1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đoạt Tử – Tùy Hầu Châu ( chương 51) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 10:
      Edit: Rika
      Trước khi ra khỏi nhà, Nhan Tầm Châu lên lầu nhìn Nhan Thư Đông. Cậu bé ở trong phòng chuẩn bị chơi trò chơi, nghe được thanh ở cửa, cậu vội bật người dậy, bắt chéo chân bắt đầu đọc vài từ tiếng đơn giản “Morning —– afternoon ——evening—–“
      Tai của Nhan Thư Đông khá thính, chỉ cần nghe được tiếng bước chân ngoài cửa là biết ai tới, cước bộ mạnh mẽ đó chính là ba ba, chầm chậm là dì Hứa, hỗn loạn là của Nhan Ý Tuấn, còn trầm giống quỷ là của Trương Mộ Mộ.
      “Morning —– afternoon ——evening—–“ Nhan Thư Đông bên đọc từ, bên lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài, lúc Nhan Tầm Châu đẩy cửa vào, cậu cố ý đọc to hơn chút, giống như là nghe tiếng bước chân người vào phòng, cũng có ý định quay đầu lại nhìn.
      Nhan Tầm Châu trực tiếp tới sau lưng cậu, vỗ vỗ bờ vai cậu.
      Nhan Thư Đông tiếp tục đọc “Morning, buổi sáng, sáng sớm. . . .”
      Nhan Tầm Châu nhíu mi, đưa tay xoay cái ghế lại, thuận tiện nhìn vào mắt cậu con trai, sau đó Nhan Thư Đông đọc nữa, nâng mắt nhìn Nhan Tầm Châu “Có chuyện gì ạ?”
      “Mẹ con đến trường học tìm con có phải ?”
      “Ai là mẹ con, con biết” Nhan Thư Đông trả lời.
      Nhan Tầm Châu khẽ hừ tiếng, sau đó cầm quyển sách tiếng của Nhan Thư Đông lật hai trang, có hứng thú lại để xuống, bình tĩnh với cậu “ phải muốn ăn cơm sao, dì Hứa làm xong rồi, mau xuống ăn
      Nhan Thư Đông quay đầu lại “Nhưng tại con muốn ăn nữa rồi”
      Nhan Tầm Châu ‘hừ’ tiếng rồi xoay người ra phòng, ra đến bên ngoài liền gọi cú điện thoại “Chương Tử, cho người ra đường Tây Ninh chờ tôi”
      Bên ngoài gió thổi lạnh lẽo, Nhan Tầm Châu đưa tay xoa xoa mặt, sau đó ra khỏi nhà.
      __________
      Ngã tư đường, xe cộ đông đúc như thủy triều, xếp hàng dài, tuy rằng trung tâm thành phố sáng bừng như ngọc minh châu, thế nhưng bóng đêm hôm nay lại rất yên lặng, ánh trăng, cũng có mây.
      Lâm Diễm kéo tay Phan Tuyền bả vai mình ra, sau đó lùi ra xa chút, mở miệng lảng sang chuyện khác “ Tuyền, cám ơn hôm nay mang tôi đến làm khách ở Nhan gia, cho xe chạy tới quảng trường Thế Kỷ là được, tôi có hẹn bạn ăn khuya ở đấy”
      “Ăn khuya? Tiểu Yến, em đừng cho rằng tôi biết em nghĩ gì?”
      Phan Tuyền buông tha , mà càng lúc càng ôm chặt , đúng lúc này, lái xe ở phía trước cũng phi thường tự giác đem tấm bình phong hạ xuống, từ từ ngăn cách hai người vào gian hẹp trong xe, Lâm Diễm sợ hãi, trong đầu chợt nhớ tới Nhan Tầm Châu dặn dò trong phòng của Đông Đông : “Phan Tuyền rất thích giao hoan cùng xác chết”
      “Tôi còn có thể nghĩ được gì” Trái tim LÂm Diễm đập bình bình “Tôi chỉ cảm thấy chuyện này . . . có chút hơi nhanh. .. .”
      “Đúng, quá nhanh” Lâm Diễm nghiêng đầu nhìn về phía Phan Tuyền vì câu nhấn mạnh vừa rồi của ta. chút ánh sáng ít ởi trong xe, gương mặt Phan Tuyền lúc lúc , Lâm Diễm chủ động đặt tay lên tay ta, làm cho chính mình tới gân ta chút, mở miệng căn bản tôn trọng tôi. . . .”
      “Ha ha. . . . .” Khí lực Phan Tuyền lớn, phen liền ôm đặt lên đùi mình, sau đó gắt gao ôm ở trước ngực “ giống nữ sinh a, được, tôi tôn trọng em, hảo hảo tôn trọng em. . . .”
      Lâm Diễm ghé đầu vào vai Phan Tuyền, đột nhiên hiểu được số chuyện nhặt, trước khi vô ra tù, muốn tiền tài cùng quyền lực, bởi vì cảm thấy nếu có được hai thứ này, có thể đổi lấy tôn trọng. Thế nhưng tại mới hiểu được, cho dù có ngày đứng ở chô cao, trước đó đánh mất tự tôn của chính mình, dùng tự tôn đổi lấy tôn trọng? Giao dịch này có lợi ?
      Bên ngoài chợt có cơn mưa , Lâm Diễm với Phan Tuyền “Có thể mở cửa kính xe ra ?”
      Phan Tuyền híp mắt nhìn , nhìn thấy bộ dáng ngoan hiền của , liền kéo tấm bình phong lên, sau đó bảo lái xe hạ cửa kính xuống, nhất thời khí lạnh từ bên ngoài tràn vào, Lâm Diễm làm bộ trấn tĩnh đẩy đẩy tay Phan Tuyền “ Tuyền, cho tôi xuống ở phía trước
      Phan Tuyền mạnh mẽ vỗ vỗ lưng , như thay đổi thành người khác, phong độ như nhà bác học, có thể , những tin tức trước kia thu được về Phan Tuyền, tất cả căn bản đều là giả.
      “Bớt đùa giỡn thôi” Phan Tuyền bên tai Lâm Diễm “Tôi kiên nhẫn với em lắm rồi, cho nên đêm nay em hãy biết điều chút”
      Lâm Diễm đưa đôi mắt đẹp nhìn Phan Tuyền “Tâm tư của tôi. . . . chẳng lẽ hiểu?”
      Phan Tuyền dựa lưng ra sau, tay trái vẫn di động người “Yên tâm, theo tôi, tất nhiên tôi để em chịu ủy khuất”
      Lâm Diễm cố gắng đè nén ghê tởm mà nở nụ cười với Phan Tuyền, còn muốn cái gì, nhưng lại được, sau đó Phan Tuyền như nhận thấy cái gì, với lái xe “ khách sạn, về biệt thự Hoa Khê
      Hoa Khê biệt thự nằm ở giữa sườn núi, lòng bàn tay Lâm Diễm đổ mồ hôi, yết hầu của như bị ai bóp chặt làm côn được, cả người cực độ khẩn trương, ngay cả hô hấp cũng thể được.
      Tuyền. . . khách sạn . . . .” Lâm Diễm .
      “Vì sao lại khách sạn?” Khóe miệng Phan Tuyền nở nụ cười, đôi mắt rất sắc bén, như là liếc cái liền có thể hiểu thấu con người , loại cảm giác này đáng sợ.
      “Bởi vì khách sạn gần . . ..” Đối với , khách sạn dù sao cũng an toàn hơn nhà của Phan Tuyền, Phan Tuyền nhìn bộ dạng run rẩy của , đưa tay nắm lấy cằm “Nếu tôi sao?”
      Thời điểm Lâm Diễm giao dịch với Lý Đường, nghĩ ta muốn gì cũng có thể đáp ứng, bởi vì ở trong cái nơi kia càng làm cho người ta sợ hãi, cho nên khi đưa vào Quân Nhan, sau đó đáp ứng Lý Đường tiếp cận Phan Tuyền. . . . Chỉ là giấu mà thôi, giờ phát : ‘ Mình quả con người vô liêm sỉ, phải trước kia ước mơ sao, vì cái gì, bây giờ so với người khác, sống thấp hèn?’
      Xe chạy càng lúc càng chệch quỹ đạo khỏi trung tâm thành phố, thế nhưng trong người lại trỗi dậy kiên cường, trong áo khoát của có cất cái dùi , cái dùi này rất sắc bén, Lâm Diễm nhìn mặt Phan Tuyền, sau đó chủ động hôn lên mặt .
      Lâm Diễm kỳ có kỹ thuật hôn nhiều cho lắm, cho nên khi hôn đến nửa, Phan Tuyền cười ha hả vươn tay để sau đầu , giành quyền chủ động.
      Tốt lắm, như vậy tốt lắm, Lâm Diễm run rẩy đôi tay, muốn đưa tay vào trong áo, Phan Tuyền bắt lấy tay “Em muốn làm gì?”
      Nhưng kịp, Lâm Diễm dùng khí lực toàn thân đem Phan Tuyền ấn ra sau, trong tay cầm cái dùi sáng loáng. Lâm Diễm đem cái dùi đè lên cổ Phan Tuyền, bởi vì khẩn trương và sợ hãi, tuy rằng uy hiếp Phan Tuyền, nhưng người khóc lại là , thút thít với Phan Tuyền “Cho tôi xuống xe. . . .”
      Đây là làm cái gì?!
      Phan Tuyền cảm thấy Lâm Yến này điên rồi, muốn diễn trò với sao, đầu óc có vấn đề gì sao?
      Đúng lúc này, phía trước có ánh sáng chiếu tới, lái xe vội dừng lại, Phan Tuyền thuận thế đá ra, thế nhưng bởi vì xe thắng lại quá gấp, cho nên lúc muốn mở miệng , có ánh đèn pin chiếu vào, Phan Tuyền thực ngây ngẩn cả người.
      Là cảnh sát, hai chiếc xe cảnh sát áp hai bên, lái xe ra ngoài để trình giấy tờ, sau đó là Phan Tuyền.
      “Cảnh sát, khẳng định là có gì đó hiểu lầm rồi, tôi làm gì giấu bạch phiến trong xe. . . Chắc là hiểu lầm rồi. . .” Phan Tuyền đứng ở ven đường giải thích với cảnh sát.
      “. . . . .”
      Lâm Diễm bỗng nhiên nở nụ cười, có loại vui sướng khi chạy trốn, trong lòng bàn tay tuyền đến cơn đau, vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy lòng bàn tay mình bị cái dùi xẹt qua, máu chảy ra ngoài, càng lau, nó càng chảy ra. Bởi vì vội vã, cho nên người hơi lảo đảo, lúc sắp té ngã xuống, đôi tay vững vàng đỡ lấy .
      Bàn bay rắn chắc, mặc cảnh phục, là chàng trai thanh tú, giúp đỡ tới xe cảnh sát “Chương Tử, ở đây có bị thương, mau đưa ấy tới xe cảnh sát”
      Người được gọi là Chương Tử sang sảng lên tiếng, lại đỡ , Lâm Diễm được dìu ra ngoài đường nôn rất nhiều. Mà bên kia, Phan Tuyền bị hai, ba cảnh sát cưỡng chế lên xe, Lâm Diễm nôn cho tới khi Phan Tuyền tới đây, đưa mắt nhìn ta, ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mawdt đó, tựa như muốn giết vậy.
      Việc là làm gì có khả năng lúc lúc như thế, Lâm Diễm nghĩ, người đến cứu hẳn là người của Lý Đường, thế nhưng hai cảnh sát này lại mang lên chiếc xe việt dã màu đen, lúc nhìn thấy người ngồi bên trong là Nhan Tầm Châu, kinh ngạc hồi.
      “Như thế nào, thực ngoài ý muốn?” Nhan Tầm Châu hơi nhíu mi, sau đó nhìn , ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước, khóe môi còn nhếch lên nụ cười châm biếm.
      Hai người sắm vai cảnh sát cũng cười hì hì nhảy lên xe, trong đó có người là chàng đẹp trai khi nãy đỡ , hai người ngồi lên xe bắt đầu giỡn “Ha ha! Cái tên Phan Tuyền kia khi nãy sợ xanh cả mặt, nghĩ tới mà vui. . . .”
      Phan Tuyền cũng phải cậu, đừng có mà khinh thường người đàn ông này, Phan Tuyền là người có lá gan rất lớn, lúc trước phải ngay cả xác chết….” Người nửa đột nhiên dừng lại, sau đó cười hai tiếng “Nhan ca, chúng ta đâu?”
      “Sông Bắc Dương”
      tới đó làm cái gì?” Lái xe liền hỏi.
      Nhan Tầm Châu liếc nhìn người bên cạnh, sau đó đưa khăn giấy cho “Nơi này phải còn đồng phạm của Phan Tuyền sao, tránh đêm dài lắm mộng, nên xử lý thôi”
      Chương Tử và Minh Hỗ nhìn nhau, đều cười “Nhan ca, đùa à?”
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 11:
      Edit: Rika
      Sông Bắc Dương nằm bên phải của đường ra biển, nơi đó là ngã ba của ba con sông, là nơi sông đổ ra biển, xe chạy cầu Giang Đại, Lâm Diễm ngửi được mùi vị mặn mà đặc trưng của biển cả, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, đầu hơi choáng váng.
      Máu trong lòng bàn tay ngừng chảy, nhưng lại khá đau, tay run run, tựa như có kiến cắn vào lòng bàn tay . Lâm Diễm vốn còn sức, chỉ nghiêng người tựa đầu vào xe, câu.
      Sau đó lái xe dường như cảm thấy tình huống trong xe hơi kỳ lạ, liền đưa tay chọn đĩa cho vào máy nghe nhạc, nhạc trong xe từ từ vang lên, là bài tình ca cũ, Chương Tử ngồi ở ghế lái phụ liền là năm nào rồi, còn nghe bài tình ca này, là nhàm chán, lần sau để tôi lấy cho cậu vài đĩa nhạc mới thịnh hành bây giờ.
      Liên Minh ho hai tiếng : “Đây là xe của Nhan ca”
      “A” Chương Tử trả lời tiếng, sau đó gì nữa.
      Đúng lúc này, Nhan Tầm Châu mở miệng : “Chương Tử, cậu xuống xe trước
      Chương Tử chịu xuống xe : “Nhan ca, em phải cố ý, em cũng biết đây là xe của , kỳ tôi cũng thích nghe tình ca cũ”
      Nhan Tầm Châu: “Phía trước có hiệu thuốc, mua thuốc hạ sốt và thuốc rửa vết thương cùng băng gạc lại đây”
      “Sao sớm chút, em còn nghĩ Nhan ca muốn đuổi em ” Chương Tử cười hì hì , lúc xe dừng lại, liền mở cửa xe nhảy xuống, động tác sạch lưu loát.
      Lâm Diễm quả thực rất mệt mỏi, nghĩ cho dù Nhan Tầm Châu có đem quang xuống sông làm mồi cho cá, cũng có khí lực mà phản kháng lại, thế nhưng khi nghĩ đến cái chết, vẫn sợ hãi, bởi vì đời này còn người mà luyến tiếc, muốn chết cũng dám chết.
      Xe chậm rãi dừng trước tiểu khu bên cạnh bờ sông, đây là ngôi nhà mới xây, Nhan Tầm Châu tìm phòng, bởi vì mới nên trong phòng còn chưa có nội thất, nhìn có vẻ rất trống trãi. Trong năm mươi mét vuông của căn phòng này có cái sô pha mà u đen và cái tủ lạnh, tay chân LÂm Diễm mỏi nhừ, trực tiếp đến sô pha ngồi xuống
      Kỳ Lâm Diễm có chút ngoài ý muốn là theo Nhan Tầm Châu lên lầu, hoặc là rất muốn tìm nơi để ngẩn ngơ, muốn tìm nơi nghỉ ngơi cho buổi tối.
      Nhan Tầm Châu tùy ý để Lâm Diễm ngồi ở sô pha, sau đó tự mình tới tủ lạnh lấy nước uống.
      Chương Tử mua thuốc còn chưa có về, Liên Minh cảm thấy có chút xấu hổ, cho nên ta dạo vòng quanh khu nhà rồi với Nhan Tầm Châu “Nhan ca, em ra ngoài hút điếu thuốc”
      Nhan Tầm Châu nghiêng đầu nhìn Lâm Diễm ngòi ở sô pha “Tôi cùng cậu”
      Nham Tầm Châu hút thuốc từ rất sớm, trước kia hút là do bạn mời, sau lần hút ấy cảm thấy làn khói tỏa ra đẹp, thế nên tự mua cho mình gói thuốc, ngày có thể hết hai bao. Bất quá khi đó Nhan Tầm Châu chưa tính là nghiện thuốc, lúc ấy hút thuốc bên cạnh Lâm Diễm liền nhíu mày, Nhan Tầm Châu liền thổi khói lên trêu đùa .
      Sau đó Nhan Tầm Châu tới tủ thuốc lá của Nhan An, Nhan An rất thích thu thập các loại thuốc lá nổi tiếng như Hùng Miêu, Trung Hoa, Hoàng Hạc Lâu, khi đó Nhan Tầm Châu lấy ít thuốc ra mà chiêu đãi các huynh đệ, sau bị Nhan An phát , đem Nhan Tầm Châu trói ngày đêm….
      Sau đó Nhan Tầm Châu nhớ là Lâm Diễm có mang cơm đến cho , dám thả ra, cho nên đơn giản đứng bên cạnh đút từng muỗng cơm cho , ngày hôm sau Lâm Diễm phải thi, cho nên bên đút bên nhắc nhỡ ăn nhanh.
      “Nếu cũng đem em cột lại thử xem, nhìn thử em có ăn nhanh được ?”
      “Em có làm chuyện xấu, học giỏi, cho nên chú mới trừng phạt
      “. . . . .”
      Lúc ban đầu Nhan Tầm Châu vẫn cảm thấy LÂm Diễm rất đúng đắn, cho nên thời điểm mang cơm đến khí xung quanh rất trầm lặng, nhưng đôi khi thể thừa nhận được, muốn tốt phải như Lâm Diễm này, thế nhưng Nhan Thư Đông lại có di truyền được đức tính tốt đem của mẹ cậu, cậu bé thế nhưng lại rất giống trước kia.
      Chương Tử sau khi mua thuốc hồi, cố ý dừng lại ven đường mua ít đồ ăn khuya, phía sau bờ sông có những quán bán ăn khuya, có thịt nạt cuốn, có bánh gạo Hàn Quốc, có bún ốc, còn có cả mì xào. Chương Tử bên vào cửa bên ồn ào “Đại ca, Liên Minh, tôi mang đồ ăn ngon về cho hai người đây”. Ồn ào cho tới khi cảm thấy khí có điểm kỳ quái, trong phòng khách vắng teo, chỉ có mình Lâm Diễm ngồi nghỉ ngơi ở sô pha.
      “Ách, đại ca đâu?” Chương Tử chào hỏi Lâm Diễm, đầu Lâm Diễm vẫn còn đau, hơi hơi nâng ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, Chương Tử nhe răng cười với Lâm Diễm, muốn ra ngoài, Nhan Tầm Châu và Liên Minh bước vào.
      “Đem đồ cậu mua về ra đây” Nhan Tầm Châu với Chương Tử, nghe giọng có thể đoán được tâm tình tốt lắm.
      Chương Tử vội vàng đưa gói to cho Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu cúi đầu nhìn cái gói to, trong đó ngổn ngang đống đồ.
      Kỳ cũng phải loạn thất bát nháo, mà Chương Tử mua đồ rất đầy đủ, trừ bỏ thuốc hạ sốt, cồn y tế rửa vết thương, ta còn mua cả băng vệ sinh, bao cao su. . ..
      Nhan Tầm Châu khó chịu lấy vài thứ ra đưa cho Lâm Diễm “ vào rửa vết thương
      Lâm Diễm muốn nhưng vẫn phải đứng lên, tới toilet.
      Lúc trước vết thương trong lòng bàn tay chỉ dùng khăn tay để cầm máu, tại lấy ra, trong miệng vết thương còn dính ít sợi chỉ màu trắng. Lâm Diễm đặt tay dưới vòi nước rửa sạch , thời điểm ra Nhan Tầm Châu với Liên Minh “Cậu băng bó giúp ấy”
      Chương Tử có điểm hiểu “Lão đại, chúng ta . . . .”
      Chương Tử thấy Liên Minh ra dấu, vội vàng chạy tới phòng bếp lấy đồ ăn khuya, trong bếp đồ dùng ít, cho nên Chương Tử cầm giấy các – tông bung ra, sau đó đem đồ ăn khuya từng món bày ra.
      Bởi vì Lâm Diễm bị thương ở tay phải, cho nên thể băng bó cho mình được, cho nên lúc Liên Minh tới băng bó cho , cũng đưa tay ra để ta băng.
      Bàn tay Lâm Diễm rất đẹp, thế nhưng bây giờ cũng có nhưng vết chai. Thế nhưng cũng tốt hơn thời điểm mới ra tù, bởi vì ở trong tù, phải lao động rất vất vả, thế nhưng mãi hoàn thành chỉ tiêu cùng nhiệm vụ, cả người đau nhức, trước kia thị lực của tốt lắm, khi học bao giờ mang mắt kính, thế nhưng khi ở trong tù đan áo lông nên bị cận thị.
      Liên Minh rất nhanh băng bó cho xong, mở miệng nhàng “Cám ơn”
      có gì”
      Lâm Diễm nở nụ cười, tại nơi này là nơi có xe cộ, cũng biết Nhan Tầm Châu có khả năng mang trở về, hơn nữa hôm này rất mệt, Lâm Diễm nghĩ, muốn tìm nơi nghỉ ngơi.
      Lúc Lâm Diễm ngang qua bếp Chương Tử liền gọi , hỏi có muốn ăn khuya hay , Lâm Diễm lắc đầu cự tuyệt.
      Trong phòng ngủ, cái giường giản dị, lúc đặt lưng xuống giường, nghe bên ngoài truyền vào tiếng chuyện, hơn phân nữa là giọng của Chương Tử và Liên Minh, ngẫu nhiên vài lời của Nhan Tầm Châu, sau đó tựa người vào giường nghe thanh bên ngoài, suy nghĩ thực bay rất xa.
      . . . . . . .
      Lâm Diễm là ‘con dâu nuôi từ bé’ của Nhan gia, là con của của đôi vợ chồng câm điếc Lâm Quý cùng Diệp Kim Hoa ở trấn , lúc trước có tên là Lâm Diệp, tên này do chính hai vợ chồng Lâm gia lấy ra từ họ của hai người.
      Lâm Quý và Diệp Kim Hoa đều có tướng mạo xấu xí, thế nhưng từ Lâm Diễm chính là tiểu mỹ nhân, hai vợ chồng câm điếc xinh ra đứa con như hoa như ngọc, mặc cho ai cũng đều tin, cho nên lúc Lâm Diễm có trí nhớ, nghe ít lời đồn đãi về thân thế của mình, trong đó tin tức lan truyền nhiều nhất chính là vợ chồng Lâm gia nhặt ở nhà ga.
      Đương nhiên trừ bò ở nhà ga, còn có ở rừng cây , WC nữ, giếng nước sau trường tiểu học. . . . Lúc đầu Lâm Diễm còn chạy đến hỏi bà ngoại, bà nội là có mình được nhặt được hay , nhưng cứ hỏi lặp lạp lại như thế, Lâm Diễm cũng cảm thấy phiền, thế nên nếu có nguwoif là nhặt được, liền chuẩn bị thau nước rửa chén mà hắt vào, vừa hắt vừa chửi “Ngươi mới là nhặt được, cả nhà ngươi đều nhặt được”
      Lâm Diễm có bà nội, là thợ đóng giầy ở trấn, tuy rằng có đứa con câm điếc, thế nhưng miệng lưỡi bà rất tốt, lúc ấy ở trấn có chuyện gì bát quái, bà nội đều cho nghe, ví dụ như “Con và con trai nhà ai tốt hơn”, “Cái tivi mới mua của nhà ai bị trộm. . .” . .v. . .v. . .
      Bởi vì nguyên nhân này, cho nên Lâm Diễm có nhiều bạn, bạn nữ muốn chơi với , bạn nam luôn tìm cách khi dễ .
      Thế nhưng thành tích học tập của rất tốt, tồn tại ở trấn này như điều phi thường, mọi người vợ chồng Lâm gia tốt số, có thể nhặt được đứa con hoàn hảo như vậy.
      Lúc ấy, trong cái trấn này, mấy đứa trẻ rất thích học tập và chơi đùa cùng bạn tốt, cho nên dù ở trấn tiếng tăm của Lâm gia rất xấu, thế nhưng người nguyện ý làm bạn với cũng nhiều lên, sau này mới biết nguyên lai bọn họ muốn lợi dụng .
      Lúc ấy Lâm Diễm hoàn toàn tương phản với Nhan Tầm Châu, lúc ấy là con trai độc nhất của Xí nghiệp gia đình Nhan An, lúc ấy là cậu nhóc xinh đẹp và ngỗ nghịch, so với Lâm Diễm lớn hơn ba tuổi. Lúc Lâm Diễm học lớp 1 Nhan Tầm Châu học lớp ba, cậu lớn rất mau, mỗi ngày mang theo đám người đí đánh nhau.
      Nhan gia rất có tiếng ở trong trấn, bởi vì có xí nghiệp của Nhan gia, cho nên kéo kinh tế của toàn trấn phát triển lên.
      Có đôi khi có số người ở trong điều kiện tốt, mặc dù như thế nào vẫn được ca ngợi, ít nhất Nhan Tầm Châu được ca ngọi khá nhiều, bởi vì lúc ấy Nhan Tầm Châu là vương tử trong mộng của các , nhưng ngại Nhan gia có con dâu nuôi từ bé, mọi người đối với Nhan Tầm Châu cũng chỉ là YY và lén nghị luận chứ dám có hành động gì, bởi vì con dâu nuôi từ bé kia của Nhan Tầm Châu rất đẹp.
      Lâm Diễm sở dĩ là con dâu nuôi từ bé của Nhan Tầm Châu là vì, được Nhan gia nuôi dưỡng từ bé, bởi vì hai vợ chồng Lâm gia gặp số chuyện may về sau, cho nên Nhan gia nhận nuôi .
      Thời điểm dến Lâm gia, Nguyễn My vẫn ở đấy, bởi vì sinh bệnh nên sắc mặt Nguyễn My rất tái nhợt, nhưng cho dù như vậy, Nguyễn My vẫn là mỹ nhân bệnh tật, ở Nhan gia Nguyễn My cũng rất ít , tính cách có chút lãnh đạm, cho nên Nhan mẫu có vẻ thích lắm, vừa vặn tương phản lại, Lâm Diễm bởi vì thông minh, xử lý khôn khéo cho nên rất được lòng Nhan mẫu.
      Thời điểm Lâm Diễm vào Nhan gia chỉ mới mười tuổi, nhà lúc trước nghèo cho nên vóc dáng cũng chưa phát triển, sau này Nhan gia tích cực bồi dưỡng cho , vóc dáng chậm rãi biến đổi, lúc đầu chỉ cao ngang ngực Nhan Tầm Châu, sau cao tới bả vai.
      Bởi vì có người mới trong nhà cho nên có tâm lý bài xích, Nhan Tầm Châu lúc thấy Lâm Diễm vào Nhan gia cho nên bắt đầu bài xích , lập vài năm, cũng ứng phó vài năm, cuối cùng quan hệ của hai người dần tốt lên hẳn, thế nhưng vẫn chưa đạt đến độ thân thích, Nhan Tầm Châu đôi khi tâm tình biến đổi sai mua đồ, cũng vui vẻ vì mỗi lần dư ít tiền lẽ đều cho hết, cho nên cũng có dị nghị gì cả.
      Kết quả có lần Nhan Tầm Châu gọi mua cho mình hộp bao cao su, vội vàng chạy mua cái mũ chụp đầu về.
      Đối mặt với khuôn mặt đen thui của Nhan Tầm Châu, Lâm Diễm hoài nghi chính mình có phải hay mua loại , liền mau thử vào xem sao, nếu , em đổi lại giúp
      susubornthisway011091 thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 12
      Edit: Rika
      Nhan gia có căn nhà bên bờ sông của trấn này, là khu có hai tòa nhà , cái tiểu viện xinh xinh, trong đó trồng các loại hoa lá cây cảnh, muôn hồng nghìn tía. Phía sau là cái triền núi, sườn núi là rừng cây ăn quả, trong đó trồng nhiều nhất là quýt, mỗi khi tới mùa quýt, ông nội Nhan Tầm Chau là Nhan Đình Văn tới đây, sau đó kêu Lâm Diễm hái quả ăn, còn : “Tiểu Diễm, đừng chỉ biết học , mau mau xuống hái trái cây mà ăn, bằng ông nội để cho xú tiểu tử A Châu ăn hết đó”
      qua vườn trái cây, là những nhân cồn của Nhan gia, có tổng cộng 50, 60 công nhân, thời điểm tan tầm nhón công nhân tụ họp lại rồi ra về, cảnh tượng tựa hồ rất náo nhiệt.
      Lâm Diễm sau khi tan học rất thích ghé vào ban công nhìn nhóm công nhân tan làm về nhà, mặt trời chiều ngã về tây, loại náo nhiệt này làm cho Lâm Diễm cảm thấy lòng mình ấm áp.
      Nhan Tầm Châu cũng hay mang mấy người bạn của mình tới vườn trái cây để ăn.
      Ngẫu nhiên Nhan Tầm Châu nhìn thấy đứng lầu, liền gọi xuống dưới, đưa cho đống trái cây lớn : “Buổi tối nếu cha tôi có hỏi tôi tới thôn bên cạnh chơi đá bóng”
      Lâm Diễm cắn miếng, sau đó với Nhan Tầm Châu “Muốn tự mình , chú tin lời em đâu”.
      “A, cái con bé này” Nhan Tầm Châu làm bộ muốn gõ lên đầu , Lâm Diễm tưởng đánh , liền đưa tay ôm đầu.
      “Ha ha ha ha, đại ca, đây là con dâu nuôi từ bé phải , nghe lời” Nhan Tầm Châu nhìn đứa bạn phía sau cười mình.
      “Đúng thế, nghe lời, xú nha đầu” Nhan Tầm Châu xong trừng mắt liếc Lâm Diễm cái, sau đó kéo đám bạn ra chỗ khác.
      Lâm Diễm là con dâu nuôi từ bé mới mang về của Nhan Tầm Châu, nguyên lai lúc đầu con dâu nuôi từ bé là Nguyễn Mỵ, tại Nhan gia nuôi dưỡng như con , lúc ấy toàn bộ công nhân của Nhan gia đều gọi người trong nhà là “phu nhân”, “lão gia”, “thiếu gia”, cho nên khi nhìn thấy Nguyễn Mỵ rất tự nhiên gọi là “đại tiểu thư”, còn đối với Lâm Diễm bọn họ gọi cũng rất tùy ý, kỳ trong đó có số người biết là con của đôi vợ chồng câm điếc kia.
      Kỳ Lâm Diễm cũng có thói quen tìm thân phận cho chính mình, Nhan gia cho cơm ăn, cho chỗ ở là tốt rồi.
      Cửa sau của Nhan gia đến vườn trái cây có khối đất trống, nguyên bản là đồng cỏ, nhưng Nhan gia có người chuyên môn làm vường, cho nên mặt cỏ rất đẹp như các thảm cỏ xanh tốt ở nước ngoài, thế nhưng sau này, thời điểm Nhan Đình Văn nhàn rỗi liền tới đây khai khẩn gieo trồng, nên bây giờ có thêm vài loại cây như khoai tây, ngô. . ..
      Nhan gia phản đối Nhan Đình Văn khai khẩn thảm cỏ xanh mượt, nhưng lại ngại dám ra, dù gì trong Nhan gia Nhan Đình Văn vẫn rất có tiếng , Nhan Tầm Chây vĩnh viễn đứng ở bên cạnh Nhan Đình Văn, cầm cuốc cuốc xuống đất.
      Sau đó Nhan Đình Văn cười tủm tỉm , đây mới là phong cách tốt.
      Thời điểm Nhan Tầm Châu cuốc đất với Nhan Đình văn, Lâm Diễm cùng Nguyễn Mỵ từ dòng suối giặt quần áo trở về, Nhan Tầm Châu nhìn thấy liền “Tiểu Diễm, mau lấy cho tôi cốc nước, khát chết tôi rồi”
      Nguyễn Mỵ giữ chặt tay “Kệ ta , để cho khát chết luôn”
      Lâm Diễm cười tủm tỉm gật gật đầu, sau đó cùng Nguyễn Mỵ phơi quần áo, lúc hai người phơi đồ, Nguyễn Mỵ liền hỏi “Tiểu Diễm, rốt cục suy nghĩ thế nào?”
      Nhan gia nằm ở khu vực hơi cao, cho nên gió khá mạnh, đưa tay giữ chặt đồ, mở miệng “Nhan gia có thể thu dưỡng tôi, tôi thực rất cảm kích, kỳ tôi rất hâm mộ
      Lâm Diễm với Nguyễn Mỵ là lời từ đáy lòng, cũng rất hâm mộ Nguyễn Mỵ, có đôi khi ước muốn mình cũng có bệnh nặng, sau đó Nhan gia tìm con dâu nuôi từ bé mới.
      thích Nhan Tầm Châu?” Nguyễn Mỵ tiếp tục hỏi.
      Lâm Diễm quay đầu nhìn Nhan Tầm Châu cuốc đất, lắc lắc đầu: “ thích”
      Lâm Diễm thích Nhan Tầm Châu, thích lớp trưởng của lớp, thích đại đội trưởng của trường, chuyện chính chắn, đọc nhiều sách vở là cao thủ máy tính, cho nhìn bộ hình động, hình ảnh vừa thần kỳ vừa đáng , trái tim máy tính chậm rãi bay bay, cuối cùng hợp lại thành vòng. . ..Lúc đó Lâm Diễm vừa nhìn thấy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sau đó lớp trưởng quay đầu với “Lâm Diễm, mình thích bạn rất lâu rồi”
      Lâm Diễm cự tuyệt lời thổ lộ của lớp trưởng, bởi vì là con dâu nuôi từ bé của Nhan gia, nếu ăn cơm của Nhan gia, cũng muốn làm trọn bổn phận của mình, cái gọi là người phải tích đức về sau, chính là phải biết đền đáp lại công ơn người nuôi dưỡng mình.
      . . .. . . .
      Nhan phu nhân càng ngày càng ưa thích Lâm Diễm, bà thường tìm Lâm Diễm chuyện “Tiểu Diễm a, con nhớ quản Nhan Tầm Châu cho tốt, được để cho nó lung tung bên ngoài”
      Lâm Diễm từ chính là cán bộ lớp, cho nên thủ đoạn quản lý người rấy nhiều, nhiều khu Nhan Tầm Châu tức lên muốn đánh , LÂm Diễm rất sợ bộ dáng lưu manh này, bất quá nhớ lại lời nhắc nhở của Nhan phu nhân, cho nên rất nhiều thời điểm Nhan Tầm Châu muốn ra ngoài, Lâm Diễm liền chạy tới chặn lại “ lại muốn ra ngoài?”
      “Tiểu Diễm, quản nhiều làm gì, bây giờ chưa phải vợ tôi đâu”
      “Ai là vợ
      “Hừ”
      Lâm Diễm ngăn được Nhan Tầm Châu, chàng trai mới lớn muốn dãi nắng dầm mưa, có đôi khi liền mấy ngày về, Nhan gia trừ bỏ Nhan Đình Văn ai quản được . Nhưng Nhan Đình Văn lại mấy để ý tới Nhan Tầm Châu, ông cảm thấy là đàn ông của Nhan gia phải bương chải như thế, chứ phải là người đàn ông sống trong tiền của cha mẹ.
      Lâm Diễm biết cái Nhan Tầm Châu tìm chính là tiền, và đám bạn của mình đầu tư rồi sau đó chia hoa hồng.
      Lần đầu tiên Lâm Diễm vào hiệu cắt tóc này cũng có ai nhận thức , còn lừa hai mươi đồng, khi đó hai mươi đồng là số tiền lớn, bởi vì bình thường Lâm Diễm cắt tóc chỉ tốn năm đồng mà thôi.
      Lâm Diễm cùng với bạn tới cắt tóc, mùa hè tới, tóc dài nên khó chịu, mỗi lần Nhan Tầm Châu gặp đều vò vò mái tóc chô, cho nên nghĩ muốn cắt, nhưng nghĩ nghĩ lại tiếc, cho nên chỉ cắt ngang vai, kỳ đây chính là kiểu tóc phổ biến, nhưng khi vừa ra khỏi tiệm liền khóc, nguyên bản bực mình, lúc này còn gặp Nhan Tầm Châu.
      Lâm Diễm tìm cái hộp để tóc bị cắt vào, lúc đầu Nhan Tầm Châu cũng nhận ra , thế nhưng người bạn phía sau liền nhắc nhở : “A Châu, này có nét giống với vợ của cậu nha?”
      Sau đó Nhan Tầm Châu quay đầu nhìn, đúng là Lâm Diễm, sau đó hét tiếng “Lâm Diễm, đứng lại đó cho tôi”
      cho tôi biết, ai lại cắt tóc cho mà xấu thế này?” Nhan Tầm Châu nhìn Lâm Diễm hỏi.
      Lâm Diễm nghĩ nghĩ, chỉ vào tiệm cắt tóc : “Là ta. . .”
      thợ cắt tóc lúc này khóc ra nước mắt, buông máy sấy tóc trong tay chạy tới: “Nhan ca, hiểu lầm, hiểu lầm a, đây là kiểu tóc thịnh hành của năm nay. . . .”
      Nhan Tầm Châu nhìn thợ cắt tóc , quay đầu hỏi Lâm Diễm : “Có phải như vậy ?”
      Lâm Diễm cúi đầu, lời nào.
      Sau đó Nhan Tầm Châu đặt tay ở bả vai , cúi đầu nhìn Lâm Diễm cái, chỉ thấy sắc mặt rất thương tâm, đột nhiên ra câu : “Đừng , cúi đầu còn thấy xinh đẹp chút”
      Lâm Diễm đỏ mặt, trừng mắt nhìn Nhan Tầm Châu. Đúng lúc này, thợ vừa mới gội đầu cho cầm bốn mươi tệ trả lại cho và bạn : “Chị dâu sau này lại đến nữa nha, miễn phí thu tiền”
      bạn bên cạnh Lâm Diễm liền chen vào: “Còn tôi nữa, có miễn phí ?”
      “Miễn, miễn, miễn hết”
      Lâm Diễm chỉ cảm thấy tai mình nóng lên, sau đó Nhan Tầm Châu lại đẩy : “Về nhà sớm , lúc trước như thế nào, tan học được lung tung”
      Lâm Diễm đỏ mặt, kéo bạn mình , Nhan Tầm Châu gọi với tới : “ đường về ngang qua chợ mua cho tôi hai cân mận cùng hạt dẻ, để tôi về ăn”
      Lâm Diễm gật gật đầu.
      đường trở về, bạn Lâm Diễm ngừng: “Kỳ Nhan Tầm Châu cũng tồi”
      “Chỗ nào tồi?”
      “Đẹp trai, cậu biết ấy còn đẹp hơn so với Trần Hạo Nam sao?”
      “Thế Trần Hạo Nam là ai?”
      “. . . .”
      Lâm Diễm biết Nhan Tầm Châu đẹp trai chỗ nào, chỉ cảm thấy diện mạo của lớp trưởng nghiêm túc, chính chắn, còn Nhan Tầm Châu là quá mức xinh đẹp, hơn nữa đầu lại cắt tóc húi cua, tiêu chuẩn của tên côn đồ.
      Khi đó nghĩ, nếu Nhan Tầm Châu cứ tiếp tục côn đồ như thế, phỏng chừng chưa kịp gả cho ta, ta có khả năng bị người ta đánh chết mất rồi. Thế nhưng, suy nghĩ vẫn là suy nghĩ, mỗi làn Nhan Tầm Châu ra ngoài đánh nhau, Lâm Diễm liền vội vàng tìm ta, lo lắng có chết hay chết?
      Nguyễn Mỵ so với Nhan Tầm Châu lớn hơn tuổi, lúc Lâm Diễm học cấp 2, Nguyễn Mỵ học xong cấp 3 và chuẩn bị thi đại học. Trong trấn có vài trường trung học, Lâm Diễm, Nguyễn Mỵ và Nhan Tầm Châu chính là học chung trường, chia ra sơ trung cùng trung học, ở giữa ngăn các cái cầu, ít học sinh trung học đều thích bộ cây cầu đó, về sau cảm khái : “Trung học rất là khổ, bài tập, sách vở chất cao như núi”
      Thế nhưng Nhan Tầm Châu lại là ngoại lệ, Lâm Diễm thường bị Nhan Tầm Châu gọi tới trực nhật thay, khi đó chỉ có hai người trong phòng học, Nhan Tầm Châu ngồi ghế nhìn Lâm Diễm lau bảng, sau đó hỏi Lâm Diễm: “Tiểu Diễm, gần đây sao tính tình tốt như thế, nóng nảy như trước nữa?”
      “Tôi lười so đo với ” Lâm Diễm .
      Nhan Tầm Châu cười ha ha, lộ ra hai hàm răng trắng noãn thẳng tắp: “Trời sinh đúng là vợ
      Trong lòng phải là tức giận, lúc lau bảng xong, xoay người lại, Nhan Tầm Châu liền chộp lấy tay : “Lau cho khô bảng , thái độ làm việc tích cực”
      “Buông tay ra”
      buông”. Nhan Tầm Châu xong liền kéo đến trước mặt, như thẩm phán với : “Tiểu Diễm, lớp có phải hay có người tên Đại Quân?”
      Đại Quân là ai, chính là lớp trưởng trong lòng của .
      Nhan Tầm Châu nhắc tới Đại Quân, trong lòng bồn chồn, giống như bí mật bí giấu kín lâu nay bị hé ra trước sáng, thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Nhan Tầm Châu: “ quản nhiều thế làm gì?”
      “Tôi có thể quản sao? chính là con dâu nuôi từ bé của nhà tôi”. Nhan Tầm Châu cà lơ phất pho với Lâm Diễm, sau đó ôn nhu cúi xuống, vỗ vỗ đầu dặn dò: “Ở trường học an phận chút, cần gieo hoa đào, nếu như tôi phát cho tôi đội nón xanh (cắm sừng), tôi. . .. “
      Lâm Diễm rụt người lại, sau đó ánh mắt chống lại mắt : “ đừng hưu vượn”
      Nhan Tầm Châu cười ha ha, cũng cùng Lâm Diễm cãi cọ, sau đó đứng dậy, tay phải khoát qua vai : “ thôi”
      đâu. . . .”
      ăn cơm”
      . . .. . . .
      trong tiết tự học nên trường tương đối vắng, thời điểm tâm tình tốt học, trốn, các giáo viện trong trường cũng mặc kệ , chỉ cần đừng gây rối trong trường là được.
      lần, Lâm Diễm ngồi tự học với bạn, chăm chú chợt thấy bức thư dính máu, làm Lâm Diễm sợ hãi.
      Trong tiết tự học có giáo viên, Lâm Diễm cầm khăn tay lau máu, nhưng căn bản được, sau đó bạn cùng bàn đưa cho năm đồng : “Ra ngoài hiệu thuốc mua thuốc sát trùng và bông băng giúp mình
      Lâm Diễm hai lời, với lớp trưởng tiếng rồi rời .
      Lúc đó năm đồng có thể mua được đống bông băng và thuốc, Lâm Diễm xếp hàng, phía sau có người đột nhiên vỗ vai : “Chị dâu, chị cũng biết Nhan ca bị thương sao?”
      Lâm Diễm băng xong nhìn Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu hung hăng liếc chàng đằng sau: “Cậu mang ta tới đây làm gì, chăm sóc người thân trước lúc lâm chung sao?”
      Nhan Tâm Châu tới phòng khám, người dính ít máu,nguyên bản mặt đen thui nhưng thấy chăm sóc cho mình, sau đó cầm hết số bông băng còn lại : “Tuy rằng dùng tới, nhưng cái này vẫn cho tôi
      Lâm Diễm: “. . . . .”
      Nhan Tầm Châu thưởng thức vết thương được LÂm Diễm băng bó, sau đó với người phía sau mình: “Đại Chí, mang ấy quay về trường học”
      Lúc Lâm Diễm về lại trường học mới phát ra, người bạn đưa mình năm đồng để mua đồ băng vết thương bị Nhan Tầm Châu cầm , lúc này dựa vào bàn ngủ, nghe tiếng độn liền ngẩng đầu dậy nhìn : “Lâm Diễm, nếu cậu về chắc có lẽ mình mất máu mà chết mất”
      Lâm Diễm thực có lỗi: “Thực xin lỗi….”
      “Xin lỗi cái gì, bông băng đâu?”
      Lâm Diễm sờ soạn túi, móc ra năm đồng đưa lại cho bạn mình: “Mình quên. . . .”
      Người bạn cùng bàn hét lên: “Vậy cậu ra ngoài làm gì? Ra hóng mát? Ra hít gió lạnh sao???”
      susubornthisway011091 thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 13.
      Edit: Snow
      Beta: Rika
      Lâm Diễm cảm thấy người ngồi cùng bàn với mình thực đúng là đứng dậy nổi, muốn đứng dậy giúp cậu ta xuống lầu mua miếng băng dán vết thương người ngồi cùng bàn đoạt trong tay năm đồng tiền, sau đó đem đến ngón áp út cuốn lên, cuối cùng dùng răng nanh kéo xuống băng bó chút, động tác vô cùng sạch lưu loát làm cho Lâm Diễm nhất thời trợn mắt há mồm.
      “Như vậy được vệ sinh cho lắm.” Lâm Diễm .
      Người bạn ngồi cùng bàn nhắm mắt : “Cậu còn có mặt mũi để .”
      Lâm Diễm và người ngồi cùng bàn làm chung chỗ, cụ thể có quan hệ gì cũng ai biết, bất quá ở trường học, hôm nay hiệu trưởng đến, ngày mai trưởng trấn thăm, nhưng đây cũng phải là điều mà Lâm Diễm quan tâm, bởi vì chủ nhiệm lớp giúp đỡ cho việc học tập của Lâm Diễm , cho nên mỗi ngày đều phải nhắc nhở cậu ta vài câu hôm nay làm bài tập gì.
      “Mang đến đây” Người ngồi cùng bàn lại hướng Lâm Diễm cả tá bài tập, ngữ khí so với lúc nãy thay đổi trăm tám mươi độ. “ Lâm muội muội…”
      Lâm Diễm tối ngày bị làm phiền bởi chiêu này, từ ngăn kéo bàn rút ra hai tập bài tập đưa cho cậu ta : “ Cậu sửa lại, đừng có chép toàn bộ giống mình.”
      “ Bài tập giáo viên ra, tại sao có thể viết giống cậu được?” Người ngồi cùng bàn lại hỏi Lâm Diễm, thấy Lâm Diễm có phản ứng cậu ta cũng im lặng, bắt đầu chép bài tập, qua lúc cậu ta huých khuỷu tay Lâm Diễm.
      “Chỗ này cậu xem xem, có phải sai hay ?”
      Lâm Diễm nghi hoặc nhìn vào chỗ bạn cùng bàn chỉ, xem lại lần, quả nhiên là làm sai rồi, cầm sách mình về chỉnh sửa bài tập sau đsó : “ Cậu có thể tự mình làm, vì sao lại còn muốn chép của mình?”
      “ Tôi nếu có thể tự làm vì cái gì còn muốn làm lại lần, vô cùng nhàm chán.” Người ngồi cùng bàn trả lời.
      Lâm Diễm cảm thấy thể nổi, tức giận, bạn cùng bàn lại cười đến lợi hại, đột nhiên cậu ta nâng cằm bát quái hỏi “ Lâm Diễm, cậu thực là con dâu nuôi từ bé sao?”
      Lâm Diễm muốn người khác nhắc tới mình là con dâu nuôi từ bé, chuyện này khó có thể mở miệng giải thích được, chuyện này với chuyện lần đầu có kinh giống nhau, cảm thấy cái gì hay ho cả.
      Lâm Diễm đỏ mặt đáp lời, đúng lúc này, lớp trưởng “ Triệu Nghiêu, cậu im lặng , tại cậu làm ảnh hưởng đến các bạn bên cạnh học.”
      “Tôi vừa mới chuyện sao?” Triệu Nghiêu giả ngu, lớp trưởng để ý đến lời của Triệu Nghiêu, trực tiếp kéo từ ngăn bafn ra quyển kỷ luật lớp học ghi vào, ở giấy ghi đích danh tên Triệu Nghiêu.
      Lâm Diễm càng cảm thấy mặt mình nóng lên, cúi đầu tiếp tục viết từ đơn đến khi bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ “Lâm Diễm, cậu có cảm thấy lớp trưởng đối với mình lấy việc công báo thù việc tư?”
      Lâm Diễm để ý đến Triệu Nghiêu, cậu ta liền thay đổi ngữ khí cảm khái : “ Lúc này trong lòng lớp trưởng khẳng định tự nhận mình là rất tuấn tú, kỳ , đáng buồn…”
      Triệu Nghiêu to đủ cho người phía trước nghe được, Lâm Diễm đau đầu day day cái trán, thực là chịu đủ cái tên Triệu Nghiêu làm huyên náo, ruốt cục ngao ngán đến lúc hết giờ tự học, Lâm Diễm nhanh chóng tìm Nhan Tầm Châu.
      Phòng học bên ngoài hành lang, ánh sáng ngọn đèn dài đủ, vừa rồi ở phòng khám nhìn đến miệng vết thương dọa người như thế, bất quá giờ nhìn miệng vết thương hé ra dọa người.
      Lâm Diễm biết là chột dạ sợ hãi Triệu Nghiêu nhìn thấy tìm Nhan Tâm Châu, ở trán có vết thương lớn, vẫn là sợ mọi người thấy và Nhan Tầm Châu ở cùng chỗ, cho nên vội vàng đứng trước mặt Nhan Tầm Châu “ Chúng ta thôi.”
      Lâm Diễm trong lòng suy nghĩ gì, Nhan Tầm Châu so với bất kỳ ai ràng hơn hết, cho nên cố ý đứng bất động, nhìn thấy Lâm Diễm “ Giới thiệu bạn cùng học của cho tôi làm quen cái.”
      “ Có gì đâu mà làm quen?” Lâm Diễm
      “ Có, ví như lớp trưởng và vân vân.” Nhan Tầm Châu .
      Lâm Diễm đưa mắt nhìn quanh phòng học, lớp trưởng còn làm việc gì đó, lúc nào cũng tối muộn mới về.
      Lâm Diễm lo lắng Nhan Tầm Châu tìm lớp trưởng chuyện, cho nên nhanhchóng giữ chặt lấy cánh tay , có điểm cầu xin thôi…”
      Nhan Tầm Châu nâng mắt liếc Lâm Diễm, muốn mở miệng, đao thanh truyền đến, là Triệu Nghiêu : “ Lâm Diễm ngày mai cậu phải đến sớm trực nhật lớp với mình.”
      biết.” Lâm Diễm quay đầu trừng mắt nhìn Triệu Nghiêu, vừa dứt lời tay bị Nhan Tầm Châu cầm lên, đem cả người kéo , trực tiếp hướng cầu vượt cho người bộ ở đối diện trường học đến,
      Thời gian tự học trường cấp ba Nguyễn Mỵ so với các trường khác chênh lệch hơn nửa giờ, bình thường đều là Lâm Diễm làm bài tập xong rồi sang cùng Nguyễn Mỵ và Nhan Tầm Châu quay về Nhan gia. Bởi vì lần này Nhan Tầm Châu đến tìm , cho nên Lâm Diễm thực chỉ có thể cùng Nhan Tầm Châu đứng ngoài hóng gió.
      Ban đêm ở ngoài hóng gió là thoải mái, trừ bỏ thỉnh thoảng có người đến tìm Nhan Tầm Châu, Lâm Diễm nhàm chán ngồi xổm xuống bồn hoa, sau đó có cảm giác mông bị đá hai cái, quay đầu, Nhan Tầm Châu dùng chân đá mông của . “Đứng lên, mời ăn cái gì đó.”
      Trong trường học có quán ăn vặt, bên trong toàn bộ đều là những đồ ăn vặt hấp dẫn.
      Lâm Diễm quả là có chút đói bụng, nhìn thời gian chờ Nguyễn Mỵ tan học còn đến hơn hai mươi phút, bèn ỉu xìu, thấy vậy Nhan Tầm Châu hỏi muốn sao?”
      Lâm Diễm lắc đầu.
      Nhan Tầm Châu lời nào, suy nghĩ chút, trở lại vị trí đứng rồi “ Đợi lát nữa Nguyễn Mỵ tan chúng ta có thể ăn.”
      Nguyễn Mỵ bây giờ là người nhà Nhan gia, phải gọi là Nhan Mị nhưng Nhan Tầm Châu vẫn là theo thói quen gọi là Nguyễn Mỵ, Lâm Diễm cảm thấy khi Nhan Tầm Châu gọi tên Nguyễn Mỵị trong mắt có thêm tia ôn nhu, giống mỗi lần gọi tên , hung hăng lợi hại.
      Lâm Diễm ăn rau thơm, lúc trước nhắc nhở chủ quán nhưng mà chủ quán vẫn thả rau thơm vào bát , chén toàn là rau thơm, Lâm Diễm ngẩng đầu nhìn Nhan Tầm Châu nhăn mày, mở miệng “Tôi nhặt ra là có thể ăn.”
      Nhan Tầm Châu tìm chiếc ghế dựa nhìn thấy Lâm Diễm lần lượt nhặt từng ngọn rau thơm, biết như thế nào liền cảm thấy trong lòng khó chịu, sau đó cũng cùng giúp Lâm Diễm nhặt, vừa nhặt vừa thầm “ biết đọc sách còn có thể đọc ra cái gì, nhặt rau thơm cũng là chậm.”
      Sau khi nhờ có Nhan Tầm Châu giúp nhặt hết rau thơm ra, Lâm Diễm vẫn còn cảm thấy muốn ăn, kết quả bị Nhan Tầm Châu hung hăng liếc nhìn cái: “Nếu lãng phí, nhất định phải chết.”
      Lâm Diễm tuy rằng ăn được rau thơm, nhưng là cực kỳ thích ăn cay, Nhan Tầm Châu thấy Lâm Diễm bỏ vào trong bát thêm 1 thìa ớt, rốt cục nhịn được cười khẽ ra tiếng, đúng lúc này, điện thoại Nhan Tầm Châu vang lên.
      Lâm Diễm cùng với bạn của mình thời điểm mà Nhan Tàm Châu chuyện điện thoại trông vô cùng đẹp trai, lúc ấy Lâm Diễm “ Mình cảm thấy điện thoại đẹp chứ phải ta đẹp.”
      “ Cậu đúng là miệng đằng trong bụng nghĩ nẻo.”

      Nhan Tầm Châu vừa nhận điện thoại vừa nhìn xung quanh, sau đó tắt điện thoại nhìn Lâm Diễm “ Tôi trước, đợi lát nữa cùng Nguyễn Mỵ về, được đường tắt về nhà, tôi bố trí người bên ngoài chờ, lát theo bọn họ trở về.”
      Lâm Diễm biết Nhan Tầm Châu muốn ra ngoài đánh nhau, gấp đến độ đứng lên “ được !”
      Nhan Tìm Châu thất thần chút, dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Diễm, đôi mắt dài tràn đầy ánh sáng, mở miệng : “ Gấp cái gì, tôi chỉ cùng bạn ra ngoài ăn khuya mà thôi.”
      “Vậy mang theo tôi cùng được ?” Lâm Diễm .
      Nhan Tầm Châu cười, vươn tay chỉ vào trán Lâm Diễm “Mangcô , mang tôi có còn mặt mũi hay chứ?”
      Lâm Diễm có chứng bệnh đa nghi, lúc cùng Nguyễn Mỵ trở về cảm thấy có người theo các , Nguyễn Mỵ thấy bất an, nắm tay : “ sợ, tôi đều quen tiểu tử A Châu kia suốt ngày theo rồi.”
      Lâm Diễm cùng Nguyễn Mỵ đứng cùng nhau, tuy rằng tính cách Nguyễn Mỵ có chút lãnh đạm, nhưng Lâm Diễm lại cực kỳ thích kiểu tính cách này, có lúc thoải mái, giống như cùng từ liền có quan hệ thân thiết.
      Nhan Tầm Châu để lại ba bốn người đưa cùng Nguyễn Mỵ về nhà, ba người đều là láo, đường tán gẫu về Nhan Tầm Châu, Lâm Diễm cảm thấy được bọn họ đối với Nhan Tầm Châu sùng bái quá mức, giống như Nhan Tầm Châu đánh rắm bọn họ cũng thấy thơm ngất ngây.
      Buổi tối Nhan Tầm Châu về nhà, vợ chồng Nhan gia quen Nhan Tầm Châu ba bốn ngày có ở nhà, cho nên Lâm Diễm và Nguyễn Mỵ khi trở về cũng hỏi Nhan Tầm Châu đâu.
      Thế nhưng Lâm Diễm vẫn có chút lo lắng, rửa mặt xong lên giường trằn trọc hồi lâu, xuống lầu đến phòng Nhan Đình.
      Nhan Tầm Châu được Nhan Đình mang theo hai mươi người theo Vương Lực cứu trở về, Vương Lực là ai, nếu lúc ấy Nhan Tầm Châu là đứa trẻ muốn chứng tỏ mình Vương Lực là xã hội đen đích thực. Hội trưởng của “Áp bá hội”, dưới tay hàng tram em, càng ngày tên tuổi càng khí phách.
      Nhan Tầm Châu buổi tối lại cùng Vương Lực đến đây hồi tử chiến, chân bị đánh gãy, bị đưa đến bệnh viện, quang vinh ở trong đó tuần.
      Sau lần đó Nhan Tầm Châu có chút an phận, nhưng đối với Lâm Diễm việc đó như cơn ác mộng, mỗi ngày sai làm cái này lấy cái kia, kỳ cũng bằng Nhan Tầm Châu lấy ra làm tiêu khiển.
      Nhan Tìm Châu phải ở phòng bệnh học tập, Lâm Diễm tin, để cho lấy sách, Nhan Tầm Châu dùng sức gây ép , ruốt cục Lâm Diễm đầu hàng tìm quyển từ điển Tiếng cho .
      Lâm Diễm nghĩ : đợi Nhan Tầm Châu xem chán thôi.
      Kết quả Nhan Tầm Châu đúng ngoan ngoãn, đối với Lâm Diễm tích cực lớn tiếng , lên bộ dáng cậu học sinh tốt.
      Nhan Tầm Châu là người đứng đầu ở trong phòng bệnh, ảnh hưởng người khác, nhưng lại ảnh hưởng Lâm Diễm, vì chiếu cố Nhan Tầm Châu, Lâm Diễm phải mang bài tập ở trường đến bệnh viện làm.
      “Nhan Tầm Châu, có thể hay tự học chút?” Lâm Diểm ngẩng đầu định cùng Nhan Tầm Châu thương lượng.
      Nhan Tầm Châu nghĩ nghĩ, gật đầu : “Vậy lại đây dạy tôi đọc mấy từ đơn này ???”
      Lâm Diễm đứng lên, nghi hoặc đến trước giường bệnh Nhan Tầm Châu “Từ nào”
      Ngón tay thon dài Nhan Tìm Châu chỉ từ đơn “ Từ này, tôi đọc chính xác, đọc lần cho tôi nghe.”
      Tiếng của Lâm Diễm cũng tốt, mất mấy thời gian liền đọc được, thế nhưng Nhan Tìm Châu muốn đọc chính xác lại có điểm khó đọc, Lâm Diễm nhẩm nhẩm lại ba lượt mới : “—ni—sθ—tist—”
      “Anaesthetist, người gây mê.” Lâm Diễm vừa nặng vừa đọc lần.
      Nhan Tìm Châu hạ ánh mắt “Đọc lại lần.”
      Lâm Diễm hạ miệng “—ni—sθ—tist—”
      lần nữa.”
      “—— . . . . . .”
      Lâm Diễm chưa bao giờ nghĩ Nhan Tìm Châu lại nhân cơ hội đó hôn , phương thức hôn vừa vội lại bá đạo.
      susubornthisway011091 thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 14.
      Edit: Snow
      Beta: Rika
      Nhan Tầm Châu hôn Lâm Diễm giống như đánh nhau, tuy rằng Nhan Tìm Châu bị thương chân, đùi bó thạch cao dày, nhưng dùng chân còn lại kẹp Lâm Diễm đặt giường bệnh vẫn thoải mái.
      Môi Lâm Diễm có loại hương, Nhan Tầm Châu hôn lên có chút muốn dừng lại, hôn mãi cho đến khi Lâm Diễm muốn đưa tay nhấn chuông giường bệnh mới rời khỏi môi , mặt nghiêm lại đe dọa : “ muốn cho mọi người tiến vào nhìn thấy hết sao, với tôi ra sao cả.”
      Lâm Diễm hai mắt đẫm lệ mông lung, phẫn nộ dùng tay xoa xoa miệng, động tác này làm cho ánh mắt Nhan Tấm Châu tối lại, buông Lâm Diễm ra lấy cho tôi bàn chải đánh răng lại đây, tôi muốn đánh răng.”
      Lâm Diễm cảm thấy bị ủy khuất, cúi đầu ngồi bên giường vẫn nhúc nhích, Nhan Tầm Châu nhìn Lâm Diễm, nghĩ có thể khóc, Nhan Tầm Châu tuy rằng trong lòng vô cùng thoải mái, nhưng vẫn tiến lại gần, nâng cằm lên “ Khóc cái gì mà khóc?”
      nguyên là muốn an ủi người, nhưng bất đắc dĩ giọng hạ xuống làm Lâm Diễm càng khóc ghê hơn.
      Nhan Tầm Châu ruốt cục nhàng hơn chút “Lâm Tiểu Hỏa… em là con dâu nuôi từ bé, khi còn biết gì… Vừa rồi em cảm thấy tôi khi dễ em, kỳ chuyện này là vô cùng bình thường, chúng ta tại chưa kết hôn nhưng cũng là người , người đều như thế cả…”
      Lâm Diễm thút thít hai tiếng, cầm sách giáo khoa của mình , Nhan Tầm Châu cầm cuốn từ điển lên, sau khi Lâm Diễm ra khỏi cửa liền cầm điện thoại “ Lại đây mang tôi xuất viện.”
      Lâm Diễm nghĩ tới Nhan Tầm Châu liền rùng mình, Lâm Diễm cảm thấy mình phải là con dâu nuôi từ bé , cảm thấy làm người để người ta khi dễ, cho nên lần rùng mình này bởi vì khuất phục, ngừng kéo dài thời gian, cuối cùng ngay cả Nguyễn Mỵ cũng cảm thấy bất thường, lúc tan học lên tiếng “ Tiểu Diễm, dạo này em cùng A Châu giận dỗi?”
      Lâm Diễm nghĩ nghĩ, “ Em nghĩ đến ta liền cảm thấy rất chán ghét, học giỏi chút nào.”
      Nguyễn Mỵ bật cười “ Em đối với nó quả là hận sâu đậm nha.”
      “Cái gì chứ?” hai tai Lâm Diễm đỏ ửng lên, Nguyễn Mỵ buông tha , tiếp tục “ Tuy rằng chị với em trước mắt có cùng thân phận, nhưng chị cùng với A Châu giống như chị em, nhiều lúc đem nó làm em trai mà đối đãi, cho nên bao dung hết mọi khuyết điểm của nó, nhưng nếu em đem nó trở thành chỗ dựa sau này, vậy cầu của em đối với nó thực rất cao đó.”
      Lâm Diễm cảm thấy tình giống như Nguyễn Mỵ phân tích, nhưng lại biết phản kháng lại lời của Nguyễn Mỵ như thế nào, cúi đầu, thần sắc có chút buồn bực.
      Nguyễn Mỵ cười khẽ ra tiếng “ Có phải là Nhan Tầm Châu khi dễ em ?”
      Lâm Diễm nhớ tới cảnh ở phòng bệnh, Nhan Tầm Châu hôn , nghẹn đỏ mặt “Ảnh có..”
      Nhan Đình Văn tâm huyết dâng trào gọt dưa hấu, vào mùa hè ăn loại quả này vô cùng tuyệt, dưa hấu thể tích lớn, vừa có thể đặt trong tay để ăn.
      Nhan Tầm Châu hái được quả mang đến, chia làm hai nửa, nửa đưa cho Nguyễn Mỵ, nửa đặt trong tay, có chút muốn ăn.
      Trời chạng vạng tối, khí mang theo dư mùa hè, Lâm Diễm tắm rửa xong giặt quần áo sạch đem ra phơi, bỗng nghe thấy tiếng rống của Nhan Tầm Châu “Lâm Tiểu Hỏa, xuống đây.”
      Khẽ rùng mình cái, Lâm Diễm dép lê đến trước mặt Nhan Tầm Châu “ Chuyện gì thế…”
      Nhan Tầm Châu đưa tay đến trước mặt “Ăn .”
      Dưa hấu Nhan Tầm Châu hái già, có vị sắc, nhưng ăn cảm thấy cũng ngọt. Lâm Diễm cùng Nguyễn Mỵ ngồi ở vườn hoa cùng dùng thìa ăn.
      Nguyễn Mỵ chuyện Nhan Tầm Châu trước đây, Lâm Diễm cảm thấy rất thú vị, thiếu chút nữa bị sặc, sau đó Nhan Tầm Châu trừng mắt liếc cái “ Trẻ con biết gì chứ.”
      Lâm Diễm mím môi cười, thời điểm muốn mở miệng , Nguyễn Mỵ la lên “Chị học bài đây, lên cấp ba học thực rất khổ.”
      Nhan Tầm Châu gật đầu, đứng đắn “ Rất khổ, cố gắng học cho tốt mà vào đại học.”
      Nguyễn Mỵ cười quyến rũ “ Học tốt emcó thưởng cho chị ?”
      “ Muốn thưởng tìm Nhan An, tôi có.” Nhan Tầm Châu .
      “Xú tiểu tử.”
      Lâm Diễm vô cùng thích nghe Nhan Tìm Châu cùng với Nguyễn Mỵ chuyện, ở bên cạnh cười vui vẻ, nụ cười của bị Nhan Tầm Châu thu vào trong mắt, Lâm Diễm nhanh chóng thu lại nụ cười, cũng muốn đứng lên trở về phòng, Nhan Tầm Châu hướng “ Lâm Tiểu Hỏa, đưa tôi ra ngoài tản bộ.’
      Cái gọi là tản bộ của Nhan Tầm Châu là cần phương tiện lại, Lâm Diễm đứng trước mặt Nhan Tìm Châu “ phải muốn tản bộ sao?”
      “Đúng vậy, trốn chơi”. Nhan Tìm Châu đưa cho Lâm Diễm cái mũ bảo hiểm, “Đội vào.”
      đâu?”
      nhiều, biết.”
      Lâm Diễm phải là chưa ngồi sau xe của Nhan Tầm Châu bao giờ, nhưng mỗi lần ngồi đều cảm thấy sợ hãi, dặn Nhan Tầm Châu “ Lát nữa chậm chút.”
      “ Chậm là như thế nào, như xe đạp đó à?” Nhan Tầm Châu hỏi , tuy rằng như vậy, khi Lâm Diễm ngồi lên xe cầm hai góc áo , Nhan Tầm Châu vẫn thả chậm tốc độ, lái xe theo hướng đường quốc lộ.
      Gió hè phần phật thổi bay tóc Lâm Diễm, Lâm Diễm ban đầu chỉ cầm lấy góc áo Nhan Tầm Châu sau đó dần dần theo tấm lưng gầy gò của , Nhan Tầm Châu cũng cho xe nhanh hơn, xe máy lao với thanh gào thét.
      giây này, Lâm Diễm cái gì cũng muốn hỏi, áp mặt vào lưng Nhan Tầm Châu, tâm tình có chút lo sợ, ràng là bất an, nhưng trong bất an có chờ đợi.
      Sau nửa giờ, xe máy đến nội thành, Nhan Tầm Châu đưa Lâm Diễm vào quảng trường trung tâm, Lâm Diễm muốn vào sau đó bị Nhan Tìm Châu cứng rắn túm vào, vừa cường thế lại vừa nịnh nọt “ Lâm Tiểu Hỏa, vào đây đừng có làm mất mặt tôi.”
      Lâm Diễm từ quần áo vốn nhiều, mặc kệ là ở Lâm gia hay Nhan gia, hơn nữa học có đồng phục, Lâm Diễm năm bốn mùa cơ bản đều là mấy bộ quần áo đổi đổi lại.
      Nội thành nhiều quần áo đẹp, huống chi là trung tâm mua sắm, Lâm Diễm ở phòng thử đồ thử hết bộ này đến bộ khác, sau đó cầm quần áo trả lại cho người bán hàng “ Em thích, phiền chị mang .”
      “ Lâm Tiểu Hỏa, đầu óc có vấn đề sao?” Nhan Tầm Châu đau đầu, đợi nửa ngày lại thấy Lâm Diễm vẫn mặc quần áo cũ ra, nhíu mày “ Lại vào thử lại rồi ra cho tôi xem.”
      Người hướng dẫn thử đồ ít khi nhìn thấy đôi nào trẻ tuổi như thế, cười tiến lại đưa Lâm Diễm đến chỗ thử đồ “ thôi, bạn trai em nhìn em nữa đâu.”
      Lâm Diễm lại phải mặc lại quần áo ra, quần áo là Nhan Tầm Châu giúp lựa chọn, bộ váy trắng liền, phía dưới làn váy xòe hoa sen, đơn giản lại tinh xảo, quần áo kiểu dáng phải là ở trấn cái này đẹp nhất, giá cũng đắt đến mức Lâm Diễm thể tưởng tượng được.
      Thời điểm Lâm Diễm ra, Nhan Tìm Châu có điểm sững sờ, lúc trước ở thư phòng có nhìn thấy bức tranh thủy mặc, có để câu thơ: “Viễn sơn phù dung, chương thai dương liễu” để miêu ta người con , lúc đó cảm thấy rất vô nghĩa, nhưng giờ, ngẫm lại cảm thấy rất đúng.
      Lâm Diễm vốn có diện mạo thanh tú, nhưng lại thanh tú đến xinh đẹp, đầu tiên gặp có thể cảm thấy có chút nhạt nhẽo, lần thứ hai gặp mặt liền cảm thấy này có ngũ quan sai biệt lắm, lần thứ ba gặp cảm thấy thư thái.
      Kỳ diện mạo Lâm Diễm như thế được rất nhiều người để ý, lúc ngồi đọc sách luôn thu hút chú ý của mọi người, lúc này trông khuôn mặt vô cùng khả ái. Nhan Tầm Châu chỉ lần nghe những người em của mình “ A Châu, nếu cậu ngại, cho mình nhận Lâm Diễm làm em .”
      “ Em , em cái đầu cậu đó!”
      Nhan Tầm Châu muốn trả tiền, Lâm Diễm ngăn lại, đồng ý, thích.
      Nhan Tầm Châu nghiêm mặt nhìn “ Lâm Tiểu Hỏa, lặp lại từ thích lần nữa xem.”
      Lâm Diễm được tự nhiên xoay người, sau đó trực tiếp trả tiền rồi bị Nhan Tầm Châu kéo , Lâm Diễm giãy “ Nhan Tầm Châu, tôi còn chưa thay quần áo.”
      cần thay.” Nhan Tìm Châu khí lực rất lớn, chỉ cần dùng chút lực đưa Lâm Diễm , hơn nữa vóc dáng cao ráo, chỉ cần vươn tay liền đem cái mác ở phía sau kéo xuống “ Tốt lắm, cứ mặc như thế , nhìn rất đẹp.”
      Lâm Diễm rất ít khi nghe thấy Nhan Tầm Châu khen , nhưng trong đầu vẫn còn rối rắm vì giá quần áo, giọng thầm bị người ta làm thịt cũng biết.”
      Nhan Tầm Châu cảm thấy buồn cười, nhưng trong lời Lâm Diễm có chút quan tâm, lòng mềm lại, sau đó nở nụ cười “ thôi”
      Lâm Diễm đỏ mặt, Nhan Tầm Châu ngứa tay sờ soạng lúc “ Hôm nay rửa mặt sao? mặt có vết bẩn…”
      Lâm Diễm mặt càng đỏ hơn “ Nhan Tầm Châu, ngậm máu phun người.”
      “ Tốt lắm tốt lắm.” Nhan Tầm Châu bộ dạng kiên nhẫn, lôi kéo Lâm Diễm ra bên ngoài, ở đây lại là cửa hàng văn phòng phẩm, tủ kính lộ ra mấy hình trông hấp dẫn.
      Lâm Diễm đứng ở ngoài cửa dừng lại “ Tôi muốn vào trong mua vài cây bút.”
      Bạn trai tốt chính là bạn trai tốt, Nhan Tầm Châu gật gật đầu “ Tôi cùng em.”
      Lâm Diễm ở cửa hàng mua bút trở về, tâm tình so với lúc ra từ cửa hàng quần áo vui hơn rất nhiều, Nhan Tầm Châu nhìn tâm tình của Lâm Diễm tốt, tâm tình của cũng thoải mái hơn, từ túi lấy ra điện thoại của mình đưa cho Lâm Diễm “ Cầm lấy, tôi đến chỗ gần đây có chút việc, đợi lát nữa xong gọi điện thoại cho .”
      Lâm Diễm cần điện thoại của Nhan Tìm Châu “ Tôi ở chỗ này chờ , anhđi nhanh rồi về nhanh .”
      cứ cầm lấy .” Nhan Tầm Châu cưỡng chế đem điện thoại của mình đưa cho Lâm Diễm, sau đó xoay người rời .
      Lâm Diễm đợi lúc lâu, điện thoại vang lên nhưng cũng phải là Nhan Tầm Châu gọi điện tới, mà là bạn của Nhan Tìm Châu, vừa bắt máy đầu dây kia gấp “ Chị dâu, mau tới đây, lão đại cùng người ta đánh nhau.”
      “Alo, ở chỗ nào?”
      Lâm Diễm đuổi tới cửa sau của KTV, thở hổn hển chạy vội đến lầu 3 lô 521, dùng sức đẩy cửa ra, bên trong hề có đánh nhau, đám người cười vui vẻ, Nhan Tầm Châu cũng hề sao hết, đứng ở giữa tươi cười nhìn .
      “ Nhan Tầm Châu”
      Nhan Tìm Châu lời nào, chỉ là búng tay cái, nhất thời mọi người trong phòng cùng hô vang “ Chị dâu, sinh nhật vui vẻ.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :