Chương 14: So đo
Lúc Liên Sơ về đến nhà gần chín giờ tối, Thù Thành đặt xuống tờ báo ở tay : “Người bận rộn của chúng ta về rồi.”
Nụ cười rất dịu dàng, dáng vẻ cũng mê người, nhưng mà Liên Sơ thèm để ý đến, đạp thẳng lên lầu.
Trong lòng khó chịu hơi, đẩy lên được mà nén lại cũng xong.
Vừa rồi lúc gặp Tống Ca cũng tức giận như vậy. biết ấy bất quá chỉ là người may tự chuốc lấy khổ sở, thậm chí còn có cơ hội giao chiến với bị thua rồi. muốn nổi giận với ấy chẳng phải tự hạ thấp giá trị của mình sao.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Thù Thành, lại tự nhiên nổi nóng rồi, mặc dù biết kiên định ràng đem cái gọi là ‘phụ nữ đàng hoàng’ kia cự tuyệt.
Liên Sơ thể nghĩ tới từng có tài mạo như vậy vẫn trung thành, tận tụy chờ đợi ở bên cạnh trong những tháng ngày gian nan vất vả nhất của cuộc đời, trở thành cấp dưới và cũng là trợ thủ đắc lực nhất của , nhận được tin tưởng và tán thưởng của , phục tùng, ủng hộ , mang lại cho cả trung thành lẫn dịu dàng nhất. tin, trong lòng chưa hề có tia rung động.
Con người phải cỏ cây, Liên Sơ tự nhận mình làm được. Nếu là người hiểu đạo lý, nên cảm động và cảm kích Thù Thành vì người phụ nữ vô tình vô nghĩa giống như mà cự tuyệt tốt như vậy. Đáng tiếc là lại quá tham lam, quá ích kỷ, cũng quá bá đạo. Điều muốn chỉ là vị trí cao nhất ở trong lòng mà chính là toàn bộ. Cho nên, khó chịu.
Cái cảm giác dễ chịu này lại chẳng trách được ai, cũng thể phát giận nên mới càng khó chịu hơn.
lát sau, Thù Thành đẩy cửa vào, ngồi ở mép giường sờ thử cái trán của , “Sao vậy? thoải mái?”
cố gắng điều chỉnh vẻ mặt tươi cười, “ có”.
“Vậy trước xuống ăn cơm.”
“Em ăn rồi, cứ ăn .”
Mặc dù chín giờ nhưng biết nhất định chờ trở lại cùng ăn cơm.
Thù Thành như có vẻ suy nghĩ nhìn lát, chân mày thả lỏng chợt cười lên, bỏ tay ra hỏi: “ , là ai lại khiến em nổi giận?”
“ gì vậy? Bây giờ còn ai có thể khiến cho chủ tịch kiêm tổng giảm đốc là em nổi giận?”
Thù Thành đưa tay nhéo cái mũi của , “Mau thành khai báo?”
Liên Sơ gạt tay của ra, sao lại cái tật xấu này? “Đừng có lúc nào cũng nhéo mũi em, phải chịu trách nhiệm đấy, lại cũng chẳng có chuyện gì.”
làm bộ lại muốn nhéo, “Còn thừa nhận, còn hiểu em? Cái tật xấu bên ngoài bị bắt nạt về nhà lại khi dễ ông xã của mình đây.”
Liên Sơ nổi đóa: “!” Nhìn đến nụ cười đầy vẻ giễu cợt của , lời ra đến miệng bỗng im bặt lại, thầm cắn răng cái, phải buộc em phải ư: “…Em bị người ta đùa giỡn!”
Nụ cười mặt bỗng nhiên cứng đờ, “Cái gì?”
Liên Sơ bi phẫn : “ CMD đủ xui xẻo! Hôm nay em gặp gã khách hàng uống rượu say chuẩn bị ngã xuống liền tiến lại đỡ ta, ai ngờ cư nhiên thừa dịp sờ ngực em còn đánh thêm cái rắm!”
“Sau đó sao?”
“Sau đó? Sau đó còn có thể thế nào? Chẳng lẽ cứ bị mò mẫm cái lại đánh trận hay sao?”
Sắc mặt Thù Thành đen lại, Liên Sơ càng áp sát trách móc: “Thù Thành, chúng ta bây giờ mở nhà hàng, ngành nghề dịch vụ ăn uống, là nghề dịch vụ ăn uống hiểu ? cho rằng em vẫn là cảnh sát sao? Sờ cái báo cảnh sát? Sau đó làm dư luận xôn xao? Cứ vậy , chuyện làm ầm ĩ lên ảnh hưởng tốt đến việc buôn bán, coi như bị chó cắn, sờ cái cũng chẳng mang thai.”
Liên Sơ càng sắc mặt Thù Thành càng đen lại, trong lòng tự nhiên thoải mái hẳn: phải do buộc em phải ư, vừa lúc có chỗ để trút giận. Để em ấm ức? Em cũng muốn để buồn bực! cố ý thở dài : “Được rồi được rồi, em tắm trước, cái bàn tay thối mập mạp đó khiến em buồn nôn chết rồi.”
xong đứng dậy xuống giường, chuẩn bị nghênh nganh bỏ .
Bàn tay Thù Thành vươn tới kéo ngã ngồi giường.
“ làm gì thế?!”
hận đến ngứa ngáy hàm răng, “Kỳ Liên Sơ, em cố ý muốn tức chết có phải ? Lúc để em thể em ngày ngày muốn nổi tính hùng, vậy mà khi ở nhà hàng bị người ta bắt nạt em ngược lại để làm con rùa rụt đầu. Mở nhà hàng thế nào? Chẳng lẽ Bùi Thù Thành còn phải dựa vào bà xã hy sinh nhan sắc để kiếm tiền? cho em biết, cho dù có đem nhà hàng Hạnh Vũ Nam làm cho sụp đổ em cũng được ở đó nén giận ủy khuất mình ra vẻ đáng thương.”
Liên Sơ bật cười ‘hì hì’.
“Cười, em còn cười được! Ngày mai cùng em đến công ty đem tất cả máy theo dõi điều tra lượt. CMD, dám bắt nạt bà xã của tôi, bắt tên khốn kiếp này lại cũng được.”
“Á… cần đâu.”
“Sao lại cần?” hung tợn trừng , “Bắt nạt chẳng phải vấn đề, bắt nạt bà xã của tuyệt đối được!”
Liên Sơ chợt thấy lỗ mũi của mình ê ẩm, những buồn bực trong lòng bỗng biến mất tăm, chỉ còn lại cảm giác ê ẩm, mềm nhũn. dang tay ôm chặt , “Ông xã, xin lỗi.”
Ánh mắt Thù Thành cũng mềm nhũn, sờ mái tóc của : “Được rồi, đừng có giận nữa! Chuyện qua rồi thôi, việc này để xử lý.”
Liên Sơ rối rắm nửa ngày : “Ông xa, đánh em cái , đánh mạnh vào.”
Thù Thành biết phải khóc hay nên cười, “Tại sao?”
“Nếu em nhớ được lâu, lại nhịn được mà bắt nạt .”
“Thế nào?”
“ ra, chuyện ngày hôm nay em chỉ gạt mà thôi. Em cố ý như vậy để chọc giận , nhìn tức giận em lại cảm thấy em, em vui vẻ. Thù Thành, em hơi biến thái.”
Thù Thành nghiêm túc suy nghĩ lát : “Đúng là có chút biến thái. Bất quá quan trọng là tại sao phải chọc giận mới có thể khiến em cảm thấy em.”
“…”
“Chẳng lẽ bình thường làm đủ?”
“…”
“Nếu tại làm thêm lượt để chứng minh .”
Liên Sơ vùng vẫy : “ cần, đói bụng, em còn chưa có ăn
cơm."
kéo lăn lộn giường, tay cởi bỏ thắt lưng của , kéo toàn bộ xuống đầu gối, bàn tay chen vào trước cửa hoa tâm, khàn khàn : "Đợi lát nữa hãy ăn cơm. Bảo bối, làm em phải nhớ lâu."
...
Đây là tư thế sắc tình đáng hổ thẹn, người vẫn mặc bộ đồng phục đoan trang tao nhã, chỉ có đoạn giữa xinh đẹp bị lộ ra, thân thể dưới lòng bàn tay tựa như con cá, ra sức vùng vẫy, uốn éo luật động. Sóng triều cuồn cuộn.
Ánh mắt của mãnh liệt, u tối giống như mặt biển sâu thấy đáy.
Đúng lúc quan trọng, giùng giằng động thân hỏi: "Thù Thành, em nhiều bao nhiêu? 99% hay cả 100%?"
Đôi mắt bỗng nhiên híp lại, gân xanh trán nổi lên, tàn nhẫn : "Khốn kiếp! Người phụ nữ có lương tâm!" Ngón giữa đột nhiên dùng sức toàn bộ vào.
***
Ngày hôm sau, Thù Thành lái xe chở Liên Sơ đến nơi làm việc, nhìn chút sắc mặt của hỏi: "Hay là hôm nay nghỉ ngơi bữa?"
Liên Sơ liếc mắt: 'Tại sao? Bị ông xã làm cho thể xuống giường được?"
Thù Thành bật cười.
Nụ cười dù có sáng sủa thế nào nữa cũng che đậy được bản chất cầm thú của . Liên Sơ khinh thường hừ lạnh tiếng, mở cửa xuống xe.
Thời gian thấm thoắt là sáng chủ nhật, Liên Sơ vốn dĩ có kế hoạch cùng với Thù Thành ra ngoài du ngoạn hôm, nhưng vừa về đến nhà lại thấy thu thập hành lý.
Thù Thành thấy trở lại liền đặt xuống thứ ở tay, "Liên Sơ, ngày mai phải về thành phố Đồng chuyến."
"Sao vậy?"
"Công ty xảy ra chút chuyện, Tổng giám đốc ở bên kia xử lý được, phải trở về chuyến."
"À." Ra là chạy về cứu giá.
Thù Thành tiếp tục : "Liên Sơ, cùng trở về nhé."
***
Máy bay rẽ mấy tầng mây, trải qua 1600 ngày đêm, cuối cùng cũng đặt chân lên mảnh đất của thành phố Đồng lần nữa.
Chiếc xe hơi chạy qua đường phố quen thuộc, mở cửa sổ xe, ngoài cửa xe là những hàng cây ngô đồng xanh mát, tán rợp bóng che. Những hận buồn vui vốn biến mất từ lâu nay lại ào ào ập tới.
Ánh mắt Thù Thành nhìn thẳng về phía trước bình tĩnh lái xe. Tay phải của từ tay lái đột nhiên thả xuống nắm bàn tay .
nở nụ cười nhàng, rút bàn tay ra để lấy di động, cúi đầu soạn tin nhắn, do dự chút, ngón tay đặt ở nút gửi ngừng lại rồi quyết định lưu vào bản nháp.
___Cảm ơn , tha thứ cho em.
Giọng điệu như vậy cứ giữ lại trong lòng , hãy để dùng tất cả thời gian còn lại để chứng minh, để cảm nhận.
Chẳng bao lâu, xe dừng, lại trước cổng công ty, hai người trực tiếp xuống xe. Cao ốc văn phòng cực kỳ khí thế, chỉ là tên của công ty lại khiến chân mày Liên Sơ nhíu lại. "Tại sao gọi là Sở Thịnh?"
"Lâm Trí mời thầy phong thủy đến đặt tên, em có vẻ thích?"
"Rất thô tục."
"Vậy em giúp đỡ chọn mọt tên."
"Thôi, nghe đại ." Mê tín gì đó vẫn là có thực.
Hai người cười bước vào cửa chính của công ty.
Vì là chủ nhật, trong đại sảnh cũng chẳng có ai, nhân viên bảo an nhìn thấy Thù Thành vội nở nụ cười tiến lên chào hỏi: "Tổng giám đốc Bùi, ngài tới! Quản lý Tống và quản đốc Lưu bọn họ đều ở đó." xong cầm lấy bộ đàm nhấc lên chuẩn bị thông báo. Thù Thành giơ tay ngăn cản ta, sau đó cùng Liên Sơ vào thang máy chuyên biệt.
Thù Thành trở về lần này chủ yếu là bởi vì sau khi Tống Ca công bố quyết định đem sản lượng khai thác khoáng sản ở dãy phía tây giảm xuống 70% bắt đầu từ năm nay, nhiều quản đốc ở các mỏ quặng cùng trưởng bộ phận bằng mặt bằng lòng nghe chỉ huy, ấy dần dần khống chế nổi tình hình.
Hai người vừa ra khỏi thang máy, chỉ nghe thấy tiếng cãi nhau kịch liệt và tiếng huyên náo ầm ĩ truyền ra từ phòng làm việc của tổng quản lý.
người đàn ông thô lỗ kêu là: "Họ Tống, sao có thể đình chỉ chức vụ của tôi?!"
Tống Ca đanh giọng : "Chỉ bằng tôi quản lý chi nhánh thành phố Đồng của công ty! Lưu Tân Dã, tôi ta nhắc nhở ông rất nhiều lần được tự tiện khai thác, ông lại ngoảnh mặt làm ngơ. Từ hôm nay trở ông phải dừng lại tất cả kế hoạch khai thác ở trong tay, nếu tôi hủy bỏ chức vụ quản đốc mỏ quặng của ông."
Lưu Tân Dã mắng: " đừng CMD mang cái dáng tổng quản lý ra để ép tôi! Mẹ nó chỉ là cái rắm! em chúng tôi lên làm quản đốc mỏ quặng là theo chân tổng giám đốc Bùi tay làm nên, cái dáng vẻ tổng quản lý của này, dựa vào gian tình hai chân mở ra ngủ cùng ông chủ mà có được."
Sắc mặt Thù Thành trở nên trầm tức giận đến cực độ, tiến lên bước đưa tay mở cửa ra.
Liên Sơ cản lại , "Em vào."
xong chặn ngang trước mặt Thù Thành, tiến lên đẩy cửa vào.
Last edited by a moderator: 22/11/14