1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Quân Nhân) (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37.1: Cha con hợp tác
      Editor: Băng

      Trong nháy mắt Kỷ Lâm cho là mình nghe nhầm hoặc là vẫn còn say rượu chưa có tỉnh táo lại, Diệp Chi chán ghét như vậy làm sao có thể đáp ứng ? Nhất định là nằm mơ.

      Kỷ Lâm bấm vào bắp đùi mình cái để cho mình tỉnh táo lại, lần này dùng hết hơi sức nên đau ‘Ngao’ tiếng, cuối cùng cảm giác say cũng tiêu tán hết.

      Nhắm mắt lại mở mắt ra rồi gắng sức xoa xoa mắt. Diệp Chi vẫn còn, phải là ảo giác, cũng phải là mơ.

      Trái tim Kỷ Lâm đập càng lúc càng nhanh ‘Thình thịch’ ở trong lồng ngực, máu dâng trào, hô hấp cũng dồn dập.

      Cả người bắt đầu nóng lên, cơ thể như muốn bay lên. Kỷ Lâm
      vươn tay muốn chạm vào Diệp Chi, đầu ngón tay thận trọng vươn ra đụng vào gương mặt bóng loáng của rồi buông xuống. Lặp lại như thế mấy lần rốt cuộc xác định Diệp Chi ghét đụng chạm, mới đưa tay ôm lấy Diệp Chi.

      Từ khi Diệp Chi câu kia, vẫn im lặng lên tiếng, nhưng khi nghe hơi thở hổn hển, cảm nhận thân thể hơi run rẩy của Diệp Chi lại hiểu ý của .

      Vứt bỏ tự ti với , bỏ cảm giác xứng với . thích người đàn ông này, bản thân thích tại sao đồng ý, coi như cuối cùng thất bại thảm hại còn có con trai để dựa vào.

      Diệp Chi hít hơi sâu, chậm rãi ôm lấy hông của Kỷ Lâm.

      ... phải là nằm mơ?” Khuôn mặt ướt nhẹp của Kỷ Lâm dính vào cổ của Diệp Chi, trong cái lạnh lại mang theo ấm áp.

      cảm thấy thế nào?” Diệp Chi đêm lo lắng, bây giờ tâm tình cũng dần dần bình phục, giọng của hơi khàn nhưng khó nghe ra trong đó tràn ngập ý cười “Huấn luyện viên Kỷ, nên tỉnh rượu rồi.”

      Kỷ Lâm buông ra Diệp Chi, con mắt chăm chú nhìn mặt của , con ngươi hẹp dài ở dưới ánh đèn rạng rỡ phát sáng “ chỉ là dám tin, mấy ngày trước còn tưởng rằng em bao giờ muốn liên lạc với nữa. Hôm nay. . . . . . Tại sao đồng ý?”

      Bởi vì thích sao? Những lời này ở đầu lưỡi xoay xoay lại, rốt cuộc nuốt vào bụng. Ngày trước lúc Kỷ Lâm thổ lộ với Diệp Chi, phải tự kỷ mặt dày cũng thích sao. Nhưng lúc này ngay cả những chữ kia cũng dám , sợ mình hù Diệp Chi bỏ chạy.

      Diệp Chi hơi mím môi, áy náy rũ mắt xuống “Em...Em cho là và Triệu Thanh Uyển. . . . . .”

      ta có gì cả.” còn chưa hết bị Kỷ Lâm vội vàng cắt ngang “ tránh ta còn kịp, làm sao có quan hệ với ta chứ. Chi Chi, tất cả các nghĩ như thế nào cũng sao, trừ em ra. Em phải tin tưởng .”

      ‘Phốc’ Diệp Chi bị câu này của chọc cười, ngẩng đầu nghiêm túc xin lỗi với xin lỗi, là em hiểu lầm. Về sau bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa.”

      xong lại hôn cái lên ngón tay cái của mình sau đó đem ngón tay cái nhàng chạm vào trán của Kỷ Lâm “Em bảo đảm.”

      Lúc những lời này, trong đôi mắt to còn mang theo ý cười, lông mi dài nháy nháy mắt.

      Kỷ Lâm nắm chặt tay của Diệp Chi, ánh mắt như dính mặt . Chỉ cảm thấy vô cùng đẹp mắt, dù bây giờ mắt sưng đỏ, đầu tóc rối bời nhưng đối với là người xinh đẹp nhất thế giới.

      cúi đầu định cắn xé môi của Diệp Chi, lại bị xòe bàn tay ra chặn lại.

      Kỷ Lâm giương mắt uất ức nhìn , thầm tố cáo: tại sao cho hôn?

      vừa mới nôn xong.” Diệp Chi chỉ chỉ vào môi của ghét bỏ . Cánh tay khẽ dùng sức muốn rút tay của mình nằm trong tay ra “ buông ra, em tìm cho cái bàn chải đánh răng mới. thúi chết.”

      Kỷ Lâm cũng thả , cầm lấy tay cười híp mắt, khôi phục lại bộ dáng da mặt dày như bình thường “ thả. Cái bàn chải đánh răng màu tím đó là của ai?”

      “Của em.” Diệp Chi theo bản năng trả lời, trong lòng lại dâng lên dự cảm xấu “ hỏi làm gì?”

      “Dùng của em cũng được vậy.” xong cánh tay dài của Kỷ Lâm duỗi cái, cầm bàn chải đánh răng của Diệp Chi trong tay. Lúc Diệp Chi còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng bôi kem đánh răng lên bàn chải rồi đưa vào trong miệng lên lên xuống xuống bắt đầu đánh răng.

      “Này. đừng như vậy. vệ sinh.” Mặt của Diệp Chi trắng xanh rồi chuyển sang đỏ, dùng chung cái bàn chải đánh răng so hôn môi làm cho cảm thấy xấu hổ hơn “Nhanh nhả ra, trong nhà còn có bàn chải đánh răng mới.”

      cần…Vậy là được rồi.” Kỷ Lâm mơ hồ trả lời vui sướng ràng.

      Người này đúng là. . . . . . Diệp Chi đưa chân đá bắp chân của , trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Nhưng khi ánh mắt của thấy kem đánh răng Kỷ Lâm lấy dùng đột nhiên thay đổi sắc mặt “. . . . . . Làm sao dùng kem đánh răng hoàng tử Ếch của Hoàn Tử?”

      Hả? Mình dùng kem đánh răng của Hoàn Tử? Chả trách lại ít bọt như vậy, Kỷ Lâm nhổ bọt trong miệng ra, súc miệng lại nhưng cũng thèm để ý : “ có việc gì, còn nhiều như vậy dùng cũng hết.”

      phải cái vấn đề này. Aizzz cho biết.” Diệp Chi thiếu chút nữa dậm chân, đứa con nhà mình đối với kem đánh răng cực kỳ khó chịu, mỗi lần thức dậy đều chen chúc, trông nom kem đánh răng có chỉnh tề, đặc biệt mượt mà hay . Người khác đụng vào đều cho, nếu coi như chọc phải tổ ong vò vẽ.
      Last edited by a moderator: 11/10/14
      tart_trung, Jan BùiPhamthanhhuong thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37.2: Cha con hợp tác
      Editor: Băng

      Mẹ Diệp có lần cẩn thận dùng kem đánh răng của Hoàn Tử, kết quả đứa này tốn hai giờ vuốt kem đánh răng tới khi kem đánh răng khôi phục bộ dáng bằng phẳng như bình thườngmới chịu bỏ qua.

      Trong hai giờ này mặt Hoàn Tử vô cùng nghiêm túc chữ cũng , ai kêu cũng để ý, hoàn toàn chuyên chú công việc ở tay, nghiêm túc đó khiến Diệp Chi sợ.

      Sau Diệp Chi nghe Mạnh Trường Thụy tư vấn mới biết đây là loại biểu của chứng tự kỷ. Bởi vì trong lòng đứa này có cảm giác an toàn cho nên mới muốn đem hết đồ vật của mình nắm trong tay cho phép người khác thay đổi.

      Diệp Chi làm mọi thứ theo lời Mạnh Trường Thụy đề nghị, có việc gì làm ôm con trai hôn, nựng. Nhưng rốt cuộc cũng chữa hết chừng tự kỷ của con trai.

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Diệp Chi nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy kem đánh răng bị Kỷ Lâm lấy nơi này lồi nơi kia lõm. biết làm sao nên trực tiếp ném kem đánh răng vào trong thùng rác.

      Ngày mai mua cho Hoàn Tử kem đánh răng mới, bất luận như thế nào cũng thể để cho cậu tái phát chứng tự kỷ.

      Đứa này đúng là làm cho người ta đau lòng, nghe Diệp Chi , Kỷ Lâm cảm thán câu trong lòng. Trong đầu ra dáng vẻ lạnh lùng của đứa trẻ đột nhiên cảm thấy vô cùng nhớ Hoàn Tử.

      “Hoàn Tử ngủ chưa? muốn nhìn cậu chút.”

      ngủ rồi.” Diệp Chi cầm cái chăn giường trong phòng ngủ ôm trong ngực, trước mặt cho Kỷ Lâm dẫn đường, : “ tối nay ngủ ở phòng của Hoàn Tử, trong nhà có phòng trống.”

      “Được.” Kỷ Lâm đáp tiếng, lần này làm nũng muốn ngủ trong phòng của Diệp Chi nữa. Tối hôm nay rất vui rồi, muốn được tiêu hóa trước .

      Cho tới sáng ngày hôm sau Hoàn Tử vừa mở mắt thấy khuôn mặt phóng đại của huấn luyện viên trước mặt mình, nhất thời sợ hết hồn thiếu chút nữa lăn xuống giường.

      Nhìn chăm chú mặt của Kỷ Lâm lúc rốt cuộc xác định mình có nhìn lầm, người giường đúng là huấn luyện viên Kỷ. Cậu nhịn được giơ đầu ngón tay trắng nõn nhắn của mình chọc chọc mặt của Kỷ Lâm.

      Kỷ Lâm ngủ nhưng luôn luôn cảnh giác. Hơn nữa tối hôm qua quá hưng phấn quá vẫn sao
      ngủ được. Lúc này bị Hoàn Tử như vậy chọt cái lập tức tỉnh.

      “Huấn luyện viên bế.” Chừng mấy ngày nhìn thấy đứa này rồi, Kỷ Lâm vô cùng nhớ nên đưa tay ôm Hoàn Tử vào trong ngực, hôn hai cái lên hai bên má Hoàn Tử rồi cười hì hì : “Cục cưng, huấn luyện viên bây giờ là ba mới của cháu rồi.” Khoe khoang nhưng vẫn giấu được tình cảm trong lời .

      Hoàn Tử nhíu mày lại đẩy mặt của Kỷ Lâm ra, mặt biểu lộ vô cùng ghét bỏ, huấn luyện viên chưa đánh răng hôn cậu. Hơn nữa cậu đồng ý huấn luyện viên làm ba mới mình rồi, tại sao với mình những lời đó nữa, huấn luyện viên ngốc.

      “Cháu rửa mặt, lát nữa còn phải đến trường nữa.” Hoàn Tử từ trong ngực Kỷ Lâm bò ra ngoài nhanh chóng mặc quần áo tử tế, vừa vừa ra khỏi phòng ngủ.

      Đứa này là giống cục băng . Theo lý thuyết mấy ngày cậu gặp mình, phải nên thân mật chào mình tiếng chú Kỷ sao? Có lẽ đổi thành gọi là ba cũng được, thế nhưng đứa vẫn ghét bỏ mình đánh răng hôn cậu.

      Đoàn trưởng Kỷ cảm giác mình bị thương tổn tình cảm, ôm ngực chạy vào phòng của Diệp Chi tìm an ủi, hôn được mấy cái lúc này mới toét miệng vào phòng vệ sinh.

      Kết quả nhìn thấy Hoàn Tử chổng mông lên biết tim gì đó sàn, Kỷ Lâm định hỏi cậu làm gì nghe thấy giọng của đứa “Huấn luyện viên, chú có thấy kem đánh răng của cháu ?”

      “Éc. . . . . .” Kỷ Lâm chột dạ sờ mũi “ thấy.” Thấy Hoàn Tử vẫn cam lòng tìm tới tìm lui, vội vàng cấp bóp kem đánh răng của Diệp Chi lên bàn chải đánh răng rồi nhét vào trong tay Hoàn Tử “Mau đánh răng, nếu học trễ đó.”

      Hoàn Tử là đứa bé rất quy củ, vừa nghe như vậy quả nhiên tìm kem đánh răng nữa mà ngoan ngoãn nhận bàn chải đánh răng từ trong tay Kỷ Lâm đánh răng.

      Lúc này Kỷ Lâm mới thở phào nhõm, vừa rửa mặt vừa suy nghĩ trong lòng, về sau mình Diệp Chi liệt kê cho mình danh sách những thứ Hoàn Tử cho người khác đụng chạm vào, nếu ngộ nhỡ cẩn thận chạm vào gặp họa rồi.

      Đoàn trưởng Kỷ lau sạch nước mặt, thở dài. Lớn đều khó hầu hạ, sau này mình cần phải cảnh giác, aizzz là mệnh khổ. Đáp lại là khuôn mặt tươi cười to của mình trong gương.

      Xế chiều hôm đó, Kỷ Lâm len lén KFC mua cả thùng gà rán đợi đến lúc Hoàn Tử đến võ đường đưa cho cậu để lấy lòng, hai người vây quanh thùng lớn ăn đến khi miệng chảy đầy mỡ vô cùng vui vẻ.

      Cũng biết vì sao hôm nay Bạch Kỳ có tới, gọi điện thoại ta nhận, Kỷ Lâm lắc đầu có phúc ăn. ra KFC ăn ngon, chả trách Hoàn Tử thích ăn như vậy.

      Có người rồi nên hôm nay Diệp Chi mặt mày hồng hào, thấy ra hôm qua vô cùng bất ổn, buổi chiều làm xong công việc, việc đầu tiên làm là đón con trai ở võ đường, gặp con trai cũng được gặp bạn trai.

      Lúc Diệp Chi đẩy cửa vào, Kỷ Lâm và Hoàn Tử mỗi người cánh gà gặm, nghe tiếng động ở cửa quay đầu nhìn hai người bỗng sợ mất hồn.

      Kỷ Lâm: Mẹ nó. Chi Chi thế nào lại đến lúc này.

      Hoàn Tử: xong, mẹ tịch thu cánh gà.

      Hai người liếc mắt nhìn nhau ăn ý vươn tay, ‘Vèo’ mang cả thùng cánh gà đẩy xuống dưới đáy bàn.

      Diệp Chi thấy toàn bộ hành động này ở khóe mắt, khẽ nheo mắt tới hai người, mặt còn mang theo nụ cười xán lạn nhìn làm Kỷ Lâm và Hoàn Tử rùng mình, tội nghiệp cúi đầu chờ chuẩn bị xử phạt.

      Còn ở bên kia, Diệp Khung vừa mang theo thủ hạ là nhóm người vô cùng có kinh nghiệm tránh thoát hàng loạt cảnh sát.

      Diệp, nếu chúng ta trốn thời gian , trong khoảng thời gian này biết vì sao lại kiểm tra chặt như vậy.” thanh niên cao lớn hình dạng như cái kéo lo lắng nhìn Diệp Khung .

      sao.” Diệp Khung đáp tiếng, người mùi máu tươi nồng đậm, có cũng có người khác. “Bây giờ rút lui về sau có cách nào quay về được.”

      “Nhưng. . . . . .”

      có nhưng nhị gì hết.” Diệp Khung lạnh lùng cắt đứt lời của ta, lấy ra dải băng gạc băng bó qua loa vết thương, thở hổn hển rồi tiếp tục : “ vất vả nhiều năm lăn lộn giang hồ, cậu chịu bị người khác thâu tóm hoặc bị chính phủ tịch thu sao?”

      Thanh niên kia cắn cắn môi “ nỡ.”

      “Sao lại nỡ?” Diệp Khung thản nhiên liếc , khóe mắt và đuôi mày đều mang khí có thể đả thương người “Liều mạng qua lần này, về sau thành phố C chính là thiên hạ của chúng ta, nhưng liều mạng bất quá. . . . . .”

      Cậu ta dừng lát, mặt bỗng nhiên ra nụ cười cực kì nhạt “Bất quá là chết, có gì ghê gớm đâu.”
      Last edited by a moderator: 11/10/14
      tart_trungJan Bùi thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38.1: Yên bình ngắn ngủi
      Editor: Băng

      “Chi Chi, sai rồi.” Thấy Diệp Chi tới trước mặt, bộ dáng cười như cười, Kỷ Lâm tranh thủ kéo thùng gà rán ra, chọn miếng gà còn nguyên đưa lên nịnh nọt : “Em đói ? Ăn miếng lót bao tử .”

      “Mẹ ăn.” Hoàn Tử nháy nháy mắt giống Kỷ Lâm như đúc, phụ họa theo Kỷ Lâm ân cần : “Mẹ làm cực khổ.”

      Đứa này cũng học được nịnh hót, Diệp Chi nhìn khuôn mặt nhắn mong đợi



      của con trai bất đắc dĩ nhận lấy miếng gà kia, “Được rồi, mẹ trách con.”

      Vậy đâu, còn sao? Kỷ Lâm liều mạng nhích gần về phía Hoàn Tử để ké chút ánh sáng của cậu khiến Diệp Chi đặc xá cho mình vô tội.

      Ai ngờ Diệp Chi làm mặt nghiêm trừng mắt nhìn Kỷ Lâm: Đợi lát nữa xử lý .

      Kỷ Lâm yên lặng cúi đầu giống như quả khí cầu bị đâm thủng, hơi sức cả người trong khoảnh khắc biến mất còn bóng dáng. Đúng là phân biệt đối xử, đáng ghét.

      Diệp Chi chưa ăn miếng gà kia, thích ăn đồ ăn có nhiều dầu mỡ, cúi đầu nhìn thấy cả thùng gà, bên trong còn bao nhiêu thịt chỉ còn lại đống xương và mấy vỏ hộp khoai tây chiên. Vậy hai người này ăn rất nhiều.

      Diệp Chi thả miếng gà tay mình vào trong thùng, dùng khăn giấy Kỷ Lâm đưa tới lau tay, nhìn Hoàn Tử : “Hôm nay ăn nhiều như vậy, cho ăn nữa, nếu tối nay lại ăn được cơm.”

      Dừng lát, khẽ cao giọng “Về sau chỉ được nửa tháng ăn lần, hơn nữa phải cho mẹ biết, biết ?”

      Hoàn Tử nghe vậy gật đầu liên tục, biết có phải là ở chung chỗ với Kỷ Lâm thời gian dài hay mà học được mấy phần khéo.

      sao?” Diệp Chi chuyển sang Kỷ Lâm.

      cũng vậy.” Kỷ Lâm gật như băm tỏi, lúc này vẫn quên đóng phim nịnh bợ “Em gì chính là cái đó.”

      “Cái này cũng đúng.” Diệp Chi hừ tiếng nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.

      Kỷ Lâm chăm chú cho Hoàn Tử ăn nên hôm nay còn chưa có học Taekwondo. Đợi Hoàn Tử tiêu hóa hơn nửa canh giờ mới bắt đầu để cậu luyện đá chân đánh quyền.

      Hoàn Tử học Taekwondo hơn tháng, đứa rất có thiên phú, tạm thời đá chân có thể đứng vững như tượng rồi, có lẽ là do Kỷ Lâm dạy, cũng có khi là do cậu nhìn người khác đá mà học được.

      Kỷ Lâm muốn dạy cho cậu cách đứng vững trước, nên mỗi ngày bài tập luyện cũng chỉ xoay quanh nội dung: chạy bộ, áp chân, đá chân… may là Hoàn Tử phải đứa bé bình thường, nếu sớm cảm thấy khô khan, bỏ dở rồi.

      Ngày trước khi nhìn con trai học, ánh mắt Diệp Chi chỉ tập trung ở người Hoàn Tử, bây giờ xác định mối quan hệ với Kỷ Lâm nên ánh mắt Diệp Chi thỉnh thoảng cũng lướt qua người Kỷ Lâm.

      Kỷ Lâm dáng dấp khỏe mạnh, vóc người cũng cao ráo, bắp thịt căng đầy, động tác mạnh mẽ phóng khoáng, dạy dỗ đứa bé cũng hết sức nhẫn nại, càng nhìn Diệp Chi càng thích, đến cuối cùng hận thể xông lên hôn cái.

      Kỷ Lâm nếu biết Diệp Chi suy nghĩ cái gì, sợ rằng lập tức để Hoàn Tử xuống chạy lại hôn rối rít.

      Hôm nay Hoàn Tử học xong tất cả nội dung đến sáu giờ, Kỷ Lâm cho Diệp Chi tự về nhà mà bế Hoàn Tử lên, nhà đến nhà hàng cho đứa ăn cháo và rau xanh.

      Buổi chiều Hoàn Tử ăn quá nhiều đò dầu mỡ, lúc này cũng ăn vô nhưng cháo lại có thể, chỉ lát húp hết gần nửa chén.

      thôi, huấn luyện viên cõng cháu.” Kỷ Lâm từ ghế đứng lên, thấy mắt Hoàn Tử muốn mở ra nữa, cưng chiều cười tiếng rồi đặt đứa lên lưng mình.

      đừng cưng chiều quá. Nhanh thả xuống.” Diệp Chi giận hờn trách cứ nhìn Kỷ Lâm, ngay sau đó vỗ vỗ lưng con trai “Hoàn Tử, thể để chú Kỷ cõng lưng được, phải tự mình .”

      Hoàn Tử rất nghe lời mẹ, nghe vậy giùng giằng từ lưng Kỷ Lâm xuống, lại bị Kỷ Lâm đè xuống “Để cõng , hôm nay Hoàn Tử mệt muốn chết rồi.”

      Thấy Diệp Chi cau mày bộ dáng đồng ý, Kỷ Lâm vội vàng thêm câu “ bảo đảm chỉ lần thôi. Con trai buồn ngủ mắt mở ra rồi.”

      Con trai? Diệp Chi sững sờ, mặt chuyển từ trắng xanh sang đỏ ửng, mơ hồ câu “Này, đó là con trai em.”

      “Đúng, đúng là con trai em.” Kỷ Lâm sờ gương mặt trơn mềm của Diệp Chi, cười : “ giành con với em, có vợ là đủ rồi.”

      “Này.” Diệp Chi trừng mắt liếc “Ở trước mặt con nít mà cái gì đó. Đứa nghe hiểu thế nào?”

      “Yên tâm, Hoàn Tử nghe hiểu đâu. …”

      Lời của Kỷ Lâm còn chưa hết, chỉ thấy Hoàn Tử từ lưng ngẩng đầu lên “Ai con nghe hiểu? Con có thể nghe hiểu?”

      Dừng lát, mặt lộ vẻ nghiêm túc : “Mẹ là vợ của chú Kỷ, chú Kỷ là ba mới của con.”

      Chữ “Vợ” này từ trong miệng của con trai ra so với từ trong miệng Kỷ Lâm còn khiến Diệp Chi cảm thấy xấu hổ hơn. quay đầu để cho lớn đó thấy gương mặt nóng bỏng của mình mà xem thường, giả bộ nghiêm nghị “Được rồi, Kỷ Lâm thôi. Hoàn Tử cho càn.”

      cho , dù thế nào cậu cũng biết. Hoàn Tử hừ tiếng, gương mặt áp sát vào lưng rộng rãi của Kỷ Lâm lim dim ngủ.

      Chương 38.2: Yên bình ngắn ngủi
      Editor: Băng

      Lúc đến lầu dưới nhà Diệp Chi Hoàn Tử mơ mơ màng màng ngủ thiếp , Kỷ Lâm đưa hai mẹ con đến ngoài cửa, cúi đầu hôn lên môi Diệp Chi cái, rồi hôn lên mặt Hoàn Tử cái mới cười : “Vào , lần này vào được rồi.”

      Dừng lát, trong đôi mắt dài ra vẻ uất ức “Dù sao em cũng để cho ở lại nhà em qua đêm.”

      Diệp Chi mới vừa ở xe Kỷ Lâm cùng lập ba điều quy ước, trong đó có cái chính là có việc gì được ngủ nhờ qua đêm ở nhà , làm cho Kỷ Lâm bất mãn hết sức. may bây giờ rảnh rỗi nên lúc nào cũng có thể gặp Diệp Chi nên mới cật lực kháng nghị.

      “Được rồi, vậy em vào đây lái xe chậm thôi, đến nhà gởi tin nhắn cho em nhé.” Mắt của Diệp Chi tròn to hơi cong cong biểu lộ tâm tình cực tốt “Còn nữa, ngày mai được cho Hoàn Tử ăn KFC.”

      “Biết.” Kỷ Lâm nắm tay Diệp Chi chặt buông ra, khó khăn lắm mới được cái hôn, bây giờ lưu luyến muốn rời .

      Lúc Kỷ Lâm về nhà, khí trong nhà vô cùng nghiêm túc, vừa định mở miệng hỏi xảy ra chuyện gì bị Úc Lương Tranh gọi vào phòng ngủ.

      biết thành phố C chuẩn bị thay đổi thị trưởng?” Giọng của Úc Lương Tranh nặng nề, nhưng trước sau như thấy bộ dáng cười cười của Kỷ Lâm biết Kỷ Lâm hề chú ý vấn đề đó.

      “Biết, thế nào?” Kỷ Lâm ngồi xuống đối diện Úc Lương Tranh, cầm ly trà hoa nhài bàn lên


      uống hớp, suy tư : “Nhưng chọn ai quan tâm. Sao, có vấn đề gì sao?”

      Úc Lương Tranh gật đầu “Là người của nhà họ Lý, gọi là Lý Khoan, nghe rất có năng lực.”

      Nhà họ Lý là dòng họ lớn ở cả hai giới quân đội và chính trị. Lý lão đầu là người có công lớn dựng nước, chiến công hiển hách, ở dưới cũng có rất nhiều con cháu ưu tú. Những năm gần đây ở trong phạm vi địa vị nước lên thuyền lên, vô cùng hùng mạnh.

      Song nhà họ Kỷ và nhà họ Lý từ trước đến giờ đều đối đầu, vì vậy người nhà họ Kỷ vô cùng bất lợi. Nhưng nhà họ Kỷ lại có biện pháp, người nhà họ kỷ mặc dù nổi trội nhưng chỉ phát triển trong quân đội, Kỷ Lãng và Kỷ Lâm vào ngồi trong phòng làm việc? Thôi , hai người hủy phòng làm việc còn nhanh hơn.

      “Ba có ý là nghỉ ngơi cũng lâu rồi, đến lúc phục chức rồi.”

      “Nhanh như vậy?” Kỷ Lâm giật mình, phản ứng đầu tiên trong đầu là Hoàn Tử và Diệp Chi về sau làm thế nào.

      “Cũng phải là cho lập tức trở về, nửa tháng nữa hoặc chậm chừng tháng thôi.” Úc Lương Tranh bị bộ mặt này của hai chọc cười. “Dù sao cũng nên chuẩn bị cẩn thận, Lý Khoan bây giờ còn chưa có nhậm chức mà tay duỗi đến thành phố rồi.”

      Úc Lương Tranh cười lạnh “ có thể cảm thấy nhưng quân đội và cảnh sát võ trang bị trưng dụng bảo là muốn thanh trừ những thế lực ngầm ở thành phố C. ra còn phải là loại bỏ thế lực đối kháng sao? Thuận tiện uy hiếp nhà chúng ta.”

      “Xuy… Muốn uy hiếp là uy hiếp được sao.” Kỷ Lâm đặt ly trà xuống, trong mắt đều là ý lạnh “Cậu cứ yên tâm, cuối tháng tôi làm xong thủ tục nhậm chức cùng bọn họ vui đùa chút.”

      Úc Lương Tranh vỗ vỗ bả vai Kỷ Lâm, đối với chú hai nhà mình ra vẫn rất yên tâm.

      Tại giường lớn phòng ở mới của Triệu Thanh Uyển, Diệp Khung và vừa kết thúc cuộc vui vẻ hoan lạc.

      Quần áo ném đầy đất, ga giường nhăn nhúm, phía khắp nơi đều là những giọt nước ướt nhẹp, thậm chí còn có vết máu, có thể thấy được hai người làm việc có bao nhiêu mạnh mẽ.

      “Đứng lên. Đừng đè em.” Triệu Thanh Uyển thở gấp tức giận, cau mày đẩy Diệp Khung ra, bụng hơi đau có thể lại chảy máu. sanh non vẫn chưa tới tháng, thân thể còn chưa khôi phục lại như cũ, vốn nên sinh hoạt tình dục.

      “Dùng qua rồi ném?” Diệp Khung trêu chọc câu, cũng so đo với , đàn ông giải quyết dục vọng xong chuyện hết sức dễ chịu, chạm đến ranh giới cuối cùng mọi chuyện đều có thể nhịn.

      “Dĩ nhiên phải, cũng tệ lắm, có thể dùng lại lần sau.” Triệu Thanh Uyển cười duyên vỗ vỗ mặt của Diệp Khung, đưa tay gỡ xuống cái bao cao su ra cho Diệp Khung.

      Cân nhắc lát, mặt hài hước “ Diệp đúng là ngoan ngoãn chịu nghẹn.”

      “Em chịu cần nghẹn.” Diệp Khung cười đáp lại câu, trong mắt so với bình thường nhu hòa hơn rất nhiều.

      thích tính tình dám dám làm của Triệu Thanh Uyển. Hơn nữa Triệu Thanh Uyển ở giường hết sức phóng đãng, kiểu gì dạng nào cũng dám nếm thử hề xấu hổ khiến Diệp Khung đối với những thẹn thùng mất hứng thú. Từ khi bắt đầu biết Triệu Thanh Uyển tìm những khác.

      Triệu Thanh Uyển im lặng lên tiếng liếc cái. mới vừa kết thúc cuộc hoan ái nên ý vị trong mắt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cái nhìn này quả vô cùng quyến rũ làm hạ thân Diệp Khung lại rục rịch ngóc đầu dậy.

      Song sau khi thấy vết máu ga giường trong lòng thế nhưng lại dậy lên thương tiếc xưa nay chưa thấy, tiếp tục đè Triệu Thanh Uyển xuống, ngược lại bắt lấy mấy đầu ngón tay của , vừa cầm chơi vừa giống như để ý : “ với nhé?”

      Triệu Thanh Uyển sửng sốt lát, ngay sau đó cười rồi đứng dậy “Diệp Khung, thôi . Mặc dù dung mạo tệ, phương diện kia cũng tồi, nhưng là…”

      dừng lát rồi thu lại nụ cười mặt, giọng rất nhưng lại như câu chùy nặng trịch hung hăng gõ vào trong lòng Diệp Khung “ có tiền sao? Cho dù có, có bao nhiêu? Đủ nuôi em sao?”

      xong, im lặng đưa tay lên bàn cạnh đầu giường sờ soạng đốt điếu thuốc ngậm trong miệng từ từ hút.

      Diệp Khung ở bên cạnh nhìn , nhu hòa trong mắt tắt dần, thay vào đó là sát khí.

      Tiền, đều là tiền.

      Cha mẹ bởi vì có tiền nên bỏ , em vì phải kiếm tiền mà bị người ta hại, Triệu Thanh Uyển bởi vì mình có tiền mà theo mình…



      Khóe môi Diệp Khung nhếch lên tạo thành đường cong lạnh lùng. Trong mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị, chờ xem, mình chẳng mấy chốc thoát khỏi khốn cảnh như thế này.
      Last edited: 13/10/14
      Jan Bùi thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Kéo lên giường
      Editor: Băng

      Kỷ Lâm kể từ sau khi đương mặt lúc nào cũng ngừng cười. vốn thích ồn ào, bây giờ lại càng thêm hoạt bát, cả ngày chỉ mong đợi tới chủ nhật để chơi với Diệp Chi.

      Nhưng ngàn trông mong vạn trông mong, vất vả mới đến chủ nhật Diệp Chi lại đồng ý chơi với . Cũng phải là Diệp Chi muốn nhưng gần đây có rất nhiều việc, cũng ký với biên tập của Mạnh Trường Thụy về việc viết truyện, hợp đồng cũng định nhưng trước mắt còn có mấy chỗ cần thay đổi.

      Bình thường có thời giờ làm cái này, chỉ có thể đợi chủ nhật để viết truyện. Nên chỉ khổ Kỷ Lâm.

      Buổi chiều thứ bẩy, nhíu mặt ngồi ở võ đài, cầm cái ipad rảnh rỗi vô websites xem lung tung. Bạch Kỳ mấy ngày nay đều đến đây, bất luận Kỷ Lâm gọi thế nào cũng nghe.

      Kỷ Lâm sớm từ trong miệng Diệp Chi biết chuyện đêm hôm đó, trong lòng vẫn cố gắng tính toán, nhưng lại hiểu tại sao mình lại nghĩ Bạch Kỳ là thùng rác, nghĩ đến nát óc cũng nghĩ ra đoạn trí nhớ đó.

      Lần đầu tiên hạ mình xin lỗi với Bạch Kỳ, nhưng Bạch Kỳ đoán chừng ghét bỏ . Kỷ Lâm gọi năm lần, ta nhận lần cũng tệ rồi.

      Hơn nữa nghe thời gian này Bạch Kỳ uống rượu, nhìn thấy rượu buồn nôn. Đầu óc Kỷ Lâm rối loạn, cảm giác mình hại em, ngẫm lại tất cả đều do mình làm ta mắc chứng sợ rượu.

      Nhưng mà cũng để ý, từ đến lớn và Bạch Kỳ giận dỗi nhau nhiều lắm, huống chi lần này cũng phải cố ý cho nên muốn Bạch Kỳ nhanh chóng trở lại chỉ là vì đoàn trưởng Kỷ lại lười rồi, muốn dạy nên muốn Bạch Kỳ lên dạy còn mình tìm Diệp Chi chuyện tình cảm.

      Đáng tiếc hôm nay Bạch Kỳ là món nợ của , Kỷ Lâm chỉ có thể thở dài mình ở võ đường.

      nhàm chán Kỷ Lâm chợt nhớ tới tiểu thuyết của Diệp Chi. Vội vàng hào hứng mở ra mới phát ra Diệp Chi đăng chương mới rất nhiều.

      đối với loại tiểu thuyết này chút hứng thú cũng có, nhưng là Diệp Chi viết nên giống nhau, dù nhắm mắt cũng muốn đọc vài chữ.

      Hơn nữa cũng quên, lần trước bình luận phía dưới sau đó Diệp Chi chẳng những hồi đáp lại mình mà còn đồng ý làm bạn của .

      Kỷ Lâm nhanh chóng đọc sơ qua chương mới đăng lần, rồi cười tiếng, ngón tay nhanh ở màn hình điểm tới điểm lui, rốt cuộc gửi bình luận:

      Mộc Hữu Chi: Tình tiết tác giả viết tệ, thôi thúc người khác rơi lệ chính là tả H. . . . . . Ha ha, mình đọc liền cười. cho bạn biết cái tư thế kia làm sao cắn được mông, tin tác giả tìm người thử lần.

      Nhà 1: Mẹ nó. Các chị em mau tới xem. Đứa thiếu não lần trước lại tới. Ha ha, thớt với Kỳ Thủ Đại Nhân có thù oán sao? Có bản lãnh xưng tên ra.

      Nhà 2: Xin chào thiếu não, lại gặp lại thiếu não. Nam chính nhà chúng tôi có tài năng đặc biệt là có thể cắn được mông đó. Có bản lãnh thớt tới cắn tôi .

      . . . . . . . . . . . .

      Nhà 8: Ha ha ha, LZ vừa đọc biết thớt là xử nữ.

      Kỷ Lâm đoán được, bình luận của mình rất nhanh bị vô số chị em chen lấn hồi đáp. Lúc mới bắt đầu Kỷ Lâm còn vui vẻ đọc, cảm thấy những này cũng rất thú vị, mọi người đều bảo vệ Chi Chi nhà bọn họ suýt chút nữa vượt qua .

      Thế nhưng khi thấy nhà 8 hồi đáp, Kỷ Lâm nổi nóng.

      phải là xử nữ, dĩ nhiên cũng phải là xử nam. Nhưng biết vì sao vừa nhìn thấy hồi đáp này lại cảm thấy chột dạ.

      Kỷ Lâm đóng ipad lại, đầu ngón tay ở võ đường vẽ tới vẽ lui, nhưng ra rất có kinh nghiệm, đêm có thể làm nhiều lần. Nhưng có cơ hội thi triển.

      A? Cơ hội. Nghĩ tới đây, ánh mắt Kỷ Lâm sáng lên, trong mắt bắn ra vô số ánh sáng nóng bỏng, cái gọi là núi tới tìm ta ta tim núi. Khà khà, Kỷ Lâm cười bỉ ổi chút do dự đóng cửa võ đường chạy nhanh như làn khói đến nhà Diệp Chi.

      Thành phố C gần đây mỗi ngày đều có gió lớn, hôm nay may mắn thời tiết tốt, ba Diệp và mẹ Diệp sáng sớm dẫn Hoàn Tử chơi, trước đó vài ngày Hoàn Tử thích chèo thuyền, Diệp Chi đoán chừng bọn họ đến công viên rồi.

      cũng muốn theo nhưng lại bị biên tập thông báo thay đổi nội dung truyện, chỉ có thể cố gắng quyết tâm nhìn đôi mắt mong đợi của con trai, ở nhà.

      Lúc thay đổi nội dung truyện tranh thủ xem bình luận, kết quả liếc mắt thấy có bình luận mới.

      Lại là người đó, Diệp Chi hơi kinh ngạc, sở dĩ đối với ID này nhớ như vậy là bởi vì trong tên ID này có chữ Chi giống tên , nhưng cũng suy nghĩ nhiều, có lẽ người đó là dựa vào câu thơ “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi” để lấy tên, đối với mình hề có nửa điểm quan hệ.

      Người này ra cũng thú vị, tổng cộng chỉ bình luận hai lần, nhưng lần nào cũng bới móc. Diệp Chi nở nụ cười, lần này có trả lời, cảm thấy phía sau ID này ra là người trẻ con nhưng cho rằng cái gì mình cũng hiểu biết.

      làm mẹ rồi sao có thể so đo với trẻ con được nên quan tâm bình luận này, ngược lại nhìn xuống những bình luận bên dưới.

      Nhưng trong lòng lại nhớ lại buổi tối sáu năm trước, giống như. . . . . . Sau lưng quả có cách nào cắn được mông. Khi nhận thấy được mình suy nghĩ gì, Diệp Chi mặt đỏ vội vàng lắc đầu mang ý niệm trong đầu hất ra. Bây giờ có bạn trai mà còn nghĩ đến chuyện ngày đó cũng có chút phải với .

      Lúc chuông cửa vang lên, Diệp Chi còn tưởng rằng ba mẹ mình về, còn suy nghĩ tại sao lần này bọn họ lại về sớm như vậy, kết quả vừa mở cửa thấy gương mặt tuấn tú của Kỷ Lâm.

      “Chi Chi.” Kỷ Lâm nhanh chóng nhìn lướt qua phòng khách nhà , thấy ba Diệp hay mẹ Diệp, lập tức nắm thời cơ nhào tới ôm Diệp Chi “Nhớ em quá.”

      Hai người chỉ mới xác định mối quan hệ gần tuần lễ, Kỷ Lâm lại tìm được cơ hội thân mật, đúng lúc nhìn trong nhà có ai liền lớn gan cúi đầu đặt lên môi Diệp Chi cái hôn.

      Diệp Chi vốn định giãy giụa lại thấy nhắm hai mắt, lông mi dài khẽ run, bộ dáng hết sức nghiêm túc rốt cuộc thể làm gì khác hơn là khẽ mở miệng phối hợp động tác với .

      Hai người đều là tay mơ, qua thời gian dài nhưng tìm được mấu chốt chỉ có hai hàm răng va va chạm chạm. Trong lòng Kỷ Lâm bối rối chỉ sợ Diệp Chi bị đau nên động tác chỉ nhàng làm cho Diệp Chi thấy nhột nên đẩy Kỷ Lâm ra cười cười.

      Đoàn trưởng Kỷ cảm giác tôn nghiêm của đàn ông bị khiêu chiến, lần đầu tiên dùng thủ đoạn mạnh mẽ ôm Diệp Chi vào phòng ngủ đè xuống giường hôn tới tấp.

      Bị đàn ông đè hôn môi với đứng hôn môi là hai loại cảm giác hoàn

      toàn khác nhau, cảm giác mãnh liệt hơn. Diệp Chi chỉ cảm thấy Kỷ Lâm muốn nuốt hết hơi thở của mình, bị áp bức đến thở nổi nhưng lại hơi thích loại mạnh bạo này của . Thậm chí còn ôm cổ của Kỷ Lâm, thỉnh thoảng đáp lại mấy cái, tiếng thở dốc của Kỷ Lâm càng ngày càng dồn dập, lửa dục như sóng triều trong nháy mắt dâng lên.

      Đây là lần đầu tiên Diệp Chi hôn người đàn ông thời gian dài như vậy, cảm giác rất tốt nên vô cùng nhập tâm, cho tới khi phát điều ổn quá trễ.

      , đứng lên cho em.” Diệp Chi mắc cỡ, tay cũng biết để vào đâu. Cảm giác thấy thứ chống đỡ giữa hai đùi quá căng cứng rồi, muốn chú ý cũng khó khăn…”

      “Diệp Chi, Diệp Chi…” Giọng Kỷ Lâm khàn khàn gọi tên Diệp Chi, tiếng thở dốc nặng nề hơn, cúi đầu liếm liếm lỗ tai Diệp Chi, bàn tay linh hoạt chui vào trong quần áo Diệp Chi bắt được chính xác khối mềm mại kia.

      “Kỷ… Kỷ Lâm.” Vòng eo Diệp Chi mềm nhũn thiếu chút nữa cự tuyệt được phản ứng của bản năng, nhưng phản ứng kịp, mở to mắt tức giận trừng mắt với Kỷ Lâm, liều mạng lấy tay ra “Lấy ra . Như vậy được.”

      “Thế nào lại được?” Kỷ Lâm cười, làn môi nóng bỏng theo đường cong gương mặt đẹp đẽ của xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh tinh xảo mà xinh đẹp, hung hăng mút, tiếp tục : “Chi Chi, em xem, nhịn muốn nghẹn chết rồi, em…”

      Lời còn chưa hết cảm thấy da đầu đau nhói, giây sau bị Diệp Chi nắm tóc đẩy sang bên.

      Gò má của Diệp Chi còn mang theo màu đỏ hồng nhàn nhạt, nhưng trong mắt vẫn lạnh lùng “Kỷ Lâm, có phải cảm giác phụ nữ có con đáng giá ? Nên có thể tùy tiện lôi kéo lên giường phải ?”

      “Dĩ nhiên phải.” Cái mũ này chụp cho cũng quá lớn rồi. Kỷ Lâm đoái hoài tới phần thân dưới sưng lên đau đớn, vội vàng đến bên Diệp Chi giải thích “Làm sao em lại nghĩ như vậy?”

      Diệp Chi sửa sang lại quần áo xốc xếch, khép hờ mắt, gò má hơi lãnh đạm. “Vậy , tại sao lại kéo tay em lên giường?”

      vốn cho là chỉ hôn thôi nên hết sức phối hợp, ai biết lại muốn tiến thêm bước. Như vậy Diệp Chi bất luận thế nào cũng chấp nhận, bọn họ chỉ mới lui tới chưa tới tuần lễ, Kỷ Lâm muốn lên giường, giỡn sao.

      Diệp Chi khiếp sợ lại bắt đầu suy nghị nhiều, do lần đầu tiên đương, hay vì làm bà mẹ đơn thân lâu ngày nên nhạy cảm, có lúc khó tránh khỏi để tâm vào những chuyện vụn vặt, cảm thấy Kỷ Lâm tôn trọng .

      thích em.” Kỷ Lâm trả lời bình thản, hề ngại ngùng.

      phải là người quan hệ nam nữ bừa bãi, cũng tùy tiện cùng lạ lên giường. Diệp Chi là người đầu tiên thích đến nỗi hận thể xách này về nhà nên tự nhiên đối với có dục vọng. Muốn cùng lên giường làm chuyện thân mật, đây phảo là chuyện thường tình sao? Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

      Suy nghĩ của đàn ông và suy nghĩ của phụ nữ cho tới bây giờ đều cùng trục hoành, hai người liếc mắt nhìn nhau, dần dần cũng hiểu ý tứ của đối phương.

      Kỷ Lâm thở dài, cánh tay dài duỗi cái, kéo Diệp Chi vào trong ngực, cằm đặt bả vai gầy yếu của , nhận thấy cơ thể cứng ngắc vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng của , tỏ vẻ trấn an “Là sai, suy nghĩ đến cảm thụ của em, về sau chú ý.”

      vừa xong Diệp Chi cũng cảm thấy hết sức áy náy, cọ cọ vào lồng ngực nở nang của giọng : “ xin lỗi, do em suy nghĩ nhiều.”

      có chuyện gì.” Kỷ Lâm thản nhiên cười. Mặc dù dục vọng thể hạ xuống nhưng trong lòng lại ấm áp. Diệp Chi nhà thấu tình đạt lý.

      Hai người làm gì nữa, cứ ôm nhau như vậy giống như hai con thú tâm ý tương thông.

      hồi lâu, Kỷ Lâm mở miệng : “Chi Chi, em… có thể cho chút về ba của Hoàn Tử hay , ta là người như thế nào?” Chuyện này đè ở trong lòng lâu, càng muốn quan tâm lại càng để ý.”

      Người đàn ông kia thế nhưng có thể để cho Diệp Chi còn tuổi cam tâm sinh con cho , như vậy Diệp Chi có phải rất ta hay ? Ghen tỵ giống như là ngọn lửa nho , lúc bắt đầu còn yếu ớt từ từ ở trong thiêu đốt tim của , cắn nuốt lý trí của , cho đến bây giờ lớn thành ngọn lửa hừng hực.

      Nghe được lời của Kỷ Lâm, Diệp Chi trầm mặc lâu, lúc Kỷ Lâm cho là trả lời Diệp Chi chợt mở miệng.

      “Em cũng biết.” ngẩng đầu nhìn , trong con ngươi tràn ngập bi ai. “ biết.”
      Last edited by a moderator: 13/10/14
      tart_trung, Jan BùiPhamthanhhuong thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      cái.
      Kỷ Lâm nghe được động tĩnh xoay đầu lại, lúc này mới giật mình. Đứa này giống như thành tinh. Còn biết dùng chiêu này, Kỷ Lâm vỗ trán, từ đen tối như vậy, biết là giống người nào. ràng nhà Chi Chi rất đơn thuần mà.
      Nhưng làm xiếc như vậy trước mặt đáng kể, Kỷ Lâm nhếch môi, khẽ nhấc chân câu bóng bay đến "Hoàn Tử, cháu xem chú Kỷ...."
      Còn chưa hết lời ngạc nhiên trợn to hai mắt, mắt chớp nhìn cầu môn, chuyện này.... Tại sao có thể như vậy?
      ra lúc Kỷ Lâm mới định giành bóng Hoàn Tử ngừng chân, nhưng nửa người bởi vì quán tính nên dừng lại, té ngã ở đất, cậu thay thế quả bóng lăn thẳng vào cầu môn.
      Sân đá banh của đại học C dùng tất cả đều là cỏ tự nhiên, Hoàn Tử lăn vòng mặt đất nên đầu dính mấy cọng cỏ, ở đầu run rẩy đung đưa.
      Mà Hoàn Tử hình như còn chưa phản ứng kịp, khuôn mặt nhắn tinh sảo vẫn còn như mê sảng, cậu ngồi ở cỏ ngơ ngác nhìn huấn luyện viên vô lương, quả đáng đến chết.
      Đoàn trưởng Kỷ bị hành động của cậu làm rung động đến tận tâm can, nhào qua ôm chặt Hoàn Tử vòa trong ngực hung hăng hôn mấy cái. Giọng mang theo ý cười "Hoàn Tử đánh bại huấn luyện viên. Huấn luyện viên nhận thua."
      Hả? Hoàn Tử nháy nháy mắt, rốt cuộc hồi hồn lại, tại sao coi như cậu thắng? Chẳng lẽ mình vào trong cầu môn cũng coi là dẫn bóng sao?
      Trong nháy mắt Hoàn Tử cảm thấy cửa chính của thế giới mới, chút do dự đón nhận thắng lợi của mình, vui mừng chạy đến trước mặt Diệp Chi nhận lời khen ngợi.
      "Hoàn Tử giỏi." Diệp Chi ngồi chồm hổm xuống, cũng hôn lên gương mặt Hoàn Tử cái " đánh bại được huấn luyện viên."

      Hoàn Tử hả hê nhìn Kỷ Lâm, mắt dài tỏa sáng lấp lánh, cậu quả nhiên là người đàn ông lợi hại nhất, so với huấn luyện viên còn lợi hại hơn.
      Kỷ Lâm và Diệp Chi liếc mắt nhìn nhau cười hết sức vui vẻ. Nhưng bọn họ biết chuyện này để lại ấn tượng hết sức sâu sắc với Hoàn Tử sau này. Chờ tới khi trường tiểu học mở đại hội thể dục thể thao, trong trận đấu bóng đá đấy cầu thủ dũng mãnh xông vào cầu môn đối phương, khi vọt vào vui mừng nhìn trọng tài công bố bàn thắng.
      Dùng cặp mắt dài nhìn trọng tài, hơn nữa hết sức nghiêm túc : chui vào cầu môn cũng coi như dẫn bóng vào. Mẹ cậu và huấn luyện viên Kỷ đều như vậy. Người nào khuyên cũng nghe.
      Trọng tài như muốn khóc, ai là người nhà đứa bé gấu này nhận về nhà được ? Ông làm thầy dạy thể dục nhiều năm, lần đầu tiên bị đứa bé tiểu học hiểu quy tắc của bóng đá.
      Lúc ba người rời khỏi trường đại học C, Kỷ Lâm chịu về nhà mà muốn ăn cơm tối ở nhà họ Diệp. Diệp Chi suy nghĩ lát rồi theo , dù sao bây giờ cha mẹ cũng biết chuyện của hai bọn họ rồi, ăn bữa cơm tính là gì.
      "Kỷ Lâm, em mang điện thoại di động, xem mấy giờ rồi, em muốn đến Thánh Sĩ mua bánh trung thu."
      được nửa đường Diệp Chi mới nhớ tới công ty làm lễ hội trung thu và cử mang bánh trung thu Thánh Sĩ nên dừng bước hỏi câu.
      "Hơn sáu giờ, còn kịp ?" Kỷ Lâm lấy điện thoại di động ra nhìn rồi hỏi.
      " kịp rồi." Diệp Chi thở dài, "Thôi, ngày mai em mua."
      " có việc gì, em lên trước . mua rồi mang đến cho em." Kỷ Lâm vừa mở web vừa .
      " cần." Diệp Chi vội vàng khoát tay "Em vội, em...."
      còn chưa hết bị giọng oang oang của Kỷ Lâm cắt đứt, Kỷ Lâm giống như là mèo bị dẫm đuôi, lông cả người cũng dựng ngược lên "Mẹ nó, đứa Mạnh Trường Thụy này. ta lại dám ở web của em thổ lộ. Đây quả thực là khiêu khích trắng trợn mà."
      " cái gì?" Diệp Chi kinh hãi, trong lòng cảm thấy khả năng cao, trước đó vài ngày với Mạnh Trường Thụy về chuyện web của , nhưng đến nay cũng thấy cái gì, hơn nữa lấy tính tình của Mạnh Trường Thụy cũng làm ra chuyện như vậy? Nhưng....
      "Làm sao biết?"
      " thấy. Phía dưới trả lời cũng có cả ngàn bình luận rồi." Kỷ Lâm tức giận giơ chân cũng quên che giấu, đưa điện thoại di động đưa tới trước mặt Diệp Chi, chỉ vào bình luận trong web : "Em xem. Ở chỗ này. Đclmm. Con cọp phát uy tưởng là mèo bệnh. Lại dám đào góc tường nhà ."
      Diệp Chi nghiên đầu nhìn sang, ngờ lập tức ánh mắt bị hấp dẫn phải là bình luận của Mạnh Trường Thụy mà là ID của Kỷ Lâm.
      hơi hơi híp mắt, giọng rất nhưng Kỷ Lâm nghe rợn cả tóc gáy.
      "Tên ID của là Mộc Hữu Chi?"
      Tay Kỷ Lâm run lên, trong đầu chỉ còn sót lại hai chữ: Tiêu rồi.
      Last edited by a moderator: 25/10/14
      tart_trungJan Bùi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.