1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đoạn chưởng: Hoạ tâm cách cách - Thiên Lạc Hoạ Tâm (17) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 13: Chỉ là nô tì
      Edit: Tưởng Tâm
      Beta: Nhan Như Song

      Cáp Tát vừa dắt hai con ngựa về chuồng, Họa Tâm liền đem quần áo về phòng trước, thu dọn chút, thấy trời cũng sớm, liền đến phòng bếp bưng đồ ăn lên cho chủ tử.

      "Chủ tử, ngươi nhàng chút, cắn ta đau. . . . . ." Tiếng nỉ non rất truyền ra từ trong phòng làm Họa Tâm xấu hổ, lúng túng rút bàn tay chuẩn bị gõ cửa lại, bây giờ nàng cũng được mà cũng được.

      m thanh này, rất giống với thanh của mĩ nhân nàng gặp phố. ~

      "Còn mau vào!" Trong phòng, tiếng hừ lạnh đột nhiên truyền ra, giống như sớm biết có người đứng bên ngoài.

      Vỗ vỗ hai má nóng bừng, nàng hít hơi sâu, thẳng lưng, nhàng bưng thức ăn vào phòng.

      "Chủ tử, đây là cá chép kho, còn đây là món thịt hầm với quả mơ, còn đây là canh mộc nhĩ trắng." Nàng dám ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú bày đồ ăn lên bàn, khuôn mặt càng lúc càng đỏ.

      Siết chặt eo thon của Man Nhi đùi, mắt Triển Trì Tuyệt liếc nhìn thức ăn bàn, nếu so về sức hấp dẫn, những thứ bàn chắc chắn thể bằng “mỹ vị” đùi .

      “Đây là Họa Tâm muội muội sao? " Man Nhi che miệng cười duyên, nhàng đứng dậy, liếc thấy ánh mắt bất mãn của , trong lòng khỏi vui mừng.

      tay nắm lấy tay Họa Tâm, thương tiếc .

      "Chủ tử, ngươi nhìn những vết chai này xem, nhất định là ngươi bắt nạt Họa Tâm muội muội, nhìn xem, bàn tay muội ấy bị ngươi làm hại tới mức nào rồi." Vừa , vừa cầm tay Họa Tâm tới trước mặt , nhìn trách cứ.

      "A. . . . . ." Lúng túng cúi đầu, nàng rất muốn rút tay về, nhưng Man Nhi lại cố tình chịu buông ra.

      Nam nhân câu nào, chỉ thay đổi tư thế, hoàn toàn để ý tới việc này.

      "Chủ tử, hay là ngươi cho phép Họa Tâm muội muội tới ở cùng ta được ?" Man Nhi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười kéo tay nàng, thân thiết giống như tỷ muội ruột thịt.

      Họa Tâm có chút đau đầu nhìn những hành động kì quái của Man Nhi. Bình thường, nếu là những nữ nhân khác, Man nhi dùng lời lẽ ngon ngọt đuổi , nhưng hôm nay tại sao nàng ta lại khác thường như vậy?

      "Man tiểu thư, tại cuộc sống của nô tì rất tốt." Họa Tâm cũng có chút kịp suy nghĩ, mới chỉ gặp mặt tới khắc , thậm chí nàng còn thể được cảm giác của mình đối với Man tiểu thư.

      " ra muội biết tên ta, ha ha, nhất định là nghe Thanh Môn có phải ? Yên tâm, sau này nếu có ai bắt nạt muội, tỷ tỷ nhất định tha cho ! Muội gọi ta là Man Nhi tỷ tỷ ." Man Nhi liếc nhìn tiểu nương buồn bực, nếu nàng ta phản đối, có nghĩa là đồng ý với nàng?

      Họa Tâm muốn lên tiếng, nhưng khi mở miệng lại phát mình thể được tiếng nào.

      Ngơ ngác nhìn chủ tử, nàng phát hình như cũng chờ phản ứng của nàng, mặc dù cách tấm vải đen, nàng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lùng xen lẫn giễu cợt của .

      Đúng rồi, nàng chẳng qua chỉ là nô tỳ, sao dám trèo cao như người ta chứ!

      "Man tiểu thư, bây giờ cuộc sống của Họa Tâm ở sương phòng tam đẳng rất tốt, tất cả mọi người đều quan tâm tới Họa Tâm như người nhà, cho nên, Họa Tâm vẫn muốn sống ở đó, về chuyện kết giao tỷ muội, tất nhiên Họa Tâm dám trèo cao, Man tiểu thư cần để ý."

      Lòng bàn tay ngừng đổ mồ hôi, nghĩ tới trong lúc khẩn trương nàng rút tay về.

      Man Nhi chu miệng , hình như có chút vui, lần đầu kết giao tỷ muộị, ngờ lại bị cự tuyệt, nàng tội nghiệp nhìn Họa Tâm, mị nhãn lên lời.

      "Nàng ấy muốn, nàng cần gì phải miễn cưỡng người ta" tay dùng sức cầm lấy bàn tay của Man Nhi, kéo nàng vào trong ngực, Triển Trì hoàn toàn để ý tới Họa Tâm ngây người bên cạnh, coi ai ra gì cúi xuống khẽ cắn lên cánh môi hồng phấn của Man Nhi "Có phải chúng ta nên tiếp tục chuyện chưa xong , hử?"

      "Chủ tử, Họa Tâm muội muội ở đây, đừng như vậy." Man Nhi thở hổn hển,đầu óc choáng váng, có chút dám đương trước mặt người khác.

      Đứng bên nghe thanh mập mờ của hai người, Họa Tâm hận thể tìm cái lỗ để chui xuống, lặng lẽ liếc nhìn hai người thân thiết, nàng xoay người định lui ra ngoài.

      "Ngươi muốn đâu?" ôm eo Man Nhi, dừng tất cả động tác lại, mặt đỏ thở gấp , "Cơm ta còn chưa ăn, ngươi muốn nghỉ ngơi? Chẳng lẽ đây chính là cách ngươi hầu hạ chủ tử?"

      "Chủ tử. . . . . ." Chẳng lẽ muốn nàng ở lại xem bọn họ mây mưa sao? Toàn thân Họa Tâm cứng đờ, thu chân lại, thở dài, xoay người đối mặt với hai người bọn họ, nếu bọn họ muốn nàng ở lại, nàng phải nghe theo thôi.

      Ở Phong vương phủ, tiểu thiếp vụng trộm đương với nam nhân là chuyện hiếm, nửa đêm nằm ngủ nàng cũng vẫn nghe được thanh mây mưa ở sát vách, chẳng qua là, hôm nay tận mắt quan sát, lại là chuyện khác.

      "Chủ tử, ngươi cho Họa Tâm muội muội lui ra ." Man Nhi mê mang nhìn Họa Tâm vẫn còn đứng ở đó, cánh tay mềm yếu vô lực ôm lấy cổ .

      Nam nhân này, quả là tới để mê hoặc nàng, mặc dù đội mũ, nàng vẫn bị khí thế của chinh phục. Khí phách vô hình, khí thế trời sinh, là nam nhân cực phẩm.

      Hai tay Họa Tâm đan vào nhau, cúi đầu nhìn mũi giày cũ, trong lòng đột nhiên có cảm giác buồn bã, tồn tại của nàng đối với người khác mà , chẳng khác gì khí.

      "Man Nhi, nếu nàng muốn tiếp tục sống ở chỗ này, phải cố gắng hầu hạ ta cho tốt, biết ? nên cố ý khiêu chiến cực hạn của ta." Cuồng dã giữ lấy cằm nàng, trừng phạt bằng cách dùng sức cắn cánh môi nàng, hết sức bá đạo, làm cho người khác lâm vào liền thể thoát ra.

      "Đau. . . . . ."Cánh môi hồng phấn tràn ra vệt máu.

      Lấy tay che hai lỗ tai, Họa Tâm nhắm chặt hàng mi, được nhìn, được nghe, nàng muốn nghĩ gì cả, suy nghĩ số mệnh đáng thương của mình chút, suy nghĩ cuộc sống sau này của mình chút, nàng cảm thấy chính là ác ma, ác ma.

      "Chủ tử. . . . . ." Bị dụ dỗ mất hồn mất vía, Man Nhi khẽ rên lên tiếng, bàn tay ngừng lướt thân thể nàng, khơi gợi từng đợt cảm xúc mới. Nàng nghĩ rằng cuối cùng rơi vào tay , thể trốn thoát, cũng thể tránh được, chỉ có thể ngừng sa vào.

      Nhìn tiểu nhân nhi vẫn còn đứng ở góc tường, tròng mắt hổ phách lóe lên tia sáng kỳ dị, chút thương tiếc xé rách xiêm áo của Man Nhi, da thịt trắng như tuyết ngay lập tức lộ ra ngoài, tựa như hoa sen mới hé, lại xấu hổ chưa dám nở.

      "Cút ra ngoài." Ném y phục bị xé rách về góc phòng, lạnh lùng .

      Vẫn cho là mình nghe lầm, Họa Tâm mở mắt ra, lại thấy dừng lại nhìn nàng, ngay cả Man Nhi cũng nhìn nàng, ánh mắt có chút kỳ dị.

      Da thịt trắng như tuyết đập vào mắt nàng khiến nàng giật mình, vội vàng cúi đầu, ôm quần áo bị xé rách nát, chật vật chạy ra ngoài.

      Nàng cần phải bổ sung khí trong lành, mà nơi này, chính là sào huyệt của ác ma. . . . . .

      "Chủ tử, đừng tức giận với muội ấy, muội ấy chẳng qua là. . . . . ."

      "Xem ra, nàng trách ta để ý tới nàng, phải Man Nhi?" cười .

      Trong phòng, cảnh xuân vô hạn. . . . . .

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 14. cùng địa vị với người khác

      Editor: Windchime


      Quýt vừa bắt đầu kết trái, nhóm người tỳ nữ đều bận rộn, quét lá rụng, lau bàn, khói bếp lượn lờ phiêu tán, mặt mỗi người đều có ý cười, đơn thuần mà thân thiết.

      " Chủ tử, người mua ngựa đến rồi." Cáp Tát cười khanh khách bước nhanh vào đại sảnh, báo cáo với chủ tử.

      "Mời vào ." Triển Trì Tuyệt khẽ nhấp ngụm nước trà, tay lớn duỗi về phía Họa Tâm đứng bên cạnh, nửa khắc sau vẫn thấy nàng phản ứng, quay đầu thấy, đầu gật gù cúi xuống trước ngực, rồi ngay lập tức lại cố gắng mở mắt ra.

      được ngủ, được ngủ, nàng đánh vào má mình, tự nhắc nhở bản thân.

      Trí nhớ ngày hôm qua vẫn còn nguyên vẹn tring đầu nàng, làm thế nào cũng thể quên được, kết quả, khi buồn ngủ cũng là lúc trời mờ mờ sáng, ba chân bốn cẳng mặc xiêm y, mang hài cũ, mới đến muộn.

      Khuôn mặt nhắn buồn ngủ trắng trẻo, mắt to ngập nước vô lực lúc khép lúc mở, cái mũi thanh tú cùng đôi môi hông nhuận biết mấp máy điều gì, tóc dài đen bóng bối thành hai khối tròn ở hai bên đầu, hình tượng tỳ nữ điển hình nhưng lại có vẻ thanh thuần động lòng người.

      tinh tế đánh giá, ngày hôm nay hơi lạnh, nàng khoác bộ áo len màu trắng, cổ áo lông mao mềm mại nâng đỡ khuôn mặt nhắn của nàng càng thêm ôn nhu, cổ nghiêng độ cong duyên dáng, nhìn kỹ, phát ra nàng cũng đáng xem lại.

      " Đây là y phục mà Cáp Tát mang ngươi mua à?" thình lình mở miệng hỏi, hạ ly trà, đầu dựa vào tay.

      " A? Vâng, Cáp Tát mua." Hình như nàng bị làm cho hoảng sợ, lúc này mới tỉnh táo, sờ sờ vải dệt cao cấp thân mình, có chút , Cáp Tát có thể quyết định việc mua cho nàng y phục đắt tiền như vậy sao? Các tỳ nữ khác cũng chưa được mặc, biết chủ tử có trách tội Cáp Tát tự quyết định hay ?

      "Cũng tệ lắm." gõ gõ dưới cằm, trong mắt có chút thưởng thức, "Nhưng nếu lại lười biếng ngủ gật ngủ ở nhà kho cho ta." Lời thay đổi, bắt đầu nhằm vào chuyện nàng vừa buồn ngủ.

      sớm biết như vậy, mỗi ngày dạy bảo nàng dễ chịu, Họa Tâm gật gật đầu, có chút ủy khuất, nếu phải hôm qua bắt mình nhìn những hình ảnh ấy, nàng cũng có chuyện ngủ được.

      " nghĩ tới thủ lĩnh còn có thói quen phạt tỳ nữ ngủ phòng khi, đúng là mở mang tầm mắt."

      "Bạch miên hoa?" Triển Trì Tuyệt khẽ nhíu mày, nghe Cáp Tát miêu tả, người này rất có lai lịch, nhưng hình như có chút để ý đến tỳ nữ Họa Tâm này.

      Nam tử đội đấu lạp, đó là Triển Trì Tuyệt sao?

      Bắt gặp kinh ngạc vì mình của Bạch Miên Hoa, Họa Tâm lập tức cúi chào, nhìn thấy chứa đầy ý cười, bất giác lại bị tầm mắt nhìn chăm chú của làm đỏ mặt.

      Nâng mành, nhìn hai người coi ai ra gì nhìn nhau, Triển Trì Tuyệt lạnh lùng cười.

      "Đến đây mua ngựa, thuận đường thăm hỏi người quen, hi vọng đầu lĩnh bỏ qua cho, đây là bảo vật trong hoàng cung, bạch trân châu, nghe Man Nhi tiểu thư thích, ta phái người ra roi thúc ngựa đặc biệt đưa tới, xin vui lòng nhận cho." Vẫy vẫy tay, hạ nhân cẩn thận dâng lên hộp trân châu cực lớn nhưng bóng mượt.

      "Lễ vật này, e rằng cũng vạn lượng phải ? Nếu là kết giao bằng hữu là lễ vật tệ."

      " Đầu lĩnh đùa, chỉ là mấy viên trân châu mà thôi, nhưng muốn xin việc, đầu lĩnh, biết được ?" Bạch Miên Hoa biết lời của chứa đầy hàm ý, nhưng nếu muốn chuyến công cũng chắc.

      Xem ra, ra tính toán rồi. Triển Trì Tuyệt cũng nóng nảy, lấy viên trân châu lớn ra, trong lòng tính toán.

      " biết ngươi muốn gì?"

      Nghe chủ tử hỏi, Họa Tâm tránh khỏi nghi ngờ, đúng nha, người gia thế hiển hách, thiếu tiền tài thiếu cái gì nữa chứ? Chỉ cần vung tay lên có gì chiếm được chứ?

      "Mới vừa rồi nghe đầu lĩnh muốn phạt Họa Tâm ngủ ở nhà kho phải ?" Bạch Miên Hoa chỉ tay vào Họa Tâm, "Nếu như đầu lĩnh thích Họa Tâm có thể bán nàng cho tại hạ được ? Diện mạo của nàng rất giống vị cố nhân cho nên nhìn thấy nàng như nhìn thấy cố nhân vậy, chỉ là biết đầu lĩnh có đồng ý hay ? Về sau nếu như có bất cứ chuyện gì cần giúp đỡ Bạch mỗ đều hết sức giúp đỡ.

      Cố nhân? Là tình nhân sao? Triển Trì Tuyệt nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Họa Tâm, xem ra, nàng cũng biết Bạch Miên Hoa đến thay nàng chuộc thân, đáng tiếc, nàng phải do dùng tiền mua ma có.

      " Bạch công tử, phải ta từ chối, chỉ là, vừa vặn ta thiếu tỳ nữ, nếu ngươi dẫn nàng , có ai chăm sóc sinh hoạt thường ngày của ta, tỳ nữ khác, ta quen."

      Thiếu tỳ nữ? Lại còn vừa vặn? Họa Tâm biết công phu mở mắt lời bịa đặt của lợi hại như thế, tỳ nữ khác quen sao? Chẳng lẽ mỗi ngày lớn tiếng với nàng là quan tâm nàng sao? Xem ra, cũng chỉ cần nơi trút giận thôi.

      Nhận địa vị của mình ở trong lòng , Họa Tâm cắn môi, khờ dại khi lúc đầu nàng còn nghĩ cho nàng cuộc sống bình thường, nghĩ tới, có nhiều như vậy nữ nhân nhiều như vậy, mà chính mình, tùy tiện hai câu thành tỳ nữ.

      Có gì giá trị!

      " Quý phủ của Bạch mỗ có rất nhiều tỳ nữ, nếu đầu lĩnh thích, có thế chọn để đưa đến đây vài người, chờ khi ngươi quen với các nàng, Bạch mỗ trở lại đưa Họa Tâm có được ?" Bach Miên Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định, biết, Triển Trì Tuyệt dễ dàng thả người, bởi vì, người làm ăn tuyệt đỉnh thông minh, nếu , cũng đạt được địa vị như bây giờ.

      Xem ra, đúng như lời Cáp Tát , trong lòng Bạch Miên Hoa, Họa Tâm chiếm vị trí .

      "Cũng được, nhưng mà, đến lúc đó nếu vẫn quen, ngươi vẫn thể dẫn người ." Tính thế nào cũng có quyền chủ động, sao lại làm chứ?

      " Vậy lời định" Biết Triển Trì Tuyệt dễ dàng đồng ý, mình chỉ có thể từng bước , đợi thời cơ chín muồi, , chắc chắn mang nàng .

      " lời định, Cáp Tát, tiễn khách!"

      nghĩ tới, tỳ nữ có thể đổi lấy phú thương khó thu phục nhất Cáp Cát Táp, xem ra mình nhặt được bảo vật, Triển Trì Tuyệt đứng dậy.

      "Họa Tâm, về sau nếu rãnh có thể tìm đến ngươi tìm hiểu chút về quê nhà ?" Bạch Miên Hoa cũng vội rời .

      "Chuyện này...." Thoáng nhìn chủ tử làm như có việc gì nhìn về nơi khác, trong lòng Họa Tâm cũng có chút chắc chắn, "Nếu chủ tử có việc gì chắc là được."

      Chỉ là tâm về quê nhà, chắc là có vẫn đề gì phải ? ra nàng lại nhớ đến hồ lô ngào đường ở kinh thành, tuy nhiên năm mới có thể ăn lần, cũng khiến nàng nhớ mãi quên.

      "Được, tại hạ cáo từ, đầu lĩnh, cáo từ." Vui sướng xoay người rời như sao băng vụt qua, bóng dáng màu trắng bóng dáng màu trắng biến mất ngoài cửa lớn.

      "Ngươi yên tâm, phía bên ta, từ trước đến nay cũng vội, nếu ngươi rãnh rồi, ta cho thêm chút việc để ngươi làm." Ác ý nhếch miệng cười, tiếng trầm thấp, tiếng cười lại đinh tai nhức óc khiến nàng có chút bất đắc dĩ.

      Xem ra, mình lại chọc đến rồi.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :