1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoán xem, anh yêu em nhiều bao nhiêu - Phong Diệp Lưu Đan (c52-hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39: Máu đào và nước lã


      Dưới chân núi Mai, tại ngôi biệt thự của Thù Thành.

      Hôm nay là chủ nhật nhưng cả Liên Sơ và Thù Thành đều có công việc, thể làm gì khác hơn là gọi Hứa Yến tới ở cùng Khê Đình.

      Trong phòng bếp, Khê Đình ngừng quấn lấy Hứa Yến: “ Hứa, cho cháu ra ngoài chơi lát nha, chỉ lát.”

      Hứa Yến : “Dì Liên Sơ của cháu rồi, bên này ít người, cho phép mình chạy lung tung.. , tự mình chơi ở trong sân, lát nữa gọi cháu vào ăn cơm.”

      Khê Đình phẫn nộ ra khỏi phòng bếp, lát sau, suy nghĩ chút, len lén mở cửa chống trộm.”

      Cổng sắt nhàng được mở ra, bé nhìn xem Hứa Yến còn bận rộn trong phòng bếp, lặng lẽ lách mình ra ngoài.

      ***
      Núi mùa thu đẹp, lá cây bị nhiễm màu rực rỡ, đỏ, xanh lục, vàng, tím, còn có nửa đỏ nửa xanh, nửa đỏ nửa vàng, vàng trong xanh lục…Nhiều đến nỗi Khê Đình đếm hết. con quạ con bay qua đỉnh đầu, mấy chùm quả dại màu đỏ ngọt ngào dễ thương trĩu xuống đầu cành. Dì Liên Sơ cho bé biết, quả này có thể ăn.

      Khê Đình nhón mũi chân giơ tay hái, nhưng vẫn luôn thiếu mất chút như vậy. Đột nhiên, đôi tay mảnh khảnh mèm mại vượt qua đỉnh đầu, hái chùm quả hồng xuống: “Có phải cháu muốn thứ này ?”

      mặt Khê Đình hơi mỉm cười, quay đầu lại : “Cám ơn…”

      Nụ cười mặt bé lập tức cứng lại, chỉ thấy gương mặt đầy sẹo ở ngay trước mắt, đáng sợ cực kỳ.

      Người phụ nữ kia giật mình, vội vã nghiêng mặt, giọng : “ xin lỗi, dọa cháu sợ rồi.” xong, trong mắt thầm nổi lên bụng nước mắt.

      Khê Đình nổi lên áy náy, ngăn chặn sợ hãi trong lòng lại: “Dì à, cám ơn dì hái trái cây giúp cháu.”

      Người phụ nữ đưa chùm quả như quả dại cho bé, dịu dàng : “ bé ngoan, còn sớm nữa, về nhà thôi.”

      Giọng của đặc biệt dịu dàng, chẳng biết tại sao, nỗi sợ hãi trong lòng Khê Đình nhưu ngọn gió bị thổi tan. bé hỏi: “Dì à, sao dì lại ở chỗ này mình.”

      “Dì…lạc đường.”

      Ánh mắt Khê Đình khẽ sáng lên: “A? Lạc đường? Giống nhưu công chúa Bạch Tuyết phải ạ?”

      Người phụ nữ kia cứng họng: “…Ừ. Khê Đình, sắc trời tối, dì đưa cháu trở về thôi.”

      Khê Đình gật đầu cái, vừa vừa hỏi: “Dì à, sao dì lại biết tên của cháu ạ?”

      Ngu Nhan khỏi vô phương chống đỡ.

      Khê Đình cũng để ý, lại : “Lần trước có chú cũng biết tên của cháu, có phải dì cũng là bạn của chú ấy ? Chú ấy còn dạy cháu cách nhận biết con kiến nào tướng quân đấy.”

      Ngu Nhan đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm chặt bé: “Khê Đình…”

      Trái tim bé của Khê Đình hiểu tại sao lại khẽ chấn động.

      Lúc này, Hứa Yến vội vàng chạy tới từ đàng xa: “Khê Đình ___”

      Ngu Nhan buông bé ra, đứng dậy.

      Hứa Yến chạy tới kịp kéo Khê Đình ra khiến trách: “Đứa bé này sao lại nghe lời như vậy, làm sợ muốn chết.” xong ngồi dậy, lơ đãng quay đầu, vừa thấy gương mặt của người phụ nữ ở sau lưng, sắc mặt trắng bệch hét lên tiếng.

      Ngu Nhan vội vã quay mặt .

      Hứa Yến cố gắng ngăn lại nhịp tim đập mạnh, trong ráng chiều lại nhìn thấy gương mặt đáng sợ đến dọa người như vậy. nắm tay của Khê Đình, : “, chúng ta về nhà ăn cơm.”

      Khê Đình : “ Hứa, dì này bị lạc đường đấy ạ…, để ấy đến nhà chúng ta làm khách được ?”

      Hứa Yến nắm tay Khê Đình kéo: “Trẻ con đừng bừa, mau, chúng ta cùng về.”

      Khê Đình cố chấp, đứng bất động: “, để dì ấy về cùng chúng ta, nếu buổi tối dì ấy gặp phải người xấu.”

      Hứa Yến rối bời, Ngu Nhan lại ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của Khê Đình, dịu dàng : “Khê Đình ngoan, nghe lời ấy, mau trở về .”

      Khê Đình kinh ngạc im lặng.

      Đúng lúc ấy, cách đó xa lại vang lên giọng nữ trong trẻo: “Khê Đình, Hứa Yến, hai người ở đó làm gì vậy?”

      Khê Đình ngẩng đầu, vui mừng hét lên: “Dì Liên Sơ, dì về rồi.”

      Lúc này, hoàng hôn phủ xuống, lá thu xào xạc, nhưng gương mặt của người phụ nữ tới lại khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp hệt như ánh dương mùa xuân.”

      Liên Sơ tới nhìn thoáng qua mọi người, ánh mắt quét qua Ngu Nhan chợt hơi dừng lại, cũng lộ ra chút bất thường hay biến sắc nào.

      đưa tay vuốt ve mái tóc của Khê Đình: “Hôm nay Khê Đình có ngoan ? Có gây rắc rối cho Hứa vậy?”

      Khê Đình : “Dì Liên Sơ, dì này cũng bị lạc trong núi giống như công chúa Bạch Tuyết vậy, chúng ta dẫn dì ấy về nhà làm khách được ?”

      Hứa Yến len lén liếc mắt cái, còn công chua Bạch Tuyết nữa chứ? khác lão Vu Bà là mấy?

      Trong mắt Liên Sơ thoáng qua tia kinh ngạc, cũng quay đầu lại liếc Ngu Nhan.

      Khê Đình giật tay của Liên Sơ, cói lòng đầy mong đợi nhìn . Liê Sơ cân nhắc lát, gật đầu cười : “Được, nhưng phải dì ấy đồng ý mới được.”

      Khê Đình lập tức cười rộ lên, khuôn mặt nhắn như đóa hoa hướng dương nở rộ: “Ừ, dì ấy dĩ nhiên đồng ý, dì à, dì có phải ?”

      bé quay đầu lại nhìn Ngu Nhan, Ngu Nhan có cách nào cựu tuyệt đôi mắt như vậy.

      ***
      Liên Sơ cảm thấy, duyên phận giữa người với người đôi lúc kỳ diệu, chẳng hạn như Khê Đình, lại chẳng hạn như người phụ nữ giờ phút này ngồi ở ghế sô pha đối diện với Khê Đình.

      Nhìn vóc dáng và vẻ ngoài của người phụ nữ này, có lẽ trước lúc bị hủy hoại nhan sắc phải là người đẹp hiếm thấy, nhưng giờ, chỉ nhìn ấy thôi cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Bất quá, hình như Khê Đình lại có cảm giác như vậy, hết sức phấn khởi lôi kéo người ta chuyện phiếm, ngừng giới thiệu sách vở và những món đồ chơi của mình với ấy.

      Có lẽ đứa bé này vẫn quá tịch mịch, mình và Thù Thành quá bận rộn, bọn họ ở đây, thanh tịnh có thanh tịnh, nhưng mà, đối với đứa trẻ mà vẫn quá đơn.

      suy nghĩ, người phụ nữ ở đối diện đứng dậy: “Chị Bùi, cảm ơn tiếp đãi của chị, tôi phải cáo từ rồi.”

      mặt Khê Đình lộ ra vẻ thất vọng, chỉ là rốt cuộc vẫn kìm lại gì.

      Liên Sơ gật đầu cái, đứng lên: “Tôi tiễn chị ra ngoài.”

      Hai người ngầm hiểu lẫn nhau cùng bước ra cửa, dừng bước lại. Liên Sơ cảm thấy có lẽ người phụ nữ này có lời muốn với mình, nghĩ đến ấy lại mở miệng : “ xin lỗi, tôi là mẹ của Khê Đình.”

      ấy tiếp: “Lần này tôi tới là vì bệnh của Khê Đình. Tôi biết bệnh của con bé có thể chữa trị bằn cách ghép tủy sống, ngày mai tôi muốn cùng Khê Đình tới bệnh viện làm xét nghiệm để kiểm tra độ tương thích của tủy.”

      Liên Sơ trầm mặc hồi lâu, gật đầu : “Được.”

      Nước mắt Ngu Nhan lập tức tràn ra: “Cám ơn, cảm ơn chị. Liên Sơ…Tôi còn có thỉnh cầu.”

      “Chị .”

      “Xin đừng chuyện này với Khê Đình.”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì…Năm đó tôi bỏ rơi con bé, có mặt mũi để con bé gọi tôi là mẹ.”

      Liên Sơ im lặng đứng yên, dù nét mặt của người phụ nữ này có vài điểm đáng nghi, nhưng tình thương của ấy dành cho Khê Đình có thể cảm nhận được.

      gật đầu : “Được.”

      ***
      Hôm nay, Thù Thành trở về rất khuya.

      Liên Sơ định đem chuyện của ngày hôm nay lại cho Thù Thành biết, lại thấy gương mặt tuấn tú của hơi trầm xuống, khỏi sửng sốt, hỏi: “Sao vậy? xảy ra chuyện gì?”

      Thù Thành đáp: “Dạ Nhiên chạy trốn rồi.”

      “Cái gì?!”

      cũng mới biết được tin tức, đường áp giải từ bệnh viện về trại tạm giam lại bị cướp cách trắng trợn. Đả thương ba cảnh sát, trong cục cảnh sát nhất định có nội gián của bọn .”

      Trong lòng Liên Sơ cũng rất rối loạn, khỏi ngỡ ngàng.

      Thù Thành thở dài, ôm vào lòng: “Chuyện khác , chỉ lo lắng cho an toàn của em. vẫn chưa hết hi vọng với em, chắc chắn tìm em. Liên Sơ, chúng ta tạm thời chuyến đến nơi khác ở nhé, sắp xếp người bảo vệ em và Khê Đình.”๖
      Liên Sơ lắc đầu: “ cần lo lắng, tại lẩn trốn còn kịp, sao có thể tự mình xuất tìm em? Đó phải tự tìm đường chết.”

      Thù Thành : “Cũng khó mà được. đối với em chấp niệm rất sâu, vì em, chuyện gì cũng có thể làm được. Lúc trước tìm em khắp nơi, bốn năm cũng tìm được, ngược lại tìm được trước.”

      Liên Sơ sửng sốt. Đúng vậy, làm sao có thể tìm được mình?

      vẫn phái người theo dõi mình? có khả năng! Thời gian dài như vậy, suốt cả năm, lí nào mình lại phát ra chút gì được. Hơn nữa, mình thích nghi với hoàn cảnh, phiêu bạt nhiều nơi, trong đó nhiều nơi chỉ là bộ phát ý tưởng. Có khi, ngay cả mình hôm nay còn biết tung tích của ngày mai, làm sao có thể?

      Cũng vì thế, đối với việc gặp lại Dạ Nhiên lúc trước, có chút hoài nghi, còn cho đó chỉ là 100% trùng hợp.

      Bây giờ nghĩ lại, đó căn bản là thể rồi. Những năm gần đây, vẫn luôn thầm xây dựng thế lực của mình, lúc ấy thể nào ảm đạm như vậy.

      Nhưng đến tột cùng, sao lại có thể làm được?

      Trong đầu Liên Sơ chỉ có mảnh rối loạn. ép buộc mình phải nhớ lại tất cả mọi chuyện từ trước và sau lúc chia tay với Dạ Nhiên, bỏ sót chi tiết nào.

      Thù Thành quan sát sắc mặt của , khỏi hoài nghi hỏi: “Liên Sơ, em làm sao vậy?”

      ý tưởng chợt lóe lên trong đầu , đến trước két bảo hiểm, mở két ra, lấy chiếc hộp từ trong đó ra. Mở chiếc hộp kia ra, bên trong là chiếc khuyên tai bằng ngọc óng ánh trong suốt hình hoa sen được chạm trổ hết sức tinh tế. Khối ngọc này là chất ngọc mịn, trong suốt, sáng bóng, ở dưới ánh đèn càng trong suốt, sáng rực như thủy tinh, phía dưới đặc biệt được khắc thêm chứ “Thù” nho .

      Đây là món quà mà mẹ Thù Thành tặng họ lúc kết hôn, sau này Dạ Nhiên bị trọng thương, đưa nó cho cầm cố để có tiền đến phòng khám Lưu Nhất Minh chữa bệnh.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com. Lúc ấy, trong người có vật gì đáng giá, chỉ có khối ngọc này và chiếc nhẫn kết hôn, đành cầm khối ngọc này để chống đỡ chi phí chữa trị. Sau này, Dạ Nhiên mới đem nó trả lại cho .

      ……

      “Đúng rồi, cái này cho em.”

      “Cái gì vậy?”

      “Em nhìn thử xem.”

      cầm lấy mở ra: bên trong lại chính là khối ngọc bội kia.

      Dạ Nhiên mỉm cười : “Chú Lưu này miệng cứng lòng mềm, tôi chuyện với ông ấy rồi, dù thế nào cũng trả lại phần nhân tình này cho ông ấy, chỉ là, trả lại khối ngọc này cho em trước.”

      nhìn chữ “Thù” miếng ngọc, hơi giật mình, lát sau khép lại chiếc hộp rồi bỏ vào trong túi của mình.

      ……

      Liên Sơ khẽ cắn răng, lất khuyên tai ngọc ra, cẩn thận kiểm tra lại dưới hộp. Suy nghĩ chút, lại lấy cây kéo, cẩn thận cắt bỏ lớp gấm ở trong hộp, vạch lớp gấm ra, bên trong đột nhiên lộ ra thiết bị dõi nho .

      Liên Sơ suy sụp ngồi giường.

      Thù Thành nhìn thấy tất cả, vẻ mặt Thù Thành nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      Liên Sơ cố nén lại nỗi xúc động trong lòng, nháy mắt với Thù Thành.

      Thù Thành chợt hiểu: còn chưa biết thiết bị theo dõi này có chức năng nghe trộm .

      Hai người trầm mặc tới gian phòng khác.

      Cửa phòng đóng lại, Liên Sơ ngẩng đầu lên : “Thù Thành, xin lỗi. Năm đó Dạ Nhiên bị thương, em dẫn đến phòng khám bệnh tư nhân, lúc ấy người có tiền, đành dùng miếng ngọc bội kia cầm cố lấy tiền chữa bệnh. Nhưng chẳng lâu sau, lại đem khối ngọc kia trả lại. ngờ lại gắn thiết bị theo dõi ở trong đó, vì vậy, sau này mới có thể tìm được em.”

      Sắc mặt Thù Thành dao động, qua hồi lâu mới dùng giọng điệu hơi cứng ngắc hỏi: “Em , em cầm cố chiếc khuyên tai bằng ngọc kia để lấy tiền chữa bệnh cho ?”

      “…Đúng vậy.”

      “Liên Sơ, đó là tín vật đính ước năm đó cha tặng cho mẹ .”

      Chương 40: Cha con


      “Cái gì?!”

      Đầu óc Liên Sơ hỗn loạn, nhưng có thứ lại từ từ ràng.

      Năm đó Dạ Nhiên bị trọng thương, thế lực ở thành phố Đồng lại bị càn quét sạch , hai giới hắc bạch lại truy lùng khắp cả trời dưới đất. Lúc ấy, muốn sống được cũng cực khó khăn, sao lại có thể ngóc đầu dậy nhanh đến như vậy?. Trừ phi có người bảo vệ , giúp đỡ .

      Người đó là ai?

      Chẳng lẽ…

      Liên Sơ nghi hoặc nhìn Thù Thành.

      gật đầu: “Đúng vậy, có lẽ giả mạo tên của để tiếp cận với cha .”

      Trong lòng Liên Sơ loạn như ma, run giọng : “ xin lỗi, xin lỗi, đều tại em.”

      Thù Thành kéo lại gần, vỗ vào mông của mấy cái, dùng giọng điệu ngoan độc : “Đúng vậy, đều tại em năm đó tự mình quyết định, chuyện gì cũng gạt . Để xem sau này em còn dám làm bậy nữa hả?!”

      Liên Sơ sửng sốt nhìn : “Thù Thành…”

      nhịn được thở dài, nhìn vào mắt chậm rãi : “Chuyện năm đó cũng thể trách em hết được, cũng có phần trách nhiệm. Nếu kiên định hơn chút, tỉnh táo hơn chút em cũng bị buộc đến bước này. Lúc ấy trong lòng chúng ta đều rối loạn, niềm tin tưởng như thể bị phá vỡ kia lại vì những biểu giả dối và ít chướng ngại kia đánh gãy triệt để. tin tưởng trong sạch của em, em tin tình của đối với em có năng lực chiến thắng những khuất nhục.. Đây mới là nguyên nhân chủ yếu tạo thành cục diện phía sau. Liên Sơ, chúng ta đừng lặp lại sai lầm đó thêm lần nào nữa.”

      Tất cả xúc cảm quay cuồng trong lồng ngực Liên Sơ. Áy náy, phiền muộn, vui sướng, buồn bã, hối hận, hạnh phúc… nhịn xuống những giọt nước mắt muồn rơi xuống, gật đầu: “Được, được…”

      Đúng vậy, những sai lầm đó có cách nào cứu vãn, quan trọng nhất là ứng phó với tình trạng bây giờ. ngẩng đầu lên nhìn Thù Thành: “Thù Thành, làm thế nào bây giờ?”

      “Bây giờ…” Ánh mắt Thù Thành trở nên rét lạnh, hàm răng nghiến chặt: “Dĩ nhiên là tìm được cha . Dạ Nhiên biết quan hệ giữa bọn , chắc chắn sớm muộn gì cũng giết ông ấy để diệt trừ hậu họa. rất lo lắng cho an toàn của ông ấy.”

      Gương mặt Liên Sơ nhất thời biến sắc. tại, cuối cùng cũng hiểu tại sao Nhiếp Bá Khôn vẫn xuất trong đoạn thời gian dài như vậy. Nhất định là Dạ Nhiên muốn ngăn cản ông ấy và Thù Thành gặp mặt nên mới giấu .

      lẽ ông ấy bị…Nếu là như vậy, cso chết trăm lần cũng đủ.

      Thù Thành nhìn thấy sắc mặt của dần dần tái nhợt, trong lòng cũng chợt trầm xuống, đành an ủi: “Tạm thời quá nguy hiểm, dù sao, đối với , ông ấy còn có rất nhiều giá trị lợi dụng.”

      ***

      Dạ Nhiên và Ngu Minh trằn trọc mấy ngày rốt cuộc cũng đến thành phố N thuộc biên giới tỉnh M. Bọn họ lái xe rẽ vào khu biệt thự trang trọng, yên tĩnh thuộc trang trại.

      Cửa xe mở ra, Dạ Nhiên chống gậy chậm rãi bước xuống xe, bên cạnh lập tức có người đẩy xe lăn tới, Dạ Nhiên ngồi vào. Ngu Minh đẩy Dạ Nhiên, nhóm đàn ông áo đen theo sau bọn họ vào cửa chính khu biệt thự tráng lệ uy nghiêm này.

      Nhìn thấy Dạ Nhiên tới, Nhiếp Bá Khôn kiềm chế được kích động trong lòng, đứng dậy từ ghế so pha, gọi: “A Thành!”

      mặt Dạ Nhiên từ từ lên nụ cười: “Cha.”

      Người đàn ông luôn nghiêm khắc, cứng cỏi kia lộ ra nụ cười trấn an, gương mặt thoáng chốc hóa nhã rất nhiều, cũng già rất nhiều: “Tốt, trở lại là tốt rồi. Thương thế của con thế nào rồi?”

      có gì đáng ngại, chỉ là phải tịnh dưỡng đoạn thời gian mới có thể cử động như thường được.”

      “Tốt, vậy con cứ an tâm mà tịnh dưỡng, chỗ này rất an toàn, ngoại trừ cha còn ai biết nơi này.”

      xong, Nhiếp Bá Khôn tới vịn vào tay vịn sau chiếc xe lăn.

      Ngu Minh vội : “Chú Nhiếp, để cháu đẩy.”

      cần, để chú đẩy thằng bé vào.”

      Dạ Nhiên quay đầu lại nhìn Nhiếp Bá Khôn, : “Cám ơn cha.”

      Nhiếp Bá Khôn khẽ cười: “Cha còn còn cảm ơn làm cái gì.”

      ***

      Hôm nay, Liên Sơ cả đêm ngủ được. Cho dù Thù Thành trách cứ , nhưng nếu như Nhiếp Bá Khôn có chuyện bất trắc, cũng có cách nào tha thứ cho bản thân mình.”

      Mặc dù Thù Thành chưa bao giờ , nhưng Liên Sơ biết địa vị của người cha chưa từng quen biết kia ở trong lòng .. Bởi vì cũng từng trải qua cảm giác còn có cha.

      Chỉ là, dù có hối hận và ai oán hơn nữa cũng dùng được. cố gắng sắp xếp suy nghĩ của mình, để xem tại nên làm cái gì?

      Trong bóng tối, Liên Sơ chợt mở mắt ra, giọng gọi: “Thù Thành.”

      “Sao vậy?”

      đáp lại ngay lập tức mà ràng, có lẽ, căn bản là ngủ.

      “Thù Thành, mặc dù em có biện pháp tìm được cha , nhưng chúng ta có thể tìm được Dạ Nhiên.”

      Thù Thành cả kinh, vươn tay bật chiếc đèn ngủ, quay đầu lại nhìn chằm chằm Liên Sơ, ánh mắt tinh nhuệ: “Chuyện gì xảy ra?”

      Liên Sơ : “Hôm nay có người phụ nữ rất kì lạ đến đây, tự xưng là mẹ của Khê Đình. Chị ta biết Khê Đình bị bệnh, hy vọng có thể cùng Khê Đình đến bệnh viện làm kiểm tra xem tủy sống có thích hợp để tiến hành ghép tủy .”

      Thù Thành nhăn mày lại: “Sao ấy biết Suối Đình ở cùng với chúng ta?”

      “Vấn đề nằm ở đây! Biết Khê Đình bị bệnh, biết lai lịch của Khê Đình, biết Khê Đình ở cùng với chúng ta chỉ có người – Dạ Nhiên.”

      Ánh mắt Thù Thành chợt lóe lên: “ vậy, người phụ nữ này dĩ nhiên là có quan hệ với Dạ Nhiên, theo dõi chị ta chừng có thể tóm được Dạ Nhiên.”

      “Phải.”

      ***

      Cùng lúc đó, bên phía Dạ Nhiên.

      Nhiếp Bá Khôn
      Cẩn thận kiểm tra vết thương của Dạ Nhiên hồi, giọng điệu căm hận mắng: “ con mẹ nó hung ác! A Thành, rốt cuộc ai ra tay.”

      Dạ Nhiên lắc lắc đầu: “ biết, nhất định là kẻ thù thuê người làm.”

      Nhiếp Bá Khôn nghiến răng : “Chuyện này cha nghĩ chừng là tên tiểu tử họ Bùi kia làm. Cha nghe chuyện ở khu mỏ quặng lần trước tra ra được đỉnh việt làm, nhưng mà, sau đó lại có động tĩnh, cha còn buồn bực gì đâu, té ra là nghĩ tới chiêu này.”

      Dạ Nhiên khẽ mỉm cười: “Những chuyện này để sau hãy , dù sao cũng còn nhiều thời gian.”

      Nhiếp Bá Khôn thở dài : “Đúng vậy, chuyện mấu chốt lúc này làm bảo đảm an toàn của con. Con có cách nào ló mặt trong nước nữa rồi, trước tiên con cứ tịnh dưỡng tốt, đợi thân thể khá hơn chút, cha sắp xếp con tới canada. Bên kia cha chuẩn bị tốt lắm rồi, chờ hai năm nữa, cha kết thúc việc làm ăn ở bên này lại qua đó tìm con.”

      Dạ Nhiên tầm mặc hồi lâu, : “Vâng ạ, đến lúc đó cha con chúng ta hợp sức giành chính quyền.”

      Nhiếp Bá Khôn giật mình, lát sau mới vỗ vai , giọng có vẻ chua chát: “Được, đến lúc đó, chúng ta hợp sức giành chính quyền.”

      ….

      Sau khi Nhiếp Bá Khôn rời khỏi, Ngu Minh bước vào căn phòng, quay đầu lại dò xét cửa chính xong, : “, giữ lại lão già này sớm muộn gì cũng gây họa lớn, em nghĩ hay là diệt trừ sớm tốt hơn.

      Dạ Nhiên im lặng trầm ngâm.

      Ngu Minh nhíu mày, giọng :

      , phải là nỡ nhẫn tâm ?”

      Dạ Nhiên ngẩn đầu lên: “Cậu cái gì?”

      Ngu Minh do dự : “, những năm này, quả lão già đối với ah cũng tệ. nhưng mà , bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành bao thuốc nổ, , ngàn vạn lần đừng nhập vai quá, cuối cùng lại xuống tay được.”

      Dạ Nhiên cười lạnh: “Nhập vai? Chỉ vì mở miệng gọi tiếng A Thành, liền nhập vai nữa?”

      Ngu Minh cũng cười, thở phào nhõm: “Cái dáng vẻ ‘cha hiền con thảo’ lúc ở cửa kia của là đúng là dọa em sợ.”

      Ánh mắt Dạ Nhiên khẽ rét lạnh, hình ảnh vầng thái dương xám trắng của Nhiếp Bá Khôn tự chủ được lại xuất trước mắt . chỉ mới ngắn ngủi hai mươi ngày gặp, lại già rất nhiều.

      Tình cha con.

      Đây chẳng lẽ là tình cha con?

      Nếu mình là ‘A Thành’ trong miệng ông ta, nhất định phải lấy tính mạng ra để che chở.

      Bất quá, cuộc đời này, nhất định phải vật lộn sống chết rồi.

      “Được rồi, trong lòng tính toán cả rồi. bây giờ tạm thời còn chưa phải lúc, còn có số việc cần cái mặt già này của ra mặt. tại, toàn bộ người bên cạnh đều là của chúng ta, chạy được.” lại : “A Minh, tại Ngu Nhan thế nào?”

      Ngu Minh thu lại nụ cười, dừng chút “ biết nữa.”

      Dạ Nhiên nhíu mày: “chuyện gì xảy ra?”

      “Hôm qua chị ấy biết được tin tưc của Hàn Đông, cãi nhau với em rồi bỏ chạy. Em bảo bọn A Vệ tìm, tạm thời chưa có tin tức.”

      Dạ Nhiên nghi hoặc nhìn : “Chỉ có như vậy?”

      Ngu Minh trốn tránh ánh mắt của Dạ Nhiên: “Vâng.”

      Dạ Nhiên lại nhìn ta chằm chằm, chậm rãi : “Nếu chị ấy bỏ nhất định tìm Khê Đình, cậu phái người theo dõi con bé là được.”

      Ánh mắt Ngu Minh khỏi sáng lên: “Em bố trí người làm.”

      “Cẩn thận chút, cần theo dõi Bùi Thù Thành hoặc Liên Sơ, bọn họ quá tinh. Phái người theo dõi Khê Đình là đủ.”

      “Được, em biết.”

      Ngày hôm sau.

      Trước khi xuất phát, Thù Thành với Liên Sơ: “ sắp xếp người xong xuôi, em đưa Khê Đình bệnh viện , tránh bọn họ có phòng bị.”

      Liên Sơ gật đầu: “Được, cứ yên tâm.”

      “Mọi chuyện nhớ cẩn thận chút.”

      “Ừ.

      “Liên Sơ.” đột nhiên dịu dàng gọi.

      Liên Sơ ngẩng đầu lên.

      vươn tay nhàn vuốt đôi mắt khẽ sưng vù của , ôn hòa : “ nên quá làm khó mình, có số việc ai có thể lường trước được.”

      Liên Sơ cụp mắt, rơi lệ.

      ..

      bước ra khỏi phòng, cười với Khê Đình vui vẻ ngồi ăn bữa sáng ở phòng ăn, hỏi: “Khê Đình, ăn sáng xong chưa? Chúng ta còn phải ra ngoài đấy!” vẻ mặt Khê Đình rất khổ sở, dùng sức ai oán cắn xuống ngụm bánh mì trong tay, thầm: “Lại phải bệnh viện.”

      Liên Sơ bật cười ha hả: “Khê Đình, đó là bánh bao phải cà rốt.”

      Khê Đình quay mặt thèm để ý tới .

      Liên Sơ bước tới sờ lên đầu bé: “Được rồi, cháu có muốn gặp dì hôm qua nữa ? Lần này chúng ta tới bệnh viện có thể gặp được dì ấy.”

      Ánh mắt Khê Đình sáng lên: “Dì ấy là bác sĩ ư?”

      Liên Sơ suy nghĩ chút, lại : “, dì ấy là dì tốt bụng, cũng rất thích Khê Đình. Dì muốn cùng làm kiểm tra với Khê Đình xem có thể gặp hay giúp đỡ cháu .”

      Khê Đình có chút hoài nghi nhìn về phía Liên Sơ, bộ dáng giống như là hiểu lắm.

      Liên Sơ khẽ thở dài : “ thôi.”
      Last edited by a moderator: 24/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Cát bụi



      Liên Sơ và Ngu Nhan hẹn gặp nhau ở trước của phòng của giáo sư Đào Thời Niên. Ngu Nhan đến từ sớm, im lặng ngồi ở băng ghế dài trước cửa phòng đợi, chỉ lát thấy Liên Sơ dẫn theo Khê Đình xuất ở cửa thang máy, nhịn được run rẩy đứng dậy.

      Con của lại xuất chân thực ràng như vậy, gần ngay trước mắt.

      Khê Đình nhìn thấy nước mắt trong mắt của , khỏi hơi khựng lại. Liên Sơ cúi đầu vào tai bé: “Qua chào hỏi dì Ngu .”

      mặt Khê Đình lên nụ cười sáng lạn, nhàng chay tới phía Ngu Nhan.

      Khoảng cách ngắn ngủi mười mấy thước từ từ bị kéo dài trong mắt Liên Sơ, sợi dây mềm mại trong lòng cũng theo bóng lưng chạy của Khê Đình mà dài ra.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com. Trong nháy mắt đó, dường như hiểu được, bé con này có lẽ rốt cuộc cũng phải trở về bên cạnh người mẹ của mình.

      Khê Đình chạy tới trước mặt Ngu Nhan, nâng đôi mắt đen trắng ràng của mình lên: “Dì Ngu, cám ơn dì.”

      Ngu Nhan nhìn bé, qua hồi lâu mới giọng : “ bé ngốc, cảm ơn gì chứ.”

      Liên Sơ chàm chậm bước tới, sờ đỉnh đầu của Khê Đình, cười với Ngu Nhan: “Chúng ta vào thôi.”

      ***
      Sau mấy tiếng, ba người ra khỏi bệnh viện. Kết quả kiểm tra phải mấy ngày sau mới lấy được. Liên Sơ với Ngu Nhan: “Vậy thứ năm chúng ta lại tới để lấy kết quả nhé.”

      Ngu Nhan gật đầu: “Được.”

      “Đúng rồi, chị ở đâu vậy? Để tôi đưa chị về.”

      cần, chỗ tôi ở xa.”

      Liên Sơ : “Vậy cũng được, đến lúc đó gặp. Khê Đình, lên xe.”
      KhêĐình về phía xe hơi trước, suy nghĩ chút, lại quay lại, ngẩng đầu với Ngu Nhan: “Dì Ngu, nếu có thời gian dìđến nhà cháu làm khách nhé. Cháu dẫn dìđi…dì bị lạc đường núi nữa.”
      Ngu Nhan nhất thời biết trả lời thế nào.

      Liên Sơ lẳng lặng nhìn hai mẹ con, trầm mặc hồi lâu, : “Ngu Nhan, hôm nay chị có thời gian ?”

      Ngu Nhan ngẩn ra: “Có chuyện gì à?”

      “Chúng ta cùng nhau dẫn Khê Đình đến khu vui chơi.”

      “Khu vui chơi?!” Khê Đình vui vẻ hét lên.

      “Đúng vậy”, Liên Sơ nhìn Ngu Nhan, “Khê Đình lớn thế này nhưng chưa từng được đấy.”

      Ngu Nhan vội : “Được, cám ơn.”

      ra chỉ Khê Đình, ngay cả Ngu Nhan cũng chưa từng đến khu vui chơi. Thời niến thiếu của biết khu vui chơi là thứ gì, đợi lúc có tiền, ngây thơ chất phác người biến mất như là cát bụi.

      ***
      Khê Đình chơi đến điên rồi! Ngu Nhan theo bé cùng nhau cười giỡn, thét chói tai, đời này của chưa bao giờ có được khoảnh khắc như vậy, tất cả những ánh mắt khác lạ xung quanh, đều làm như thấy.

      Họ bước xuống từ con thuyền hải tặc, Khê Đình chỉ vào chiếc tàu lượn siêu tốc ở bên cạnh, lớn giọng : “Chúng ta chơi trò này .”

      Liên Sơ đứng ở bên lắc đầu : “Trò này được.”

      Khê Đình nghiêng đầu nhìn về phía chiếc tháp đôi vũ trụ hình thoi ở rất xa : “Vậy chơi trò này.”

      “Trò này cũng được.”

      bé lại chỉ vào chiếc chùy cao lắc lư: “Vậy trò này.”

      “Vẫn được.”

      Khê Đình cúi đầu, tỏ vẻ rất khổ sở: “Vậy cháu có thể chơi trò gì?”

      Liên Sơ suy nghĩ lát: “Vòng quay ngựa gỗ được chứ?”

      có ý nghĩa.”

      “Cáp treo.”

      .”

      “Hay là, chúng ta chơi trò xe điện đụng .”

      Được rồi, trò này vẫn bình thường chút, Khê Đình bất đắc dĩ gật gật đầu.

      Ngu Nhan và Liên Sơ cũng cười lên.

      Ngu Nhan : “Cháu và dì Liên Sơ cùng xe chứ, dì ấy lái xe khá giỏi.”

      Khê Đình kéo tay Liên Sơ: “Dì Liên Sơ, chúng ta thôi.”

      Liên Sơ và Khê Đình tả xung hữu đột, đông đụng tây đụng trogn sân, hai người cười vang, cực kỳ rực rỡ, Ngu Nhan đứng ở bên ngoài lẳng lặng nhìn họ.
      Hình ảnh bình thường trước mặt này sao lại tốt đẹp như vậy, cũng rất xa vời, dường như thể chạm tới.”

      Đột nhiên, cảm thấy tia khác thường, trong lúc vô tình ngẩng đầu, chỉ thấy người đàn ông trẻ tuổi ở đứng ở lưới sắt đối diện dán mắt nhìn chằm chằm họ.

      đeo mắt kính, lịch thanh tú, giống như sinh viên văn nhã còn bồi dưỡng trong viện nghiên cứu, nhưng ánh mắt ở sau lớp kính lại cuồng vọng và nóng bỏng vô cùng.

      bước từng bước qua, nhịn được bắt đầu run rẩy.

      Khắp khu vui chơi đều là đám người vui vẻ rộn ràng, cách đó xa, mấy người đàn ông hoặc đứng hoặc ngồi tỉnh rụi quan sát Ngu Nhan.

      Điện thoại di động của Ngu Minh chợt vang lên.

      Ngu Minh liếc mắt nhìn số gọi đến, do dự lát, bắt máy, giọng : “Dạ, .”

      Bên kia điện thoại truyền đến giọng lạnh lẽo của Dạ Nhiên: “Có phải cậu trở về thành phố A rồi ?”

      “Vâng.”

      “Lập tức quay lại!”

      “Nhưng…”

      “Sáng nay, Ngu Nhan và Khê Đình cùng đến bệnh viện, bọn họ biết thân phận của chị ấy rồi, thế nên, chắc cũng đoán được mối quan hệ giữa và chị ấy cạn. tại, chung quanh cậu khẳng định có đầy tai mắt, nếu muốn chết lập tức quay lại!” xong, cúp điện thoại cái “bụp”.
      Ngu Minh cầm điện thoại, sắc mặt xanh mét. Từ từ, mắt nhìn thẳng tới bên cạnh Ngu Nhan.

      Lúc lướt qua, dùng giọng điệu cực thấp : “Em dẫn chị về.”

      Ngu Nhan mặt biểu tình đứng thẳng bất động nới đó, cả người lạnh run. Liên Sơ và Khê Đình ra khỏi sân, Khê Đình cao giọng gọi: “Dì Ngu!”

      Ngu Nhan hồi thần, nhìn bé hồi lâu, nở nụ cười mỉm: “Khê Đình, còn muốn chơi trò gì?”

      Khê Đình nhăn mày, quay đầu lại nhìn Liên Sơ: “Dì Liên Sơ, dì .”

      Liên Sơ lẳng lặng thu vào ánh mắt của Ngu Nhan, suy nghĩ lát, : “Hay là chúng ta ngồi phi hành đảo .”

      Ba người lên phi hành đảo, phi hành đảo từ từ lên cao, dưới chân là pháo đài thần bí tinh xảo, rừng cây tươi tốt xanh um, vùng nước trong veo xanh thẳm…Khê Đình hứng phấn : “ xinh đẹp!”

      Đúng, xinh đẹp. Mọi thứ đều đẹp đến mức gần như nhiễm hạt bụi, như rơi vào thế giới đồng thoại chỉ có ở trong mơ.

      ***
      “Em dẫn chị về.”

      , chị muốn ở lại đây.”

      ***
      Ngu Minh trở lại biệt thự, người đàn ông mặc áo đen tới, vuốt cằm : “ Minh, Dạ bảo về lập tức gặp ấy.”

      Ngu Minh gật đầu, bước vào thư phòng.

      .”

      ghế so pha, Dạ Nhiên ngẩng đầu lên, lẳng lặng quan sát lúc, ánh mắt sắc bén mà lạnh. Chậm rãi hỏi: “Chị ấy thế nào?”

      “Ở khu vui chơi, chung với Khê Đình và Liên Sơ.”

      Khóe môi Dạ Nhiên khẽ gợi lên nụ cười lạnh lẽo: “Hừ, khu vui chơi, có ý tứ.”

      Ngu Minh do dự lát, hạ quyết tâm : “, hay là em tìm cơ hội đón chị thôi, để lâu sợ tên họ Bùi kia lại giở thủ đoạn. Cảnh sát sở đó nắm được chuôi của em, có bắt em cũng vô dụng, có lẽ chị đến nỗi bán đứng em…”

      Dạ Nhiên chợt đứng lên, đá mạnh cước làm ngã xuống đất, nghiến răng : “Con mẹ nó cậu bị váng đầu đúng ?! Con mẹ nó xem cậu rốt cuộc làm chuyện gì!”

      Sắc mặt Ngu Minh trắng bệch. Đêm đó và Ngu Nhan ầm ĩ, động tĩnh lớn như vậy, trong biệt thự thể có ai nghe, Dạ Nhiên biết.
      giơ tay sờ vết máu khóe môi, đứng lên, giọng : “Đúng vậy, em thích chịấy.”Ánh mắt Dạ Nhiên rực lửa, vung tay đánh cái tát.
      Ngu Minh cắn răng quay đầu lại: “, em ở cùng chịấy nhiều năm như vậy…Có số việc phải là hiểu…Đúng vậy, chị ấy là chị em, nhưng đời này, em là người đàn ông duy nhất chê chị ấy xấu xí, chê chị ấy bẩn. Sao em lại thể cùng chị ấy ở chung chỗ?”

      Trong phòng thoáng chốc yên lặng, sắc mặt Dạ Nhiên xanh mét, trầm : “Có phải em muốn ép chị ấy phải chết ?”

      Gương mặt Ngu Minh biến sắc.

      Dạ Nhiên thở dai, lạnh lùng : “ tại, Khê Đình còn cần chị ấy, chị ấy chạy đâu. Ngược lại là cậu, nếu như bị cảnh sát bắt lại, chừng lập tức có kẻ trở mặt khai cậu ra. Được rồi, chuyện này cậu cần phải lo lắng nữa, nghĩ cách giải quyết.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Trói tâm


      Thứ năm, trong phòng khám của giáo sư Đào Thời Niên.

      Vị giáo sư có gương mặt hồng hào tóc bạc nhìn hai người phụ nữ trẻ tuổi ánh mắt tha thiết ngồi trước mặt chậm rãi thở dài: “ được, thích hợp cấy ghép.”

      Ánh lửa trong mắt Ngu Nhan lập tức vụt tắt, cả người giống như bị rút toàn bộ sinh khí, ngay người như phỗng.

      Liên Sơ nhìn Khê Đình tự mình vui vẻ nhảy tới nhảy lui ở ngoài hành lang, trong lòng cũng ảm đạm. quay đầu lại dịu dàng an ủi Ngu Nhan: “Đừng lo lắng, Khê Đình còn , sau này vẫn còn nhiều cơ hội.”

      Giáo sư Đào cũng gật đầu : “Đúng vậy, cơ hội còn nhiều, nhất định phải thân nhất, người xa lạ cũng có khả năng thích hợp để cấy ghép.”

      sao? Chỉ mong là vậy. là mẹ lại làm được gì cho con bé cả, thâm chí thể cho thân thể khỏe mạnh. Ngu Nhan rũ mắt : “Cám ơn, xin ngài quan tâm cháu nhiều hơn.”

      ***
      Ba người ra khỏi bệnh viện. Khê Đình vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời, Liên Sơ và Ngu Nhan nhìn bé lại khỏi trầm mặc. Chẳng lẽ cả đời đứa bé này chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì sinh mạng? Vĩnh viễn thể giống như người khác, tự do tự tại trải qua cuộc sống khỏe mạnh?

      Liên Sơ quay đầu lại nhìn Ngu Nhan: “Ngu Nhan, chị phải đến chỗ nào? Tôi đưa chị .”

      Ngu Nhan lắc đầu: “ cần đâu.”

      cúi đầu nhìn Khê Đình, lộ ra nụ cười tao nhã tựa hoa bách hợp. Mặc dù mặt vết thương chồng chất, nhưng giờ phút này, ánh mắt lại rất dịu dàng, nụ cười dịu dàng khiến cho người ta quên hẳn những chuyện kia. vuốt tóc của Khê Đình, : “Khê Đình, hẹn gặp lại nhé…Sau này nhất định phải nghe lời dì Liên Sơ, mau lớn lên nhé.”

      Khê Đình ngẩng đầu quay lại nhìn , ánh mắt trong veo trông có vẻ như cái gì cũng mờ mịt, lại có vẻ như như nhìn thấu được tất cả. Ngu Nhan nhịn nổi, cố gắng lộ ra nụ cười tươi tắn, hoảng hốt đứng dậy ngăn lại chiếc taxi, lập tức lên xe rời .

      Liên Sơ lẳng lặng nhìn bóng xe xa, khỏi nhíu mày lại.

      ***
      à, rốt cuộc muốn đến chỗ nào?” Tài xế taxi hỏi lại lần nữa.

      Muốn tới đâu đây? Thế giới rộng lớn nhưng lại chỗ để dung thân.

      “…Khu vui chơi ở đường Tây Lâm.”

      ***
      Lúc này, khu vui chơi vẫn giống như ngày đó, nơi nơi đều là dòng người hối hả, nơi nơi đều là khuôn mặt vui vẻ tràn đầy sức sống của trẻ con, nơi nơi đều là bóng dáng những người mẹ dịu dàng cưng chiều, nơi nơi đều là ánh dương của những cặp tình nhân thân mật, nơi nơi đều là cuộc sống.

      ngồi cáp treo chậm rãi lên cao, dưới chân vẫn là pháo đài cổ kính thần bí tinh xảo, rùng cây tươi tốt xanh um, vùng nước trong veo xanh thẳm…Vẫn là đẹp đến mức gần như nhiễm hạt bụi, như rơi vào thế giới đồng thoại chỉ có ở trong mơ.

      Khê Đình bày ra khuôn mặt nhắn đáng , nghiêm túc tán thưởng: “ là xinh đẹp…”

      Giọng lạnh lẽo ngừng vang vọng bên tai: “Em dẫn chị về.”

      ___ “, chị muốn ở lại đây.”

      kéo cửa khoang, gió quất vào mặt. Chỉ cần rướn người nhảy ra…

      “Dì Ngu ___”

      Phía dưới truyền đến giọng trong trẻo thấu tận trời xanh, cúi đầu nhìn xuống, ngay phía dưới, hai người lớn dùng sức vẫy tay về phía .

      Cả người Ngu Nha lập tức vô lực xụi lơ ngay tại buồng lái của cáp treo mở.

      Gió thổi bay nước mắt tiếng động.

      ***
      xuống khỏi cáp treo, ngay lập tức bị Khê Đình kéo.

      Liên Sơ bước lên bước, : “Ngu Nhan, có phải chị có chỗ để , hay là về cùng chúng tôi trước.” Những lúc tôi ở nhà cũng có người bên cạnh Khê Đình.

      Khê Đình im lặng , chỉ có bàn tay bé dùng sức kéo chặt .

      Trái tim Ngu Nhan lập tức như bị bóp lại, vừa chua xót lại yếu đuối cực kỳ.

      ***
      Bùi Thù Thành bước vào căn phòng thăm tù nghiêm ngặt và yên tĩnh, người cai ngục mặc thân màu lam dẫn theo người đàn ông vóc dáng cao gầy tới từ đối diện. Người đàn ông đó có diện mạo khôi ngô, đường nét ràng, thạm chí giữa hai hàng lông mày còn mang theo mấy phần tự nhiên phóng khoáng.

      Rất khó tưởng tượng người như vậy thế nhưng từng là đại ca xã hội đen tiếng tăm lừng lẫy, lòng dạ ác độc, nghi phạm giết người.

      Khóe môi Thù Thành khẽ gợi lên nụ cười như có như : “Nhiếp Minh Thành.”

      ta cũng cười: “Tôi từng nghe Triển Hạo nhắc tới , Bùi Thù Thành.”

      Hai người đàn ông xuất sắc giống nhau đứng đối diện cách lớp thủy tinh.

      Thù Thành : “ đúng, ra tôi mới được gọi cái tên đó ___ Tôi chính là con trai mất tích nhiều năm của Nhiếp Bá Khôn.”

      Nụ cười mặt Nhiếp Minh Thành thu lại, quan sát kĩ Thù Thành. Thù Thành thản nhiên nhìn lại ta, giọng ôn hòa: “ tin tưởng tôi?”

      ”, ta chậm rãi lắc đầu, “Nếu A Hạo tin , tôi cũng tin tưởng .”

      ***
      Khê Đình rất vui vẻ, ngừng theo chân Liên Sơ và Ngu Nhan chạy đông chạy tây dọn dẹp phòng ốc, vào bếp nấu cơm…, phá rối mọi thứ. Liên Sơ nhìn bé bất đắc dĩ với Ngu Nhan: “ bé chưa từng hăng hái như vậy, chúng ta thế này đúng là ba người phụ nữ họp thành cái chợ rồi.”

      Ba người cười ăn bữa tối, lúc này, Thù Thành bước vào cửa.

      vừa nhìn thấy tình hình trong phòng ngẩn ra, Liên Sơ cười : “Thù Thành, để em giới thiệu với , đây là Ngu Nhan, người bạn của em và Khê Đình.”

      Khê Đình nghe được giới thiệu như vậy, vui vẻ cười rộ lên.

      Ngu Nhan có chút cẩn trọng, đứng dậy chào Thù Thành: “ Bùi.”

      Thù Thành lạnh nhạt gật đầu cái, thẳng lên lầu.

      ***
      Liên Sơ bước vào phòng, Thù Thành ngồi ở đầu giường cụp có vẻ đăm chiêu. ngồi xổm trước mặt , ngẩng đầu nhìn kĩ sắc mặt : “Thù Thành, có phải xảy ra chuyện gì ?”

      Thù Thành hơi mệt mỏi cười nhạt, kéo ngồi vào chân mình: “Đừng lo lắng, có việc gì.”

      Liên Sơ hỏi: “Có phải thích chuyện em kéo chị ấy về nhà mình?”

      Thù Thành trầm mặc hồi lâu, : “Thân phận của người phụ nữ này tra được, trước kia ấy là quản lý quan hệ xã hội của hội Tân Đỉnh, vẫn theo Dạ Nhiên, nghe đồn ấy là tình nhân của . Khê Đình liệu có phải là con của ấy
      và Dạ Nhiên?"


      Liên Sơ giật mình, lát sau cẩn thận hỏi: " có để ý "


      Thù Thành ngước mắt nhìn thẳng : "Vậy em có để ý ?"


      Liên Sơ lại sửng sốt, qua hồi lâu mới kịp phản ứng lại.


      hỏi có để ý chuyện Khê Đình có thể là con của Dạ Nhiên ? Thế nhưng lại hỏi có để ý chuyện Ngu Nhan là người tình của Dạ Nhiên?!


      nhịn được lập tức nổi đóa: ".... mọn!"


      Nhìn thấy dáng vẻ của , mặt Thù Thành lên nụ cười nhàn nhạt, ôm chặt lắc đầu : " hỏi là em có để ý chuyện ấy và Khê Đình ở chung chỗ . Mấy năm nay em bỏ ra nhiều tâm huyết vì Khê Đình như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy nhìn bé trở lại bên cạnh mẹ mình?"


      Ánh mắt Liên Sơ hơi ảm đạm, nhàng tựa vào cần cổ của Thù Thành, giọng buồn bã: " ra, trong lòng em cũng có chút ê ẩm, chẳng qua, con vốn dĩ phải ở cùng với me. Nhìn thấy họ em lại nhớ đến mẹ và em. Ba rồi, em với bà ấy chỉ có thể nương tựa lẫn nhau, chỉ là...May mắn sau đó lại gặp được ."


      Thù Thành cúi đầu hôn .


      Hai người nhàng nằm xuống giường, dịu dàng mà kích động.


      Kể từ lúc biết được chuyện của Nhiếp Bá Khôn, hai người cũng chưa từng thân mật, chuyện này cứ thế mà nén lại trong lòng, đều có cảm xúc. Nhưng giờ phút này, Liên Sơ chợt cảm thấy cỗ khát vọng thân mật. Tay trượt xuống cánh tay , vuốt ve từng bắp thịt rắn rỏi, nơi đó có đường nét mà mê mẩn. Hầu kết của khẽ động, môi lưỡi càng nóng bỏng hơn. lật người đè dưới thân, bàn tay lướt khỏi tấm lưng, xuyên qua mái tóc đen dài bóng mượt, đỡ lấy gáy , để cho môi lưỡi cả hai tiếp xúc càng thân mật. Đầu lưỡi linh hoạt ngang ngược tiến vào, tham lam hút lấy hơi thở mềm mại tinh tế từ trong cổ họng ....


      Đột nhiên, Liên Sơ dùng sức đẩy ranh ra, nhìn chằm chằm :"Thù Thành, có tâm . cho biết, rốt cuộc có chuyện gì?"


      Mặc dù thân thể của rất nóng bỏng và nhiệt tình, nhưng lại cảm thấy ra có tâm tình để thân mật.


      Trong nháy mắt, lại có cách nào che giấu được vẻ ảm đạm và lo lắng từ đáy mắt của . vuốt ve hàng lông mày cương nghị của cụp hàng mi dày đậm, dịu dàng : "Em biết muốn để em phải lo lắng, nhưng mà, hãy cho em biết, Thù Thành!"


      cúi đầu hôn xuống lòng bàn tay của : "Liên Sơ, rất lo lắng....Hôm nay gặp con nuôi của ba ."


      Liên Sơ im lặng lắng nghe.


      " nghĩ, mặc dù ấy ngồi tù, nhưng dù sao cũng có vài chục năm gắn bó thân mật với ba , có lẽ, ấy có cách đặc biệt để liên lạc với ông ấy.


      "Ừ, kết quả sao?"


      chán nản : "....Thử hết cả rồi, được. Ba bị Dạ Nhiên cách li hoàn toàn mất rồi, có lẽ...Ông ấy ..." Giọng khàn khàn của mang theo tia nghẹn ngào chưa từng thấy, dễ phát .


      Liên Sơ dang tay ôm chặt : " , , em bảo đảm. Em cũng hiểu tại sao, dù sao em cũng biết, ông ấy nhất định có chuyện gì."


      Chắc chắn ông trời đối xử với chúng ta tệ như vậy, để cho chúng ta vất vả lắm mới được ở cùng nhau lại phải mang theo tiếc nuối và bóng ma cả đời.


      Giờ đây, Thù Thành tỉnh táo lại, mỉm cười : "Dĩ nhiên, tìm được ông ấy. muốn cứu người chưa từng bị thất bại qua, lần này cũng ngoại lệ."


      Liên Sơ gật đầu: " cũng đừng quá lo lắng, Ngu Nhan ở đây, theo chị ấy sớm muộn gì cũng có tìm được Dạ Nhiên."


      Thù Thành vuốt ve tấm lưng của , im lặng gì.


      ra, trong lòng cả hai đều hiểu, với tính cách giảo hoạt của Dạ Nhiên, hơn nửa đoán được bọn họ muốn giữ Ngu Nhan làm mồi nhử, cơ hội dẫn xuất sao mà mong manh.


      Thành phố N, tại khu biệt thự yên tĩnh xa hoa.


      Ngu Minh vội vã dấn theo mấy người rời khỏi bậc thang, chạy ra ngoài. Đột nhiên, cửa chính bị mở ra, Dạ Nhiên bước chậm vào.


      Bước chân của Ngu Minh dừng lại, gọi : ""


      Dạ Nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ cái, hỏi: "Các cậu chuẩn bị đâu?"


      Ngu Minh lại im lặng.


      Ánh mắt Dạ Nhiên chợt rét lạnh, tàn nhẫn : "Cậu cho lời của tôi là gió thoảng bên tai rồi phải ? Vội vã chạy về thành phố A chịu chết phải ?!"


      Ngu minh đột nhiên ngẩng đầu lên: "Chị ấy thiếu chút nữa là chết rồi! Hôm qua, chị ấy suýt nữa nhảy xuống từ cáp treo cao 10m."


      " phải là chết sao? Cậu yên tâm, chị ấy chết được, bọn họ còn muốn trông cậy vào chị ấy để dụ tên ngu ngốc cậu ra nữa đấy." Sắc mặt Ngu Minh tái nhợt, nhìn chằm chằm.


      Dạ Nhiên có biểu cảm gì: "Từ hôm nay trở , trông chừng cậu ấy cho tốt, đồng ý của tôi, được cho cậu ấy bước ra ngoài bước."
      Last edited by a moderator: 24/1/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Mẹ và con



      Cuộc sống dường như quá êm ả.

      Vài ngày sau.

      Khê Đình và Ngu Nhan dạo dưới sườn núi, dọc theo đường đều có dòng nước nhấp nhô và hoa dại xinh xắn làm bạn, những tán cây lá đỏ rực rỡ như lửa đâm vào ngực làm Ngu Nhan phát đau.

      Rực rỡ như vậy chẳng qua là báo hiệu ngày mai điêu linh, cũng giống như và Khê Đình gặp nhau, tốt đẹp nhưng rốt cuộc cũng chỉ là ngắn ngủi.

      Ngu Minh bỏ qua , nếu tiếp tục ở lại đây, chỉ có thể đảo lộn cuộc sống yên bình của họ.
      nhìn theo bóng lưng nhảy nhót của KhêĐình phía trước, trong lòng vừa ngọt ngào vừa đau khổ. giọng hô: “KhêĐình.”
      bé quay đầu lại lộ ra khuôn mặt nhắn sáng ngời.“Chúng ta về nhà thôi."
      Vềđến nhà, Ngu Nhan nhìn xem thời gian, Liê Sơ cũng sắp về rồi. với Khê Đình: “Khê Đình, cháu ở nhà xem TV chút, dì ra ngoài mua ít đồ.”

      Khê Đình gật đầu: “Vâng ạ, vậy dì nhanh chút rồi trở lại.”

      Trong lòng đau xót, : “Cháu ở nhà ngoan ngoãn, đừng mình chạy loạn, biết ?”

      Khê Đình lẳng lặng nhìn , đột nhiên hỏi: “Dì Ngu, sao dì lại khóc?”

      Ngu Nhan vội vàng xoay người gạt giọt nước mắt bất tri bất giác tràn mi: “ có… có gì.”

      “Dì Ngu, có phải dì trở về nữa ạ?”

      Ngực Ngu Nhan cứng lại: “…, dì trở về, dì cũng trở về nhìn hình dáng của Khê Đình lớn lên thành mộ .”

      Khê Đình ngẩng đầu nhìn , gương mặt non nớt lộ vẻ trầm tư hợp tuổi. Qua lâu, bé mới hỏi: “Dì Ngu, có phải dì là mẹ cháu ?”

      Trong nháy mắt, tất cả phòng bị trong lòng đều sụp đổ, quỳ xuống ôm chặt lấy thân thể gầy của bé: “Khê Đình, Khê Đình…”

      “Sao mẹ lại quan tâm con?” Khê Đình lẳng lặng hỏi: “Lúc đầu quan tâm con, bây giờ lại muốn con.”

      , phải vậy…” Nước mắt của Ngu Nhan rớt như mưa, “Mẹ…Mẹ chỉ là có cách nào cho con cuộc sống tốt đẹp, mẹ muốn con được hạnh phúc, khỏe mạnh lớn lên…Khê Đình, đừng hận mẹ…”

      Khê Đình nhìn người phụ nữ khổ sở chịu nổi này, trầm mặc hồi lâu, : “Vậy con di cùng với mẹ nhé.”

      Ngu Nhan đột nhiên ngẩng đầu lên trừng hai mắt nhìn bé.

      Khê Đình im lặng gì, chỉ là vươn tay giúp lau nước mắt mặt.

      Ngón tay nhắn của bé trượt mặt , trong lòng Ngu Nhan kích động nên lời: “ bé ngoan, bé ngoan, cám ơn con. Nhưng có lẽ, con ở chung với dì Liên Sơ tốt hơn, chẳng lẽ con nỡ rời khỏi dì Liên Sơ vậy sao?”

      Khê Đình khẽ giật mình, suy tính hồi, : “Dì Liên Sơ còn có chú Bùi, mẹ, con vẫn nên cùng mẹ thôi.”

      Ngu Nhan xúc động nên lời.

      Có thể ? có thể ?

      Cuộc đời này của giống như hoa lục bình, chỉ có thể để mặc số phận đùa giỡn và định đoạt, chưa bao giờ trải qua ngày sinh hoạt yên ổn thoải mái theo ý mình. tại, có thể mang theo con của mình cao chạy xa bay ư? Nếu vậy đúng là hạnh phúc dám tưởng tượng.

      Nhưng, sao lại được? Tại sao lại được?

      ra vẫn còn ít tài sản để dành, đều là nhưng năm hưng thịnh nở mày nở mặt đó len lén để dành được, đủ để và Khê Đình tìm đến nơi xa lạ an tĩnh sống. có thể tận mắt nhìn con bé lớn lên.

      Đôi mắt u ám của Ngu Nhan đột nhiên dấy lên tia rung động mãnh liệt, : “Được, Khê Đình, chúng ta lập tức.”

      vội vã chạy lên lầu thu dọn mấy bộ quần áo của Khê Đình. Khê Đình suy nghĩ chút, tự lấy mảnh giấy đặt khay trà ở phòng khách, dùng bút máy viết “Dì Liên Sơ, cháu cùng với mẹ nhé”, sau đó vẽ bức vẽ ở dưới phần trống: nhà ba người chạy bộ đón mặt trời mới lên, người đàn ông cao lớn chạy trước, người phụ nữ và cầm tay chạy ở phía sau. Phía đầu ba người, viết ba cái tên “chú Bùi’”, “Dì Liên Sơ”, “Cháu”.

      Lúc này, Ngu Nhan vội vã chạy xuống, : “Khê Đình, nhanh lên chút, chúng ta thôi.”

      Khê Đình ngẩng đầu “ừ” tiếng, vẽ xong, đứng dậy cùng Ngu Nhan bước ra cửa.

      ***

      Ngu Nhan và Khê Đình lập tức đến bến xe, lúc này sắc trời tối, Ngu Nhan dám trì hoãn mang theo Khê Đình nhảy đại lên chuyến xe khách chuẩn bị xuất phát.

      Trước khi xe xuất phát lại thấy mấy người đàn ông trẻ tuổi lên tới, mặt biến sắc ngồi vào cuối xe.

      Xe từ từ chạy , trong lòng Ngu Nhan mới thoáng bình ổn lại.

      biết, ra mọi chuyện giờ mới bắt đầu.

      ***

      Họ xuống xe, di tới thị trấn ở vùng phụ cận thành phố A. Lúc này 11 giờ đêm, người đường được nhiều lắm, Ngu Nhan nắm tay Khê Đình đứng ở ven đường muốn ngăn lại chiếc taxi để đến tạm khách sạn.

      Lúc này, chiếc Jaguar màu đen tiếng động dừng lại trước mặt họ, cửa xe mở ra, xuất người đàn ông trẻ tuổi: “Chị, lên xe.”

      Ngu Nhan lui về phía sau vài bước, sau lưng có thêm mấy người đàn ông trre tuổi đem và Khê Đình đẩy lên xe.

      Cửa xe đóng lại, vội vã rời .

      ***

      Ngu Nhan bị đẩy lên ngồi ở vị trí phó lái, mà Khê Đình bị người đàn ông trẻ tuổi ôm ngồi ở phía sau. Ngu Nhan nhào xuống muốn kéo tay Khê Đình: “Khê Đình…”

      Ngu Minh cười : “Chị, chớ lộn xộn, buổi tối trời tối, nếu mà em cẩn thận bị lật xe, đả thương cháu tốt.”

      Cả người Ngu Nhan phát run, rung giọng : “A Minh, em mau thả bọn chị ra, thả bọn chị ra được ?!”

      Ngu Minh tay lái xe, tay khác nhàng vươn qua vỗ cánh tay của Ngu Nhan: “Chị, chị gì vậy? Người nhà chúng ta vất vả lắm mới đoàn tụ được sao lại thả hay thả. Lại , tủy của chị và Khê Đình ghép được, chừng em lại được đấy.”
      Ngu Nhan kinh ngạc nhìn , qua hồi lâu, chán nản lùi lại tựa lên ghế ngồi.

      Trong gương, khóe môi Ngu Minh khẽ cong lên.

      Lúc này, Mã Tử ngồi sau lưng chợt : “ Minh, hình như có người chạy theo chúng ta.”

      Ngu Minh liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, sắc mặt chợt nghiêm túc, nhấn ga hết cỡ.

      theo bọn có mấy chiếc xe rất tốt, muốn đùa giỡn chút cũng được, phía trước còn có xe cảnh sát chạy tới. Trong xe tiếng động, Ngu Minh nghiến răng : “Chuẩn bị xong!”

      Mấy người trẻ tuổi phía sau đồng loạt rút súng ra, răm rắp kéo chốt bảo hiểm.

      Giọng Ngu Nhan cất lên: “! Để Khê Đình xuống trước . Xin em, để con bé xuống xe trước .”

      Nét mặt Ngu Minh sắc lạnh, lời.

      Đúng lúc ấy, chiếc xe tải lớn chạy lại trước mặt bọn họ, ngăn bọn họ và chiếc xe đuổi tới lại, dừng hẳn lại, sau đó là tiếng “ầm’ lớn, sườn xe nổ tung, lửa cháy ngút trời, mặt đường thoáng chốc hỗn loạn.

      Ngu Minh lập tức lái xe rẽ ngoặt, chạy như bay.

      Điện thoại di động của vang lên, A Vệ giúp nhận máy, giọng lạnh lẽo của Dạ nhiên truyền tới qua điện thoại: “Quẹo trái ở đầu đường trước mặt, sau đó tiếp bốn mươi dặm về phía trước, quẹo phải vào con đường .”

      Ngu Minh nghe lời chạy về phía trước, lát sau nhìn thấy hai chiếc xe lặng lẽ đậu ở giao lộ phía trước.

      Ngu Minh dừng xe lại, xuống xe, cúi thấp đầu đứng trước mặt người đàn ông, ấp úng : “, xin lỗi.”

      Dạ Nhiên giáng xuống cái tát, đôi mắt lộ ra hung ác cùng nét mặt mỉa mai: “Cậu được lắm, Ngu Minh.”

      Lúc này, từ sau lưng Ngu Minh truyền đến giọng cực kỳ kinh ngạc: “Chú…”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Thất tình


      Dạ Nhiên nhìn lại sau lưng Ngu Minh, ánh mắt trở nên dịu dàng, mỉm cười gọi: “Khê Đình.”

      xoay người lại lấy bọc quần áo ra, đối mặt với Ngu Nhan vẫn còn thẫn thờ, im lặng đứng bên cạnh: “Chị lập tức dẫn Khê Đình lên xe, đổi tất cả trang phục, đồ trang sức người các chị lại, đừng giữ lại bất cứ món nào.”

      Lúc này, Ngu Nhan mới phản ứng kịp, cũng hiểu tình huống bây giờ rất cấp bách. gật đầu cái, dắt Khê Đình lên xe, giúp bé lột quần áo, giày da, buộc tóc, đồng hồ đeo tay thiếu nhi, toàn bọ đều cởi ra, đổi lại quần áo để trong túi xách mới mua. Bản thân cũng đổi lại mọi thứ từ trong ra ngoài, tiếp đó lại kiểm tra di động và túi xách tay của mình thêm lần nữa, lấy ra mấy thứ quan trọng nhất, sau đó bỏ tất cả mọi thứ vào trong cái bao, đưa lại cho Dạ Nhiên.

      Dạ Nhiên giao cái bao lại cho thuộc hạ bên cạnh: “A Vệ, cậu mang túi đồ này chạy vào con đường bên phải này , tìm nơi vắng vẻ ném mọi thứ , xử lý xong mọi chuyện.”

      A Vệ gật đầu cái, xách cái bao ngồi lên chiếc xe Jeep màu xám tro. Những người khác lên xe Dạ Nhiên, mà chiếc Jaguar kia bị đẩy xuống hố to chứa đầy thuốc nổ, sau khi bọn họ rời nửa giờ, chiếc xe nổ tung, lửa thiêu rụi tất cả, cũng tiêu diệt toàn bộ hành tung của họ.

      Viên Ngạn thông báo tin tức hỏng bét này cho Thù Thành, trầm mặc hồi lâu, : “Tôi lập tức đến.”

      ***
      Sau mấy tiếng, bọn Dạ Nhiên trở lại thành phố N.

      Nhiếp Bá Khôn nhìn người Dạ Nhiên mang đến, nghiêm mặt câu trở về thư phòng.

      Dạ Nhiên nhìn theo bóng lưng của ông ta, ánh mắt nham hiểm, Ngu Minh ghé vào lỗ tai của , giọng : “, muốn hạ quyết tâm.”

      Dạ nhiên hừ lạnh tiếng, chuyện, quay đầu lại thấy Khê Đình vẫn đứng ở bên, dùng ánh mắt trầm tĩnh, tò mò quan sát tất cả. Ánh mắt của nhu hòa lại, ngồi xổm xuống nở nụ cười đẹp mắt, với Khê Đình: “Khê Đình, có nhớ chú ?”

      Khê Đình gật đầu, hỏi: “Chú, chú đâu vậy?”

      cười cười , sờ đầu Khê Đình rồi đứng lên, với Ngu Nhan sắc mặt trắng bệch đứng ở bên cạnh: “Chị, chị cứ yên tâm cùng Khê Đình ở lại nơi này trước, hai ngày nữa em nhờ người sắp xếp chỗ ở khác cho chị.”

      Khóe môi Ngu nhan hơi giật giật, muốn lại thôi.

      “Chuyện coi như xong, chị cũng đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ là…”, giọng Dạ Nhiên chợt biến chuyển: “Nếu ai còn dám biết sống chết bắt nạt chị, em tự mình động thủ giải quyết .”

      Ngu Minh đứng thẳng bên, sắc mặt khỏi biến đổi, Dạ Nhiên lạnh mặt nhìn cái, đứng dậy vào thư phòng của Nhiếp Bá Khôn.

      Bên trong thư phòng, Nhiếp Bá Khôn mang kính lão nhìn bản đồ, thấy vào đặt mắt kính xuống, sắc mặt hòa ái lại đầy trách cứ nhìn : “Con là càng lúc càng lỗ mãng, vì mấy người biết sống chết kia mà tự mình mạo hiểm như vậy.”

      Dạ Nhiên : “Lúc trước khi con còn là thuộc hạ của Dạ Hiển, chị em bọn họ từng giúp con việc lớn, cũng coi là từng có quan hệ sinh mạng.”

      Nhiếp Bá Khôn thở dài, gật đầu cái: “Cũng đúng, chúng ta lăn lộn giang hồ thể nhắc đến chữ nghĩa. Dù
      sao lần này chúng ta cũng để lộ hành tung, chừng cảnh sát tìm được đầu mối rồi chạy tới đây lục soát. Con mau rời , ngày mai hành động."


      Dạ Nhiên gật đầu: "Được."


      Nhiếp Bá Khôn nhìn , ánh mắt lộ ra cảm xúc phức tạp, trong đó có thứ dường như có thể gọi là dịu dàng.


      Dạ Nhiên dừng chút, tới, chỉ thấy bản đồ Canada để mở bàn. Vừa rồi Nhiếp Bá Khôn nhìn cái này.


      Dạ Nhiên thoáng trầm mặc, : "Cha, cha cũng đừng lo lắng, con sang đó chiếm giữ thiên hạ rồi chờ cha qua."


      Nhiếp Bá Khôn : "Được."


      Dạ Nhiên lấy chiếc hộp từ trong ngực ra, đưa cho ông ta: "Cha, tặng cho cha."


      Nhiếp Bá mở ra, bên trong là chiếc đồng hồ vàng chạm khắc kim cương tinh mỹ. Ông chậm rãi vuốt ve mặt ngoài, buồn bã : "Con có lòng."


      "Cha cũng sắp đại thọ 60 rồi, đáng tiếc con thể cùng cha trải qua..." Dạ Nhiên lấy chiếc đồng hồ ra đeo vào tay ông: "Hình như tệ."


      Nhiếp Bá lẳng lặng quan sát mặt ngoài, : "Rất thích hợp, A Thành, cha rất thích."


      Dạ Nhiên khẽ cười.


      Rời khỏi thư phòng của Nhiếp Bá , Dạ Nhiên đưa chiếc hộp điều khiển TV nho cho Ngu Minh đứng đợi bên ngoài, lạnh lùng : "Nếu như Bùi Thù Thành tìm tới....Tiễn cha con bọn họ cùng ."


      Ngu Minh vuốt cằm : "Được."


      Dạ Nhiên dừng bước, trong ánh mắt sâu thẳm phức tạp có gì đó chợt lóe lên, thoáng qua rồi biến mất.


      quay đầu lại: "A Minh, ngày mai rời , trước lúc tự mình sắp xếp mọi thứ cho Ngu Nhan và Khê Đình tốt, cậu được quấy rầy họ, phái A Vệ trông chừng."


      Sắc mặt Ngu Minh lập tức trở nên tái xanh.


      Dạ Nhiên ngầm thở dài, sắc mặt trầm, im lặng rời .


      ***

      Ngu Nhan nằm giường, suy nghĩ rối ren, làm cách nào cũng ngủ được, ngược lại Khê Đình nằm bên cạnh lại ngủ rất ngon. lại ngắm khuôn mặt nhắn an tĩnh của Khê Đình cái, thở dài, đứng dậy tới phòng vệ sinh.


      Trong nháy mắt đóng cửa lại, hoảng sợ hai mắt trợn to: trong gương ra bóng dáng của người đàn ông.


      vừa há miệng liền bị che lại chặt.


      Tay thu lại, đột nhiên đem ôm chặt vào trong ngực mình, cúi đầu hôn lên cần cổ xinh đẹp động lòng người của , ra sức giãy giụa, cổ họng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào. ghé vào tai giọng : "Kêu , kêu lớn tiếng lên, đánh thức Khê Đình dậy, gọi tới, để ấy bắn phát giết chết em."


      bất động, nươc mắt bất lực lại tình nguyện chậm rãi chảy xuống từ đôi mắt xinh đẹp.


      Ngu Minh khẽ thở dài, kéo váy của ra: "Em biết chị bỏ được, chị, thế giới này chỉ có chị là hiểu em nhất."


      Ngón tay thon dài sạch ma xát nụ hoa mềm mại tuyết trắng ưỡn thẳng của , đùa giỡn nhụy hoa xinh đẹp, chiếc gương sáng soi cảnh tượng xấu hổ tà ác này. Ngu minh thở dài, giọng : "Chị, chị xem, đẹp. Chúng ta vốn dĩ nên ở chung chỗ, chẳng phải sao?"


      Tay của trượt xuống dưới...


      Ngu Nhan run rẩy nhắm mắt lại.


      ***


      Ngày hôm sau, Thù Thành về đến nhà khi trời sáng.


      Liên Sơ lập tức nhảy dựng từ ghế sô pha: "Thù Thành, tình hình thế nào?"


      Thù Thành lắc đầu.


      Liên Sơ nhìn thấy sắc mặt của , trong lòng trầm xuống, tới dịu dàng : "Đừng quá lo lắng, dù thế nào bọn họ nhất định cũng phải lọ diện, cẩn thận sắp xếp lại nhất định tìm được manh mối."


      Thù Thành gật đầu: "Đúng vậy, tuy Dạ Nhiên cố tình tạo ra vụ tai nạn giả, bất quá, co cảm giác bọn họ chạy đến thành phố N."


      "Thành phố N?"


      "Đúng vậy, theo điều tra tính toán thời gian xuất của bọn họ, vừa đúng thành phố N cũng nằm trong phạm vi thích hợp. Hơn nữa, đường ven biển của thành phố N rất dài, lẩn trốn hay vượt biên đều rất dễ dàng. Hôm nay định cùng nhóm của Viên Ngạn tới thành phố N chuyến tự mình xem xét chút."


      Liên Sơ gật đầu cái, mặc dù tài nguyên mạng của cảnh sát rất đầy đủ bất quá, muốn điều tra phạm vi rộng như vậy cũng phải tốn rất nhiều thời gian và công sức. do dự lát, : "Thù Thành, em cảm thấy, nên chuyện này với mẹ chút."


      Thù Thành kinh ngạc: "Mẹ ?"


      "Ừ, em cảm thấy chuyện này mẹ nên biết. Hơn nữa bà ấy và cha dù sao cũng từng là vợ chồng, chừng bà ấy còn đặc biệt hiểu ông ấy cũng nên."


      Thù Thành khẽ nhíu mày lại, có khả năng sao? Con nuôi sống cùng hai chục năm cũng tìm được tung tích của Nhiếp Bá Khôn, như cha mẹ , có tận 30 năm hề gặp mặt, đoạn tuyệt mọi thứ liên quan tới cả hai người. Liệu bà có biết hành tung của ông ấy?


      Rốt cuộc, Thù Thành vẫn quyết định gọi cho mẹ mình.


      Sau khi nghe kể lại toàn bộ, Triệu Thù trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức cũng cho rằng dây điện thoại bị hỏng.


      Lại nghe, bà ở đầu kia điện thoại hỏi giọng hỏi lại câu: "Thành phố N?"


      "Vâng ạ."


      "....Đó là quê cũ của mẹ và ông ấy."
      Last edited by a moderator: 24/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :