1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoán xem, anh yêu em nhiều bao nhiêu - Phong Diệp Lưu Đan (c52-hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29: Bí mật


      Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, Thù Thành ổn định lại tinh thần, giọng bình tĩnh: “Đừng lo lắng, đừng sợ gì cả. cho biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

      dòng nhiệt nóng chứa đầy chua xót lập tức xông tới cổ họng của , giờ đây, tâm trạng của khó thành lời. hòn đá bự vẫn đè trong ngực bị đẩy ra, lại càng muốn khóc.

      hít hơi, cố gắng đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, từ từ ra chuyện năm đó.

      Theo từng lời kể của , ánh mắt Thù Thành càng lúc càng trở nên trầm và thâm thúy. vẫn biết, chuyện đêm đó nhất định hề đơn giản, nghĩ đến lại hung ác, nguy hiểm và phức tạp như vậy. Lúc trước, Liên Sơ chỉ cách ngắn gọn về chuyện đêm đó với , cũng muốn hỏi tường tận hơn, nhưng biết, đó là cả đêm đồng sinh cộng tử giữa và Dạ Nhiên, ở đáy lòng , cực kỳ kháng cự hiểu ngay vào lúc đó. rất hối hận vì để mình gánh ở lưng gánh nặng trong khoảng thời gian dài như vậy.

      nhàng kéo ôm vào trong ngực của mình, an ủi: “ sao, đó phải là lỗi của em. Em chỉ là truy bắt tội phạm, tình hình lúc đó cũng là thân bất do kỷ(43). Nếu là cũng làm như vậy.”

      biết, ra việc để ý nhất chính là có hành động hơi vượt quá quyền hạn mà pháp luật cho phép.

      Giọng của khàn khàn: “ có gì sai ư? Nhiều mạng người phải kết thúc dưới bàn tay của em như vậy, bị thẩm phán(44), cũng hẳn tất cả chỉ là tự vệ…”

      được nữa, tình hình mưa bay đạn lạc vào đêm đó lại xuất trước mặt .

      “…Mặc dù đều là tội phạm ma túy nhưng cũng được pháp luật bảo hộ, số người trong đó còn rất trẻ tuổi.”

      “Vậy cũng thể trách em, tình hình lúc đó chết tôi phải chết, em cũng có lựa chọn khác. Về chuyện em giết Dạ Hiển, đó cũng là lẽ thường tình, tình hình lúc đó liệu có mấy người có thể nhịn tiếp đây?”

      khổ sở lắc đầu: “Cha của em cả đời đều bảo vệ cho tôn nghiêm của pháp luật lại bị em dùng danh nghĩa báo thù hủy hoại…Thù Thành, mấy năm gần đây, em đều để mặc cho số phận, cũng sợ

      bị trừng phạt. Nhưng mà, tại được, em muốn ngồi tù, muốn phải xa lìa , muốn phá hủy cuộc sống mà chúng ta vất vả lắm mới tìm được về..."


      Thù Thành ôm chặt : " sao cả, tìm người theo dõi chặt chẽ vụ án kia. Đừng sợ, nhiều năm như vậy, nhân chứng vật chứng cũng khó mà kiểm chứng được, nếu có vấn đề, cùng lắm chúng ta cùng xuất ngoại."


      " được, em ", ngẩng đầu nhìn , mặt đầy chua xót: "Nếu như ông trời cảm thấy em thực vô tội, như vậy em có việc gì. Nếu như phải....Nếu như phải, Thù Thành, xin lỗi, em phải gánh chịu trừng phạt mà em đáng phải nhận."


      Thù Thành chậm rãi cắn răng, qua hồi lâu, noi: "Được, chúng ta . Em lại chuyện đêm đó thêm lần nữa, được bỏ sót chi tiết nào. Hôm đó, từ thuyền xuống, ngoài em và Dạ Nhiên còn ai khác nữa ?"


      Liên Sơ ngừng lại chút, trả lời: "Còn có Hàn Đông."


      ***


      Phía Tây thành phố, tại kho hàng bỏ hoang.


      người đàn ông vết thương chằng chịt như tượng gỗ đứt dây bị ném nằm mặt đất. Dạ Nhiên bước tới xốc đầu của lên, vui vẻ cười: "Hàn Đông, lâu gặp."


      Trong đôi mắt sưng tấy của Hàn Đông dấy lên ngọn lửa mãnh liệt, cắn răng trầm mặc .


      Ý cười trong mắt Dạ Nhiên cực kỳ thanh nhã: "Sao lại kinh ngạc như vậy? Có phải gặp được tôi rất vui? Hôm nay vừa đúng gặp được tôi sau nhiều ngày đêm nhung nhớ. Hàn Đông, thử xem tôi nên gọi người bạn cũ này thế nào?"


      "Họ Dạ, mày đừng quá đắc ý." Hàn Đông mở miệng , giọng thô rát khó nghe: "Mày muốn mạng của tao cũng chẳng sao cả, dù sao cũng có tình nhân của mày chôn cùng."


      Ý lạnh trong mắt Dạ Nhiên càng mãnh liệt. Hàn Đông thấy phản ứng của nở nụ cười, tiếp tục : "Mày muốn giết tao, rất nhanh có người tới đồn cảnh sát, đem chuyện thuyền năm đó tiết lộ ra ngoài."


      "Ầm" tiếng, Dạ Nhiên đập cái đầu của xuống mặt đất đầy nước, máu chảy đầu rơi, sau đó lại điềm nhiên : "Con mẹ nó dám gạt tao! phải nghe tao chết mày mới dám to gan lớn mật lộ diện sao? Mày kịp lưu lại được đường lui? Còn nữa, mày báo cảnh sát báo cảnh sát? Mày là nhân chứng duy nhất còn lại cũng chết, báo cảnh sát có mẹ nó dùng cái rắm?"


      Máu từ lông mày của Hàn Đông chảy dọc xuống, nét mặt dữ tợn. cười lạnh : "Đúng vậy, là tao gạt mày, báo cảnh sát cũng vô dụng. Nếu , mày hãy giết tao, lấy tính mạng của Kỳ Liên Sơ đánh cuộc keo? Hừ, mày có lá gan đó sao? Đó phải là tâm cân bảo bối của mày sao, chỉ cần đụng tý cũng coi như lấy mạng của mày rồi."


      Đôi mắt Dạ Nhiên trầm lại, nhìn , ánh mắt tĩnh lặng cực kỳ. Đột nhiên, nở nụ cười, : "Đúng vậy, tao có lá gan đó. Được rồi, tao thể giết được mày, vậy chúng ta chậm rãi chơi đùa chút, năm đó phải mày tự tay đánh gãy tay chân của tao sao? Hôm nay chúng ta cũng bắt đầu từ chỗ này."


      cầm dao găm, đầu dao đâm thẳng vào cổ tay Hàn Đông từ từ khuấy động. Hàn Đông đau đớn đến nỗi chảy mồ hôi lạnh, Dạ Nhiên thong thả : " thử xem,mày còn tố cáo việc đó cho những ai?"


      " còn cho tôi biết."


      Đột nhiên, giọng nữ ràng vang lên cao, ai đó đẩy cửa vào.


      Tất cả mọi người có mặt trong kho hàng đều cả kinh, lập tức rút súng đề phòng. Sau đó, nhìn thấy người tới, mọi người mới buông lỏng súng thả về. vào là nam nữ: nam chính là đàn em của Dạ Nhiên - Ngu Minh.


      Ánh mắt Dạ Nhiên và Hàn Đông chỉ gắt gao dán chặt vào người phụ nữ vừa tới. Người phụ nữ ấy vóc dáng thướt tha, gương mặt lại đầy sẹo. Hàn Đông trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm , lại chỉ im lặng nhìn Dạ Nhiên, dịu dàng gọi: "A Nhiên."


      Ánh mắt Dạ Nhiên chớp động, vội vã buông Hàn Đông chạy tới: "Chị.."


      Lời ra nửa chợt mắc lại trong miệng, người phụ nữ ấy chợt rút súng dí vào trán của Dạ Nhiên.


      Nét mặt mọi người biến sắc, Ngu Minh kinh hãi kêu lên: "Chị, chị làm cái gì vậy?"


      Ngu Nhan bình tĩnh : "Thả ."


      Dạ Nhiên nhìn chằm chằm, : "Hẳn là nổ súng."


      Ngu Nhan lộ vẻ sầu thảm, cười : "Đúng vậy." xong, quay họng súng lại nhắm ngay mình.


      Sắc mặt Dạ Nhiên khẽ biến.


      Giọt nước mắt trong mắt của Ngu Nhan chớp động: "A Nhiên, van cầu em, thả lần ."


      Dạ Nhiên nhìn chằm chằm: "Tại sao?"


      "Bởi vì... là cha của Khê Đình."


      Khê Đình là con của Ngu Nhan, vừa sinh ra được nuôi ở nhà người khác, ai biết cha của bé là ai, ngờ lại chính là .


      ____________

      (43) Thân bất do kỉ: là thành ngữ chỉ những việc trong cuộc sống mặc dù là của bản thân nhưng bản thân lại vô lực, kiểm soát được, còn cách nào khác.

      (44) Thẩm phán: Thẩm vấn và xét xử.
      Last edited by a moderator: 24/1/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30 : Vô đề


      Bên trong kho để hàng hóa tiếng động, Hàn Đông ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ khó hiểu nhìn màn xảy ra trước mặt này.

      Chỉ thấy Ngu Nhan cầu xin: “A Nhiên, bỏ qua , tôi chỉ cầu xin cậu lần này.”

      Dạ Nhiên trả lời, vẻ mặt chút gợn sóng, cứ như vậy thờ ơ hờ hững đứng tại chỗ đó. ai biết nghĩ cái gì, cũng ai biết giây kế tiếp làm gì.

      Ngu Nhan cắn răng : Hàn Đông, , đừng gây chuyện nữa, cũng đừng có trở về nữa.”

      nhìn , từ đầu tới cuối, cũng nhìn cái.

      Hàn Đông vật lộn đứng dậy, chung quanh cũng bắt đầu rục rịch trận. Dạ Nhiên vẫn lên tiếng, có người dám tùy tiện tiến lên.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      Hàn Đông nhìn Ngu Nhan chằm chằm, cổ họng phát ra giọng cực kì thô sáp khàn khàn: “Sao lại với tôi?”

      Ngu Nhan rũ mắt khẽ cười tiếng, trong nụ cười ấy lờ mờ lên vẻ đẹp lúc đầu khiến kinh ngạc và hít thở thông. giọng : “ cho biết có gì khác sao?”

      Sắc mặt Hàn Đông mảnh màu xám tro.

      Quả có gì khác.

      vẫn tin tưởng , đương nhiên là, cũng bỏ qua .

      khó khăn mở miệng: “Ngu Nhan, chúng ta cùng .”

      Ngu Nhan rốt cuộc cũng chậm rãi quay đầu nhìn , gằn từng chữ : “Hàn Đông, năm đó cứu tôi từ đám lưu manh đó, hôm nay tôi trả lại cho lần, từ nay về sau chúng ta ân oán trả xong. hãy biến mất , đừng quay về nữa…Nếu còn trở lại hoặc là tiếp tục gây chuyện nữa, như vậy tôi chết trước mặt .”

      Hàn Đông nhào tới: “Ngu Nhan ___”

      Dạ Nhiên nâng súng, bắn phát vào đùi , Hàn Đông khuỵu gối quỳ đất.

      Ngu Nhan biến sắc, “A Nhiên ___”, theo bản năng muốn chạy tới.

      “Bụp” tiếng, Dạ Nhiên lại bắn thêm phát xuyên vào bả vai của Hàn Đông, lạnh lùng : “Nếu còn bước qua liền bắn chết .”

      Ngu Nhan tự chủ ngừng lại, Ngu Minh chớp lấy cơ hội tiến lên đoạt súng của lại, giữ chặt . Ngu Nhan dàn dụa nước mắt : “A Nhiên, cầu xin cậu.”

      Họng súng đen ngòm dí chặt trán Hàn Đông, đỉnh kim loại phía trước cứa rách da mặt, đầu của từ từ bị kéo lên, đập vào mắt chính là đôi mắt còn lạnh lẽo, u tối hơn cả họng súng màu đen.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      “Hàn Đông, hai phát súng này coi như mày trả tao, phát tao còn lưu lại. Hôm nay, chị tao lấy tính mạng của mình ra bảo vệ, tao để lại cho mày con đường sống. Nhưng mà, mày nhớ cho tao, nếu như mày còn làm ra chuyện đáng chết nào nữa, mày và chị ấy, người tao cũng chẳng bỏ qua.”

      Hàn Đông sắc mặt tái xanh nhìn Dạ Nhiên, lát sau quay đầu lại nhìn Ngu Nhan, cắn răng vật lộn đứng dậy, lê từng bước tới phía cửa chính của kho hàng.

      Mọi người im lặng nhìn bước từng bước ra khỏi kho hàng, bóng lưng biến mất trong màn đêm.

      Ngu Nhan lập tức xụi lơ mặt đất, giọng run rẩy: “A Nhiên, xin lỗi…”

      Đôi mắt Dạ Nhiên lạnh như băng, cất bước sượt qua người rời .

      Ngu Minh nhàng đỡ Ngu Nhan dậy, diu dàng : “Chị, em dẫn chị về.”

      Ra tới cửa, Dạ Nhiên khẽ quay đầu lại nháy mắt với người vệ sĩ bên cạnh.

      Người vệ sĩ áo đen gật đầu cái, mặt biến sắc nhảy lên chiếc xe khác.

      ***
      Đêm khuya, Ngu Minh bước vào căn phòng của Dạ Nhiên, Dạ Nhiên trầm tư suy nghĩ ngẩng đầu lên, hỏi: “Chị ấy thế nào?”

      nghỉ ngơi.”

      “Vết thương mặt chị ấy là chuyện gì xảy ra.”

      Ngu Minh do dự chút, : “Chị ấy vẫn chịu .”

      Ánh mắt Dạ Nhiên cứng lại, hừ lạnh : “Nhất định là tên tạp chủng kia làm.”

      Ngu Minh hỏi: “, tính bỏ qua cho vậy sao? Tên kia giữ lại sớm muộn gì cũng gây họa.”

      biết rồi, chuyện này bảo bọn Vương Phong xử lý rồi. Chỉ là, Hàn Đông cũng được coi là người có thực lực, lần này để cho trốn được, muốn bắt lại e rằng cũng phải tốn chút công phu.”

      nhất định trốn được xa. thể nào trốn nổi hai giới hắc bạch, người lại mới bị thương thành như vậy, chúng ta cứ lật tung cái thành phố A này lên thể nào cũng bắt được .die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on. Chỉ là… phản bội chúng ta chạy tìm cảnh sát chứ?”

      Dạ Nhiên trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi : “ biết được, chỉ bằng phạm phải những lỗi kia ăn máy viên đạn cũng đủ chết rồi. Hàn Đông là kẻ ham sống sợ chết, lưới rách cá chết tự mình nhảy lên khỏi mặt nước đâu.”

      Ngu Minh ngạp ngừng chút lại hỏi: “Vậy chị ấy phải làm thế nào? Nếu chúng ta lại xử lý Hàn Đông, chị ấy có thể lại náo loạn đòi tìm đến cái chết ?”

      Việc này khiến cho Dạ Nhiên khẽ cau mày lại: “Việc này chúng ta phải nghĩ chút biện pháp…”

      ***
      Cuộc sống của Liên Sơ lại khôi phục yên tĩnh.

      Ngày đó, Thù Thành bảo đem chuyện đó kể lại tỉ mỉ từ đầu đến cuối lần, bất cứ chi tiết nào cũng bỏ. Đợi kể xong, mới gật đầu bảo: “Tốt, hiểu rồi, đừng lo lắng nữa.”

      Liên Sơ cũng hiểu tại sao mình đột nhiên lại có thể bỏ xuống những lo lắng chất chứa nhiều năm qua. Chuyện cho tới bây giờ, cho dù là kết quả tệ nhất cũng sợ nữa.

      Từ hôm đó, hai người họ hề nhắc lại chuyện kia.

      Hôm nay, buổi sáng tinh mơ, sương mù buổi sáng lại như có như bao phủ núi Thanh Sơn, Thù Thành và Liên Sơ dắt theo Khê Đình bước ra khỏi cửa giống như mọi ngày.

      sóng vai chạy bộ vào buổi sáng sớm, Khê Đình chỉ là vui đùa chút đùa giỡn theo sát phía sau bọn họ.

      Chạy bộ buổi sáng thành thói quen nhiều năm của Thù Thành. Năm đó, lúc bọn họ còn ở thành phố Đồng, Thù Thành thường thức dậy rất sớn chạy bộ vòng, mua xong bữa sáng về nhà lúc Liên Sơ còn làm ổ ở giường. Lần này lại ở chung chỗ, Thù Thành phát trong việc rèn luyện, tố chất thân thể của Liên Sơ bằng trước nữa.di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. Vì vậy, mỗi buổi dáng đều phải cứng rắn thúc ép Liên Sơ dậy sớm cùng chạy bộ, trong khí đó, Liên Sơ lười biếng quen, rất tình nguyện rời khỏi ổ chăn ấm áp, vẫn là cơm đưa tới miệng giống hệt năm đó, mỗi lần đều liều chết ăn vạ để chống cự phen. Chẳng qua là, cái uy danh huấn luyện viên ma quỷ của Thù Thành năm đó vẫn còn, bình thường chỉ là uốn éo cánh tay lại đến bắp đùi, bất đắc dĩ vẫn bị ép.

      Thù Thành nhìn thấy thái độ lấy lệ của , mặt vẫn lạnh lùng hà khắc, bất quá vẫn ngấm ngầm hòa hoãn chút.

      Qua thời gian, hai người dần dần tạo thành thói quen ba ngày ngủ nướng bốn ngày chạy bộ tuần. Dĩ nhiên, ba ngày nghỉ vận động này Thù Thành cũng nhàn rỗi, vận động buổi sáng vẫn làm, chỉ là thay đổi phương thức.

      Sau khi quen thuộc với hoàn cảnh, Khê Đình ngày càng cởi mở hẳn lên, nhìn thấy bọn họ ra cửa vào buổi sáng cũng cảm thấy mới lạ, ầm ĩ đòi theo, Thù Thành còn chưa kịp nghiêm mặt cự tuyệt Liên Sơ lại đồng ý rồi.

      Vì vậy, sáng sớm ở dưới đồi mai thường xuyên xuất bóng dáng ba người bọn họ.

      Liên Sơ ngoảnh lại thấy Khê Đình bị rơi lại phía xa chợt với Thù Thành: “ chạy mình trước , để em xem con bé.”

      Thù Thành cực kỳ hài lòng hừ lạnh tiếng: để ấy mang theo ấy liền mang, đừng thấy tiểu nha đầu kia còn , khả năng làm kỳ đà cản mũi quả cũng .

      Liên Sơ nhìn thấy dáng vẻ này của nhịn được bật cười, ôm cổ của hôn cái: “ phải Bùi lão đại ghen chứ? Ừ, ông xã, em thích nhất là dáng vẻ này của đấy.”

      Thù Thành nổi cáu lôi kéo lại ra sức giày xéo phen, nảy sinh tà ác : “Tối nay ném con bé lại cho Hứa Yến, chúng ta ăn tối xong xong xuôi mọi việc rồi hãy trở lại nhé.”

      Liên Sơ nhịn cười gật đầu phối hợp : “Được.”

      Lúc này, Thù Thành mới thôi hậm hực, bất đắc dĩ buông tay.

      ***

      Con đường này quả thực rất thích hợp để dạo chơi. Dọc theo đường , tiếng chim hót líu lo cành, hai bên đường mọc đầy những bông hoa dại, con bọ rùa chậm rãi bò chiếc lá xanh mơn mởn, Khê Đình ngồi xổm truwos mặt nó, đếm lưng nó xem rốt cuộc có mấy vì sao. Đột nhiên, có bàn tay ở bên cạnh vươn ra bắt nó nắm trong lòng bàn tay.di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

      Khê Đình nhảy dựng lên: “Dì Liên Sơ, sao dì lại bắt nó? Cháu muốn nhìn.”

      Liên Sơ mở hai tay, chỉ thấy con vật kia nằm trong lòng bàn tay động đậy.

      Vẻ mặt Khê Đình như muốn khóc: “Dì bóp chết nó rồi hả?”

      Liên Sơ khẽ mỉm cười, ném con bọ rùa nhro vào trong bui cỏ, nó bất chợt đập cánh ông ông rồi bay mất.

      Khê Đình há miệng, Liên Sơ lại cười : “Bọ rùa thất tinh là loài bọ rùa giảo hoạt nhất, nó có tuyệt chiêu lớn nhất chính là giả chết.”

      Khê Đình thở dài : “A, ra là như vậy, dì cho cháu biết còn gì khác nữa .”

      “Việc này…Chúng ta đuổi theo chú Bùi, dì cho cháu biết nhé.”

      Vì vậy, hai người lại chạy nhanh về phía trước.

      Cách đó xa, trogn chiếc xe bình thường, Dạ Nhiên với Ngu Nhan: “Chị muốn xuống nhìn chút sao? Dù sao bọn họ cũng biết chị.”

      Ngu Nhan ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của hai người, qua hồi lâu mới lắc đầu : “, dáng vẻ của chị bây giờ sợ rằng hù con bé sợ.”

      Dạ Nhiên khẽ thở dài, : “Đừng gấp, quen dần thôi. Sớm muộn gì em cũng đưa được Khê Đình trở về sống cùng với chúng ta.”

      Phía trước, Khê Đình bất động, thở gáp : “Dì Liên Sơ, cháu chạy hết nổi rồi.”

      Liên Sơ suy nghĩ chút, ngồi xổm xuống: “Thôi vậy, cõng cháu để huấn luyện chịu đựng sức nặng cũng được lắm.”

      xong, cõng Khê Đình lên, mỉm cười sải bước chạy nhanh về phía trước.

      Từ xa, Ngu Nhan nhìn bóng dáng lớn ngừng nhảy nhót, cảnh tượng trước mắt từ từ mơ hồ.

      “…, như vậy cũng tốt, đây chính là cuộc sống mà chị muốn Khê Đình được trải qua. Điều quan trọng nhất trong cuộc đời của chính là sạch , nếu để con bé theo chị, chị làm được.” chậm rãi nhắc lại lần: “Như vậy cũng tốt.”

      Dạ Nhiên cười lạnh : “Chị, chị trải qua nhiều chuyện như vậy sao vẫn còn ngây thơ vậy nhỉ? Chị cho rằng ngoài em ra còn ai có thể đối xử tốt với con bé được chứ? Chị muốn tạo cho con bé có hoàn cảnh trong sạch, cho nên vừa sinh nó ra dùng trăm phương ngàn kế tìm gai đình có điều kiện phù hợp. Hai vợ chồng đó đều là giáo viên, dòng dõi thư hương. Nhưng kết quả thế nào?dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com. Ban đầu cũng tệ, chỉ là, sau năm bọn họ phát Khê Đình bị bệnh máu trắng bẩm sinh, bọn họ liền quay ngoắt 180 độ. Chờ em tìm được Khê Đình bọn họ bỏ qua trị liệu chờ con bé chết.”

      Sắc mặt Ngu Nhan lập tức tái xanh: “Cậu cái gì? Khê Đình con bé…”

      Dạ Nhiên : “Đúng vậy, Khê Đình có thể có khả năng sống được đến lúc trưởng thành.”

      Sắc mặt Ngu Nhan trở nên trắng bệch nhưu tờ giấy, ánh mắt ngừng run rẩy.

      Dạ Nhiên tiếp: “Bây giờ bọn họ đối xử với Khê Đình cũng tệ, nhưng nếu bọn họ có con của mình sao? Hơn nữa, lúc Khê Đình lớn thêm chút còn phải có người thân ghép tủy, cho nên, con bé phải trở lại bên cạnh chúng ta…Chị, Khê Đình rất cần chị.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31: Sâu trong kí ức



      ngày kia, Thù Thành xử lý xong toàn bộ công việc chất đống của mình là bảy giờ tối. cử động động cánh tay cứng ngắc của mình chút, cầm di động bàn lên bắt đầu gọi điện cho Liên Sơ.

      Bên kia điện thoại, Liên Sơ còn tất bật trong phòng bếp, tiếp điện thoại nhịn được vài câu muốn cúp: “Xong chưa, em cúp điện thoại, xương cá chờ em thả nó vào nồi đấy.”

      Thù Thành nở nụ cười: “Canh cá à, xem ra hôm nay lại có lộc ăn.”

      Liên Sơ khẽ hừ tiếng: “ về nhà sớm chút, về trễ để phần lại cho .”

      “Xương cá còn chưa có bỏ vào nồi đâu, ít nhất cũng phải hầm 30 phút, nhất định về trước lúc em đặt nó lên bàn cơm.”

      được tăng tốc đâu đấy.”

      “Yên tâm, canh cũng sắp bị nấu cạn rồi.”

      Liên Sơ ‘a’ tiếng, cúp điện thoại cái rụp.

      Thù Thành nhịn được bật cười, cầm áo khoác đặt ghế dựa lên, đứng dậy ra cửa.

      ***
      Theo thang máy xuống tầng hầm đậu xe, cách đó xa, nhân viên bảo an lập tức bước ra khỏi trạm gác chào hỏi. .Thù Thành khẽ gật đầu, lấy xe, lưu loát lái xe chạy ra khỏi bãi đậu xe.

      Lái qua khúc cua, bóng đen từ trước cửa sổ xe chợt lóe. Thù Thành giảm tốc độ, nghiêng đầu, nhìn qua kính xe, xa xa chỉ thấy người đàn ông quần áo bẩn thỉu che vành nón đứng ở gần khúc cua.

      Thù Thành ngừng xe lại gần đó, mặt biến sắc xuống xe, tùy ý dạo đường, sau đó rẽ vào con hẻm váng vẻ.

      quay người lại, quả nhiên người đàn ông quần áo bẩn thỉu theo sát ở phía sau.

      Người đàn ông đó ngẩng đầu lên, vành nón hạ xuống lộ ra gương mặt tiều tụy nhưng kém phần cao ngạo. trầm giọng : “Bùi tiên sinh, tôi có việc muốn cùng chuyện chút, chắc là thấy cực kỳ hứng thú…”

      Thù Thành cắt ngang lời : “Hàn Đông.”

      Gương mặt Hàn Đông nhất thời biến sắc: “ biết tôi?”

      Thù Thành khẽ mỉm cười: “Đương nhiên biết, bây giờ ở thành phố A, là nhân vật mà cả hai giới hắc bạch chạm tay vào có thể bỏng.”

      Quả là chạm ty vào có thể bỏng, tội phạm truy nã chạm tay vào có thể bỏng.

      Sắc mặt Hàn Đông chợt cứng đờ, hơi khàn giọng : “Nếu Bùi tiên sinh biết ràng như vậy, chắc hẳn cũng biết tôi tìm là vì cái gì.”

      Đôi mắt y hệt hố sâu lạnh lẽo của Thù Thành hơi trầm xuống, trấn định : “Đây phải là chỗ để chuyện, chúng ta chuyển sang chỗ khác rồi .”

      Thù Thành dừng xe lại ở đầu con hẻm khác, Hàn Đông cảnh giác liếc nhìn xung quanh chút, nhanh chóng bước lên xe.

      Thù Thành nhìn chân trái cứng đờ của , hỏi: “ người có thương tích.”

      Hàn Đông hơi sững sờ: “Đúng vậy.”

      Thù Thành chẳng thêm gì cả, im lặng nổ máy xe.

      ***
      Nửa giờ sau, Thù Thành mang đến khu biệt thự ở lưng chừng núi, kết cấu ba tầng rất phổ thông, thiết bị trong nhà đơn giản, hề trang trí thêm, đập vào mắt chỉ là bốn vách tường trơ trọi.

      Hai người vừa mới ngồi xuống bộ ghế so pha màu đen, điện thoại Thù Thành bất chợt vang lên.

      nhìn thoáng qua, nhận điện thoại.

      Đầu kia điện thoại truyền đến giọng có phần tức giận của Liên Sơ: “Sao giờ này còn chưa trở lại?”

      Thù Thành ôn hòa đáp: “Trước khi ra khỏi công ty xảy ra chút việc gấp, bây giờ còn xử lý, chưa kịp báo với em.”

      Liên Sơ ngừng chút, hỏi: “Vậy lúc nào mới trở lại?”

      “Nhanh thôi, còn chưa ăn tối đâu, để phần cho nhé.”

      Liên Sơ ‘ừ’ tiếng, lại bất mãn : “Em vất vả lắm mới hầm xong canh…Phiền chết được, trở về sớm chút.”

      Gương mặt lạnh lẽo của Thù Thành lộ ra tia sáng dìu dịu, nhàng đáp tiếng “Được” rồi cúp điện thoại.

      Ngẩng đầu, thấy Hàn Đông nhìn như có điều suy nghĩ, trong ánh mắt mang theo tia dị thường.

      Thù Thành cất điện thoại, hỏi : “Hàn tiên sinh có chuyện gì cần giúp? thử coi.”

      Hàn Đông hỏi đằng trả lời nẻo: “Vị vừa rồi chính là đội trưởng Kỳ”

      gọi tổng giám đốc Kỳ, cũng gọi chị Bùi mà gọi “đội trưởng Kỳ”. Thù Thành thu lại nụ cười, đáp: “Đúng vậy.”

      Hàn Đông : “Đội trưởng Kỳ là người phụ nữ tôi bội phục nhất trong cuộc đời tôi, người phụ nữ hùng hào kiệt chân chính. Chỉ là…Người phụ nữ như vậy thế mà lại bị người khác…Tổng giám đốc Bùi chắc hẳn phải , lúc ở Mỹ, người cố ý tìm người mưu sát chính là Dạ Nhiên. cố ngồi tù, mối hận cướp vợ, tôi tin tổng giám đốc Bùi có thể nhịn được.”๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

      Nét mặt Thù Thành hơi lạnh lùng, hỏi: “ tay nắm điểm yếu của ?”

      Hàn Đông lắc đầu: “ có. Họ Dạ kia rất cẩn thận, chuyện gì cũng để cho người khác đứng mũi chịu sào, dễ dàng tóm được sơ hở như vậy.”

      Khóe môi Thù Thành thoáng lên nụ cười hết sức lạnh lùng nghiêm nghị: “Vậy những chuyện này có ích lợi gì?”

      Hàn Đông đáp: “Tổng giám đốc Bùi, chắc hẳn cũng có ít chuyện tiện tự tay làm, dù sao thân phận của chúng ta cũng khác biệt, hơn nữa, sao lại thể để ý đến sai lầm của đội trưởng Kỳ? bằng, những chuyện kia cứ để tôi làm. Tuy là tại tôi động đến được , nhưng sớm muộn cũng có ngày, tôi đem món nợ mà nợ , nợ tôi đòi lại cả vốn lẫn lời.”

      Ánh mắt Thù Thành trầm dừng lại ở , im lặng lời.

      Hàn Đông ngừng lại chút, : “Tổng giám đốc Bùi, tin rằng cũng hiểu, tôi cùng đường mới đến gặp . tại, tên họ Dạ kia gần như là đuổi tận giết tuyệt tôi, nếu ngay cả con đường này của tôi cũng được…Vậy tôi thể làm gì khác hơn là gặp cảnh sát rồi. Tuy sớm muộn gì cũng bị ăn súng, bất quá nếu khai ra được vụ án gì quan trọng, có lẽ tôi còn có đường sống…”

      Thù Thành chợt vươn tay nhấn mạnh lên vết thương ở đùi cái, trận đau đớn tê dại lập tức truyền tới, Hàn Đông đau đến mức ngã ra khỏi ghế khuỵu xuống quỳ mặt đất, trán toát mồ hôi lạnh.

      Thù Thành ôn tồn hỏi: “Bên trong còn có mảnh đạn?”

      Hàn Đông chịu đựng đáp: “…Đúng vậy.”

      Khóe môi Thù Thành lên nụ cười là vui hay giận, rút tay lại, thong thả đứng dậy: “ tạm thời nghỉ ngơi trước chút, ngày mai tôi gọi bác sĩ tới đây.”

      Hàn Đông khỏi thở phào nhõm: “Cám ơn.”

      Thù Thành lời, cất bước rời .

      ***
      Biệt thự lưng chừng núi này kỳ cũng nằm ở khu vực núi Mai, Thù Thành lái xe dọc theo sườn núi chạy chậm về phía trước, ngôi nhà của họ từ từ xuất trong tầm mắt của .

      Căn biệt thự cao lớn đồ sộ mà lại trang nhã an tĩnh tọa lạc ngay tại cuối con đường hoa màu tím, những tia nắng ấm áp chiếu rọi vào trong phòng, dường như có thể xuyên thấu qua lớp rèm cửa sổ mờ ảo, nhìn thấy ngồi ở phòng khách mỉm cười.

      Nhờ có nụ cười ấy, căn nhà tù lạnh lẽo tù túng biến thành nơi ở ấm cúng, tự do.

      Vì ngọn đèn dầu trước mặt lúc này đây, phải suy tính kỹ càng hơn chút, thể chấp nhận bước sai lầm.

      ***
      Khi Thù Thành bước vào nhà, Liên Sơ còn dựa vào ghế sô pha, chiếc bàn ăn ở bên cạnh bày sẵn ba món mặn và món canh rồi.

      Có lẽ cực kỳ mệt mỏi, cuộn tròn ghế so pha ngủ thiếp , tạp chí trong tay cũng rơi xuống mặt đất.

      Thù Thành tới nhàng ôm lấy người , tỉnh lại, định bị chặn môi lại.

      ôm chậm rãi bước lên từng bậc thang, vào phòng ngủ, cứ thế sâu cạn hôn nhau.

      Qua hồi lâu, nâng đầu tựa vào bả vai của , giọng cười : “ vừa hút thuốc lá.” Môi và răng của còn lưu lại hương vị của thuốc lá nhàn nhạt, dễ chịu.

      cũng cười khẽ: “ tắm.”

      “Ừ.”

      “Liên Sơ.”

      “Chuyện gì?”

      “Chúng ta cùng tắm.”

      ***
      Cho dù trần trụi đối mặt vô số lần nhưng giờ phút này, Lên Sơ vẫn nhịn được mà ngượng ngùng, xấu hổ.

      Trong bồn tắm, người đàn ông cao lớn hoàn mỹ đến mức khiến cho người ta đầu óc choáng váng, miệng đắng lưỡi khô.

      Bờ vai rộng rãi, da dẻ bóng loáng, cơ ngực mạnh mẽ phập phồng lên xuống, lại còn thắt lưng cường tráng chứa cả năng lượng vô tận.

      tiến gần hơn, đường cong ràng của chiếc cằm và hầu kết phập phồng lên xuống ở gần ngay trước mặt. muốn chủ động hôn , lại biết vì sao mà rụt lại. Mới vừa lui về phía sau bước người bị đột ngột kẹo lại, rơi vào lồng ngực nóng bỏng.

      Nhũ hoa mềm mại của chống đỡ nơi lồng ngực cứng rắn như nham thạch của , nhịp tim hòa lẫn vào nhau, trống ngực của càng lức đập càng mạnh. cúi đầu, hơi thở nóng bỏng và môi lưỡi ập tới, hơi thở nam tính xâm nhập làm choáng váng mặt mày. vuốt ve từng tấc thịt kiều mềm mại phập phồng của , kích tình mãnh liệt như lửa, điên cuồng khống chế thắt lưng của , nâng lên khỏi mặt nước, đặt lên bàn đá cẩm thạch.

      giống như đóa thủy tiên nở rộ bên bờ nước.

      dồn dập hôn xuống bờ môi kiều diễm ướt át của , nhàng di chuyển xuống cặp nhũ hoa trắng mịn như tuyết, mút lấy nụ hoa hồng nhuận phía , lại xuống, xẹt qua bụng dưới hồng hào trắng mịn, đến bụi hoa mềm mại như tơ, cuối cùng, cuồng nhiệt mút hôn ở nơi bụi hoa chứa đầy chất lỏng… giãy giụa ngâm nga, thống khoái lại khổ sở mê loạn. chặn lại đôi môi thất hồn lạc phách của , đầu lưỡi ở trong quấn quýt điên cuồng dứt.

      Thân thể cứng rắn rốt cuộc tiến vào , theo dòng nước đánh thẳng vào trong dồn dập.

      Thế giới gần như mất khống chế rồi hôn mê.

      Giọng của khàn khàn: “ tốt, tốt…Từ trước tới nay, chúng ta chưa từng như vậy.”

      đột nhiên sợ hãi, mở mắt ra.

      Chưa từng có sao?

      Gương mặt nghiêm nghị lấm tấm mồ hôi ở trước mặt, trong cơ thể, cứng rắn cuồng nhiệt như lửa điện kia đánh thẳng vào, xung quanh là dòng nước dịu dàng vây chặt lấy …Tất cả ở đây sao lại ràng quen thuộc đến vậy?

      ràng là ! Sao lại phải?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Dịp tốt


      Kí ức giống như miệng cống bị mở ra, đoạn kí ức được giấu ở nơi sâu thẳm nhất kia đột ngột xuất , mọi thứ trước mắt trở nên hỗn loạn đan lồng vào nhau, chập chờn quay về, như lướt ở trong mơ, phân hay ảo.

      Liên Sơ cố gắng ngăn lại những suy nghĩ khiến cho người ta hoảng hốt ấy, bày ra dáng vẻ gợi tình. Nếu để cho Thù Thành biết được suy nghĩ trong lòng mình lúc này, chắc chắn giận sôi lên.

      thầm cắn răng cái, dùng sức trở mình, cả người rơi vào trong bồn nước. Sóng nước đột nhiên cuồn cuộn, hai người chìm hẳn xuống mặt nước.

      Thù Thành cả kinh, trong nháy mắt, Liên Sơ nghiêng người hôn lại .

      Người đẹp rẽ nước mà đến, như loài rong biển tản ra tứ phía, tóc xanh đa tình, chặt chẽ trói chặt .

      Nước từ bốn phương tám hướng vội vã ập tới, hô hấp bị đình chỉ, nhịp tim ngừng lại, cả thế gian hỗn loạn cũng biến mất. Chỉ có môi lưỡi quấn quít nhau, ôm hôn chặt chẽ, dùng sức thiêu đốt dục vọng.

      Sóng gió cuốn …Buồn bực, đè nén, đau đớn cùng cực như nổ tung, tàn khốc, vui sướng tột đỉnh.

      Khoảnh khắc gần chết, thoát ra khỏi mặt nước ___

      đè lại bồn tắm, gắt gao ghim chặt vào chỗ sâu nhất trong thân thể . Từ sục sôi đến điên cuồng rung động, thở dốc, rút ra lại đút vào, kết hợp thành bản nhạc tình cuồng nhiệt thể nào quên.

      Liên Sơ mệt mỏi xụi lơ dựa vào bả vai cứng rắn của Thù Thành, hơi thở mỏng manh. Tình huống của cũng tốt hơn là mấy.

      Ôm chặt tiếng động, cảm giác chiếm hữu mãnh liệt đến thiêu đốt toàn bộ kia vẫn còn vọng lại trong cơ thể, như sóng biển xô bờ, từ từ dâng trào lại chạy dài vô tận.

      Qua hồi lâu, mới đứng dậy từ trong nước, ôm trở lại giường, cầm khăn tắm chậm rãi lau người . Liên Sơ cười dịu dàng, cũng lấy khăn tắm lau lại cho từng bước : lau mái tóc ngắn đen nhánh ẩm ướt, gương mặt sáng sủa lạnh lùng, chiếc cằm tuấn khêu gợi…

      Bờ môi cong lên càng lúc càng lớn, ý cười càng sâu, Thù Thành nhịn được cũng bật cười, nhéo mạnh chóp mũi của : “ ngờ em lại có thể làm như vậy, đúng là bà điên.”
      phải thích sao?”

      thở dài: “ thích ư? Em biết thích muốn chết phải ? Liên Sơ… em.”

      Liên Sơ ôm chặt , tựa vào bả vai của : “Em cũng , có lẽ nhiều như em, nhưng chắc chắn là nhiều hơn chính bản thân mình chút xíu.”
      ___ Thù Thành, có gì có thể khiến em phản bội lần nữa, mặc kệ người khác hay là chính bản thân em, mặc kệ những xúc cảm giải thích được kia, cũng mặc kệ cái kí ức hay cảm giác hơi nhiễu loạn lòng người kia…

      liên quan đến lời thề hay trách nhiệm, cũng quan hệ tới đạo đức, ân tình, chỉ vì, nhìn thống khổ chính là việc đau khổ nhất trong cuộc đời này của em.
      Thân ái, em .

      ***
      đêm này, hết sức mệt mỏi lại an tâm, Liên Sơ nằm dài giường chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ còn giãy giụa mở mắt ra, quay đầu lại hỏi: “Thù Thành, vẫn chưa ăn gì phải ? Để em giúp hâm nóng lại.”

      Thù Thành cười khẽ đè lại: “Ngủ .”

      Liên Sơ nhắm mắt lại, cảm động dựa sát vào ngủ.

      Thù Thành ngắm nhìn Liên Sơ ngủ yên, như có điều suy nghĩ.

      Bụng quả thực là rất đói, nhưng lại có cảm giác thèm ăn. Đốt điếu thuốc, suy nghĩ chút, lại đem dập. Ngủ thôi, ôm Liên Sơ vẫn còn đưa lưng về phía mình lật qua, nhàng nâng đầu của lên, cánh tay vòng qua, hơi gập lại, cứ tự nhiên như vậy mà ôm chặt vào trong lòng.

      nhíu mày, nằm trong ngực mơ màng màng lắc đầu: “ nặng đấy.”

      sao.”

      liền xích lại gần hơn chút, dựa vào lồng ngực của ngủ thiếp .

      ***
      Tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, tâm trạng vui vẻ. Liên Sơ chải đầu, gương mặt trong gương cực kỳ tươi tắn mỹ lệ.

      Thù Thành nằm giường nhìn đầy hứng thú, cố ý hỏi: “Sao mới sáng ra cười tươi đến mức gió xuân cũng nhộn nhạo như vậy? Có phải có ý tưởng nào mới ? ra, chúng ta cùng nhau thực .”

      Liên Sơ cố ý thở dài: “Aizz, thực cũng vô ích.”

      “Có ý gì?”

      “Đúng ra là, mặc dù nhân vật chính vẫn là hai người đấy, nhưng nghĩ lại có thể làm ra…hiệu quả giống như tối qua nữa.”

      Sắc mặt Thù Thành trở nên khó coi: “Em muốn lại có năng lực đó?”

      chớp mắt cái: “Em muốn là, nhân gian ngọc lộ bất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số(45). Loại cảm giác đó quá mãnh liệt rồi,
      lần là đủ, nhiều lần như vậy em sợ trái tim của mình chịu nổi.”

      Thù Thành bật cười, tới đem cái ghế của xoay lại, nửa quỳ đất, cúi đầu hôn xuống ngực trái của : “ biết chỗ này rất dẻo dai, thành vấn đề, thời gian của chúng ta còn dài, có rất nhiều dịp tốt, còn làm giỏi hơn cả tối hôm qua, bảo đảm.”

      Liên Sơ khỏi rung động, cúi đầu ôm chặt : “Đương nhiên, đó là đương nhiên.”

      ***

      Hai tuần sau tất cả được sắp xếp ổn thỏa.

      Thù Thành lấy tấm bản đồ đưa cho Hàn Đông: “Mười hai giờ tối mai đến địa chỉ này, tôi sắp xếp để lên thuyền.”

      Trong lòng Hàn Đông nhịn được thầm kích động, nghĩ tới nước cờ nguy hiểm cuối cùng này thế mà lại cứu mạng . cảm kích : “Tổng giám đốc Bùi, cám ơn . yên tâm, chuyện tôi nhất định tôi làm được.”

      Bùi Thù Thành chỉ thản nhiên : “Đó phải là trọng điểm.”

      Hàn Đông sững sốt, nghĩ chút lại : “Chuyện kia cũng cứ yên tâm, suốt đời này, có ai nhắc tới chuyện thuyền kia nữa.”

      Khóe môi của Thù Thành chậm rãi lộ ra nụ cười: “Chỉ mong là như vậy.”

      Dứt lời, Thù Thành chuẩn bị đứng dậy rời . Hàn Đông đột nhiên gọi lại, bật thốt ra: “Tổng giám đốc Bùi, tôi còn việc muốn nhờ .”

      “Việc gì?”

      Hàn Đông hé miệng, qua hồi lâu, lại thở dài : “Thôi vậy, có việc gì.”

      Thù Thành nhíu mày, cũng tiếp tục hỏi nhiều, : “Vậy đến lúc đó gặp.”

      xong, xoay người rời .

      ***

      Sẫm tối, Hàn Đông lẻn xuống chân núi Mai, đứng gần khu biệt thự cao lớn trang nhã.

      Vườn hoa của biệt thự quanh năm nở đầy những đóa hoa tường vi, nữ chủ nhân hẳn là ở trong phòng bếp làm cơm tối, bé ngồi xổm ở cửa biệt thự chơi.

      Hàn Đông chậm rãi tới, muốn được nhìn mặt bé hơn chút.

      Đó là con của , trước đó, còn biết đến tồn tại của bé. lớn như vậy rồi, đường nét gương mặt giống A Nhan.

      Trước đó, len lén tìm gặp Bùi Thù Thành, nhìn thấy ba người bọn họ ở chung chỗ, nghe thấy Kỳ Liên Sơ gọi bé: “Khê Đình.”

      Khê Đình! Còn có thể nghi ngờ gì nữa đây? chỉ cần liếc mắt cái nhận ra con của mình.

      từng nghĩ muốn đề xuất được cùng, nhưng mà, tương lai trước mắt của mù mịt, sống chết khó lường, sao có thể mang bé theo ở bên mình? Bùi Thù Thành có lẽ còn chưa biết thân thế của bé, nếu lỡ miệng ra, sợ bọn họ sau này đối xử tốt với Khê Đình như vậy nữa.

      định rời , bé kia đột ngột nghiêng đầu nhìn thấy .

      mở miệng, mặt có biểu kinh ngạc, chỉ dùng đôi mắt to tròn, đen trắng ràng đầy hiếu kì, im lặng quan sát .

      Nhìn cặp mắt kia, trái tim của lập tức mềm nhũn, tới, ngồi xổm trước mặt bé, khàn giọng hỏi: “Khê Đình, cháu nhìn cái gì?”

      “Con kiến dọn nhà. Sao chú lại biết tên cháu? Chú có phải là bạn của chú cháu ? Bọn họ chú ấy ở đâu?”

      Chú? Hà Đông hiểu nhắc tới người nào, khỏi cười khổ tiếng: “Là con kiến dọn nhà à? Lúc còn chú cũng rất thích xem.”

      cúi đầu, chỉ thấy hàng kiến vác lương thực bò lên phía trước rất trật tự, giống như bọn chúng phải là con kiến hôi mà là đội quân xếp thành hàng.

      Trong lòng lên cảm giác kỳ quái biến mất nhiều năm, suy nghĩ, nghĩ tới từ kia. Hóa ra đó được gọi là ấm áp.

      “Khê Đình, cháu có nhìn thấy con kiến cao lớn ở kia ? Đó chính là tướng quân của bọn chúng.” chỉ cho bé xem.

      Khê Đình vội cúi đầu xem, nhìn theo cần cổ tinh tế của bé, giọng : “Nó dẫn bọn chúng về nhà, cha cũng vậy, dẫn bọn con về nhà, con, còn có mẹ con nữa.”

      Khê Đình ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc nhìn . Trong ánh mắt của người đàn ông trước mặt này có gì đó mà bé nhìn ràng, dường như rất vui vẻ lại dường như rất khổ sở.

      Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng gọi của Liên Sơ: “Khê Đình, ăn cơm nào.”

      bé đứng dậy hô: “A, biết ạ.”

      định quay đầu lại lời tạm biệt với chú kỳ quái này, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đó khuất xa.

      Bên cửa sổ, Liên Sơ cũng nhìn cảnh tượng kia, sườn mặt cao gầy đó hết sức quen thuộc.

      hỏi Khê Đình vừa trở vào: “Khê Đình, người đó là ai vậy?”

      Khê Đình khẽ lắc đầu: “Cháu quen, nhưng mà chú ấy lại biết tên của cháu.”

      Lúc này, bóng dáng vừa ấy lại quay đầu nhìn lại bên này cái: sai, Hàn Đông, là !
      Last edited by a moderator: 24/1/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33 : Săn mồi



      Liên Sơ lấy lại bình tĩnh : “Khê Đình, vào ăn cơm, dì có việc phải ra ngoài lát.”

      “Dì Liên Sơ…”

      vỗ vỗ gương mặt của Khê Đình: “Ngoan, để dì gọi điện cho Hứa đến nhà chơi với cháu, khi nào dì ấy đến cháu hãy mở cửa.”

      “Vâng ạ.”

      Liên Sơ lái xe ra khỏi, khởi động hệ thống bảo vệ cửa chính.

      Hệ thống bảo vệ của căn biệt thự này rất tốt, dù để đứa bé ở nhà mình cũng rất an toàn.

      Liên Sơ lái xe dọc theo phương hướng Hàn Đông vừa rời , tất nhiên là khó mà có kết quả được.

      Đầu tiên, gọi cho Hứa Yến cú điện thoại để sắp xếp chuyện của Khê Đình, sau đó dừng xe ở ven đường, chuẩn bị cầm điện thoại lên gọi cho Thù Thành.

      Vừa bấm số điện thoại được nửa, chợt dừng lại. Phải rồi, buổi chiều gọi điện về báo, tối nay phải cả đêm để về lại thành phố Đồng xử lý ít chuyện gấp, giờ này chắc vẫn ở máy bay.

      Liên Sơ cầm điện thoại di động, trong lòng chợt dấy lên loại cảm giác kỳ quái: tại sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy? Tại sao Thù Thành vừa mới rời Hàn Đông lại xuất ?die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on. nghĩ tới từ lúc tình huống thuyền cho Thù Thành biết, bình tĩnh khác thường… là sơ ý, sao lại có thể làm gì, mặc kệ mình mặc kệ số phận.

      cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình chút…Đúng rồi, di động của Thù Thành. do dự lát, mở danh bạ ra tìm được số điện thoại, nhấn gọi tới: “ Nhiễm, xin chào, tôi là Kỳ Liên Sơ…Tôi muốn nhờ giúp tôi kiểm tra vị trí của số điện thoại di động…Phải, tôi cần biết vị trí tại của số điện thoại này.”

      ***
      Tại phía Bắc thành phố A.

      Hàn Đông lo lắng đứng ở bờ đê của dòng sông hoang vắng chờ đợi. Lúc này đây, bốn phía bóng người, nước sông và ruộng hoang đều đen kịt, chỉ có ánh đèn le lói trong khu nhà bỏ hoang ở cách đó xa. Gió sông thổi tới lành lạnh, cỏ lau theo gió lắc lư, phát ra thành xào xạc đến tiêu điều.

      Sao ta lại chưa tới? Dọc bờ sông đều có dấu hiệu của tàu thuyền qua. Trong lòng Hàn Đông chợt xẹt qua tia dự cảm chẳng lành: “Có phải Bùi Thù Thành có vấn đề gì ?”di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn
      suy nghĩ, lại gạt bỏ: nếu ta thực muốn đối phó mình cũng có rất nhiều cơ hội, việc gì phải hao tổn tâm trí giúp mình chữa lành vết thương rồi mới gạt đến đây? nghĩ, xa xa đột nhiên xuất bóng thuyền mờ ảo, sau lưng cũng bắt đầu xuất ánh đèn xe. cúi đầu xem lại thời gian, gần mười hai giờ đúng, trong lòng khỏi thở phào nhõm hơi.

      Xe càng lúc càng gần, còn khoảng mười, hai mươi mét dừng lại ở trước mặt , ánh đèn xe chiếu thẳng vào mắt khiến mắt nhất thời thể mở ra, trong xe có bóng người ngồi thẳng, nhưng hoàn toàn thấy mặt mũi của người kia.

      Sau hồi lâu, chiếc thuyền kia cũng chạy tới dừng lại phía sau , bảy tám người lục tục bước ra từ khoang thuyền. Trong lòng Hàn Đông đột nhiên trầm xuống, quay đầu lại gắt gao nhìn thẳng vào bóng đen quen thuộc ở trong xe.

      Cửa xe mở ra, người đàn ông chậm rãi bước xuống từ xe, vóc dáng cao gầy, cử chỉ trầm ổn, ẩm sau gương mặt tuấn tú là vẻ u tối càng nhợt nhạt mà hiểm.

      Qua hồi lâu, Hàn Đông mới nhả ra được hai chữ: “Dạ Nhiên.”

      chậm rãi cười: “Hàn Đông, lâu gặp.”

      ***
      Lúc này, trong ngọn hải đăng, người đàn ông lặng lẽ đứng trước khung cửa sổ lớn thu hết tất cả vào trong mắt, khóe môi khẽ gợi lên đường cong lạnh lẽo khó lường.

      ***
      Thế giới tĩnh lặng, Hàn Đông nhìn họng súng đen ngòm và đôi mắt lạnh lẽo trước mặt lại cảm thấy quá sợ hãi. bình tĩnh với Dạ Nhiên: “Dù sao Ngu Nhan cũng là chị mày, mày đừng khiến ấy phải khó xử.”

      Có người phía sau đá cước té khuỵu xuống đất, Dạ Nhiên giư súng chĩa vào mi tâm của , điềm nhiên : “Mày còn có gan nhắc đến chị tao!”

      Người đàn ông đứng trong ngọn hải đăng bấm điện thoại trong tay: “Viên Ngạn, là tôi, Bùi Thù Thành. Địa điểm mới đề cập đến sáng nay có vấn đề, bây giờ bọn họ ở bãi sậy cách bến tàu khoảng 15km…Phải, tôi xác định.”di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m
      Hàn Đông lộ ra nụ cười cương quyết nhợt nhạt: “Điểm này tao còn mạnh hơn mày, người phụ nữ mà Hàn Đông tao nhìn trúng dù có phải tự tay phá hủy cũng để ấy thuộc về người đàn ông khác. Dùng chung người phụ nữ với Bùi Thù Thành có cảm giác thế nào? Mùi vị của việc ngày ngày nghĩ đến ta làm thế nào để “dạy dỗ” đội trưởng đội phòng chống ma túy kia chắc là tệ lắm nhỉ…”

      Dạ Nhiên bắn phát xuyên vào lồng ngực của , sau đó liên tục bắn thêm bốn phát vào tứ chi của . Thân thể của theo từng viên đạn bắn ra ngã bờ cát, máu tươi xộc ra từ miệng vết thương và cả khoang miệng.

      há miệng nhưng thể phát ra bất cứ thanh nào, cố gắng nghiêng đầu trừng mắt nhìn Dạ Nhiên, mấp máy môi.

      Dạ Nhiên cúi đầu xuống gần chút, Hàn Đông cố sức nặn ra mấy chữ đứt quãng từ trong cổ họng: “…Chăm sóc tốt… ấy và…Khê Đình…”

      Dạ Nhiên trả lời, hoặc là , Hàn Đông nghe được câu trả lời của .

      Tất cả trước mặt đều biến hóa, dường như nhìn thấy mảnh trời chiều, cách đó xa có khoảng sân , vào, Khê Đình ngồi trước chiếc bàn đặt trong sân viết bài tập, bé ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt to trong suốt đen trắng ràng.

      đứa trẻ kì quái, đắm chìm trong thế giới của mình rồi nhìn ra thế giới bên ngoài với ánh mắt tò mò, tràn đầy tưởng tượng, từ đôi mắt của bé có thể nhìn ra được. bé như thế lớn lên phải khiến cha mẹ hao tổn bao nhiêu tâm trí đây.

      Lúc này, người phụ nữ từ trong nhà bước ra, thấy trở lại nhoẻn miệng cười, nụ cười xinh đẹp như đóa bách hợp nở rộ.

      Dạ Nhiên nhìn đôi mắt hoàn toàn mất phản ứng của Hàn Đông, đứng dậy : “Đem xác của ném xuống biển.”

      Vương Phong ở đối diện gật đầu cái: “Vâng.”

      Đúng lúc ấy, bỗng nhiên có người hoảng sợ : “Dạ ca, bên kia hình như có xe chạy tới.”

      Vẻ mặt Vương Phong liền biến sắc: “Chẳng lẽ Lưu lão nhị giở trò quỷ?”

      Dạ Nhiên trầm giọng : “Trước chia ra rút lui, thu dọn nơi này sạch .”

      Có người lập tức đem xác của Hàn Đông gói kỹ đặt lên thuyền, Dạ Nhiên quay lại xe của mình, khởi động xe.diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
      ngọn hải đăng, Bùi Thù Thành lẳng lặng quan sát nhất cự nhất động của Dạ Nhiên, mạch máu dưới gương mặt lạnh lùng như núi từ từ sôi trào. Việc như vậy, nhiều nằm về trước, khi còn làm trong nghề thực vô số lần. Quan sát, lập kế hoạch, bố trí, sau đó là tỉnh táo săn mồi. Tự vây bắt con mồi chưa bao giờ chạy thoát được, cái bẫy vạch ra lần này cũng chê vào đâu được.

      Viên Ngạn ở cách nơi này 15km, chờ ta chạy tới vừa đúng lúc đuổi kịp Dạ Nhiên vừa giết chết Hàn Đông định rút lui. Nhưng mà bọn họ thoát được, cả đường bộ và đường thủy đều được bố trí rất nhiều cảnh sát. Mặc dù tối nay để cho Dạ Nhiên may mắn chạy thoát, cũng bố trí đầy đủ camera từ trước để ghi lại nhất cử nhất động khi giết người diệt khẩu, lần này thoát khỏi liên can! Cho dù chết, cũng chỉ có thể sống chui sống nhủi giống như là con chuột, vĩnh viễn phải núp ở trong góc tối.

      Mỗi lần lúc thi hành nhiệm vụ, trong lòng luôn giữ loại yên lặng đến kì dị, càng nguy hiểm, càng bĩnh tĩnh, mê đắm cái cảm giác nhảy múa ở mũi đao này. Nhưng giờ đây, mọi thứ hề uy hiếp, kết cục định, vậy mà lại cảm thấy thỏa mãn và yên tĩnh chút nào. Nhìn theo bóng xe Dạ Nhiên rời , trong lồng ngực của ngừng dấy lên tia khát máu cuồng nhiệt. Cho dù để cho luật phát xử phạt thế nào? Cho dù khiến cả đời thoát thân được thế nào?

      người đàn ông, vợ chịu nhục phải tự tay dùng máu tẩy sạch.

      Thù Thành đặt ống nhòm xuống bên cạnh camera, lấy cuộn băng ra, xoay người bước ra khỏi tòa hải đăng.

      ***
      Dạ Nhiên vừa lái xe vừa phân tích tình huống trước đó, cảnh sát nhất định thể nghi ngờ. Là ai động tay động chân? Là ai cho bọn biết Hàn Đông muốn mua thuyền của Lưu lão nhị để chạy trốn từ chỗ này? , tên đó có lá gan này.

      Trước mắt xuất ngã ba, lập tức rẽ trái vào con đường trước mặt.

      Rốt cuộc là ai sớm muộn gì cũng bắt được, việc quan trọng nhất bây giờ chính là thoát khỏi phiền toái của đám cảnh sát kia. Chỉ là, chuyện đó cũng thành vấn đề, chưa có ai đùa giỡn với xe mà có thể vượt qua .

      quần mấy hiệp, mấy xe cảnh sát có thể đuổi theo còn bóng dáng. định lái xe rẽ vào con đường lớn cách đó xa, chiếc Hummer màu đen chạy băng băng ở gần đó bất ngờ quẹo ra, hung hăng lao tới chặn ngang trước mặt .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :