1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoán xem, anh yêu em nhiều bao nhiêu - Phong Diệp Lưu Đan (c52-hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: Đêm nguy hiểm (hạ)


      Đầu óc Liên Sơ “Oanh” tiếng đột nhiên trống rỗng, đợi đến khi kịp phản ứng lại liền cảm giác được nụ hôn tham lam trằn trọc ở môi mình, máu nóng trong người cũng nổi lên. lập tức dùng hết sức lực đẩy ra, hai người gắt gao đối mặt giây, hung hăng nhìn thẳng vào chòng chọc, sắc mặt cũng tái nhợt đến kinh người. Liên Sơ nhanh chóng xoay người mở cửa nhảy xuống xe.

      Lâm Trí rất nhanh đuổi kịp , kéo lại từ phía sau, sau đó ép dựa vào thân xe, lấn người tới, thân thể nam tính sít sao dán chặt .

      Liên Sơ dùng sức tát bạt tai, nghiến răng : “Lâm Trí, con mẹ nó vậy là có ý gì?”

      Trong nháy mắt khí trở nên cứng lại, buông ra, trong mắt xẹt qua tia bối rối, tàn nhẫn, “Kỳ Liên Sơ, con mẹ nó còn giả bộ thánh nữ cái gì?!”

      Liên Sơ đẩy ra, câu nào thẳng về phía trước.

      ở phía sau châm chọc câu: “Nhìn thấy dáng vẻ này của , ai biết còn tưởng là liệt nữ trinh tiết.”

      Liên Sơ quay đầu lại, “Vậy muốn làm gì? Thử xem có phải tôi là dâm phụ giống như nghĩ ?”

      “Chẳng lẽ còn phải?”

      “Đúng thế nào? Đừng quên tôi là vợ người bạn tốt nhất của .”

      Vẻ mặt Lâm Trí đột nhiên cứng ngắc, lát sau lại thành xấu hổ, sau đó giận dữ quát: “ còn dám nhắc tới cậu ta? vẫn còn mặt mũi ở chung chỗ với Thù Thành!”

      Liên Sơ lạnh lùng đáp: “Chuyện này khiến phải quan tâm.”

      Lâm Trí cười nhạo : “Đúng vậy, có bản lĩnh, có thể đem đàn ông đùa giỡn vòng vòng, điểm này tôi phục , bất quá tôi càng phục có thể phản bội Thù Thành, nếu là con người ai làm chuyện như được.”

      Liên Sơ mặt hơi biến sắc, sắc mặt tái .

      Lâm Trí lại tiếp tục: “ phải biết cậu ấy đối với thế nào? Vì để cho và mẹ có được cuộc sống tốt hơn, cậu ấy bỏ qua nghiệp chạy làm ăn, kiếm được chút tiền, lại cho là tiền dễ kiếm sao? có biết để lấy được đơn hàng phải bỏ ra bao nhiêu phần công sức? Phải nịnh bợ lấy lòng bao nhiêu kẻ mà cậu ấy vốn dĩ xem thương nhất? Thù Thành vốn là người rất cao ngạo, nhưng lúc theo tôi, những việc mà người làm ăn nên làm cậu ấy cũng làm rồi, chỉ trừ việc – cậu ấy tuyệt đối làm chuyện có lỗi với , cái chuyện gặp dịp chơi ấy cậu ấy cũng làm.

      Còn làm được gì nào?Lúc ấy bị ngồi tù ở Mỹ, lại hồng hạnh xuất tường, tòa án chuẩn bị tuyên bố lại chạy theo trai. có biết tại sao cậu ấy có thể ra khỏi nhà lao sớm như vậy ? có biết cậu ấy chịu bao nhiêu nguy hiểm? Nghe chạy về thành phố Đồng làm cảnh sát, cậu ấy vì muốn sớm được ra ngoài để bảo vệ mua chuộc luật sư đe dọa nhân chứng.”

      Liên Sơ đột nhiên lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, “, chuyện này thể nào.”

      Lâm Trí nghiến răng cười lạnh : “ cũng cảm thấy thể nào phải ? Bùi Thù Thanh ấy mà, tôi sống hơn 30 năm rồi nhưng chưa từng thấy ai chính trực và nguyên tắc được như cậu ta, kết quả chỉ vì mà cậu ấy từ bỏ tất cả. Nếu như chuyện này bị tòa án lật ra, có lẽ cả đời này cậu ấy chỉ có thể sống trong ngục giam của Mỹ.

      Hừ, kết quả đâu? Kết quả cậu ấy chịu đựng trăm cay nghìn đắng để được trở lại bên cạnh lại đổi lấy bị hoàn toàn phản bội.”

      Cả người Liên Sơ run rẩy gần như đứng nổi nữa.

      Thù Thành, Thù Thành…Cái tên này khiến cho nước mắt của lại rớt xuống như mưa.

      Ánh mắt Lâm

      Trí nhìn đầy phức tạp, chậm rãi : “Kỳ Liên Sơ, nếu còn chút lương tâm, hãy thu xếp tốt . Hoặc là triệt để rời khỏi Thù Thành, còn hãy toàn tâm toàn ý sống cùng cậu ấy đến hết đời, đừng cấu kết với gã đàn ông kia làm tổn thương trái tim của cậu ấy nữa.”

      Liên Sơ ngẩng đầu hỏi: “ cái gì?”

      Nét mặt Lâm Trí lên nụ cười giễu cợt: “Tôi phải hiểu? Kỳ Liên Sơ, đừng tiếp tục chơi trò đó nữa, nếu cậu ấy thực bị chơi đùa đến điên rồi.”

      Trong chớp mắt, tất cả đều được sáng tỏ ____

      ra Thù Thành tìm được Dạ Nhiên từ sớm. Ngày hôm đó, lúc tìm gặp Dạ Nhiên, đợi sẵn ở gần đó.

      Ngày đó, lúc nhìn thấy xuất ở đó có tâm trạng gì?

      nhớ tới ánh mắt chịu đựng kiềm chế của mấy ngày qua, nhớ tới ánh mắt nóng như lửa đốt … Liên Sơ cố gắng hít hơi, kiên cường hỏi: “Hôm nay sao? mấy muốn làm gì?”

      Lâm Trí nhìn lúc lâu, chậm rãi lắc đầu: “Tôi biết, trời mới biết cậu ấy làm là chuyện gì?”

      Liên Sơ đột nhiên nhắm mắt lại, lúc sau, mở ra, nhanh chóng chạy tới đầu đường ngăn chiếc xe taxi lại rồi mất.

      Lâm Trí lẳng lặng nhìn bóng xe biến mất, đứng nguyên tại chỗ lâu, sau đó chậm rãi trở lại chiếc xe của mình.

      ***

      muốn đến chỗ nào?” Tài xế taxi hỏi.

      “Đường Vĩnh Thanh.” Liên Sơ đáp lại.

      lấy điện thoại di động ra, khẽ cắn răng, gọi cho Thù Thành, trống ngực đập liên hồi… Quả nhiên là gọi được.

      Trong nháy mắt, gần như muốn điên rồi. Thù Thành, làm chuyện kia?!

      Lát sau, lại cầm điện thoại di động lên, tìm số của Dạ Nhiên, gọi tới.

      ***

      Bên ngoài truyền đến loạt tiếng đánh nhau ầm ĩ, sau đó là tiếng thủy tinh vỡ, còn có người mắng: “Gặp quỷ! chạy ra ngoài rồi! Mau đuổi theo!”

      Sau đó là trận tiếng bước chân dồn dập.

      Trong đêm tối, Khê Đình nhịn được phát run, dùng sức siết chặt điện thoại di động trong tay, 20 phút, được 20 phút chưa?

      Chiếc di động Dạ Nhiên để lại cho Khê Đình chỉ có số điện thoại liên lạc duy nhất: Liên Sơ. Chẳng qua là, chưa từng chủ động gọi tới.

      Đột nhiên, chiếc điện thoại im lặng ba năm lại vang lên.

      Người áo đen cuối cùng chạy ra cửa đột nhiên quay đầu lại.

      ***

      Hẻm phía sau của quán cà phê, Khê Đình ra sức chạy, hét vào chiếc điện thoại nắm ở trong tay: “Dì Liên Sơ ____”

      Di động tay đột nhiên bị chưởng đá bay, rớt xuống mặt đất vỡ thành nhiều mảnh . Chính bé cũng bị kéo lại lảo đảo cái thiếu chút nữa ngã nhào, vừa quay đầu lại thấy bóng đen tiến lại ép chặt mình. định thét lên liền bị người đó dùng tay kẹp vào cổ xách lên khỏi mặt đất, bé liều mạng đá chân giãy giụa, sau đó dần dần thở nổi.

      Chợt từ sau lưng bóng đen lại xuất bóng người cao lớn, vừa vung tay, người đàn ông xách bé lên như tờ giấy kia bị ngã nhào xuống đất, bé cũng “phịch” tiếng bị ném xuống mặt đất. Bóng người kia bước tới gần, là người đàn ông cao lớn, ta ấn xuống cổ của bé, trầm giọng : “ có việc gì.”

      Trái tim bé chợt buông lỏng, thấy hoa mắt rồi bị ngất .

      ***

      Liên Sơ dùng tốc độ nhanh nhất tới được quán cà phê, hiển nhiên có người vào trước. Cửa hàng ở lầu , phòng ngủ ở lầu hai, mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là dấu vết của trận đánh nhau, còn có vài nơi là dấu đạn bắn.

      Chỉ là, từ xuống dưới bóng người.

      nghĩ tới tiếng thét chói tai đầy thê lương của Khê Đình vừa nãy, trong lòng đột nhiên rối loạn thành đoàn.

      nhảy ra từ cửa sổ bể tan tành, chạy dọc theo con hẻm ở sau nhà.

      Đột nhiên, bóng dáng cao lớn bước lại từ đối diện.

      Chậm rãi đến gần.

      Đó là người đàn ông cao lớn, vai còn vác bị hôn mê.

      “Thù Thành…”

      lời, ánh mắt dừng lại người , nét mặt đổi, ánh mắt như hố sâu lạnh lẽo.

      xem xét vết thương mặt Khê Đình, lại nhìn xuống Thù Thành, trong lồng ngực bị ngạt thở như muốn nổ tung lên, cổ họng khó khăn lắm mới phát ra được giọng khàn khàn: “ xử lý thế nào?”

      vẫn im lặng gì, cổ áp lực rét lạnh, tàn độc phát ra bốn phía.

      … Giết rồi?”

      Giọng của trầm thấp: “Phải thế nào?”

      Liên Sơ sụp đổ quỳ rạp dưới đất: “Tại sao tại sao tại sao? Bùi Thù Thành, khốn kiếp!! Sao phải vì em mà giết người. còn chê em nợ chưa đủ nhiều có phải ? còn chê cuộc sống của em trải qua chưa đủ khổ phải ? muốn cái mạng này của em phải ? cứ lấy là được rồi! Khốn kiếp, khốn kiếp, sao phải làm như vậy? Em , em , cái này còn chưa đủ sao? lại nhất định phải dùng máu của người kia mới rửa được oán hận ở trong lòng.”
      Last edited by a moderator: 8/12/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: hận em chuyện



      Trong mắt Thù Thành nổi bão, qua hồi lâu, đanh giọng : “Liên Sơ, đứng lên!”

      ngẩng đầu nhìn , trong mắt chưa đầy vẻ quật cường, tuyệt vọng và bất đắc dĩ, “Làm thế nào bây giờ? Nên làm thế nào bây giờ?”

      “Đứng dậy, đến chỗ .”

      vẫn nhúc nhích: “ , để em xử lý chuyện còn lại.”

      Nét mặt Thù Thành khẽ động, ánh mắt bình tĩnh nhìn sắc mặt lộ vẻ sầu thảm của , sau lúc lâu, : “ rất muốn giết ta, nhưng lần này phải .”

      “Cái gì?” Ánh mắt Liên Sơ đột nhiên sáng lên.

      vẫn cho người giám thị , kết quả lại phát số người muốn lấy mạng cũng ít. Vừa rồi trốn ra từ cửa sau, chẳng qua là, tại có bị người ta đuổi kịp cũng thể chính xác.”

      Liên Sơ từ mặt đất nhảy dựng lên, chạy tới bắt lấy cánh tay : “Có ?”

      Thù Thành nhìn đôi mắt sáng ngời đầy cố chấp của , mặt có biểu cảm gì : “Cái người này, em vui mừng cái gì? Vì giết người? Hay là chưa chết?”

      ôm cổ , vừa như muốn khóc vừa bật cười: “Khốn kiếp khốn kiếp, làm em sợ muốn chết!”

      “Làm sao bây giờ? Có muốn xem thử chút xem còn sống hay chết ?”

      Liên Sơ ngớ ra, trầm mặc hồi lâu, giọng : “Thôi, mỗi người đều có số mệnh của mình.” nhìn sang Khê Đình trong ngực , “Chúng đưa Khê Đình bệnh viện trước .”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

      Đến lúc này, khóe môi nghiêm nghị lạnh lùng của Thù Thành mới khẽ cong lên. chuyện, xoay người về phía đầu ngõ.

      Liên Sơ giật mình, chạy theo phía sau . Lúc chuẩn bị rời khỏi con hẻm, bước chân của dừng lại, nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn, con ngỏ hẹp dài, sâu thẳm giống như có điểm tận cùng.

      ***
      Bác sĩ giúp Khê Đình kiểm tra toàn diện, kết quả có gì đáng ngại, chỉ là bình thường thân thể của bé cũng rất yếu, lại bị chút ngoại thương và kích thích cực độ nên tạm thời hôn mê. Đêm đó, Khê Đình phải ở lại bệnh viện quan sát hôm.

      Phòng bệnh mới mà bọn họ an bài là phòng bệnh VIP của bệnh viện, ra có hai phòng ngủ và phòng khách. Sau khi thu xếp cho Khê Đình xong, hai người đến gian phòng khác để nghỉ ngơi.

      Lúc này là ba giờ sáng, thân thể Liên Sơ mệt mỏi tựa vào ghế sa lon lại hề thấy buồn ngủ. Thù Thành đứng ở ngưỡng cửa chuyện với bác sĩ điều trị vài ba câu sau đó mới vào phòng. Liên Sơ thấy , lập tức từ ghế sa lon đứng lên.

      Hai người trầm mặc đối mặt nhau trong chốc lát, Liên Sơ ngăn lại thấp thỏm trong lòng, lên tiếng trước: “Thù Thành, ngày đó em đến gặp chỉ là muốn thuyết phục rời khỏi thành phố A, đừng hiểu lầm.”

      Ánh mắt của bình tĩnh hỏi lại : “Tại sao?”

      Dưới ánh mắt của , dần dần lấy lại vẻ thản nhiên: “Bởi vì…Em muốn những chuyện qua ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta bây giờ.”

      Bên trong phòng yên tĩnh lại, qua lúc lâu, Thù Thành chậm rãi : “Liên Sơ, có số việc phải em muốn để nó qua là qua được, trốn tránh phải là cách, em có biết thân phận của Đỗ Đình tại là gì ? Còn nữa, làm những việc gì?”

      “Những việc đó em chẳng thèm quan tâm!” Liên Sơ đột nhiên lớn giọng cắt đứt lời , cố chấp : “Thù Thành, em chỉ quan tâm .”

      Thù Thành tiếp tục trầm mặc, Liên Sơ tiến lên trước bước dán chặt vào ngực : “Em sợ nhất chính là xảy ra chuyện như vừa rồi. Lâm Trí cho em biết chuyện của ở Mỹ, Thù Thành, đừng vì em mà làm những chuyện ngốc nghếch thế nữa, Em sợ chuyện thế này, rất sợ.”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      Đúng vậy, biết rất sợ.

      chưa từng thấy qua dáng vẻ suy sụp khống chế được như vừa rồi, giọng điệu của còn vương nước mắt. Vài năm qua, đây là lần đầu tiên chân chính xác nhận được tình cảm của Liên Sơ đối với mình. khắc kia, trong lòng cảm động nên lời.

      Trong nháy mắt đó thậm chí nghĩ: ấy cũng đúng, chuyện qua rồi cứ để nó qua , ấy trở lại bên cạnh mình, đó là nguyện vọng của ấy, còn có chuyện gì thể đáp ứng được đâu?

      Nhưng giờ phút này khi tỉnh táo lại lại phát ra nghi vấn nặng nề, thái độ của Liên Sơ thay vì để xuống bằng là cố ý trốn tránh để lãng quên. ấy phải là kẻ mềm yếu, năm đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra khiến ấy thể ra ? ấy cũng phải là lạm tình, ràng vẫn thích , vậy tại sao lại đồng ý ở chung chỗ với người đàn ông khác? Còn nữa…Dáng vẻ thống khổ và bất lực của vừa rồi là bởi vì , hay là bởi vì bản thân mình cùng với người đàn ông kia?

      Do dự lâu, Thù Thành chậm chạp hỏi: “Liên Sơ, em có tức giận ?”

      “Gì cơ?”

      gạt em, theo dõi em và hành tung của , em có cảm thấy tin tưởng và tôn trọng em ?”

      Liên Sơ sững sờ: “, có.”

      “Tại sao lại ?” ép hỏi.

      “Em…” khỏi có chút hoảng hốt và cứng họng.

      “Có phải bởi vì vốn dĩ em gạt quá nhiều chuyện, cho nên nghĩ rằng việc nghi ngờ em cũng là việc nên làm ?”

      Liên Sơ chu môi, thốt nên lời.

      Thù Thành chăm chú nhìn ánh mắt của , “ cho biết, Liên Sơ, mau chuyện này cho biết.”

      Giọng của ôn hòa, trầm thấp khiến cho người ta cảm thấy ấm áp lại tin tưởng, khiến cho người ta tự chủ được muốn nghe theo. giật giật môi, trong cổ họng lại thể thốt ra lời nào…Những xác chết kia, dòng sông kia, những lựa chọn, những nụ cười dữ tợn, còn có, trong mờ mịt, người đàn ông ngừng luật động trong cơ thể trước lúc bị hôn mê…Cổ họng đau rát, muốn dùng sức mở miệng nhưng lại có cái gì đó gắt gao chặn lại cổ họng của khiến thể phát ra được thanh cũng dám dùng sức.

      Thù Thành quan sát từng điểm từng điểm biến hóa mặt , nhìn vẻ thống khổ, vùng vẫy và vặn vẹo khác thường trong ánh mắt của , nhìn giọt nước mắt bị ép chực trào ra trong mắt , trái tim khỏi chìm xuống. Chuyện này có lẽ còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, cho đến giờ vẫn giống như ác mộng quấn lấy , khiến có cách nào mở miệng, cũng muốn mở miệng.di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn

      chậm chạp : “Được rồi, cần tự ép mình, từ từ cho biết cũng được, bất cứ lúc nào em muốn.”

      ngỡ ngàng nhìn , thể gì.

      nhàng tiến lên bước ôm lấy , dịu dàng : “Liên Sơ, đừng lo lắng nữa.”

      Có lẽ, cuộc sống luôn có những bí mật muốn ra, luôn có những nỗi khổ có cách nào chia sẻ cho người khác. Nhưng mà, Liên Sơ, cho phép.

      ___ Cứ giao cho , nếu em khó để hạ quyết tâm, em khó có thể mở miệng, vây hãy để dùng phương thức của mình tìm hiểu chân tướng.

      đột nhiên ôm chặt khóc thành tiếng: “Em , Thù Thành, em .”

      Ánh mắt Thù Thành run rẩy, ổn định tinh thần, trấn định : “Được, Liên Sơ, từ từ .”

      Đáy lòng như mở ra cái miệng , những chuyện cũ lộn xộn, dữ dội có cách nào ngăn được trào ra.

      Bắt đầu từ đâu đây? Bắt đầu từ…Cái việc đâm sâu trong lòng bọn họ .

      “Đỗ Đình… cái tên khác gọi là Dạ Nhiên, là con nuôi của ông trùm buôn thuốc phiện ở thành phố Đồng – Dạ Hiển, cũng là nội gián do Dạ Hiển cài vào trong cục cảnh sát. Có ngày, em nhận được cú điện thoại báo án tố cáo rằng ở hộp đêm Bắc Hồ đường Long Vực có người tụ tập hút thuốc phiện công khai…”

      Theo lời kể của , chuyện năm đó dần dần được tái lại, gương mặt của Thù Thành cũng theo lời kể của mà vặn vẹo như gang.

      “…Chờ em đến được nhà hàng kia mới phát , đó cũng chỉ là cái bẫy do Dạ Nhiên bày ra… cho em cơ hội lựa chọn, heroin số 7 với độc tính mạnh nhất, hoặc là... viên thuốc kích dục có công hiêu mạnh…Em chọn vế sau, xin lỗi, Thù Thành, em chọn vế sau!” dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com.Những thứ kia làm cho người ta giãy giụa và tuyệt vọng, những thứ kia khắc vào cốt tủy khiến từng chút từng chút bị cuốn vào, cả người run rẩy, mà giọng của lại càng ngày càng thấp, cũng bình tĩnh hơn, “Sau đó, em chuẩn bị cùng Lâm Trí đến Mỹ tham dự tòa án sơ thẩm của , lại uy hiếp muốn đem những tấm hình kia đưa cho Lâm Trí, muốn đem những thứ đó cho xem, cho toàn bộ đàn ông nhìn vào… chỉ cần em cùng thêm lần, đem tất cả trả lại cho em…Em được rồi, đem thuốc lần trước cho tôi thêm viên nữa…Em biết bộ dáng của em như vậy, em biết mình ra những lời đó…Nhưng mà, xin lỗi, Thù Thành, là em lựa chọn khuất phục, em lựa chọn phản bội lại để mình tiếp tục sống sót…”

      Lục phụ ngũ tạng giống như bị nung trong đống lửa, từng đốm lửa u tối trực tiếp xuyên vào lồng ngực của , chui vào cốt tủy, rồi đến nơi sâu nhất của trái tim , cả hàm răng tê dại tanh mùi máu, “Những chuyện này, sao năm đó lại với ?”

      “Bởi vì em muốn cho cơ hội được nuốt lời, cho cơ hội để vứt bỏ những mệt mỏi và bắt đầu lại cuộc sống của mình. Em biết nếu ra, vĩnh viễn cũng từ bỏ em, đối xử với em rất tốt, nhưng chuyện này vẫn cứ tồn tại, nó giống như cây gai độc vĩnh viễn đâm chặt vào . Những chuyện kia, những hình ảnh kia ngay cả em cũng thể quên được, ngay cả em cũng thể tiếp nhận nổi, lại càng ! Nhưng lại có nơi để tâm , có nơi để phát tiết, chỉ có thể nhẫn nhịn cả đời, chỉ có thể im lặng mang theo gông xiềng và trách nhiệm ở lưng.”

      Thù Thành bỗng nhiên chìa tay bóp mạnh bả vai , sức lực lớn đến nỗi gần như bóp vỡ bả vai : “Liên Sơ, em biết hận em điều gì nhất ? phải em phản bội , cũng phải em bỏ rơi , mà là em vĩnh viễn hiểu em đến nhường nào!”

      Trong phút chốc, nước mắt của Liên Sơ lại bắt đầu rớt xuống như mưa.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Đoán xem, em nhiều bao nhiêu


      Ánh mắt Thù Thành nhìn từ từ trở nên mềm mại, nụ cười chua xót đến khó tả: “ thừa nhận, khẳng định thể quên được chuyện này, người đàn ông, chuyện này thực khiến cực kỳ khó chịu, nhưng hết thảy so với việc bị em phản bội có là cái gì?”

      Liên Sơ im lặng nhìn , đờ đẫn mất lúc mới đột nhiên tiến lại ôm chặt lấy .

      thầm rơi lệ, nước mắt thấm ướt vạt áo của , ướt sũng.

      Thù Thành dịu dàng ôm lại , đôi mắt từ từ nhắm lại.

      biết là bao lâu, có lẽ chỉ là khoảnh khắc, cũng có thể kéo dài đằng đẵng suốt mấy năm.

      có tiếng động hỏi: “ tại thế nào? phải vẫn còn giữ lại những thứ đó để uy hiếp em chứ?”

      Thân thể trong ngực khẽ cứng đờ, “… có, đưa hết những thứ đó lại cho em rồi.”

      Thù Thành cũng khẽ cứng người lại.

      nhàng thoát ra khỏi ngực , điều chỉnh lại suy nghĩ của mình : “Trong khoảng thời gian tiếp xúc với , em từ từ thăm dò được tình hình nội bộ trong tổ chức bọn họ. Cha nuôi của Dạ Nhiên Dạ Hiển khống chế được xưởng gia công sản xuất ma túy lớn ở dưới lòng đất, thực tế, chính là “Dạ Ca” – người sát hại ba của em năm đó.

      Sắc mặt Thù Thành nhất thời trở nên nghiêm nghị.

      Liên Sơ tiếp: “ nhận ra em, cũng biết em nhận ra , chuẩn bị sẵn cái bẫy dụ em nhảy vào, nếu em nhảy, kế hoạch của chúng ta chắc chắn bại lộ…Ngày em , tình hình hôm đó nguy hiểm cực kỳ, Dạ Nhiên bất ngờ ra tay cứu em, bị Dạ Hiển đánh gãy tay chân…Sau đó, Dạ Hiển cũng chết.

      Thù Thành, Dạ Nhiên mặc dù đáng hận, nhưng dù sao cũng cứu em. Hơn nữa, tại chẳng khác gì tên tàn phế, cũng coi như là bị trừng phạt. Cho nên, chuyện quá khứ hãy để nó qua , em cũng cần so đo nữa. Thù Thành, cũng phải để cho tất cả trôi qua, có được ?”

      Thù Thành trả lời , chỉ hỏi lại: “Hôm đó có phải chính là ngày nhận được cuốn băng ghi hình?”

      Sắc mặt Liên Sơ khẽ biến, giọng đáp: “…Vâng.”

      Ngực Thù Thành đột nhiên đau nhói cứ như bị loại vũ khí sắc bén đâm thẳng vào: ra trong cuộc chiến này mình lại sắm vai nhân vật như vậy – khiến Liên Sơ hoàn toàn tuyệt vọng! Cho nên, dù biết ngày đó là cửu tử nhất sinh(28-), vẫn cứ .

      Hốc mắt tự nhiên bắt đầu ê ẩm, nhiều năm chưa từng trải qua cảm giác thế này. Giờ phút này, tâm trạng của khó thành lời, chỉ có đau lòng và phẫn hận, còn có áy náy, hối hận, và…ghen tỵ.

      từng thề vĩnh viễn bảo vệ người phụ nữ này, nhưng đúng thời khắc gặp nguy hiểm và yếu ớt nhất lại là cái gã đàn ông chết tiệt kia đứng ra bảo vệ .

      Trong mắt Liên Sơ lộ lên hốt hoảng, tiến lại ôm , vội vàng : “ thể trách , Thù Thành, thể trách . phải thần tiên, thể nghĩ đến chuyện này, là tự em cho biết…”

      Nhưng mà, nên nghĩ tới phải sao?

      Mặc dù tận mắt nhìn thấy những hình ảnh kia,

      Mặc dù chính tai nghe được thừa nhận thực có lỗi với !

      Bàn tay vuốt tóc , dịu dàng : “Liên Sơ, em muốn hoàn toàn bỏ xuống những chuyện qua, cũng tốt, những chuyện đó nhất thiết phải nhớ lại làm gì. Chỉ là, em phải đồng ý với chuyện, được có bất kỳ liên hệ bí mật gì với Dạ Nhiên nữa! Gã đàn ông kia tuyệt đối hề đơn giản như em vẫn thấy, thân thế của rất phức tạp, có số chuyện vẫn chưa điều tra ràng hết được, chẳng qua là nhất định phải cảnh báo em, người đàn ông này rất nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn cả bốn năm trước nữa.”

      Liên Sơ lẳng lặng nhìn ánh mắt , trầm mặc giây lát, khẳng định: “Được, Thù Thành, cứ yên tâm. Lần trước là do em lỗ mãng khinh thường để thừa cơ lợi dụng, lần này tuyệt đối như vậy nữa, em để có thêm bất cứ cơ hội nào xen vào giữa chúng ta.”
      Thù Thành dang tay ôm chặt láy , “Được, Liên Sơ, được.”

      ***
      Ngày hôm sau, tại phòng làm việc của Thù Thành.

      người đàn ông đưa phong bì thư tay của mình cho Thù Thành, “Tổng giám đốc Bùi, đây là hình của mấy người hôm qua, chỉ là thân phận cụ thể còn phải điều tra chút.”

      Thù Thành gật đầu cái: “Cậu ra ngoài trước .”

      Người đàn ông im lặng rút lui.

      Thù Thành rút hình ra, lật xem từng tấm. Bởi vì góc chụp quá tối nên phần lớn đều rất mờ, chợt, tay của dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm ảnh tay.

      Đó là ảnh chụp bên mặt của người đàn ông áo đen, nét mặt cũng rất mơ hồ, chẳng qua là Thù Thành nhìn thấy qua ảnh của người này chỉ lần – chính là tên tội phạm quan trọng bị truy nã trong vụ đại án về ma túy mà Liên Sơ điều tra bốn năm trước: Hàn Đông.

      ***
      “A ___”, người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm vẻ mặt dữ tợn phát ra những tiếng thét thê lương gần như chết.

      Dạ Nhiên ngồi ở ghế sa lon đối diện nở nụ cười nho nhã ngắm ông ta, nhàng mở miệng: “Xách lên!”

      Mấy người bên cạnh đem cánh tay của người đàn ông xách ra từ thùng nước sôi.

      Người đàn ông kia vẻ mặt mệt lả ngã nhào mặt đất, ánh mắt đờ đẫn, thân thể phát run.

      Dạ Nhiên đứng dậy chậm rãi tới trước mặt ông ta, ngồi xổm xuống, mỉm cười : “Chú Hà, ngài xem ngài lớn tuổi như vậy coi là tội gì, coi như ngài chịu đựng được, bà Hà chưa chắc chịu được, phải ? cho tôi biết Hàn Đông ở chỗ nào?”

      ***
      Trong phòng bệnh, Khê Đình mở mắt ra, mờ mịt nhìn sang bốn phía, bỗng nhiên nhìn thấy Liên Sơ từ cửa bước vào, run giọng kêu lên: “Dì Liên Sơ.”

      Liên Sơ mừng rỡ chạy tới: “Khê Đình, cháu tỉnh rồi! Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào được thoải mái ?”

      Nước mắt Khê Đình lập tức chảy xuống: “Chú…Chú đem những người đó dẫn . Bây giờ chú ấy ở chỗ nào?”

      Liên Sơ trầm mặc lát, nhàng vuốt ve mái tóc của bé: “Khê Đình, đừng lo lắng, chú của cháu có chuyện gì.”

      ***
      Hai ngày sau đó, người đàn ông vóc dáng cao gầy, vẻ mặt chán nản như chó chết chủ len lén lẻn vào căn phòng vắng vẻ, nhìn về bốn phía. người phụ nữ đột nhiên mở cửa phòng: “Hàn Đông.”

      Hàn Đông tay chế trụ cổ chị ta đẩy chị ta vào phòng, trở tay giữ chặt cửa phòng: “Đồ ti tiện, sao lại ở chỗ này? , có phải là do Dạ Nhiên phái tới ?”

      Người phụ nữ kia giãy giụa : “, tôi có, tôi tới tìm .”

      Cánh tay Hàn Đông khẽ buông lỏng, “Tìm tôi? Sao lại bỏ tìm người tình cũ? phải vẫn muốn chạy sao? Dễ dàng lắm mới có cơ hội sao lại chạy?”

      Người phụ nữ kia mím môi lời.

      kéo chị ta gần sát lại, cười châm chọc: “Cũng đúng, nhìn cái dáng vẻ như quỷ này của bây giờ thử xem, sao có thể thích được.”

      gương mặt tròn trịa của người phụ nữ kia phủ đầy những vết sẹo lớn trông rất đáng sợ.

      tiến lại gần hơn chút bên tai chị ta: “Mấy năm nay vẫn mực tìm , chỉ là, ai mà ngờ được Ngu Nhan xinh đẹp ngày xưa thế mà bây giờ lại biến thành cái dạng người ra người quỷ ra quỷ thế này chứ?”

      Người phụ nữ nhắm chặt hai mắt cúi đầu trầm mặc, nước mắt tiếng động chảy xuống.

      Hàn Đông khe khẽ thở dài hơi, dịu dàng lau nước mắt giúp chị ta, sau đó hung hăng chuyển xuống dưới xé rách váy chị ta, vươn tay sờ vào đỉnh núi no đủ đứng thẳng của chị ta, thở dài : “Cũng may là, thân thể này vẫn còn đẹp như vậy.”

      hai ba bước lột sạch chị ta, ánh mắt tham lam quét dọc từ xuống dưới thân thể như miếng ngọc trắng nõn nà này đánh giá phen, sau đó vội vàng đẩy ngã chị ta xuống mặt đất, mở rộng hai chân, động thân tiến vào.

      vừa điên cuồng luật động miệng vừa hỏi: “Ti tiện, có làm sướng ?? nghe chút xem rốt cuộc là tôi tốt hay là tên họ Dạ tốt? Nghe giường tên họ Dạ đó ai địch nổi, phàm là phụ nữ bị dùng qua có ai là lòng quy phục . có đúng ?”

      Ngu Nhan vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, sắc mặt như tro tàn.

      lại tát chị ta cái, “Mẹ, còn giả bộ như sắp chết làm cái gì! Bị họ Dạ chơi cũng có dáng vẻ như sắp chết này?”

      Thấy Ngu Nhan lời, chọt rút ra, đứng dậy, túm lấy tóc chị ta kéo chị ta ngồi dậy từ mặt đất, đè mạnh vào phía hạ bộ của mình, quát lên: “ hé răng CMD liền ngậm chặt cho lão tử.”

      Ngu Nhan nhục nhã quay mặt .

      lại đem mặt chị ta kéo lại gần, “Sao vậy? muốn? Trước kia phải cũng phục vụ lão chó già kia như vậy à! Ti tiện, CMD ti tiện, cả hai cha con đều phục vụ rồi. còn bảo tôi đừng cho tên tiểu tử kia biết, ngu xuẩn, chẳng lẽ còn nghĩ rằng Dạ Nhiên lại có thể vì đứa kĩ nữ như mà tiếp tục trở mặt với cha ?

      Ngu Nhan đột nhiên mở mắt đẩy ra, “Đủ rồi, Hàn Đông, đủ rồi! Tôi tới tìm là muốn theo , nếu vẫn còn có tôi, tôi sống chết cũng theo , nếu cần tôi, cũng cho tôi câu trả lời thẳng thắn! Nếu vẫn chưa thấy yên tâm cứ giết tôi mà diệt khẩu.”

      Hàn Đông sửng sốt, lát sau mới mờ mịt hỏi lại câu: “Theo tối?”

      Ngu Nhan giọng : “Đúng vậy.”

      “Tại sao?”

      Ngu Nhan trả lời: “Tôi tự nguyện.”

      Hàn Đông nâng mặt chị ta lên, xuyên thấu qua những vết sẹo dữ tợn đáng sợ kia, giống như lại thấy được khuôn mặt quá mức thản nhiên với nụ cười nở rộ như đóa hoa bách hợp, “ phải hận tôi sao, tôi khiến trở thành cái bộ dáng này?”

      Ngu Nhan ngước mắt nhìn : “Hận! Chẳng qua là tôi vẫn tự nguyện.”

      Hàn Đông gì thêm nữa, lẳng lặng nhìn im lặng gì.


      --- ------ -------Còn tiếp---- ------ --------

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20 (tiếp)


      Liên Sơ giúp Khê Đình thay xong bộ quần áo mới, xoay xoay lại vòng mới hài lòng nở nụ cười : “Khê Đình xinh đẹp, bé xinh đẹp của chúng ta xuất viện rồi.”

      Khê Đình nhìn bộ váy mới trẻ trung, hoạt bát mặc người mình và đôi giày rất dễ thương, gương mặt cũng nhịn được mà lên vẻ hưng phấn, ửng đỏ. Đây là lần đầu tiên bé được mặc váy nha, “Dì Liên Sơ, nếu chú nhìn thấy liệu có thể bị hù dọa đến nỗi giật mình ?”

      Nụ cười mặt Liên Sơ khẽ thu lại, ngồi chổm hổm xuống dịu dàng : “Khê Đình, tại chú ấy thể tới đón cháu ngay được, cháu về nhà với , ở lại nhà thời gian trước .”

      Nụ cười mặt Khê Đình biến mất, kinh ngạc hỏi: “Chú đâu? Sao chú ấy lại đến thăm cháu được?”

      Liên Sơ do dự lát, trả lời: “ tại chú của cháu có việc, tạm thời thể tới gặp cháu. Khê Đình về nhà với dì Liên Sơ được ? Dì tiếp tục dạy cháu chơi chìa khóa Khổng Minh.”

      Khê Đình trầm mặc lúc lâu, hỏi lại: “Dì Liên Sơ, có phải chú chết rồi ?”

      Liên Sơ á khẩu mất lúc.

      Lúc này, có người tới gõ cửa, hỏi: “Hai người chuẩn bị xong chưa?”

      Khê Đình ngước mắt nhìn người tới, đó là người đàn ông cao lớn rất đẹp trai, nhưng lại khác với chú, mặt chú luôn mang theo nụ cười dịu dàng, nhã nhặn, nhưng người đàn ông này trông rất nghiêm nghị, mặt có lấy nụ cười, khiến cho người ta vừa nhìn nhịn được mà khẩn trương, e sợ. Chỉ là, ánh mắt của chú cũng rất nhàng, khiến cho người ta sợ hãi.

      Liên Sơ vụng trộm trừng mắt liếc Thù Thành cái, cái người này, trước mặt đứa bé còn mặt lạnh làm cái gì.

      Khóe môi Thù Thành khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười.

      Liên Sơ quay đầu nhìn lại Khê Đình, : “Đây là ông xã của dì Liên Sơ, đúng rồi, ông xã là gì cháu biết ?”

      Khê Đình gật đầu cái: “Khôi Thái Lang(29) là ông xã của Hồng Thái Lang(30).”

      Liên Sơ bật cười: “ thông minh, cháu cũng có thể gọi chú ấy là chú, chú Bùi. Chú Bùi mau tới đây, tới đây để Khê Đình chào hỏi chút.”

      Thù Thành khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời bước tới, chuẩn bị chuyện.

      Khê Đình lên tiếng trước: “Cháu biết chú này, chú là người cứu cháu ngày hôm đó.”

      ***
      Trở về biệt thự, trong đôi mắt của Khê Đình tràn ngập tò mò, nhưng biểu của kìm nén rất nhiều so với những đứa trẻ khác, vẫn như cũ im lặng dùng ánh mắt đảo qua đảo lại khắp nhà.

      Ai, đứa bé này quá trầm tĩnh rồi.

      Buổi tối, Thù Thành về đến nhà lại phát trong phòng an tĩnh, phòng trẻ con mới được chuẩn bị ở lầu lại sáng đèn.

      nhàng bước lên lầu, bên tai truyền đến giọng trầm ấm, mượt mà như những gợn nước mùa hè của Liên Sơ: “Câu chuyện này được gọi là ‘Đoán xem, ta ngươi nhiều bao nhiêu’.”

      Thù Thành khẽ đẩy ra khe cửa, chỉ thấy Liên Sơ và Khê Đình đều dựa vào giường, Liên Sơ cầm quyển sách, Khê Đình lẳng lặng dựa vào cánh tay , mắt nhìn chăm chú vào quyển sách trong tay .

      Liên Sơ đọc: “Con thỏ màu nâu lên giường ngủ, nhưng nó vẫn nắm chặt cái tai dài của con thỏ lớn màu nâu thả. Nó muốn thỏ lớn nghe nó chuyện xong.

      ‘Đoán xem chút, ta ngươi nhiều bao nhiêu.’ Nó .

      Thỏ lớn trả lời: ‘A, ta đây nhưng đoán ra.’

      ‘Nhiều như vậy!’ con thỏ , đem cánh tay mở ra, dang rộng hết cỡ.

      Ừ, thế này quả rất nhiều, con thỏ nghĩ.

      ‘Tay của ta dang rộng bao nhiêu ta liền ngươi nhiều bấy nhiêu.’ Con thỏ .

      ‘Tay của ta dang rộng bao nhiêu ta liền ngươi nhiều bấy nhiêu.’ Thỏ lớn lại .

      Đúng là rất rộng, còn thỏ nghĩ, ta ước ta cũng có cánh tay dài như vậy tốt rồi.

      Con thỏ lại có ý tưởng khác, nó chổng ngược, đem chân mình gác ở thân cây, “Ta ngươi mãi đến đầu ngón chân của ta.’ Nó .

      Thỏ lớn đem thỏ ôm lên, vắt qua đỉnh đầu của mình, “Ta ngươi mãi đến đầu ngón chân của ngươi.’

      ‘Ta nhảy cao được bao nhiêu ngươi nhiều bấy nhiêu.’ Con thỏ mỉm cười nhảy lên nhảy xuống.

      ‘Ta nhảy cao được bao nhiêu ngươi nhiều bấy nhiêu.’ Thỏ lớn cũng nhảy lên, nó nhảy được cao như vậy, tai cũng đụng phải nhánh cây rồi.

      Đúng là nhảy quá cao, con thỏ nghĩ, ta nghĩ ta có thể nhảy cao như vậy tốt rồi.

      ‘Ta ngươi, xa giống như từ con đường chạy đến con sông thế kia.’ Con thỏ hét lên.

      “Ta ngươi, xa tới mức vượt qua sông , lại vượt qua gò núi.’ Thỏ lớn .

      Vậy cũng xa, con thỏ nghĩ. Nó quá mệt, thể nghĩ thêm điều gì nữa. Nó nhìn thấy lùm cây ở bên kia bầu trời đêm, có gì xa hơn bầu trời tối om, “Ta ngươi mãi đến chỗ trăng sáng ở đó.’ xong, con thỏ nhắm hai mắt lại.

      ‘A, nó rất xa’, thỏ lớn , ‘cực kỳ xa’. Con thỏ lớn đem con thỏ đặt vào chiếc giường trải bằng lá cây. Nó cúi đầu xuống, hôn con thỏ cái, với nó chúc ngủ ngon. Sau đó, nó nằm bên cạnh con thỏ , mỉm cười khẽ: ‘Ta ngươi mãi đến chỗ trăng sáng, lại từ đó trở về tới đây…’”

      Thù Thành nhàng khép cửa phòng lại, trở lại phòng của mình.

      Qua hồi lâu, Liên Sơ bước vào phòng, nhìn thấy chợt vui vẻ: “Thù Thành, về rồi.”

      Ánh mắt vẫn trong suốt giống như là năm đó vậy, như mây mùa xuân ở trời, như mặt nước mùa thu(31), khiến tự nhiên nghĩ tới những điều tốt đẹp nhất thế giới này.

      “Tới đây.” .

      Liên Sơ bước qua.

      tiện tay nắm được cái mũi của , hung dữ : “Liên Sơ, đoán xem em nhiều bao nhiêu?”

      ___________
      (28-) Cửu tử nhất sinh: Mười phần có đến chín phần chết phần sống.
      (29), (30): Khôi Thái Lang (灰太狼) và Hồng Thái Lang (红太狼) là hai nhân vật sói xám và sói đỏ trong câu chuyện “Sói xám và cừu vui vẻ”, được dựng thành phim hoạt hình nổi tiếng. Trong truyện, nhân vật sói xám và sói đỏ và vợ chồng, sói đỏ luôn đòi hỏi quá đáng và lạm dụng chồng mình, luôn dùng chiếc chảo rán để đánh chồng mình khi đòi hỏi được.
      (31) Nguyên văn là “Xuân vân phù , thu thủy được’. Tác giả lấy trong bài bình luận về tác phẩm của nữ sĩ Băng Tâm (1990 – 1999) – nhà văn, nhà thơ, nhà nước, nhà hoạt động xã hội kiệt xuất của Trung Quốc thời cận đại.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Con nối dõi

      Liên Sơ vừa lau tóc vừa bước vào phòng ngủ, chỉ thấy Thù Thành lười biếng tựa vào đầu giường, nhìn đây hứng thú.

      Liên Sơ hồ nghi hỏi: “Ánh mắt của sao lại quỷ dị như vậy?”

      Thù Thành dang tay, “Tới đây!”

      Liên Sơ ngoan ngoãn bước tới, thoải mái làm ổ trong ngực .

      vuốt ve mái tóc của , nhíu mày : “Sao lại ướt như vậy? Quay lại phòng tắm sấy lại lần nữa.”

      cần, em chưa từng sấy bao giờ.” Sao hôm nay lại có vẻ dài dòng?

      được, phụ nữ thể bị nhiễm lạnh, cẩn thận ảnh hưởng đến việc sinh con.”

      Liên Sơ ngẩng đầu, im lặng nhìn .

      mạnh mẽ nhăn chặt mày lại, “Thế nào? Sợ phiền toái? Em lấy tới đây, giúp em thổi.”

      tức giận : “Để làm gì? Chê em sinh nổi đứa bé?”

      Bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy, ngay cả lần mang thai cũng chưa từng có, phải là thể sinh con chứ?

      Thù Thành vỗ vỗ mặt cứ như dỗ đứa trẻ, “Cái gì mà chê hay chê, chỉ là cảm thấy nhân tài giống như em nếu làm mẹ đáng tiếc. Em xem em đấy, xuất thân là giáo viên, giáo dục trẻ em là nghề chính nhé; lại từng làm qua cảnh sát, chắc chắn là đủ nghiêm nghị; tính cách cũng là của đứa bé chưa trưởng thành, dẫn theo đứa trẻ chơi lại càng thành vấn đề. Em thử coi, đời này kiếm đâu ra người nào thích hợp làm hiền thê lương mẫu hơn vợ của nữa

      chứ?"


      "Nhưng mà... Nếu sinh được thế nào?"


      Thù Thành nghiêm túc : "Sao có thể? Nghi ngờ năng lực của chồng em?"


      Việc này dám chắc à nha, "Có những người phụ nữ trời sinh rất khó mang thai, chừng em cũng như vậy."


      " bậy, trước kia phải là bởi vì tránh thai?" cởi bộ áo ngủ của , sờ mạch từ ngực tới giữa hai chân, từ từ mở ra, nhìn hạt châu hồng nhuận ở bên trong, giọng khàn khàn: " kiểm tra rồi, có vấn đề, chỉ cần chăm chỉ hơn chút nữa là được."


      trực tiếp đánh thẳng vào, Liên Sơ nhịn được rên rỉ tiếng, nâng thân thể của mình lên để nghênh hợp với tiếp xúc chặt chẽ này.


      Va chạm càng lúc càng có lực, mỗi cái, sâu đến mức gần như muốn đâm thủng . bình tĩnh nhìn chòng chọc, đôi mắt rơi vào dục vọng mang theo mê hoặc chưa từng thấy bao giờ.


      nhịn được cũng lún sâu vào, ánh mắt mỗi lúc càng mê man.


      thở dốc nhanh hơn, bàn tay từ phía sau đỡ lấy sau gáy hơi chút hỗn độn của , khiến mở rộng cánh môi, đầu lưỡi mềm mại, trơn bóng mang theo mùi vị thơm mát cách càng gần. Trước lúc cúi đầu cuồng nhiệt dây dưa, : "Liên Sơ, đừng lo lắng, em."


      càng thêm nhiệt tình đáp lại , trong lòng thế nhưng càng lúc càng trở nên ảm đạm.


      Kể từ lúc phải ngâm mình trong nước sông lạnh lẽo đêm, kỳ kinh nguyệt của liền thay đổi thất thường. Những năm này lại để ý đến thân thể của mình, cũng chưa từng nghĩ còn có thể sinh con, cũng chưa từng kiểm tra bệnh trạng. Dĩ nhiên, tại có thể , chẳng qua là, mơ hồ có cảm giác mãnh liệt, chuyện này có lẽ được dễ dàng như vậy.


      Con người càng lớn tuổi, chuyện muốn tự mình đối mình cũng càng nhiều, đặc biệt có nhiều suy nghĩ rất kỳ quái. nhớ mấy lời các cụ ngày xưa vẫn : tạo nghiệt quá nhiều.... Phúc phận có con nối dõi càng mỏng.


      ****


      "Liên Sơ, Liên Sơ..." Thù Thành nhàng thức tỉnh , "Làm sao vậy, trán cũng vã đầy mồ hôi."


      kinh ngạc nhìn , hỏi lại: "Thù Thành, ngộ nhỡ em thể sinh nổi đứa bé thế nào?"


      Thù Thành hơi sững sờ, nhịn được cười rộ lên: " lo lắng vấn đề này như vậy? giống với phong cách của em nha, em phải là có tim có phổi sao?"


      Sắc mặt Liên Sơ lập tức tối sầm.


      Thù Thành vội vã trấn an : "Được được được, là đúng, khiến em bị áp lực quá lớn rồi. ra chuyện này có gì phải lo lắng đâu? Chồng em là người có tiền, em có thể tự mình sinh dĩ nhiên là được, nhỡ mà được, cùng lắm chúng ta tìm người sinh hộ em."


      Liên Sơ dùng ánh mắt muốn giết người trừng hồi,


      nhanh chậm tiếp tục : "Ý của là chúng ta mở nhi viện, em muốn nuôi dưỡng bao nhiêu liền nuôi bấy nhiêu, phải đều là người khác thay chúng ta sinh hộ đứa bé sao."


      Liên Sơ lật người chế trụ, nhéo mạnh cái: "Loại thứ nhất mới là ý tưởng chân nhất của đúng ? tại em muốn tiêu diệt !"


      Thù Thành bật cười ha hả, ôm chặt : "Lúc này mới giống bà xã của , cái bộ dáng đa sầu đa cảm vừa rồi biết là của ai nữa?"


      Liên Sơ hừ lạnh: "Chẳng lẽ lại thích dáng vẻ hung hãn, đáo để này của em? muốn thử chút xem cái gì gọi là đa sầu đa cảm, điềm đạm đáng sao?"


      lật người áp trụ , "Ngốc, có ai cưỡi quen con ngựa hoang tính tình cường nhạnh lại nguyện ý cưỡi con dê nóng lạnh bao giờ?"


      Sắc mặt Liên Sơ khẽ đỏ lên, giọng mắng: "Lưu manh."


      dùng sức nhéo mạnh cái.


      bị nhéo đau, rên mạnh tiếng, "Làm gì!"


      ", còn dám đoán mò nữa ? phải hoài nghi thể lực chính là nghi ngờ định lực của chồng em!"


      ngoan ngoãn đáp lại, " đoán mò nữa."


      bật cười, ánh mắt dịu dàng như nước khiến ai nhìn thấy cũng phải si mê, "Bảo bối, vui vẻ chút, có gì quan trọng hơn chuyện này."


      ****

      tới mấy ngày, Liên Sơ sắp xếp xong vườn trẻ cho Khê Đình. ra , với tuổi của sớm phải tới vườn trẻ, nhưng bé vẫn theo ở bên cạnh Dạ Nhiên, từ có bạn bè cùng lứa, cho nên tính tình bé mới trầm mặc như vậy.


      Liên Sơ nhìn thấy bé cõng theo túi sách cùng giáo bước vào vườn trẻ, trong lòng khỏi thấp thỏm lo âu, biết Khê Đình trầm mặt hướng nội như vậy có thể dung nhập vào thế giới của những đứa trẻ khác .


      Bất quá, ai cũng có con đường mà mình phải , cho dù chỉ là đứa trẻ.


      Liên Sơ xoay người trở lại xe của mình.


      Trước khi khởi động xe, liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, cách đó xa vẫn là chiếc xe hơi theo sát ở phía sau mình như cũ, khỏi thở dài hơi. thích bị như vậy, chẳng qua là, chỉ có như vậy mới có thể an tâm.
      Last edited by a moderator: 20/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :