1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đoạn chưởng: Hoạ tâm cách cách - Thiên Lạc Hoạ Tâm (17) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 5: Lên đường
      Editor: Windchime


      Bị mang về khách sạn, vứt nàng cùng bọc quần áo xuống giường, hai người liền rời với tốc độ lốc xoáy.

      Họa tâm nằm ở giường, nhìn bọc quần áo lớn, nàng có chút tò mò, phụ thân đưa cái gì làm đồ cưới cho mình đây?

      Lúc bò dậy, nàng cảm thấy bốn phía như đung đưa, trong dạ dày có dịch chua trào lên, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi trong chốc lát, nàng mới tiếp tục bò đến cuối giường, mở bọc quần áo ra, đống xiêm áo cũ rách được xếp cùng, đó là xiêm y của mình, nàng nhận ra ngay, ngay cả áo váy mới đổi còn ướt cũng được đặt ở bên trong, ở giữa là tầng y phục, nàng cũng nhận ra được, đó là đồ mà mấy vị di nương từng mặc mấy năm trước, lâu rồi nên muốn nữa sao? Dù sao cho mình cũng rất tốt, trong lòng nàng lại cảm thấy có chút may mắn, phía dưới cùng là tầng khác, hẳn là chăn của Hồng bà bà vừa nãy lôi kéo nên bị rách phải ? Nàng có chút dở khóc dở cười.

      Nhìn trong phòng trọ có bộ chăn đệm mới, nhìn lại hai nửa chăn đệm vừa bị ném chút, nàng lại lấy ra chăn đệm cũ rách đắp lên.

      Chính bản thân mình cho tới giờ chưa từng có mệnh hưởng phúc, cần gì phải cầu quá đáng chứ? Chỉ cần có thể an tĩnh trải qua hết cuộc đời này, nàng cũng phụ mười tháng mẫu thân gian khổ mang thai sinh nàng.

      Lát sau trong phòng trọ, thứ thấy chính là cảnh tượng kỳ quái như vậy.

      Nàng đầy mồ hôi thân thể co lại, người đắp tấm chăn mốc meo bị rách, hơn nữa, còn là hai nửa phải ?

      Nhìn lại bên góc giường còn có chăn đệm mới được xếp ngăn nắp, nghi ngờ nhìn nữ nhân kia, nàng là kẻ ngốc à? Hay là có khuynh hướng tự ngược đãi vậy?
      "Này, nữ nhân, đứng lên ăn chút gì , ngày mai chúng ta còn phải lên đường." đưa mâm bánh bao trong tay ra.

      "Ừ. . . . . ." giường như có như thanh trả lời truyền đến.

      Làm sao nữ nhân đều có thói quen ỷ lại nhỉ? nhíu mày, trong mắt chứa đựng tức giận, chết tiệt, chưa bao giờ có thói quen chờ người khác, luôn luôn và cũng chỉ có người khác chờ , vì cưới nàng, đợi nàng nửa khắc ở Phong vương trong phủ, tại, còn muốn đợi nàng đứng lên ăn cơm sao?

      Bước nhanh đến bên giường, vén chiếc chăn cũ nát lên , ngờ chiếc chăn kia đắp lên chân ngọc của nàng, có chút lúng túng nên thấp giọng vờ ho khan tiếng, tiếp tục vén lên cái chăn khác.

      "Nữ nhân, ta thói quen chờ ai đâu!"

      "Vâng. . . . . ." Nàng đến mắt cũng mở ra, chỉ mơ hồ đáp ứng, nóng quá, kỳ lạ, phải qua mùa hè rồi sao? Mùa thu thể nóng như vậy đâu?

      Nhìn nàng đáp lại mình cách qua loa, gần như nổi điên.

      Hai tay nắm lấy bả vai của nàng dùng sức lay .

      "Ta gọi ngươi rời giường, ngươi có nghe thấy ?" Gần như gầm vào lỗ tai
      [​IMG]

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 6: Phủ đệ
      Edit: Nhan Như Song

      thành vấn đề sao? Triển Trì Mạc nhìn nữ tử bị quấn thành đoàn nhét vào trong xe, nàng nóng cũng lui ? Thế nào còn giống như túi bánh chưng.

      "Tuyệt, cơn nóng của nàng cũng lui, bao lấy nàng nữa nóng chết người." có chút đành lòng, thấy mặt nàng chảy mồ hôi nóng, nhưng nàng chính là khép chặt đôi môi chữ cũng đề cập tới.

      Co hai chân lại, Triển Trì Tuyệt ngồi thiền vẫn đội đấu lạp như cũ, khiến người ta thấy vẻ mặt của .

      " có, sao." Thấy chữ cũng , sợ Triển Trì Mạc khó chịu, Họa Tâm miễn cưỡng cười vui .

      "Chậc chậc, đối đãi với nữ nhân thô bạo, quả là thô bạo, khuyên can mãi, dù sao người ta cũng là nữ tử mảnh mai, đối đãi với nàng như vậy, ngay cả người làm tỷ tỷ như ta đây cũng nhìn nổi." liếc đệ đệ nhúc nhích cái, lấy khăn tay ra muốn giúp nàng lau mồ hôi hột.

      "Ngươi phải tỷ tỷ của ta, còn có, mùi thơm của khăn tay ngươi mang tốt nhất là đừng móc ra, ta đối với mùi thơm bị dị ứng." Lúc khăn tay muốn chạm đến trước Họa Tâm, tay đoạt lấy khăn tay của Triển Trì Mạc sau đó liền tiện tay vứt ra ngoài cửa sổ.

      Cúi đầu nhìn tay rỗng tuếch, Triển Trì Mạc cũng tức giận, lúc lấy khăn tay ra, liền ngờ tới có thể như vậy.

      Ai hiểu đệ đệ này bằng tỷ, coi như dù có giả bộ quan tâm như thế nào, nhưng chỉ cần bức đến cực hạn của , cũng phải ra nguyên hình, dĩ nhiên, cũng là khoác tấm da sói ra ngoài.

      " xin lỗi, đều là ta làm hại khăn tay của ngươi. . . . . ." Ngược lại Họa Tâm có chút ngượng ngùng, cái khăn tay kia thêu tinh xảo, sợ rằng trị giá ít bạc, mình, căn bản có năng lực mua.

      " có sao, trong vải gói đồ của ta còn có trăm cái khăn tay, ngươi có muốn hay , ta chia cho ngươi chút?" Cười đến hết sức tà mị, đôi mắt hẹp dài hai mí đường cong ưu mỹ nháy mắt hai cái.

      , trăm cái?

      Họa Tâm thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm nghẹn, người bình thường mang trăm cái khăn tay ra cửa sao?

      "A, những thứ khăn tay kia đều phải của ta, là của đệ đệ khả ái này của ta, ha ha." Triển Trì Mạc rất dứt khoát đem tất cả trách nhiệm đều đổ hết lên người của .

      nhẫn tức giận, Triển Trì Tuyệt hận thể bóp chết nam nhân tung ra lời đồn này.

      "Triển Trì Mạc, chẳng lẽ ngươi thể câm cái miệng của ngươi lại để cho ta thanh tịnh phen?"

      " sao, câm miệng liền câm miệng, ta còn mệt mỏi đây, nghe hai người các ngươi ở đó ừ ừ a a, làm hại ta cả đêm ngủ được." Đánh cái ngáp to, Triển Trì Mạc ở bên trong xe ngựa tìm cái tư thế thoải mái liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Hai người giải thích được đỏ mặt, cái gì ừ ừ a a, là la hét rống to, mơ mơ màng màng .

      "Dạ, ngươi có thể hay giúp ta cởi bỏ dây thừng, , nóng quá." Nàng có thể cảm giác được mồ hôi đầm đìa. nhịn được, nàng mới mở miệng năn nỉ.

      "Sau đó nếu là lại nóng rần lên làm sao bây giờ, được." cau mày, bị chuyện ngày hôm qua của nàng làm tức chết được.

      Nàng vô tội chu cái miệng nhắn, mồ hôi mặt thấm ước trán nàng.

      Lông mi đen như quạt long khẽ chớp, cái lưỡi liếm liếm khóe môi khô nứt, tưởng tượng lúc nước trợt vào cổ họng có cái loại cảm giác tuyệt thể tả.

      "Đứng lên ." Kèm theo thanh của , sợi dây thừng ở bên ngoài đệm chăn lập tức được tháo ra, nàng kinh ngạc mở hai mắt ra, nhìn đưa túi nước tới.

      "Cám ơn!"

      Nàng lắp bắp nhận lấy túi nước của , cũng dám miệng nuốt to, chẳng qua là miệng chỉ uống hai cái lại trả cho .

      "Uống ít nước như vậy?" lại đưa túi nước tới.

      Liếm liếm môi, nàng đưa ra quyết định thống khổ.

      "Ta, ta uống đủ rồi, cám ơn ngươi." rồi trơ mắt nhìn đem túi nước, cất xong, nàng giống như cảm giác được tầm mắt nhìn sang tìm tòi nghiên cứu, lại vội vàng rũ mắt xuống mành.

      Lúc này, nàng mới phát , bên chân của mình, đến nỗi ở sau lưng, cũng chất đầy đống tơ lụa chỉnh tề, đủ để chế luyện trăm xiêm áo, dĩ nhiên, chiếc xe ngựa này cũng là loại siêu cấp xa hoa.

      Thảm Ba Tư màu đỏ chót, rèm cửa sổ trân châu, trong xe ngựa còn chuẩn bị cái chăn Mẫu Đan đỉnh cấp, nước trà, sợ rằng, cũng chỉ thiếu cái giường .

      "Chúng ta, đây là phải đâu?" Họa Tâm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cách xa kinh thành từ nàng sinh trưởng, chẳng qua là nàng phân phương hướng ràng lắm.

      "Cát Sara." lại tiếp tục bắt đầu tĩnh tọa.

      Cát Sara? Đó phải là chỗ ở của Man tộc sao? Họa Tâm nhớ những người khác qua, Man tộc là quan ngoại lâu dài, tộc người dựa vào buôn bán ngựa mà sống, có quân đội cùng kỷ luật, là tộc tương đối có thực lực, nhưng là người dã man thô lỗ chiếm đa số, cho nên được gọi là Man tộc.

      "Ta, ta chưa từng qua. . . . . ."

      Nàng có chút bận tâm mình thể thích ứng hoàn cảnh bên kia, nữ tử đoạn chưởng, đến chỗ nào đều có được ai sắc mặt tốt nhìn ? Kinh thành như thế, Man tộc, cũng có ngoại lệ.

      "Chủ tử, Man tiểu thư muốn trân châu lớn nhưng chúng ta còn chưa có mua được." Triển Trì Thanh Môn điều khiển xe ngựa nhắc nhở.

      Suy nghĩ chốc lát, mở miệng.

      "Sau khi tới thành trấn dừng lại chút ."

      Man tiểu thư? Là người trong lòng sao? Ngàn dặm xa xôi chỉ vì giúp nàng mua trân châu lớn, xem ra, nàng ở trong lòng của chiếm phân lượng tương đối trọng yếu , Họa Tâm suy đoán.

      ra là, tơ lụa phía sau, phải là đồ cưới của . Nàng, căn bản cũng xứng đáng có những thứ này.

      "Đúng rồi, còn có tìm hương phấn thơm, vân hương ở Chỉ Khấu Du, Lâm nhi bạch ngọc. . . . . . Cũng chưa mua." Thanh Môn ra từng cái thuộc như lòng bàn tay.

      Họa Tâm lặng lẽ bẻ ngón tay đếm, mười, mười? Nếu là thêm Man tiểu thư nữa, vậy có mười người?

      "Bảo các nàng về sau tự mình ra ngoài mua." Nghĩ đến những thứ này Triển Trì Tuyệt liền nhức đầu.

      "Nhưng mua, các nàng lột da của ta."

      Thanh Môn càng thêm nhức đầu, chỉ cần mỗi lần ra ngoài, mọi người sai khiến như chong chóng ra lệnh mua đồ, nếu phải là nhìn chủ tử trước mặt, sớm. . . . . .

      "Vậy cũng muốn nhìn chút người nào chính là thủ hạ, nhìn ta là bị các nàng lột da, hay là các nàng bị ta lột da."

      Triển Trì Tuyệt hừ lạnh, đám nữ nhân kia chỉ cần đụng đến cấm lệnh của , cũng có thể dễ dàng tha thứ.

      Ách, hậu quả kia phải là giống nhau? Họa Tâm hít vào hơi.

      Cho là rời Phong vương phủ, nàng có thể trải qua cuộc sống của người bình thường, nghĩ tới, chừng nàng vẫn đảm nhiệm làm tiểu thiếp thứ mười mấy của .

      Số mạng đoạn chưởng, là nàng chạy thoát, may mắn, cũng chiếu cố nàng.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 7: Thân phận tì nữ

      Edit: hoasenxanh162

      Beta: Nhan Như Song

      Hơn nửa tháng lên đường, cuối cùng bọn họ cũng tới quan ngoại Cát Tát Lạp.

      Dọc theo đường Man tộc chỉ cần thấy chiếc xe ngựa chạy qua, đều hoan hô hai tiếng, như là hoan

      nghênh bọn họ an toàn trở về.

      "Chủ tử, người trở lại." Tổng quản phủ xoa xoa tay, mừng rỡ ra đón, nét cười đôn hậu mặt tràn

      đầy thần sắc tôn kính, nhanh nhẹn nhận lấy đấu lạp từ tay Triển Trì Tuyệt.

      "Cáp Tát, ta có ở đây ngươi cực khổ nhiều rồi." Đối với tổng quản sinh sống ở phủ hơn bốn

      mươi năm, hết sức yên tâm, chỉ cần giao phó công việc cho , cũng chưa từng thất bại.

      "Đây là chức trách Cáp Tát phải tận tâm, vị này là?" Nhìn người chậm rãi xuống xe ngựa, Cáp Tát cười

      cười, hiểu , đồng thời gật gật đầu như chào hỏi.

      Xấu hổ cười, Họa Tâm cũng biết nên giới thiệu mình như thế nào, bởi vì ngay cả thân phận mình

      là tiểu thiếp thứ mấy của nàng cũng biết, phải ra khỏi miệng thế nào đây.

      "Gọi nàng là Họa Tâm." Cũng giải thích nhiều, Triển Trì Tuyệt nhớ trong khách điếm hình như có

      người như thế.

      "Họa Tâm nương muốn ở chính là?"

      Cáp Tát tận trách chờ chủ tử phân phó, chỗ ở khác nhau, đại biểu địa vị chênh lệch xa, cũng muốn

      xem quyết định phân lượng của nàng ở trong lòng chủ tử.

      "Bằng ở cách vách phòng ta?" Triển Trì Mạc từ cửa sổ xe ngựa lộ đầu ra, nụ cười mỉm chi

      mặt lóe chút tia giảo hoạt.

      Đầu cũng chuyển, Triển Trì Tuyệt mở miệng cự tuyệt.

      "Để nàng ở sương phòng tam đẳng."

      Sương phòng tam đẳng? phải là nghe lầm ? Cáp Tát ngoáy ngoáy lỗ tai, mỗi lần chủ tử

      mang nữ tử về, ít nhất cũng là sương phòng nhị đẳng, nàng lại phải ở sương phòng tam đẳng?

      Thấy động tác kỳ quái của tổng quản, còn có thần sắc kinh ngạc, trong lòng Họa Tâm cũng kỳ quái.

      "Tuyệt, ngươi nhẫn tâm sao?" Triển Trì Mạc lắc đầu cái, rất vừa ý với cách làm của đệ

      đệ, ở chỗ đó, cũng khác tỳ nữ.

      "Cáp Tát, ngươi mang nàng thu xếp tốt sau đó tới gặp ta." suy tính liền cho phân phó tổng

      quản.

      "Vâng" Cáp Tát ôm bọc y phục của nàng, trước dẫn đường, chỉ cần là chủ tử phân phó, tuyệt đối

      hỏi nhiều câu, đây chính là nguyên nhân được chủ tử trọng dụng.

      Quay đầu lại nhìn về Triển Trì Mạc mỉm cười vẫy tay với mình, nàng gật đầu cái vội vàng theo

      sát Cáp Tát.

      "Mạc, ngươi nên làm chính của mình , chuyện cũng bị ngươi kéo dài hơn tháng, người trong

      tộc đều có chút oán hận." Triển Trì Tuyệt lạnh lùng nhắc nhở, đúng là nhàn nhã."

      Mới hơn tháng mà thôi, cũng phải là làm, huống chi, chỉ cần ta ra tay khẳng định là

      xong xuôi, ngươi cần gì phải gấp gáp chứ." Triển Trì Mạc cười khẽ, tay lay bả vai đệ đệ, thổi hơi

      lành lạnh bên tai .

      tay đẩy cái tên nam ra nam nữ ra nữ, Triển Trì Tuyệt muốn quyền đánh bay

      .

      "Phải ? Nếu như ngươi ngại phe phái các tộc đến càu nhàu, như vậy ngươi hãy tận lực đợi

      đến thời khắc cuối cùng, hoặc là, ngươi muốn bị phe phái các tộc gọi tông phủ giảng dạy?"

      "Hành hành hành, ta đây còn được." Mình ở Man tộc trải qua chuyện phản nghịch, làm cho

      phe phái các tộc rất đau đầu, nếu làm việc cho tốt, chỉ sợ bị đuổi ra khỏi cửa.

      Triển Trì Mạc mới vừa về phía trước mấy bước, vừa giống như hồi tưởng được cái gì liền xoay người

      lại.

      "Tuyệt, chớ có trách ta làm ca ca mà nhắc nhở ngươi, Họa Tâm giống bề ngoài của nàng

      kiên cường như thế, nữ tử đoạn chưởng ở kinh thành dường như luôn chịu khinh thị, nếu như ngươi

      thể chiếu cố nàng tốt, nên để nàng rời ."

      có lên tiếng, Triển Trì Tuyệt rất ít khi có thể nghe được tự xưng là ca ca, cảm thấy có chút

      kinh ngạc.

      "Ngươi nghe được cũng tốt, nghe lọt cũng được, hết như thế, hi vọng sau này ngươi

      làm ra chuyện khiến mình hối hận là được." Thở dài, Triển Trì Mạc lắc đầu rời .

      Hối hận sao? Cho tới bây giờ chưa từng hối hận qua.

      xuy tiếng, Triển Trì Tuyệt giẫm chận tại chỗ vào phủ.

      "Cáp Tát, vị nương này chính là nữ tử chủ tử mang về sao?" nữ tử có khuôn mặt quyến rũ nằm

      giường, qua cửa sổ nũng nịu hỏi.

      Cáp Tát nhu hòa cười cười.

      "Đúng vậy, Hoa Cơ tiểu thư, nàng tên là Họa Tâm."

      "Họa Tâm? Nhưng ra tên rất dễ nghe, vóc người, cũng coi như chứng tỏ, biết nàng ở sương

      phòng mấy đây?" ra , đây mới là điều nàng quan tâm nhất.

      Họa Tâm nhìn qua cửa sổ, da thịt trắng như tuyết vô cùng mịn màng, đôi mắt sáng lông mi cong,

      đôi môi đỏ thắm mở ra, sợi tóc màu tím ôn nhu rũ xuống đất, ngây thơ mà mỵ.

      nữ tử như vậy, đủ để khiến nam nhân trong thiên hạ mê muội, nàng, cũng là tiểu thiếp sao?

      Hoa Cơ, chính là Hoa Cơ mà Thanh Môn sao?

      "Sương phòng tam đẳng."

      "Sương phòng tam đẳng?" Nghĩ kĩ nâng đầu cổ tay nghiêng cái, cái trán của nàng thiếu chút nữa

      đụng đến cửa sổ gỗ.

      Họa Tâm nghi ngờ nhìn phản ứng của nàng, chỉ cần nhắc tới sương phòng tam đẳng, tại sao mọi người

      đều phản ứng như thế chứ? Rốt cuộc sương phòng tam đẳng là địa phương nào?

      "Ngươi mang nàng ." Thấp giọng cười, nàng tùy ý khoát tay áo.

      Vì vậy, Họa Tâm lại tiếp tục theo Cáp Tát xuyên qua cái hành lang đều là sương phòng nhị đẳng,

      lúc này mới đến sương phòng tam đẳng.

      "Ngươi ở nơi này , chủ tử hồi phái người sang tìm ngươi, ngươi trước thu dọn nơi này chút

      ." Cáp Tát để bọc y phục của nàng xuống, chỉ vào giường có lấy cái chăn.

      Họa Tâm cắn đôi môi, ánh mắt bất an rũ xuống, vội vã gật đầu, sau đó bắt đầu sửa sang lại giường của

      mình.

      Sương phòng tam đẳng, chính là chỗ ở của các tỳ nữ.

      Nén nước mắt, thừa dịp Cáp Tát chú ý, lén lấy tay lau nước mắt khóe mắt, tay mở

      hành trang ra, lấy ra từ bên trong cái chăn bị xé làm hai nửa mà nàng lặng lẽ nhặt về, là luyến

      tiếc nó theo mình vài chục năm cứ tùy ý vứt bỏ như vậy, giống như mình, chỉ cần tồn tại trọn

      vẹn, cũng được người thích.

      "Họa Tâm, cái chăn này rách rồi, ta đổi cho ngươi cái chăn mới ." Cáp Tát thấy nàng trải cái

      chăn cũ rách giường, khuôn mặt thà rất quan tâm.

      " cần, cám ơn ngươi, ta thành thói quen, huống chi, cũng chỉ bị rách mà thôi, có gì đáng

      ngại." Cảm nhận được Cáp Tát quan tâm nàng, nàng giọng cự tuyệt.

      Cáp Tát nghe nàng như vậy, cũng thêm gì nữa.

      Tay chân nhàng lấy chăn đệm nằm dưới đất làm thành giường, cất kỹ y phục, nàng dùng cây lược gỗ

      đơn giản chải cho mình búi tóc bình thường, nhìn vừa thuần phác, vừa mang theo ý nhị thuần thục.

      Bắt đầu từ giờ khắc này, nàng chỉ là người bình thường, coi như lừa gạt mình làm nha hoàn,

      nàng cũng quan tâm, chỉ cần, cuộc sống của nàng có thể trôi qua đơn giản như người bình

      thường, mọi chuyện sau này hãy tính.

      Chương 8: Nam tử tóc đỏ

      Editor: Windchime


      " chuẩn bị xong chưa?" đội đấu lạp, đứng ở trong Trúc viên xanh biếc, tay để sau lưng nhìn về phía bọn họ.

      Cáp Tát hề giật mình bởi vì cách trăm bước chủ tử có thể nghe được tiếng chân của bọn , dẫn Họa Tâm bước nhanh tới trước mặt chủ tử.

      " chuẩn bị xong, chăn đệm mới cho Họa Tâm cũng chuẩn bị xong, chẳng qua là, đối với chăn nệm, nàng chịu thay mới , xin chủ tử thứ tội." Xấu hổ cúi đầu, Cáp Tát chưa từng nghĩ tới còn có mình khuyên bảo mà nàng chịu, nên nàng cố chấp, thực ra vì mệnh lệnh mới làm thôi.

      Nhưng nhìn hốc mắt nàng tràn đầy nước mắt đáng thương nhìn mình, cũng chỉ có thể gật đầu.

      "Chăn nệm?" Tiếng của Triển Trì Tuyệt trầm thấp, nàng lấy đâu ra chăn nệm vậy?

      "Đúng vậy, là, hai nửa chăn nệm kia." Cáp Tát nhớ tới cũng cảm thấy bất khả tư nghị (lạ lùng), bị rách như vậy, nàng còn làm như bảo vật mà tỉ mỉ sửa sang lại.

      Ngạc nhiên quay đầu, tới trước mặt nàng, dáng người to lớn lưng hùm vai gấu che hết thân thể nhắn.

      " phải ta ném nó rồi sao?"

      Cảm nhận được tức giận, nàng cúi đầu, tay bé vặn vạt áo, thanh như ruồi muỗi.

      "Ta lượm về."

      "Cáp Tát, ném , cho nàng thứ mới."

      Nếu như bị người ngoài biết người trong phủ dùng thứ đồ thấp kém lại còn là đồ rách, hơn nữa còn là tấm chăn bị rách thành hai nửa, nhất định cười đến rụng răng.

      Chẳng lẽ còn nuôi nổi người làm sao?

      " muốn!" Nàng bị dọa sợ, vội vàng lắc đầu, cuối cùng dũng cảm nâng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn khuôn mặt bị che bởi đấu lạp của .

      Buồn cười, ở lãnh thổ này, chỉ cần có, người nào dám , làm thế nào còn chưa đến ngày, nàng có gan hùm gan báo, dám với !

      "Ta, , vứt, ." Từng chữ từng câu, phát nàng đột nhiên trở nên còn khả ái, nếu kiên trì kia hướng về phía người khác, ngồi xem cuộc vui, nhưng nếu là mình, đó chính là muốn nhổ răng cọp.

      " muốn!"

      Nàng cũng biết mình lấy đâu ra dũng khí, đây là thứ duy nhất nương để lại, cùng nàng trải qua nhiều năm như vậy, chỉ cần có bất kỳ đau khổ nào, trốn vào trong đệm chăn, giống như có thể cách ly với thế giới bên ngoài, cảm thấy nhõm, nàng muốn mất nó.

      Cáp Tát nhìn hai người giằng co, cũng biết xử lý như thế nào, cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám cãi lời chủ tử, trừ đại chủ tử, những người khác đa số bị ném ra khỏi cửa.

      "Cáp Tát!" Triển Trì Tuyệt dứt khoát xoay đầu lại.

      "Dạ, chủ tử." Cáp Tát chóng nhanh đến bên cạnh , chỉ sợ chậm bước trở thành nơi trút giận, mặc dù chủ tử chưa bao giờ tức giận với mình, nhưng cũng hy vọng hôm nay trở thành lần đầu tiên.

      "Ngươi cứ mang ném , nếu nàng muốn phản kháng, liền phái người giữ lại." bực bội.

      "Ngươi, ngươi đừng ném đồ của ta được , ngươi kêu ta làm gì ta cũng làm, nhưng van ngươi, đừng ném đồ của ta, đó là thứ duy nhất nương để lại cho ta, xin ngươi." Hai chân quỳ xuống, nàng hề quật cường nữa, nếu là ngay cả nó cũng bị mất, nàng tưởng tượng nổi sau này mình nên làm thế nào cho phải.

      Trước kia lão tỳ nữ giữ cửa ở Phong vương phủ từng cố gắng lén đổi chăn cho nàng, bởi vì là quá tệ, ở cùng chỗ, ngẩng đầu thấy nhưng cúi đầu vẫn thấy, thấy thế nào cũng khó chịu, nhưng lại bị nàng phát , giống như nổi điên cắn tay của người muốn vứt chăn của nàng, thiếu chút nữa cắn ra miếng thịt , dọa đến toàn bộ mọi người dám nghĩ đụng vào chăn của nàng nữa, cũng chỉ nhắm mắt mở mắt.

      "Cái gì cũng có thể?" sờ sờ cằm.

      "Ừ." Nàng nhanh chóng gật đầu, vết thương mặt dưới ánh mặt trời càng thêm có vẻ ràng, lông mày thanh tú khẽ nhíu, biết là do khẩn trương hay vì cái gì, trán mồ hôi lấm tấm, giống như sương mai được ánh mặt trời chiếu lấp lánh.

      "Chỉ cần ngày mai trước khi trời sáng ngươi đào đủ trăm khúc măng, ngươi có thể giữ đồ lại."

      Lời của làm cho nàng thở ra hơi.

      " sao?" Nàng cố gắng ngửa khuôn mặt nhắn lên, muốn nhìn vẻ mặt của ràng xem là hay giả, đáng tiếc, đấu lạp màu đen che khuôn mặt khiến nàng thu hoạch được gì.

      Triển Trì Tuyệt đưa ra bàn tay đè đầu nàng, phát bàn tay có thể bao lại đầu của nàng, có chút ngạc nhiên nàng bình thời ăn gì mà có thể gầy như vậy.

      "" thanh của trầm thấp, mơ hồ mang theo nụ cười, "Nhưng mà, là dùng tay đào ."

      "Chủ tử. . . . . ." Cáp Tát đành lòng.

      đưa mội tay ngăn cầu xin của Cáp Tát, nếu nàng có đủ kiên nghị, vốn chẳng có tư cách bảo vệ thứ quan trọng, như vậy, nếu có nó chỉ gửi gắm tâm tư mà thôi.

      "Ngươi làm được ?" Đối với cảm giác nắm tóc nàng thích, tay của vo mấy vòng loạn xạ, mới phát mình khiến cho búi tóc của nàng rối bời.

      "Ta, ta nhất định làm được." Họa Tâm cắn môi, muốn cười nhạo nàng sao? Như vậy mình tuyệt để cho được như ý.

      "Rất tốt, " hài lòng gật cái, "Nhớ, ngươi ở nơi này chỉ là tỳ nữ, có quyền lợi, nhất là khi ta , chỉ có tuân theo, nếu , chuyện gì cũng có thể xảy ra."

      Trong nháy mắt mặt tái nhợt, nàng vô lực gật đầu, chỉ cần nghe lời, nàng, là có thể giống như nhưng người bình thường phải ? chịu ức hiếp bất luận kẻ nào, cũng có thể, vui vẻ phải ?

      "Còn có, bắt đầu từ ngày mai, những gì ta cần mỗi buổi sáng do ngươi chăm lo, buổi sáng được để cho ta chờ quá lâu, nữ nhân, ta có bất kỳ tính nhẫn nại, đây là ta lời khuyên ta cho ngươi." giống như ác ma tiếp tưục trò đùa dai cúi ở bên tai của nàng, bằng thanh êm ái khiến nàng khẽ run.

      "Vâng" nàng hiểu, mình chỉ có thể chữ, chính là "Vâng" .

      hài lòng, buông bàn tay vẫn đặt ở đầu nàng ra, Triển Trì tuyệt vỗ đầu của nàng như vỗ chó vỗ mèo, sau đó, rời .

      "Ta, có thể mượn cái rổ được ?" thể mang theo dao nhưng nàng mượn cái rổ tổng cũng quá đáng phải ?

      "Dĩ nhiên có thể."

      Cáp Tát cũng cảm giác chủ tử làm như có chút quá, dù sao cũng là nương mãnh khảnh, lại phải dùng tay đào măng, đôi tay nào có thể chịu được.

      "Cám ơn!" Cảm giác được thiện ý của Cáp tát, Họa Tâm bắt tay vào làm, lần đầu tiên cám ơn với người khác.

      Từ , đều là người khác ra lệnh cho nàng, chưa từng có người nào chủ động giúp nàng, câu"Cám ơn", nàng mở miệng cũng cảm thấy có chút được tự nhiên.

      " cần" Cáp Tát vội vàng khoát khoát tay, "Ngươi về sau kêu ta Cáp Tát , tất cả mọi người đều gọi ta như vậy."

      "Được thôi." Nàng kéo khóe miệng muốn lộ ra nụ cười thiện ý, đáng tiếc, ngược lại càng giống như vẻ mặt lúc đau khổ.

      ", , ta dẫn ngươi lấy rổ." Cũng muốn làm chậm trễ thời gian của nàng, vội vàng trước dẫn đường, có chú ý tới việc ở phía sau nàng vẫn xoa khóe miệng của mình.

      Cuối rừng trúc nam nhân mang đấu lạp đứng, cành trúc theo gió lay động, lại đứng hết sức vững chắc, khi hai người biến mất, mới nhảy xuống.

      "Chủ tử, sao người lại ở nơi này." Vân Hương nhảy vào trong ngực , rốt cuộc cũng tìm được .

      Da màu lúa mật, mày rậm mắt to, mái tóc đen dài bị nàng buộc thành nhiều lọn, hơn nữa mặc bộ trang phục màu vàng, càng tỏ đắc ý ràng.

      " người ngươi là mùi gì đấy." Đẩy người trong ngực ra, ghét nhất những thứ mùi thơm đó.

      " xin lỗi, ta quên. . . . . ."

      Lúc này Vân Hương mới nhớ lại rằng sáng sớm hôm nay ra ngoài dạo đường cái có thử chút hương phấn, nàng lui lại mấy bước, khẩn trương nắm chặt hai tay.

      "Về sau nếu còn như thế, cần trở lại nữa." che mũi, lưu tình bước nhanh rời .

      cơn gió thổi qua, lá cây trong rừng trúc lay động, chỉ để lại người nhìn theo bóng lưng của , rưng rưng mắt lệ. . . . . .

      Chương 9: Ma quỷ
      Edit: Nhan Như Song

      Đào trúc nghiêm chỉnh cả đêm, Họa Tâm kéo thân thể mệt mỏi ôm cái giỏ trúc cuối cùng tính báo cáo kết quả nhiệm vụ, hoàn hảo là mình dùng vải dày bọc lại ngón tay đào, nếu đúng là khó có thể tưởng tượng tay của mình biến thành cái dạng gì, từ chuyện gì cực khổ đều là do nàng ôm hết, cho nên cũng học được chút kỹ xảo cuộc sống, chẳng qua là muốn đứng vững buồn ngủ cần chí lực.

      "Vừa vặn, trăm."

      Đếm, Cáp Tát là bội phục kỹ xảo đào trúc của nàng, nàng giống những người khác chỉ biết dùng lực mạnh, nàng xách chút nước tưới trúc chung quanh đất, lại dùng bao bố bao lấy hai tay đào, nữ tử thông minh.

      "Vậy đệm chăn của ta. . . . . ." Nàng chỉa vào đôi mắt gấu mèo 0.0, mệt mỏi đánh cái ngáp.

      Trời sáng, vừa vặn, đúng là sợ kịp, đệm chăn kia chỉ sợ cũng bao bọc được.

      "Theo như chủ tử mà làm, giữ lại cho ngươi, bất quá, cũng cho ngươi thêm cái đệm mới, dùng hay dùng là do ngươi, mùa thu khí trời chuyển lạnh, nhiều cái đắp cũng tốt." nhìn thân thể nàng gầy yếu khẽ lắc đầu, đều nữ tử Trung Nguyên mảnh mai, xem ra quả như thế, sợ gió vừa thổi, cũng gặp bóng dáng người.

      "Cám ơn ngươi, Cáp Tát!" Nàng lòng tạ ơn.

      Chỉ cần vứt bỏ cái chăn cũ của nàng, bọn họ an bài thế nào nàng đều sao, nhưng là đối với quan tâm của Cáp Tát nàng nhẫn tâm cự tuyệt, mười mấy năm qua, lại có người có chút liên hệ máu mủ nào ôn hòa đối đãi mình, nếu lạnh nhạt mà tổn thương , ngược lại là loại châm chọc.

      "Sau này có chuyện gì hãy với ta, bọn hạ nhân trong phủ cũng chuyện rất tốt, chẳng qua là sau này nếu gặp phải Môn tiểu thư chuyện với ngươi phải phá lệ tỉ mỉ chút, thể như lần trước chuyện với chủ tử cứng rắn như vậy, biết ?"

      Chỉ là nhìn mặt nàng lại xanh lại tím cũng biết trước kia nàng bị đãi ngộ gì, có thể, chủ tử cũng là đồng tình nàng mới mang nàng về , Cáp Tát nghĩ như thế.

      Môn tiểu thư? Chính là người Thanh Môn đề cập tới?

      đọng lại mi tâm, nàng khéo léo gật đầu, thêm chuyện bằng bớt chuyện, huống chi nàng quả cũng chọc nổi người khác, mình cũng muốn trêu chọc phiền toái, sợ rằng, mình sắp trăm nhẫn thành kim , chỉ cần dính đến thứ trọng yếu nhất của nàng là được.

      "Ai nha, thời điểm còn sớm, mau, chủ tử cũng muốn thức dậy rồi, chậu nước nóng này là ta mới vừa pha được, ngươi bưng cho chủ tử rửa mặt , theo sương phòng nhị đẳng ở bên trái hành lang thẳng, xa hơn tới Điệp Vũ Các ở bên trái rồi ước chừng trăm bước, có tiểu đình, ngươi lại theo đá cuội đường bên phải , xuyên qua Ôn Thủy Trì, tiếp tục về phía trước trăm bước quẹo trái là đến." Tay ở trước mặt nàng chỉ đến chỉ biểu diễn lần, Cáp Tát cầm chậu nước trong tay đặt ở trong ngực nàng rồi thúc giục nàng nhanh.

      Sương phòng nhị đẳng, Điệp Vũ Các, tiểu đình, Ôn Thủy Trì? Trong lòng nàng mặc niệm, hi vọng mình lầm đường.

      Đường trước mặt, nàng theo trí nhớ , sau khi đến Điệp Vũ Các Cáp Tát ước chừng trăm bước xa, quả nhiên có tiểu đình, hàng đá cuội cong chỉnh tề trải dài, cuối cùng tới Ôn Thủy Trì bốc hơi ấm, ra đó chính là Ôn Thủy Trì sao? Ban đầu nàng còn tưởng rằng là cái tên mà thôi, nghĩ tới bốc hơi nóng, nghĩ tới ngay cả trong Phong vương phủ cũng có, nơi này có.

      Nàng mới vừa hết đá cuội, liền nghe đến tiếng nước chảy "Tích tích", cho là thanh nước chảy, nghĩ tới phía trước bước liền thấy nam tử trần truồng nửa người ở bên trong cọ rửa thân thể.

      "A!" Nàng sợ hãi kêu, run lên, chậu trong tay thiếu chút nữa đổ.

      Nghe được tiếng thét chói tai, nam tử tắm trong ao, ngẩng đầu phát nàng thất kinh xoay người lại đưa lưng về phía mình, bất giác buồn cười.

      " xin lỗi, ta, ta phải cố ý, nghĩ tới ngươi tắm ở đây, xin lỗi, xin lỗi, xin ngươi đừng cho chủ tử." Mặt nàng đỏ bừng, lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân cởi bỏ đồ, chẳng qua là, tóc của ? Hồng chói mắt, giống như mặt trời phát ra nóng bỏng chói rọi.

      Cũng cái gì, chẳng qua là yên lặng nhìn nàng, tràn ra nụ cười tà ác thoáng , lại trong nháy mắt biến mất, biến thành nụ cười ôn nhu vô hại yếu ớt.

      "Tích tích", nghe tiếng nước chảy, nàng động cũng dám động, nghe tiếng bước chân "Phái lộc cộc phái lộc cộc" từ từ đến gần, chân của nàng cũng mềm nhũn, muốn làm gì?

      Vỗ bả vai của nàng, thấy nàng lo sợ mãnh liệt cấm bế suy nghĩ, nhu hòa vỗ vỗ gương mặt của nàng.

      "Ách?" Nàng có chút cho nên mở to mắt, lúc này mới nhìn thấy mặc quần áo tử tế, chẳng qua là chân to trần trụi đứng ở đá cuội.

      Tóc đỏ ướt dính vào sau ót , đôi mắt thâm thúy cười híp nhìn xuống nàng, sống mũi chảy thẳng tắp xuống mấy giọt nước, môi dày giương sang bên, có chút mùi vị lén an ủi.

      " xin lỗi, xin lỗi!" Họa Tâm khẩn trương xin lỗi, nước trong chậu bị nàng lay động hoàn toàn, giội đến quần áo sạch của .

      "A! xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi." Nhìn y phục của bị mình làm ướt, nàng quả thực xấu hổ vô cùng.

      Khoát khoát tay, vẫn như cũ cười yếu ớt.

      "Ngươi chuyện sao?" Nàng phát từ lúc mới bắt đầu, qua nửa câu.

      Trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, đau thương rũ mắt xuống mành, lúc nàng tự trách lại lần nữa cười ngẩng đầu nhìn nàng, giống như là , có sao, nếu thành , ta cũng đón nhận.

      " xin lỗi, làm ướt y phục của ngươi, buổi sáng khí trời lại có chút lạnh, nếu ngã bệnh tốt." Nàng cắn chặt môi dưới, sắc mặt tái nhợt, cả đêm ngủ, mắt gấu mèo 0.0 của nàng càng thêm ràng.

      vỗ vỗ bả vai của nàng an ủi, nàng gầy yếu ngược lại chân đứng vững, lảo đảo hai bước, nàng lúng túng cười tiếng, xem ra thân thể tốt chính là mình.

      Nhìn thấy chậu trong tay nàng, nghi ngờ chỉ chỉ.

      "Thảm, ta quên mất." ràng cảm giác được khí nóng của nước trong chậu tiêu tán, lúc này nàng mới nhớ lại còn chưa đưa chậu nước cho chủ tử.

      Hốt hoảng nhìn bốn phía, nàng dứt khoát vứt sạch nước ấm trong chậu, ở nước ấm trong ao bên cạnh cúi người xuống múc chậu nước bốc hơi nóng.

      " xin lỗi, ta còn phải hầu hạ chủ tử rửa mặt, ngươi chờ ta, ta trở lại giúp ngươi đem y phục lấy duy trì." Áy náy cúi thân thể xuống, nàng vội vàng chạy về phía trước, hi vọng mình có trễ.

      Trợn to cặp mắt nhìn nàng múc chậu nước ấm trong ao nước chạy về phía trước, há to mồm, đúng là lên tiếng, cứng ngắc đóng chặt miệng, khó chịu sử dụng khinh công tuyệt trần rời .

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 10: Quần áo nhuộm hồng

      Edit: hoasenxanh162
      Beta: windchime

      Rón ra rón rén đẩy cửa phòng ra, phát trong phòng có người, chỉ có rèm cửa màu tím thanh nhã bay theo gió, chậu quýt cùng bàn gỗ lim khiến người cảm thấy có chút quái dị, có người nào lại đặt chậu quýt ở trong phòng sao?

      Họa Tâm đặt chậu nước lên bàn tròn, tò mò nhìn cây quýt.

      "Tốt nhất ngươi nên thu nước miếng lại, cây quýt này cũng phải là bình thường, làm rụng quả dù bán ngươi cũng bồi thường nổi." đột nhiên xuất ở phía sau, tay ôm eo của nàng, dùng thanh ôn nhu nhất ra ngôn ngữ làm người khác tổn thương.

      Thân mình bị động tác vô cùng thân thiết của làm sợ, hô hấp ngừng lại nhưng lại cảm giác được lạnh lẽo phía sau lưng, tay che miệng , phát ra hai tiếng "Ô, ô", giống như con mèo bị dọa, khơi dậy hưng thú trong .

      Ôm nàng thong thả xoay người, ngay lúc nàng hoảng sợ hai người liền bay .

      "A!" Nàng sợ tới mức hai tay giống như cánh gà khua loạn, lúc này buông tay ra, để nàng rơi xuống, đội đấu lạp, cười khẽ.

      Nhắm chặt hai mắt khi va vào thứ nào sau lưng, nàng mới ngạc nhiên mở ra hai mắt.

      Phía sau là chăn đệm bằng tơ vàng, sao nàng lại nằm ở giường của ? Mùi hương nhàng khoan khoái của nam tử thổi đến mũi nàng, nàng hoảng sợ từ giường nhảy cẫng lên.

      "Ngươi làm bẩn đệm chăn của ta." chỉ giường vết bẩn.

      Nhìn chiếc váy tốt nhất của nàng dính nước bùn, nàng ngượng ngùng cúi đầu, nếu như phải buông lỏng tay ra, nàng cũng té xuống , , là cố ý.

      "Thực xin lỗi."

      "Ngươi đến hầu hạ ta rửa mặt chải đầu." hung dữ chỉ trích, bàn tay to lưu tình chút nào nắm cằm của nàng, giống như trừng phạt , nhìn nàng thống khổ, trong lòng vui sướng.

      từng qua rồi phải ? Chỉ cần , nàng nhất định phải làm được, bằng , bị trừng phạt , nữ nhân, đều là đám động vật được cưng chiều mà kiêu, có chút nhan sắc, liền tự cho mình là cao, chỉ có hung hăng cho nàng cái tát, nàng mới có thể thần phục ở dưới chân ngươi.

      "Thực xin lỗi." Nàng trả lời, giống như mình chỉ có thể câu kia.

      "Họa Tâm, ngươi , ta nên trừng phạt ngươi như thế nào mới tốt?" Thả lỏng lực tay, hết sức ôn nhu khẽ vuốt mặt nàng, hơn nửa tháng, mặt của nàng khôi phục trắng nõn, chỉ là, đôi mắt gaausmeof kia, nhìn có chút chướng mắt.

      Tay chân như nhũn ra, tên của nàng từ miệng ra ngược lại hình như là châm chọc, Họa Tâm nuốt vào cổ họng sợ hãi, lấy hết dũng khí.

      "Mặc cho chủ tử trừng phạt."

      "Cáp Tát ngươi đào măng tồi, xem ra, về sau vẫn nên ít để cho ngươi lấy, tránh cho Trúc viên chúng ta có măng ăn" giọng điệu của giống như ra lệnh, lại đột nhiên thay đổi, "Nhưng mà, nên phạt vẫn phải phạt, chăn, ngươi phải giặt, giặt sạch liền giặt hết quần áo của toàn bộ người trong phủ."

      "Vâng." nàng dám cãi lời, chỉ là giặt đệm chăn mà thôi, nàng làm được, chỉ là, giày vò cả đêm như vậy, là có chút khó khăn.

      Mắt liễu mở to, nàng ngáp, mệt mỏi quá, cánh tay cũng có khí lực.

      "Còn có." chỉ tay vào cái chậu nước mà nàng đặt bàn.

      Còn có? Họa Tâm run rẩy, cơ hồ đứng ngồi yên.

      "Đem này chậu nước này uống hết!"

      Uống hết? nghĩ đây là bát súp sao? thoải mái, chậu nước a, hơn nữa, hình như, hình như còn là nước rửa chân, nghĩ đến chuyện này, mặt của nàng vừa sợ vừa đỏ ửng.

      "Chủ tử. . . . . ."

      "Ta rồi, ai có thể cãi lại mệnh lệnh của ta, , uống, hai, vẫn là uống!" táo bạo ra mệnh lệnh, "Sau này nếu vẫn tới chậm như vậy, uống nhiều hơn."

      Bê chậu nước lên, nàng chần chờ , phải uống sao?

      " uống?" Lạnh lùng cười, đoạt chậu nước từ tay nàng, tay giữ lấy miệng của nàng, nghiêm chỉnh cho nước vào miệng.

      "Khụ, khụ. . . . . ." Trong miệng, trong mũi, đều đầy nước, nàng bị nghẹn cho đến khi uống hết mới thả tay ra.

      Vừa lòng nhìn phản ứng của nàng, chưởng đẩy nàng ra.

      "Nhớ kỹ, chuyện nên làm phải làm xong, ta giúp ngươi rời khỏi Phong vương phủ, chẳng lẽ báo đáp ta như vậy sao? nên tự cho mình là nữ nhân của ta, ngươi có bất cứ quyền lợi nào, nếu ta nghe được gì gió thổi cỏ lay(bất cứ chuyện gì), ngươi liền thu thập hành trang, quay về Phong vương phủ của ngươi, tiếp tục làm thất cách cách!"

      giận sữ xoay người rời , để lại nàng.

      Phong vương phủ sao? , nàng tuyệt đối muốn trở về, đống lớn di nương đều chờ để chê cười nàng, đều chờ nàng trở về để cười nhạo nàng, ít nhất, ít nhất ở trong này, nàng còn có thể ấm no, uống ít nước rửa chân, là cái gì, là cái gì đâu chứ? Nữ nhân đoạn chưởng, có thể được như vậy, nàng nên cám ơn trời đất , phải sao?

      Yên lặng thu dọn những gì còn lại, ôm chăn bị nàng làm dơ, nhặt lên chậu nước, dùng cổ tay áo lau nước mặt, nàng an ủi mình, chỉ cần về sau phát sinh loại chuyện này, nàng, cũng rước lấy nhục nhã như vậy.

      ngang hồ nước, nàng nhìn bốn phía, thiếu chút nữa quên, vị nam tử tóc hồng kia, mình làm ướt y phục của còn chưa phơi khô, chỉ là nhìn hồi lâu, nhưng thấy , có lẽ, sớm rời , chính mình ngay cả gọi là gì cũng biết, làm sao có thể tìm được người chứ? Thôi, lần sau gặp mặt, rồi giải thích cho được.

      Nhíu mày, nhìn đệm chăn, , quả thực chính là ma quỷ, đào măng đêm, nàng sớm kiệt sức, xem ra, hôm nay ngay cả nghỉ ngơi đều có .

      Cắn cắn môi dưới, nàng theo trí nhớ trở về, biết phòng giặt quần áo ở đâu, đành phải tìm Cáp Tát để hỏi.

      cây đại thụ bên cạnh hồ nước, nam tử tóc hồng nhìn bóng dáng nàng rời , vuốt hai hàng lông mày, đôi mắt lóe tinh quang như có điều suy nghĩ.

      Họa Tâm. . . . . . Sao? Có thể vẽ ra linh hồn của con người, vẽ ra kẻ tham lam, vẽ ra mặt khác của con người sao? Ta chờ, đoạn chưởng cách cách, ngươi ngàn vạn lần đừng để cho ta thất vọng. . . . . .

      Chương 11: Bạch Miên Hoa
      Editor: Windchime


      Khí trời cuối thi, đầu đường náo nhiệt, đám người chen nhau, vào thời điểm Cát Tát Lạp trao đổi lễ vật, những dân du mục mang theo hàng hóa của mình đến trao đổi, tiếng huyên náo, tiếng súc vật kêu, tiếng ngựa hý, còn có tiếng nhạc nhàng, hòa quyện thành bản nhạc tuyệt vời, ở xa xa, mỗi người đến nghe những thanh cảm động ấy cũng nở nụ cười từ đáy lòng.

      "Cáp Tát, ngươi đưa nàng mua vật phẩm cần thiết, còn có, bán hai con ngựa tốt tay chúng ta , nên bán quá thấp, chắc là, đổi thành ngàn lượng vàng cũng được." Thấp giọng ra lệnh cho Cáp Tát, bóng dáng cao lớn của Triển Trì Tuyệt làm ít người chú ý, chẳng qua là che đấu lạp nên người biết là ai chỉ tò mò liếc trộm.

      "Dạ, Họa Tâm, bên này." Cáp Tát chỉ về hướng, liền dẫn đầu đám người chen vào.

      Liếc nhìn chủ tử, nàng còn chưa mở miệng, về hướng khác, giống như ở trong mắt nàng tồn tại, uất ức cắn môi, cúi đầu, cũng nhanh chóng đuổi theo bóng lưng Cáp Tát.

      "Họa Tâm, ngươi còn thiếu cái gì? Ta dẫn ngươi mua, những thứ này chủ tử chi trả, ngươi cần lo lắng." Cáp Tát mang nàng đến tiệm bán đồ dùng cho nữ nhân, nhìn bên trong hàng hóa la liệt, cũng có chút hoa cả mắt, đồ dùng của nữ nhân mình căn bản cũng hiểu, biết làm sao mua cho nàng, bằng hỏi chút xem nàng thiếu cái gì.

      ", cần, ta cái gì cũng thiếu, có ăn ở cũng vạn hạnh(vô cùng may mắn), dám có quá nhiều hy vọng xa vời, cám ơn ngươi, Cáp tát." Sờ sờ xiêm áo trắng bệch người, nàng hiểu những xiêm áo tốt kia đều thích hợp mặc người của mình, tơ lụa, từ trước đến giờ đều là xiêm áo của các tiểu thư quý tộc, làm sao nàng có thể mặc đây?

      Tới nơi này cũng có hơn nửa tháng, phong tục mộc mạc, nàng có thể cảm nhận được mỗi người đều có được thái độ tích cực với cuộc sống, sáng sớm chen chúc, buổi trưa nghỉ ngơi, buổi chiều thả ngựa, buổi tối hát vang, này, chính là cuộc sống bình thường mà àng mong muốn, nếu như có vị chủ tử xấu xa mà ..., nàng, có thể bị cảm giác hạnh phúc trong lòng lấp mất.

      "Đúng rồi, ngươi mặc tới mặc lui, cũng chỉ có hai bộ y phục, đến mùa đông... ngươi chịu nổi , nơi này mùa đông mặc dù khác với kinh thành, nhưng là, gió lạnh thấu xương, , ta dẫn ngươi mua mấy bộ y phục dày dặn." Cũng để ý Họa Tâm muốn há mồm từ chối, Cáp Tát ngay lập tức chen vào trong đám nữ nhân nghiêm túc chọn, cho tới nay, cảm thấy nàng như nữ [​IMG]

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 12: Ái thiếp ác ma
      Edit: Nhan Như Song
      Beta: Windchime

      Đứng trong đám người ồn ào, nữ tử dùng tay ngọc trắng nõn ngăn trở ánh sáng nóng hừng hực, híp cặp mắt lại, nhìn con ngựa cao to đứng mình trong bãi săn kia, nâng chân trước vạm vỡ lên, hí, giống như tuyên cáo với bọn họ, nó mới là cường giả.

      "Họa Tâm, Họa Tâm." Bên trong bãi săn, Cáp Tát dắt hai con ngựa màu đỏ quý hiếm, ngoắc ngoắc tay tới chỗ nàng.

      Kia, chính là con ngựa của chủ tử sao?

      Họa Tâm thấy chúng nó rất có tuệ nhãn linh tính (có nghĩa là đôi mắt thông minh có linh tính), thân trắng như tuyết, tứ chi kiện tráng "Lẹt xẹt", lỗ mũi ngựa thỉnh thoảng lại hướng về phía những thứ khác phun ra hơi thở khinh thường.

      " là xinh đẹp!" Ngay cả tính khí cũng có chút giống chủ tử.

      "Đây, năm nay ngựa tốt có tám con, nhưng chủ tử nỡ bán, chỉ cho phép bán hai con, bất quá, hai con này là bảo vật vô giá." Mặt đắc ý giới thiệu, Cáp Tát vỗ vỗ đầu ngựa, nó ôn thuận cúi đầu xuống.

      A, xem ra, tính khí con ngựa cũng là do người chăm sóc. Họa Tâm liền nghĩ tới hình ảnh buổi trưa, Man tiểu thư, xem ra là người thích nhất , khi nào mình mới được chuyện cùng như vậy đây.

      "Hai con ngựa này, ta mua." nam tử trẻ tuổi mặc y phục Thanh ra từ trong đám người.

      Quả là ngựa tốt khó có được, ánh mắt sắc bén giống như có thể nhìn hết thảy, vỗ vỗ đầu ngựa, nghĩ tới con ngựa lại liếc mắt nhìn khinh bỉ.

      Chủ như thế, ngựa cũng như thế. Họa Tâm nghĩ thầm trong lòng.

      "Ha ha, vị công tử này, là từ kinh thành tới ? Có lẽ ngươi biết, giá tiền hai con ngựa này. . . . . ."

      "Ngàn lượng hoàng kim, như thế nào? Sợ rằng đây cũng là mức giá thấp nhất chủ tử ngươi đề ra ?" Cơ trí nhìn Cáp Tát, nam tử trẻ tuổi lại quay đầu nhìn về phía nữ tử mặc trang phục giống người Thanh, trong mắt xuất sắc thái kỳ quái.

      , làm sao biết, Cáp Tát há hốc mồm quả ra lời, thần kỳ, là quá thần kỳ, chẳng lẽ biết thuật đọc tâm sao .

      "Cáp Tát. . . . . ." Tay Họa Tâm lay cánh tay Cáp Tát, có khách hàng tới cửa, sao lại phản ứng?

      "Đây, đây, công tử, ngàn lượng hoàng kim phải là con số , ngươi, đưa số tiền kia ra sao?" nên trách hoài nghi, nam tử chừng hai mươi mấy tuổi, nếu như có thể lấy ra ngàn lượng hoàng kim, cũng phải là kẻ đầu đường xó chợ, nhưng, đưa ra sao? Cáp Tát nhìn thân bạch y giản dị, nhìn thế nào cũng giống người trong dòng dõi quý tộc.

      Cũng trách cứ Cáp Tát nghi ngờ chất vấn, nam tử cười cười, từ trong ngực móc ra tấm ngân phiếu đưa cho Cáp Tát.

      "Chỉ cần cầm tấm ngân phiếu này, ngàn lượng hoàng kim của ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra dùng."

      Đây là. . . . . . Nơi nổi danh nhất của Cát Tát Lạp! Nhìn con dấu (con dấu là làm từ ngọc hay gỗ nha, đây chỉ là dấu đỏ ấy) ngân phiếu, Cáp Tát nghi ngờ năng lực của chút nào.

      "Công tử chê cười, tiểu nhân ngu muội, xin đừng trách móc, như vậy, có thể nhờ công tử giúp chúng ta đưa ngàn lượng hoàng kim này đến quý phủ hay ? Dù sao cũng là số tiền lớn, hai người chúng ta là. . . . . ." Cáp Tát chỉ chỉ Họa Tâm, lại chỉ chỉ mình, thà chất phác cười.

      " thành vấn đề, các ngươi cũng có thể dắt ngựa về trước, tới canh giờ ngàn lượng hoàng kim được đưa đến quý phủ, đến lúc đó các ngươi đưa ngựa cho ta cũng được." Hào sảng gật đầu, ánh mắt của nam tử vẫn dừng lại ở mặt Họa Tâm.

      Bị ánh mắt nóng bỏng của nung đỏ mặt, nàng có chút quẫn bách cúi đầu.

      "Công tử biết Họa Tâm ?" Cáp Tát có chút kỳ quái, ngay cả cũng chú ý tới tầm mắt nam tử trần trụi trắng trợn chăm chú nhìn nàng, nếu như cũng đến từ kinh thành, muốn biết cũng quá đáng.

      "Biết." điểm hàm dưới chút, cơn gió nhàng thổi qua mặt, y phục trắng sạch kêu vang phần phật, thân thể cao ngất vững như bàn thạch.

      Mùa thu, vừa mùa thu, đến gần rất nóng, vừa có xu hướng mùa đông, gặp quả to, ai hái? Khác nhất thời, cách đời, bóng dáng hẹn.

      Có chút giải thích được, Họa Tâm ngạc nhiên ngẩng đầu lên quan sát, mình chưa từng thấy qua người này, chẳng lẽ, là bởi vì mình [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :