Chương 23 (tiếp)
Con thuyền nhàng lắc lư, Liên Sơ đứng lặng trước mũi thuyền ngắm nhìn biển rộng, thế giới ban ngày chói lọi từ từ chuyển màu xanh lam giờ phút này biến thành màu đen, u ám, lại giống như tản ra loại mê hoặc khiến người ta sợ hãi.
Có người tiến lại ôm chặt từ phía sau, nhàng nghiêng người dựa vào lồng ngực rộng rãi mà ấm áp của .
“Sao em lại có vẻ mất hứng như vậy? Trước kia phải em cũng thích được ra biển sao?” giọng hỏi.
“ có gì”, cười gượng, “Đây là lần đầu tiên sau năm năm em mới lại bước lên thuyền.”
Từ lúc tự mình thoát khỏi chiếc thuyền kia, năm năm qua, chưa từng bước lên boong thuyền thêm lần nào nữa.
Đêm hôm ấy, ánh trăng tựa như băng, dòng sông xanh như lụa, chiếc thuyền lá bị hư, quả nhiên là lạnh.
hơi rụt đầu về phía sau chút, “Thù Thành, ôm chặt em, hơi lạnh.
***
Chiếc xe lao nhanh ra khỏi đường quốc lộ ven biển, chiếc xe phía sau cũng bám chặt lao tới, trước mắt là đoạn sườn núi trơ trọi và bãi đá ngầm lởm chởm, cuối cùng là biển rộng mênh mông.
Sắp tới đường cùng.
Tình cảnh này nghĩ lại quả giống như từng quen biết ___
Liên Sơ lái chiếc Fukang cà tàng lao nhanh đường lớn của đoạn sườn núi trơ trọi, chiếc xe việt dã ở phía sau càng đuổi càng gần. ngồi ở ghế lái phụ kế bên chần chừ tính toán: bây giờ nên giữ ấy lại hay là nhìn tiếp xem ấy rốt cuộc có thể làm ầm ĩ đến bước nào?
Tâm trạng của cực kỳ vui vẻ, nhìn bên sườn mặt của chằm chằm, vẫn là đường cong thanh tú mềm mại, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng…Còn có dáng vẻ nghiêm nghị bất khả xâm phạm ấy.
Nghĩ tới bữa ăn thịnh soạn sắp tới, bụng dưới của lại nhịn được nổi lên cảm giác cực kỳ khó chịu, khô nóng và căng chặt khác thường. Đợi , để xem lúc ấy nằm ở dưới thân bị mình hung hăng đâm thẳng có bộ dáng gì.
Có phải vẫn lạnh lùng như vậy? Cứng cỏi
như vậy? Đẹp đẽ như vậy ?
Đột nhiên, thấy nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó nghiêng đầu nhìn phía bên ngoài cửa xe lát, gương mặt nghiêm túc lạnh lùng lộ ra tia quả quyết mãnh liệt, đột ngột đánh tay lái, xe lập tức trượt ra khỏi đường lớn, dọc theo sườn núi trơ trọi nghiêng gần 50 độ lao thẳng xuống dưới.
nhìn trân trối, lạnh lùng mở miệng: “ điên rồi à?!”
tiếp tục làm mặt lạnh, cắn răng : “Vịn chắc vào!”
Mẹ nó, dáng vẻ của lúc đó mẹ nó khiến cho người ta muốn phát hỏa, cả đời này cũng chưa từng nổi giận đến như vậy.
Dạ Nhiên khỏi bật cười, đột nhiên dùng sức đạp chân ga tới mức tột cùng. Xe bay ra khỏi đường quốc lộ ven biển, vượt qua sườn núi và bãi đá ngầm, sau tiếng “Bùm” lớn lao thẳng xuống biển.
Trong phút chốc, nước từ bốn phương tám hướng ùn ùn ập xuống, lồng ngực và huyệt thái dương lập tức như muốn nổ tung, toàn thân đau nhức đến nỗi còn chút sức lực nào nữa.
Ngực bị nghẹt thở đến mức khó chịu, cổ họng giống như bị thít chặt lại, nhịp tim bắt đầu đập loạn… biết, sắp chết rồi.
người như mà chết thế nào? nghi ngờ chút nào, sau đó chính là địa ngục.
từng, cũng sắp tới gần với tử vong.
Hôm đó, con đường núi gập ghềnh, cõng về phía trước, sắc trời ngày càng đen, con đường dài như vô tận.
dần dần chịu nổi, hàm hồ câu: “Nơi này chắc có cái hang động.”
“Cái gì?” nghe .
“Trong tiểu thuyết võ hiệp, nơi này cũng có cái hang động để chúng ta trú lại chữa thương.”
“…”
Sau lúc nghe được tiếng động của , nhịn được gọi tiếng: “Liên Sơ”.
“…Hả?”
“ muốn cứ như vậy mà ngủ mất chứ? chút chuyện gì .”
mở mắt, cố gắng nghĩ, “ biết Bùi Thù Thành chứ? Chính là chồng của tôi ấy.”
“Biết.”
“Nếu như tôi chết rồi… nhắn lại với ấy, chỉ cần vì tôi mà giữ đạo hiếu ba năm là được, như vậy tôi trách ấy…” lát sau, lại giọng : “Được rồi, năm là được.”
trầm mặc lúc, hỏi: “Chỉ có như vậy? bắt cái bọn buôn bán ma túy lại? Cũng tóm mấy gã hại chết lại?”
Liên Sơ im lặng gì, lát sau, cảm giác được hơi khẽ cười, nhưng biết là khóc.
“Sao vậy?”
“Nhớ tới truyện cười nghe được trước kia”, gắng sức giữ vững tinh thần : “ từng nghe đời này có địa ngục chưa?”
“Nghe .”
“Tôi chưa từng làm qua chuyện xấu, dù có chết cũng phải xuống địa ngục. Nhưng mà, tôi muốn được ở đó, tôi muốn xin vị quan cai quản địa ngục cho phép tôi chịu phạt ở đó để đợi mấy kẻ buôn bán ma túy.”
“Chờ đưa bọn họ xuống chảo dầu (36)?”
“Vậy coi như là , tôi muốn tạo ba cái phòng xử phạt, để bọn chúng tự chọn phòng. Căn thứ nhất tôi bày vạc dầu chờ sẵn bọn họ; căn thứ hai đem bọn họ buộc lại, dùng dao găm bị gỉ từ từ cắt thịt da; căn thứ ba là cái ao phân, độ sâu đến thắt lưng, tôi bắt bọn họ đứng ở trong đó vừa uống trà vừa ăn cơm.”
“E hèm, bọn họ nhất định chọn phòng thứ ba.”
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy.” Trong giọng yếu ớt của lộ ra tia hưng phấn, “Ha ha, chờ bọn họ bước vào, tôi cho bọn họ biết: các vị, bữa trưa hết giờ rồi, bây giờ, xin các vị giữ vững tư thế chổng ngược.”
Bước chân của hơi khựng lại.
Qua hồi lâu, : “Kỳ Liên Sơ, quá ghê tởm rồi.”
Nếu như, giờ phút này có chờ sẵn ở địa ngục, biết, bất luận thế nào cũng thể chọn phòng thứ ba… chợt bung hết phần khí lực cuối cùng mà dành dụm được, nhún người nhảy lên, phá cửa xe rồi nhảy thẳng ra ngoài.
_______________
(34) sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: sợ 1 vạn, chỉ sợ phần vạn. Đây là câu thành ngữ của TQ, “nhất vạn” chỉ việc gì đó có khả năng xảy ra cao hoặc nhiều lần, “vạn nhất” nghĩa là lỡ như, chẳng may. Câu này có ý nghĩ nhắc nhở người ta phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc hay hoặc là khó lường trước được xảy ra.
(35) Katamine: Với liều lượng ít và sử dụng hợp pháp, Katamine là loại thuốc gây mê nhanh chóng được sử dụng trong phẫu thuật dành cho người và động vật. Nhưng với liều lượng cao, nó có thể gây ra ngộ độc và gây ảo giác giống như loại ma túy khác như heroin, thuốc lắc, cocaine… nay, nó được liệt vào danh sách trong những loại ma túy bị cấm sử dụng (trừ khi được chỉ định trong y học).
(36) Vạc dầu: Đây là loại hình phạt thời phong kiến, người ta đun nóng cái chảo dầu, khi nó sôi thả người có tội vào. Nó còn được coi là hình phạt được sử dụng để trừng phạt những kẻ có tội bị chết và bị đày xuống địa ngục.
Last edited by a moderator: 3/1/15