1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đoạt Tử – Tùy Hầu Châu ( chương 51) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 20
      Edit: Cherish Wang
      Beta: Rika
      Ngày đó trong đêm khuya bị Nhan Tầm Châu mạnh mẽ ôm trở về , Nhan Thư Đông liền phát sốt cao, vài ngày đều phải ở trong nhà truyền nước biển, nhìn qua khuôn mặt nhắn bởi vì bị bệnh mà trầm mặc ngược lại càng có vẻ thêm quật cường.
      cần đến trường, Nhan Thư Đông cũng dùng lại áo đồng phục, đêm đó đồ người nó mặc từ khách sạn trở về là áo sơ mi ô vuông màu lam Lâm Diễm mua cho nó, gần đây nó ở Nhan gia đều mặc bộ quần áo này mà lượn lượn lại trước mặt Nhan Tầm Châu , lượn được vài ngày sau bị ép phải cởi, sau đó còn nhận được thông báo của Nhan Tầm Châu: “Ngày mai theo ba đến trường.”
      Thái độ Nhan Thư Đông lười nhác: “Ba cho con thấy mẹ con, con đâu .”
      Nhan Tầm Châu cười lạnh: “Đừng có tìm cớ cho việc mình đến trường, thu dọn sách vở lập tức học.”
      Nhan Thư Đông ngước mắt lên nhìn Nhan Tầm Châu, xoay người rời , tới hành lang lầu lại đụng phải Nhan Ý Tuấn.
      hai.” Nhan Ý Tuấn gọi Nhan Thư Đông, kết quả bị Trương Mộ Mộ mới từ trong phòng ra răn dạy: “Nhan Ý Tuấn, con quay về ngay cho mẹ.”
      Trương Mộ Mộ muốn Nhan Ý Tuấn tiếp xúc với Nhan Thư Đông, ràng biết điểm mấu chốt là ở Nhan Tầm Châu , chỉ lần với con trai đừng tìm Nhan Thư Đông chơi, nhưng Nhan Ý Tuấn lần nào cũng đem lời của thành gió thổi bên tai.
      Nhan Ý Tuấn vẫn chịu , Nhan Thư Đông nhìn thấy nó lần phiền lần, lúc này nghiến răng nghiến lợi dùng răng nanh cắn xuống nhát, đến chính Nhan Thư Đông cũng sợ hãi, nhổ “Phì” cái chiếc răng nanh liền từ trong miệng rơi ra.
      Nhan Ý Tuấn khóc lớn ,sau đó bị Trương Mộ Mộ ôm , Nhan Thư Đông đứng ở hành lang dài xoa khóe miệng tràn đầy máu, nó nhớ tới Lâm Diễm, cảm thấy lúc này có ở đây tốt rồi, tuy rằng nhìn thấy cảnh này cũng chỉ vô dụng mà thôi.
      Dì Hứa lên lầu mang Nhan Thư Đông vệ sinh, sau đó nhặt chiếc răng ở hành langdài bên ngoài, trong miệng niệm: “ có trời dưới có gia tiên, phù hộ Đông Đông mau khôi phục bộ dạng chỉnh tề.”
      Nhan Thư Đông nhắm mắt, sau đó đem chiếc răng nanh của chính mình ném , răng nanh chuẩn xác bay đến đúng cửa sổ phòng của Nhan Tầm Châu, Nhan Thư Đông mở mắt ra hoan hô: “Chính giữa mục tiêu!”
      Dì Hứalắc đầu bật cười hỏi: “Đông Đông, có phải cháu gặp được mẹ rồi ?”
      Nhan Thư Đông nghênh ngang bước tiếp: “Mẹ là cái gì vậy, cháu biết…”
      ——
      Lâm Diễm và Nghiêm Kha sau khi lấy được giấy phép buôn bá mở quán ăn ở phố Giang Nam gần trường đại học, lâu sau Lâm Diễm nhận được điện thoại của Từ Gia Luân là muốn mời ăn cơm.
      Lúc Lâm Diễm cúp điện thoại, Nghiêm Kha giỡn: “Ai nha nha, là Từ Gia Luân ”
      Lâm Diễm mím môi: “Kỳ loại công tử như thế này thực là rất phiền.”
      Nghiêm Kha tràn đầy đồng cảm gật đầu: “Lúc đối tốt với bạn so với bất kì ai cũng dịu dàng hơn, nhưng tốc độ trở mặt so với lật giấy còn nhanh hơn, kỳ tìm đàn ông thể nhìn ta khi bạn tốt ta đối xử với bạn như thế nào, mà là phải xem ta đối với bạn ra sao khi bạn thất thế.”
      Lâm Diễm cúi đầu, sau đó ngẩng đầu với Nghiêm Kha: “Hôm nay cùng uống ?”
      Lâm Diễm tìm được nơi ở là căn nhà lân cận gần trường đại học, và Nghiêm Kha thuê chung căn có hai gian chính, gian rộng mở, điểm tốt ở vùng ngoại thành chính là ở chỗ ấy, dùng nửa giá là có thể thuê được phòng có gian rộng gấp hai phòng ở khu phố trung tâm.
      Lâm Diễm về về thành phố C mấy lần, nhưng mỗi lần đều gặp được Đông Đông,lúc chuẩn bị rời , có bé trai trông khá quen chạy đến trước mặt : “Mẹ Thư Đông, Thư Đông bảo cháu với , bạn ấy bị ba giam lỏng .”

      Nhan Thư Đông tuần liền đến trường học , mới đầu là vì nó vui muốn , sau lại thành Nhan Tầm Châu xin nghỉ dài hạn cho nó ở trường học rồi tìm gia đình giáo sư ở nhà giảng lại bài.
      Ban đầu tưởng được như ý nguyện rồi, Nhan Thư Đông lại buồn bực, nó muốn ra ngoài, Nhan Tầm Châu đồng ý cho nên trong khoảng thời gian này Nhan Thư Đông ở nhà chỉ có thể gọi điện cho bạn tốt Lục Hi Duệ.
      “Tớ bị giam lỏng , làm sao bây giờ?”
      “Có cần tớ giúp cậu báo cảnh sát hay ?”
      cần như thế, nếu trong khoảng thời gian này người phụ nữ kia… Chính là mẹ tớ ấy … Cậu đến tìm ấy, cho ấy biết tớ bị ba giam lỏng nhé…”
      ——
      Lâm Diễm cuối cùng vẫn cùng Từ Gia Luân ăn bữa cơm, bằng cảm thấy Từ Gia Luân nhất định để yên như vậy.
      Gặp Từ Gia Luân chính là Triệu Nghiêu , Lâm Diễm hơi bất ngờ chút, nhưng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, Triệu Nghiêu bộ dạng ra sao cũng chẳng còn nhớ nữa, ở tù nhiều năm như vậy cũng thường nhớ lại, nhớ lại nếu là kỉ niệm đẹp chỉ càng làm thêm bi thương, nếu nhớ lại chuyện buồn lại làm cho chính mình khó chịu.
      Trước cửa nhà hàng, Từ Gia Luân phong độ xuất trước mặt Lâm Diễm: “Tiểu Diễm” Từ Gia Luân gọi Lâm Diễm quen thuộc như vậy, giống như hơn mười năm nay chưa từng cắt đứt liên hệ.
      Lâm Diễm khách sáo : “ bình thường đều bận rộn như vậy , còn đặc biệt mời riêng em ăn cơm, ngại quá.”
      Từ Gia Luân ánh mắt lóe sáng: “Em đúng rồi, bởi vì có việc mới đặc biệt mời em ăn bữa cơm này.”
      Lâm Diễm hồ nghi: “Triệu… Từ thiếu?”
      “Gọi Gia Luân là được .” Từ Gia Luân , ngón tay thon dài đặt ở bàn, dừng lại , “Em phải làm trang phục sao? trước mắt ở thành phố S phụ trách việc buôn bán tiêu thụ bên ngoài của Từ Gia, Từ gia có hai xưởng may gia công lớn, nếu em muốn phát triển nghiệp của mình, dựa theo tình huống của em tại khẳng định là cần hợp tác với xưởng gia công, so với tìm xưởng gia công khác còn bằng theo hợp tác, dù sao với em trước kia cũng có quen biết, phải sao?”
      Lâm Diễm nâng mắt nhìn Từ Gia Luân, Từ Gia Luân cười xuề: “Ánh mắt em đó là có ý gì, tin ?”
      “Tin.” Lâm Diễm mở miệng, sau đó giơ cái ly trong tay lên, “Như vậy, hợp tác vui vẻ.”
      Từ Gia Luân chạm cốc với Lâm Diễm: “Thế này mới đúng chứ, nếu cần hỗ trợ cứ tìm , đừng đặt gánh nặng tâm lý quá lớn, dù sao chúng ta cũng chỉ là buôn bán hợp tác.”
      Lâm Diễm “Ừm” tiếng.
      Sau khi ăn xong Từ Gia Luân đưa Lâm Diễm về nhà trọ sau trường đại học, khu nhà trọ có ít nam nữ ở chung, lui tới đều là những cặp đôi trông vô cùng thân mật.
      Từ Gia Luân dừng lại ở cầu thang dưới lầu: “Đưa em tới đây thôi, trước.”
      Lâm Diễm vẫy tay tạm biệt: “Tạm biệt, Từ thiếu.”
      “Là Gia Luân.” Từ Gia Luân nhướng mày.
      “Gia Luân.”
      Lúc Từ Gia Luân lái xe trở về cảm thấy Lâm Diễm này có chút “Thiên đố hồng nhan” (phụ nữ xinh đẹp lòng dạ khó đoán) , tuy vẫn cho rằng phụ nữ đẹp đầu óc thông minh mỹ nữ so với phụ nữ bình thường càng dễ dàng bị tình làm khổ, nhưng đầu óc Lâm Diễm cũng phải dạng vừa.
      nhớ tới bộ dạng trước kia đứng bục bảng đen giải đề, ý nghĩ vừa nhanh vừa chuẩn; chẳng lẽ là tình cảm chưa đủ, nhưng cũng hẳn vậy, Từ Gia Luân nghĩ: trước kia trong lời ám chỉ chỉ được cái xinh đẹp, tại tác phong làm việc cũng là bộ dáng tự nhiên hào phóng, cho nên có số việc phỏng chừng là bị vận xui.
      Cho nên tại gặp gỡ , có thể tính là đổi vận rồi hay ?
      Lâm Diễm đúng là coi Từ Gia Luân như quý nhân , buổi tối bên sửa lại hàng mẫu bên với Nghiêm Kha về Từ Gia Luân, Nghiêm Kha sau khi nghe xong phát biểu ý kiến: “Có thể cùng xưởng gia công của Từ thị hợp tác là thiên đại hảo ( việc tốt bất ngờ), nhưng mà emi chung quy vẫn cảm thấy ta chắc chắn là có ý đồ khác mới có thể cho chúng ta cái giá mê người như vậy chứ.”
      Nghiêm Kha xong liền nở nụ cười, chèn ép nhìn Lâm Diễm, hỏi : “Nếu Từ Gia Luân theo đuổi chị, chị có đồng ý ?”
      Lâm Diễm đẩy gọng kính mắt mũi, điều chỉnh kim máy may mở miệng : “ ta theo đuổi chị.”
      “Làm sao có thể?” Nghiêm Kha khoa trương , “Em vừa mới ở lầu nhìn thấy Từ Gia Luân nhìn chị bằng ánh mắt tràn ngậptình ,chị Lâm, mãnh liệt ám chỉ như vậy đừng chị nhìn ra.”
      Lâm Diễm đưa áo khoác nữ sửa lại cho Nghiêm Kha xem, chuyển hướng đề tài này: “Lần này được chưa?”

      Buổi tối Lâm Diễm lại nhận được điện thoại của Từ Gia Luân gọi tới, đứng bên ngoài ban công nhìn bầu trời đầy sao, Lâm Diễm nhìn ra xa thấy quang cảnh của thành phố S, chung quanh là nhà xưởng tối như mực,ngẫu nhiên chỉ có vài hộ dân cư.
      Người ta đều thành phố S cảnh đêm rất đẹp, kỳ cũng là nơi bình thường.
      Lâm Diễm rất muốn biết tâm tư của Từ Gia Luân, những gì ta muốn hẳn là hứng thú lướt qua, có thể phối hợp với , về phần ta muốn theo đuổi sao? Lâm Diễm nghĩ mình có sức hấp dẫn như vậy.
      Từ Gia Luân đúng có tâm tư theo đuổi Lâm Diễm, Từ Gia Luân ngại phụ nữ có điều kiện, nhưng chạm vào phụ nữ có con, loại chuyện kỹ thuật cao như làm bố dượng người khác thế này cũng nghĩ nếm thử kiểu thân phận mới này.
      Nhưng nếu Lâm Diễm có con trai…
      Buổi tối Từ Gia Luân bị từ “Nếu” này làm phiền đến khó có thể tập trung, Lâm Diễm làm sao lại có con trai được?
      ——
      Cuối tuần, kế hoạch trốn của Nhan Thư Đông chuẩn bị gần như hoàn hảo rồi, đây là kế hoạch chưa từng được thực bao giờ.
      Buổi sáng trước khi Nhan Tầm Châu ra khỏi nhà, Nhan Thư Đông chạy đến trước mặt : “Trong lớp có bạn học tổ chức sinh nhật, bạn ấy mời con.”
      Nhan Tầm Châu nhíu mi: “Bạn học nào?”
      “Đương nhiên là bạn học cùng lớp, đợi lát nữa con muốn ra ngoài mua quà, ba cho con tiền.”
      Nhan Thư Đông rất ít khi xin Nhan Tầm Châu tiền tiêu vặt, Nhan Tầm Châu mím môi : “Như vậy , đợi lát nữa ba bảo Chương Tử đưa con ra ngoài.”
      cần…” Nhan Thư Đông thiếu chút nữa bị bại lộ hành vi, , “Vậy được rồi.”
      Lúc Nhan Tầm Châu kêu Chương Tử đưa Thư Đông mua quà, Chương Tử lầm bầm oán giận với Liên Minh: “ tôi hiểu đại ca tại sao lại hao hết tâm tư như vậy, rốt cuộc để làm cái gì?”
      Liên Minh phát biểu ý kiến, chỉ nhắc nhở : “ làm đến nơi đến chốn là được, quản nhiều vấn đề như vậy làm gì.”
      “Tò mò.”Chương Tử .
      “Tò mò chết sớm đấy.” Liên Minh chút khách khí .

      Lúc Nhan Thư Đông dồn toàn bộ tiền tiêu vặt vài năm nay nhét vào ba lô, bị Nhan Ý Tuấn thấy được, chỉ vào đống tiền : “ thiệt nhiều tiền nha.”
      Nhan Thư Đông nghĩ rằng có khả năng về sau phải nhìn thấy tiểu quỷ chán ghét này nữa, liền rút ra tờ ném cho Nhan Ý Tuấn: “Cho mày tờ nè.”
      Nhan Ý Tuấn cầm lấy tiền Nhan Thư Đông đưa cho mình, hề vui vẻ ngược lại lập tức nước mắt lưng tròng: “ phải sao?”
      Nhan Thư Đông hù dọa Nhan Ý Tuấn: “Nếu mày đem chuyện của tao cho những người khác, mày nhất định phải chết.”
      Nhan Ý Tuấn lôi kéo Nhan Thư Đông: “ mang theo em được …”
      Nhan Thư Đông mặt lạnh: “Tao phải mày, tao cũng phải mẹ mày, chúng ta phải người thân, mày tránh ra !”
      Nhan Ý Tuấn hành động biết là giống ai, ôm chặt đùi Nhan Thư Đông: “Thân , chúng ta là người thân mà.”
      Nhan Thư Đông trầm mặc, qua lúc : “Nếu mày còn coi tao là , cản trở tao .”
      “Vậy còn quay lại ?”Nhan Ý Tuấn hỏi.
      Nhan Thư Đông chẳng hề để ý : “ sau .”
      Quay lại mới là lạ đấy! Nhan Thư Đông thầm trong lòng, đây vốn phải nhà của nó, mà là của Nhan Ý Tuấn .
      ——
      Buổi tối Chương Tử tối tăm mặt mũi tìm khắp nơi rồi đến bàn ăn trước mặt Nhan Tầm Châu báo cáo: “Tìm rất nhiều nơi vẫn tìm được Đông Đông.”
      “Người phải cậu đưa sao?”Nhan Tầm Châu hỏi Chương Tử.
      Lúc Chương Tử định giải thích , Nhan Ý Tuấn ngồi ở bên cạnh Trương Mộ Mộ đột nhiên khóc lớn lên: “ quả nhiên rời nhà rồi…”
      Trương Mộ Mộ thấp giọng quát lớn: “Ý Tuấn, im lặng.”
      “Đều là tại mẹ, bởi vì mẹ Đông Đông mới , mẹ là mẹ kế, mẹ kế…” Nhan Ý Tuấn khóc lóc la lớn với Trương Mộ Mộ.
      Chương Tử thấy màn như vậy, cười lạnh trong lòng, phải thân sinh chính là giống nhau.
      “Dì Hứa, ôm nó lên lầu.” Trương Mộ Mộ kêu dì Hứa đứng bên cạnh, sau đó quay đầu với Nhan Tầm Châu , ” Tầm Châu, có muốn em tiếng với dì Ngu để bà ấy hỗ trợ tìm xem, bà ấy trước làm cảnh cục người quen biết cũng có vẻ nhiều.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 20
      Edit: Cherish Wang
      Beta: Rika
      Ngày đó trong đêm khuya bị Nhan Tầm Châu mạnh mẽ ôm trở về , Nhan Thư Đông liền phát sốt cao, vài ngày đều phải ở trong nhà truyền nước biển, nhìn qua khuôn mặt nhắn bởi vì bị bệnh mà trầm mặc ngược lại càng có vẻ thêm quật cường.
      cần đến trường, Nhan Thư Đông cũng dùng lại áo đồng phục, đêm đó đồ người nó mặc từ khách sạn trở về là áo sơ mi ô vuông màu lam Lâm Diễm mua cho nó, gần đây nó ở Nhan gia đều mặc bộ quần áo này mà lượn lượn lại trước mặt Nhan Tầm Châu , lượn được vài ngày sau bị ép phải cởi, sau đó còn nhận được thông báo của Nhan Tầm Châu: “Ngày mai theo ba đến trường.”
      Thái độ Nhan Thư Đông lười nhác: “Ba cho con thấy mẹ con, con đâu .”
      Nhan Tầm Châu cười lạnh: “Đừng có tìm cớ cho việc mình đến trường, thu dọn sách vở lập tức học.”
      Nhan Thư Đông ngước mắt lên nhìn Nhan Tầm Châu, xoay người rời , tới hành lang lầu lại đụng phải Nhan Ý Tuấn.
      hai.” Nhan Ý Tuấn gọi Nhan Thư Đông, kết quả bị Trương Mộ Mộ mới từ trong phòng ra răn dạy: “Nhan Ý Tuấn, con quay về ngay cho mẹ.”
      Trương Mộ Mộ muốn Nhan Ý Tuấn tiếp xúc với Nhan Thư Đông, ràng biết điểm mấu chốt là ở Nhan Tầm Châu , chỉ lần với con trai đừng tìm Nhan Thư Đông chơi, nhưng Nhan Ý Tuấn lần nào cũng đem lời của thành gió thổi bên tai.
      Nhan Ý Tuấn vẫn chịu , Nhan Thư Đông nhìn thấy nó lần phiền lần, lúc này nghiến răng nghiến lợi dùng răng nanh cắn xuống nhát, đến chính Nhan Thư Đông cũng sợ hãi, nhổ “Phì” cái chiếc răng nanh liền từ trong miệng rơi ra.
      Nhan Ý Tuấn khóc lớn ,sau đó bị Trương Mộ Mộ ôm , Nhan Thư Đông đứng ở hành lang dài xoa khóe miệng tràn đầy máu, nó nhớ tới Lâm Diễm, cảm thấy lúc này có ở đây tốt rồi, tuy rằng nhìn thấy cảnh này cũng chỉ vô dụng mà thôi.
      Dì Hứa lên lầu mang Nhan Thư Đông vệ sinh, sau đó nhặt chiếc răng ở hành langdài bên ngoài, trong miệng niệm: “ có trời dưới có gia tiên, phù hộ Đông Đông mau khôi phục bộ dạng chỉnh tề.”
      Nhan Thư Đông nhắm mắt, sau đó đem chiếc răng nanh của chính mình ném , răng nanh chuẩn xác bay đến đúng cửa sổ phòng của Nhan Tầm Châu, Nhan Thư Đông mở mắt ra hoan hô: “Chính giữa mục tiêu!”
      Dì Hứalắc đầu bật cười hỏi: “Đông Đông, có phải cháu gặp được mẹ rồi ?”
      Nhan Thư Đông nghênh ngang bước tiếp: “Mẹ là cái gì vậy, cháu biết…”
      ——
      Lâm Diễm và Nghiêm Kha sau khi lấy được giấy phép buôn bá mở quán ăn ở phố Giang Nam gần trường đại học, lâu sau Lâm Diễm nhận được điện thoại của Từ Gia Luân là muốn mời ăn cơm.
      Lúc Lâm Diễm cúp điện thoại, Nghiêm Kha giỡn: “Ai nha nha, là Từ Gia Luân ”
      Lâm Diễm mím môi: “Kỳ loại công tử như thế này thực là rất phiền.”
      Nghiêm Kha tràn đầy đồng cảm gật đầu: “Lúc đối tốt với bạn so với bất kì ai cũng dịu dàng hơn, nhưng tốc độ trở mặt so với lật giấy còn nhanh hơn, kỳ tìm đàn ông thể nhìn ta khi bạn tốt ta đối xử với bạn như thế nào, mà là phải xem ta đối với bạn ra sao khi bạn thất thế.”
      Lâm Diễm cúi đầu, sau đó ngẩng đầu với Nghiêm Kha: “Hôm nay cùng uống ?”
      Lâm Diễm tìm được nơi ở là căn nhà lân cận gần trường đại học, và Nghiêm Kha thuê chung căn có hai gian chính, gian rộng mở, điểm tốt ở vùng ngoại thành chính là ở chỗ ấy, dùng nửa giá là có thể thuê được phòng có gian rộng gấp hai phòng ở khu phố trung tâm.
      Lâm Diễm về về thành phố C mấy lần, nhưng mỗi lần đều gặp được Đông Đông,lúc chuẩn bị rời , có bé trai trông khá quen chạy đến trước mặt : “Mẹ Thư Đông, Thư Đông bảo cháu với , bạn ấy bị ba giam lỏng .”

      Nhan Thư Đông tuần liền đến trường học , mới đầu là vì nó vui muốn , sau lại thành Nhan Tầm Châu xin nghỉ dài hạn cho nó ở trường học rồi tìm gia đình giáo sư ở nhà giảng lại bài.
      Ban đầu tưởng được như ý nguyện rồi, Nhan Thư Đông lại buồn bực, nó muốn ra ngoài, Nhan Tầm Châu đồng ý cho nên trong khoảng thời gian này Nhan Thư Đông ở nhà chỉ có thể gọi điện cho bạn tốt Lục Hi Duệ.
      “Tớ bị giam lỏng , làm sao bây giờ?”
      “Có cần tớ giúp cậu báo cảnh sát hay ?”
      cần như thế, nếu trong khoảng thời gian này người phụ nữ kia… Chính là mẹ tớ ấy … Cậu đến tìm ấy, cho ấy biết tớ bị ba giam lỏng nhé…”
      ——
      Lâm Diễm cuối cùng vẫn cùng Từ Gia Luân ăn bữa cơm, bằng cảm thấy Từ Gia Luân nhất định để yên như vậy.
      Gặp Từ Gia Luân chính là Triệu Nghiêu , Lâm Diễm hơi bất ngờ chút, nhưng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, Triệu Nghiêu bộ dạng ra sao cũng chẳng còn nhớ nữa, ở tù nhiều năm như vậy cũng thường nhớ lại, nhớ lại nếu là kỉ niệm đẹp chỉ càng làm thêm bi thương, nếu nhớ lại chuyện buồn lại làm cho chính mình khó chịu.
      Trước cửa nhà hàng, Từ Gia Luân phong độ xuất trước mặt Lâm Diễm: “Tiểu Diễm” Từ Gia Luân gọi Lâm Diễm quen thuộc như vậy, giống như hơn mười năm nay chưa từng cắt đứt liên hệ.
      Lâm Diễm khách sáo : “ bình thường đều bận rộn như vậy , còn đặc biệt mời riêng em ăn cơm, ngại quá.”
      Từ Gia Luân ánh mắt lóe sáng: “Em đúng rồi, bởi vì có việc mới đặc biệt mời em ăn bữa cơm này.”
      Lâm Diễm hồ nghi: “Triệu… Từ thiếu?”
      “Gọi Gia Luân là được .” Từ Gia Luân , ngón tay thon dài đặt ở bàn, dừng lại , “Em phải làm trang phục sao? trước mắt ở thành phố S phụ trách việc buôn bán tiêu thụ bên ngoài của Từ Gia, Từ gia có hai xưởng may gia công lớn, nếu em muốn phát triển nghiệp của mình, dựa theo tình huống của em tại khẳng định là cần hợp tác với xưởng gia công, so với tìm xưởng gia công khác còn bằng theo hợp tác, dù sao với em trước kia cũng có quen biết, phải sao?”
      Lâm Diễm nâng mắt nhìn Từ Gia Luân, Từ Gia Luân cười xuề: “Ánh mắt em đó là có ý gì, tin ?”
      “Tin.” Lâm Diễm mở miệng, sau đó giơ cái ly trong tay lên, “Như vậy, hợp tác vui vẻ.”
      Từ Gia Luân chạm cốc với Lâm Diễm: “Thế này mới đúng chứ, nếu cần hỗ trợ cứ tìm , đừng đặt gánh nặng tâm lý quá lớn, dù sao chúng ta cũng chỉ là buôn bán hợp tác.”
      Lâm Diễm “Ừm” tiếng.
      Sau khi ăn xong Từ Gia Luân đưa Lâm Diễm về nhà trọ sau trường đại học, khu nhà trọ có ít nam nữ ở chung, lui tới đều là những cặp đôi trông vô cùng thân mật.
      Từ Gia Luân dừng lại ở cầu thang dưới lầu: “Đưa em tới đây thôi, trước.”
      Lâm Diễm vẫy tay tạm biệt: “Tạm biệt, Từ thiếu.”
      “Là Gia Luân.” Từ Gia Luân nhướng mày.
      “Gia Luân.”
      Lúc Từ Gia Luân lái xe trở về cảm thấy Lâm Diễm này có chút “Thiên đố hồng nhan” (phụ nữ xinh đẹp lòng dạ khó đoán) , tuy vẫn cho rằng phụ nữ đẹp đầu óc thông minh mỹ nữ so với phụ nữ bình thường càng dễ dàng bị tình làm khổ, nhưng đầu óc Lâm Diễm cũng phải dạng vừa.
      nhớ tới bộ dạng trước kia đứng bục bảng đen giải đề, ý nghĩ vừa nhanh vừa chuẩn; chẳng lẽ là tình cảm chưa đủ, nhưng cũng hẳn vậy, Từ Gia Luân nghĩ: trước kia trong lời ám chỉ chỉ được cái xinh đẹp, tại tác phong làm việc cũng là bộ dáng tự nhiên hào phóng, cho nên có số việc phỏng chừng là bị vận xui.
      Cho nên tại gặp gỡ , có thể tính là đổi vận rồi hay ?
      Lâm Diễm đúng là coi Từ Gia Luân như quý nhân , buổi tối bên sửa lại hàng mẫu bên với Nghiêm Kha về Từ Gia Luân, Nghiêm Kha sau khi nghe xong phát biểu ý kiến: “Có thể cùng xưởng gia công của Từ thị hợp tác là thiên đại hảo ( việc tốt bất ngờ), nhưng mà emi chung quy vẫn cảm thấy ta chắc chắn là có ý đồ khác mới có thể cho chúng ta cái giá mê người như vậy chứ.”
      Nghiêm Kha xong liền nở nụ cười, chèn ép nhìn Lâm Diễm, hỏi : “Nếu Từ Gia Luân theo đuổi chị, chị có đồng ý ?”
      Lâm Diễm đẩy gọng kính mắt mũi, điều chỉnh kim máy may mở miệng : “ ta theo đuổi chị.”
      “Làm sao có thể?” Nghiêm Kha khoa trương , “Em vừa mới ở lầu nhìn thấy Từ Gia Luân nhìn chị bằng ánh mắt tràn ngậptình ,chị Lâm, mãnh liệt ám chỉ như vậy đừng chị nhìn ra.”
      Lâm Diễm đưa áo khoác nữ sửa lại cho Nghiêm Kha xem, chuyển hướng đề tài này: “Lần này được chưa?”

      Buổi tối Lâm Diễm lại nhận được điện thoại của Từ Gia Luân gọi tới, đứng bên ngoài ban công nhìn bầu trời đầy sao, Lâm Diễm nhìn ra xa thấy quang cảnh của thành phố S, chung quanh là nhà xưởng tối như mực,ngẫu nhiên chỉ có vài hộ dân cư.
      Người ta đều thành phố S cảnh đêm rất đẹp, kỳ cũng là nơi bình thường.
      Lâm Diễm rất muốn biết tâm tư của Từ Gia Luân, những gì ta muốn hẳn là hứng thú lướt qua, có thể phối hợp với , về phần ta muốn theo đuổi sao? Lâm Diễm nghĩ mình có sức hấp dẫn như vậy.
      Từ Gia Luân đúng có tâm tư theo đuổi Lâm Diễm, Từ Gia Luân ngại phụ nữ có điều kiện, nhưng chạm vào phụ nữ có con, loại chuyện kỹ thuật cao như làm bố dượng người khác thế này cũng nghĩ nếm thử kiểu thân phận mới này.
      Nhưng nếu Lâm Diễm có con trai…
      Buổi tối Từ Gia Luân bị từ “Nếu” này làm phiền đến khó có thể tập trung, Lâm Diễm làm sao lại có con trai được?
      ——
      Cuối tuần, kế hoạch trốn của Nhan Thư Đông chuẩn bị gần như hoàn hảo rồi, đây là kế hoạch chưa từng được thực bao giờ.
      Buổi sáng trước khi Nhan Tầm Châu ra khỏi nhà, Nhan Thư Đông chạy đến trước mặt : “Trong lớp có bạn học tổ chức sinh nhật, bạn ấy mời con.”
      Nhan Tầm Châu nhíu mi: “Bạn học nào?”
      “Đương nhiên là bạn học cùng lớp, đợi lát nữa con muốn ra ngoài mua quà, ba cho con tiền.”
      Nhan Thư Đông rất ít khi xin Nhan Tầm Châu tiền tiêu vặt, Nhan Tầm Châu mím môi : “Như vậy , đợi lát nữa ba bảo Chương Tử đưa con ra ngoài.”
      cần…” Nhan Thư Đông thiếu chút nữa bị bại lộ hành vi, , “Vậy được rồi.”
      Lúc Nhan Tầm Châu kêu Chương Tử đưa Thư Đông mua quà, Chương Tử lầm bầm oán giận với Liên Minh: “ tôi hiểu đại ca tại sao lại hao hết tâm tư như vậy, rốt cuộc để làm cái gì?”
      Liên Minh phát biểu ý kiến, chỉ nhắc nhở : “ làm đến nơi đến chốn là được, quản nhiều vấn đề như vậy làm gì.”
      “Tò mò.”Chương Tử .
      “Tò mò chết sớm đấy.” Liên Minh chút khách khí .

      Lúc Nhan Thư Đông dồn toàn bộ tiền tiêu vặt vài năm nay nhét vào ba lô, bị Nhan Ý Tuấn thấy được, chỉ vào đống tiền : “ thiệt nhiều tiền nha.”
      Nhan Thư Đông nghĩ rằng có khả năng về sau phải nhìn thấy tiểu quỷ chán ghét này nữa, liền rút ra tờ ném cho Nhan Ý Tuấn: “Cho mày tờ nè.”
      Nhan Ý Tuấn cầm lấy tiền Nhan Thư Đông đưa cho mình, hề vui vẻ ngược lại lập tức nước mắt lưng tròng: “ phải sao?”
      Nhan Thư Đông hù dọa Nhan Ý Tuấn: “Nếu mày đem chuyện của tao cho những người khác, mày nhất định phải chết.”
      Nhan Ý Tuấn lôi kéo Nhan Thư Đông: “ mang theo em được …”
      Nhan Thư Đông mặt lạnh: “Tao phải mày, tao cũng phải mẹ mày, chúng ta phải người thân, mày tránh ra !”
      Nhan Ý Tuấn hành động biết là giống ai, ôm chặt đùi Nhan Thư Đông: “Thân , chúng ta là người thân mà.”
      Nhan Thư Đông trầm mặc, qua lúc : “Nếu mày còn coi tao là , cản trở tao .”
      “Vậy còn quay lại ?”Nhan Ý Tuấn hỏi.
      Nhan Thư Đông chẳng hề để ý : “ sau .”
      Quay lại mới là lạ đấy! Nhan Thư Đông thầm trong lòng, đây vốn phải nhà của nó, mà là của Nhan Ý Tuấn .
      ——
      Buổi tối Chương Tử tối tăm mặt mũi tìm khắp nơi rồi đến bàn ăn trước mặt Nhan Tầm Châu báo cáo: “Tìm rất nhiều nơi vẫn tìm được Đông Đông.”
      “Người phải cậu đưa sao?”Nhan Tầm Châu hỏi Chương Tử.
      Lúc Chương Tử định giải thích , Nhan Ý Tuấn ngồi ở bên cạnh Trương Mộ Mộ đột nhiên khóc lớn lên: “ quả nhiên rời nhà rồi…”
      Trương Mộ Mộ thấp giọng quát lớn: “Ý Tuấn, im lặng.”
      “Đều là tại mẹ, bởi vì mẹ Đông Đông mới , mẹ là mẹ kế, mẹ kế…” Nhan Ý Tuấn khóc lóc la lớn với Trương Mộ Mộ.
      Chương Tử thấy màn như vậy, cười lạnh trong lòng, phải thân sinh chính là giống nhau.
      “Dì Hứa, ôm nó lên lầu.” Trương Mộ Mộ kêu dì Hứa đứng bên cạnh, sau đó quay đầu với Nhan Tầm Châu , ” Tầm Châu, có muốn em tiếng với dì Ngu để bà ấy hỗ trợ tìm xem, bà ấy trước làm cảnh cục người quen biết cũng có vẻ nhiều.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 21.
      Edit: Snow
      Beta: Rika
      Nhan Thư Đông dự định biến mất tại tiệc sinh nhật, khác với những người bạn cao hứng hát bài hát chúc mừng sinh nhật ,Nhan Thư Đông cảm thấy chán ngắc, Chương Tử bất đắc dĩ sờ đầu của Cậu “ Đông Đông, sao hát cùng các bạn.”
      “Ai cần chú lo!” Nhan Thư Đông .
      “ Tiểu tử khó bảo.” Chương Tử cười mắng, đúng lúc này xinh đẹp mang đứa bé kháu khỉnh đến trước mặt Chương Tử “ Chú ơi, có thể giúp cháu toilet ?”
      Đứa bé rất xinh đẹp, Chương Tử đành lòng cự tuyệt, kết quả lúc quay lại thấy Nhan Thư Đông đâu cả.
      Sau đó bữa tiệc sinh nhật lại biến thành buổi thẩm vấn, tất cả bạn bè Nhan Thư Đông xếp thành hàng trước mặt Chương Tử rồi tiến hành hỏi đáp.
      Hôm nay là sinh nhật đứa trẻ mập mạp, đứa bé đầu đội mũ sinh nhật, khuôn mặt dính bánh ngọt, mở miệng “Cháu vừa nhìn thấy Nhan Thư Đông bên kia.”
      “Bên kia là chỗ nào?” Chương Tử hỏi.
      Đứa bé trả lời được, nhìn về phía bé bên cạnh.
      “Hình như là toilet, chú gặp bạn ấy sao?” Tiểu nương này tỏ ra khôn khéo hơn, Chương Tử cần nghĩ cũng biết là nó dối.
      “Có thể là xuống lầu.” đứa bé đeo mắt kính “ Vừa nãy cháu nhìn thấy bạn ấy đeo túi sách .”
      Chương Tử vội vàng nhìn ra cửa sổ phía bên ngoài, người người lại như nước chảy, nhưng nhìn thấy hình bóng của Nhan Thư Đông đâu cả.
      Chương Tử vô cùng sốt ruột, nghiêng đầu nhìn đứa trẻ lúc nãy, mắt nhíu lại, đem nó đến trước mặt mình hỏi “ , Nhan Thư Đông ở chỗ nào, bằng lát nữa chú với cha mẹ cháu, ngày mai mang cháu đến chỗ cảnh sát.”
      Lục Hy Duệ đỏ mặt “ Cháu biết… phải lúc nãy là cháu cùng với chú hay sao? Làm sao cháu có thể biết?”
      Chương Tử hít sâu, tại đứa bé này muốn như thế nào, ngay lập tức liên lạc với Nhan Tầm Châu, kết quả hoàng đế vội thái giám gấp, Nhan Tầm Châu đối với việc con bỏ thế này biểu vô cùng bình tĩnh, trước sau gì nó cũng về.
      Chương Tử cảm thấy mọi việc trở nên như thế khẳng định là ở đứa bé kia, sau khi trở về lại toàn bộ quá trình với Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu cũng phát biểu ý kiến gì, chính là “Nếu thấy nghi ngờ, chúng ta nên đến Lục gia hỏi chút.”
      “Lão đại, có phải cũng nghi ngờ đứa bé đó cùng với Đông Đông đồng mưu sao?”
      “Đồng mưu, phải cậu sao?” Nhan Tầm Châu hỏi lại, đứng ở bên cạnh cửa sổ thư phòng “Tôi chỉ biết nó là người bạn tốt nhất của Thư Đông.”
      Bạn tốt nhất, phải đồng mưu là cái gì?
      Lục Hi Duệ phạm vào sai lầm, sau khi về nhà biểu rất ngoan ngoãn, làm xong bài tập sau đó tivi cũng xem, vào thư phòng xem sách, chính là dự cảm tốt khiến cậu cần phải cẩn thận, chuyện gì đến rồi cũng vấn đến, lúc Tần Dư Kiều gõ cửa kêu nó xuống lầu, Lục Hy Duệ liền lên giường “Mẹ, con muốn ngủ…”
      Tần Dư Kiều mở cửa “ Nhưng con cần phải xuống dưới nhà chuyến.”
      Chương Tử đối với Lục gia vô cùng khách khí, đến nhà tìm đứa nhưng vẫn quên mang quà theo, giữa cửa ta thấy đứa bé theo mẹ xuống lầu, Chương Tử liền tươi cười “ Cháu là Hy Duệ đúng , cháu theo chú đến chỗ này chuyến…”
      Lục Hy Duệ liền trốn sau Tần Dư Kiều, sau đó Lục Cảnh Diểu mở miệng hói nó “ Nghe con đem Nhan Thư Đông giấu rồi?”
      Chương Tử giống Lục Cảnh Diệu hỏi trực tiếp như thế, kết quả Lục Cảnh Diệu lại bồi thêm câu “Nếu giấu ở đâu nhanh chút đưa ra đây, tại người ta cũng đến cửa tìm người rồi.”
      Lục Hy Duệ bị dọa, nhưng vẫn lắc đầu “Con biết.”
      “Nó biết.” Lục Cảnh Diệu quay đầu với Chương Tử “Nếu nơi khác thử tìm xem.”
      Chương Tử khẽ cười “Lục tổng, suy bụng ta ra bụng người, nhà ai đánh mất đứa lại vội chứ?”
      sai, đều gấp đều gấp, nhưng thể cái gì cũng thử khi tuyệt vọng được, đứa bé nhà là con tôi giấu , làm con dâu sao? Con tôi làm việc luôn có chừng mực, hơn nữa nó cũng chưa bao giờ dối, nó biết là biết… Nếu các người báo cảnh sát , nếu cần Lục mỗ này giúp, tôi cũng vui vẻ hỗ trợ.”
      Chương Tử cười “Tốt lắm, Lục tổng, cáo từ.”
      thong thả.”
      Chương Tử vừa mới rời , người chưa bao giờ dối Lục Hy Duệ yên lặng xoay người, kết quả bị Lục Cảnh Diệu quát lớn tiếng dừng bước “Con đứng lại đó cho cha.”
      Lục Hy Duệ quay đầu liền khóc, nó dù gì cũng chỉ là đứa , năng lực tâm lý thừa nhận cũng hữu hạn, vừa mới ở trước mặt Chương Tử toàn bộ dám ra, cho nên sau khi Chương Tử rời , lập tức ngửa đầu với mẹ: “ Mẹ, Đông Đông bạn ấy ở nhà hạnh phúc con mới giúp đỡ, bạn ấy tìm mẹ bạn ấy, bạn ấy phải rời nhà trốn mà là bạn ấy tìm mẹ…”
      Tần Dư Kiều ngồi xuống trước mặt con trai “ khóc nha, Duệ Duệ khóc.” xong nghiêng đầu nhìn Lục Cảnh Diệu “Lục Lục, tại phải làm sao bây giờ?”
      Sau khi được Lục Hy Duệ giúp đỡ Nhan Thư Đông liền tìm Lâm Diễm, số điện thoại Lâm Diễm cậu viết ở trong sách ngữ văn, Nhan Thư Đông ở xe taxi mở sách Ngữ văn ra xem dãy số, bác lái xe lại lần nữa mở miệng “ Cháu bé, ruốt cục cháu muốn đến đó làm gì?”
      “Cháu tìm mẹ.” Nhan Thư Đông như vậy.
      Bác lái xe lập tức cười hì hì “ là ngoan, vậy mẹ cháu làm ở chỗ nào?”
      Nhan Thư Đông cúi đầu cụp mắt xuống, chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm những con số bảng tính tiền, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy tiền quan trọng, Nhan Thư Đông chỉ tay ở phía trước “Cháu muốn xuống ở chỗ này.”
      Xuống nơi lần đầu tiên Lâm Diễm dẫn nó đến ăn cơm mua quần áo, Nhan Thư Đông nhớ là nơi này, ngày đó Lâm Diễm còn dẫn nó đến khách sạn đối diện ở, khách sạn năm chữ, nó biết được ba chữ, nhìn thấy đúng lần, sai được.
      Nhan Thư Đông xuống xe nằm úp sấp trước cửa kính xe nhìn vào trong, quay đầu với lái xe “Mẹ cháu ở chỗ này.”’
      “Được rồi, qua đường cái nhớ chú ý chút nghe ?” Bác lái xe nhắc nhở nó.
      Nhan Thư Đông thích chuyện, nhưng vẫn gật gật đầu, sau đó dựa theo đồng hồ tính tiền đưa tiền cho bác lái xe “Cháu trả tiền xe.”
      Lái xe lấy mười tám đồng tiền, theo thói quen thêm câu “Còn thêm phí phụ gia.”
      Nhan Thư Đông lập tức nhíu mày, phòng bị nhìn về phía lái xe.
      Bác lái xe đột nhiên cảm thấy mình tràn ngập ác cảm, đúng lúc này, Nhan Thư Đông “Bác thế nào ngay cả đứa cũng lừa tiền?”
      Bác lái xe “..”
      Nhan Thư Đông hừ tiếng, tức giận mở cửa xe, xuống xe còn quên kiểm tra xem mình có quên đồ gì , sau đó dùng lực đóng cửa xe, nhất thời bác lái xe cảm thấy buồn vui lẫn lộn, nhấn chân ga thẳng.
      Kỳ Nhan Thư Đông cũng biết chắc chắn là Lâm Diễm ở khách sạn này, nhưng nó vẫn qua đường vào cửa khách sạn, thời điểm vào trong cửa khách sạn nó bỗng nhớ ra chính ở chỗ này bị Nhan Tầm Châu bắt trở về, Nhan Thư Đông suy nghĩ sau đó nấp ở cửa, ra ven đường lại quay lại chỗ Lâm Diễm dẫn nó ăn cháo.
      Nữ nhân viên tiến đến hỏi cậu cần giúp gì, Nhan Thư Đông nghĩ ngợi rồi gọi “ chiếc bánh bao.”
      Nhan Thư Đông ăn bánh bao lại bỏ thêm chút tương, ngày trước khi còn ở trấn. Nhan Đình Văn nó thích ăn nhạt giống mẹ, nhưng khi nó hỏi mẹ nó là ai, Nhan Đình Văn lại bắt đầu thừa nước đục thả câu.
      đến chuyện đó lại thấy đáng ghét, việc gì mà phải che che giấu giấu, lúc ăn Nhan Thư Đông gọi điện thoại cho Lâm Diễm. Nhưng buồn, giọng ngọt ngào vang lên cho nó biết máy tắt.
      Nhan Thư Đông ghé vào bàn cơm, đối diện với cái bánh bao nóng hổi, nó chút khẩu vị cũng có, nghiêng đầu nhìn cái xe, Nhan Thư Đông lại lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua.
      Ngày hôm qua nó dùng điện thoại chơi trò chơi lại quên sạc pin, tại sắp hết pin, Nhan Thư Đông cảm thấy tâm tình của mình cùng với pin điện thoại giống nhau.
      Lâm Diễm thiết kế bộ váy mùa hè lộng lẫy, lúc đưa bản mẫu cho Nghiêm Kha xem, Nghiêm Kha khẳng định nhanh chóng đem may rồi bán, tối hôm qua cùng Nghiêm Kha thương lượng chọn vải, trước mắt vải có thể trực tiếp mua, cùng có thể tìm nơi cung cấp, sau đó đặt ở Từ thị để gia công.
      “Chị quên mất, dựa theo số lượng trang phục sản xuất đầu tiên, vải trước tiên cứ mua.” Lâm Diễm .
      Nghiêm Kha có ý kiến gì, sau đó hai người bàn bạc cách mở rộng thị trường, bởi vì phía trước nhà xưởng chính là trường đại học.
      Lâm Diễm day day trán : “Chúng mình có thể cùng với trường đại học liên kết, tổ chức hoạt động thi sắc đẹp, chúng ta tài trợ trang phục, chuyện này chỉ làm điểm, hơn nữa cũng giúp chúng ta xác lập thị trường ở đây, chúng ta chính là những phụ nữ trẻ tuổi.”
      “Chuyện này có thể, mấy hôm trước còn có hai nam sinh muốn mời chúng ta ăn cơm đó thôi.” Nghiêm Kha cười tại ở đại học các BBS đều rấy được quan tâm, mặt khác, chị Lâm, chị có tài chính ổn định , chị cảm thấy mở rộng thế nào?”
      Lâm Diễm cả buổi tối ngủ, tất cả đều tập trung nghiên cứu vấn đề mở rộng này, ngày hôm sau lúc cùng Nghiêm Kha xem vải, mặt mệt mỏi, Nghiêm Kha “Chị Lâm, chị là liều mạng.”
      Lâm Diễm cười cười, nghĩ đến ngày mai cùng Từ Gia Luân thương lượng hợp đồng, liền lấy điện thoại trong túi ra định gọi cho Từ Gia Luân bèn phát điện thoại hết pin tự động tắt.
      Lâm Diễm buổi tối 9h mới trở về, sau đó nạp pin điện thoại, khởi động máy mới phát ra có hơn 20 cuộc điện thoại nhỡ.
      Điện thoại của Nhan Thư Đông cũng còn nhiều pin bèn cứ 10 phút gọi cho Lâm Diễm lần, sau đó là 15 phút lần, đến khi điện thoại báo pin yếu, Nhan Thư Đông liền nửa giờ gọi cho Lâm Diễm lần.
      Nữ nhân viên chỉ lần tiến lại hỏi “Cậu bé, có phải cháu bị lạc ba mẹ ?”
      Nhan Thư Đông sợ chủ quán đuổi nó , nhưng là mỗi lần cậu đều mạnh miệng “Cháu đợi mẹ, mẹ cháu rất nhanh đến đây.”
      “Tốt, vậy cháu tiếp tục chờ nha, có cần hỗ trợ gì nhờ chủ quán liên hệ nha.”
      Nhan Thư Đông quay đầu nhìn về phía thu ngân, chính là ông chủ béo kia, lần trước cậu ra cùng mẹ hù dọa cậu, muốn đem cậu bán lấy tiền.
      Nhan Thư Đông hừ tiếng “ cần hỗ trợ.”
      Nhan Thư Đông nằm bàn nhìn về phía thủy tinh ngoài cửa sổ, thủy tinh làm thành hình hang cá, mấy con cá vàng bơi qua bơi lại, Nhan Thư Đông liền ghé vào bàn cơm nhìn cái giờ buôn bán của cửa hàng.
      Cửa hàng này phải buôn bán suốt 24h, 9h30 cửa hàng càng ngày càng ít, sau đó nhân viên phục vụ bắt đầu quét tước, Nhan Thư Đông nhìn phục vụ liếc mắt cái, thực chịu nổi cầm túi sách rời khỏi quán cháo.
      Lúc rời ông chủ gọi lại “Cháu bé, cháu cần chúng ta giúp cháu liên hệ với ba mẹ sao?”
      Nhan Thư Đông trong lòng giận Lâm Diễm, trầm mặc đẩy cửa thủy tinh ra ngoài, bên ngoài nổi gió, gió thổi đến mắt cậu, ràng lạnh buốt nhưng hốc mắt nóng hầm hập, Nhan Thư Đông trừng mắt, giọt nước nóng bỏng rơi ra, đúng lúc này điện thoại trong túi vang lên, Nhan Thư Đông vội vàng lấy điện thoại ra, màn hình hiên lên “ Mẹ tiểu Yến” gọi, Nhan Thư Đông thực ủy khuất.
      là tam hỏa diễm, nhưng nó tìm thấy chữ này, lúc lưu tên Nhan Thư Đông nghĩ, thế giới có cái chữ kia sao?
      Di động tiếp tục rung, Nhan Thư Đông tiếp điện thoại đặt bên tai, vừa vừa khóc “Mẹ tại sao giờ mới tiếp điện thoại…”
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 22
      Edit: Cherish Wang
      Nhan Thư Đông ủy khuất khóc rất lớn, từ hồi nhớ được đến giờ là lần đầu tiên nó khóc cật lực như vậy, ven đường có ít cả trai lẫn vây xem, trong đó còn có người đàn ông mặc tây trang màu xám.
      Nhan Thư Đông bực bội thấy mình bị nhiều người vây xem như vậy, trừng mắt quét đám đông, khoác túi sách băng qua đường cái. Đối diện đường cái là quán bar lớn, Nhan Thư Đông vừa vừa khóc, nó sớm chẳng còn nghe được trong điện thoại Lâm Diễm cái gì, thể dừng cảm xúc khó chịu trong lồng ngực bé lại tựa như xung đột ngừng va chạm tới sắp nổ mạnh, luồng khí cứ thế bốc lên tất cả đều biến thành nước mắt, thể ngăn được.
      Sau đó đầu óc Nhan Thư Đông rốt cục tạm thời hạ xuống, cảm thấy bản thân nên chuyện với Lâm Diễm: “Nơi này a, nơi này a… đối diện với quán bánh bao lần trước từng ăn…” Lúc này, di động chợt im bặt làm gián đoạn chỉ là lời dang dở củaNhan Thư Đông, mà còn có bao nhiêu khó chịu nó còn chưa kịp với mẹ mình.
      Di động tắt, Nhan Thư Đông xoa xoa lung tung nước mắt mặt, vòng ra sau khách sạn đứng tựa vào pho tượng ở đó.
      ——
      Thành phố sau chín giờ rất khó bắt xe taxi, Lâm Diễm vừa mới được Từ Gia Luân đưa về, đứng ngoài đường bắt mãi được xe taxi đành phải gọi điện thoại cho Từ Gia Luân.
      Từ Gia Luân hơi kinh ngạc sao Lâm Diễm nhanh như vậy điện thoại, bắt máy: “Tiểu Diễm, có việc sao?”
      Lâm Diễm gấp đến độ toàn thân run run, nhưng vẫn cố gắng mỗi câu đều rành mạch: “Gia Luân, em muốn đón con, nó bây giờ cái khách sạn, nhưng bắt mãi được taxi.”
      “Được… bây giờ quay lại, chờ ở cửa.”
      Từ Gia Luân sau khi cúp di động lập tức quay đầu xe, hai bên đèn đường cùng đồng ngô vun vút vụt qua, lúc Từ Gia Luân lái xe còn tự mắng câu: “Cũng phải con mày, khẩn trương cái rắm a!”
      Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng Từ Gia Luân dùng tốc độ nhanh nhất phóng xe đến bên người Lâm Diễm, sau khi Lâm Diễm ngồi lên lập tức nhấn nhanh, tiếp đến hỏi Lâm Diễm: “Đứa phải vẫn theo ba nó sao?”
      “Hôm nay nó rời nhà trốn tìm đến …” Lâm Diễm nghẹn ngào ra tiếng, khẩn trương đến độ hai tay xoắn lại đùi, nhưng cho dù hai tay vặn đến trở nên trắng bệch, Lâm Diễm vẫn kềm được mà phát run.
      Từ Gia Luân nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lâm Diễm cái: “Đừng quá lo lắng, tầm 20 phút là đến, thành phố S trị an vẫn khá tốt, khách sạn đó đều có bảo vệ.”
      “Hôm nay ra ngoài sao lại quên kiểm tra di động chứ…” Lâm Diễm bắt đầu tự trách , Từ Gia an ủi: “ trách cứ bản thân cũng vô dụng, đợi lát nữa trấn an đứa cho tốt, đừng làm cho nó để lại bóng ma tâm lý.”
      Lâm Diễm gật đầu, nóng lòng như đứng đống lửa ngồi đống than, ràng Từ Gia Luân chạy xe nhanh nhưng vẫn cảm thấy chậm chậm, giống như thời gian cố ý chống đối vậy, phiền chán và lo lắng cùng lúc dấy lên trong lòng , mỗi phút mỗi giây đều khó chịu như thể bị tra tấn.

      Từ vùng ngoại thành trường đại học đến khu phố trung tâm thời đại quảng trường ước trừng mất nửa giờ, Từ Gia Luân chỉ dùng 20 phút là tới, đem xe lái vào khu để xe chuyên dụng của khách sạn, mở cửa kính xe ra.
      Lâm Diễm đằng nhoài ra bên ngoài nhìn đằng cởi bỏ dây an toàn, ngay lúc này Từ Gia Luân thở ra hơi với Lâm Diễm: “Nhìn thấy rồi.”
      Lâm Diễm nhìn theo tầm mắt Từ Gia Luân, Đông Đông của ngồi phía sau bức tượng, ánh sang yếu ớt bao quanh nó thành chấm đen nho , sau đó chợt thấy chấm đen chậm rãi biến mất, Lâm Diễm quệt mắt, hóa ra sớm bất tri bất giác mà khóc.
      mở cửa xe, hai chân run run, chính xác là lảo đảo xuống xe, sau đó cảm giác tay được bàn tay nắm lấy, là Từ Gia Luân: “ thôi.”
      Lòng bàn tay Từ Gia Luân mạnh mẽ, ánh mắt chân thành tha thiết, chưa từng cùng Lâm Diễm bất cứ đâu mà luôn đứng chờ, có số việc có ngoại lệ.
      Lâm Diễm từng bước hướng đến chỗ con trai , ràng chỉ có vài bước nhưng chân lại như là bị cái gì ghìm chặt, ban đêm gió lạnh thổi vào trong cổ họng , làm cho khó có thể mở miệng.
      “Đông Đông…” mở miệng, có chút hổ thẹn thốt lên sau đó biết giây tiếp theo nên cái gì.
      Nhan Thư Đông ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lâm Diễm, khuôn mặt lộ toàn nước mắt, qua lâu nó khóc thút thít : “Tưởng mẹ trở lại …”
      Nhan Thư Đông nghĩ Lâm Diễm quay lại đây , nhưng nó vẫn rời khỏi nơi này, cho tới bây giờ nó cũng đứa trẻ cái có tính kiên nhẫn, từ 12 giờ trưa đợi cho đến mười giờ tối, làm cho cạn kiệt hết năng lượng cùng toàn bộ kiên nhẫn của nó, nó có lúc cũng chán nản những vẫn muốn về Nhan gia.
      May mắn, mẹ vẫn đến đây.
      Nhan Thư Đông lúc này còn khí lực để oán giận hay khó chịu, lúc Lâm Diễm ôm lấy nó cả người đều mềm nhũn oải ra người , kết quả khi nhìn thấy chiếc xe của Từ Gia Luân mới lấy lại chút tinh thần.
      “Như thế nào chú lại ở đây?”
      “Đương nhiên là ở đây dung nạp đứa trẻ lớn mật sợ trời đất rời nhà trốn rồi!” Từ Gia Luân mím môi cười khẽ, mở của xe sau cho Lâm Diễm và Nhan Thư Đông: “Lên xe .”
      Nhan Thư Đông vui cho lắm bất quá sau khi lên xe sau vẫn là an phận ngồi xuống, chỉ là nó buông góc áo Lâm Diễm còn cố ý ngồi xa ra.
      Lâm Diễm biết Đông Đông giận , nhưng trong lòng vẫn vì động táccủa Nhan Thư Đông mà bi thương, giọng mở miệng: “Đông Đông, hôm nay di động bởi vì hết pin…”
      Nhan Thư Đông giương khuôn mặt nhắn lời nào, Lâm Diễm cẩn thận tới gần nó, sau đó đem nó ôm vào lòng mình.Tốt lắm, Đông Đông kháng cự lại , tuy rằng vẫn chuyện với nhưng Lâm Diễm vẫn cảm nhận được Nhan Thư Đông dịu phần nào.
      Trong xe yên tĩnh, Từ Gia Luân mở nhạc, loại nhạc nhành chậm rãi, Nhan Thư Đông nằm trong lòng Lâm Diễm có chút mệt rã rời, Lâm Diễm vỗ người nó, trong mắt còn có nước mắt.
      Xe chậm rãi chạy, như năm tháng xuyên qua thành thị phồn hoa.
      Thời gian, xin hãy trôi qua chậm, có thể mãi dừng lại ở thời khắc êm đềm này, được ?
      Người đàn ông mặc tây trang màu bạc nhìn thấy Nhan Thư Đông được Lâm Diễm đón liền gọi điện cho Nhan Tầm Châu, cùng lúc đó Nhan Tầm Châu trong xe nghe xong điện thoại, ban đêm bóng tối bao trùm nhìn là mấy giờ, yên tĩnh tiếng động.
      Nhan Tầm Châu mở nửa cửa sổ, bên trong xe sương khói lượn lờ, ngẫu nhiên nâng điếu thuốc rồi nhấp ngụm, ánh lửa lóe ra.
      Lâm Diễm ôm con xuống xe rồi tạm biệt Từ Gia Luân, Nhan Thư Đông thích Từ Gia Luân, đối với hành vi Từ Gia Luân đứng phía trước nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của nó, Nhan Thư Đông thích quay đầu.
      Nhan Tầm Châu sau khi nhìn xe Từ Gia Luân rời còn ngây người mất lúc, 15 phút này đầu óc bị vây bởi mảnh đần độn, cuối cùng điên cuồng hút liền hai điếu thuốc mới khôi phục thanh tỉnh, sau đó khởi động xe khỏi chỗ này.
      Buổi tối trở về nhà, Nhan Tầm Châu mang theo vài người tới nhà xưởng xem hàng hóa, nửa đêm về sáng trực tiếp ngủ thẳng chiếc giường đơn ở nhà máy, lúc tỉnh dậy nhìn đồng hồ, chắc lúc này Lâm Diễm và Thư Đông rời giường rồi.
      ——
      Nhan Thư Đông buổi sáng tỉnh dậy rồi mà chịu rời giường, Lâm Diễm xốc chăn của Đông Đông, mềm , mặt có cùng hương vị giống như người .
      Nhan Thư Đông rụt đầu vào trong chăn, ấm áp lại an toàn.
      Lâm Diễm ở phòng bếp cách vách làm bánh trứng bột, bởi vì hai ngày trước mở thông báo tuyển dụng, buổi sáng liền nhận được vài cuộc điện thoại, Lâm Diễm tay vẫn làm dùng bả vai cùng đầu kẹp lấy điện thoại, hai tay thuần thục khuấy đảo, bên kia lò vi sóng còn đun cháo thịt nạc, cháo chín sôi trào, khói lượn lờ bên trong theo nắp nồi tràn ra.
      Lâm Diễm hơi luống cuống tay chân, nhanh chóng tắt nút , tiếp tục nghe điện thoại: “Được, buổi chiều đến công ty, địa chỉ đợi lát nữa…”
      Vừa hay Nghiêm Kha tới trước mặt Lâm Diễm tiếp nhận nồi cháo của : ” Chị Lâm, đến giúp đây.”
      Lâm Diễm cười với Nghiêm Kha, sau khi cúp điện thoại : “Hẹn bọn họ buổi chiều gặp mặt.”
      Nghiêm Kha: “Buổi chiều cứ thôi, em trông Đông Đông.”
      Lâm Diễm suy nghĩ chút : “Cảm ơn, Nghiêm Kha.”
      là… Này có là cái gì, trước kia chị giúp em thế nào, sao khách khí như vậy…” Nghiêm Kha được nửa nghĩ đến trong phòng con Lâm Diễm còn ngủ liền xuống, ngại ngùng nở nụ cười, “ đề cập tới chuyện trước kia, đợi lát nữa cùng bên kia xác nhận mấy khoản cuối cùng hợp đồng, em chơi với Đông Đông, chơi trò chơi, xem phim đều có thể.”
      Lâm Diễm gật gật đầu, tâm tình khá tốt thay cái váy màu lam in hoa do Nghiêm Kha may cho , bên là áo ngắn màu xám, thanh nhàn lại thoải mái.
      Lâm Diễm lâu thấy sung sướng cho rằng bản thân có đôi khi nhất định là người phụ nữ tệ, tuy rằng phải là người mẹ tốt, nhưng trước mặt con rất muốn được nó thừa nhận.
      Khi Lâm Diễm vào phòng gọi Đông Đông, Đông Đông xuống giường, nửa người mặc cái áo phông màu trắng, nửa người dưới là quần cộc hoa văn hình động, tối hôm qua Nhan Thư Đông quần áo của nó đều là dì Hứa mua.
      Lâm Diễm ra tù được hơn năm mua cho Đông Đông ít quần áo, bất quá kích cỡ cơ bản đều bị , nên quần áo này nọ đều luyến tiếc mà quăng , lần trước về thành phố C liền cầm hết trở về.
      Lúc Nhan Thư Đông vào nhà vệ sinh rửa mặt, Lâm Diễm lục tung tủ tìm bộ năm trước làm thời trang trẻ em, kích cỡ khả năng vừa với người. Kết quả lúc đưa nó cho Nhan Thư Đông mặc, Nhan Thư Đông cư nhiên chê xấu: “Ghét nhất màu hồng nhạt .”
      Lâm Diễm nhéo mặt con: “Hồng nhạt mới đáng .”
      cần!” Nhan Thư Đông khó chịu trèo lên giường, tuy nhiên cuối cùng vẫn rối rắm hé ra khuôn mặt nhắn, nó vẫn là ngoan ngoãn mặc vào quần áo Lâm Diễm đưa, vừa mặc vừa : “ Thích nhất là màu lam, thứ hai thích màu vàng, thứ ba thích màu trắng, cần phải nhớ kỹ.”
      Lâm Diễm nghiêng đầu nhìn Đông Đông mặc vào bộ quần áo chính làm, ngồi xuống giúp nó sửa sang lại: “ là đẹp trai ngây người.”
      Nhan Thư Đông nhe răng nhếch miệng nhăn mặt với Lâm Diễm, dừng lại hỏi: “Ở đây sao lại còn người nữa?”
      “Vấn đề nhiều nha.” Lâm Diễm cười tủm tỉm xoa xoa đầu Đông Đông, “ ấy là bạn mẹ cũng là đồng nghiệp làm cùng nhau.”
      “Đồng nghiệp làm cùng?Làm công việc gì vậy?Lần trước vẫn chưa .”Nhan Thư Đông tiếp tục hỏi, bộ dáng vô cùng quan tâm.
      “Làm trang phục, quần áo con mặc đều là mẹ làm .” Lâm Diễm đem Thư Đông kéo đến trước mặt mình, “Về sau để mẹ may cho con nhiều quần áo đẹp được ?”
      “Mới cần…” Nhan Thư Đông , xong nhìn thấy nét mặt ảm đạm của Lâm Diễm lại thầm “Bởi vì lớn lên cũng mặc được …”
      Lâm Diễm trả lời Đông Đông: “Làm sao có thể mặc được, còn như vậy, về sau hàng năm mẹ đều ở bên con, hàng năm đều mặc quần áo mới mẹ làm được ?”
      Nhan Thư Đông trầm mặc, tựa hồ như tự vấn lời của Lâm Diễm, qua lúc mới mở miệng: “Về sau đều ở bên cạnh sao?”
      Lâm Diễm: “Ngoéo tay.”
      “Ngoéo tay là cái gì?”
      “Chính là như vậy nè.” Lâm Diễm khều lên đầu ngón út của con, “Ngoéo tay thắt cổ, trăm năm được lừa dối.”
      trăm năm sau già .” Nhan Thư Đông đột nhiên nở nụ cười, sau đó sờ sờ bụng mình, “Đói quá.”
      Lâm Diễm hôm nay được dịp phô diễn các kiểu kỹ năng tài nghệ trước mặt Nhan Thư Đông, điểm tâm cháo thịt nạc bánh trứng gà, cơm trưa vịt quay cùng sườn xào chua ngọt, cơm chiều lại phong phú làm cho Nghiêm Kha cảm thấy đượcthế nào là ” đãi ngộ khác biệt”, sau khi ăn xong Lâm Diễm rửa bát, Nhan Thư Đông nằm úp sấp bàn cơm nghịch, chán rồi lại chạy tới hỏi Lâm Diễm.
      Buổi sáng Lâm Diễm đưa Nhan Thư Đông công viên, buổi chiều là xem phim, xem xong phim sau đó trở về cùng nhau dạo siêu thị, mua đống nguyên liệu nấu ăn.
      đường trở về Nhan Thư Đông muốn giúp Lâm Diễm cầm mấy thứ đồ này nọ, Lâm Diễm liền phân cho nó trái dưa hấu , Nhan Thư Đông ôm quả dưa hấu rất nhanh, bất quá mỗi lần vượt qua Lâm Diễm, liền tự động dừng lại chờ : “Nhanh chút, nhanh chút …”
      Đây là cuối tuần tốt đẹp, Nhan Thư Đông đem chuyện cuối tuần này nhớ lại viết vào giấy, viết được kha khá liền đưa cho Lâm Diễm xem: “Ghét nhất chính là viết văn .”
      “Mẹ trước kia thích nhất .”
      vậy á?”
      “Vậy còn ba sao?” Nhan Thư Đông hỏi theo bản năng, Lâm Diễm suy nghĩ rồi đáp, “ba trước kia cũng giống với Đông Đông…”
      Nhan Thư Đông đột nhiên nghĩ đến chuyện, vui vẻ nằm úp sấp bên tai Lâm Diễm: “Có chuyện.”
      Nhan Thư Đông kể cho Lâm Diễm chuyện là Nhan Tầm Châu biết viết hai chữ “Khôi ngô”, Lâm Diễm sau khi nghe xong mở miệng: “Vậy Đông Đông biết viết hai chữ đó sao?”
      Nhan Thư Đông gật đầu, cầm lấy lòng bàn tay Lâm Diễm viết lên, Lâm Diễm nhìn cẩn thận, hai chữ thế nhưng hoàn toàn viết đúng rồi.
      Buổi tối Lâm Diễm kiểm tra túi sách, lúc chuẩn bị ngủ nhìn di động tối đen trước mặt, im lặng kỳ lạ, Nhan Tầm Châu lúc này đây định chơi trò lạt mềm buộc chặt sao?
      ——
      Ngày hôm sau, Lâm Diễm đưa Nhan Thư Đông đến trường học, lúc đứng ở cổng trườngNhan Thư Đông ngẩng đầu hỏi : “Buổi tối còn tiếp tục ?”
      Nhan Thư Đông hỏi cẩn thận, Lâm Diễm nhìn thấy rất đau lòng, làm mẹ đứa trẻ này mà ngay cả cầu đơn giản như vậy cũng cách nào đảm bảo cho nó, Lâm Diễm hít sâu hơi, trưng lên khuôn mặt tươi cười: “ đến .”
      “Ngoéo tay!”Nhan Thư Đông vươn đầu ngón út.
      Lâm Diễm ngoắc ngón út, sau đó buông tay ra: “Học tập cho tốt, nghe lời thầy biết ?”
      “Nhất định nghe.”Nhan Thư Đông suất khí quay đầu, lập tức bỏ chạy vào trong, vào đến trường học lại xoay người nhìn Lâm Diễm cái.
      Lâm Diễm đứng lên, quay đầu, liền thấy người đàn ông đứng phía sau : “ Lâm, mời.”
      Nhan Tầm Châu ngồi trong chiếc xe thương vụ màu đen, người đàn ông trẻ tuổi mở cửa xe sau cho Lâm Diễm, Lâm Diễm sau khi ngồi vào, kính trong xe hạ xuống, đem cùng Nhan Tầm Châu giam vào gian hẹp.
      Nhan Tầm Châu thân tây trang màu đen, tóc ngắn cắt gọn, đôi mắt đen như mực nhìn lướt qua người Lâm Diễm: “Mấy ngày nay Thư Đông ở đâu?”
      Xe chuyển bánh, Lâm Diễm cười khẽ: “ phải biết?”
      “Biết.” giọng điệu Nhan Tầm Châu thản nhiên, “Tôi muốn đưa Thư Đông xuất ngoại.”
      Lâm Diễm quay ngoắt đầu lại.
      “Đừng nhìn như vậy.” Nhan Tầm Châu mấp máy môi dưới, sau đó vươn tay kéo Lâm Diễm đến trước mặt mình, ngữ khí dịu dàng: “Tiểu Diễm, kỳ vẫn mơ tưởng muốn con tìm đến phải ?”
      Lâm Diễm yên lặng nhìn Nhan Tầm Châu: “Luôn muốn, có thể được sao?”
      “Được, đương nhiên được.”Nhan Tầm Châu hé môi, “Chỉ cần mở miệng là được.”
      Lâm Diễm: “Được, giao con cho tôi.”
      “Ha ha.” Nhan Tầm Châu cười đến thể ngừng lại, ngón tay di đến vành tai Lâm Diễm, tản ra hơi thở trong gian chật chội, “Sao mà vẫn còn ngây thơ y như trước kia vậy?”
      Lâm Diễm đẩy Nhan Tầm Châu ra, Nhan Tầm Châu đổi sắc mặt sau đó nhìn thẳng Lâm Diễm mở miệng : “Nếu muốn con, vậy đem bản thân ra đổi .”
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 23.
      Edit: Snow
      Beta : Rika
      Lâm Diễm biết người mình lại có giá trị như vậy, dựa lưng vào tấm dựa bằng da, mấy ngày nay nghỉ ngơi tốt, con sắp ba mươi mà chú ý chăm sóc nhan sắc là được, Lâm Diễm nghiêng đầu nhìn cửa kính xe, cửa kính xe phản chiếu gương mặt mệt mỏi của .
      “Nhan Tầm Châu…” Lâm Diễm mở miệng nhưng lại biết phải diễn đạt thế nào, tựa như phẫn nộ đến tận cùng nhưng ngược lại thể ra, lúc sau, quay đầu nhìn về phía Nhan Tầm Châu “Trao đổi? Đổi như thế nào? tại là thiếu tiền, vẫn là thiếu phụ nữ?”
      thiếu, cái gì cũng thiếu, nhưng là lòng tham, thực biết làm sao?”
      “Còn có cái gì tham?” Lâm Diễm hỏi, thanh khàn khàn mang theo mệt mỏi : “ Tầm Châu, muốn thằng bé, tại cái gì cũng có, tại sao lại đưa cho thằng bé, tại sao?”
      Nhan Tầm Châu thần sắc sáng sủa chống lại ánh mắt của Lâm Diễm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của có giọt lệ, vẫn là thu tầm mắt : “Việc này có gì mà vì sao chứ, nghĩ đến liền lừa Đông Đông sao?”
      lừa nó, bằng nó cũng muốn rời nhà ra ngoài?” Lâm Diễm quay đầu trả lời, bởi vì cao giọng chất vấn mà lời trở nên mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị “ Cái gọi là lừa chính là ngừng lấy Đông Đông làm mồi sao?”
      “Em cho rằng như thế là như thế.” Ngữ khí Nhan Tầm Châu nhàng thản nhiên, nhưng từng chữ đều như đâm vào lòng Lâm Diễm “ thừa nhận có chăm sóc cho Đông Đông tốt, nhưng nó muốn gì đều cho nó, còn em, có thể cho nó cái gì, làm gì cho nó, cho nó ăn gì? Chẳng lẽ ăn bữa nay lo bữa mai, nơi này phá bỏ nơi khác góp vốn, chính là cho nó điều kiện sao?”
      “Như thế nào?…”
      “Đừng hỏi làm sao biết chuyện đó, đầu óc ngu ngốc, nhưng như thế nào học lại thông minh vậy, kỳ mấy ngày nay thấy em tất bật làm việc rất vui, đó mới là Lâm Tiểu Hỏa của trước kia, nhưng mà Tiểu Hỏa, có số việc tuy rằng làm cảm thấy suy sụp, nhưng vẫn phải , nhà xưởng em thuê bị mua, ngày hôm qua thông báo lên, ngày mai có thể thông báo xuống, còn lần trước khi đến thành phố C mua đồ, em có tin hay , ngày mai những thứ đó đều biến thành đống sắt vụn.”
      Lâm Diễm gắt gao nắm tay, đầu óc có chút xác định phỏng đoán “ Nghiêm Kha có đúng ?”
      “Bây giờ em mới biết được?” Nhan Tầm Châu hỏi lại.
      Lâm Diễm cười, sau đó nhanh tay lau nước mắt ở khóe mắt: “ Tầm Châu, muốn cảm ơn, cảm ơn vài năm nay vẫn phái người theo em, nhưng thực có lỗi, vẫn là đảm đương nổi vai trò người mẹ.”
      “Đừng tự coi mình, làm chính mình chính là người mẹ, làm chính mình là Nhan phu nhân, chính là Nhan phu nhân.” Nhan Tầm Châu đưa tay vuốt lên tóc Lâm Diễm, khóe miệng tràn ra nụ cười, động tác so với ánh mắt thực ôn nhu, cầm lấy lọn tóc đen đưa lên mũi, sau đó mở miệng “Lâm Diễm, điều kiện tốt lắm, có thể suy nghĩ chút, phải bó buộc, chung quy cũng là vì con, có thể giúp Lý Đường nằm vùng, tại sao lại thể làm, cũng phải là chưa cho nó ngủ…”
      Cho nó ngủ? Haha
      “Đó là trước kia …” Lâm Diễm , quay nửa khuôn mặt, tươi cười trào phúng. “Tầm Châu, cần gì phải chuyện khó nghe như vậy, làm cho làm tình phụ, phải cũng nhớ lại những cảm tình năm đó sao?”
      Biểu tình mặt Nhan Tầm Châu có chút chật vật, nhưng rất nhanh khôi phục tự nhiên, thừa nhận trong lòng mình có cảm giác “ Đúng, tựa như lúc trước, thực lòng có chút tham lam, khi thấy em cùng Từ Gia Luân thân mật cảm thấy vô cùng chướng mắt… Nhưng là ngày nào đó để em , nếu nhanh tháng còn là ba, năm năm đều có khả năng”
      “Thực là ghê tởm.” Lâm Diễm mở miệng.
      “ Trước em cứ suy nghĩ , cái này là như thế, cả đời cũng đừng có nghĩ, ngược lại em quên đem chính mình chăm sóc tốt, Tiểu hỏa, Trương Mộ Mộ cũng có cái gì tốt.”

      Nhan Tầm Châu đưa Lâm Diễm đến đằng sau trường đại học, Lâm Diễm lên lầu trở về nhà trọ, bên trong đồ đạc bừa bộn, sau đó mở cửa phòng Nghiêm Kha, có gì.
      Nghiêm Kha trước khi quen Lâm Diễm là tiểu thư, sai biệt lắm khi đến Quân Nhan, Nghiêm Kha liền làm bạn với , nhưng khi ấy qua lại, cũng chưa hề phản bội lần nào.
      Lâm Diễm trở lại phòng khách ngồi xuống sô pha, hai tay ôm mặt, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhúc nhích.
      Lâm Diễm ngồi sô pha suy nghĩ hồi, ngủ quên đến giữa trưa mới tỉnh lại, buổi chiều hôm qua Nghiêm Kha tham gia khóa huấn luyện, sau đó còn phỏng vấn vội vàng lại nhận lời mời trợ lý tốt nghiệp. chỉ có mình, chỉ có mình, cảm giác như thế là tốt, nhưng mọi thứ có dường như xuống.
      Lúc phỏng vấn Lâm Diễm liếc mắt nhìn thời gian di động, đứng lên “Như vậy , mọi thứ chuẩn bị sai biệt lắm, nếu đồng ý, ngày mai có thể đến công ty làm, công ty mới thành lập, lương cao, nhưng về sau nếu làm tốt, có thể cho góp cổ phần.”
      vấn đề gì, chủ yếu là để rèn luyện chính mình.”
      Lâm Diễm gật đầu, sau đó vội vàng hướng đến phục vụ , đợi đến thời gian tan học, chờ cho bọn trẻ ra về hết cũng thấy Nhan Tầm Châu.
      Lâm Diễm liên hệ với bảo vệ, bảo vệ ngoài cổng bèn gọi cho chủ nhiệm lớp, qua điện thoại của giáo chủ nhiệm lớp Nhan Thư Đông : “Là mẹ Nhan Thư Đông sao? Nhưng Nhan Thư Đông trước tiết học cuối cùng được ba đón rồi.”
      Lúc ngồi xe taxi Lâm Diễm cuối cùng khóc thành tiếng, bác lái xe sợ hãi “ , cháu có chuyện gì buồn sao?:
      Lâm Diễm lau nước mắt “ Bác cứ lái , lát nữa cháu địa chỉ đến.”
      Bác lái xe cũng muốn khóc, ông mới thất nghiệp, dạo gần đây lái xe taxi, nhưng đều lại gặp phải những loại khách đặc biệt, lần trước là đứa bé tìm mẹ, lần này là đánh mất hồn.
      muốn đến đâu?” Bác lái xe mở miệng hỏi lại.
      “Tìm con…” Lâm Diễm khóc dừng được “Tìm con…”
      Bác lái xe “…”
      Lâm Diễm vô lực tựa vào lưng xe, Đông Đông lúc này khẳng định rất thất vọng, là người mẹ vô dụng, ngay cả cầu đơn giản như vậy cũng làm được.
      “Buổi tối trở về chỗ mẹ tiếp sao?”
      “Ừ.”
      “Nghéo tay…”
      “Nghéo tay thắt cổ, trăm năm được lừa.”

      Ngày hôm qua Đông Đông còn trong lòng “Kỳ cảm thấy như thế cũng phải vô dụng, có đồ ăn, có quân áo mặc,. . .”
      Lâm Diễm lấy khăn tay lau nước mắt, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Nhan Tầm Châu “Làm sao?”

      Buổi tối, Nhan Tầm Châu cùng Lâm Diễm ăn cơm, nhà ăn lộ thiên, bóng đêm đẹp, buổi tối, Nhan Tầm Châu đưa Lâm Diễm lên phòng khách sạn, cửa phòng vừa mở ra, đem Lâm Diễm đè lên cửa.
      tiến vào quá nhanh, có gì diễn tả được nỗi đau của Lâm Diễm, tuy rằng Nhan Tầm Châu cảm thấy cho dù làm đầy đủ, Lâm Diễm cũng cảm kích.
      Lúc ra vào, Nhan Tầm Châu bá đạo lấy tay giữ chặt Lâm Diễm, thả chậm tốc độ. Nhưng mỗi lần vào đều dùng sức làm cho đầu Lâm Diễm chạm vào đầu giường.
      Trận hoan ái này tựa như bộ phim tiếng động, thân thể ma sát phát ra thanh như là tạp trong phim.
      Sau khi hoan ái, Nhan Tầm Châu có vẻ khốn khổ hơn là sung sướng, nhưng vẫn ôm hy vọng xa vời là có thể nhìn thấy bộ dáng vui thích mặt Lâm Diễm, nhưng có, từ đầu đến cuối đều là nhíu mày, đây phải làm , mà là chịu hình.
      Nhan tầm Châu từ đầu đến cuối tốc độ nhanh, cuối cùng lúc muốn ra mới đẩy nhanh tốc độ, lúc ra đem Lâm Diễm gắt gao ôm vào trong lòng.
      Ngọn đèn khách sạn được bật lên, qua hồi vận động làm cho anhphát ra thanh trầm thấp, sau đó Nhan tầm Châu như nghe được thanh thời gian trở lại, về với tuổi trẻ, thời khắc tốt đẹp nhất.
      Ngày hôm sau Lâm Diễm đến trường học tìm Nhan Thư Đông, Nhan Tầm Châu gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, cho nên mới có thể quang minh chính đại đến trường học gặp con.
      Lúc này là giờ thể dục, Lâm Diễm từ xa đều nhìn Nhan Thư Đông đứng cuối cùng hề nhúc nhích, thầy giáo nhắc nhở nó chút, sau đó nó mới nhấc chân khỏi đất.
      Thời gian thể dục buổi sáng kết thúc, chủ nhiệm lớp đến chuyện với Nhan Thư Đông, Nhan Thư Đông quay đầu ra trước sân thể dục thấy Lâm Diễm, tức giận muốn quay đầu.
      Lâm Diễm là đến xin lỗi, nhưng là Nhan Thư Đông cũng nghĩ tha thứ cho . Buổi trưa, lâm Diễm cùng Nhan Thư Đông đến căn-tin ăn cơm, Nhan thư Đông đến gần Lâm Diễm, giúp nó ăn cơm.
      Lâm Diễm yên lặng cúi đầu.
      Nhan Thư Đông đưa mắt nhìn cái, vui mở miệng “ Là nghéo tay, mà …”
      “Lần đó bỏ qua được , những lần sau cam đoan .” Lâm Diễm cười cùng con cam đoan, sau đó đưa đĩa rau cho nó “Đông đông tha thứ cho mẹ được ?”
      Nhan Thư Đông hừ , lúc này cậu bé đến bên cạnh Nhan Thư Đông “ Thư Đông, dì này là ai?”
      “Mắt nào ngươi thấy đây là dì?” Nhan Thư Đông đứng lên chống đối, Lâm Diễm chạy nhanh lại giữ nó, đối với bạn học Thư Đông xin lỗi “Xin lỗi.”
      có việc gì, có việc gì.” Bạn học chạy nhanh tránh ra
      Lâm Diễm tức giận với Nhan Thư Đông “Về sau cho phép với bạn học như thế.”
      Nhan Thư Đông lời nào, yên lặng ăn cơm, Lâm Diễm đột nhiên la lên tiếng “A, đau bụng quá.”
      “Làm sao vậy?” Nhan Thư Đông buông đũa “Làm sao vậy?”
      Lâm Diễm vẫn ôm bụng “Bụng đau…”
      Nhan Thư Đông khẩn trương đứng lên, sau đó Lâm Diễm buông tay ôm bụng ra, cười “Có vẻ tốt lên rồi.”
      tốt lên rồi?” Nhan Thư Đông hỏi.
      Lâm Diễm gật đầu “Vừa nãy con ăn đồ ăn mẹ gắp, cho nên bụng mẹ thấy thương tâm.”
      Nhan Thư Đông biết mình bị lừa, nhưng cảm giác bị lừa cũng khó chịu, ngược lại làm cho nó có cảm xúc lạ, bĩu môi nhìn Lâm diễm liếc mắt cái “ là rất nhàm chán.”
      Lâm Diễm “Ăn nhanh , tiểu quỷ.”
      Nhan Thư Đông có điểm lo lắng “Về sau mỗi ngày chúng ta đều gặp mặt sao?”
      Lâm Diễm nặng nề mà gật đầu “Mỗi ngày đều gặp mặt.”
      Trang phục mùa hè của Lâm Diễm bắt đầu sản xuất, hợp tác với Từ Gia Luân, Nhan Tầm Châu thực giống như , cho tự do, nhưng tự do như vậy chỉ dùng tự tôn đổi lấy, ngẫm lại là bi ai.
      Khi nhóm trang phục đầu tiên hoàn thành, Lâm Diễm tổ chức lễ khánh thành, Từ Gia Luân giới thiệu môt người khách của , Giang Nham.
      “Lâm tiểu thư, xin chào, tôi là Giang Nham, nghe danh lâu, mấy hôm trước đều tò mò là người nào, nguyên lai đều là mỹ nữ gây dựng nghiệp.
      Lâm Diễm cùng Giang Nham bắt tay, cười “Giang công tử chê cười rồi, nào có đại danh làm cho công tử ngưỡng mộ, nhưng ra, tôi thường nghe danh .”
      DamHoaLien thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :