1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Quân Nhân) (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22.2: Thổ lộ
      Editor: Băng (DDLQD)

      “Huấn luyện viên Kỷ.” Diệp Chi đáp tiếng, bộ dáng đề phòng, cũng ngẩng đầu nhìn Kỷ Lâm.

      Kỷ Lâm nhếch môi cười yếu ớt, từ từ tiến tới trước mặt Diệp Chi, tay phải đặt bả vai Diệp Chi, Diệp Chi kinh ngạc mở miệng nhàng: “Cha mẹ tôi vẫn còn rất khỏe mạnh, trong nhà còn có trai với em ,cả hai cũng kết hôn. Tôi trước mắt vẫn ở thành phố C mở lớp day taekwondo, nửa năm nữa mới trở về doanh trại.”
      Dừng lát, trong đầu cố gắng tìm từ thích hợp, rồi tiếp tục mở miệng : “ Tôi làm lính mười mấy năm, thể lực rất tốt,dáng dấp cũng xấu xí, tôi cũng biết nấu cơm, việc nhà mọi thứ đều biết làm. Dùng câu khái quát chính là: ra được phòng hách vào được phòng bếp.
      Diệp Chi nháy mắt mấy cái, cái này cho nghe làm gì?
      “ Nhà tôi cách nhà cũng gần, tôi lái xe chỉ mất năm phút đồng hồ, chạy bộ cũng vượt quá mười phút, kêu tiếng có thể tới ngay lập tức, nếu mùa đông muốn ăn hạt dẻ rang đường, tôi mua rồi chạy đến nhà cũng còn nóng hổi.”
      Kỷ Lâm dừng lát, xích lại gần Diệp Chi hơn, hơi thở hổn hển nhàng phả mặt Diệp Chi, nóng bỏng mà ướt át.
      “ Dù nửa đêm muốn xuống lầu mua băng vệ sinh, tôi cũng đảm bảo phục vụ đến nơi.”
      ….. nới gì đó.” Trong nháy mắt mặt Diệp Chi đỏ bừng, đôi tay giơ ra chống đỡ lồng ngực cứng rắn của Kỷ Lâm, để cho gần mình thêm nữa, nhịp tim cũng dần dần đập nhanh hơn.
      “ Mạnh Trường Thụy…tôi mới vừa thấy, nhà ta ngược hướng với nhà chúng ta, nếu khi có chuyện gì gấp cũng thể tới kịp.”
      Kỷ Lâm để ý từ chối, tay phải nâng lên cầm tay của Diệp Chi, “ Còn nữa, tôi chăm sóc đứa bé tốt, cũng thương bé.”
      Dừng lại, đổi đề tài “ Lúc nãy có nhìn thấy Tiểu Hắc nhà tôi ? Chính là con mèo đó.”
      Diệp Chi nháy nháy mắt, ngơ ngác gật đầu.
      “ Tôi chăm sóc nó rất tốt, mập mạp tròn trịa, bệnh tật thuyên giảm. Hoàn Tử tôi cũng chăm sóc tốt như vậy. Tôi rất thích Hoàn Tử, tôi coi cậu như con ruột của mình.”
      ra lúc Kỷ Lâm mới vừa vài câu, ở bên trong long của Diệp Chi mơ hồ nhận ra, nhưng tại nhắc tới đứa bé, Diệp Chi theo bản năng nhớ đến lúc ở bệnh viện thấy màn kia, liền thốt lên, “ quả nhiên muốn giành Hoàn Tử với tôi.”
      xong, mới phát ổn, gương mặt đỏ hơn nữa, muốn chỉnh sửa lại tìm được lời nào để , chỉ có thể cúi đầu, liều mạng đè nén nhịp tim cành lúc càng nhanh xuống.
      Da của trơn bóng trắng nõn, đến gần nhìn cũng tìm ra lỗ chân long, chỉ thấy mảnh trơn bóng óng ánh, hai má lại đỏ ửng, càng ra vẻ vô cùng kiều diễm, Kỷ Lâm nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, khó khăn mới kìm nén bản thân nhất thời kích động mà cúi đầu hôn .
      “ Tôi giành Hoàn Tử với .” Kỷ Lâm cười khẽ, nắm tay Diệp Chi chặt.
      “ Này, vậy …….”
      và Hoàn Tử tôi đều muốn.” Kỷ Lâm đưa tay nâng cằm Diệp Chi lên, ép buộc nhìn thẳng vào mắt của mình, mặt mày xinh đẹp nhu hòa ở dưới ánh đèn rạng rỡ lộ ra bộ dáng như bị ép buộc.
      “ Haha, Kỷ…..huấn luyện viên Kỷ, có lẽ uống hơi nhiều……”
      Tim Diệp Chi như đánh trống, quay đầu , né tránh hơi thở cường thế của Kỷ Lâm , tay cầm tay nắm cửa xe nhấc lên để mở cửa xuống xe.
      Kết quả thế nào cũng mở ra, vừa vội lại vừa sợ, chỉ chốc lát sau trán đổ mồ hôi hột. thế nào cũng biết Kỷ Lâm thế nhưng lại đối với mình có ý tứ, bình thường cũng nhìn ra. đến tột cùng sinh ra tâm này từ lúc nào?
      Dieeph Chi cắn môi, mình là lần đầu tiên nghe tỏ tình mà lại tự sướng như thế…..
      “ Cửa xe tôi khóa lại.” Kỷ Lâm cười vui vẻ, xoay người Diệp Chi lại, mặt nở nụ cười xinh đẹp cơ hồ muốn choáng váng ánh mắt của Diệp Chi, “ Chi Chi, nghe hiểu sao? Tôi tỏ tình với đó.”
      , phải……..” chống lại cặp mắt phượng sóng nước mãnh liệt của Kỷ Lâm, Diệp Chi nuốt nước miếng sợ sệt, cũng biết mình nên cái gì.
      “ Xem ra là nghe , sao, vậy tôi lặp lại lần nữa cũng được.” Ánh mắt của Kỷ Lâm nhìn chằm chằm Diệp chi, từng câu cục kỳ nghiêm túc, “ Tôi thích , muốn , cũng muốn Hoàn Tử.”
      Đại não Diệp Chi oanh tiếng, nhất thời trống rỗng, gương mặt đỏ bừng, phản xạ muố mở miệng cự tuyệt , kết quả còn chưa ra cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, giây kế tiếp, gương mặt tuấn tú của Kỷ Lâm ở ngay trước mặt phóng đại vô số lần.
      Diệp Chi chợt trợn tròn mắt, trong đôi mắt sáng loáng là kinh sợ, bị hôn rồi…..Đây là lần đầu tiên bị đàn ông hôn lúc tỉnh táo.
      Nụ hôn đầu đúng nghĩa của ………Hôm nay thế nhưng lại lọt vào trong tay Kỷ Lâm.
      Kỷ Lâm đặt môi ở môi Diệp Chi nhàng hôn, giống như còn ngại lòng của Diệp Chi đủ loạn, dán môi vào môi của lại lẩm bẩm câu, “ Hai mẹ con nhà đều là của tôi.”
      Last edited by a moderator: 4/9/14
      tart_trung, thư hồ, Jan Bùi2 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23.1: Sách lược theo đuổi vợ
      Editor: Băng

      “Đề nghị của tôi như thế nào?” hai tay của Kỷ Lâm nắm bả vai thon gầy của Diệp Chi, con mắt chăm chú nhìn , để cho chút nào trốn tránh, từng bước từng bước ép sát .

      “Kỷ, huấn luyện viên Kỷ. . . . . . buông tôi ra trước.” gương mặt của Diệp Chi nóng bỏng, lòng bàn tay mồ hôi ngừng chảy ra ngoài, cố gắng nghiêng thân thể về phía sau, cố gắng kéo giãn cự ly của mình với Kỷ Lâm, vậy mà gian trong xe cứ như lại vậy, lại dựa vào cửa xe, căn bản có đường lui, chỉ có thể mặt đối mặt với Kỷ Lâm chuyện.

      “Em đồng ý, tôi buông ra.” Vào giờ phút này, Kỷ Lâm rốt cuộc cũng lộ ra tính cách cường ngạnh của người nhà họ Kỉ, nửa đè ở người Diệp Chi, lấy tư thế tuyệt đối cường thế nhìn chăm chú vào , nửa bước cũng chịu thỏa hiệp.

      đừng như vậy. . . . . .” Diệp Chi đây là lần đầu tiên bị như vậy đột ngột tỏ tình, căn bản biết gì cho phải, vắt hết óc ở trong lòng suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc lúng túng mở miệng : “Tôi...tôi biết thời gian quá ngắn, tôi căn bản cũng hiểu con người . . . . . .”

      “Em đồng ý xong, chúng ta có thời gian cả đời để hiểu lẫn nhau.” Kỷ Lâm mặt dày , đôi mắt dài híp lại nhìn Diệp Chi , “Hơn nữa tôi vừa mới đem những vấn đề chủ yếu của mình cho em biết rồi đó.”

      Nào có như vậy? Như vậy thân sĩ(*có nghĩa là ga-lăng). Diệp Chi cắn môi, lúc Mạnh Trường Thụy thổ lộ với đều tiến hành theo tuần tự,cho thời gian giảm sốc rất dài,dáng vẻ này của Kỷ Lâm, có chút nào cho lí do trốn tránh,chỉ chấp nhất muốn đáp án,đây quả thực là thúc ép trần trụi.
      “Ha..ha…tôi còn phải nuôi đứa bé,khôngcó thời gian để thương” hai người cẩn thận ánh mắt trung đụng nhau,Diệp Chi cuống quýt cuối đầu né tránh ánh mắt nóng rực của ,cảm thấy suy nghĩ đó là cớ hoàn mỹ nhất.
      ngờ Kỷ Lâm chẳng những có lui bước,ngược lại khẽ cười mấy tiếng.
      “Hoàn Tử rất ưa thích tôi,nhiều lần đều muốn tôi làm ba của cậu” Kỷ Lâm láo với Diệp Chi mà đỏ mặt,thuận tiện lấy Hoàn Tử ra dụ dỗ
      “Cái gì” Diệp Chi ngẫn đầu, dám tin nhìn Kỷ Lâm hỏi.Đứa nhà mình vậy với Kỷ Lâm?như vậy người đàn ông này vào giờ phút này thổ lộ với ,rốt cuộc là giống như thích mình,vẫn là suy nghĩ muốn bắt Hoàn Tử?
      “ Mạnh Trường Thụy đó…” Kỷ Lâm lại trả lời Diệp Chi,chuyển đề tài đến người của Mạnh Trường Thụy.”cho chết tâm , Hoàn Tử thích ta,Hoàn Tử chỉ thích tôi”
      Dừng lát,giọng điệu chậm lại “ Em xem chúng ta nhà ba người ở chung chỗ tốt, tôi thích em và Hoàn Tử, Hoàn Tử cùng em cũng thích tôi, hạnh phúc”
      Người nào thích . Người này có thể tự kỷ vậy sao? Diệp Chi giựt giực khóe miệng, vừa định những lời này, lại bị Kỷ Lâm cắt đứt.
      đưa tay sờ sờ mặt của Diệp Chi nhanh, con ngươi đen nhánh trong nở nụ cười “ Em xem mặt em đỏ rần rồi”
      Lại cuối đầu ghé lỗ tai vào ngực của Diệp Chi nghe mấy giây, lúc ngẩng đầu, mặt là vô cùng chắc chắn “ Đỏ mặt, tim đập rộn lên, em tại sao lại khẩn trương như vậy?”
      Ánh mắt của Kỷ Lâm rơi môi đỏ tươi bóng của Diệp Chi, đầu càng ngày càng thấp, thanh càng lúc càng mập mờ.” Em cũng có cảm giác với tôi có phải hay ? Ngượng ngùng ? sao,em như vậy tôi xem như là em đồng ý”
      Nhanh gật đầu , sao đó em mang theo đứa con thương, toàn bộ đến nhà tôi
      Kỷ Lâm đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp của mình thể tự kìm chế, còn nhìn thấy mặt Diệp Chi màu đỏ bớt ít hốt hoảng mới vừa đó cũng thấy, chỉ còn lại tỉnh táo.
      “Huấn luyện viên Kỷ, cười xong chưa?” Diệp Chi vuốt vuốt lại tóc,nhấp môi dưới,khi ý thức được đôi môi mới vừa bị Kỷ Lâm hôn qua,vội vàng dừng động tác.
      Ah?Chi Chi đồng ý rồi hả?Kỷ Lâm cố gắng bày ra bộ dáng nghiêm túc,nghiêng tai nghiêm túc nghe câu trả lời của Diệp Chi.
      “Xin lỗi,tôi đồng ý,chúng ta chưa quen bao lâu.” xong câu,Diệp Chi lập tức đưa ra hai tay chóng ở lòng ngực Kỷ Lâm,dùng sức đẩy ta lui về phía sau.
      Kỷ Lâm nghe cơ cự tuyệt có chút hoảng hốt,căn bản phòng bị vậy,đợi đến khi Diệp Chi đẩy ra mới nhớ tới muốn tránh,kết quả cái mông vừa nhấc lên,đầu “phịch” tiếng đụng phải mui xe,đau nhe răng trợn mắt,che cái đầu dụng sức xuýt xoa.
      Diệp Chi cuối đầu nhìn tay của mình,lại nhìn Kỷ Lâm ôm đầu co rút thành cục,chuyện này…… chỉ muốn đẩy ra mà thôi,ai biết thế nhưng lại bị đụng đầu.
      Nhưng…..đây là cơ hội tốt.Diệp Chi do dự mấy giây,rốt cuộc vẫn là vụng trộm mở cửa xe,chạy xuống xe như trốn, chút để ý tới Kỷ Lâm ôm đầu rên rỉ khổ sở.
      Mình lúc nào thích ?để cho tự luyến.Để cho càn.đau chết đáng đời.
      Mắt thất Diệp Chi chạy vào trong nhà cũng quay đầu lại,Kỷ Lâm hối hận hung hăn đập cái vào tay lái. đúng….. phải là như vậy.
      phải đều khổ nhục kế sao?Mình cũng dùng.Chi Chi thế nào lại những an ủi mình,ngược lại bỏ chạy đây? này loại sinh vật kì quái….
      Kỷ Lâm gục tay lái sâu khổ dài, mặt xinh đẹp hết sức rối rắm.Mặt dù nghĩ vừa bắt đầu thành công ngay,nhưng bị cự tuyệt nhẫn tâm như vậy,rốt cuộc vẫn có chút đau lòng.
      Nhưng sao. để ý vết thương này,quá trình mặt dù nhấp nhô,nhưng là kết cục nhất định là tốt đẹp.chính là….
      Năng lực kháng đòn của huấn luyễn viên Kỷ có thể so với tiểu Cường,nhưng tâm tình lại xuống thấp trong chốc lát.
      Có câu diệt bên ngoài trước hết phải yên bên trong,chỉ cần làm xong Hoàn Tử trước,sau động thủ với Mạnh Trường Thụy,Diệp Chi còn có thể chạy khỏi lòng bàn tay của sao?
      Kỷ Lâm hướng về phía cửa sổ nhà họ Diệp hôn gió cái,rồi hung hăng đạp chân ga,láy xe trở về nhà như làn khói
      Last edited: 5/9/14

    3. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Bạn Kỷ lâm đáng nhất đời, sao lại có người tự luyến đến thế biết. Nhưng này đáng , tỏ tình với người ta xong ngay lập tức đề nghị cả hai mẹ con người ta dọn đến nhà mình, tham quá thôi . Mặc dù bây giờ chưa thành công nhưng chắc Kỷ có những chiêu theo đuổi ấn tượng đụng hàng, bà con chúng ta ngồi hóng thôi. Thanks bạn nhiều.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23.2: Sách lược theo đuổi vợ
      Editor: Băng

      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Kỷ Lâm ngay đến lớp dạy Taekwondo, phía sau còn có đám người theo, ôm TV, dây điện, Bạch Kỳ trợn mắt hốc mồm nhìn. Kỷ Lâm. . . . . . Đây là muốn làm gì?

      thanh máy khoan điện chói tai vang lên chừng nửa giờ, cái đó TV LCD 34 inch rốt cuộc có mặt ở tường, Kỷ Lâm hả hê ngồi ghế sa lon cầm điều khiển ti vi vừa ngừng chuyển kênh, vừa quay đầu chuyện với Bạch Kỳ, “Như thế nào? Cái TV này được ?”

      Được? Như thế nào là được? Bạch Kỳ nhìn ngắm từ xuống dưới nhiều lần, cũng nhìn ra cái TV LCD này cùng TV LCD bình thường khác nhau ở chỗ nào, nhưng khi liếc thấy cái DVD dưới TV, mắt trắng xanh liền sáng lên.

      “Đoàn trưởng. Cậu muốn xem cái đĩa này sao? Để tớ hướng dẫn cho.” Emma, dễ dàng, đoàn trưởng nhà ta rốt cuộc hơn ba mươi tuổi cũng biết làm chuyện nam nhân nên làm rồi .

      Xem phim người lớn…tự sướng đủ. Ta tìm vài em xinh tươi đến, đảm bảo thoải mái nha.

      “VCD ở đâu? Bây giờ chúng ta cùng xem bộ.” Mắt Bạch Kỳ sáng lên nhìn chằm chằm Kỷ Lâm. Gần đây công lực của nâng lên bước rồi, cuộn phim thỏa mãn được . Lần trước nhìn ngủ thiếp .

      Bạch Kỳ hào hứng chạy đến Kỷ Lâm chỉ vào VCD, phải tìm cuộn phim kích thích mình chút.

      Kỷ Lâm lấy ra rất nhiều VCD, nhưng cái nào có bìa, rất rất nhiều đĩa chồng chất chung chỗ. Bạch Kỳ từ giữa đống đó rút ra cái rồi bỏ vào trong DVD, hưng phấn xoa xoa tay chờ, trong lòng mong đợi “kích thích”.

      Thế nhưng khi TV xuất hình ảnh kia, Bạch Kỳ mặt ngu , tức giận đỏ bừng mặt, chỉ vào TV lắp ba lắp bắp mấy câu ra ngoài được.

      “Cậu… Cậu… Cậu thế nhưng…”

      “Quả nhiên là hình ảnh high definition.” Kỷ Lâm tiến tới trước TV nhìn mấy lần, thỏa mãn gật đầu, “ tệ, hình ảnh rất có cảm xúc, nhân vật cũng rất ràng.”

      xong, liền ngồi vào trước TV, coi phim cách nghiêm túc.

      vừa ngồi xuống, bên tai liền truyền đến tiếng cắn răng nghiến lợi của Bạch Kỳ. “Kỷ… Lâm.”

      “Cậu làm sao vậy?” Kỷ Lâm quay đầu lại, vẻ mặt vô tội nhìn ta, “Khó coi sao? ràng… rất ràng mà.”

      “Đclmm.” Bạch kỳ hung hăng mắng tiếng, quơ tay cầm áo của mình lên, đá cửa ‘oanh’ tiếng, thẳng ra ngoài cũng quay đầu lại.

      ràng, chẳng những ràng, còn siêu cấp ràng. Nhưng cái muốn xem là phim người lớn… Phim người lớn. phải phim ‘Con đầu to bố đầu .’

      Đclmm. Giờ còn coi ‘Con đầu to bố đầu ’. Kỷ Lâm này quả là hiếm thấy. Như vậy cả đời sao cầm tới tay con , sờ tới ngực phụ nữ cơ chứ… Cứ độc thân cả đời như vậy.

      Mà trong võ đường, Kỷ Lâm mở trừng hai mắt nhìn Bạch Kỳ ra khỏi võ đường. phải muốn xem sao? Sao lại như thế? là hay thay đổi.

      Hoàn Tử bước vào võ đường, nhìn thấy huấn luyện viên Kỷ nhìn màn hình TV cười khúc khích, đứa trẻ lời tới đứng ở bên cạnh Kỷ Lâm, tiếng động nhắc nhở nên dạy học.

      Nhưng Kỷ Lâm chẳng những có cho Hoàn Tử tập Taekwondo, ngược lại tay ôm lấy cậu vào trong ngực, “Hoàn Tử, huấn luyện viên cùng cháu xem phim ‘Con đầu to bố đầu ’ nhé. Cháu xem, ba với con trai rất thân mật, cùng nhau đánh trả.”

      Bộ phim hoạt hình này nhất định gợi lên tình thương cha đối với Hoàn Tử, sau đó đứa trẻ như chim con nhào vào trong lồng ngực mình tìm kiếm che chở của mình. Đến lúc đó việc đem Diệp Chi mang về nhà phải là dễ như trở bàn tay sao? Mình quả nhiên là thông minh tuyệt đỉnh.

      “…..” Khuôn mặt nhắn của Hoàn Tử đen thui, cậu cần xem mấy bộ phim hoạt hình ngây thơ này. Cậu muốn học Taekwondo, đánh người xấu, bảo vệ mẹ.

      Thấy Hoàn Tử lộ ra vẻ say mê cuồng nhiệt, Kỷ Lâm nghi ngờ nháy nháy mắt, “Cháu phải thích xem ‘Con đầu to bố đầu ’ sao? Ở đây huấn luyện viên còn có cầu vồng mèo lam thỏ, Pokemon, nếu … Transformers?”

      Hoàn Tử thản nhiên nhìn Kỷ Lâm, huấn luyện viên Kỷ là trẻ con, có thể làm ba mới của mình được sao?

      Mặt đứa chút thay đổi, tới góc cách xa Kỷ Lâm nhất, tự mình làm nóng người, còn Kỷ Lâm trong tay vẫn cầm đống lớn đĩa phim hoạt hình, cậu nhìn cũng thèm nhìn.

      Hoàn Tử thích xem phim hoạt hình. Kỷ Lâm cảm giác lòng tự ái của mình bị thương tổn, đứa bé tại sao thích phim hoạt hình?

      Huấn luyện viên Kỷ uất ức liếc mắt nhìn Hoàn Tử ở trong góc để ý lỡ tay ‘choang’ tiếng đĩa rơi vỡ loảng xoảng.

      Ở nhà họ Diệp, ba Diệp đưa bộ mặt nghiêm túc nhìn mẹ Diệp than vãn, “Huấn luyện viên Kỷ là huấn luyện viên của Hoàn Tử? Đúng, chính là ta. hẹn hò với Diệp Chi. Còn bị tôi bắt được nhiều lần.”

      “Cái gì?” Mẹ Diệp há to mồm, bộ mặt khiếp sợ nhìn ba Diệp, giơ quả hồ trăn lên trời nửa ngày cũng nhét vào miệng. “Ông nhìn lầm chứ?”

      “Tôi làm sao có thể nhìn lầm? Tôi còn chưa có già đâu.” Ba Diệp hừ tiếng. “Thế nào? Chi Chi tối nay với bà có chuyện đón Hoàn Tử hả? Hừ, có chuyện sao? Tôi chỉ sợ phải vậy, đoán chừng là cùng tiểu tử kia giận dỗi rồi.”

      “Này, vậy làm sao bây giờ?” Mẹ Diệp bị ba Diệp đưa ra tin tức này làm chóng mặt, trong khoảng thời gian ngắn thái độ cũng có chút mờ mịt.

      “Làm thế nào? Chuyện đứa cũng lỡ rồi, để cho chúng nó tự giải quyết . Nhắn tin cho nó về, tối nay hai ta rảnh, để cho nó tự đón Hoàn Tử. Gặp mặt chuyện chút có thể khác.”

      “A tốt… Tốt.”

      Vì vậy, Diệp Chi ở công ty ngồi trước máy vi tính chuẩn bị làm đơn đặt hàng mới, chỉ nghe điện thoại di động vang lên, mở ra xem, nhất thời ngơ ngác, là mẹ nhắn tin: mẹ và cha con gần tối đều có chuyện bận, con đón Hoàn Tử nhé. PS: tâm bệnh cần phải dùng tâm chữa trị. Good luck.
      Last edited: 6/9/14
      tart_trung, thư hồ, Jan Bùi3 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24.1 : trai đến thăm
      Editor: Băng

      Đây đều là những thứ lung tung. Diệp Chi ném điện thoại di động sang bên, thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, mặc dù xem hiểu câu cuối cùng mẹ PS là có ý gì, nhưng hiểu tối nay phải gặp mặt Kỷ Lâm.

      Sao lại cố tình phải có chuyện ngay lúc này nhỉ? Diệp Chi hung hăng đập bàn cái, buồn bực thở dài. Ngay cả nghĩ làm bộ như chưa từng xảy ra cái gì, nhưng có cách nào làm được.

      Truy cứu nguyên nhân, nụ hôn của Kỷ Lâm tối ngày hôm qua để cho ấn tượng quá sâu sắc. Đó là lần đầu tiên cùng đàn ông hôn môi khi tỉnh táo, mặc dù đối với Kỷ Lâm có tình cảm gì đặc biệt, nhưng bị hôn xong, lại giống như thời thời khắc khắc đều muốn .

      Lúc đánh răng nhớ, lúc ăn nhớ, ngay cả nhà cầu cũng muốn.

      Diệp Chi vỗ trán, hung hăng vỗ ngực hai cái, cuối cùng phun ra con giận trong ngực. Thôi, bước tính bước, thoát được lần cũng trốn thoát được cả đời. Chỉ cần Hoàn Tử còn học Taekwondo ở võ đường, thể tránh tiếp xúc với Kỷ Lâm được, binh đến tướng chặn, phải là tỏ tình, sợ cái gì. Dù sao quyền chủ động nắm giữ ở trong tay mình.

      Diệp Chi dùng suốt thời gian cả ngày chăm chút lại tâm tình của mình, cuối cùng cũng có thể bước chân vào võ đường, mặt giờ như sóng yên biển lặng, cho dù đứng ở trước mặt Kỷ Lâm, Kỷ Lâm cũng thể nhìn ra cảm xúc chân chính trong đáy lòng .

      "Huấn luyện viên Kỷ, làm phiền , hẹn gặp lại”. Diệp Chi vừa đến võ đài liền tới bên cạnh Hoàn Tử, nhanh chóng mang giày lại cho con trai, nắm tay Hoàn Tử nhìn Kỷ Lâm lên tiếng chào muốn .

      “Đợi nào...” Kỷ Lâm minh, sao có thể nhìn ra Diệp Chi tránh , dĩ nhiên thể để cho cứ thế mà . tiến lên bước, ngăn ở trước mặt Diệp Chi giọng điệu rất , nhưng để cự tuyệt, "Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm."

      “Xin lỗi, bà ngoại Hoàn Tử làm cơm chờ chúng tôi rồi.” Diệp Chi sửng sốt chút, ngay sau đó lập tức cự tuyệt, khó nghe ra trong đó có ý vị từ chối cứng ngắc.

      Nhưng Kỷ Lâm chấp nhận, giống như bị cự tuyệt chính là người khác phải . cầm tay khác của Hoàn Tử, cúi cúi nhìn Hoàn Tử, "Hoàn Tử, tối nay muốn ăn cái gì? Hải sản? Hay là thịt?”

      Cùng nhau chung sống hơn hai mươi ngày, Kỷ Lâm rất thích Hoàn Tử ít nhiều hiểu đứa bé, tự nhiên biết đứa trẻ thích ăn thịt.

      Hợp ý, tin cách làm đúng.

      Quả nhiên, khuôn mặt nhắn lạnh lẽo của Hoàn Tử bỗng dãn ra, nhìn rồi nhìn Diệp Chi lại nhìn Kỷ Lâm, khuôn mặt nhắn đỏ lên giọng : “Thịt? ở KFC có rất nhiều thịt.”

      Diệp Chi bình thường đối với Hoàn Tử rất kiên nhẫn dịu dàng, nhưng thực tế lại quản con trai rất nghiêm, thức ăn nhanh giống như là KFC, MacDonald...... nhất định cho cậu ăn. Vì vậy Hoàn Tử lớn như vậy nhưng chưa từng lần ăn những món ăn nhanh đó.

      Cậu thường nghe Vu Thành Bác các loại đồ ăn trong KFC, Pizza Hut,... trong lòng sớm hâm mộ, cậu mặc dù rất muốn mẹ dẫn cậu nhưng lại sợ mẹ có tiền, vì vậy giấu ở trong lòng dám .

      Lần này rốt cuộc mượn Kỷ Lâm đem tâm nguyện trong lòng ra. Bà ngoại có thể lái xe là người có tiền, huấn luyện viên Kỷ có tiền, còn muốn làm ba mới của mình, mình xin dẫn mình ăn bữa KFC cũng ăn chết?

      Nghe vậy, khóe môi Kỷ Lâm hơi nhếch lên, ra Hoàn Tử muốn ăn KFC, đừng là muốn ăn bữa, dù là muốn cửa hàng cũng cho cậu.

      Huống chi…. Hoàn Tử muốn cũng tin Diệp Chi có thể bỏ mặc con trai rồi về nhà.

      Nghĩ như vậy trong lòng Kỷ Lâm lập tức hưng phấn, thậm chí quên hỏi ý kiến Diệp Chi, . "Tốt, gần đây có cửa hàng KFC, huận luyện viên lập tức dẫn cháu .”

      Ánh mắt Hoàn Tử sáng lên, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Diệp Chi cầu khẩn, con ngươi dài trong suốt giống như con sóc con, Diệp Chi nhìn thoáng qua thể cự tuyệt.

      Diệp Chi vẫn luôn muốn làm người mẹ tốt để cho mình đứa bé cuộc sống khoái khoái lạc lạc, nhưng tính tình Hoàn Tử là quá lạnh nhạt quá hiểu chuyện, thậm chí rất nhiều lần Diệp Chi cũng biết Hoàn Tử có phải là mình sinh ra hay .

      liếc Kỷ Lâm cái mặc dù biết Kỷ Lâm cố ý hỏi ý kiến của Hoàn Tử, tuy nhiên thế nào cũng tức giận được, chỉ bằng việc Kỷ Lâm có thể làm cho Hoàn Tử vui vẻ, thể sinh ra ác cảm với được.

      , nhưng chỉ lần này thôi, loại đồ ăn này thể ăn nhiều, có dinh dưỡng, biết ?” Diệp Chi cố gắng làm cho giọng của mình nghiêm túc.

      “Dạ.” Hoàn Tử vội vàng gật đầu ngừng, cầm tay Diệp Chi với Kỷ Lâm ra cửa, bước chân so bình thường nhanh hơn ít, giống như rất nôn nóng, lúc này lại giống như những đứa con nít khác rồi.

      Trong sân trường đại học C cũng có nhiều sinh viên, ba người Diệp Chi tựa như người nhà, hơn nữa ba người dáng dấp cũng tệ, nên dọc theo đường khiến ít người quay đầu lại nhìn.

      Thỉnh thoảng còn có học sinh tới chào hỏi với Kỷ Lâm, mang mặt nụ cười mập mờ rành rành, thậm chí còn có tiểu tử to gan lớn mật, trực tiếp nhìn Diệp Chi kêu 'sư mẫu', làm cho Diệp Chi mặt đỏ tới mang tai, muốn giải thích cũng thể tùy tiện chen lời với người ta, chỉ có thể lúng túng đứng ở bên, quả hận thể lập tức đến KFC ngay.

      Lúc bọn họ tới quán cũng đông lắm, chỉ có vài cặp ngồi ở trong góc chuyện với nhau, nghe tiếng mở cửa thậm chí cũng ngẩng đầu nhìn. Kỷ Lâm đem thực đơn đặt vào trong tay Hoàn Tử, sợ đứa trẻ biết chữ, từ từ đọc cho cậu nghe từng món .

      “Cái này là cánh gà nướng Orléans, ừ giống như hình ảnh này, mùi vị rất thơm rất thơm, so với thịt bò kho tương Hoàn Tử ăn còn thơm hơn. Cái này là khoai tây chiên, cái này gọi là bánh trứng, Éc…..Huấn luyện viên cũng chưa nếm qua món này.

      lớn đứng ỏ trước quầy nhìn thực đơn nghiêm túc nghiên cứu giống như ăn bữa KFC chuyện vô cùng nghiêm túc. Diệp Chi nhìn Kỷ Lâm ánh mắt hơi phức tạp.
      Last edited: 11/9/14
      thư hồ, Jan Bùi, susu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.