Chương 39: Máu đào và nước lã
Dưới chân núi Mai, tại ngôi biệt thự của Thù Thành.
Hôm nay là chủ nhật nhưng cả Liên Sơ và Thù Thành đều có công việc, thể làm gì khác hơn là gọi Hứa Yến tới ở cùng Khê Đình.
Trong phòng bếp, Khê Đình ngừng quấn lấy Hứa Yến: “ Hứa, cho cháu ra ngoài chơi lát nha, chỉ lát.”
Hứa Yến : “Dì Liên Sơ của cháu rồi, bên này ít người, cho phép mình chạy lung tung.. , tự mình chơi ở trong sân, lát nữa gọi cháu vào ăn cơm.”
Khê Đình phẫn nộ ra khỏi phòng bếp, lát sau, suy nghĩ chút, len lén mở cửa chống trộm.”
Cổng sắt nhàng được mở ra, bé nhìn xem Hứa Yến còn bận rộn trong phòng bếp, lặng lẽ lách mình ra ngoài.
***
Núi mùa thu đẹp, lá cây bị nhiễm màu rực rỡ, đỏ, xanh lục, vàng, tím, còn có nửa đỏ nửa xanh, nửa đỏ nửa vàng, vàng trong xanh lục…Nhiều đến nỗi Khê Đình đếm hết. con quạ con bay qua đỉnh đầu, mấy chùm quả dại màu đỏ ngọt ngào dễ thương trĩu xuống đầu cành. Dì Liên Sơ cho bé biết, quả này có thể ăn.
Khê Đình nhón mũi chân giơ tay hái, nhưng vẫn luôn thiếu mất chút như vậy. Đột nhiên, đôi tay mảnh khảnh mèm mại vượt qua đỉnh đầu, hái chùm quả hồng xuống: “Có phải cháu muốn thứ này ?”
mặt Khê Đình hơi mỉm cười, quay đầu lại : “Cám ơn…”
Nụ cười mặt bé lập tức cứng lại, chỉ thấy gương mặt đầy sẹo ở ngay trước mắt, đáng sợ cực kỳ.
Người phụ nữ kia giật mình, vội vã nghiêng mặt, giọng : “ xin lỗi, dọa cháu sợ rồi.” xong, trong mắt thầm nổi lên bụng nước mắt.
Khê Đình nổi lên áy náy, ngăn chặn sợ hãi trong lòng lại: “Dì à, cám ơn dì hái trái cây giúp cháu.”
Người phụ nữ đưa chùm quả như quả dại cho bé, dịu dàng : “ bé ngoan, còn sớm nữa, về nhà thôi.”
Giọng của đặc biệt dịu dàng, chẳng biết tại sao, nỗi sợ hãi trong lòng Khê Đình nhưu ngọn gió bị thổi tan. bé hỏi: “Dì à, sao dì lại ở chỗ này mình.”
“Dì…lạc đường.”
Ánh mắt Khê Đình khẽ sáng lên: “A? Lạc đường? Giống nhưu công chúa Bạch Tuyết phải ạ?”
Người phụ nữ kia cứng họng: “…Ừ. Khê Đình, sắc trời tối, dì đưa cháu trở về thôi.”
Khê Đình gật đầu cái, vừa vừa hỏi: “Dì à, sao dì lại biết tên của cháu ạ?”
Ngu Nhan khỏi vô phương chống đỡ.
Khê Đình cũng để ý, lại : “Lần trước có chú cũng biết tên của cháu, có phải dì cũng là bạn của chú ấy ? Chú ấy còn dạy cháu cách nhận biết con kiến nào tướng quân đấy.”
Ngu Nhan đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm chặt bé: “Khê Đình…”
Trái tim bé của Khê Đình hiểu tại sao lại khẽ chấn động.
Lúc này, Hứa Yến vội vàng chạy tới từ đàng xa: “Khê Đình ___”
Ngu Nhan buông bé ra, đứng dậy.
Hứa Yến chạy tới kịp kéo Khê Đình ra khiến trách: “Đứa bé này sao lại nghe lời như vậy, làm sợ muốn chết.” xong ngồi dậy, lơ đãng quay đầu, vừa thấy gương mặt của người phụ nữ ở sau lưng, sắc mặt trắng bệch hét lên tiếng.
Ngu Nhan vội vã quay mặt .
Hứa Yến cố gắng ngăn lại nhịp tim đập mạnh, trong ráng chiều lại nhìn thấy gương mặt đáng sợ đến dọa người như vậy. nắm tay của Khê Đình, : “, chúng ta về nhà ăn cơm.”
Khê Đình : “ Hứa, dì này bị lạc đường đấy ạ…, để ấy đến nhà chúng ta làm khách được ?”
Hứa Yến nắm tay Khê Đình kéo: “Trẻ con đừng bừa, mau, chúng ta cùng về.”
Khê Đình cố chấp, đứng bất động: “, để dì ấy về cùng chúng ta, nếu buổi tối dì ấy gặp phải người xấu.”
Hứa Yến rối bời, Ngu Nhan lại ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của Khê Đình, dịu dàng : “Khê Đình ngoan, nghe lời ấy, mau trở về .”
Khê Đình kinh ngạc im lặng.
Đúng lúc ấy, cách đó xa lại vang lên giọng nữ trong trẻo: “Khê Đình, Hứa Yến, hai người ở đó làm gì vậy?”
Khê Đình ngẩng đầu, vui mừng hét lên: “Dì Liên Sơ, dì về rồi.”
Lúc này, hoàng hôn phủ xuống, lá thu xào xạc, nhưng gương mặt của người phụ nữ tới lại khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp hệt như ánh dương mùa xuân.”
Liên Sơ tới nhìn thoáng qua mọi người, ánh mắt quét qua Ngu Nhan chợt hơi dừng lại, cũng lộ ra chút bất thường hay biến sắc nào.
đưa tay vuốt ve mái tóc của Khê Đình: “Hôm nay Khê Đình có ngoan ? Có gây rắc rối cho Hứa vậy?”
Khê Đình : “Dì Liên Sơ, dì này cũng bị lạc trong núi giống như công chúa Bạch Tuyết vậy, chúng ta dẫn dì ấy về nhà làm khách được ?”
Hứa Yến len lén liếc mắt cái, còn công chua Bạch Tuyết nữa chứ? khác lão Vu Bà là mấy?
Trong mắt Liên Sơ thoáng qua tia kinh ngạc, cũng quay đầu lại liếc Ngu Nhan.
Khê Đình giật tay của Liên Sơ, cói lòng đầy mong đợi nhìn . Liê Sơ cân nhắc lát, gật đầu cười : “Được, nhưng phải dì ấy đồng ý mới được.”
Khê Đình lập tức cười rộ lên, khuôn mặt nhắn như đóa hoa hướng dương nở rộ: “Ừ, dì ấy dĩ nhiên đồng ý, dì à, dì có phải ?”
bé quay đầu lại nhìn Ngu Nhan, Ngu Nhan có cách nào cựu tuyệt đôi mắt như vậy.
***
Liên Sơ cảm thấy, duyên phận giữa người với người đôi lúc kỳ diệu, chẳng hạn như Khê Đình, lại chẳng hạn như người phụ nữ giờ phút này ngồi ở ghế sô pha đối diện với Khê Đình.
Nhìn vóc dáng và vẻ ngoài của người phụ nữ này, có lẽ trước lúc bị hủy hoại nhan sắc phải là người đẹp hiếm thấy, nhưng giờ, chỉ nhìn ấy thôi cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Bất quá, hình như Khê Đình lại có cảm giác như vậy, hết sức phấn khởi lôi kéo người ta chuyện phiếm, ngừng giới thiệu sách vở và những món đồ chơi của mình với ấy.
Có lẽ đứa bé này vẫn quá tịch mịch, mình và Thù Thành quá bận rộn, bọn họ ở đây, thanh tịnh có thanh tịnh, nhưng mà, đối với đứa trẻ mà vẫn quá đơn.
suy nghĩ, người phụ nữ ở đối diện đứng dậy: “Chị Bùi, cảm ơn tiếp đãi của chị, tôi phải cáo từ rồi.”
mặt Khê Đình lộ ra vẻ thất vọng, chỉ là rốt cuộc vẫn kìm lại gì.
Liên Sơ gật đầu cái, đứng lên: “Tôi tiễn chị ra ngoài.”
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau cùng bước ra cửa, dừng bước lại. Liên Sơ cảm thấy có lẽ người phụ nữ này có lời muốn với mình, nghĩ đến ấy lại mở miệng : “ xin lỗi, tôi là mẹ của Khê Đình.”
ấy tiếp: “Lần này tôi tới là vì bệnh của Khê Đình. Tôi biết bệnh của con bé có thể chữa trị bằn cách ghép tủy sống, ngày mai tôi muốn cùng Khê Đình tới bệnh viện làm xét nghiệm để kiểm tra độ tương thích của tủy.”
Liên Sơ trầm mặc hồi lâu, gật đầu : “Được.”
Nước mắt Ngu Nhan lập tức tràn ra: “Cám ơn, cảm ơn chị. Liên Sơ…Tôi còn có thỉnh cầu.”
“Chị .”
“Xin đừng chuyện này với Khê Đình.”
“Tại sao?”
“Bởi vì…Năm đó tôi bỏ rơi con bé, có mặt mũi để con bé gọi tôi là mẹ.”
Liên Sơ im lặng đứng yên, dù nét mặt của người phụ nữ này có vài điểm đáng nghi, nhưng tình thương của ấy dành cho Khê Đình có thể cảm nhận được.
gật đầu : “Được.”
***
Hôm nay, Thù Thành trở về rất khuya.
Liên Sơ định đem chuyện của ngày hôm nay lại cho Thù Thành biết, lại thấy gương mặt tuấn tú của hơi trầm xuống, khỏi sửng sốt, hỏi: “Sao vậy? xảy ra chuyện gì?”
Thù Thành đáp: “Dạ Nhiên chạy trốn rồi.”
“Cái gì?!”
cũng mới biết được tin tức, đường áp giải từ bệnh viện về trại tạm giam lại bị cướp cách trắng trợn. Đả thương ba cảnh sát, trong cục cảnh sát nhất định có nội gián của bọn .”
Trong lòng Liên Sơ cũng rất rối loạn, khỏi ngỡ ngàng.
Thù Thành thở dài, ôm vào lòng: “Chuyện khác , chỉ lo lắng cho an toàn của em. vẫn chưa hết hi vọng với em, chắc chắn tìm em. Liên Sơ, chúng ta tạm thời chuyến đến nơi khác ở nhé, sắp xếp người bảo vệ em và Khê Đình.”๖
Liên Sơ lắc đầu: “ cần lo lắng, tại lẩn trốn còn kịp, sao có thể tự mình xuất tìm em? Đó phải tự tìm đường chết.”
Thù Thành : “Cũng khó mà được. đối với em chấp niệm rất sâu, vì em, chuyện gì cũng có thể làm được. Lúc trước tìm em khắp nơi, bốn năm cũng tìm được, ngược lại tìm được trước.”
Liên Sơ sửng sốt. Đúng vậy, làm sao có thể tìm được mình?
vẫn phái người theo dõi mình? có khả năng! Thời gian dài như vậy, suốt cả năm, lí nào mình lại phát ra chút gì được. Hơn nữa, mình thích nghi với hoàn cảnh, phiêu bạt nhiều nơi, trong đó nhiều nơi chỉ là bộ phát ý tưởng. Có khi, ngay cả mình hôm nay còn biết tung tích của ngày mai, làm sao có thể?
Cũng vì thế, đối với việc gặp lại Dạ Nhiên lúc trước, có chút hoài nghi, còn cho đó chỉ là 100% trùng hợp.
Bây giờ nghĩ lại, đó căn bản là thể rồi. Những năm gần đây, vẫn luôn thầm xây dựng thế lực của mình, lúc ấy thể nào ảm đạm như vậy.
Nhưng đến tột cùng, sao lại có thể làm được?
Trong đầu Liên Sơ chỉ có mảnh rối loạn. ép buộc mình phải nhớ lại tất cả mọi chuyện từ trước và sau lúc chia tay với Dạ Nhiên, bỏ sót chi tiết nào.
Thù Thành quan sát sắc mặt của , khỏi hoài nghi hỏi: “Liên Sơ, em làm sao vậy?”
ý tưởng chợt lóe lên trong đầu , đến trước két bảo hiểm, mở két ra, lấy chiếc hộp từ trong đó ra. Mở chiếc hộp kia ra, bên trong là chiếc khuyên tai bằng ngọc óng ánh trong suốt hình hoa sen được chạm trổ hết sức tinh tế. Khối ngọc này là chất ngọc mịn, trong suốt, sáng bóng, ở dưới ánh đèn càng trong suốt, sáng rực như thủy tinh, phía dưới đặc biệt được khắc thêm chứ “Thù” nho .
Đây là món quà mà mẹ Thù Thành tặng họ lúc kết hôn, sau này Dạ Nhiên bị trọng thương, đưa nó cho cầm cố để có tiền đến phòng khám Lưu Nhất Minh chữa bệnh.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com. Lúc ấy, trong người có vật gì đáng giá, chỉ có khối ngọc này và chiếc nhẫn kết hôn, đành cầm khối ngọc này để chống đỡ chi phí chữa trị. Sau này, Dạ Nhiên mới đem nó trả lại cho .
……
“Đúng rồi, cái này cho em.”
“Cái gì vậy?”
“Em nhìn thử xem.”
cầm lấy mở ra: bên trong lại chính là khối ngọc bội kia.
Dạ Nhiên mỉm cười : “Chú Lưu này miệng cứng lòng mềm, tôi chuyện với ông ấy rồi, dù thế nào cũng trả lại phần nhân tình này cho ông ấy, chỉ là, trả lại khối ngọc này cho em trước.”
nhìn chữ “Thù” miếng ngọc, hơi giật mình, lát sau khép lại chiếc hộp rồi bỏ vào trong túi của mình.
……
Liên Sơ khẽ cắn răng, lất khuyên tai ngọc ra, cẩn thận kiểm tra lại dưới hộp. Suy nghĩ chút, lại lấy cây kéo, cẩn thận cắt bỏ lớp gấm ở trong hộp, vạch lớp gấm ra, bên trong đột nhiên lộ ra thiết bị dõi nho .
Liên Sơ suy sụp ngồi giường.
Thù Thành nhìn thấy tất cả, vẻ mặt Thù Thành nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Liên Sơ cố nén lại nỗi xúc động trong lòng, nháy mắt với Thù Thành.
Thù Thành chợt hiểu: còn chưa biết thiết bị theo dõi này có chức năng nghe trộm .
Hai người trầm mặc tới gian phòng khác.
Cửa phòng đóng lại, Liên Sơ ngẩng đầu lên : “Thù Thành, xin lỗi. Năm đó Dạ Nhiên bị thương, em dẫn đến phòng khám bệnh tư nhân, lúc ấy người có tiền, đành dùng miếng ngọc bội kia cầm cố lấy tiền chữa bệnh. Nhưng chẳng lâu sau, lại đem khối ngọc kia trả lại. ngờ lại gắn thiết bị theo dõi ở trong đó, vì vậy, sau này mới có thể tìm được em.”
Sắc mặt Thù Thành dao động, qua hồi lâu mới dùng giọng điệu hơi cứng ngắc hỏi: “Em , em cầm cố chiếc khuyên tai bằng ngọc kia để lấy tiền chữa bệnh cho ?”
“…Đúng vậy.”
“Liên Sơ, đó là tín vật đính ước năm đó cha tặng cho mẹ .”
Chương 40: Cha con
“Cái gì?!”
Đầu óc Liên Sơ hỗn loạn, nhưng có thứ lại từ từ ràng.
Năm đó Dạ Nhiên bị trọng thương, thế lực ở thành phố Đồng lại bị càn quét sạch , hai giới hắc bạch lại truy lùng khắp cả trời dưới đất. Lúc ấy, muốn sống được cũng cực khó khăn, sao lại có thể ngóc đầu dậy nhanh đến như vậy?. Trừ phi có người bảo vệ , giúp đỡ .
Người đó là ai?
Chẳng lẽ…
Liên Sơ nghi hoặc nhìn Thù Thành.
gật đầu: “Đúng vậy, có lẽ giả mạo tên của để tiếp cận với cha .”
Trong lòng Liên Sơ loạn như ma, run giọng : “ xin lỗi, xin lỗi, đều tại em.”
Thù Thành kéo lại gần, vỗ vào mông của mấy cái, dùng giọng điệu ngoan độc : “Đúng vậy, đều tại em năm đó tự mình quyết định, chuyện gì cũng gạt . Để xem sau này em còn dám làm bậy nữa hả?!”
Liên Sơ sửng sốt nhìn : “Thù Thành…”
nhịn được thở dài, nhìn vào mắt chậm rãi : “Chuyện năm đó cũng thể trách em hết được, cũng có phần trách nhiệm. Nếu kiên định hơn chút, tỉnh táo hơn chút em cũng bị buộc đến bước này. Lúc ấy trong lòng chúng ta đều rối loạn, niềm tin tưởng như thể bị phá vỡ kia lại vì những biểu giả dối và ít chướng ngại kia đánh gãy triệt để. tin tưởng trong sạch của em, em tin tình của đối với em có năng lực chiến thắng những khuất nhục.. Đây mới là nguyên nhân chủ yếu tạo thành cục diện phía sau. Liên Sơ, chúng ta đừng lặp lại sai lầm đó thêm lần nào nữa.”
Tất cả xúc cảm quay cuồng trong lồng ngực Liên Sơ. Áy náy, phiền muộn, vui sướng, buồn bã, hối hận, hạnh phúc… nhịn xuống những giọt nước mắt muồn rơi xuống, gật đầu: “Được, được…”
Đúng vậy, những sai lầm đó có cách nào cứu vãn, quan trọng nhất là ứng phó với tình trạng bây giờ. ngẩng đầu lên nhìn Thù Thành: “Thù Thành, làm thế nào bây giờ?”
“Bây giờ…” Ánh mắt Thù Thành trở nên rét lạnh, hàm răng nghiến chặt: “Dĩ nhiên là tìm được cha . Dạ Nhiên biết quan hệ giữa bọn , chắc chắn sớm muộn gì cũng giết ông ấy để diệt trừ hậu họa. rất lo lắng cho an toàn của ông ấy.”
Gương mặt Liên Sơ nhất thời biến sắc. tại, cuối cùng cũng hiểu tại sao Nhiếp Bá Khôn vẫn xuất trong đoạn thời gian dài như vậy. Nhất định là Dạ Nhiên muốn ngăn cản ông ấy và Thù Thành gặp mặt nên mới giấu .
lẽ ông ấy bị…Nếu là như vậy, cso chết trăm lần cũng đủ.
Thù Thành nhìn thấy sắc mặt của dần dần tái nhợt, trong lòng cũng chợt trầm xuống, đành an ủi: “Tạm thời quá nguy hiểm, dù sao, đối với , ông ấy còn có rất nhiều giá trị lợi dụng.”
***
Dạ Nhiên và Ngu Minh trằn trọc mấy ngày rốt cuộc cũng đến thành phố N thuộc biên giới tỉnh M. Bọn họ lái xe rẽ vào khu biệt thự trang trọng, yên tĩnh thuộc trang trại.
Cửa xe mở ra, Dạ Nhiên chống gậy chậm rãi bước xuống xe, bên cạnh lập tức có người đẩy xe lăn tới, Dạ Nhiên ngồi vào. Ngu Minh đẩy Dạ Nhiên, nhóm đàn ông áo đen theo sau bọn họ vào cửa chính khu biệt thự tráng lệ uy nghiêm này.
Nhìn thấy Dạ Nhiên tới, Nhiếp Bá Khôn kiềm chế được kích động trong lòng, đứng dậy từ ghế so pha, gọi: “A Thành!”
mặt Dạ Nhiên từ từ lên nụ cười: “Cha.”
Người đàn ông luôn nghiêm khắc, cứng cỏi kia lộ ra nụ cười trấn an, gương mặt thoáng chốc hóa nhã rất nhiều, cũng già rất nhiều: “Tốt, trở lại là tốt rồi. Thương thế của con thế nào rồi?”
“ có gì đáng ngại, chỉ là phải tịnh dưỡng đoạn thời gian mới có thể cử động như thường được.”
“Tốt, vậy con cứ an tâm mà tịnh dưỡng, chỗ này rất an toàn, ngoại trừ cha còn ai biết nơi này.”
xong, Nhiếp Bá Khôn tới vịn vào tay vịn sau chiếc xe lăn.
Ngu Minh vội : “Chú Nhiếp, để cháu đẩy.”
“ cần, để chú đẩy thằng bé vào.”
Dạ Nhiên quay đầu lại nhìn Nhiếp Bá Khôn, : “Cám ơn cha.”
Nhiếp Bá Khôn khẽ cười: “Cha còn còn cảm ơn làm cái gì.”
***
Hôm nay, Liên Sơ cả đêm ngủ được. Cho dù Thù Thành trách cứ , nhưng nếu như Nhiếp Bá Khôn có chuyện bất trắc, cũng có cách nào tha thứ cho bản thân mình.”
Mặc dù Thù Thành chưa bao giờ , nhưng Liên Sơ biết địa vị của người cha chưa từng quen biết kia ở trong lòng .. Bởi vì cũng từng trải qua cảm giác còn có cha.
Chỉ là, dù có hối hận và ai oán hơn nữa cũng dùng được. cố gắng sắp xếp suy nghĩ của mình, để xem tại nên làm cái gì?
Trong bóng tối, Liên Sơ chợt mở mắt ra, giọng gọi: “Thù Thành.”
“Sao vậy?”
đáp lại ngay lập tức mà ràng, có lẽ, căn bản là ngủ.
“Thù Thành, mặc dù em có biện pháp tìm được cha , nhưng chúng ta có thể tìm được Dạ Nhiên.”
Thù Thành cả kinh, vươn tay bật chiếc đèn ngủ, quay đầu lại nhìn chằm chằm Liên Sơ, ánh mắt tinh nhuệ: “Chuyện gì xảy ra?”
Liên Sơ : “Hôm nay có người phụ nữ rất kì lạ đến đây, tự xưng là mẹ của Khê Đình. Chị ta biết Khê Đình bị bệnh, hy vọng có thể cùng Khê Đình đến bệnh viện làm kiểm tra xem tủy sống có thích hợp để tiến hành ghép tủy .”
Thù Thành nhăn mày lại: “Sao ấy biết Suối Đình ở cùng với chúng ta?”
“Vấn đề nằm ở đây! Biết Khê Đình bị bệnh, biết lai lịch của Khê Đình, biết Khê Đình ở cùng với chúng ta chỉ có người – Dạ Nhiên.”
Ánh mắt Thù Thành chợt lóe lên: “ vậy, người phụ nữ này dĩ nhiên là có quan hệ với Dạ Nhiên, theo dõi chị ta chừng có thể tóm được Dạ Nhiên.”
“Phải.”
***
Cùng lúc đó, bên phía Dạ Nhiên.
Nhiếp Bá Khôn
Cẩn thận kiểm tra vết thương của Dạ Nhiên hồi, giọng điệu căm hận mắng: “ con mẹ nó hung ác! A Thành, rốt cuộc ai ra tay.”
Dạ Nhiên lắc lắc đầu: “ biết, nhất định là kẻ thù thuê người làm.”
Nhiếp Bá Khôn nghiến răng : “Chuyện này cha nghĩ chừng là tên tiểu tử họ Bùi kia làm. Cha nghe chuyện ở khu mỏ quặng lần trước tra ra được đỉnh việt làm, nhưng mà, sau đó lại có động tĩnh, cha còn buồn bực gì đâu, té ra là nghĩ tới chiêu này.”
Dạ Nhiên khẽ mỉm cười: “Những chuyện này để sau hãy , dù sao cũng còn nhiều thời gian.”
Nhiếp Bá Khôn thở dài : “Đúng vậy, chuyện mấu chốt lúc này làm bảo đảm an toàn của con. Con có cách nào ló mặt trong nước nữa rồi, trước tiên con cứ tịnh dưỡng tốt, đợi thân thể khá hơn chút, cha sắp xếp con tới canada. Bên kia cha chuẩn bị tốt lắm rồi, chờ hai năm nữa, cha kết thúc việc làm ăn ở bên này lại qua đó tìm con.”
Dạ Nhiên tầm mặc hồi lâu, : “Vâng ạ, đến lúc đó cha con chúng ta hợp sức giành chính quyền.”
Nhiếp Bá Khôn giật mình, lát sau mới vỗ vai , giọng có vẻ chua chát: “Được, đến lúc đó, chúng ta hợp sức giành chính quyền.”
….
Sau khi Nhiếp Bá Khôn rời khỏi, Ngu Minh bước vào căn phòng, quay đầu lại dò xét cửa chính xong, : “, giữ lại lão già này sớm muộn gì cũng gây họa lớn, em nghĩ hay là diệt trừ sớm tốt hơn.
Dạ Nhiên im lặng trầm ngâm.
Ngu Minh nhíu mày, giọng :
“, phải là nỡ nhẫn tâm ?”
Dạ Nhiên ngẩn đầu lên: “Cậu cái gì?”
Ngu Minh do dự : “, những năm này, quả lão già đối với ah cũng tệ. nhưng mà , bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành bao thuốc nổ, , ngàn vạn lần đừng nhập vai quá, cuối cùng lại xuống tay được.”
Dạ Nhiên cười lạnh: “Nhập vai? Chỉ vì mở miệng gọi tiếng A Thành, liền nhập vai nữa?”
Ngu Minh cũng cười, thở phào nhõm: “Cái dáng vẻ ‘cha hiền con thảo’ lúc ở cửa kia của là đúng là dọa em sợ.”
Ánh mắt Dạ Nhiên khẽ rét lạnh, hình ảnh vầng thái dương xám trắng của Nhiếp Bá Khôn tự chủ được lại xuất trước mắt . chỉ mới ngắn ngủi hai mươi ngày gặp, lại già rất nhiều.
Tình cha con.
Đây chẳng lẽ là tình cha con?
Nếu mình là ‘A Thành’ trong miệng ông ta, nhất định phải lấy tính mạng ra để che chở.
Bất quá, cuộc đời này, nhất định phải vật lộn sống chết rồi.
“Được rồi, trong lòng tính toán cả rồi. bây giờ tạm thời còn chưa phải lúc, còn có số việc cần cái mặt già này của ra mặt. tại, toàn bộ người bên cạnh đều là của chúng ta, chạy được.” lại : “A Minh, tại Ngu Nhan thế nào?”
Ngu Minh thu lại nụ cười, dừng chút “ biết nữa.”
Dạ Nhiên nhíu mày: “chuyện gì xảy ra?”
“Hôm qua chị ấy biết được tin tưc của Hàn Đông, cãi nhau với em rồi bỏ chạy. Em bảo bọn A Vệ tìm, tạm thời chưa có tin tức.”
Dạ Nhiên nghi hoặc nhìn : “Chỉ có như vậy?”
Ngu Minh trốn tránh ánh mắt của Dạ Nhiên: “Vâng.”
Dạ Nhiên lại nhìn ta chằm chằm, chậm rãi : “Nếu chị ấy bỏ nhất định tìm Khê Đình, cậu phái người theo dõi con bé là được.”
Ánh mắt Ngu Minh khỏi sáng lên: “Em bố trí người làm.”
“Cẩn thận chút, cần theo dõi Bùi Thù Thành hoặc Liên Sơ, bọn họ quá tinh. Phái người theo dõi Khê Đình là đủ.”
“Được, em biết.”
Ngày hôm sau.
Trước khi xuất phát, Thù Thành với Liên Sơ: “ sắp xếp người xong xuôi, em đưa Khê Đình bệnh viện , tránh bọn họ có phòng bị.”
Liên Sơ gật đầu: “Được, cứ yên tâm.”
“Mọi chuyện nhớ cẩn thận chút.”
“Ừ.
“Liên Sơ.” đột nhiên dịu dàng gọi.
Liên Sơ ngẩng đầu lên.
vươn tay nhàn vuốt đôi mắt khẽ sưng vù của , ôn hòa : “ nên quá làm khó mình, có số việc ai có thể lường trước được.”
Liên Sơ cụp mắt, rơi lệ.
..
bước ra khỏi phòng, cười với Khê Đình vui vẻ ngồi ăn bữa sáng ở phòng ăn, hỏi: “Khê Đình, ăn sáng xong chưa? Chúng ta còn phải ra ngoài đấy!” vẻ mặt Khê Đình rất khổ sở, dùng sức ai oán cắn xuống ngụm bánh mì trong tay, thầm: “Lại phải bệnh viện.”
Liên Sơ bật cười ha hả: “Khê Đình, đó là bánh bao phải cà rốt.”
Khê Đình quay mặt thèm để ý tới .
Liên Sơ bước tới sờ lên đầu bé: “Được rồi, cháu có muốn gặp dì hôm qua nữa ? Lần này chúng ta tới bệnh viện có thể gặp được dì ấy.”
Ánh mắt Khê Đình sáng lên: “Dì ấy là bác sĩ ư?”
Liên Sơ suy nghĩ chút, lại : “, dì ấy là dì tốt bụng, cũng rất thích Khê Đình. Dì muốn cùng làm kiểm tra với Khê Đình xem có thể gặp hay giúp đỡ cháu .”
Khê Đình có chút hoài nghi nhìn về phía Liên Sơ, bộ dáng giống như là hiểu lắm.
Liên Sơ khẽ thở dài : “ thôi.”
Last edited by a moderator: 24/1/15