1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Quân Nhân) (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 21.1 : Tình địch PK
      Editor: Băng

      làm liền làm. Kỷ Lâm nhanh chóng bắtđược dây bên hông bước xuống, ngay trước mặt mẹ Diệp kiêng dè chút nào liền cởi áo làm lộ nửa người , mấy khối cơ bụng xinhđẹp chỉnh tề thiếu chút nữa làm mù ánh mắt của mẹ Diệp.

      cầm áo khoác lên, quần cũng kịp đổi, khom lưng ôm Hoàn Tử vào trong ngực, cầm chìa khóa xe nhanh chóng ra ngoài.

      Mẹ Diệp bị những động tác quá nhanh của làm cho sững sờ đứng ở nơi đó có phản ứng, trơ mắt nhìn Kỷ Lâm lừa cháu ngoại của mình bỏ chạy.

      Ai ngờ Kỷ Lâm chạy ra mấy bước, bỗng nhiên lại hồng hộc chạy trở lại, với Hoàn Tử mắt dài giống nhau như đúc nhìn chằm chằm mẹ Diệp, “Ở đâu? Diệp Chi ở đâu?”

      “A… Diệp Chi… ở đây, ở nhà hàng tây đối điện quảng trường, cậu. . . . . .”

      Lời của bà còn chưa hết, chỉ thấy Kỷ Lâm lại như trận gió chạy xuống lầu, tốc độ kia… Mẹ Diệp chỉ cảm thấy thời gian như mộtcái nháy mắt, người thấy tăm hơi đâu rồi.

      Bà ngẩng đầu nhìn sang, thấy Bạch Kỳ há hốc miệng nhìn bà, bà phản ứng kịp thời rồi đẩy cửa chạy ra ngoài trong miệng lo lắng kêu, “Ai nha, Hoàn Tử, huấn luyện viên Kỷ. Các ngươi làm cái gì? Chi Chi là hẹn hò. Ai nha… Các ngươi trở lại ngay.”

      Nhưng Kỷ Lâm chạy còn nhanh hơn thỏ, lúcnày đến bãi đậu xe rồi, mẹ Diệp có thể đuổi theo kịp sao. Mẹ Diệp chỉ có thể ngừng bước chân, vừa thở, vừa từ từ về nhà.

      Tiểu tử này, dáng vẻ tuấn tú, lòng dạ cũng tốt,nhưng có ánh mắt độc đáo. Chi Chi hẹn hò, bị ta quấy nhiễu như vậy, đoán chừng lần này lại vui.

      Ai… Mẹ Diệp thở dài cái, còn có… thế nào lại thích ở trước mặt người khác thay quần áo như vậy? chuyện đó nữa, vóc người ngờ tốt. . . . . .

      Kỷ Lâm mang theo Hoàn Tử, nhao nhao muốn người quấy nhiễu buổi hẹn hò của người ta, khí giữa Diệp Chi cùng Mạnh Trường Thụy lúc này cũng thực tồi.

      Lần đầu tiên hai người chuyện ràng với nhau, Diệp Chi đột nhiên cảm thấy còn lúng túng nữa, chỉ buông cả người ra hưởng thụ thức ăn ngon trước mặt.

      Hai người bọn họ đều là nhà văn, tự nhiên có lời tán gẫu, Mạnh Trường Thụy cũng phải là tính tình khó gần, biện pháp trêu chọc Diệp Chi vui vẻ cũng biến đổi ngừng. Ăn bữa cơm, Diệp Chi cảm thấy cả người thoải mái, nghĩ tới nếu Mạnh Trường Thụy lúc này thổ lộ lần nữa, đoán chừng mình đồng ý.

      “Truyện em mới viết liên hệ xuất bản hay chưa?” Mạnh Trường Thụy nhàn nhạt nhấp miếng rượu đỏ, ngẩng đầu hỏi Diệp Chi .

      vội, mới được hai vạn chữ, chờ viết xong rồi hãy .” Diệp Chi xiên miếng bò bít-tết cuối cùng bỏ vào trong miệng, nuốt xuống, lúc này mới để nĩa xuống, : “ biết đó, tôi lười phải viết dàn ý, hoàn thành liên lạc lại xuất bản mới, bớt phiền phức.”

      Mạnh Trường Thụy khẽ cười cái, nét mặt ở dưới ánh đèn màu vàng nhạt càng thêm lộ ra vẻ tuấn tú, giơ tay day day huyệt thái dương,cười : “ ra hôm nay là tới làm thuyết khách (người đàm phán).”

      “Cái gì?” Diệp Chi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

      “Biên tập nhà muốn ký hợp đồng xuất bản sách của em, ta biết và em quan hệ tốt, liền nhờ tới đây, khiến nhất định phải thuyết phục được em cho ta in quyển sách này.” Mạnh Trường Thụy hài hước nhếch khóe môi lên, Diệp Chi kinh ngạc nhìn, nụ cười trênmặt sâu hơn, “Người nào biết Kỳ Lạc Vô Hối đại nhân có lượng tiêu thụ bảo đảm, mà cũng chỉ ký sách chứ ký người.”

      “Thôi , đừng cười tôi.” Diệp Chi bĩu môi,cầm ly rượu lên đụng ly của Mạnh Trường Thụy cái, “Niên Nhập Thiên Vạn đại thần khôngbiết có ý gì khi lời này?” đợi Mạnh Trường Thụy trả lời, liền lại tăng thêm câu, “ xem nếu tôi thả ra tin tức đại thần trong giới ngôn tình và giới huyền huyễn ra là người như thế nào?”

      “Tùy em.” Mạnh Trường Thụy nhún nhún vai,rồi lấy điện thoại di động ra, ở trước mắt Diệp Chi quơ quơ, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai cho Diệp Chi xem tấm hình “Chậc chậc, đến lúc đó cũng có tính toán trước,hình của Kỳ Lạc Vô Hối, chắc hẳn rất nhiềungười cảm thấy hứng thú.”

      Tấm hình này của Mạnh Trường Thụy chụp vô cùng tốt, Diệp Chi lúc đó cúi đầu uống rượu đỏ, Mạnh Trường Thụy cố tình với , chỉ có thể khẽ ngước mắt nhìn người trướcmặt, trong đôi mắt to đen nhánh đều là nụ cười kiều, gò má trắng nõn hơi điểm hồng càng thêm xinh đẹp khác thường.

      Mạnh Trường Thụy vốn nghĩ dọa Diệp Chi chút, lại nghĩ rằng hình đẹp như vậy,trong khoảng thời gian ngắn nhìn có chút mất hồn, để lại dấu vết đem điện thoại di động xuống dưới bàn, len lén đem hình làm hình nền điện thoại, khi Diệp Chi chưa kịp phản ứng khéo léo đổi chủ đề.

      “Như thế nào? Có được hay ? Vấn đề tiền nhuận bút em phải lo lắng.” Ngón tay Mạnh Trường Thụy gõ mặt bàn cái, “Ítnhất là vạn chín.”

      “Nhiều như vậy?” Diệp Chi kinh ngạc, cũng quên chuyện hình lúc nãy, “Biên tập của . . . . . . Đây là nghiêm túc.”

      Mạnh Trường Thụy gật đầu cái, “Dù sao sách của em sớm muộn gì cũng ra, bằng ký cho , bìa tùy em chọn, bảo đảm tìm cao thủ hợp tác.”

      Diệp Chi đặt ly xuống, nghiêm túc suy nghĩ chút, hôm nay cũng có chút danh tiếng,quả cần lo lắng vấn đề bản thảo, hơn nữa biên tập của Mạnh Trường Thụy cũng tiếp xúc qua mấy lần, người này cũng tệ chắc có vấn đề gì, vậy ký cho thôi.

      Diệp Chi vừa định mở miệng đồng ý, chỉ nghe thấy Mạnh Trường Thụy ở bên tai : “Biên tập của rồi, em nhất định phải đồng ý,muốn . . . .”

      cố ý kéo dài cuối, cũng câu kế tiếp, chỉ mỉm cười nhìn Diệp Chi .

      “Như thế nào?”

      “Dùng sắc đẹp dụ dỗ.”

      “Khụ khụ” mặt Diệp Chi thoáng qua vẻ lúng túng, trừng mắt liếc cái, “ cái gì đó ?”

      Mạnh Trường Thụy cười , ngón tay vuốt nhè ly thủy tinh, giọng điệu giống như nghiêm túc lại giống như giỡn, “Như thế nào, Kỳ Rơi Vô Hối đại nhân, sắc đẹp ở phía trước, em cần?”

      Hô hấp của Diệp Chi cứng lại, nhịp tim dần dần nhanh lên, biết Mạnh Trường Thụy thử dò xét thái độ của , nhưng. . . . . . tại trong lòng mớ bòng bong, muốn đồng ý, nhưng có chút sợ, sợ bởi vì rung động nhất thời mà sau này hối hận, là mâu thuẫn khác thường.

      Nhưng. . . . . . lông mi Diệp Chi run rẩy, người đàn ông này theo đuổi mình ba năm, giúp mình nhiều như vậy vội, bản thân tuy có tìnhyêu nam nữ đối với , nhưng cũng bài xích cùng với .

      Như vậy đồng ý , vòng vo cũng phải là cách tốt.

      Nghĩ tới đây, Diệp Chi hít sâu hơi, dũng cảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mạnh Trường Thụy, “Trường thụy, tôi. . . . . .”

      Mạnh Trường Thụy giật mình, thân thể tự chủ cương cứng, nín thở chờ đợi câu trả lời củacô.

      “Tôi. . . . . .”

      Đúng lúc đó, bên cạnh truyền đến tiếng‘bịch’, ràng có người cố ý ngồi vào băng ghế phát ra thanh, truyền hình phát ra《điệp khúc màu lam》nhà hàng Tây trung có vẻ cực kỳ chói tai.
      Last edited: 26/8/14
      tart_trung, thư hồ, Jan Bùi3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21.1 : Tình địch PK
      Editor: Băng

      làm liền làm. Kỷ Lâm nhanh chóng bắt được dây bên hông bước xuống, ngay trước mặt mẹ Diệp kiêng dè chút nào liền cởi áo làm lộ nửa người , mấy khối cơ bụng xinh đẹp chỉnh tề thiếu chút nữa làm mù ánh mắt của mẹ Diệp.

      cầm áo khoác lên, quần cũng kịp đổi, khom lưng ôm Hoàn Tử vào trong ngực, cầm chìa khóa xe nhanh chóng ra ngoài.

      Mẹ Diệp bị những động tác quá nhanh của làm cho sững sờ đứng ở nơi đó có phản ứng, trơ mắt nhìn Kỷ Lâm lừa cháu ngoại của mình bỏ chạy.

      Ai ngờ Kỷ Lâm chạy ra mấy bước, bỗng nhiên lại hồng hộc chạy trở lại, với Hoàn Tử mắt dài giống nhau như đúc nhìn chằm chằm mẹ Diệp, “Ở đâu? Diệp Chi ở đâu?”

      “A… Diệp Chi… ở đây, ở nhà hàng tây đối điện quảng trường, cậu. . . . . .”

      Lời của bà còn chưa hết, chỉ thấy Kỷ Lâm lại như trận gió chạy xuống lầu, tốc độ kia… Mẹ Diệp chỉ cảm thấy thời gian như cái nháy mắt, người thấy tăm hơi đâu rồi.

      Bà ngẩng đầu nhìn sang, thấy Bạch Kỳ há hốc miệng nhìn bà, bà phản ứng kịp thời rồi đẩy cửa chạy ra ngoài trong miệng lo lắng kêu, “Ai nha, Hoàn Tử, huấn luyện viên Kỷ. Các ngươi làm cái gì? Chi Chi là hẹn hò. Ai nha… Các ngươi trở lại ngay.”

      Nhưng Kỷ Lâm chạy còn nhanh hơn thỏ, lúc này đến bãi đậu xe rồi, mẹ Diệp có thể đuổi theo kịp sao. Mẹ Diệp chỉ có thể ngừng bước chân, vừa thở, vừa từ từ về nhà.

      Tiểu tử này, dáng vẻ tuấn tú, lòng dạ cũng tốt, nhưng có ánh mắt độc đáo. Chi Chi hẹn hò, bị ta quấy nhiễu như vậy, đoán chừng lần này lại vui.

      Ai… Mẹ Diệp thở dài cái, còn có… thế nào lại thích ở trước mặt người khác thay quần áo như vậy? chuyện đó nữa, vóc người ngờ tốt. . . . . .

      Kỷ Lâm mang theo Hoàn Tử, nhao nhao muốn người quấy nhiễu buổi hẹn hò của người ta, khí giữa Diệp Chi cùng Mạnh Trường Thụy lúc này cũng thực tồi.

      Lần đầu tiên hai người chuyện ràng với nhau, Diệp Chi đột nhiên cảm thấy còn lúng túng nữa, chỉ buông cả người ra hưởng thụ thức ăn ngon trước mặt.

      Hai người bọn họ đều là nhà văn, tự nhiên có lời tán gẫu, Mạnh Trường Thụy cũng phải là tính tình khó gần, biện pháp trêu chọc Diệp Chi vui vẻ cũng biến đổi ngừng. Ăn bữa cơm, Diệp Chi cảm thấy cả người thoải mái, nghĩ tới nếu Mạnh Trường Thụy lúc này thổ lộ lần nữa, đoán chừng mình đồng ý.

      “Truyện em mới viết liên hệ xuất bản hay chưa?” Mạnh Trường Thụy nhàn nhạt nhấp miếng rượu đỏ, ngẩng đầu hỏi Diệp Chi .

      vội, mới được hai vạn chữ, chờ viết xong rồi hãy .” Diệp Chi xiên miếng bò bít-tết cuối cùng bỏ vào trong miệng, nuốt xuống, lúc này mới để nĩa xuống, : “ biết đó, tôi lười phải viết dàn ý, hoàn thành liên lạc lại xuất bản mới, bớt phiền phức.”

      Mạnh Trường Thụy khẽ cười cái, nét mặt ở dưới ánh đèn màu vàng nhạt càng thêm lộ ra vẻ tuấn tú, giơ tay day day huyệt thái dương, cười : “ ra hôm nay là tới làm thuyết khách (người đàm phán).”

      “Cái gì?” Diệp Chi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

      “Biên tập nhà muốn ký hợp đồng xuất bản sách của em, ta biết và em quan hệ tốt, liền nhờ tới đây, khiến nhất định phải thuyết phục được em cho ta in quyển sách này.” Mạnh Trường Thụy hài hước nhếch khóe môi lên, Diệp Chi kinh ngạc nhìn, nụ cười mặt sâu hơn, “Người nào biết Kỳ Lạc Vô Hối đại nhân có lượng tiêu thụ bảo đảm, mà cũng chỉ ký sách chứ ký người.”

      “Thôi , đừng cười tôi.” Diệp Chi bĩu môi, cầm ly rượu lên đụng ly của Mạnh Trường Thụy cái, “Niên Nhập Thiên Vạn đại thần biết có ý gì khi lời này?” đợi Mạnh Trường Thụy trả lời, liền lại tăng thêm câu, “ xem nếu tôi thả ra tin tức đại thần trong giới ngôn tình và giới huyền huyễn ra là người như thế nào?”

      “Tùy em.” Mạnh Trường Thụy nhún nhún vai, rồi lấy điện thoại di động ra, ở trước mắt Diệp Chi quơ quơ, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai cho Diệp Chi xem tấm hình “Chậc chậc, đến lúc đó cũng có tính toán trước, hình của Kỳ Lạc Vô Hối, chắc hẳn rất nhiều người cảm thấy hứng thú.”

      Tấm hình này của Mạnh Trường Thụy chụp vô cùng tốt, Diệp Chi lúc đó cúi đầu uống rượu đỏ, Mạnh Trường Thụy cố tình với , chỉ có thể khẽ ngước mắt nhìn người trước mặt, trong đôi mắt to đen nhánh đều là nụ cười kiều, gò má trắng nõn hơi điểm hồng càng thêm xinh đẹp khác thường.

      Mạnh Trường Thụy vốn nghĩ dọa Diệp Chi chút, lại nghĩ rằng hình đẹp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nhìn có chút mất hồn, để lại dấu vết đem điện thoại di động xuống dưới bàn, len lén đem hình làm hình nền điện thoại, khi Diệp Chi chưa kịp phản ứng khéo léo đổi chủ đề.

      “Như thế nào? Có được hay ? Vấn đề tiền nhuận bút em phải lo lắng.” Ngón tay Mạnh Trường Thụy gõ mặt bàn cái, “Ít nhất là vạn chín.”

      “Nhiều như vậy?” Diệp Chi kinh ngạc, cũng quên chuyện hình lúc nãy, “Biên tập của . . . . . . Đây là nghiêm túc.”

      Mạnh Trường Thụy gật đầu cái, “Dù sao sách của em sớm muộn gì cũng ra, bằng ký cho , bìa tùy em chọn, bảo đảm tìm cao thủ hợp tác.”

      Diệp Chi đặt ly xuống, nghiêm túc suy nghĩ chút, hôm nay cũng có chút danh tiếng, quả cần lo lắng vấn đề bản thảo, hơn nữa biên tập của Mạnh Trường Thụy cũng tiếp xúc qua mấy lần, người này cũng tệ chắc có vấn đề gì, vậy ký cho thôi.

      Diệp Chi vừa định mở miệng đồng ý, chỉ nghe thấy Mạnh Trường Thụy ở bên tai : “Biên tập của rồi, em nhất định phải đồng ý, muốn . . . .”

      cố ý kéo dài cuối, cũng câu kế tiếp, chỉ mỉm cười nhìn Diệp Chi .

      “Như thế nào?”

      “Dùng sắc đẹp dụ dỗ.”

      “Khụ khụ” mặt Diệp Chi thoáng qua vẻ lúng túng, trừng mắt liếc cái, “ cái gì đó ?”

      Mạnh Trường Thụy cười , ngón tay vuốt nhè ly thủy tinh, giọng điệu giống như nghiêm túc lại giống như giỡn, “Như thế nào, Kỳ Rơi Vô Hối đại nhân, sắc đẹp ở phía trước, em cần?”

      Hô hấp của Diệp Chi cứng lại, nhịp tim dần dần nhanh lên, biết Mạnh Trường Thụy thử dò xét thái độ của , nhưng. . . . . . tại trong lòng mớ bòng bong, muốn đồng ý, nhưng có chút sợ, sợ bởi vì rung động nhất thời mà sau này hối hận, là mâu thuẫn khác thường.

      Nhưng. . . . . . lông mi Diệp Chi run rẩy, người đàn ông này theo đuổi mình ba năm, giúp mình nhiều như vậy vội, bản thân tuy có tình nam nữ đối với , nhưng cũng bài xích cùng với .

      Như vậy đồng ý , vòng vo cũng phải là cách tốt.

      Nghĩ tới đây, Diệp Chi hít sâu hơi, dũng cảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mạnh Trường Thụy, “Trường thụy, tôi. . . . . .”

      Mạnh Trường Thụy giật mình, thân thể tự chủ cương cứng, nín thở chờ đợi câu trả lời của .

      “Tôi. . . . . .”

      Đúng lúc đó, bên cạnh truyền đến tiếng ‘bịch’, ràng có người cố ý ngồi vào băng ghế phát ra thanh, truyền hình phát ra《điệp khúc màu lam》nhà hàng Tây trung có vẻ cực kỳ chói tai.
      honglak thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 21.2 : Tình địch PK
      Editor: Băng (LQD)

      Lời của Diệp Chi bị cắt đứt, quay đầu cau mày nhìn ngờ ngay lập tức trợn tròn mắt, ngồi ở bên cạnh chỗ ngồi của , người cầm tờ thực đơn nghiêng đầu canh chừng hai người , phải là đứa con nhà mình với Kỷ Lâm sao.

      “Các người… các người vì sao lại tới?” Diệp Chi kinh ngạc thiếu chút nữa đứng lên, cuối cùng vẫn là nhịn được, ánh mắt dừng lại ở người lớn quét mấy vòng, nhíu mày hỏi.

      “Ăn cơm.” Hoàn Tử nghiêm mặt, cứng rắn nhìn Diệp Chi câu, vừa , còn vừa đưa tay mập mạp lật thực đơn mấy cái.

      Chữ biết. . . . . . Nhưng tuyệt đối thể để cho người khác biết.

      Lông mi Hoàn Tử run rẩy, chỉ vào mấy hình ảnh tương đối dễ nhìn, làm bộ hướng về phía phục vụ : “Cái này cùng cái này.” xong rồi lập tức đóng thực đơn lại, ưỡn thẳng lưng ngồi băng ghế, nghiêm túc nhìn Kỷ Lâm, “Huấn luyện viên Kỷ, cháu gọi xong rồi.”

      Kỷ Lâm sớm nhìn ra Hoàn Tử hoàn toàn biết hết chữ, nhưng đứa này cố tình có rụt rè, ngược lại như người lớn gọi thức ăn, nếu phải trường hợp tốt, tình địch bên cạnh lại nhìn chằm chằm, Kỷ Lâm sớm bật cười.

      “Ừ, cho hai phần mỳ Ý.” Kỷ Lâm nhìn thực đơn, trực tiếp nhìn nhân viên phục vụ câu. Mì rất tốt cho dạ dày , Hoàn Tử vừa vặn mới bị viêm dạ dày, ăn cái này khá hơn chút.

      Hai người bọn họ đều gọi món ăn xong rồi ngồi như kỳ đà cản mũi nhưng xem như có chuyện gì xảy ra, Mạnh Trường Thụy ở bên tức giận sầm mặt lại, nếu phải người này mang theo Hoàn Tử xông tới, vào lúc này Chi Chi thành công trở thành bạn của rồi .

      Ánh mắt của hai người trung chạm vào nhau, nhất thời văng lửa khắp nơi.

      Kỷ Lâm: tới đây. Lão tử ngày ngày ra chiến trường. Sử dụng ánh mắt giết chết ngươi. Giết chết ngươi. Giết…giết…giết….

      Mạnh Trường Thụy: dám phá hỏng chuyện tốt của ta, ngươi tìm chết . Chết … chết .

      Hai người dùng ánh mắt đấu nhau, Diệp Chi lại nhịn được, đẩy ghế ngồi ra tới ngồi xuống bên cạnh Hoàn Tử, “Hoàn Tử, con với huấn luyện viên Kỷ vì sao lại tới đây?”

      “Ăn cơm.” Hoàn Tử len lén liếc Mạnh Trường Thụy cái, vẫn như cũ là hai chữ này.

      “Diệp Cảnh Thâm.” mặt Diệp Chi khẽ mang chút não, “Có phải là con quấn lấy huấn luyện viên, khiến huấn luyện viên dẫn con tới hay ?”

      Kỷ Lâm thấy xong, đây là muốn la Hoàn Tử rồi, vội vàng nhìn Mạnh Trường Thụy bỏ lại ánh mắt “Về sau chăm sóc ngươi”, quay đầu nhìn Diệp Chi : “Chi Chi, đừng trách Hoàn Tử, là tôi nghe mẹ Diệp ở đây đồ ăn ngon, Hoàn Tử cũng muốn ăn cho nên mới mang theo cậu đến.”

      Là như thế này sao? Diệp Chi miễn cưỡng nhận lời giải thích của Kỷ Lâm, nhưng trong lòng lại cảm giác có chỗ nào có cái gì đúng.

      Hoàn Tử vừa nghe huấn luyện viên biện hộ giúp mình, trong lòng lập tức lại tăng thêm cho Kỷ Lâm chút lòng tin, đồng thời khẳng định cái: huấn luyện viên Kỷ làm ba mới của cậu quả nhiên so với chú Mạnh tốt hơn nhiều.

      “Hoàn Tử, cháu có khỏe ?” Lúc này Mạnh Trường Thụy cũng bước tới, sờ sờ đầu của Hoàn Tử, vừa chào hỏi vừa cười.

      Muốn cướp mẹ là người xấu. Hoàn Tử bĩu môi, để ý đến Mạnh Trường Thụy, rồi lại sợ mẹ tức giận, chỉ có thể nghiêm mặt căng thẳng hai chữ, “Chào chú.”

      Mạnh Trường Thụy giựt giựt khóe miệng, mấy ngày thấy, đứa này càng trở nên tiếc chữ như vàng rồi.

      Thái độ của Hoàn Tử đối với Mạnh Trường Thụy rất lạnh nhạt, Kỷ Lâm liếc mắt cái nhìn ra, nghĩ tới đứa trẻ thân mật thắm thiết ôm cổ của mình gọi ‘huấn luyện viên…huấn luyện viên…’, ở bên trong lòng của Kỷ Lâm tự nhiên sinh ra loại cảm giác tự hào quỷ dị.

      Cái gì gọi là trời sanh duyên phận? Đây chính là điều đó. mặc dù quen biết Diệp Chi sau Mạnh Trường Thụy, nhưng Hoàn Tử lại chỉ thích .

      Chậc chậc, cái này gọi là giải quyết phải giải quyết đứa con của trước, nhớ điều chân lý này, nhất định trong chiến dịch lấy trái tim của mình thắng lợi.

      Bắt cóc Hoàn Tử, cưới được Diệp Chi , cuộc sống hạnh phúc tột cùng. Suy nghĩ chút đúng là có chút ít kích động nha…

      Kỷ Lâm mắt dài híp cái, chợt nhìn Mạnh Trường Thụy cười cái “Mạnh tiên sinh ăn no chưa, bàn ăn cũng ăn xong, tại sao còn chưa ?”

      Mạnh Trường Thụy vừa định đáp lời, Kỷ Lâm vượt lên trước bước : “Nếu chưa ăn no, tôi gọi cho phần điểm tâm ngọt nhé?”

      Mạnh Trường Thụy nghẹn lời, vốn lời ra đến miệng “Tôi còn chưa ăn món điểm tâm ngọt” bỗng cứng rắn nuốt xuống, trầm mặc mấy giây, mới vừa hơi cứng ngắc : “ Diệp Chi bọn ta ….”

      Kỷ Lâm nghe vậy lập tức trợn to hai mắt, đôi mắt phượng dài cũng tròn to, “ cần… cần, Diệp Chi cùng Hoàn Tử phải có tôi ở đây sao, có thể về trước, việc khổ cực đưa bọn họ về nhà tôi có thể gánh vác giúp, người em, cám ơn mời Diệp Chi ăn cơm, lần sau tôi mời lại.”

      dừng chút, thấy Mạnh Trường Thụy muốn chen vào , nhưng biết gì, bộ dạng vô cùng rối rắm, trái tim cảm thấy dễ chịu, vung tay lên, ngay cả câu cuối cùng cũng thay Mạnh Trường Thụy “Mạnh tiên sinh, gặp lại sau, lái xe chậm chút. Đừng vượt đèn đỏ.”

      Tác giả trạch nam Mạnh đại thần đáng thương, vốn rất thông minh, người rất thông minh, lại gặp phải quân côn đồ Kỷ Lâm này, chỉ có thể thua trận cách nhếch nhác.

      Tiên sư nó !!! Ngươi có bản lãnh làm việc cực khổ đó, lẽ ta làm được ? Mạnh Trường Thụy cố nén tức giận trong lòng, cắn răng nghiến lợi : “Gặp lại.”

      Con mẹ nó. Người này ai vậy ? Tình địch như vậy đến tột cùng là từ lúc nào nhô ra vậy ? Đclmm !!!

      Buổi tối hôm đó, Mạnh đại thần linh cảm giác tràn đầy, tốc độ tăng cao, ở trong truyện mới, viết nên nam phụ ác độc, chỗ bình luận truyện nhất thời lại thảo luận cao trào.

      Chim bay bay: “Nằm cái rắm. Nam phụ này thế nào lại đáng ghét như vậy. Thế nhưng lại cướp của Nam Thần nhà chúng ta. Giết ….”

      Nhà 1: LS+10086. Giết chết nam phụ.

      Nhà 2: +10010. Giết chết.

      Nhà 3: giết chết nam phụ + giấy căn cước số. . . . . . .

      Mạnh Trường Thụy nắm con chuột, ngừng nảy sinh những bình luận mới, vừa nhìn hướng máy vi tính trầm cười, sao, mặc dù thua ở ngươi ba lần, nhưng ở chỗ khác lão tử ngược chết ngươi. Còn phát động con cả nước cùng nhau ngược chết ngươi.

      Mình cơ trí… đáng khen ngợi
      tart_trung, Jan Bùi, susu2 others thích bài này.

    4. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Muốn đưa được mẹ con Diệp chi về nhà mình, huấn luyện viên Kỷ tiếp tục phát huy thế mạnh như vừa rồi, da mặt phải dày, tấn công cả mẹ lẫn con , phiếu thuận của Hoàn tử rồi. Huấn luyện viên Kỷ cần phải dọn dẹp sạch vật cản đường họ Mạnh . Kỷ quả trơ quá , thẳng tay cướp người giữ nhà hàng, đúng là quá bá đạo , làm cho trạch nam họ Mạnh kia choáng váng. Kỷ được lắm. Thanks bạn nhiều.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22.1 : Thổ lộ
      Editor: Băng

      Mạnh Trường Thụy rồi chỉ còn lại ba người ngồi lại bàn ăn, mắt lớn trừng mắt , trong thời gian ngắn biết nên gì cho phải.

      Diệp Chi cảm giác có cái gì đúng lắm, huấn luyện viên Kỷ đối với Mạnh Trường Thụy có rất nhiều địch ý, lời vừa rồi đầy mùi thuốc súng bay đầy trần trong nhà hàng, ngay cả muốn nghe cũng nghe thấy.

      Nhưng Kỷ Lâm rốt cuộc mang Hoàn Tử tới làm gì? Giống như có việc gì, trừ. . . . . . đuổi Mạnh Trường Thụy .

      “Tiên sinh, đây là món ngài gọi, xin từ từ dùng.”

      Người hầu bàn đến cắt đứt suy nghĩ của Diệp Chi, nghiêng người sang bên cạnh, cho người hầu bàn dọn món lên.

      “Ăn cái này , sợi mì tốt cho dạ dày.” Kỷ Lâm đem mỳ Ý đẩy tới trước mặt Hoàn Tử, lại đặt vào tay cậu cái nĩa, tự cho là chăm sóc đứa trẻ rất thỏa đáng, làm xong tất cả, khẽ nhìn Diệp Chi, thấy sững sờ nhìn mặt bàn, cười hả hê, cúi đầu hít hơi sợi mì lên.

      Diệp Chi cau mày nhìn bàn mỳ Ý này, mì Ý là tính hàn, theo lý thuyết nên để Hoàn Tử ăn, nhưng Kỷ Lâm cũng là có ý tốt, hơn nữa dạ dày Hoàn Tử sớm tốt lắm rồi, ăn cái này hại gì, vì vậy cũng ngăn cản .

      Hoàn Tử còn , khẩu vị cũng bình thường, hơn nữa là lần đầu tiên ăn món ăn tây nên quen, ăn vài miếng buông nĩa xuống, nhìn bàn cơm bốc hơi bên cạnh, cũng suy nghĩ nhiều, trực tiếp múc muỗng nhét vào trong miệng.

      Kết quả cay le lưỡi, Kỷ Lâm vội vội vàng vàng cho cậu uống nửa ly nước lạnh, này mới khiến cậu còn dễ chịu hơn chút.

      Kỷ Lâm đem đĩa cơm thịt bò thăn cục tiêu đen đẩy ra xa khỏi Hoàn Tử, lau mồ hôi hột chóp mũi cho cậu xong, đau lòng : “Ăn quen? , huấn luyện viên dẫn cháu nơi khác ăn.”

      xong, tay ôm lấy Hoàn Tử vào trong ngực, rồi thẳng ra bên ngoài, vài bước dừng lại, thấy Diệp Chi vẫn còn ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, liền mở miệng thúc giục: “Chi Chi, nhanh.”

      “Hả? Ừ.” Diệp Chi lóc cóc theo phía sau Kỷ Lâm, choáng váng ra khỏi nhà hàng Tây, lại cùng Kỷ Lâm vào nhà hàng Trung Quốc, cảm thấy tình hình có chút tiến triển ngoài dự liệu của mình.

      Nhìn Kỷ Lâm đối với Hoàn Tử rất tốt, Hoàn Tử muốn ăn món ăn nào, chỉ cần ánh mắt liếc qua, giây kế tiếp này món ăn nhất định cũng được Kỷ Lâm gắp vào trong chén cho cậu, hơn nữa Kỷ Lâm nhìn Hoàn Tử ăn xong, bộ dáng cười híp mắt kia, quả so với ta tự ăn còn vui vẻ.

      Quả nhiên là muốn giành con trai của mình mà, Diệp Chi nháy nháy mắt, đột nhiên cảm thấy mình phải phản kích .

      Kỷ Lâm còn biết mình ở trong lòng Diệp Chi thành người bụng dạ khó lường, Diệp Chi cố ý cho đưa và Hoàn Tử về nhà, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

      tốt tại sao lại thành như vậy rồi ?

      “Quá làm phiền rồi, huấn luyện viên Kỷ, chúng tôi thuê xe là được, cám ơn .” Diệp Chi tay nắm chặt tay Hoàn Tử, cái tay khác giơ lên vẫy taxi ven đường.

      Ngay lúc này, Hoàn Tử luôn luôn nghe lời mẹ, chợt làm phản. Đứa bé tới bên cạnh xe của Kỷ Lâm, mở cửa ra rồi lôi Diệp Chi lên, “Mẹ, huấn luyện viên Kỷ thuận đường.”

      Vừa , còn vừa dùng cặp mắt đen bóng dài vô tội kia nhìn Diệp Chi .

      Diệp Chi bị chính mình con trai ruột phá hủy kế hoạch, quả muốn cho tiểu tử có lương tâm cái tát, nhưng Kỷ Lâm nhìn, chỉ có thể cố nén cảm giác quỷ dị trong lòng, cam nguyện lên xe.

      Dọc đường , ba người trầm mặc lên tiếng, ở trong lòng Diệp Chi suy nghĩ Kỷ Lâm có ý đồ, Hoàn Tử trời sinh khó hiểu, mà Kỷ Lâm. . . . . . rối rắm có nên thổ lộ đối với Diệp Chi hay ?

      Kết quả lái xe quá nhanh, đợi nghĩ ra nguyên nhân, cũng đến dưới lầu nhà Diệp Chi.

      “Cám ơn , huấn luyện viên Kỷ, tôi mang Hoàn Tử lên lầu.” Diệp Chi cởi dây an toàn ra, lễ phép nhìn Kỷ Lâm câu rồi xuống xe.

      Kỷ Lâm nhìn chằm chằm dây an toàn bên ghế lái phụ hàm răng ngứa ngáy, nên hư thời điểm hư, nên hư thời điểm cố tình hư.

      nghĩ cái gì kéo dài chú ý của Diệp Chi, lúc định với mấy câu, bên tai chợt truyền đến thanh gõ cửa sổ.

      Kỷ Lâm hạ cửa xe xuống, ghé đầu nhìn, phải là ba Diệp từng gặp lần sao?

      Như thường lệ, ba Diệp ăn xong cơm tối chơi cờ, mới vừa tới lầu dưới nhà mình, liền thấy chiếc xe dũng mãnh quen thuộc bên đường, sắc mặt lập tức trầm xuống, Diệp Chi làm trò cùng tiểu tử dạy Taekwondo trước mặt Hoàn Tử chứ?

      Nghĩ như vậy, ba Diệp lập tức nóng nảy, bước đến gõ cửa sổ xe, mắt đảo qua bên trong xe, quả nhiên là trông thấy cháu ngoại của mình đơn ngồi ở ghế sau bộ dáng rất tội nghiệp. Mà con mình tháo dây an toàn ra, lại chưa xuống xe, hiển nhiên là còn muốn cùng Kỷ Lâm làm gì đó.

      Ba Diệp trong lòng nhất thời đau nhói, ai u… cháu ngoại ngoan ngoãn nha, làm sao lại có người mẹ biết điều như vậy chứ.

      Ông nghiêm mặt lại mở cửa sau xe ra, dắt Hoàn Tử xuống xe, bỏ lại câu, “Ta mang đứa bé lên trước.” Chỉ để lại Diệp Chi với gương mặt khổ sở, ngồi ghế cạnh tài xế, ý định giải thích cũng biến mất, ba . . . . . . Đây là lại hiểu lầm rồi.

      Nhạc phụ đại nhân quả là trợ thủ tốt nha.

      Kỷ Lâm cười cong đôi mắt hồ ly, để lại dấu vết khóa cửa xe lại, lúc này mới thong thả ung dung cởi dây an toàn người mình ra, gọi Diệp Chi tiếng, “Chi Chi…”
      tart_trung, thư hồ, Jan Bùi2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.