1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Quân Nhân) (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 19 : Chân tướng
      Editor: Băng ngàn năm

      Trong phòng bệnh yên tĩnh, Hoàn Tử cầm quyển truyện thiếu nhi Kỷ Lâm mới vừa mua về cho cậu, mặt chút thay đổi lật nhanh,mỗi câu chuyện cuối cùng kết thúc đều giống nhau là hoàng tử và công chúa rốt cuộc vượt qua khó khăn và có được hạnh phúc.

      Khuôn mặt nhắn của Hoàn Tử đen kịt, loại sách này cậu thèm đọc rất lâu rồi, đều là dụ dỗ mấy nhóc con, hừ.

      Nghiêng đầu nhìn chút, thấy Kỷ Lâm có chú ý mình, liền len lén xông Tiểu Hắc vẫy vẫy tay, lặng lẽ chống lên chân, nhấc lên góc chăn, ám hiệu Tiểu Hắc chui vào chăn của mình.

      Sáng sớm hôm nay Bạch Kỳ tới đây thăm Hoàn Tử rồi, dù sao cũng là mình hại đứa bị bệnh, thuận tiện còn mang Tiểu Hắc đến, mặc dù trong bệnh viện cho mang thú cưng vào, nhưng huấn luyện viên Bạch len lén bỏ vào trong ngực ước lượng con mèo cũng , đối với có nặng chút nào.

      Tiểu Hắc mấy ngày nay ở nhà họ Kỉ ăn ngon, ngủ tốt, lớn lên rất nhiều, lông màu đen bóng loáng, bị ánh mặt trời chiếu lên thậm chí có cảm giác lấp lánh, xem ra so với con mèo lưu lạc đáng thương trước kia là hai con mèo khác nhau rệt.

      Tiểu Hắc rất thông minh, nhìn thấy động tác của tiểu chủ nhân, lập tức nâng bốn chân ngắn ngủn lông lá trượt cái chui vào trong chăn, dán chặt ở người Hoàn Tử, duỗi lưỡi liếm liếm tay bé của Hoàn Tử làm nũng.

      Hoàn Tử bị liếm ngứa ngáy, ở trong chăn gãi gãi cằm Tiểu Hắc vỗ về, thấy Kỷ Lâm vẫn là có chú ý động tác của mình, cậu nghiêng người vào trong chăn chuyên tâm trêu chọc mèo.

      người con mèo ở trong bóng tối chơi chán.

      Kỷ Lâm ngồi ở cái bàn đối diện giường bệnh, lấy tay chống cằm, cau mày, ánh mắt chạy xa rồi, hiển nhiên là suy nghĩ chuyện gì đó.

      Từ rạng sáng hôm qua đến bây giờ, nhìn Diệp Chi thân mình bận rộn từ trong ra ngoài, lại có người đến giúp tay, trong lòng có chút đau, nhưng tức giận nhiều hơn.

      Ba Diệp với mẹ Diệp có gì, Diệp Chi cố ý dấu diếm bọn họ, nhưng chồng của Diệp Chi đâu? Làm sao lúc này cũng xuất ?

      Được, dù đau lòng cho vợ, nhưng con trai sao đây? Làm sao ngay cả con trai cũng quan tâm?

      Kỷ Lâm mím môi, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng. sớm nhìn ra người đàn ông kia phải hàng tốt gì. Quả nhiên là như vậy. Đơn giản chính là có ý thức trách nhiệm.

      Nếu là đàn ông tốt cũng thôi , mình mặc dù thích Diệp Chi , nhưng cũng muốn làm cái gì, nhìn tốt là được. Nhưng chồng Diệp Chi lại cứ hết lần này đến lần khác là người như vậy, điều này làm mình sao có thể yên tâm chứ.

      Tay trái của Kỷ Lâm vô thức xoắn xoắn vạt áo, suy nghĩ đầy đầu. Mình có nên nhắc nhở Diệp Chi chút hay , chồng căn bản đáng giá để hy sinh như vậy? Nhưng như vậy cũng có phần đường đột, Diệp Chi có thể có cảm giác mình xen vào việc của người khác hay ?

      Ai nha, là rối rắm muốn chết.

      Kỷ Lâm tùy tiện nắm chặt đầu cua ngắn ngủn của mình, muốn nghĩ cách vẹn toàn đôi bên, ánh mắt lại liếc về phía Hoàn Tử mà thấy. giường bệnh trắng như tuyết, chăn ngay giữa vun lên đống, hiển nhiên là đứa trẻ chui vào trong chăn rồi.

      khẽ nhếch môi, đứng lên rón rén tới đầu giường, tay tóm lấy cái đống nho đội lên kia, “Bắt được rồi. Hoàn Tử cùng mèo trốn huấn luyện viên sao?” Vừa , vừa vén chăn ở trong ngực lên, cúi đầu nhìn vừa đúng đối mặt với cặp mắt to màu xanh lá của Tiểu Hắc.

      “Meo meo ~”

      Tiểu Hắc liếc cái, thấy đôi môi của Kỷ Lâm đóng đóng mở mở, còn tưởng rằng chủ nhân của mình cũng muốn chơi cùng mình, móng vuốt duỗi cái, hướng về phía miệng của Kỷ Lâm nhoáng cái.

      Tới đây chủ nhân, qua đây chơi với ta ~ chơi với ta nha ~~

      Kỷ Lâm sờ sờ môi, có bị thương, Tiểu Hắc xem như có lương tâm, thu hồi móng tay, thảo nào như vậy, ra ôm phải là người, là con mèo.

      Kỷ Lâm đem Tiểu Hắc thả giường, nhìn nó nhàng linh hoạt nhảy tới ngực của Hoàn Tử, cũng theo ngồi bên cạnh Hoàn Tử, “Buồn bực?”

      Hoàn Tử giật giật môi, lên tiếng, lỗ tai màu trắng đỏ vòng, bị huấn luyện viên bắt được cùng mèo chơi, là quá mất mặt.

      lát nữa huấn luyện viên mua cơm cho ngươi, ăn cơm trưa xong chúng ta xuống dưới bộ chút có được ?” Dừng chút, cảm thấy như vậy đứa cảm thấy hứng thú, liền tăng thêm câu, “Bên ngoài có mấy cây thông lớn, phía còn có rất nhiều quả thông, nhìn rất đẹp.”

      Hoàn Tử lên tiếng, nhưng ngẩng đầu lên, cậu nhìn Kỷ Lâm như sóc con xin ăn, mềm mại đáng , tình thương của cha trong lòng Kỷ Lâm dâng lên mãnh liệt, lập tức đứng lên, “Bây giờ huấn luyện viên xuống dưới mua, ngươi ngoan ngoãn ở đây cho phép ra phòng bệnh, biết ?”

      Thấy Hoàn Tử ngoan ngoãn đáp, lúc này mới ra khỏi phòng bệnh, lúc ngang qua y tá phòng trực, vẫn quên bước vào dặn dò chút, để cho nhiều y tá giúp tay nhìn trong phòng bệnh đứa .

      Bên cạnh bệnh viện có tiệm cơm tệ, bên trong có nhiều hải sản rất ngon, nhưng Hoàn Tử bây giờ chỉ có thể húp cháo, Kỷ Lâm tiếc nuối nhìn cháo bí đỏ tay mình chút, lần này thôi, lần sau nhất định phải mang đứa ăn bữa ngon.

      Hoàn Tử thích ăn thịt hơn, nhưng cũng chưa bao giờ kén ăn, có thịt ăn, có cũng cần, hơi húp hết sạch cháo Kỷ Lâm mang về, rồi mới đặt cái muỗng xuống, giọng hỏi câu, “Huấn luyện viên Kỷ, bên ngoài nóng ?”

      Nụ cười mặt Kỷ Lâm sâu hơn, cố ý làm bộ như nghe hiểu ý trong lời của cậu, “Nóng, ngươi xem , mặt huấn luyện viên cũng toát mồ hôi hết cả rồi.”

      “A....” Hoàn Tử níu lấy góc chăn, cúi đầu, có chút thất vọng.

      “Lừa ngươi đó.” Kỷ Lâm nhìn mặt bánh bao của đứa , khom lưng nhặt giầy của Hoàn Tử lên, cho cậu từng chiếc xong mới : “Hôm nay vừa đúng trời đầy mây, chúng ta có thể xuống dưới dạo chút, có được ?”

      Hoàn Tử nghe vậy, mắt sáng lên, vội vàng gật đầu ngừng, nhảy đất chủ động cầm tay Kỷ Lâm, chạy ra ngoài phòng bệnh.

      “Chậm chút ” mắt Kỷ Lâm tươi cười , “Chúng ta thảo luận chút, chuyện này được cho mẹ biết ? Nếu mẹ biết tức giận.”

      Diệp Chi ngoài miệng mặc dù có gì, nhưng bộ dáng có chút khẩn trương, cũng biết khẳng định tán thành việc Hoàn Tử vừa hết bệnh liền chạy xuống dưới lầu.

      Hoàn Tử hiểu ý gật gật đầu, còn phối hợp làm động tác thở dài, Kỷ Lâm nhìn mà buồn cười.

      Trong sân bệnh viện ra có gì có thể nhìn, xe bán nước với những khuôn mặt âu sầu của người nhà bệnh nhân, Kỷ Lâm dẫn Hoàn Tử vòng qua đám người, tới cửa bệnh viện đến dưới hai cây thông lớn.

      “Đây… ngửi, mùi có thơm ?” Kỷ Lâm lấy ở dưới gốc cây quả thông đặt dưới mũi Hoàn Tử.

      Hoàn Tử chỉ ngửi chút, liền cau mày đẩy tay Kỷ Lâm ra, hiển nhiên là quá vui vẻ với mùi của cây thông.

      “Quên những gì huấn luyện viên với ngươi đúng ?” Kỷ Lâm nắm trong tay quả thông kia, thái độ lạnh lùng “Đứng như lỏng, ngồi như chuông, chính là cái này lỏng.” chỉ vào cây thông trước mặt, cầm tay Hoàn Tử sờ sờ thân cây khô, “Nhìn thấy chưa? phải giống như vậy, đứng thẳng tắp, dù lúc nào cũng tuyệt khom lưng. Mùi quả thông mặc dù dễ ngửi, nhưng ngươi cũng phải nhớ. Là nam nhân, phải như cây thông, thể như cây liễu.”

      xong, đem quả thông lần nữa nhét vào trong tay Hoàn Tử, nhìn Hoàn Tử cố gắng ngửi mấy cái, lúc này mới khôi phục thái độ cười hì hì bình thường, móc khăn ướt ra lau từng ngón tay của cậu sạch , cho đến khi đầu mười ngón tay của Hoàn Tử cũng dính khăn ướt mùi trà xanh, lúc này mới dừng lại.

      Bệnh của Hoàn Tử nghiêm trọng ra cũng nghiêm trọng, nhưng con trai khi còn bé bị bệnh nên Diệp Chi sợ, vì vậy mới cực kỳ khẩn trương. Kỷ Lâm thấy tại đứa trẻ rất hoạt bát, sớm có thể xuất viện, lúc này mới dẫn cậu xuống.

      biết thế nào, mỗi lần thấy Hoàn Tử cố gắng nâng cao sức khỏe của bản thân, cố gắng hướng mình theo phương hướng phát triển dạy hận thể đem đứa trẻ đoạt lại về nhà mà nuôi.

      Đứa bé vừa biết điều vừa biết nghe lời như vậy, chỉ cần có người hướng dẫn tốt, tương lai nhất định có tiền đồ. Diệp Chi có vấn đề, nhưng chồng của Diệp Chi. . . . . .

      Kỷ Lâm day day huyệt thái dương, cúi đầu nhìn Hoàn Tử.

      Mới vừa nghe ít lời của mình, đứa trẻ cố ý muốn hái quả thông mang về. Mặc dù cậu cái gì cũng , nhưng muốn quả thông, thoạt nhìn giống như là đứa bé mới vừa phát vật mới mẻ, Kỷ Lâm lại biết, tiểu tử này nhất định là đem lời của mình ghi tạc vào trong lòng, muốn dùng hạt thông khích lệ mình đây mà.

      Đứa bé mới hơn năm tuổi chút, làm sao lại có thể hiểu chuyện như vậy. Chẳng những chú ý đến sắc mặt của người lớn, còn biết làm sao để cho sức khỏe mình trở nên tốt hơn. Trong mắt của Kỷ Lâm hơi phức tạp, nếu đứa này có trải qua cái gì, ngay cả mình cũng tin.

      Ở dưới lầu chạy vòng, Hoàn Tử mặt ra mồ hôi, Kỷ Lâm lau sạch cho cậu rồi nhìn cậu ngoan ngoãn nằm giường, lúc này mới rót ly nước ấm, đợi nước nguội mới đưa cho Hoàn Tử, “Uống hớp.”

      Hoàn Tử nhận lấy ly sứ màu trắng Kỷ Lâm mới vừa ở bên ngoài, nhìn chút phía có con gà , cảm thấy phù hợp với thẩm mỹ quan của mình, nhưng vẫn uống hết nước trong ly, rồi mới trả lại cho Kỷ Lâm.

      “Hoàn Tử, mẹ ngươi có phải rất mệt hay .” Kỷ Lâm cầm ly nước nghĩ lại rót ly nước ấm, vài bước chợt ngừng lại, quay đầu giải thích được hỏi Hoàn Tử câu.

      Hoàn Tử chút do dự gật đầu cái, mẹ rất mệt mỏi, bà ngoại vì nuôi mình, mẹ thậm chí ngủ cũng chưa đủ.

      “Vậy ngươi. . . . . . ba ngươi đâu?” Kỷ Lâm nắm chặt cái ly trong tay, do dự mấy giây, rốt cuộc vẫn là nhịn được hỏi lên.

      Thấy đứa trẻ nghiêng đầu, bộ nghe hiểu lại tăng thêm câu, “Ta , ba ngươi, công việc có phải rất bận hay ?” Bận đến nỗi con trai ruột ngã bệnh cũng đến thăm chút.

      Kỷ Lâm vừa dứt lời, cảm thấy ánh mắt Hoàn Tử trở nên có chút kỳ quái.

      ngượng ngùng sờ sờ mặt của mình, cho là mình nhắc tới ba Hoàn Tử khiến đứa trẻ mất hứng, trong miệng thấy hơi khổ sở. vốn muốn hỏi, nhưng nhịn nhiều ngày như vậy, nhịn nổi nữa, nếu hôm nay hỏi ràng, cảm giác buổi tối ngủ ngon.

      “Huấn luyện viên Kỷ, chú có phải muốn làm ba cháu hay ?”

      Hoàn Tử nghiêm mặt bình tĩnh nhìn Kỷ Lâm.

      “Ha ha, có, có. . . . . . Làm sao biết chứ? Hoàn Tử ngươi đừng đoán mò.”

      “Chú muốn sao?” Hoàn Tử nhìn ánh mắt của Kỷ Lâm, “Nhưng chú Mạnh muốn.”

      “Cái gì?” Kỷ Lâm nắm chặt tay căng thẳng , trong lòng lập tức dâng lên lửa giận ngập trời, ra ngày đó người đàn ông kia là có ý định này. Thế nhưng lại muốn phá hư gia đình Diệp Chi, tên tiểu nhân này.

      vừa định há mồm Hoàn Tử cẩn thận cái chú tiểu nhân đó, chỉ nghe thấy đứa trẻ lạnh nhạt , “Mẹ nhất định tìm ba mới cho cháu.”

      “Cái... cái gì?” Ba mới? Hô hấp Kỷ Lâm cứng lại, Hoàn Tử đây là ý gì?

      “Cháu có ba, trước đây cũng chưa từng có.” Dù thế nào nữa cậu trước nay chưa có gặp qua ba.

      Trong đại não oanh tiếng, trong nháy mắt biến thành trống rỗng, dám tin mừng như điên trái tim đập liên hồi. Kỷ Lâm lui về phía sau bước, tay run cái, ly sứ trắng ở trong tay tụt ra ngoài, rơi xuống đất, phát ra bộp tiếng, giòn giã, giống như cái ly này mới từ dưới đất chui lên.

      Mây đen trở ngại bay hết, chỉ còn mảnh ý tươi tốt phồn thịnh, vui vẻ.
      tart_trung, thư hồ, Jan Bùi3 others thích bài này.

    2. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :-Oops: bạn Kỷ với bé Hoàn Tử sao mà....ta chứ đọc truyện này chắc mấy bạn nữ ko sợ lấy chồng sinh con nữa cũng nên, ôi tim hồng a, bay phấp phới luôn. Truyện ấm áp lắm, càng đọc càng thích

      Mỗi lần bạn Kỷ mắng tên ng cha ko dùng dc kia làm mình mắc cười quá trời, cơ mà vậy cũng dc, thấy dễ thương hơn! Thắc mắc tí, nếu mà phá ống dẫn tinh rồi liệu có "lên" dc ko nha :p
      honglak thích bài này.

    3. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Đối với Kỷ Lâm mà thông tin của bé Hoàn tử nối với quả là quá giá trị, chẳng phải vẫn cứ canh cánh trong lòng về người ba vô trách nhiệm của Hoàn tử sao, đến khi biết người cha đó là mình thế nào nhỉ, chắc ngồi góc mà tự kỷ luôn cho rồi. Trẻ con luôn luôn tuyệt vời như thế, đây là lần thứ hai cậu bé này hỏi Kỷ lâm về việc này rồi còn gì nhưng lần này bé "vô tình " bật mí thêm cho chú Kỷ là chú mạnh cũng muốn làm ba ba của bé. Nên vẫn là chú Kỷ thân mến ơi, chú mà còn ngồi đó tính toán này nọ nữa chú chẳng còn gì đâu, chỉ còn tiểu hắc tử chơi cùng thôi đấy nhé, chú liệu mà hành động ngay . Thanks bạn editor, Đọc những truyện tình cảm gia đình ấm áp , ngọt ngào như thế này rất cảm động , cứ muốn đọc mãi thôi. Thanks !!!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20 : Cha con đồng lòng
      Editor: Băng ngàn năm

      “Hoàn Tử, con thấy huấn luyện viên Kỷ thế nào?” Diệp Chi dắt Hoàn Tử xuống xe Kỷ Lâm, nhìn xe Kỷ Lâm dần dần xa, rồi mới cúi đầu giọng hỏi con trai câu.

      Cũng trách đem lòng sinh nghi, tối hôm nay vừa đến bệnh viện, cảm thấy trong phòng bệnh khí có chút đúng, Hoàn Tử lãnh khuôn mặt nanh tựa vào đầu giường cầm quyển sách nhìn, rất bình thường.

      Nhưng Kỷ Lâm. . . . . . mặt Diệp Chi ra vẻ phức tạp, huấn luyện viên Kỷ thấy thế nào cũng giống như uống nhầm thuốc .

      Diệp Chi vào phát ra Kỷ Lâm ngồi ở bên giường biết ở đây xảy ra chuyện gì sững sờ, mặt còn mang theo nụ cười khúc khích, như người tuấn mỹ bị nụ cười khúc khích này làm cho giống như đầu ngỗng ngốc nghếch.

      Điều này cũng có gì, huấn luyện viên Kỷ mặc dù giúp mẹ con nhiều việc, nhưng Diệp Chi với quan hệ thậm chí còn tính là quen thuộc, vì vậy cũng thể tùy tiện hỏi .

      Nhưng khi vừa đến bên cạnh Kỷ Lâm, đợi mở miệng chuyện với , Kỷ Lâm khóe mắt dư quang nhìn , nhưng mà như nhìn thấy quái vật.

      Cọ cái liền từ cái ghế ngồi đứng lên, thậm chí bởi vì dùng sức quá mạnh mà cái ghế ngồi bịch tiếng lật ngã ngửa, rơi thẳng xuống đất.

      Diệp Chi nghe vô cùng chói tai, mà đầu sỏ gây nên giống như chút cũng chú ý tới, vẫn đứng ở nơi đó nhìn cười khúc khích, “Chi Chi, về rồi.”

      Lời này có cái gì đúng, bình thường Kỷ Lâm chỉ gọi là Diệp Chi hoặc mẹ Hoàn Tử, lần này bỗng nhiên sao lại gọi tên riêng của rồi hả ?

      Nhưng quỷ dị hơn vẫn còn ở phía sau, Diệp Chi ngồi xe Kỷ Lâm chỉ lần, Kỷ Lâm lái xe rất tốt, lần nào cũng lái xe rất ổn, nhất là tối hôm qua, giành giật từng giây, kỹ thuật vượt qua tránh né, quả khiến Diệp Chi lau mắt mà nhìn.

      Nhưng hôm nay Kỷ Lâm lại như là tâm tình thay đổi, chẳng những lái xe chầm rì rì, còn tức giận nhiều lần, Diệp Chi nhìn mà kinh hồn bạt vía, vất vả mới về đến nhà.

      biết.” Hoàn Tử nặng nề bước lên cầu thang, trong hành lang đèn cảm ứng trong nháy mắt sáng lên, mặt mày đứa trẻ tinh sảo ở dưới ánh đèn có vẻ càng đẹp trai đáng hơn “Có thể là muốn vợ.”

      Diệp Chi khóe miệng giật giật, “Con trai , lời này ai với con?”

      Vốn cho là cậu biết sao? Hoàn Tử bĩu môi khinh thường, kể từ lúc cậu với huấn luyện viên Kỷ là cậu có ba, huấn luyện viên Kỷ thay đổi thành bộ dáng mới vừa rồi, vui mừng lộ cả ra mặt, ràng muốn làm ba mới của mình, còn thừa nhận.

      Hơn nữa huấn luyện viên Bạch cũng , huấn luyện viên Kỷ lớn tuổi cho nên muốn lấy vợ.

      Đứa trẻ hơi cúi đầu, đầu nhúm tóc cũng theo động tác của chủ nhân quơ quơ, “Huấn luyện viên Bạch .”

      Cái này huấn luyện viên Bạch. đúng là cái gì cũng dám trước mặt đứa bé. Trong lòng Diệp Chi thấy bực mình, xem ra là mình nhìn nhầm. Trong hai huấn luyện viên, Kỷ Lâm tương đối đáng tin, về phần Bạch Kỳ, hừ hừ, về sau cũng để Hoàn Tử tiếp xúc nhiều với nữa, ngộ nhỡ đem con trai của dạy bậy phải như thế nào.

      Mà lúc này đây, Kỷ Lâm chạy đường ngay lên lầu chợt hắt hơi cái, vỗ đầu cái tỉnh táo ít, vọt tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra hướng ra bên ngoài hô tiếng, “A… Ta có cơ hội rồi .”

      Kết quả bị thượng tướng Kỷ đẩy cửa vào đánh cho trận. là ba ngày đánh, đầu bị ẩm nước. Gào cái gì, gào khóc đấy hả ? Hình ảnh trong quân đội đâu rồi, ra ngoài liền thành như vậy.

      Kỷ Lâm bị đánh, lại cảm thấy toàn thân sảng khoái, chút cũng có né tránh cùng cam lòng như bình thương, ngược lại còn mặc cho đánh mặc cho mắng, thượng tướng Kỷ nhìn thấy cũng tê dại da đầu, cuối cùng roi cũng vung lên nổi nữa.

      Về sau Diệp Chi cảm thấy thái độ Kỷ Lâm đối với đột nhiên nhiệt tình, mỗi lần đón Hoàn Tử, đều bị Kỷ Lâm lôi kéo thêm mấy câu, đề tài liên miên bất tận, đều vây quanh Hoàn Tử .

      Nhưng Diệp Chi lại cảm thấy đơn điệu, làm mẹ, luôn là hi vọng mình có thể hiểu đứa bé tất cả, nhưng bận rộn công việc, thể lúc nào cũng ở chung với con trai, Kỷ Lâm ngược lại cả ngày tiếp xúc vơi Hoàn Tử, vì vậy vui mừng nhiều với mấy câu, để hiểu hơn con trai .

      Hôm nay lúc gần tối, Diệp Chi mới vừa ra công ty, nhìn thấy Mạnh Trường Thụy đứng ở bên cạnh vườn hoa công ty cười tủm tỉm nhìn .

      “Vì sao lại tới đây?” Diệp Chi tới, vừa xoa cổ đau nhức, vừa .

      “Mới nhìn thấy ngày hôm kia em gọi điện thoại cho , xảy ra chuyện gì vậy?” Mạnh Trường Thụy mở cửa xe, ý bảo Diệp Chi ngồi vào ghế tay lái phụ.

      “Nhàn rỗi chuyện gì nên gọi điện thoại chơi.” Diệp Chi thắt dây an toàn, có đem chuyện Hoàn Tử bị bệnh cho biết, nếu Mạnh Trường Thụy nhất định tới nhà thăm, chuyện cũng có quan trọng, mấu chốt là Hoàn Tử có sao, về sau càng muốn gặp Mạnh Trường Thụy, thậm chí chút xíu chuyện cùng Mạnh Trường Thụy có liên quan cũng vô cùng muốn.

      Diệp Chi muốn làm cho Mạnh Trường Thụy lúng túng, cũng muốn khiến con trai mất hứng, vậy chỉ có thể khiến hai người thấy mặt nhau thôi.

      Mạnh Trường Thụy nghiêng đầu nhìn Diệp Chi , trong mắt đột nhiên bắn ra tia sáng, gương mặt thanh tuấn cũng sáng lên. nắm chặt tay lái, cố gắng để cho giọng của mình nghe có vẻ run, “Thế nào, nhớ ?”

      “Nhớ gì ? ” con ngươi Diệp Chi xoay vòng, Mạnh Trường Thụy định mở miệng, lần nữa trước cắt đứt , “ Biên tập tạp chí tôi hỏi chút , lúc nào ra tiếp nửa phần sau của truyện, là tôi thúc giục bản thảo thành công, đến lúc đó chia cho tôi phần ba .”

      “A.” Mạnh Trường Thụy tầm mắt hơi khép, ánh mắt rơi vào khối ngọc quan treo cổ rất dịu dàng, hồi lâu mới chậm rãi : “Chi Chi, em biết mà. Nếu em nhớ, tất cả của đều là của em.”

      xong câu rồi chợt đạp chân ga.

      Ý của Diệp Chi là muốn dẫn đề tài sang đề tài an toàn khác, ngờ đến cuối cùng lại nghe được Mạnh Trường Thụy tỏ tình.

      cúi đầu, lầm bầm ra lời.

      Nếu vừa bắt đầu còn chưa tin lòng của Mạnh Trường Thụy, nhưng nhiều năm như vậy, Mạnh Trường Thụy vẫn thủy chung như , lời của với mình mà đúng là… trạch nam, đời này toàn bộ tinh lực đều dùng ở hai chuyện, cái chính là viết văn, còn lại là theo đuổi Diệp Chi .

      phải là cảm động, bao nhiêu lần đều nghĩ, dứt khoát đáp ứng thôi, nhưng Hoàn Tử làm thế nào? Hoàn Tử biểu đối với Mạnh Trường Thụy là thích, mà , trước là con còn là người mẹ.

      “Trường Thụy, biết tôi. . . . . .” Diệp Chi gian nan nghĩ ra lý do, bình thường rất thông minh lúc này toàn bộ biến mất thấy gì nữa. Cuối cùng chỉ có thể câu vô vị, “Tôi...tôi tại chỉ muốn nuôi Hoàn Tử lớn lên tốt.”

      “Chi Chi, em nghe .” Lần này, Mạnh Trường Thụy để cho Diệp Chi qua loa nữa, thừa dịp đèn đỏ quay đầu ngưng mắt nhìn Diệp Chi , “ hiểu biết em là vì Hoàn Tử, nhưng em có nghĩ tới hay , đứa bé phát triển, cha là người đóng vai quan trọng bao nhiêu ?”

      “Tôi. . . . . .”

      “Em cũng biết, tôi là thạc sĩ công tác xã hội, hơn nữa ở phương diện phát triển của trẻ em, mặc dù bỏ nhiều năm nhưng cũng xê xích gì nhiều, ít ra cũng chưa quên.”

      “Tôi hiểu biết .” Diệp Chi cắn cắn môi, ngón tay nắm chặt đệm dưới, trong mắt có chút xấu hổ, “Nhưng tôi. . . . . . Hết cách rồi, tôi yên lòng, tôi. . . . . .”

      “Em đừng vội, phải ép buộc em.” Mạnh Trường Thụy bắt được tay của Diệp Chi, “ cũng chờ ba năm rồi, chờ thêm thời gian cũng sao, em cũng biết là hạng người gì, tuyệt đối đối với Hoàn Tử tốt. Hơn nữa. . . . . .”

      Mạnh Trường Thụy dừng lại, cân nhắc từ ngữ chút, vừa liếm liếm môi khô, vừa ra miệng, “Ưmh. . . . . . Biển người mịt mờ, ba Hoàn Tử khẳng định tìm được, lui vạn bước, coi như tìm được em phải làm thế nào đây? Em biết ta là hạng người gì? Biết ta thừa nhận Hoàn Tử hay ?”

      Diệp Chi bị mấy vấn đề hỏi câu cũng ra được, trong đại não rối nùi, sắc mặt cũng trắng bệch.

      Đêm hôm đó là tổ trưởng dẫn ăn mừng thăng chức mới đặc biệt dẫn bọn nhà hàng, vốn muốn như vậy, nhưng tổ trưởng thuận theo, chỉ có thể ngây ngốc , kết quả là bị người mà đánh bại cùng tổ chuốc thuốc, xém bị hai tên lưu manh cưỡng gian.

      Người nam nhân kia tới cứu kịp thời, ra vẫn có chút ý thức, khi đó là bất cứ giá nào, cái gì cũng suy nghĩ được, người rất khó chịu, hơn nữa người nọ gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ lòng dạ nhất định xấu, cùng làm lần thuốc người hình như cũng còn khó chịu nữa.

      Vì vậy tất cả đều thuận nước đẩy thuyền xảy ra, chỉ là khi hết thuốc người, đầu cũng bắt đầu tỉnh táo, lúc này mới phát giác sợ đến mức dị thường.

      Lung tung mặc quần áo vào, đẩy người đàn ông còn ngủ mơ mơ màng màng ra rồi chạy ra ngoài, kết quả diện mạo người ta cũng thấy .

      nhiều năm như vậy, Hoàn Tử cũng năm tuổi rồi, căn bản nghĩ tới muốn tìm cha ruột Hoàn Tử. Cho nên vẫn có tìm người đàn ông đó, chính là sợ người đó thương tổn con trai .

      để cho tôi suy nghĩ chút, để cho tôi ngẫm lại.” Diệp Chi kinh ngạc nhìn phía trước, ánh mắt có chút mê mang, làm như đối mặt với Mạnh Trường Thụy chuyện, cũng làm như lầm bầm lầu bầu.

      “Được.” Mạnh Trường Thụy vuốt vuốt đỉnh tóc của , cố giả bộ trong sáng cười tiếng, “ chờ em.”

      Mà lúc này đây, Hoàn Tử cùng mẹ Diệp ở trong võ đường mắt to trừng mắt .

      “Mẹ đâu?” Bình thường phải là mẹ tới đón cậu sao? Tại sao hôm nay là bà ngoại tới? Trong lòng Hoàn Tử có chút mất mát, khuôn mặt nhắn vẫn là bộ dáng cứng rắn.

      Kỷ Lâm vừa nghe đến tên Diệp Chi, lập tức bước tới bên cạnh Hoàn Tử, dùng cái tấm đá chân che giấu, thực tế dựng lỗ tai lên nghe trộm người ta chuyện.

      “Quan tâm ai tới đón làm gì ? Có thể về nhà là được.” mặt mẹ Diệp có chút vui sướng, “ thôi, Hoàn Tử, tối nay bà ngoại làm cho cháu món thịt băm tương kinh.”

      Hoàn Tử cái liền nghe ra trong lời của mẹ Diệp có hàm ý tứ, ngẩng đầu nhìn Mẹ Diệp, mặt càng lạnh lẽo, trong miệng như cũ lập lại câu, “Mẹ đâu?”

      “Cái đứa bé này bà ngoại là rất thương ngươi.” Mẹ Diệp dùng đầu ngón tay chọc chọc trán của Hoàn Tử, “Mẹ cháu với chú Mạnh ra ngoài rồi, tối nay ăn cơm ở nhà.” xong cầm tay Hoàn Tử, “Tốt lắm, bây giờ biết, có thể về nhà chứ?”

      Mẹ lại cùng chú Mạnh ra ngoài. Trong đầu Hoàn Tử căng thẳng như dây cung, hất tay mẹ Diệp ra, rồi nắm lại thành quả đấm .

      Diệp Chi thế nhưng cùng người đàn ông có lòng dạ xấu xa đối với ra ngoài. Kỷ Lâm từ võ đài nhảy dựng lên, cũng làm bộ dùng tấm đá chân che giấu nữa, khuôn mặt tuấn mỹ rành rành là nóng nảy, làm thế nào? Vợ bị người đoạt . Đây tuyệt đối được……

      Ánh mắt lớn trung đụng vào nhau, chợt cùng nhau sáng lên.

      “Huấn luyện viên Kỷ, mang cháu tìm mẹ .”

      “Hoàn Tử, huấn luyện viên dẫn cháu tìm mẹ.”
      tart_trung, thư hồ, Jan Bùi2 others thích bài này.

    5. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Huấn luyện viên Bạch nằm thôi cũng trúng đạn rồi. A ảo Yên lành lại tự nhiên nhảy vào điền đàn năng loạn xị. Nhưng bạn Bạch này bừa hoá là . Kỷ phải mang lễ vật đến để tạ ơn người bạn luôn nghĩ bằng nửa thân dưới này. Bức ảnh diễn đàn như tia sáng rọi thẳng vào đại não của Ky, rốt cuộc cũng làm ý bừng tỉnh , cảm thấy đứa giống mình. Đến khi bé bị bên liền khống chế được bản thân, lo lắng sợ hãi vì đứa . Tình cha con máu mủ rất bản năng mà. Lại cũng nhờ có bạn Bạch xấu xa cho Hoàn tử uống nước lạnh nên bé bị cảm tả. Trong họa có phúc, nhờ có kiện Hoàn tử bị nằm viện nên Kỷ lâm mới biết được thông tin là bé có cha. Ôi là là cơ hội là đây. Những đứa bé trong truyện ngôn tình đáng vô cùng, Hoàn tử này cũng vậy, những nành động, cử chỉ của bé thương lắm, vì có cha nên bé khá nhạy cảm đối với những người đàn ông vây quanh mẹ mình, bé thích chú Kỷ làm bố của mình chứ thích chú Mạnh, là lẽ đương nhiên rồi. Vậy nên, huấn luyện viên Kỷ thân mến ơi, nhanh tay nhanh chân hối kịp đâu. Mạnh ơi, chả phải có câu, theo đuổi phụ nữ là phải có chút thủ đoạn à, cứ thẳng tưng như vậy bóng cũng k tóm được chứ đừng là người, bố con nhà họ đồng tâm hợp lực cùng nhau đón người quan trọng nhất của họ rồi kia kìa. Cảm ơn bạn về chap mới này.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.