng ta thôi.”

      Mặc Tiểu TỊch bước lên, bỏ tay vào trong tay , nắm rất chặt, giống như mãi mãi muốn buông ra, sau đó kéo , rời khỏi căn hộ.
      Last edited by a moderator: 13/6/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 144: Chờ sau khi ngủ, em rời ! 【Đại Kết Cục】

      Editor: Lost In Love


      Xe rời khỏi khu nhà, thời tiết buổi sáng rất tốt, bây giờ lại có chút u, mặt trời núp sau những đám mây dày, giấu tất cả ánh sáng.

      Mặc Tiểu Tịch quay đầu nhìn Thiên Dã, luôn nhìn về phía trước, tập trung lái xe, mặt giống như phủ lớp sương mù khiến người ta nhìn thấy, ảo ảo.

      hỏi nữa, bây giờ bọn họ đâu, vừa rồi hỏi, nếu muốn , từ sớm, cần thiết phải nhiều lời hỏi lại lần nữa.

      20 phút sau, đường xá xung quanh khiến cảm thấy vô cùng quen thuộc, cho đến khi xe ngừng ở cổng nhi viện, mới hiểu được mục đích muốn đến.

      Thiên Dã xuống xe, Mặc Tiểu Tịch cũng mở cửa xe bước xuống.

      "Sao hôm nay lại muốn đến đây?" Mặc Tiểu Tịch tới bên cạnh , giọng hỏi.

      Thiên Dã nắm tay , thẳng vào trong, bây giờ là thời gian chơi trong sân của mấy đứa trẻ, đều là mấy đứa chưa tới tuổi đến trường, bọn chúng mở to mắt nhìn dì và chú đẹp trai, ánh mắt đầy tò mò.

      "Bọn chúng rất giống chúng ta hồi ." Mặc Tiểu Tịch cười khẽ, dường như nhớ lại lúc mình còn , từng chạy tới chạy lui mảnh sân này, khi đó Thiên Dã luôn lẳng lặng ngồi xích đu, chuyện với ai, cũng thích chơi đùa, chỉ khi bước tới kéo , mới chịu đứng dậy.

      mặt Thiên Dã nở nụ cười dịu dàng, từng đến đây hồi tưởng, những ký ức đó đối với rất quý giá, có thể quên hôm nay làm gì, nhưng mãi mãi quên 20 năm về trước, ở đây nhìn vui cười, những thứ nhớ được chính là như vậy, giấu ở trong lòng giống như chiếc gương, thu hết những hình ảnh đẹp vào đó, tất cả hình ảnh bên trong đều có liên quan đến .

      kéo đến sân sau, biết nhất định tới nơi này, đây là chỗ bí mật của bọn họ.

      "Bây giờ còn chưa tới mùa hoa nở, sao lại đến đây?" Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn thân cây trụi lủi, gió thổi qua, đìu hiu và lạnh lẽo.

      "Bởi vì đợi được đến lúc nhìn thấy hoa nở." Thiên Dã thản nhiên , dắt tới ngồi dưới tàng cây: "Tới đây, ngồi với lúc, lúc là được rồi."

      Mặc Tiểu Tịch tới cạnh , ngồi xuống: " tại là mùa đông, đợi đến mùa xuân năm sau, nó có thể sinh trưởng lá cây mới, đến mùa hè, ra hoa màu trắng thơm, đến lúc đó, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy, sao lại chờ được đến khi hoa nở, hôm nay rất lạ."

      " Đúng, rất lạ, bây giờ chúng ta ở chỗ con nít này, rất kỳ lạ, chúng ta thể trở về với thời khắng khít thân thiết ngày xưa, cũng cách nào bước vào thế giới của những người nhau, chúng ta ở giai đoạn vô cùng gượng gạo, rất kỳ lạ, là làm hư việc, để đến mức em ở trước mặt , câu cũng cảm thấy mệt mỏi." Thiên Dã quay đầu nhìn , cười cay đắng.

      " phải, phải thế, em vẫn coi là bạn tốt nhất của em, em cố gắng , có hư việc." Mặc Tiểu Tịch thích nhìn thấy dáng vẻ đau thương của , vô cùng thích.

      Thiên Dã lắc đầu: " Tiểu Tịch... từ từ phát , ra trong tình phải cố gắng là có thể đạt được, từ lúc mới bắt đầu nó quyết định phương hướng, cho dù nắm chặt tay em cả đời, nhưng tim của em, trôi đến nơi khác từ sớm, có cách nào nắm được, trái tim và cơ thể của người tách ra, biến thành có linh hồn, vui vẻ."

      Mắt của Mặc Tiểu Tịch rưng rưng, cúi đầu gì, hết.

      " thấy em ngày nào cũng buồn bã, dám nhìn vào mắt , tinh thần trở nên hốt hoảng, phiền não vui, đột nhiên dám tưởng tượng em của năm sau, em của năm năm sau, làm hoang phí cuộc đời em, muốn cứu vớt em, cho em hạnh phúc lại biết mình ích kỷ mà mang đến đau khổ cho em, khiến em rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan, biết , em ta, em ta rất sâu, nhưng vẫn muốn dối mình dối người, có thể thay đổi trái tim em, thực tế, em vẫn ta, bất luận qua bao lâu, cũng quên, giống như , chợt phát , em và đều giống nhau, trong lòng em bây giờ hẳn là rất đau khổ, thể để em tiếp tục như vậy." Thiên Dã nhìn , trong mắt đầy luyến tiếc.

      " đừng vậy, hôm nay khó chịu ở đâu phải ? Hay là chúng ta về ." Mặc Tiểu Tịch muốn nghe tiếp, cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ bi thương của .

      định đứng lên, lại bị Thiên Dã kéo trở lại: " chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, cần vội, còn muốn ngồi lúc, lần cuối cùng, muốn ngồi với em, ngồi đến lúc ngủ, sau đó em có thể , tới nơi em muốn, sống vui vẻ."

      " Thiên Dã..." Trong lòng Mặc Tiểu Tịch rất khó chịu , giống như muốn nứt ra.

      " Im lặng ở lại với chút, muốn nhìn thấy em , cho nên đợi sau khi ngủ, em hãy rời , đồng ý với , được ?" chỉ có thể dùng cách này, thả .

      Ở nơi bọn họ quen nhau, mà chôn vùi hạt giống tình , mai táng tình của mình, từ nay về sau, giấu ở nơi sâu nhất.

      Nước mắt của Mặc Tiểu Tịch chảy xuống mặt, cách nào thành lời.

      " Tiểu Tịch, với 'được', xin em hãy , để có thể an tâm mà ngủ, đây là mong muốn cuối cùng của ang, đồng ý với !" Thiên Dã nhàng dựa vào thân cây, nhìn mỉm cười.

      Nhìn thấy đôi mắt mong đợi và kiên định của , Mặc Tiểu Tịch cảm thấy mình hèn hạ, lau nước mắt, cho nụ cười: " Ừ, em đồng ý với , nhớ trước kia, chúng ta chơi ở đây đến quên giời quên giấc, thỉnh thoảng cũng ngủ mất, chúng ta giống như khi còn vậy, trong lúc vô tình, từ từ chìm vào giấc ngủ.

      " Ừ, từ từ chìm vào giấc ngủ, từ từ lãng quên..." Thiên Dã nhắm mắt lại, mặt hướng về phía bầu trời, hơi thở bình yên. Mặc Tiểu Tịch nén nước mắt, tựa vào vai , biết nhất định ngủ, bởi vì đây là kết cục tốt nhất của bọn họ. bầu trời, đột nhiên nổi tuyết, đây là trận tuyết đầu năm nay.

      Im lặng bay lất phất những đầu cành, giống như hoa Sơn Chi nở rộ, rất đẹp, rất sạch , giống như tình cảm của bọn họ, thuần khiết và đẹp đẽ, tuy mãi mãi có cách nào tới tình , nhưng trở thành những người cách nào thay thế trong cuộc đời của nhau.

      Tuyết lặng lẽ rơi lên mặt, lên vai bọn họ, hóa thành nước, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh, dường như mọi thứ trong trời đất đều biến mất.

      Thời gian trôi qua, hô hấp của đều đều, muốn đánh thức , cho biết, tuyết rơi, ngủ ở đây bị cảm, nhưng nhìn thấy khuôn mặt bình thản và yên tĩnh của , đành lòng đánh thức , đành lòng nhìn thấy bi thương nhìn rời , đành lòng cho thêm hi vọng, cuối cùng khiến thất vọng.
      Last edited by a moderator: 12/6/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 145: Thiên Dã cho biết ! 【Đại Kết Cục】

      Editor: Lost In Love

      Mặc Tiểu Tịch từ đâu vai ngẩng dậy, xoay người hôn lên trán : "Cảm ơn ! mãi mãi là người bạn tốt nhất của em, khi tỉnh lại, nhớ phải vui vẻ, đây là nguyện vọng lớn nhất của em, hy vọng có thể giúp em thực ."

      đứng lên, về phía trước mấy bước, sợ tỉnh, đầu lại nhìn xung quanh, liên tục mấy lần, cuối cùng tại giây phút ở cua quẹo, hạ quyết tâm, quay đầu lại nữa.

      Người đàn ông đẹp trai ngủ ở đó, bông tuyết rơi vào khóe mắt , nhanh chóng chảy xuống, phân là nước của tuyết hay nước mắt.

      Dưới tàng cây sơn chi, bông tuyết bay lượn đầy trời, chôn vùi tình của người, thuần khiết giống như tuyết, bắt đầu và kết thúc, đều sạch , nhuộm chút bụi trần.

      Mặc Tiểu Tịch đường, nhìn vạn vật thế gian biến thành màu trắng, bi thương trong lòng từ từ biến thành tự do, trở nên bình yên, chút trôi nổi, hướng về nơi nào đó, tăng bước chân.

      Vì thế, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp, vội vã muốn chạy về hướng đó.

      Nghĩa trang.

      Trong tay của Tập Bác Niên cầm hoa hồng màu trắng, xuống bậc thang, áo khoác lông cừu màu đen, những sợi tóc màu đen, đều nhuộm tuyết trắng, trong nghĩa trang chỉ có mình , yên tĩnh như chết!

      đến tầng trong đó, tới trước tấm bia mộ, bên , bởi vì đến, dường như nụ cười càng thêm rạn rỡ.

      "Vân Noãn, năm nay vẫn khỏe chứ? bận nhiều việc, nên có thời gian đến thăm em, mình em ở đây rất đơn phải , mang theo hoa hồng em thích nhất, em có vui ?" Tập Bác Niên đặt hoa xuống trước mộ, đưa tay nhổ cỏ xung quanh bia mộ, đốt điếu thuốc, ngồi xuống bên cạnh.

      "Em hận lắm phải , trả thù cho em, Vân Noãn, năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, ly hôn với Ninh Ngữ Yên, vẫn người từng làm hại em, muốn ở chung với ấy mãi mãi, em có hận ? Có trách ? Nếu trong lòng em nghĩ vậy, xin em mang tất cả oán hận, đổ lên người , đừng hận ấy, được ? cầu của đối với em, có phải hơi quá đáng , Vân Noãn, rất ấy, thế này, có phải khiến cho công chúa của chúng ta càng them vui , vậy trừng phạt , hôm nay ở đây với em cả ngày.” Tập Bác Niên vuốt ve khuôn mặt của tấm ảnh, cười dịu dàng.

      Trời tối dần, trước mộ bia, còn có thể nhìn thấy đốm lửa nhấp nháy, màn đêm nuốt chửng , hòa vào làm .

      Hôm nay là ngày buồn, năm này sang năm khác, thời gian đối với người chết, dừng lại mãi mãi, đối với người sống, còn con đường rất dài phải bước tiếp, cho đến ngày cuối cùng nào đó.

      Mặc Tiểu Tịch bất chấp bão tuyết tới nhà họ Tập, dung sức ôm Hàn Hàn vào lòng, giờ khắc này, trái tim được lấp đầy.

      Tập Bác Niên chưa về, người giúp việc cho biết, hôm nay là ngày giỗ của Tập Vân Noãn, ngày này hằng năm, đều trở về rất trễ, hoặc là về nhà, ai dám hỏi tới hay theo.

      Mặc Tiểu Tịch nằm chung với Hàn Hàn giường , nghe gió thổi vù vù bên ngoài cửa sổ, ôm cơ thể mềm mại của con trai, cả đêm ngủ.

      Ngày hôm nay cuối cùng cũng qua, khi gió tuyết từ từ ngừng lại, khi mặt trời chiếu sáng khắp nơi, tất cả mọi thứ tốt lên.

      biết mình ngủ lúc nào, khi mở mắt ra, trời sáng, ánh sáng chói mắt chiếu vào rèm cửa màu trắng, đứng dậy, dung sức vén màn ra, khắp nơi đều là tuyết, bao phủ trời và đất, giống như thềm băng tráng lệ.

      mặt từ từ lên nụ cười, càng ngày càng rạng rỡ, càng ngày càng tươi tắn.

      Dưới tàn cây sơn chi, trước bia mộ, còn ai, những nơi này từng có người nán lại, bây giờ bị tuyết bao phủ, giống như chưa từng có ai ngồi.

      Cuộc sống của tất cả mọi người, bắt đầu lại lần nữa sao?

      Tuyết lớn giữa trưa, Tập Bác Niên mới trở về công ty, nhìn thấy Thiên Dã đứng ở cửa chờ .

      Hai người tìm quán cà phê, ngồi đối diện nhau.

      “Cậu muốn gì?” Tập Bác Niên hỏi thẳng vào vấn đề.

      “Tiểu Tịch quay về, chúng tôi còn là người nữa.”Thiên Dã thản nhiên , nhìn thấy cảm xúc gì mặt .

      Tập Bác Niên mở to mắt: “ sao? Là cậu nghĩ thông suốt hay ấy ra?”

      “Việc này quan trọng sao? Tôi hy vọng sau này có thể đối xử tốt với ấy, còn có việc, tôi nghĩ tôi cần phải ra, xem như làm chuyện cuối cùng cho tiểu Tịch.” Thiên Dã nhìn .

      “Chuyện gì?” Tập Bác Niên nhìn , nghi ngờ hỏi.

      “Người hại chết em phải tiểu Tịch, là Ninh Ngữ Yên, hai năm trước, tiểu Tịch điều tra tất cả, nhưng ấy , muốn bị kích, nên thà tự mình gánh hết oan ức, cũng ra, tôi hy vọng ấy cũng gánh lấy tội danh này mãi mãi, người chết thể sống lại, và người sống dù sao cũng phải sống vui vẻ, Tập Bác Niên, đừng rối rắm trong vấn đề này nữa.” Thiên Dã đẩy tấm thẻ đến trước mặt : “Bên trong có đoạn ghi , tôi nghĩ lấy nó đả kích , cũng cần điều tra nữa, người cần bị trừng phạt, nhận lấy trừng phạt nên có, tôi chỉ mong tiểu Tịch cả đời hạnh phúc.” làm xong tất cả những việc cần làm.

      Thiên Dã đứng dậy, ra khỏi quán cà phê, biến mất ở cuối đường.

      Hai tay của Tập Bác Niên run rẩy, cầm lấy tấm thẻ, bỏ vào điện thoại di động, mở đoạn ghi ân kia ra, trong đó là cuộc chuyện của Mặc Tiểu Tịch và Ninh Ngữ Yên.

      Nội dung bên trong khiến cho vô cùng chấn động, nhớ rất nhiều chuyện, nhớ hai năm trước Mặc Tiểu Tịch mực phải hại chêt Vân Noãn, nhớ những phản ứng kỳ lạ cuối cùng lúc rời , giống như biết chuyện gì đó, quả thực có lần muốn lại thôi, nhớ , hy vọng sau khi , có thể quên chuyện của Vân Noãn, sống vui vẻ, nhớ .

      ra biết hết từ sớm, đúng là đồ ngốc, đồ ngốc, tại sao cho biết.

      Cho đến hôm nay, mới biết, người hại chết em , phải ai khác, mà là , người Vân Noãn , ra là , là người trai này, tại sao chưa bao giờ phát ra.

      Trời ạ! Rốt cuộc làm gì đối với Mặc Tiểu Tịch, làm gì đối với Vân Noãn, mới là người thể tha thứ.

      Tập Bác Niên muốn đứng lên, nhưng phát chân sớm xụi lơ ngay cả sức lực đứng lên cũng có, tim của đau giống như bị tưới a-xít-sun-phu-rít, nắm chặt điện thoại, gần như muốn bóp nát xương cốt trong nháy mắt.

      biết mình lấy sức lực đâu ra để đứng lên, bây giờ muốn gặp Mặc Tiểu Tịch.

      Xe điên cuồng chạy như bay đường, nhiều lần va vào xe khác, lúc bất chấp tất cả chạy về nhà, nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch ngồi đằng kia ăn sáng với Hàn Hàn, trong tích tắt hốc mắt ẩm ướt.
      Last edited by a moderator: 13/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :