1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đoạt Tử – Tùy Hầu Châu ( chương 51) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 24
      Edit: Cherish Wang
      Beta: Rika
      Lâm Diễm từng nghe thấy danh Giang Nham ở chỗ nào?
      ở chỗ Phó Thiên làm kế toán sở vụ mấy ngày nay, Phó Thiên muốn biến Giang Nham thành đối tượng giới thiệu cho , chẳng qua ngày hôm sau lại nghe Giang Nham có bạn , sau đó bên hùng hùng hổ hổ, bên bao che khuyết điểm : “Tuy rằng tiểu tử kia lớn xác, nhưng là tâm địa vẫn rất lương thiện, tại Giang gia chỉ có đứa con là nó, hai ông bà đều cực kì cưng chiều, tuy rằng tôi là rể nó mỗi ngày đều nhìn nó trưởng thành, nhưng tiểu tử kia bây giờ vẫn có chút chưa chịu lớn, hơn hai mươi rồi có đôi khi tính tình vẫn y như trẻ con.”
      Theo như lời Phó Thiên , Lâm Diễm tổng kết chút chính là ——bại gia tử (con cái bất tài).
      “Nghe gì về tôi, có phải là cái kiểu bại gia tử phải ?” tiếng cười của Giang Nham sang sảng, hì hì giải thích , “Kia đều là người ngoài nhìn vào thôi, con người của tôi có nét đẹp nội tâm, bình thường lại hay quảng bá bản thân, có đôi khi chuyện lại vô cùng thẳng, bất tri bất giác đắc tội ít người, cho nên sau lưng tôi biết bị người xấu bôi đen đến mức nào đây?”
      Lâm Diễm nhịn được cười: “ chuyện với Giang công tử thực thú vị, chẳng qua tôi nghe được đều là những điều tốt về Giang, ví dụ như người đẹp trai, tâm tính thiện lương thà.”
      vậy sao?” Giang Nham tươi cười sáng lạn, sau đột nhiên sắc mặt nghiêm túc, “Chẳng qua lần này tôi có việc đây, Gia Luân cho tôi xem trang phục thiết kế, rất phù hợp với phẩm vị của tôi, phụ nữ hẳn là phải mặc quần áo thiết kế mới xinh đẹp…”
      Lâm Diễm nghiêng đầu nhìn về phía Từ Gia Luân, Từ Gia Luân hướng nháy nháy mắt, dùng ánh mắt cho biết người đàn ông trước mặt đây chính là thần tài a.
      “Này quả là vinh hạnh của tôi.” Lâm Diễm tươi cười, “Như vậy , lần sau Giang công tử có rảnh chúng ta cùng ngồi xuống bàn cụ thể chút.”
      Giang Nham: “Tôi mấy ngày nay đều có có có việc gì, cho nên Lâm cứ căn cứ vào thời gian của bản thân để sắp xếp .”
      Lâm Diễm gật đầu: “ thành vấn đề.”
      “Vì hợp tác sau này, chúng ta đều uống chén?”Từ Gia Luân cầm ba chén rượu lại đây, Lâm Diễm nhận ly, khác chén Từ Gia Luân đưa cho Giang Nham.
      “Cạn ly!”

      Lâm Diễm buổi tối được Từ Gia Luân đưa về , lúc cởi bỏ dây an toàn xuống xe, Từ Gia Luân mở miệng : “Lâm Diễm, em và con em tại sống có tốt ?”
      “Rất tốt .”Lâm Diễm .
      “Thằng bé tại theo ba nó, cũng là ý của em?” Từ Gia Luân cảm thấy bản thân lắm vấn đề, mấy ngày trước còn suy nghĩ muốn bảo trì khoảng cách nhất định với Lâm Diễm, cũng tự với bản thân thể động tâm đối với phụ nữ có con, vậy mà về rất nhiều phương diện khác luôn kiềm chế được mà quan tâm người phụ nữ này.
      “Em và ta mấy ngày trước cố ý thương lượng chuyện này, em bây giờ có quyền thăm hỏi đứa bé, bởi vì trong khoảng thời gian này em có nhiều việc bận, đứa bé vẫn nên theo ta, đến khi em ổn định rồi ta đưa đứa bé cho em.”
      “Vậy tốt rồi.” Từ Gia Luân , quay đầu nhìn về phía Lâm Diễm, có khuôn mặt rất đẹp, dưới ánh sáng xanh mờ ảo lại càng tinh mỹ mê người, kỳ màu da của rất trắng, rất thích hợp mặc màu đen, hôm nay thân lễ phục màu đen da thịt càng có vẻ trắng trẻo đến nõn nà.
      “Em xuống đây, ngày mai gặp.” Lâm Diễm , khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt, “Cảm ơn đưa em về.”
      “Ừ, nghỉ ngơi sớm chút.” Từ Gia Luân lịch theo xuống xe, cho đến khi nhìn thấy Lâm Diễm lên lầu mới lần nữa trở lại trong xe, tâm phiền ý loạn rút điếu thuốc. Trong đầu đọng lại tất cả đều là hình bóng Lâm Diễm có ở tại, hồi còn ở trong trấn cũng có, khi đó ấy chính là trắng trẻo trong lớp buổi tối, mỗi buổi tối tự học đều ghé vào bàn viết lách gì đó rất chăm chú bộ dáng im lặng xinh đẹp tuyệt trần, chỉ cần hơi quay đầu là có thể thấy cái gáy trắng nõn, có đôi khi bên gáy cột cái dây, ngứa tay kéo cái: “Đây là cái gì?”
      Từ Gia Luân mím môi bật cười, lúc ấy Lâm Diễm là bộ dạng gì, khuôn mặt đỏ giống như có thể lấy máu, trong mắt tràn đầy phẫn hận: “Triệu Nghiêu, cậu buông tay ngay ra cho tôi.”
      buông, trừ phi cậu cho tôi biết là cái gì…”

      Từ Gia Luân tính toán làm sao tự cởi được cái nút thòng lọng của mình, nếu ngày nào đó đến lúc có thể làm tốt vai trò của ông bố dượng, cảm thấy cùng chỗ với Lâm Diễm cũng phải ổn, ít nhất trước mắt, Lâm Diễm cho cảm giác rung động, so với mấy bạn trước đây cảm giác mạnh liệt hơn rất nhiều.
      Có câu như thế này, tình khiến người ta nhìn thấy tuổi trẻ, mấy ngày nay luôn hồi tưởng chuyện cũ lúc còn trẻ, hơn phân nửa là có liên quan đến tình , mà tình của , hơn phân nửa là vì cái người phụ nữ tên Lâm Diễm kia.
      Lâm Diễm lên lầu sau đó cửa phòng, liền nhìn thấy Nhan Tầm Châu ngồi ghế sô pha, Lâm Diễm cúi xuống đổi giày, hôm nay giày cao gót chân cảm thấy khó chịu, giữa trưa ở nhà máy lúc xem hàng hóa bị rách da, nhân viên mới đưa cho cômột hộp băng miệng vết thương, nhưng lúc sau Lâm Diễm ra ngoài xã giao ở gót chân lại thêm đau.
      Thay dép lê, Lâm Diễm hỏi Nhan Tầm Châu: “Sao lại ở đây ?”
      Nhan Tầm Châu trả lời, Lâm Diễm hề tự thấy mất mặt, đến phòng bếp rót chén nước uống, lúc ra Nhan Tầm Châu nâng mắt nhìn , tầm mắt nhìn lượt từ dáng người Lâm Diễm thon dài thẳng tắp, sau đó là đến miếng dán miệng vết thương ở gót chân.
      Lâm Diễm uống cạn cái cốc rồi để lại bàn ăn, sau đó đến trước mặt Nhan Tầm Châu, ngồi vào cái sô pha bị Nhan Tầm Châu chiếm mất nửa, người đàn ông này trời sinh khí lực cường đại, ràng là khuôn mặt xinh đẹp thon dài, lúc cười liền làm cho người ta có cảm giác lạnh mà run, Lâm Diễm nhớ tới mình trước kia từng ngầm gọi là “mặt sát nhân” .
      “Tôi tính quá vài ngày xong công việc, sau đó là có thể có thể để Đông Đông theo tôi dài ngày rồi .” Lâm Diễm với Nhan Tầm Châu.
      Nhan Tầm Châu dựa vào sô pha bật cười, “ tại ngày, tôi ngày phải rất công bằng sao?” Nhan Tầm Châu xong tay kéo Lâm Diễm ngồi đùi mình, “Tôi , nếu muốn nhiều hơn ngày, theo giúp tôi lần.”
      Váy Lâm Diễm hôm nay ngắn, hai chân bị Nhan Tầm Châu tách ra ngồi đùi làm cho toàn bộ váy bị kéo lên , lộ ra cặp đùi trắng mịn.
      Lâm Diễm muốn đứng lên, Nhan Tầm Châu cho, Lâm Diễm hề giãy, ngược lại hai tay ôm đầu Nhan Tầm Châu: “Như vậy là đêm nay tới tính sổ, vẫn là số lần?”
      hôm nay có uống rượu, hơi thở đều mang theo vị rượu, lúc chuyện mùi rượu phun ngay mặt Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu nhíu mày nhìn Lâm Diễm, thấy mắt Lâm Diễm có chút choáng váng, sau đó phen đẩy ra ra: “Bẩn thỉu!”
      “Ghét bỏ tôi ô uế?” Lâm Diễm trưng ra khuôn mặt tươi cười dưới ngọn đèn trông chói mắt, Nhan Tầm Châu càng chói mắt hơn, cố tình cười càng sáng lạn: “Vận khí của tôi đúng là tốt, như vậy Nhan tổng, định hôm nay thả tôi?”
      “Hôm nay tha cho ?” Nhan Tầm Châu lần nữa lặp lại câu của Lâm Diễm, trong mắt ánh lên hàn ý giống như dao nhọn đâm vỡ tan khối băng lạnh, “Lâm Tiểu Diễm, là nghĩ quá nhiều rồi đấy.”
      Buổi tối Nhan Tầm Châu tổng cộng làm hai lần, lần thứ hai đem Lâm Diễm sát nhập từng chút kích động khó dằn nổi, cuối cùng lúc ra đem chân trái Lâm Diễm nâng cao lên, làm rớt miếng dán tại miệng vết thương ở gót chân: “Lúc tắm rửa xong nhớ bôi thuốc, cái hòm dưới tủ tivi có hộp thuốc.”
      Lâm Diễm biết Nhan Tầm Châu để hòm thuốc ở nhà trọ từ lúc nào, bên trong hơn phân nửa đều là vải băng bó và cồn sát trùng, ngoài ra còn có chút thuốc cảm mạo giảm sốt.
      Lâm Diễm tắm rửa xong mặc áo ngủ ngồi ở sô pha bôi thuốc, tiện tay mở ti vi xem, ti vi là mua từ lúc ở thành phố C đến trăm ngàn, nên lúc truyền phát tin tạp so với tiếng người dẫn chương trình còn to hơn, bất quá còn chưa quăng được, lần trước từ thành phố C về lại đem chuyển cả theo.
      Nhan Tầm Châu tắm rửa xong ra, : “ còn chưa ngủ?”
      rồi tôi ngủ tiếp.”Lâm Diễm .
      Nhan Tầm Châu lập tức bất động.
      Lâm Diễm quay đầu: “ còn , chẳng lẽ muốn ở lại qua đêm?”
      “Tôi ở lại được sao? Nếu chịu được, tuần sau Đông Đông có thể theo ?” Nhan Tầm Châu cười lạnh.
      Lâm Diễm cũng cười lạnh, quay tầm mắt nhìn về phía ti vi, sau đó cũng biết qua bao lâu, nghe được “Ba” tiếng, là tiếng Nhan Tầm Châu đóng cửa rời .
      Sau khi Nhan Tầm Châu rời , Lâm Diễm đổi kênh khác, bên trong ở phát tin cuộc ẩu đả của người thứ ba, Lâm Diễm nhìn nhìn liền nở nụ cười, sau đó rút bàn cái khăn tay, lau lau hốc mắt, nước mắt tràn ra.
      ——
      Nhân viên mới của Lâm Diễm lúc học đại học là sinh viên chuyên khoa máy tính, cùng họ với Nhạc Phi, tên chỉ có chữ Minh, tuy rằng bằng cấp cao, nhưng học việc rất được, chỉ trong thời gian ngày liền đem tấm bản trước của hàng của Lâm Diễm thiết kế xinh đẹp lại có phong cách.
      “Nhạc Minh, các cậu ở trường học có bình chọn hoa hậu giảng đường hay hoạt động linh tinh gì đó ?” Lâm Diễm hỏi.
      “Việc này em chú ý mấy ạ.” Nhạc Minh đem số điện thoại và thông tin của trường cao đẳng học viện ngoại liên bộ sửa sang rồi đưa cho Lâm Diễm, “Chị Lâm, đây chính là phương thúc liên hệ với trường cao đẳng ngoại liên bộ.”
      Lâm Diễm đại khái xem qua lần: “Vất vả rồi.”
      “Đây là việc em phải làm .”Nhạc Minh sờ sờ đầu.
      Lâm Diễm hẹn Giang Nham giữa trưa ăn cơm, về việc cùng Giang Nham hợp tác lần này là cơ hội tồi , tuy rằng Lâm Diễm cũng muốn lại tiếp xúc cùng người có liên quan đến cảnh sát.
      Buổi sáng Giang Nham lại gọi cuộc điện thoại xác nhận chuyện cơm trưa: “ Lâm, hẹn trưa nay đừng quên.”
      Lâm Diễm: “Làm sao có thể quên, vất vả có thể mời được Giang công tử ăn bữa cơm, tôi xong việc liền xuất phát.”
      “Ha ha.” Giang Nham ở đầu kia điện thoại cười ha hả, “Tôi như thế nào có thể để đại mỹ nhân như Lâm đây mời ăn cơm chứ.”
      Lâm Diễm cũng cười: “Khó mà khác được, bằng có vẻ tôi có nhiều thành ý.”
      “Được rồi, mời khách, tôi chi trả, có vấn đề gì ?”
      Lâm Diễm chưa bao giờ chán ghét kẻ có tiền, ngược lại từ hướng tới trở thành người có tiền, lúc ở Lâm gia, biết chỉ có đọc sách mới có thể thay đổi vận mệnh, chính là còn chưa kịp thay đổi vận mệnh của chính mình, câu đầu tiên của mẹ của Nhan Tầm Châu thay đổi tất cả.
      Giang Nham lúc ăn cơm cùng Lâm Diễm đến đề tài “Duyên phận”, nếu phải biết Giang Nham có bạn lâu năm, Lâm Diễm quả thực nghĩ đến Giang Nham có ý tứ gì đó với .
      , tôi lần đầu tiên nhìn thấy Lâm liền cảm thấy rất có duyên phận, chính là cái loại vừa gặp thương… , chính là cái loại . . . ờ hình dung như thế nào đây, giống như trước kia từng gặp rồi.”
      Lâm Diễm nghĩ nghĩ: “Có thể là do khuôn mặt giống tôi quá phổ biến chăng?”
      “Làm sao có thể.” Giang Nham rót cho Lâm Diễm ly trà, ngữ khí ân cần, “Nếu khuôn mặt Lâm mà còn gọi là phổ biến, vậy những đường kia biết thế nào…”
      Lâm Diễm mím môi bật cười, Giang Nham cười nhìn Lâm Diễm: “Ai nha, có thể cảm thấy con người của tôi có chút lỗ mãng, kỳ tôi ở trước mặt người khác cũng nhiều, tôi tình muốn cùng Lâm tiểu thư làm bạn bè.”
      “Nếu làm bạn, gọi tôi Lâm Diễm là được rồi.”Lâm Diễm cầm lấy chén trà Giang Nham đưa nhấp ngụm.
      vậy sao, biết vậy tôi sớm hơn.” Trong giọng Giang Nham mang chút kích động, “Vậy cũng thể cứ gọi tôi là Giang công tử ,tôi nào có là công tử cái gì, mẹ tôi đức hạnh này của tôi chỉ đáng 24K vàng ròng Trung Quốc.”
      Lâm Diễm bị Giang Nham chọc cười , đúng lúc này, thanh phía sau vang lên, là Trương Mộ Mộ.
      “Giang Nham, mấy ngày thấy, hóa ra là ở đây hẹn hò với người đẹp?”
      Lâm Diễm tay cầm chén trà, ngón tay cứng ngắc.
      “Chị quản cũng nhiều, thừa thời gian chị lo mà quản chồng chị và đứa con .” Giang Nham với Trương Mộ Mộ với ngữ điệu chút cũng khách khí, như là từ cùng nhau lớn lên hề kiêng kị.
      Trương Mộ Mộ cười hớ hớ, nghiêng đầu nhìn Lâm Diễm, sau đó rời , giống như căn bản hề nhận ra Lâm Diễm.
      “Ai, chị ta tính tình cứ như vậy, cuồng muốn chết.”Giang Nham đợi sau khi Trương Mộ Mộ rời mới với .
      Lâm Diễm cười trừ, vừa mới rồi thời gian quá lâu, trong lòng bàn tay toàn bộ đều là mồ hôi .
      Giang Nham tiếp tục tiếp: “Từ liền ỷ vào ba mẹ tôi quý chị ta, tìm mọi cách ức hiếp tôi.”
      ?”Lâm Diễm .
      “Đúng vậy, kỳ tôi cảm thấy ba mẹ tôi hiểu nhất là chị ta.” Giang Nham muốn lại thôi, do dự mãi vẫn ra, “ biết đâu, từ đầu tôi từng có chị , sau lại bị bọn buôn người giết con tin , Trương Mộ Mộ cùng tuổi với chị tôi, ba chị ta trước là cấp dưới của ba tôi, trước kia ở cùng khu với chúng tôi , bởi vì tầng quan hệ này ba mẹ tôi đối với chị ta đặc biệt tốt, coi như là con .”
      “Tôi rất lấy làm tiếc cho .”Lâm Diễm .
      Giang Nham hung hăng nắm chặt tay: “Những người đó đều đáng chết, lúc ấy chị tôi còn như vậy, tại sao chúng nỡ hạ thủ được…”
      “Đừng đau lòng nữa, chị ấy cũng qua đời.” Lâm Diễm an ủi .
      Giang Nham gật gật đầu: “Để chê cười rồi, tán gẫu nữa, chúng ta chuyện cụ thể hợp đồng .”
      Lâm Diễm: “Được.”
      ——
      Nhan Thư Đông mấy ngày nay vẫn còn giận dỗi, bởi vì cảm thấy Lâm Diễm lừa gạt nó, nhưng mỗi lần Lâm Diễm tới đón nó như hôm nay nó đều hủy trận bóng với mấy bạn học, nhìn thấy cũng chủ động cầm tay , chỉ là còn tức giận gọi là “Kẻ lừa đảo” .
      “Kẻ lừa đảo, buổi tối con muốn ăn món hôm kia mẹ làm cho con.”
      “Hôm nay chúng ta ăn món đó.” Lâm Diễm nắm tay con , “Chúng ta ăn thịt vịt được ?”
      “Mẹ tàn nhẫn.”Nhan Thư Đông .
      Lâm Diễm ngờ là do nguyên nhân này, suy nghĩ có nên về nhà đem con vịt trong tủ lạnh ra , Nhan Thư Đông mở miệng : “Vậy mẹ buổi tối thịt làm món gì?”
      “Nấu cháo nha.”
      , con muốn thịt kho tàu.”
      “Mẹ đây cần phải cẩn thận nghiên cứu thịt kho tàu là kho như thế nào …” Lâm Diễm cười tủm tỉm .
      “Mẹ nuốt lời?”Nhan Thư Đông có điểm tiếc nuối.
      “Làm sao có thể, mẹ là mẹ siêu cấp toàn năng nha.”
      Nhan Thư Đông yên lặng quay đầu, nhếch miệng nở nụ cười.

      Cơm chiều với món thịt vịt kho lâu, Lâm Diễm sợ Nhan Thư Đông đói bụng, nhớ tới hôm nay mua túi đồ ăn vặt lớn, vội vàng đặtlên bàn cơm.
      “Đói bụng , ăn trước ít đồ ăn vặt…”
      Nhan Thư Đông rất ít ăn đồ ăn vặt, nhìn thấy Lâm Diễm bỏ ra túi đồ ăn vặt, ánh mắt đều mấy hứng thú, bất quá miệng lại : “Loại nào ăn ngon nhất đây?”
      “Có thể là cái này .” Lâm Diễm cũng rất ít mua đồ ăn vặt, lôi bên trong túi ra gói khoai chiên, “Trước nếm thử món này .”
      “Được rồi.”Nhan Thư Đông có chút miễn cưỡng.
      Lâm Diễm cười cười quay trở lại phòng bếp tiếp tục nấu cơm, chuẩn bị tốt mâm đồ ăn ngon, canh tỏa mùi bốn phía, mở nắp hương vị tỏa ra, sau đó quay đầu nhìn Đông Đông, nó ăn gần hết nửa gói khoai tây, sau đó còn liếm liếm đầu ngón tay.

      Nhan Thư Đông buổi tối ngủ hơi sớm, đại khái là buổi chiều học thể dục có trận đá cầu, trước khi ngủ Nhan Thư Đông còn kể chiến tích trận bóng với , hồi liền ngủ mất.
      Lâm Diễm từ giường đứng lên, lúc đến phòng khách tìm di động thời phát bát còn chưa rửa, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh mở cửa.
      Lâm Diễm biết Nhan Tầm Châu có chìa khóa cửa, cởi cái bao tay ra khỏi phòng bếp, Nhan Tầm Châu ngồi ở sô pha, thấy mở miệng: “Tôi chưa ăn cơm chiều.”
      Lâm Diễm mặt chút thay đổi: “Tôi rửa bát rồi.”
      Nhan Tầm Châu ôm Lâm Diễm đến cái phòng khác, phòng này lúc trước là Nghiêm Kha ngủ, Lâm Diễm sau đó thu dọn lại biến thành gian thư phòng có thể nghỉ ngơi.
      Bên trong bày chiếc giường gỗ , Nhan Tầm Châu khó nhịn đem Lâm Diễm đặt ở giường gỗ, Lâm Diễm mở miệng: “Tôi hôm nay gặp vợ …”

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 25.
      Edit: Snow
      Beta: Rika
      Lâm Diễm cũng biết mình nhắc đến Trương Mộ Mộ làm cái gì, kỳ cũng nên trông cậy nghe được từ miệng Nhan Tầm Châu cái gì dễ nghe, tựa như có số việc, nghĩ đến cách có thể nhờ người khác, cuối cùng lại vẫn chỉ có thể dựa vào chính .
      “Gần đây thường cùng người của Giang gia nhỉ?” Nhan Tầm Châu quan tâm đề tài của Trương Mộ Mộ, tay trái của muốn tiến vào bên trong quần áo của Lâm Diễm, khi bàn tay nóng ấm chạm vào thân thể của , lạnh lẽo da thịt khiến cảm thấy thích muốn nuông tay, qua lúc, đem Lâm Diễm dứt khoát bế đứng lên, chỉ cần dùng chút lực là có thể đem cả người Lâm Diễm nâng lên.
      rất gầy, Nhan Tầm Châu suy nghĩ.
      “Đúng vậy.” Lâm Diễm hy vọng toàn bộ quá trình nhanh chóng kết thúc, bởi vì Đông Đông vẫn còn ngủ ở cách vách, cũng hy vọng động tác của Nhan Tầm Châu quá lớn, cho nên nhíu mày câu “ chút.”
      Ánh mắt Nhan Tầm Châu hiểm nhìn , sau đó Lâm Diễm mới phát trong lời của có ý nghĩa khác, chính là lười cùng Nhan Tầm Châu đấu võ mồm, liền nghiêng đầu trầm mặc câu nào.
      Căn phòng yên tĩnh, Nhan Tầm Châu cúi đầu hôn lên vành tai Lâm Diễm, tinh tế khẽ liếm mút.
      Lần đầu tiên, Nhan Tầm Châu có kiên nhẫn làm màn dạo đầu này, trong lòng Lâm Diễm thấy phiền chán, đúng lúc này, Nhan Tầm Châu đè bả vai Lâm Diễm, ánh mắt nhìn chằm chằm đừng cầu dứt.”
      Lâm Diễm nở nụ cười, thanh ồm ồm “Tôi chỉ có cầu.”
      cầu gì?” Nhan Tầm Châu hỏi, ngón tay thon dài di động qua lại.
      “Đổi người đàn ông khác.” Lâm Diễm thẳng thắn, ánh mắt mang theo khiêu khích, sau đó cảm thấy trước ngực tê rần, Nhan Tầm Châu cư nhiên lại cắn .
      lại dám nghĩ đến đổi người đàn ông khác, chờ tôi chết rồi sau.” Nhan Tầm Châu độc ác đứng lên căn bản phải người, Nhan Tầm Châu nâng đầu gối Lâm Diễm lên, dễ dàng bị chế trụ, tiếp theo liền hung hăng vào trong .
      Ở nơi này làm chuyện đó so với mấy ngày hôm trước đều dài hơn, Nhan Tầm Châu khác với bình thường, lúc này rất kiên nhẫn, cuối cùng vẫn là Lâm Diễm giọng thúc giục chấm dứt, nhưng là sau khi chấm dứt cũng lập tức ra, Lâm Diễm phát hỏa “Tôi muốn tắm rửa”.
      Nhan Tầm Châu khẽ cử động, Lâm Diễm mẫn cảm phát bên trong lại nóng rực bành trướng đứng lên, có điểm khó chịu muốn trốn tránh, Nhan Tầm Châu đem tựa vào ngực mình, cúi đầu nhìn Lâm Diễm bài xích mình, sau đó bứt ra.
      Lâm Diễm tắm rửa xong nghĩ cùng Đông Đông ngủ phòng, có số việc tránh được nên tránh, cũng thể ở trước mắt đứa như thế.
      Lúc Nhan Tầm Châu ra thấy Lâm Diễm tựa sô pha ngủ, khuỷu tay để sô pha nâng đầu. Nhìn ngủ là mệt mỏi, ánh mắt thản nhiên, lông mi dài.
      Nhan Tầm Châu ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trời rạng sang, sau đó ra ngoài phòng khách ôm lấy Lâm Diễm hướng về phía phòng ngủ, người bị ôm lấy có khả năng cảm giác được gì, Lâm Diễm bị Nhan Tầm Châu làm tỉnh, nhưng mở miệng chuyện, sợ đánh thức Nhan Thư Đông, trợn tròn mắt nhếch môi mặc kệ Nhan Tầm Châu ôm về phòng.
      Nhan Tầm Châu đem Lâm Diễm đến căn phòng bên cạnh, sau đó liền rời làm cho Lâm Diễm vô cùng vừa lòng, chính là chiếc giường này vẫn còn lưu lại hương vị hoan ái, Lâm Diễm ngủ được, đứng lên thay ga trải giường mới sau đó mới lần nữa lên giường,
      Hôm sau, Lâm Diễm bị Nhan Thư Đông đánh thức, bởi vì đêm qua quên đặt đồng hồ báo thức nên ngủ quên. Nhan Thư Đông vào phòng ghé vào đầu giường “ Kẻ lừa đảo, mau đưa con đến trường, trễ học mất…”
      Lâm Diễm cảm thấy thực có lỗi, đường đưa Nhan Thư Đông đến trường liên tục xin lỗi, Nhan Thư Đông lớn tiếng sao “Con ra hi vọng mẹ ngủ trễ thêm chút nữa, như thế con phải đến trường.”
      “Haha, con có ý nghĩ là tuyệt.” Lâm Diễm sờ sờ đầu con trai.
      “Con trai mẹ đương nhiên là tuyệt.” Nhan Thư Đông cười, Lâm Diễm nhìn mặt con trai càng ngày cười càng nhiều, trong lòng cũng thực vui vẻ, kỳ đứa trẻ này vô cùng lanh lợi, đứa trẻ bởi vì có chiếc xe mới mà tươi cười nhưng lại bởi vì viên đường mà lộ ra vẻ mặt sung sướng.
      Nhan Thư Đông nắm cửa xe taxi hỏi “ Mẹ vì sao tối qua phải sang phòng khác ngủ?”
      Lâm Diễm vẻ mặt xấu hổ, biết phải trả lời như thế nào, nhưng ra Nhan Thư Đông lại tự “ Cũng đúng, nam nữ thụ thụ bất thân mà.’
      Lâm Diễm “Ừ.”
      Giang Nham cùng Lâm Diễm ký kết hợp đồng, sảng khoái thanh toán tiền đặt cọc sau đó lại vội vàng tới xưởng.
      Trong khoảng thời gian này , Lâm Diễm bắt đầu tìm nữ sinh thanh tú, bởi vì kiện này là điểm nóng, hơn nữa lại là trang phục của “Quang Hỏa”, mấy ngày nay thông tin mạng lan truyền rất nhanh. Đứng đầu các diễn đàn, trang phục của Lâm Diễm các BBS được thảo luận nóng sốt, mấy ngày tuyển dụng chấm dứt, trừ bỏ BBS, mấy nhà xuất bản báo chí cùng tạp chí đều đăng tin có cuộc thi về sắc đẹp của sinh viên trường cao đẳng, đây là tin quảng cáo vô cùng tốt, trang phục của “Quang Hỏa” còn chưa chính thức vào thị trường, danh tiếng nhất định.
      nghiệp bắt đầu có khởi sắc, cả người Lâm Diễm thần thái cũng trở nên khác thường, trừ bỏ buổi tối lúc đối mặt với Nhan Tầm Châu.
      Nhan Tầm Châu đối với việc công việc của Lâm Diễm cũng mặc kệ có ý muốn hỗ trợ, lúc trước cho tự do, làm được.
      Lâm Diễm có sắc có tài, buổi tối nhận được điện thoại muốn phỏng vấn của chương trình radio, biết đây là cơ hội tốt nhưng là vẫn phải cự tuyệt.
      Ngày hôm sau, Giang Nham gọi điện thoại cho Lâm Diễm “Lâm Diễm, em làm sao lại cự tuyệt phỏng vấn của radio?”
      Hóa ra, việc phỏng vấn ở radio là Giang Nham giúp đỡ liên hệ, Lâm Diễm cười giải thích “ có gì, tôi là người sợ màn ảnh, tôi lên được tivi.”
      “”Cũng đúng.” Giang Nham nghĩ nghĩ “Em xinh đẹp, lên tivi bọn họ khẳng định chỉ chú ý đến người chứ chú ý đến trang phục của em, chừng em còn có thể bị quấy rầy, đây là tôi suy nghĩ chu đáo, như vậy , lần khác tôi an bài cho em với tạp chí, chúng ta lên tivi, liền làm bài phỏng vấn, lại chụp vài mẫu trang phục đưa lên, thuận tiện làm bài tuyên truyền.”
      Lâm Diễm phát Giang Nham quả có tài, người mặc dù có chút phong thái, tật xấu của công tử nhà giàu nhưng là đối với công việc vô cùng tốt, biết nhìn trước nhìn sau.
      Trước đó hai ngày, , Từ Gia Luân cùng Giang Nham ăn cơm, bữa ăn Giang Nham còn dẫn theo bạn , xinh đẹp trẻ tuổi trước học nhạc tại đại học S, sau khi tốt nghiệp vào làm ở dàn nhạc violon nhưng sau đó hai ngày bởi vì chịu nổi mà từ chức.
      Lúc ăn cơm Giang Nham đối với bạn “Nếu từ chức, chúng ta liền kết hôn, cho em trở thành Giang phu nhân.”
      “Giang Nham, em rất nhiều lần, em đạt được ước mơ kết hôn.”
      Giang Nham cười “Tùy em thôi, coi như chưa gì.”
      bàn cơm khí có chút xấu hổ, Từ Gia Luân cười hì hì ngắt lời “ Bây giờ còn lưu hành hôn nhân sao? Ai cũng hôn nhân là nấm mồ của tình , các người còn trẻ như thế sao lại muốn kết hôn, tôi đây thành ông già rồi mà vẫn còn đơn.”
      “Từ thiếu bao nhiêu tuổi?” Bạn Giang Nham hỏi.
      Từ Gia Luân nghiêng đầu nhìn Lâm Diễm, dùng đũa gắp cho phần thức ăn sau đó trả lời “Hai mươi chín.”
      Lâm Diễm nhìn thức ăn trong bát quay sang Từ Gia Luân “Cảm ơn.”
      “Hai mươi chín làm gì già , nam nhân bốn mươi mốt chi hoa đậu.”
      Từ Gia Luân hé miệng cười, bạn Giang Nham ngược lại quay sang hỏi tuổi Lâm Diễm, kết quả bị Giang Nham ngăn cản “ Sao em nhiều vậy?”
      “Em muốn hỏi chút mà.”
      “Tôi cũng hai mươi chín” Lâm Diễm .
      “Thực nhìn ra, em nghĩ chị mới chỉ hai mươi lăm.”
      Lâm Diễm phải ngốc, cơm còn chưa ăn xong liền cảm giác được bạn Giang Nham đối với mình có địch ý, khả năng gần nhất là dạo gần đây cùng với Giang Nham hợp tác, vốn tưởng có chuyện gì.
      –––––––––––––––––
      “ Nếu tôi tại có bạn , tôi nghĩ là em ghen, Lâm Diễm đây bộ dạng vô cùng xinh đẹp, em có tán thành quan điểm của tôi ?” Từ Gia Luân đường đưa Lâm Diễm đột nhiên hỏi như vậy.
      Lâm Diễm bị Từ Gia Luân hỏi có chút quẫn bách, đứng lên, cười “ Tôi tại sắp thành bà già.”
      “Em nha!” Từ Gia Luân mỉm cười, trong mắt lóe sáng, ngữ khí mang theo chút sủng nịnh “Cái gì bà già, em nghĩ lòng khen em sao, em cần phải tự ti, hay đây gọi là giả vờ khiêm tốn?”
      Lâm Diễm tựa vào ghế, cùng Từ Gia Luân giỡn “Đúng vậy, tôi chính là muốn chọc mọi người cười”
      khen em cả đời, em có muốn ?” Từ Gia Luân quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Diễm.
      Nụ cười mặt Lâm Diễm cứng lại “ Muốn chứ, nếu như về sau sợ gia đình bất hòa.”
      “Haha” Từ Gia Luân tiếp tục đề tài này, đồng thời đưa Lâm Diễm đến dưới lầu, sau đó nhìn lên lầu rồi rời .
      Lâm Diễm lên lầu, theo bản năng mắt nhìn sô pha, đêm nay Nham Tầm Châu đến, Lâm Diễm thở ra hơi, sau đó bắt đầu thu dọn giặt giũ quần áo hôm qua Đông Đông thay ra.
      Lâm Diễm lục trong túi áo khoác thấy hai cục băng, lấy ra là đồ chơi, đem chúng cẩn thận lấy ra sau đó đem quần áo bỏ vào máy giặt.
      Đồ lót tất cả đều giặt bằng tay, sau khi thu dọn xong nhìn căn phòng lượt liền nhìn thấy đồ lót trắng của Nhan Tầm Châu, sau đó Lâm Diễm lại nhớ đến chuyện nghe được trong nhà giam.
      Lúc trước, trong phòng giam của lúc đó là người phụ nữ mưu sát chồng, chồng là nhân viên bình thường, bởi vì bên ngoài hay dùng bạo lực gia đình mà bị đưa vào nhà giam.
      Có người cùng Lâm Diễm chuyện xưa của , trong đó bao gồm cả việc giam chồng cùng tiểu tam, ví dụ như có lần nhận được bưu kiện, bên trong chính là quần lót của chồng , lúc ấy liền ghê tởm nôn ra.
      Lâm Diễm đem quần lót của Nham Tầm Châu để ở thùng rác, sau khi giặt xong quần áo xuống lầu đổ rác, xung quanh có mấy đôi nam nữ dạo, nắm tay dạo bước chậm, thoạt nhìn cũng thấy vô cùng lãng mạn.
      Lâm Diễm sau khi đổ rác xong lên lầu mới nhớ ra chuyện liền đến hiệu thuốc ở cạnh nhà.
      Lâm Diễm ở hiệu thuốc tìm lâu mới thấy thuốc tránh thai cùng áo mưa (BCS đó). lấy hộp áo mưa cùng hộp thuốc tránh thai, lúc tính tiền, thu ngân nhìn nhiều hơn cái.
      “Tổng cộng 108 đồng.”
      Lâm Diễm thanh toán tiền, đúng lúc này thanh quen thuộc ở phía sau vang lên “Lâm Diễm?”
      Lâm Diễm quay đầu, là Lý Đường.
      Lý Đường cầm trong tay hai hộp thuốc bổ, lúc ra nhìn giải thích “ Tôi có vị giáo sư dạy đại học ở gần đây, nghe thầy bị bệnh, tôi đến đây thăm thầy.”
      Lâm Diễm thể tưởng tượng được Lý Đường học ở đại học S, cúi đầu nhìn hộp thuốc bổ trong tay Lý Đường, gật đầu.
      “Em tại ở chỗ này?”
      Lâm Diễm gật đầu, sau đó mở miệng “Lý đội, tôi về trước.”
      “Ừ.”
      Lâm Diễm lên nhà đem cất hộp áo mưa cùng thuốc tránh thai, trong nhà có trẻ , mấy thứ này cần cất cẩn thận, Lâm Diễm nhìn toàn bộ căn phòng, kết quả nhìn thấy đôi giày nam.
      quay đầu, Nhan Tầm Châu ngồi ở bàn ăn cơm, trong tay cầm cái di động, ràng có khoảng cách với , nhưng thanh lạnh như băng lại ở gần trong gang tấc “ đâu?”
      Lâm Diễm đứng thẳng thân mình, lấy ra thuốc tránh thai cùng áo mưa đưa Nhan Tầm Châu xem “Muốn kiểm tra sao?”
      Nhan Tầm Châu vòng vo phía dưới, sau đó đứng lên “Vài ngày tới tôi có chút việc, Đông Đông theo .”
      Lâm Diễm “Ừ” tiếng, sau đó Nhan Tầm Châu lấy ở đâu ra chiếc chìa khóa “ lầu có phòng, ngày mai cùng Đông Đông chuyển đến phòng lầu .
      Lâm Diễm chuyện
      Nhan Tầm Châu “Câm điếc?”
      Mấy ngày nay Lâm Diễm vẫn nghe được lầu truyền đến thanh sửa chữa, hóa ra chủ nhân căn phòng bên lại là Nhan tầm Châu.
      Căn phòng bên thoạt nhìn với căn phòng của giống nhau như đúc, kỳ cửa sổ thủy tinh tất cả đều thay đổi, thủy tinh đều được thay thành thủy tinh công nghiệp chống đạn.
      Bài trí bên trong cơ bản giống với căn phòng dưới lầu của , nhưng tivi Nhan tầm Châu đổi thành tivi tinh thể lỏng.
      Hôm trước Nhan Tầm Châu còn châm chọc cái tivi của “Loại tivi lỗi thời này cũng chỉ có còn dùng.”

      Lúc Lâm Diễm ngồi ở sô pha xem tài liệu “ Buổi tối cùng tôi ra ngoài chút.” Nhan Tầm Châu với .
      “Ngại quá, tôi buồn ngủ.”
      “Lâm Diễm, hẳn biết tính cách của tôi, càng chống lại tôi, tôi càng có khả năng chán .”
      Nhan Tầm Châu đưa Lâm Diễm đến buổi liên hoan với những người em, Nhan Tầm Châu bao toàn bộ quán ăn đêm, lúc Lâm Diễm cùng Nhan tầm Châu đến, bên trong mọi người chọn đồ ăn.
      Lâm Diễm hôm nay mặc bộ tây trang, đám em trước mặt nhìn có vẻ ngạc nhiên, sau đó Nhan Tầm Châu đem xuống dưới, dẫn đến trước mặt người “Xuân tử, giúp ấy đổi trang phục.”

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 25.
      Edit: Snow
      Beta: Rika
      Lâm Diễm cũng biết mình nhắc đến Trương Mộ Mộ làm cái gì, kỳ cũng nên trông cậy nghe được từ miệng Nhan Tầm Châu cái gì dễ nghe, tựa như có số việc, nghĩ đến cách có thể nhờ người khác, cuối cùng lại vẫn chỉ có thể dựa vào chính .
      “Gần đây thường cùng người của Giang gia nhỉ?” Nhan Tầm Châu quan tâm đề tài của Trương Mộ Mộ, tay trái của muốn tiến vào bên trong quần áo của Lâm Diễm, khi bàn tay nóng ấm chạm vào thân thể của , lạnh lẽo da thịt khiến cảm thấy thích muốn nuông tay, qua lúc, đem Lâm Diễm dứt khoát bế đứng lên, chỉ cần dùng chút lực là có thể đem cả người Lâm Diễm nâng lên.
      rất gầy, Nhan Tầm Châu suy nghĩ.
      “Đúng vậy.” Lâm Diễm hy vọng toàn bộ quá trình nhanh chóng kết thúc, bởi vì Đông Đông vẫn còn ngủ ở cách vách, cũng hy vọng động tác của Nhan Tầm Châu quá lớn, cho nên nhíu mày câu “ chút.”
      Ánh mắt Nhan Tầm Châu hiểm nhìn , sau đó Lâm Diễm mới phát trong lời của có ý nghĩa khác, chính là lười cùng Nhan Tầm Châu đấu võ mồm, liền nghiêng đầu trầm mặc câu nào.
      Căn phòng yên tĩnh, Nhan Tầm Châu cúi đầu hôn lên vành tai Lâm Diễm, tinh tế khẽ liếm mút.
      Lần đầu tiên, Nhan Tầm Châu có kiên nhẫn làm màn dạo đầu này, trong lòng Lâm Diễm thấy phiền chán, đúng lúc này, Nhan Tầm Châu đè bả vai Lâm Diễm, ánh mắt nhìn chằm chằm đừng cầu dứt.”
      Lâm Diễm nở nụ cười, thanh ồm ồm “Tôi chỉ có cầu.”
      cầu gì?” Nhan Tầm Châu hỏi, ngón tay thon dài di động qua lại.
      “Đổi người đàn ông khác.” Lâm Diễm thẳng thắn, ánh mắt mang theo khiêu khích, sau đó cảm thấy trước ngực tê rần, Nhan Tầm Châu cư nhiên lại cắn .
      lại dám nghĩ đến đổi người đàn ông khác, chờ tôi chết rồi sau.” Nhan Tầm Châu độc ác đứng lên căn bản phải người, Nhan Tầm Châu nâng đầu gối Lâm Diễm lên, dễ dàng bị chế trụ, tiếp theo liền hung hăng vào trong .
      Ở nơi này làm chuyện đó so với mấy ngày hôm trước đều dài hơn, Nhan Tầm Châu khác với bình thường, lúc này rất kiên nhẫn, cuối cùng vẫn là Lâm Diễm giọng thúc giục chấm dứt, nhưng là sau khi chấm dứt cũng lập tức ra, Lâm Diễm phát hỏa “Tôi muốn tắm rửa”.
      Nhan Tầm Châu khẽ cử động, Lâm Diễm mẫn cảm phát bên trong lại nóng rực bành trướng đứng lên, có điểm khó chịu muốn trốn tránh, Nhan Tầm Châu đem tựa vào ngực mình, cúi đầu nhìn Lâm Diễm bài xích mình, sau đó bứt ra.
      Lâm Diễm tắm rửa xong nghĩ cùng Đông Đông ngủ phòng, có số việc tránh được nên tránh, cũng thể ở trước mắt đứa như thế.
      Lúc Nhan Tầm Châu ra thấy Lâm Diễm tựa sô pha ngủ, khuỷu tay để sô pha nâng đầu. Nhìn ngủ là mệt mỏi, ánh mắt thản nhiên, lông mi dài.
      Nhan Tầm Châu ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trời rạng sang, sau đó ra ngoài phòng khách ôm lấy Lâm Diễm hướng về phía phòng ngủ, người bị ôm lấy có khả năng cảm giác được gì, Lâm Diễm bị Nhan Tầm Châu làm tỉnh, nhưng mở miệng chuyện, sợ đánh thức Nhan Thư Đông, trợn tròn mắt nhếch môi mặc kệ Nhan Tầm Châu ôm về phòng.
      Nhan Tầm Châu đem Lâm Diễm đến căn phòng bên cạnh, sau đó liền rời làm cho Lâm Diễm vô cùng vừa lòng, chính là chiếc giường này vẫn còn lưu lại hương vị hoan ái, Lâm Diễm ngủ được, đứng lên thay ga trải giường mới sau đó mới lần nữa lên giường,
      Hôm sau, Lâm Diễm bị Nhan Thư Đông đánh thức, bởi vì đêm qua quên đặt đồng hồ báo thức nên ngủ quên. Nhan Thư Đông vào phòng ghé vào đầu giường “ Kẻ lừa đảo, mau đưa con đến trường, trễ học mất…”
      Lâm Diễm cảm thấy thực có lỗi, đường đưa Nhan Thư Đông đến trường liên tục xin lỗi, Nhan Thư Đông lớn tiếng sao “Con ra hi vọng mẹ ngủ trễ thêm chút nữa, như thế con phải đến trường.”
      “Haha, con có ý nghĩ là tuyệt.” Lâm Diễm sờ sờ đầu con trai.
      “Con trai mẹ đương nhiên là tuyệt.” Nhan Thư Đông cười, Lâm Diễm nhìn mặt con trai càng ngày cười càng nhiều, trong lòng cũng thực vui vẻ, kỳ đứa trẻ này vô cùng lanh lợi, đứa trẻ bởi vì có chiếc xe mới mà tươi cười nhưng lại bởi vì viên đường mà lộ ra vẻ mặt sung sướng.
      Nhan Thư Đông nắm cửa xe taxi hỏi “ Mẹ vì sao tối qua phải sang phòng khác ngủ?”
      Lâm Diễm vẻ mặt xấu hổ, biết phải trả lời như thế nào, nhưng ra Nhan Thư Đông lại tự “ Cũng đúng, nam nữ thụ thụ bất thân mà.’
      Lâm Diễm “Ừ.”
      Giang Nham cùng Lâm Diễm ký kết hợp đồng, sảng khoái thanh toán tiền đặt cọc sau đó lại vội vàng tới xưởng.
      Trong khoảng thời gian này , Lâm Diễm bắt đầu tìm nữ sinh thanh tú, bởi vì kiện này là điểm nóng, hơn nữa lại là trang phục của “Quang Hỏa”, mấy ngày nay thông tin mạng lan truyền rất nhanh. Đứng đầu các diễn đàn, trang phục của Lâm Diễm các BBS được thảo luận nóng sốt, mấy ngày tuyển dụng chấm dứt, trừ bỏ BBS, mấy nhà xuất bản báo chí cùng tạp chí đều đăng tin có cuộc thi về sắc đẹp của sinh viên trường cao đẳng, đây là tin quảng cáo vô cùng tốt, trang phục của “Quang Hỏa” còn chưa chính thức vào thị trường, danh tiếng nhất định.
      nghiệp bắt đầu có khởi sắc, cả người Lâm Diễm thần thái cũng trở nên khác thường, trừ bỏ buổi tối lúc đối mặt với Nhan Tầm Châu.
      Nhan Tầm Châu đối với việc công việc của Lâm Diễm cũng mặc kệ có ý muốn hỗ trợ, lúc trước cho tự do, làm được.
      Lâm Diễm có sắc có tài, buổi tối nhận được điện thoại muốn phỏng vấn của chương trình radio, biết đây là cơ hội tốt nhưng là vẫn phải cự tuyệt.
      Ngày hôm sau, Giang Nham gọi điện thoại cho Lâm Diễm “Lâm Diễm, em làm sao lại cự tuyệt phỏng vấn của radio?”
      Hóa ra, việc phỏng vấn ở radio là Giang Nham giúp đỡ liên hệ, Lâm Diễm cười giải thích “ có gì, tôi là người sợ màn ảnh, tôi lên được tivi.”
      “”Cũng đúng.” Giang Nham nghĩ nghĩ “Em xinh đẹp, lên tivi bọn họ khẳng định chỉ chú ý đến người chứ chú ý đến trang phục của em, chừng em còn có thể bị quấy rầy, đây là tôi suy nghĩ chu đáo, như vậy , lần khác tôi an bài cho em với tạp chí, chúng ta lên tivi, liền làm bài phỏng vấn, lại chụp vài mẫu trang phục đưa lên, thuận tiện làm bài tuyên truyền.”
      Lâm Diễm phát Giang Nham quả có tài, người mặc dù có chút phong thái, tật xấu của công tử nhà giàu nhưng là đối với công việc vô cùng tốt, biết nhìn trước nhìn sau.
      Trước đó hai ngày, , Từ Gia Luân cùng Giang Nham ăn cơm, bữa ăn Giang Nham còn dẫn theo bạn , xinh đẹp trẻ tuổi trước học nhạc tại đại học S, sau khi tốt nghiệp vào làm ở dàn nhạc violon nhưng sau đó hai ngày bởi vì chịu nổi mà từ chức.
      Lúc ăn cơm Giang Nham đối với bạn “Nếu từ chức, chúng ta liền kết hôn, cho em trở thành Giang phu nhân.”
      “Giang Nham, em rất nhiều lần, em đạt được ước mơ kết hôn.”
      Giang Nham cười “Tùy em thôi, coi như chưa gì.”
      bàn cơm khí có chút xấu hổ, Từ Gia Luân cười hì hì ngắt lời “ Bây giờ còn lưu hành hôn nhân sao? Ai cũng hôn nhân là nấm mồ của tình , các người còn trẻ như thế sao lại muốn kết hôn, tôi đây thành ông già rồi mà vẫn còn đơn.”
      “Từ thiếu bao nhiêu tuổi?” Bạn Giang Nham hỏi.
      Từ Gia Luân nghiêng đầu nhìn Lâm Diễm, dùng đũa gắp cho phần thức ăn sau đó trả lời “Hai mươi chín.”
      Lâm Diễm nhìn thức ăn trong bát quay sang Từ Gia Luân “Cảm ơn.”
      “Hai mươi chín làm gì già , nam nhân bốn mươi mốt chi hoa đậu.”
      Từ Gia Luân hé miệng cười, bạn Giang Nham ngược lại quay sang hỏi tuổi Lâm Diễm, kết quả bị Giang Nham ngăn cản “ Sao em nhiều vậy?”
      “Em muốn hỏi chút mà.”
      “Tôi cũng hai mươi chín” Lâm Diễm .
      “Thực nhìn ra, em nghĩ chị mới chỉ hai mươi lăm.”
      Lâm Diễm phải ngốc, cơm còn chưa ăn xong liền cảm giác được bạn Giang Nham đối với mình có địch ý, khả năng gần nhất là dạo gần đây cùng với Giang Nham hợp tác, vốn tưởng có chuyện gì.
      –––––––––––––––––
      “ Nếu tôi tại có bạn , tôi nghĩ là em ghen, Lâm Diễm đây bộ dạng vô cùng xinh đẹp, em có tán thành quan điểm của tôi ?” Từ Gia Luân đường đưa Lâm Diễm đột nhiên hỏi như vậy.
      Lâm Diễm bị Từ Gia Luân hỏi có chút quẫn bách, đứng lên, cười “ Tôi tại sắp thành bà già.”
      “Em nha!” Từ Gia Luân mỉm cười, trong mắt lóe sáng, ngữ khí mang theo chút sủng nịnh “Cái gì bà già, em nghĩ lòng khen em sao, em cần phải tự ti, hay đây gọi là giả vờ khiêm tốn?”
      Lâm Diễm tựa vào ghế, cùng Từ Gia Luân giỡn “Đúng vậy, tôi chính là muốn chọc mọi người cười”
      khen em cả đời, em có muốn ?” Từ Gia Luân quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Diễm.
      Nụ cười mặt Lâm Diễm cứng lại “ Muốn chứ, nếu như về sau sợ gia đình bất hòa.”
      “Haha” Từ Gia Luân tiếp tục đề tài này, đồng thời đưa Lâm Diễm đến dưới lầu, sau đó nhìn lên lầu rồi rời .
      Lâm Diễm lên lầu, theo bản năng mắt nhìn sô pha, đêm nay Nham Tầm Châu đến, Lâm Diễm thở ra hơi, sau đó bắt đầu thu dọn giặt giũ quần áo hôm qua Đông Đông thay ra.
      Lâm Diễm lục trong túi áo khoác thấy hai cục băng, lấy ra là đồ chơi, đem chúng cẩn thận lấy ra sau đó đem quần áo bỏ vào máy giặt.
      Đồ lót tất cả đều giặt bằng tay, sau khi thu dọn xong nhìn căn phòng lượt liền nhìn thấy đồ lót trắng của Nhan Tầm Châu, sau đó Lâm Diễm lại nhớ đến chuyện nghe được trong nhà giam.
      Lúc trước, trong phòng giam của lúc đó là người phụ nữ mưu sát chồng, chồng là nhân viên bình thường, bởi vì bên ngoài hay dùng bạo lực gia đình mà bị đưa vào nhà giam.
      Có người cùng Lâm Diễm chuyện xưa của , trong đó bao gồm cả việc giam chồng cùng tiểu tam, ví dụ như có lần nhận được bưu kiện, bên trong chính là quần lót của chồng , lúc ấy liền ghê tởm nôn ra.
      Lâm Diễm đem quần lót của Nham Tầm Châu để ở thùng rác, sau khi giặt xong quần áo xuống lầu đổ rác, xung quanh có mấy đôi nam nữ dạo, nắm tay dạo bước chậm, thoạt nhìn cũng thấy vô cùng lãng mạn.
      Lâm Diễm sau khi đổ rác xong lên lầu mới nhớ ra chuyện liền đến hiệu thuốc ở cạnh nhà.
      Lâm Diễm ở hiệu thuốc tìm lâu mới thấy thuốc tránh thai cùng áo mưa (BCS đó). lấy hộp áo mưa cùng hộp thuốc tránh thai, lúc tính tiền, thu ngân nhìn nhiều hơn cái.
      “Tổng cộng 108 đồng.”
      Lâm Diễm thanh toán tiền, đúng lúc này thanh quen thuộc ở phía sau vang lên “Lâm Diễm?”
      Lâm Diễm quay đầu, là Lý Đường.
      Lý Đường cầm trong tay hai hộp thuốc bổ, lúc ra nhìn giải thích “ Tôi có vị giáo sư dạy đại học ở gần đây, nghe thầy bị bệnh, tôi đến đây thăm thầy.”
      Lâm Diễm thể tưởng tượng được Lý Đường học ở đại học S, cúi đầu nhìn hộp thuốc bổ trong tay Lý Đường, gật đầu.
      “Em tại ở chỗ này?”
      Lâm Diễm gật đầu, sau đó mở miệng “Lý đội, tôi về trước.”
      “Ừ.”
      Lâm Diễm lên nhà đem cất hộp áo mưa cùng thuốc tránh thai, trong nhà có trẻ , mấy thứ này cần cất cẩn thận, Lâm Diễm nhìn toàn bộ căn phòng, kết quả nhìn thấy đôi giày nam.
      quay đầu, Nhan Tầm Châu ngồi ở bàn ăn cơm, trong tay cầm cái di động, ràng có khoảng cách với , nhưng thanh lạnh như băng lại ở gần trong gang tấc “ đâu?”
      Lâm Diễm đứng thẳng thân mình, lấy ra thuốc tránh thai cùng áo mưa đưa Nhan Tầm Châu xem “Muốn kiểm tra sao?”
      Nhan Tầm Châu vòng vo phía dưới, sau đó đứng lên “Vài ngày tới tôi có chút việc, Đông Đông theo .”
      Lâm Diễm “Ừ” tiếng, sau đó Nhan Tầm Châu lấy ở đâu ra chiếc chìa khóa “ lầu có phòng, ngày mai cùng Đông Đông chuyển đến phòng lầu .
      Lâm Diễm chuyện
      Nhan Tầm Châu “Câm điếc?”
      Mấy ngày nay Lâm Diễm vẫn nghe được lầu truyền đến thanh sửa chữa, hóa ra chủ nhân căn phòng bên lại là Nhan tầm Châu.
      Căn phòng bên thoạt nhìn với căn phòng của giống nhau như đúc, kỳ cửa sổ thủy tinh tất cả đều thay đổi, thủy tinh đều được thay thành thủy tinh công nghiệp chống đạn.
      Bài trí bên trong cơ bản giống với căn phòng dưới lầu của , nhưng tivi Nhan tầm Châu đổi thành tivi tinh thể lỏng.
      Hôm trước Nhan Tầm Châu còn châm chọc cái tivi của “Loại tivi lỗi thời này cũng chỉ có còn dùng.”

      Lúc Lâm Diễm ngồi ở sô pha xem tài liệu “ Buổi tối cùng tôi ra ngoài chút.” Nhan Tầm Châu với .
      “Ngại quá, tôi buồn ngủ.”
      “Lâm Diễm, hẳn biết tính cách của tôi, càng chống lại tôi, tôi càng có khả năng chán .”
      Nhan Tầm Châu đưa Lâm Diễm đến buổi liên hoan với những người em, Nhan Tầm Châu bao toàn bộ quán ăn đêm, lúc Lâm Diễm cùng Nhan tầm Châu đến, bên trong mọi người chọn đồ ăn.
      Lâm Diễm hôm nay mặc bộ tây trang, đám em trước mặt nhìn có vẻ ngạc nhiên, sau đó Nhan Tầm Châu đem xuống dưới, dẫn đến trước mặt người “Xuân tử, giúp ấy đổi trang phục.”

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 26
      Edit: Cherish Wang
      Beta: Rika
      Lâm Diễm có chút tâm tư nào cùng Nhan Tầm Châu ở đây tham gia cái loại dạ hội này, hơn nữa vừa vào lúc liền có cảm giác huyệt thái dương nhức nhối, cho nên lúc Xuân Tử nhiệt tình dẫn lên gian nghỉ ngơi thay quần áo bộ dạng Lâm Diễm trở nên phờ phạc, nhưng ra bên tai vẫn nghe được Xuân Tử bên cạnh “Mặc cái này đẹp.” “Mặc cái này cũng đẹp nữa” .
      Lâm Diễm hướng tầm mắt quét qua đám trang phục, quay đầu với Xuân Tử: “ ra ngoài trước , tôi tự chọn bộ, thay xong ra.”
      Xuân Tử tùy tiện: “Đều là nữ, sợ cái gì.”
      Lâm Diễm gì, Xuân Tử nhìn cái, hừ rồi ra đóng cửa lại.
      Lâm Diễm thay cái váy liền màu vàng nhạt, kiểu dáng là kiểu chữ V, Lâm Diễm ở đằng sau gáy thắt cái nơ con bướm, sau khi thắt xong cúi đầu vừa vặn mới phát váy có chút ngắn, chiều dài chỉ đủ che ngang đùi, làm miệng vết thương dán bang ở đầu gối lộ ra bên ngoài.
      Lâm Diễm bị thương ở đầu gối là vì ngày hôm qua lúc nghiệm hóa ở nhà xưởng thời điểm cẩn thận bị cái thùng đụng trúng làm rách da chảy máu, lúc ấy cùng còn có Từ Gia Luân, sau đó lập tức theo chủ nhiệm phân xưởng kia băng bó vết thương. Phòng thuốc của phân xưởng, ngón tay nữ công nhân thường bị thương khi may vá, cho nên nhóm của ông ta cơ bản đều chuẩn bị ít băng cá nhân.

      Lâm Diễm sau khi thay xong xuôi quần áo ra, Xuân Tử chẳng thấy mặt đâu, Lâm Diễm mắt nhìn bốn phía sau đó theo đường cũ về, đường gặp lại hai người từng chuyện với , Lâm Diễm cúi đầu.
      Lúc lướt qua, hai người đàn ông kia cùng hô lên câu: ” Chào Nhan.”
      Nhan Tầm Châu thèm liếc hai người đàn ông vừa huýt sáo, con ngươi đen bóng thầm toát ra đám lửa, lúc sau tuấn mâu chợt tắt, trực tiếp lên lầu ôm lấy thắt lưng Lâm Diễm, nghiêng đầu nhìn về phía cổ của mới phát người đeo loại trang sức nào cả.
      Như vậy vừa thấy, Nhan Tầm Châu mới nhớ tới trong khoảng thời gian này thực phát Lâm Diễm mang loại trang sức gì, nhưng hai ngày nay xem qua cổ tay có đeo chuỗi vòng đá thạch lựu.
      Trong trí nhớ Nhan Tầm Châu, kỳ trước kia Lâm Diễm cũng mấy khi trang điểm, khi đó còn kinh doanh châu báu trang sức, cách đoạn thời gian lại đem về thứ, mỗi lần sau khi trở về Lâm Diễm liền chọn lựa trong đám châu báu ấy, lúc tâm tình tốt đem mỗi thứ trang sức đeo lần, sau đó đeo qua rồi lại lau sạch bọn chúng thả lại vào hòm, theo như lời là: “Mấy thứ trang sức này, phụ nữ đeo đều giống nhau để ngắm là được rồi.”
      Lần đầu tiên đưa cho chiếc vòng cổ dùng đá khổng tước chế định mà thành, đá khổng tước rất lớn, làm xong chiếc vòng cổ sau đó còn đem khối đá khổng tước còn lại cho mài khối đá chèn giấy.
      Chẳng qua cái vòng cổ cùng kia cùng khối đá chèn giấy sớm biến mất thấy tăm hơi, Nhan Tầm Châu nhớ sau khi Lâm Diễm ngồi tù cũng có tìm, nhưng tại chính mình cũng nhớ nổi là để ở chỗ nào, có lẽ là quá nhiều chuyện xảy ra nhớ nỗi, có lẽ là căn bản muốn nhớ lại.

      Lâm Diễm theo Nhan Tầm Châu vào gian phòng, bên trong cả trai lẫn so với bên ngoài thoạt nhìn cũng khá bình thường, đủ loại chức vụ hỗn loạn, kỳ cái họ xem trọng nhất chính là quan niệm giai cấp, ai là lão đại,ai là tiểu đệ đều cần đặc biệt chú ý thân phận.
      Hôm nay là tiệc mừng đám cưới huynh đệ tốt trước đây của Nhan Tầm Châu, nếu là tiệc mừng cưới, mọi người chuyện nghe nhạc cố kỵ thân phận, lúc Nhan Tầm Châu mang theo Lâm Diễm ra, người đàn ông tinh mắt lập tức kêu lên: “Lão đại , tối hôm qua hưng trí tốt lắm, làm bị thương cả chị dâu.”
      Lâm Diễm nghe lắm cho nên nghĩ tối hôm qua Nhan Tầm Châu cũng có tới đây, đầu óc vòng vo nửa vòng cảm thấy câu này khả năng Trương Mộ Mộ, nhất định là như vậy, trong lòng càng cảm thấy buồn cười châm chọc.
      Sau đó Nhan Tầm Châu đêm ra nhìn lượt, tầm mắt quét qua miếng dán miệng vết thương đầu gối, mỉm cười: “Thằng nhóc, mắt nhìn đâu đấy.”
      Lâm Diễm theo tầm mắt Nhan Tầm Châu nhìn về phía đầu gối mình, lập tức liền hiểu được, sau đó bị Nhan Tầm Châu kéo đến ngồi xuống sô pha, sau đó tay phải Nhan Tầm Châu tùy ý động đến miệng vết đầu gối , mặt lộ vẻ thong dong sủng nịch tươi cười: “Sao đổi cái váy dài hơn chút .”
      “Ở đó cái váy này là dài nhất rồi .” Lâm Diễm như vậy, xem ra là muốn Nhan Tầm Châu đừng có hiểu lầm gì, Lâm Diễm chán muốn chết dựa vào sô pha nghịch di động.
      Thời đại bây giờ, cái di động đồ cổ của Lâm Diễm chỉ bị Từ Gia Luân cười nhạo, Nhan Thư Đông thế hệ 00 với cái điện thoại của cũng rất ý kiến, làm lúc đồng ý với Nhan Thư Đông chờ nghỉ hè buôn bán có lời liền dẫn nó công viên Disneyland chơi, Nhan Thư Đông liền khinh thường : “Chờ kiếm được tiền , vẫn là trước tiên tự đổi cho mẹ cái điện thoại .”
      Lâm Diễm tiến đến chỗ bọn họ, mà cầm di động nghịch trò chơi rắn ăn mồi, trò chơi này chơi mười mấy năm rồi cho nên mỗi lần có thể chơi được điểm rất cao, nhưng mà bảng điểm vị trí cao nhất lại bị Nhan Tầm Châu cướp mất, sau đó đắc ý dào dạt với : “Tiểu Diễm, mau tới chủ động hôn , đây chính là điều kiện đáp ứng .”
      Lúc Lâm Diễm chơi rắn ăn mồi, Nhan Tầm Châu nhìn qua cái, cũng bắt buộc cùng xã giao, có người hỏi chị dâu làm sao vậy, Nhan Tầm Châu : “Vừa mới nổi giận.”
      Chị dâu, hai chữ nghe chói tai, Lâm Diễm mắt nhìn thời gian di động, nghĩ rằng Đông Đông ở Nhan gia có phải ngủ hay .
      Nhan Tầm Châu buổi tối theo tới đây, đến ngày mai là bắt đầu có thể đưa Đông Đông đến ở cùng khoảng thời gian, ở tại phòng lầu ta sắp xếp.
      Lâm Diễm chính là bởi vì những lời này của Nhan Tầm Châu mới theo đến đây.
      Buổi tối Nhan Tầm Châu nhiều lắm, từng người đến tiếp rượu liền uống chén, tửu lượng tốt, trước kia ngay cả mấy chai cũng chưa có vấn đề gì, cũng dám quản , nhưng mà Nhan Tầm Châu đêm nay uống cũng ít.
      Chú rể qua chỗ này kính rượu: “Đại ca, chị dâu , kính hai vị ly.”
      Chị dâu , Lâm Diễm cảm thấy cách xưng hô này rất chuẩn xác, ngay lúc này, Nhan Tầm Châu phen dành lấy điện thoại của : “Cùng uống chén .”
      Lâm Diễm ngẩng đầu, tiếp nhận chén rượu.
      Chú rể nhìn qua là người đầu trọc mập mạp, cười hì hì đối diện Nhan Tầm Châu chuyện: “Nhiều năm như vậy cảm ơn Nhan chiếu cố, nhưng sau khi kết hôn thể theo Nhan, vợ em sợ phiền phức, tính mang theo ấy tới nơi khác mở nhà hàng, về sau đại ca cùng chị dâu nhất định phải tới ủng hộ.”
      đến.” Nhan Tầm Châu , “Yên ổn lui xuống dưới là tốt rồi.”
      Lâm Diễm trong lòng có chút kinh ngạc, sau đó đầu bóng lưỡng mập mạp ngốc ngốc nở nụ cười chút: “Đại ca, xem ra chị dâu có ý kiến gì.” Dừng lúc, “Chị dâu , tôi là Lại Đầu”
      Hóa ra là Lại Đầu, Lâm Diễm cầm lấy chén rượu: “Lại Đầu, chúc hạnh phúc.”
      Lại Đầu sờ sờ đầu: “Cũng chúc đại ca hạnh phúc.”
      Lâm Diễm bỗng nhiên liền nở nụ cười, Nhan Tầm Châu cảm thấy tươi cười này rất chói mắt, uống xong rượu liền kéo Lâm Diễm lần nữa ngồi xuống.
      Buổi tối đến Nhan Tầm Châu có sắp xếp căn phòng nghỉ ngơi, lúc ôm Lâm Diễm tiến đến giường lớn, Lâm Diễm rút tay về: “Phải về.”
      “Lâm Diễm.” Nhan Tầm Châu nhíu mi nhìn .
      “Chỉ cùng tham gia tiệc là được rồi, chưa muốn ngủ lại đây.”
      khuya , hôm nay uống rượu, có cách nào đưa em về.”
      cần đưa, tôi có thể tự gọi xe.”
      Nhan Tầm Châu phiền chán đá đổ cái ghế, hôm nay Chương Tử đặc biệt có tâm, buổi tối bố trí phòng mười phần hoàn hảo, hoa hồng sâm banh nến… tất cả đều chuẩn bị .
      Nhan Tầm Châu gọi lái xe lại, sau đó cùng Lâm Diễm trở về vùng ngoại thành đại học, rạng sáng đường tĩnh lặng tiếng động, chẳng qua trong xe so với đường còn im lặng hơn, Lâm Diễm hơi buồn ngủ, kỳ ngay từ trước lúc tối xuất phát cảm thấy thân thể có chút thoải mái .
      ——
      Lâm Diễm ngâm đến tận buổi chiều ngày hôm sau mới tới bệnh viện, lúc làm việc ở nhà xưởng, trợ lý Nhạc Minh với : “Chị Lâm, sắc mặt chị nhìn kém quá, hay là bệnh viện khám .”
      Lâm Diễm vào bệnh viện đứng trước phòng khám bệnh, sau đó là dòng người dài xếp hàng, lúc sắp xếp xong xuôi đội công nhân mới nhớ tới hôm nay còn phải đón Đông Đông tan học, lập tức gọi điện thoại cho Nhạc Minh, nhờ cậu ấy hỗ trợ đến trường đón Đông Đông.
      Nhạc Minh vội vàng tới trường, đợi nửa ngày thấy Đông Đông đâu, sau đó liền gọi điện về cho Lâm Diễm: “Chị Lâm, em nhìn thấy Đông Đông, liệu có phải được ba nó đón rồi ?”
      Lâm Diễm gọi điện cho Nhan Tầm Châu, giọng Nhan Tầm Châu trong điện thoại rất lạnh lùng: “Tôi gọi lái xe đón nó.”
      Bạn Nhan Thư Đông để cho Lâm Diễm kịp trở tay, tự mình bắt xe taxi chuẩn bị tìm Lâm Diễm, sau khi lên xe hỏi lái xe: “Đến đại học Đông Đạt bao nhiêu tiền?”
      “Đại khái bốn mươi đồng.”
      Nhan Thư Đông trong lòng nhẩm tính số tiền có, chênh với số tiền Lâm Diễm trước cho nó lắm, sau đó nó với lái xe: “Được rồi, có thể xuất phát rồi.”
      Dọc đường Nhan Thư Đông đều chơi trò chơi, đến lúc trả tiền Nhan Thư Đông tự động cho lái xe thêm hai dồng, bởi vì lần trước nó nhìn thấy Lâm Diễm cũng cho thêm chú lái xe taxi hai đồng, cho nên lần trước chú lái xe cũng phải kẻ lừa đảo?
      Nhan Thư Đông hơi buồn cười, nó lâu nhìn thấy Lâm Diễm, trực tiếp đến nhà xưởng của Lâm Diễm.
      Nhan Thư Đông là biết đây là nhà máy của Lâm Diễm, lúc bận việc liền đem nó đưa tới nơi này, Nhan Thư Đông qua vài lần nhớ kỹ đường, đáng tiếc lúc vào bên trong nhà máy Lâm Diễm, có công nhân cho nó: “Đông Đông à, mẹ cháu sinh bệnh , ở bệnh viện.”
      công nhân ở nhà máy gọi điện cho Lâm Diễm, sau đó ở bệnh viện nhận được điện thoại Lâm Diễm mới yên tâm, dặn công nhân hỗ trợ chăm sóc cho Đông Đông, sau khi tan tầm ấy nếu vội trở về ngay tính tiền tăng ca cho.
      Lâm Diễm thử máu, uống sun-fát ba-ri*, kiểm tra kết quả ra là đau thượng vị dẫn đến sốt cao, bác sĩ đề nghị nằm viện quan sát, Lâm Diễm lại muốn chỉ xin thuốc về uống, lúc đề suất ý kiến liền bị bác sĩ giáo huấn chút: “ nghĩ đây là bệnh ngoài da sao? phải đơn giản là loét dạ dày, mà là thủng đấy.”
      (*Uống sun-fát ba-ri kiểm tra hình ảnh thực quản: bao gồm chụp X-quang và hình ảnh 2 tầng, đây là phương pháp kiểm tra thường dùng nhất trong chẩn đoán lâm sàng ung thư thực quản. Có thể hiển thị kích thước vùng bệnh chuyển biến và bên trong thực quản cùng các bộ phận có liên quan gần đó)
      Lâm Diễm cho tới giờ vẫn biết mình có bệnh dạ dày, hồi làm ở quán bar có cái gì tốt, mấy tháng uống rượu kia làm cho thời gian dài đều nằm mơ giấc mơ, mơ chính mình qua đời, sau đó Đông Đông của còn lại đời đơn mình có ai chăm sóc, sau khi tỉnh lại luôn luôn cảm thấy đau xót cam lòng.
      cam lòng chết, cũng yên tâm chết, sống thế, nếu ngay cả tử tự do cũng có, đại khái chỉ có người làm mẹ, bởi vì từ khi sinh con ra, lưng bắt đầu đeo cái trách nhiệm với đứa bé.
      Lúc Lâm Diễm trong phòng bệnh truyền dịch, Nhan Thư Đông liền cõng cặp sách to đùng xuất trước mắt , phía sau Nhan Thư Đông là công nhân mở miệng xin lỗi: “Lâm tổng, Đông Đông muốn tới đây, như thế nào cũng ngăn được, cho nên đành phải dẫn nó qua.”
      sao.” Lâm Diễm ngẩng đầu cười với ấy, sau đó hỏi Nhan Thư Đông: “Cơm chiều con ăn chưa?”
      Nhan Thư Đông đỏ mặt, gật đầu cũng lắc đầu, sau đó giọng có mấy phần nghẹn ngào trong cổ họng phát ra.
      Lâm Diễm hơi sợ hãi, chạy nhanh cầm lấy tay con, khẩn trương mở miệng: “Mẹ sao… Kỳ là ngày hôm qua mẹ đắp chăn dẫn đến sau đó hơi cảm lạnh phát sốt .”
      Nhan Thư Đông yên lặng nhìn Lâm Diễm: “ vậy ?”
      Lâm Diễm cười tủm tỉm xoa xoa đầu, cho dù môi trắng bệch vẫn cười đến xán lạn: “Đương nhiên là , bằng sờ trán mẹ xem có phải nóng hay , chờ trán mẹ hết nóng mẹ khỏi .”
      Nhan Thư Đông nửa tin nửa ngờ, nhưng mà vẫn vươn cái tay bé lên trán Lâm Diễm, sau đó được tự nhiên mở miệng: “Lớn như thế này rồi buổi tối sao còn có thể đá chăn ra!”
      Lâm Diễm: “Lớn cũng có lúc cẩn thận!”
      Nhan Thư Đông hừ hừ: “Về sau cho phép cẩn thận .”

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 27.
      Edit: Snow
      Beta: Rika
      ra tình có thể làm cho trái tim trở lên cứng rắn.
      “Được, về sau mẹ nhất định chú ý cẩn thận, cẩn thận. Lâm Diễm cầm tay Nhan Thư Đông cam đoan sau đó hỏi lại vấn đề vừa rồi “ Cơm chiều con ăn, bây giờ có thấy đói bụng ?”
      “Mẹ vẫn nên quan tâm chính bản thân mẹ .” Nhan Thư Đông chu cái miệng nhắn, bộ dáng của nó làm cho Lâm Diễm cảm thấy đáng chịu nổi, nhưng vẫn trả lời vấn đề của Lâm Diễm “ có ăn, nhưng con tuyệt đối thấy đói, con chờ mẹ trở về cùng ăn với con.”
      “ Hài tử ngốc.” Lâm Diễm vỗ vỗ đầu Nhan Thư Đông. Làm sao có thể thấy đói bụng được chứ, trẻ con rất nhanh đói bụng, Lâm Diễm ngẩng đầu nhìn túi truyền dịch, đáng tiếc vẫn còn hơn nửa túi nữa, đúng lúc này, đưa Đông Đông tới : “Lâm tổng, nếu như vậy , tôi tại đưa Đông Đông ăn, sau đó trở về mang cho chút đồ ăn?”
      Lâm Diễm nghĩ nghĩ, lấy ra ít tiền đưa có ấy “ Làm phiền !”
      Nhan Thư Đông cùng công nhân ăn cơm chiều, nhưng chỉ lát liền trở lại, tay mang theo cặp lồng cơm, Lâm Diễm nhìn thời gian mới phát bây giờ cũng còn sớm, nhìn ấy “Tiểu Oánh, trở về trước .”
      Tiểu Oánh do dự lúc, nhớ tới buổi tối còn có hẹn cùng với bạn trai, bèn sờ sờ đầu Đông Đông “Đông Đông ở lại chăm sóc mẹ tốt nha.”
      Nhan Thư Đông khinh thường “Dạ” tiếng, bộ dáng vô cùng trịnh trọng, quay sang nhìn Lâm Diễm khuôn mặt nhăn nhó, cười vui vẻ nhìn mặt con, trong lòng cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
      “Lâm tổng, có muốn liên hệ với Từ tổng ?” Tiểu Oánh trước khi rời đưa ra đề nghị.
      Từ tổng là chỉ Từ Gia Luân, Lâm Diễm lắc đầu “ Tôi sao, chờ hết bình truyền dịch này là có thể trở về rồi.”
      Lâm Diễm là người có thói quen, sinh bệnh thể làm ngã , tại chỉ cảm thấy có lỗi với Đông Đông, luôn tưởng đem những điều tốt nhất cho Đông Đông là được, nhưng tại lại phát ra có gì tốt hơn là , thậm chí còn làm cho Đông Đông lo lắng cho .
      Mẹ chiếu cố cho con trai là chuyện bình thường, con trai chiếu cố mẹ là loại tình cảm khác, đặt ở trong lòng cảm thấy vô cùng mạnh mẽ.
      Nhan Thư Đông mở cặp lồng cơm, bên trong là phần cháo thịt, Lâm Diễm hỏi ý tá có thể ăn cơm , y tá nhìn thời gian trả lời : “Có thể, chịu khó ăn chút đồ ăn loãng.”
      “Đồ ăn loãng là cái gì?” Nhan Thư Đông ngẩng đầu hỏi.
      Y tá rất ít khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở bệnh viện, mẹ sinh bệnh, con ở bên cạnh chăm sóc mẹ, hơn nữa đứa con nhìn qua lại còn như thế, trong lòng cảm thấy hiểu liền giải thích “Giống như cháo này chính là thức ăn loãng.”
      Nhan Thư Đông yên tâm “A” lên tiếng, Lâm Diễm nhàng sờ đầu con trai, ánh mắt lóe lên tia ôn nhu tỏ ý xin lỗi, đúng lúc này, người phụ nữ trung niên ở giờng bên cạnh mở miệng hỏi “ Này , chồng đâu?”
      Lâm Diễm trả lời, người phụ nữ ở giường bên cạnh cũng là dạ dày tốt phải nằm viện, người chồng chăm sóc ở bên cạnh, Lâm Diễm vào viện từ chiều, vẫn nghe người phụ nữ răn dạy chồng mình, chồng bà là người đàn ông gầy, nhưng được cái tính tình khá tốt, trước sau như nghe lời của vợ.
      Phụ nữ phúc khí cùng vận khí đều là do tu luyện từ kiếp trước, Lâm Diễm từ chiều trong lòng rất hâm mộ người phụ nữa này, chính là hiểu vì sao người phụ nữ này với có điểm địch ý.
      Theo lý thuyết trả lời vấn đề của ấy, chỉ là cảm thấy cần thiết phải trả lời, thậm chí Lâm Diễm vì cho Đông Đông khổ sở, nhân cơ hội dời chú ý của nó “Đông Đông, con mua cháo gì vậy, là cháo trắng sao?”
      “Làm sao có thể là cháo trắng được, rang là cháo trứng thịt nạc a.” Đông Đông trả lời, ánh mắt vẫn hướng nhìn người phụ nữ trung niên, sau đó khuôn mặt nhắn quay đầu nhìn cặp lồng cháo.
      “Cháu bé, ba cháu ở đâu?” Người phụ nữ trung niên hỏi lại lần nữa “Mẹ cháu sinh bệnh, làm sao thấy ba cháu ở đây?”
      Lâm Diễm quay đầu, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo nhìn người phụ nữ, ý tứ muốn ta có chừng mực, kết quả người phụ nữ này lại càng kiêng nể gì, thần sắc Lâm Diễm thể lý giải là trào phúng, có lẽ có chút giống với câu trước đây Nghiêm Kha từng nhi quả phụ là tốt nhất.”
      “Thường Thường, hỏi ít thôi.” Chồng của người phụ nữ mở miệng .
      “Có cái gì thể hỏi, phải lại nhớ đến con hồ ly tinh…”
      Lâm Diễm khẩn trương nhìn về Nhan Thư Đông, húp ngụm cháo, cố gắng cười tự nhiên “Ăn quá ngon, Đông Đông làm sao mua được vậy?”
      Nhan Thư Đông dừng lại trả lời “ Con mua ở căn tin bệnh viện.”
      Lâm Diễm cười sáng lạn “Cháo này mùi vị tuyệt, đúng rồi, Đông Đông lúc nãy ăn gì?”
      Nhan Thư Đông nhìn Lâm Diễm trả lời “ chén cơm, bốn cục thịt viên, còn có phần thịt nướng nữa.”
      “Lại ăn rau dưa.” Lâm Diễm .
      Nhan Thư Đông thích ăn thịt, về điểm này giống hệt Nhan Tầm Châu, đứa này có rất nhiều điểm giống người đàn ông kia, hận có tình cảm, nhưng cũng ảnh hưởng đến tình cảm của dành cho con, chỉ là hận nhất chính mình, đối với con tình cảm từ bỏ thua thiệt vẫn là thua thiệt.
      Nhan Thư Đông giải thích “ Đó là bởi vì con muộn, rau dưa nhìn qua đều nguội, con nhìn muốn ăn.”
      Lâm Diễm cười “Thế con ăn có no ?”
      Nhan thư Đông kì hiểu thế nào là no, lúc ăn cơm bởi vì nó lo lắng cháo nguội chỉ ăn qua loa nửa bát cơm, tại bây giờ bụng cảm thấy đói đói nhưng nó chắc chắn là mình đói bụng.
      “No rồi” Nhan Thư Đông có chút khoa trương sau đó ngẩng đầu nhìn xem túi truyền của Lâm Diễm “ Truyền dịch xong có thể về nhà sao?”
      Lâm Diễm gật đầu “Đó là đương nhiên.”
      Kỳ bác sĩ đề nghị Lâm Diễm nằm viện hai ngày để quan sát thêm, nhưng trong lòng Lâm Diễm chắc chắn bác sĩ có thể cho trở về, trong lòng biết Đông Đông nhất định còn muốn trở về hơn, cho nên liền trả lời thế, kết quả lại bị Đông Đông “Mẹ thể như vậy, để nước truyền chảy quá nhanh tốt, dìa Hứa có rằng khi truyền dịch thể để chảy quá nhanh.:
      Lâm Diễm mặt có chút đỏ đứng lên “Mẹ chỉ là cảm thấy tốt hơn rồi…”
      Nhan Thư Đông trịnh trọng ghé vào đầu giường Lâm Diễm cùng lần trước nó bị cảm mạo phát sốt cho nước truyền dịch chảy quá nhanh, sau đó bị y tá trách cứ làm sao.
      Lâm Diễm nghe thế liền cảm thấy vô cùng đau lòng “Con làm sao lại phát sốt?”
      “Tại con ngủ lúc nửa đêm đá chăn.” Nhan Thư Đông trả lời Lâm Diễm.
      Lâm Diễm cười vui vẻ xoa đầu con trai.
      Sau đó người phụ nữ trung niên lại mở miệng “Cậu bé, dì Hứa là ai thế?”
      “Đâu phải chuyện của bà, người này sao đáng ghét như vậy a?” Nhan Thư Đông nhanh chóng đứng lên, cả người lệ khí sắp bộc phát ra, căm giận nhìn người phụ nữ trung niên “Dì Hứa chính là bảo mẫu nhà tôi, mặt khác, tôi là đứa trẻ có ba ba, ba ta chính là bận quá nên chưa đến được, người có thể hay ngừng hỏi những vấn đề này, biết tường có viết hai chữ im lặng sao? Ngươi biết đọc hai chữ kia à?”
      “Ta này cháu bé.” Người phụ nữ lải nhải đứng lên.
      “Con trai của tôi, tôi tự mình dạy bảo, tại phiền câm miệng được ?” Lâm Diễm chút nào yếu thế , quay đầu nhìn về phía Đông Đông nổi bão, thanh hạ xuống “Đông Đông con ngồi xuống .”
      Nhan Thư Đông nổi nóng, cũng nghe lời Lâm Diễm, bộ dạng bất khất đứng im.
      “Đông Đông.” Lâm Diễm quay đầu con trai lại, đúng lúc này, điện thoại vang lên, là Nhan Tầm Châu gọi điện thoại đến.
      Lâm Diễm có chút do dự, nhưng là vẫn nghe điện thoại, Nhan Thư Đông thính tai, chờ bên kia đầu dây Nhan Tầm Châu , nó biết người gọi đến là Nhan Tầm Châu bèn hướng về phía điện thoại quát “ Ba ba, người phải là ba ba con sao, mẹ sinh bệnh, ba ba ở đâu?”
      Lâm Diễm muốn Nhan Thư Đông nữa, nhưng là Nhan Thư Đông lúc này giống như con thú tức giận, bén nhọn, bất mãn, phẫn hận… Hết thảy những tức giận tràn ngập trong lồng ngực nó, nó rất muốn hỏi vì sao, vì sao ba mẹ nó giống ba mẹ của những bạn khác, có thể dắt tay nó về nhà, vì sao ba nó đối với nó rất ít khi cười…
      Sau đó cũng biết qua bao lâu, di động lần nữa đổ chuông, Lâm Diễm nghe được Nhan Tầm Châu hỏi “ Em ở chỗ nào?”
      Lâm Diễm lời nào, trực tiếp ngắt điện thoại, chính là nhìn thấy ánh mắt của Nhan Thư Đông, lại khiếp đảm.
      à, xin lỗi.” Người phụ nữ trung niên ngượng ngùng mở miệng.
      Lâm Diễm để ý đến, mắt nhìn Đông Đông ngồi ở bên giường, nó tại vẫn còn tức giận, nhưng là lúc này, Lâm Diễm cũng dám tiếng xin lỗi, khả năng có cách nào làm nó trở lên vui vẻ.
      Chỉ là tình có chút quá khéo, mười phút sau khi điện thoại tắt, cửa phòng bệnh mở ta, Từ Gia Luân vẻ mặt thân thết nhìn “ Tiểu Diễm, tại thấy tốt ?”:
      Từ Gia Luân phải chuyến mới biết được từ tin tức của Nhạc Minh, đó là Lâm Diễm bị bệnh, sau đó liền vội vàng chạy đến bệnh viện.
      “Ba đứa , rốt cục đến.” Người phụ nữ trung niên cười hơ hớ , Từ Gia Luân cười đáp lại, đúng lúc này, Nhan Thư Đông mở miệng giải thích “ Chú phải là ba của cháu ! Chú phải!”
      Từ Gia Luân xấu hổ ho tiếng, Lâm Diễm cũng xấu hổ nhìn Từ Gia Luân cười “Sao lại tới đây?”
      “Nghe em bị bệnh, đến xem chút, đây là muốn nằm viện sao?”
      nằm viện, đợi lát nữa là có thể trở về được rồi.” Lâm Diễm
      Từ Gia Luân “Ừ” tiếng, lúc này tóc tai Lâm Diễm tùy tiện ở trán, trông bộ dáng tiều tụy khiến cho ai nhìn thấy cũng đau lòng.
      hỏi bác sĩ chút.” Từ Gia Luân đứng lên ra ngoài, Nhan Thư Đông giây sau cũng đứng lên theo Từ Gia Luân ra ngoài.
      Từ Gia Luân tủm tỉm cười “Cháu đâu đấy?
      Nhan Thư Đông hạ mí mắt “ Đương nhiên là hỏi bác sĩ.”
      Lâm Diễm nhìn Từ Gia Luân nháy mắt, Từ Gia Luân hiểu được ý tử của Lâm Diễm “ mình chú là được.”
      Nhan Thư Đông nghe, cố ý theo Từ Gia Luân, Lâm Diễm thể làm gì được vỗ vỗ trán, kết quả người phụ nữ trung niên lại mở miệng hỏi “Người đàn ông kia là thế nàovậy, em à, em ly hôn sao?”
      Lâm Diễm câu nào, người phụ nữ trung niên thấy mất mặt liền ăn miếng táo, sau đó quay lại răn dạy chồng “ chọn táo kiểu gì mà sao táo ngọt?”
      “Ngày mai mua ít táo ngọt…”
      Lúc Từ Gia Luân trở về thần sắc vô cùng nghiêm túc, Nhan Thư Đông đằng sau cũng vô cùng bất mãn “ Lúc nãy vì sao chú cho cháu vào?”
      Từ Gia Luân có tâm tư giải thích vấn đề của Nhan Thư Đông, quay sang nhìn Lâm Diễm “Em lát nữa đem Đông Đông cho ba nó chăm sóc, em ở lại bệnh viện quan sát vài ngày.”
      “Từ Gia Luân!” Thanh Lâm Diễm khàn khàn “Em sao”
      Từ Gia Luân để ý Lâm Diễm nhưng Nhan Thư Đông phía sau lại vô cùng nóng nảy : “Chú mau cho cháu biết mẹ cháu bị làm sao vậy?”
      “Mẹ cháu bị bệnh dạ dày vô cùng nghiêm trọng, cần nằm viện quan sát, số điện thoại của ba cháu là bao nhiêu? Nếu cháu muốn về cũng có thể theo… chú.”
      Lâm Diễm đau đầu, nhìn Từ Gia Luân cầu xin “ Từ tổng, đây là chuyện của tôi, có thể hay đừng can thiệp vào.”
      “Lâm Diễm, nếu em quan tâm đến chính mình, ai quan tâm em đâu.”
      “Từ tổng, nếu như thế, vậy có thể về…”
      “Lâm Diễm, là vì tốt cho em.”
      Lâm Diễm trầm mặc, bên Nhan Thư Đông cúi đầu nhìn phòng bệnh đối diện, Lâm Diễm nghiêng đầu nhìn con liền thấy giọt nước mắt từ mắt nó chảy xuống, sau đó Đông Đông được tự nhiên quay đầu gì.
      Nguyên lai là cuộc sống của , cho tới bây giờ đều lực bất tòng tâm.
      “Gia Luân, về trước , đợi lát nữa em liên hệ với ba Đông Đông, ở trong này tiện lắm.” lâu sau Lâm Diễm mở miệng.
      Từ Gia Luân nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, nhưng bộ dạng bên ngoài có chút đau khổ nào, từ từ đứng lên, cúi đầu nhìn Nhan Thư Đông “Nhóc con, hẹn gặp lại.”
      Nhan Thư Đông cắn môi .
      Từ Gia Luân nhún nhún vai, rời khỏi phòng bệnh, lúc anhđi ra muốn hỏi thực thích người phụ nữ trong kia sao? Nếu buông tay, muốn làm cái gì?
      Nếu buông tay, có thể cho tình và hôn nhân tin cậy sao? có thể coi đứa trẻ trong kia như là con của mình sao?
      Tuy rằng tâm tư của anhnói rằng, hy vọng Lâm Diễm có thể buông tha cho đứa , nhưng có số việc cẩn thận nghĩ lại, nếu Lâm Diễm buông tha cho đứa bé, người phụ nữ đó còn là Lâm Diễm nữa rồi.
      Kỳ mấy vấn đề này căn bản là vô cùng bế tắc, khó có thể giải quyết. Từ Gia Luân dọc hành lang, lúc quay đầu người đàn ông thân tây trang từ phía đối diện anhđi đến.
      Từ Gia Luân biết người này là Nhan Tầm Châu.
      Từ Gia Luân nhìn lướt qua Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu cũng nhìn mắt Từ Gia Luân.
      Sau đó, người xuống lầu, người lên lầu.
      Lâm Diễm từng bước từng bước tìm thầy thuốc, Nhan Thư Đông im lặng sau tiếng nào, tay phải Lâm Diễm giữ cục bông cầm máu ở tay trái, sau đó ngồi xuống với Nhan Thư Đông “Đông Đông con ở đây chờ mẹ, mẹ toilet.”
      Nhan Thư Đông suy nghĩ lâu, rốt cục gật đầu.
      Lâm Diễm phải toilet, mà là đến tìm bác sĩ, ở bên trong cùng bác sĩ rất nhiều tình huống đặc thù, cũng cam đoan có thời gian rảnh lập tức đến kiểm tra, cuối cùng bác sĩ cũng phiền “Thân thể là của chính , phải về về .”
      Lâm Diễm càng ngừng xin lỗi, lúc ra liền bắt gặp Nhan Tầm Châu thẳng tắp đứng ngoài cửa, phía sau chính là Nhan Thư Đông.
      Ba người chưa từng ở chung nhiều, nhưng là hiểu con ai bằng mẹ, Lâm Diễm biết bên trong Nhan Thư Đông khát vọng chân thực nhất chính là điều này, tuy rằng sau này có cách nào thỏa mãn tâm nguyện của nó, nhưng cũng muốn cho Nhan Thư Đông biết và Nhan Tầm Châu đối chọi gay gắt như hai kẻ thù đội trời chung.
      “Tôi sao.” mở miệng, thanh bình thản
      “Mẹ ở lại viện sao?” Nhan Thư Đông như sắp khóc, kỳ đứa bé này có đôi khi là đáng thương nhất, bọn họ thấy được, nhưng đối với số việc cái hiểu cái , cho nên ngừng tưởng tưởng, những tưởng tượng của trẻ con luôn là tốt đẹp, nhưng mà Nhan Thư Đông phải đứa trẻ bình thường.
      “Mẹ có việc gì phải ở lại viện, đừng nghe chú lúc nãy nữa.” Lâm Diễm giải thích
      Lâm Diễm đến phòng bệnh, lúc vào, người phụ nữ trung niên rút cục cũng đặt câu hỏi, chính là luôn nhìn Nhan Tầm Châu, Lâm Diễm cúi đầu sửa sang, đem bệnh án bỏ vào trong túi.
      Nhan Tầm Châu nhìn bệnh án, sau đó yên lặng đến cầm túi của Lâm Diễm “ thôi.”
      “Em , đây là chồng em sao?” Người phụ nữ này là tò mò, vẫn là nhịn được mở miệng.
      “Bà vẫn để yên sao?” Nhan Thư Đông quay đầu
      Lâm Diễm cầm tay con “Đông Đông, thôi.”
      Nhan Tầm Châu tự mình lái xe đến, đường nhiều lắm, lúc qua khu trung tâm mở miệng “ ăn gì chưa?”
      “Đương nhiên là ăn rồi, bằng chờ ba tới, con và mẹ sớm chết đói.” Nhan Thư Đông vô cùng bất mãn, nhưng bất mãn của nó toàn bộ chính là bất mãn của đứa trẻ đối với ba của nó, bởi vì là Nhan Tâm Châu, là ba nó, nên nó mới có thể lòng phẫn hận.
      Nhan Thư Đông chất vấn, Nhan Tầm Châu trầm mặc chống đỡ, nhưng ra Lâm Diễm còn lo lắng Nhan Thư Đông vẫn còn đói, quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, với Nhan Tâm Châu “ dừng xe lại, tôi mua ít bánh bao.”
      Nhan Tầm Châu đỗ xe bên đường, sau đó mở cửa xe “Tôi mua.”
      Nhan Thư Đông buổi tối vô cùng ngoan, trong lòng nó tưởng tượng, nếu nó ngoan chút, ba mẹ có thể ở cùng chỗ lâu hơn. Cho nên khi nó về nhà sau khi ăn bánh bao liền chủ động làm việc, làm tốt bài tập sau đó rửa chân tay, sau đó tự động lên giường ngủ.
      Lúc Lâm Diễm chỉnh lại chăn cho con, nó giọng “Mẹ ngủ ngon.”
      “Ngủ ngon.” Lâm Diễm hôn lên trán Nhan thư Đông “Ngủ .”
      Lúc Lâm Diễm ra, Nhan Tầm Châu ngồi ghế sô pha vẫn nhúc nhích nhìn , sau đó “Lâm Diễm, đem bệnh án của em cho tôi xem.”
      Lâm Diễm né tránh ánh mắt của Nhan Tầm Châu “ muốn biết gì hỏi tôi là được rồi.”
      Nhan Tầm Châu nhấp môi, thẳng “Bị bệnh gì?”
      “Dạ dày”
      “Cụ thể”
      “Ung thư bao tử.”
      Nhan Tầm Châu: “…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :