Đoạt Vị - Tô Tiểu Lương (113c) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanh Ngân04

      Thanh Ngân04 Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      107
      Chương 5: Làm người tốt đến cùng.

      Thời điểm từ Phụng Tường Viện rời Diệp Lan Yên cũng nhanh. Trong Diệp quốc công phủ ngoại trừ cảnh trí ngoài thư phòng của phụ thân là ở chỗ này của tổ mẫu có cảnh trí đẹp nhất, nhất là vào thu, phía ngoài Phụng Tường Viện khắp nơi đều lộ ra khí mùa thu sảng khoái, đường bên cạnh trồng hai gốc cây Hồng Phong, sáng sớm ánh mặt trời nghiêng chiếu theo, địa phương loang lổ điểm cái phong hồng*, cùng bóng cây tương xứng.

      * Phong hồng: lá cây phong đỏ.

      Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gào, Diệp Lan Yên xoay người sang chỗ khác, Diệp Lan Nghi mang theo hai nha hoàn hướng tới nơi nàng đến, mang theo điệu cười mỉa mai thoáng qua vài giây, hướng nàng , "Nhị tỷ cũng muốn ngoại viện sao, mặc dù giờ thời tiết lạnh nhưng vào lúc giữa trưa quỳ như vậy cũng là phơi nắng, hôm qua là nửa ngày, nếu là hôm nay lại quỳ hơn ngày nữa là chịu nổi, tỷ tỷ hẳn cũng nỡ.”

      Diệp Lan Yên đứng dưới tán hồng phong , thừa dịp nàng đưa tay bẽ gãy mảnh lá phong cầm trong tay thưởng thức, vẻ mặt tùy ý, "Ngươi lại phải là ta, thế nào lại biết ta nỡ ."

      "Nhị tỷ đừng đùa, ở trước mặt tổ mẫu ngươi muốn giả bộ thèm để ý, chắc hẳn trong nội tâm sớm lo lắng." Diệp Lan Nghi xem nàng như vậy bình thản, trong đáy lòng tràn đầy giễu cợt,nhưng ngoài miệng lại thân thiết, "Nhị tỷ nếu muốn gặp, ta có thể giúp ngươi mà."

      "Ngươi tha thiết như vậy chạy tới phải giúp ta, ta đúng là tiện cự tuyệt a." Diệp Lan Yên suy nghĩ lát, trong tay hồng phong đột nhiên bị vò nát, cuốn lá phong ố vàng chuyển động quanh ngón tay trắng ngần, " bằng thế này , vì để ngừa tổ mẫu biết tức giận, muội muội người tốt làm đến cùng, thay tỷ tỷ ra ngoài xem chuyến, nhìn chút Tiêu gia đại thiếu gia có khát , có mệt hay , có cần hay nghỉ ngơi."

      Diệp Lan Yên ngước mắt, giống như cười mà như nhìn nàng.

      Diệp Lan Nghi ánh mắt sụp xuống đặt ở bên người, dưới ống tay áo run lên, biết từ đâu tới cảm thấy Nhị tỷ ánh mắt của nàng có chút ít làm người ta sợ hãi; đợi nàng lấy lại tinh thần Diệp Lan Yên lại là bộ dạng nhàng cười lộ lúm đồng tiền.

      "Ta như thế nào có thể thay Nhị tỷ làm chuyện này, người Tiêu gia đại thiếu gia muốn gặp là Nhị tỷ ngươi a." Diệp Lan Nghi hơi đỏ mặt, tỏ ra có chút ít thẹn thùng.

      "Ngươi đương nhiên có thể." Diệp Lan Yên hướng tới nàng đến gần bước, cao nhìn xuống nhìn qua nàng từ từ cúi đầu ở bên tai của nàng, từng chữ từng câu , "Chỉ có ngươi , tổ mẫu sau khi biết mới trách cứ, ngươi có đúng hay ."

      "Ngươi!" Diệp Lan Nghi quay đầu giận dữ nhìn nàng, Diệp Lan Yên đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng, thập phần chân thành tạ ơn nàng, "Vậy làm phiền Ngũ muội ngươi."

      xong, cũng đợi Diệp Lan Nghi phản đối, kế tiếp nhếch môi cười chế giễu lướt qua người nàng, đưa lưng về phía nhau mà .

      Gặp mục đích thành lại bị nàng đem làm cho quẩn bách, cho dù chỉ là động khẩu thua ,nhưng Diệp Lan Nghi vẫn cảm thấy toàn thân thoải mái, nàng xem thấy bóng lưng Diệp Lan Yên biến mất ở khúc quanh bồn hoa , oán hận giậm chân cái, "Ta cũng tin, ngươi còn có thể ngụy trang tới khi nào !"

      - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

      Sáng hôm sau Diệp Lan Yên Phụng Tường Viện thỉnh an lão phu nhân, tình được truyền ra trong phủ , mỗi viện sau khi nghe phản ứng tự nhiên đều giống nhau, bấy giờ Liễu Huệ viện,vừa vặn sân nở đầy hoa huệ, hoa lan , thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi bộ dáng khom lưng cầm lấy cây kéo cắt xong hoa huệ hoa lan, nghe sau lưng nha hoàn bẩm báo, nàng đứng thẳng lên, đưa cây kéo cho tiểu nha hoàn đứng đằng sau, dặn dò nàng, "Cứ như vậy cắt bỏ, nhiều ít."

      xong mới quay đầu lại nhìn nha hoàn bẩm báo , tiếp nhận khăn nhàng xoa xoa tay, giọng dịu dàng, "Ngươi là, Nhị tỷ tỷ sớm tinh mơ tới tổ mẫu thỉnh an."

      Nha hoàn theo nàng trở về phòng, "Đúng vậy, mặc dù có ngũ tiểu thư sớm, bất quá đối với Nhị nương mà , đây chính là lần đầu.”

      Diệp Lan Tuệ cúi thấp coi thường làn váy chỗ vừa mới dính vào lá cây, trong giọng phân ý tứ hàm xúc, "Đúng vậy, nàng thời gian qua tham ngủ, lại thích bị người khác quấy rầy, nàng nếu nhớ tới, ai cũng kêu động tới nàng."

      Nha hoàn rất nhanh cúi người thay nàng dọn dẹp làn váy, vào nhà lúc rất nhanh có nha hoàn bương nước đến cho nàng rửa tay,sau khi dùng khăn mềm lau khô tay xong xuôi nha hoàn thoa lớp nhũ chi* lên tay nàng, mùi thơm nhàn nhạt ngát vị của nhũ chi* tản đến.

      Nhũ chi*: loại kem dưỡng tay thời xưa làm từ sữa và mỡ động vật.


      Diệp Lan Tuệ có chút ý lười tựa người ngồi giường, ngẩng đầu lên nhìn nha hoàn “ Sau đó thế nào."

      "Lúc ấy Tam tiểu thư cùng Lục tiểu thư cũng ở trong phòng, còn có nhị phu nhân cùng Ngũ tiểu thư." Nha hoàn dừng chút, " Sau khi Nhị tiểu thư rời Phụng Tường Viện Ngũ tiểu thư còn theo cùng nàng chuyện gì đó, nghe là Ngũ tiểu thư bị làm cho tức giận ."

      Chuyện trong phòng của lão phu nhân miễn là lão phu nhân muốn truyền ra ngoài ,làm sao có thể dễ dàng như vậy hỏi thăm , chỉ có Diệp Lan Nghi bên ngoài chuyện với Diệp Lan Yên màn kia bị ít người chứng kiến, cho nên mới có thể biết cặn kẽ chút ít.

      Diệp Lan Tuệ trong đáy mắt chợt lóe qua thoáng cái kinh ngạc, "Nhị tỷ đem Ngũ muội chọc tức?"

      "Đúng vậy, tựa hồ về chuyện Tiêu gia đại thiếu gia quỳ bên ngoài." Nha hoàn đến phía sau nàng xoa bóp bả vai cho nàng, "Nhị tiểu thư hai ngày này thoạt nhìn rất kỳ quái, lão gia chịu gặp nàng, nàng lại là cầu."

      Nhắc tới trong phủ ai có thể nháo, trừ Diệp Lan Yên ra còn có thể là ai khác, nàng nếu như ý nguyện có thể làm rối loạn long trời lở đất dưới trong phủ thậm chí cây cỏ trong viện củng yên,loại đại tiểu thư như Diệp Lan Yên tính tình mười phần ngang ngược vô cùng.

      Vốn nàng là có tư cách này, nàng có tiếng cũng có miếng con vợ cả, mẫu thân mặc dù mất sớm, ngoại tổ Tống gia, gia thế lại còn đó , phụ thân là Diệp phủ quốc công gia, có ca ca dũng thiện chiến, chiến công hiển hách, đích tỷ hiền thục danh tiếng bên ngoài, định hôn lại là Tề gia, nàng là nữ nhi lá ngọc cành vàng được quốc công thương nhất, nhận hết sủng ái, muốn cái gì có cái đó, ngoại trừ... Ngoại trừ nàng cùng Tiêu gia đại thiếu gia hôn .

      Đổi lại là người khác, có người như vậy quỳ gối ở cửa lớn chiêu cáo thiên hạ tựa như cầu thân, sớm bị trách phạt đóng cửa tĩnh mịch hối cải, nhưng đến cùng là tại được sủng ái, bên ngoài đều truyền tai nhau sôi sục yên , phụ thân thế nhưng cũng chỉ là đóng cửa thấy.

      Diệp Lan Tuệ hoàn hồn, giọng phai nhạt vài phần, "Có lẽ là nàng biết lần này dù có thế nào cầu xin phụ thân đều đáp ứng." Cho nên thời dốc sức ngoan ngoãn, những nháo, còn phá lệ dậy sớm Phụng Tường Viện thỉnh an”.

      "Nhị tiểu thư lúc trước như vậy cầu xin qua lão gia, nay phủ bên trong đều. . ." Nha hoàn dừng chút có tiếp tục , thanh thấp hạ , "Nàng làm sao đơn giản buông tha cho."

      Diệp Lan Tuệ hít hơi, vẫy tay cho tiểu nha hoàn bên ngoài cắt hoa mang tới , "Mang nước thấm , buổi chiều có thể làm ngọc lộ cao ."

      Gặp tiểu thư nhà mình có ý định bàn về chuyện Nhị nương nữa, mang theo tiểu nha hoàn ra ngoài chuẩn bị tẩm cánh hoa vào nước, Diệp Lan Tuệ lúc này mới đứng dậy, đưa tay từ từ mơn trớn bàn tay mảnh khăn lụa thêu hoa, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ sân , vẻ mặt u sầu, biết suy nghĩ cái gì.

      ...

      Diệp Lan Yên trở lại Hành vu viện, bao lâu Lan Hương Uyển nha hoàn ở viện Diệp Lan Hân liền phái Minh Thúy sang đấy xem nàng, Diệp Lan Yên cũng biết tâm tư tỷ tỷ, lúc rời bảo Bán Hạ đưa Minh Thúy ra ngoài, cách ước chừng nén nhang Bán Hạ mới trở lại.

      Diệp Lan Yên sau khi viết xuống nét bút cuối cùng, nhìn nhìn chữ giấy Tuyên Thành* lại hài lòng lắm, quay đầu nhìn Bán Hạ tiến vào hồi lâu , "Hỏi tới?"

      Giấy Tuyên Thành*: loại giấy thời xưa.

      "Minh Thúy hỏi tới chuyện Nhị tiểu thư thỉnh an lão phu nhân,nô tỳ dựa theo phân phó của tiểu thư đều ra hết ." Bán Hạ giúp nàng lần nữa trải tờ giấy Tuyên Thành, Diệp Lan Yên cầm lấy bút viết kỹ càng rất lâu, mím môi cuối cùng lắc đầu, để bút xuống đến giá sách nhìn chung quanh vòng, chọn lấy quyển sách ,ngồi xuống ở ghế từ từ lật ra.

      Trong phòng Bán Hạ cùng Bảo Châu lui ra ngoài, đợi ở bên ngoài, Thiền Kiều thấy các nàng ra hỏi, "Tiểu thư vẫn còn luyện chữ?"

      "Tiểu thư đọc sách." Bán Hạ lắc đầu hỏi Thiền Kiều, "Có phải hay nên chuẩn bị bữa trưa ?"

      Thiền Kiều hướng tới trong thư phòng nhìn thoáng qua, giọng phân phó, "Hôm nay Phụng Tường Viện thỉnh an sớm hơn chút, chắc hẳn là tiểu thư mệt mỏi, ngươi gặp Thôi mụ mụ tiếng, chậm trễ nửa canh giờ."

      Bán Hạ nghe theo ra ngoài tìm Thôi mụ mụ, bao lâu, như Thiền Kiều đoán, nhìn trong thư phòng Diệp Lan Yên ngủ thiếp .

      Trở mình thấy sách đặt ở trước ngược, Diệp Lan Yên híp mắt, lông mi ngẫu nhiên cau lại, thoạt nhìn ngủ cũng nỡ, đóng chặt mắt song lông mi khẽ run, mím môi ra đỏ thẫm, nàng ngủ cũng sâu, thế cho nên ngoài cửa sổ kia tiếng động rất cũng có thể quấy nhiễu đến nàng, giấc mơ như ảo như , Diệp Lan Yên có thể lập tức tỉnh lại nhưng lại vô lực giãy giụa.

      Nàng nhớ tới rất nhiều việc, tràn đầy nhét ở trong đầu của nàng, vòng vòng bao quanh hình ảnh, ngọt, khổ , đau , cuối cùng toàn bộ hóa thành cam lòng, bức bách hướng tới tứ chi nàng, khiến nàng đột nhiên mở mắt ra, là mồ hôi đầm đìa.

      Diệp Lan Yên thở dồn dập, đưa tay đặt ở ngực, chỗ đó trận đau rút , đôi mắt nhìn qua chính là xà nhà điêu khắc hoa văn, hồi lâu, Diệp Lan Yên quay đầu xem cửa sổ, sắc trời giữa trưa.”

      Nàng lại sít sao hai mắt nhắm nghiền, hít sâu khí nhiều lần, biết qua bao lâu, lại lần nữa mở mắt ra lúc này trấn tĩnh, nàng chỉ ngủ chưa tới nửa canh giờ, nàng mơ tới vô số giấc mộng.

      Nhanh dùng bữa trưa, lúc Thiền Kiều đến, Diệp Lan Yên dựa vào ngồi ở ghế ung dung lật sách trong tay, thấy nàng vào, đứng dậy đem sách đặt tại bên, "Bên ngoài phủ thời tình hình thế nào."

      "Đại thiếu gia Tiêu gia sớm tinh mơ tới rồi, thời còn quỳ." Thiền Kiều theo nàng ra thư phòng, "Hôm nay nhìn người bên ngoài, so với hôm qua còn nhiều hơn."

      Bảo Châu bố trí tốt cái bàn, Thôi mụ mụ chuẩn bị đều là món ăn ưa thích của Diệp Lan Yên, sau khi ngồi xuống nàng cầm lấy cái thìa húp ngụm canh nóng, quay đầu xem Thiền Kiều, " đem Tiểu Trúc gọi tới đây."

      ...

      Ở phía sau phòng Tiểu Trúc theo Bán Hạ thu dọn đồ đạc đột nhiên Tiểu Trúc bị gọi nhà chính, nàng tỏ ra có chút khẩn trương, dọc đường tiến lên hỏi Bảo Châu, "Tiểu thư phải là dùng bữa trưa sao, Bảo Châu tỷ tỷ, ngươi có biết tiểu thư tìm ta có việc gì ?"

      Bảo Châu quay đầu nhìn nàng cái, "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì, tiểu thư tìm ngươi tất nhiên liền là có việc."

      Tiểu Trúc thân thể co rụt lại, nàng là sợ a, tiểu thư lúc ăn cơm trong phòng hầu hạ chưa bao giờ vượt quá hai người, lúc này kêu mình qua, nhất định là có việc.

      " có tiền đồ." Bảo Châu thấy nàng ấy sợ hãi, đưa tay bấm cái cánh tay của nàng, "Ngươi có làm chuyện gì sai, tiểu thư có thể phạt ngươi sao."

      "Lần trước ta cũng vậy có làm chuyện sai a." Tiểu Trúc nho thầm, nàng chính là cùng Tứ tiểu thư trong sân Tiểu Bình nhiều lời vài câu lời , bị tiểu thư sau khi biết hung hăng trách phạt trận.

      "Ngươi a, mở miệng được gì tốt lành !" Bảo Châu mang theo nàng đến cửa, thấp giọng cảnh cáo, "Lời gì nên , lời gì nên , ngươi chính mình suy nghĩ kỹ!"

      Tiểu Trúc cúi đầu cùng vào phòng, Diệp Lan Yên vừa mới uống xong canh, thấy nàng vào, chỉ chỉ kêu nàng đứng qua bên, giọng hiền hoà vô cùng, "Từ hôm qua cùng hôm nay qua ngày, người bên ngoài truyền những lời gì."

      Tiểu Trúc thân thể nhất run, theo bản năng trực tiếp quỳ gối xuống đất, "Nô tỳ liên tục ở trong Hành Vu viện hầu hạ, biết bên ngoài truyền cái gì."

      Diệp Lan Yên lông mi chau lên, giọng như cũ là lạnh nhạt vô cùng, "Cái gì cũng biết, vậy ta cần ngươi có làm gì."

      Tiểu Trúc cắn chặt môi, như thế nào đều phỏng đoán ra lúc này tiểu thư muốn làm gì, Diệp Lan Yên lại có kiên nhẫn tiếp tục cho nàng thời gian, ý bảo Thiền Kiều đem người đỡ dậy, trầm giọng, "Bên trong bên ngoài phủ, hai ngày này đến cùng là truyền những thứ gì."
      Last edited: 12/5/16
      tart_trung, KisaragiYue, miumiu1226 others thích bài này.

    2. Thanh Ngân04

      Thanh Ngân04 Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      107
      Tối nay 8h có chương 6 nha các nàng <3
      Trâu thích bài này.

    3. Thanh Ngân04

      Thanh Ngân04 Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      107
      Chương 6: Là hai bên tình nguyện ( bắt trùng )

      Tiểu Trúc dám biết nữa, cúi đầu tâm tư giao động , run rẩy đôi môi ra câu, "Bên trong phủ có truyền ra chuyện gì, chỉ là bên ngoài phủ... bên ngoài phủ nghe người gác cổng , bên ngoài truyền tin Tiêu gia đại thiếu gia đối tiểu thư tình thâm ý trọng."

      Tiểu Trúc xong trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, Diệp Lan Yên cúi đầu ân tiếng, "Còn gì nữa ."

      "Còn có... Bên ngoài tiểu thư cũng là... Cũng là có ý với Tiêu gia đại thiếu gia , chỉ là... Chỉ là lão gia đồng ý, cho nên mới..." Tiểu Trúc kinh hoàng khiếp sợ, ngẩng đầu trộm nhìn lén nàng cái, gặp biểu mặt của nàng có tức giận lúc này mới dám tiếp, "Bên ngoài Tiêu gia đại thiếu gia cùng tiểu thư là... là hai bên tình nguyện."

      Diệp Lan Yên cầm chiếc đũa tay ngừng lại, "Người gác cổng cũng biết những thứ này, kia bên trong phủ lại truyền những thứ gì."

      Tiểu Trúc vội vàng lắc đầu, vừa muốn biết , phía sau Bảo Châu duỗi tay nhàng chạm đẩy nàng cái, Tiểu Trúc bật thốt lên lời lại nuốt trở vào, hai chân giống như là giẫm đinh nhọn, đau đến nàng sắc mặt tái nhợt.

      Diệp Lan Yên xem nàng thân hình lay động cũng giống như muốn ngất , "Ngươi cứ đừng ngại, ta trách phạt ngươi."

      Tiểu Trúc bỗng dưng ngẩng đầu nhìn nàng cái, lại nhanh chóng cúi đầu, thanh rất , "Bên trong phủ truyền tiểu thư hướng lão gia cầu tình, bọn họ còn , tiểu thư thích Tiêu gia đại thiếu gia như vậy, ngoài ra gả cho ai."

      Bảo Châu còn muốn nhắc nhở Tiểu Trúc còn kịp rồi, Diệp Lan Yên mặt lộ ra cổ quái, Tiểu Trúc càng nhiều nàng thoạt nhìn dường như rất càng cao hứng, Nhịtiểu thư phải là Tiêu gia đại thiếu gia gả, Nhị tiểu thư cuối cùng nhất định cầu xin lão gia, Nhị tiểu thư cùng Tiêu gia đại thiếu gia nháo như vậy mọi người đều biết, về sau đừng nghĩ đính hôn với người khác...

      Trong phòng loại tĩnh mịch yên tĩnh, Thiền Kiều các nàng cũng bị Tiểu Trúc kinh hãi , thứ nhất bên trong phủ dưới truyền những lời này, thứ hai là cách thức truyền đạt của Tiểu Trúc quá mất sinh động.

      Diệp Lan Yên nhìn Tiểu Trúc, vẻ mặt ý vị sâu xa, " xong ?"

      Tiểu Trúc phù phù tiếng lại quỳ xuống, bất chấp đầu gối đau, "Tiểu thư, những thứ này đều là bọn họ lung tung ."

      Diệp Lan Yên ý bảo Bảo Châu đỡ nàng đứng lên, "Xem ra ngươi cùng những người này quan hệ tệ."

      Tiểu Trúc thân thể lại run lên, "Nô tỳ chỉ là ngẫu nhiên nghe được bọn họ đến những thứ này, nô tỳ chưa từng có cùng bọn họi qua chuyện của tiểu thư."

      "Được rồi, ngươi ra ngoài ." Diệp Lan Yên hất tay áo, Tiểu Trúc như nhặt được đại xá, dè dặt nhìn Diệp Lan Yên cái, lúc này mới từ từ lui ra khỏi phòng.

      Đồ ăn bàn lạnh, Thiền Kiều gặp tiểu thư có hứng thú, giọng hỏi thăm, "Tiểu thư, phòng bếp bên dưới hầm canh cách thủy người thích, có muốn hay múc cho ngài chén."

      Diệp Lan Yên gật gật đầu, phân phó Bảo Châu tiến đến theo Tiểu Trúc, "Xem xem nàng nơi nào."

      ...

      Sau giờ ngọ là thời gian bên trong phòng bếp yên tĩnh cực kỳ, khoảng cách chuẩn bị bữa tối còn có chút thời gian, đầu bếp cùng nhóm lửa bọn nha hoàn đều nghỉ ngơi.

      Lúc này có tiểu nha hoàn hướng tới phòng bếp phía sau trong tạp viện vội vã đến, đến cửa viện nàng liền thấy bên trong truyền đến tiếng khóc lóc, phòng phía sau đặt rơm rạ lẫn lộn bên đống rơm xuất thân ảnh, tiếng khóc đúng là từ chỗ kia truyền đến .

      Tiểu nha hoàn đến gần, Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn tới, đứng dậy trực tiếp ôm lấy nàng, khóc càng thêm ủy khuất, "Tiểu Bình, ngươi như thế nào giờ mới đến a."

      "Trong sân bận rộn, ta đây phải là được giúp xong, mới có thể đến." Tiểu Bình xem nàng khóc nước mắt như mưa, tay lại lạnh như băng , ân cần , " xảy ra chuyện gì, ai khi dễ ngươi."

      Tiểu Trúc run rẩy đôi môi, đáy mắt lóe qua thoáng cái e ngại, Tiểu Bình nhìn thấy hiểu , thở dài hơi, "Nhị tiểu thư trách phạt ngươi?"

      " phải là...." Tiểu Trúc lắc lắc đầu, "Nhị tiểu thư nàng có trách phạt ta, nhưng là....." Nàng cảm thấy Nhị tiểu thư cái dạng này, so với trách phạt nàng còn cảm thấy sợ hãi hơn.

      Tiểu Bình tâm niệm vừa động, ngồi xổm người xuống bồi nàng ngồi trong đống rơm, giọng khuyên nhủ, "Ta buổi chiều đều có việc, ngươi nếu có việc với ta chỗ kia ngồi chút, từ từ ."

      "Ta lại chỗ kia đâu." Tiểu Trúc giữ chặt tay của nàng khẩn cầu, "Ngươi ở đây theo giúp ta lát, được ."

      "Qua nửa canh giờ nữa bên trong phòng bếp liền lên đến, lúc đó bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nhìn đến ngươi như vậy còn biết cái gì ra ngoài, ngươi nếu là muốn đến chỗ ta, chúng ta tới chỗ Tiểu Đào, nàng bên ngoài viện, cũng trở ngại đến ai." Tiểu Bình đỡ nàng dậy, lấy ra khăn tay thay nàng xoa xoa nước mắt.

      "Vậy được, đến chổ Tiểu Đào ." Tiểu Trúc gật đầu , tiếp nhận khăn tay chậm nước mắt, quay đầu nhìn nàng, há hốc mồm có chút ít do dự, "Tiểu Bình, Tứ tiểu thư đối với ngươi có tốt a."

      Tiểu Bình dắt nàng ra khỏi viện, cười , "Tứ tiểu thư đối đãi đầy tớ đều rất rộng lượng, phủ bên trong dưới người nào biết đâu."

      "Đúng vậy." Tiểu Trúc lầm bầm lầu bầu câu, đem khăn tay Tiểu Bình đưa cho nàng siết chặt trong tay, ánh mắt lóe lên, cũng biết suy nghĩ cái gì.

      - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

      Diệp Lan Yên buổi trưa sau khi tỉnh ngủ Bảo Châu vào nhà hồi bẩm, sau cùng hỏi thăm, "Tiểu thư, có phải hay muốn đem Tiểu Trúc gọi về đây."

      "Gọi về đây làm cái gì." Diệp Lan Yên thích Thiền Kiều đưa tới trâm ngọc, chỉ chỉ trong hộp cái khác, "Chính là muốn nàng ."

      Bảo Châu có chút ít nóng nảy, "Vậy sao được a tiểu thư, ngài nàng như thế nào có thể truyền cho người khác , ngày thường nàng thích hỏi thăm những thứ kia cũng thôi, tiểu thư ngài đều trách phạt qua nàng hồi, nàng hay là muốn cùng Huệ Liễu viện quan hệ."

      Diệp Lan Yên nhìn nhìn chính mình ở giữa rương đồng, cuối cùng hài lòng trâm ngọc mới, xoay người nhìn Bảo Châu cười , "Để cho nàng , thay ta truyền những tin túc này ra."

      Nhị tiểu thư ,bên ngoài thèm để ý, nhưng lại ngầm vụng trộm biết nghe bao nhiêu chuyện về Tiêu gia đại thiếu gia đâu.

      Bảo Châu hiểu ý, nhưng lại nghi hoặc kế hoạch giờ của tiểu thư nghi hoặc hỏi, "Tiểu thư, như vậy há phải có điều gì đó đúng ."

      "Đây phải là rất tốt sao, những người muốn nghe ngóng tin tức chỗ ta, ta liền cho các nàng nghe , tốt nhất tin tức này có thể truyền đến bên ngoài phủ , nếu , lấy cái gì làm động lực quỳ xuống." Diệp Lan Yên híp híp mắt, Tiêu Cảnh Minh cũng ngốc, chính mình nếu trong ba ngày đều có động tĩnh, tiếp tục quỳ , nàng cho hy vọng a, để chống đỡ đến ngày mai.(~Chị nữ chính gian xảo J….nhưng ta thích cho quỳ quỳ chết luôn đáng đời.)

      Bảo Châu mấp máy miệng, nàng là càng ngày càng nhìn ra tiểu thư suy nghĩ bây giờ.

      Diệp Lan Yên đứng dậy thay xong quần áo, nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, hít hơi, " thôi, nên thỉnh an mẫu thân."

      ...

      Từ Hành Vu viện qua, trải qua hậu hoa viên vào hành lang , trải qua đạo cổng vòm* đến Ngọc Thanh Viên, Diệp Lan Yên đứng ở tiểu hành lang cuối cùng, giương mắt nhìn lên chứng kiến chỉ có là Ngọc Thanh Viên, còn xa là Ngọc Huy Viên.

      *Cửa trước viện có hình vòm.

      Ngọc Huy Viên là chỗ ở của mẫu thân thân sinh của Diệp Lan Yên khi còn sống ở, quốc công phu nhân trước của Diệp quốc công phủ.

      Tống thị sinh Diệp Lan Yên thời điểm đó khó sinh, Diệp Lan Yên ba tuổi năm ấy nàng liền bệnh qua đời, năm sau Diệp lão phu nhân làm chủ đón dâu Phương gia làm vợ kế, cách năm sinh ra nhất tử.

      Lúc ấy Phương thị trước khi vào cửa liền ở bên cạnh Ngọc Huy Viên tu sửa Ngọc Thanh Viên, sau khi kết hôn Diệp quốc công cũng thường xuyên vào bên trong Ngọc Huy Viên xem chút, nhớ lại thê tử quá cố, nhưng Diệp Lan Yên chưa bao giờ thấy qua vị kế mẫu này đến đó cùng phụ thân bởi vì xấu hổ , cũng chưa từng gặp qua nàng bởi vì cha đối huynh muội bọn họ ba người sủng ái mà có nữa phần bất bình.

      Qúa khứ Diệp Lan Yên đối với vị kế mẫu này tràn đầy địch ý, càng là hướng nàng cười ôn hòa nàng lại càng chán ghét, ràng trong lòng đố kỵ vẫn còn muốn giả bộ rộng lượng, lung lạc tâm phụ thân, nhưng hôm nay ngẫm lại, nàng là rộng lượng.

      Phú quý lúc khó gặp, cực khổ thời gian giả, đây là đời trước lão thiên gia dùng máu dạy dỗ cho nàng bài học này.

      Nha hoàn ở cửa Ngọc Thanh Viên đằng xa thấy nàng liền vào bẩm báo , cho nên chờ Diệp Lan Yên vào Ngọc Thanh Viên, Phương thị bên cạnh nha hoàn hầu hạ phấn son tại chỗ kia chờ nàng.

      "Nhị tiểu thư." Nha hoàn cười hành lễ, mang theo nàng qua Tiểu Trúc lâm, hướng tới nhà chính đến.

      Diệp Lan Yên chưa bao giờ nhìn kỹ qua khu vườn này , vào cửa là mảnh rừng trúc , kế bên rừng trúc có hòn non bộ cao, bên là bồn hoa được chỉnh tề dọn dẹp, phần lớn là chậu cảnh, ít có hoa trồng.

      Xa xa lầu các bên cạnh là nửa phiến hồ nước cùng Ngọc Huy Viên liền nhau, hồ nước có cây cầu , nối thẳng với Ngọc Huy Viên, cầu bên cạnh núi tràn trề lan tràn rất nhiều cây xanh, ở nơi này vào mùa thu, toàn bộ khu vườn lộ ra sức sống hề giống với những nơi khác, còn có chút ít yên tĩnh.

      Rất nhanh đến nhà chính, ở cửa có tiểu nha hoàn đứng đợi, thấy các nàng đến, đưa tay mở cửa cho nàng vào, nha hoàn mời nàng vào nhà, "Nhị tiểu thư, mời."

      Trong phòng Phương thị ngồi ở giường chính phân phó mụ mụ bên chuẩn bị may y phục mùa thu đông cho dưới trong phủ, thấy nàng vào, khoát tay bảo mụ mụ ra ngoài, nhìn Diệp Lan Yên cười ôn hòa, "Ngươi tới rồi."

      Trong phòng bày biện lưu hương màu tím, lượn lờ hương khói, Diệp Lan Yên còn nghe thấy được cỗ rất nhạt mùi thuốc, "Ngài thân thể thoải mái?"

      " có gì đáng ngại." Phương thị sai người mở cửa sổ ra, nhìn nàng lông mi cau lại, "Vừa mới uống thuốc, qua lát mùi tản ra."

      Diệp Lan Yên thấy nha hoàn kia mở cửa sổ cũng biết nàng hiểu lầm ý của mình, cũng có mở miệng giải thích, thu lại vẻ mặt, "Vào mùa thu trời rất lạnh."

      Trước đó nàng chưa từng đối với Phương thị qua nửa câu ân cần thăm hỏi, lúc này muốn mở miệng ra lại có vẻ quen, Diệp Lan Yên nắm chặt tay đặt đàu gối, Phương thị ánh mắt nhàn nhạt ý cười tiếp lời nàng, "Đúng vậy, vào mùa thu trời rất lạnh, Hành Vu viện phía sau còn có khu rừng, ban đêm rất lạnh, vì vậy nhất định phải mặc ấm, đừng để cảm lạnh."

      Diệp Lan Yên cúi đầu bưng chén lên, "Ngài cũng chú ý chút ít, đừng để bị lạnh."

      Phương thị sững sờ, ngay cả bên mụ mụ bên cạnh nàng nhiều năm cũng cảm thấy kinh ngạc thôi, lúc này Diệp Lan Yên đặt chén trà xuống, "Nửa tháng trước mẫu thân sai người đưa hoa sen trúc biết vì sao lại khô nửa."

      Phương thị thích trồng vài thứ, cũng thường xuyên sai người đưa các viện, bất quá đưa cái gì đến Hành Vu viện trước đến nay sống quá tháng, có cái đến năm ba ngày chết, có cái bị Diệp Lan Yên ném, hôm nay như vậy là lần đầu tiên đến đây hỏi.

      Phương thị sai người gọi nha hoàn vào, "Thái Lăng ngươi đợi lát nữa theo Nhị tiểu thư trở về, giúp Nhị tiểu thư xem chút hoa sen trúc."

      "Dạ." Thái Lăng cúi người chào rồi ra ngoài đợi, Phương thị cười giải thích, "Những thứ này đều là nàng chăm sóc, nếu là có vấn đề gì, nàng là người hiểu nhất."

      "Làm phiền mẫu thân." Diệp Lan Yên gật đầu , lúc có người vào hồi báo, có Tứ tiểu thư đến.
      Last edited: 12/5/16
      tart_trung, KisaragiYue, miumiu1225 others thích bài này.

    4. Thanh Ngân04

      Thanh Ngân04 Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      107
      Edit tới bây giờ là chương 6 sắp xong chương 7 rồi mà sao vẫn chưa thấy bóng dáng nam 9 đâu....:-O nếu nam 9 là Tiêu gia đại thiếu gia chắc mị nghĩ edit quá:yoyo59: có nàng nào có suy nghĩ giống ta :yoyo36: QUẢNG CÁO TRÁ HÌNH 8g TỐI MAI CÓ CHƯƠNG 7
      anhtrantu2810, miumiu122quỳnhpinky thích bài này.

    5. Thanh Ngân04

      Thanh Ngân04 Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      107
      Chương 7: Lục thiếu gia Diệp Phủ

      Diệp Lan Tuệ theo phía sau nha hoàn, trong tay cầm cái hộp gỗ , nhìn thấy Diệp Lan Yên ở đó, Diệp Lan Tuệ mặt khựng lại, lập tức thân cận cùng Phương thị thỉnh an, lại ôn ôn hòa hòa cùng nàng chào hỏi, ở bên cạnh nàng ngồi xuống.

      Diệp Lan Tuệ chỉ so với Diệp Lan Yên hơn tuổi, từ chỗ Ngụy di nương sinh ra, cùng Diệp Lan Yên cũng thân cận, cho nên sau khi ngồi xuống hai người trong lúc đó cũng gì với nhau, Diệp Lan Yên cúi đầu uống trà, Diệp Lan Tuệ chỉ thị nha hoàn tiến tới đưa hộp gỗ cho Phương thị, cười giới thiệu, "Mẫu thân, đây là ngọc lộ cao từ lúc sáng sớm sương còn đọng hoa con cắt nó để làm, thời khí mùa thu khô hanh, cái này vừa vặn rất có ích."

      Hộp gỗ bên trong đặt ba hộp gỗ sắp xếp chỉnh tề, Phương thị cầm lấy mở nắp ra ngửi cái, "Mùi vị rất tốt, ngươi có tâm."

      "Đây là việc nữ nhi phải làm ." Diệp Lan Tuệ cười tiếng, quay đầu nhìn Diệp Lan Yên, ngữ khí xin lỗi, " biết Nhị tỷ tỷ ở đây, cho nên chỉ mang theo bấy nhiêu, nếu Nhị tỷ tỷ thích ta kêu người mang qua viện cho tỷ."

      Diệp Lan Tuệ khách khí, tùy ý cười , Diệp Lan Yên lại cảm nhận được có chân thành ở bên trong, nàng lập tức cười đón lời nàng, "Tốt."

      Diệp Lan Tuệ ngẩn người, vốn là khách sáo tý, nghĩ nàng cần , như thế nào lại liền đột nhiên đáp ứng.

      Phương thị thấy vậy , " bằng lấy trước hộp ở đây về dùng."

      "Đây là Tứ muội hiếu kính mẫu thân ngài , Lan Yên làm sao có thể muốn." Diệp Lan Yên trực tiếp cự tuyệt Phương thị, tiện đà cười dịu dàng nhìn Diệp Lan Tuệ, "Tứ muội khéo tay, chắc hẳn còn giữ lại chút."

      "Tất nhiên là có." Diệp Lan Tuệ rất nhanh che giấu đáy mắt cảm xúc, cười gật đầu, "Đợi lát nữa trở về liền sai người đưa qua."

      "Vậy ta trước hết tạ ơn Tứ muội ." Diệp Lan Yên quay qua nhìn Phương thị, "Mẫu thân, trong Hành Vu viện còn có chút việc, ta về trước."

      Phương thị làm sao hiểu hai người đó là ngươi tới ta *, gật đầu , "Trở về ."

      *Nghĩa là có ngươi có ta.

      ...

      Diệp Lan Yên ra khỏi Ngọc Thanh Viên hướng tới cổng vòm đến, còn chưa đến gần liền nhìn thấy đằng xa có thiếu niên hung hăng đến, Diệp Lan Yên bình tĩnh nhìn lên thấy người tới là ai ,sau đó khóe miệng nổi lên thoáng cái vui vẻ, nhìn vọt tới trước mặt mình.

      Diệp Tử Văn cảnh giác nhìn xem Diệp Lan Yên, lớn tiếng chất vấn, "Uy, ngươi tới Ngọc Thanh Viên làm cái gì!"

      "Thỉnh an a." Diệp Lan Yên cười tủm tỉm nhìn , trong hồi ức mang binh xông vào lãnh cung muốn đem mình cứu ra ngoài ,nam tử đó thời thân hình hơi mập đối lặp với thiếu niên kiếp trước, "Nếu , ngươi nghĩ rằng ta đến làm cái gì."

      "Diệp Lan Yên trong lòng ngươi lại đánh chủ ý xấu gì, ngươi nghĩ đối với nương ta muốn làm cái gì." Diệp Tử Văn xem nàng cười vui vẻ như vậy lại hoài nghi, phảng phất như nàng làm chuyện gì đúng, trong ánh mắt còn mang theo thoáng căng thẳng.

      "Ngươi đoán." Diệp Lan Yên là cảm thấy thở phì phì bộ dáng rất thú vị, vô ý thức đưa tay hướng mặt nhéo nhéo, thịt gò má trơn mềm hết sức, làm cho người khác thích nỡ rời tay.

      cái chớp mắt mọi thứ xung quanh trở lại yên tĩnh, Bảo Châu các nàng sững sờ nhìn tình hình này, tiểu thư vừa mới làm cái gì vậy? Nàng như thế nào lại đưa tay nhéo mặt tiểu thiếu gia!

      Diệp Tử Văn lại là đỏ mặt giận trừng mắt nhìn Diệp Lan Yên, "Ngươi! Ngươi làm cái gì thế!"

      Trắng nõn béo tròn, bộ dáng giống như Phương nhiều hơn, tức giận lên sao có thể làm người khác sợ hãi, Diệp Lan Yên thấy siết chặt quả đấm kìm nén bực bội khuôn mặt có thể nhóm lửa , cười gãy cái trán , "Như thế nào, thẹn thùng?"

      "Ngươi!" Diệp Tử Văn nghiến răng nhìn nàng, "Ngươi phải là thích ta cùng nương ta sao, ngươi làm thế nào còn muốn đến bên trong Ngọc Thanh Viên thỉnh an."

      "Làm sao ngươi biết ta thích ngươi cùng nương ngươi." Diệp Lan Yên nhìn ngọc bội eo ánh mắt híp lại, lập tức lại cười tủm tỉm nhìn , "Ai cho ngươi biết?"

      Diệp Tử Văn mặt đỏ cuối cùng khôi phục bình tĩnh, hừ lạnh tiếng, "Lúc phải ngươi hai lần muốn hại chết ta, nếu phải là đầy tớ phát sớm, chỉ sợ ta cũng sớm bị ngươi hại chết."

      " đúng." Diệp Lan Yên nhàng phủ nhận lời , Diệp Tử Văn ngẩn ra, lập tức lại nghe nàng câu như vậy, "Hẳn là bốn lần mới đúng."

      "Ngươi!" Diệp Tử Văn giận trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi là quá đáng!"

      Diệp Lan Yên có để ý tức giận, lúc đề phòng, lại duỗi tay nhéo nhéo gương mặt của , trong giọng cất giấu thoáng cái bất đắc dĩ, thoáng cái thể nhận ra áy náy, như cũ là cười tủm tỉm , "Khi đó còn hiểu chuyện."

      Mẫu thân qua đời mới năm Phương thị liền vào cửa , đến năm lại sinh hạ nhi tử, lúc ấy nàng mới bốn năm tuổi, nghe nhiều những lời bàn luận, làm nàng chán ghét Phương thị, hận thể khiến nàng rời khỏi phủ, lại chán ghét nàng sinh hạ hài tử. Nàng thực muốn chết, cũng thực làm như vậy, nàng lặng lẽ vào phòng của cầm chăn mền che kín mặt của muốn hại chết , còn có hai lần, nàng thực đưa tay muốn đem bóp chết trong nôi.

      Khi còn trong trí nhớ tràn ngập bất an cùng chán ghét, sau khi lớn lên nàng đối với và Phương thị đều có hảo cảm, cũng có coi bọn là người nhà.

      Nhưng cũng chỉ có nàng chán ghét hai người họ, lúc phụ thân tử trận, lúc Diệp gia bị tịch thu , vẫn còn mang binh xâm nhập cung muốn cứu nàng ra ngoài, bộ dáng đó nàng chưa bao giờ thấy qua , khắp người dính máu đường chém giết đến lãnh cung, chứng kiến hình dạng của nàng sau lại đỏ mắt hận thể đao chem chết Tiêu Cảnh Minh.

      Về sau... về sau cũng chết.

      Vài năm trong nội tâm Diệp Lan Yên duy nhất chỉ hy vọng có thể bình an ở bên ngoài vớii thê nhi (vợ và con) bị bắt, nhưng huyết mạch cuối cùng của Diệp gia, cũng là cái gai trong mắt Tiêu Cảnh Minh.

      Nghĩ đến đây, Diệp Lan Yên nhìn trộn lẫn thoáng cái nhu hòa.

      Mà lúc này Diệp Tử Văn chính là che mặt, hướng về phía Diệp Lan Yên rống, "Nam nữ thụ thụ bất thân!" là ghê tởm nàng, trước kia hung hiểm xảo trá lại khó chung đụng, như bây giờ lại ghê tởm hơn, tại sao có thể tùy tiện động thủ bóp mặt của .

      Diệp Lan Yên nở nụ cười, nhìn cái 'Ta chính là nhéo ngươi ,ngươi có thể làm gì được ta”, Diệp Tử Văn giậm chân cái, oán hận lườm nàng cái hướng tới Ngọc Thanh Viên chạy tới, sau khi vào cửa đúng lúc Diệp Lan Tuệ gặp ra đối diện, chào hỏi cũng kịp, Diệp Tử Văn chạy vội vào bên trong Ngọc Thanh Viên.

      Diệp Lan Tuệ nhìn thấy Lục đệ gò má hồng, lại quay đầu lại thấy Diệp Lan Yên kia mặt mũi bộ dáng tràn đầy ý cười, trong lòng cũng biết có tư vị gì, vài bước đến chỗ nàng cách đó xa, "Nhị tỷ tỷ."

      Thấy nàng, Diệp Lan Yên nụ cười mặt phai nhạt vài phần, cúi đầu ân tiếng, như là nhớ ra cái gì đó nhắc nhở Diệp Lan Tuệ, "Đúng rồi, ta thích mùi quá nồng , đưa tới ngọc lộ cao nhớ điều chế nhạt chút."

      xong, Diệp Lan Yên xoay người mang theo Bảo Châu các nàng, dọc theo hành lang gấp khúc hướng tới Hành Vu viện, Diệp Lan Tuệ đứng ở tại chỗ nhìn nàng biến mất ở khúc quanh, nụ cười mặt cái chớp mắt hạ xuống.

      " là quá đáng, Nhị tiểu thư xem ngài là cái gì a, lại còn bảo làm nhạt chút." nha hoàn hầu hạ bên cạnh Diệp Lan Tuệ bức bình , "Tiểu thư làm vài hộp này biết phải cắt bao nhiêu hoa huệ hoa lan."

      "Còn thừa lại bao nhiêu." Diệp Lan Tuệ quay đầu nhìn nàng, tiểu nha hoàn suy nghĩ chút, "Đưa cho Phương di nương còn dư lại ít của tiểu thư thôi ."

      Diệp Lan Tuệ nhàn nhạt phân phó, "Ngươi đem hai hộp của ta qua đây."

      "Tiểu thư." Tiểu nha hoàn trong nội tâm vì nàng kêu bất bình, tiểu thư nhà mình chổ nào sánh bằng Nhị tiểu thư , Nhị tiểu thư dựa vào cái gì có thể đối xử với nàng như thế.

      "Ngươi tại liền đưa qua." Diệp Lan Tuệ lắc đầu, tiểu nha hoàn lúc này mới tình nguyện rời .

      - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

      Trở lại Hành Vu viện Diệp Lan Yên hạ lệnh Bán Hạ đưa Thái Lăng xem hoa sen trúc, bao lâu tiểu nha hoàn ở Huệ Liễu Uyễn đưa tới hai hộp ngọc lộ cao.

      Cho dù lúc ấy tức giận bất bình, nhưng đến Hành Vu viện tiểu nha hoàn cũng dám tỏ thái độ, cười đem cái hộp đưa tới, "Nhị tiểu thư, đây là Tứ tiểu thư hạ lệnh cho nô tỳ đưa cho ngài ngọc lộ cao."

      "Khổ cực rồi."

      Diệp Lan Yên khoát tay, Thiền Kiều tiễn nàng ra ngoài, trong phòng, Diệp Lan Yên nhìn trong hộp đặt hai cái hộp , tiện tay cầm lấy cái mở ra, bên trong hoa huệ hoa lan hương thơm lan tỏa ra ngoài.

      Ngụy di nương rất biết dạy hài tử, nhất là nữ nhi, dạy bảo có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại hiểu tiến lùi, đôi tay khéo chỉ nữ công làm tốt, chế hương chế cao đều rất tốt.

      Năm đó Phương thị vào cửa, nàng chịu ở Ngọc Thanh Viên cùng Phương thị ,Ngụy di nương vì đem nữ nhi hai tuổi đưa cho Phương thị giáo dưỡng mất rất nhiều công phu, nhưng cũng thể như nguyện, Phương thị rất nhanh liền có bầu, về sau Ngụy di nương còn chịu buông tha cho, những năm gần đây nhìn thấy chủ mẫu chỉ có nhi tử, cùng hai nữ nhi con vợ cả lại thân cận, Ngụy di nương kiên nhẫn cho Diệp Lan Tuệ đối với nàng tận hiếu, ngày ngày thỉnh an, thường xuyên ân cần, giống như thân sinh, vì tương lai việc hôn có thể làm cho mẹ cả để tâm nhiều hơn, gả được cho gia đình khá hơn chút.

      Đời trước Ngụy di nương được như ý nguyện, hôn Tứ muội mẫu thân vì nàng dụng tâm chọn lựa, còn chuẩn bị ít đồ cưới, nhưng năm đó Tứ muội để ý , phải là suy nhược Hạ gia công tử.

      Tứ muội lòng dạ , Diệp quốc công phủ Tứ tiểu thư còn chướng mắt, nàng nhìn trúng ,Hầu phủ Tam thiếu gia, nhưng là trượng phu của tỷ tỷ.

      Diệp Lan Yên khóe miệng thoáng cái châm chọc, chỉ tiếc , ở Tiêu gia trong mắt Tiêu Cảnh Minh, thời cũng chỉ có con vợ cả mới có thể làm Tiêu gia phu nhân, có đầy đủ năng lực giúp giúp tay.

      ...

      "Tiểu thư, Tứ tiểu thư đưa những thứ này có cần phải giữ lại?"

      Bán Hạ chỉ hai hộp ngọc lộ cao hỏi Diệp Lan Yên, Diệp Lan Yên hoàn hồn cũng nhìn lại hai hộp đồ, khoát tay, "Các ngươi chia ra dùng, gọi Bảo Châu tới."

      Diệp Lan Yên phân phó Bảo Châu tiền viện qua lại tý, lúc này Diệp phủ cửa lớn, mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng nhạt dần, bầu trời hòa lẫn hai màu đỏ xanh đẹp.

      Người xem tản hơn phân nửa, người quỳ trước cửa lớn cũng hề cử động.

      lát sau cách đó xa truyền đến tiếng vó ngựa cùng bánh xe, chiếc xe ngựa chạy tới gần dừng lại , xuống thiếu niên so với Tiêu Cảnh Minh tuổi còn hơn rất nhiều.

      tới bên cạnh Tiêu Cảnh Minh, lo lắng nhìn , "Đại ca, phụ thân lệnh ta đưa ngươi trở về."

      Tiêu Cảnh Minh nhìn chăm chú vào cửa chính Diệp Công Phủ ánh mắt cuối cùng động, giơ tay lên, thiếu niên gấp rút vịn lấy , bên người hầu đỡ cái tay còn lại, hai người hợp lực nâng Tiêu Cảnh Minh từ mặt đất đứng lên, hai chân chạm đất đầu gối ngăn được run lên.

      "Đại ca, Diệp phủ chút động tĩnh cũng có, Diệp quốc công là quyết tâm đồng ý đem Diệp gia nhị tiểu thư gả cho ngươi, ngươi ngày mai còn muốn đến sao?" Tiêu Cảnh Hằng xem đại ca mặt nghiêm túc, trong lòng lo lắng tăng thêm phần, hôm nay trở về còn biết bị mẫu thân cùng Nhị ca bọn họ như thế nào.

      Tiêu Cảnh Minh dựa vào bên cạnh xe ngựa cũng lên, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Diệp quốc công phủ, trong đầu sinh ra tia xác định, Diệp quốc công phủ quá yên tĩnh . Nhưng quyết thể buông tha, cho dù cuối cùng kết quả như muốn, cũng thể lùi bước.

      "Đến, như thế nào đến." Tiêu Cảnh Minh mở miệng, thanh khàn giọng, nhìn chằm chằm ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng mấy chữ, ánh mắt sâu u, "Ngày mai mới là ngày thứ ba."
      Last edited: 13/5/16
      tart_trung, KisaragiYue, quỳnhpinky3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :