1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoạt vợ: Cô gái, yêu phải em rồi - Hồng Phi Nhan (Full 146c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 91: Nhớ lại từng chút lúc sinh đứa bé, cảm thấy có gì đó đúng!

      Editor: Lost In Love

      "Tôi điên, có lẽ nghiệp và địa vị đối với rất quan trọng, nhưng thứ quan trọng nhất trong sinh mạng của tôi chỉ có Mặc Tiểu Tịch." Thiên Dã nghiêm túc nhìn ta.

      Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch tràn đầy ấm áp, giống như có người dùng nước ấm tưới lên cơ thể , cảm động này rất quen thuộc.

      Tô Lô Di lời nào, lúc câu quan trọng nhất trong sinh mạng của hoàn toàn đánh bại ta.

      ta thể để mặc vứt bỏ cuộc sống nghệ thuật đà phát triển, đây chỉ là tâm huyết của , mà cũng là của ta.

      Tuy ta biết Mặc Tiểu Tịch này có đức hạnh gì mà có khả năng khiến Thiên Dã cam tâm vứt bỏ tất cả, nhưng hợp tác nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng hiểu được , ánh mắt dừng lại mặt của nữ ngôi sao nào quá hai mươi giây, mặc kệ xấu hay đệp, chưa bao giờ biểu thích hay là ghét, thay vì ôn hoà, bằng lạnh lùng, trong lòng chứa đựng được người khác, nhưng khi vào thấy ra được.

      Cố chấp, đây chính là cách giải thích tính cách của .

      "Được, ta có thể ở lại." Tô Lộ Di thể nhượng bộ, ta xoay người ngồi vào ghế xô-pha: "Nhưng tôi có cầu."

      Thiên Dã kéo Mặc Tiểu Tịch ngồi xuống đối diện với ta: "Tôi mong đợi đồng ý, cho nên đưa ra cầu gì tôi cũng đồng ý."

      "Thiên Dã, tôi nhượng bộ, đừng quá đáng như vậy, bây giờ tôi chỉ có mấy cầu, đối với , với ta đều tốt, tôi quá đáng sao?" Tô Lộ Di bị kích thích đến mức tim sắp nổ tung.

      Mặc Tiểu Tịch mở miệng: "Được, , mặc kệ là điều gì, tôi cũng đồng ý."

      Thiên Dã cau mày muốn gì đó, Mặc Tiểu Tịch đè tay lại, ý bảo đừng nữa.

      Tô Lộ Di ổn định lại hơi thở và : "Thực ra cầu cũng nhiều, thứ nhất, được tuỳ tiện ra ngoài, thứ hai, lúc Thiên Dã làm viện thể tìm ta, thứ tư, vì để công nhân vệ sinh đến dọn dẹp nhìn thấy , sau này, việc dọn dẹp vệ sinh do đảm nhiệm."

      "Có thể!" Mặc Tiểu Tịch cần suy nghĩ đồng ý.

      Thấy đồng ý sảng khoái như vậy, Tô Lộ Di cũng tìm được lý do làm khó , trước hết cứ như vậy .

      Tô Lộ Di ngồi lúc rời .

      " phải em muốn ăn mì sao? nấu cho em ăn, em xem TV , rất nhanh có." Thiên Dã đứng dậy nấu mì, bỏ trứng gà, rau xanh và thịt bò vào trong.

      bưng đến trước
      , đưa đũa cho : “Đến đây, ăn thử xem.”

      Mặc Tiểu Tịch xới mì lên ăn từng chút , cảm thấy bát mì này có hương vị vô cùng ấm áp. Trút vào rất nhiều quan tâm của đối với .

      “Ăn ngon ?”

      “Ngon.” gật đầu, nở nụ cười yếu ớt, sau đó khôi phục lại bình thường.

      Ăn mì xong, cầm bát bỏ vào trong máy rửa chén, sau đó ngồi xuống bên cạnh : “Lúc ở nhà có việc gì làm nghe nhạc, coi sách, nếu ngột ngạt, cũng có thể ra ngoài hoa viên phơi nắng.”

      “Ừ!” Mặc Tiểu Tịch gật đầu.

      Thiên Dã quàng tay qua vai : “Sau này chúng ta mãi mãi ở chung chỗ, mùa hè, ngắm hoa sơn chi với em, giống như lúc , trong thế giới của chúng ta, chỉ có lẫn nhau.”

      Mặc Tiểu Tịch nhàng tựa đầu vào người , dường như hiểu được tâm tư của .

      Sáng hôm sau, Thiên Dã nhận được thông báo, phải ra ngoại ô chụp quảng cáo, sau khi trở về còn phải lên chương trình giải trí, ngày đầy ắp công việc.

      Mặc Tiểu Tịch nằm ghế ngoài hoa viên ngủ lúc, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, làm rất dễ vào giấc ngủ, vừa tỉnh lại, người vô cùng lạnh, ra là thời tiết thay đổi!

      Trở về phòng, nghiêm túc dọn dẹp các nơi, sắp xếp lại phòng của Thiên Dã, mang quần áo bỏ vào trong máy giặt, cuộc sống ở đây, khắp nơi đều vô cùng cao cấp, ngay cả bồn cầu cũng có rất nhiều chức năng.

      Sau khi làm xong tất cả, trời sắp tối.

      Thiên Dã gọi điện thoại về, muốn trở về nhà ăn cơm, kêu làm giúp mấy món ăn.

      cũng có cách nào từ chối, cúp điện thoại, lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, lúc nhi viện đều ăn đồ ăn bình thường và rẻ tiền, nhưng lúc này trong tủ lạnh của chất đầy các nguyên liệu nấu ăn cao cấp, biết thích ăn gì, chỉ biết nấu mấy thứ đơn giản.

      7h, Thiên Dã trở về.

      “Có thể ăn cơm chưa, sắp đói muốn chết rồi.” khoa trương ôm bụng, giống như cả ngày ăn gì.

      Mặc Tiểu Tịch khỏi cười khẽ: “Có thể, để em lấy ra.”

      Bọn họ cùng nhau ngồi chiếc bàn màu trắng, lúc ăn cơm, Thiên Dã liên tục gắp và khen các món ăn làm, thực ra muốn dùng cách này thay đổi chế độ ăn qua loa của .

      Buổi tối, Mặc Tiểu Tịch ngủ được, càng về khuya, đầu óc của càng tỉnh táo.

      Im lặng nằm giường, cảm thấy vô cùng khốn khổ, cuối cùng chịu được mà ra khỏi phòng, ngồi trong phòng khách xem TV, mang tất cả lực chú ý tập trung vào đó.

      Nhưng từng khuôn mặt TV đều biến thành khuôn mặt của Tập Bác Niên, tại sao càng muốn quên lại càng nhớ.

      ngủ được sao?” Thiên Dã ngồi xuống bên cạnh , mệt mỏi cả ngày, gần như năm xuống là có thể ngủ, nhưng nhớ đến Mặc Tiểu Tịch, cho nên thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, vừa có tiếng động ra ngoài nhìn xem.

      Mặc Tiểu Tịch chậm rãi gật đầu, khổ sở : “Tiểu Dã, biết ? Muốn quên là chuyện vô cùng khó khăn.”

      biết, biết.” Thiên Dã giọng an ủi.

      “Con của em chết, nó chết, ngay cả nhìn em cũng nhìn thấy nó biến mất.” Mặc Tiểu Tịch lẩm bẩm giống như mớ.

      Thiên Dã nghe đến đứa bé nhớ lại đêm đó, vết máu bãi cỏ, vậy, sinh đứa bé ra, nhưng tại sao lại chết, tại sao lại biến mất, biết trong khoảng thời gian đó xảy ra chuyện gì.

      “Tiểu Tịch, con của em sinh ra đúng ? Vậy tại sao lại thấy?” Thiên Dã cẩn thận hỏi.

      “Em biết, đứa bé từ trong cơ thể em tuột ra ngoài, sau đó, bác sĩ với em, đứa bé chết.” Mặc Tiểu Tịch khuôn mặt khổ sở khi nhớ lại cảnh đó.

      Thiên Dã ngạc nhiên: “Bác sĩ? Vậy đứa bé sinh ra ở bệnh viện sao?” luôn cho là ở bãi cỏ.

      Mặc Tiểu Tịch hồi tưởng lại, sau đó lắc đầu: “ phải ở bệnh viện, em đường đột nhiên đau bụng dữ dội, rất lau sau đó, em đau đớn đến sắp ngất có người đến, là bác sĩ…” xong, ngay cả cũng cảm thấy có gì đó bình thường.

      vẫn luôn rối rắm về cái chết của đứa bé, nhưng muốn suy nghĩ, mà lúc này nghiêm túc hồi tưởng lại lần cảm thấy có gì đó đúng.

      “Em là em đường đột nhiên đau bụng, sau đó có bác sĩ đến giúp em đỡ đẻ sao? Chuyện này thể nào, chỗ đó vô cùng hoang vu, chỉ bác sĩ, ngay cả xe cộ cũng rất ít qua lại, trừ khi người bác sĩ kia luôn theo em, nếu sao lại trùng hợp như vậy?” Thiên Dã qua đó cho nên mới hiểu .
      Last edited by a moderator: 27/2/15
      windlove_9693 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 92: Có thể đứa bé vẫn chưa chết!

      Editor: Lost In Love

      Mặc Tiểu Tịch nghe Thiên Dã vậy, có chút ngạc nhiên, chỗ hoang vu kia sao lại có bác sĩ.

      Hai năm nay, vẫn luôn trốn tránh suy nghĩ đến những chuyện có liên quan đến cái chết của đứa bé, cho nên ngay cả vấn đề đơn giản như vậy cũng nhận ra được!

      "Chẳng lẽ, là có người phái bác sĩ đó theo em sao?"

      "Tỉ lệ vô tình gặp phải rất thấp, mà nếu ta là bác sĩ, đứa bé thuận lợi sinh ra tại sao lại vô duyên vô cớ chết , cho dù chết, là bác sĩ , cũng nên cho em nhìn chút tự mình xử lý." Thiên Dã suy luận, dùng lý trí để phân tích, phải thông minh mà là chuyện này có quá nhiều chỗ kỳ quái.

      Mặc Tiểu Tịch nghĩ tới bác sĩ kia vừa Tập Bác Niên đến, thế giới này, còn ai nhẫn tâm muốn ép xuống địa ngục như vậy, chỉ có !

      Người mà thà rằng gánh oan ức lưng cũng muốn làm tổn thương .

      Nhưng, lại tàn nhẫn đoạt mất con của , kêu chết.

      "Là Tập Bác Niên, nhất định là ta." này khiến tim của Mặc Tiểu Tịch đau giống như bị dao cắt, ngờ lại tuyệt tình với đến nước này.

      "Có thể, phải ta là Ninh Ngữ Yên, hoặc là hai người bọn họ hợp mưu, nhưng nếu là ta, đó cũng là con của ta, ta nhẫn tâm dồn nó vào chỗ chết sao?" Thiên Dã ra nghi vấn.

      "Ai biết được, có thể ta muốn làm cho em hoàn toàn tuyệt vọng, muốn đẩy em vào vực sâu, chuyện gì ta làm được." Mặc Tiểu Tịch tức giận đến toàn thân run rẩy.

      Lúc biết đứa bé bị bắt , có thể còn sống đời, trong lòng vô cùng đau đớn, kể xiết được.

      "Cũng có thể chưa chết, dù sao cũng là sinh mạng , cho nên rất khó ra tay, đừng bi quan như vậy." Thiên Dã vỗ vai , .

      " sao? Đứa bé có thể chưa chết?" Trong mắt của Mặc Tiểu Tịch phát ra tia sáng, mặc dù mỏng manh, nhưng có thể chiếu sáng bóng tối.

      Thiên Dã nhìn thấy dáng vẻ háo hức của , đành phải : "Đúng! Chúng ta tìm xem, coi có manh mối gì , theo biết, bây giờ bọn họ có đứa con trai, là Ninh Ngữ Yên sinh trước lúc kết hôn, vì thế, ngày cưới được dời về sau."

      "Em biết, em thấy đứa bé đó." Ánh mắt của Mặc Tiểu Tịch có chút chán nản: "Đứa bé rất đáng ."

      kỳ lạ, là con của Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên, tại sao có chút ghét bỏ, ngược lại cảm thấy vô cùng
      mến.

      “ Bây giờ mà tùy tiện hỏi Tập Bác Niên, ta cũng thừa nhận, đây là chuyện quan trọng, trước hết phải nghĩ cách hỏi thăm chút, với lại chuyện này cũng chắc là Tập Bác Niên làm. Ninh Ngữ Yên cũng có động cơ, phải sao?” Thiên Dã sợ tìm Tập Bác Niên gây ầm ĩ, nếu có thể hy vọng, và Tập Bác Niên dính dáng đến nhau nữa.

      Mặc Tiểu Tịch cảm thấy Thiên Dã cũng có lý. Ninh Ngữ Yên có động cơ này, bây giờ mà tùy tiện xông lên, hoàn toàn có khả năng để đánh trả.

      “ Được! Vậy phải hỏi thăm nhanh lên, nhanh nhé.” Mặc Tiểu Tịch kéo lấy cánh tay của Thiên Dã, sốt ruột .

      tranh thủ! Chuyện của em chính là chuyện của , em nhất định phải bình tĩnh mới được.” Thiên Dã nhìn thấy sốt ruột như vậy, trong lòng cũng hơi lo lắng.

      Đêm đó, Mặc Tiểu Tịch vô cùng phấn khởi, nghĩ nếu đứa bé còn sống, cũng được hai tuổi, trái tim của sống lại trong đêm.

      Nhà họ Tập.

      Buổi chiều, Ninh Ngữ Yên dẫn Hàn Hàn đến nhà kính phơi nắng, thằng bé vô cùng tinh nghịch, ngồi yên chỗ, luôn sờ mó đủ thứ để chơi đùa.

      “ Hàn Hàn, lại đây ăn bánh ngọt với mẹ.” Nình Ngữ Yên vẫy tay với thằng bé.

      Hàn Hàn cầm đồ chơi đến bên cạnh , há miệng nhắn ra: “ Mẹ, Hàn Hàn muốn ăn.”

      “ Chú mèo tham ăn.” Ninh Ngữ Yên mỉm cười rồi cầm lấy bánh ngọt bỏ vào trong miệng thằng bé: “ Ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn, biết ?”
      “ Biết rồi ạ.” Hàn Hàn vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.

      Ninh Ngữ Yên nhấp chút hồng trà, lơ đãng hỏi: “ Hàn Hàn, con rất thích dì hôm qua chơi cùng con sao?”
      “ Thích ạ.” Hàn Hàn dùng sức gật đầu.

      “ Vậy con thích mẹ nhiều hơn hay dì đó nhiều hơn?” Ninh Ngữ Yên hỏi tiếp.

      Hàn Hàn nghiêng đầu suy nghĩ, rồi trả lời: “ Đều thích ạ!”

      Ninh Ngữ Yên thở dài hơi, xoa đấu Hàn Hàn: “ Chuyện này thể được, con nhất định phải thích mẹ nhiều hơn. Bởi vì mẹ là mẹ của con, có hiểu ?”

      Hàn Hàn nửa hiểu nửa , ở trong cái đầu của thằng bé có suy nghĩ về những điều này, giống như thế giới của người lớn đối với nó quá phức tạp.

      Sau khi Ninh Ngữ Yên dỗ thằng bé ngủ lập tức gọi mấy thuộc hạ đặc biệt làm việc cho ta đến.

      “ Người phụ nữ Mặc Tiểu Tịch kia lại xuất , các người tìm ra ta cho tôi.” Ninh Ngữ Yên nghiêm mặt, kiêu ngạo .

      “ Vâng!” Thuộc hạ trả lời ngắn gọn, nhanh chóng ra cửa.

      Mặc Tiểu Tịch, nêu dám đến đây, tôi bầm ra thành vạn mảnh, nếu đến, tôi cũng nghĩ cách tìm ra , sau đó diệt trừ , đừng nghĩ chơi trò ở trong cuộc sống của tôi.

      Tập Bác Niên làm việc trong văn phòng đột nhiên nhớ đến Mặc Tiểu Tịch, luôn ở thành phố này sao? Trốn cũng rất giỏi!

      Mấy năm nay, chắc trải qua rất khó khăn, mất đứa bé nhất định là đả kích vô cùng lớn đối với , nhưng nếu gặp lại , có quyết đoán cho biết, Hàn Hàn là con của ?

      Làm như vậy, nhất định dẫn đến rất nhiều hậu quả thể đoán trước!

      Ninh Ngữ Yên chịu để yên, hậu quả của việc ly hôn là trực tiếp tác động đến cả nhà họ Tập và nhà họ Ninh, công ty cũng bị ảnh hưởng , nếu Ninh Hải Thành biết Hàn Hàn phải là cháu ngoại của ông ta, biết có trách cứ con của ông ta hay , nhưng chắc chắn giúp ta.

      Nếu giáp mặt giải quyết cũng được, chỉ sợ là bọn họ chĩa mũi dùi vào Mặc Tiểu Tịch và Hàn Hàn.

      Xoa mi tâm, cảm thấy vô cùng nhức đầu.

      Mặc Tiểu Tịch nằm dài trong nhà mình, Thiên Dã ra ngoại ô, ngày mốt mới trở về, cũng hiểu, những ngôi sao nổi tiếng luôn rất bận rộn, biết, trước đó sao có thể đợi ở quán nhiều ngày như vậy, nhất định là dời lại rất nhiều công việc

      Buổi tối, cảm thấy có chút buồn bực, mấy ngày nay luôn nghĩ tới chuyện của đứa bé, nghĩ tới tim cũng khô héo, thỉnh thoảng ra ngoài lần cũng sao, cẩn thận chút là được.

      mặc chiếc áo khoác có mũ, sau đó đội mũ lên và ra cửa.

      Cũng may có gặp người ở chung khu trong thang máy, bộ đường, gió đêm lạnh vô cùng, hít sâu vào hơi, cảm giác rất thoải mái.

      Tập Bác Niên ăn cơm tối cùng những người bạn thương trường xong, nhưng muốn về nhà liền.

      Lái xe đến bên ngoài khách sạn năm sao kia, đây là nơi xuất và cũng là nơi biến mất, biết có xảy ra kỳ tích nữa , để lại xuất ở đây làn nữa.

      lái xa dừng lại bên cạnh đài phun nước, mở cửa sổ ra rồi lấy điếu thuốc đốt lên.
      Last edited by a moderator: 28/2/15
      windlove_9693 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 93: Quay lưng vào nhau rời !

      Editor: Lost In Love

      Thuốc lá trong tay từ từ biến thành tro tàn, rơi ra bên ngoài cửa sổ, làn khói màu trắng lượn lờ phất phơ trong khí, biến ảo đủ thứ hình dạng.

      Ánh mắt của Tập Bác Niên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, tối nay là 15, nên trăng đặc biệt rất tỏ, ánh sáng chiếu xuống, vạn vật đều được bao phủ trong ánh sáng lờ mờ nhàng, thỉnh thoảng có người từ trong khách sạn ra, lái xe rời .

      20 phút trôi qua.

      thầm cười nhạo mình, rốt cuộc làm gì, sao còn có thể đến đây, gặp ở đây, nhất định trốn xa, chừng đến thành phố khác ngay trong đêm.

      thu tầm mắt lại, ngửa mặt dựa vào ghế.

      Ở lúc thu tầm mắt, có bóng người ngang qua xe của , đáng tiếc nhắm nghiền mắt.

      vòng qua bên kia đài phun nước, quay lưng về phía ngồi xuống, đội mũ, ngước nhìn ánh trăng ở bầu trời.

      Mặc Tiểu Tịch chớp chớp mắt, giống như hoàn hồn rồi nhìn dáo dác xung quanh, sao lại đến đây?

      chờ điều gì?

      Chờ người kia xuất sao? , hoàn toàn , từng cho rằng trong lòng , ít nhiều gì cũng có chút tình cảm.

      quá ngây thơ, quá ngu ngốc, nếu thời gian có thể quay ngược lại, để được chọn lần nữa, cho biết hay .

      Suy nghĩ lúc lâu.

      Nhưng...

      Đến bây giờ, trong lòng vẫn có câu trả lời, tại sao tàn nhẫn đoạt lấy con của , còn kêu chết, trong lòng vẫn do dự.

      Dòng nước cao thấp trong đài phun nước che khuất tiếng thở dài giống nhau.

      Nếu tình đến, từng ở lại đây, tại sao lại thể nắm giữ được nó, có nhiều khi vận mệnh luôn tàn khốc như vậy, lúc bắt đầu sánh vai, định trước là quá trình cay đắng

      Tập Bác Niên mở mắt ra, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn có ai, đến.

      Ánh mắt nhìn xuyên qua dòng nước, chỉ nhìn thấy bóng lưng mơ hồ, ra cũng có người ở cùng trong buổi tối vắng lặng nhưng lạnh lẽo này, mình ngu ngốc chờ ở đây

      Nhưng biết, người chờ là ai!

      Có phải cũng chờ người mãi mãi xuất hay .

      Bạn đọc truyện tại ***************.com

      Mặc Tiểu Tịch, em đến đây, đúng ? Cho dù chỉ là lần, hãy cho tôi nhìn thấy em, tôi muốn cho em biết, hai năm trước, em chết qua lần, tôi tha thứ cho em!

      thầm trong lòng, biết cho bản thân mình nghe, hay muốn cho đơn nghe.
      Ném tàn thuốc ra ngoài, đóng cửa sổ xe lại, lái xe rời .

      xoay người, đứng lên, qua chỗ dừng lại vừa rồi, giẫm lên tàn thuốc từng hút, về hướng ngược lại.

      Khoảng cách kéo xa ra từng chút, mỗi phút mỗi giây, thời gian giống như ống kính, dừng lại ở hình ảnh này, đo lường.

      Đôi mắt của bọn họ nhìn về phía trước, nhưng đều vô cùng mơ màng và đầy mất mát, giống như mất , bao giờ có thể nắm giữ được nữa, trong nội tâm xác định muốn đạt được thứ gì đó.



      Mặc Tiểu Tịch trở lại căn hộ, chợt

      nhớ tới hôm nay mình chưa ăn gì, vì thế, lấy bánh mì trong tủ lạnh ra ăn.

      Quá rảnh rỗi và buồn chán, nghĩ có lẽ lên mạng có thể tìm thấy tin tức gần đây của Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên, xem hai năm nay có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay .

      vào phòng giải trí của Thiên Dã, trong này có thể nghe nhạc, giá sách đặt ít sách, còn có cái Laptop bàn.

      Sau khi mở ra, dò tìm tin tức của Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên, phần lớn đều là những buổi dạ hội mà bọn họ tham gia, nhà họ Tập và nhà họ Ninh là trùm thương nghiệp, bắt tay khởi động công trình thương nghiệp gì đó, kéo chuột xuống dưới, lật xem khoảng thời gian hai năm trước lúc bỏ có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay .

      Khi tầm mắt rơi vào tiêu đề 9h tối qua thiên kim của Ninh thị chào mừng quý tử ra đời, Mặc Tiểu Tịch theo bản năng bấm vào.

      Nội dung tin tức cũng có gì đặc biệt, nhưng thời điểm này, là ngay ngày bỏ , nhớ hình như mình sinh vào lúc 8h, mà ta lại đúng lúc sinh vào 9h?

      Ninh Ngữ Yên sinh con cùng ngày với ! Nhưng lại sinh trước ngày dự tính mười ngày, ta mang thai trễ hơn , ít nhất cũng sinh sớm hơn hai mươi ngày.

      Mặc dù sinh non cũng phải chuyện lạ, nhưng trùng hợp này, làm cho lòng của Mặc Tiểu Tịch vô cùng khó chịu.

      Cảm thấy có điều gì đó dính líu trong này.

      lại tùy ý xem sơ qua chút, phát Thích Tân Nhã và Ninh Ngữ Yên qua lại vô cùng mật thiết, bây giờ Thích Tân Nhã ở trong giới nghệ sĩ cũng xem như là nữ diễn viên nổi tiếng, cái thứ nhất là trong nữ diễn viên có xì căng đan với Thiên Dã, cộng thêm thế lực phía sau đủ vững vàng cho nên ngồi lên vị trí đó rất dễ.

      Trước kia Thiên Dã từng , Thích Tân Nhã biết ít chuyện của Ninh Ngữ Yên, sao lại xuống tay từ chỗ ta.

      biết mình làm như vậy là hơi quá, Thiên Dã muốn dính dấp quan hệ với Thích Tân Nhã, trong lòng do dự, nhưng rất muốn tìm thấy đứa bé.

      tuần sau, Thiên Dã từ bên ngoài trở về.

      Mấy ngày nay nhờ người thầm dò hỏi xem có phải Tập Bác Niên mang đứa bé đến nhi viện hay đến nơi người thân thích nào hay .

      “Chuyện đó…” Mặc Tiểu Tịch vào phòng của Thiên Dã, thay quần áo, nhìn thấy thân của để trần, dời tầm mắt : “ thay quần áo trước , chúng ta chuyện sau.”

      sao, em .” mặt Thiên Dã lên nụ cười nhạt, khoác áo lên: “Nhìn thấy , em cũng ngượng ngùng sao?”

      “Dù sao cũng là đàn ông.” Mặc Tiểu Tịch vô cùng tự nhiên.

      Tay mặc quần áo của Thiên Dã dừng lại, có phần nghiêm túc : “ sai, là đàn ông, tiểu Tịch là phụ nữ.”

      Mặc Tiểu Tịch khỏi bật cười: “Cho nên?”

      “Hy vọng sau này em có thể đối xử với như người đàn ông, có thể người đàn ông tên ‘Thiên Dã’.” xong, kề sát lại gần .

      Khuôn mặt của Mặc Tiểu Tịch hơi ngẩn ra, trước lúc đến gần, vội vàng lùi lại: “Em xem canh có được chưa .” nhanh chóng chạy mất.

      Thiên Dã đứng đó, vô cùng chán nản, trốn chạy của cho biết, kháng cự phát triển mối quan hệ ở mặt khác với , vẫn xem là bạn tốt, nhưng từ sớm, ở lúc bắt đầu hiểu chuyện, ở trong lòng .

      sao, ngày nào đó, ở lại bên cạnh , cần quá nóng lòng.

      khoác thêm chiếc áo hở cổ, ra khỏi phòng, xem chuyện xấu hổ đó chưa từng xảy ra, mỉm cười tới bên cạnh : “Vừa rồi em muốn gì với ?”

      “Em…” Mặc Tiểu Tịch muốn tiếp chuyện sau đó, nhưng lại cảm thấy mình có chút hèn hạ.

      , cũng phải ép bán sắc, tại sao lại khó mở miệng.” Thiên Dã ở bên cạnh, cầm chiếc muỗng , múc chút canh, đưa đến bên miệng.

      “Em muốn câu dẫn Thích Tân Nhã.” Mặc Tiểu Tịch khẽ nhắm mắt, ra mạch.

      Thiên Dã mới vừa đưa ngụm canh vào miệng, lúc này thiếu chút nữa bị lời của làm cho nghẹn chết: “Khụ… khụ… em gì?” này, muốn bán sắc.

      Mặc Tiểu Tịch vỗ vỗ lưng của : “ xin lỗi, em biết em quá đáng, nhưng em muốn biết chuyện của Ninh Ngữ Yên từ chỗ ta.”

      “Em phát chuyện gì?”
      Last edited by a moderator: 8/3/15
      windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 94: Hàn Hàn là con của ai?

      Editor: Lost In Love

      "Mấy ngày trước em lên điều tra xem hai năm nay Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay , cái khác có, nhưng em phát Ninh Ngữ Yên sinh con cùng ngày với em, thời gian cũng cách xa, cuối cùng em cảm thấy rất kỳ lạ, cho nên muốn lấy chút tin tức từ miệng của Thích Tân Nhã, có được ?" Mặc Tiểu Tịch đầu đuôi gốc ngọn cho nghe.

      " ra là vậy, vậy trong lòng em nghi ngờ điều gì? Chuyện này có liên quan đến việc đứa bé biến mất sao?" Thiên Dã hỏi.

      " thể cụ thể rốt cuộc là nghi ngờ điều gì, nhưng chung quy vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, em biết để tiếp cận Thích Tân Nhã, việc này tốt lắm, nhưng em lại có cách nào tốt hơn." Mặc Tiểu Tịch cảm thấy mình giống như má mì ép người lương thiện làm kỹ nữ.

      Thiên Dã bật cười: " cần phải bày ra vẻ mặt như vậy, chuyện này cũng khó, giúp em!"

      " sao?" Trong mắt của Mặc Tiểu Tịch tràn đầy vui mừng.

      "Chẳng lẽ cho rằng từ chối em sao? Còn muốn thăm dò Thích Tân Nhã, cần phải quyến rũ phức tạp như vậy, mời ta đến nhà ăn bữa cơm, chuốc ta uống mấy ly rượu, đến lúc đó muốn hỏi gì, tự nhiên hỏi được." Thiên Dã tiếp tục dùng muỗng múc canh húp, ngay cả động tác ăn canh cũng vô cùng đẹp đẽ.

      Mặc Tiểu Tịch gật đầu: "Lần trước cũng dò hỏi ta như vậy sao?"

      "Lần trước à! Có chút thất bại, bởi vì party làm ở công ty, cho nên mọi người cũng có uống say, may là Thích Tân Nhã tuy mạnh mẽ, nhưng có dã tâm." Thiên Dã nhớ lại .

      Hai năm trước là Thích Tân Nhã đến tìm làm quen trước, bởi vì là em họ của Ninh Ngữ Yên, cho nên mới từng bước kết bạn với ta, tại bọn họ vẫn duy trì quan hệ đồng nghiệp.

      "À... ra là vậy." Mặc Tiểu Tịch hiểu, bưng đồ ăn ra: "Chúng ta ăn cơm ."

      "Em thấy ăn từ sớm sao?" Thiên Dã theo sau lưng , khẽ mỉm cười.

      Bốn ngày sau.

      Thiên Dã gặp được Thích Tân Nhã vừa chụp hình ở chỗ khác về, ta chủ động bước qua chào hỏi : "Hi, Thiên Dã."

      "Chào, biểu diễn thế nào, thuận lợi chứ?" Thiên Dã xuôi dòng đẩy thuyền , bình thường chỉ chào lại tiếng, sau đó chạy .

      Hôm nay đột nhiên hỏi ta những chuyện này, làm cho ta mừng như điên: "Rất thuận lợi, nhưng nam chính khó coi chết được, biết tìm diễn viên hạng ba đó ở đâu nữa, nếu có thể có cơ hội đóng chung với Thiên Dã, vậy tốt quá rồi."

      Nhìn thấy khuôn mặt mê người trước mắt, ta vô cùng kích động.

      "Tốt! Có cơ hội, tôi cũng rất muốn hợp tác với Tân Nhã, tối nay cùng ăn cơm , nhà tôi có người giúp việc theo giờ mới đến, nấu ăn rất ngon." Thiên Dã thừa cơ hội đề

      xuất lời mời, mặc dù có chút đường đột, nhưng muốn đánh nhanh thắng nhanh.

      Người có lòng có lẽ phát bất thường, nhưng loại phụ nữ háo sắc như Thích Tân Nhã, nghe thấy Thiên Dã mời ta đến nhà ăn cơm, phấn khởi đến sắp té xỉu.

      “Thiên Dã, hôm nay khiến cho em bất ngờ quá.”

      “Nếu em rảnh thôi vậy.” Thiên Dã nhã nhặn .

      , , . Có thời gian, có thời gian.” Thích Tân Nhã trả lời lia lịa, sợ đổi ý. Thiên Dã mời người ta ăn cơm, chuyện này kỳ lạ đến cỡ nào, hơn nữa còn mời , dù cho hôm nay có chuyện quan trọng, cũng phải dời qua.

      “Tốt lắm, tối nay tôi đến đón em. Lộ Di có việc tìm tôi, tôi trước đây.” Thiên Dã nhàng rời , sau khi trở lại phòng làm việc của mình, lập tức gọi điện thoại cho Mặc Tiểu Tịch, kêu chuẩn bị sẵn sàng, cho biết tối nay Thích Tân Nhã đến.

      Mặc Tiểu Tịch nghe xong vô cùng hớn hở, tốt quá, ngờ lại nhanh như vật, Thiên Dã thu phục được!

      vội vàng chuẩn bị bữa tối, chọn chai rượu đỏ, trải khăn trải bàn, mang hoa và nến lên, khí càng tốt, càng dễ thả lỏng cảnh giác.

      Trước khi Thiên Dã đến đón Thích Tân Nhã, gọi điện thoại cho Mặc Tiểu Tịch.

      Mặc Tiểu Tịch dọn món ăn lên bàn, sau đó trốn vào căn phòng gần nhất.

      Khoảng 15 phút sau, nghe được tiếng gõ cửa, bọn họ đến!

      Thích Tân Nhã vào phòng khác, dùng mắt quan sát xung quanh chút, lên tiếng khen ngợi: “Thiên Dã, nhà đẹp, mặc dù quá sáng chói, nhưng rất tinh tế.”

      , em ngồi .” Thiên Dã lịch và tùy ý khoát tay cái, qua rót cho ta ly nước trái cây.

      Vì để đến đây ngày hôm nay, Thích Tân Nhã cố gắng thoái thác tất cả công việc, làm đẹp, mục tiêu chính là có thể ngủ lại, ta nghĩ nếu chủ động mời ta, chắc chắn là có tình ý, ta dám đánh cuộc, Thiên Dã vẫn còn là trai tân! Nghĩ vậy, ta khỏi mở cờ trong bụng.

      “Đồ ăn lạnh rất nhanh, chúng ta vừa ăn vừa chuyện .” Thiên Dã đứng dậy.

      “Được, em cũng muốn nếm thử đồ ăn nhà Thiên Dã, nghe ngon như vậy, em cũng thèm ăn muốn chết.” Thích Tân Nhã nở nụ cười mê hoặc, thèm ăn thèm ăn, nhưng có dụng ý khác.

      Sao Thiên Dã nhìn ra ánh mắt như lang như hổ của ta, quá quen thuộc với loại ánh mắt này, trong mắt những người hâm những nữ ngôi sao, những người phụ nữ luôn phát ra trần trụi này.

      Làm cho vô cùng chán ghét loại ánh mắt như vậy.

      “Em nhất định thất vọng.” dẫn Thích Tân Nhã đến trước bàn ăn, tắt đèn, đốt nến, rót rượu cho ta.

      Bọn họ vừa ăn vừa chuyện, Thiên Dã ngừng rót rượu cho ta, bắt đầu xuống tay từ những việc trong cuộc sống hàng ngày của ta trước, từ từ mới dẫn sang chuyện của Ninh Ngữ Yên.

      Mà Thích Tân Nhã hoàn toàn cảm giác ra được, , người giúp việc theo giờ của Thiên Dã nấu ăn cũng ngon lắm, nhưng chuyện này quan trọng, trọng điểm chính là người đàn ông đẹp trai trước mặt, nhìn thấy , ăn cái gì cũng ngon!

      Rất nhanh nhìn thấy đáy của chai rượu, Thích Tân Nhã cũng hơi say, nhưng Thiên Dã xem tựu lượng của ta, ta chưa say hoàn toàn, lấy thêm chai rượu, cho đến khi uống gần hết hai bình, mới say khướt.

      Thiên Dã lặng lẽ chuyển đề tài: “Tân Nhã, chị họ của em gần đây khỏe chứ?”

      “Chị họ? Ừ, hỏi Ninh Ngữ Yên à, haizzz. biết đâu, Tập Bác Niên kia rất đáng ghét, chị họ em dù sao cũng là thiên kim đại tiểu thư, lúc nào cũng nổi giận với chị ấy.” Thích Tân Nhã chống đầu, bất mãn , xong lại ngây ngô cười ha hả.

      “Hả… sao? Trái lại rất bất ngờ, chị em họ em sinh cho nhà họ Tập đứa con trai, sao tình cảm vợ chồng ngược lại tốt?”

      “Chuyện này em cũng hiểu, ràng ta biết chuyện gì cả, sao lại cần chị họ?”

      ta biết chuyện gì?” Thiên Dã cảm thấy đến gần được trọng tâm của vấn đề.

      “Chính là Hàn Hàn. Nó phải là do chị họ em sinh, thực ra, trước đó, chị họ em vốn có mang thai, đó chẳng qua là cách để đối phó với con hồ ly tinh Mặc Tiểu Tịch kia, chỉ có em và chị ấy biết.” Thích Tân Nhã đắc ý .

      Đôi mắt của Thiên Dã lạnh xuống, nhàng hỏi: “Vậy Hàn Hàn là con của ai?” Câu trả lời dường như rất ràng, nín thở.

      “Là Mặc Tiểu Tịch sinh.”

      Ầm! Ở trong phòng, Mặc Tiểu Tịch lập tức ngã xuống đất.
      Last edited: 11/3/15
      windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 95: Sống lại!

      Editor: Lost In Love

      Hàn Hàn là con của , đứa bé thiếu chút nữa rơi vào đài phun nước, tiểu bảo bối dễ thương chơi bóng cùng là con của .

      Nhưng, thằng bé vừa sinh bị Ninh Ngữ Yên cướp , biến thành của ta?

      Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch nổi lên cơn tức giận, lý trí lập tức mất tự chủ, liều mạng lao ra khỏi phòng, kéo Thích Tân Nhã say khướt như người khuyết tật qua, điên cuồng hét lên: "Sao các người có thể làm như vậy, các người là đám ma quỷ, cặn bã, các người phải là người, phải là người, các người đáng chết, đáng chết..."

      Rượu hoàn toàn xâm chiếm đầu óc của Thích Tân Nhã, ta chỉ nghe thấy có người gào thét bên tai ta, mơ màng : " là ai, tránh ra, đừng kéo tôi."

      ta đẩy Mặc Tiểu Tịch ra, ngã vào ghế dựa bên cạnh và ngủ thiếp .

      "A..." Mặc Tiểu Tịch khổ sở thét lên, đau đớn giống như trái tim bị xé rách.

      Thiên Dã vội vàng bước đến ôm lấy : "Em bình tĩnh lại , bình tĩnh lại, đừng như vậy, đưa ta trở về rồi hãy , được ?"

      nhàng vỗ đầu , sau khi đợi bình tĩnh lại, đỡ đến xô pha: "Ngoan ngoãn ngồi đây, nhanh chóng trở về."

      Mặc Tiểu Tịch vẫn đắm chìm trong cơn giận dữ, ngẩn người lời nào.

      Thiên Dã xoay người ra phòng ăn, đỡ Thích Tân Nhã rời khỏi căn hộ, đưa ta về nhà.

      Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh.

      Sau khi bình tĩnh lại, trước mắt của Mặc Tiểu Tịch lên khuôn mặt nhắn của Hàn Hàn, nước mắt lập tức xuất trong hốc mắt .

      Từng giọt rơi xuống, đau khổ và nhớ nhung hai năm nay cuối cùng cũng được giải phóng, cảm giác xuất trong đầu của lúc này chính là vui sướng, bởi vì con của vẫn còn sống đời, vô cùng khỏe mạnh và đáng , lại nhớ đến đêm hôm đó, nụ cười thoáng qua của thằng bé, lúc thằng bé ngủ say trong ngực , vẻ mặt khi ngủ vừa đáng vừa yên tĩnh, hôn lên trán của thằng bé, vuốt ve làn da của nó, tất cả đều vô cùng chân và ấm áp.

      Con trai, mẹ cảm ơn con vẫn còn sống tốt như vậy, cảm ơn con!

      che miệng, mặc cho nước mắt chảy nhiều hơn, chảy qua đầu ngón tay, chảy vào ngực, nhưng lạnh lẽo, mà là ấm áp và vui sướng.

      Niềm vui qua , là nỗi căm hận thể tha thứ, Ninh Ngữ Yên, sao có thể cướp con của tôi, biến thành của , sao có thể làm như vậy?

      Tập Bác Niên, mặc cho Ninh Ngữ Yên làm xằng làm bậy, lại giả vờ như nhìn thấy, hôm đó bác sĩ vừa , tới, tin biết chuyện này.



      Mặc Tiểu Tịch nắm chặt quả đấm, dùng hết sức lực toàn thân, nhưng vẫn cảm thấy đủ để biểu đạt nỗi căm phẫn trong lòng , khi người mẹ mất con, điều này đồng nghĩ với việc lấy sinh mạng của ấy, bọn họ, tuyệt đối thể tha thứ.

      Trong mắt chứa đầy thù hận, nhất định phải đoạt lại thằng bé, nhất định!

      Sau khi
      Thiên Dã trở về, phát Mặc Tiểu Tịch còn ngồi sô pha, lòng lập tức nóng như lửa đốt: “Tiểu Tịch, Mặc Tiểu Tịch, em ở đâu?”

      chạy vào phòng , nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm thở dài nhõm, ra là tắm, còn tưởng chạy đâu.

      Đêm đó, trái tim của Mặc Tiểu Tịch hoàn toàn sống lại.

      Sáng hôm sau.

      Thiên Dã rời khỏi giường, ra ngoài, phát Mặc Tiểu Tịch rời khỏi giường từ sớm, làm bữa sáng, tóc buộc lên rất có sức sống, ngay cả đôi mắt cũng khác trước, còn vô hồn ngây dại, trở nên sáng rỡ và bình tĩnh.

      Trong đêm, hoàn toàn thay đổi, cũng hồi phục.

      “Thiên Dã, qua ăn sáng , em có chút chuyện muốn với .” Mặc Tiểu Tịch mỉm cười với .

      Thiên Dã qua rồi ngồi xuống: “Xem ra, em hồi phục.”

      sai! Từ hôm nay trở , em nhục trí buông xuôi nữa, em muốn sống tốt, hai năm, em bỏ qua giai đoạn nhìn Hàn Hàn lớn lên, em muốn bỏ qua tương lai của thằng bé, em sống lại, sau đó cướp thằng bé về, mặc kệ khó khăn đến đâu, em cũng phải làm.” Mặc Tiểu Tịch kiên quyết .

      chỉ có thể , ủng hộ em!” Nhìn thấy bởi vì đứa bé mà chết, sau đó bởi vì đứa bé mà sống lại, Thiên Dã biết, trong sinh mạng của , có thể sống tiếp, nhưng thể có đứa bé.

      “Cảm ơn !” Mặc Tiểu Tịch cảm kích nắm lấy tay , trong mắt ứa lệ.

      Thiên Dã bật cười: “Bây giờ tìm thấy hy vọng của cuộc sống lần nữa, ngược lại trở nên thích khóc rồi sao?”

      “Nước mắt nhất thiết chỉ chảy lúc đau khổ, thực ra khi quá đau khổ, quá tuyệt vọng, ngược lại khóc được, cái cảm giác này so với chết còn khó chịu hơn.” Mặc Tiểu Tịch yếu ớt , những năm tháng sống ở trong vũng lầy, nhớ tới, trước mắt chỉ là khoảng u tối, chút màu sắc.

      “Em muốn làm việc có thể nhanh chóng hòa hợp vào xã hội thượng lưu, em chạy trốn khi nhìn thấy bọn họ, em xông lên đối mặt, người nên sợ hãi phải là bọn họ, phải sao?” Mặc Tiểu Tịch cười lạnh, trong đáy mắt vô cùng lạnh lẽo.

      “Công việc có thể lập tức hòa hợp vào xã hội thượng lưu dễ tìm, thực ra, nếu em muốn đến gần bọn họ, vẫn còn có cách.” Trong lòng Thiên Dã có chút lo lắng, tình trạng của lúc này, ánh mắt lạnh lẽo này, lộ ra hung ác và kiên cường, giống như ác lang phát ra sát khí lúc cắn nuốt người.

      cần lo lắng, em cũng muốn tốt hơn thôi, sợ đồng ý, cho nên hỏi ý kiến của trước xem sao.” Mặc Tiểu Tịch cười .

      Thiên Dã để dao nĩa xuống: “Tiểu Tịch, phải mục đích của em là chỉ muốn cướp lại đứa bé thôi sao? Chúng ta có thể trực tiếp tới nhà họ Tập cướp về.”

      “Haizz…, Thiên Dã, quá ngây thơ rồi, Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên, phải dễ đối phó như nghĩ, bọn họ chơi cùng với đâu, mà luôn dùng quỷ kế khó hiểu, em muốn đấu với bọn họ trận.” Mặc Tiểu Tịch còn là người mặc cho người ta xâu xé nữa, đánh bại bọn họ, đoạt lại con của .

      “Tiểu Tịch, em có biết lúc này em rất đáng sợ .” Thiên Dã cau chặt mày.

      “Thiên Dã, chiến đấu với ma quỷ, thể quá nhân từ, cách khác, là thất bại thảm hại, em từng trải qua, em biết, đừng lo lắng, em cố gắng.” Mặc Tiểu Tịch nở nụ cười trấn an .

      Tiếp theo, muốn bắt đầu thực kế hoạch của mình.

      Tập Bác Niên, Ninh Ngữ Yên, đừng tưởng các người có thể đánh tôi vào địa ngục hoàn toàn, dù tôi còn hơi thở, cũng bò từ địa ngục ra.

      Thiên Dã vô cùng lo lắng, tiểu Tịch sống lại là sai, kiên cường hơn, dũng cảm hơn, nhưng càng xa lạ hơn, biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, cảm thấy có cơn giông bão thể đoán trước được sắp kéo đến.

      xoa mi tâm, vào phòng làm việc, nhìn thấy Tô Lộ Di và nhân viên ở công ty bàn bạc gì đó.

      “Tiểu Trần, lát nữa dán cái này lên, sau đó phối hợp với đài truyền hình tuyên truyền về nó.” Tô Lộ Di đeo kính đen, vô cùng chuyên nghiệp chỉ đạo, ta là người đại diện của công ty điện ảnh và truyền hình này, dùng đôi mắt độc đáo và sắc bén, tạo ra ít siêu sao.”

      “Chị Lộ Di, chị cầu cao như vậy, lần tuyển chọn thử này, đoán chừng nào vừa ý của chị.”

      “Haizz…, nhìn kỹ rồi hãy , nữ vũ công có đủ năng lực bây giờ quá ít.” Tô Lộ Di cũng có chút phiền muộn: “Nhanh làm .”

      “Được ạ.” Tiểu Trần đụng bay đống giấy tuyên truyền, trong đó có tờ bay đến chân Thiên Dã.
      Last edited: 18/3/15
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :