1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoạt vợ: Cô gái, yêu phải em rồi - Hồng Phi Nhan (Full 146c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 79: Rời khỏi nhà họ Tập!

      Editor: Lost In Love


      “Mặc Tiểu Tịch, tôi đến đưa tiễn , thuận tiện với , thua rồi, còn thua rất thảm hại, sau này đừng xuất trước mặt Niên nữa, tìm chỗ tốt mà trốn , nếu tôi để sống bằng chết, Tập Bác Niên là người đàn ông của tôi, vì ấy, tôi có thể bất chấp tất cả, tôi ấy, cho nên để bất cứ kẻ nào cướp , đó, ngay từ đầu nên đấu với tôi.” Ninh Ngữ Yên đứng sau lưng ngừng, lúc này trong lòng ta cảm thấy vô cùng thoải mái!

      Mặc Tiểu Tịch thầm đút tay vào trong túi áo, sau đó rút ra, lại giả bộ như có chuyện gì.

      cũng đối phó với Tập Vân Noãn như vậy sao?” Mặc Tiểu Tịch lạnh nhạt hỏi.

      gì tôi nghe hiểu, là hại Tập Vân Noãn, bằng chứng rành rành như núi, đừng mơ có thể xoay mình.” Ninh Ngữ Yên cười đắc ý, ta ngốc đến mức thừa nhận.

      Mặc Tiểu Tịch biết loại phụ nữ thông minh xảo quyệt như ta dễ dàng thừa nhận, ta dè dặt cảm nhận chính là sợ tai vách mạch rừng.

      “Đừng làm bộ nữa, ở đây có máy theo dõi, cũng có thiết bị ghi , chúng ta đều là người sáng mắt, đối phó với Tập Vân Noãn thế nào, thực ra tôi biết , Tập Vân Noãn thích trai của ấy, tiếp đó là nhiều lần uy hiếp đe dọa ấy, bằng chứng nằm ngay trong máy ghi , nhưng bị người ta giở trò mà thôi, tôi sai chứ?” Mặc Tiểu Tịch bình tĩnh , giọng điệu vô cùng nhàng, giống như chuyện với bạn bè.

      Ninh Ngữ Yên nhìn quanh phòng lần, sau đó mỉm cười: “ sai, chúng ta chuyện ở đây bị bắt cứ ai nghe được, sau khi tôi nghỉ mát về, đều gắn cameravào từng phòng, chỉ có chỗ có, biết tại sao ? Chỉ có ở phòng này, tôi mới có thể mắng chửi và đánh con hồ ly tinh như , mà để lại bất kỳ bằng chứng gì, và Tập Vân Noãn đều giống nhau, đều biết xấu hổ.”

      “Bởi vì điều này mà xúi ấy tự sát sao?” Mặc Tiểu Tịch suy đoán .

      “Tâm lý của ta yếu ớt. Tôi chỉ thuận miệng mà thôi, ai ngờ ta lại tìm cái chết, nhưng chết cũng rất tốt, còn ở lại bên cạnh Niên, đối với tôi mà luôn là vật cản, may là Niên có chút nghi ngờ gì với tôi, hoặc phải ấy nghĩ tới người Tập Vân Noãn chính là ấy.” Ninh Ngữ Yên thong thả , chỉ có chút hối hận, ngược lại còn vô cùng tự đắc.

      Mặc Tiểu Tịch cần thiết phải tiếp nữa: “Ninh Ngữ Yên, hãy nhớ cho kỹ, người làm, trời nhìn, gặp báo ứng.”

      , tôi chờ, nhưng bây giờ người xuống địa ngục đầu tiên, hình như là …”

      Ninh Ngữ Yên mặt mày hớn hở ra ngoài.

      vốn Tập Bác Niên, chỉ muốn đạt được bộ quần áo xinh đẹp mà thôi.” Mặc Tiểu Tịch lạnh lùng câu trước khi ta bước ra ngoài.

      Sắc mặt của Ninh Ngữ Yên tối xuống, ta : “ sai rồi, tôi ấy hơn bất kỳ ai, giống với những thứ nông cạn các người.”

      xong, ta ra khỏi phòng.

      Mặc Tiểu Tịch đứng trước tủ quần áo, lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, ở trong cái nhà này, tất cả mọi người đều cho rằng có cách liên lạc với bên ngoài, nhưng ai biết, Thiên Dã đưa điện thoại cho , muốn giữ lại bằng chứng này làm bùa hộ mệnh, nếu Ninh Ngữ Yên muốn hại tới con của , lúc đó có thể lấy ra, để ta dám làm ẩu làm càng.

      Lưu lại phần ghi , dùng khăn tay bọc điện thoại di động lại, bỏ lại vào trong túi, lấy áo khoác trong ngăn tủ ra mặc vào.

      Tập Bác Niên từ lúc sáng sớm, hôm nay có phần hợp đồng quan trọng, muốn bay HongKong, vô thức kháng cự lại cảnh nhìn ra .

      8h30’, người khác ở sân bay, chuẩn bị lên máy bay.

      Lúc máy bay rời khỏi mặt đất, dường như nhìn thấy rời khỏi thế giới của , trở lại nữa, tiếng cất cánh ông ông, che mất suy nghĩ đau thương của , trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

      Mặc Tiểu Tịch bị hai người đàn ông mặt tây trang màu đen dẫn lên xe giống như là tội phạm, bị bọn họ kiềm chế ở hai bên.




      Chương 80: Ly hôn!

      Editor: Lost In Love

      nhà họ Nguỵ nhoi vẫn khiến truyền thông đuổi theo tha, hơn nữa, sao bọn họ lại biết hôm nay trở về, nhất định là có người mật báo, là Tập Bác Niên, muốn dùng cách này để và Nguỵ Thu Hàn đều mất hết mặt mũi.

      "Mặc tiểu thư, mời xuống xe."

      Người đàn ông bên cạnh xuống xe trước, sau đó lịch mà lạnh lùng .

      cần sợ, rồi qua, rồi qua, Mặc Tiểu Tịch cầu nguyện trong lòng, cắn răng bước xuống xe.

      Thấy xuất , phóng viên càng vây chặt hơn.

      "Mặc tiểu thư, xin hỏi đứa bé trong bụng là của Nguỵ tiên sinh hay Tập tiên sinh?"

      "Nghe ngày kết hôn của Tập tiên sinh gần đến cho nên bỏ rơi , lần này trở về nhà họ Nguỵ, có lòng tin rằng bọn họ tiếp nhận lần nữa ?"

      "Có khi nào ngay cả cũng biết đứa bé là của ai, muốn trở về thử vận may lần?" bạn đọc truyện tại ***************.com

      Hai người đàn ông mặc Tây trang màu đen hộ tống hai bên, Mặc Tiểu Tịch vừa nghe những câu hỏi sắc bén của phóng viên vừa tới cửa lớn của nhà họ Nguỵ, chỉ mấy bước nhưng lại cảm thấy rất xa.

      đìu hiu bao phủ cả nhà họ Nguỵ, sau hôn lễ lần trước bọn họ trở thành trò cười cho cả thành phố.

      Nguỵ Thu Hàn ngồi bên cạnh ba mẹ ta, sắc mặt vô cùng khó coi, hôm nay có đám phóng viên lớn ngồi canh giữ ngoài cửa, lúc đầu vẫn biết tại sao, sau khi kêu người giúp việc hỏi mới biết được bọn họ nhận được tin tức, hôm nay Mặc Tiểu Tịch mang thai trở về đây.

      "Tập Bác Niên đúng là khinh người quá đáng, làm cho nhà họ Nguỵ chúng ta sau này còn thể diện để đặt chân ra ngoài nữa." Nguỵ phu nhân tức đến suýt ngất.

      "Chuyện gì phải tới đều tới, nhân dịp này kết thúc luôn cũng tốt." Ông Nguỵ ngồi bên cạnh vẫn vô cùng bình tĩnh.

      Nguỵ Thu Hàn giống như kẻ ngốc, ngây dại ngồi đó, ta cũng có đường khác để , ta thể muốn nữa, dù trong lòng ta vẫn thể buông.

      Mặc Tiểu Tịch tới cửa lớn, nhấn chuông cửa, đến đây hai lần, còn tưởng trở thành nhà của .

      Cửa mở ra đường , hai người đàn ông mặc Tây trang màu đen ngăn cản phóng viên ở ngoài cửa, để Mặc Tiểu Tịch vào.

      Có lẽ bởi vì chen chúc và hoảng sợ, Mặc Tiểu Tịch cảm thấy bụng có chút khó chịu, còn hơi đau ỷ, dùng tay chống eo, được người giúp việc dẫn đến phòng khách.

      Nhìn thấy ông bà Nguỵ và Nguỵ Thu Hàn với khuôn mặt tối sầm ngồi đó, hơi dừng chân lại, sau đó qua, lễ phép gọi: "Bác trai, bác ."

      Nguỵ phu nhân quay mặt trả lời lại, ông Nguỵ chỉ vào ghế: "Ngồi xuống rồi ."

      "Vâng ạ." Mặc Tiểu Tịch tìm chỗ ngồi xuống, sau đó chờ bọn họ chuyện.

      Nguỵ Thu Hàn kìm nén hơi thở, ánh mắt nhìn về phía , ta , có lỗi với , nhưng bây giờ lại hận và chán ghét , ta cam tâm người cuối cùng chiếm được lòng và cơ thể lại phải là mình, ta cam tâm.

      Sau lúc im lặng, Nguỵ phu nhân mở miệng trước.

      "Tiểu Tịch, bác cũng quanh co với cháu nữa, tình hình bên ngoài lúc này cháu cũng thấy đấy, mặc dù nhà họ Nguỵ chúng tôi có lỗi với cháu, cháu muốn bao nhiêu tiền, sau khi cầm lấy, cháu làm ơn nhanh dùm cho." Lời của Nguỵ phu nhân giống như xua đuổi tên ăn mày.

      "Bác , tới nhiều ít, có lẽ cái giá này bác đưa nổi, bây giờ bác ghi liền chi phiếu bằng nửa giá bán của lúc trước được ?" (Có lẽ ý là nửa giá họ bán cho TBN)

      Sắc mặt của Nguỵ phu nhân trắng bệch, bà là người Thượng Hải, tâm trạng kích động ra ngôn ngữ của Thượng Hải: "Tiểu Tịch, Allah biết nùng tham tiền, tiền này là Allah cho, nùng có cần mặt dày thế ."

      "Tâm ý của bề sao cháu có thể từ chối, có cho, đừng khoe giàu." Lời của Mặc Tiểu Tịch cũng vô cùng sắc bén.
      Last edited by a moderator: 9/2/15
      windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 81: muốn sinh, ai đến giúp !

      Editor: Lost In Love

      "Nùng...nùng..."

      Ông Nguỵ ngồi bên cạnh lên tiếng ngăn cản: "Xin lỗi Tiểu Tịch, chúng tôi bỏ ra được con số cháu muốn, chúng tôi rất biết ơn lúc trước cháu giúp nhà họ Nguỵ trượt qua cửa ải khó khăn, nhưng bây giờ cháu mang thai con của người khác, cũng đến với Thu Hàn, cho nên, ly hôn đều tốt cho cả cháu và nó."

      dễ nghe, Mặc Tiểu
      Tịch cười lạnh trong lòng, thẳng thắn trả lời: “Được, cháu cũng có ý đó.”

      Ngụy phu nhân chỉ sợ sống chết ỷ lại vào nhà họ Ngụy, vừa nghe vậy, tr lòng thở ra hơi, sớm biết vừa rồi bà đến chuyện đưa tiền, uổng công bị sỉ nhục vô ích.

      “Qủa nhiên là hiểu đại nghĩa, đây là đơn thỏa thuận ly hôn, cháu ký tên ở là được.” ông Ngụy cười giả tạo, kêu người lấy đơn ly hôn ra, đặt trước mặt của Mặc Tiểu Tịch.

      “Bác trai đúng là biết đối nhân xử thể.” Mặc Tiểu Tịch chế nhạo, câu hai nghĩa, cầm bút lên, lưu loát ký tên mình xuống.

      ở chỗ ghê tởm này, cho dù cầu xin ở lại cũng ở, tình người nhạt nhẽo, thế giới này chính là như vậy.

      “Được, làm phiền các người nữa, tạm biệt.” đứng lên, bỏ quay đầu lại.

      Ngụy Thu Hàn đứng dậy đuổi theo: “Mặc Tiểu Tịch, chẳng lẽ em có chút lưu luyến nào đối với tôi sao? Sao em có thể ký tên dễ dàng như vậy?”

      người đàn ông rề rà, quyết đoán, tức là gánh vác được chuyện gì, mà còn có trách nhiệm phải khẩu vị của tôi.” Mặc Tiểu Tịch biết tại sao trước kia mình lại thích ta.

      Sắc mặt của Ngụy Thu Hàn cứng đờ, Ngụy phu nhân nhảy dựng lên, chửi mắng trách móc Mặc Tiểu Tịch, Mặc Tiểu Tịch ra vẻ để ý tới, lạnh nhạt ra cửa.

      ra tới ngoài cửa, xe của nhà họ Tập mất, phóng viên vẫn chưa giải tán, ùa qua muốn lấy tin tức.

      Chỉ nghe ào tiếng, chậu nước từ trời trút xuống, phóng viên phản ứng kịp nên vội vàng tránh ra, mà cơ thể của Mặc Tiểu Tịch lại nặng nề nên kịp né tránh.

      Nước lạnh như băng làm rung mình, tóc và quần áo đều ướt nhẹp, hơn nữa còn mang theo mùi hôi thối.

      Phóng viên có xông lên trước ép hỏi, chỉ cầm máy chụp hình chụp mấy tấm ảnh, mặc dù cảm thấy gây tội phải chịu tội, nhưng khỏi thương xót cho .

      “A, đối xử với người phụ nữ có thai như vậy quá tàn nhẫn, nhà họ Ngụy đổ chậu nước bẩn này lên người Mặc Tiểu Tịch, xem ra ly rồi.”

      “Sau này ấy đâu? Tập Bác Niên còn muốn ấy ?”

      ngốc, đương nhiên là muốn, ta nhanh chóng kết hôn với Ninh Ngữ Yên, những người giàu đều rất vô tình”.

      “Trời ạ… Đột nhiên cảm thấy ấy có chút tội nghiệp.”

      Trong tiếng bán luận, Mặc Tiểu Tịch với cả người đầy nước bẩn càng ngày càng xa.

      Bầu trời vô cùng u, giống như sắp đổ mưa, nhưng vẫn nhịn rơi xuống, vì thế, càng trở nên hoang vắng và thê lương.

      “A…” Bụng đau dữ dội làm cho Mặc Tiểu Tịch nhịn được kêu lên, vịn vào góc cây ở ven đường, sau đó ngồi xuống.

      phải là muốn sinh chứ, nhưng ngày dự sinh còn tới mười ngày nữa, có lẽ bởi vì vừa rồi chen chúc, nghỉ ngơi lát rồi sau!

      Cách 20m, có chiếc xe theo sau , cách 30m, cũng có chiếc xe có rèm cửa màu đen theo .

      Cùng lúc đó, hai người ở hai chỗ khác nhau đều nhận được điện thoại của thuộc hạ.

      1h chiều, Thiên Dã làm việc lập tức lên máy bay trở về, lúc sáu giờ, chạy đến nhà họ Tập, bảo vệ ở cửa ngăn lại, lúc cầu gặp Tập Bác Niên, bảo vệ cho biết, Ninh…

      Đưa ?

      Tin tức này làm cho giống như bị điện giất, quay đầu xe lại, lập tức chạy về hướng nhà họ Ngụy.

      Lúc lên xe 7h tối. sau khi cơn đau qua , Mặc Tiểu Tịch cảm thấy có chút dễ chịu, lập tức tiếp, lúc ra ngoài, Ninh Ngữ Yên kêu người giúp việc tịch thu tiền người , chỉ có Thiên Dã là người bạn duy nhất, gọi điện thoại cho nhưng ngờ lại tắt máy.

      Sau khi gọi mấy lần, điện thoại lại hết pin.

      Nước bẩn người khô, nhưng vẫn dinh dính vô cùng khó chịu, sau khi trời tối, cảm giác khủng hoảng từ từ xâm chiếm vào đầu .

      Bụng của lại đau, mà lần này còn đau hơn cả lần trước, chất lỏng phía dưới nhanh chóng chảy xuống, vội vàng ngồi vào bụi cỏ ven đường, nhìn thấy ở mắt cá chân có chất lỏng trong suốt.

      Nguy rồi, vỡ nước ối, muốn sinh.

      Bụng vô cùng đau đớn, ôm bụng, sợ hãi nhìn xung quanh: “Cứu mạng, cứu mạng…” Làm sao bây giờ, xung quanh căn bản bóng người, ngay cả xe cũng rất ít, điều tồi tệ nhất là ko đứng lên nổi.

      “Ai tới giúp tôi với, tôi muốn sinh, a…a…” Từng giọt mồ hôi chảy xuống trán , nằm ngửa mặt đất, vô cùng khổ sở.

      ở hai chỗ khác nhau, ai cũng phát ra tồn tại của xe ai, hai bên đều có bất kỳ phản ứng gì.

      Mặc Tiểu Tịch đau đến gần như mất cảm giác, nước mắt bắt đầu chảy xuống, chết sao, nhưng đứa bé thể chết, tuyệt đối được, được.

      Cuối cùng, chiếc xe ở phía xa mở cửa ra, có người từ xe bước xuống.
      Last edited: 11/2/15
      windlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 82: ra muốn tôi chết!

      Editor: Lost In Love

      Ở lúc ý thức mơ hồ ràng, Mặc Tiểu Tịch cảm giác được có mấy người tới bên cạnh .

      "Đừng sợ, tôi là bác sĩ, từ từ hít sâu vào, dùng sức, dùng sức nữa." Nữ bác sĩ phụ khoa ngồi xổm xuống bên cạnh bụi cỏ chỉ dẫn sinh em bé, ngoài ra bên cạnh còn có người đứng, ta nhìn Mặc Tiểu Tịch nằm mặt đất, lo lắng qua lại.

      Mặc Tiểu Tịch thấy mặt của bọn họ, biết những người này là ai, nhưng chỉ cần có thể cứu con của , bất luận thế nào cũng quan trọng, nghe theo lời bác sĩ , dùng hết sức lực toàn thân, móng tay cấm sâu vào trong đất, lúc nhấc đầu ngón tay lên, máu tươi chảy ròng ròng.

      "Tôi... được rồi, được rồi, hãy cứu đứa bé, cứu đứa bé." Mặc Tiểu Tịch còn hơi sức nữa, rất cố gắng.

      Người phụ nữ đứng bên cạnh bác sĩ nhìn thấy cảnh này vội vàng vài câu vào bên tai bác sĩ.

      "Chuyện này được, làm xong ấy chết." Bác sĩ phụ khoa liên tục lắc đầu.

      "Cho thêm 50 vạn, làm ."

      “Chuyện này…”

      "100 vạn, làm ngay lập tức, nếu đứa bé chết, đồng cũng lấy được."

      Mặc Tiểu Tịch dường như nghe được lời đối thoại của bọn họ, yếu ớt giơ tay lên: "Làm ơn...nhất định phải cứu đứa bé, cầu xin các người, cầu xin các người." Nước mắt từ trong hốc mắt của chảy xuống ngừng, dù lúc này phải chết ngay lập tức, chỉ cần đứa bé có thể sống, cũng bằng lòng.

      Có lẽ là bị tiền bạc thúc đẩy, có lẽ là bị nước mắt của Mặc Tiểu Tịch làm cảm động, bác sĩ phụ khoa lấy cây kéo từ trong hòm phẫu thuật bên cạnh ra, đưa vào giữa hai chân .

      "A..."

      Thịt bị cắt đau đớn làm cho Mặc Tiểu Tịch khổ sở đến chết sống lại, cả người run rẩy giống như cái giần.

      Đứa bé vừa lấy từ trong cơ thể ra lập tức được bỏ vào hộp dưỡng khí bên cạnh, người phụ nữ đứng bên cạnh bác sĩ lập tức ôm đứa bé trở lại xe.

      "Con của tôi." Mặc Tiểu Tịch có thể cảm giác được đứa bé rời khỏi cơ thể của , nôn nóng muốn nhìn thấy nó.

      Bác sĩ phụ khoa nhìn thấy chất lỏng màu đỏ tươi tuôn ra như suối vô cùng sợ hãi: "Tiểu thư, bị băng huyết, chăm sóc cho bản thân mình trước ..."

      "Đứa bé, đứa bé..."Bạn đọc truyện tại ***************.com

      Mặc dù đành lòng nhưng bác sĩ phụ khoa vẫn dựa theo lời của người thuê trước đó, tàn nhẫn : "Đứa bé chết rồi."

      Mặc Tiểu Tịch đột nhiên mở to mắt, giống như người điên muốn ngồi dậy khỏi mặt đất: " thể nào, thể nào, nó vẫn rất khỏe mạnh, gạt tôi, trả nó lại cho tôi."

      Ở phía xa, chiếc xe thể thao màu đen chạy tới.Bạn đọc truyện tại ***************.com

      Bác sĩ thầm nghĩ, có người tới tốt: "Tiểu thư, hãy nghe tôi , con của chết, đừng tìm nữa, có người đến cứu nhanh thôi." xong lên chiếc xe trước đó ngồi tới đây, vội vã rời .

      "Đừng , trả đứa bé lại cho tôi." Mặc Tiểu Tịch khóc nức nở, điên cuồng hét lớn, mặt đất, kéo theo đường máu.Bạn đọc truyện tại ***************.com

      Chiếc xe thể thao màu đen dừng lại bên cạnh bụi cỏ, bóng người cao lớn bước xuống khỏi xe, tới bên cạnh , mặt đất hỗn loạn làm phải hít sâu vào hơi, tim của giống như bị siết chặt, rất muốn chạy trốn.

      chậm lại, bước tới trước mặt .

      Mặc Tiểu Tịch bắt được ống quần ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tập Bác Niên giống như nắm được cọng rơm cứu mạng: "Đứa bé...mau...giúp tôi tìm đứa bé về... chết, chết."

      Tập Bác Niên nắm chặt tay, nhìn xung quanh vòng, làm gì có đứa bé nào???

      " đưa đứa bé đâu rồi hả?" chất vấn .Bạn đọc truyện tại ***************.com

      "Nó chết...giúp tôi tìm trở về." Đầu óc của Mặc Tiểu Tịch trở nên rối loạn, nỗi bi thương làm cho có chút mờ mịt.

      Tập Bác Niên ngửa mặt, hít sâu vào hơi...

      Cúi đầu, máu lan ra tới đáy giày của , ngửi thấy mùi quen thuộc, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc.Bạn đọc truyện tại ***************.com

      Đêm đó máu của Vân Noãn cũng tràn ra như vậy, từ từ chảy qua đáy giày , thể cứu con bé, bởi vì con bé chết.

      "Cứ như vậy chết ." nhìn , nhàng mở miệng, giống như bọn họ kết thúc vào lúc này là tốt nhất.

      điên cuồng của Mặc Tiểu Tịch trong phút chốc lặng xuống, con của mất , người đàn ông lại muốn chết.Bạn đọc truyện tại ***************.com

      Buông ống quần của ra, nằm đó, lấy lại phong độ ngửa mặt lên nhìn : " muốn tôi chết, tốt lắm, tốt lắm..."

      nhắm mắt lại, đầu óc bắt đầu mơ hồ, nhớ lại chuyện rất lâu trước đó mờ nhạt trong ký ức của .

      Mùa hè năm ấy, hoa sơn chi nở rộ, còn rất , ngồi dưới tàng cây ngửi mùi hoa, Thiên Dã cũng còn , chạy vội nên đụng vào người.

      Hình ảnh trong đầu giống như từng trận sóng tràn ra, nhìn thấy đôi mắt, đôi mắt khiến cho rung động, còn mênh mông, sáng tỏ, và sâu thẳm hơn cả bầu trời.

      Tập Bác Niên lẳng lặng cúi đầu nhìn , nước mắt đột nhiên chảy xuống, vẫn phát ra, cho đến khi bị gió thổi khô.Bạn đọc truyện tại ***************.com

      xoay người nhanh chóng trở lại xe, co người dựa vào vô-lăng.

      Yên tĩnh.

      Yên tĩnh như chết.

      Trong khí, đột nhiên truyền đến tiếng nghẹn ngào đau khổ, bi thương giống như mất cả thế giới.

      Là tiếng của ai, tim của Tập Bác Niên đập rất nhanh, chưa từng khóc, chưa từng nghe thấy tiếng khóc của mình, tiếng khóc này rất lạ, rất đáng sợ, tưởng chừng như phát ra từ dưới mặt đất.Bạn đọc truyện tại ***************.com

      nhìn ra ngoài cửa sổ, người phụ nữ nằm bãi cỏ kia tựa như chết rất lâu.

      Nếu có ngày, nhớ tới , chỉ có thể đến nghĩa trang nhìn .

      Nếu có ngày, hận , chỉ có thể mắng khí.Bạn đọc truyện tại ***************.com

      Nếu có ngày, muốn nghe câu, em ...

      hoảng sợ đến đứng tim, điên cuồng lao xuống xe, ôm lấy từ dưới bãi cỏ lên rồi thẳng đến bệnh viện.

      Chiếc xe hơi màu đen ở phía xa cũng theo phía sau , muốn chết, muốn rời khỏi thế giới của mình, giờ phút này, thể thừa nhận với lòng, .

      Trong bệnh viện.

      Tập Bác Niên ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, điện thoại di động trong túi vang lên trong đêm khuya có chút chói tai.

      hơi mệt mỏi, nhưng vẫn nhấc điện thoại: "Alô..., Ai vậy?"

      "Tiên sinh, tôi là tiểu Vân, tiểu thư nhà chúng tôi sinh rồi."
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      windlove_9693 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 83: Rốt cuộc là ai sinh ra đứa bé?

      Editor: Lost In Love

      "Đúng vậy, sinh bé trai, rất đáng , buổi sáng ngài HongKong tiểu thư cảm thấy thoải mái, nhưng nghĩ tới ngày dự sinh chưa đến nên tới bệnh viện xem chút, ngờ ăn xong cơm tối đột nhiên cảm thấy đau bụng, tôi gấp quá quên gọi điện cho ngài, lúc này mẹ tròn con vuông tôi mới nhớ tới và gọi điện thoại cho ngài."

      "Ừ! Tôi biết rồi, bệnh viện nào, để lát nữa tôi qua." Mặc dù trong lòng của Tập Bác Niên hơi nghi ngờ, nhưng trong giọng lộ ra chút nào.

      "Ở bệnh viện nhân ái bảo vệ sức khỏe của mẹ và bé."

      "Được, biết rồi."

      Tập Bác Niên cúp điện thoại, rơi vào trong suy tư, Mặc Tiểu Tịch sinh đứa bé, nhưng đứa bé đâu? Ninh Ngữ Yên cũng đúng lúc tối nay sinh em bé, trong này rốt cuộc có bí mật gì.

      lúc sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang xuống: "Sau khi truyền máu, tại giữ được tính mạng, nhưng cơ thể vẫn rất yếu, ra viện rồi cần phải bồi dưỡng cho tốt."

      "Làm phiền ông rồi." Tập Bác Niên lạnh nhạt .

      Mặc Tiểu Tịch được đưa vào phòng bệnh, hơi thở vô cùng vững vàng, vẻ mặt yên ả, nếu phải vì ngực còn lên xuống yếu ớt, nghĩ chết!

      Ngồi bên mép giường của lúc, Ninh Ngữ Yên liên tục gọi điện thoại tới, hỏi bao giờ đến, thể làm gì khác hơn, chỉ có thể rời trước!

      Thiên Dã từ nhà họ Tập chạy đến nhà họ Nguỵ, sau khi biết mang thai mà bọn họ vẫn còn mặc kệ sống chết của vung tay đánh Nguỵ Thu Hàn đấm, sau đó nhà họ Nguỵ báo cảnh sát, bỏ lỡ gần hai giờ mới dọc theo ngã ba ra của nhà họ Nguỵ mà tìm kiếm, cuối cùng con đường thứ hai, ánh đèn chiếu xuống phát có vết máu, xuống xe men theo vết máu tìm kiếm, phát bãi cỏ phía trước nhìn còn đáng sợ hơn.

      đồng thời phát chiếc điện thoại màu trắng, đây là của cho tiểu Tịch, vậy, tới.

      Nhưng điện thoại ngâm trong máu quá lâu có thể vô tác dụng, Thiên Dã đứng lên, sốt ruột đến sắp phát điên: "Mặc Tiểu Tịch, rốt cuộc em ở đâu?"

      Bệnh viện nhân ái bảo vệ sức khỏe của mẹ và bé.

      Ninh Ngữ Yên nằm giường, mặc quần áo bệnh nhân, bảo bảo nằm giường bên cạnh, lông mi của thằng bé rất dài, tay nắm thành quả đấm , miệng nhắn hồng hồng, bộ dạng vô cùng đáng .

      Trong phòng bệnh, lúc này chỉ có ta và đứa bé.

      Nhìn đứa bé này, trong lòng ta vừa căm hận vừa vui vẻ, hận chính là đứa bé do ả tiện nhân Mặc Tiểu Tịch kia sinh ra, vui vẻ chính là rốt cuộc ta cũng có thể đánh Mặc Tiểu Tịch vào địa ngục, hơn nữa cũng cần phải lo lắng đứa bé này uy hiếp đến địa vị của ta, bởi vì từ giờ trở , đứa bé này là do ta sinh, thuộc về Mặc Tiểu Tịch.

      Cửa phòng bệnh mở ra, tiểu Vân nhàng báo cáo với ta: "Tiểu thư, thấy Mặc Tiểu Tịch đâu nữa."

      " người thành ra như vậy còn có thể đâu." Sắc mặt của Ninh Ngữ Yên tối xuống, vô cùng căng thẳng.

      "Tôi vừa vội vàng ôm đứa bé trở về, nghe bác sĩ , lúc ta bỏ , nhìn thấy chiếc xe chạy tới, có thể là người qua đường cứu ."

      Ninh Ngữ Yên nhàng thở ra: " ra là thế, mặc kệ ta , dù sao từ lúc đứa bé sinh ra ta cũng nhìn thấy, cần lo lắng, cho dù ta đến, cũng chứng minh được gì."

      "Đúng vậy! Tiểu thư, cần lo lắng, lát nữa tiên sinh đến đây."

      Tiểu Vân vừa xong Tập Bác Niên đến, liếc mắt nhìn thấy đứa bé đáng nằm giường .

      Lần đầu tiên nhìn thấy rất thích đứa bé này, ở đáy lòng xuất cảm giác rất lạ, vô cùng mềm mại.

      Tập Bác Niên cẩn thận ôm lấy đứa bé, đáy mắt lên tình thương của người cha, hôn lên mặt nó, làn da non nớt giống như đậu hủ, hòa tan vào trong trái tim : "Thằng bé rất đáng ."

      "Đúng vậy! Em cũng thấy thế." Ninh Ngữ Yên nở nụ cười dịu dàng, cảm thấy căm hận và tức giận nhưng thể nhịn xuống và cảm giác này về sau theo cùng ta rất nhiều năm.

      "Nhìn sắc mặt của em cũng tệ, nghe phụ nữ sinh xong đều vô cùng khó coi, trái lại em vẫn rất có sức sống." Tập Bác Niên ôm đứa bé ngồi xuống, thờ ơ cười .

      Ninh Ngữ Yên sờ vào mặt mình: "Có lẽ vì lúc em mang thai ăn uống tốt hơn."

      "Có lẽ vậy!" Tập Bác Niên phụ họa, làm bộ dịu dàng quan sát mặt và cả người từ xuống dưới của ta, phát , vô cùng sạch !

      Nhớ lại Mặc Tiểu Tịch, sinh đứa bé muốn nửa cái mạng của , bên này quá dễ dàng.

      Ninh Ngữ Yên cũng cảm giác được ánh mắt dò xét của , động tác ở tay có chút thiếu tự nhiên, vén tóc vào sau tai.

      Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tập Bác Niên lập tức gọi thuộc hạ đến, ngầm phái vài người theo Mặc Tiểu Tịch, hỏi bọn họ lúc Mặc Tiểu Tịch sinh đứa bé xảy ra chuyện gì, từ lúc xuống máy bay đến giờ vẫn chưa hỏi chuyện này.

      "Tiên sinh, tôi muốn báo cáo với ngài chút, tìm chỗ chuyện được ?" Thuộc hạ của Tập Bác Niên nhìn về phía phòng bệnh, kính cẩn .

      "Được!" Tập Bác Niên hiểu phản ứng này của ta chắc chắn có điều bí mật gì đó rất quan trọng, về phía khu nghỉ ngơi của người thân ở phía trước, thuộc hạ cũng theo sau lưng .

      " , xảy ra chuyện gì? Đứa bé của Mặc Tiểu Tịch đâu rồi?"

      "Tiên sinh, sau khi Mặc tiểu thư sinh đứa bé ra bị tiểu Vân bên cạnh Ninh tiểu thư ôm , tôi biết có phải là chủ ý của tiên sinh và Ninh tiểu thư hay , cho nên ngăn cản." Thuộc hạ thành trả lời.

      Ánh mắt của Tập Bác Niên tối xuống, ra là Ninh Ngữ Yên làm, bụng dạ người phụ nữ này nham hiểm, ta sợ đứa bé của Mặc Tiểu Tịch uy hiếp đến địa vị của ta cho nên ôm đứa bé , sau đó giết chết sao?

      Đầu óc của đột nhiên choáng váng.

      "Mau điều tra xem tiểu Vân ôm đứa bé đâu, lập tức ngay." Tập Bác Niên gầm , trong lòng cuồn cuộn lên ngọn lửa.

      "Vâng!" Thuộc hạ nhanh chóng rời .

      Sáng ngày thứ hai, vẫn có tin tức của đứa bé.

      Nếu Tập Bác Niên bị ép tới đường cùng vạch mặt Ninh Ngữ Yên, nhưng đó là con của , vừa sinh ra bị người ta hại chết, sao có thể bình tĩnh.

      Lúc muốn ngải bài với Ninh Ngữ Yên, ép ta ra chỗ của đứa bé thuộc hạ gọi đến phát chuyện quan trọng.

      Tìm đêm có kết quả, mấy người họ biết nên báo cáo với Tập Bác Niên thế nào cho tốt, ngờ nhìn thấy bác sĩ phụ khoa hành lang khiến cho lòng của bọn họ sáng lên!

      Bởi vì người này giống như người bác sĩ hôm qua đỡ đẻ cho Mặc Tiểu Tịch, chắc chắn ta biết đứa bé ở đâu.

      "Bác sĩ, đứa bé của người phụ nữ có thai bãi cỏ hôm qua đâu?" Tập Bác Niên nhẫn nại hỏi.

      "Tiên sinh, tôi biết ngài gì, hôm qua tôi được nghỉ, cả ngày đều ở nhà." Bác sĩ ra vẻ bình tĩnh .

      "Ninh Ngữ Yên cho bao nhiêu tiền làm chuyện này, tôi cho gấp mười lần." Tập Bác Niên muốn quanh co với ta.

      Bác sĩ do dự: "Tôi...tôi biết." Vì tiền mà làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, trong lòng ta khỏi chột dạ và bất an.

      " có tin tôi đến cục cảnh sát tố giác , bắt cóc trẻ em, nếu muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm, quậy lớn chuyện có lợi đối với , nên suy nghĩ lại ." Tập Bác Niên lạnh lùng uy hiếp.
      windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84: biến mất!

      Editor: Lost In Love

      "Được rồi! Tôi cho ngài biết, nhưng ngài thể là tôi với ngài, Ninh tiểu thư... ấy...thực ra có mang thai, sau khi đứa bé ra đời ôm đến cho ấy, vì phối hợp với thời gian sinh đứa bé nên ấy vào phòng sinh, đứa bé ở trong phòng bệnh của ấy."

      Tập Bác Niên vô cùng ngạc nhiên!

      ra là thế! Thảo nào lại mang thai cùng lúc với Mặc Tiểu Tịch, thảo nào lại sinh đứa bé chung thời gian, từng nghĩ, sao có chuyện kỳ quái như vậy được.

      Đây là cách dùng hòn đá ném hai con chim tốt nhất!

      Vô cùng phù hợp với tính cách độc ác của ta, sau khi cướp đứa bé của Mặc Tiểu Tịch mặc kệ chết ở đó, nếu phải cũng ngầm phái người theo Mặc Tiểu Tịch, phỏng chừng lúc này chết.

      Phụ nữ đáng sợ! Nhưng nghĩ tới đứa bé chưa chết, vẫn thầm thở phào nhõm.



      đứng dậy rời , nữ bác sĩ bị doạ đến xụi lơ mặt đất!

      Vất vả cả buổi tối, Tập Bác Niên mới nhớ tới Mặc Tiểu Tịch, biết tỉnh dậy chưa, có nên cho biết đứa bé chưa chết ? có nên giữ lại ?

      Sau khi suy nghĩ, vẫn quyết định xem trước, lái xe đến bệnh viện của .

      ngờ, đẩy cửa phòng bệnh ra giường trống !

      Tim của lập tức bị treo lơ lửng giữa trung, điên cuồng xông đến bàn của y tá, hét lớn: "Bệnh nhân ở phòng 3302 đâu? ấy đâu rồi?"



      Y tá bị hù doạ, theo đến phòng bệnh: "Ơ, buổi sáng tôi tới kiểm tra ấy vẫn còn ở đây, sao lại thấy đâu nữa?"

      " gì?" Máu mặt của Tập Bác Niên rút , trái tim rơi xuống mặt đất, , người yếu ớt như vậy, sao có thể được.

      Hẳn là xa, xa, Tập Bác Niên chạy nhanh ra khỏi phòng, trong đầu vô cùng hỗn loạn, nhớ đến sắc mặt trắng bệch của , lòng đau như cắt!



      "Tiên sinh, tiên sinh..." Y tá ở phía sau gọi to, thế nhưng lại nghe thấy tiếng của bất kỳ ai.

      Từ đó về sau, Mặc Tiểu Tịch cứ như vậy mà biến mất, biết đâu, biết sống ở góc nào thế giới, hay chết.

      Tập Bác Niên lái xe ngày đêm tìm cả thành phố, râu ria đầy mặt, tinh thần sa sút giống như kẻ lang thang, rời khỏi thế giới của , đây là cách trả thù tốt nhất.

      Đến ngày thứ ba ăn uống cuối cùng cũng đổ bệnh, quật ngã phải là cơ thể mà là linh hồn!

      Nhà họ Tập.

      "Tiên sinh, cơ thể ngài có tốt lên chút nào ? Hôm nay Ninh tiểu thư xuất viện, ấy rất lo lắng cho ngài." Người giúp việc đứng cạnh giường, giọng .

      " ấy trở về?" Tập Bác Niên ngồi dậy, phủ thêm áo ngủ.

      Tiếng xe hơi dừng lại dưới lầu, người giúp việc cười : "Chắc là về."

      lúc sau, Ninh Ngữ Yên ôm đứa bé lên lầu: "Niên, nghe bị bệnh, cả buổi tối em cũng ngủ được, có khá hơn chưa?"



      Tập Bác Niên trả lời, trong lòng vô cùng chán ghét ta, muốn làm bộ cũng khó, nhìn thấy đứa bé trong ngực ta, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, đây là món quà tuyệt vời nhất để lại cho .

      "Đưa thằng bé cho tôi! Tôi muốn ôm nó chút." lạnh nhạt .

      Ninh Ngữ Yên cảm nhận được Tập Bác Niên lạnh nhạt hơn với ta rất nhiều, chẳng lẽ bởi vì bị bệnh nên tâm trạng tốt sao?

      ta ôm thằng bé qua, đưa đến tay , Tập Bác Niên ôm nó, thằng bé trong lòng cũng tỉnh ngủ, giương đôi mắt to trắng đen ràng ngây thơ nhìn Tập Bác Niên.

      Đôi tay còn rất siết thành quả đấm, miệng phát ra tiếng ư ư, đột nhiên nở nụ cười với .

      Tập Bác Niên cảm thấy giống như được ánh mặt trời làm lễ rửa tội, trong khoảnh khắc đó, biết, dùng hết sức để thương và bảo vệ đứa bé này.

      Ninh Ngữ Yên ngồi xuống bên cạnh, dùng tay nhàng vuốt ve mặt thằng bé: "Con của chúng ta đẹp, có phải ?"



      Tim của Tập Bác Niên lạnh , nhưng vẫn còn lý trí, nếu vạch trần , cương ầm ĩ lên, ta nhất định nghĩ cách diệt trừ đứa bé này, thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ nó, nếu giả vờ biết chuyện ác của ta, có lẽ ta còn đối xử tử tế.

      Mặc Tiểu Tịch , biết, nếu có thể, cả đời này cũng muốn trở về đây.

      "Đúng vậy, thằng bé rất đẹp, giống mẹ của nó." Tập Bác Niên cười khẽ, trước mắt dường như lại ra khuôn mặt diễm lệ kia.

      Ninh Ngữ Yên tưởng ta, vui vẻ giương khóe môi.

      Ba năm sau.

      Trong căn nhà trọ cũ nát 40 mét vuông, có chiếc giường gỗ, thùng mì ăn liền, còn có cái bếp gas, trong phòng có cả chiếc xô pha hay chiếc ghế cũng có.

      Ánh mặt trời từ cao chiếu xuống, có ngủ trong phòng.

      9h tối, rời giường rửa mặt, ăn mì gói, sau đó ra khỏi cửa, mái tóc dài còn sáng bóng bị buộc lên vô cùng rối loạn, chiếc áo khoác màu xám tro dường như mặc gần tháng, đôi mắt trống rỗng vô hồn, lại mình con đường dơ bẩn, hai bên đều là rác, còn có chất thải của động vật, mùi hôi dày đặc trong khí khiến cho người ta buồn nôn, nhưng cau mày lấy lần.

      qua hai con phố, đến quán chuyên bán đồ ăn khuya, bên trong có người chuẩn bị, xung quanh hề thiếu sòng bạc và những tên côn đồ lêu lổng cả ngày có gì làm, mỗi đêm, ở đây đều chật ních người.

      Có vài người phụ nữ trang điểm lộng lẫy ngồi bên cạnh soi gương thoa phấn giá rẻ, bọn họ là phục vụ ở đây.



      Mặc Tiểu Tịch giống như hồn, tới nhà bếp hỗ trợ, chưa bao giờ đến đại sảnh, chỉ ở đằng sau làm việc lặt vặt, đợi sáng sớm tan cuộc quét dọn nơi này sạch .

      muốn ngủ dưới ánh mặt trời, để đêm tối ầm ĩ chiếm hết toàn bộ suy nghĩ của , từ lúc mất đứa bé, còn cười nữa, cũng có khóc, điều đáng buồn chính là vẫn vô cùng tỉnh táo, ngay cả sức lực nổi điên cũng có.

      Chỉ có thể làm việc trong vô tri vô giác, nhìn người khác cười, nhìn người khác khóc, còn mình giống như đà điểu núp trong thế giới của bản thân.

      10h tối, liên tục có người đến, chuyện tục tằn, sờ soạn nữ phục vụ, tướng ăn thô lỗ, đủ thứ loại người.

      Mặc Tiểu Tịch cầm mâm đồ ăn đặt trước cửa sổ, ở trong đây có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài.

      Đến rạng sáng nơi này vẫn vô cùng ồn ào, bọn đàn ông uống rượu rồi sau đó kéo người phụ nữ bên cạnh qua bên giở trò hèn hạ.



      " Huy tới, nghe đêm nay ta thắng ít, nếu phục vụ tốt, chừng cho ít tiền, muốn thử chút , đừng để con đàn bà Linh Linh kia chiếm được lợi." Nữ phục vụ tên Trần Lam ghé vào cửa sổ, quang quác với Mặc Tiểu Tịch.

      Vẻ mặt của Mặc Tiểu Tịch thay đổi, nhưng có chút phản ứng, nữ phục vụ nuốt hạt dưa, bất mãn liếc cái: "Nếu tôi có khuôn mặt xinh đẹp như sớm tự mình ."

      Trần Lam xong, đột nhiên ôm bụng: "Ôi chao, bụng tôi đau quá, tôi phải vệ sinh, Tiểu Tịch, giúp tôi bưng lần ."
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :