1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoán xem, anh yêu em nhiều bao nhiêu - Phong Diệp Lưu Đan (c52-hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21 (tiếp)


      Dạ Nhiên lật lật lại mấy tấm ảnh chụp Liên Sơ đưa Khê Đình tới nhà trẻ ở tay, trong tấm ảnh, sắc mặt hai người cũng rất tốt, chắc hẳn là luôn được sống dưới ánh sáng mặt trời.

      Ngu Minh đứng bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của , do dự hỏi: “, hay là nghĩ biện pháp đem con bé tới đây?”

      Dạ Nhiên ngay cả lông mày cũng nhíu lại: “Cậu thấy tên họ Bùi đó trông chừng bọn họ rất chặt sao?” ngừng lại chút, khẽ thở dài hơi, “Hơn nữa…Coi như đem được con bé về đây rồi thế nào đây?”

      Ngu Minh sững sốt, quả nhiên nghĩ tới lại đến mức độ này.

      Trầm mặc hồi lâu, Ngu Minh hỏi: “Vậy quyết định làm thế nào?”

      “Những việc khác cần phải lo lắng, trước tiên phải tìm được Hàn Đông cái . Tuyệt đối thể để cho cảnh sát tìm được .”

      Ngu Minh nhẫn nhịn nhưng vẫn là nhịn được hỏi: “Có phải sợ khai ra chuyện năm đó của Kỳ Liên Sơ?”

      Ánh mắt Dạ Nhiên lóe lên cái, trầm mặc .

      Đúng lúc ấy, có người gõ cửa vào thông báo: “Dạ ca, Nhiếp tiên sinh tới.”

      Dạ Nhiên gật đầu cái, đứng dậy.

      Chỉ lát sau, Nhiếp Bá Khôn bước vào. Mặc dù ông ta gần 60 tuổi nhưng thân hình vẫn cao lớn như cũ, ánh mắt thâm thúy, bức người, có thể loáng thoáng nhìn ra được dáng vẻ trước đây của ông ta quả tuấn.

      Ông ta nhìn thấy Dạ Nhiên, mắt khẽ dịu lại, “A Thành”.

      Dạ Nhiên mỉm cười gọi: “Cha”.

      Nhiếp Bá Khôn nghiêm mặt : “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà con cũng chịu cho cha, nếu phải là Vũ An cho cha biết, phải tại vẫn chẳng biết gì sao. Rốt cuộc là thế nào? Có bị thương ?”

      Dạ Nhiên lắc đầu cái: “ có việc gì, chỉ bị thương ngoài da chút mà thôi, muốn làm phiền cha.”

      Nhiếp Bá Khôn nhìn nhìn dưới đánh giá lượt, lại sờ cánh tay của , thấy quả có gì đáng ngại mới thở phào cái. Lại hỏi: “Phải rồi, rốt cuộc tra được ai làm chưa?”

      Dạ Nhiên cười : “Con vẫn muốn để cha công khai quan hệ của chúng ta chính là vì lý do này. Kẻ thù của con quá nhiều, tiện gióng trống khua chiêng để lộ diện.”

      Sắc mặt của Nhiếp Bá Khôn tối sầm lại, “Con trai của Nhiếp Bá Khôn ta chẳng lẽ còn phải che giấu cả đời sao? Con cho cha biết rốt cuộc là những kẻ nào, ta giúp con giải quyết từng đứa .”

      Dạ Nhiên lại : “Cũng may, những kẻ khác hầu như con giải quyết xong, chỉ có gã tương đối khó giải quyết.”

      “Là kẻ nào?”

      “Bùi Thù Thành của tập đoàn Sở Thịnh.”

      Nhiếp Bá Khôn hơi sửng sờ: “Là ?”

      Bùi Thù Thành đó mặc dù ông chỉ mới gặp qua lần nhưng chẳng biết tại sao lại làm ông khắc sâu ấn tượng.

      Dạ Nhiên để ý sắc mặt của ông ta: “Cha biết ?”

      “Lúc công ty bọn họ mở tiệc chúc mừng cũng từng mời Đỉnh Càng chúng ta.” Nhiếp Bá Khôn hồ nghi : “Nhưng mà giống như là người nhúng tay vào giới này.”

      Dạ Nhiên cười lạnh tiếng: “ nhúng tay vào giới này có thể trụ lại ở khu mỏ quặng kia sao? Đó chính là tòa núi bạc, có khối người ở cả hai giới hắc đạo và bạch đạo đều muốn liều mạng chia chác chén canh này.”

      Nhiếp Bá Khôn gật đầu cái: “ cũng đúng. Hừ, họ Bùi ở thành phố Đồng có thể tay che trời, nhưng đây chính là thành phố A đấy.”

      “Cha, cha cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, họ Bùi đó cực kỳ đơn giản, có mối quan hệ với cả hai nhà hắc đạo, nhất thiết thể bứt dây động rừng.”

      Nhiếp Bá Khôn : “Con cứ thoải mái , yên tâm ngồi chờ tin tốt của cha.”

      Dạ Nhiên lại : “Bùi Thù Thành có thể phách lối như vậy toàn dựa vào tiền bạc thu được từ khu mỏ quặng ấy. Nhưng mà quyền khai thác khoáng sản của năm sau là hết hạn rồi, năm nay thành phố công khai đấu thầu lại làn nữa.”

      Nhiếp Bá Khôn vỗ vỗ bả vai của gật đầu : “Được, cha biết rồi, bất cứ giá nào ta cũng lấy được quyền khai thác ở khu mỏ quặng này, con chờ tin tốt của cha.”

      Sau khi Nhiếp Bá Khôn rời , Ngu Minh hoài nghi hỏi: “, phải là sợ hai cha con bọn họ liên kết lại với nhau à? Làm như vậy có phải quá mạo hiểm rồi ?”

      Khóe miệng Dạ Nhiên lộ ra nụ cười chế giễu: “Liên kết nhất định là liên kết, chẳng qua là tạm thời muốn liên kết cũng được, chúng ta nhất định phải nắm chặt thời gian, mũi tên trúng hai con chim.”

      Ngu Minh nhìn ánh mắt lạnh lẽo của , biết trong lòng nhất định có tính toán, khỏi thở dài : “, vẫn là nghĩ chu đáo.”

      Dạ Nhiên lại : “Bản thân họ Bùi có nhược điểm, chỉ có cách dùng cha của đối phó với mới có thể khiến cho ném chuột sợ vỡ bình(31).”

      Ngu Minh u ám nghĩ thầm: người ràng còn có nhược điểm lớn hơn, chẳng qua là, đó lại chính là nhược điểm chung của bọn họ, hai người kia nhất định dùng. Nếu có người nắm được người phụ nữ này, cũng đồng nghĩa với việc khống chế được cả hai người bọn họ.

      ***
      Thù Thành đặt xuống tư liệu cầm tay, lẳng lặng lâm vào trầm tư, mọi việc cũng chuẩn bị được tương đối, sắp tới là thời điểm phản kích toàn diện. Nhưng mà, trước chuyện này, phải bảo vệ tốt cho yếu điểm của mình.

      bật máy theo dõi lên, Liên Sơ lại xuất trước ống kính.

      nhàng chạm tới người phụ nữ màn hình, giọng : “Rất xin lỗi.”

      biết muốn như vậy, nhưng mà lại lựa chọn khác, lần này, nhất định thể cho phép lại xảy ra bất cứ sai sót nào với nữa.

      Người phụ nữ trước ống kính giống như là cảm nhận được thứ gì, ngẩng đầu nhìn về phía .

      nhịn được khẽ bật cười: “Người phụ nữ thông minh này, ra em sớm nhận ra rồi đúng ?”

      ___________
      (31) Ném chuột sợ vỡ bình: ném chuột lại sợ vỡ cái bình quý, là câu thành ngữ dân gian bắt nguồn từ câu chuyện ném chuột vỡ bình. Trong tiếng còn có câu thành ngữ “Don’t throw the baby out with the bathwater” tức là ném chuột đừng đánh vỡ bình. Ý nghĩa của câu thành ngữ là khi làm việc gì đó lại e ngại làm ảnh hưởng, làm hỏng những vật, những việc khác còn quan trọng hơn.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Bẫy liên hoàn

      Lúc Liên Sơ gần tan ca nhận được điện thoại Thù Thành gọi tới: “Bà xã, tối nay xin phép bữa nha. Mấy chiến hữu cũ tới đây, buổi tối phải cùng nhau ăn bữa cơm.”

      , nhớ đừng uống quá nhiều.”

      “Yên tâm, bảo đảm nhiều hơn nửa cân.”

      Liên Sơ hừ tiếng: “ được rất trơn, đừng có thừa dịp ở sau lưng em mà vụng trộm.”

      Thù Thành bật cười: “Biết , Bà Quản Gia.”

      Liên Sơ ngập ngừng lát, hỏi: “Phải rồi, Lâm Trí đến ?”

      Thù Thành nhíu mày : “Cũng biết tên tiểu tử này thế nào, mấy hôm nay hoàn toàn nhìn thấy bóng dáng cậu ta.”

      Liên Sơ thầm thở phảo nhõm, mặc dù tiện ra, nhưng muốn Thù Thành và Lâm Trí vẫn tiếp tục gắn bó khăng khít như trước kia nữa.

      Mặc kệ hôm đó Lâm Trí được đường hoàng thế nào, lúc ta cường hôn , môi lưỡi tham lam cuồng nhiệt, cùng với cơ thể tràn ngập dục vọng gắt gao chống đỡ ở , có thể cảm nhận được.

      Liên Sơ dừng lát, dịu dàng : “Về sớm chút, em đợi .”

      “Ừ.”

      ***
      Tám giờ tối, Thù Thành vào nhà hàng yên tĩnh và lịch , lên lầu hai, đẩy cửa bước vào phòng riêng. Người bên trong vừa nhìn thấy lập tức đứng dậy, trong ánh mắt lạnh như sao lộ ra vẻ hưng phấn: “Đội trưởng Bùi.”

      Thù Thành khỏi bật cười, lâu rồi được nghe người khác gọi qua cái tên này, vỗ vỗ cánh tay đối phương, “Viên Ngạn.”

      Viên Ngạn là bạn thân kết giao cạn của , cũng hẳn là chiến hữu. Trước kia, khi Thù Thành đảm đương chức vị đội trưởng đội đặc nhiệm cậu ta là phó đội trưởng. Sau đó, cậu ta thế chỗ Liên Sơ trở thành đội trưởng đội bốn của đội phòng chống ma túy. Nửa năm trước, cậu ta được điều đến thành phố A đảm đương chức vụ phó cục trưởng chi cục cảnh sát Vĩnh Thanh.

      Mặc dù hai người đều ở thành phố A nhưng bình thường công việc bận rộn nên rất ít gặp, bây giờ gặp mặt dĩ nhiên là hết sức vui mừng. Sau khi trò chuyện vài câu, Thù Thành hỏi: “Viên Ngạn, nghe nửa năm nữa là cậu có thể thăng chức rồi hả?”

      Viên Ngạn sững sờ, lắc đầu cười cười : “Chẳng qua là giúp thái tử luyện binh mà thôi, thăng chức tuyệt đối là cậu hai nhà thị trưởng Nhạc.”

      Thù Thành : “Vậy cũng chưa chắc. Đúng lúc tôi có lễ vật lớn muốn tặng cho cậu.”

      “Cái gì?”

      Thù Thành lấy ra túi hồ sơ từ cặp táp của mình ném lên bàn, “Tự mình xem”.

      Viên Ngạn nghi ngờ mở túi hồ sơ, lấy tài liệu trong đó ra, càng xem sắc mặt càng nghiêm nghị, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Thù Thành: “Chuyện này…”

      Thù Thành mỉm cười : “Thế nào, cái này đủ để cậu đè ép Nhạc công tử phen chứ.”

      ***
      Vài ngày sau, tất cả chuẩn bị sẵn sàng.

      Chập tối ngày hôm nay, Thù Thành và Liên Sơ ăn tối xong mang theo Khê Đình ra ngoài tản bộ. Khê Đình thấy con đường mòn giữa núi cực kỳ hưng phấn, cả quảng đường đều sôi nổi ở đằng trước. Liên Sơ nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của bé lúc này khỏi lộ ra mỉm cười.

      Bàn tay của bỗng nhiên bị nắm chặt có chút đau đớn, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”

      Thù Thành sắc mặt đổi : “Cả đường đều chỉ nhìn phía trước, liếc mắt nhìn sang bên cạnh cái.”

      “…”

      Người này, còn ghen với cả đứa trẻ nữa đấy? Liên Sơ thỏa mãn cầu của , khinh bỉ liếc cái.

      Thù Thành nhịn được bật cười, quay lại vào việc chính: “Liên Sơ, mấy ngày nữa chính là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta rồi.”

      Liên Sơ thở dài: “Đúng vậy, thất niên chi dương(33) – sau bảy năm là ngứa ngáy rồi.”

      món quà muốn tặng cho em.”

      “Đồ tốt sao?” Thù Thành ít khi tặng quà cho , nhưng mà chỉ cần ra tay chính là đắt đến dọa người. Ai, có đặc tính của nhà giàu mới nổi đúng là chẳng oan uổng .

      Thù Thành cười nhạt tiếng, lấy ra chiếc phong thư đặt vào tay , mở ra xem, thế nhưng lại chỉ là vé máy bay.

      nhìn điểm đến, “ Mỹ”.

      “Đúng vậy”, trong ánh mắt dịu dàng của mang theo vài nét buồn bã, “Chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy mà chưa từng chân chính cùng nhau du lịch được lần, ngày mai phải đến Mỹ làm số việc, em theo cùng nhé. Mọi việc xong rồi, tận lực theo em.”

      Trong lòng Liên Sơ chợt thấy ấm áp, gật đầu cái, “Được”.

      Suy nghĩ chút, lại hỏi: “Vậy Khê Đình…”

      “Nếu em muốn cứ đưa bé cùng , nếu như muốn, tìm nơi giúp chúng ta chăm sóc mấy ngày.”

      Liên Sơ cân nhắc chút, lại : “Vẫn là cùng , dù sao cũng phải làm việc, con bé lại có thể ở cạnh em.”

      ***
      Ngày hôm sau, ba người cùng lên máy bay, bởi vì Thù Thành còn có công việc nên kế hoạch của bọn họ là tới New York trước, sau đó mới Toronto, Hawai và cuối cùng là Las Vegas.

      Đến New York, Thù Thành hề vội vã làm việc mà trước là đưa bọn họ dạo khắp nơi ngày. Đại lộ số 5, tòa nhà Empire State, Kinh đô điện ảnh, tượng Nữ Thần Tự Do,…Liên Sơ và Khê Đình là lần đầu tiên đến New York nên cực kỳ hưng phấn, từ 8 giờ sáng đến 10 giờ tối mà tinh thần vẫn phấn chấn vô cùng.

      Buổi trưa, Thù Thành đưa họ đến nhà hàng nằm ở tầng cao nhất của tòa cao ốc để dùng cơm, lúc ăn trời bất chợt đổ mưa to, nước mưa đánh vào nóc nhà bằng tấm thủy tinh trong suốt của phòng ăn văng lên từng hạt li ti giống như là bọt nước, nhìn rất đẹp cũng rất vui tai.

      Bọn họ vào ở khách sạn The Ritz-Carlton tại công viên Trung tâm của New York. Thù Thành sắp xếp để ngày hôm sau Liên Sơ dẫn Khê Đình dạo vòng ở công viên Trung tâm, còn làm việc.

      “Ngày mai nhớ đừng chạy quá xa, với trình độ tiếng gà mở của em lo lắng.” vừa vừa hôn xuống vành tai nuột nà của .

      Liên Sơ bị làm cho ngứa ngáy, nhắm hai mắt lại nhịn được đẩy : “Biết rồi, mệt chết được, đừng có làm rộn nữa.”

      “Được rồi, lộn xộn, ngủ .” thả ra, nhàng vuốt ve làn tóc của .

      Ngón tay thon dài được cắt tỉa rất gọn gàng xuyên vào mái tóc của , vuốt ve qua lại làm hết sức thoải mái, chỉ lát ngủ thiếp .

      Thù Thành có vẻ suy tư, nhìn say giấc, giọng : “Hôm nay có thể bỏ qua em, ngày mai tuyệt đối được.”

      ***
      Ngày hôm sau, tại số 99 đường 249 Tây New York.

      chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa căn nhà ba tầng, mấy người đàn ông Châu Á lần lượt bước xuống xe, tất cả đều có thân hình cường tráng, hơi vạm vỡ. Người đứng đầu cũng khoảng bốn mươi, giày tây, ánh mắt lên nét nhẫn. nhấn vào chuông cửa, chỉ lát sau thấy người đàn ông bé dáng vẻ lanh lợi chạy tới mở cửa, gật đầu chào hỏi: “ Johnny khỏe chứ!”

      Johnny dáng vẻ ngoài cười trong cười : “A Tiêu à, lâu gặp, gần đây theo lão Đại của các cậu tới chỗ nào phát tài rồi hả?”

      Vẻ mặt A Tiêu tràn ngập ý cười, đáp: “Ha ha, lão Đại thu nạp em là may rồi, em chỉ là côn đồ tép riu thôi. Đúng rồi, lão Đại và Thành đều ở đó chờ đấy.”

      Johnny biết “ Thành” này là ai, chỉ biết chắc chắn đó là người thông qua James hẹn hôm nay tới để chuyện làm ăn.

      Johnny mang theo vệ sĩ vào, chỉ thấy hai người ngồi trong đại sảnh, thấy vào, hai người đó cũng hề nhúc nhích.

      cười ha ha nhìn về phía người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đường nét sâu xa : “James, đặc biệt gọi tôi tới là có việc muốn làm sao?”

      James : “Johnny, ngồi xuống lại .”

      Johnny lúc này mới ngồi xuống, ba người vệ sĩ xếp thành hàng đứng ở sau lưng.

      James chỉ vào người đàn ông vẫn ngồi bên cạnh ta nãy giờ chuyện : “Johnny, hôm nay gọi tới là muốn giới thiệu cho người bạn, Bùi Thù Thành.”

      Bùi Thù Thành? Cái tên này nghe có vẻ quen tai, chỉ là nhất thời nhớ nổi. Johnny cười : “Nếu là bạn của James, vậy dĩ nhiên cũng là bạn của tôi, Thành sau này có gì chỉ giáo xin cứ việc thẳng.”

      Bù Thù Thành khẽ mỉm cười: “Chỉ giáo dám, chỉ là có việc muốn được thỉnh giáo thôi.”

      thử xem.”

      Thù Thành chậm rãi : “Khoảng năm năm trước, có phải có người muốn mua cái mạng của tôi từ tay ?”

      Johnny đột nhiên biến sắc: ra là ta!

      Năm năm trước, quả có người từng muốn mua mạng người này từ ta, lúc đó, phái hai thuộc hạ đắc lực ám sát người này, nghĩ tới lại bị ta xử lý sạch. Càng đặc biệt hơn chính là, cái người họ Bùi này bị nhốt nửa năm sau tự nhiên lại được thả ra vì vô tội.

      khí trong phòng chợt khẩn trương, Thù Thành cười tiếng, tiếp tục : “Đừng lo lắng, phải tôi tới đây để tính nợ cũ, chỉ là việc làm ăn.”

      Sắc mặt Johnny hơi hòa hoãn, hết ngạc nhiên lại nghi ngờ hỏi: “Việc làm ăn gì?”

      “Nghe mấy năm nay ma túy từ Mexico tràn vào nước Mỹ cũng ít, mua gói heroin có độ tinh khiết cao từ tay bọn họ cũng chỉ tốn 10 đô la, Johnny, buôn bán như vậy còn có cái gì để làm nữa, có nghĩ tới việc đổi nghề ?” Thù Thành lấy ra tập tài liệu đặt lên bàn, “Đây là hai mỏ khoáng sản tôi mới mua được ở Nam Phi, giúp tôi hoàn thành việc, tất cả là của .”

      Johnny khó tin nhìn , tiêu hóa hồi lâu, hỏi lại: “Việc gì?”

      Thù thành hạ giọng : “Rất đơn giản, năm đó ai muốn mạng của tôi, tôi liền muốn mạng của .”

      Johnny nhíu mày lại: “Nhưng lại ở Mỹ.”

      Trong mắt Thù Thành xẹt qua tia rét lạnh, bình tĩnh : “ sao, tới nhanh thôi.”

      ***
      Khoảng hai giờ chiều, Thù Thành trở về khách sạn.

      Buổi sáng, Liên Sơ và Khê Đình chỉ dạo lát, ăn xong bữa trưa, tại ở trong phòng chơi máy tính.

      Khê Đình nghe hiểu tiếng , Liên Sơ liền mở trang web có “Tom và Jerry”, hai người vùi ở giường vừa xem vừa cười ha hả.

      Thấy Thù Thành quay lại, Liên Sơ định chuyện, lại thấy nhìn chằm chằm, : “Khê Đình, mau về phòng ngủ trưa .”

      Cả hai chợt ngẩn người, Khê Đình nhu thuận leo xuống giường, trở lại phòng của mình.

      Liên Sơ cau mày : “ làm gì vậy…Ừmh…”

      Còn chưa xong bị tiến lên, nghiêng người chặn lại.

      ra sức vùng vẫy, giọng : “Đừng…Cửa…”

      Thù Thành thuận tay kéo dậy, tay ôm người bước ra khóa trái cửa lại, sau đó đè tường hôn xuống, tay tiếp tục ôm , tay vội vàng thoát ra chướng ngại giữa hai người, giữa bắp thịt rắn chắc của chứa dục vọng và sức mạnh như muốn nổ tung.

      thở dốc : “Sao lại vội vã như vậy…Ban ngày…A!”

      Quần lót ở dưới váy của dễ cởi, bị dứt khoát xé toạc ra. Lập tức, dục vọng cứng rắn của đột nhiên tiến vào.

      “A…A…”

      bị đẩy vào đến mức dục vọng quay cuồng, đè thấp giọng : “ điên rồi à? Vội vã như vậy?”

      hôn xuống cần cổ xinh đẹp của , khàn giọng đáp: “Liên Sơ, biết ? Bây giờ hai giờ rồi?”

      “Ừ, thế nào?”

      “Ở thành phố A cũng là hai giờ, buổi tối.”

      Liên Sơ định cười, lại bị đánh mạnh cái làm cho khoái hoạt đến run lên.

      càng thêm mãnh liệt tiến vào, sống lưng ướt đẫm mồ hôi, nhìn chằm chằm đôi mắt màu đen diễm lệ của , : “Liên Sơ, từ nay về sau, em chỉ thuộc về mình là đủ rồi.”

      ***
      Nửa đêm, tại thành phố A, Dạ Nhiên bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.

      nhìn số gọi đến, “A Minh, chuyện gì?”

      , vài địa điểm của chúng ta vừa rồi đột nhiên bị bao vây, bọn Hứa Khánh bị bắt vào, tạm thời lánh mặt trước .”

      ____________
      (33) thất niên chi dương: bảy năm là ngứa ngáy. Người ta thường dùng “thất niên chi dương” để ám chỉ giai đoạn đôi lứa nhau hoặc cặp vợ chồng kết hôn đến năm thứ 7 như là cái “dớp”. Nếu vượt qua được cái ngưỡng 7 năm coi như bách niên giai lão, hạnh phúc suốt đời.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23: Nếu là địa ngục của ngươi


      Thành phố B, chiếc thuyền hàng ở sông Lâm Giang.

      Trong khoang thuyền, Ngu Minh kể lại cặn kẽ tình huống tối qua cho Dạ Nhiên: “…Trước đó hề có chút dấu hiệu nào, ngay cả bên phía cục phòng chống ma túy cũng có tin tức. Tên tiểu tử tài ba họ Viên kia được điều đến thành phố A, bình thường đều giữ yên lặng, ngờ lập tức có thể tạo ra sóng gió lớn như vậy. Mẹ nó, mấy năm tâm huyết của chúng ta coi như là bị phá hủy hết sạch.”

      Dạ Nhiên khẽ rũ mắt trầm ngâm: “…Viên Ngạn.”

      Người này biết, trước kia chính ta là người hợp tác với Liên Sơ thanh tra và tịch thu tài sản của Long Vực, sau này lại thay thế Liên Sơ đảm nhận vị trí đội trưởng đội bốn của đội phòng chống ma túy công an thành phố Đồng. Kể từ lúc ta được điều đến thành phố A, Dạ Nhiên sắp xếp người để ý ta.

      về năng lực dĩ nhiên là Viên Ngạn cũng có, bất quá cũng phải , ta có thể ở dưới tầm mắt của thần biết quỷ hay điều tra ra được nhiều chuyện như vậy, lại tin.

      “Khẳng định có người giúp ở phía sau.” Dạ Nhiên .

      “Vậy chúng ta phái người theo dõi .

      “Ừ.”

      , làm sao bây giờ? Bọn Hứa Khánh nhất định khai ra, mặc dù những việc kia chúng ta đều để Vũ An ra mặt làm, chỉ là, sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất(34).”

      “Thi thể của Vũ An xử lý tốt chưa?”

      “Yên tâm, cảnh sát tuyệt đối tìm được.”

      “Được, vậy cứ để cho bọn họ tìm kĩ vào, tốt nhất là truy nã toàn quốc. A Minh, cậu hãy tạm thời tránh mặt chút.”

      , sao?”

      Dạ Nhiên trầm mặc hồi lâu, : “Mấy hôm trước Johnny có gọi điện cho , muốn mời qua đó bàn bạc chút chuyện, định chuyến xem thử thế nào.”

      Ngu Minh gật đầu cái: “Cũng tốt, vừa lúc tránh đầu sóng ngọn gió, bên này em trông nom.”

      “Lúc này cậu đừng ra mặt, Nhiếp Bá Khôn giúp chúng ta coi giữ địa bàn, cậu nên chú ý động tĩnh của Hàn Đông, đoán, sắp phải xuất rồi.”

      ***
      bãi biển Kaanapali, đảo Maui – Hawai.

      Liên Sơ và Khê Đình chơi trò rượt đuổi bờ cát trắng mịn giống như bạc, Liên Sơ bắt được Khê Đình thét chói tai, chôn đứng bờ cát, chỉ lộ ra cái đầu tròn trịa nho , sau đó vẽ con rùa mặt bé. Lúc bắt đầu, Khê Đình còn cười khanh khách, sau khi nhìn thấy dáng dấp của con rùa đen xấu xí như vậy nhịn được than thở muốn đứng lên. Liên Sơ cười cợt giữ lại cho phép bé chui ra khỏi cát, lớn giọng kêu: “Ông xã, nhanh lên chút, mau chụp hình cho công chúa rùa này.”

      Kết quả chụp được tấm “Công chúa mang mặt nạ rùa”.

      Khê Đình giận đến mức vốc từng vốc cát đuổi theo ném Liên Sơ, Liên Sơ trốn đông trốn tay, kết quả lớn cùng nhau chạy xuống dòng nước biển màu xanh lam trong suốt óng ánh như là bảo thạch.

      Xa xa, nhìn thấy màn này, Thù Thành khỏi mỉm cười.

      Đúng lúc này, điện thoại di động của lại vang lên. nhìn số gọi tới, nhận cuộc gọi, thấp giọng : “Thế nào?”

      Bên kia điện thoại truyền đến giọng của Johnny: “Tối nay động thủ, cứ yên tâm, có đường chạy thoát.”

      Từ xa, Liên Sơ đứng giữa biển vẫy tay về phía mỉm cười, nụ cười tinh khiết và trong trẻo giống như nước mặt biển ở đây. cũng khẽ mỉ cười, bình tĩnh mở miệng: “Sống phải thấy người chết phải thấy xác.”

      ***
      Thù Thành cúp điện thoại, tâm trạng hơi lưỡng lự, chuyện này chỉ có tự tay làm mới có thể yên tâm, nhưng tại lại có lý do gì có thể bỏ lại Liên Sơ ở chỗ này cả đêm. quá thông minh, lập tức nảy sinh nghi vấn.

      Nếu dẫn đến Mỹ, hành động chắc chắn dễ dàng hơn, nhưng mà, thời điểm mấu chốt này, nếu cứ để ở lại thành phố A mình lại thấy bất an hơn, rất khó đảm bảo Dạ Nhiên bởi vì chó cùng rứt dậu mà làm ra chuyện gì.

      Cân nhắc trước sau, chỉ có thể chọn lựa như vậy.

      Dạ Nhiên đơn độc đến đây mà hề phòng bị, lúc trước quả cũng chịu trọng thương, mặc dù tình trạng của bây giờ phải là phế nhân giống như Liên Sơ vẫn nghĩ, nhưng chắc chắn bị ảnh hưởng rất nhiều. phải làm đến mức có cách nào chạy thoát được.

      ***
      Ngày hôm sau, nửa đêm, mấy chiếc xe hơi chạy đường quốc lộ hẻo lánh ven bờ biển.

      xe, Johnny hưng phấn giới thiệu với Dạ Nhiên: “Sắp tới rồi, nhìn thấy chỗ đó ? Cái chỗ màu đen ấy? Chỗ đó cách xa chỗ này khoảng 70 hải lý.”

      Johnny mua hòn đảo ở chỗ này, sau đó bí mật xây xưởng sản xuất ma túy ở đảo. ta cho Dạ Nhiên biết xưởng sản xuất của nghiên cứu ra loại “đồ chơi mới”, tính năng vượt xa các loại ma túy tổng hợp và Katemine(35) giờ.

      cứ chờ rồi biết, là đồ tốt tuyệt đỉnh, nó giúp chúng ta giàu to! Làm cho bọn người Mexico đáng chết kia cũng gặp quỷ !”

      Dạ Nhiên khẽ mỉm cười, lên tiếng.

      Chẳng bao lâu, cuối cùng cũng đến bờ biển, bên bờ đậu chiếc du thuyền, ánh mắt Johnny lộ vẻ ám hiểm, vẻ mặt tươi cười : “Được lắm, chúng ta lên thuyền thôi.”

      Dạ Nhiên gật gật đầu, cùng bước xuống xe.

      nhóm mười mấy người bước nhanh về phía chiếc du thuyền.

      Dạ Nhiên chợt rút súng ra, nhắm ngay cái ót của người trước mặt bắn phát, não văng khắp nơi. Trong lúc mọi người còn kinh ngạc, Dạ Nhiên nhanh chóng đoạt lấy chìa khóa xe từ chỗ người kia.

      Mọi người giơ súng lên đồng loạt bắn trả, Dạ Nhiên vừa đánh vừa lui, sườn phải đột nhiên đau nhói, bị đạn xuyên qua, khẽ cong thắt lưng lùi lại vào trong xe.

      Mấy chiếc xe hơi từ đường quốc lộ ven biển đuổi tới kịp, bên tai liên tục truyền đến tiếng đạn bắn vào sườn xe. khẽ gập thắt lưng, máu chảy ra ngoài, trong đầu óc lạnh lẽo của lên cái tên: Bùi Thù Thành.

      Kế hoạch này của Johnny vốn dĩ rất hoàn mỹ, chỉ là ánh mắt của lại bán đứng mà thôi. Càng đến gần bờ biển, ánh mắt của càng hưng phấn ___ đó là loại hưng phấn vì khát máu.

      Dạ Nhiên suy nghĩ nửa ngày rốt cuộc cũng nghĩ ra tại sao lại muốn đối phó mình: tuần trước Bùi Thù Thành dẫn theo Liên Sơ chạy tới Mỹ, bốn ngày trước Johnny gọi điện mời mình tới Mỹ “ chuyện làm ăn”, sau đó ngày, chính là ba ngày trước, bên thành phố A lại gặp phải chuyện may, còn mình chạy trốn. Người đứng sau Viên Ngạn cũng chính là , đây là cái bẫy liên hoàn được bố trí rất tỉ mỉ, mục đích là dẫn mình từng bước từng bước chui vào trong rọ.

      “Bụp” tiếng, là tiếng bánh xe bị bể truyền đến từ sau lưng.

      --- -------- Còn tiếp --- --------

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23 (tiếp)

      Con thuyền nhàng lắc lư, Liên Sơ đứng lặng trước mũi thuyền ngắm nhìn biển rộng, thế giới ban ngày chói lọi từ từ chuyển màu xanh lam giờ phút này biến thành màu đen, u ám, lại giống như tản ra loại mê hoặc khiến người ta sợ hãi.

      Có người tiến lại ôm chặt từ phía sau, nhàng nghiêng người dựa vào lồng ngực rộng rãi mà ấm áp của .

      “Sao em lại có vẻ mất hứng như vậy? Trước kia phải em cũng thích được ra biển sao?” giọng hỏi.

      có gì”, cười gượng, “Đây là lần đầu tiên sau năm năm em mới lại bước lên thuyền.”

      Từ lúc tự mình thoát khỏi chiếc thuyền kia, năm năm qua, chưa từng bước lên boong thuyền thêm lần nào nữa.

      Đêm hôm ấy, ánh trăng tựa như băng, dòng sông xanh như lụa, chiếc thuyền lá bị hư, quả nhiên là lạnh.

      hơi rụt đầu về phía sau chút, “Thù Thành, ôm chặt em, hơi lạnh.

      ***
      Chiếc xe lao nhanh ra khỏi đường quốc lộ ven biển, chiếc xe phía sau cũng bám chặt lao tới, trước mắt là đoạn sườn núi trơ trọi và bãi đá ngầm lởm chởm, cuối cùng là biển rộng mênh mông.

      Sắp tới đường cùng.

      Tình cảnh này nghĩ lại quả giống như từng quen biết ___

      Liên Sơ lái chiếc Fukang cà tàng lao nhanh đường lớn của đoạn sườn núi trơ trọi, chiếc xe việt dã ở phía sau càng đuổi càng gần. ngồi ở ghế lái phụ kế bên chần chừ tính toán: bây giờ nên giữ ấy lại hay là nhìn tiếp xem ấy rốt cuộc có thể làm ầm ĩ đến bước nào?

      Tâm trạng của cực kỳ vui vẻ, nhìn bên sườn mặt của chằm chằm, vẫn là đường cong thanh tú mềm mại, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng…Còn có dáng vẻ nghiêm nghị bất khả xâm phạm ấy.

      Nghĩ tới bữa ăn thịnh soạn sắp tới, bụng dưới của lại nhịn được nổi lên cảm giác cực kỳ khó chịu, khô nóng và căng chặt khác thường. Đợi , để xem lúc ấy nằm ở dưới thân bị mình hung hăng đâm thẳng có bộ dáng gì.

      Có phải vẫn lạnh lùng như vậy? Cứng cỏi

      như vậy? Đẹp đẽ như vậy ?

      Đột nhiên, thấy nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó nghiêng đầu nhìn phía bên ngoài cửa xe lát, gương mặt nghiêm túc lạnh lùng lộ ra tia quả quyết mãnh liệt, đột ngột đánh tay lái, xe lập tức trượt ra khỏi đường lớn, dọc theo sườn núi trơ trọi nghiêng gần 50 độ lao thẳng xuống dưới.

      nhìn trân trối, lạnh lùng mở miệng: “ điên rồi à?!”

      tiếp tục làm mặt lạnh, cắn răng : “Vịn chắc vào!”

      Mẹ nó, dáng vẻ của lúc đó mẹ nó khiến cho người ta muốn phát hỏa, cả đời này cũng chưa từng nổi giận đến như vậy.

      Dạ Nhiên khỏi bật cười, đột nhiên dùng sức đạp chân ga tới mức tột cùng. Xe bay ra khỏi đường quốc lộ ven biển, vượt qua sườn núi và bãi đá ngầm, sau tiếng “Bùm” lớn lao thẳng xuống biển.

      Trong phút chốc, nước từ bốn phương tám hướng ùn ùn ập xuống, lồng ngực và huyệt thái dương lập tức như muốn nổ tung, toàn thân đau nhức đến nỗi còn chút sức lực nào nữa.

      Ngực bị nghẹt thở đến mức khó chịu, cổ họng giống như bị thít chặt lại, nhịp tim bắt đầu đập loạn… biết, sắp chết rồi.

      người như mà chết thế nào? nghi ngờ chút nào, sau đó chính là địa ngục.

      từng, cũng sắp tới gần với tử vong.

      Hôm đó, con đường núi gập ghềnh, cõng về phía trước, sắc trời ngày càng đen, con đường dài như vô tận.

      dần dần chịu nổi, hàm hồ câu: “Nơi này chắc có cái hang động.”

      “Cái gì?” nghe .

      “Trong tiểu thuyết võ hiệp, nơi này cũng có cái hang động để chúng ta trú lại chữa thương.”

      “…”

      Sau lúc nghe được tiếng động của , nhịn được gọi tiếng: “Liên Sơ”.

      “…Hả?”

      muốn cứ như vậy mà ngủ mất chứ? chút chuyện gì .”

      mở mắt, cố gắng nghĩ, “ biết Bùi Thù Thành chứ? Chính là chồng của tôi ấy.”

      “Biết.”

      “Nếu như tôi chết rồi… nhắn lại với ấy, chỉ cần vì tôi mà giữ đạo hiếu ba năm là được, như vậy tôi trách ấy…” lát sau, lại giọng : “Được rồi, năm là được.”

      trầm mặc lúc, hỏi: “Chỉ có như vậy? bắt cái bọn buôn bán ma túy lại? Cũng tóm mấy gã hại chết lại?”

      Liên Sơ im lặng gì, lát sau, cảm giác được hơi khẽ cười, nhưng biết là khóc.

      “Sao vậy?”

      “Nhớ tới truyện cười nghe được trước kia”, gắng sức giữ vững tinh thần : “ từng nghe đời này có địa ngục chưa?”

      “Nghe .”

      “Tôi chưa từng làm qua chuyện xấu, dù có chết cũng phải xuống địa ngục. Nhưng mà, tôi muốn được ở đó, tôi muốn xin vị quan cai quản địa ngục cho phép tôi chịu phạt ở đó để đợi mấy kẻ buôn bán ma túy.”

      “Chờ đưa bọn họ xuống chảo dầu (36)?”

      “Vậy coi như là , tôi muốn tạo ba cái phòng xử phạt, để bọn chúng tự chọn phòng. Căn thứ nhất tôi bày vạc dầu chờ sẵn bọn họ; căn thứ hai đem bọn họ buộc lại, dùng dao găm bị gỉ từ từ cắt thịt da; căn thứ ba cái ao phân, độ sâu đến thắt lưng, tôi bắt bọn họ đứng ở trong đó vừa uống trà vừa ăn cơm.”

      “E hèm, bọn họ nhất định chọn phòng thứ ba.”

      “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy.” Trong giọng yếu ớt của lộ ra tia hưng phấn, “Ha ha, chờ bọn họ bước vào, tôi cho bọn họ biết: các vị, bữa trưa hết giờ rồi, bây giờ, xin các vị giữ vững tư thế chổng ngược.”

      Bước chân của hơi khựng lại.

      Qua hồi lâu, : “Kỳ Liên Sơ, quá ghê tởm rồi.”

      Nếu như, giờ phút này có chờ sẵn ở địa ngục, biết, bất luận thế nào cũng thể chọn phòng thứ ba… chợt bung hết phần khí lực cuối cùng mà dành dụm được, nhún người nhảy lên, phá cửa xe rồi nhảy thẳng ra ngoài.

      _______________

      (34) sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: sợ 1 vạn, chỉ sợ phần vạn. Đây là câu thành ngữ của TQ, “nhất vạn” chỉ việc gì đó có khả năng xảy ra cao hoặc nhiều lần, “vạn nhất” nghĩa là lỡ như, chẳng may. Câu này có ý nghĩ nhắc nhở người ta phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc hay hoặc là khó lường trước được xảy ra.

      (35) Katamine: Với liều lượng ít và sử dụng hợp pháp, Katamine là loại thuốc gây mê nhanh chóng được sử dụng trong phẫu thuật dành cho người và động vật. Nhưng với liều lượng cao, nó có thể gây ra ngộ độc và gây ảo giác giống như loại ma túy khác như heroin, thuốc lắc, cocaine… nay, nó được liệt vào danh sách trong những loại ma túy bị cấm sử dụng (trừ khi được chỉ định trong y học).

      (36) Vạc dầu: Đây là loại hình phạt thời phong kiến, người ta đun nóng cái chảo dầu, khi nó sôi thả người có tội vào. Nó còn được coi là hình phạt được sử dụng để trừng phạt những kẻ có tội bị chết và bị đày xuống địa ngục.
      Last edited by a moderator: 3/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Rơi xuống

      Thù Thành cúp điện thoại, trầm mặc hồi lâu.

      Mặc dù trong điện thoại Johnny lặp lặp lại đảm bảo với rằng Dạ Nhiên tuyệt đối thể sống sót được, thế nhưng vẫn cảm thấy chuyện này chỉ e thể thuận lợi như vậy.

      Sau khi James biết được tình huốn, giận dữ mắng: “Đem mọi việc biến thành như vậy lại còn dám đòi tiền, đừng cho nửa phân, để tôi chuyện với .”

      Thù Thành thản nhiên : “Đương nhiên phải cho , còn đặc biệt thay chuẩn bị.”

      Johnny rạo rực chạy đến Nam Phi tiếp nhận khu mỏ, chẳng lâu sau liền xảy ra xung đột kịch liệt với mấy người khai thác quặng trái phép của địa phương, cuộc bắn nhau khiến nhiều người mất mạng, trong đó có cả Johnny.

      “Thù Thành, mau ra đây nhìn thử này!” Liên Sơ đứng ở ngoài cửa hô.

      Thù Thành đáp lại tiếng, thuận tay đóng lại trang web ở máy tính.

      Trong sân nhà, Liên Sơ đôi ủng thấm nước đứng bậc thềm ở cạnh hồ cá mới xây: “Tới xem con cá em vừa mới câu được này, cá mè, là cá mè đấy.”

      Thù Thành lập tức chạy tới cầm lấy chiếc vợt ở bờ hồ, vốc cái, con cá mè bộ dạng uy mãnh, vây như vương miện tự do bơi lội bị vớt lên. đứng dậy trừng : “Em biết cá mè ăn thịt à? Thả nó xuống hồ là muốn để nó ăn hết mấy con cá ngọc trai Mexico mà vừa mới thả xuống hả?”

      Liên Sơ sững sờ hỏi: “A? Vậy làm thế nào bây giờ?”

      Thù Thành do dự nhìn con cá mè béo ụ nằm trong chiếc vợt màu xám lát, quyết định: “Cái này…Dĩ nhiên chỉ có thể hầm cách thủy cho em dùng trong bữa tối rồi.”

      Ba tháng trôi qua, mọi thứ vẫn tốt đẹp mà bình lặng.

      ***
      Tại phòng họp công ty Sở Thịnh.

      Sau khi báo cáo xong những nhiệm vụ trong thời gian sắp tới, Tống Ca : “…Quyền khai thác mỏ quặng ở dãy núi phía Tây của chúng ta cuối năm là hết hạn. Sắp tới, thành phố kêu gọi các nhà đầu tư đấu giá quyền khai thác mỏ quặng, tôi hỏi thăm được chút, đăng ký tham gia cạnh tranh lần này ngoài công ty chúng ta còn có Tương Nguyên, Nhạc Hâm, Đạt Thành, Đỉnh Việt…”

      Thù Thành nhìn tài liệu trong tay lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra tia khác thường: “Đỉnh Việt?”

      “Đúng vậy, công ty này là công ty bất động sản mới, trụ sở đặt tại thành phố A, trước đây chưa từng có hoạt động liên quan đến việc khai thác mỏ nên có thể ngài chưa từng nghe . Bất quá, tôi cho rằng nó là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của chúng ta, tôi chuẩn bị sẵn chút tài liệu cụ thể, đợi lát nữa gửi cho ngài xem.”

      Thù Thành khẽ gật đầu: “Được”.

      ***
      Tại Mạc Hồ, khu biệt thự của Nhiếp Bá Khôn.

      Nhiếp Bá Khôn vào thư phòng, Dạ Nhiên và Ngu Minh trò chuyện với nhau cũng ngừng lại, Dạ Nhiên mỉm cười chào hỏi: “Cha”.

      Đóng cửa ở nhà tu dưỡng mấy tháng nay, làn da của lại càng tốt, trắng đến nỗi nhìn thấy tia huyết khí nào, chỉ có đôi mày đen nhánh và sống mũi cao thẳng mới làm cho dáng vẻ khí của được lộ ra.

      Nhiếp Bá Khôn thầm thở dài: dáng dấp của đứa bé này giống mình tí nào, ngược lại giống mẹ của nó thôi, chỉ là, tính cách ngoan độc kia ngược lại rất giống, vừa giống mình lại giống người phụ nữ kia. Rốt cuộc người phụ nữ kia có tướng mạo thế nào? Thoáng cái ba mươi năm, thế nhưng nhất thời mình lại nhớ được. Lúc trước, khi người phụ nữ ấy bỏ còn dứt khoát đến mức ngay cả tấm hình cũng để lại.

      Dạ Nhiên thấy ông ta nhìn mình chằm chằm cũng hơi hoảng hốt, lại gọi tiếng: “Cha”.

      Nhiếp Bá Khôn hồi phục tinh thần lại : “A Thành, hôm nay thân thể của con thế nào?”

      Mỗi lần nghe đến cách gọi này, Dạ Nhiên vẫn cảm thấy buồn nôn, nhưng mặt vẫn sáng lạn cười : “Gần như khôi phục hoàn toàn rồi.”

      Nhiếp Bá Khôn cau mày: “ thể khinh thường được, con bị thương đến nội tạng, nếu điều dưỡng cho tốt để lại di chứng cả đời.”

      xong, ánh mắt của ông ta trở nên ngoan độc, nghiến răng : “Cái tên họ Bùi kia cư nhiêm dám giở thủ đoạn, lão tử để chết cách tử tế được.”

      Dạ Nhiên khuyên nhủ: “Chuyện này cứ từ từ thôi, vội. Cha, cha với bọn Lý Dũng chớ có hành động thiếu suy nghĩ. Họ Bùi kia phải là người chỉ cần thuê mấy kẻ lưu manh phục kích là có thể giết được.”

      Nhiếp Bá Khôn sững sờ: “Vậy con phải làm thế nào?”

      “Muốn đối phó người phải động từ gốc rễ của động lên, gốc rễ của Bùi Thù Thành chính là khu mỏ quặng.”

      “Việc này con cứ yên tâm, Đỉnh Việt tham gia đấu thầu, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, cha nhất định lấy được quyền khai thác mỏ quặng ở dãy núi đó.”

      Dạ Nhiên chậm rãi lắc đầu: “Tài chính của Sở Thịnh rất hùng hậu, danh tiếng ở thành phố Đồng cũng cực tốt, hơn nữa, mối quan hệ cá nhân giữa Bùi Thù Thành với gia đình của thị trưởng Lâm cũng cạn, chúng ta liều mạng cũng có phần thắng.”

      “Vây con nghĩ phải làm thế nào?”

      Dạ Nhiên mỉm cười cách thâm thúy: “ có chỗ nào dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn hơn ở dưới mỏ quặng, nếu coi trọng nó như vậy, đó chính là nơi tốt nhất để chôn . cũng phải lại, mặc dù có thể tránh được kiếp nạn này, nhưng nếu công ty xảy ra cố về an toàn, chắc chắn bị thiệt hại.”

      ***
      Ngày 30 tháng 9, trời mưa to. Thù Thành dẫn theo đoàn người tiến vào khu vực khai thác mỏ quặng để tiến hành kiểm tra an toàn.

      Kể từ khi thành lập công ty Sở Thịnh, Thù Thành cực kỳ coi trọng vấn đề an toàn. Thông thường, các cuộc kiểm tra an toàn và nghiệp vụ an toàn mỗi ngày đều được thực rất quy củ. Sau này, mặc dù trụ sở chuyển đến thành phố A, vẫn định kỳ hoặc định kỳ quay trở về khu mỏ quặng để kiểm tra an toàn.

      Mấy hôm nay trời liên tục mưa to nên rất dễ xảy ra cố thấm nước ở dưới tầng hầm. dặn dò Tống Ca phải tiến hành kiểm tra an toàn cách toàn diện, sau đó lại yên lòng, đành phải tới đây tự mình xem xét.

      Khi kiểm tra đến đường hầm số 1458 phía nam phát ở chỗ trũng có nước đọng hơn nữa lượng nước ngày càng gia tăng, sắc mặt của quản đốc Nhạc khẽ biến đổi: “Đây là chuyện gì xảy ra? Ngày hôm qua kiểm tra rồi mà?”

      Thù Thành quyết định rất nhanh: “Trước tiên mọi người rút lui đến đường hầm số 1456 còn khô để quan sát, Nhạc Quốc Hưng, sắp xếp người đến tận nơi tiến hành kiểm tra lại.”

      Mười lăm phút sau căn bản xác định được có kẽ nứt ở vùng lân cận, nước sông thẩm thấu qua kẽ nứt ngấm vào tầng hầm.

      Thù Thành lập tức thông báo cho tất cả nhân viên làm việc dưới hầm rút lui khỏi trường. Trong tầng hầm thoáng chốc ầm ĩ, nhân viên bắt đầu lần lượt rút lui.

      Quản lý Ngô cùng : “Tổng giám đốc Bùi, quản lý Tống, hai người cũng mau .”

      Sắc mặt Thù Thành nghiêm nghị : “Để công nhân trước.”

      Quản lý Ngô khỏi khó xử nhìn Tống Ca: “Quản lý Tống, xem chuyện này…”

      Tống Ca lạnh lùng đáp: “Quản lý Ngô, ông cũng lên trước , còn phải chru trì công việc mặt đất nữa. sớm kiểm tra để phát ra tình huống nguy hiểm là trách nhiệm của tôi, tôi thể nào lên trước.”

      Quản lý Ngô do dự chốc lát, thở dài, theo cả đội vào thang máy của tầng hầm.

      May mắn là, việc bị thấm nước lần này được phát rất kịp thời, trước khi nước bị thấm diện rộng toàn bộ nhân viên rút khỏi rất an toàn.

      Cả tầng hầm số 2 còn nhân viên nào ở lại, Tống Ca bật bộ đàm hỏi thắm: “Quản đốc Nhạc, tình huống ở bên kia thế nào?”

      Quản đốc Nhạc Quốc Hưng trả trời qua bộ đàm: Quản lý Tống, người bên này rút lui toàn bộ rồi.”

      Tống Ca đáp lại: “Tốt”.

      quay đầu lại với Bùi Thù Thành: “Tổng giám đốc Bùi, chúng ta cũng lên thôi.”

      Thù Thành gật đầu cái, bước vào thang máy bỏ trống của tầng hầm, Tống Ca cũng bước vào ngay sau đó.

      Thang máy từ từ lên khỏi tầng hầm tĩnh mịch, dây kéo phát ra tiếng động kẽo cà kẽo kẹt, từ từ lên được nửa, đột nhiên bắt đầu xuống.

      Thù Thành đột nhiên biến sắc, đè nút điều khiển ở bên cạnh cửa, có động tĩnh gì. Tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, Tống Ca hoảng sợ ngồi xổm mặt đất thét lên.

      Thù Thành lạnh lùng quát: “Đứng lên! Nắm chặt thanh an toàn!”

      nghe được gì, chỉ ôm đầu quỳ rạp mặt đất ngừng hoảng sợ thét chói tai. Tư thế này của chỉ khiến cho trọng tâm vững, cả người té xuống gãy xương mà chết.

      Sắc mặt Thù Thành chợt xanh mét, dứt khoát xốc lên, sau đó để dựa vào thanh an toàn, quát: “Năm chặt tay vào, hít thở, đầu gối cong lại, hai chân kiễng lên.”

      Đồng thời bản thân cũng tận lực làm tốt tư thế bảo vệ.

      Tống Ca mờ mịt làm theo, Thù Thành mới thở phào nhõm, thang máy kêu “Rầm” tiếng ngừng lại.

      ***
      Liên Sơ chủ trì hội nghị thường kỳ, thư ký bước vào : “Tổng giám đốc Kỳ, điện thoại của chị.”

      Liên Sơ nhận lấy điện thoại, mới nghe được câu, sắc mặt lập tức tái nhợt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :