Chương 48: Đường cùng
lực rất mạnh khiến tự chủ được ngã xuống, thân thể của cũng nghiêng xuống áp chặt vào . Đây là thời cơ tốt nhất để tấn công ở khoảng cách gần! thanh đoản kiếm khéo léo tinh nhuệ tiếng động trượt ra khỏi tay áo Liên Sơ, chuẩn xác rơi vào tay, lưỡi đao chợt lóe, bén nhọn đâm xuống sườn lưng của .
Thân thể vừa động, lưỡi đao rét lạnh khó khăn lắm mới xẹt qua thắt lưng, lưu lại vết máu rệt. Cổ tay cầm kiếm của Liên Sơ bị giữ chặt, nhanh chóng xoay người dùng hết sức lực đánh mạnh vào khuỷu tay của . Dạ Nhiên cười lạnh, đón lấy đòn này chút né tránh. Bàn tay tê dại đến mức gần như mất tri giác, ánh mắt của như núi lửa phun trào, nguy hiểm mà cực lạnh, khóe môi gợi lên nụ cười nhạt: “Biết tay của tôi bị thương khá nặng? Liên Sơ, coi như nó có bị phế hoàn toàn, vẫn còn có thể ôm được .”
Hai tay hung ác dùng lực nắm lại, đoạt lấy lưỡi đao, thuận thế áp chặt sàn nhà.
Cả người bị giam cầm có cách nào động đậy, thân thể mềm mại tràn đầy co giãn tựa như cây đuốc, thiêu rụi như sắt như điên.
Thân thể ở dưới thân thể , gò má trắng nõn ửng hồng, bờ môi khiến cho người ta khao khát, giữa lúc cúi đầu trằn trọc…
nghiêng đầu tránh qua bên, khàn giọng : “ đừng có làm loạn. Viên Ngạn ở lầu dưới, tôi chỉ cần hô tiếng bọn họ xông lên, đến lúc đó cùng lắm tất cả cùng nhau chết.”
Cùng nhau chết?
Nghe có vẻ rất tốt.
Cảnh tượng như vậy lại làm cho cảm thấy hưng phấn thôi. Tại sao lại chứ? Ôm chặt , cùng nhau tan thành mây khói có lẽ là kết cục quá đẹp.
Môi của rơi vào da thịt trơn bóng của , cảm giác làn da dưới môi như cánh chim run rẩy từng đợt. cố gắng chịu đựng : “Dạ Nhiên, đừng nổi điên! Bọn họ lập tức vào, bọn họ nhất định hiểu nếu tôi hủy bỏ hành động tối nay, phải vì mười phút sảng khoái mà giải quyết tính mạng của mười người tiến vào? Bao gồm cả tôi và ?!”
cố gắng kiềm chế run rẩy là bởi cái gì đây? Sợ hãi hay là chán ghét? Chẳng lẽ, chỉ có hai điều này?
phí sức suy nghĩ, vạch ra khối khuyên tai bằng ngọc óng ánh trong suốt rơi vào đúng chỗ xương quai xanh, ngậm nơi khả ái hơi lõm xuống ở phía dưới, nhàng mút hôn.
nhẫn nại của Liên Sơ rốt cuộc cũng tới cực hạn, bắt đầu giãy giụa phí công vô ích, khàn giọng : “Đừng đụng vào tôi, khốn kiếp, đừng đụng vào tôi!”
Có lẽ nên có chút do dự đoạt lấy , trước mặt những người cảnh sát sắp xông vào kia!
ngẩng đầu lên, cười nhạt : “ đúng, tôi muốn cũng chỉ là mười phút thôi đâu.”
cầm lấy khăn tay màu trắng bịt lên miệng của , mắt đột nhiên trợn to, sau đó lại từ từ khép lại.
***
Khi Liên Sơ tỉnh lại lần nữa phát mình ở trong chiếc xe Benz.
Ghế dựa lưng được ngã về phía sau, người đắp mọt chiếc áo bị nhuốm máu.
nhìn người đàn ông bên cạnh ngồi ở ghế lái, lời nào.
nghiêng đầu nhìn cười, tao nhã thoải mái như xưa: “ tỉnh rồi à? Có phải được thoải mái ? Tôi cho uống ít thuốc. Đừng lo lắng, có tác dụng phụ, chỉ là để tạm thời mất hết sức lực.
Liên Sơ im lặng.
Dạ Nhiên vặn mở bình nước bên cạnh ra, ghé tới môi : “Có phải hơi khát ? Uống ngụm.”
Liên Sơ nhíu mày nghiêng đầu.
Dạ Nhiên cười lơ đễnh, nhàng đem bình nước cất .
Liên Sơ yên lặng sờ túi áo của mình, quả nhiên là rỗng tuếch.
Dạ Nhiên : “Súng và thiết vị theo dõi bị xử lý rồi. Còn có thiết bị gì tốt nhất cũng giao ra, tôi ngại giúp cởi hết quần áo lục soát lại lần nữa.”
Vẻ mặt Liên Sơ vẫn như cũ lộ vẻ gì, chỉ có đường cong xinh đẹp của môi vểnh lên thành đường cong lạnh lẽo, gương mặt xinh đẹp dịu dàng đột nhiên lên loại cứng rắn và rét lạnh nên lời.
hầu như vẫn giống như trước, lạnh như vậy, cứng như vậy, đẹp như thế.
Dáng vẻ này của từng khiến dục vọng của nổi lên, nóng rực đến khó nhịn nhiều lần, nhưng giờ phút này, chỉ có thể thầm thở dài: “Được rồi, đừng có bày ra nét mặt như chịu nhục đó, tôi có làm vậy.” Dừng chút, lại thêm cậu với giọng điệu đầy tiếc nuối: “Chưa kịp.”
Liên Sơ trầm mặc hồi lâu, : “Tôi biết.”
“…Tại sao?”
“Có nhớ lúc trước khi ở thuyền tôi dùng cách nào để cứu ? Dùng thuốc nổ. Lúc ấy, tôi đem thuốc nổ cột vào người, dây dẫn cố định thắt lưng, nếu có người lờ mà lờ mờ cởi thắt lưng, bom nổ. Lần này cũng vậy.”
Dạ Nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn với vẻ thể tưởng nổi, vẻ mặt cứ như nhìn thấy quỷ sống. Qua hồi lâu, nặn ra mấy chữ: “Kỳ Liên Sơ, con mẹ nó muốn tam trinh cửu liệt(46) như vậy sao?!”
Liên Sơ : “Muốn.”
Dạ Nhiên hơi tức ngực, lâu, đột nhiên hung hăng đấm mạnh cái lên tay lái. lát sau, hung tợn : “ láo, tôi tin mới bị tôi chạm vào liền cảm thấy khổ sở muốn được tìm chết. Coi như muốn chết cũng bỏ được Bùi Thù Thành.”
Nét mặt Liên Sơ chút gợn sóng : “Mặc kệ muốn tin , tôi quả bỏ được, cho nên mới nhắc nhở chút.”
Nét mặt Dạ Nhiên bình tĩnh lại, trầm mặc hồi lâu, : “Tôi vẫn tin.”
Ngay cả còn tin vừa rồi dụng , làm sao dám mạo hiểm như vậy?
ra đoán rất đúng, Liên Sơ quả có ý nghĩ liều chết làm chuyện xúc động như vậy, cho nên ngọc đá và thuốc nổ thắt lưng đổi thành chất gây mê cực độ - -ê-te tinh khiết.
Chỉ là cũng ngờ, lại biết.
ai hiểu cố chấp và dục vọng cuồng nhiệt của Dạ Nhiên đối với mình hơn , cho nên, để đề phòng ngộ nhỡ đến lúc có kế nào khả thi đó chính là sát chiêu cuối cùng để bảo vệ cách hiệu quả nhất.
Nhưng rốt cuộc là thứ gì ngăn cản đoạt lấy con mồi dễ như trở bàn tay này?
Bất quá, mặc kệ thế nào, chiêu này dùng được rồi, cũng chạm mạnh vào nữa. Nếu như còn muốn lợi dụng thứ này để đánh ngã , trừ phi khiêu khích hoặc là sắc dụ. Nhưng mà, làm người phụ nữ, người vợ, muốn phải làm như vậy.
Trong lòng Liên Sơ khỏi do dự và hoang mang, chợt hỏi: “ định làm thế nào? Đường ra khỏi thành phố A chắc chắn cũng bị vây kín, trốn nổi đâu.”
lạnh lùng : “Việc này khiến phải quan tâm. Tôi cùng cảnh sát chơi vài chục năm, cho tới bây giờ phần lớn là tôi đùa đỡn họ.”
Liên Sơ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện nữa.
Trong xe lại yên tĩnh, Qua hồi lâu, chợt : “Dạ Nhiên, đem thả người nhà của Viên Ngạn .”
Dạ Nhiên hơi ngẩn ra, dừng chút, : “Được.”
Liên Sơ khỏi kinh ngạc nhìn .
Khóe môi của lên nụ cười chua chát: “Vợ của Viên Ngạn chính là bạn làm cảnh sát trước kia của – Mạnh Tinh. Mặc dù tôi mong đợi vào việc tôi, nhưng cũng hi vọng càng hận tôi.”
Liên Sơ cũng hơi ngẩn ra.
Mạnh Tinh?
nhớ lại nhiều năm về trước, xinh đẹp với mái tóc ngắn. Năm đó, họ cùng nhau dự thi, cùng nhau vào ngành cảnh sát, cùng nhau tập huấn, huấn luyện viên của các đúng là huấn luyện ma quỷ.
……
“Cậu nhìn thấy chưa? Bên phải hàng thứ hai, cái người đẹp trai nhất đó! Là Bùi Thù Thành của đội đặc nhiệm.”
Bên tai Liên Sơ lại ngừng vang lên giọng hưng phấn của Mạnh Tinh năm đó.
ra, sau này ấy lại gả cho người đàn ông là cảnh sát đặc nhiệm chính cống, hơn nữa còn là người thay thế Thù Thành trở thành đại diện của đội cảnh sát đặc nhiệm – Viên Ngạn.
Liên Sơ hỏi: “Bây giờ ấy có gặp nguy hiểm ? Thuộc hạ của có thể hơi làm loạn chút ?”
Dạ Nhiên trầm mặc hồi lâu, : “Hẳn có vấn đề.”
Liên Sơ có chút gấp gáp hỏi: “Làm sao biết?! Sao lâu vậy mà thấy tin tức của người này, bọn họ liệu có xảy ra chuyện ? Có thể thẹn quá hóa giận gây bất lợi cho cậu ấy ?”
Việc này cũng phải là hoàn toàn thể.
“Dạ Nhiên, gọi điện thoại , bảo họ thả cậu ấy .”
chuyện, tiếp tục chăm chú lái xe.
Giọng của Liên Sơ nhịn được mềm hẳn: “Dạ Nhiên, gọi điện thoại , nhé. Tôi muốn cậu ấy gặp chuyện may…Coi như tôi cầu xin .”
Dạ Nhiên vẫn trả lời bất cứ chữ nào.
Lại chạy được thêm nửa dặm, đột nhiên đánh tay lái dừng lại ven đường, quay đầu lại nhìn cái, do dự chút, rút chìa khóa nhảy xuống xe.
Đây là giao lộ ở ngoại thành, hề có bóng người.
Vì để phòng ngừa khả năng người Liên Sơ còn có thiết bị theo dõi khác, Dạ Nhiên đặt thiết bị gây nhiễu sóng ở cốp sau. ra khỏi mười bước, điện thoại di động dần có tín hiệu.
xe, Liên Sơ cảnh giác theo dõi nhất cử nhất động của qua kính chiếu hậu. dừng lại, gọi điện thoại, dặn dò mấy câu, lại cúp điện thoại. Chuyện đến nước này chỉ có thể liều! Liên Sơ cắn răng, dùng hết sức lực toàn thân mở cửa xe nhảy ra ngoài.
Dưới chân mềm nhũn, “rầm” tiếng, bị ngã xuống đất.
Liên Sơ vốc đại nắm đá vụn mặt đất, vùng vằng đứng dậy liều mạng chạy về phía trước. Nhưng ngay lập tức, Dạ Nhiên đuổi kịp sau lưng, quay người lại, hung hăng ném nắm đá vụn tới trước mặt , nghiêng đầu né tránh, Liên Sơ chống đỡ chạy tiếp mấy bước, chạy tới bờ hồ ven đường chứa đầy nước, tung người nhảy vào.
Nước hồ vẩn đục thấm vào người, muốn giãy giụa nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể tứ chi vô lực chìm xuống.
Sau lưng vang lên tiếng “bùm” lớn, có người nhảy xuống, trong nháy mắt ôm chặt eo từ phía sau, lại tiếng “bì bõm”, hai người cùng nổi lên khỏi mặt nước, ngừng thở dốc.
Đủ rồi, mặc dù chỉ có mấy phút ngắn ngủi nhưng cảnh sát cũng có thể nhận được tín hiệu từ thiết bị theo dõi gắn dưới da, cho nên, rất nhanh có thể khóa chặt vị trí của bọn họ.
Bụng đột nhiên bị ai dùng sức nhấn cái, ngụm nước tanh mặn bị sặc ra ngoài, co nằm đất liên tục ho khan, đột nhiên cả người bị người ngồi mặt đất xốc lên, chống lại cặp mắt tức giận đến tột đỉnh.
Dưới ánh trăng, gương mặt tái nhợt của thấy được tia huyết sắc, nhưng trong ánh mắt nóng rực trầm kia lại có vẻ khát máu điên cuồng.
“Kỳ Liên Sơ, muốn tôi phải chết vậy à?! muốn cho cảnh sát đuổi tận giêt tuyệt tôi vậy à? Được, tôi ở lại chỗ này chờ bọn họ! Tôi cho bọn họ nhìn kĩ chút tôi làm thế nào để cưỡi đội trưởng đội phòng chống ma túy thành công nhất thành phố Đồng từ trước đến nay, cưỡi nữ hùng dũng cảm chính trực của chúng ta!” Lúc này, ràng nở nụ cười nhưng bụ cười kia lại lạnh lẽo khiến cho người ta run sợ. “Hừ, cặp đôi truyền kỳ của giới cảnh sát, ông trời tác hợp cho? Tôi ngược lại muốn nhìn xem còn mặt mũi nào ở chung chỗ với Bùi Thù Thành.”
cúi đầu, đột nhiên hôn xuống cánh môi mềm mại vô lực của , nảy sinh tà ác cắn lại cái, mặc kệ, chỉ là cạy răng lưỡi của , điên cuồng quấn quýt đầu lưỡi tinh tế mềm mại trơn nhẵn như lông vũ thiên nga của , khơi gợi lên, tham lam mút, xúc cảm mê người khiến cho lí trí của bị đốt sạch gần như hoàn toàn. tự tay vén vạt áo ở trước ngực .
Đỉnh núi trắng mịn như tuyết, viên ngọc châu xinh đẹp, nét như trong trí nhớ của . Thế nhưng, lại khỏi giật mình, trong lồng ngực đột nhiên thống khổ thể tả.
Liên Sơ biết đoán được ý đồ của mình, nghĩ đến vô cùng tức giận, nghĩ đến lại vội vã chạy trốn mà lại nổi điên ở chỗ này. Mặc dù thiết bị ở thắt lưng muốn có hiệu quả phải có lực hơn nhưng lúc hôn lên bầu ngực của , vẫn nhịn được mà sợ hãi và tuyệt vọng.
Tất cả những chuyện cũ khiến run sợ lại lên, nhịn được vừa lẩm bẩm vừa khẽ gọi: “Thù Thành, Thù Thành, Thù Thành…”
Thân thể của đột nhiên cứng lại, gần như đóng băng. Qua hồi lâu, ngẩng đầu lên, nhìn với ánh mắt bình tĩnh, dịu dàng : “Liên Sơ, từ nay về sau cũng chỉ có tôi, đừng có gọi tên người kia nữa.”
mặt Liên Sơ xuất vẻ mê muội, giống như căn bản nghe lời của .
hơi mỉm cười : “Nhiếp Bá Khôn mang bên mình chiếc đồng hồ đep tay, đó là món quà tôi tặng mừng cha con gặp nhau…Giờ phút này, Bùi Thù Thành ở đường đoàn tụ với cha mình.”
____________
(46) Tam trinh cửu liệt: thành ngữ dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết tái giá, để thất thân.
Chương 49: Tình của tôi phải là dạ oanh
Thành phố N, khu biệt thự họ Bùi.
Xa cách mười năm, Triệu Thù lại lần nữa đặt chân vào cánh cửa của khu biệt thự xa hoa lộng lẫy này. Bà sinh ra ở đây, trải qua mấy năm buồn tư lự, sau đó bị đuổi ra ngoài.
Bà rất thích nơi này, cứ thế rời vài năm, cuối cùng vẫn nhịn được len lén chạy về nhìn nơi hoàn toàn thay đổi, sớm thuộc về bà này. Cho đến ngày, gặp được chàng trai bất hảo tốt ở chỗ này…
nhóm cảnh sát liên tục ra vào khu biệt thự, Triệu Thù cũng bước vào trong, ở ngưỡng cửa bị người ta chặn lại: “Bà là ai? Chỗ này tại thể vào?”
Triệu Thù : “Tôi muốn tìm Bùi Thù Thành, đó là con trai của tôi.”
Người cảnh sát kia sững sờ: Bác ạ, đội trưởng Bùi ấy…”
Đúng lúc ấy, đoàn người khiêng chiếc băng ca bước ra từ biệt thự, người đàn ông trong đó và Triệu Thù bốn mắt nhìn nhau, hai người đều khỏi sững sờ.
Bọn họ lại gặp nhau lần nữa ở nơi này, lần trước là chàng thiếu niên tóc xanh đầu để chỏm, lần này lại là lão già tóc bạc trắng, thời gian đời qua quá nhanh.
Bọn họ có lẽ đều từng nghĩ đến tình huống gặp nhau lần nữa là thế nào?
Chỉ trích? Oán giận? Lạnh nhạt? Mừng rỡ? Hay chỉ hơi thất vọng, bình tĩnh?
Nhưng giờ phút này, những xúc cảm trong lòng kia chỉ lên trong thoáng chốc, căn bản để ý đến. Triệu Thù hào tới bên cạnh người đàn ông bị hôn mê nằm cáng, sắc mặt tái nhợt, run giọng gọi: “Thù Thành ___”
***
“Nhiếp Bá Khôn mang bên mình chiếc đồng hồ đep tay, đó là món quà tôi tặng mừng cha con gặp nhau…Giờ phút này, Bùi Thù Thành ở đường đoàn tụ với cha mình.”
Liên Sơ trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn Dạ Nhiên, đôi mắt bình tĩnh sáng suốt xưa nay giờ đây mờ mịt có tia phản ứng.
Nửa ngày sau, mới cứng ngắc vô lực khạc ra mấy chữ: "Tôi tin!!"
gằn từng chữ từng câu: " ấy biết tôi đợi ấy, chúng tôi ở chung chỗ tốt, ấy tuyệt đối chết cách dễ dàng như vậy. Dạ Nhiên, thể chia rẽ được chúng tôi."
Dạ Nhiên ra lời, có cảm giác như bị chặn lại trong cổ họng, phân biệt đến tột cùng là đau khổ hay là chết lặng
Liên Sơ đẩy ra, bò dậy, che ngực lại tập tễnh bước về phía trước, chưa được mấy bước lại lần nữa bị té ngã xuống đất.
có thể vượt qua tất cả, trừ chuyện này!
Dạ Nhiên tới, nửa quỳ mặt đất ôm chặt từ phía sau.
Nước mắt của chảy xuống, nghẹn ngào : "Dạ Nhiên, tôi hiểu được, tôi hiểu được. nguyện chết vì tôi, nhưng tại sao lại chịu để tôi hạnh phúc? cứ hận tôi vậy sao? Cố ý muốn tôi phải sống bằng chết?!"
Dạ Nhiên mờ mịt : "Tôi biết, Liên Sơ, tôi cũng hiểu được."
Nước mắt của từng giọt từng giọt lướt qua mu bàn tay của xuống mặt đất. Đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy khóc.
là người phụ nữ mạnh mẽ đến cỡ nào, và cùng nhau vượt qua nhiều hiểm cảnh như vậy, còn có nhiều khoảnh khắc tuyệt vọng và nhục nhã như vậy, chưa từng khóc trước mặt .
nhớ tới đêm, đơn ngủ thuyền, tỉnh lại từ trong mộng, mở mắt ra, thế mà lại thấy được .
Bây giờ nghĩ lại, khắc kia có lẽ là khoảnh khắc trọn vẹn nhất trong cuộc đời .
ôm chặt , dịu dàng : "Liên Sơ, tiễn đoạn đường nữa thôi."
***
Chiếc xe chậm rãi chạy về phía trước có mục đích. Đêm cuối thu, khí trời yên tĩnh mà se lạnh, ánh trăng cao ngạo mang theo vài phần hờ hững lại dịu dàng.
biết lần kế tiếp được nhìn thấy ánh trăng buổi tối là lúc nào?
Xa xa, tiếng còi xe cảnh sát chạy tới phá vỡ yên tĩnh của bóng đem. Dạ Nhiên đem xe dừng lại ven đường.
Quay đầu lại, mặt của vẫn yên tĩnh có biểu cảm gì, thấy hớn hở ra mặt cũng thấy tia chán nản và lo lắng.
Dạ Nhiên cười cười, đột nhiên thò tay giúp sửa sang lại váy.
Quần áo của cũng bị xé rách, may, áo khoác phía ngoài coi như đầy đủ.
"Liên Sơ, đừng tin những lời quỷ tôi hồi nãy, tôi và Bùi Thù Thành là cùng loại người, sao có thể để bị người đàn ông khác nhìn chứ?"
Khóe môi Liên Sơ giật giật, lộ ra nụ cười biết là giễu cợt hay là lạnh nhạt.
Dạ Nhiên lại nhìn mấy giây, giọng : "Liên Sơ, cám ơn , hẹn gặp lại."
Liên Sơ trầm mặc lát, : "Dạ Nhiên, hãy tự thú ."
Dạ Nhiên bật cười, nụ cười trong sáng và dịu dàng chưa bao giờ có: " xác định nghĩ như vậy? Xác định muốn tôi sống sót? Liên Sơ, cho dù tôi bị phán tử hình hoãn lại vô thời hạn, ngồi mấy chục năm ra ngoài tôi lại tìm đến ."
Trong mắt Liên Sơ lộ ra tia khó hiểu, lát sau, chăng hề gì, xoay người mở cửa bước xuống xe.
Cặp mắt Dạ Nhiên cười cười, khởi động xe, đột nhiên quay đầu vọng ra với Liên Sơ: "Trong xe này có quả bom được hẹn giờ, Liên Sơ, thử đoán xem nó được dùng để làm gì?"
Gương mặt Liên Sơ biến sắc, dừng lát : "Che dấu hành tung, hủy xe để lại dấu vết."
Dạ Nhiên bật cười ha hả: "Người phụ nữ thông minh! biết đó là dùng khi cảnh sát đuổi tới, đồng quy vu tận đúng ?!"
xong, chiếc xe như mũi tên rời cung lao vút ra ngoài.
Nhóm cảnh sát ở đối diện nhìn thấy chạy như bay tới, cũng cảnh giác hơn.
Tiếp đó, bố trí chướng ngại vật, vượt qua ải, truy kích, bắn nhau. Cuối cùng chiếc xe kia bỏ chạy thục mạng bị trúng bình xăng nổ ầm ầm.
Liên Sơ nhìn theo ánh lửa sáng rực ngày càng mơ hồ, chỉ im lặng.
Đọt nhiên, ngón tay chạm phải quần áo, bên trong hình như có vật lạ.
lấy ra, bên trong là chiếc máy ghi bằng kim loạn. Vậy chắc là mới thừa dịp chưa chuẩn bị lén bỏ vào.
Mở ra, chỉ có đoạn ghi .
___ " ? Liên Sơ, có ?"
___ "Đúng vậy, đúng vậy, em ."
***
Tình của tôi phải là dạ oanh.
___ Bùi Đa Phỉ.
Tình của tôi phải là con dạ oanh.
Từ trong tiếng hót trong veo mà thức tỉnh.
Từ trong tiếng hót trong veo mà thức tỉnh
Nhờ nụ hôn của ánh mặt trời mà phồn hoa mặt đất.
Nó hót lên tiếng ca mỹ diệu.
Tình của tôi phải là khu vườn khả ái.
Có chim bồ câu trắng chao lượn mặt hồ phẳng lặng.
Hướng về phía ánh trắng sáng chiếu rọi vào trong nước.
Chiếc cổ trắng như tuyết của nó cũng gật đầu.
Tình của tôi phải ngôi nhà hạnh phúc.
Như vườn hoa, tràn ngập hòa bình.
Trong đó là hạnh phúc tựa như có mẹ
Sinh ra tiên nữ, xinh đẹp hân hoan.
Tinh của tôi phải là khu rừng rậm.
Trong đó là ghen tỵ, giống như cường đạo.
tay của nó cầm kiếm: là tuyệt vọng
Mỗi vết đâm đều là cái chết tàn khốc.
Last edited by a moderator: 24/1/15