1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Quân Nhân) (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 45 : Ba
      Editor: Băng
      gần khuya nhưng ngay cả cơm tối Diệp Chi cũng chưa ăn, bụng đói kêu ùng ục, cả cơ thể đau nhức dứt, đến đầu ngón tay cũng muốn động. Cả người mồ hôi chảy ròng ròng, ướt nhẹp giống như mới vừa từ trong nước vớt ra ngoài.

      Diệp Chi nằm ở giường ổn định lại hơi thở Kỷ Lâm xuống lầu mua đồ ăn, Kỷ Lâm đáp tiếng, vui mừng nhảy xuống giường mặc quần áo vào.

      Lúc này Diệp Chi mới nhắm mắt lại, định ngủ lát nhưng bất luận thế nào cũng ngủ được, cảm giác giống như mình quên cái gì đó.

      ngáp dài nhìn Kỷ Lâm cài nút áo cuối cùng người, vừa định cho rằng mua ít bánh ngọt làm bữa sáng cho Hoàn Tử, trong đầu mới biết mình quên gì.

      Hoàn Tử, Hoàn Tử nhà đâu rồi?

      “Kỷ Lâm, Hoàn Tử đâu?” Diệp Chi từ giường ngồi dậy kéo quần Kỷ Lâm, hỏi.

      “Hoàn Tử?” Kỷ Lâm đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó xấu hổ sờ mũi, vợ như nước trong veo ở trước mắt, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của , làm gì còn nhớ đến con trai .

      “Ừ. . . . . . Hoàn Tử ở nhà ba mẹ của .”

      “Làm sao mang cậu về? phải biết, Hoàn Tử quen giường, trong hoàn cảnh xa lạ ngủ được.” Diệp Chi nóng nảy, đoái hoài tới cơ thể đau nhức, vội vàng bò xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo chỉnh tề rồi kéo Kỷ Lâm qua “Nhanh lên, mang em nhà , đem Hoàn Tử về nhà.”

      “Được.” Kỷ Lâm lại khoát thêm cho Diệp Chi cái áo khoác rồi mới cầm tay của thẳng tới cửa nhà mình.

      Lúc bọn họ tới thượng tướng Kỷ và mẹ Kỷ vẫn còn ngồi ở phòng khách, mặc dù đêm khuya nhưng hai ông bà hề buồn ngủ. Trước đó bọn họ đem hình khi còn bé của Kỷ Lâm để đối chiếu với Hoàn Tử, có chừng năm phần tương tự khuôn mặt với Kỷ Lâm, cộng thêm phản ứng của Kỷ Lâm là có thể nhìn ra, đứa này tuyệt đối có quan hệ với con thứ hai của mình.

      Hai ông bà kích động nhưng lòng lại chua xót, dỗ Hoàn Tử ngủ xong lặng lẽ tới phòng khách chuyện.

      Hai ông bà nhà họ Kỉ nhìn bên ngoài vô cùng hạnh phúc, nuôi dạy con cái ai cũng có tiền đồ, chỉ biết hai người lúc nào cũng tình cảm mặn nồng cũng làm cho người khác hâm mộ. Nhưng thực tế, hai người ngày nào lo nghĩ.

      Đầu tiên là con út bị mất tích 26 năm, đến bóng dáng cũng thấy, đợi đến khi tìm được con về bắt đầu quan tâm hôn của con lớn nhất, khi đó hai ông bà đều cảm thấy con lớn nhất lạnh lùng như vậy còn có vợ được, con thứ hai hoạt bát nhất định kết hôn sớm.

      Kết quả nhiều năm, con lớn nhất thuận lợi kết hôn mà con thứ hai bởi vì bị thương thể sinh con cho nên thề bao giờ kết hôn.

      Qua nhiều năm, mẹ Kỷ ngoài sáng và trong tối an bài ít xinh đẹp cho Kỷ Lâm xem mắt. Kết quả những này phải bị Kỷ Lâm cho leo cây mà là bị làm cho tức giận mà bỏ . Thế nhưng người nào có thể ngồi với Kỷ Lâm được năm phút đồng hồ.

      Sau đó mẹ Kỷ cũng chết tâm, mặc dù bọn họ vẫn cảm thấy chuyện kết hôn này khó có thể chấp nhận, nhưng so sánh với việc này con trai mới là quan trọng nhất. Việc thể sinh con để Kỷ Lâm canh cánh trong lòng mấy năm qua rồi, bọn họ thể tăng ngột ngạt trong lòng cho con trai nữa.

      Mà bây giờ, lúc bọn họ cho là Kỷ Lâm cả đời độc thân lại nhô ra con trai có quan hệ với bé củ cải.

      “Mẹ nó, tôi cảm thấy Hoàn Tử chính là của tiểu tử nhà mình.” Thượng tướng Kỷ ngẩng đầu lấy tay xoa xoa đầu húi cua của mình, nhìn mẹ Kỷ .

      “Nhưng nếu là như thế tại sao con thứ hai lại nhận ra Diệp Chi?” Mẹ Kỷ tỏ vẻ nghi ngờ “Đứa thứ hai mặc dù nhanh nhẹn, nhưng mình làm chuyện gì tuyệt đối thừa nhận, ông quên lần đó ở đại học C, thằng bé Diệp Chi kết hôn rồi, con trai cũng có quan hệ gì với nó sao.”

      “Điều này cũng đúng.” Thượng tướng Kỷ nhíu chặt chân mày, từ trong túi móc ra điếu thuốc, dùng ngón tay cầm điếu thuốc đặt dưới mũi dùng sức hít hà rồi mới : “Chờ nó trở về hỏi lại, đồ khốn kiếp này cũng là, câu nào chạy đâu mất.”

      “Được rồi ông, con trai lớn, cái người này há mồm là những từ bậy.” Mẹ Kỷ trừng mắt nhìn thượng tướng Kỷ, đưa tay đoạt lấy điếu thuốc tay ông “Đưa đây. bao nhiêu năm rồi mà thuốc lá cũng chưa bỏ được.”

      “Tôi nghe, nghe. . . . . .” Thượng tướng Kỷ uất ức vô cùng, giọng giống như mèo kêu “Đây phải là hút . . . . . .”

      “Nghe biết muốn gì.” Mẹ Kỷ vứt điếu thuốc lên khay trà, gương mặt đẹp lão trong nháy mắt xuất vẻ tức giận “Được rồi lão Kỷ, bây giờ học được tranh luận rồi sao.”

      có, chưa.” Thượng tướng Kỷ ngượng ngùng cười, vội vàng đưa tay vỗ sau lưng của mẹ Kỷ “Đừng tức giận, tôi nghe thấy cũng biết gì còn được sao.”

      Mẹ Kỷ hừ tiếng “Cái này còn nghe được. . . . . .”

      Hai người chuyện nghe thấy khóa cửa ‘Rắc rắc’ rồi nhàng mở ra, ngoài cửa truyền đến giọng của đứa con thứ hai đáng đánh.

      “Yên tâm , ba mẹ đều ngủ hết rồi. Ừ, khẳng định, tin tưởng , sai. Chúng ta lặng lẽ vào, đem trộm Hoàn Tử mang về nhà.”

      Thượng tướng Kỷ và mẹ Kỷ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng ăn ý : đứa lưu manh.

      Kỷ Lâm nhàng đẩy cửa ra, chỉ tạo khe , nhìn bên trong phòng khách kinh ngạc “Hả? Thế nào đèn phòng khách vẫn sáng? Cục cưng của bọn họ còn chưa ngủ sao?”

      xong, mở cửa lớn hơn, kêu Diệp Chi vào, nhanh chóng lên trước mở đường, kết quả vừa khom lưng nhìn thấy ba mẹ ngồi ở ghế sa lon nhìn về hướng này.

      “Ba mẹ, hai người. . . . . . Hai người tại sao còn chưa ngủ?” Kỷ Lâm lúng túng đứng tại chỗ, qua vài giây mới miễn cưỡng nặn ra câu.

      “Chờ cậu.” Giọng thượng tướng Kỷ trầm nghe như hết sức khó chịu, Diệp Chi rụt bả vai lại, giọng chào hai ông bà tiếng rồi nhanh chóng trốn sau lưng Kỷ Lâm.

      “Ha ha, chờ con làm gì?” Kỷ Lâm cười gượng, nhìn bốn bề phía nhưng thấy Hoàn Tử, rồi đổi đề tài “Con và Chi Chi tới đón Hoàn Tử, Hoàn Tử đâu?”

      “Ở phòng của mẹ và cha cậu.” Mẹ Kỷ tới, quan sát Diệp Chi mấy lần “ chính là mẹ của Hoàn Tử? Đúng rồi, người dì thấy qua hình là cháu.”

      Hình? Hình gì? Trong lòng Diệp Chi nghi ngờ nhưng mặt lại bình tĩnh cười xấu hổ “Đúng, là cháu ạ. Cháu tới đón Hoàn Tử về nhà.”

      ở trong phòng.” Mẹ Kỷ chỉ chỉ gian phòng ngủ phía bên trái phòng khách rồi thân mật kéo tay Diệp Chi, : “, dì dẫn cháu .” xong cho Diệp Chi cự tuyệt, cầm tay dẫn để lại gian cho hai cha con họ.

      , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thượng tướng Kỷ ngước mắt nhìn Kỷ Lâm, ánh mắt sắc bén giống như là roi vút trong khí mang theo sức gió, dường như còn nghe ra thanh vun vút.

      “Hoàn Tử là con trai con.” Khóe miệng Kỷ Lâm nhếch càng lớn hơn “Nhưng con biết. . . . . .” sờ sờ đầu, đem chuyện xảy ra sáu năm trước cho thượng tướng Kỷ, nhưng Diệp Chi chủ động, mà đổi lại người chủ động là mình, miêu tả Diệp Chi thành người bị hại.

      Thượng tướng Kỷ nghe xong mắt càng ngày càng trừng lớn, cuối cùng dứt khoát từ ghế salon nhảy lên cho Kỷ Lâm cước, ông tức giận đến đỏ mặt “Đồ khốn kiếp. Tôi dạy cậu ra ngoài lêu lổng sao? Cậu cần phải thẹn thùng tôi mất mặt lắm rồi. Tôi muốn phát bắn chết cậu cho rồi.”

      “Cha, con sai rồi được sao?” Kỷ Lâm xoa xoa bụng của mình, trong lòng lại tính toán cước này làm thế nào mới có thể làm cho Diệp Chi áy náy để đối với mình tốt hơn.

      câu sai rồi là được sao?” Thượng tướng Kỷ tức muốn nhe răng trợn mắt “Con người ta chịu bao nhiêu là khổ sở. thân mình nuôi đứa bé dễ dàng sao?” Thượng tướng Kỷ nhìn đứa con thứ hai tim phổi của mình, thiếu chút nữa khống chế được nhảy qua bóp chết luôn.

      “Vậy cậu định làm thế nào?”

      “Cái gì làm thế nào?” Kỷ Lâm sửng sốt.

      Mặt của thượng tướng Kỷ bỗng dưng trầm xuống “Cậu phải muốn kết hôn với Diệp Chi chứ?”

      “Dĩ nhiên muốn.” Kỷ Lâm phản ứng ngay lập tức, làm sao lại muốn, nằm mộng cũng muốn.

      “Chuyện này cũng đúng.” Thượng tướng Kỷ cầm ly trà khay uống hớp trà rồi mới : “Chuẩn bị cho người ta danh phận, đối với người ta tốt có biết hả?”

      “Dạ.” Kỷ Lâm ở trong lòng tính toán, tại mới phải quấn quít lấy Diệp Chi để cho danh phận.

      Mà ở trong phòng
      Mà ở trong phòng ngủ của thượng tướng Kỷ và mẹ Kỷ, Hoàn Tử quả nhiên ngủ. Lúc Diệp Chi và mẹ Kỷ vào, đứa trẻ mở đèn rồi ngồi ở đầu giường ngẩn người, nghe tiếng động ở cửa lập tức ngẩng đầu nhìn sang, vừa thấy Diệp Chi từ giường nhảy xuống, nâng chân ngắn chạy nhanh tới, nhào tới trong ngực Diệp Chi.

      Cậu câu nào nhưng lại ôm chặt cổ của Diệp Chi buông tay, có thể thấy được là rất nhớ mẹ. Diệp Chi vô cùng đau lòng, nhàng ôm con trai rồi dịu dàng : “Hoàn Tử, mẹ tới đón con về nhà, trước hết đứng xuống mặc quần áo có được ?”.

      Hoàn Tử gật đầu rồi lại ôm Diệp Chi lúc mới đứng xuống mặc quần áo, ánh mắt trông mong nhìn Diệp Chi chờ đợi mẹ mang cậu về nhà.

      “Chi Chi, .” Kỷ Lâm bỗng đẩy cửa vào, thấy Diệp Chi đứng bên cạnh con trai bé , trái tim lại bắt đầu nhảy lên thình thịch.

      rất thích Hoàn Tử, thích đến nỗi hận thể cướp cậu về nhà thôi. Vậy mà khi biết Hoàn Tử là con trai của , cảm giác thích này lại hoàn toàn khác lạ.

      Ngày trước thích Hoàn Tử ôm cậu, hôn cậu để bộc lộ cảm xúc. Còn bây giờ, lại muốn hung hăng cắn cái khuôn mặt của đứa , dù sao mình cũng là ba nó.

      hẹn gặp lại với bà nội .” Diệp Chi cầm tay bé của con trai, giọng .

      “Bà nội, hẹn gặp lại.” Hoàn Tử phất phất tay, thậm chí còn nhìn mẹ Kỷ cười.

      “Hoàn Tử biết nghe lời, hẹn gặp lại. về sau nhất định phải tới chơi với bà nội nhé.” Mẹ Kỷ khom lưng hôn lên trán của Hoàn Tử, trong mắt lưu luyến thôi.

      “Dạ.” Hoàn Tử lễ phép gật đầu, thậm chí còn nghiêm túc móc nghéo với mẹ Kỷ, rồi mới theo Kỷ Lâm và Diệp Chi ra khỏi nhà họ Kỷ.

      Vừa ra cửa nhà, Kỷ Lâm chờ đợi mà bế Hoàn Tử lên, : “Bảo bối, kêu ba .”

      Hoàn Tử mím môi , cho Kỷ Lâm chút mặt mũi nào.

      “Hoàn Tử, ba chính là ba của con, tựa như quan hệ của con và mẹ vậy, gọi mốt tiếng ba .”

      Hoàn Tử nhìn Kỷ Lâm mấy giây rồi bĩu môi : “Gạt người.”

      lừa con.” Kỷ Lâm nóng này, lại càngkhông biết làm sao để giải thích với Hoàn Tử. Nếu Hoàn Tử là người lớn, chắc chắn có thể với cậu chuyện này, nhưng Hoàn Tử mới năm tuổi, muốn cậu cũng nghe hiểu.

      Kỷ Lâm nhìn Diệp Chi nhờ giúp đỡ, mắt dài nhìn có vẻ cầu xin, giọng kéo dài. “Chi Chi……”.

      Diệp Chi cười như cười nhìn , vừa đưa tay đùa bỡn tóc mềm của con trai, vừa nhàng : “Tự mình nghĩ cách .”

      Vợ giúp tay, chỉ có thể tự mình làm vậy. kỷ Lâm hít hơi, chăm chú nhìn vào mắt của Hoàn Tử. “Hoàn Tử, ba của con ngày trước ngu muôi, biết con là con trai của ba. Nhưng bây giờ, ba biết. Đúng rồi, con xem hình này , đây là ba khi còn bé, có phải rất giống con hay ? Ba chính là ba ruột của con.”

      Kỷ Lâm nhìn Hoàn Tử mong đợi, ánh mắt sáng trong. “Bảo bối, về sau ba chăm sóc con và mẹ, dẫn con khu vui chơi, vườn thú, còn có thế dẫn con ăn KFC.”

      “Chú… Chú đúng là ba của cháu?” Kỷ Lâm hơi rồi đợi lúc lâu, Hoàn Tử mới chần chừ hỏi câu.

      !” Kỷ Lâm như chém sắt.

      “Nhưng ngày trước chú cũng muốn làm ba mới của cháu.” Hoàn Tử rúc vào bên cạnh Diệp Chi, nghiêm mặt nhìn Kỷ Lâm. “Nếu như mà cháu gọi, chú mang cháu chơi, cũng mua KFC cho cháu sao?” Dừng lát, lại thêm câu “Chú ngược đãi cháu, để cho cháu giống như bé lọ lem phải ngủ dưới bếp sao?”

      “Éc…… ……” Đứa này trong đầu rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?

      “Vậy cháu tại sao phải gọi? Dù sao cũng vậy mà.” Hoàn Tử trừng hai mắt, thầm huấn luyện viên ngu ngốc. Nắm tay Diệp Chi ngáp cái “Mẹ, buồn ngủ quá, chúng ta nhanh về nhà thôi.”

      “Được!” Diệp Chi dường như nhịn được cười nữa.

      Giống nhau cái gì? giống nhau. Đoàn trưởng Kỷ tức muốn thổ huyết. Cậu là con trai ruột của , là của . Kêu tiếng ba để cho vui vẻ cái sao khó vậy? Lại tốn sức mà.

      A…………… là muốn bắt tiếu tử thối này lại đánh đòn.

      Kỷ Lâm cố nén cảm giác như muốn phát điên trong lòng, yên lặng theo phía sau hai mẹ con, rũ lông mày xuống vô cùng uất ức. Đúng lúc đó, Hoàn Tử chợt quay đầu lại nhìn Kỷ Lâm tạo hình cái miệng như phát gọi là ba.

      Cơ thể Kỷ Lâm run lên, bước chân ngừng lại, có thể nhìn ra Hoàn Tử mới vừa tạo hình miệng kia rang chính là gọi ba. Cẩn thận nhìn Hoàn Tử lần nữa, mới phát hai tai đứa trẻ đỏ bừng lên.

      ra là ngượng ngùng, lỗ mũi Kỷ Lâm chua xót nhưng trong lòng lại ấm áp giống như là ngâm trong nước nóng.
      Last edited by a moderator: 15/10/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại - Quân nhân] Đoàn trưởng ở cao - Sâm Trung Nhất Tiểu
      Chương 46 : Mưu kế của Hoàn Tử
      Editor: Băng

      Buổi tối hôm đó, Ba Diệp và Mẹ Diệp có về nhà, Kỷ Lâm dĩ nhiên là ngủ nhờ nhà họ Diệp, buổi tối tắm rửa sạch , thơm ngát chui vào trong giường của Diệp Chi, muốn dùng sắc đẹp hấp dẫn Diệp Chi.

      Kết quả Diệp Chi lại làm như thấy cơ bụng rắn chắc và gương mặt đẹp trai của , vừa chui vào trong chăn bắt đầu ngủ, Kỷ Lâm cố ý làm ồn cũng nghe.

      Đoàn trưởng Kỷ uất ức cắn góc chăn, nơi bụng còn có ngọn lửa cháy hừng hực, nhưng đành phải chịu đựng, sắc mặt đen nay còn đen hơn. khó khăn mới ngủ được.

      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Kỷ Lâm mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy trong ngực mình có thứ mềm mại giống như cái gối ấm áp.

      nhếch khóe môi lên, cười trộm giống như hồ ly. Nhìn , Diệp Chi rất thích mà, thừa dịp ngủ thiếp chui vào ngực ngủ.

      Cánh tay của ôm chặt thêm chút, nâng người trong ngực lên, vừa định hôn cái chào buổi sáng trong lòng cảm thấy có gì ổn.

      Nếu như người trong ngực là Diệp Chi sao lại như vậy, chỉ ôm tay đủ, nghĩ tới đây Kỷ Lâm vội vàng mở mắt, cúi đầu nhìn lại, người trong ngực phải là Diệp Chi mà chính là Hoàn Tử.

      Đứa trẻ chui ở trong lòng ngủ say sưa, khuôn mặt bé hồng hồng phác phác, cặp mắt giống như đúc khép chặt, lông mi vừa đen lại cong lên, nhìn giống trẻ con hơn, khác hẳn với lạnh lùng lúc tỉnh táo.

      Hoàn Tử sao lại chạy đến ngủ trong ngực rồi? Kỷ Lâm lục lọi lại trí nhớ nhưng cũng làm trở ngại tâm tình của , thừa dịp con trai còn chưa tỉnh, hôn tới tấp lên khuôn mặt nhắn non nớt của cậu.

      Ngày hôm qua sau khi Kỷ Lâm cho Hoàn Tử biết mình là ba ruột của cậu, Hoàn Tử mặc dù biểu lạnh lùng, nhưng kỳ trong lòng đứa trẻ cũng giữ được bình tĩnh.

      Ba ruột, huấn luyện viên Kỷ là ba ruột của cậu. Cậu cũng có ba. phải là tự cậu tìm, mà cậu vốn có ba rồi.

      Hoàn Tử vừa về tới phòng của mình cứ vui vẻ lăn lộn ở giường, làm thế nào cũng ngủ được. Cậu từ tâm tư nặng trĩu, như những đứa bé khác. Nằm giường lâu cũng ngủ được, dứt khoát ôm gối bằng bông của mình len lén đến phòng của mẹ.

      nhàng bò lên giường, chui vào trong ngực Kỷ Lâm, lồng ngực này với của mẹ hoàn toàn khác nhau, cậu lấy tay lặng lẽ sờ lên người của Kỷ Lâm, tất cả bắp thịt đều cứng rắn có mềm mại như mẹ nhưng trong lòng của Hoàn Tử lại hết sức vui mừng.

      Từ nay về sau, cậu cũng có thể cưỡi cổ ba rồi, ba còn có thể dẫn xem bóng đá, chơi điện tử. . . . . .

      Hoàn Tử rúc vào trong ngực Kỷ Lâm, nghĩ tới có ba cũng có chỗ tốt rồi vui vẻ ngủ.

      “Gọi Hoàn Tử dậy , lát nữa cậu còn phải học.” Diệp Chi đẩy cửa vào, chỉ thấy Kỷ Lâm cẩn thận ôm con trai mình nhìn tới nhìn lui, nhịn được trêu : “Con trai đẹp như vậy sao?”

      “Dĩ nhiên.” Kỷ Lâm gật đầu, dương dương tự đắc “Con đương nhiên là đẹp trai.”

      chảnh chọe.” Diệp Chi cười, tới vỗ nhè khuôn mặt bé của Hoàn Tử “Hoàn Tử, dậy thôi.”

      “Hoàn Tử tối hôm qua ngủ rất muộn, hôm nay để cho cậu nghỉ học bữa. Dù sao năm nhất tiểu học có hay cũng sao.” Kỷ Lâm đau lòng nhìn con trai, ôm đứa trẻ buông tay.

      Diệp Chi liếc mắt “ may là con trai cho nuôi, nếu biết biến thành cái dạng gì.” nhìn lông mi khẽ run của Hoàn Tử, gọi: “Hoàn Tử, dậy nhanh nếu bị muộn học đó.”

      Những lời này vừa ra, chỉ thấy Hoàn Tử còn ngủ lập tức mở mắt, cơn buồn ngủ trong khoảnh khắc chạy mất còn bóng dáng, bò dậy mặc quần áo, thực động tác liên tiếp nhanh chóng mà lưu loát, làm Kỷ Lâm nhìn mà trợn mắt há mồm.

      Đợi đến khi Hoàn Tử vào toilet đánh răng, Kỷ Lâm mới tiến tới trước mặt Diệp Chi hỏi “Hoàn Tử rất thích học?”

      phải thích học, chủ yếu là chứng cưỡng chế.” Diệp Chi thở dài “ bữa cũng được vắng mặt, lần trước chuyện kem đánh răng còn nhớ sao?”

      Diệp Chi liếc cái, sờ soạng cơ bụng trần truồng của cười híp mắt “Hôm nay em mà gọi đứa xuống giường, trong nhà đoán chừng lại như trời sập.”

      Đứa này là có bao nhiêu chứng bệnh lạ nữa chứ. Gì mà chứng cưỡng chế, đứa con nhà mình quả nhiên khác biệt so với những đứa khác. Kỷ Lâm cười bắt được tay của Diệp Chi làm loạn người của , cúi đầu hôn cái rồi liếm liếm “Vừa sáng sớm trêu chọc ?”

      “Ai bảo huấn luyện viên Kỷ thanh tú làm gì.” Mắt Diệp Chi hơi cong cong, mắt giống như gió bắt đầu thổi mặt hồ nhàng lay động, Kỷ Lâm nhìn thiếu chút nữa mất khống chế, nếu phải Hoàn Tử lúc nào cũng có thể vào sớm đè ra làm rồi.

      Ăn điểm tâm xong Hoàn Tử và Diệp Chi nên học học, nên làm làm, Kỷ Lâm đưa hai mẹ con xong đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trải.

      Nhà lớn ai cũng bận rộn, giống như chỉ co mình là vô công rỗi nghề, nhưng còn có mấy ngày nữa phải trở về bộ đội, đến lúc đó sợ rằng cơ hội gặp mặt ít hơn. được phải suy nghĩ ra biện pháp làm cho Diệp Chi mang theo Hoàn Tử dọn đến ở chung với .

      Đoàn trưởng Kỷ nheo mắt lại, ngón tay nhàng gõ lên mặt bàn, dần dần trong đầu nảy ra ý hay.

      Sắp đến giờ tan tầm, Diệp Chi ngồi trước máy vi tính để làm nốt đơn đặt hàng cuối cùng, nghe đồng nghiệp đứng ở cửa gọi vào “Diệp Chi, có người tìm.”

      quay đầu nhìn lại bắt gặp nụ cười của Kỷ Lâm

      tới đây làm gì?” Diệp Chi vội vàng chạy đến bên cạnh Kỷ Lâm, cầm tay giọng hỏi.

      “Đón em về.” Kỷ Lâm cười híp mắt trả lời câu rồi đặt hộp lớn xách tay đặt lên bàn, lớn tiếng : “Chào mọi người, tôi là bạn trai Diệp Chi, Diệp Chi nhà tôi phiền mọi người chăm sóc, tôi xin mời mọi người ăn bánh Trung thu, ngàn vạn lần đừng khách khí nha.”

      xong đôi tay nhanh chóng mở hộp bánh Trung thu đẹp ra, lần lượt chia từng cái ra bàn.

      “Kỷ Lâm. làm cái gì vậy?” Diệp Chi bị làm cho mặt đỏ bừng, hung dữ trợn mắt nhìn , mắc cỡ thiếu chút tông cửa chạy ra ngoài.

      “Chia đồ ăn.” Kỷ Lâm chia xong cái bánh Trung thu cuối cùng. Lúc này mới bị Diệp Chi đẩy ra ngoài “Trung thu đến rồi, mời đồng nghiệp của em ăn bánh Trung thu có làm sao đâu.”

      .” Diệp Chi bị tức đến nhe răng trợn mắt, hồi lâu mới khó khăn từ trong cổ họng nặn ra câu “ làm thế này là khua chiêng múa trống cho mọi người biết?”

      “Giải sầu.” Kỷ Lâm vuốt vuốt đầu của “Dù sao khi biết chúng ta kết hôn bọn họ cũng muốn gặp .”

      “Người nào cùng kết hôn.” Diệp Chi hung hăng đẩy Kỷ Lâm ra, gương mặt đỏ bừng có thể ra máu.

      Kỷ Lâm biết da mặt mỏng, cũng trêu chọc , chỉ cầm tay của chặt, mang theo đến đại học C với Hoàn Tử.

      Bạch Kỳ trở lại, sau khi nghe Hoàn Tử là con trai của Kỷ Lâm chẳng những có kinh ngạc, ngược lại lẩm bẩm khoe khoang, bản thân dự đoán điều này trước rồi, lần đầu tiên gặp thấyHoàn Tử giống Kỷ Lâm.
      Đến khi thấy Diệp Chi, gọi từ mẹ Hoàn Tử biến thành chị dâu, làm Diệp Chi đỏ bừng cả mặt.

      Khi bọn họ về nhà, bà Diệp và mẹ Diệp về, nhìn thấy Kỷ Lâm còn hết sức nhiệt tình chào hỏi, hề bất ngờ.

      Khi Kỷ Lâm và Diệp Chi thấp thỏm chân tướng cho ông bà biết, ba Diệp và mẹ Diệp chậm chạp mở lớn miệng thể khép lại được, qua lâu mới phản ứng.

      Mẹ Diệp nước mắt như những hạt châu cuồn cuộn rơi xuống, phải đau lòng mà là vui mừng, ngờ thế gian có chuyện trùng hợp như vậy. Con khổ sở nhiều năm rồi, cuối cùng sau này cũng có thể sống những ngày tươi đẹp.

      Còn ba Diệp đặt kính lão xuống bàn, tới phòng bếp đem lấy rượu bảo vật trân quý của ông ra, la hét muốn cùng Kỷ Lâm uống đến say nghỉ.

      Ba vợ muốn uống rượu, Kỷ Lâm làm sao dám nghe lời. Lập tức lên bàn, đổ đầy ly rượu cho ba Diệp và mình rồi cụng cái, hơi uống cạn ly rượu tràn đầy đó.

      Tửu lượng của Kỷ Lâm là do ở trong quân đội luyện thành, ba Diệp có thúc ngựa chạy theo cũng kịp, uống hồi chống cự nổi, nhưng ông lại sĩ diện hão, muốn mình bị con rể hạ gục.

      Con ngươi đảo vòng lấy cớ vào nhà vệ sinh, gọi Hoàn Tử ở bên cạnh vào, đưa cho đứa vỏ chai rượu “Hoàn Tử, cháu len lén đem nước lọc đổ vào trong chai này, lát ông ngoại gọi cháu lấy rượu, cháu mang chai này đưa cho ông ngoại, biết ?”

      Hoàn Tử ôm bình rượu lớn trầm mặc lát rồi nhìn ba Diệp : “Ông ngoại, ông dối, lừa gạt huấn… ba sao?”

      Ba Diệp lúng túng ho khan “Cái này của ông ngoại gọi là mưu kế, ha ha, mưu kế.”

      “A…” Hoàn Tử gật đầu rồi ngẩng đầu trợn to hai con ngươi dài kia nhìn ba Diệp “Vậy cháu giúp ông ngoại dối, ông ngoại thưởng cho cháu cái gì?”

      “Thưởng. Dĩ nhiên có phần thưởng.” Ba Diệp vội vàng đồng ý “Ông ngoại mua cho Hoàn Tử nhiều KFC.”

      “Có ?” Ánh mắt của Hoàn Tử sáng lên “Vậy cháu chẳng những giúp ông ngoại dối, còn giúp ông ngoại để cho ba uống say, ông ngoại còn có thể cho rất nhiều rất nhiều phần thưởng hơn ?”

      “Éc…” Ba Diệp cảm thấy trót đâm lao đành phải theo lao. Nghĩ lại, Hoàn Tử như vậy có lẽ chú ý nhiều nên sảng khoái đồng ý : “Được.”

      “Tốt.” Hoàn Tử vui mừng, ôm bình rượu chân nước.

      Da Diệp đứng tại chỗ vỗ vỗ đầu, trong lòng chợt có dự cảm xấu, đứa này rốt cuộc muốn làm gì?

      Lúc ba Diệp trở lại phòng bếp, Diệp Chi và mẹ cũng sớm rời bàn xem TV rồi, bàn chỉ còn lại có người là Kỷ Lâm.

      “Ba, ba về rồi, chúng ta tiếp tục uống.” Kỷ Lâm đẩy tới trước mặt ba Diệp ly, vui vẻ .

      Aizzzz ui, tiểu tử này thậm chí gọi tiếng ba. Trong lòng của ba Diệp chợt nỡ gả con , nhìn Kỷ Lâm càng ngày càng vừa mắt. Hơn nữa tiểu tử này có việc gì tự nhiên uống nhiều như vậy làm cái gì? Nhường ông chút được sao, giả bộ say được sao.

      Nhưng mặt vẫn biến sắc, nhận lấy ly rượu của , cố sảng lãng cười “Uống… uố…ng.”

      Hai người lại lần nữa uống cạn ly rượu, Kỷ Lâm lại đưa tay lấy bình rượu nhưng phát bên trong có rượu, định khui bình rượu cuối cùng bàn nghe thấy ba Diệp hô to “Hoàn Tử, đem rượu của ông ngoại ra đây.” xong, nhìn Kỷ Lâm “Tiểu Kỷ, chúng ta uống mỗi người bình . Dùng cái ly chán lắm, chai này cho cậu.”

      Kỷ Lâm sững sốt lát, ngay sau đó lập tức gật đầu phụ họa “Được, chúng ta mỗi người bình.”

      Lúc này, Hoàn Tử ôm bình rượu trắng trước đó ba Diệp đưa cho cậu tới. Đứa đem bình rượu đặt xuống trước mặt ba Diệp, chẳng những rời mà ngược lại xưa này chưa thấy lộ ra nụ cười, lại hì hục bò lên chân Kỷ Lâm, hai bàn tay bé ôm cổ của Kỷ Lâm, điềm nhiên “Huấn luyện viên Kỷ, chú muốn cháu gọi chú là ba sao?”

      Kỷ Lâm bị Hoàn Tử đột nhiên tới ngọt ngào như viên đạn bọc đường, ngu ngơ sững sờ gật đầu, muốn. Thế nào lại muốn, nằm mộng cũng muốn.

      Hoàn Tử nhìn ly rượu bàn rồi lại nhìn Kỷ Lâm, khuôn mặt nhắn ở trong lòng cọ xát “Vậy chú uống chén, cháu gọi câu có được ?”

      Vẫn có chuyện tốt như vậy? Kỷ Lâm nhéo cái lên đùi mình, phải nằm mơ. Hoàn Tử gọi mình là ba. Đồng ý. Kẻ ngu mới đồng ý.

      “Được. Nhưng Hoàn Tử được gạt ba.”

      “Dĩ nhiên.” Hoàn Tử đưa tay cho Kỷ Lâm móc nghéo, đuôi cáo ngoe nguẩy “Huấn luyện viên uống nhanh , uống xong cháu gọi.”

      Ba Diệp giương mắt nhìn vẻ mặt như ta chiếm được tiên nghi của Kỷ Lâm, nhìn cháu ngoại cười rạng rỡ. Nhưng sau lưng bỗng ớn lạnh, đứa này… Quả thực là thành tinh rồi.
      Jan Bùi thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 47 : Ghen
      Editor: Băng

      “Ba.” Kỷ Lâm vừa nuốt ly rượu xuống bụng nghe thấy giọng giòn giã của Hoàn Tử ở bên tai vang lên, chữ ba trong nháy mắt làm rơi lệ. vốn cho là mình đời này nghe được từ này, mà bây giờ, trong cuộc đời của tiếc nuối lớn nhất cũng nhận được đền bù.

      Kỷ Lâm bưng ly rượu lên để che giấu hốc mắt ửng đỏ của mình, nhin Hoàn Tử : “Gọi tiếng nữa.”

      Hoàn Tử đáp chỉ nhìn ly rượu bĩu bĩu môi, Kỷ Lâm hiểu ý, uống tiếp ly rượu trắng xuống bụng, dĩ nhiên cũng đổi lấy tiếng ‘Ba’ từ Hoàn Tử.

      Ba Diệp thà ngồi nhìn hai cha con đấu với nhau, cảm thấy bọn họ quên mất mình. Ông có cảm giác uất ức, ràng là mình và con rể giao đấu, thế nào trong giây lát thay đổi thành hai cha con người ta dịu dàng thắm thiết với nhau.

      Ba Diệp nặng nề đặt ly rượu lên bàn, hừ tiếng, muốn gây chú ý tới hai người đối diện, kết quả hai người kia uống..., người gọi tên rất thích thú, để ý tí nào đến ông.

      Ba Diệp tức giận thèm quan tâm bọn họ, quẳng ly rượu xuống ra khỏi phòng bếp lầm bầm uống , thông minh thấp, đáng đời bị lừa gạt.

      Buổi tối hôm đó, đoàn trưởng Kỷ say thành bí tỉ, trong mắt có tiêu cự, còn ôm chai rượu buông tay, trong miệng lẩm bẩm tên của Hoàn Tử.

      “Tiểu Kỷ tửu lượng tốt? Ba con cũng chưa bao giờ uống thành như vậy.” Mẹ Diệp ghé đầu nhìn Kỷ Lâm say bí tỉ rồi nhìn Diệp Chi .

      ta uống cũng được, hôm nay biết sao lại như vậy.” Diệp Chi cũng cảm thấy khốn đốn, mới vừa cùng mẹ Kỷ xem ti vi ở trong phòng khách nên nhìn thấy trong phòng bếp xảy ra chuyện gì. Cho nên cũng biết Kỷ Lâm thành như vậy phần lớn là công lao của Hoàn Tử.

      “Con lau mặt cho ta rồi dìu ngủ, đoán chừng chắc là do hôm nay vui quá.” Mẹ Diệp khoát khoát tay ý Diệp Chi mang Kỷ Lâm trở về phòng .

      “Con trai . . . . . . Nấc. . . . . .” Tay Kỷ Lâm quào loạn trong khí, nằm ở giường lắp bắp nhưng ngủ được.

      “Im miệng. Nhắm mắt. Ngủ.” Diệp Chi hung dữ quát lớn, tay cầm khăn lông ướt dịu dàng lau mặt cho “Uống nhiều như vậy làm gì, thúi chết được. Còn phải bắt em phục vụ .”

      Kỷ Lâm nghe được la mắng chỉ theo bản năng cười hắc hắc ngừng, biết là trùng hợp hay là còn chút ý thức, nắm chặt tay Diệp Chi đặt lên ngực mình “... rất vui. . . . . .”

      “Đúng… Đúng, Kỷ đại gia ngài hôm nay rất vui.” Diệp Chi liếc cái “Đừng gãi em, mau ngủ, nếu em đuổi .”

      “Hoàn Tử. . . . . .” Mắt Kỷ Lâm nhìn xung quanh, cũng biết là biết chính xác Hoàn Tử ở đây hay chỉ theo thói quen lẩm bẩm .

      “Hoàn Tử ngủ rồi, sáng mai lại tới tìm , đừng giằng co nữa, ngủ nhanh , em tắm rửa.” Diệp Chi vỗ vỗ mặt của Kỷ Lâm rồi đắp cho cái chăn “ nghe lời, ngoan ngoãn được nhúc nhích biết ?”

      Kỷ Lâm mơ màng gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp vì uống rượu nên hồng hồng làm Diệp Chi nhìn dời mắt. vừa thầm tự phỉ nhổ ở trong lòng rằng mình dễ bị sắc đẹp mê hoặc, vừa nhịn được len lén quay đầu liếc mắt nhìn Kỷ Lâm.

      Ngày hôm sau Kỷ Lâm tỉnh lại, đầu đau đớn vô cùng, ngồi ở giường xoa huyệt thái dương lát mới đứng dậy mặc quần áo rồi rửa mặt.

      Ba Diệp và mẹ Diệp xuống trong công viên dưới nhà tập Thái Cực quyền, lớn ăn cơm trong phòng bếp, bàn có tô sủi cảo thơm nức mũi và bát cháo gạo trắng ngon lành. Kỷ Lâm nhìn thất rất động lòng, nhanh chóng tới ngồi bên cạnh Diệp Chi đoạt đôi đũa của gắp cái.

      làm gì vậy, đứa bé còn ở trước mặt đấy.” Diệp Chi trừng mắt liếc cái rồi lấy đôi đũa mới đưa cho , rồi lấy cho thêm bát cháo.

      “Hôm nay là chủ nhật, làm gì dậy sớm vậy?” Kỷ Lâm nhận lấy chiếc đũa, vừa ăn vừa hỏi.

      “Ngủ thêm cũng được.” Diệp Chi đẩy đĩa mè(vừng) rang vàng tới trước mặt Kỷ Lâm, ngừng lát mới hơi chần chờ : “Kỷ Lâm, chuyện của chúng ta. . . . . . Em muốn với trai.”

      Kỷ Lâm ngừng đũa lại rồi ngay sau đó thờ ơ : “Đương nhiên là phải rồi, chuyện này có cái gì mà phải do dự.” ngẩng đầu lơ đãng liếc nhìn Hoàn Tử, vui vẻ thiếu chút nữa cười sặc sụa.

      Đứa bé ăn sủi cảo khác với người khác, bé cắn từng miếng ăn mà nhét hết cục sủi cảo vào trong miệng.

      Cậu bé trước hết nhét sủi cảo vào bên, rồi nhét thêm cái xủi cảo vào bên kia, hai má vì nhét sủi cảo mà căng tròn, cái miệng nhắn ngừng nhai hết cục sủi cảo, vô cùng dễ thương.

      “Hoàn Tử, mẹ phải là ăn sủi cảo phải ăn từng cục sao.” Diệp Chi theo ánh mắt của Kỷ Lâm nhìn sang, mặt bỗng trầm xuống.

      “Em đừng la nó, nó thích ăn sao để nó ăn vậy , bị nghẹn đâu.” Kỷ Lâm vội vàng đứng ra giải vây cho Hoàn Tử, lúc Diệp Chi sắp nổi giận khéo léo chuyển đề tài, “Nhưng của em có ở nhà, em tìm ta ở đâu?”

      “Em cũng biết trai ở đâu.” Diệp Chi cau mày, hơi lo lắng xoắn xoắn vạt áo “Tối hôm qua em gọi điện thoại cho trai rồi, nhưng ấy tắt máy, sáng nay gọi lại cũng tắt máy.”

      Trong lòng Kỷ Lâm ‘lộp bộp’ tiếng, cảm thấy sủi cảo xuống tới cổ họng nhưng nuốt trôi được, hồi lâu mới hoàn hồn lại miễn cưỡng cười “ sao, chừng của em có chuyện bận thôi, em đừng suy nghĩ lung tung.”

      Diệp Chi gật đầu nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an.

      có việc gì, ra ngoài nghe ngóng tình hình, em cứ ở nhà dạy Hoàn Tử làm bài tập.” Kỷ Lâm đặt đũa xuống rồi nhìn Diệp Chi dặn dò rồi mới bước ra cửa gọi điện thoại cho Úc Lương Tranh.

      Úc Lương Tranh và nhiều người giang hồ có chút liên lạc, người quen biết so với nhiều hơn, lúc này đoán chừng là cậu ta có thể giúp.

      “Tên gì? Diệp Khung? Thương Khung?” Giọng của Úc Lương Tranh trầm thấp truyền đến từ đầu dây bên kia, Kỷ Lâm gật đầu liên tục “Ừ, đúng là ta. Thế nào? Cậu biết?”

      “Quả biết.” Úc Lương Tranh gật đầu “Lần trước Nhạc Viên có gặp chút chuyện, là nhờ ta giúp tay. Được rồi, để tôi điều tra tin tức giùm cho . cứ đợi tin tức .”

      “Được.” Kỷ Lâm đáp tiếng rồi cúp điện thoại, về lại nhà họ Diệp mà đến võ đường tìm Bạch Kỳ, trong lòng luôn có cảm giác bất an, lại sợ lộ ra ở trước mặt Diệp Chi nên chỉ có thể về võ đường trốn.

      Mà ở bên kia, tại nhà của Triệu Thanh Uyển, cầm điện thoại do dự có nên chủ động gọi điện cho Diệp Khung.

      Diệp Khung rất nhiều ngày có đến nhà , lúc mới bắt đầu
      để ý. Diệp Khung đối với vô cùng tốt, ở trước mặt bực bội, quả thực là muốn gì được đó. thường xuyên qua lại làm cho Triệu Thanh Uyển mặc nhiên xem luôn bên , vĩnh viễn rời .

      Nhưng bỗng có ngày, Diệp Khung tới nữa, chờ, đợi đến khi trong lòng nóng nảy lo lắng, hốt hoảng, lo sợ nhưng cũng thấy bóng dáng Diệp Khung.

      Triệu Thanh Uyển đau khổ nhiều ngày, rốt cuộc ném bối rối của mình chủ động liên lạc với Diệp Khung.

      Chờ trở về. Mình nhất định… Nhất định… Nhất định như thế nào? Triệu Thanh Uyển nghĩ ra, điện thoại bên kia lại truyền đến thanh tắt máy.

      ngẩn người. suy nghĩ nên tra hỏi, khiển trách những gì toàn bộ cũng ngăn ở cổ họng, nghẹn đến khi đỏ bừng hai hốc mắt.

      tắt máy. thế nhưng lại tắt máy.Triệu Thanh Uyển tức giận ném điện thoại lên giường, trong lòng tức giận ngập trời.

      trước đây đối với tốt như vậy, tốt đến nỗi khiến sinh ra cảm giác mình được nâng niu ở trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ ngay cả điện thoại của cũng nhận. Đây chính là người đàn ông hai mặt, có mới nới cũ.

      Nhưng lại nhớ , nhớ lúc đối với tốt, săn sóc … Từ đến lớn, là người duy nhất đối với tốt như vậy, tốt đến ngay cả lời nặng cũng sợ hù giật mình.

      Nhưng bây giờ làm cái gì mà tới? phải thích sao?Triệu Thanh Uyển sụt sùi mũi, nước mắt từng giọt rơi ga giường màu hồng.

      ra … Cũng rất thích .

      Kỷ Lâm ra cũng trở lại, Hoàn Tử lại ở trong phòng làm bài tập về nhà, Diệp Chi rảnh rỗi nên mở ra máy vi tính gõ chữ.

      Mới vừa mở máy lên, Mạnh Trường Thụy nhắn tin: Gặp mặt chuyện chút.

      Đây là lần đầu tiên bọn họ chuyện kể từ lầnMạnh Trường Thụy cúp điện thoại của . Diệp Chi sửng sốt, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào bên kialại nhảy lên tin nhắn nữa.

      Mạnh Trường Thụy: Ngày đó cố ý, nhưng khống chế được cảm xúc, Chi Chi, em giận sao?

      Diệp Chi vội vàng trả lời câu: có, em có tức giận.

      Mạnh Trường Thụy: Vậy ra ngoài gặp mặt chút , chúng ta vẫn là bạn bè mà phải ?

      Diệp Chi: Dĩ nhiên, vậy đến chỗ cũ . Em đến ngay.

      Gõ xong những chữ này, Diệp Chi tắt máy vi tính. và Mạnh Trường Thụy ngày trước thường hẹn nhau ở tiệm sách, tiệm sách đó rất an tĩnh, cảnh vật xung quanh cũng tồi, hai người thường ở đó bàn luận về cốt truyện, ý tứ, vân vân. Thường xuyên qua lại nên nơi đó trở thành căn cứ địa của hai người.

      “Hoàn Tử, mẹ phải ra ngoài chút, con có hay ?” Diệp Chi qua phòng của Hoàn Tử hỏi câu.

      Hoàn Tử lắc đầu, cậu còn chưa làm xong bài tập, dù thế nào cũng .

      “Được, vậy mẹ đây, con ở nhà phải nghe lời bà ngoại, biết ?” Diệp Chi hôn cái lên khuôn mặt nhắn của con trai, dặn dò.

      “Dạ.”Hoàn Tử cầm cây bút máy dài đáp tiếng, rồi cúi đầu làm bài tập tiếp.

      Tiệm sách ở gần đại học C, tuy là thứ bảy nhưng là sáng sớm cũng có người nào, Diệp Chi gọi ly chocolate nóng vừa uống vừa chờ Mạnh Trường Thụy.

      “Chi Chi.” Chỉ lát sau Mạnh Trường Thụy tới, gầy hơn nhiều chắc là do thức đêm quá nhiều, dưới mắt còn có vòng thâm quầng đen thui.Mấy ngày nay Mạnh Trường Thụy đăng chương mới vô cùng mãnh liệt, độc giả cũng nhìn ra. Lúc mới bắt đầu trầm trồ khen ngợi rối rít giờ biến thành khuyên nên nghỉ ngơi tốt, nhưng Mạnh Trường Thụy để ý tới mà chỉ làm theo ý mình.

      “Đây nè.”Diệp Chi cười cười với , đặt ly chocolate nóng đẩy tới trước mặt , “Bên ngoài lạnh, uống cái này cho ấm dạ dày.”

      “Được.”Mạnh Trường Thụy cũng khách khí với , chỉ nhận lấy rồi uống. Hai người ăn ý ai cũng đề cập tới chuyện lúng túng lần trước, đề tài chỉ vây quanh chuyện sách Diệp Chi vừa mới xuất bản, trong khoảng thời gian ngắn giống như trở về những ngày trước đó.

      Kỷ Lâm ở võ đường với Bạch Kỳ ngây ngẩn lát, cảm giác tâm trạng của mình ổn đứng dậy rời , ném lại cho Bạch Kỳ chuyện dạy các võ sinh nhưng lại cho oai là để rèn luyện Bạch Kỳ.

      Bạch Kỳ tức giận từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ vô sỉ, hung hăng ném cho .

      Kỷ Lâm ra khỏi võ đường có ngang qua tiệm sách, vô tình liếc mắt nhìn vào bên trong bỗng dừng bước chân lại, bên trong này có hai người ngồi đối diện nhau phải Diệp Chi và Mạnh Trường Thụy sao?

      Bọn họ rốt cuộc lại liên lạc với nhau.Hơn nữa còn gạt .Trong lòng Kỷ Lâm lửa giận bốc lên ngùn ngụt, như người đánh ghen bắt gian tại trận, mở cửa xông vào trong.
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      Jan Bùixixon thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 48 : Giao chiến lần nữa
      Editor: Băng

      Lúc này trong tiệm sách chỉ có Diệp Chi, Mạnh Trường Thụy và ông chủ là ba người, trong giai điệu dương cầm nhàng du dương của Clayderman. khí vô cùng yên tĩnh, ngay cả Diệp Chi chuyện cũng tự động giọng xuống, nên khi Kỷ Lâm hùng hổ bước vào làm cho ba người đồng thời ngẩng đầu lên.

      “Kỷ Lâm? Sao lại tới đây?” tay Diệp Chi cầm ly chocolate, kinh ngạc đến nỗi quên đặt ly xuống.

      Kỷ Lâm ngầm cảnh cáo, ánh mắt khó hiểu quét qua mặt của Mạnh Trường Thụy tới trước mặt Diệp Chi, cố đè ghen tuông trong lòng xuống, ‘Chụt’... tiếng hôn cái ở mặt của rồi duỗi cánh tay ra ôm Diệp Chi vào, cúi đầu dụi vào bả vai cố gắng làm nũng “Vợ , chúng ta đúng là tâm ý tương thông, tới chỗ nào cũng có thể gặp nhau.”
      Diệp Chi 囧, người này mặc dù thỉnh thoảng cũng làm vài chuyện quá quắt, nhưng lần này thế nhưng lại đứng ngay trước mặt Mạnh Trường Thụy hôn , quả là quá kiêng kỵ gì rồi .

      cách xa em chút.” Tay phải Diệp Chi giấu sau cái bàn nhéo cái lên đùi Kỷ Lâm, mặt vẫn còn duy trì nụ cười nhưng thanh kia nghe giống như cắn răng nghiến lợi “Trường Thụy nhìn .”

      Chính là muốn ta nhìn, ta nhìn làm . Kỷ Lâm hừ tiếng trong lòng, mắt nhìn mặt Diệp Chi cố gắng nhẫn nhịn, biết dây dưa nữa mình là người bị thua thiệt nên vội vàng ngồi ngay ngắn người lại nhìn Mạnh Trường Thụy, mặt lộ ra nụ cười kinh ngạc “Aizzz u, đây phải là Mạnh Trường Thụy sao? Xin lỗi giờ mới nhìn đến, để ý chứ?”

      Giờ mới nhìn? Mạnh Trường Thụy khó khăn mới cầm ly chocolate nóng tay mình dội lên mặt Kỷ Lâm, đường đường là đấng mày râu cao 1m8 ngồi đối diện ta mà ta lại dám giờ mới nhìn thấy mình?

      “Đâu có, tôi bé như vậy sao có thể dễ dàng lọt vào mắt huấn luyện viên Kỷ.” Mạnh Trường Thụy trả lời lại mỉa mai.

      Số lần và Kỷ Lâm gặp mặt quá nhiều, nhưng cuối cùng chẳng những bạn bị ta đoạt , ngay cả cũng bằng ta. Mạnh Trường Thụy tức giận ở trong lòng, cho dù ở trước mặt Diệp Chi mất phong độ cũng được, dù sao cũng muốn thắng Kỷ Lâm lần, nếu có mặt mũi.

      Chuyển sang Diệp Chi “Chi Chi, huấn luyện viên Kỷ đẹp trai như vậy e phải chú ý cho kỹ, ta mỗi ngày đều gặp rất nhiều người đẹp, chừng lúc nào . . . . . .”

      Còn câu phía sau ta hết, ý tứ khiêu khích hết sức ràng, khẽ nhếch cằm nhìn Kỷ Lâm, trong mắt vô cùng hài lòng, tới , tiếp chiêu . Có bản lãnh tới cùng tôi đấu võ mồm, tôi dùng lời giết chết .

      Song đợi vài giây, Kỷ Lâm vẫn yên tĩnh bất động, lúc Mạnh Trường Thụy cho là Kỷ Lâm là bị mình chận họng thể được lời nào Kỷ Lâm bỗng ôm Diệp Chi .

      Khuôn mặt hồ ly lúc nào cũng tươi cười trong nháy mắt biến thành khuôn mặt uất ức.

      … Chi Chi, ta khi dễ . Em nghe , ta ở trước mặt em khi dễ .”

      Diệp Chi : “. . . . . .”

      Mạnh Trường Thụy: (⊙o⊙)

      đúng, phải là như vậy. Chẳng lẽ Kỷ Lâm đập bàn rồi cùng mình cãi cọ văng nước miếng tung tóe, sau đó bị mình chèn ép sao? Tại sao lại biến thành như vậy?

      Mạnh đại thần 囧囧 mất hồn ngồi im ở chỗ đó, chuẩn bị xong những lời lẽ sắc bén bị ngăn ở cổ họng. Tiến thoái lưỡng nan, quả bị biến hóa của Kỷ Lâm vô sỉ này làm cho mờ mịt đầu óc.

      “Chi Chi. . . . . .” Giọng Kỷ Lâm kéo dài, ngẩng đầu tội nghiệp nhìn Diệp Chi, cặp mắt kia với Hoàn Tử giống nhau như đúc, trong mắt tràn đầy bất mãn với tố cáo “ khắp nơi đều tìm được em, ra em ở cùng chỗ uống nước với ta.” Trong lời nồng nặc vị chua, giọng càng ngày càng thấp giống như đứa bé giận dỗi “Em chính là thích , em muốn bội tình bạc nghĩa.”

      Diệp Chi bị làm cho dở khóc dở cười, người này cũng hơn ba mươi tuổi rồi mà lại làm nũng ăn vạ nhưng mọi thứ đều biết hết, so với Hoàn Tử còn biết cách hơn, nhưng nghe giọng của thấp, lòng lại mềm nhũn, nhịn được lặng lẽ ngắt tay của ở dưới bàn, giọng giải thích: “Em chỉ thảo luận về sách với ta thôi, có khác.”

      Kỷ Lâm cúi đầu lời nào, mặt nhăn nhó bộ dạng giận dỗi với Hoàn Tử đúng là giống nhau như đúc.

      “Được rồi, vậy bây giờ chúng ta về?” Diệp Chi gãi gãi lòng bàn tay Kỷ Lâm, nhàng đụng chạm giống như lông vũ làm cho lòng vô cùng nhột, nhưng mặt vẫn ra mà chỉ ừ tiếng.

      Hai người mặc dù có động tác thân mật đặc biệt gì, nhưng giơ tay nhấc chân đều ăn ý, mình ở đối diện bọn họ lại giống như bị bọn họ quên lãng. Ngực Mạnh Trường Thụy buồn bực đau đớn, muốn mở miệng chào tạm biệt Diệp Chi lại trước tiếng.

      “Ừ, hai người trước, ở đây ngồi chút rồi về.” Mạnh Trường Thụy muốn chung với Kỷ Lâm, tình nguyện ở tiệm sách thêm thời gian nữa.

      Diệp Chi gật đầu, cũng gò ép, cầm tay Kỷ Lâm ra cửa, vừa ra đường được mấy bước Kỷ Lâm chợt ngừng lại “Muốn ăn mực viên. . . . . .”

      “Mới ở trong tiệm sách sao . . . . . .” Diệp Chi còn chưa hết thấy Kỷ Lâm như gió chạy vào tiệm sách, chỉ để lại câu “Để mua.” Rồi ngay cả bóng cũng có.

      A… Người này thích ăn hải sản từ khi nào vậy? Diệp Chi nghi ngờ nháy mắt mấy cái, phụ nữ có thai khẩu vị thay đổi, mà người đàn ông của mình còn thay đổi nhanh hơn.

      Mạnh Trường Thụy uống xong đến ngụm chocolate nóng cuối cùng, khi muốn đứng dậy rời ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Lâm chạy lại, đặt tiền lên bàn vỗ “ phần mực viên, muốn đặc biệt cay.” Dừng lát, lại thêm câu “Nhất định phải đặc biệt cay.”

      xong rồi tới ngồi xuống đối diện Mạnh Trường Thụy, trong đôi mắt dài sáng lấp lánh, ánh mắt ngừng đảo quanh người , làm cả người Mạnh Trường Thụy sợ hãi, được tự nhiên ho tiếng : “Làm sao quay lại vậy?”

      “Nhìn .” Kỷ Lâm híp híp mắt, lộ ra nụ cười thản nhiên.

      đẹp trai, lông mi dài mắt , vẻ ngoài tuấn lãng, lúc này lại cười làm cho ngũ quan tinh xảo tuấn tú khác thường. Nhưng Mạnh Trường Thụy lại bị nụ cười này của làm cho rùng mình cái “Nhìn, nhìn tôi làm gì?”

      Kỷ Lâm trả lời ta, chỉ thấy nở nụ cười ý vị sâu xa, cũng có thể là. . . . . . có ý đồ tốt.

      “Mực viên của ngài.” Đúng lúc đó ông chủ tới, đặt phần mực viên có nhiều tầng ớt đỏ au xuống trước mặt Kỷ Lâm, hơn nữa con săn sóc đưa cho hai cây cây xăm bằng trúc rồi mới rời .

      “Nghe thể ăn cay?” Kỷ Lâm ghim cục mực quơ quơ ở trước mặt Mạnh Trường Thụy, mùi ớt cay nồng trong nháy mắt chui vào lỗ mũi làm Mạnh Trường Thụy sặc ho khan ngừng, khoát tay lia lịa ý bảo đưa cái cục mực ra xa.

      “Đàn ông làm sao có thể ăn cay được.” Kỷ Lâm khẽ cười đứng lên, khi Mạnh Trường Thụy còn chưa kịp phản ứng nhanh chóng đến bên cạnh , tay nắm cằm của tay nhanh chóng đem viên mực nhét vào trong miệng .

      “Nhìn bộ dáng nhếch nhác của .”

      Mạnh Trường Thụy nước mắt trắng xanh chảy dài xuống, cay đến nỗi mặt đều đỏ giống như con tôm luộc. Mắt tức giận nhìn Kỷ Lâm như bốc cháy lên, rồi lại vì ho kịch liệt mà chữ cũng ra được. Ông chủ khiếp sợ nhìn thấy vội vàng rót ly nước đưa đến trước mặt.

      “Mùi vị thế nào?” Kỷ Lâm lộ ra nụ cười sáng lạn như cũ, khẽ liếc nhìn sang thấy nửa bên trầm, nửa bên sáng chói vô cùng quỷ dị.

      “Cay ? Có phải khổ sở sắp chết hay ?” Giọng của rất , nhưng mà lại như là châm bằng băng từng mũi hung hăng đâm vào lòng Mạnh Trường Thụy, giá rét thấu xương và đau nhói “Tôi ghét người khác đến gần Chi Chi, nhất là loại người xấu bụng như .”

      dừng lát, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, nhìn Mạnh Trường Thụy từ cao nhìn xuống, cao cao tại thượng giống như nhìn con giun dế “Con người của tôi ghen rất mãnh liệt, hay ăn giấm lung tung,

      cho nên tốt nhất cách xa Chi Chi ra, … Hôm nay là ớt, ngày mai tôi biết phải cho cái gì.”

      xoay người rời , chút do dự cầm hai cục mực viên ném vào thùng rác, cũng quay đầu lại nhìn Mạnh Trường Thụy cái.

      phải là mua mực viên hả? Đâu rồi?” Diệp Chi nhìn hai tay rỗng của Kỷ Lâm, nghi ngờ .

      “Ăn rồi, dù sao em cũng thích ăn.” Kỷ Lâm cười ngây ngô hắc hắc, cầm tay Diệp Chi tung tăng “Em thích gì, thích gì đều ghi ở trong lòng.”

      ?” Diệp Chi bĩu môi tỏ vẻ tin, thấy quả nhiên lộ ra vẻ mặt lo lắng cười thầm, cố ý đùa “Vậy em thích gì nhất?”

      Cằm Kỷ Lâm giương lên, chút do dự : “Đương nhiên là . Đẹp trai, giàu có… Aizzz ui, thương… Thương.” Kỷ Lâm che mu bàn tay bị bấm đỏ, liên tiếp kêu đau.”

      “Để cho bậy.” Diệp Chi cảm thấy chưa hết giận, đạp thêm cước mới vừa lòng buông tay ra.

      vốn là…” Kỷ Lâm hừ hừ tiếng, muốn cãi cọ nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Diệp Chi ỉu xìu “Được rồi, em thích Hoàn Tử nhất, có được ?”

      “Cái này cũng đúng.” Diệp Chi nghiêng đầu sang chỗ khác len lén dấu vẻ hồng hồng thẹn thùng mặt.

      Buổi tối hôm đó, Mạnh Đại Thần viết truyện ngừng và cuối cùng nam phụ chết, độc giả bình luận bên dưới nhảy cuồng hoan hô, ca múa mừng cảnh thái bình. Nhưng cuối cùng Tiêu Bất Ly Mạnh báo nghỉ thời gian, là mình ngã bệnh, mấy ngày nay thể viết truyện nữa.

      Các độc giả cũng rối rít an ủi , ngay cả những độc giả ngày thường im lặng cũng lập ID vào an ủi , muốn chăm sóc thân thể của mình tốt, chờ hết viết truyện tiếp. Trời đất bao la, sức người có hạn.

      biết đại nhân nhà bọn họ lúc này che miệng bị sưng như hai miếng lạp xưởng, vừa trả lời bình luận cho hả giận, vừa lảm nhảm “Lão tử bị khí thế của ngươi hù sợ. Lão tử cho ngươi chết trăm lần trong truyện của ta.”

      Mà cùng lúc đó, chuông cửa nhà Triệu Thanh Uyển chợt vang lên, cho là Diệp Khung tới, suy nghĩ kép cửa ra, ngờ đập vào mắt lại là người xa lạ.

      Sắc mặt của người kia trầm, liếc mắt biết phải là người tốt, nhìn thấy Triệu Thanh Uyển gì, chỉ đưa cho thẻ ngân hàng rồi xoay người rời .

      Triệu Thanh Uyển cúi đầu, đập vào mắt chính là ba chữ tiếng UBS (tức là thẻ ngân hàng có chức năng Maestro ra để trả tiền), phải là giáo viên tiểu học dốt nát năm xưa, tự nhiên biết điều này đại biểu cho cái gì. Nhìn bóng lưng người đàn ông kia hét to “Đứng lại. là ai? Thẻ ngân hàng Thụy Sĩ này là sao?”

      Người nọ đáp, chỉ tiếp tục về phía trước, bước chân vội vã giống như phía sau có thú dữ truy đuổi.

      nhất định phải cho tôi biết, nếu tôi ném vào trong thùng rác.”

      Người nọ rốt cuộc cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn Triệu Thanh Uyển hé miệng phun ra mấy chữ, giọng khàn khàn khó nghe, giống như là gào thét mấy ngày mấy đêm, “Diệp Khung đưa cho .”

      xong mấy câu đó, ta cũng dừng lại, giống như u linh biến mất trong hành lang.

      Triệu Thanh Uyển sững sốt lát, cúi đầu nhìn cái thẻ ngân hàng kia, trong lòng vừa oán hận vừa mừng rỡ, ngón tay nắm chặt rồi nhét tấm thẻ vào túi.


      ”Lão Diệp, tới đây giúp tôi băm thịt làm sủi cảo.” Mẹ Diệp tựa đầu vào cửa phòng bếp kêu câu “Tôi băm .”

      “Hôm nay thế nào lại muốn là sủi cảo vậy hả?” Ba Diệp đặt tờ báo xuống, vừa tới phòng bếp vừa hỏi.

      “Diệp Khung hôm nay trở về.” mặt mẹ Diệp tràn đầy vui mừng, so với đoạn thời gian tiều tụy trước đây có thể là tươi cười rạng rỡ. “Aizzz ông dùng sức thêm , băm ra, con trai thích ăn sủi cảo có lợn cợn thịt đâu.”

      “Biết.” Ba Diệp lại dùng thêm sức, trong phòng bếp vang lên thanh ‘Bang bang’, còn có giọng vui vẻ của mẹ Diệp.

      “Tôi lâu thấy con trai, nên làm cho con sủi cảo thịt heo dưa chua mà đứa thích ăn.”

      “Đúng đúng, còn có giấm chua, lão Diệp, ông xem nhà còn bao nhiêu giấm chua, con trai thích ăn nhất là giấm chua.”

      “Tôi với ông, ông cũng đừng khuyên tôi, lần này tôi thể để nó nữa.”

      ------------------

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở nhà họ Diệp dưa chua thịt heo và sủi cảo nóng hổi mới ra lò từ từ biến thành lạnh đến thấu tâm can, từng cái lạnh lẽo nằm ở trong nước lèo, mùi thơm có, chỉ còn đọng lại vết dầu, lạnh từ bên trong thấu ra ngoài. Mẹ Diệp hâm nóng sủi cảo lần rồi lại lần, ở bàn cơm cũng đợi từng giờ, con trai của bà vẫn trở lại.
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      Jan Bùi thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 49 : Thương
      Editor: Băng

      Trong bệnh viện người đến người nườm nượp, mặt bác sĩ và y tá chút thay đổi đưa người thân bệnh nhân xuyên qua trong hành lang, Diệp Chi cắn chặt răng cố gắng áp chế lo lắng trong lòng, đỡ cha mẹ tuổi già run rẩy vào phòng trực của bác sĩ.

      “Các người mới vừa đưa vào nhóm bệnh nhân?” Mặt bác sĩ thay đổi lật xem từng bệnh án nhưng ngẩng đầu lên, giọng lạnh lùng lên xuống “ còn ai sống xót.” tự tay đưa cho y tá đứng bên cạnh “Mang người thân xuống nhà xác nhận người.”

      Đại não mẹ Diệp ‘Bang’ tiếng, trước mặt bỗng tối sầm, gục ở mặt đất ‘Phịch’ bất tỉnh nhân . Thân thể ba Diệp lắc lư, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch muốn đưa tay đỡ vợ mình dậy nhưng tay dùng sức thế nào cũng nâng nỗi.

      “Mẹ. Mẹ.” Nước mắt Diệp Chi như những hạt châu lăn xuống, ngực buồn bực đau như thở ra hơi, thiếu chút nữa ngất giống như mẹ Diệp, nhưng nhìn đôi môi xanh tái của mẹ, đôi mắt già nua của cha, Diệp Chi chỉ có thể cắn răng mạnh mẽ giữ cho mình được tỉnh táo.

      ngồi xuống đất, cố gắng ôm mẹ Diệp vừa khóc vừa kêu “Mẹ, mẹ tỉnh lại . Là bọn họ sai đó. Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, trái sao, nhất định . . . . . .”

      Lời đến cuối cùng phát ra được nữa. đặt mông ngồi xuống đất, nắm bàn tay lạnh như băng của mẹ Diệp khóc to, ngón tay trắng bệch cào mạnh vào bức tường phòng làm việc, dùng sức mạnh đến nỗi làm móng tay ngón trỏ lật ngược lên.

      Máu đỏ tươi theo mặt tường sáng choang chảy xuống, nhưng Diệp Chi cảm thấy đau đớn. Trái tim giống như bị mãnh thú cắn xé, lôi kéo ra làm hai. Lồng ngực giống như cũng bị xé nát, đau như thể đó phải cơ thể của mình.
      của có ở đây. Từ nay về sau, còn người bỏ thân che chở cho , còn người nâng niu trong lòng bàn tay, sợ lạnh quá hay nóng quá.

      Khi còn bé, rất tùy hứng, trời mưa mà cứ đòi mặc đồ mới học, mẹ tức muốn giơ chổi đánh trận nhưng câu nào, cầm túi sách của lên rồi cõng lưng đưa đến tận cửa lớp học.
      Trong nhà nghèo, có bao lớn chứa rất nhiều quả quýt đường, của len lén giấu ở phía dưới ngăn kéo để cho mẹ chia cho mấy đứa trẻ nhà hàng xóm giữ lại cho , còn mình ăn dù chỉ quả.

      Trong sân có cây táo ta, vừa cao vừa lớn, phía đều là cành mềm mảnh khảnh như cây ớt, người lớn cũng dám leo lên, chỉ có của câu muốn ăn quả táo đỏ thẫm trèo lên chạc cây cao lớn hái cho quả táo.

      Lúc xuống cẩn thận đạp trúng cành mềm, té xuống làm răng cửa rớt ra miệng chảy đầy máu, quần áo còn dính hai vệt máu chảy xuống nhưng vẫn cười toe toét, vừa dụ dỗ sợ khóc vừa đem mấy quả táo nhét vào trong tay .

      càng lớn gương mặt càng như mẹ, thông minh xinh đẹp nên thu hút ít nam sinh. Thủ lĩnh tên côn đồ đầu phố kia, từng mỗi lần tan học đều đem ngăn ở cửa trường học của cầu làm bạn của , nếu tìm người ngày ngày đánh .

      sợ nên dám học, cuối cùng của biết nên cầm dao phải tìm tên thủ lĩnh côn đồ kia, hai lời chặt người này ba đao. Làm cho người này phải ra khỏi thành phố mới chịu bỏ qua.

      bị đồng nghiệp hãm hại, có Hoàn Tử, ba mẹ còn chưa của thiếu chút nữa phát điên, vận dụng tất cả quan hệ biết lúc đó để tìm ra người kia. Nếu phải ngăn lại và giữ lại con trai chắc bây giờ đứa bé như đất vàng rồi.

      . . . . . . . . . . . .

      Từ đến lớn, cha mẹ bận rộn công việc về nhà ngã đầu ngủ luôn, có thời gian quan tâm trai, của chỉ lớn hơn năm tuổi, vừa làm ba vừa làm mẹ chăm sóc mọi mặt. Ngay cả lần đầu tiên tới kinh nguyệt, đều là trai cho biết nên làm gì. . . . . .

      Nhưng hôm nay, người thế giới này nhất rời . như thường ngày che chở nữa, cũng trầm mặt dạy dỗ , càng xoa đầu gọi là tiểu nha đầu.

      . . . . . . . . . . . .” Diệp Chi lẩm bẩm trong miệng, cơ thể run giống như cây khô cạn nước trong gió. khắc kia, hận mình thể chết trước, như vậy cũng cần chịu đau đến tê tâm liệt phế khổ sở như vậy.

      “Ở phòng của tôi mà khóc lóc cái gì. Muốn khóc xuống nhà xác mà khóc.” Bác sĩ kia cau mày, sắc mặt vui từ ghế đứng lên, nhìn người nhà họ Diệp ghét bỏ, Lệ Thanh quát lớn y tá đứng ở bên cạnh “ mở to mắt mà nhìn sao. Nhanh đưa bọn họ ra ngoài. Bộ dáng như cái gì.”

      “Dạ…Dạ.” Y tá này sợ hãi gật đầu, tới tay dắt mẹ Diệp tay lôi Diệp Chi, kéo bọn họ ra ngoài “Các người nhanh nhà xác nhận , lát nữa có nhiều người các ngươi chen vào nhà xác được đâu.”

      Ý ta đó sức cũng nên kéo được hai người bất động, vừa thở gấp vừa như cầu khẩn vừa như oán trách Diệp Chi : “Tôi cũng hiểu tâm tình của các người, nhưng các người nên làm khó tôi, ở chỗ này khóc cũng vô ích, người nhà các người cũng sống lại. . . . . .”

      “Lau khô nước mắt .” Vừa lúc đó, ba Diệp giữ mẹ Diệp bỗng lên tiếng, ông dùng sức kéo con từ dưới đất lên, nâng hai mẹ con lên, lạnh lùng : “Khóc sướt mướt làm gì. đến nhà xác. Nó lúc còn sống giữ được ở nhà, đến khi chết phải mang được về nhà chứ.”

      Hông của ông ưỡn lên thẳng tắp, lôi con và vợ tới nhà xác giống như mất con trai đối với ông mà hề bị đả kích.

      Trong nhà xác u, cánh cửa vừa dầy vừa nặng bị đẩy ra ‘Cọt kẹt’, từng thi thể đắp vải trắng nằm từng chiếc giường , liếc mắt nhìn qua giống như là bãi tha ma làm cho người ta rét mà run.

      “Tới đây, nhìn xem người nhà của các người là người nào.” Y tá chỉ vào mấy chiếc giường rồi vội vã ra khỏi nhà xác. mới vừa cửa sau vào bệnh viện này, kim còn chưa chích huống chi là tử thi.

      Y tá đó chỉ có năm giường, liếc mắt có thể thấy hết. Vậy mà người nhà họ Diệp lại sững sờ đứng tại chỗ, ai cũng bước ra đầu tiên, cho đến khúc y tá đó bực mình thúc giục, tay ba Diệp mới run run vén tấm vải trắng thứ nhất ra.

      Lúc tấm vải trắng vén lên, ba Diệp dám mở mắt xem cho đến khi bên tai lại có giọng nghẹn ngào ông mới dằn lòng mở mắt.

      phải. . . . . . phải con trai của ông.

      Thi thể thứ hai. . . . . . Thi thể thứ ba. . . . . . Rồi đến thi thể thứ tư. . . . . . Đều phải là. . . . . .

      Ba Diệp hít hơi sâu, nghiêm mặt tới trước mặt cái giường thứ năm, tay phải nắm 1 góc vải trắng, bàn tay run run nhưng thể nhấc tay mở ra.

      Vừa lúc đó, Diệp Chi bỗng nhiên rơi nước mắt lảo đảo xông đến như bò đến cỗ thi thể trước mặt kia, nắm vải trắng chặt dùng sức xé ra, nước mắt như vỡ đê rơi xuống sàn nhà “…”

      Nửa câu sau còn
      Nửa câu sau còn chưa hết, tất cả thanh đều nuốt vào bụng, đó là khuôn mặt tuấn trẻ tuổi, bất luận ở nơi nào đều được người người cảm thán đẹp trai, nhưng lại phải là của .

      Trong lòng Diệp Chi chợt dâng lên hi vọng mong manh. quay sang mẹ Diệp . “Me, người gọi điện thoại cho mẹ như thế nào?”

      Lúc này, mẹ Diệp cũng thoáng bình tĩnh lại, bà nắm tia hy vọng yếu ớt trong lòng, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng. “, ta …… Lão đại vào bệnh viện trung tâm rồi, trọng thương……”

      “Có phải mẹ nhớ sai ? Mẹ, mẹ nhanh gọi điện thoại lại cho ta .” Diệp Chi giống như bị điên, nhìn mẹ Diệp, đợi mẹ Diệp phản ứng đoạt lấy điện thoại của bà gọi lại, nhưng mặc kệ gọi bao nhiêu lần, bên kia cũng đều là tắt máy.

      “Các người ở chỗ này mè nheo cái gì?” Đợi thoài gian lâu như vậy, y tá vui. “Người nào là người nhà các người, nhanh nhận .”

      “Xin lỗi, nơi này có.” Diệp Chi dùng sức siết tay lại thành quả đám, thạt khó khăn mới ra câu đầy đủ. “Có phải là nhớ sai rồi ? à, giúp tôi tra lại những người mới đưa vào bệnh viện……”

      Lời của còn chưa hết, bị người ý tá đó cắt đứt. “Các người tại sao có thể như vậy chứ. Bệnh viện chúng tôi làm sao có thể sai? Chỉ có người nằm đây, còn ai khác.”

      đó liếc mắt, mặt ý vị vô cùng chán ghét. “Hay là người nhà các người chết toàn thây?”

      cái gì?” Diệp Chi tiến lên bước, ánh măt lạnh lùng nhìn chằm chằm người ý tá này thiếu chút nữa cho ta cái tát.

      gay gắt với ai đó?” ý tá này ỷ mình có chống lưng nên sợ. “Vốn mấy người này là xã họi đen sống mái với nhau nên chết, cảnh sát mới vừa tới đây hỏi thăm,lúc rời còn là do dùng thuốc nổ, trừ năm người này tất cả số còn lại đều nổ banh xác.

      Ba Diệp chợt ngừng thở. “Phịch!” tiếng, ngã cắm đầu mặt đất.

      Ba ngày qua, Diệp Khung đều có tin tức, bản tin ngày hôm đó quả giống như lời của y tá này, trừ năm người còn toàn that ra những người còn lại thân thể đều bị thuốc nổ làm tan xác, trường khắp đều là thi thể bị cụt tay cụt chân, đốt nám đen, nhận ra ai là ai.

      Bởi vì vụ án vô cùng lớn nên trừ năm thi thể này, những thi thể khác đểu bị cảnh sát mang , cho người thân nhận.

      Mà người nhà họ Diệp tin Diệp Khung mất, thấy thi thể nên cái gì đều tin. Mẹ Diệp thậm chí lên chùa cầu xin cho Diệp Khung bình an.

      Nhưng từ sau khi lên chùa về bà ngã bệnh, cả người giống như bị rút sức lực cuối cùng, ngay cả mắt cũng mở lên được. Ba Diệp mặc dù có nghiêm trọng như mẹ Diệp, nhưng cũng khác gì lắm, thể bước xuống giường.

      Trong nhà ngoài nha chỉ có thể do người Diệp Chi chống cự. cũng đau lòng, thậm chị so với ba mẹ còn phải đau lòng nhưng khong thể ngã xuống, có cha mẹ già, dưới còn có con . phải chống đỡ lâu chút, lâu chút nữa…… Cho đến khi của trở về, lần nữa gánh vác trụ cột gia đình.

      Nhưng sau khi tất bật mọi chuyện, nằm giường nhìn con trai ngủ say, mệt mỏi đến nỗi hô hấp cũng thấy khó khăn, mong có người nghe giãi bày tâm .

      Diệp Chi do dự liên tục những vẫn gọi điện thoại cho Kỷ Lâm. Ba ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện nên chưa có lien lạc với Kỷ Lâm, mà Kỷ Lâm biết vì sao cũng liên lạc với .

      “Diệp Chi.” Nghe được giọng trầm thấp mà quen thuộc của , nước mắt Diệp Chi khống chế được chảy xuống. hy vọng lúc này có thể ở bên , cho bờ vai dựa vào, ôm cái, an ủi chút…… Tóm lại cần bỏ mình là được.

      “Kỷ Lâm, có thể tới đây hay ?”

      Bên kia trầm mặc mấy giây, mới vừa mở miệng. “Xin lỗi Diệp Chi. muốn tránh thị phi, tình hình nhà của như thế nào em cũng biết, tại thể cùng nhà em có dính líu quan hệ.”

      gọi Diệp Chi mà phải Chi Chi. Năm ngón tay của Diệp Chi nắm chặt điện thoại, đôi môi cắn chặt như muốn ra máu. nghẹn ngào như cầu khẩn với : “Kỷ Lâm, em… Em làm phiền , qua đây có được ? Em … Em rất muốn gặp ……”

      “Xin lỗi.” phải làm nũng thân mật bình thường mà là lạnh lùng ít tình người.

      Diệp Chi còn muốn gì, bên kia bỗng cúp điện thoại, có an ủi, càng có giải thích, chỉ có tiếng “Tít tít…” của đầu dây bên kia.

      Lòng của Diệp Chi lạnh ngắt từ đầu đến chân, giống như là bị hắt chậu nước lạnh, lạnh thấu đến tận xương tủy.
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      Jan Bùithuyvy2711 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.