1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoạt vợ: Cô gái, yêu phải em rồi - Hồng Phi Nhan (Full 146c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lenngkenng

      lenngkenng New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      Lên nhanh chương nữa b,gay cấn quá mạ

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 125: Cùng nhau ngã xuống lầu!

      Editor: Lost In Love

      Hàn Hàn bị người lớn làm cho sợ hãi, lúc này càng khiếp sợ khóc lớn lên.

      "Ba...Ba..." Hàn Hàn hoảng hốt la to, đôi bàn tay vung vẩy giữa trung, trong đôi mắt to toát ra sợ hãi cùng cực.

      "Ninh Ngữ Yên, muốn làm gì, bỏ Hàn Hàn xuống cho tôi." Tập Bác Niên nhanh chóng sải bước xông lên phía trước, muốn cứu Hàn Hàn, ngờ, ta chạy tới bên cạnh lan can, nếu ngã từ đây xuống, chỉ có thịt nát xương tan.

      Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, đợi sau khi Mặc Tiểu Tịch hoàn hồn, mới biết xảy ra chuyện đáng sợ gì, xông lên trước: "Ninh Ngữ Yên, mau bỏ Hàn Hàn xuống, thằng bé vẫn là đứa trẻ."

      "Đúng! Nó là đứa trẻ, là đứa trẻ do đồ đê tiện như sinh ra, nhưng nếu xuất , nó có thể vô tư lớn lên, tương lai vô hạng, nhưng bây giờ khác rồi, nó có tương lai hay , chỉ là con số ." Ninh Ngữ Yên đưa tay bóp lên cổ Hàn Hàn.

      "Đừng, đừng, cầu xin đừng..." Mặc Tiểu Tịch sợ hãi hét lên: "Cầu xin đừng làm hại thằng bé, kêu tôi làm gì tôi cũng làm, tôi xin thả thằng bé ra."

      "Cái gì cũng đồng ý phải , tốt lắm, tôi muốn nhảy từ đây xuống, chỉ khi chết, tôi mới có thể hạnh phúc, nhảy..." Ninh Ngữ Yên chỉ ra ngoài lan can, tâm trạng kích động la to, ta rất hận Mặc Tiểu Tịch, ý tưởng để chết, chiếm hết toàn bộ suy nghĩ của ta.

      Mặc Tiểu Tịch ngẩn người, ta kêu nhảy xuống, nếu như thế có thể cứu con của , bằng lòng dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy tính mạng của thằng bé.

      Xôn xao...

      Tiếng nghị luận, tiếng sợ hãi từ từ lớn hơn.

      trường bao gồm khách khứa, chủ nhân, và người của khách sạn đều vô cùng sợ hãi, tất cả bảo vệ xông lên, tách những người xem náo nhiệt ra, lát sau, cảnh sát và xe cứu thương đến.

      "Được, tôi nhảy." Bây giờ Mặc Tiểu Tịch còn quan tâm nhiều nữa, thể để Hàn Hàn có chuyện.

      về phía lan can, Tập Bác Niên kéo tay về.

      "Ninh Ngữ Yên, bình tĩnh chút, có chuyện gì từ từ , chết cũng giải quyết được vấn đề." Tập Bác Niên thử đàm phán với ta, kéo dài thời gian, kể cảnh sát nghĩ cách.

      "Vậy cho tôi biết, còn cách nào tốt hơn sao? nỡ để con hồ ly tinh này chết, đúng , hai năm nay lạnh nhạt với tôi, sớm muốn ném bỏ tôi rồi chứ gì, tôi để được như ý, muốn nhà hạnh phúc vui vẻ, tôi khiến nhà tan cửa nát . “ Ninh Ngữ Yên điên cuồng hét , nỗi căm hận đối với , với Mặc Tiểu Tịch , hoàn toàn bộc phát .

      Tập Bác Niên biết lúc này thể kích thích ta : “ Tôi biết em muốn ly hôn , vậy ly hôn , tôi vứt bỏ em , em để Hàn Hàn xuống , làm tổn thương thằng bé , chúng ta thể nào , hơn nữa , em còn mang tội giết người lưng , em nghĩ lại xem , đáng sao ?”

      “ Hừ … Nếu có thể làm cho các người khốn khổ , tôi tiếc phải trả giá lớn , hôm nay ta chết , tôi bỏ qua cho Hàn Hàn , nhảy xuống, nhảy xuống …”Ninh Ngữ Yên hung ác nhìn về phía Mặc Tiểu Tịch giống như ma nữ .

      Hàn Hàn bị Ninh Ngữ Yên ghìm đau , lại bị dáng vẻ này của mẹ dọa run cầm cập : “ Mẹ …mẹ , con đau , mẹ …”

      Ninh Ngữ Yên nghe Hàn Hàn kêu mẹ có chút mềm lòng , đây là đứa bé do tay ta nuôi lớn , từng có lúc , ta cho rằng , nó là do mình sinh ra.

      “ Mẹ … mẹ …”

      “ Đừng kêu , đừng kêu , tao phải là mẹ của mày , phải là mẹ của mày …” Ninh Ngữ Yên khổ sở hét lớn với Hàn Hàn , ta muốn làm hại thằng bé , ta chưa từng nghĩ tới , là bọn họ ép ra tay .

      Mặc Tiểu Tịch bụm miệng , nhìn Hàn Hàn sợ hãi như vậy , tim như bị xoắn lại, thể kéo dài nữa , đột nhiên chạy tới bên cạnh lan can , giằng co với Ninh Ngữ Yên .

      “ Mặc Tiểu Tịch , em quay lại cho tôi .” Tập Bác Niên nhìn thấy cũng chạy tới bên cạnh họ , cả trái tim đều bị đập nát .

      Hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của , đều đứng đó , tính mạng treo lơ lửng , có thể làm gì .

      Chỉ có thể gào thét như vậy .

      Mặc Tiểu Tịch nhìn Tập Bác niên , thở hổn hển rồi chảy nước mắt : “ Ninh Ngữ Yên , tôi biết hận tôi , cũng giống như tôi hận , nhưng chuyện này liên quan tới Hàn Hàn , làm mẹ thằng bé hai năm , nhìn thấy nó từ đứa bé sơ sinh đến khi biết chạy biết nhảy , nhìn thấy nó dính vào người nũng nịu , nó luôn kêu là mẹ , chẳng lẽ có chút tình cảm nào với nó sao ? Nếu có thể bỏ qua cho thằng bé , đối xử tốt với nó , tôi bằng lòng biến mất khỏi thế giới này , tôi chỉ cầu xin bỏ qua cho thằng bé .”

      Đôi mắt độc ác của Ninh Ngữ Yên có chút mềm xuống , dần dần phiếm hồng: “Tại sao còn xuất , tại sao , nếu xuất , tôi luôn đối xử tốt với Hàn Hàn , coi nó như con trai ruột , Mặc Tiểu Tịch , tôi cầu xin , biến mất mãi mãi , chết , chết .”

      Mặc Tiểu Tịch lau nước mắt : “ Được ! Tôi thỏa mãn cầu của , thả Hàn Hàn ra trước .”

      “ Tôi muốn nhìn thấy nhảy xuống , tôi mới thả .” Ninh Ngữ Yên vừa kiên quyết , vừa chú ý tới chuyển động của những người khác .

      “ Hàn Hàn …” Mặc Tiểu Tịch ngồi xổm xuống , nhìn thẳng vào Hàn Hàn : “Mẹ sai rồi , mẹ nên xuất , nên mang tới cho con nhiều kinh hãi như vậy , mẹ sai rồi , nhưng mà mẹ con , mẹ rất con , con phải nhớ kỹ hiafnh dáng của mẹ lúc này , mẹ cũng nhớ kỹ con , sau này , theo ba phải ngoan .”

      Hàn Hàn biết nên gọi là gì , nhưng trong lòng rất khổ sở , rất khổ sở , chỉ biết rơi nước mắt .

      “ Mặc Tiểu Tịch , em đừng làm chuyện điên rồ , em quay về trước .” Tập Bác Niên khàn giọng quát , muốn tới gần cứu Hàn Hàn , Ninh Ngữ Yên mang theo nửa người Hàn Hàn đẩy ra ngoài : “ đừng tới đây , bằng tôi lập tức buông tay .”

      “ Hu hu …Ba , ba …” Hàn Hàn sợ hãi oa oa khóc lớn .

      “ Được , được , tôi tới , kéo Hàn Hàn vào trước .” Hô hấp của Tập Bác Niên đều mắc kẹt ở cổ họng , từ từ lui người về sau .

      Ninh Ngữ Yên kéo Hàn Hàn vào rồi cúi đầu nhìn thằng bé : “ Đứa bé ngoan , con phải sợ , chỉ cần người đàn bà xấu xa này chết , mẹ thương con nhiều .” ta vỗ vào Hàn Hàn , ngờ , cái vỗ của ta , dọa Hàn Hàn run rẩy .

      Mặc Tiểu Tịch thấy tầm mắt của ta bị phân tán , đột nhiên xông lên , kéo Hàn Hàn qua , đẩy nó về phía của Tập Bác Niên : “ Mau ôm lấy thằng bé .”

      Tập Bác Niên nhanh tay nhanh mắt đón được Hàn Hàn , lui khỏi khu vực nguy hiểm .

      Lúc quay người , nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch bị Ninh Ngữ Yên túm lấy mái tóc dài kéo tới bên cạnh lan can , hai người đấu đá nhau , Ninh Ngữ Yên dùng sức đẩy Mặc Tiểu Tịch xuống , kết quả ngay cả mình cũng rơi xuống luôn .

      “ A…” trường vang lên tiếng thét chói tai.

      Hai người đều rơi xuống …

      Tập Bác Niên cứng ngắc đứng ở đó , lúc lâu cũng nhúc nhích , hô hấp và nhịp đập của tim , tất cả dừng lại trong khoảnh khắc kia , ôm Hàn Hàn , sắc mặt trắng bệch như tro , Mặc Tiểu Tịch ngã xuống dưới , chết , chết …

      ngừng lui về sau , dường như trốn tránh đáng sợ này .
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      lenngkenng thích bài này.

    3. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 126: Có thể tỉnh hay !

      Editor: Lost In Love

      thể nào, thể nào.

      chết như vậy, muốn chết, còn rất nhiều lời chưa với , sao có thể chết được.

      Hô hấp của dừng lại 30 giây, sau đó liên tục thở dốc, giống như người lạc đường tìm thấy phương hướng, bởi vì nhận lấy kích thích to lớn, cho nên suy nghĩ trong nhất thời vô cùng rối loạn, ngay cả năng lực suy xét bình thường cũng mất .

      ngã xuống trước mắt , từ tầng mười ngã xuống, cơn ác mộng này giống như lời nguyền rủa, lần lượt tìm tới , lần lượt trình diễn.

      trơ mắt nhìn ngã xuống, nhưng thể cứu .

      Hàn Hàn ôm chặt Tập Bác Niên, dù sợ nhưng khóc, chỉ vùi đầu vào trong lòng của ba, việc này đối với thằng bé, cũng là cơn ác mộng cả đời khó quên.

      Khách khứa ở trường thét chói tai, muốn ùa lên , bị bảo vệ ngăn lại.

      "Trời ơi, tai nạn chết người, từ đây té xuống dưới, hẳn là chết chắc."

      " ngờ việc lại trở nên như vậy, đáng sợ, tôi phải về nhà, đáng sợ."

      Lưu tổng chủ nhân của buổi tiệc cũng kịp thời xin lỗi khách khứa, giải tán mọi người, buổi tiệc xảy ra chuyện như vậy, thể tiếp tục.

      Tô Lộ Di cứng nhắc cầm ly rượu lâu, cho đến khi dòng người chạy ra, mới đột nhiên lấy lại tinh thần, cũng chạy ra ngoài, lòng sợ hãi đến cũng chênh vênh, Mặc Tiểu Tịch ngã từ lầu xuống, ta dám tưởng tượng bộ dạng be bét máu dưới đó.

      ta có nên gọi cho Thiên Dã , ta sợ bây giờ ta , cả đời cũng tha thứ cho ta.

      Ở bãi đỗ xe, ta lấy hết dũng khí bình tĩnh gọi điện thoại cho Thiên Dã, dừng lại 10 giây, mới nhấc máy: "Lộ Di, là tôi!"

      "Thiên Dã..., tìm chỗ ngồi xuống trước, tôi có chuyện muốn với , bây giờ lập tức tìm chỗ ngồi xuống." ta sợ nghe được tin chống đỡ nổi.

      "Tôi ngồi, , chuyện gì?" Thiên Dã thờ ơ hỏi, để ý lắm.

      "Thiên Dã, Thiên Dã, nghe xong nhất định phải chịu đựng, Tiểu Tịch ấy... ấy ngã từ lầu xuống."

      Đầu điện thoại bên kia im lặng rất lâu, giống như có người nghe.

      “ Thiên Dã ... ” Tô Lộ Di dè dặt kêu tiếng, sợ kích thích tới : “ hãy nghe tôi , việc xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người đều thể đoán trước, Tập Bác Niên cũng ở đó, Tiểu Tịch ngã xuống trước mắt ta, ta cũng có năng lực cứu ấy, huống chi ở bên ngoài. ”

      Thiên Dã cảm thấy linh hồn của mình, lúc nghe Mặc Tiểu Tịch ngã xuống lầu, cũng theo rơi xuống, vỡ nát.

      Cơ thể tê dại đến sức lực đứng lên cũng có, muốn trở về, lập tức chạy tới bên cạnh , cho dù biến thành ... biến thành ... biến thành ...

      cũng muốn ôm từ mặt đất lạnh giá lên.

      “ A ... ” hét lên đau đớn.

      Tiếng hét bất ngờ, hù những người xung quanh sợ hãi, Thiên Dã thế này là sao, bọn họ bị khác thường của hù dọa, từ trước đến nay luôn hờ hững lạnh nhạt, bên ngoài rất ít khi diễn trò, lộ ra biểu như thế, là sao.

      Khách khứa tầng cao nhất được giải tán, Tận Bác Niên đột nhiên ôm Hàn Hàn điên cuồng chạy xuống lầu, có lẽ còn sống, có lẽ có thể cứu.

      Xe cứu thương đậu đầy dưới lầu, xe cứu hỏa, xe cảnh sát tới hết, người vây xem bên ngoài càng ngày càng nhiều.

      Lúc Tập Bác Niên chạy xuống, nhìn thấy y tá đẩy người vào trong xe cứu thương lái .

      “ Tập tổng, đừng quá đau buồn, nên nhanh tới bệnh viện, hai người rơi xuống đệm hơi, chừng chết. ” người bạn hữu thương trường có lòng tốt bước ra với .

      Dưới lầu, chỗ vừa rồi bọn họ rơi xuống, có bày tấm nệm hơi lớn.

      vậy có thể chết, trong lòng của Tập Bác Niên mừng như điên, cảm giác phấn khởi chết sống lại này, làm cho tim của kích động muốn nhảy ra ngoài.

      dẫn theo Hàn Hàn chạy tới bệnh viện, Mặc Tiểu Tịch và Ninh Ngữ Yên đều được đẩy vào phòng cấp cứu.

      Nửa tiếng sau, Thích Tân Nhã và Ninh Hải Thành cùng tới, biết là ai báo cho bọn họ.

      Sau khi Tô Lộ Di lái xe ra ngoài, nghe người ta , người rơi xuống nệm hơi, đưa bệnh viện, vội vàng tin tức này cho Thiên Dã, nhưng điện thoại của gọi sao cũng thông, chỉ đành đến đó trước, ta là người đại diện cho Mặc Tiểu Tịch, lý ra phải tới.

      Ở trong bệnh viện, mấy người đụng mặt nhau.

      “ Con của tôi thế nào? Thế nào? ” Ninh Hải Thành nghe tin Ninh Ngữ Yên rơi xuống lầu, thiếu chút nữa bễ mạch máu ngay tại chỗ, ông ta chỉ có đứa con bảo bối, ông ta sẵn sàng mang tất cả mọi thứ cho .

      “ Tôi biết. ” Tập Bác Niên lạnh nhạt , lúc này, chỉ muốn lặng lẽ chờ tin, muốn tranh chấp với người khác.

      “ Tập Bác Niên, nếu con của tôi có chuyện gì, nhà họ Ninh chúng tôi quên như vậy đâu. ” Cuối cùng Ninh Hải Thành cũng có cách nào bình tĩnh.

      “ Cậu, chị họ là bị ta và con hồ ly tinh kia làm hại, nếu phải hai người bọn họ đánh nhau, sau chị họ có thể rơi xuống lầu, đôi gian phu dâm phụ này, các người chết tử tế, tôi chỉ mong cái con Mặc Tiểu Tịch kia có thể chết ngay lập tức. ” Thích Tân Nhã la to, vô cùng tức giận.

      Tập Bác Niên ngẩng đầu, điên cuồng rống: “ Câm miệng hết cho tôi, muốn tính toán thế nào, Tập Bác Niên tôi nghênh đón tới cùng, bây giờ, im lặng cho tôi. ” Bên trong đôi mắt của Tập Bác Niên đỏ ngầu, có thể hủy diệt tất cả.

      Thích Tân Nhã sợ hãi trốn sau lưng Ninh Hải Thành, sợ giây sau, bị Tập Bác Niên sẩy tay giết chết.

      Ninh Hải Thành cũng nữa, chống gậy ngồi vào bên, ông ta hoàn toàn khơi dậy cơn giận dữ ở đáy lòng của Tập Bác Niên, muốn đấu, ông ta cũng có bao nhiêu ưu thế.

      Tập Bác Niên kéo Hàn Hàn vào lòng, khẽ vuốt tóc của thằng bé: “ Có ba ở đây, Hàn Hàn đừng sợ, ngủ , yên tâm ngủ . ”

      Hàn Hàn từ từ nhắm mắt lại, có vỗ về của Tập Bác Niên, thả lỏng tâm trạng hốt hoảng, nặng nề ngủ thiếp , nhưng mãi đến khi ngủ, tay bé vẫn kéo chặt quần áo của .

      Thời gian từng phút từng phút trôi qua, cuối cùng phòng cấp cứu cũng tắt đèn.

      Tập Bác Niên căng thẳng đứng dậy, chạy về phía bác sĩ: “ Thế nào, Mặc Tiểu Tịch có sao ? ”

      hỏi chị tôi có sao , lại hỏi con hồ ly tinh kia trước, đúng là có lương tâm, cậu, cậu nhìn người này . ” Thích Tân Nhã kêu lên.

      “ Im miệng ... ” Ninh Hải Thành khiển trách, hỏi bác sĩ: “ Ninh Ngữ Yên thế nào? ”

      Bác sĩ có chút lúng túng, sau đó : “ Đầu của hai vị tiểu thư đều bị chấn thương nghiêm trọng, bởi vì té xuống nệm hơi, chân tay và bên trong cơ thể vấn đề gì, tại còn hôn mê, về phần bao giờ tỉnh, có thể là ngày mai, ngày mốt, hoặc lâu hơn, tóm lại, có giới hạn, các người nhất định phải chuẩn bị tâm lý. ”

      “ Đây là ý gì? Có thể tỉnh lại sao? ”
      Last edited by a moderator: 8/5/15
      lenngkenng thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 127: Ai tỉnh lại trước!

      Editor: Lost In Love


      Tập Bác Niên lo lắng hỏi, bị lời của bác sĩ làm cho sợ hãi, tim giật thót lên.

      "Tỉnh tỉnh, nhưng biết lúc này, ở nước ngoài có số trường hợp, hôm sau tỉnh lại cũng có, mấy tháng mới tỉnh cũng có, cho đến mấy năm mới tỉnh cũng có, nên tôi mới , vẫn biết lúc nào." Bác sĩ .

      Bác sĩ lập lờ, khiến cho Tập Bác Niên biết nên vui hay nên khóc: "Được rồi, tôi đại khái hiểu ý của ông."

      Sau đó Mặc Tiểu Tịch và Ninh Ngữ Yên được chia ra đưa đến phòng bệnh, Tập Bác Niên và Tô Lộ Di xem Mặc Tiểu Tịch, Ninh Hải Thành và Thích Tân Nhã đến phòng của Ninh Ngữ Yên.

      Bác sĩ và y tá đều biết trong này có vấn đề, cho nên chia ra đưa vào phòng bệnh khác nhau, để tránh gây cãi lộn đánh nhau ở bệnh viện.

      giường bệnh, Mặc Tiểu Tịch nằm vô cùng yên tĩnh, đôi mắt khép chặt, mặt ứ vết thương, có thể là lúc dây dưa với Ninh Ngữ Yên gây ra.

      Tập Bác Niên ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn Mặc Tiểu Tịch giống như ngủ, dùng ngón tay gạt những sợi tóc áp trán ra, vuốt ve mặt , Tô Lộ Di biết điều lui ra ngoài trước.

      "Mặc Tiểu Tịch, tỉnh dậy nhanh , em xem dáng vẻ em nằm này, sao còn có thể đến tranh Hàn Hàn với tôi, em ngốc đến mức thiếu chút nữa ngay cả sinh mạng cũng đánh mất." Tập Bác Niên nhìn mặt , khẽ giọng thầm.

      Đáp lại , tất nhiên chỉ có im lặng.

      "Mặc Tiểu Tịch, em người mẹ rất giỏi, em biết , em gan dạ dũng cảm, nếu em cứ nằm như vậy, Hàn Hàn lớn lên từng ngày, nhất định quên hình dáng của em, em phải tỉnh lại, sau đó nhìn thằng bé lớn lên, chúng ta cùng nhau nhìn thằng bé trưởng thành, được , tôi biết em đồng ý."

      "Em biết , từ trước tới nay, tôi còn nợ em câu , tôi luôn giấu trong lòng, muốn lại dám, nếu em tỉnh, tôi lập tức cho em nghe."

      vẫn nằm đó, chút phản ứng, mà vẫn ngập ngừng .

      Trong phòng bệnh khác, Ninh Hải Thành và Thích Tân Nhã mỗi người ngồi bên, ngồi bên cạnh Ninh Ngữ Yên.

      "Cậu, cậu có biết , Tập Bác Niên ở trong buổi tiệc nắm tay chị họ, để con hồ ly tinh kia
      Đánh chị ấy, chị họ rất tội nghiệp, bây giờ cậu xem, ta cũng đến nhìn, có vô tình hay ?”

      Thích Tân Nhã tức giận và bất bình , tức chết ta.

      Ninh Hải Thành có chút mệt mỏi nhìn con hôn mê, ngày mai có thể tỉnh lại tốt, nhưng nếu , ông nên làm gì đây.

      “Ngữ Yên, con xem ba già như vậy rồi, con mau tỉnh lại , cái gì mà còn quan trọng hơn tính mạng, con bé ngốc này.” Ninh Hải Thành đau lòng , thế giới, đau khổ nhất hẳn là người tóc bạc tiễn người tóc đen.

      Thích Tân Nhã nhìn chị họ nằm giường như vậy, trong lòng càng nghĩ càng giận, bây giờ chị họ hoàn toàn bại trận, nếu Mặc Tiểu Tịch kia tỉnh lại, phải phách lối hơn sao.

      “Cậu, vì chị họ chúng ta nhất định phải báo thù, để ta và con hồ ly tinh kia đắc ý, nếu , sau này nhà họ Ninh chúng ta sao còn có thể lăn lộn thương trường, cậu nhất định có cách đối phó Tập Bác Niên phải ?”

      “Tân Nhã, kết quả lưỡng bại câu thương, ai muốn nhìn thấy, tuy Ninh thị có thể chống lại,nhưng thế lực tối đa cũng ngang nhau, nó tổn thất bao nhiêu, ta cũng tổn thất bấy nhiêu, có thể đấu, ta đương nhiên muốn đấu, nhưng bây giờ xem ra, cho dù ta rat ay, Tập Bác Niên cũng đứng yên, chuẩn bị đối nghịch với nhà họ Ninh chúngta.” Ninh Hải Thành thở dài .

      “Sợ gì chứ, chúng ta vốn cần sợ ta, sao cậu lại lo lắng như vậy, con tin ta sợ, chúng ta chiến đấu tới cùng với ta.” Thích Tân Nhã biết lợi biết hại trong đó.

      Ninh Hải Thành thở dài, nhìn con của mình, trong lòng cũng có chủ kiến, nếu cách nào tránh khỏi chiến tranh, ông ta cũng chỉ có thể ứng chiến.

      Rạng sáng Thiên Dã về tới, đến khách sạn trước, ở đó còn ai.

      Quản lý ở đại sảnh cho biết, haingười hôm qua ngã từ lầu xuống được cảnh sát sắp xếp đặt trước nệm hơi, người đưa vào bênh viện, còn cho địa chỉ.

      Nghe được tin này, trong lòng Thiên Dã mừng rỡ, lập tức chạy đến bệnh viện, tốt quá, chỉ cần chết, cho dù chỉ là con đường sống, đối với cũng là tin tức tốt.

      Đến bệnh viện, Tập Bác Niên ôm Hàn Hàn ngồi ghế ngủ, nghe tiếng mở cửa, lập tức cảnh giác tỉnh lại.

      Nhìn thấy người tới, thả lỏng xuống:”Là cậu à, tới cũng nhanh .”

      “tôi quay phim ở bên ngoài, cho nên mới đến muộn, ấy thế nào, bác sĩ bao giờ tỉnh lại?”

      biết, ngay cả bác sĩ cũng biết bao giờ, vẫn thể trước.” Tập Bác Niên mệt mỏi , nặng nề trong lòng đè ép hít thở thông.

      Thiên Dã ngồi xuống:”Tôi tin Tiểu Tịch nhanh chóng tỉnh lại, ấy luôn rất kiên cường, lúc này cũng vậy, có thể đứng lên rất nhanh.”

      “Những lời này của cậu, nghe rất lọt tai.” Tập Bác Niên bất cười, chỉ mong như lời của Thiên Dã, có thể nhanh chóng tỉnh lại.

      Buổi chiều, ngón tay của Mặc Tiểu Tịch chuyển động, long mi cũng khẽ giật giật, sau đó cau mày lại, giống như muốn tỉnh dậy.

      Thiên Dã vui mừng lập tức gọi bác sĩ tới.

      Mặc Tiểu Tịch trong mông lung, nhìn thấy rất nhiều người đứng cạnh giường, ở thiên đường sao? Sau đó tầm mắt của Mặc Tiểu Tịch từ từ có tiêu điểm.

      “Tiểu Tịch, Tiểu Tịch, em tỉnh rồi sao?” Tập Bác Niên mừng như điên, Hàn Hàn cũng vui vẻ nằm sấp bên cạnh giường, tốt quá!

      mặt của Thiên Dã lộ ra nụ cười:”Cảm ơn trời đất, cuối cùng em cũng tỉnh, bác sĩ biết bao giờ, làm bọn sợ hết hồn.”

      Mặc Tiểu Tịch thấy bọn họ cười rạng rỡ với , trong lòng tỏa ra chút ấm áp, nở nụ cười.

      “Hàn Hàn đâu…” Giọng hơi khàn, người đầu tiên tìm và nghĩ tới lúc tỉnh lại, chính là Hàn Hàn, bởi vì giây phút ngã xuống kia, luôn bận lòng về con trai.

      “Dì, con ở đây.” Hàn Hàn nhấc chân lên, nằm úp bên cạnh Mặc Tiểu Tịch.

      “Con là tốt rồi, sao là tốt rồi.” Mặc Tiểu Tịch vô cùng vui sướng , rất sợ Hàn Hàn gặp chuyện may, trong giây phút Ninh Ngữ Yên muốn ném thằng bé xuống lầu, bất luận thế nào mình cũng phải cứu thằng bé.

      Hàn Hàn nhìn , ngây thơ hỏi :”Dì là mẹ con sao?”

      “Đúng, dì là mẹ con, mẹ ruột, có phải con thích dì làm mẹ con ?” Mặc Tiểu Tịch có chút lo lắng .

      Hàn Hạn thận trọng suy nghĩ lúc, lắc đầu:” phải, con thích dì làm mẹ.” Tuy thằng bé còn , cách nào hiểu được nhiều chuyện, nhưng trong nội tâm nó có thể cảm nhận được thương của Mặc Tiểu Tịch đối với nó, cũng giống như nó .

      Mặc Tiểu Tịch vì vui mừng mà khóc:”Cảm ơn con, cảm ơn con, Hàn Hàn, mẹ con, rất con, sau này chúng ta xa nhau nữa.”
      Last edited by a moderator: 9/5/15
      Mạc Y Phonglenngkenng thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 128: Chiến tranh của hai nhà Tập - Ninh

      Editor: Lost In Love


      Hàn Hàn vuốt khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt của Mặc Tiểu Tịch: "Mẹ, mẹ đừng khóc." Tuy rằng, kể từ bây giờ, nó kêu người khác bằng mẹ có chút quen, nhưng nhìn thấy khóc, nó cũng đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.

      Tập Bác Niên ở bên cạnh cười khẽ, nhìn mẹ con bọn họ ôm nhau, nhìn dáng vẻ bởi vì vui mừng mà khóc thút thít, biết mình nên tách bọn họ ra nữa: "Mặc Tiểu Tịch, theo tôi về nhà ." những năm gần đây, luôn ôm ý tưởng, muốn ở chung với và con, sống cuộc sống hạnh phúc.

      mặt Thiên Dã lên vẻ sợ hãi, nhưng sao có thể ngăn cản và Hàn Hàn ở bên nhau.

      Mặc Tiểu Tịch nhìn Tập Bác Niên, cuối cùng lắc đầu: ", chỗ đó phải là nhà tôi, tôi về đâu, tôi muốn dẫn Hàn Hàn ."

      Chỗ đó đối với , chỉ là nhà giam, dùng để vây hãm , ra, trở về.

      Sắc mặt của Tập Bác Niên cứng đờ, vốn vô cùng vui vẻ và sung sướng, trong lòng còn nở rộ hạnh phúc, giờ phút này tất cả hoàn toàn chấm dứt, cho rằng chỉ cần đề nghị, rất vui vẻ trở về với , ngờ, mực từ chối, còn muốn dẫn Hàn Hàn .

      "Tiểu Tịch, quyết định này của em rất đúng, cùng em chăm sóc tốt cho Hàn Hàn." mặt Thiên Dã lộ ra nụ cười lần nữa.

      "Hừ...Mặc Tiểu Tịch...em tự biên tự diễn quá rồi, tôi cho em biết, em theo tôi về, hoặc là tôi dẫn Hàn Hàn trở về, em muốn mang Hàn Hàn của tôi , sống với người đàn ông khác, đây là chuyện hoàn toàn thể, em chết tâm ." Tập Bác Niên sắp tức chết.

      "Hàn Hàn vốn là con của tôi, tôi có quyền dẫn nó , hơn nữa, có vợ, tôi trở về với , tôi là cái gì, xin hãy vì tôi mà suy nghĩ lại được , dù sao, tôi muốn dây dưa nhiều với nữa, xin hãy dứt khoát buông tay." Nếu Mặc Tiểu Tịch có nguyên tắc, hợp lại với , giữ được nguyên tắc, bản thân cũng tự hạ thấp mình.

      "Ninh Ngữ Yên tỉnh lại, tôi ly hôn với ta, tôi để em ở vị trí xấu hổ." Tập Bác Niên cam đoan với , tưởng lo lắng điều này.

      Mặc Tiểu Tịch cười nhạt: " xin lỗi, tôi cũng tính nối lại nghiệt duyên với , ly hôn là chuyện của , liên quan tới tôi."

      "Em..." Tập Bác Niên nhất thời nghẹn lời, tự nhiên tìm được lời gì để .

      "Ba, mẹ..." Giọng non nớt của Hàn Hàn vang lên: "Con muốn rời khỏi ba, cũng muốn có mẹ, hai người, con đều muốn."

      Mặc Tiểu Tịch và Tập Bác Niên đồng thời sửng sốt!

      "Con trai tốt, cục cưng tốt của ba,
      Con mau khuyên mẹ của on .” Tập Bác Niên vui vẻ hôn lên mặt của con mộ cái. Ném cho Thiên Dã nụ cười đắc ý, có con trai làm vũ khí bí mật, sớm muộn gì Mặc Tiểu Tịch cũng là cùa .

      “Tiểu Tịch, bây giờ ta dùng Hàn Hàn áp bức em, đây là hành động diển hình của kẻ ti tiện bỉ ổi, em đừng mắc mưu.” Thiên Dã sợ Mặc Tiểu Tịch dao động. vội vàng .

      “Em chắc chắn .” Mặc Tiểu Tịch nhìn về phía Hàn Hàn:” Hàn Hàn, bây giờ ba con và mẹ thể ở chung, sau này cũng thể, con ở với mẹ được sao, ngày nào chúng ta cũng có thể chơi nhiều trò chơi, sau này thỉnh thoảng ba cũng có thể đến thăm con được ?”

      Hàn Hàn lắc đầu, xoay người ôm lấy Tập Bác Niên:” Con cần, con muốn ba, con muốn rời khỏi ba…”

      “Con ngoan, ba rời khỏi con” Tập Bác Niên vui vẻ dỗ thằng bé, nhóc con, cuối cùng ba cũng uổng công thương con.

      “Nhìn , Hàn Hàn rời khỏi người ba là tôi đây, em là mẹ ruột của thằng bé, còn tiếp tục chống cự sao?”

      Mặc Tiểu Tịch bối rối, ngờ Hàn Hàn ỷ vào Tập Bác Niên như vậy, điều này làm rơi vào tiến thoái lưỡng nan, biết nên làm sao cho tốt.

      phòng khác, biết tin Mạc Tiểu Tịch tỉnh lại, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, bởi vì Ninh Ngữ Yên chút dấu hiệu tỉnh lại, bọn họ cùng độ cao ngã xuống, theo lý, ta cũng nên nhanh chóng tỉnh lại.

      4 ngày trôi qua, Mặc Tiểu Tịch có thể xuất viện, nhưng Ninh Ngữ Yên vẫn có động tĩnh như cũ.

      Bởi vì Tập Bác Niên muốn xử lý nhà họ Ninh, cho nên đồng ý, giao Hàn Hàn cho mấy ngày, dù sao cũng lo lắng có thể thuyết phục được Hàn Hàn, xác định cần phải xử lý trước, sau đó mới có tư cách khiến Mặc Tiểu Tịch ở chung với .

      Mặc Tiểu Tịch vui vẻ dẫn Hàn Hàn tới căn hộ, làm cho thằng bé bàn đồ ăn phong phú, nhìn dáng vẻ thằng bé ăn ngon lành, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

      thề, sau này phải kiếm nhiều tiền, như vậy mới có thể cho Hàn Hàn tương lai tốt đẹp.

      Buổi tối, ôm Hàn Hàn ngủ, lần đầu tiên cảm thấy, ngủ cũng có thể là chuyện hạnh phúc.

      Thiên Dã cảm thấy, bởi vì có Hàn Hàn ở đây, cho nên Mặc Tiểu Tịch và Tập Bác Niên còn rất nhiều mối liên quan, đột nhiê có chút tin tưởng mình có thể thắng được , , nhưng cũng muốn bởi vì , mà làm tổn thương .

      Tập Bác Niên từ bác sĩ biết được, Ninh Ngữ Yên có chuyển biến gì, thể là thương hại ta, ta gieo gió gặt bão, nhưng phải ràng mọi chuyện, phải .

      đẩy của phòng bệnh ra, chỉ có Ninh Hải Thành, Thích Tân Nhã về.

      “Cậu tới rồi à! Tôi còn tưởng đến lúc con tôi chết, cậu cũng đến nhìn cái chứ!”. Ninh Hải Thành nhạo báng, mấy ngày nay ông ta cũng già hơn chút.

      Tập Bác Niên cũng khách sáo, ngồi xuống, đối mặt với ông ta, tao nhã bắt chéo hai chân:” , hành vi và việc làm của ta, khiến cho tôi đến chết cũng muốn liếc nhìn ta đến cái, nhưng mà, nên kết thúc dù sao cũng phải kết thúc, cho nên tôi mới tới!”

      “Hừ…” Ninh Hải Thành cười lạnh gật đầu:” Mấy ngày nay, lúc nào con nhóc Tân Nhã cũng ầm ĩ bên tai tôi, cậu vô tình cỡ nào, hôm nay nghe được, quả nhiên chuyện chút tình cảm, dầu gì Ngữ Yên cũng là vợ ngủ chung giường với cậu hai năm, cho dù con bé phạm sai lầm, cậu cũng nên đối xử với nó tàn nhẫn như vậy, nó có thể nhẫn nhịn tất cả, tình cảm của nó đối với cậu, chẳng lẽ đáng để đối xử tốt với nó sao?”

      “Ninh tổng, đừng những lời tốt đẹp đó, chẳng lẽ là có thể từ thủ đoạn, rốt cuộc con của ông là hạng người nào, phải trong lòng ông còn ràng hơn tôi sao, bây giờ tôi muốn ly hôn với ta, tôi nghĩ đây là quyết định nên làm từ sớm, có lẽ, hai năm trước, tôi nên hủy bỏ hôn ước”. Tập Bác Niên hối hận về quyết định sai lầm năm đó, cho rằng ta đối xử tốt với Hàn Hàn, là có thể che giấu mọi bất hòa, cuối cùng là, bọn họ bằng mặt bằng lòng, đều vui vẻ.

      đổi giọng gọi tôi là Ninh tổng, xem ra cậu quyết tâm muốn ly hôn, vậy cậu có nghĩ tới hạu quả ?”

      “Nếu dám làm tôi sợ gánh chịu hậu quả, còn ông, sợ sao?” Tập Bác Bác Niên biết lão già này, sợ chuyện giống .
      Last edited by a moderator: 10/5/15
      lenngkenng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :