Chương 74: Ninh Ngữ Yên làm cho thể đoán trước được!
Editor: Lost In Love
"À..., tôi quên mất, sao, hôm nay chúng ta trở về sao?" Mặc Tiểu Tịch muốn nhanh chóng rời , nhưng trong lòng lại có chút lưu luyến yên ổn tuyệt vời này.
"Ừ." Tập Bác Niên thuận miệng trả lời, cũng có rất nhiều việc cần phải xử lý, biến mất nửa tháng, công việc chất chồng thành núi.Bạn đọc truyện tại ***************.com
Đôi lúc, mặc kệ người ta có muốn đối mặt hay , nó cũng đến, giống như, nếu ngày mai thế giới có mặt trời, chúng ta cũng cách nào ngăn cản điều đó đến.
Buổi chiều, bọn họ rời khỏi biệt thự, Mặc Tiểu Tịch nhìn lại lần sau cùng qua cửa sổ, chừng cả đời này cũng bao giờ quay lại đây!
Nhưng trong lòng vẫn biết ơn, từng có những kỷ niệm yên bình như vậy với , có tranh cãi, có tổn thương, ngồi im lặng cũng là điều tuyệt vời.
Trở lại nhà họ Tập, vẫn giống như trước đó, nhưng thời tiết giống như sắp sôi sùng sục, ve sầu cây kêu ngừng.Bạn đọc truyện tại ***************.com
Ninh Ngữ Yên cũng trở về, trong lòng của Mặc Tiểu Tịch biết mọi thứ trễ.
Chỉ mong, sau khi ra , ta đừng đến làm phiền , phải bảo vệ tốt cho đứa bé, để nó gặp nguy hiểm.
Ăn xong cơm trưa, Mặc Tiểu Tịch vô tình chạm mặt Ninh Ngữ Yên hành lang, đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt riêng sau khi từ khu nghỉ mát trở về.
" chơi với Niên vui vẻ chứ, bụng cũng lớn rồi, nên cẩn thận mới phải." Ninh Ngữ Yên làm bộ quan tâm .
"Điều này là đương nhiên, xem phải bây giờ tôi vẫn tốt đó sao, bận tâm nhiều rồi." Mặc Tiểu Tịch điềm tĩnh trả lời, nếu ta chuyện lịch , cũng cần quá sắc bén, khó hiểu, ở đây ràng chỉ có hai người bọn họ, nếu là bình thường ta sớm chuyện xấc xược, sao hôm nay còn phải giả bộ.
Nét mặt của Ninh Ngữ Yên trở nên cứng nhắc, trong lòng bóp méo nhưng mặt vẫn mang theo nụ cười: "Mặc Tiểu Tịch, đừng đắc ý quá, tốt xấu gì tôi cũng là vợ chưa cưới của ấy, còn rất nhanh kết hôn, đến lúc đó bị Niên đuổi ra ngoài, Niên quan tâm đến kẻ sát nhân hại chết em ấy."Bạn đọc truyện tại ***************.com
Lời của ta làm cho Mặc Tiểu Tịch hết sức ngạc nhiên, còn chưa tìm tới ta chuyện, ta cắn ngược lại .
"Vừa đánh trống vừa la làng, Ninh Ngữ Yên, cảm thấy sợ hãi sao? Là ai hại chết Tập Vân Noãn, hẳn là trong lòng hiểu hơn tôi." Mặc Tiểu Tịch nhìn chằm chằm vào mặt ta, tin làm ra chuyện hại người mà có chút chột dạ.
Lòng của Mặc Tiểu Tịch chùng xuống, nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của ta, nhất định tiêu huỷ chứng cứ: "Ninh Ngữ Yên, người làm, trời nhìn, tưởng tiêu huỷ máy ghi là có chuyện gì sao?"
Lúc Mặc Tiểu Tịch đến máy ghi , khuôn mặt của Ninh Ngữ Yên lập tức ra vẻ hoảng sợ, tầm mắt lướt về phía căn phòng của Tập Vân Noãn: "Máy ghi gì? Là cái bị mất sao? Tôi nghe hiểu gì cả, thôi, tôi rảnh ở đây nhảm với , tôi mệt rồi, muốn ngủ trưa."
ta lướt qua người Mặc Tiểu Tịch vào phòng.
Phản ứng của Ninh Ngữ Yên càng làm cho Mặc Tiểu Tịch khó hiểu, nếu còn máy ghi , hẳn là ta sợ hãi mới đúng, tại sao lại có vẻ mặt hốt hoảng như vậy? Hơn nữa còn nhìn về phía phòng của Tập Vân Noãn, chẳng lẽ, ta vẫn chưa tiêu huỷ?Bạn đọc truyện tại ***************.com
thể nào, ta giữ lại có lợi ích gì đâu? Nhưng tại sao ta phải sợ hãi nhìn về phía phòng của Tập Vân Noãn.
Mặc Tiểu Tịch quay về phòng, nghĩ nghĩ lại cũng hiểu, trong phòng của Tập Vân Noãn còn bí mật gì sao? Tại sao vẻ mặt của Ninh Ngữ Yên lại kỳ lạ như vậy, hoàn toàn tìm được đầu mối.
Cuối cùng, quyết định trong mấy ngày này trở lại phòng của Tập Vân Noãn xem lần nữa.
Chương 75: Em trốn thoát đâu!
Editor: Lost in love
"Tôi rồi, em trốn thoát đâu." kề sát vào tai , tức giận và bá đạo .
Mặc Tiểu Tịch ngây người, mở to mắt, tựa đầu vào vai , lông mi giống như cánh bướm nhàng phe phẩy, ôm , cái ôm vô cùng ấm áp, có thể ngửi được mùi sương mù ẩm ướt người , sáng sớm tinh mơ ở nơi tiên cảnh bồng lai này có cảm giác vô cùn dễ chịu.
Tay từ từ duỗi ra ôm lấy , trong lòng biết, cách nào làm tổn thương , cho dù sau này đối xử tàn nhẫn với .
chính là người bề ngoài kiên cường nhưng nội tâm lại yếu đuối.
"Tôi có chạy trốn, tôi luôn đứng ở đây, tại nhìn thấy tôi thôi." thản nhiên .
Tập Bác Niên hơi đẩy ra, nắm lấy vai : "Vậy tại sao trả lời lại, em muốn nhìn thấy tôi cuống cuồng đúng ? Hay em muốn chạy trốn nhưng nhìn thấy sương mù tản ra, nhất định bị tôi đuổi kịp nên mới chạy?" Trong lòng vẫn tin tưởng lời của lắm.
"Ồ..." Mặc Tiểu Tịch nở nụ cười bất đắc dĩ: " nghĩ sao cũng được, có lẽ tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột đến đổ mồ hôi của , nhìn Tập Bác Niên phát điên cũng là chuyện rất thú vị, còn làm cho người ta phấn khởi hơn so với trúng độc đắc."
Sắc mặt của Tập Bác Niên lập tức sa sầm xuống: "Mặc Tiểu Tịch, em đừng giở trò vo81i tôi, mấy ngày nghỉ phép ở đây được rời khỏi tầm mắt của tôi, có nghe thấy ?"
" cảm thấy uy hiếp này hữu dụng với tôi sao? Nhưng tôi chỉ muốn ra ngoài chút mà thôi, tôi còn ra nữa, bằng lòng sau mông của tôi cũng tốt, tôi ngại để bám đuôi đâu." Mặc Tiểu Tịch nhàng , mặt mang theo nụ cười tinh nghịch.
Tập Bác Niên cười khẽ: "Tốt cuộc em là cái thứ gì, ai cho em lá gan đó, để em dám trắng trợn khiêu chiến với tôi, đừng ỷ vào mình là phụ nữ có thai là có thể làm gì làm." thực tế, từ ngày quen biết đến nay, chưa từng chân chính thuần phục , làm cho sợ hãi.
"Nếu tôi có thể làm gì làm, tôi lập tức rời khỏi , đứa bé định trước là có ba, cho nên tôi cũng muốn để nó nhìn thấy , muốn để nó biết đến tồn tại của , nhưng mà thôi, tính tính lại cũng còn bao nhiêu tháng, trốn cũng có ý nghĩa gì, chẳng thà kết thúc đẹp, sau này cả hai ai nợ ai." Mặc Tiểu Tịch hất cánh tay đặt vai mình ra, về phía trước.
Con , mẹ rất muốn cho con tương lai hạnh phúc, nhưng mẹ vô dụng, ngảy cả cũng có can đảm ra, ở giữa hai người, chọn bên nào cũng làm tổn thương đến bên kia, có hạnh phúc, hay cũng đều có hạnh phúc.
Tập Bác Niên đứng đó nhúc nhích, nghĩ tới lâu sau này Mặc Tiểu Tịch và đứa bé biến khỏi cuộc đời , mà có lý do nào để ràng buộc , bắt đầu với danh nghĩa thù hận, tại sao lại bỏ xuống được, cuối cùng cũng thể nhìn thẳng vào , trong lòng vô cùng luyến và đứa bé.
Từ bỏ việc trả thù, cũng thể giữ bên cạnh, cũng thể, cũng thể...
tự hỏi mình biết bao nhiêu lần.
Vốn định ngày hôm sau xuống núi, ngờ lại kéo dài ngày này qua ngày khác, thấm thoát qua nửa tháng, Mặc Tiểu Tịch cũng bước vào thời kỳ mang thai ở tháng thứ 7, chân sưng phù lên, bụng cũng to hơn nhiều, gương mặt lại càng ngày càng gầy, giống như tất cả chất dinh dưỡng trong người đều bị đứa bé hút hết, luôn phờ phạc yếu ớt.
"Lần trước bác sĩ em thiếu máu rất nghiêm trọng, uống thuốc bổ huyết sao?" Tập Bác Niên cũng phát ra mấy ngày nay sắc mặt của rất khó coi.
Chương 74: Ninh Ngữ Yên làm cho thể đoán trước được!
Editor: Lost In Love.
"À..., tôi quên mất, sao, hôm nay chúng ta trở về sao?" Mặc Tiểu Tịch muốn nhanh chóng rời , nhưng trong lòng lại có chút lưu luyến yên ổn tuyệt vời này.
"Ừ." Tập Bác Niên thuận miệng trả lời, cũng có rất nhiều việc cần phải xử lý, biến mất nửa tháng, công việc chất chồng thành núi.
Đôi lúc, mặc kệ người ta có muốn đối mặt hay , nó cũng đến, giống như, nếu ngày mai thế giới có mặt trời, chúng ta cũng cách nào ngăn cản điều đó đến.
Buổi chiều, bọn họ rời khỏi biệt thự, Mặc Tiểu Tịch nhìn lại lần sau cùng qua cửa sổ, chừng cả đời này cũng bao giờ quay lại đây!
Nhưng trong lòng vẫn biết ơn, từng có những kỷ niệm yên bình như vậy với , có tranh cãi, có tổn thương, ngồi im lặng cũng là điều tuyệt vời.
Trở lại nhà họ Tập, vẫn giống như trước đó, nhưng thời tiết giống như sắp sôi sùng sục, ve sầu cây kêu ngừng.
Ninh Ngữ Yên cũng trở về trong lòng của Mặc Tiểu Tịch biết mọi thứ trễ.
Chỉ mong, sau khi ra , ta đừng đến làm phiền , phải bảo vệ tốt cho đứa bé, để nó gặp nguy hiểm.
Ăn xong cơm trưa, Mặc Tiểu Tịch vô tình chạm mặt Ninh Ngữ Yên hành lang, đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt riêng sau khi từ khu nghỉ mát trở về.
" chơi với Niên vui vẻ chứ, bụng cũng lớn rồi, nên cẩn thận mới phải." Ninh Ngữ yên làm bộ quan tâm .
"Điều này là đương nhiên, xem phải bây giờ tôi vẫn tốt đó sao, bận tâm nhiều rồi." Mặc Tiểu Tịch điềm tĩnh trả lời, nếu ta chuyện lịch , cũng cần quá sắc bén, khó hiểu, ở đây ràng chỉ có hai người bọn họ, nếu là bình thường ta sớm chuyện xấc xược, sao hôm nay còn phải giả bộ.
Nét mặt của Ninh Ngữ Yên trở nên cứng nhắc, trong lòng bóp mép nhưng mặt vẫn mang theo nụ cười: "Mặc Tiểu Tịch, đừng đắc ý quá, tốt xấu gì tôi cũng là vợ chưa cưới của ấy, còn rất nhanh kết hôn, đến lúc đó bị Niên đuổi ra ngoài, Niên quan tâm đến kẻ sát nhân hại chết em ấy."
Lời của ta làm cho Mặc Tiểu Tịch hết sức ngạc nhiên, còn chưa tìm tới ta chuyện, ta cắn ngược lại .
"Vừa đánh trống vừa la làng, Ninh Ngữ Yên, cảm thấy sợ hãi sao? Là ai hại chết Tập Vân Noãn, hẳn là trong lòng hiểu hơn tôi." Mặc Tiểu Tịch nhìn nhìn chằm chằm vào mặt ta, tin làm ra chuyện hại người mà có chút chột dạ.
Lòng của Mặc Tiểu Tịch chùn xuống, nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của ta, nhất định tiêu hủy chứng cứ: "Ninh Ngữ Yên, người làm, trời nhìn, tưởng tiêu hủy máy ghi là có chuyện gì sao?"
Lúc Mặc Tiểu Tịch đến máy ghi , khuôn mặt của Ninh Ngữ Yên lập tức ra vẻ hoảng sợ, tầm mắt lướt về phía căn phòng của Tập Vân Noãn: "Máy ghi gì? Là cái bị mất sao? Tôi nghe hiểu gì cả, thôi, tôi rảnh ở đây nhảm với , tôi mệt rồi, muốn ngủ trưa."
ta lướt qua người Mặc Tiểu Tịch vào phòng.
Phản ứng của Ninh Ngữ Yên càng làm cho Mặc Tiểu Tịch khó hiểu, nếu còn máy ghi , hẳn là ta sợ hãi mới đúng, tại sao lại có vẻ mặt hốt hoảng như vậy? Hơn nữa còn nhìn về phía phòng của Tập Vân Noãn, chẵng lẽ, ta vẫn chưa tiêu hủy.
thể nào, ta giữ lại có lợi ích gì đâu? Nhưng tại sao ta phải sợ hãi nhìn về phía phòng của Tập Vân Noãn.
Mặc Tiểu Tịch quay về phòng, nghĩ nghĩ lại cũng hiểu, trong phòng của Tập Vân Noãn còn bí mật gì sao? Tại sao vẻ mặt của Ninh Ngữ Yên lại kỳ lạ như vậy, hoàn toàn tìm ra được đầu mối.
Cuối cùng, quyết định trong mấy ngày này trở lại phòng của Tập Vân Noãn xem lần nữa.
Last edited by a moderator: 30/5/15
windlove_9693 thích bài này.