1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoạt vợ: Cô gái, yêu phải em rồi - Hồng Phi Nhan (Full 146c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Bị trói lên máy bay!

      "Tôi mất rồi." Từ trong miệng của Mặc Tiểu Tịch yên lặng bật ra.

      Cha sứ ngẩn người, biết nên tiếp thế nào cho phải, bởi vì ông hiểu ý nghĩa trong lời của , quan khách bàn tán to , dáng vẻ của Tập Bác Niên hình như vô cùng hứng thú với câu trả lời của , có phần ngoài dự liệu của .

      Khuôn mặt tuấn tú của Nguỵ Thu Hàn trong nháy mắt trắng bệch, huyết áp tụt xuống, bởi vì ta hiểu được lời của , ta hiểu được.

      "Tiểu Tịch, cho thêm cơ hội nữa được , em, cầu xin em, tha thứ cho lần, cả đời này thương em gấp bội." ta dùng sức nắm lấy tay , căng thẳng đến năng lộn xộn, sợ giây sau, rời bỏ ta mãi mãi.

      "?" Mặc Tiểu Tịch giống như nghe truyện cười, lộ ra vẻ mặt coi thường, sau khi bán , còn ở đây biết xấu hổ mà , rất muốn xé rách bộ mặt giả nhân giả nghĩa này, nhưng mà, thể, lần sau cùng, nghĩ mang chuyện xấu của ta ra ánh sáng, dẫn đến thân bại danh liệt, cho dù ta có tàn nhẫn bao nhiêu, nhưng cũng từng cho ân huệ, thể nào quên, tốt đẹp để lại trong trí nhớ, cũng muốn làm hoen ố.

      rút tay mình về: " xin lỗi, nhưng tôi ."

      "..., thể nào, Mặc Tiểu Tịch, em hận đúng , em hận mang em..."

      Mặc Tiểu Tịch giơ tay lên cho ta cái tát, cũng thuận lợi ngắt lời của ta: "Sao lại là hận, là tôi nợ mới đúng, tôi vốn là nhi, cho tôi du học, mua nhà cửa cho tôi, tôi cùng diễn đến đây cũng đủ rồi, tôi diễn nổi nữa, gả cho , tôi làm được." xong lời cuối cùng, cắn chặt môi, ổn định lại cảm xúc của mình.

      Nguỵ Thu Hàn còn để ý mình có mất thể diện hay , bước lên ôm lấy , chịu buông tay: "Em thể bỏ , biết em , em ."

      ta giống như đứa bé yếu đuối, nước mắt nóng hổi như thiêu đốt vai .

      Mặc Tiểu Tịch nhịn xuống khổ sở trong lòng, dùng sức đẩy ta ra và : "Xin lỗi, tôi thể diễn trọn bộ với ."

      Hít vào hơi sâu, xoay người tới trước mặt Tập Bác Niên, mỉm cười như hoa nở rộ: " , cảm ơn hôm nay cùng em đến đây, thôi, đừng để mất mặt nữa." Mấy chữ sau cùng đó, vô cùng to và .

      Vẻ mặt của Tập Bác Niên cũng quá ngạc nhiên, nhưng bên trong đôi mắt lại tích tụ chút phẫn nộ, người phụ nữ này, có lẽ vẫn chưa biết kết cục khi chọc giận .

      Ánh mắt của giao nhau trong khí, và hận mãnh liệt, vừa bắt đầu mở màn.

      Tập Bác Niên đột nhiên mỉm cười đứng lên: "Cũng đúng! Để bồi thường cho em mất người chồng, dẫn em nghỉ mát, chỗ đó ít người đến, chúng ta có thể thỏa sức chơi đùa." xong, lấy tốc độ sét đánh cúi người hôn xuống đôi môi đỏ mọng của .

      Sau nhiều tiếng hít khí, là tĩnh lặng tạm thời, tiếp theo bốn phía đều là tiếng phỉ báng chửi rủa .

      rời khỏi đôi môi , cắn lên vành tai và cười thâm hiểm: "Bảo bối, em nhất định phải chết!"

      Mặc Tiểu Tịch đẩy ra, sợ hãi mà nở nụ cười, thờ ơ với những lời khinh bỉ, chửi rủa của người khác, ngẩng đầu, dùng dáng vẻ kiêu ngạo ra ngoài.

      Tập Bác Niên đuổi theo , cánh tay thon dài ôm vào trong ngực: "Em đợi tôi, là muốn lén lút chạy trốn sao?" cười bên ngoài nhưng bên trong cười, lực của cánh tay đột nhiên tăng lên.

      Mặc Tiểu Tịch căm hận nhìn , nhưng chỉ có thể tuỳ ý để kéo ra khỏi lễ đường.

      bầu trời, đột nhiên có tiếng vang, chiếc trực thăng bay về phía bọn họ, sau đó đáp xuống bên cạnh hai người.

      "Khốn nạn, buông ra, muốn dẫn tôi đâu?" Mặc Tiểu Tịch tức giận mắng , nếu phải phía sau còn có phóng viên, bó tay hết cách như vậy.

      "Xuỵt..., tiếng chút, diễn hơn nửa trận đường, đừng để cuối cùng bị đổ sông đổ biển." Tập Bác Niên nắm chặt eo , ép lên máy bay.

      Trong lễ đường, Nguỵ Thu Hàn giống như người điên chạy như bay ra ngoài, chặn đường của bọn họ lại, kéo lấy tay của Mặc Tiểu Tịch: " được với ta, em là vợ của , em là của , Tập Bác Niên, cái gì tôi cũng cần, cần, giao dịch kết thúc."

      Đến bây giờ ta mới tỉnh ngộ, mất , mới là chuyện đáng sợ nhất.

      Mặc Tiểu Tịch nhìn bộ dạng này của Nguỵ Thu Hàn, trong lòng tràn đầy đau thương, nhưng người tạo ra kết quả này, phải cũng là ta sao.

      "Nguỵ tổng, khi trò chơi bắt đầu, có cách nào kết thúc, muốn đoạt vợ trở về, bằng trước tiên hãy đoán xem tôi dẫn ta đâu, phế vật." Tập Bác Niên kéo tay ta ra, cước đá ta té xuống mặt đất.

      "Hàn..." Mặc Tiểu Tịch lo lắng muốn bước lên đỡ , nhưng lại bị Tập Bác Niên ném lên máy bay.

      ----
      heo điên, bornthisway011091windlove_9693 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6: Ở biển

      Máy bay rời khỏi mặt đất, trong nháy mắt bay lên 2m.

      Nguỵ Thu Hàn từ mặt đất đứng dậy, đuổi theo máy bay: "Tập Bác Niên, trả tiểu Tịch lại cho tôi, thể dẫn ấy , trả lại cho tôi..." ta điên cuồng la hét, mất người , ra là đau đớn như vậy, từng cho rằng nghiệp là quan trọng nhất, bỗng nhiên cảm thấy còn ý nghĩa nữa.

      Mặc Tiểu Tịch ghé vào cửa sổ, nhìn xuống dưới, những vật trước mắt từ từ , nhìn thấy Nguỵ Thu Hàn khổ sở như vậy, trong lòng xuất đủ thứ hương vị, nên hận hay là nên thương xót cho ta đây, là ta tự mình mua dây buộc mình, huỷ hoại tương lai vốn rất tốt đẹp của bọn họ.

      Hạnh phúc giống như thuỷ tinh, vỡ, có cách nào ráp lại với nhau.

      "Ơ kìa..., nhìn người đàn ông em đau khổ như vậy, phải lòng em cũng đau như cắt đó chứ?" Tập Bác Niên phóng đãng ngồi ở bên cạnh, giọng pha lẫn chế giễu và hoài nghi.

      " thả tôi xuống..." Mặc Tiểu Tịch mở cửa khoang, quay lại, tức giận hét lớn với Tập Bác Niên.

      Tập Bác Niên quay mặt về phía , trong mắt chứa đầy ác ý: "Em muốn xuống ? Cũng phải là được, mở cửa khoang máy bay ra, cho em nhảy xuống được ? Dùng cái chết trở về biểu đạt tình với ta."

      Mặc Tiểu Tịch kiên nghị mím môi: "Được! mở ra tôi nhảy!"

      "Ha ha..." Tập Bác Niên cười gượng, đột nhiên nảy sinh ác ý kéo lấy cánh tay , đưa đến trước mặt mình, đáy mắt hừng hực lửa giận: "Sao phải như vậy vì người đàn ông ngay cả đồ bỏ cũng bằng, em muốn nhảy xuống chết vì ta, đáng sao?"

      Trong mắt đột nhiên tràn đầy vẻ đau đớn, tức giận trộn lẫn với thù hận, làm cho thoáng chốc ngây dại.

      "Đánh bóng con mắt của em lại rồi nhìn cho tốt, vì công trình mà ta có thể bán em, ánh mắt của phụ nữ các người, chẳng lẽ mù hết rồi sao, ngu đến có thể nhảy xuống sao, trả lời tôi."

      chăm chú nhìn , dường như hỏi , cũng giống như hỏi người khác, giận dữ này khó có thể đè xuống đau thương.

      Mặc Tiểu Tịch bị gào thét có chút hoảng sợ: "... lầm rồi, tôi muốn xuống máy bay phải bởi vì ta, mà là, có tư cách dẫn tôi , tôi và Nguỵ Thu Hàn còn bất cứ quan hệ gì, tôi cũng phải là vật trao đổi của các người, ân oán giữa các người, liên quan đến tôi."

      Tập Bác Niên thu lại giận dữ, đôi mắt sắc bén giống như mũi tên: "Hừ, đừng nghĩ em làm vậy là có thể liên quan đến em, tuần trước em và ta đăng ký kết hôn, hôn lễ bất quá chỉ là hình thức bên ngoài, nên về mặt pháp luật, tôi còn phải gọi em tiếng Nguỵ phu nhân."

      vốn tưởng rằng sáng nay là bi thương quá mức, mới để tuỳ ý dẫn đến lễ đường, ra sớm có kế hoạch, mang toàn bộ lỗi lầm ôm lên người mình, bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng cho Nguỵ Thu Hàn, còn mình bị mọi người mắng là dâm phụ, người phụ nữ ngu ngốc, có thuốc nào cứu chữa, giống như em của , vì người đàn ông của , mà tự mình kết thúc sinh mạng.

      Nghĩ đến đây, thể bỏ qua cho người khởi xướng trước mắt, nợ máu cuối cùng phải trả bằng máu.

      Mặc Tiểu Tịch cố gắng giữ bình tĩnh: " đúng, tôi và ta đăng ký kết hôn, nhưng cũng như , thứ đàn ông rác rưởi như vậy, cần cũng được, thả tôi xuống máy bay, tôi lập tức ly hôn với ta."

      "Hừ..." Tập Bác Niên quỷ dị cười lạnh: "Trò chơi còn chưa chơi đến phần đặc sắc, muốn rút lui rồi sao? Đừng nằm mơ, nếu xương cốt cứng như vậy, em đừng ngại có thể thử xem, làm thế nào để tự mình chết thoải mái."

      buông ra, chỉnh lại vết nhăn cổ tay áo.

      Mặc Tiểu Tịch im lặng ngồi ở bên cạnh, tiếp tục tranh cãi với nữa, máy bay bay lên mây, ai lại muốn tìm đường chết.

      Đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ yên tĩnh lại, mới cảm thấy đáng sợ, giống như chạy cự li dài, lúc chạy trong đầu luôn nghĩ phải chống đỡ đến cùng, sau khi dừng lại, mới cảm thấy tất cả các bộ phận trong cơ thể đều đau đớn.

      cảm thấy mệt mỏi quá, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu.

      Màn đêm buông xuống.

      "Ư..." biết ngủ bao lâu, Mặc Tiểu Tịch mở mắt ra, phát mình ngủ giường, xung quanh đều vô cùng yên tĩnh, tìm thấy tên khốn khiếp kia.

      Từ giường đứng dậy, áo cưới người được đổi, đây là đâu, nhìn quanh phòng vòng, về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài.

      Biển cả mênh mông xanh thẳm, giống như bức hình phong cảnh đẹp nhất, phản chiếu ở trong đáy mắt .

      vậy, bây giờ thuyền, xoay người ra khỏi phòng, tới boong thuyền, nhìn thấy Tập Bác Niên đứng ở đầu thuyền, gió biển thổi bay những sợi tóc đen nhánh của , vẻ đẹp tràn đầy ngang ngược, làm cho người ta thể rời mắt.

      Đồ xấu xa! Khốn nạn!

      Nếu đẩy xuống biển, là có thể cho ăn chút khổ sở.

      Nghĩ thầm, rón rén tới gần , định thừa lúc để ý, từ phía sau dồn sức đẩy xuống biển.

      -----
      P/s: Kỳ sau chắc ta đào hố sủng chứ mà ngược zạy quài chắc chết mất. biết các reader có ai thích truyện sủng ? Hoặc truyện nhân-thú 1&1. :))
      Chúc các bạn đầu tuần may mắn.
      heo điên, bornthisway011091windlove_9693 thích bài này.

    3. sanone2112

      sanone2112 Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      74
      Minh thich nhan thu, 1x1, sung

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7: cẩn thận rơi xuống biển!

      Nhìn thấy ngón tay sắp đụng vào lưng , phíađông bỗng nhiên tràn đến ánh sáng chói lọi, làm chết đứng tại chỗ, nhìn biển cả mênh mông, nhìn nhưsi như dại, mặt trời phá vỡ chân trời, ánh sáng nhuộm nước biển thành màu vàng, bầu trời có mây, xanh biếc như được tẩy rửa, nhiệt độ dưới 10độ, ánh mặt trời chiếu lên người vô cùng ấm áp.

      "Mặt trời mọc biển đẹp."

      giọng nam đầy từ tính từ phía trước truyền tới,khiến cho Mặc Tiểu Tịch giống như mới từ trong mơ tỉnh lại, cũng trong phút chốc nhớ tới việc mình cầnlàm, cần suy nghĩ, hai tay dùng sức đẩy về phía trước.

      Bàn tay ràng đụng đến lưng , nhưng biết tại sao, lại bị linh hoạt tránh qua bên.

      bởi vì dừng sức quá lớn, khi nhận thấy hỏng việc, còn kịp nữa, cơ thể khống chế được nhào đầu về phía trước, thẳng tắp từ đầu thuyền rơi xuống.

      "Bùm..." Kết quả người rớt xuống biển ngược lại là .

      Mặc Tiểu Tịch trồi lên mặt biển, may mà bìnhthường vì để giữ vững vóc dáng nên thường bơi lội, nếu rơi xuống biển là chết chắc rồi, đồđàn ông gian trá, cố ý để ra tay, sau đó nhâncơ hội tránh qua.

      Tập Bác Niên khoanh hai tay, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong nước: " nghĩ tới Nguỵ phu nhân lại có sở thích này, thích bơi lội vào mùa đông, sángsớm nhảy xuống biển tắm rửa, nước rất lạnh phải ?"

      Mặc Tiểu Tịch bướng bỉnh xoay đầu , cầu xin tha thứ.

      "Xem ra, em còn muốn tắm thêm lát, vậy cũng được, tôi ăn sáng." Bên môi của Tập Bác Niênhiện lên nụ cười chế nhạo, muốn đánh lén , vẫn còn non lắm, hai bước, lại quay trở lại : "À..., tôi quên với em, ở khu vực này, thường xuyên có cá mập qua lại, đợi lát nữa ngộ nhỡ em gặp phải rủi ro gì, tôi thương tiếc cho em."

      xong, nhanh chóng rời .

      Mặc Tiểu Tịch biết là phải , nhưng tỷ lệ có cá mập trong biển rất cao, có phảicô gặp cá mập hay , nước biển lạnhbăng càng làm cho nội tâm thêm hoảng sợ, sắc mặtcô từ từ trở nên trắng bệch.

      biết ngâm ở trong nước bao lâu, tay chân càng ngày càng cứng ngắc, giống nhưng cònlà của nữa.

      Tiếp theo cái lạnh còn có điều đáng sợ hơn, ở mặt biển phía xa, có mấy đỉnh nhọn bơi về phía .

      Trời ạ! xui xẻo như vậy chứ, tim bắt đầu đập nhanh hơn, trốn thoát, nhất định bịcá mập cắn thành từng mảnh .

      "Cứu mạng, cứu mạng..." Mặc Tiểu Tịch suy nghĩ nhiều, bản năng sinh tồn buộc lúc này phải mở miệng cầu cứu.

      Tập Bác Niên nhàn nhã ăn bữa sáng nghe tiếng kêu cứu của , đứng dậy tới đầu thuyền,nhìn thấy mấy chục con cá mập bơi về phía này, có lẽ là ngửi thấy hơi thở của con mồi nên mới đến.

      Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn , vội vàng la lên: "Cứu tôi lên , có cá mập."

      "Em cho rằng tôi chỉ hù doạ em sao?" Tập Bác Niên liếc nhìn Mặc Tiểu Tịch ở trong nước: "Cứu em lên cũng phải được, cầu xin tôi ."

      ", cho dù tôi chết cũng cầu xinanh." Mặc Tiểu Tịch trừng mắt nhìn , vẫn mạnh miệng như cũ.

      "Rất có chí khí, vậy tôi nhìn xem, rốt cuộc em có bao nhiêu chí khí, mấy chú cá mập đáng , bơi nhanh chút." Tập Bác Niên hướng về phía xa hô lớn, muốn chết, có lý do gì thành toàn cho , quan trọng là... khẳng định muốn chết.

      Mặc Tiểu Tịch nhìn cá mập cách tới 50 mét, sợ đến tay chân luống cuống, muốn bị cá mập ăn, nhưng lại bỏ xuống tônnghiêm để cầu xin , mặc dù biết mình rất ngu ngốc, nhưng với , tôn nghiêm và mạngsống đều quan trọng như nhau.

      "Xem ra, tôi có thể xem được trận đại chiến giữa người và cá miễn phí." Tập Bác Niên dựa vào lan can, dáng vẻ vô cùng vui sướng.

      Cá mập đến gần trong 20 mét, Mặc Tiểu Tịch nghe rất cánh cửa địa ngục từ từ mở ra cho .

      Tập Bác Niên lạnh lùng nghiêm mặt, thàrằng chịu chết cũng khuất phục sao? Còn lại10m, nếu hạ thang xuống, nhiều nhấtchỉ có 20 giây để sống, chẳng lẽ cuộc chiến tâm lý lần này, người thua chính là sao? ngầm ổn định lại hô hấp, môi hơi nhếch lên.

      ----------------
      P/s: Lịch post vẫn như cũ nhưng số chương thay đổi, mỗi tuần editor post2c vào thứ hai nên mỗi tuần có 4c, tại editor thấy mỗi chương cũng hơi ngắn nênpost ít cũng thấy kỳ kỳ. Chương này là tính vào 2c của T2, tại hôm qua chỉ post mộtchương nên hôm nay post bù cho đủ hai chương.

      heo điên, bornthisway011091windlove_9693 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: Giây phút sau cùng!

      đến giây phút sau cùng, ra tay, phải thua sao?

      Suy nghĩ của Mặc Tiểu Tịch trở nên rối loạn, tim đập nhanh hơn, bên tai vang lên tiếng ông ông, võng mạc bắt đầu tắt nghẽn, sợ hãi gặm nhấm đầu óc của , giống như bị treo toà cao ốc, nhìn thấy dây thừng từng chút bị cắt đứt, nỗi sợ hãi với cái chết cuối cùng cũng vượt qua tôn nghiêm của .

      (Võng mạc là màng thần kinh nằm ở đáy mắt.)

      "Cầu xin cứu tôi, cứu tôi..."

      Cuối cùng cũng chịu nổi mà cầu xin tha thứ.
      Trước ranh giới giữa sống và cái chết, bản năng sinh tồn vượt qua tất cả mọi thứ.

      Tập Bác Niên ràng thở ra hơi, sau đó hạ thang xuống, Mặc Tiểu Tịch rất nhanh bò lên, trong khoảng thời gian ngắn nhất, chân rời khỏi mặt nước.

      Tay nắm chặt dây thang, Mặc Tiểu Tịch ghé vào phía liên tục thở dốc, quay đầu nhìn thấy cá mập vây quanh bốn phía thang dây, có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

      Lúc chuẩn bị bò tiếp lên , lại cảm thấy thang dây giống như bị hạ xuống phân.

      sợ hãi nhìn lên , thấy Tập Bác Niên cười xấu xa, mở to hai mắt: " còn muốn thế nào, tôi cầu xin , là người đàn ông, tốt nhất đừng lật lọng."

      Tay nắm chặt sợi dây, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, Tập Bác Niên biết, còn dũng khí để chơi tiếp, đặc biệt đối với người vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu lại đứng ở cửa Quỷ Môn Quan lần nữa, càng sợ hãi hơn, nên cách khác, bây giờ đến phiên chơi.

      "Hả? Em có cầu xin tôi sao? Sao tôi lại nghe thấy, có ai có thể làm chứng cho em ?" Tập Bác Niên cười mỉa, nghi hoặc cau mày.

      biển này, chỉ có hai người bọn họ, tìm quỷ đến làm chứng à!

      "Tôi cho em cơ hội, nghe em có học múa ba lê, lát nữa cởi hết quần áo nhảy điệu Swan Lake cho tôi xem, nếu em đồng ý, tôi kéo em lên, nếu đồng ý, tôi thả em xuống cho cá mập ăn, nhanh ra quyết định , đừng để tôi và cá mập chờ lâu." Tập Bác Niên thản nhiên , trong mắt đầy vẻ đùa cợt.

      Mặt của Mặc Tiểu Tịch từ trắng chuyển sang hồng, chửi ầm lên: " là đồ bỉ ổi vô sỉ."

      Trong phút chốc vừa mắng , nhìn thấy đôi mắt của lạnh xuống, thang dây lập tức hạ xuống phân nữa, chỉ thiếu chút là đụng đến mặt nước.

      "Cho em ba giây, yes hay no, thời gian qua mà trả lời, tôi lập tức nới thang dây ra." Vẻ mặt của Tập Bác Niên vô cùng nghiêm túc và lạnh lẽo.

      Mặc Tiểu Tịch căm hận siết chặt hai tay, trừng mắt nhìn , bên tai nghe thấy tiếng đếm.

      "1..., 2...., 3..."

      "Yes..."

      Sau khi tiếng thốt lên, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của tràn đầy vẻ thắng lợi, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, tôn nghiêm của bị chà đạp, những ngày tiếp theo chịu đựng những gì dám nghĩ tới, thắng đến cảm thấy giờ phút này bằng sảng khoái chút, để cá mập ăn tới vui sướng, nhưng lại có dũng khí như vậy.

      Tập Bác Niên kéo lên, ném boong thuyền: "Nên như vậy sớm chút, nhớ buổi tối nhảy thoát y đấy, tôi rất mong đợi." Ánh mắt của lướt qua cơ thể , sau khi bị ngâm ướt trong nước biển, quần áo dán sát lên người, cộng thêm có mặc đồ lót, loại như như này, lại càng lộ ra gợi cảm quyến rũ, giữa bụng dưới khô nóng dựng đứng lên, nhớ lại cảm giác khít khao của .

      Mặc Tiểu Tịch nằm sấp mặt đất, đưa lưng về phía , nên biết tâm tư của , ngọ ngoạy muốn từ đất đứng lên, nhưng giây sau, lại bị áp đảo mặt đất.
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      heo điên, bornthisway011091windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :