Chương 8: Ân trọng phụ nữ tình Ban đêm có chút ít mưa, sáng sớm ngày thứ ba ánh sáng mặt trời đến đặc biệt chậm, mãi đến giờ Thìn tia sáng đầu tiên mới xuất , Diệp Lan Yên thức dậy rất sớm, dùng xong bữa ăn sáng, Thiền Kiều vào thay nàng thu dọn, "Tiểu thư, sáng nay có phải Phụng Tường Viện thỉnh an trước." Mở cửa sổ ra chiếu vào phòng những tia nắng trong trẻo mang theo ít gió lạnh thu sớm, làm người ta thanh tỉnh ít, Diệp Lan Yên cầm trong tay chuỗi châu đảo qua lại, làm như lầm bầm lầu bầu , "Hôm nay nghỉ cuối tuần, tới chỗ phụ than trước.” Suy nghĩ hồi lâu Diệp Lan Yên lại quay đầu nhìn nàng, " chuẩn bị bình Quân Sơn trà đến." Thiền Kiều chuẩn bị xong trà theo Diệp Lan Yên ra khỏi Hành Vu viện, đêm qua mưa làm đường mòn còn chưa khô, nhìn xa xa, dọc theo bồn hoa trong khe hở các tảng đá mơ hồ có thể thấy được thoáng có màu xanh, khí sáng sớm xen lẫn sau cơn mưa tươi mới, hít vào cảm giác khí mát mẽ hòa lẫn hương thơm của cây cỏ, hôm qua lá rụng hỗn tạp nhàn nhạt hơi thơ cũ kỹ, lại làm người ta có cảm giác chán nản , ngược lại lộ ra sức sống. qua ao rất nhanh liền nhìn thấy cửa lớn sáng chói, Diệp Lan Yên nhớ , mỗi khi đến ngày nghỉ phép phụ thân lại ở chỗ này ngây ngốc hơn phân nửa ngày, giờ lúc này , có lẽ là ở đây viết chữ. Ở cửa có gã sai vặt canh giữ , nhìn thấy Diệp Lan Yên đến tỏ ra có chút kinh ngạc, hồi phục tinh thần sau ngăn cản nàng, "Nhị tiểu thư, lão gia có phân phó, chỉ sợ thể gặp ngài." "Phụ thân lúc nào phân phó ngươi ." Diệp Lan Yên cũng giận, cười nhìn . Gã sai vặt cúi đầu dám ngẩng đầu, " Mấy ngày trước đây lão gia phân phó ." "Phải rồi, cha ta mấy ngày trước đây phân phó ngươi ngăn đón ta, hôm nay cũng có phân phó ngươi." Diệp Lan Yên ý bảo Bảo Châu, "Ở chỗ này canh gách lâu như vậy chắc hẳn cũng mệt mỏi, thưởng chút ít tiền cho , trở về mua ít rượu uống." Bảo Châu cầm ba lượng bạc kín đáo đưa cho gã sai vặt này, chờ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lan Yên đến dưới bậc thang ngoài thư phòng, làm sao có thể ngăn được nữa. Ở cửa lão quản trông thấy Nhị tiểu thư đến , vào bẩm báo lát sau quản ra mời nàng vào, Diệp Lan Yên vào thư phòng, bên trái trước bàn đọc sách, Diệp quốc công ở đó viết chữ. Diệp Tri Lâm chấp bút đều đặn đều đặn mực cũng ngẩng đầu nhìn nàng, Diệp Lan Yên cũng vội, cho Thiền Kiều mang ấm trà đặt lên bếp lò, đặt chén trà xuống bàn, chốc lát sau nước trà đun xong, Diệp Lan Yên rót trà đến nữa chiếc ly rồi đặt xuống bàn, bao lâu hương trà nhàn nhạt tản ra. Trán qua lần thứ nhất nước trà, Diệp Lan Yên lần thứ hai rót đầy chén trà, rồi đặt năp chén trà lên đổ ra chừa lại bảy phần trà, lúc này Diệp Tri Lâm đúng lúc viết qua đến, thấy nàng rót trà, cũng gì, cầm lấy chén trà Diệp Lan Yên chuẩn bị nhấp miếng, lông mi vốn là nhíu lại tản ra chút ít. "Ngươi còn bình tĩnh đến mức nghĩ đến pha trà." Nữ nhi nuôi lớn đến như vậy Diệp Tri Lâm như thế nào lại biết tâm tư của nàng, hơn nữa hành động hai ngày này của nàng, hôm nay là ngày thứ ba, cuối cùng kiên nhẫn được nữa. "Đây là đại ca sai người mang về , nữ nhi cũng chỉ là mượn hoa hiến phật." Diệp Lan Yên lại châm thêm ly trà, chính mình cũng cầm lấy ly nhấp miếng, mùi vị rất tốt, hương trà lâu phai, trà nghệ này, năm đó là vì người nàng thích mới dụng tâm học . Diệp Tri Lâm nhìn nàng cái, "Mượn hoa hiến phật là có chỗ cầu xin." Diệp Lan Yên nở nụ cười, "Nữ nhi là có chuyện muốn nhờ phụ thân." Hai cha con nàng rất lâu có bình thản như vậy chuyện , trong hơn năm nay mỗi lần nhắc tới Tiêu Cảnh Minh ,Diệp Tri Lâm liền tức giận, mà Diệp Lan Yên lại còn tức giận hơn, hai cha con nàng quá ba câu là lại tranh chấp, nào giống như bây giờ ngồi xuống chuyện. Ngoài cửa sổ dưới mái hiên trong lồng tre nuôi con chim tước rì rầm kêu, Diệp Tri Lâm thấy nàng nhanh chậm châm trà, tâm tình cũng chậm lại, "Vẫn là vì chuyện Tiêu gia đại thiếu gia ." Diệp Lan Yên thu lấy tay, quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ theo chim tước nhảy lên mà khẽ lay động lồng sắt, thanh xa xa, "Nữ nhi biết sai." Nàng biết sai rồi, đời này cầu Diệp gia giúp Tiêu Cảnh Minh đăng đế vị, càng để phụ thân già yếu còn muốn khoác chiến giáp tiến đến trấn áp phản loạn, nàng muốn mọi người sống bình an , Diệp quốc công phủ cũng bình an . Diệp Lan Yên thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhàng quơ quơ cái ly trong tay, nhìn xem bên trong cái bóng của mình đục ngầu , "Phụ thân ngài đúng, nữ nhi cùng Tiêu gia đại thiếu gia hợp, quá khứ là nữ nhi quá tùy hứng, khư khư cố chấp để ý phụ thân cùng ca ca khuyên can, suýt nữa gây thành sai lầm lớn." Diệp Tri Lâm trong chớp mắt cảm thấy đứa bé này muốn tìm cách làm cho mình đáp ứng nàng cùng Tiêu gia đại thiếu gia hôn , nhưng ngẫm lại biết có khả năng này, đứa này hiểu được đắn đo của , nếu là muốn gả Tiêu gia, nàng cùng Tiêu Cảnh Minh cùng nhau quỳ cầu xin ép mình đáp ứng. "Vậy ngươi có tính toán gì." Diệp Tri Lâm trầm giọng mở miệng. "Hôm nay là ngày thứ ba, bên ngoài phủ như thế, Diệp quốc công phủ cửa chính thể mở, cho nên con muốn thỉnh phụ thân ngài ra ngoài chuyến cùng Tiêu gia đại thiếu gia ở trước mặt mới tốt." Diệp Lan Yên rất chậm, phảng phất là mỗi câu đều suy sâu tính kỹ, nàng ngẩng đầu nhìn , đáy mắt xẹt qua thoáng cái tưởng niệm cùng áy náy, "Sau này, nữ nhi bởi vì chuyện này chọc giận ngài ." Lúc nàng thích nhất ngây ngốc ở trong lòng , lúc đó hai ba tuổi như chú mèo , ngoan ngoãn cùng phụ thân đọc sách, nhìn ngài viết chữ; nàng so với đại nha đầu càng thêm bám người, mẹ ruột của nàng thân thể tốt, nàng liền chuyên dính lấy phụ thân, chỗ nào đều muốn theo, có khi nàng dậy sớm, biết được phụ thân ra cửa lâm triều ,có thể đường khóc chịu để cho ra cửa. Kể từ khi phụ thân tái hôn sau đó hạ sinh nhi tử, nàng chịu cho phụ than ôm nữa . Nàng bắt đầu cùng đối nghịch, tính tình càng ngày càng ngang ngược kiêu ngạo, thậm chí còn bắt nạt tiểu đệ mới sinh, lão phu nhân nhắc tới lúc nào phụ thân cũng luôn con tính tình kiêu căng chút ít cũng có việc gì, nàng lớn lên được Diệp gia che chở, ai cũng thể khi dễ nàng, cho đến khi nàng từ hơn năm trước bắt đầu bởi vì Tiêu gia tiểu tử kia cùng cáu kỉnh. Đây là từ hơn năm trước bắt đầu, hai cha con nàng còn có thể ngồi xuống chuyện , nàng cũng có trước mặt phụ than làm nũng, mà bây giờ lại giống như trở lại những ngày trước, trước mắt hài tử cái chớp mắt lại hiểu chuyện . Trầm ngâm hồi lâu, Diệp Tri Lâm nắm cái ly trong tay hảo, làm cha nên lời bao nhiêu lời cảm khái từ đáy lòng, tất cả vui mừng cũng liền hóa tại này cái chữ "Hảo" mặt. Diệp Lan Yên nở nụ cười, gương mặt nhang xuất hai maslums đồng tiền, nàng nhìn phụ thân lại nhìn cái chén trong tay chính mình, nụ cười kia trong đáy mắt, khẽ ướt át. Dưới mái hiên chim tước gọi hoan hỉ, bên ngoài lão quản có như thường ngày nghe thấy bên trong động tĩnh khởi tranh chấp, hai tay nắm vào trong ngực, vẻ mặt an ủi , lão gia cùng Nhị tiểu thư ầm ĩ. - - - - - - - - - - - - - - - - - - Tiêu Cảnh Minh sớm tới Diệp quốc công phủ, đây là ngày thứ ba, ngày đầu tiên ở chỗ này cầu kiến lúc liền thả lời phải lạy ba ngày cầu được Diệp quốc công đáp ứng gả con cho , hôm nay lại là ngày nghỉ phép, cho nên người xem náo nhiệt đặc biệt nhiều. Trong lúc rảnh rỗi mọi người thường chuyện phiếm với nhau, trà dư tửu lâu đúng là nơi để những chuyện này, đến buổi trưa, cửa Diệp quốc công xe ngựa tới lui, thậm chí còn có vài cái bán hàng rong nhìn thấy mấy ngày nay nơi này nhiều người, đẩy xe đến rao hàng . Giữa trưa lúc cửa Diệp quốc công phủ kia đóng chặt ba ngày cuối cùng có động tĩnh, mới mở khe hở tầm mắt của mọi người liền đều tập trung qua, Tiêu Cảnh Minh hơi ngẩng đầu, hai tay đặt ở đùi nắm chặt thành quyền. Cửa chính chậm rãi mở ra, khiến cho mọi người đến có suy nghĩ mong đợi, trong đám người phát ra trận ồ lên, đứng ở cửa lớn chính là Diệp quốc công chủ nhân của phủ quốc công. Tiêu Cảnh Minh vờ có do dự, nhìn người ra là quốc công nghiêm túc kêu lên tiếng bá phụ, vẫn như cũ quỳ cũng đứng dậy. Diệp Tri Lâm ý bảo người làm giữ cửa tiến đến đem Tiêu Cảnh Minh đỡ dậy,, than tiếng, "Hiền chất cần như thế, thỉnh trở về ." "Bá phụ, con là thành tâm trước đến cầu hôn nữ nhi ngài, cũng phải là đùa, cũng tùy ý, thỉnh bá phụ đáp ứng!" Tiêu Cảnh Minh đứng vững chắp tay khẩn thiết, giọng chân thành, ai cũng nhìn ra được là thành tâm thực lòng muốn thú Nhị tiểu thư của phủ Diệp quốc công. Diệp Tri Lâm , chỉ là nhìn xem , ánh mắt kia giải thích hết thảy, đáp ứng chính là đáp ứng, coi như ở chỗ này quỳ ,ười ngày nửa tháng cũng đáp ứng. "Bá phụ!" Tiêu Cảnh Minh hô tiếng, lại quỳ xuống, "Con cùng với Lan Yên là hai bên tình nguyện, xin ngài đáp ứng hôn của chúng con, con Tiêu Cảnh Minh lúc này thề, đời này kiếp này cũng ruồng bỏ nàng, càng phụ nàng, chỉ cần con còn sống ngày, nhất định đem nàng nâng niu trong tay." Thanh của cơ hồ xuyên thấu những người nghị luận ở cửa lớn phủ Diệp quốc công , mọi người lại lần nữa ồ lên, với thân phận Tiêu gia đại thiếu gia ở trước mặt mọi người thề, cách làm này có bao nhiêu người có thể làm được, thử nghĩ tý, sau khi thề như vậy , sau này chỉ cần phàm là có chút xíu tốt cũng khiến cho người ta lên án, nhưng Tiêu Cảnh Minh lời kiên định, có tia do dự nào, càng có nửa phần giả vờ. Tiêu gia cùng Diệp gia xem như môn đăng hộ đối , Diệp quốc công cùng Tiêu thái phó ở trong triều càng có hiềm khích, Tiêu gia đại thiếu gia tuổi trẻ tài cao, trọng tình trọng nghĩa, chưa từng có tin đồn gì tốt, mà bắt đầu để ý Diệp gia Nhị tiểu thư liền lòng nghĩ muốn cưới nàng làm vợ, Diệp gia tiểu thư đối cũng phải là vô tình, còn là hai bên tình nguyện, có lý do gì để cự tuyệt đâu. giờ Tiêu gia đại thiếu gia còn làm chuyện mà người khác đều dám làm, lần này thành ý như vậy ,còn đáp ứng? Sau cửa lớn, lời này của Tiêu Cảnh Minh truyền ở trong tai của nàng lại giống như là chuyện đáng cười, Diệp Lan Yên cười giễu cợt, cuối cùng rơi lệ tràn đầy mặt mũi. là dùng hết tất cả thành ý, trước lừa mình xong mới có thể lừa người khác, ai có thể tin tưởng đây là giả bộ, bên ngoài đám người theo nhìn ba ngày chỉ sợ bị làm cảm động đều muốn đem nữ nhi trực tiếp đưa nhà gả cho . Nàng làm sao có thể hận. "Tiểu nữ tuổi còn hiểu chuyện, tính tình ương bướng, đây là làm cha có dạy bảo tốt, là lỗi của ta; từ xưa lời của mối mai, lệnh của cha mẹ, các ngươi chỉ là quen biết, tại sao ngươi cùng nàng hai bên lại tình nguyện. Hôm nay gây ra những chuyện này tiểu nữ đúng là cũng thoát được trách nhiệm, ta tốt dạy bảo nàng, nàng hiểu chuyện, mong rằng hiền chất cần để ở trong lòng. Mấy ngày nay vất vả, sớm là trở về tĩnh dưỡng tốt, chớ phụ lòng Thánh thượng đối với ngươi phen mong đợi." Diệp Lan Yên truyền đến bên tai thanh trầm ổn của phụ thân, trong hốc mắt nước mắt chuyển động rơi xuống, nàng sai nhiều nhưng phụ thân còn cực lực bảo vệ nàng. Thiền Kiều đem chiếc khăn thứ hai khăn đưa cho nàng, Diệp Lan Yên nắm ở trong tay hít sâu hơi, nhìn cái ở cửa chính, cố gắng mở trừng hai mắt đem bên trong nước mắt kìm lại, "Chúng ta ." ... Diệp Tri Lâm hắng giọng xong lời này, cửa cũng yên tĩnh , mọi người hai mặt nhìn nhau còn chờ Tiêu gia đại thiếu gia đối với lần này còn có thể cái gì , Diệp Tri Lâm nhìn Tiêu Cảnh Minh lại , "Hôn này cũng nên từ ngươi đứa mà trước, vừa hợp quy củ cũng hợp lễ nghi, bất luận ta có đáp ứng hay , đều là cùng phụ thân ngươi mẫu thân ở giữa thương nghị, ngươi trở về , mấy ngày nay Diệp quốc công phủ bên ngoài cũng náo nhiệt đủ rồi." Diệp quốc công vừa dứt lời, người làm Diệp phủ liền bắt đầu giúp đỡ Tiêu Cảnh Minh đem những thứ tặng lễ ,cái rương đều cho lên xe ngựa, sau đó gã sai vặt nâng đỡ Tiêu Cảnh Minh đứng dậy, vẻ mặt yên lặng. "Bá phụ đúng lắm, chuyện này là chất nhi suy tính thiếu sót." Tiêu Cảnh Minh rũ xuống lông mày mở miệng, lộ ra như cũ là thành khẩn, cũng tức giận, "Ta đối với nữ nhi ngài cũng là tâm, bá phụ nhìn qua có thể suy tính, thành toàn chúng con." Tiêu Cảnh Minh lần này khí độ, cũng là làm người ta bội phục thôi, chờ lên xe ngựa sau này trong đám người biết ai khởi đầu, thế nhưng cổ động trận tiếng vỗ tay, có ngươi trầm trồ khen ngợi ủng hộ, còn có người đến gần náo nhiệt muốn đem con của mình gả cho . Diệp Tri Lâm chắp tay ở lưng nhìn xe ngựa rời , buông tiếng thở dài, "Lại còn chịu buông tha cho."