1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoạt vợ: Cô gái, yêu phải em rồi - Hồng Phi Nhan (Full 146c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85: Vô tình gặp lại bên ngoài nhà hàng!


      Editor: Lost In Love


      Mặc Tiểu Tịch bưng đồ ăn đặt lên bàn, xoay người rời .


      Cổ tay bị bàn tay to nắm lấy, Mặc Tiểu Tịch vùng vẫy, quay đầu lại và lạnh lùng :"Xin buông tay."


      Cặp mắt to của Huy nhìn tới nhìn lui mặt của Mặc Tiểu Tịch, trong mắt lên ngạc nhiên: "Dáng dấp tệ, muốn bao nhiêu tiền, giá , đêm nay theo tôi."


      Tiền! còn nhớ mình từng bị bán, cũng từng bị mua, nhưng mặt của những người đó trở nên mơ hồ, từng cố gắng quên mọi thứ.


      Nhưng câu vô ý của ta lại dễ dàng vạch ra miệng vết thương của .


      "20 tỷ." Mặc Tiểu Tịch yếu ớt mở miệng, ánh mắt đờ đẫn.


      Những người trong đại sảnh vô cùng ngạc nhiên, tất cả đều cười rộ lên, cho rằng đầu óc có bệnh, nhưng Huy lại cảm thấy có hứng thú: "Có cá tính, tôi thích, bây giờ chúng ta ngay, tôi dẫn em đến chỗ tốt."


      ta nhiều lời, kéo Mặc Tiểu Tịch ra ngoài, nhét vào chiếc xe đậu ở ven đường, chạy vụt ra ngã tư.


      Đôi mắt đờ đẫn của Mặc Tiểu Tịch lên vẻ sợ hãi: "Bỏ tôi xuống, muốn dẫn tôi đâu, tôi ."


      "Haha... đến nơi thích hợp với em, em tên gì?" Dương Cảnh Huy cười sang sảng, người phụ nữ này có tính cách rất đặc biệt, tuyệt đối hợp với nơi bẩn thỉu xấu xa đó.


      "Tôi muốn đâu hết, dừng xe." Mặc Tiểu Tịch xoay đầu , vẫn lạnh lùng như cũ.


      "Em tên gì?" Dương Cảnh Huy hỏi lại.


      Mặc Tiểu Tịch kéo cửa xe, phát bị khóa, tâm trạng bắt đầu kích động: "Mở cửa, mở cửa, tôi muốn xuống." hét to, nỗi khổ sở trong lòng dường như cũng giảm bớt bởi lần gào thét này.


      " , em đừng chơi trò cay cú với tôi, tôi chơi qua nhiều , ầm ĩ nữa, cẩn thận làm luôn ở trong xe."


      Lời đe doạ của Dương Cảnh Huy có chút tác dụng, Mặc Tiểu Tịch yên tĩnh trở lại.


      Xe lái rất lâu mới ra khỏi cái xó cũ kỹ bị người ta quên lãng.


      Dương Cảnh Huy chạy vòng, cuối cùng tìm được nhà hàng Tây còn mở, ta dừng xe lại trước cửa nhà hàng Pháp: "Đây là nhà hàng nước ngoài, chúng ta cũng học theo những người lịch nho nhã đến ăn cơm Tây được , hôm nay tôi thắng tiền,

      coi như thưởng cho em."


      Mặc Tiểu Tịch bị ta kéo xuống xe, về phía nhà hàng, sức lực của ta rất lớn, căn bản tránh được.


      Bọn họ định kéo cửa, đúng lúc bên trong có người ra.


      Ba người thiếu chút nữa đụng vào nhau.


      Người đàn ông từ bên trong ra dam tin trợn to mắt: “Tiểu Tịch...”


      Mặc Tiểu Tịch nhìn người đàn ông lộng lẫy trước mắt, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, Thiên Dã! Là Thiên Dã, ngờ còn có thể nhìn thấy !


      Nhưng bây giờ chỉ muốn chạy trốn, cơ thể khỏi lùi về sau hai bước.


      “Mặc Tiểu Tịch, rốt cuộc 2 năm nay em đâu?” Thiên Dã nắm lấy vai , đếm xỉa tới người đàn ông bên cạnh, hai năm nay, ngừng tìm , mặc dù liên tục thất vọng trở về, nhưng buông tay!


      Mà lúc này, đứng sờ sờ trước mặt .


      quá tốt!


      “Thiên Dã, có thể báo cảnh sát giúp em bắt người đàn ông này ?” Mặc Tiểu Tịch liếc về phía Dương Cảnh Huy.


      “Này... Tôi có lòng tốt mời em ăn cơm Tây, nhưng nhìn thấy người đàn ông này em trở mặt, người phụ nữ này, cái con bà nó thích tên “mặt trắng”. Dương Cảnh Huy mắng.


      Thiên Dã cau mày, mắt sáng như đuốc: “Tiên sinh, nếu còn buông tay, tôi lập tức báo cảnh sát.”


      “Được, được, được, thả, tôi thả được chưa?” Nơi này phải địa bàn của ta, nên rước lấy thiệt thòi trước mắt, Dương Cảnh Huy buông Mặc Tiểu Tịch ra: “ , sau này gặp lai.”


      Dương Cảnh Huy lái xê bỏ , Thiên Dã vẫn nắm chặt như cũ, giống như vừa buông aty, mọi thứ trở thành giấc mộng, nằm mộng rất nhiều lần, mơ rất nhiều cảnh tượng.


      “Thiên Dã, làm em đau quá.” Mặc Tiểu Tịch vặn vẹo bả vai.


      Lúc này Thiên Dã mới buông ra: “Bây giờ em ở đâu? Mấy năm nay em và đứa bé sống thế nào?”


      Đứa bé!!


      Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch lại lên đau đớn: “Em muốn toilet, trong đây có ?” chỉ vào nhà hàng Tây, lãng tránh câu hỏi của .


      “Có, đưa em .” Thiên Dã dẫn vào nhà hàng: “Đúng lúc hom nay phải quay cảnh cầu hôn ở nhà hàng cho nen mới mượn chổ, ra ngoài hít thớ khí chút, ngờ lại có thể gặp em.”


      Mặc Tiểu Tịch cúi đầu im lặng, cùng vào nhà hàng, tổ quay phim ở bên trong. Thiên Dã để ý tới những người khác, tự mình dắt vào nhà vệ sinh.


      “Ở trong này, em , ở ngoài chờ em”


      “Được”


      Mặc Tiểu Tịch vào trong, đứng ngẩn người nhìn xung quanh về phía cửa sổ, thực ra vốn muốn toilet.


      Mở cửa sổ, cẩn thận trèo ra ngoai, những cạnh sắt xước qua cánh tay, cổ họng của cũng thốt ra tiếng, sau khi rơi xuống đất, chạy như điên trong con hẻm tối thui.


      muốn quay về quá khứ, cũng muốn nhớ về quá khứ, biết, biết, chỉ muốn sống trong thế giới của mình, bi ai làm phiền.


      Thiên Dã vẫn chìm đắm trong vui sướng, qua hơn nửa tiếng vẫn thấy ra.


      “Tiểu Tịch, em khoẻ chưa?”


      có tiếng trả lời.


      “Bên trong có ai , vào nhé.” Thiên Dã lao vào nhà vệ sinh.


      Phòng vệ sinh trống , ai, cửa sổ mở, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, ngực nah thắt lại, chạy đén cửa sổ, bên kia tối thui, cửa sổ có vết máu khô cho biết, chạy trốn.


      Thiên Dã dùng sức đám vào bệ cửa sổ quyền, bàn tay trắng mịn lập tức chảy máu đàm đìa: “Mặc Tiểu Tịch, tại sao em phải chạy trốn.”


      2h sáng. Mặc Tiểu Tịch quay lại nhà trọ của .


      mở đèn, cũng xử lý miệng vết thương, ngồi ngẩn người trong góc, ánh trăng ngoài cửa lạnh lẽo chiếu vào người , những thời khắc yên tĩnh của đêm luôn khiến người ta nhớ lại rất nhiều chuyện của trước kia, làm cho phải tìm đủ mọi cách để trốn chạy quá khứ.


      Những chuyện ấy giống như thuỷ tảo quấn cổ , ghìn chặt lất , đào, khoét tim , uống máu của , đóng lại cây thập tự thốn khổ nhất.


      Dần dần...


      nhớ tới đêm mất đứa bé, ngay cả mặt đứa be cũng nhìn thấy được cho biết là chết, ngay cả tạm biệt cũng thể với no.


      nhớ đêm đó từng rằng hy vọng có thể chết , giọng của vô cùng lạnh lẽ và đầy mong đợi.


      nhớ lúc lê lết cơ thể yếu ớt giống như cái xác hồn TV cũng tô điểm lên hôn lễ long trọng của và Ninh Ngữ Yên, quên, bọn họ cười rạng rỡ và hạnh phúc đến cỡ nào.


      đứng ở đó, giống như là địa ngục, địa ngục .


      Dùng sức nuốt ngụm nước bọt, dựa vào tường, để ánh trăng làm đống băng trái tim chảy máu của hoàn toàn.


      Sáng sớm, ngã xuống giường ngủ thiếp , cảm thấy đói, ăn uống chỉ là nhiệm vụ cơ giới hoá mà thôi, soi gương, khôn nhìn mặt mình, cũng chấm dứt nỗi nhớ về khuôn mặt khác.


      Mấy ngày sau, Tập thị.
      Last edited: 19/2/15
      windlove_9693 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 86: Cưng chiều con cưng chiều đến mức giống như căn bệnh!

      Editor: Lost In Love

      Mấy ngày sau, Tập thị.

      Tập Bác Niên họp thư ký lặng lẽ đến bên cạnh , run rẩy : "Tổng giám đốc, phu nhân gọi điện thoại tới tiểu thiếu gia cẩn thận bị phỏng bị thương."

      "Cái gì?"

      Tập Bác Niên vô cùng giận dữ, lập tức giải tán hội nghị, mặt đen thui ra khỏi phòng họp, vội vàng về nhà, có thói quen lúc họp tắt điện thoại di động, cho nên mới điện thoại đến công ty.

      "Xảy ra chuyện gì?" Những nhân viên cao cấp vẫn còn ở trong phòng họp, vội vàng hỏi thư ký đứng đó.

      "Tay của tiểu thiếu gia bị phỏng bị thương." Vẻ mặt thư ký đau khổ trả lời, tình hình này, phu nhân bị mắng!

      "Trời ạ..."

      Sau đó trong phòng hội nghị vang lên tiếng chấn động giống như nghe thấy Lầu Năm Góc bị nổ hay báo động sóng thần ở Nhật Bản.

      "Vậy phải làm sao bây giờ?"

      "Nhất định tổng giám đốc mang người làm tiểu thiếu gia bị phỏng giết chết."

      "Ước chừng mấy ngày nay sắc mặt của tổng giám đốc cũng tốt, trời ạ, tiểu tổ tông, tiểu bảo bối, nên cho thằng bé mặc quần áo vũ trụ, hay đến chỗ trong vòng trăm mét đều có trải thảm, để ngừa té ngã."

      "Haizz..."

      Tất cả mọi người đều thở dài, tổng giám đốc cưng nhiều con trai đến mức lên trời luôn rồi, ôm trong tay sợ va chạm, ngậm trong miệng sợ tan, chút bệnh làm như đứt tay đứt chân.

      Bọn họ tuyệt đối tin tưởng nếu tiểu thiếu gia : "Ba, con muốn sao trời." Tổng giám đốc cũng nghĩ cách lên trời hái xuống đưa cho thằng bé.

      cách khác, thương đến mức giống như căn bệnh!

      Tập Bác Niên chạy như bay về nhà, thằng bé ngồi khóc xô pha, Ninh Ngữ Yên ngồi bên cạnh dỗ dành: "Được rồi, được rồi, Hàn Hàn là nam tử hán, đừng khóc."

      "Xảy ra chuyện gì, nhiều người như vậy, ngay cả đứa bé cũng trông được, các người làm ăn kiểu gì thế hả?" Tập Bác Niên ôm Hàn Hàn đặt lên đùi mình, vẻ mặt tức giận vừa rồi lập tức trở nên dịu dàng: "Phỏng ở đâu, cho ba nhìn xem."

      Đứa bé hai tuổi vừa nhìn thấy người cưng chiều nó nhất càng khóc thương tâm hơn, giơ tay bé của mình ra, đưa cho Tập Bác Niên xem: "Ba, Hàn Hàn đau..."

      Nhìn năm đầu ngón tay đỏ ửng của thằng bé, Tập Bác Niên còn đau lòng hơn so với lúc ngón tay của mình bị đứt: "Đừng khóc, ba dẫn con gặp bác sĩ được ?"

      Thằng bé vừa nghe đến bác sĩ lập tức nín khóc, trong lòng gào thét, cần...

      "Niên, chỉ là vết thương , thoa thuốc mỡ là được." Ninh Ngữ Yên cảm thấy làm hơi quá rồi.

      "Nếu để lại sẹo hay tổn thương đến gân cốt, sau này em chịu trách nhiệm sao?" Nét mặt của Tập Bác Niên sa sầm, chất vấn.

      Ninh Ngữ Yên dùng sức hít
      Sâu vào hơi, gượng cười : “Hàn Hàn là do em sinh, cũng là con của em, em cũng đau lòng cho nó, giống như em cố ý làm thằng bé phỏng vậy.”

      Tập Bác Niên nữa, mấy năm nay, luôn nghi ngờ ta làm hại Hàn Hàn nên thỉnh thoảng có chuyện gì nhằm vào ta.

      Trong lòng Ninh Ngữ Yên vô cùng bực bội, ta vừa ghen tị vừa oán hận đứa bé này, nhưng lúc thằng bé thân thiết gọi ta là mẹ, ta lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

      “Ba, mẹ, đừng cãi nhau nữa.” Hàn Hàn thấy người lớn đều xụ mặt, giọng .

      Tập Bác Niên biết mình những lời này cũng có ý nghĩa gì nên đổi đề tài: “Rốt cuộc tại sao Hàn Hàn bị thương?”

      Ninh Ngữ Yên ổn định lại hơi thở, trả lời : “Sáng nay người giúp việc ủi quần áo và bỏ lúc, Hàn Hàn cẩn thận sờ vào lập tức trở thành như vậy.”

      “Đuổi người giúp việc kia cho tôi, ngoài ra, sau này Hàn Hàn đâu đều phải theo nó.”

      “Em biết rồi, em hiểu tính tình của nên cũng đuổi người giúp việc kia.” Ninh Ngữ Yên có chút mệt mỏi .

      Sau đó, Tập Bác Niên kiên trì đưa Hàn Hàn đến bệnh viện, ở bệnh viện bảo đảm sao mới thả lỏng xuống, nấy ngày sau, mỗi ngày Tập Bác Niên đều cẩn thận thoa thuốc mỡ cho con trai, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt nhắn trắng nõn của con trai còn cảm thấy buồn phiền nữa.

      Ở trong lòng , Hàn Hàn là liều thuốc chữa trị vết thương tốt nhất, làm cho hai năm qua cảm thấy bớt khổ sở và vui vẻ nhiều hơn.

      Trời tối!

      Mặc Tiểu Tịch bước xuống giường, sau đó tiến hành mọi việc theo trình tự vẫn làm mỗi ngày, đun nước sôi, ngâm mì ăn liền, rửa mặt, sau đó ra im lặng ăn xong mì.

      Hai năm , đều ăn thương hiệu mùi vị, ăn hai năm rồi!

      nhai trong miệng, cảm nhận ra mặn hay cay, người gầy gò chỉ còn lại xương.

      ra khỏi nhà trọ, người kêu là Huy mấy ngày nay tới, ngược lại làm cho cảm thấy yên tĩnh ít, tối nay hơi lạnh, đút tay vào trong túi, qua hai con phố quen thuộc đến quán.

      Trước sau như , thay đổi bất cứ thứ gì, cũng là sâu trong nội tâm vô cùng tuyệt vọng.

      Thiên Dã biết ở trong thành phố này, mà khoảng cách cũng xa, sau khi khổ sở vì giữ vững tinh thần, nghĩ cách tìm .

      nghĩ tới người đàn ông hôm đó, cách ăn mặc vô cùng sơ sài và lưu manh, tiểu Tịch bị thứ người như thế quấn lấy, chắc chắn bản thân cũng ở trong môi trường đó.

      thầm rất nhiều nơi có những người hỗn tạp, hỏi thăm về Dương Cảnh Huy, biết tên của ta, chỉ có thể hình dung bên ngoài.

      đẹp trai, gỡ kính và mũ xuống em cho biết ta ở đâu.” người phụ nữ mặc quần áo bằng da màu đỏ trong quán rượu kề sát miệng vào mặt Thiên Dã , cơ thể của người đàn ông này thơm, môi đẹp làm cho người ta muốn cắn cái nhưng lại nhìn mặt.

      Thiên Dã có phần chịu nổi né ra: “Tôi có thể cho tiền để mua tin tức này.”

      cần, người ta thích , cần tiền, chỉ cần người.” ta biết xấu hổ vuốt ve ngực của Thiên Dã.

      Thiên Dã thích sạch , rất ghét người khác đụng vào người , nếu phải người phụ nữ này biết người đàn ông kia ở đâu, sớm bỏ .

      “Nếu muốn , tôi để tiền lại cho người khác.” lùi ra chút, nếu bị mùi phấn son sực nức của ta làm cho chết tươi!

      Người phụ nữ đó thấy dường như có hứng thú với mình, sợ tiền tới tay cugnx bay, vội vàng : “Được rồi, cho tôi 2000 khối, tôi cho biết.”

      ta đưa tay ra trước mặt Thiên Dã, đòi tiền!

      Thiên Dã lấy ví da màu đen từ trong túi ra, móc 2000 đưa cho ta, người phụ nữ thấy làn da mịn màng như gốm sứ của khỏi si mê.

      , người ở đâu?”

      “À…” Người phụ nữ hoàn hồn: “Tôi nghĩ người muốn tìm chắc là Huy, ta rất ít tới chỗ của chúng tôi, thường đến sòng bạc Lão Nhai ở đối diện hoặc là quán bán hàng, qua đó , chắc chắn tìm thấy ta.”

      “Cám ơn!” Sauk hi Thiên Dã lạnh lùng lời cảm ơn lập tức bỏ .

      Cho dù thời tiết chuyển lạnh, nhưng trong quán vẫn vô cùng náo nhiệt, đủ thứ loại người, tao nhã hoặc dung tục, tuấn tú hoặc bình thường, đều có lĩnh vực mình thích, nhìn những người này thoải mái cười to, Mặc Tiểu Tịch vẫn chút phản ứng!

      Ngoài cửa, lại vang lên tiếng thắng xe, những người trong đại sảnh đều ngó ra ngoài nhìn!


      Chương 87: tới!

      Editor: Lost In Love

      Mặc Tiểu Tịch cũng nhìn về phía cửa.

      chiếc xe BMW màu trắng, ở con đường này rất ít khi thấy xe thể thao, càng ít khi nhìn thấy xe thể thao tốt như vậy.

      Cho nên người trong đại sảnh mới chú ý tới, khi hai thứ cân xứng với nhau thu hút ánh mắt của mọi người.

      Cửa xe mở ra, người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu xanh giản dị, quần dài màu đen, đội mũ và đeo kính mát xuất trong tầm mắt của mọi người.

      Sao tìm được đến đây?

      Mặc Tiểu Tịch nhìn thoáng qua nhận ra là ai, vội vàng rụt đầu vào trong, để nhìn thấy.

      Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch vô cùng lo lắng, biết đến đây là vì tìm .

      Thiên Dã vào trong quán, dò xét vòng, cũng thấy người đàn ông kêu là Huy, nghĩ thầm, biết đâu đến sòng bạc có cơ hội gặp ta, nhưng biết sòng bạc ở đâu?

      "Xin hỏi, có ai biết xung quanh đây có sòng bạc nào ?"

      Lời của vừa thốt ra miệng mọi người nhìn giống như người ngoài hành tinh, sòng bạc nằm ở dưới đất nhưng vô cùng bí mật, muốn cũng thể hỏi như vậy.

      " đẹp trai, đêm hôm khuya khoắt đeo kính làm gì, có thể nhìn thấy đường sao?" Có người lên tiếng trêu chọc.

      "Khoan hãy , khuôn mặt của ta có phần giống với nam diễn viên hôm trước em vừa xem ở rạp chiếu phim, trời ạ, đẹp trai chết người." người phụ nữ ở gần đó ỏng ẹo .

      "Em đừng có háo sắc, ngôi sao có thể đến chỗ này của chúng ta sao?" Người phụ nữ bị bạn trai gõ đầu cái, sau đó lưu manh đứng dậy đến trước mặt Thiên Dã, thằng nhóc này nhìn qua rất có tiền, bằng lừa nó khoản: "Này...Mày muốn đến sòng bạc à?"

      "Đúng vậy, biết ở đâu ?" phải Thiên Dã có ý đề phòng người khác mà là tại muốn bỏ qua bất cứ manh mối gì.

      "Đương nhiên tao biết, nếu hỏi mày, sòng bạc đó đặt rất lớn, mày có bao nhiêu tiền?"

      Thiên Dã suy nghĩ và : "Rất nhiều, nếu dẫn tôi , ích chỗ lợi."

      "Được, tao dẫn mày ." Người đàn ông vỗ vai Thiên Dã, dáng vẻ thân thiện chỉ vào chiếc xe ngoài cửa: "Xe đó của mày tồi, chắc hẳn được ít tiền."

      "Tàm tạm." Thiên Dã trả lời lấp lửng.

      Trong đại sảnh càng kêu to hơn, xe này ít nhất cũng phải trăm vạn, người thanh niên trẻ này lại tàm tạm, có tiền!

      Mặc Tiểu Tịch muốn lao từ bên trong ra, lại sợ bị lộ, nhưng thể để Thiên Dã bị lừa.

      lặng lẽ liếc mắt nhìn ra ngoài

      thấy Thiên Dã cùng người đàn ông kia, ngăn càn khong được, cắn môi, lao từ bên trong ra.

      “Đừng …”

      Thiên Dã nghe thấy tiếng, nhanh chóng quay đầu lại, sau khi ngẩn người lúc mặt nở nụ cười tươi rói: “ ra em ở đây.”

      sai, em ở chỗ này, nhìn thấy, cần tìm nữa.” Mặc Tiểu Tịch nhìn , đôi mắt có chút đau xót.

      Thiên Dã từ cửa qua, dùng sức ôm lấy : “ cho phép chạy nữa, mặc kệ em chạy bao nhiêu lần, cũng từ bỏ, vẫn tìm, vẫn tìm.”

      Tay của Mặc Tiểu Tịch rủ xuống, ôm lại , lạnh nhạt : “Em , em luôn ở đây.”

      “Tại sao?” Thiên Dã cảm thấy khó hiểu: “Điều kiện ở đây kém và hỗn loạn như vậy, người phụ nữ dẫn theo con như em phải sống thế nào, Mặc Tiểu Tịch, em đừng giày vò , đừng tùy hứng nữa được , em có biết rất lo lắng cho em hay ?”

      có đứa bé!”

      “Hả?”

      Trong mắt của Mặc Tiểu Tịch lên lớp sương mù: “Em , có đứa bé, nó chết, biến mất, thấy nữa…”

      Hơi thở của Thiên Dã trở nên nặng nề, nhìn bộ dạng đau khổ và tuyệt vọng của , rốt cuộc cũng biết tại sao lại buông xuôi như vậy, phút chốc trong lòng cũng cảm thấy đau đớn: ‘ sao, em còn có , ở cùng em, tốt hơn.”

      Mặc Tiểu Tịch kéo tay xuống: “Em cần bất cứ giúp đỡ nào cả, .”

      “Mặc Tiểu Tịch, em có biết từ sau khi chúng ta lớn lên, em với câu bao nhiêu lần rồi ? Những lời này làm cho cảm thấy trong cuộc đời cả em đáng đồng, sao em có thể tàn nhẫn như vậy?” Hơi nước che phủ kính mát, chỉ muốn nhìn thấy sống tốt, chẳng lẽ điều này xa xỉ lắm sao.

      xin lỗi…” Mặc Tiểu Tịch cúi đầu, né ra rồi vào bên trong, muốn bất cứ ai đến can thiệp vào cuộc sống của .

      “Mặc Tiểu Tịch, chẳng lẽ em muốn buông xuôi giữa chừng sao? Mơ ước của em đâu rồi, ngày mai đến nữ, em có thể , tìm tiếp.”

      Mặc Tiểu Tịch đứng đó, nghe tiếng xe gào thét giống như dã thú rời .

      Mơ ước, cuộc sống, từ khoảnh khắc đứa bé mất trở nên còn quan trọng, hiểu được, đối với người phụ nữ, người mẹ đứa bé có giá trị đến cỡ nào!

      “Wow, giống như đóng phim, mẹ nó, kích thích.”

      ra chàng công tử nhà giàu kia đến tìm , có chuyện hay, có chuyện hay nha…”

      “Giả bộ làm gì, tới đón vui vẻ trở về hưởng thụ cuộc sống sung sướng với ta là được, nhàm chán, ghét.”

      Sau khi những người trong đại sảnh xem xong kịch hay trở lại bình thường, thế giới này, mỗi ngày đều có vui buồn hợp tan, bọn họ chỉ cần hôm nay có rượu hôm nay say.

      Mặc Tiểu Tịch tới nhà bếp, ngồi dựa vào bên, ngẩn người.

      Làm người có thể tùy ý khóc lớn mắng to là hạnh phúc, nhưng ngay cả thứ hạnh phúc này cũng có, bởi vì biết bất luận thế nào, thứ mất , quay lại được.

      “Này…” Ở cửa sổ, nữ phục vụ tên Trầm Lam với người tới, cười trộm và đẩy đẩy Mặc Tiểu Tịch: “Người vừa rồi là chồng của à?”

      phải.” Mặc Tiểu Tịch lắc đầu.

      “Vừa có đứa bé, vừa có nước mắt, ôi chao, tôi xem còn rối rắm hơn phim Hàn Quốc, phải người đàn ông đó đối với tốt lắm sao?”

      ấy là bạn của tôi, là bạn tốt nhất.” Mặc Tiểu Tịch nhìn ta, im lặng và hờ hững.

      Hiển nhiên Trần Lam tin, phất tay: “Sao cũng được, nghe tôi câu, nếu giận hờn bỏ qua , mặc dù ta làm chuyện có lỗi với , nhưng vẫn đến tìm , người đàn ông hết lòng với như vậy còn hiếm thấy hơn cả khủng long, dáng dấp cũng tốt, tính tình cũng tốt, tôi sống hơn tám trăm năm cũng gặp được người đàn ông sạch như vậy, chắc biết cái gì gọi là sạch , cho nên, đừng biết đủ.”

      Mặc Tiểu Tịch lên tiếng nữa.

      Những ngày sau đó, tối nào Thiên Dã cũng đến quán đúng giờ rồi theo về nhà, Mặc Tiểu Tịch đẩy ra khỏi phòng, đứng ở ngoài cửa, nhận được tin nhắn rời , nhưng những công việc buổi tối đều gạt qua bên.

      Gần nửa tháng, chủ quán và khách trong quán đều rất quen thuộc với chàng trai trẻ tuấn tú luôn mang mũ và mắt kính, còn thường xuyên lấy ra chọc ghẹo Mặc Tiểu Tịch, đoán ra tại sao đêm hôm khuya khoắt mà lại đeo mắt kính.

      Càng tò mò, càng muốn khám phá bí mật.

      “Chàng trai trẻ, cậu có nghị lực, chúng tôi đều rất xem trọng cậu.” Khách trong quán đến gần trêu ghẹo , thừa dịp chú ý, nhanh chóng tháo mũ và kính của xuống.
      Last edited by a moderator: 24/2/15
      windlove_9693 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 88: Người phụ nữ đến!

      Editor: Lost In Love

      Mặt của Thiên Dã biến sắc, quả thực bị dọa hết hồn: " làm gì vậy?" vui quay đầu lại, bị bọn họ nhìn thấy, cũng muốn che giấu nữa.

      Người trong đại sảnh nhìn thấy dung mạo của đều ngây người, đó là gương mặt vô cùng hoàn hảo, nếu là phụ nữ mỹ nhân tuyệt sắc, đôi mắt màu xanh, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng giống như hoa tường vi, làn da trong suốt và trắng nõn giống như sương mù mông lung nửa nửa ảo, làm cho người ta nghi ngờ biết có phải hay .

      đời này sao lại có người đàn ông tuyệt vời như vậy!

      Sau ba giây yên tĩnh, tất cả đều bùng nổ.

      Thứ nhất là bọn họ chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai như vậy, thứ hai là gương mặt của rất giống với siêu sao truyền hình, phải giống, mà chính là người đó.

      "A....a...Là Thiên Dã, là Thiên Dã." trẻ hét lên, ta rất thích Thiên Dã, vốn tưởng rằng chỉ có thể nhìn thấy trong TV, ngờ, lại có ngày tận mắt nhìn thấy.

      " ta chính là Thiên Dã thường có mặt trong những buổi trao giải thưởng đó sao?”

      "Đúng rồi, đúng rồi, ngờ ngoài đời còn đẹp trai hơn."

      "Ai có điện thoại mau đến chụp hình , cho người ta biết siêu sao Thiên Dã cũng đến quán của chúng ta." Bà chủ lao từ bên trong ra, kề sát vào bên cạnh Thiên Dã, để người khác chụp hình cho bọn họ.

      Bình thường chỉ có ở sách báo mới có thể nhìn thấy hình quảng cáo của Thiên Dã, nếu hình được phát lên mạng, nhất định gây sóng to gió lớn.

      Tay chân Thiên Dã có chút luống cuống, ánh mắt của những người trong quán nhìn giống như sói như hổ khiến cho hoảng hốt.

      "Các vị, xin đừng chụp được ? Tôi có thể thoả mãn cầu của các vị, nhưng xin đừng truyền ra ngoài."

      Mặc Tiểu Tịch từ bên trong ra, tới trước mặt Thiên Dã: "Em có chuyện muốn với , theo em ra ngoài." lạnh mặt kéo ra khỏi đám người.

      Mọi người nhìn thấy sắc mặt của khó coi như vậy nghĩ rằng hai người họ ra ngoài cãi nhau, ôm tâm trạng có kịch hay để xem, bọn họ thích thú đứng đầy ở cửa.

      "Chạy..."

      "Hả..." Thiên Dã có chút hiểu.

      "Đồ ngốc, em chạy mau." Mặc Tiểu Tịch kéo lấy , co chân bỏ chạy.

      Những người trong quán ngờ bọn họ lại chạy bất thình lình như vậy, sau khi ngẩn người la lớn: "Thiên Dã chạy rồi, chúng ta đuổi theo."

      Mặc Tiểu Tịch kéo Thiên Dã chạy thụt mạng về phía trước, phía sau có đám người đuổi theo, đêm khuya yên tĩnh dường
      như có chút kỳ lạ.

      kéo vào hẻm dơ bẩn, đa số người trong quán đều sống ở đây cho nên vô cùng quen thuộc, bất luận chạy đến đâu sau lưng đều có người đuổi theo.

      “Tiểu Tịch, chúng ta đừng chạy nữa.” Thiên Dã nhìn chạy đến thở hổn hển khỏi xót xa cho .

      “Dồ ngốc, bọn họ là đám vô lại.” Mặc Tiểu Tịch xong, tầm mắt dò xét xung quanh, phát phía trước có cái thùng rác to màu đỏ, trong lòng nảy ra ý tưởng.

      kéo Thiên Dã chạy đến bên cạnh thùng rác, mở ra và :” Trốn vào .”

      mùi hôi thối từ bên trong bốc ra, Thiên Dã thiếu chút nữa ói ngay tại chỗ:” Ở đây dơ quá, được đâu.”

      “Bọn họ đuổi tới rồi, mau ” Mặc Tiểu Tịch rảnh nhiều lời với , đẩy mạnh vào trong, mình cũng trốn vào, sau đó cẩn thận đóng nắp lại.

      Vừa vào đám người đó đuổi tới, tiếng bước chân vang lên lúc rồi từ từ xa.

      gian hẹp kèm theo mùi hôi thối, còn có mùi thơm người của Thiên Dã, kết hợp lại với nhau càng thêm khó ngửi.

      “Bọn họ rồi, chúng ta ra ngoài thôi.” Thiên Dã .

      được, bây giờ ra ngoài chừng gặp lại, ở đây lúc .” Mặc Tiểu Tịch sợ lát nữa bọn họ trở lại đường cũ.

      Thiên Dã lên tiếng nữa, mặc dù nơi này sạch , nhưng có thể ở chung chỗ với , đột nhiên cảm thấy trốn trong thùng rác cũng là chuyện rất lãng mạn.

      lúc lâu, sau khi xác định bên ngoài còn tiếng động, Mặc Tiểu Tịch mới kéo Thiên Dã ra, trở về nhà trọ của .

      “Tiểu Tịch, về sống với , em muốn sao cũng được.” Thiên Dã nắm lấy vai , nhìn sâu.

      cần gì phải làm vậy, em muốn sống mình, thể thành toàn cho em sao?” Mặc Tiểu Tịch rủ mắt xuống, ánh đèn lờ mờ phản chiếu ra bóng râm bên sườn mặt .

      được! cầu của cũng sao, sống với , bất luận em muốn ngẩn người, hay ngủ gì cũng được, sống với để có thể nhìn thấy em, biết em còn sống, mà cần lo lắng mỗi ngày, nhất định phải dẫn em rời khỏi đây.” Thiên Dã kiên định

      Mặc Tiểu Tịch nghiêng đầu, nhìn người đàn ông có tính tình hơi chút trẻ và cố chấp này, im lặng lúc.

      Sau đó :” Được!”

      Thiên Dã mỉm cười, nụ cười vui vẻ, nhàng ôm lấy :” Ở bên cạnh , em có thể sống tùy theo ý mình, bảo đảm can dự vào chuyện của em.”

      Bình minh!

      Chúng ta lời tạm biệt với ngày hôm qua, nhưng hôm qua của hôm qua lại bén rễ ở trong đầu, giống như quả boom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho thịt nát xương tan, tùy tiện chấp vá linh hồn, sống lại rồi bị hủy diệt, cứ như vậy mà quanh quẩn lại.

      Thiên Dã dẫn đến chỗ của mình, căn hộ vô cùng xa hoa và đắt tiền, tầng cao nhất, lúc rảnh rỗi có thể nằm ở giường ngắm sao.

      Đây là ý nghĩ đầu tiên của Mặc Tiểu Tịch khi lần đầu tiên bước vào thế giới của Thiên Dã.

      Thế giới của vô cùng gọn gàng và tráng lệ, ánh sáng lung linh, giống như kẻ ăn mày bước vào thế giới của hoàng tử.

      tường treo số tranh ảnh, lấy màu trắng làm chủ đạo,còn có chút màu xanh vô cùng hợp với cá tính của Thiên Dã, trong tất cả màu sắc, chỉ có màu đen là hợp với .

      Dáng vẻ vui mừng của Thiên Dã giống như đứa trẻ, đẩy vào trong phòng:” Vào , đây là phòng của em, nếu thích cho biết, có thể sửa lại.”

      cần, rất tốt.” So với vui mừng của Thiên Dã Mặc Tiểu Tịch lại vô cùng thản nhiên.

      “Được! Em đói bụng chưa, nấu cơm cho em ăn, em muốn ăn gì?”

      “Có mì ăn liền ?”

      Thiên Dã nhớ đến những thùng mì ăn liền trong nhà trọ lòng vô cùng đau đớn, vận mệnh bi thảm hủy hoại trở thành như vậy.

      giả vờ nở nụ cười thoải mái:” Mì ăn liền à! Trong nhà có, để mua, em nghỉ ngơi chút , trở về rất nhanh.” biết lúc này có miễn cưỡng cũng vô dụng, mọi chuyện phải từ từ.
      Mặc Tiểu Tịch ngồi ở phòng khách sạch thoải mái, Thiên Dã ra ngoài, nhưng mới lúc, cửa chính lại truyền đến tiếng động.
      đôi giày cao gót mũi nhọn bước từ ngoài cửa vào, sau đó là người phụ nữ mặc đồ công sở màu xám tro.
      Mặc Tiểu Tịch quay đầu lại, còn nghĩ thầm sao lại mua nhanh như vậy, nghe thấy tiếng giày cao gót, biết mình nghĩ sai.

      Tô Lộ Di nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch ngồi trong phòng khách, đôi mắt lập tức mở to, cau mày, đột nhiên sắc bén.
      Last edited by a moderator: 26/2/15
      windlove_9693 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 89: Gặp lại Tập Bác Niên!

      Editor: Lost In Love

      " là...Mặc Tiểu Tịch?" Tuy cách ăn mặc của khác với lúc trước rất nhiều, nhưng khuôn mặt này vẫn thay đổi, vì người phụ nữ, biết Thiên Dã làm bao nhiêu chuyện khác người, biết tổn thất bao nhiêu danh dự.

      Cho dù ta đối với người phụ nữ này, phải có thiện cảm, mà phải là vô cùng chán ghét!

      Mấy năm nay dễ dàng gì thanh tịnh lại, nghiệp của Thiên Dã cũng phát triển càng ngày càng tốt, ngờ lại xuất , Tô Lộ Di cảm thấy vô cùng buồn phiền.

      Mặc Tiểu Tịch từ ghế đứng dậy, lạnh nhạt : "Xin chào!"

      " còn xuất ở đây làm gì, làm Thiên Dã sụp đổ vẫn từ bỏ ý định sao?" Giọng của Tô Lộ Di có chút thiếu kiên nhẫn, ta có thời gian lời thừa thải với Mặc Tiểu Tịch, Thiên Dã là tâm huyết của ta, tay ta khai thác, nâng đỡ lên, bất kể là cuộc sống hay chuyện riêng của , đều do ta toàn quyền xử lý, sao có thể để người phụ nữ này đến làm lộn xộn nhịp bước của ta.

      Mặc Tiểu Tịch ngơ ngác, gì!

      "Tôi biết đến tìm ta, hay ta tìm , tôi xin hãy rời khỏi đây, làm người phải tự mình hiểu lấy mình, chỉ bằng mà cũng xứng ở chung chỗ với ta sao?" Tô Lộ Di lộ ra vẻ khinh thường, tới bên cạnh cửa, mở cửa, lạnh lùng : "Lập tức cút ra ngoài cho tôi."

      Mặc Tiểu Tịch gượng cười, bước ra khỏi cửa.

      Cửa ở phía sau "Ầm.." tiếng đóng lại, thở ra hơi, im lặng đứng đó hai phút, sau đó bỏ .

      biết tại sao lời vừa rồi của người phụ nữ đó, kích thích dậy nổi cơn sóng trong lòng , có lẽ bởi vì lời của ta chính là .

      vào thang máy, bên vừa đóng bên kia mở ra, Thiên Dã đến siêu thị ở tầng mua mấy gói mì ăn liền, định cho ăn bát mì ăn liền phong phú, thay đổi khẩu vị ăn uống của chút.

      mở cửa vào nhà, nhìn thấy Tô Lộ Di đứng trước tủ lạnh, đặt đồ ăn vào bên trong.

      Trong lòng cảm thấy căng thẳng, chạy ào vào phòng của Mặc Tiểu Tịch, nhìn thấy đâu nữa, chạy đến chất vấn ta: "Tiểu Tịch đâu?"

      " rồi." Tô Lộ Di thản nhiên , mỉm cười tới bên cạnh : "Tôi mua trứng cá muối và quả mâm xôi thích ăn nhất, để vào tủ lạnh cho rồi đó."

      "Có phải đuổi hay ?" Trong mắt của Thiên Dã lên lớp băng, lạnh lẽo đến đáng sợ.

      Tô Lộ Di mất tự nhiên liếm liếm môi: "Đương nhiên phải, ta ta phải , tôi cũng tiện giữ ta lại đúng ?"

      Thiên Dã nhắm mắt lại, dùng sức hít vào hơi sâu, xoay người chạy ra cửa, Mặc Tiểu Tịch, em vạn lần đừng xa, rất vất vả mới tìm thấy em, lần đầu tiên cảm thấy thang máy vô cùng đáng ghét, tại sao thể tới trong giây.

      Đường phố nhộn nhịp vô cùng đông đúc,
      Mặc Tiểu Tịch ra khỏi căn hộ lang thang đường phố, đây là thế giới hoàn toàn khác biệt, đây là nơi của những người sống đỉnh cao của Kim Tự Tháp, lúc nào cũng có thể nhìn thấy những chiếc xe thể thao xa hoa, rạp hát cực lớn, quán bar cao cấp, nhà hàng tây, đèn neon nhấp nháy trong mắt , lập .

      Đầu óc trống rỗng, chẳng có mục địch, ban đêm, ngủ được.

      Lúc qua khách sạn năm sao, ngồi bãi cỏ bên ngoài nghỉ ngơi, nhìn đài phun nước ở phía xa, ý thức bắt đầu tan rã.

      Đột nhiên, nhìn thấy bóng dáng nhắn đứng bên mép của đài phun nước, lấy tay vớt quả bóng phía , dường như sắp rơi vào trong nước.

      “Bảo bảo, con cẩn thận chút…” biết tại sao trái tim bống chốc treo lơ lửng giữa trung, biết mình bước lên như thế nào, ôm thằng bé cách xa ra.

      Đây gioogns như là phản ứng tự nhiên, hề có chút suy nghĩ nào.

      Đứa bé được ôm vào lòng hơi chuyển động, ngẩng đầu lên, mở to cặp mắt ngây thơ, nhìn cười tít mắt: “Cảm ơn dì.”

      cần cảm ơn! Con sao là được rồi.” Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch hiểu sao cảm thấy đau xót, có chút ấm áp chảy vào trong tim, nhìn đứa bé đáng trong ngực, nỡ buông ra.

      “Chơi bóng, có được ạ?” Hàn Hàn huơ huơ quả bóng cao su ở trước ngực.

      “Tiểu bảo bối, con muốn để dì chơi bóng chung sao?” Mặc Tiểu Tịch nhìn đứa bé khoảng hai tuổi trước mắt, dịu dàng .

      Hàn Hàn vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ, chơi bóng cùng Hàn Hàn.”

      ra con tên là Hàn Hàn, được rồi, dì chơi với con.” Mặc Tiểu Tịch đặt Hàn Hàn xuống đất, chơi bóng bãi cỏ với thằng bé, lớn , chơi bất kể thời gian, tiếng cười vang lên ngừng.

      Mặc Tiểu Tịch biết, từ hai năm trước đến giờ, đây là lần đầu tiên mở miệng cười.

      Chơi mệt, Mặc Tiểu Tịch ngồi bãi cỏ, ôm Hàn Hàn vào trong ngực: “Hàn Hàn, có mệt ?”

      “Mệt ạ!” Hàn Hàn ôm lấy cổ của Mặc Tiểu Tịch, thằng bé rất thích dì lần đầu tiên gặp mặt này, nép ở trong ngực , yên tâm ngủ thiếp .

      “Đúng là đứa bé, ngủ là ngủ.” Mặc Tiểu Tịch dùng tay chải đầu cho thằng bé, vuốt ve khuôn mặt nhắn trắng nõn của nó, trong lòng vừa cảm thấy chua xót vừa cảm thấy ấm áp.

      Cúi đầu hôn lên trán thằng bé cái, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

      làm sao thế này, hai năm qua, trái tim lạnh như vậy cũng khóc, nhưng lúc này trong lòng cảm thấy ấm áp, lại khóc.

      Trong khách sạn lớn cử hành buổi tiệc.

      Tập Bác Niên gặp lại mấy người bạn cũ thương trường, bị kêu qua ôn lại chuyện xưa, lúc này chuyện xong, trở về tìm Hàn Hàn và Ninh Ngữ Yên, tìm vòng, nhìn thấy Ninh Ngữ Yên chuyện với mấy người phu nhân kia vô cùng hăng say, nhưng thấy bóng dáng của Hàn Hàn

      đè nén tức giận trong lòng, về phía Ninh Ngữ Yên, nếu phải lúc này có nhiều người, vặn đầu của người phụ nữ này xuống, phải mẹ ruột, chính là khác biệt như vậy, suy nghĩ này lại nổi lên trong lòng .

      Tập Bác Niên tới trước mặt Ninh Ngữ Yên, bình tĩnh hỏi: “Hàn Hàn đâu?”

      “Em để Tân Nhã trông thằng bé.” Ninh Ngữ Yên chỉ vao ghế dựa cách đó xa, còn thấy bóng dáng của Thích Tân Nhã và Hàn Hàn.

      Sắc mặt ta lập tức trắng bệch, điệu này, phải Tập Bác Niên giết ta sao: “Vừa rồi… vừa rồi ràng vẫn còn ở đó.”

      “Mau tìm.” Tập Bác Niên gầm , có thời gian để bóp chết ta, kiểm tra vòng ở hội trường, sau khi phát được gì, đoán chừng có thể chạy ra ngoài chơi, vội vàng lao như bay ra ngoài cửa.

      Ninh Ngữ yên màng giày cao gót, cũng chạy theo .

      “Hàn Hàn… Hàn Hàn…” Tập Bác Niên lớn tiếng gọi, lo lắng thăm dò từng góc bên ngoài.

      “Hàn Hàn… con ở đâu?” Ninh Ngữ Yên lộ ra vẻ mặt khổ sở, cũng lên tiếng gọi to, nếu thằng bé xảy ra chuyện gì, Niên nhất định tha cho ta.

      Mặc Tiểu Tịch nghe có người gọi tên Hàn Hàn nghĩ rằng ba mẹ thằng bé tới đón nó, nỗi lưu luyến chiếm hết trái tim , nhưng còn cách nào khác, Mặc Tiểu Tịch đây phải là con của mày, là con người khác.

      ôm lấy Hàn Hàn, qua bên kia, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ở phía xa, máu toàn thân lập tức đông lại!

      Tập Bác Niên cũng nhìn thấy , tuy ở trong màn đêm, nhìn ràng, nhưng nhìn thấy , là ! Là !

      dừng bước lại, cảm thấy máu trong người sôi sùng sục.

      Ninh Ngữ Yên đuổi theo Tập Bác Niên, nhìn về hướng nhìn, nhất thời giống như gặp phải quỷ, lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch như tro.

      trở lại.
      Last edited by a moderator: 25/2/15
      windlove_9693 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 90: Để thằng bé xuống, chạy trốn!

      Editor: Lost In Love
      Bọn họ cách đoạn đường, từ xa nhìn nhau.

      Sao lại trở thành như vậy, Tập Bác Niên nhìn thấy hốc hác của , trong lòng lên đau đớn.

      Ninh Ngữ Yên suýt nữa ngất , tự nhiên nảy sinh cảm giác khủng hoảng, người phụ nữ kia muốn trở về cưới chồng và con trai của ta sao? , được, ta để được như ý.

      Cổ họng Mặc Tiểu hơi chuyển động, nuốt vào tất cả cay đắng, ra đây là con của bọn họ, con của chết, nhưng bọn họ lại có đứa con khỏe mạnh đáng như vậy, bọn họ là gia đình hạnh phúc, còn hai bàn tay trắng.

      Nước mắt mù mịt trong hốc mắt, nhưng lại rơi xuống.

      Cuối cùng, sau khi nhìn cái sâu, đặt thằng bé xuống bãi cỏ, nhanh chóng chạy vào trong màn đêm, chạy như điên về phía trước, chạy ra khỏi thế giới liên quan đến .

      Tập Bác Niên thấy chạy, giây sau cũng muốn đuổi theo, bất luận là lý do gì, chỉ muốn đuổi theo .

      "Niên, đừng , đừng ." Ninh Ngữ Yên ôm lấy , hét lên: "Em cầu xin , mặc kệ ta, chúng ta rất tốt, có phải ?"

      ta rất sợ Tập Bác Niên đuổi theo Mặc Tiểu Tịch, sợ tất cả mọi chuyện bị vạch trần, ta rất sợ, rất sợ...

      Nhìn vào màn đêm bao la, giống như hồn dần dần tan biến, Tập Bác Niên chán nản rủ người xuống, trong đáy mắt tràn đầy nỗi đau đớn.

      biết, nếu còn sống, có xuất nữa hay , thà rằng nhìn thấy , thà rằng biết còn sống mà lại nghèo túng như vậy, lúc ôm thằng bé đứng đó, cảnh tượng vô cùng hài hoà và ấm áp, cho dù mẹ ruột biết là con của mình, cũng chút thần giao mách cảm.

      Đây là điều mà bất kỳ ai cũng cách nào thay thế được!

      Ninh Ngữ Yên thấy bình tĩnh lại, trái tim cũng bình ổn theo: "Chúng ta qua xem Hàn Hàn , cũng may Mặc Tiểu Tịch biết thằng bé là con của chúng ta, bằng hậu quả tưởng tượng nổi."



      "Đủ rồi..." Tập Bác Niên gầm lên, là tức giận , bất luận nguỵ trang thế nào cũng có cách che giấu tức giận.

      Ninh Ngữ Yên bị hù doạ, cơ thể run lẩy bẩy: "Em ôm Hàn Hàn." ta nhanh chóng về phía bãi cỏ, siết chặt lấy nắm tay.

      Tập Bác Niên cũng nhanh đến, vượt qua mặt ta, cởi lễ phục người ra, choàng lên mình Hàn Hàn, ôm thằng bé từ dưới mặt đất lên: "Con trai, chúng ta về nhà."

      Hàn Hàn bị quấy rầy nên mở mắt: "Dì, dì chơi bóng với Hàn Hàn."

      ngờ, câu đầu tiên lúc thằng bé mở mắt ra lại hỏi đến Mặc Tiểu Tịch, trong lòng Tập Bác Niên cảm thấy chua xót, Ninh Ngữ Yên cứng đơ.

      " ấy rồi." Tập Bác Niên hơi tiếc nuối .

      "Hàn Hàn thích dì ấy." Hàn Hàn bĩu môi vui, vùi vào trong ngực của Tập Bác Niên và thêm gì nữa.

      Tập Bác Niên thở dài trong lòng, bởi vì thể thay đổi điều gì, thế giới này, có rất nhiều chuyện được định trước! Giống như sống và chết, có cách nào kiểm soát nó bắt đầu, cũng có cách nào kiểm soát nó kết thúc.

      Mặc Tiểu Tịch biết mình chạy bao lâu, cho đến khi ngã xuống đất, và bò dậy nổi.

      Đôi mắt bình tĩnh nhìn vào mặt đất, ngực lên xuống bất định, cổ họng đau rát giống như uống phải nước sôi, trái tim cứ thế dại ra, giống như lúc này có chiếc xe nghiền nát qua người , cũng có cảm giác đau đớn.

      Thiên Dã lái xe tìm xung quanh, lúc muốn chuyển qua con đường tiếp theo, nhìn thấy bên cạnh vành đai xanh phía trước có người nằm.

      dừng xe lại bên, sau đó chạy tới, nhìn thấy người nằm mặt đất đúng là Mặc Tiểu Tịch, vội vàng chạy qua ôm lấy : "Tiểu Tịch, em sao vậy, tại sao đợi trở về ."

      Mặc Tiểu Tịch từ từ đảo cặp mắt qua, nhìn về phía , nhìn nhìn, đột nhiên ôm lấy eo của rồi lên tiếng khóc lớn.

      rất khó chịu, rất khó chịu, đây là nước mắt tích trữ hai năm, giống như cái xác chết, ngẩn ngơ hai năm, tối nay, tất cả đều bùng nổ.

      Quần áo của Thiên Dã bị làm ướt, ôm chặt lấy : "Khóc , khóc lớn trận, mang hết đau khổ trong lòng trút ra lần, những chỗ mục nát, phải làm sạch thịt mới có thể mọc lại."



      Tiếng khóc phát ra từ trong đáy lòng vô cùng bi thương và đau khổ.

      Nhìn thấy giống như có người đến, Thiên Dã tạm thời ôm lấy Mặc Tiểu Tịch rời khỏi nơi này, bằng để người ta thấy hay.

      Trong xe hơi, Mặc Tiểu Tịch dùng khăn giấy lau nước mắt, sau khi khóc trận thả ga, dường như ngực của còn khó chịu nữa, ngay cả hô hấp cũng thuận lợi hơn.

      "Vừa rồi em chạy đâu?”


      "Em..., em gặp được đứa bé, sau đó cùng nó chơi lúc, chơi rất vui vẻ, lâu em có vui vẻ như vậy, nhưng, kế tiếp em mới biết được, thằng bé là con của Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên." Mặc Tiểu Tịch bình tĩnh , bắt đầu vui vẻ cho đến lúc bi thương chuyển biến nhanh.

      Thiên Dã hiểu sơ sơ: "Em nhìn thấy Tập Bác Niên sao?"

      "Đúng, em nhìn thấy bọn họ rất hạnh phúc." Mặc Tiểu Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng chỉ nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của mình.

      "Đừng nghĩ nữa, chúng ta trở về thôi." Thiên Dã an ủi , khởi động xe rời .

      Mặc Tiểu Tịch lau nước mắt mặt, quay đầu lại: ", em đến chỗ của đâu, vẫn nên trở về chỗ cũ là tốt nhất." muốn có thêm phiền phức.

      "Có phải Tô Lộ Di gì với em ? Em mặc kệ , đó là nhà của , do quyết định." Thiên Dã khăng khăng làm theo ý mình, ai cũng đừng nghĩ đuổi tiểu Tịch .

      " phải, em nghĩ, nếu vì em mà làm ầm ĩ với ấy, phải mang đến phiền phức cho sao, cho nên, cứ như vậy ."

      Sắc mặt của Thiên Dã tối xuống, vẫn chạy về hướng căn hộ của , Mặc Tiểu Tịch còn cách nào khác, cũng biết, bất luận gì, đều thay đổi được quyết tâm của .

      Tô Lộ Di nghe thấy tiếng mở cửa quay đầu lại mỉm cười, lúc nhìn thấy Thiên Dã dẫn Mặc Tiểu Tịch về, sắc mặt của ta lập tức sầm xuống.

      "Lộ Di, sau này tiểu Tịch sống ở đây với tôi, xin đừng nhúng tay vào." Thiên Dã thẳng thắn .


      "Sao? Ở đây?" Tô Lộ Di giật mình kêu lên, từ từ đứng dậy: "Chuyện này tuyệt đối được, nếu ta ra vào đây bị phóng viên chụp được phải làm sao?"

      "Để bọn họ chụp cho , tôi quan tâm." Thiên Dã trả lời vô cùng dứt khoát.

      Tô Lộ Di bị chọc tức đến nghẹt thở: "... quan tâm? là nhân vật của công chúng, phải chú ý đến hình tượng của mình, quên hai năm trước, lúc có dính líu quan hệ với ta gặp bao nhiêu phiền phức sao? Dã thiếu gia, tôi phải thần tiên, tôi đống việc cần phải xử lý, có thời gian giúp chống đỡ những chuyện xấu này đâu, tóm lại câu, ta tuyệt đối thể ở chỗ này."

      Thiên Dã cười yếu ớt : "Được! Tôi làm siêu sao nổi tiếng nữa, vậy được rồi chứ, tiểu Tịch nhất định phải ở đây, bây giờ, mời ra khỏi nhà tôi."


      " phải điên rồi chứ, vì người phụ nữ mà từ bỏ nghiệp của mình?" Tô Lộ Di dám tin nhìn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :