1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đoạt hôn 101 lần - Diệp Phi Dạ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 104: Người đàn ông lòng (4)

      Edit: Ngọc Hân

      Sau này Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì lên sơ trung, học tiểu học xa hơn sơ trung chút nhưng dưới kiên trì của Cố Ân Ân, vì thế Cố Lan San lại được Hàn Thành Trì “Tiện đường” đưa hai năm nữa.

      Sau đó Cố Lan San lên cấp trở thành bạn học của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân, lần này Hàn Thành Trì trở thành “Danh xứng với thực” (Nghĩa là đúng như tên gọi) thuận đường đón Cố Lan San đến trường.

      Chỉ có năm Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân thi vào trung học mới hoàn toàn cùng đường, lúc bấy giờ Cố Lan San mới tự mình đến trường.

      Cố Ân Ân lo lắng cho Cố Lan San nên đặc biệt dặn dò Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa học cùng với Cố Lan San chăm sóc Cố Lan San ở trong trường.

      Bởi vậy thế cho nên khi Cố Lan San sinh nhật ở quán bar cùng bạn học gặp phải sắc lang, lúc ra tay quá nặng Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa hai lời liền xông tới.

      Cũng là đêm đó Cố Lan San và Thịnh Thế cùng xuất cùng lúc lần nữa.

      cách công bằng lúc Cố Lan San mới tới nhà họ Cố rất ghét Thịnh Thế, ta cao ngạo mà xấu xa, há mồm ngậm miệng gọi là “Kẻ quê mùa,” cảm thấy người con trai này hết sức đáng ghét!

      Nhưng cũng may tính nhẫn nại của ta tốt như vậy, rất nhanh còn xuất trong thế giới của nữa.

      Song thường xuyên gặp phải ta, đôi khi chơi cùng Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân gặp ta, mỗi lần bên cạnh ta đều dẫn theo hết sức xinh đẹp. Trong trường học mấy bạn học có quan hệ tốt với mình cũng hay nhắc tới Thịnh Thế, Thịnh Thế…. Mỗi lần thấy vẻ mặt háo sắc của những đó bĩu môi chẳng thèm ngó tới.

      Nếu phải vì đánh nhau vừa đúng lúc bọn Thịnh Thế đến giúp, Cố Lan San nghĩ bản thân và Thịnh Thế quen biết!

      Nếu đúng Cố Lan San và Thịnh Thế hoàn toàn xuất bên nhau chính là lúc hại bị chặt cánh tay, bỏ lỡ kỳ thi cấp ba.

      ra Cố Lan San ngờ hành động trong lúc tức giận của lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, ngay lúc đó Cố Lan San đặc biệt áy này mỗi ngày đều chạy tới bệnh viện thay y tá chăm sóc Thịnh Thế.

      Cũng thời điểm đó quan hệ của Cố Lan San và Thịnh Thế mởi hoàn toàn trở nên tốt hơn.

      Hoặc là ngoại trừ Cố Lan San nào khác có quan hệ tốt với Thịnh Thế!

      hỏi tên là gì?

      , Cố Lan San.

      phải, tôi hỏi chính là tên của .

      hơi ngạc nhiên sau mới với tên là Diệp Sở Sở.

      Từ đó về sau mỗi lần tâm tình tốt gọi là “Sở Sở,” lúc có việc gấp gọi “Diệp Sở Sở,” lúc cãi nhau gọi “Sở Nhị.”

      Cũng lúc đó sửa miệng gọi là “ 20.”

      Lại sau đó nữa Thịnh Thế liền bắt đầu thuận đường đưa Cố Lan San đến trường.

      Vì lớp mười buổi sáng phải vào lớp sớm nên mỗi ngày 6 giờ rưỡi trước cửa nhà họ Cố đúng giờ vang lên giọng Thịnh Thế: “Diệp Sở Sở, Sở Sở, Sở Nhị, muộn rồi!”

      Chương 105: Người đàn ông lòng (5)

      Edit: Ngọc Hân

      Lúc ấy Cố Lan San và Thịnh Thế ngồi cùng bàn, hai người ràng có di động nhưng Thịnh Thế lại chạy theo trào lưu, phải dùng bồ câu đưa tin – truyền giấy.

      Lúc đó Cố Lan San ngồi bên trái hàng thứ nhất, Thịnh thế ngồi bên phải hàng cuối cùng, hai người chéo nhau, trong lớp học khoảng cách xa nhất nên Thịnh Thế truyền giấy đến trong tay Cố Lan San phải trải qua tay mấy bạn học khác.

      Mãi đến có ngày Thịnh Thế và Cố Lan San truyền giấy, tờ giấy vừa mới đến trong tay Cố Lan San còn chưa kịp xem chủ nhiệm lớp đẩy cửa vào bắt được quả tang.

      Chủ nhiệm lớp là giáo trẻ tuổi bộ dạng rất xinh đẹp, mái tóc để kiểu mái ngố thịnh hành lúc bấy giờ, hàm nhọn hoắt cười có hai má lúm đồng tiền.

      Chủ nhiệm lớp cầm tờ giấy hỏi ai đưa cho Cố Lan San, trái lại Thịnh Thế tuyệt đối sợ, nghênh ngang từ chỗ ngồi đứng dậy, giọng đặc biệt vang vọng: “Em!”

      Chủ nhiệm lớp nhìn Thịnh Thế chằm chằm rồi lại nhìn Cố Lan San sau đó nhìn tờ giấy trong tay rồi : “Hai người bọn em ra phía sau phòng học đứng giờ cho tôi!”

      Lúc ấy mặc dù Cố Lan San còn tuổi nhưng biết sĩ diện, từ trước tới nay luôn học giỏi được bạn học hâm mộ thầy thích, lần đầu tiên bị chủ nhiệm lớp phạt đứng trước mặt bạn học cả lớp Cố Lan San liền đỏ mặt, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Thịnh Thế.

      Thịnh Thế cười tủm tỉm nhìn chủ nhiệm lớp bộ dạng cà lơ phất phơ, chuyện hết sức mạnh dạn: “ giáo, tờ giấy đó là em đưa cho Sở Sở cho nên muốn phạt phạt mình em thôi!”

      Chủ nhiệm lớp nghe như thế cũng tức giận, động thời cười tủm tỉm nhìn Thịnh Thế sau đó gật đầu, giọng điệu như bàn bạc xong: “Được, cậu muốn mình gánh tội thay vậy đứng năm giờ!”

      Thịnh Thế cắn chặt răng hai lời xoay ngươi ra trước bảng đen phía sau, thẳng người đứng ở đó.

      Lúc đó Thịnh Thế cao tầm 1m8, mặc dù tuổi chưa lớn nhưng vừa đứng đó có vài phần khí chất tản ra, khiến học sinh toàn lớp thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía đằng sau.lequydonn

      Thịnh Thế đứng đúng tiểu chuẩn tư thế quân đội, chớp mắt đứng đó, mỗi lần sau khi mọi người nhìn qua đều cảm thấy thay đổi gì so với lúc trước.

      Năm giờ, chương trình học buổi sáng, mãi cho đến trưa tan học mới kết thúc.

      Chuông tan học vừa vang lên mọi người vội cất sách giáo khoa trước mà ngược lại cùng nhau nhìn về phía sau. Vẻ mặt Thịnh Thế lạnh nhạt nhe răng cười rực rỡ với mọi người, sau đó tới trước vị trị chỗ ngồi của mình cầm di động và ví tiền của mình rồi hô to với Cố Lan San thu dọn sách giáo khoa phía trước: “Sở Sở, nhanh lên Hoa Tử và Lưu Niên chờ chúng ta!”

      Ăn cơm trưa, lúc Cố Lan San và Thịnh Thế tới chủ nhiệm lớp ở đó, giật nảy mình quay đầu nhìn Thịnh Thế, lại nghe Thịnh Thế hô lên với chủ nhiệm lớp: “Chị cả.”

      Vẻ mặt Cố Lan San kinh ngạc bị Thịnh Thế ấn ngồi xuống, Hạ Phồn Hoa tới thầm bên tai Cố Lan San hồi lâu, lúc này Cố Lan San mới hoàn toàn biết hết bối cảnh gia đình Thịnh Thế.

      là biết ra Cố Lan San có chút mờ mịt, chỉ nhớ tên bốn người chị ruột của Thịnh Thế bắt nguồn từ thành ngữ “Hoan ca tiếu ngữ,” – Thịnh Hoan, Thịnh Ca, Thịnh Tiếu, Thịnh ngữ.

      Hết chương 105

      Chương 106. Người đàn ông lòng (6)

      Edit: Tuyết

      Tuy là biết, ra, Cố Lan San vẫn rất mơ hồ. nhớ Thịnh Thế có bốn người chị ruột, tên của họ ghép lại thành cụm “Hoan ca tiếu ngữ”* – Thịnh Hoan, Thịnh Ca, Thịnh Tiếu, Thịnh Ngữ.
      *Hoan Ca Tiếu Ngữ là thành ngữ dùng để chúc Tết của người Trung Quốc, mong cả năm được vui vẻ, thể khí sôi động, náo động của ngày Tết cổ truyền.

      Ăn trưa xong, chị cả của Thịnh Thế là Thịnh Hoan có việc nên cùng hai người họ tới trường. Mãi đến khi tan học, Thịnh Hoan mới bước tới cửa phòng học dinendian.lơqid]on, đẩy ra, tới rồi câu, “Cố Lan San, em chuyển qua ngồi bên cạnh Thịnh Thế .”

      Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa tuy học lên cao nhất, nhưng thường cũng có việc gì nên rất hay chạy đến trường học của Thịnh Thế.

      Lúc ấy, Thịnh Thế bắt đầu muốn thay đổi bạn thất thường nữa. Cuối cùng sau bảy ngày kể từ khi và Cố Lan San chuyển xuống ngồi cùng bàn, bạn kia lời chia tay.

      Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đánh đố với nhau, xem trong vòng mấy ngày nữa Thịnh Thế có bạn mới. Quý Lưu Niên cược năm ngày, Hạ Phồn Hoa cược bảy ngày. Kết quả, hai người bọn họ té ngửa tới mức làm vỡ kính mắt: Qua hơn nửa tháng, Thịnh Thế vẫn là kẻ độc thân.

      Rốt cuộc đến ngày độc thân thứ hai mươi bảy của Thịnh Thế, Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa nhịn nổi, lựa lúc nào đó uống rượu rồi hỏi, “Nhị Thập, sao gần đây cậu lại ăn chay vậy?”

      "Có phải cậu chơi đùa với phụ nữ nhiều quá nên “lên” nổi nữa?”

      Thịnh Thế đạp cho mỗi người đạp, chút lưu tình, “Xéo mau cho tôi, toàn là bậy bạ. Gần đây, tôi tự hỏi mình về chuyện.”

      "Chuyện gì thế?" Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa trăm miệng lời, tò mò.

      ra lúc ấy, Thịnh Thế cũng chẳng hiểu được nỗi lòng của mình. Vì vậy, Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa vừa hỏi, liền nghiêm túc trả lời, “Tôi tự hỏi, có phải tôi thích người hay ?”

      Hạ Phồn Hoa là người kích động nhất, “Nam hả?”

      Thịnh Thế lại giơ chân, đạp cho người bạn “tốt” đạp, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc, trịnh trọng, , “Nữ.”

      Hạ Phồn Hoa và Quý Lưu Niên thấy Thịnh Thế rất nghiêm túc, giống như giỡn lập tức tò mò, “Ai thế?”

      Thịnh Thế biết, cũng chẳng xác định được rằng rốt cuộc mình có thích Cố Lan San hay .

      cảm thấy mang lại cho cái gì đó rất đặc biệt, giống những người khác. Những kia lúc nào cũng muốn để ý tới, làm ra dáng vẻ, điệu đà này nọ.

      đêm nọ, Thịnh Thế và Quý Lưu Niên, Hạ Phồn Hoa uống rượu xong giải tán, trở lại xe hơi của mỗi người. Lúc ngang qua Nam La Cổ Hạng*, nghĩ đến sở thích ăn gan xào của Cố Lan San, liền mua phần, sau đó lái xe đến nhà họ Cố. Khi đó là mười giờ bốn mươi, gọi điện thoại cho Cố Lan San. Hình như vừa mới ngủ, giọng có vẻ lười trả lời.

      Cố Lan San mặc áo ngủ rồi ra ngoài. Tiết trời vào mùa thu, đồ ngủ của là quần dài cộng với áo tay dài, tóc rối lung tung, chân mang dép lê. chạy tới trước mặt , ngẩng đầu, vẻ mặt khẩn trương, “ Nhị Thập, trễ như vậy rồi, tìm em có gì ?”

      Thịnh Thế gì, nhìn đến mức mất hồn.

      Đèn chiếu trong nhà họ Cố sáng vàng, khiến khuôn mặt của trở nên rạng rỡ.

      Tựa như thỏi nam châm hút sắc, trái tim Thịnh Thế co rút lại từng chút từng chút .

      Đầu của nóng cả lên, bất thình lình, mở miệng hỏi , “Sở Sở, em có người trong lòng sao?”
      Chương 107. Người đàn ông lòng

      Edit: Tuyết – nguyethoadatuyet

      Lúc ấy, Cố Lan San nhận được rất nhiều thư tình, nhưng chưa hề liếc mắt qua chút nào. vùi đầu vào sách giáo khoa chỉ vì ý nghĩ đơn giản, đó chính là thi đỗ trường đứng đầu của thành phố. Sau đó, ở buổi lễ tốt nghiệp, đứng trước cờ mà hãnh diện với biết bao thế hệ học sinh!

      Vì vậy, tuy Cố Lan San mới học lớp 12, những người con trai trong lớp biết rất sớm, nhưng trong đầu của còn chưa có khái niệm về tình . Đối với , đời này chỉ có tình cảm trong sáng. Lúc với Thịnh Thế về vấn đề này, gương mặt hề e thẹn, ngược lại còn bình tĩnh lắc đầu, cười cười với , “ Nhị Thập, cảm giác thích người là như thế nào nhỉ?”

      Thịnh Thế bị Cố Lan San hỏi bất thình lình như vậy có chút nghẹn họng. biết phải trả lời thế nào, liền hắng giọng, cố gắng che giấu xấu hổ của mình, xoay người, lấy từ trong xe ra món gan xào vừa mới mua cho Cố Lan San rồi đáp, “ mới ngang qua chỗ ấy, tiện thể mua cho em món này.”

      Cố Lan San vừa mới đánh răng xong, còn định ngủ, nhưng lúc nhìn thấy món gan xào ưa thích, nước bọt trong miệng bắt đầu chảy ngừng. mừng quá, vội nhận lấy đồ ăn từ tay của Thịnh Thế, gấp đến độ mở ra ngay lập tức, sau đó lấy đôi đũa, ... rồi cắm cúi ăn, hề để ý đến hình tượng của mình chút nào.

      Thịnh Thế lên xe cùng , mở radio. Bài hát khi ấy là ca khúc phổ biến thị trường nhạc: “Em là quý giá nhất” của Trương Học Hữu và Cao Tuệ Quân.*
      *Bài hát , ca sĩ nhé các bạn. ^^

      Cố Lan San vừa nghe Trương Học Hữu hát vừa ăn gan xào, ngân nga hai câu,” tặng em đóa hồng đỏ thắm...Ngày mai sau phải chăng mới tươi đẹp... Giấc mơ mới có thể trở thành thực...”

      Giọng hát êm ái của Cố Lan San khiến đáy lòng Thịnh Thế khẽ run lên.

      nhịn được mà nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại nơi khuôn mặt xinh đẹp của Cố Lan San.

      Cố Lan San ăn được món ngon, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên. Thấy Thịnh Thế nhìn chằm chằm mình, nhưng gương mặt hề có chút e thẹn, ửng hồng. thản nhiên cầm miếng gan xào d,0dylq.d trong lòng bàn tay rồi đưa tới trước mặt , “Nhị Thập, nếm thử . Cái này ăn ngon lắm...”

      Thịnh Thế cười hiền, há miệng, cắn miếng.

      Đêm hôm đó, ánh sao chiếu sáng khắp cả bầu trời. Nụ cười của Cố Lan San rất đẹp, nụ cười ấy khiến những vì sao lấp lánh cảm thấy hổ thẹn.

      Đêm hôm đó, Thịnh Thế về nhà. Lần đầu tiên trong đời, trằn trọc mãi mà ngủ được, cứ lăn qua lăn lại suốt, đầu óc ngập tràn hình ảnh của Cố Lan San lúc ăn gan xào, còn có cả tiếng hát du dương của tặng em đóa hồng đỏ thắm...Ngày mai sau phải chăng mới tươi đẹp... Giấc mơ mới có thể trở thành thực...”

      Kỳ thực, năm lớp 12 ấy của Cố Lan San và Thịnh Thế, ai ai cũng đều coi họ là cặp đôi ngấm ngầm hẹn hò. Hai người lúc nào cũng sánh vai cùng nhau, đôi khi còn ăn cơm với nhau ở căn tin. Mỗi lần như vậy, Thịnh Thế đều là người xếp hàng mua cơm. Dáng vẻ cao ráo 1m8 của rất nổi bật. Hai người ngồi ăn cơm đối diện với nhau. ràng là hai hộp cơm mà lại ăn cùng, ai nấy nhìn vào đều tưởng đó là cặp đôi nhau sâu sắc.

      Thậm chí, điều mà người ta còn có lần đầu mà Cố Lan San trải qua “đèn đỏ” vào năm lớp 12.

      Ngày hôm đó, sau khi kết thúc tiết thể dục, Cố Lan San toa lét, thay quần áo, vô tình nhìn thấy vết máu dính chiếc quần lót trắng tinh.

      Chương 108. Người đàn ông lòng (8-)

      Edit: Tuyết - nguyethoadatuyet

      Cũng may là trước đó nhờ có Cố Ân Ân, Cố Lan San nhìn thấy ta dùng băng vệ sinh nên chẳng hề sợ hãi như những nữ sinh bình thường khác. Ngược lại, rất bình tĩnh, ngồi xổm bồn cầu, lấy di động ra rồi nhắn cho Thịnh Thế cái tin, “ Nhị Thập, giúp em mua bịch băng vệ sinh nha!”

      Lúc ấy, Thịnh Thế vừa chơi xong trận bóng rổ với mấy nam sinh khác, cả người ướt đẫm mồ hôi, mua đồ uống lạnh đột ngột di động vang lên.

      "Thịnh Thế, cậu uống gì?” người bạn hỏi.

      "Tôi muốn Pepsi Cola.” Thịnh Thế lấy di động ra, nhìn thấy tin nhắn của Cố Lan San liền mở lên xem. Sau khi xem xong, im lặng trong ba giây rồi mới mở miệng, thêm câu, “Cộng thêm bịch băng vệ sinh.”

      nam sinh vừa mới uống ngụm nước lạnh vào miệng. Vừa nghe Thịnh Thế , cậu ta liền phun hết tất cả ra ngoài.

      "Thịnh Thế, cậu mua cái đó làm gì?”

      "Cậu xài à...”

      Thịnh Thế để ý tới mấy lời trêu chọc của chúng bạn. nhìn chằm chằm vào mấy bịch băng vệ sinh hồi lâu, sau đó nhắn lại với Cố Lan San, “Ban ngày? Ban đêm? Dài hơn? Hai cánh? Em muốn loại nào?”

      Cố Lan San ngồi xổm bồn cầu, đọc tin nhắn từ Thịnh Thế gửi đến ngồi mơ hồi, sau đó mới nhắn lại, “Em cũng biết.”

      ". . . . . ." Thịnh Thế nhìn tin nhắn hồi lâu, sau đó mua mỗi loại bịch. Người thu ngân giúp bỏ tất cả vào cái túi nhựa vào đen. thanh toán tiền, xách túi trong tay, người thu ngân đưa lại tiền thừa cho . Vừa cầm lấy tiền, dường như nghĩ ra cái gì đó, đưa tiền lại cho người thu ngân, , “Giúp tôi lấy món đồ uống nóng.”

      Dĩ nhiên, băng vệ sinh được Thịnh Hoan đưa cho Cố Lan San. Cố Lan San chỉ lấy mảnh, còn lại đều cất ở trong văn phòng chị cả của Thịnh Thế.

      Chiều hôm đó, trong tiết sinh lý, khi về vấn đề dậy , đám nam sinh được dịp vừa trả vừa cười hì hì, đám nữ sinh chỉ biết cúi đầu, ngượng đỏ cả mặt.

      Thịnh Thế nghe bài giảng ấy rất chăm chú.

      Kể từ đó, hàng tháng, vào mấy ngày “quan trọng”, bàn Cố Lan San luôn có ly trà sữa nóng.

      Ai nấy nhìn vào đều tưởng hai người họ cặp.

      Chỉ có đương mới biết mình phải cặp đôi gì cả.

      Thịnh Thế hoàn toàn cũng biết mình có động lòng với Cố Lan San, mà Cố Lan San còn chưa có mối tình đầu, chỉ cảm thấy ở cùng chỗ với thoải mái, lâu dần sinh ra ỷ lại. Và dĩ nhiên, suy nghĩ rất đơn thuần là chỉ có cảm tình* với mà thôi.
      *Cảm giác mến bạn bè.

      Cho đến ngày kia, khi mà tình cảm mơ hồ mông lung còn chưa được xác định , Trình Giảo Kim* từ đầu đột nhiên nhảy vào giữa hai người.
      kỳ đà cản mũi.

      biết có phải là ông trời trêu Thịnh Thế hay , vừa hỏi Cố Lan San có người trong lòng hay chăng, tới ba tháng, có người trong lòng. Người đó chính là Hàn Thành Trì.

      Cố Lan San thích Hàn Thành Trì, so với chuyện truyền kỳ còn đặc biệt cẩu huyết hơn.

      Con đến tuổi dậy , thân thể có rất nhiều thay đổi đến nghiêng trời lệch đất ( quá à :))) Ngực lớn lên, chân tay dài ra. Trong vòng ba tháng, Cố Lan San cao gần mười cm, ngực càng lúc càng nở nang, so với trước kia, đẹp đến động lòng người.

      Vì vậy, vào ngày nọ, Thịnh Thế học ra trễ, Cố Lan San đành về nhà mình.


      Chương 109. Người đàn ông lòng (9)


      Edit: Tuyết - nguyethoadatuyet

      Vì vậy, vào ngày nọ, Thịnh Thế học ra trễ, Cố Lan San đành về nhà mình.

      chạy xe điện, tắt qua Bắc Kinh Lão Hồ Đồng, xa xa mới thấy đèn đường, ánh sáng vô cùng mờ mịt.

      Vào thời điểm ấy, thành phố Bắc Kinh hề an toàn như tại.

      Ngay chỗ Lão Hồ Đồng, Cố Lan San liền bị mấy tên côn đồ theo dõi.

      Mấy tên côn đồ chạy xe máy, theo sau lưng , miệng hát bài ca, “Đằng trước có em xinh đẹp, đằng sau đám sói theo, mắt mở to, miệng chảy nước, chỉ có chưa cởi hết đồ...”

      Tuy Cố Lan San chưa có mối tình đầu, cũng mơ hồ hiểu được những người này muốn làm gì. Đánh giá đối phương chút, tất cả đều là nam, nhất định đánh lại đám này, trong lòng vô cùng lo sợ. Có điều, mặc dù Cố Lan San sợ hãi, nhưng lại sợ đến mức biến mình thành yếu ớt rụt rè. Vào thời điểm đó, vì tránh đánh rắn động cỏ, cố tình cầm điện thoại lên, dựa theo trí nhớ rồi nhấn số, sau đó nhanh địa chỉ mình đứng, kèm theo câu cứu mạng!

      Cố Lan San vừa cúp điện thoại, chiếc xe máy liền ngáng ở trước mặt , buộc phải ngừng xe lại. Đám côn đồ bước xuống, vây quanh , nhốt bên trong.

      "Ái chà.., em , em đẹp đấy, chơi với bọn nào?!”

      "Em , em học trường nào, bao nhiêu tuổi rồi? Theo bọn thả gió ...”

      ". . . . . . . ."

      Cố Lan San lúc nãy bấm bấm điện thoại, cuộc trò chuyện cuối cùng của là với Cố Ân Ân. Đúng lúc ấy, Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì ăn khuya. Cố Ân Ân có việc phải vào toalet, để di động lại bàn. Tiếng chuông vang lên, Hàn Thành Trì nhìn qua, thấy số của Cố Lan San, liền bật lên nghe.

      nghe được địa chỉ, kèm theo tiếng cứu mạng, sau đó có hai tiếng gì đó rồi điện thoại bị ngắt. Sợ rằng có chuyện gì, đứng dậy, vào toa let, gọi Cố Ân Ân.

      Hàn Thành Trì sợ chậm trễ Cố Lan San gặp nguy hiểm, hơn nữa cũng thể mang Cố Ân Ân cùng theo. ta vội lớn tiếng, hét lên với Cố Ân Ân ở trong toalet, “Lan San gọi điện tới di@en*dyan(lee^qu.donnn , là ở trong hẻm XX, còn la lên hai tiếng cứu mạng, em mau báo cảnh sát nha!”

      Cố Ân Ân vừa nghe, trong lòng cũng trở nên nóng nảy. Mới vào toa let chút, ta liền giải quyết nhanh cho xong rồi chạy ra. Hàn Thành Trì sớm chạy . Nghĩ đến việc vừa , liền vội báo cảnh sát.

      Lúc ấy, họ thứ năm của Thịnh Thế vừa tốt nghiệp, thực tập ở Cục Cảnh sát. Đêm đó, họ của trực ca đêm, Thịnh Thế rảnh nên chạy vào đó để chơi với mình.

      Điện thoại bên cạnh Thịnh Thế vang lên. họ thứ năm của bảo nhấc ống nghe. Thịnh Thế vừa nghe liền cảm thấy giọng hết sức quen thuộc, còn chưa kịp nghĩ kỹ là ai, nghe thấy ba chữ “Cố Lan San”, “Cho hỏi đây có phải là số 110 ? Ở hẻm XX, có tên là Cố Lan San gặp nguy hiểm...”

      Thịnh Thế gác điện thoại, kèm theo tiếng “răng rắc”.

      họ còn chưa kịp hỏi cái gì, đứng dậy, mặc áo khoác vào, chạy nhanh đến mức thấy bóng người.

      Lúc Thịnh Thế đuổi tới, Hàn Thành Trì đánh ngã gần hết đám côn đồ, Cố Lan San cũng chẳng có chạy đâu...

      Chương 110. Người đàn ông lòng (10)

      Edit: Tuyết - nguyethoadatuyet

      Lúc Thịnh Thế đuổi tới, Hàn Thành Trì thân mình địch lại đám người, thế sắp bại, Cố Lan San cũng chẳng có chạy đâu. bị tên đàn ông kéo tóc, lôi tới góc tường, xé rách quần áo. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt Thịnh Thế đỏ hết cả lên. vòng qua, hùng hùng hổ hổ tới đằng sau tên đàn ông xé quần áo của Cố Lan San rồi đập cho cái đau.

      Cố Lan San chưa từng trải qua chuyện như vậy. Mặt và khắp người của toàn là vết thương, bị người ta đánh sưng phồng cả mặt, lúc nãy còn bị người ta kéo tóc, da đầu cơ rớm máu, đau đến mức dám mở mắt.

      tưởng đâu đời mình xong rồi, cho đến khi quần áo bị xé nửa, động tác của tên đàn ông dừng lại ngẩn người, tưởng đâu mình mơ, chậm rãi mở mắt. Cảm giác thấy có dòng chất lỏng màu đỏ rơi vào mặt, liền sợ tới mức đầu óc choáng váng, lập tức nhắm mắt lại.

      Mấy tên côn đồ nhìn thấy đại ca của mình bị người ta lấy gạch đập đầu hét lên, vây quanh Thịnh Thế.

      Từ , Thịnh Thế được ông nội cho vào bộ đội, tuy rằng được huấn luyện chính thức nhưng cũng học được chút. Bây giờ, rất phẫn nộ, đòn nào đòn nấy đều rất chuẩn xác, trong khoảng thời gian ngắn đánh ngang tay với bọn côn đồ.

      Tên đại ca trúng gạch vào đầu bị hôn mê trong chốc lát, sau đó đứng dậy, giơ tay lên, sờ sờ mặt mình, thấy đâu cũng có màu đỏ ngây người. tiếp tục đánh Cố Lan San.

      Thịnh Thế vẫn chú ý đến Cố Lan San. Nhìn thấy cảnh ấy, đột nhiên hoảng hốt, quên mất đề phòng, bị cước vào ngay bụng.

      Quần áo của Cố Lan San bị xé ra. Đầu óc trở nên trống rỗng, nghĩ đời mình thế là xong. Trong nháy mắt, đột nhiên nhớ lại những gì mà Thịnh Thế từng với mình. Điểm chí mạng của đàn ông là ở hạ thể. Cơ hội thể bỏ lỡ, liền đá cái mạnh vào chỗ đó của tên đàn ông xé đồ mình.

      ta hét lên rất thảm thiết, nhúc nhích được. Cố Lan San lảo đảo đứng dậy, chạy ra xa, vội vàng lấy điện thoại di động ra để cầu cứu.

      Điện thoại của vừa kết nối được, tên đàn ông vừa mới bị đá thẹn quá hóa giận, rút từ bên hông ra con dao gọt trái cây, dùng sức để đâm phía sau lưng .

      "À... Nơi này là...” Cố Lan San mới được nửa, bất thình lình, có người hét lên hai tiếng “cẩn thận”. liền quay đầu lại, nhìn thấy con dao gọt trái cây lăm le đâm về phía mình trở nên ngây ngốc, biết phải làm gì. Đúng lúc đó, bóng người nhảy tới, kéo qua bên, ôm chặt vào lòng... Ngay sau đó, nghe thấy tiếng lưỡi dao đâm “phập” vào da thịt.

      bị kéo đến mức đụng vào vách tường... Sau đó, Cố Lan San lâm vào hôn mê.

      Trước khi hôn mê, mơ màng nhìn thấy người cứu mình mặc quần áo trong màu trắng, cổ áo có thêu chữ cái màu đen. còn chưa kịp nhìn thấy chữ cái ấy là gì trước mắt tối sầm.

      đau đớn vì bị dao đâm vào khiến cho đầu óc Thịnh Thế thanh tỉnh. đột nhiên nghĩ tới câu... Nếu người, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chính mình do dự mà cứu lấy người ấy... Đúng vào lúc chỉ mành treo chuông, nề hà mà đỡ dao thay ... ra có thích Cố Lan San... Mà là Cố Lan San!!!

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 111: Sao lại có vết sẹo? (1)

      Editor: Trịnh Phương.

      Đau đớn vô cùng lớn lưng trong nháy mắt truyền vào trong đầu Thịnh Thế, nghĩ tới câu , nếu người, chắc chắn lúc đứng trước sống chết trước mắt cam nguyện thay thế, mà mới vừa vào thời khắc cấp bách, chút do dự liền nhào lên cản dao kia vì ... ra phải là thích Cố Lan San... Mà là Cố Lan San!

      Cố Lan San...

      Nhận thức này khiến trái tim vì đau đớn mà vốn dừng lại của Thịnh Thế lại bắt đầu kịch liệt nhảy lên từng hồi.

      Trước kia, vừa sinh ra liền nghịch ngợm gây , về sau nữa liền bắt đầu ngập trong vàng son, ỷ vào hoàn cảnh gia đình ưu việt, từ trước đến giờ luôn tự cao tự đại, cũng đem để ai vào mắt, tự nhiên liền dưỡng thành loại tính tình "Thuận ta sống, nghịch ta chết".

      Ở trong thế giới quan của , tất cả đều nên thuộc về giống như điều hiển nhiên, chứng minh, quả đúng là như vậy, điều muốn đều thuận theo tự nhiên rơi vào tay như vậy.

      đổi lại đổi bạn , nhưng thế lại có oanh oanh liệt liệt qua lời , chẳng qua là cảm thấy dáng dấp của bé kia cũng tệ lắm, dẫn ra ngoài rất có mặt mũi, cho nên khiến cho bọn họ ở lại bên cạnh mình.

      Huống chi, cảm thấy, có người nào là mãi mãi, cho nên cho tới nay đều có mới nới cũ.

      Hạ Phồn Hoa có người bạn xảy ra tai nạn xe cộ rồi chết vào năm lớp 10, cả người Hạ Phồn Hoa trở nên cực kỳ trầm mặc ít , lúc đó cảm thấy có gì lớn, vì vậy liền khuyên Hạ Phồn Hoa tràng dài.

      Nhưng sau khi Hạ Phồn Hoa nghe thao thao bất tuyệt liền với câu. Hạ Phồn Hoa , cậu hiểu, tôi rất ấy, chờ cậu gặp được người kia, cậu liền hiểu.

      đối với tình đều là gặp dịp chơi, Hoa Tử hiểu, vậy là có gặp gỡ, chờ gặp được liền hiểu. cảm thấy những lời này đặc biệt hoang đường.

      Nhưng là bây giờ, thế nhưng lại cảm thấy đây chính là , chờ ngươi gặp được người kia, lúc đó ngươi mới đột nhiên hiểu được những cảm giác khốn khổ vì tình trong đáy lòng.

      Khi mỗi người với tình cùng người khác, đều là dùng loại tư thái trái phải ràng tới phê bình, ai ngờ, con người từ trước tới nay luôn như vậy, nhìn thấu tình của người khác, lại đoán ra chuyện của mình, khi đối mặt với hận dây dưa của người khác có thể thông minh so với Einstein, nhưng khi gặp được người mình , bắt đầu mơ hồ giống như vậy.

      Đêm hôm ấy, trời rất đen, chân trời ngôi sao, vào lúc Thịnh Thế hề chùn bước mà cản lại dao cho Cố Lan San, sau đó trong đầu thoáng rất nhiều điều.

      Những điều hiểu được cuối cùng, có thể dùng câu khái quát, chính là ———— dành trọn quãng đời cuối cùng, sống cùng người tới già.

      Nơi này, chính là thành phố Bắc Kinh.

      Người nọ, chính là Cố Lan San.

      Lần đầu tiên Thịnh Thế cảm thấy trái tim mình cùng tư tưởng có thống nhất, sau đó mới thỏa mãn nhắm hai mắt lại, chìm vào hôn mê.

      Khi Cố Lan San tỉnh lại thấy bản thân nằm chiếc giường của mình tại nhà họ Cố, có người giúp việc chăm sóc , thấy tỉnh lại vô cùng vui mừng.

      Đầu Cố Lan San trống rỗng hơn nửa ngày, rốt cuộc mới nhớ tới đến tột cùng xảy ra chuyện gì. nhớ lúc mình bị mấy người kia vây tại chỗ đùa giỡn, Hàn Thành Trì mặc bộ áo sơ mi trắng chạy tới từ ngõ .

      dịu dàng bên gương mặt ấy mang theo tia tức giận, bắt lấy cánh tay của tên côn đồ táy máy tay chân với , thèm suy nghĩ mà vung lên quyền.

      Chương 112: Sao lại có vết sẹo? (2)

      Editor: Trịnh Phương.

      Dịu dàng gương mặt mang theo tia tức giận, bắt lấy cánh tay tên côn đồ táy máy tay chân với , liền cũng thèm suy nghĩ mà đánh ra quyền.

      Sau đó chính là cuộc hỗn chiến.

      Sau đó, ràng nhớ, ở lúc có người cầm đao đâm , có người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nhào tới cứng rắn chặn lại cho .

      Lúc này Cố Lan San hề chịu chút nào mà thoát khỏi nguy hiểm, nhưng là nhớ tới màn kia, vẫn còn cảm thấy kinh hãi.

      cảm thấy vậy giống như là trải qua cuộc hùng cứu mỹ nhân trong phin Hồng Kông, máu tanh và nhiệt huyết.

      chính là nữ chính trong đó, được người đóng vai nam chính tiếc sinh mạng để giải cứu.

      Lúc này Cố Lan San mới hồi hồn, hỏi người giúp việc mới biết là Hàn Thành Trì ở bệnh viện, Cố Ân Ân chăm sóc ấy, liền hai lời mà ngồi dậy từ giường, tới bệnh viện.

      Hàn Thành Trì thể so với Thịnh Thế, từ trước tới nay luôn là học sinh ba tốt trơn bóng như ngọc, ăn uống, chơi , đánh cuộc đánh lộn, tán đều chơi, cho nên bị mấy tên côn đồ cắc ké đánh rất thảm.

      Cố Lan San đứng ở trước cửa phòng bệnh của Hàn Thành Trì liền nghe được y tá dặn dò với mẹ Hàn cùng Cố Ân Ân bên trong: "Vết thương người của Hàn rất nhiều, có vết thương do tảng đá bén nhọn đập vào, còn có vết dao, chút nội thương, chắc phải nghỉ ngơi lâu mới có thể hồi phục."

      Cố Lan San đứng ở cửa, tất cả lực chú ý lực đều đặt ở hai chữ "vết dao" này.

      Hàn Thành Trì thế nhưng lại bị dao vì , bị dao... Có người bị dao vì ...

      Cái này dù sao cũng chỉ là chuyện bình thường trong tiểu thuyết, nhưng thực tế, đây là chuyện làm cho người ta kiêu ngạo và cảm động cỡ nào!

      Cố Lan San vào phòng bệnh, Cố Ân Ân thấy bộ dạng sưng mặt sưng mũi của Cố Lan San, lập tức có mấy phần chỉ trích : "San San, sao em ở nhà nghỉ ngơi tốt, tới bệnh viện làm cái gì?"

      Cố Lan San gì, chỉ là sững sờ nhìn Hàn Thành Trì nằm giường bệnh, đáy mắt chứa đựng lệ.

      Lúc này Hàn Thành Trì tỉnh, có thể bởi vì đau đớn, sắc mặt có chút tái nhợt, thấy nước mắt nơi đáy mắt Cố Lan San, lập tức nở nụ cười: "Lan San, em khóc cái gì, phải chúng ta đều rất tốt sao?"

      Cố Lan San lập tức nghẹn ngào, chữ cũng ra được, nước mắt liền chảy xuống, bên đầu vừa vặn thấy chiếc áo sơ mi trắng nhuốm máu ghế salon phòng bệnh, cổ áo màu xanh thêu chữ màu đen, là "C". Cố Lan San nghĩ đến chiếc áo sơ mi trắng mình thấy trước khi hôn mê, chữ cái cổ áo đó, lập tức càng chắc chắn là Hàn Thành Trì cứu mình.

      Trái tim nho của Cố Lan San cứ như vậy bắt đầu nhàng rung động.

      Vốn là ở đáy lòng , Thịnh Thế là tốt nhất, sau đó là Hàn Thành Trì giống như trai, sau đó là Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa, nhưng bởi vì chuyện này, trong nháy mắt liền trở thành Hàn Thành Trì, Thịnh Thế, Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa.

      Từ đó về sau, Cố Lan San vốn là biết chuyện gì liền xem "Ân nhân cứu mạng" của mình thành Hàn Thành Trì.

      Còn "Ân nhân cứu mạng" chân chính cũng được cấp cứu tại bệnh viện quân đội, cố gắng sống còn.

      ra lúc Thịnh Thế chạy tới cứu giúp, Hàn Thành Trì hôn mê.

      họ thứ năm của Thịnh Thế biết tại sao Thịnh Thế lại gấp gáp đến D@Đ^LQŸĐ vậy, sợ gặp chuyện may, liền định vị nơi Thịnh Thế ở.

      Đợi đến thịnh thế Ngũ biểu ca đến thời điểm, liền thấy ngã vào trong vũng máu thịnh thế,

      Chương 113: Sao lại có vết sẹo?(3)

      Editor: Trịnh Phương.

      Đợi đến lúc họ năm của Thịnh Thế đến, liền thấy Thịnh Thế ngã ở trong vũng máu, đây chính là người nối dõi duy nhất của nhà họ Thịnh bọn họ, cho nên căn bản còn kịp xem hai người khác rốt cuộc là ai, liền trực tiếp đem ôm Thịnh Thế lên, mang bệnh viện.

      Đêm đó, mọi người trong nhà họ Thịnh đều cùng đến bệnh viện quân đội, trai họ thứ năm của Thịnh Thế bị vạ lây, bị ông nội của Thịnh Thế tức giận đánh trận, trực tiếp đưa bộ đội, đến nay cũng được trở lại Bắc Kinh lần.

      Cho nên, ngay cả Hàn Thành Trì cũng cho rằng là Cố Ân Ân gọi điện thoại báo cảnh sát, là cảnh sát chạy tới cứu cùng Cố Lan San.

      Thịnh Thế hôn mê nửa tháng, sau khi tỉnh lại liền gọi điện thoại cho Cố Lan San, hỏi thăm có chuyện gì hay .

      Thịnh Thế thường cúp cua, Cố Lan San tập mãi thành thói quen, nghe được Thịnh Thế hỏi mình có chuyện gì hay , chỉ đơn thuần cho là Cố Ân Ân cho biết, cho nên liền có gì.

      Tính tình của Thịnh Thế từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo kỳ cục, Cố Lan San quay về ngỏ ý cảm ơn ân cứu mạng của đối với , cũng nhất định là hề đề cập tới dũng của mình.

      Cho nên chuyện Thịnh Thế xả thân cứu Cố Lan San trong đêm kia, liền biến thành Hàn Thành Trì cứu Cố Lan San.

      Lúc người ta còn trẻ, phân cảm động cùng động lòng, thường đem cảm giác tim đập nhanh trong nháy mắt trở thành tình , sau đó ở thời kỳ thiếu niên chưa biết mùi đời mà diễn đoạn kia tình cảm đến oanh oanh liệt liệt, khuếch trương đến vô hạn.

      Con người khi đó cũng đơn thuần, ngây ngốc, cho ngươi nụ cười, khen ngươi câu xinh đẹp, cũng bị ngươi tưởng thành lời ngon tiếng ngọt vô cùng đáng .

      ra trước kia Hàn Thành Trì cũng thường khen Cố Lan San, cười với Cố Lan San, Cố Ân Ân thích Cố Lan San, ta cũng thích Cố Lan San, đương nhiên là với kiểu giống như em .
      Nhưng kể từ sau khi Hàn Thành Trì cứu Cố Lan San, ta đối với Cố Lan San có gì khác biệt, nhưng tâm tư thiếu nữ của Cố Lan San lại thường xuyên rung động.

      Từ khi đó, Cố Lan San lòng chỉ đọc sách thánh hiền như Cố Lan San cũng học các bạn học cùng cấp, đọc vài quyển tiểu thuyết thanh xuân, học vài câu ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời sáng rỡ và ưu thương, sau đó đáy lòng thầm gật đầu, tán dương những lời đó đến tận đáy lòng.

      năm lớp 10 kia, ở lúc Cố Lan San thầm mến Hàn Thành Trì, Thịnh Thế xác định mình Cố Lan San. Thịnh Thế vô cùng dũng cản dao cho Cố Lan San, Cố Lan San lại cho là ân nhân cứu mạng mình là Hàn Thành Trì, nhưng Thịnh Thế biết chuyện tốt đầu tiên mình bất chấp tính mạng để làm từ khi sinh ra lại được đội lên đầu Hàn Thành Trì mà lặng lẽ trôi qua.

      Đừng nhìn Thịnh Thế làm việc đàng hoàng, cà lơ phất phơ, nhưng thành tích học tập cũng thuộc hạng tốt nhất.

      Cho nên, thành tích thi cấp ba là Thịnh Thế thứ nhất, Cố Lan San thứ hai, mơ ước hùng vĩ của Cố
      Lan San ———— người đứng đầu trong kì thi cấp ba, đứng dưới cờ đỏ cười nhìn phía học sinh toàn trường, tan vỡ bởi vì Thịnh Thế.

      Về sau nữa, bọn họ tốt nghiệp trung học cấp hai, bắt đầu học cấp ba, vào cùng trường với Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân, Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa.

      Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân lên lớp mười hai, Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa lớp mười , mà Thịnh Thế cùng Cố Lan San là học sinh mới lên lớp 10.

      Bởi vì lúc ấy Hàn Thành Trì có nhiệm vụ phải chú ý học chương trình lớp mười hai nên xin nghỉ làm chủ tịch hội học sinh, Hạ Phồn Hoa mới vừa nhận nhận chức chủ tịch hội học sinh, lại có dáng dấp tệ, gia thế cũng tốt, cho nên rất có danh tiếng.

      ra Hàn Thành Trì hay là Cố Ân Ân cũng tốt, Quý Lưu Niên hay Hạ Phồn Hoa cũng được, đều là nhân vật phong vân có thể đếm được đầu ngón tay của trường cấp ba XX.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :