1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Quân Nhân) (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12 : Tặng giày
      Editor: Băng ngàn năm


      Về gần đến nhà Diệp Chi giơ đôi giày cao gót bị đứt lên, mẹ Diệp sợ hết hồn, bạn tốt của bà tạm thời có việc gấp trước, vốn tụ hội chuyện cũng lâu, nên mẹ Diệp cũng xin phép trước.

      Gần đây truyền hình, báo chí luôn nơi này có cướp bóc, nơi kia cũng có cướp bóc, làm cho mẹ Diệp vừa thấy bộ dạng của Diệp Chi, còn tưởng rằng vừa bị cướp.

      Vội vàng chạy tới bắt lấy tay của Diệp Chi, nhìn tỉ mỉ nhiều lần từ xuống dưới, xác định Diệp Chi ngay cả gốc tóc cũng bị thương, rồi mới thở phào nhõm, hỏi Diệp Chi có chuyện gì xảy ra.

      Khi biết Diệp Chi cẩn thận để gót giày cắm ở kẽ gạch mới thả lỏng người, chỉ chỉ vào trán của Diệp Chi mắng cẩn thận, lớn như vậy rồi mà tay chân lóng nga lóng ngóng (ý chỉ hậu đậu).

      Diệp Chi nghe mẹ Diệp trách mắng chỉ cười, trong lòng chẳng những có ghét bỏ mà ngược lại thấy rất ấm áp. Chỉ có những lúc này, mới có cảm giác mình cũng cần người chăm sóc, mà phải là người mẹ độc thân cực khổ nuôi con.

      “Con đó.” Mẹ Diệp thở dài cái, cầm giày cao gót ở trong tay Diệp Chi nhìn lát, xác nhận về sau cũng còn có thể được nữa, trực tiếp đem đôi giày ném vào thùng rác “Nhà chúng ta cũng phải là nghèo tới mức có tiền mua giày, con cứ tiết kiệm làm gì. Ngày mai ra ngoài nhớ mua đôi, con chỉ có mấy đôi giày, mẹ nhìn đều phát chán.”

      Mẹ Diệp tính tình thoải mái, là bậc phụ huynh rất dân chủ, lúc Diệp Chi mới lên sơ trung(cấp hai), mẹ Diệp với , chỉ cần trễ nãi việc học, có thể đương thế nào cũng được.

      Nhưng khi đó Diệp Chi chỉ nghĩ đến học và học, có ý định này. Ngay cả khi lên đại học cũng chỉ biết học, 4 năm trôi qua, thậm chí người bạn trai cũng có.

      Diệp Chi tốt nghiệp được năm, lúc mẹ Diệp còn rầu rỉ vì chuyện chung nhân đại của , lại mang thai.

      Bây giờ mỗi lần nhắc tới chuyện này, mẹ Diệp đều cười nhìn Diệp Chi : “ xem , bình thường im thin thít, kết quả còn sinh con trước cả người khác nha.”

      Khi đó Hoàn Tử chỉ hơn tuổi chút, mặc dù sức khỏe tốt, nhưng ai cũng thích, cả nhà ai cũng thương chiều chuộng, ngay cả Diệp Khung thường xuyên về nhà, cũng vì đứa cháu này cố định tháng về nhà mấy lần.

      Diệp Chi từ trước đến nay tính tình có chút ngây thơ, bằng cũng bị người khác hạ thuốc trong tiệc rượu, lúc ôm Hoàn Tử, là lúc cả đời này khổ sở nhất.

      may mẹ Diệp chẳng những có đánh mắng , ngược lại ngừng an ủi , thỉnh thoảng cùng chuyện tâm tình, để cho vui vẻ cười cái, nếu Diệp Chi thể chịu đựng được.

      “Mẹ, cám ơn mẹ.” Diệp Chi đưa tay ôm lấy mẹ Diệp, ở bên cổ mẹ Diệp cọ xát, “Mẹ càng ngày càng xinh đẹp lại rất hiểu nhân tình thế thái nha.”

      so với mẹ Diệp cao hơn cái đầu, rất tự nhiên có thể ôm mẹ vào trong ngực của mình, mẹ Diệp toàn tâm toàn ý hưởng thụ con ôm mình, mặt rất vui vẻ mỉm cười, “Đương nhiên. Năm đó ở trong thôn ta là đại mỹ nhân đó nha.”

      Dừng lát, ánh mắt liếc cái thùng rác bên kia, chợt đẩy ra Diệp Chi , ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, “Lúc con bị kẹt gót giày, có đàn ông giúp con rút ra hay ?”

      Diệp Chi cúi đầu nhìn chân của bản thân mang đôi dép hoa 10 đồng, trong đầu bỗng nhớ đến khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Lâm, nhưng vẫn lắc đầu cái, “ có.”

      “Ai.” Mẹ Diệp thở dài, mặt lộ vẻ đau khổ, “Con , mẹ vất vả mới nuôi con lớn như vậy, đến cuối cùng con lại thất bại như vậy.”

      Dừng lát, đưa tay vỗ vỗ bả vai Diệp Chi “Về sau nếu như ở đường gặp phải thanh niên tuấn tú muốn rước con về nhà, đừng có từ chối, ngoan ngoãn cùng người ta kết giao, nha.”

      Diệp Chi bị mẹ làm cho dở khóc dở cười, kêu tiếng mẹ, vừa định , cảm thấy bắp chân của mình có cái gì đó, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Hoàn Tử cố gắng lôi kéo mình, trợn to cặp mắt đen dài, sắc mặt nghiêm chỉnh nhìn mẹ Diệp.

      “Ai u, tiểu tử này.” Mẹ Diệp bóp cái mặt Hoàn Tử, ngồi xổm người xuống, “Giờ sao? Ngươi còn vui lòng à?”

      “Mẹ thể bị người khác cướp .” Hoàn Tử nhìn chằm chằm mẹ Diệp, khuôn mặt nhắn lạnh lùng, từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc, “Mẹ là của cháu.”

      “Ai u, con nghe xem.” Mẹ Diệp bị Hoàn Tử trêu chọc vui, ngẩng đầu nhìn Diệp Chi “Con trai của con đúng là vệ sĩ của con nha.”

      Dừng lát, bỗng nhiên lại nhìn Hoàn Tử : “ đúng, mẹ cháu phải của cháu, của ba cháu.”

      “Cháu có ba.” Giọng Hoàn Tử có chút khẩn trương, nhất thời kích động, chợt bật thốt lên câu “Chờ cháu trưởng thành, cháu kết hôn với mẹ.”

      Mẹ Diệp sững sờ, ngay sau đó cười ha ha, “Này Hoàn Tử cho bà ngoại biết, cháu tại sao lại muốn cưới mẹ?”

      Khuôn mặt nhắn của Hoàn Tử đỏ lên, biết vì thẹn thùng hay vì tức , nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng mẹ Diệp “Bởi vì mẹ rất tốt với cháu.”

      “Bà ngoại cũng rất tốt với cháu nha, cháu có muốn cưới bà ngoại ?”

      “Nhưng, nhưng. . . . . .” Hoàn Tử cắn cắn môi dưới, do dự chút, nhưng vẫn là kiên định lắc đầu cái, “.”

      “Tại sao nha?” Mẹ Diệp nhất quyết tha.

      “Bởi vì, bởi vì. . . . . .” Hoàn Tử nhìn mặt của Diệp Chi chút, lại nhìn mặt của mẹ Diệp chút, “Bà ngoại già quá rồi.”

      Lòng của mẹ Diệp nhất thời bể tan tành, tiểu tử thối này dám mình già quá rồi ư ?

      Mình già sao? mặt lại thêm nếp nhăn rồi sao? Mẹ Diệp đặt Hoàn Tử xuống, vội vội vàng vàng bước nhanh chân soi gương.

      Vừa lúc đó, Hoàn Tử bỗng nhiên nhìn bóng lưng của bà ngoại mở miệng : “Cho nên bà ngoại cần mẹ tìm ba mới, cháu cưới bà, cháu chỉ cưới người là mẹ thôi.”

      Chân mẹ Diệp lảo đảo cái, thiếu chút nữa ngã xuống, tiểu tử thối này, là càng lớn trong đầu càng có thêm những suy nghĩ cong cong quẹo quẹo.

      Mà Diệp Chi sớm nhịn được cười nữa, ôm bụng nước mắt thấm ra ngoài, nhìn đứa con của mình, thấy sao con trai lại xinh đẹp như vậy, cuối cùng hôn lên khuôn mặt nhắn của Hoàn Tử cái, rồi mới thỏa mãn vào phòng bếp nấu cơm.

      Diệp Chi xong, mặt Hoàn Tử lộ vẻ gì, sờ sờ khuôn mặt nhắn của mình, bò lên ghế sa lon, cầm quyển sách khay trà lên bắt đầu nghiêm túc đọc.

      Mắt dài, lông mi dài liếc vòng quanh phòng trông cậu càng thêm vẻ đẹp trai.

      Hừ, cho rằng cậu biết có thêm ba mới là có chuyện gì xảy ra sao? Nếu ba mới xuất , cậu giống như Tiểu Hắc, vừa lạnh vừa đói té ở trong đống tuyết. Cho nên mặc dù cậu thể cưới mẹ, nhưng thể để cho người đàn ông xa lạ làm ba mới của cậu được.

      Nhưng người lớn đúng là dễ bị gạt nha, đứa bé lật trang sách, đưa tay sờ sờ màu sắc phía tranh minh hoạ, má phải lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

      Kỷ Lâm từ võ đài về nhà, thấy Nhạc Du ôm Tiểu Ngư ngồi ở ghế salon xem phim hoạt hình, nhưng chỉ có mình Nhạc Du nhìn mê mẫn mà thôi, hai tay Tiểu Ngư cầm quả táo lớn, tối hôm qua bé thấy cậu hai(Kỷ Lâm) tay đánh bể quả táo, hôm nay cố gắng luyện tập.

      “Bảo bối, tới đây với cậu.” Kỷ Lâm ngồi vào bên cạnh, nhìn Tiểu Ngư vẫy vẫy tay.

      Tiểu Ngư sùng bái Kỷ Lâm, nghe được lời này của , lập tức từ trong ngực mẹ chui ra, hấp ta hấp tấp chạy đến trước mặt Kỷ Lâm, đem quả táo đưa tới, giọng non nớt, nhưng mang theo mười phần nghiêm túc, “Cậu hai, dạy Tiểu Ngư.”

      “Tiểu Ngư còn quá , chờ Tiểu Ngư lớn cậu dạy.” Kỷ Lâm ôm Tiểu Ngư vào trong ngực hôn cái, đôi tay nhàng dùng lực, rắc rắc tiếng làm quả táo lớn bể tan tành, mắt Tiểu Ngư tròn xoe trợn trắng lên.

      Tiểu nha đầu từ thích đánh nhau, tính tình rất giống con trai, chưa bao giờ khóc, thích nhất xem đại hiệp luyện võ công TV, thường làm ra chuyện làm người khác rất buồn cười.

      Lúc này thấy Kỷ Lâm biểu diễn lần nữa, thấy rất thích mắt, càu nhàu câu rồi từ người Kỷ Lâm bò xuống, đứng qua bên tiếp tục luyện “Thần công”.

      hai, về rồi.” Nhạc Du tắt ti vi, bóc quả nho nhét vào trong miệng Kỷ Lâm, cười híp mắt .

      “Ưm.” Kỷ Lâm nuốt hết quả nho trong miệng xuống, đưa tay vuốt vuốt đầu Nhạc Du, “Hôm nay sao lại tan việc sớm như vậy?”

      cả cho phép em tan việc sớm.” Nhạc Du cười híp mắt .

      Ông chủ của Nhạc Du chính là trai của Úc Lương Tranh, Úc Lương Tiêu, người trong nhà dĩ nhiên cần phải giữ quy củ.

      “Coi như ta thức thời.” Kỷ Lâm cười câu, Nhạc Du còn chưa kịp tiếp chợt dời đề tài, “Bảo bối, loại giày nào con đau chân?”

      “Hả?” Nhạc Du vừa bóc xong quả nho còn chưa đưa vào trong miệng, nghe Kỷ Lâm những lời này, động tác cũng ngừng lại, hai mắt mở to nhìn Kỷ Lâm, “ hai, hỏi chuyện này để làm gì?”

      có gì, chỉ hỏi xem con thích loại giày cao gót nào để cao hơn chút mà lại đau chân.”

      “À.” Nhạc Du ngây ngốc tin, “Cái loại gót nhọn đặc biệt mỏi chân, về sau em mua cái loại giày đó, muốn mua mua loại đế xuồng, cao vừa phải là cùng.”

      Kỷ Lâm yên lặng nhớ những lời Nhạc Du , cùng Nhạc Du hàn huyên mấy câu, rồi cấp tốc ra khỏi cửa.

      Hôm nay hai về sớm, vẫn chưa tới năm giờ, bình thường giờ này võ đường cũng chưa đóng cửa.

      Kỷ Lâm lái xe đến trung tâm mua sắm, chọn cửa hàng giày nữ thuận mắt rồi vào.

      có dáng người xinh đẹp, quần áo cũng tồi, nữ nhân viên bán hàng ánh mắt sắc bén, nhìn Kỷ Lâm cái biết ngay khách hàng lớn, mặt lập tức nụ cười, tiến lên chào đón “Chào . Xin hỏi muốn chọn giày cho bạn sao?”

      Còn chưa đợi Kỷ Lâm trả lời tự nhiên ra, “Bên này đều là mẫu mới, bán chạy nhất. Bạn nhất định thích.”

      Kỷ Lâm há hốc mồm, muốn phải mua cho bạn , quỷ thần xui khiến thế nào cũng ra được, cho đến khi trả tiền, chóng mặt ra tiệm giày, bên tai vẫn còn vang lên lời của nữ nhân viên bán hàng kia.

      “Tiên sinh, săn sóc như vậy, bạn của nhất định rất hạnh phúc.”

      “Chúc và bạn bách niên hảo hợp, mãi mãi hạnh phúc.”

      đứng ngay đầu đường, xe chạy nhanh như nước, nhìn những chiếc xe ngang qua mặt, trong lòng bỗng có cảm giác vừa đau vừa căng thẳng.

      Bạn gì nha, Diệp Chi là vợ của người khác rồi.

      Kỷ Lâm cúi đầu nhìn hộp giầy tuyệt đẹp, cố đè nén vẻ xót xa trong ngực xuống, tự cười giễu tiếng, ném đôi giày ra chỗ ngồi sau xe ‘phịch’.
      tart_trung, thư hồ, Jan Bùi3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13 : Tìm ba mới
      Editor: Băng ngàn năm


      Ngày hôm sau, Kỷ Lâm dùng túi ny lon màu đen chứa đôi giày mới bên trong, giả bộ đứng lên, xoay xoay tay cách tự nhiên rồi mang đến võ đường.

      Đỏ mắt đợi đến xế chiều Hoàn Tử mới tới, nhưng thấy Diệp Chi .

      Tối hôm qua suy nghĩ rất nhiều lần cách đưa đôi giày này cho Diệp Chi . Kết quả cảm thấy như thế nào đều thích hợp, nghĩ đau đầu cũng biết dùng cớ gì để , chỉ sợ lúc nhìn thấy Diệp Chi mình lại sai.

      Vậy mà trong lòng lại mong đợi Diệp Chi tới võ đường, chừng đến mình cũng biết như thế nào. Kết quả người đến phải Diệp Chi, ngược lại là mẹ Diệp.

      Kỷ Lâm nén tức giận trong lòng, thở phào nhõm, nhưng lại cảm thấy có chút thất vọng.

      Ngay cả dạy Hoàn Tử học cũng yên lòng, thỉnh thoảng nhìn về phía để hộp giầy, Hoàn Tử làm xong các động tác khởi động nhưng cũng biết.

      “Kỷ Lâm.” Bạch Kỳ đưa tay quơ quơ ở trước mắt Kỷ Lâm, chế giễu : “Cậu làm sao vậy, tương tư?”

      Tối hôm qua ở trong quán rượu gặp rất đẹp, hai người ở giường phối hợp hết sức ăn ý, sáng sớm hôm nay lúc tới võ đường mặt vẫn còn ý xuân.

      Kỷ Lâm phục hồi lại tinh thần, liếc cái, ngồi chồm hổm xuống điều chỉnh tư thế cho Hoàn Tử, giúp cậu đá chân, lạnh lùng : “Cậu cho rằng tớ là cậu?”

      “Được, được, chuyện đàn ông với đàn bà nằm trong đũng quần còn là chuyện gì nữa.” Bạch Kỳ chuyện che đậy miệng.

      Bị Kỷ Lâm trừng mắt liếc lập tức lui về phía sau mấy bước, ngậm miệng lại, “Được, được, tớ , tớ xuống lầu mua nước uống, cậu uống gì?”

      “Gì cũng được.”

      “Còn Hoàn Tử?”

      thể tùy tiện uống.” Kỷ Lâm dùng vài phần lực đè ép chân tay Hoàn Tử, cũng ngẩng đầu lên : “Mua chai nước suối là được.”

      “Biết, biết.” Bạch Kỳ lầm bầm câu, “Cậu đúng là làm ra vẻ như là cha người ta.”

      Lúc Kỷ Lâm liếc mắt nhìn sang, nhanh chóng kéo cửa ra chạy ra ngoài, “Tớ .”

      Kỷ Lâm cùng ta so đo nữa, nghiêm túc dạy Hoàn Tử đá chân. Dáng người rất ổn, lúc này hơi cúi đầu, nghiêng bên gò má, càng lộ vẻ mặt mày hếch lên, rất xinh đẹp.
      Nhưng vẻ xinh đẹp này giống như bình thường tùy ý lộ ra ngoài, ngược lại có mấy phần dịu dàng, thậm chí động tác, ánh mắt đều là nhu hòa.

      Hoàn Tử mím môi nhìn Kỷ Lâm, chợt nhớ tới ba của mình.

      Cậu biết mình tại sao lại có ba, cậu cũng dám hỏi, sợ người khác nghe xấu mẹ. Nhưng Vu Thành Bác có ba, ba cậu ta nằm ở sàn nhà để cho cậu ta cưỡi ngựa, còn có thể len lén nhét tiền cho cậu ta xài vặt.

      Cậu. . . . . . hâm mộ.

      Nếu như cậu có ba, có phải cũng giống như huấn luyện viên Kỷ, dịu dàng với cậu như thế này hay ?

      nhìn cậu cười, cũng mang cậu chơi.

      Khi đó cậu cũng có thể đứng ở trước mặt Thành Bác ‘Đây là ba mình.’

      “Hoàn Tử, Hoàn Tử?”

      Giọng của Kỷ Lâm cắt đứt suy nghĩ của Hoàn Tử, cậu ngước mắt nhìn Kỷ Lâm, tiếng động hỏi thăm.

      “Cháu. . . . . . Mẹ cháu hôm nay sao lại tới?” Kỷ Lâm ho khẽ, cúi đầu dường như chút để ý hỏi câu.

      “Mẹ làm.” Hoàn Tử nghiêm túc đáp câu.

      Kỷ Lâm thất bại thở dài, mình tại sao lại quên, hôm nay là Thứ hai, Diệp Chi đương nhiên là làm, thời gian gần đây là có chút hồ đồ rồi.

      Được đáp án của Hoàn Tử, Kỷ Lâm có hỏi Hoàn Tử về Diệp Chi nữa, cho cậu đá chân xong, rồi dẫn cậu qua chơi với Tiểu Hắc.

      Tiểu Hắc tại rất hoạt bát, khắc cũng ngồi yên, thấy cái gì cắn cái đó, thích nhất cùng người khác quậy phá, móng vuốt nơi này hạ xuống, nơi đó lại cong lên, làm cho cả nhà họ Kỉ yên tâm.

      Ngay cả cánh tay của Tiểu Ngư cũng bị nó để lại dấu, may là tiểu nương kiên cường, chỉ có ba vết cào còn người có sao, vui vẻ cùng Tiểu Hắc chơi.

      Tiểu Hắc biết thế nào, mặc dù là Kỷ Lâm nuôi, bình thường lại thích chơi với Hoàn Tử nhất, mỗi lần vừa thấy Hoàn Tử ngồi xuống võ đài, nhất định chạy tới bò lên người cậu ta.

      Hoàn Tử cũng là người khó chịu tính tình lạnh nhạt, nó bò lần, Hoàn Tử đuổi lần, chỉ có lúc ai, mới len lén ôm Tiểu Hắc hôn cái, sờ cái.

      Nhưng Tiểu Hắc vẫn như cũ có chút nào để ý lạnh nhạt của Hoàn Tử, đối với Hoàn Tử vẫn rất thích, thường bị Kỷ Lâm gãi cằm mắng mèo háo sắc.

      Gần tối, Diệp Chi tới đón Hoàn Tử, Kỷ Lâm tìm lý do khiến Bạch Kỳ giữ Hoàn Tử, bản thân gọi Diệp Chi ở bên ngoài vào, cầm đôi giày kia nhét vào trong ngực Diệp Chi.

      Trong ánh mắt Diệp Chi lộ vẻ khó hiểu, xoay mặt mất tự nhiên : “Trả , giày xăng-̣đan.”

      Diệp Chi giờ mới hiểu được muốn làm gì, trả lại giày cho , “Tôi thể nhận, chiếc giày kia vốn phải do làm hư, tại sao có thể nhận cái giày này của được chứ.”

      “Là do tôi rút ra bị gãy.” Kỷ Lâm lại kiên trì, “Tôi phải chịu trách nhiệm, chỉ là tôi biết thích loại nào, chỉ tùy tiện mua đôi.”

      “Cái này được, huấn luyện viên Kỷ, tôi cám ơn , nhưng là. . . . . .”

      “Cầm .” Thấy Diệp Chi nhận, trong lòng Kỷ Lâm có chút nóng nảy, trực tiếp bắt cổ tay Diệp Chi, để cho đẩy ra, “Dù sao là dựa theo cỡ chân của mua, phải nhận tôi chỉ có thể vứt .”

      Theo cỡ chân? “Làm sao biết cỡ chân của tôi?”

      “Khụ khụ, ngày đó tôi thấy cỡ chân dưới đế giày.” sắc mặt Kỷ Lâm trở nên hồng, may là trong hành lang mờ tối nhìn , “Cho nên cứ cầm , nếu trong lòng tôi rất áy náy.”

      Diệp Chi cúi đầu nhìn túi ny lon lớn trong tay, là khó khăn, giày này thể nhận, cũng muốn nhận, nhưng Kỷ Lâm đến mức này, nhận cũng tốt lắm.

      Ở tình thế khó xử, căn bản để ỷ tay Kỷ Lâm vẫn nắm cổ tay của có buông ra.

      “Cầm , tôi cũng có bạn , nó ở trong tay tôi căn bản cũng dùng tới.”

      Ở bên trong lòng của Diệp Chi cũng mâu thuẫn, đại não cũng có chút hỗn loạn, nghe Kỷ Lâm có bạn , lập tức phản xạ tiếp câu, “ có bạn ? Sao lại như thế.”

      “Tôi cũng biết.” Kỷ Lâm thấy Diệp Chi còn kháng cự cầm đôi giày kia, len lén thở phào nhõm, khéo léo dời đề tài, “Tôi ở trong quân đội cũng tiếp xúc với phụ nữ.”

      đáng thương a, dáng dấp tốt như vậy, là lãng phí. Diệp Chi ở trong lòng vì Kỷ Lâm tiếc hận, nháy nháy mắt, “Nếu . . . . . . Tôi giới thiệu giới thiệu cho người đẹp nha?”

      cần.” Kỷ Lâm lập tức đáp câu, “Tôi tạm thời còn chưa có tính toán chuyện đương.”

      Ah, hóa ra là như vậy, nhưng cũng tốt, mình cũng nhiều năm nay cũng chỉ lo nuôi dạy Hoàn Tử, đúng là cũng biết nhiều người.

      Diệp Chi cúi đầu nhìn giày tay mình, suy nghĩ chút : “Huấn luyện viên Kỷ, Chủ nhật tôi mời ăn cơm, thích ăn cái gì?”

      Kỷ Lâm vừa định cần, há miệng, lại trở thành “Cái gì cũng được, tôi kén ăn.”

      “Như vậy à, vậy tốt, tôi về nhà suy nghĩ chút xem có nhà hàng nào ngon .” Diệp Chi mắt to cong cong, đưa tay vuốt vuốt tóc dài bên tai, “ nhất định phải tới nha.”

      “Được, nhất định.” ánh mắt Kỷ Lâm nhìn bàn tay trắng nõn xinh đẹp rời khỏi tay mình, buồn bã đáp tiếng. vừa định đề nghị cho mấy nơi, nghe phía sau vang lên giọng của Hoàn Tử.

      “Mẹ.”

      vội vã ngẩng đầu lên, mặt lần nữa nở nụ cười xã giao như cũ, nhìn Diệp Chi phất tay cái, vào võ đài.

      “Mẹ, mẹ ở đây cùng huấn luyện viên Kỷ gì vậy?” Hoàn Tử chủ động đặt tay bé của mình vào tay Diệp Chi, vừa xuống lầu dưới, vừa hỏi.

      có gì.” Diệp Chi cười đáp tiếng, ngay sau đó dời đề tài, “Hôm nay học như thế nào?”

      “Huấn luyện viên con rất khỏe.” khuôn mặt nhắn của Hoàn Tử giương lên nụ cười kiêu ngạo, hừ tiếng, “Những động tác kia các chị cũng làm tốt bằng con.”

      nha “ Diệp Chi ngắt khuôn mặt nhắn của cậu, “Hoàn Tử của chúng ta là lợi hại.”

      Hoàn Tử ngượng ngùng cúi đầu, đối với việc mẹ chủ động khích lệ như vậy cậu có chút ứng phó kịp, cách vài giây sau mới giọng trả lời câu, “Cũng phải là còn…còn có người lợi hại hơn con.”

      Diệp Chi hì hì cười tiếng, xem ra con trai mình ngượng ngùng.

      “Mẹ.” Hoàn Tử chợt dừng lại, liếc mắt nhìn túi ny lon màu đen tay , “Trong tay mẹ cầm là đồ ăn ngon cho con hả?”

      Diệp Chi cảm thấy con trai có điều đúng, Hoàn Tử mặc dù tuổi còn , nhưng cũng tham ăn, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ăn cơm, cũng đòi mình mua đồ ăn vặt, hôm nay là lần đầu tiên hỏi câu này.

      Nhưng Diệp Chi cũng nhớ quá nhiều, con trai mặc dù trưởng thành sớm, nhưng cũng chỉ là đứa bé, nên dịu dàng : “Hoàn Tử muốn ăn đồ ăn ngon? Đây phải là đồ ăn ngon, con muốn ăn cái gì, mẹ mua cho con.”

      Mắt Hoàn Tử tròn xoe, lông mi dài nháy nháy mắt, khuôn mặt trắng hồng hào nhắn non nớt , “ cần ăn đồ ăn vặt, phải về nhà ăn cơm.”

      “Tốt.” Con trai khéo léo nghe lời khiến trong lòng Diệp Chi nhũn thành vũng, nắm tay bé của Hoàn Tử chậm chậm bước, theo tốc độ của cậu từ từ về nhà.

      Hai bên vỉa hè đèn đường sáng, dựa theo bóng lưng hai mẹ con lớn , tự dưng thấy ấm lòng người.

      Ăn xong cơm tối, Diệp Chi mở đôi giày Kỷ Lâm đưa, là dép lê màu bạc hơi dốc, rất đẹp, cũng rất gây chú ý, Diệp Chi chỉ liếc mắt cũng thích.

      Nhìn tên hiệu giày phía , biết, nhưng biết, đôi giày này nhất định phải hàng rẻ tiền.

      Lại nợ tình cảm huấn luyện viên Kỷ nữa, xem ra phải mời người ta ăn bữa cơm tốt mới được.

      Mẹ Diệp biết đôi giày đó là người khác đưa, còn tưởng rằng là Diệp Chi mua, vì vậy cũng xem trọng, chỉ có Hoàn Tử ngồi ở bên cạnh, nhìn mẹ cầm đôi giày xăng-̣đan kia nhìn tới nhìn lui, tay bé vô ý thức đặt ghế sa lon cũ, rũ con ngươi biết nghĩ cái gì.

      Buổi chiều ngày hôm sau, lúc Hoàn Tử học Taekwondo liên tiếp mất hồn, làm hại Kỷ Lâm lo lắng thôi. Tiểu tử này làm chuyện gì đều là đâu ra đấy, hết sức nghiêm túc, chưa từng có lúc nào bất ổn, hôm nay là như vậy là sao? Chẳng lẽ Diệp Chi với chồng cãi nhau?

      người đàn ông kia nhờ vả được gì. Hừ. Cái thứ gì…

      Ngồi chồm hổm xuống vừa định an ủi Hoàn Tử, thuận tiện mắng người đàn ông đó mấy câu, lại thấy Hoàn Tử chợt ngẩng đầu lên, mắt dài đen láy chớp cũng chớp nhìn , “Huấn luyện viên Kỷ.”

      “Hả? Thế nào?” Kỷ Lâm xoa xoa cái đầu của cậu, lộ ra bộ dạng chăm chú lắng nghe cậu tiếp.

      “Chú muốn làm ba của cháu sao?”

      Cậu vừa những lời này xong, , huấn luyện viên Kỷ, luôn luôn uy phong sáng suốt, vừa đặt mông ngồi ở võ đường, trực tiếp té cái nhe răng trợn mắt.
      tart_trung, Jan Bùi, susu3 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14 : Người thú vị
      Editor: Băng ngàn năm


      Hoàn Tử mở to đôi mắt dài đen láy, nháy mắt nhìn Kỷ Lâm, bộ dáng kiên quyết kia, giống như nghe được từ trong miệng cái đáp án là thể.

      Kỷ Lâm mất phong độ, nhưng cũng để ý nhiều, nhếch nhác từ dưới đất bò dậy, cốc cái lên trán của Hoàn Tử, che giấu ho tiếng, lúng túng : “Khụ khụ, tiểu tử này, mò gì đó.”

      muốn?” Hoàn Tử cũng tin, nhìn chằm chằm Kỷ Lâm hỏi lại lần nữa.

      “Dĩ nhiên.” Kỷ Lâm tay nắm dây bên hông hung hăng siết lại, làm bản thân thiếu chút nữa hít vào ngụm khí lạnh, đại não hỗn độn lúc này mới tỉnh táo chút, miễn cưỡng nhìn Hoàn Tử cười cười, “Ha ha, cháu còn , cái gì cũng hiểu, huấn luyện viên dĩ nhiên muốn làm ba của cháu. có muốn chút nào.”

      xong sờ sờ đầu của Hoàn Tử, gọi Bạch Kỳ tiếng, ra khỏi võ đường mà cũng quay đầu lại.

      Đứa này, còn tưởng rằng ai cũng có thể làm ba của mình sao, haizz.

      Để Hoàn Tử mình đứng ở trong võ đường, nhìn bóng lưng của Kỷ Lâm, khuôn mặt nhắn lạnh lùng như tờ giấy, biết tính toán gì trong đầu.

      ra huấn luyện viên Kỷ muốn làm ba của mình sao? Đầu Hoàn Tử suy nghĩ méo mó nghi ngờ, vậy tại sao lại cầm tay mẹ, còn tặng quà cho mẹ nữa? hiểu nổi người lớn. . . . . .

      Lông mày của Hoàn Tử nhíu lại, ra nếu là huấn luyện viên Kỷ làm ba của cậu, cậu mặc dù cũng thích lắm, nhưng mà. . . . . . tốt hơn với việc chú Mạnh làm ba.

      Kỷ Lâm bị câu hỏi của Hoàn Tử làm tâm hoàn toàn rối loạn, chẳng lẽ mình biểu ràng như vậy? Ngay cả Hoàn Tử cũng nhìn ra? thể nào nha. Kỷ Lâm dùng sức vỗ vỗ gò má của mình, cố gắng để cho đầu mình giữ vững tỉnh táo.

      Có lẽ đứa bé xằng bậy, đúng. Nhất định là như vậy, Hoàn Tử còn quá , cũng biết quan hệ mẹ với ba là như thế nào, nhất định là đứa bé loạn thôi.

      Kỷ Lâm cố gắng đè xuống ràng trong lòng, cố gắng lấy cớ cho vấn đề Hoàn Tử vừa hỏi.

      Trái tim lúc nãy ngừng nhảy tưng trong ngực, lúc này mới từ từ bình thương lại.

      Nhưng người đàn ông kia cũng là có phúc nha, Kỷ Lâm trong lòng thấy chua chua, có thể lấy được như Diệp Chi, còn sinh ra được bảo bảo thông minh lanh lợi như Hoàn Tử, làm cho mỗi lần nhớ tới đều buồn bực, ngực đau nhói.

      Kỷ Lâm trừng mắt, trong miệng đắng ngắt, nếu mình gặp Diệp Chi trước như thế nào?

      Hoàn Tử năm nay năm tuổi rồi, vậy phải là sáu năm trước. Kỷ Lâm cười khổ, sáu năm trước đúng là mình có cuộc sống rất tốt, coi như gặp được, đoán chừng còn để chạy mất.

      đúng có duyên phận, hung hăng nện cho cái tay lái cái, mang hết ý nghĩ đó đẩy ra khỏi đầu, vừa định nổ máy xe, điện thoại di động liền chợt vang lên, cầm lên vừa nhìn, là Diệp Chi .

      Mới vừa bình tĩnh lại nhịp tim lại bị mất khống chế đập nhanh , Kỷ Lâm khẽ nguyền rủa tiếng, hít hơi sâu, rồi mới nhận điện thoại, “Diệp Chi ?”

      Ngày trước chịu gọi tên tuổi Diệp Chi, mỗi lần nhìn thấy cũng chỉ gọi là mẹ Hoàn Tử, nhưng hôm nay, bốn chữ này cũng ra miệng (theo phiên ra DC dịch là Cành ra quả, 4 chữ) nhưng vừa ra, nghĩ đến cái đó, rồi đố kỵ với người đàn ông của .

      “Huấn luyện viên Kỷ, tối nay có rãnh ? Chúng ta ăn bữa cơm , nhà hàng tôi cũng chọn xong.” Giọng Diệp Chi nghe hào hứng bừng bừng, rất có sức sống.

      Lời cự tuyệt của Kỷ Lâm đến khóe miệng, cũng tự giác biến thành, “Có, địa chỉ là gì?”

      “Bá tước, quán ăn trung quốc, ở gần quảng trường Bá tước.”

      “Được, chờ tôi, tôi đến ngay.” Kỷ Lâm khóe môi nhếch lên, lúc chuyện đạp chân ga.

      Còn chưa chờ Diệp Chi trả lời, lại hỏi thêm câu, “ tối nay tới đón Hoàn Tử? Ba của cậu bé đến đón hả?”

      Diệp Chi bên kia dừng lát, rồi mới lên tiếng : “ phải, mẹ tôi đón.”

      Quả nhiên là người đàn ông chịu trách nhiệm, Kỷ Lâm lại mang người đàn ông đó khinh bỉ cách vô lý, rồi mới cúp điện thoại, vừa ngâm nga bài hát vừa hướng quảng trường Bá tước mà lái xe.

      được nửa đường, đột nhiên thức tỉnh. Trạng thái của đúng. nhất định phải vạch giới hạn với Diệp Chi. thể dùng vẻ mặt này, nhất định phải nghiêm túc. thể có ý khác đối với Diệp Chi được.

      Kỷ Lâm ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt dài nhìn chằm chằm đèn đỏ trước mặt, bình tĩnh. Nhất định phải bình tĩnh.

      Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, xe phát động trong nháy mắt, ánh mắt của liếc về bên cạnh cửa sổ xe. Nhưng ở đó có vẻ mặt nghiêm túc, mặt của ràng là cười khúc khích che giấu được.

      Kỷ Lâm đến nhà hàng hơn bảy giờ, đường cũng xa, thế nhưng lại tận canh giờ. biết thế nào, tối nay lại kẹt xe, làm cho Kỷ Lâm vô cùng buồn bực, chỉ sợ Diệp Chi chờ lâu.

      may lúc đẩy cửa vào là thấy khuôn mặt tươi cười của Diệp Chi, lúc này mới thở phào nhõm, tới kéo ghế ngồi ra, “ xin lỗi, để đợi lâu.”

      “Tôi cũng chỉ vừa tới.” Diệp Chi lắc đầu cái, cầm thực đơn đưa tới trước mặt Kỷ Lâm, “Gọi đồ ăn .”

      gọi , tôi kén ăn.” Kỷ Lâm cầm thực đơn đẩy tới trước, cuối cùng thêm câu, “Đừng khách sáo, tôi đó.”

      “Phốc.” Diệp Chi cười cười, ngượng ngùng trong nháy mắt tan thành mây khói, mở thực đơn ra, lật vài tờ “Huấn luyện viên Kỷ, ăn cay được ? Hồng chu nhĩ phiến(*nàng nào biết món này chỉ ta nhé) như thế nào?”

      “Có thể, xem rồi gọi.” ánh mắt Kỷ Lâm nhìn mái tóc đen của Diệp Chi, hơi mất hồn.

      Người này đúng là cái gì cũng có thể ăn nha, Diệp Chi thấy thế cũng khách khí với , nhanh chóng gọi vài món thức ăn, rồi cầm thực đơn trả lại cho phục vụ.

      Diệp Chi lúc này cũng hơi đói rồi, thời gian làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn có quy luật, khoảng sáu giờ tối chính là lúc ăn cơm tối, bây giờ hơn bảy giờ, nếu phải thỉnh thoảng uống ngụm trong ly so-da, chừng bụng cũng kêu lên rôi.

      may nhà hàng này làm món ăn nhanh, vừa qua mười lăm phút món ăn được dọn đủ rồi, Diệp Chi ăn vài muỗng cơm tẻ xuống bụng, lúc này dạ dày mới thư thái chút.

      “Huấn luyện viên Kỷ, từng là lính sao?” Diệp Chi gắp miếng đậu phụ, vừa ăn vừa hỏi.

      phải từng là, mà vẫn luôn là.” Kỷ Lâm cười khẽ, nhàng đẩy đĩa đậu phụ sang phía , “Chỉ vì có chút chuyện nên cần nghỉ ngơi nửa năm, sang năm tháng hai trở về bộ đội.”

      “A “ Diệp Chi kinh hãi, mắt đen bóng mở to dưới ánh đèn như có tầng hơi nước, chói lọi như quyến rũ người khác.

      Kỷ Lâm mở to mắt nhìn tới , trong miệng hơi thấy khô.

      “Sau này việc học Taekwondo của Hoàn Tử làm thế nào đây?” Đây là ý nghĩ đầu tiên của Diệp Chi.

      “Có thể tìm võ đường khác, trong trường học này mấy võ đường cũng tệ.” Nghe được lời này của Diệp Chi, trong lòng Kỷ Lâm xoắn chặt, nhưng vẫn giả bộ như có chuyện gì xảy ra, .

      “Ừm.” Diệp Chi đáp tiếng, cúi đầu gắp thức ăn, Kỷ Lâm nhìn thấy vẻ mặt của , trong lòng lại bắt đầu thấy khó chịu .

      Nếu như sau này trở lại bộ đội, sợ là rất khó gặp lại được vẻ mặt lạnh băng nhưng nội tâm lại mềm mại của đứa bé. có ai gọi là chú Kỷ, lại có ai cùng chơi với Tiểu Hắc.

      Ngực Kỷ Lâm vừa buồn bực vừa căng thẳng, chợt rất muốn uống ly rượu.

      Hai người trong khoảng thời gian ngắn nhìn nhau chẳng gì, chỉ còn lại tiếng cái muỗng giả bị đụng chén, leng keng leng keng, tự dưng làm cho người ta buồn phiền.

      Trong lúc ở trong lòng Diệp Chi suy nghĩ phải những thứ gì, ở gần cửa chợt phát lên tiếng động.

      Tay của run lên, giật mình làm rơi cái muỗng. Theo hướng thanh phát ra nhìn sang, lúc này mới phát ra là người con trai trẻ tuổi quỳ chân xuống đất nhìn bạn cầu hôn.

      Mấy người bàn bên cạnh cũng ăn cơm, đặt chiếc đũa xuống xem náo nhiệt, vì chàng kia mà giúp.

      Cầu hôn rất lãng mạn, ở trong lòng của Diệp Chi khỏi dâng lên chút hâm mộ, cuộc đời của trực tiếp nhảy qua tình cuồng nhiệt cùng hôn nhân, có đứa bé trước.

      Có bạn trai là cái gì cảm giác? Là ngọt hay chua? toàn bộ biết, động tác nhai của Diệp Chi từ từ ngừng lại, bỗng cảm thấy nuốt trôi cơm.

      Cầu hôn rất nhanh thành công rồi, đó cầm bó hoa to nước mắt cảm động chảy đầy mặt, trước mặt của mọi người nhón chân lên hôn bạn trai mình cái, mọi người ai cũng vỗ tay nhiệt liệt.

      Diệp Chi vốn tưởng rằng chuyện này xong rồi, cúi đầu định ăn cơm, bé kia thế nhưng lại tới bàn của bọn họ.

      Diệp Chi vô cùng kinh ngạc, cầm đóa hoa hồng to nhét vào trong lòng , nghịch ngợm nhìn Kỷ Lâm nháy nháy mắt, “Hôm nay là đêm Valentine, lại mua hoa cho bạn , nhưng sao, hoa của tôi tặng cho , chúc hai người sớm kết hôn.”

      Kỷ Lâm ngu ngơ, Diệp Chi cũng ngu ngơ, hai người ngơ ngác nhìn bó hoa hồng to ở trong tay, cho đến vậy đôi tình nhân ra khỏi nhà hàng, mới phục hồi lại tinh thần.

      “Hôm nay là. . . . . . Valentine?” Diệp Chi nhép nhép miệng, khó khăn hỏi.

      “Hình như là. . . . . . đúng?” Kỷ Lâm bị bé kia câu cuối cùng sớm ngày kết hôn làm tâm can rung động, bây giờ còn cảm thấy lâng lâng.

      “Khụ khụ, huấn luyện viên Kỷ, chỉ là trùng hợp, tôi. . . . . .”

      “Tôi biết…tôi biết.” Kỷ Lâm phục hồi tinh thần lại, vội vàng cắt đứt lời của Diệp Chi, “Yên tâm , tôi suy nghĩ lung tung đâu.”

      Vậy tốt,cầm bó hoa hồng to đặt lên ghế bên cạnh. Diệp Chi cắn cắn môi nghĩ, cũng trưởng thành, nhưng Valentine cùng đàn ông ăn cơm với nhau vẫn là lần đầu tiên.

      Mà Kỷ Lâm, cơm cũng đụng đến, suy nghĩ trôi dạt đến chồng của Diệp Chi. Valentine cũng mua quà cho Diệp Chi. Vừa nhìn biết phải là người quan tâm vợ con rồi. Ngẫm chút, Diệp Chi cũng biết hôm nay là Valentine, có thể thấy được ta bỏ rơi Diệp Chi đến trình độ nào rồi.

      Đoàn trưởng Kỷ dùng chiếc đũa hung hăng đâm hạt cơm trong chén của mình, khuôn mặt xinh đẹp đầy sát khí.

      Bữa cơm này hai người ăn cảm giác trầm bổng khác thường, lúc ra khỏi khách sạn, do áp lực của người ăn cơm trong nhà hàng, nên thể cầm bó hoa hồng to đó theo ra.

      Biết hôm nay là Valentine, hai người ở chỗ ít nhiều đều tự nhiên, vì vậy sau khi ăn cơm xong, Kỷ Lâm đưa Diệp Chi về nhà. Mà bó hoa hồng lớn đó, do dự mấy phút, vẫn có ném , mà mang về nhà mình, lén lén lút lút nhét vào trong quần áo mang qua cửa nhà.

      Làm cho thượng tướng Kỷ với Mẹ Kỷ đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn , con thứ hai sau khi ăn xong bữa cơm bụng lại lớn như vậy.

      Tối hôm đó, Kỷ Lâm chợt nằm mơ. Trong mộng, trở lại lần nữa sáu năm trước, từ cửa phòng chưa kịp đóng chặt đến tiếng kêu cứu của .

      cước đạp cửa ra, ba quyền hai cước đánh hai người đàn ông có ý đồ bất chính chạy mất dạng, muốn đỡ kêu cứu dậy.

      Cơ thể yếu ớt mềm như nước, chợt ôm chặt lấy bờ vai của , kéo áo sơ mi mỏng của ra, môi mềm đặt lung tung ngực của .

      , ... thể. . . . . .”

      , tỉnh lại …này. . . . . . Ưmh. . . . . .”

      Cơ thể mềm mại, môi nóng bỏng, hơn nữa trong phòng rất tối, tất cả giống như nước chảy thành sông. Lý trí với tự chủ toàn bộ cũng quên hết, chỉ còn lại dục vọng.

      đè dưới thân thể mình, vuốt ve da thịt trơn nhẵn của , hung hăng tiến vào, môi lưỡi mập mờ dây dưa, cả đêm xuân sắc vô tận.

      Sáng ngày hôm sau, đúng năm giờ Kỷ Lâm tỉnh lại, vừa định xuống giường, chợt cảm thấy thân thể có chút ổn, cúi đầu mà nhìn, hung hăng mắng tiếng, “Đclmm.”

      thế nhưng lại xuất tinh trong mơ.
      tart_trung, Jan Bùi, susu3 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15 : Can thiệp kịp thời
      Editor: Băng ngàn năm


      Buổi sáng, Úc Lương Tranh xuống lầu sớm, ngồi trong xe chờ Nhạc Du xuống, gặp Kỷ Lâm mồ hôi đầy người từ đằng xa chạy tới, vừa chạy, vừa dùng sức vung vẩy cánh tay, bộ dạng giương tay múa chân, quả thiếu chút nữa làm mù mắt của Úc Lương Tranh.
      ddlqd

      mở cửa xe xuống, quan sát ông vợ của mình mấy lần, cau mày : “Cậu làm gì vậy?”

      “A, tớ tập thể dục, rèn luyện thân thể.” Kỷ Lâm dường như mệt mỏi , dừng lại chuyện với Úc Lương Tranh, nhưng quên đứng tại chỗ nâng đùi.
      ddlqd

      “Động kinh hả?” Úc Lương Tranh nhíu mày nhìn , thế nào cũng cảm thấy toàn thân lộ ra vẻ khác thường.

      Mặc dù bình thường buổi sáng nào Kỷ Lâm cũng tập thể dục, nhưng cho tới bây giờ cũng có luyện tập hung mãnh như vậy. Nhất là từ sau khi mang con mèo về nhà, cả ngày chỉ vây quanh con mèo kia chơi, thậm chí có lúc cũng tập thể dục buổi sáng, hôm nay khác thường. Nhất định có chuyện gì xảy ra.
      ddlqd

      “Cậu tặng mèo cho người khác rồi?”

      “Sao có thể chứ. Đó là con trai của tớ mà.” Kỷ Lâm làm xong động tác nâng đùi, lại bắt đầu đá chân, quả khắc cũng nhàn rỗi.
      ddlqd

      Úc Lương Tranh tựa nửa người xe, cau mày suy tư lúc lâu, chợt ngước mắt nhìn Kỷ Lâm cách kỳ quái, ngẫm nghĩ lúc lâu, mới mở miệng, “Cậu. . . . . . phải là chưa thỏa mãn dục vọng đó chớ?” Cho nên mới phải dùng phương thức này phát tiết tinh lực dư thừa.
      ddlqd

      “Này. Cậu đừng có lung tung.” Úc Lương Tranh vừa dứt lời, Kỷ Lâm giống như mèo bị dẫm đuôi, xoay cái từ mặt đất nhìn lên, khuôn mặt tuấn mỹ cực kỳ hung ác, “Cậu mới chưa thỏa mãn dục vọng. Cả nhà cậu cũng chưa thỏa mãn dục vọng.”
      ddlqd

      Úc Lương Tranh hé mắt, “A, lời cuối cùng đó, vậy cậu chưa thỏa mãn dục vọng.”

      “. . . . . .” Kỷ Lâm xoay mặt, che giấu vẻ ửng hồng bình thường mặt, cố gắng giải thích, “Ha ha, sao lại thế. Xem ra là cậu mấy ngày nay ăn đủ no rồi, cho nên mới phát tiết người tớ. Tốt lắm, cần giải thích, tớ hiểu mà.”
      ddlqd

      xong câu, Úc Lương Tranh trả lời cũng nghe, chân dài nhanh chóng bỏ chạy vào nhà, thiếu chút nữa đụng phải Nhạc Du tới.

      hai sao vậy?”

      Nhạc Du cúi người lên xe, vừa cài dây an toàn, vừa hỏi.
      ddlqd

      “Nên tìm vợ.” Úc Lương Tranh cười cười, mịt mờ câu.

      Úc Lương Tranh đáng chết. Kỷ Lâm mở vòi hoa sen ra, mặc cho nước lạnh như băng từ đỉnh đầu chảy xuống, cắn răng nghiến lợi lầm bầm.
      ddlqd

      ta là đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi, còn phơi bày chuyện mộng xuân. Đáng chết. Đúng là chuyện biết suy nghĩ. ta mỗi ngày ăn thịt, cho rằng khắp thiên hạ ai cũng giống như ta.

      Người đàn ông xấu xa như vậy, ban đầu nên khuyên bảo bối gả cho .
      ddlqd

      Kỷ Lâm giận đùng đùng xoa sữa tắm lên người mình, bàn tay mang vết chai do cầm súng theo sức lực từ eo chuyển sang cơ bụng rắn chắc. Bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Diệp Chi mặc quần dài màu xanh nhạt ngồi ở ghế dài, vô ý lộ ra chút ngực trắng noãn, cúi đầu ở laptop.
      ddlqd

      Da trơn mềm, cổ thon dài, bộ ngực đầy đặn, còn có đầu ngón tay xanh nhạt. . . . . .

      Đợi đến lúc Kỷ Lâm phản ứng suy nghĩ gì, phía dưới sớm phản ứng, nhìn nơi căng cứng của mình, sửng sốt hồi lâu, chợt đụng đầu vào vách tường ẩm ướt.
      ddlqd

      Buổi chiều trong võ đường, Hoàn Tử vừa đá chân, vừa len lén nhìn Kỷ Lâm, huấn luyện viên Kỷ hôm nay chuyện với cậu, chỉ ngồi ở ghế dài suy nghĩ chuyện gì đó, nhìn cũng nhìn cậu cái.

      Đứa nhìn Kỷ Lâm nhè vỗ về lưng của Tiểu Hắc, trong lòng có chút khó chịu, huấn luyện viên Kỷ giống như thích cậu nữa. . . . . .
      ddlqd

      Hoàn Tử từ rất nhạy cảm với cảm xúc của người lớn. Lúc Diệp Chi tâm tình tốt, cậu đọc trong sách viết, nên mang cho Diệp Chi ly trà, hoặc là chui vào lòng nũng nịu chút, lúc này thấy Kỷ Lâm buồn bã, chợt rất muốn an ủi huấn luyện viên chút.

      “Thế nào? Hoàn Tử, hôm nay chuyên tâm nha.” Bạch Kỳ xoay khuôn mặt nhắn của Hoàn Tử lại, để cho cậu nhìn thẳng vào mắt mình “Hôm nay huấn luyện viên Kỷ tâm tình tốt, huấn luyện viên Bạch chơi với cháu nha.”
      ddlqd

      Hoàn Tử mở trừng hai mắt, đưa tay bé kiên định đẩy tay Bạch Kỳ ra, nhận lời của , ánh mắt lại lần nữa nhìn Kỷ Lâm.

      Tiểu tử này đúng là. . . . . . Bạch Kỳ cười khổ cái, mình dạy cậu bé thời gian dài như vậy, trong lòng cậu làm sao mình lại có địa vị như Kỷ Lâm cơ chứ.
      ddlqd

      “Đừng nhìn, nhìn cháu cũng tìm ra cho huấn luyện viên Kỷ đâu.” Bạch Kỳ sờ sờ môi, ác liệt .

      “?” Hoàn Tử nháy nháy mắt, nghe hiểu ý của Bạch Kỳ.
      ddlqd

      “Huấn luyện viên cho cháu biết bí mật.” Bạch Kỳ hèn hạ ti tiện tiến tới, liếc Kỷ Lâm cái, vào tai Hoàn Tử “Huấn luyện viên Kỷ của cháu muốn lấy vợ .”

      “…” Hoàn Tử chợt mở to hai mắt, khuôn mặt khiếp sợ.
      ddlqd

      “Là .” Bạch Kỳ nhìn thấy bộ dáng của đứa trẻ này cảm thấy rất mới lạ, tiếp tục trêu chọc cậu, “Cháu nhìn ta , còn kém viết lên mặt mấy chữ tôi muốn lấy vợ thôi.” Dừng lát, lại thêm câu, “ chừng vài ngày nữa, cháu có thêm sư nương nha.”

      Bạch Kỳ nhìn chằm chằm Hoàn Tử, mong cậu có phản ứng đặc biệt, tiểu tử này mỗi ngày đều trưng dáng vẻ lạnh lẽo, quả rất thú vị.
      ddlqd

      Nhưng Hoàn Tử như nghĩ, nhìn Bạch Kỳ mấy lần, dần dần thu lại nét mặt khiếp sợ, lần nữa khôi phục thành bộ dáng lạnh nhạt như bình thường, cúi đầu nghiêm túc đá chân, Bạch Kỳ nhìn mà trợn mắt há hốc miệng.

      Quả hận thể đưa tay kéo khuôn mặt nhắn của Hoàn Tử, giúp cậu làm vẻ mặt khoa trương.
      ddlqd

      Lúc Diệp Chi tới đón Hoàn Tử, phát Kỷ Lâm có cái gì đúng, bình thường rất nhiệt tình, lần này nhìn thấy tới cũng chỉ đơn giản gật đầu cái, sau đó ra võ đường.

      Mà kỳ quái hơn là, đứa con nhà mình cũng có gì đó ổn . Khuôn mặt nhắn kia trông rất nghiêm túc, nhìn cái cũng biết là vui.
      ddlqd

      Như vậy là sao?

      Đến khi Diệp Chi dắt Hoàn Tử về lúc lâu, cũng ra nguyên nhân. nhìn đỉnh đầu đen như mực của con trai, dịu dàng : “Con trai, con với huấn luyện viên Kỷ cãi nhau?”
      ddlqd

      Lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Chi cảm thấy có gì đó ổn, chỉ ngẫm lại, ra cũng đúng, cảm giác Kỷ Lâm tính tình rất ngây thơ, đứa con nhà mình lại quá mức thành thục, hai người sao có thể cãi nhau được.

      có.” Hoàn Tử trầm mặc mấy giây, rồi trả lời vấn đề của mẹ, nhưng lại có chút yên lòng.
      ddlqd

      Cậu thích huấn luyện viên Kỷ, huấn luyện viên Kỷ cùng cậu chơi đùa, dịu dàng sờ đầu của , còn có thể ôm cậu giơ lên cao, đặt lên vai của mình, mặc dù cậu mỗi lần đều biểu tình nguyện, nhưng thực tế trong nội tâm lại rất thích.
      ddlqd

      Nhưng bây giờ huấn luyện viên Kỷ lại muốn lấy vợ, Hoàn Tử mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút bất lợi đối với mình.

      Huấn luyện viên Kỷ cưới vợ xong, khẳng định cả ngày chơi với vợ của ta, quan tâm tới mình.
      ddlqd

      Nghĩ đến đây, lỗ mũi Hoàn Tử chợt ê ẩm, cậu thích huấn luyện viên Kỷ, nếu sau khi cưới vợ, huấn luyện viên Kỷ vẫn có thể cùng chơi với cậu tốt biết bao nhiêu.

      Nhưng như thế nào mới có thể làm cho huấn luyện viên Kỷ cưới khác đây?
      ddlqd

      Hoàn Tử nhíu lại lông mày thanh tú lại, nghĩ nghĩ lại, nghĩ đến biện pháp tốt, nếu để cho huấn luyện viên Kỷ cưới mẹ. . . . . . Vậy cậu phải có thể vẫn cùng sống chung chỗ sao.

      Thế nhưng sao, Hoàn Tử lại có chút vui. Mẹ là của cậu, nếu huấn luyện viên Kỷ làm ba mới của cậu, có phải đem mẹ đoạt hay ?
      ddlqd

      Vì vậy đứa rối rắm, lúc ăn cơm tối vẫn ngẩn người, ngay cả Diệp Chi gắp cho cậu mấy miếng khổ qua cậu ghét nhất cũng hay biết.

      Quả nhiên là cãi nhau với huấn luyện viên Kỷ rồi, Diệp Chi quan sát con trai đêm, rốt cuộc khẳng định kết luận của mình. Ăn xong cơm tối, nghĩ nghĩ lại, nằm lỳ ở giường gửi cho Kỷ Lâm cái tin nhắn: huấn luyện viên Kỷ, hôm nay như thế nào?
      ddlqd

      Ý là muốn hỏi thăm về Hoàn Tử chút, nhưng khi Kỷ Lâm nhìn tin nhắn đó nghĩ ra ý tứ khác.

      Diệp Chi thế nhưng lại hỏi như thế nào? Kỷ Lâm cầm điện thoại di động tay mà run lên, hưng phấn thiếu chút nữa từ giường nhảy dựng lên. Soạn tin nhắn rồi lại xóa rồi lại soạn, lại xóa, rốt cuộc căng thẳng trả lời hai chữ: rất tốt.
      ddlqd

      Diệp Chi nhìn màn hình điện thoại sửng sốt, trả lời như thế là sao, phải cụ thể chút chứ, tối thiểu phải để cho biết hôm nay và Hoàn Tử xảy ra chuyện gì chứ.

      Vì vậy Diệp Chi lại gửi thêm tin nhắn: tối nay Hoàn Tử có tinh thần, nhưng mà lúc ở võ đường nhìn lại rất tinh thần.
      ddlqd

      Tin nhắn hỏi đủ ràng chứ? Huấn luyện viên Kỷ nhất định có thể thấy .

      Nhưng lần này đến lần khác, lúc Kỷ Lâm thấy cái tin nhắn ngắn này lại hưng phấn. ra ở trong lòng Diệp Chi mình lại quan trọng như vậy. Ý tứ của những lời này ràng chỉ có mình có thể chăm sóc tốt Hoàn Tử. Nhất định là như vậy.
      ddlqd

      Lúc hưng phấn tới cực điểm huấn luyện viên Kỷ dễ nóng nảy, sốt ruột, càng biết làm sao trả lời Diệp Chi, do dự mấy phút đồng hồ, rốt cuộc xấu hổ đỏ mặt trả lời.

      Diệp Chi nhận được tin nhắn hồi của Kỷ Lâm khóe miệng rụt rụt, trực tiếp liền ném điện thoại di động ra ngoài, quả nhiên người đàn ông này với đứa con nhà mình gây gổ, chuyện này. . . . . . là sao có thể ấu trĩ như vậy.
      ddlqd

      Nhưng mà tại sao trước mặt mình ta lại khoe tài như vậy được cơ chứ? Quá đáng xấu hổ.

      Mặc dù Diệp Chi nữa ngày có trả lời tin nhắn, nhưng cũng đủ để cho Kỷ Lâm hưng phấn đến nửa đêm cũng ngủ được, cầm điện thoại di động đọc hai cái tin nhắn vô số lần, cuối cùng thận trọng lưu lại, rồi mới lưu luyến tắt điện thoại.
      ddlqd

      Mà Kỷ Lâm cùng Diệp Chi hay biết, lúc này diễn đàn đại học thành phố C xuất bức ảnh vô cùng nóng. Tiêu đề là: bạn thần bí của huấn luyện viên Kỷ rốt cuộc ló mặt.
      ddlqd

      Topic này vừa ra, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt nữ sinh đại học, ngắn ngủn nửa giờ có hơn vạn người xem, hơn nữa còn bị những hồi đáp làm gia tăng lượt truy cập. . . . . .
      tart_trung, Jan Bùi, susu3 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16 : Con mèo
      Editor: Băng ngàn năm

      Trong hình chẳng những có chữ miêu tả, hình chụp còn rất sắc nét, nhưng bất ngờ chính là hình Kỷ Lâm cõng Diệp Chi.

      Hoàng hôn, nắng chiều màu cam nhàng chiếu lên thân hai người, người đàn ông khẽ nghiêng đầu, hình như là với cái gì đó, mà cả khuôn mặt chôn sâu trong cổ ta, hai người trông thân mật và ấm áp.

      Chủ nhân của bức hình còn hả hê ghi chú dưới bức hình: ‘Ta sớm huấn luyện viên Kỷ là người đàn ông ưu việt như vậy, thể nào có bạn nha? Ha ha, các ngươi đều người phàm, mau mau quỳ gối trước ta nha.’

      Phía dưới có rất nhiều trả lời :
      Người thứ nhất: cặp gắp than Lưu Minh.
      Người thứ 2: huấn luyện viên Kỷ vậy mà có bạn , để cho ta tìm cái chết là vừa.
      Người thứ 3: Chủ nhà xấu xa… . Huấn luyện viên Kỷ là của ta. Ta tin. tin.
      Người thứ 4: 3 ca tới chiến. Huấn luyện viên Kỷ chính là ta đây.
      . . . . . . . . . . . .
      Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nước miếng trong diễn đàn bay tán loạn, rất náo nhiệt. Còn có người ‘tốt bụng’ cố ý đăng lên cái topic, Kopp chút có liên quan đến huấn luyện viên Kỷ, khiến người xem u mê rốt cuộc cũng hiểu chuyện đầu đuôi, cũng hưng phấn tham gia thảo luận trong diễn đàn.

      Vài tấm hình bên trong topic cũng có chụp mặt Diệp Chi, vì vậy thảo luận đến cuối cùng, tất cả mọi người rối rít bàn tán ‘ngày mai nhất định phải trông thấy Diệp Chi, xem kiểu gì mới có thể bắt được trái tim huấn luyện viên Kỷ. . . . . .’
      Bạch Kỳ kể từ khi ở thành phố C cùng với Kỷ Lâm mở lớp dạy Taekwondo, cũng biết rất nhiều chuyện tình nổi lên ở thành phố C. ràng nhất là đăng ký ID vài diễn đàn của thành phố C, nhàn rỗi chuyện gì làm lên chuyện chọc cười, trêu đùa nào đó.

      Tối hôm đó, trước lúc ngủ theo lẽ thường vào cái diễn đàn, liếc mắt cái nhìn thấy cái hình này, buồn ngủ trong khoảnh khắc chạy sạch sẻ, Bạch Kỳ cười hắc hắc, giơ móng vuốt tội ác viết mấy câu bằng điện thoại di động.
      Hắc bạch cờ vây: Chủ nhà…. kia căn bản phải bạn huấn luyện viên Kỷ, mà là vợ của huấn luyện viên Kỷ. Thấy đứa dễ thương hay luyện tập Taekwondo ở hội quán ? Đó là con trai của huấn luyện viên Kỷ.

      Bạch Kỳ vừa đưa ra, lập tức như viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, phía dưới xuất vô số trả lời hỏi chân tướng việc, đáng tiếc Bạch Kỳ chỉ câu này, rồi cũng hồi nữa, làm nhóm người vò đầu bứt tai, nhưng cũng có cách nào bắt ID hắc bạch cờ vây tới.
      Ai bảo Kỷ Lâm cả ngày khi dễ mình. Bạch Kỳ hài lòng tắt điện thoại chui vào chăn ngủ thiếp , hoàn toàn có thể tưởng tượng học viên của võ quán ngày mai, chậc chậc, rốt cuộc nhìn là náo nhiệt.

      Mà Bạch Kỳ tiến vào mộng đẹp cũng biết, vô tâm làm tiểu tác giả ác, cuối cùng khiến chuyện phát triển đến trình độ nào.
      Kể từ sau khi Bạch Kỳ trả lời, cả hướng của diễn đàn trong nháy mắt thay đổi, tiêu điểm từ thảo luận chuyện bạn của huấn luyện viên Kỷ hoàn toàn chuyển tới con trai của huấn luyện viên Kỷ, thậm chí còn có mấy nữ sinh học Taekwondo ở đạo quán đem ảnh chụp của Hoàn Tử thả lên.

      Kỷ Lâm ngoài miệng là huấn luyện viên chính của đạo quán, thực tế trừ Hoàn Tử, những người còn lại căn bản đích thân dạy, hơn nữa thời gian Hoàn Tử học Taekwondo là khác với những người còn lại, vì vậy ở đạo quán chỉ có vài học viên là có tiếp xúc với Hoàn Tử, những học viên khác chỉ biết là trong đạo trường có đứa bé, về phần đứa bé này cùng huấn luyện viên Kỷ có quan hệ như thế nào. . . . . . là hoàn toàn biết.

      Vì vậy, mặc dù có mấy học viên nghe qua đối thoại giữa Kỷ Lâm với Hoàn Tử, lúc này cũng giải thích rằng, Taekwondo chú trọng nhất lễ nghi , cho dù là cha con, ở võ đài cũng huấn luyện như những bạn học khác. Suy luận như vậy Hoàn Tử là con trai của huấn luyện viên Kỷ, hoàn toàn có thể.

      Mã bất đình đề: Mẹ nó, này tuyệt đối là ruột thịt. Nhìn cặp mắt , quả giống nhau như đúc.
      Nhĩ Khang biệt tấu: LS+10086. Ta cá xe dưa chuột, đứa này là con ruột của huấn luyện viên Kỷ.

      Khuynh bồn đại đại đại ngư: ta lại cá thêm xe.
      . . . . . . . . . . . .
      “Lại, dùng sức đá, chân phải thẳng, thể khom, cái gì cũng cần nghĩ, dùng sức đá.” Kỷ Lâm cầm chân bia, lòng dạ dạy Hoàn Tử.
      Đạo quán vốn yên tĩnh, lúc này quả chỉ có thể dùng từ người người tấp nập để hình dung, trừ võ đài cho người ngoài đặt chân, những nơi khác có thể đứng cũng đứng đầy người. Tất cả đều là sinh viên đại học C, hơn nữa nữ sinh chiếm đa số.

      Kỷ Lâm cũng biết là xảy ra chuyện gì, mới sáng sớm, có nhiều nữ sinh mang mặt nụ cười kỳ quái tới đạo quán, đến gần tối, số lượng chẳng những có giảm bớt, ngược lại có càng ngày càng có khuynh hướng nhiều lên.

      Kỷ Lâm hỏi vài người xem họ tới nơi này làm gì, lại hỏi ra được đáp án, cuối cùng đành mặc kệ các , xem các là người tàng hình, ôm Tiểu Hắc đến bên cạnh Hoàn Tử.
      Hoàn Tử gật đầu cái, khuôn mặt nhắn lạnh lùng nghiêm túc như tờ giấy, dừng lại mấy giây, chợt đưa chân dùng sức đá vào bia cái, “Hàaa....”

      “Huấn luyện viên Kỷ. xin lỗi. . . . . .”
      Thời gian đứa trẻ học Taekwondo quá ngắn, còn chưa nắm vững chính xác sức lực để đá chân, Kỷ Lâm lại để cho cậu tự do đá theo ý mình, chỉ dặn đá mạnh về phía trước là được, kết quả Hoàn Tử cứ như vậy đá cước ngay ót của Kỷ Lâm.
      Bên ngoài võ đài trong nháy mắt yên tĩnh, liền vang lên tiếng cười dứt.

      Hoàn Tử mặt đỏ lên, chui vào trong ngực Kỷ Lâm, hai con tay bé cầm mặt của Kỷ Lâm nhìn tới nhìn lui, lo lắng vô cùng, đôi mắt đen dài bỗng ươn ướt.
      Cậu đá huấn luyện viên, huấn luyện viên có thể thích cậu hay ?

      “Ngoan, có việc gì.” Kỷ Lâm vuốt vuốt cái trán của Hoàn Tử, nhếch miệng bất giác có ý cười, “Chút ít sức lực của ngươi chỉ có thể gãi ngứa cho huấn luyện viên, ai… có sao.”

      Hoàn Tử vẫn như cũ là bộ dáng muốn khóc nhưng khóc, Kỷ Lâm còn cách nào khác, đem đầu đưa tới trước mặt Hoàn Tử, “Nếu ngươi thổi cho huấn luyện viên chút, thổi chút là tốt hơn liền.”
      vừa dứt lời, Hoàn Tử liền phồng hai má lên, hướng trán của dùng sức thổi hơi, đứa trẻ xem lời của Kỷ Lâm là , lại muốn đền bù sai lầm của mình, thổi cực kỳ dùng sức, khuôn mặt bé mệt nên hơi hồng hồng, càng thêm mềm mại. Kỷ Lâm nhịn được, bế cậu lên, hung hăng xoa nắn má của cậu trận mới chịu bỏ cậu xuống.

      Diệp Chi vất vả mới chen vào được đạo quán, lại thấy bên ngoài võ đài có nhóm người, căn bản cũng qua được, vất vả mới tìm được cái khe hở, miễn cưỡng thấy được con trai cùng Kỷ Lâm, liền xông vào bên trong hô tiếng “Hoàn Tử…mẹ đến rồi.”

      vừa thốt ra lời này, chỉ thấy mặt của đám người vây quanh võ đài kia trong nháy mắt liền chuyển đến , vô số đôi mắt sáng trong suốt dính vào người , Diệp Chi bị nhìn đến rợn cả tóc gáy.
      Hôm nay. . . . . . Đây là xảy ra chuyện gì?

      “Huấn luyện viên ôm ngươi qua, ngươi xem nhiều người như vậy.” Kỷ Lâm chỉ chỉ bên ngoài, tay nắm chặt Hoàn Tử, chút buông tay cũng có.
      Hoàn Tử có thể là vì đá trúng Kỷ Lâm nên áy náy, cũng có phản kháng, ngoan ngoãn ôm cổ của Kỷ Lâm, mặc cho ôm cậu đến bên cạnh mẹ.

      ra ngoài rồi .” Kỷ Lâm nhìn đám người chung quanh, sợ bọn họ sơ ý dẫm trúng người Hoàn Tử, cùng Diệp Chi tiếng, rồi trước mở đường.

      Diệp Chi gật đầu cái, sát phía sau Kỷ Lâm.
      “Thấy . nhà ba người chứ?”
      cần ngươi nhắc nhở. . . . . . Hic hic, ta chết tâm rồi.”
      “Lòng ta nguội lạnh. . . . . .”

      đám nữ sinh che ngực giả bộ khóc, Bạch Kỳ ở bên xem náo nhiệt, ánh mắt liếc về phía bóng lưng ba người Kỷ Lâm, trong lòng chợt động, đừng chứ… giống nhà ba người .
      Kỷ Lâm tìm nơi yên tĩnh, đặt Hoàn Tử xuống, Hoàn Tử hình như còn có chút yên lòng với Kỷ Lâm, cậu sờ soạng trán lúc, rồi mới trở lại bên cạnh mẹ.

      biết có phải là ảo giác hay , Diệp Chi cảm thấy hai người kia quan hệ có vẻ tốt hơn. Trong lòng nhịn được nghĩ đến hứng thú tệ hại, quả nhiên là ngày hôm qua cãi nhau, hôm nay lại bình thường rồi.
      Nhưng mà hôm nay ở đạo quán rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Diệp Chi hiểu, Kỷ Lâm nhún vai, bày tỏ mình cũng biết. Bây giờ trong đầu sinh viên càng ngày càng có những suy nghĩ vô cùng kỳ quặc, già, theo kịp.
      “Có rảnh rỗi tới nhà chơi.” Diệp Chi dắt tay Hoàn Tử cười híp mắt nhìn Kỷ Lâm câu, rồi mới vẫy tay tạm biệt.
      “Huấn luyện viên, muốn… muốn đến nhà chúng ta chơi.” Hoàn Tử cũng bắt chước học câu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu muốn mời người khác, cho nên rất có quen, câu đó vất vả xong.

      “Được.” Kỷ Lâm nhìn lớn ở trước mặt có chút khó chịu, nhưng vui vẻ nhiều hơn, nên chút do dự đáp tiếng.
      Thấy hai mẹ con xa, lúc này mới nặng nề thở dài tiếng, cố nén ngứa ngáy trong lòng. A… rất muốn xách hai người này về nhà.

      Kỷ Lâm vừa nghĩ tới Diệp Chi và Hoàn Tử, vừa trở về đạo quán, ngờ vừa mới kéo cửa ra, liền thấy mặt cha của mình đằng đằng sát khí, nhất thời lui về phía sau bước, kinh hãi : “Cha, sao cha lại tới đây?”
      “Ngươi còn dám .” Thượng tướng Kỷ bàn tay hung hăng vỗ cái ót của con trai, “Ngươi ngươi làm ra cái chuyện tốt gì? Còn dám gạt ta và mẹ của ngươi? Mẹ nó, ngươi còn đúng nữa ?”

      Thượng tướng Kỷ trừng mắt liếc Kỷ Lâm, rồi nghiêng đầu nhìn bạn già, chờ câu trả lời của bà.
      Kỷ Lâm bị cha làm cho hiểu như thế nào, căn bản biết xảy ra chuyện gì, rụt bả vai cái, kêu tiếng “Mẹ?”
      “Tôi xem hình đây. Lão Kỷ, ông cùng tiểu nhị chuyện .” Mẹ Kỷ ngẩng đầu lên trả lời câu, rồi bắt đầu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.

      “Đồ khốn kiếp.” Thượng tướng Kỷ thấy Kỷ Lâm chút ý tứ cũng có, tức giận trực tiếp đạp cái, “Còn thừa nhận. Con trai cũng có. Bạch Kỳ cũng biết, còn gạt ta và mẹ của ngươi nữa sao ?”
      “Cha, cha cái gì vậy? Cái gì con trai ?” Kỷ Lâm vẻ mặt đau khổ che nơi bị thượng tướng Kỷ đạp cái, đau nhe răng trợn mắt.

      quay sang bên nhìn người cố gắng giả trang làm người tàng hình, Bạch Kỳ. “Bạch Kỳ, rốt cuộc là thế nào?”
      “Khụ.” Bạch Kỳ ho tiếng, nhìn thượng tướng Kỷ chút, lại nhìn Kỷ Lâm chút, trong lòng lệ rơi đầy mặt.

      tối hôm qua chính là có việc gì làm nên chỉ đùa chút, ai biết lại gây ra họa lớn.
      Hôm nay sau khi Kỷ Lâm cùng Diệp Chi mang theo Hoàn Tử rời khỏi đây, cảm thấy nhàm chán, liền cầm cái hình đó nhìn chút, nhìn say sưa ngon lành, bỗng thượng tướng Kỷ cùng Kỷ phu nhân đến, Kỷ Lâm có ở đây, chỉ có thể tiếp đãi.

      Nhưng lúc lấy ghế cho hai lão gia ngồi sơ sót, tùy ý để màn ảnh điện thoại vẫn sáng đặt ở võ đài, hơn nữa còn vừa vặn là hình Kỷ Lâm cùng Diệp Chi ở diễn đàn kia.
      ngờ bị thượng tướng Kỷ nhìn thấy, căn bản là cả hai đều nghe giải thích của cho rằng Diệp Chi là…bị tên tiểu tử khốn kiếp nhà làm lớn bụng rồi vứt bỏ, đó… mà còn có Hoàn Tử “Đứa bé đáng thương bị ba bỏ rơi” .
      Lão tướng quân tức giận đỏ ngầu cả mắt, tay áo cũng vén lên, bộ muốn đem Kỷ Lâm đánh đến nhừ tử.

      Bạch Kỳ run run rẩy rẩy đối với Kỷ Lâm giải thích phen, dĩ nhiên giảm bớt phần mình ở trong hình đó bình luận, chỉ tình cờ phát tấm hình, cảm thấy thú vị liền mở ra xem, ngờ cha mẹ Kỷ cũng cảm thấy thú vị. . . . . .
      Kỷ Lâm nhất thời dở khóc dở cười, “Cha, chuyện này. . . . . . Này hai mẹ con quan hệ với con, bọn họ. . . . . .”

      quan hệ?” Thượng tướng Kỷ nhìn Kỷ Lâm, giơ điện thoại di động đưa đến trước mặt Kỷ Lâm, “Ngươi xem , đôi mắt này với ngươi giống nhau như đúc, ràng chính là con ngươi.”
      Dừng chút, cảm thấy đúng, lại giải thích chút nữa “ phải. Ngươi là mắt hồ ly. Cháu của ta là mắt xếch.”

      Kỷ Lâm 囧, còn như thế nào đây, cháu trai cũng gọi. Chỉ là Hoàn Tử có quan hệ gì với , Kỷ Lâm chút để ý đưa mắt nhìn qua màn hình điện thoại di động.
      ngờ lúc liếc mắt này lại hoàn toàn làm cho sững sờ tại chỗ, đứa trẻ có đôi mắt vừa vừa dài, đuôi mắt hơi hếch lên, lông mi nồng đậm, xinh đẹp kỳ lạ, thế nhưng đó đều phải là trọng điểm. . . . . .

      Trái tim Kỷ Lâm đập bịch bịch, bình thường nhìn phát ra, thế nhưng lúc này đột nhiên thấy hình Hoàn Tử, cặp mắt kia của cậu với đúng là cùng khuôn ra.
      tart_trung, Jan Bùi, susu3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.