1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoạt vợ: Cô gái, yêu phải em rồi - Hồng Phi Nhan (Full 146c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 134: Đuổi theo xe đường lớn!

      Editor: Lost In Love


      Garage!

      Trong phút chốc, chạy như bay ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy có chiếc xe chạy cực nhanh từ trong garage ra, gào thét vượt qua trước mặt .

      Tập Bác Niên lập tức lái xe đuổi theo, mẹ nó, bọn họ đến lúc nào, sao có ai báo cho biết, để bọn họ ở trong mắt của chạy trốn.

      Bên bệnh viện, cảnh sát tới bệnh viện, lúc xông vào phòng, bên trong còn ai, bọn họ lập tức đuổi ra ngoài, hỏi y tá trước quầy tiếp tân là bệnh nhân trong phòng bệnh đâu, tất cả đều ngây ngốc, người hôn mê, sao có thể biến mất lý do.

      Các y tá cố gắng nhớ lại, ban ngày người ra vào rất nhiều, xuất viện, nằm viện, đến thăm bệnh, đủ thứ người, sao có thể nhớ được nhiều như vậy.

      Ninh Ngữ Yên ra khỏi phòng bệnh lúc nào, ai biết.

      Đội trưởng Hoàng lập tức gọi điện thoại cho Tập Bác Niên: "Tập tiên sinh, chúng tôi đến chậm bước, đúng như dự đoán, Ninh Ngữ Yên tỉnh, bây giờ thấy người đâu."

      "Đội trưởng Hoàng, bây giờ tôi đuổi theo chiếc xe thương vụ của nhà mình, lập tức thông báo cho cả thành phố, phong toả các con đường quan trọng, xe tải màu trắng bạc, bảng số sau xe là 419, nhanh , tôi đuổi theo phía sau, các người đến chặn đằng trước." Tập Bác Niên vừa đạp chân ga, vừa gọi điện thoại.

      "Được, tôi lập tức gọi điện thoại, cẩn thận chút." Đội trưởng Hoàng cúp điện thoại, lập tức gọi cho cảnh sát giao thông, kêu bọn họ đặt chướng ngại vật đường, còn mình dẫn người chia ra ba đường bao vây.

      đường lớn, hai chiếc xe chạy nhanh như bay, xe cảnh sát cũng vang lên u u bốn phía.

      Nửa tiếng trước, Mặc Tiểu Tịch tưởng rằng sau khi mài đứt sợi dây là có thể chạy thoát, cửa sắt đột nhiên mở ra, bị kéo lên xe hơi.

      Tất cả những điều đó đến quá nhanh, Mặc Tiểu Tịch làm bộ là mình vẫn còn bị trói, sau khi lên xe, lắng nghe những tiếng động xung quanh, xe này hình như chỉ có hai người, bên cạnh , có người ngồi.

      "Ư..." Mặc Tiểu Tịch lắc đầu, miệng phát ra tiếng ư ư, vừa giãy giụa vừa làm loạn, muốn chọc tức bọn họ.

      "Đừng lộn xộn..."

      Mặc Tiểu Tịch cảm giác được tóc bị người ta nắm chặt, đập về phía cửa xe, giọng lạnh lùng vang lên trong khí, giọng này làm cho cả người cảm thấy ớn lạnh, đây ràng chính là giọng của Ninh Ngữ Yên.

      nghe lầm, hay ta tỉnh lại từ sớm, sau đó mượn chuyện hôn mê để nguỵ trang, lén bắt cóc và Hàn Hàn.

      Tất cả mọi chuyện, đột nhiên nối liền thành đường thẳng trong đầu , tất cả ràng, ta quá đáng sợ, quá đáng sợ.

      Thừa lúc bọn họ cho rằng thể cựa quậy, Mặc Tiểu Tịch mạnh mẽ vùng khỏi dây thừng, kéo bịt mắt và keo dán miệng ra.

      Sau khi thấy được ánh sáng, lúc nhìn thấy người đầu tiên, sợ hãi kêu lên: “Ninh Ngữ Yên, đúng là , tỉnh.” Khi nhìn thấy trong tay ta ôm đứa bé, la lớn: “Hàn Hàn, làm gì Hàn Hàn.”

      “Đương nhiên tôi tỉnh, đồ tiện nhân như cũng tỉnh, tôi thể được như ý, tôi muốn đưa chết, để đồ tiện nhân như mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.” Ninh Ngữ Yên cười ác độc.

      điên rồi, điên rồi.” Lần đầu tiên Mặc Tiểu Tịch cảm thấy sợ hãi cực độ: “ cứ nhằm vào tôi, tại sao phải cuốn lấy Hàn Hàn của tôi vào, còn nữa, cho thằng bé uống cái gì, tại sao nó lại ngủ như vậy.”

      Thấy Hàn Hàn vẫn nhúc nhích, Mặc Tiểu Tịch vô cùng lo lắng, ra tay cướp lấy, lại bị Ninh Ngữ Yên đẩy ngã, biết tại sao, chút sức lực.

      “Hừ, đừng chống cự, chỉ chịu khổ nhiều thêm thôi, phải tôi cuốn Hàn Hàn vào, là bắt buộc tôi phải cuốn nó vào, đợi lát nữa còn nhìn thấy màn kịch vui nhất.” Ninh Ngữ Yên cười xảo quyệt, ôm Hàn Hàn chặt hơn.

      Lúc Tập Bác Niên nhìn thấy ta ngã từ lầu xuống cũng liếc nhìn ta cái, bởi vì người phụ nữ này, đối đầu với nhà họ Ninh, tất cả những việc đó, khiến cho ta hoàn toàn nổi điên.

      Cho nên sau khi ta tỉnh lại, tiếp tục giả vờ hôn mê, thầm tìm hết mọi cách, ta còn quan tâm đến sống chết của mình, tới bước này, ta muốn Mặc Tiểu Tịch chết, vì mục đích này, ta tiếc bất cứ thứ gì.

      “Tiểu thư, đằng trước có xe cảnh sát, bây giờ làm sao..” Tiểu Vân liếc mắt nhìn xung quanh.

      “Mặc kệ, xông tới, cùng lắm chết chung, trong tay chúng ta có lợi thế, bọn họ làm gì được chúng ta đâu.” Ninh Ngữ yên vô cùng bình tĩnh.

      Mặc Tiểu Tịch nhìn chằm chằm vào Hàn Hàn, mặt lạnh xuống: “Ninh Ngữ yên, thù hận giữa chúng ta, đến đây chấm dứt, chờ chút, nếu cần con tin, vậy để tôi làm, thả Hàn Hàn ra , phỉa thằng bé phải thằng bé chút tác dụng nào đối với sao, cứ tiếp tục như vậy, thằng bé chết, tôi cầu xin , kêu tôi làm gì, tôi cũng làm.”

      sao?” Ninh Ngữ Yên thích thú, đưa con dao ra: “Tới đây, tự cắt mình dao, tôi vẫn còn nhân từ lắm, cắt chỗ nào tùy chọn.”

      “Cái gì... cái gì?” Mặc Tiểu Tịch chưa từng nghĩ, ta độc ác đến mức này.

      “Là tự khóc xin đòi chịu tội, tôi ghét nhất là dáng vẻ có thể vì Hàn Hàn làm bất cứ chuyện gì, khiến tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn và chán ghét, cắt , cắn mình, tôi cắt ngay dao lên người Hàn Hàn.” Ninh Ngữ Yên uy hiếp .

      “Đừng, tôi cắt, tôi cắt...” Mặc Tiểu Tịch thèm suy nghĩ, cầm dao cắt lên cánh tay mình. “A...” kêu lên tiếng đau đớn.

      Máu tươi từ tay chảy xuống xe, tỏa ra mùi tanh nồng nặc.

      “Rất tốt, rất tốt, cắt nữa .” Ninh Ngữ Yên nhìn tự mình làm mình đau đớn, trong lòng vô cùng vui sướng, người phụ nữ này nên chết như vậy.

      Mặc Tiểu Tịch lựa chọn nào khác, nghe thấy tiếng xe cảnh sát ở bốn phía, biết rất nhanh có người đến cứu bọn họ, nhưng lúc này muốn kéo lấy ta, để ta có cơ hội làm hại Hàn Hàn.

      cắn môi, lại tự cắt lên cánh tay mình dao, lúc này, có kêu, nhưng môi càng ngày càng trắng như tờ...

      “Haha... cũng có ngày như vậy, đúng là hả hê lòng người, Mặc Tiểu Tịch, chết hồ ly tinh, tiện nhân.” Ninh Ngữ Yên nổi điên tàn nhẫn đánh vào mặt , dường như muốn liên tiếp đánh nát mặt , ta hận, hận thấu xương, có lẽ ta giờ phút này, chính là hình ảnh chân nhất,

      Xe của Tập Bác Niên vượt lên, xuyên qua cửa sổ, thấy Ninh Ngữ Yên tàn nhẫn đánh Mặc Tiểu Tịch, máu cửa sổ xe, càng khiến kinh hãi.

      Lúc đến chỗ chướng ngại vật, trán của tiểu Vân cũng chảy mồ hôi, ta nhắm mắt lại, giẫm ga hết cỡ, quan tâm đến những cảnh sát tiến lên ngăn cản phía trước.

      “Dừng lại, có nghe , dừng, dừng...” Cảnh sát giao thông hét lớn, giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, cảnh sát vì mạng sống, chỉ có thể tản ra.

      Chướng ngại vật bị đâm cháy, xe của đội cảnh sát hình , xe của Tập Bác Niên, vẫn cắn chặt xe thương vụ tha.

      Cho đến khi ở cuối đường xuất hồ nước, lúc này mới có thể khiến xe của bọn họ giảm tốc độ, hai chiếc xe cảnh sát đuổi kịp và vượt qua mặt, bao vây xe thương vụ, Tập Bác Niên ở phía sau, cho bọn họ có đường lui.
      Last edited by a moderator: 20/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 135: Hai chọn 【Đại Kết Cục】

      Editor: Lost In Love



      Bốn chiếc xe đều đậu ở đó, cửa sổ xe thương vụ đóng chặt, nhìn thấy chút động tĩnh nào.

      Cảnh sát từ xe bước xuống, từ từ vây quanh xe thương vụ, nhưng bọn họ dám có hành động thiếu suy nghĩ.

      Tập Bác Niên cũng bước từ xe xuống, đến trước mặt xe thương vụ, kéo cửa xe, có thể tưởng tượng được bị khóa bên trong, đập cửa xe.

      Xe thương vụ vẫn có chút động tĩnh, giống như chiếc xe trống.

      Đội trưởng Hoàng trao đổi ánh mắt với Tập Bác Niên, trước mắt, tay bọn họ có hai người, nếu kiên quyết cạy cửa xe, sợ làm hại đến con tin, cho nên chỉ có thể đàm phán với bọn họ.

      Tập Bác Niên hiểu ý của ta, nhưng trong lòng rất lo lắng.

      "Ninh Ngữ Yên, đừng tiếp tục sai lầm nữa, bây giờ rút tay lại còn kịp, chúng ta gặp cũng chia tay cho đẹp, tôi truy cứu trách nhiệm bắt cóc với , nhưng nếu còn rút tay lại, kết quả của chỉ có con đường chết, mau mở cửa xe ra, chuyện chút ." Tập Bác Niên hét to, hy vọng có thể thay đổi chủ ý của ta.

      Trong xe.

      "Tiểu thư, hay là chúng ta xuống , tôi muốn thấy càng lún càng sâu." Tiểu Vân thấy cảnh sát bao vây bên ngoài, biết trốn thoát, ta muốn nhìn Ninh Ngữ Yên ngồi tù.

      "Tiểu Vân, sợ sao?" Lúc này, biểu bên ngoài của Ninh Ngữ Yên vô cùng bình tĩnh, chút lo sợ của kẻ bắt cóc bị bao vây cũng có.

      Tiểu Vân suy nghĩ lúc, trả lời: "Tiểu thư, tôi sợ, lúc tôi quyết định theo làm chuyện này, tôi chưa từng sợ, tôi muốn giúp xả cơn giận, nhưng tôi muốn nhìn thấy ngồi tù, trong lòng tôi cảm thấy đáng thay , vì người phụ nữ này mà thua lỗ cả cuộc đời mình, đáng, chúng ta rút tay, chúng ta trở về Đài Loan, bắt đầu lại lần nữa."

      Mặc Tiểu Tịch gục ở bên, mặt và cánh tay đều chảy máu, hơi thở yếu ớt, cũng biết, bên ngoài đều là cảnh sát, cũng nghe thấy giọng của Tập Bác Niên, nhưng biểu của Ninh Ngữ Yên khiến cảm thấy sợ hãi, ta quan tâm điều gì nữa sao.

      "Haha...rút tay, bắt đầu lại lần nữa, thể nào, thể nào, ở thời khắc Tập Bác Niên ly hôn với tôi, tôi có cách nào rút tay, tôi cam tâm, cam tâm để bọn họ sống tốt, mà tôi lại phải nhận hết đau khổ.” Ninh Ngữ Yên xong, trong mắt lộ ra vẻ bi thương.

      “Ninh Ngữ Yên, đáng thương…” Mặc Tiểu Tịch đột nhiên nở nụ cười.

      “Tôi đáng thương! Chờ lát biết ai mới là người đáng thương.” Ninh Ngữ Yên nhìn Mặc Tiểu Tịch thoi thóp, lộ ra chút chế giễu.

      Mặc Tiểu Tịch lắc đầu:” có biết đáng thương ở chỗ nào ? Bởi vì khi còn sống đều sống vì người khác, làm mọi thứ, đều phải vì mình, tôi may mắn, có thể khiến để tâm như vậy, có thể hủy hoại , cho dù chết tôi cũng lỗ, nên đừng tưởng rằng bây giờ mình thắng, thua, thua từ sớm, từ ngày hại chết Tập Vân Noãn, cuộc đời hoàn toàn chôn vùi, rơi vào ngày hôm nay, là gieo gió gặt bão.”

      “Bốp..bốp” Ninh Ngữ Yên đánh Mặc Tiểu Tịch,” chết đến nơi, còn dám giáo huấn tôi, cho dù tôi thua, cũng tìm làm đệm.”

      Ninh Ngữ Yên lấy điện thoại ra, gọi dãy số.

      Tập Bác Niên ở bên ngoài nghe điện thoại trong túi vang lên, nhìn thấy dãy số kia, vội vàng nhấc máy:”Ninh Ngữ Yên, rốt cuộc muốn thế nào?”

      gấp cái gì, vô tình với tôi, tôi cũng để nếm thử mùi vị đau khổ, kêu cảnh sát thu súng, lui ra, bằng tôi lập tức giết con trai cưng của .”

      “Tôi kêu bọn họ lui ra, đừng làm bậy.” Tập Bác Niên lấy tay ra dấu với đội trưởng Hoàng:” ta muốn các người lui ra trước, thu súng lại.”

      Tập Bác Niên thấy bọn họ làm tốt, lập tức :” làm theo lời ,tiếp theo muốn thế nào.”

      “Vậy như mong muốn.” Ninh Ngữ Yên cúp điện thoại, giao Hàn Hàn cho tiểu Vân:” ôm nó, tôi dẫn Mặc Tiểu Tịch xuống xe, đến thời khắc quan trọng rồi.”

      Cuối cùng xe cũng mở ra.

      Tập Bác Niên nhìn thấy Ninh Ngữ Yên đặt dao cổ Mặc Tiểu Tịch chậm rãi lùi về sau:” đừng kích động, có gì từ từ .” Thấy Mặc Tiểu Tịch bị đánh ra người, trong lòng vô cùng đau đớn.

      Ngoài ra ở cửa xe, tiểu Vân cũng ôm Hàn Hàn từ xe bước xuống, trong tay cũng cầm dao, đặt lên người Hàn Hàn, ta và Ninh Ngữ Yên dựa vào nhau, cùng nhìn Tập Bác Niên.

      “Ninh Ngữ Yên, tôi cầu lập tức thả bọn họ ra, nếu , tôi nhất định bỏ qua cho .” Cảm giác bây giờ của Tập Bác Niên chính là đau đớn giống như bị người ta lóc thịt, cũng lo lắng đến cả người đầy mồ hôi.

      “Ha ha,… cảm thấy, đến lúc này tôi còn có thể buông tha giữa đường sao, bây giờ tôi cho lựa chọn, con trai cưng của và đồ đê tiện này, chỉ có thể sống người, muốn ai, tôi cho 10 giây, 10 giây sau, tôi coi như bỏ cuộc.”

      Ninh Ngữ Yên nhìn thấy khổ sở, khó ra quyết định trong lòng khỏi phải vô cùng vui vẻ:”1…2’…”

      “Tập Bác Niên, mau chọn Hàn Hàn, chọn thằng bé , chọn thằng bé, mau…” Mặc Tiểu Tịch giãy dụa, dao gặm ở cổ , ma sát ra máu, khiến cho người ta người thấy mà giật mình.

      Trong lòng của Tập Bác Niên hoảng hốt, lúc này đầu óc của nah vo cùng hỗn loạn, muốn mất con trai, cũng muốn mất , nhưng phải ra lựa chọn, cần phải bình tĩnh.

      “Hàn Hàn, thả nó ra…” Tập Bác Niên hét lớn.

      Mặc Tiểu Tịch lộn xộn nữ, lựa chọn của hoàn toàn nằm trong dự liệu của Ninh Ngữ Yên:”Nhìn , Mặc Tiểu Tịch, trong lòng ta bất quá cũng chỉ như vậy thôi, bây giờ có chết, ta cũng cứu , ta cứu con trai, trong lòng ta, có ai quan trọng hơn con ta, tôi quan trọng, cũng quan trọng.”


      “Đúng! Chúng ta đều quan trọng, muốn chém giết hay róc thịt gì tùy , bây giờ kêu tiểu Vân thả Hàn Hàn ra .” Mặc Tiểu Tịch ổn định hơi thở, bình tĩnh .

      rất cảm ơn Tập Bác Niên chọn Hàn Hàn, bởi vì biết, nếu bọn họ có Hàn Hàn, cho dù bọn họ có nhiều thời gian và hạnh phúc, cũng biết dùng để làm gì, cảm ơn chọn như vậy.

      “Được thôi, tiểu Vân, đưa Hàn Hàn cho ta , rồi tôi chấm dứt mạng sống của con tiện nhân này.” Ninh Ngữ Yên với Tiểu Vân.

      Lúc tiểu Vân qua, giao Hàn Hàn cho Tập Bác Niên, dao của Ninh Ngữ Yên cũng từ từ cắt vào cổ họng của Mặc Tiểu Tịch.

      Mặc Tiểu Tịch nhắm mắt lại, chờ cái chết đến, nếu có kiếp sau, muốn gặp lại , nhau, giống rối rắm và đau khổ của đời này.

      “Đùng…”

      Tiếng súng vang lên, lúc Ninh Ngữ Yên và Tập Bác Niên chuyện, có cảnh sát hình , lén núp ở bên cạnh, lúc Ninh Ngữ Yên xuống tay, bắn vào tay ta, dao găm cùng lúc rơi xuống!

      “Tiểu Tịch..”
      Last edited by a moderator: 20/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 136: Là hạnh phúc bắt đầu sao? 【Đại Kết Cục】

      Editor: Lost In Love



      "Tiểu Tịch..." Tập Bác Niên sợ hãi gào lên, muốn bước tới đón lấy , nhưng ôm Hàn Hàn, vốn dĩ thể đưa tay ra đón.

      Theo tiếng súng vang lên, tất cả cảnh sát đều bắt đầu hành động, chế phục Ninh Ngữ Yên và tiểu Vân, đỡ lấy Mặc Tiểu Tịch, trực tiếp ôm lên xe, Tập Bác Niên cũng ôm Hàn Hàn theo.

      "Mau đưa đến bệnh viện..." Đội trưởng Hoàng với thuộc hạ lái xe bên cạnh, trong lòng cũng vô cùng sốt ruột.

      Tập Bác Niên tay ôm Hàn Hàn hôn mê, tay ôm Mặc Tiểu Tịch, cổ có máu xuống, nhìn rất đáng sợ.

      Hơi thở của Mặc Tiểu Tịch vô cùng mong manh, đau đớn ra lời, cũng mệt mỏi nhắm mắt lại.

      "Tiểu Tịch, sao rồi, sao rồi, em an toàn, em đừng chết, em mở mắt ra nhìn , là , luôn ở bên em, em sao rồi, chúng ta bệnh viện, đừng sợ, ai có thể làm hại em đâu." Tập Bác Niên liên tục hôn lên mặt , khuôn mặt bị thương khiến đau lòng đến thở được, mắt cũng ướt.

      Mặc Tiểu Tịch cảm nhận được đôi môi mềm mại của mặt , miệng vết thương giống như đau nữa, bây giờ có bên cạnh , lo lắng cho , khổ sở vì , chút vậy thôi, đủ làm cảm thấy hạnh phúc!

      Tập Bác Niên cứ như vậy, duy trì động tác, mãi tới khi đến bệnh viện.

      Sau hai tuần, Mặc Tiểu Tịch lại vào phòng cấp cứu lần nữa, lần này cũng liên quan đến Hàn Hàn.

      Tay của Ninh Ngữ Yên bị bắn trúng, lấy viên đạn ra, băng bó kỹ, được đưa đến sở cảnh sát cùng với tiểu Vân, nhốt ở trại tạm giam.

      Hàn Hàn bị đánh thuốc mê, sau khi bác sĩ đều trị cho thằng bé, mới tỉnh lại, nếu kéo dài mấy ngày nữa, có thể nguy hiểm đến tính mạng.

      Vết thương cổ Mặc Tiểu Tịch cắt sâu, tổn thương đến động mạch, nhưng cánh tay bị tra tấn đầy thương tích, lớn , sâu cạn giống nhau, có nhiều vết bầm, đó đều là bị Ninh Ngữ Yên và tiểu Vân đánh.

      Tập Bác Niên ngày đêm ở trong bệnh viện chăm sóc , sợ Hàn Hàn thấy bị thương, thằng bé sợ hãi, cho nên tạm thời dẫn theo người giúp việc trong nhà đến.

      Lần kiện bắt cóc này, từ lúc xảy ra kết lúc kết thúc, tổng cộng ba ngày, bên ngoài ai biết, Tập Bác Niên xử lý vô cùng bí mật, sợ sau khi đưa đến chú ý của truyền thông, chỉ làm việc càng hư thêm.

      Thiên Dã và Tô Lộ Di đều cho rằng, Mặc Tiểu Tịch bận rộn chăm sóc Hàn Hàn, nên nhấc điện thoại , ai nghĩ tới , trong này xãy ra chuyện đáng sợ như vậy .

      Đến bây giờ , bọn họ vẫn biết , Mặc Tiểu Tịch cũng muốn khiến người khác lo lắng cho , nên kêu Tập Bác Viễn đừng thông báo cho bọn họ .

      “ Hôm nay có tốt lên chút nào ?” Tập Bác Niên đút cháo cho , cẩn thận thổi nguội , mới đưa đến miệng .

      “ Tốt hơn nhiều rồi , miệng vết thương vẫn hơi đau , lần này có thể thoát chết , là may mắn lớn .” Mặc Tiểu Tịch ăn hết cháo , nở nụ cười nhạt với .

      “ Ninh Ngữ Yên , bị khởi tố tội có ý định giết người , đoán chừng phải ngồi tù 20 năm , em yên tâm , ta thể làm chuyện ác nữa .” Sáng sớm Tập Bác Niên nhận được điện thoại của sở cảnh sát , lập án.

      Mặc Tiểu Tịch nghe vậy , trong lòng cảm thấy vui vẻ , mà cảm thấy nặng trĩu : “ ngờ, cuối cùng ta lại rơi vào kết cục này , thực ra ta có rất nhiều lựa chọn .”

      “ Ăn , đừng suy nghĩ nhiều .” Tập Bác Niên đưa cháo đến bên miệng , thực ra Ninh Ngữ Yên biến thành như vậy , ngờ , biết ta ác độc , sau năm ba lần tổn thương đến Hàn Hàn , mới hạ quyết tâm ly hôn với ta , sau khi chia tay , ta vẫn có thể sống cuộc sống của mình , cũng nghĩ cạn tàu ráo máng .

      Người đuổi tận giết tuyệt ta , hoàn toàn chính là ta .

      “ Sau khi xuất , đến nhà họ Tập ở , và nhà họ Ninh chiến tranh, sau này có lẽ còn dữ dội hơn , sợ em và Hàn Hàn lại xảy ra chuyện nữa , ở nhà họ Tập yên tâm hơn .” Tập Bác Niên nhân cơ hội này đề nghị đến nhà họ Tập , rất lo lắng cho bọn họ , thứ hai , cũng muốn mượn cơ hội này thuyết phục .

      Mặc Tiểu Tịch im lặng , đột nhiên biết gì cho phải .

      Tập Bác Niên mỉm cười , thái độ này của , cũng xem như nhà ngầm đồng ý .

      Mấy ngày sau , Mặc Tiểu Tịch có thể xuất viện , Tập Bác Niên hỏi , trực tiếp đưa đến nhà họ Tập .

      Sau hai năm trở về chỗ này , khiến cho Mặc Tiểu Tịch có cảm giác giống như nằm mơ , biết tại sao mình đồng ý đến đây , có lẽ bởi vì Hàn Hàn , có lẽ bởi vì lúc bị thương , đối xử chân thành làm cho lòng có chút dao động , biết , biết .

      Đến nhà họ Tập , Hàn Hàn chơi thảm cỏ .

      Chuyện này mấy ngày trước , đối với thằng bé , giống như giấc ngủ dài .

      Nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch đến , Hàn Hàn vô cùng vui vẻ : “ Mẹ …khi nào chúng ta siêu thị nữa ạ , ba hôm đó Hàn Hàn ngủ quên ngựa gỗ , vì thế mẹ ôm Hàn Hàn về có phải vậy ?”

      “ Đúng vậy !” Mặc Tiểu Tịch mỉm cười , theo ý của Hàn Hàn : “ Con nha , có lẽ là hôm đó chơi mệt quá , nên mới ngủ thiếp .”

      “ Lần sau , con bao giờ ngủ nữa , con muốn với ba mẹ .” Hàn Hàn thân thiết dựa vào người .

      Mặc Tiểu Tịch ôm lấy thằng bé : “ Tốt ! Vậy con phải ngoan ngoãn mới có thể , bây giờ mẹ chơi chung với con được ?” Hàn Hàn bị ảnh hưởng gì ở vụ bắt cóc , vậy còn gì tốt hơn .

      Cuối cùng Hàn Hàn cũng chỉ là đứa bé hai tuổi , suy nghĩ nhiều , nghe Mặc Tiểu Tịch muốn chơi với nó , kéo lên thảm cỏ chơi tiếp .

      Thời tiết hôm nay vô cùng tốt , khí cũng rất mát mẻ , đẹp giống như sau sau cơn mưa trời lại sáng .

      Ninh Hải Thành biết tin con ngồi tù , huyết áp lên cao , trong phút chốc sụp đổ , ông ta ngờ con mình làm như vậy , nếu ông ta biết , ông ta đồng ý .

      còn trẻ như vậy , sao có thể ngồi tù .

      Ông ta tạm thời buông việc chiến tranh với Tập Bác Niên xuống , toàn tâm toàn ý vùi vào chuyện cứu Ninh Ngữ Yên , mời luật sư tốt nhất thưa kiện cho ta .

      Cho tới bây giờ , kiện bắt cóc này mới nổi hết lên mặt nước , người bên ngoài đều biết .

      Cho tới bây giờ , kiện bắt cóc này mới nổi hết lên mặt nước , người bên ngoài đều biết .

      Công việc quay phim của Thiên Dã cũng sắp kết thucs , sau khi nghe tin này , lập tức chạy về , thể tin , xảy ra chuyện lớn như thế , Mặc Tiểu Tịch lại giữ bí mật .

      chạy thẳng từ sân bay đến nhà họ Tập .

      Mặc Tiểu Tịch thấy đến , trong lòng có chút áy náy , từng chờ quay phim trở về : “ Công việc quay phim bên kia kết thúc rồi sao ?”

      “ Mặc Tiểu Tịch , rốt cuộc em muốn giữ bí mật đến bây giờ ?”

      “ Hàn Hàn muốn trở về , cho nên em mới về ở chung với thằng bé thời gian, em ở lại đây luôn .” Mặc Tiểu Tịch tưởng là chuyện đột nhiên chuyển chỗ .

      chuyện bị Ninh Ngữ Yên bắt cóc , qua tuần em vẫn với , rốt cuộc em có xem là bạn trai của em ?” Thiên Dã rất tức giận , lúc sống chết , còn yên ổn ngủ ở khách sạn .

      Tập Bác Niên đứng ở cửa , nghe bọn họ chuyện .

      Chương 137: với Thiên Dã, hay ở cùng với Tập Bác Niên và Hàn Hàn! 【 Đại Kết Cục 】

      Editor: Lost In Love



      Mặc Tiểu Tịch cười khẽ: " xin lỗi! Nhưng tất cả mọi chuyện qua, bây giờ em rất tốt, sau khi đến bệnh viện rồi xuất viện, em nghĩ quay phim, gọi đến cũng vô ích, cho nên với ."

      "Sau này được vậy nữa đó, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều phải cho biết đầu tiên, có nghe ?" Thiên Dã nghiêm túc .

      "Vâng! Tuân lệnh, đừng tức giận nữa." Mặc Tiểu Tịch rất ít khi nhìn thấy giận như vậy, chỉ biết ra sức lấy lòng.

      Thiên Dã thấy như vậy, muốn tức cũng tức được: "Em định ở đây bao lâu, bây giờ diễn xong rồi, theo về ."

      "Vậy, vậy Hàn Hàn, có thể thằng bé muốn ." Mặc Tiểu Tịch hơi do dự .

      "Là Hàn Hàn muốn hay em muốn." Sắc mặt của Thiên Dã trầm xuống, chuyện sợ trong lòng, cuối cùng cũng xảy ra.

      Mặc Tiểu Tịch vội : "Đương nhiên phải, em cũng muốn ở đây, đừng hiểu lầm." Tại sao những lời này, cảm thấy giống như mình dối.

      Ở đây, bây giờ mỗi ngày của đều trôi qua rất nhanh, tuy biết nên, và Tập Bác Niên kết thúc, nhưng dịu dàng và săn sóc gần đây của , khiến có chút mê muội.

      Đây là lúc nên tỉnh táo lại.

      "Được rồi, hôm nay em rời khỏi đây, nếu Hàn Hàn muốn ở lại, em cũng miễn cưỡng dẫn nó , trải qua chuyện lần này, em suy nghĩ rất nhiều, thương Hàn Hàn, nhất thiết phải giữ thằng bé bên cạnh, tuy rằng nó còn , nhưng nó nên có quyền lựa chọn." Mặc Tiểu Tịch chân thành , trong lòng vô cùng buồn phiền.

      Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân: "Muốn đoạt hay buông, đều là em , Mặc Tiểu Tịch, em đúng là biết tự bào chữa."

      Mặc Tiểu Tịch và Thiên Dã quay đầu lại, nhìn thấy Tập Bác Niên từ bên ngoài bước vào, tới đây bao lâu rồi.

      "Tại sao ở ngoài nghe lén chúng tôi chuyện?" Mặc Tiểu Tịch vui , trong nội lòng có chút chột dạ.

      "Tại sao lại là nghe lén, đây là nhà của tôi, tôi tan làm, qua chỗ này, vậy cũng gọi là nghe lén?" Tập Bác Niên lạnh lùng giễu cợt , từ giây phút nghe muốn rời khỏi đây, tim của lập tức lạnh xuống, hoàn toàn lạnh xuống.

      Mặc Tiểu Tịch liếm môi: "Đây là tôi đúng, nên chuyện lớn tiếng ở nhà , tôi muốn hỏi Hàn Hàn số chuyện, hy vọng ngăn cản."

      "Hỏi gì? Hỏi thằng bé đồng ý ở đây với người cha là tôi, hay rời khỏi đây với người mẹ ruột như em sao? Tôi cho em biết, nó nhất định trả lời em, nó muốn cả hai , mà em , bây giờ nhất định phải , phải sao ?” Trong lòng Tập Bác Niên vô cùng đau đớn , cho rằng sau khi trải qua sống chết , bọn họ có thể ở chung với nhau , nhưng vẫn vậy , có gì thay đổi .

      “ Đúng , tôi phải , bởi vì tôi và còn bất cứ quan hệ gì nữa , mà Hàn Hàn , tôi cũng phải chấp nhận quyết định của thằng bé , ép buộc nó nữa , tất cả mọi chuyện , vẫn nên có cái kết .” Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch cũng rất đau .

      vậy , em còn xuất để làm gì , em muốn đến giành Hàn Hàn , rồi em đến , bây giờ câu tôn trọng thằng bé , em lập tức muốn , em đáng giận , Mặc Tiểu Tịch , em có biết , em làm tổn thương thằng b é , Hàn Hàn nhìn thấy Ninh Ngữ Yên xấu xa, bây giờ lại nhìn thấy em ích kỷ , cái gì mà luôn miệng nó , con mẹ nó , tất cả đều là nhảm .” Lòng của Tập Bác Niên chảy máu .

      biết mình nên lấy lý do gì giữ lại , sợ lại mất , nhưng phải

      Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch nghiêng , im lặng lâu .

      Trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh như chết , lúc có Ninh Ngữ Yên , tưởng rằng bầu trời trong , nhưng cuộc sống đơn giản vậy , muốn Thiên Dã đau lòng , muốn Hàn Hàn đau lòng , cũng muốn Tập Bác Niên đau lòng , nhưng cuối cùng , dù sao cũng có người tổn thương .

      thể quan tâm nhiều như vậy .

      rất đúng , có lẽ tôi nên xuất , vậy , chừng mang đến cho Hàn Hàn nhiều khổ sở như thế , chừng tôi xuất , Ninh Ngữ Yên cũng đối xử với Hàn Hàn như vậy , các người vẫn nhà hạnh phúc , phải , tôi nên xuất .” Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch vô cùng khó chịu , mấy ngày nay vẫn suy nghĩ , tất cả những chuyện xảy ra , mới đúng là đầu sỏ , mới đúng là người dẫn hỏa.

      “ Hừ … , nhưng em xuất , đáng giận nhất chính là , em xuất , đảo lộn tất cả , bây giờ còn muốn theo tên mặt trắng này rời , phải đúng , vậy , nhưng em cần phải tìm Hàn Hàn , tôi sớm , hoặc là em ở lại , ở chung với tôi và Hàn Hàn , hoặc là mình rời , em đừng dài dòng dây dưa , dứt khoát nhanh chút , lại càng nên kiếm cớ cho bản thân .” Tập Bác Niên bị kích thích , ngực nổ tung đau đớn , đụng cũng thể đụng .

      Thiên Dã nắm tay vai Mặc Tiểu Tịch : “ Tiểu Tịch , cũng tông trọng lựa chọn của em , oán giận em .”

      hay ở ! Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch vô cùng phân vân .

      “ Tiểu Tịch … nếu em muốn , em có thể thẳng , có thể chịu đựng được .” Thiên Dã giữ chặt , giống như biết suy nghĩ trong lòng , nhưng chỉ muốn bỏ qua .

      Mặc Tiểu Tịch thở dài trong lòng : “ Thiên Dã , em về với .”

      Tim của Tập Bác Niên chấn động nặng nề : “ Mặc Tiểu Tịch , sau này em mãi mãi đừng xuất trước mặt tôi và Hàn Hàn , em phải mẹ nó .”

      “ Nếu Hàn Hàn muốn theo tôi , tôi dẫn nó .” Mặc Tiểu Tịch vẫn kiên trì!

      “ Em đừng hòng , muốn với cậu ta , bây giờ lập tức ngay , tôi xem như em chết , sau này đừng đến tìm tôi và con trai .” Tập Bác Niên giận dữ rời khỏi phòng khách , luôn siết chặt quả đấm , giống như muốn bóp nát xương cốt của mình .

      Hàn Hàn ngủ lầu , Tập Bác Niên lên lầu , nhàng ôm lấy thằng bé , qua loa thu dọn mấy bộ quần áo , sau đó rời khỏi nhà họ Tập .

      muốn dẫn Hàn Hàn đâu ?” Mặc Tiểu Tịch đuổi theo ra cửa .

      “ Cha con chúng tôi , muốn ra ngoài nghỉ , phải em muốn cùng với tên mặt trắng kia sao , quan tâm đến chúng tôi làm gì ?” Tập Bác Niên khởi động xe , giống như cơn gió chạy , muốn để suy nghĩ lại tốt , rốt cuộc bên nào mới quan trọng .

      Hàn Hàn ngủ , chuyển người lại ngủ tiếp .

      Mặc Tiểu Tịch trơ mắt nhìn rời , trong lòng rối thành cục , thể nhìn thấy con trai nữa sao ?

      “ Tiểu Tịch , đừng đau lòng , chúng ta thôi , sau này ta trở về , chúng ta vẫn có cơ hội mang Hàn Hàn về .” Thiên Dã ôm , đỡ lên xe , thể mất , cho dù biết , bây giờ trong lòng rất đau khổ .

      Tập Bác Niên dẫn Hàn Hàn , vừa vặn nửa tháng , chờ Mặc Tiểu Tịch gọi điện thoại tới , tin , muốn Hàn Hàn .

      hiểu đối với chuyện này , ép cũng ép được , phải để tự suy nghĩ cẩn thận , suy nghĩ thông suốt .

      Mặc Tiểu Tịch trở về căn hộ , lại lần nữa vùi đầu vào công việc , có Tập Bác Niên ở đó , Hàn Hàn nhất định rất an toàn , nhưng mỗi ngày , nhớ Hàn Hàn đến tim cũng bốc cháy , nhưng thể để Thiên Dã phát .
      Last edited by a moderator: 25/5/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 138: Do dự! 【 Đại Kết Cục 】

      Editor: Lost In Love



      Kỳ thực sao Thiên Dã có thể phát ra tâm của , luôn yên lòng, còn dáng vẻ miễn cưỡng vui vẻ, đều thu vào mắt.

      Chẳng qua là chờ, chờ vui vẻ, với bản thân, dù sao cũng phải có quá trình, nhất định vui vẻ lên.

      "Tiểu Tịch, ngày mai chính là ngày công diễn, em hồi hộp sao?" Lúc ăn cơm tối, Thiên Dã hỏi.

      "Hả?" Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng hỏi: " vừa gì, em nghe thấy, có thể lại lần nữa ?"

      Khoảng cách gần như vậy, nghe thấy gì, trong lòng Thiên Dã có chút mất mát, nhưng làm bộ như có chuyện gì, hỏi lại: " hỏi em, ngày mai công diễn, trong lòng có hồi hộp sao?"

      "Đương nhiên có hồi hộp, nhưng em làm tốt, chẳng qua là bây giờ có thay đổi lớn, lúc đầu em vì đoạt lại Hàn Hàn mới cố gắng tiến vào làng giải trí, mà tại, em lại muốn buông thằng bé ra, trong lòng đột nhiên mất trọng tâm." Mặc Tiểu Tịch có chút khẩu vị, lập tức bỏ đũa xuống.

      "Đừng như vậy! Dù sao cuộc sống vẫn có mục tiêu, em bước vào, tại sao nổ lực làm tốt, chuyện khác, cứ thuận theo tự nhiên , nếu như mỗi chuyện trong đời, chúng ta đều có thể an bày, tính toán trước, khôngc có nhiều buồn vui li hợp rồi." Thiên Dã an ủi , cũng an ủi mình.

      Tuy rằng bây giờ ngồi bên cạnh , nhưng cảm thấy, lòng của , ở nơi rất xa.

      Mặc Tiểu Tịch gật đầu, tiếp nữa, ăn xong cơm tối, tới ban công ngồi, nhìn ánh đèn của thành phố, trước mắt đột nhiên mất tiêu điểm.

      Bây giờ có thể làm, chỉ là dồn hết sức vào chuyện trước mắt, có lẽ từ từ, có thể tìm được mục tiêu của cuộc đời.

      Trải qua khoảng thời gian đau khổ, cuối cùng cũng đến lúc yên bình, lại cảm thấy mình bỏ qua nhiều thứ quan trọng, hiu quạnh, đau đớn, chỉ có trống trải.

      Thiên Dã đứng trong phòng nhìn , lòng cũng trống rỗng.

      Hôm sau, Mặc Tiểu Tịch bận rộn cả ngày, ngay cả thời gian uống nước cũng có, ở trong bận bịu, từ từ quên mất việc nghĩ tới chuyện khác, cũng cảm giác ở sân khấu.

      Ngày công diễn, trong nhà hát lớn ngồi chật kín người.

      ngày trước Tập Bác Niên và Hàn Hàn trở về từ Paris, nghe vở ca kịch của Mặc Tiểu Tịch được công chiếu, mua vé đến xem, phải muốn xem nhảy có tốt hay , mà chỉ muốn xem, lúc nhìn thấy bọn họ, còn có thể bình tĩnh hay , xem có phải để ý .

      cũng biết hành động bây giờ của mình rất trẻ con, nhưng kiềm chế được.

      và Hàn Hàn ngồi ở hàng đầu tiên, cách sân khấu gần nhất, lúc bức màn lớn kéo ra, lúc buổi biểu diễn bắt đầu, tiếng nhạc êm ái kỳ ảo phối hợp với điệu múa đẹp đẽ bồng bềnh, khiến mọi người ngây ngất, Hàn Hàn hưng phấn vỗ tay: "Mẹ nhảy giỏi, mẹ xinh đẹp."

      Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Mặc Tiểu Tịch ở bên , cũng người thấy Tập Bác Niên và Hàn Hàn, lòng của phút chốc sáng lên, càng ra sức biểu diễn, khiến cho thị giác của mọi người vô cùng hưởng thụ.

      Lúc kết thúc, tất cả đều đứng dậy vỗ tay, bởi vì quá tuyệt vời.

      Tô Lộ Di và Lam Dật ở phía sau sân khấu, cũng rất hưng phấn, lần đầu công diễn thành công, điều này vô cùng quan trọng, kể từ nay, bất luận là danh tiếng hay lời khen ngợi, đều được cải thiện rất nhiều.

      Mặc Tiểu Tịch xuống khỏi sân khấu, tới sau phòng nghỉ.

      vào, nhìn thấy Tập Bác Niên mặc áo khoác màu đen đứng cùng Hàn Hàn ở bên trong.

      "Hàn Hàn..." Mặc Tiểu Tịch chạy tới, ôm lấy Hàn Hàn, hôn lên mặt thằng bé: "Nửa tháng nay, cùng ba đâu nào?"

      "Con rất nhiều rất nhiều nơi, ở đâu cũng rất đẹp, ba mẹ có việc, nên thể chung, đáng tiếc." Hàn Hàn dựa vào lòng , vô cùng thân thiết cười.

      "Đúng, đáng tiếc." Mặc Tiểu Tịch nhìn thoáng qua Tập Bác Niên, rốt cuộc muốn làm gì, dẫn con trai ra ngoài lâu như vậy, hôm nay lại đột nhiên xuất .Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Tập Bác Niên nâng tay, nhìn đồng hồ: "Hàn Hàn, thời gian còn sớm, chúng ta về nhà thôi." đứng dậy, ôm Hàn Hàn từ trong tay Mặc Tiểu Tịch qua.

      Mặc Tiểu Tịch còn chưa ôm đủ, bị đoạt mất, trong lòng có chút nóng nảy: "Thời gian còn sớm, bây giờ hai người muốn đâu sao?"

      "Còn sớm sao? Tôi cảm thấy còn sớm nữa, với lại Hàn Hàn cũng đến giờ phải ngủ, hôm nay biểu diễn rất thành công, chúc mừng em." Tập Bác Niên tuỳ ý .

      "Vậy...chúng ta ăn cơm , tôi vừa mới gặp Hàn Hàn, thể dẫn thằng bé ngay." Mặc Tiểu Tịch biết cố ý làm vậy.

      Tập Bác Niên cười: "Tại sao tôi thể, em cảm thấy chúng tôi quan trọng, chúng tôi cũng cảm thấy em quan trọng, thuận tiện cho em biết, tôi quyết định tìm cho Hàn Hàn người mẹ, chừng ngày nào đó, em muốn gặp thằng bé lần cũng rất khó khăn."

      Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch trắng bệch: "Ý là gì?"

      Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      mặt chữ em nghe đấy, nhà họ Tập thể có nữ chủ nhân lâu, Hàn Hàn cũng thể có mẹ, vị trí mà em muốn có rất nhiều người phụ nữ muốn đoạt lấy, bây giờ phải tôi ép em, mà là báo cho em biết tiếng, cho em mặt mũi lắm rồi." Tập Bác Niên thong dong tự đắc .

      "Tôi cần thông báo, muốn tìm phụ nữ, tuỳ thôi." Trong lòng Mặc Tiểu Tịch vô cùng sợ hãi, đương nhiên hy vọng chuyện này xảy ra, nhưng lại muốn để đắc ý.

      "Em có thể tìm tên mặt trắng , bỏ mặc con trai, tôi tìm phụ nữ cũng là bình thường, phải sao, em cần phải tức giận." Tập Bác Niên mỉa mai.

      Mặc Tiểu Tịch chịu được lời mỉa mai: "Con mắt nào của nhìn thấy tôi tức giận, vẫn là tự mình tưởng tượng ra thôi, cần hở tí là kích thích tôi, như vậy rất vô nghĩa."

      "Hai người đừng cãi nhau." Hàn Hàn ngăn cản , khuôn mặt đầy vẻ chán nản và buồn bã.

      "Xin lỗi, Hàn Hàn, mẹ và ba có cãi nhau, là đùa." Mặc Tiểu Tịch vội vàng giải thích, rất sợ nhìn thấy dáng vẻ vui của Hàn Hàn.Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      "Đúng vậy, ba mẹ đùa, đừng vui nhé." Tập Bác Niên chỉ lo tranh cãi với Mặc Tiểu Tịch, quên mất dáng vẻ chuyện này, làm tổn thương đến Hàn Hàn.

      Hàn Hàn dựa vào vai Tập Bác Niên: "Con muốn nhìn thấy hai người cãi nhau, con muốn ba mẹ đều vui vẻ, đều rời khỏi con."

      Mặc Tiểu Tịch và Tập Bác Niên nhìn đối phương cái, trong lòng vô cùng xúc động, trái tim của trẻ con là dễ bị tổn thương nhất, cũng nhạy cảm nhất.

      "Ba luôn ở cùng với con, rời khỏi con, con hỏi mẹ , xem mẹ có đồng ý ở cùng con ?" Tập Bác Niên nhìn Mặc Tiểu Tịch, trong mắt chứa đựng tình sâu sắc, rất muốn, trở về bên cạnh , vừa rồi vậy, cũng là cố ý chọc giận .

      "Em...mẹ ở cùng với Hàn Hàn được , con nhớ mẹ." Hàn Hàn nhào qua, ôm lấy Mặc Tiểu Tịch.

      Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      "Mẹ cũng rất nhớ con." Trái tim của Mặc Tiểu Tịch vô cùng mềm mại, ôm Hàn Hàn, trong lòng càng lo lắng hơn.

      Rốt cuộc nên làm gì mới tốt!
      Last edited by a moderator: 3/6/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 139: Xì căng đan 【 Đại Kết Cục 】

      Editor: Lost In Love



      "Nếu muốn ăn cơm, về nhà ăn , tới hay tuỳ em." Tập Bác Niên kéo Hàn Hàn qua: "Chúng tôi ở bãi đậu xe chờ em, cho em nửa tiếng, tới, chúng tôi lập tức lái xe ."

      xong, ôm Hàn Hàn bỏ , giờ phút này, trong lòng dường như nắm chắc, nhất định tới, bên miệng khỏi lộ ra nụ cười gian, giữa bọn họ có Hàn Hàn, mãi mãi thể cắt đứt quan hệ.

      nhất định có cách, khiến Mặc Tiểu Tịch ngoan ngoãn tới bên cạnh .

      Mặc Tiểu Tịch thấy bọn họ ra ngoài cửa, thầm nghĩ, nên hay , nếu , Hàn Hàn nhất định buồn, nhưng nếu , giải thích với Thiên Dã thế nào cho tốt.

      Trong lòng vô cùng phiền muộn.

      Vào phòng thay quần áo, cởi trang phục biểu diễn xuống, tẩy trang, Tô Lộ Di từ ngoài cửa vào.

      "Tiểu Tịch...đêm nay rất thành công, có tiệc chúc mừng, sửa soạn xong ra nhé, chúng tôi chờ bên ngoài, hôm nay là nhân vật chính, thể ." Tô Lộ Di vỗ vai : "Tôi còn phải qua bên cạnh thông báo cho các diễn viên khác, lát gặp lại."

      ", Lộ Di, hôm nay tôi..." Mặc Tiểu Tịch muốn thể , quay đầu lại, Tô Lộ Di giống như cơn gió vụt ra ngoài, làm có cơ hội để lên tiếng.

      Tập Bác Niên đợi ở bãi đậu xe, muốn khiến Hàn Hàn thất vọng, nhưng bên Tô Lộ Di, cũng muốn tiếng, nếu , để tất cả mọi người đợi tốt.

      Sau khi Mặc Tiểu Tịch chuẩn bị tốt, ra ngoài cửa, muốn tìm Tô Lộ Di, có việc đến tiệc chúc mừng được, tìm hết căn phòng bên cạnh cũng bóng người, chẳng lẽ đều ra bãi đậu xe?

      Đến bãi đậu xe, quả nhiên thấy các nhân viên công tác và Tô Lộ Di đều ở đó, còn có ít phóng viên.

      "Các vị! Nữ chính của chúng ta đến rồi! Các vị có chuyện gì để đến tiệc chúc mừng hỏi , được ?" Tô Lộ Di cười vẫy tay với Mặc Tiểu Tịch, ý bảo nhanh lên.

      chỗ khác, Tập Bác Niên đậu xe ở đó, thấy Mặc Tiểu Tịch về phía kia, sắc mặt tối sầm.

      Mặc Tiểu Tịch nhìn thấy Tập Bác Niên, nhưng dù sao cũng phải qua với Tô Lộ Di tiếng.

      bước nhanh về phía Tô Lộ Di, muốn tiếng rồi trở lại bên Hàn Hàn ngay, mới vừa mở miệng: "Lộ Di, tôi..."

      "Đừng có tôi nữa, mau lên xe, tôi có chuyện muốn với ." tại Tô Lộ Di vô cùng hưng phấn, mạnh mẽ kéo Mặc Tiểu Tịch lên xe.

      Nhưng Tập Bác Niên nhìn thấy cảnh này, cho rằng Mặc tiểu Tịch chủ động lên xe tức giận lái xe bỏ , Hàn Hàn ở bên cạnh cũng hết sức chán nản.

      Mặc Tiểu Tịch ở xe nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng bây giờ cũng đuổi kịp xe , hơn nữa bên ngoài còn có nhiều người như vậy.

      “Nghĩ gì vậy? Vẻ mặt thế này, có phải có chuyện gì ?” Tô Lộ Di chú ý thấy dáng vẻ mặt ủ mày chê của , khỏi hỏi.

      “À, có gì, tôi sao” Mặc Tiểu Tịch lắc đầu, thế này, cũng vô ích:” phải muốn đến lễ chúc mừng sao, vậy thôi” Hôm khác có thời gian đến xin lỗi với Hàn Hàn.

      “Nghe ra, có phải vốn định ?” Tô Lộ Di là người thông minh, chút thôi nghe ra.

      Mặc Tiểu tịch gật đầu, úp mở :” Vốn là có số chuyện”

      Tô Lộ Di thay đổi tư thế ngồi: “tiểu Tịch…, hôm nay công diễn rất thành công, sau này càng bận hơn nữa, phải mang công việc đặt lên trọng tâm của cuộc sống, nhưng và Thiên Dã lại rất giống nhau, cho rằng diều quan trọng nhất phải là công việc, dù sao chúng ta cũng phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình, có đúng ? Muốn làm làm, muốn làm bỏ, vậy được”

      ta vậy ý là muốn giữ Mặc Tiểu Tịch lại, ta sợ Tập Bác Niên gay chia rẽ, Mặc Tiểu Tịch rời khỏi làng giải trí!

      “Tôi hiểu ý của ” Mặc Tiểu Tịch cười , đúng vậy, dù sao cũng nên chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, cuộc sống là có cách nào tính toán và đoán trước được, cũng thể luôn tính toán lại.

      “Tôi biết Tiểu Tịch người rất có lòng trách nhiệm, đúng rồi, vừa rồi đạo diễn Tưởng gọi điện thoại đến , muốn hẹn ăn cơm, tìm quay phim, với lại ngày mai có mấy nhà đầu tư, cũng muốn ăn bữa cơm với , nhất định phải nắm chắt cơ hội, được những nhân vật lớn đó xem trọng, sau ngày hợp đồng biểu diễn, quảng cáo liên tục tìm đến , muốn nổi cũng khó.

      Biểu của Mặc Tiểu Tịch vô vùng bình thản, dáng vẻ có chút hứng thú lắm:” Tất cả đều nghe theo Lộ Di sắp xếp”

      “Rất tốt, yên tâm, tôi xử tệ với ” Tô Lộ Di cười đến khong khép miệng.

      Trong tiệc chúc mừng những người trước kia đối xử lạnh nhạt với , đều để khuôn mặt chào đón , cả buổi tối, ngừng có người đến chúc mừng, làm quen với .

      Mà quanh quẩn trong lòng của Mặc Tiểu Tịch, từ đầu đến cuối đều là khuôn mặt nhắn thất vọng của Hàn Hàn.

      Lúc tiệc chúc mừng gần kết thúc, Thiên Dã xuất , lại dấy lên trận bùng nổ. tại, tất cả mọi người đều biết thiên Dã và Mặc Tiểu tịch là đôi, cũng chỉ biết đến chúc mừng cho .

      đến trễ, đường đến đây, xem biểu diễn điện thoại di động, rất tuyệt vời.” Thiên Dã ở trước mắt mọi người ôm Mặc Tiểu Tịch, để bày tỏ chúc mừng.

      “Cảm ơn!” Mặc Tiểu Tịch cười khẽ.

      Các phóng viên chạy nhanh đến chụp lại cảnh này, ngày mai lên trang đầu của bài viết, lại có tin tức rồi.

      “Có muốn sớm chút , ở đây chán quá” Thiên Dã ghé vào tai .

      Mặc Tiểu Tịch cầu còn kịp, cũng thích những chỗ thế này, hơn nữa bây giờ tâm trạng vô cùng buồn phiền:” Được! nghĩ cách dẫn em

      Thiên Dã đúng dậy:” Vậy tiểu thư xinh đẹp, em chỉ cần khoác tay là được” Thiên Dã mở rộng cánh tay, cười hết sức rạng rỡ, xán lạn.

      Mặc Tiểu Tịch bật cười, đưa tay khoác lên khủy tay , giống như vương tử, dịu dàng săn sóc, lại giống như ánh sáng siêu nhiên, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      quang minh chính đại dẫn ra ngoài, quan tâm đến tiếng hò hét và bàn luận của người khác, cứ tự nhiên như vậy.

      “Em biết , giây phút này chờ rất lâu, hy vọng có thể cùng với em, chút kiêng kỵ trong đám đông, cần quan tâm đến cái nhìn của người khác, cảm giác này tốt” Thiên Dã cười nhạt, nụ cười thẳng đến trái tim.

      Mặc Tiểu Tịch khẽ nhấp miệng, tránh né ánh mắt của .

      Hôm sau, tin tức đêm qua truyền ra cả thành phố đều biết, Tập Bác Niên nhìn thấy tin tức bọn họ hôn nhau ngọt ngào, tức giận cầm lây nước trái cây bàn uống sạch hơi, ngực vẫn tức chịu được.

      Mặc Tiểu Tịch ơi Mặc Tiểu Tịch, em nghiện và mê mẩn thế giới muôn màu muôn vẻ, ra được đúng , uổng công nghĩ rằng, Hàn Hàn là quan trọng nhất đối với .

      Được! được lăm! định tiếp tục mê muội đúng , vậy , nhất định khiến hối hận, đến lúc đó, cho dù đến cầu xin , cũng phải suy xét lại.

      đáng giận, dáng giận!

      vò báo lại thành cục, nặng nề vứt xuống mặt đất.
      Last edited by a moderator: 31/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :