1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Quân Nhân) (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 34.2 : Cắt đứt liên lạc
      Editor: Băng

      Làm thế nào chuyện này với Diệp Chi đây? Diệp Khung suy nghĩ trong lòng hồi đến mất hồn, đợi đến khi tỉnh lại thấy Triệu Thanh Uyển ngồi ở bên giường cởi từng món quần áo người ra.

      “Em làm gì vậy?” Diệp Khung híp mắt nhìn Triệu Thanh Uyển, hỏi nhưng cũng quên thưởng thức thân thể đẹp đẽ của .

      “Có muốn hay ?” Triệu Thanh Uyển đứng dậy ngồi lên đùi Diệp Khung, dựa vào trong ngực, ghé vào lỗ tai thổi hơi, tay vươn vào trong quần áo của vuốt ve bắp thịt rắn chắc, thanh mị hoặc giống như mèo kêu.

      “Em mới vừa làm phẫu thuật xong.” Giọng của Diệp Khung lạnh lùng, nhưng tay lại ôm hông của Triệu Thanh Uyển.

      để ý?” Triệu Thanh Uyển liếc mắt nhìn Diệp Khung, bộ ngực đầy đặn dán chặt vào lồng ngực của cọ xát, quyến rũ trắng trợn.

      “Dĩ nhiên. . . . . . ngại.” Diệp Khung xong rồi đem Triệu Thanh Uyển đặt ở giường, lột bỏ thứ đồ trói buộc cuối cùng của .

      Buổi tối, Diệp Khung mang theo tinh thần sảng

      khoái trở về nhà, băn khoăn về việc của Kỷ Lâm cũng tiêu tán ít, đến thẳng phòng ngủ của Diệp Chi đem toàn bộ chuyện mình thấy cho biết.

      “Chi Chi, em quá đơn thuần.” Diệp Khung thở dài, vuốt vuốt đầu của Diệp Chi “Em hiểu ? chưa đến mức láo lừa em, Kỷ Lâm…Hay là thôi .”

      , .” Diệp Chi chỉ cảm thấy giống như bị chậu nước lạnh đổ xuống đầu, lạnh từ đầu tới chân, ngay cả hàm răng cũng khẽ run lên, “Kỷ Lâm phải, phải người như vậy. . . . . . nhất định nhìn lầm rồi.”

      thừa nhận là thích ta, nhưng cũng chụp mũ người khác. Chi Chi, mặc kệ em tin hay là tin, chuyện đều là .”

      Diệp Khung đưa tay ôm Diệp Chi vào trong ngực, nhàng vuốt tóc dài trơn mịn của em , an ủi “Em có cảm tình với tên tiểu tử kia phải ? Thậm chí quên Mạnh Trường Thụy đối với em rất tốt, nghe lời, có ở đây.”

      Diệp Chi lên tiếng, chỉ vùi mặt vào trong cổ Diệp Khung, chốc lát sau trong phòng vang lên tiếng khóc sụt sùi nhàng.

      Hoàn Tử từ ngày đó học Taekwondo nữa, biết Diệp Chi thế nào với cậu mà đứa khóc cũng làm loạn, chỉ yên lặng leo lên ghế ngồi trước máy vi tính, nhìn lớp học Taekwondo qua video màn ảnh lặp lặp lại, nhìn tới nhìn lui.

      Diệp Chi cũng đưa số điện thoại của Kỷ Lâm vào danh sách đen, xóa tất cả cuộc điện thoại và tin nhắn về giống như trong cuộc sống của chưa từng xuất qua người như .

      Kỷ Lâm biết có chuyện gì mà bắt đầu hạ quyết tâm sắt đá, bắt đầu thanh trừ dấu vết lưu lại như vậy.

      Lúc gọi điện thoại được cho Diệp Chi, Kỷ Lâm biết có chuyện ổn. Hoàn Tử mấy ngày có tới học, Diệp Chi cũng để ý , giống như bị hai người cùng nhau bài xích.

      Nhưng tại sao? phải ngày đó lúc rời khỏi nhà họ Diệp còn rất tốt sao? Chẳng lẽ là Diệp Khung gì với Diệp Chi? Hay là . . . . . . rũ mắt xuống, ngón tay nắm chặt thành quyền. Hay là sau khi Diệp Chi lựa chọn?

      đến tột cùng làm gì tốt? Cho nên bị ghét bỏ như vậy, cự tuyệt chút lưu tình như vậy. tốn hết hơi sức, dùng hết tất cả phương pháp có thể để lấy lòng , để cho vui vẻ vậy mà kết quả nhìn cũng muốn nhìn cái, thậm chí cho số điện thoại của vào danh sách đen.

      Kỷ Lâm chợt nhớ tới trong đoàn có trung đội trưởng, trước khi nghỉ phép hào hứng lần này có thể có thời gian theo đuổi con nhà người ta rồi nhưng lúc trở lại mặt mày lạnh lùng, dung nhan tiều tụy.

      Lúc em trong đoàn tụ họp lại, trung đội trưởng uống say ôm người lính gào khóc, trong miệng lẩm bẩm ‘ cầu gì mà tại sao….’

      Khi đó Kỷ Lâm nghe ta mà cả người nổi da gà, nhức răng. Vậy mà hôm nay đến phiên mình… rốt cuộc có thể hiểu loại đau khổ tình cảm này lại biết phải làm thế nào.

      Khi bất luận thế nào cũng nhìn là của mình tất cả cố gắng đều uổng phí hơi sức. Kỷ Lâm rũ mắt xuống, mất hết ý chí.

      , uống rượu. đây mời.” ngồi băng ghế bỗng nhảy dựng lên, nắm bả vai Bạch Kỳ cười to rồi lôi Bạch Kỳ ra khỏi võ đường.

      Đợi ngày, rốt cuộc vẫn có.

      Bạch Kỳ lần này lời khinh bỉ mà yên lặng theo Kỷ Lâm ra ngoài, nhưng lúc Kỷ Lâm muốn lái xe đẩy ta qua tay lái phụ còn mình làm tài xế.

      Mà ở công ty Diệp Chi, cấp Diệp Chi cầm chồng giấy A4, chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn Diệp Chi “Diệp Chi, đây là lần thứ mấy phạm sai lầm rồi hả? gần đây thế nào vậy? Đứa bé lại bị ốm hả?”

      Diệp Chi lắc đầu rồi khom người trước cấp thấp, xin lỗi, tôi lập tức sửa, lần này nhất định phạm sai lầm nữa.”

      “Có chuyện gì có thể xin nghỉ đừng tự ôm lấy, .” Cấp nhìn lúc rồi đem chồng tài liệu đặt lên tay Diệp Chi lần nữa.

      Diệp Chi làm ở công ty ba năm nhưng chưa bao giờ làm sai chuyện gì, mấy ngày nay lại liên tiếp phạm sai lầm, nếu trong nhà có chuyện gì thế nào cũng tin .

      Ai, này cũng coi là mệnh khổ, cấp thở dài, thôi, tha cho ta , đầu năm nay nhân viên tốt rất hiếm có.

      Diệp Chi nắm chặt tài liệu, nghiêm mặt trở lại chỗ ngồi của mình, theo thói quen muốn ngồi xuống ghế dựa nhưng bởi vì yên lòng nên ngồi lệch, ‘Bịch’ tiếng, cả người cả ghế ngã ngửa đất.

      “Chi Chi, là. . . . . . Vội vàng cái gì kia chứ.”

      “Tôi hỏi, gần đây sao vậy? Như vậy mà cũng có thể té.”

      “Té đau sao? Này, làm sao khóc?”



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 11/10/14
      tart_trungJan Bùi thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35.1 : Gặp mặt
      Editor: Băng

      “Vì mà cậu như vậy sao?” Bạch Kỳ mệt mỏi lau mồ hôi mặt, lầm bầm bên tai Kỷ Lâm say bí tỉ: “Cùng tớ gặp vài , con người cậu ngay cả tay của con cũng chưa từng sờ, cứ như vậy sau này làm thế nào?”

      Bạch Kỳ lòng cảm thấy đầu Kỷ Lâm bình thường, hiểu tại sao ta hết hi vọng với Diệp Chi.

      Diệp Chi có nơi nào tốt? Tuy bộ dáng đẹp mắt nhưng cũng sinh đứa bé cho người khác rồi, lấy điều kiện của Kỷ Lâm muốn tìm so với Diệp Chi trẻ tuổi, xinh đẹp hơn vô cùng đơn giản nhưng Kỷ Lâm lại chỉ muốn treo cổ thân cây.

      Hơn nữa người ta đối với có ý như vậy cũng sao. Mấu chốt là người ta coi ra gì.

      Bạch Kỳ tức sôi ruột, trong lòng sinh oán niệm với Diệp Chi từ từ tăng lên.

      Nhớ năm đó lúc vẫn còn trong quân đội, Kỷ Lâm là người rất phóng khoáng. Có lần quân diễn, phía vì muốn kích thích ý chí chiến đấu của tân binh nên cố ý an bài mấy thiếu tá đứng đầu trong quân làm mẫu cho các tân binh, hơn nữa đều chọn những hạng mục khó khăn nhất .

      Những nhiệm vụ này thiếu tá hoàn thành cũng phải quá khó khăn, nhưng ai cũng người đầy bụi đất, mặt xám mày tro nhìn giống như vừa mới đâm vào trong đầm lầy nào đó.

      Chỉ có Kỷ Lâm toàn thân sạch , sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, bước nhanh tới trước mặt thủ trưởng, chào cái quân lễ gọn gàng.

      Lúc ấy cả đoàn bọn họ cũng xôn xao, cái nhiệm vụ đó chỉ có thiếu tá nhà bọn họ hoàn thành dễ dàng. Như cây bạch dương , dáng người thẳng tắp, ngược ánh mặt trời tới quả biết khiến bao nhiêu người phải cảm thấy kính nể.

      Nhưng bây giờ sao, Kỷ Lâm dựa vào người , chân nhũn ra, ngay cả đứng cũng vững chỉ vì nhận điện thoại của , bỏ mặc .

      Trong lòng Bạch Kỳ càng buồn bực, nhìn Kỷ Lâm càng vừa mắt, trong giọng còn có tức giận: “Cậu xem cậu bây giờ là cái hình dạng gì, nhìn phiền. Chỉ muốn trói lại, đóng gói xách về nhà. bao nhiêu tuổi rồi mà còn như vậy. Đclmm.”

      Dừng lát thấy Kỷ Lâm có phản ứng, dứt khoát dán bên tai của lớn tiếng rống: “Đoàn trưởng Kỷ, cậu còn mau tỉnh ngộ . Người như Diệp Chi tầm mắt cao, nhìn cậu vừa mắt. Cậu còn cứ ngã vào sao? Bạn bè như tớ nhìn cậu vừa mắt.”

      Bạch Kỳ vừa chữ Diệp Chi ra ngoài, thấy Kỷ Lâm vốn nhắm mắt lại mơ hồ ra dáng cọ cái thẳng eo lên, đứng thẳng tắp, quả so với canh giải rượu còn có tác dụng hơn.

      “Chi… Chi Chi?”

      Cặp mắt có tiêu cự nhìn khắp bốn phía “Chi Chi tới? ở đây…Ở chỗ này nè.”

      ta có tới. Người ta tìm đàn ông khác rồi.” Bạch Kỳ nắm tất cả thời cơ đả kích Kỷ Lâm, mặt tuấn tú có mười phần ý trào phúng, giễu cợt.

      “Hắc hắc.” Kỷ Lâm cười khúc khích, nhận ra đó là lời của Bạch Kỳ, ngược lại ngẩng đầu lên chỉ vào bầu trời “ Chi Chi, hai Chi Chi, ba Chi Chi…Đầy trời đều là Chi Chi. Hắc hắc.”

      “Kỷ Lâm. Đủ rồi.” Bạch Kỳ rống giận “Đầy trời toàn là sao, phải Diệp Chi nàh cậu.”

      , chính là Diệp Chi…” Kỷ Lâm lôi tay của Bạch Kỳ, ngón tay chỉ vào đầu của mình, vừa lảo đảo về phía trước vừa say khướt : “Nơi này… Nơi này đều là Chi Chi…”

      hai ơ, em van , em lạy được ?” Bạch Kỳ đem ý đồ chạy loạn của Kỷ Lâm kéo trở về, bất đắc dĩ : “Cậu đừng há miệng ngậm miệng đều là Diệp Chi, tớ nổi hết da gà rồi.”

      thốt ra lời này xong, Kỷ Lâm quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh theo dõi , hề nháy mắt.

      Bạch Kỳ bị canh chừng mà tê dại da đầu, lui về sau bước , “Làm gì?”

      “Cậu . Cút .” Kỷ Lâm đưa tay xô đẩy Bạch Kỳ “Tớ muốn gặp Chi Chi…Cậu về trước, về nhà trước .”

      “Cậu nổi điên cái gì?” Bạch Kỳ tức giận hận thể cho Kỷ Lâm hai cái bạt tai “Người ta nhớ cậu. Nhìn cậu lọt mắt. Cậu rốt cuộc có biết hay hả?”

      Giọng của Bạch Kỳ rất lớn, cơ hồ dán vào lỗ tai Kỷ Lâm mà hét, ngay cả Kỷ Lâm uống say, đầu óc chậm chạp, cũng thể coi thường những lời này của .

      Đầu của từ từ thấp xuống, cả người cũng bao phủ trong bóng đêm, ánh sáng trong mắt cũng từ từ dập tắt.

      Hai người vốn nhao nhao ầm ĩ trong nháy mắt yên tĩnh lại, trầm mặc tiếng động, khí trầm muộn có thể khiến người ta hít thở thông.

      Hồi lâu, Bạch Kỳ chợt níu Kỷ Lâm lại, giọng lạnh lẽo tàn nhẫn "Kỷ Lâm, tiên sư mày. Tớ đây kiếp trước thiếu nợ cậu sao? Cậu phải muốn gặp Diệp Chi sao? Tớ dẫn cậu .”

      Trong lòng Bạch Kỳ lửa giận dâng trào mãnh liệt kéo Kỷ Lâm về phía trước “Cậu chỉ đường cho tớ. Hôm nay tớ nhét cậu vào ổ của Diệp Chi tuyệt đối bỏ qua.”

      Mà cũng lúc đó, nhà họ Diệp ầm ĩ lật trời. Ba Diệp đem kính lão hung hăng ném xuống đất cái, gương mặt già nua biến thành màu gan heo, chỉ ngón tay vào Diệp Khung phát run, trong giọng khàn khàn: “Diệp Khung. Hôm nay mày dám bước ra khỏi cái nhà này nửa bước về sau cũng đừng nhận thức ta đây là cha nữa.”

      Mẹ Diệp nằm ở ghế sa lon ngừng rơi lệ, nghẹn ngào muốn nghẹt thở, Diệp Chi chỉ có thể ngừng vỗ lưng bà, dụ dỗ đút cho mẹ Diệp chút nước ấm rồi mới đặt ly xuống, lau nước mắt mặt bà: “, thể sao? muốn chọc ba mẹ tức chết sao? Ba mẹ nhiều năm vì gánh chịu bao nhiêu khổ tâm như vậy. Làm sao …Làm sao lại suy nghĩ chút?”

      rống khàn cả giọng giống như lo lắng hãi hùng và oán hận chất chứa trong đáy lòng nhiều năm bây giờ ngy giờ khác này tìm được chỗ tháo nước “Bang phái của quan trọng. em của quan trọng. Như vậy gia đình này sao? Ba mẹ hơn sáu mươi rồi. , rốt cuộc có biết hay ?”

      Nước mắt mơ hồ hết tầm mắt, Diệp Chi chỉ có thể nhìn thân thể hình dáng của Diệp Khung, nhưng có dời mắt mà hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Khung, ngay cả mắt đau cũng phát giác.
      Last edited: 13/10/14
      tart_trung, Jan BùiPhamthanhhuong thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35.2 : Gặp mặt
      Editor: Băng

      Tối hôm nay, người nhà họ Diệp ăn cơm tối xong, vốn ngồi ở ghế sa lon xem ti vi, Diệp Khung nhận điện thoại là bang phái bọn họ lại đối đầu với bang phái khác đánh nhau muốn Diệp Khung chạy qua. Chuyện lần này sợ rằng dễ xử lý, chém chết ít người.

      Lúc Diệp Khung nghe điện thoại cẩn thận nhấn phím loa ngoài, ba Diệp và mẹ Diệp lại cố ý lượng ti vi, nên cuộc đối thoại kia nghe rất ràng.

      chữ “chết” làm mẹ Diệp sợ hãi hồi lâu cũng chưa có hồi phục lại. Liều mạng cho Diệp Khung , nhưng Diệp Khung khi nào nghe lời bà , cầm áo khoác lên cố ý , hơn nữa còn thuận tay cầm dao gọt trái cây khay trà lên.

      Nhất định phải , nhất định thể từ chối, trong nhà nhanh chóng ầm ĩ, ngay cả ba Diệp rất ít khi lần này cũng thực tức giận. may Hoàn Tử ngủ rồi nên thấy màn này.

      Diệp Khung giữ vững tư thế tay nắm cửa đứng thẳng nguyên tại chỗ bất động hồi lâu mới quay đầu lại nhìn Diệp Chi “Chi Chi, em đừng khuyên , như vậy, quay đầu được nữa rồi.”

      dừng lát cố gắng nặn ra nụ cười nhưng chỉ làm da mặt kéo ra vẻ mặt quái dị mà khổ sở
      sớm biết, đời này thể làm người tốt nữa, em là tốt nhất, có gắng chăm sóc tốt cho ba mẹ.”

      xong câu đó, kéo cửa ra chút do dự ra ngoài, hề quay đầu lại.

      Mẹ Diệp gào khóc, ba Diệp cũng mềm nhũn chân tay, thiếu chút nữa đặt mông ngồi sàn nhà. Diệp Chi muốn qua dìu lại bị ba Diệp đẩy ra.

      Ông mệt mỏi thở hổn hển, chuyện cũng câu, gần xa nhưng đều là Diệp Khung “Con , nhanh…nhanh xem con, đem… túm cổ con trở lại.”

      Diệp Chi cố nén nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, gật đầu lia lịa chạy nhanh ra cửa.

      Diệp Khung rất nhanh, khi Diệp Chi đuổi kịp ra nhà để xe nổ máy xe rồi.

      . dừng lại. hãy nghe em mấy câu.” Diệp Chi vừa kêu, vừa đuổi theo xe của Diệp Khung, tốc độ xe chạy so với rất nhanh.

      Giọng của rất lớn, Diệp Khung vừa mới nổ máy xe thể nào nghe thấy, vậy mà lại dừng lại càng chạy càng nhanh, rất nhanh kéo dài khoảng cách với Diệp Chi.

      Diệp Chi cũng buông tha, cắn răng đuổi tới cửa chung cư cho đến khi thể nhìn thấy đuôi xe của Diệp Khung nữa, lúc này mới tuyệt vọng dừng bước lại thở hổn hển.

      của đối với rất tốt, khi còn bé điều kiện gia đình được tốt, mặc kệ trong nhà có đồ ăn ngon gì, cho dù là cục đường, cây kem, đều giữ lại cho ăn còn mình có động vào cái.

      Sau này của dần dần lớn, bắt đầu ra ngoài kiếm sống, mỗi lần nhìn thấy đều chỉ hai câu: câu là có người nào khi dễ em , câu khác là có tiền hay .

      Sau này khi có Hoàn Tử, của giống như bị điên muốn trả thù tên lưu manh nào đó, nếu phải ngăn lại thiếu chút nữa giết người rồi.

      Qua nhiều năm, thương của trai, Diệp Chi vẫn luôn ghi ở trong lòng. Cho nên mặc dù của luôn làm mặt lạnh với ba mẹ, Diệp Chi cũng cũng vẫn tin tưởng .

      Vì lòng tin này mà mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, sợ của bị người ta đánh, bị người đả thương, có lúc suy nghĩ nhiều, buổi tối nằm mơ đều thấy máu tươi dầm dề.

      khuyên nhủ, cầu xin, thậm chí muốn quỳ xuống trước mặt Diệp Khung nhưng thể ngăn cản được con đường kia, càng càng xa.

      Có lúc Diệp Chi hận Diệp Khung đến tận xương tủy. Hận tại sao thể an phận để cho bọn họ, những người thân này cả ngày theo lo lắng hãi hùng, ngày trôi qua bình lặng. Cũng hận mang lòng tốt của bọn họ đối với dẫm ở dưới chân, mà hề cảm kích.

      Cảm xúc mãnh liệt nhưng cực đoan như vậy, cách nào đối với của cứng rắn được.

      Diệp Chi nhớ lại từ đến lớn cùng chung sống, cắn môi khóc thành tiếng, tối nay trong nhà khẳng định là đêm ngủ, nên làm như thế nào mới có thể làm cho cha mẹ yên lòng, còn có của , chuyện bên kia khi nào có thể giải quyết, lần sau gặp lại là bao lâu?

      Trong đầu của tràn đầy vấn đề khó nghĩ, hỗn loạn tìm được bất kỳ suy nghĩ nào. xoay người muốn về nhà, lại vừa vặn đụng người bên cạnh tới.

      xin lỗi.” Diệp Chi cúi đầu liên tục xin lỗi, trong giọng mang theo nồng nặc giọng mũi.

      “Chi, Chi Chi?” Diệp Chi muốn vào nhà, bả vai lại bị đôi bàn tay nắm chặt, giọng của người đàn ông vô cùng quen thuộc, cần suy nghĩ nhiều cũng biết là người nào, thân thể Diệp Chi cứng đờ từ từ ngẩng đầu lên.

      Ánh mắt của người đàn ông được đèn đường chiếu rọi xuống sáng lấp lánh, bên trong che giấu mừng rỡ và khát vọng, chợt ôm Diệp Chi vào trong ngực, ôm chặt, đầu chôn ở cổ của cọ tới cọ lui giống như là con chó lớn nũng nịu.

      “Kỷ Lâm. . . . . .” Giọng của Diệp Chi khẽ run, người của còn mang theo hơi rượu, hơi thở ấm nóng quen thuộc làm Diệp Chi rơi lệ.

      cắn cắn môi, trong lúc mơ hồ thiếu chút nữa đưa tay ôm lấy . Nhưng rốt cuộc ngay thời khắc quan trọng nhất tỉnh táo lại, vươn tay đẩy ra “Hẹn gặp lại.”

      Kỷ Lâm bởi vì uống rượu say, phản ứng hơi chậm chút, đưa tay muốn kéo Diệp Chi nhưng có kéo, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm “Diệp Chi, Chi Chi. . . . . . Đừng, đừng . . . . . .”

      Diệp Chi cố gắng để cho mình nghe giọng của , bước nhanh hơn về phía trước, quả hận thể rời ngay lập túc trong vòng giây.

      Ngay lúc này, bên cạnh chợt lóe ra bóng người đứng ngay trước mặt . Mặt mũi thanh tú của Bạch Kỳ lạnh lùng, ra lời cũng là chút khách khí “ Diệp, đừng vội vậy chứ. Tối thiểu trước tiên phải mọi chuyện .”



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 11/10/14
      tart_trungJan Bùi thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36.1 : Tình địch
      Editor: Băng LQĐ

      Diệp Chi trầm mặc lát rồi mở to mắt “ có gì có thể , cứ như vậy , dẫn ta về .” xong muốn đẩy Kỷ Lâm về phía Bạch Kỳ.

      Kỷ Lâm mặc dù uống say, đầu óc tỉnh táo nhưng bản năng vẫn còn, nhận thấy động tác của Diệp Chi lực tay ôm Diệp Chi lại tăng lên. Tay của Diệp Chi đau nhưng buông tay.

      “Kỷ Lâm rốt cuộc có chỗ nào làm cho nhìn vừa mắt?” Chân mày Bạch Kỳ nhíu chặt, đèn đường chiếu rọi xuống làm ánh mắt có vẻ lạnh lùng khác thường, ánh mắt đen láy của chăm chú Diệp Chi, thái độ bất mãn tới cực điểm.

      ta tốt vô cùng.” Giọng của Diệp Chi vô cùng , cũng khó nghe ra trong đó có ý khác “Nhưng tôi lại với tới.”

      “Với tới? Thế làm cách nào để với tới?” Bạch Kỳ híp mắt lại, từ trong túi móc ra điếu thuốc đốt lên, hút từng hơi “Diệp Chi, đừng lời văn vẻ với tôi như vậy. Tôi là người thô tục, hiểu cái gì là văn vẻ với văn vẻ. cụ thể chút, có phải đoàn trưởng nhà chúng tôi chọc gì cho nên mới tuyệt tình như vậy hay ?”

      tuyệt tình? Diệp Chi ngẩng đầu nhìn Bạch Kỳ, đầu ngón tay cũng phát run. đêm bị đè nén cảm xúc trong nháy mắt bộc phát “ biết cái gì? phải là Kỷ Lâm. ta ở bên ngoài có khác có biết ?”

      Diệp Chi gào hơi xong câu này mới vừa dừng lại thở dốc cảm nhận được hô hấp nóng hổi của người nào đó ở ngay bên cổ, nước mắt trong nháy mắt như vỡ đê trào ra.

      Lúc mới quen đối với cũng có thiện cảm, chỉ cảm thấy tính tình huấn luyện viên này hết sức tính trẻ con, ngây thơ mà ngang ngược, rất thích hợp dạy con trai mình, còn lại cũng có bao nhiêu ấn tượng.

      Nhưng dần dần ấn tượng về Kỷ Lâm trong đầu cứ lớn dần, nhiều dần.

      Lúc ôm mèo đứng ở bên cửa sổ nghịch ngợm gãi cằm mèo dưới ánh mặt trời, nụ cười mặt mềm mại giống như bồ công tung bay trong gió làm cho lòng ngứa ngáy muốn đưa tay đụng vào .

      Lúc huấn luyện con trai đẹp trai cách tự nhiên, từng chiêu thức đều mang khí thế sắc bén, cặp mắt dài kia bình tĩnh như hồ nước nhưng vô cùng nghiêm túc, nhấc chân giơ tay đều mang tôn trọng đối với môn võ Taekwondo.

      Lúc ăn cơm với vào ngày Valentine, cùng với vượt qua ngày lễ tình nhân ý nghĩa đầu tiên.

      rất thương Hoàn Tử, quả giống như tình thương của ba đối với con trai. Len lén đưa Hoàn Tử ăn KFC, cho Hoàn Tử ngồi ở bả vai , dạy Hoàn Tử đạo lý làm người. . . . . .

      Tất cả nhưng thứ từng quên trôi qua

      trong đầu phóng đại vô hạn, nhớ lại đều là ngọt ngào. Từ lúc bắt đầu đối với vô cùng kinh ngạc, càng về sau rất vui vẻ, rồi đến cuối cùng hận thể lập tức đồng ý , gặp thời gian lâu nhưng làm thế nào cũng chạy thoát khỏi giam cầm của .

      Vậy mà lại tự ti, hèn nhát, dửng dưng hề đối mặt với , chỉ có thể trốn tránh, có thể trốn tránh ngày được ngày.

      Ngày trước Diệp Chi luôn cởi mở, hào phóng, mới ra trường sức lực tràn trề, sợ hãi. Mà bây giờ lại chỉ có vỏ bọc kiên cường còn bên trong hèn nhát.

      Năm hai mươi hai tuổi chưa kết hôn mà có con, giấu diếm được, hầu như tất cả mọi người xung quanh đều biết, nhìn thái độ của bọn họ từ kinh ngạc đến xem thường rồi khinh bỉ nhưng chỉ có thể im lặng tiếp nhận chỉ trích của mọi người.

      ai quan tâm có phải bị người khác hại hay , mọi người chỉ nhìn kết quả. chưa kết hôn có con chính là phóng đãng, đứng đắn, là người đàn bà hư hỏng.

      Thậm chí có lần Diệp Chi tan việc về nhà nghe từ bà nội hàng xóm đối diện nhà từ trước đến giờ đối với rất tốt dạy dỗ cháu mới vừa lên cấp hai “Cháu thể giống như Diệp Chi, còn tuổi mà bò lên giường của đàn ông. Aizzz u, nếu là bà mà là mẹ Diệp bóp chết đứa con làm xấu hổ gia đình này.”

      Cuộc sống của bà mẹ đơn thân vô cùng khổ sở, đến từ gia đình, cả áp lực từ bên ngoài. Những năm trước, Diệp Chi thậm chí còn sợ hãi mọi người thấy.

      dám bước ra khỏi cửa, chỉ sợ thấy ánh mắt khác thường của người khác. may mẹ Diệp nhìn thấu khác thường của con , kiên nhẫn khuyên bảo. Hơn nữa Mạnh Trường Thụy thường xuyên tư vấn cho nên mới sống qua những ngày gian nan này.

      Kỷ Lâm lớn lên đẹp trai, có tiền đồ, điều kiện gia đình tốt, người đàn ông như vậy tuyệt đối là cực phẩm, nhưng cũng bởi vì quá tốt cho nên Diệp Chi mới dám mơ.

      Thứ nhất có con luôn bị người khác ở sau lưng chỉ trích là hư hỏng, sao có thể độc chiếm người đàn ông như vậy được?

      Vậy nên khi nghe trai Kỷ Lâm ở bên ngoài còn có khác, phản ứng đầu tiên Diệp Chi là: ta làm sao để mình lọt vào mắt mà.

      Sau đó cảm thấy bản thân bị đùa giỡn nên đau lòng, tức giận. Trong lòng vừa có mong đợi nho trong nháy mắt lại bị dập tắt, Diệp Chi thậm chí dám gọi điện thoại chất vấn Kỷ Lâm, sợ nghe được lời xin lỗi của , cũng sợ chỉ vui đùa với mình mà thôi.

      Đêm hôm đó, nằm trong chăn khóc nhiều giờ, cuối cùng vẫn quyết định liên lạc với Kỷ Lâm.

      “Kỷ Lâm, buông tay tôi ra. Buông ra.” Nước mắt Diệp Chi khống chế được chảy xuống, ở trong ngực Kỷ Lâm liều mạng đánh, giãy giụa nhưng đến cuối cùng giống như cố thoát mà ngược lại giống như giải tỏa hết tất cả tức giận.

      giỡn hả?” Ánh mắt Bạch Kỳ quét vòng từ phần eo trở xuống của Kỷ Lâm, trong mắt lên vẻ hài hước “ ta ở đâu ra có nào, nghe ai ?”

      Kỷ Lâm ôm Diệp Chi càng chặt, hừ hừ, bị đánh cũng vui vẻ chịu đựng, chết cũng buông tay, Diệp Chi mệt thở hồng hộc cũng vô ích.

      trai tôi, trai bao giờ gạt tôi.” Diệp Chi vội vàng thở hơi rồi mới trả lời.

      trai của ? từng nghe Kỷ Lâm về con người này. Bạch Kỳ sờ sờ cằm, nào? dám khẳng định Kỷ Lâm có, nhất định là người nhà họ Diệp hiểu lầm.

      Như vậy hiểu lầm kia ngọn nguồn là sao? Bạch Kỳ suy nghĩ chốc lát rốt cuộc nhớ tới Triệu Thanh Uyển.

      “Đúng, có lừa .” Bạch Kỳ lộ ra nụ cười đầu tiên trong tối nay. dừng lát rồi nhìn thấy cặp mắt tràn đầy lửa giận của Diệp Chi, biết thể trêu chọc thêm nên tiếp tục : “Nhưng ta hiểu lầm.”

      Bạch Kỳ cũng giấu giếm Diệp Chi nữa, vài ba lời đem mọi chuyện sâu xa về Triệu Thanh Uyển với nhà họ Kỉ ra, chút cũng có giấu diếm, cũng cho Triệu Thanh Uyển chút mặt mũi nào.

      “Sao…Sao có thể lại như vậy?” Diệp Chi kinh ngạc trợn to hai mắt, dám tin tưởng tin tức làm cho mình đau lòng muốn chết cũng chỉ là hiểu lầm.

      “Đợi Kỷ Lâm tỉnh lại chính hỏi , ta so với tôi tuyệt đối cặn kẽ hơn nhiều.”

      Bạch Kỳ tới thừa dịp Kỷ Lâm mơ hồ biết Đông Nam Tây Bắc, nhấc chân hung hăng đạp cước lên đùi của . Ha… Ha…Ai bảo bình thường ta luôn khi dễ tôi. Lần này tôi giúp giải quyết người vợ chưa cưới này. Chỉ đánh cước thôi, còn lời chán.

      “Này, làm gì thế?” Diệp Chi lau nước mắt mặt, trợn mắt nhìn Bạch Kỳ, người này có bệnh sao? Vô duyên vô cớ lại đạp Kỷ Lâm.
      Last edited by a moderator: 11/10/14
      tart_trung, Jan BùiPhamthanhhuong thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36.2 : Tình địch
      Editor: Băng
      Cái này là bảo vệ? Chậc chậc, đúng là hay thay đổi, cần kết hôn, mỗi ngày đoán tâm tư của phụ nữ là mệt chết người.

      “Giúp đánh thức Kỷ Lâm, phải là tin tôi sao? Vậy hãy để cho chính miệng Kỷ Lâm cho nghe.” Bạch Kỳ nháy nháy mắt vô sỉ : “A… có tỉnh, vậy để tôi đạp cái nữa.”

      “Tôi...Tôi tin là được chứ gì.” Tầm mắt của Diệp Chi cố gắng lướt qua bả vai Kỷ Lâm liếc Bạch Kỳ, “Đừng có đạp.”

      “Đau lòng?” Bạch Kỳ trêu chọc Diệp Chi rồi thu hồi nụ cười mặt, nghiêm mặt : “Diệp Chi, tôi thấy đối với Kỷ Lâm rất tốt.”

      Diệp Chi : “. !? ”

      “Cho nên tối nay Kỷ Lâm phiền rồi.” Bạch Kỳ nhanh chóng ném câu rồi bước chân nhanh như chạy trốn.

      Ngay lúc này, Kỷ Lâm lại đẩy Diệp Chi ra xoay người lăng lăng chạy về phía Bạch Kỳ.

      “Ha ha, cậu tỉnh rượu.” Bạch Kỳ nhìn mặt của Kỷ Lâm nghiêm túc kỳ cục cười khan tiếng, mặt nở nụ cười rạng rỡ, trong lòng lại như vạn con ngựa chạy qua.

      ta tỉnh, ta thế nhưng lại tỉnh. Như vậy mình mới vừa nhân cơ hội đạp ta cước phải ta cũng biết sao? Làm thế nào bây giờ? Như thế nào mới có thể che giấu được đây?

      Aizzz u, được tay của đoàn trưởng níu lấy cổ áo của mình rồi. Phải nhanh nghĩ biện pháp.

      Đại não Bạch Kỳ nhanh chóng vận chuyển, vắt hết óc nghĩ

      mưu kế, nhưng đợi nghĩ ra được nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nôn mửa.

      Cơ thể Bạch Kỳ cứng ngắt cúi đầu chỉ thấy Kỷ Lâm cầm áo của mình, vui vẻ ói lên người mình.

      “Tiên sư mày Kỷ Lâm.” Bạch Kỳ cắn răng nghiến lợi, sầm mặt lại nhưng cũng biết là mình tức giận hay chán ghét.

      “Rác…Thùng rác là trắng. . . . . .” Kỷ Lâm ngơ ngác chớp chớp mắt mấy cái, lẩm bẩm .

      “Mẹ nó chứ cái gì mà thùng rác.” Bạch Kỳ nhìn ngực mình toàn đồ nôn mửa, quả hận thể dùng kim vá cái miệng của Kỷ Lâm lại.

      Mình có chỗ nào giống như thùng rác hả? ràng cách Diệp Chi rất gần, tại sao nôn người Diệp Chi? hôm nay coi như nhìn được em đều là cái rắm. Ở trong mắt Kỷ Lâm chỉ có Diệp Chi mới là quan trọng nhất.

      Tay Bạch Kỳ run run cởi áo của mình ra, tức giận nhét vào trong thùng rác rồi ở trần mang theo oán khí tràn ngập về.

      Đợi chút, Bạch Kỳ Kỷ Lâm phải làm thế nào? Diệp Chi lúng ta lúng túng tới bên cạnh Kỷ Lâm, đột nhiên cảm thấy mình lên phải thuyền giặc rồi.

      Diệp Chi đỡ Kỷ Lâm vào nhà, mẹ Diệp ngừng khóc, hai người im lặng ngồi ghế sa lon nghĩ đến con trai mình, thấy dìu Kỷ Lâm vào nhà sửng sốt nhưng trong miệng cũng gì.

      “Ba, xin lỗi, trai. . . . . .” Đối với việc ba giao phó mà mình hoàn thành, Diệp Chi cảm thấy áy náy.

      “Chi Chi, cần .” Ba Diệp khoát khoát tay mệt mỏi : “Về sau cần phải để ý đến trai con nữa, nó từ lâu như vậy rồi. Ba và mẹ của con mới vừa cũng hiểu ra, nhiều năm như vậy, bộ xương già này của chúng ta chống chọi nổi nữa rồi, về sau mắt nhắm mắt mở để cho nó thích làm dạng người nào được làm dạng đó thôi.”

      “Nhưng ba. . . . . .” Nhìn bộ dáng ba mẹ như già nua hẳn trong nháy mắt. Trong lòng Diệp Chi khó chịu, tuy nhiên biết an ủi bọn họ thế nào. Chuyện như vậy xảy ra nhiều lần lắm rồi, tất cả lời an ủi đều hết.

      “Con đỡ Kỷ Lâm vào nhà , mẹ và ba con sao.” Mẹ Diệp đứng lên về phía Diệp Chi xoa đầu con , “Nhiều lần như vậy tâm cũng chết rồi.”

      Bà dừng lát rồi cau mày : “Cậu ta uống rượu? Mùi rượu rất nồng, con nhanh dẫn cậu ta vào nhà vệ sinh .”

      “Dạ. . . . . . Được.” Diệp Chi bị mẹ Diệp đẩy vào phòng vệ sinh. Lúc nghe được tiếng khóa cửa ‘Rắc rắc’ ở bên tai vang lên mới tỉnh lại, mẹ chẳng lẽ muốn cho tắm cho Kỷ Lâm?

      Tay chân Diệp Chi luống cuống đứng nguyên tại chỗ lúc lâu, lúc này đầu mới bắt đầu từ từ hoạt động, tắm cho ta như thế nào? khẳng định là thể làm, nhưng Kỷ Lâm mới vừa nôn xong, nhất định phải đánh răng rửa mặt.

      mở vòi nước, làm ướt khăn lông rồinhón chân lên lau mặt cho Kỷ Lâm.

      Sau khi Kỷ Lâm uống rượu say lại đứng ở bên ngoài hứng ít gió lạnh rồi nôn lần. Lúc này lại bị Diệp Chi dùng nước lạnh lau mặt tỉnh táo ít.

      Mắt dần dần tỉnh lại, vừa cúi đầu đối mặt với ánh mắt của Diệp Chi “Diệp Chi? Chi Chi.”

      Ánh mắt của Kỷ Lâm trắng xanh sáng lên, để ý bản thân ở nơi nào, trực tiếp đưa tay nắm bả vai của Diệp Chi, vì kích động nên giọng cũng có chút run “Chi Chi, em chịu gặp rồi sao? Em phải là cố ý nhận điện thoại của đúng ? biết em phải là người như vậy. Vậy mấy ngày nay tại sao em đưa Hoàn Tử tới học Taekwondo? Trong nhà xảy ra chuyện gì? Hay là trai em xảy ra chuyện? cho biết, giúp em giải quyết.”

      liên tiếp đặt ra nhiều vấn đề, Diệp Chi lại chỉ lẳng lặng nhìn , câu cũng trả lời.

      Lòng của Kỷ Lâm trầm xuống, tay nắm bả vai Diệp Chi dần dần buông lỏng xuống. Lúc muốn buông tay, chợt nghe giọng nhàng của Diệp Chi.

      “Em nhớ lắm.”

      Trong đại não Kỷ Lâm như có sợi dây đứt ‘Phịch’ tiếng, trong nháy mắt cảm thấy như trời đất quay cuồng, đầu lưỡi cũng cứng đờ “Cái... cái gì?”

      Trong mắt Diệp Chi có giọt lệ chợt lóe lên, rồi đổi đề tài “ biết Triệu Thanh Uyển sao?”

      “Biết.” Kỷ Lâm theo bản năng gật đầu, đại não có suy nghĩ, có cái gì cái đó “ kia mượn phòng của ở, nhưng để rồi. Chi Chi, làm sao em biết. . . . . .”

      “Kỷ Lâm.” Diệp Chi cắt đứt lời của , ngẩng đầu khẽ gọi tên của .

      “Cái... cái gì?” biết thế nào, Kỷ Lâm hơi khẩn trương.

      hãy để cho em làm bạn của . Bây giờ em đồng ý.” dừng lát, lông mi run rẩy ngừng, trong lòng bàn tay đầy mồ hồi ướt nhẹp, “ còn muốn em làm bạn ?”
      tart_trung, Jan Bùibear thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.