1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Quân Nhân) (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29.2 : Ngủ chung
      Editor: Băng

      Hoàn Tử đáp, mắt phượng ướt nhẹp đáng tinh xảo chỉ nháy nháy mắt nhìn Kỷ Lâm.

      Kỷ Lâm xoa nhàng khuôn mặt đứa , lau sạch bọt mặt Hoàn Tử, nhìn kiệt tác của mình cười sảng khoái rồi mới tiếp tục : “Phòng khách nhà cháu có điện thoại, cháu dùng cái đó bấm số gọi cho huấn luận viên. Cục cưng, cháu có trí nhớ rất tốt đúng ? Số điện thoại của huấn luận viên là….”

      “Huấn luyện viên, chú phải làm ba mới của cháu sao?” Lời của Kỷ Lâm còn chưa hết bị giọng non nớt của Hoàn Tử cắt đứt, hình như đứa đối với cái vấn đề này rất có thành kiến, cũng biết hỏi bao nhiêu lần, giống như nhất định phải từ trong miệng Kỷ Lâm lấy được đáp án mới chịu bỏ qua.

      Hai lần trước Kỷ Lâm đều cao giọng phủ nhận, lần này lại thừa nhận hết sức sảng khoái “Đúng. Huấn luyện viên làm ba mới tốt của cháu. Cháu suy nghĩ , nếu huấn luyện viên biến thành ba mới của cháu ngày ngày cháu có thể ăn KFC mà bị mẹ mắng.”

      Hoàn Tử chớp chớp mắt có chút động lòng nhưng tỏ thái độ gì.

      Kỷ Lâm ngừng cố gắng, lại tăng thêm câu “Hơn nữa, đến lúc đó cháu có thể học Taekwondo bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu. tháng khảo hạch lần, bảo đảm tới hai năm là có thể lên tới đai đen. Muốn đánh người nào đánh người nào, ở trong khu này ngang về dọc đều được.”

      Vừa dứt lời, Hoàn Tử lập tức đáp lời, hoàn toàn bán đứng mẹ, “Tốt. Cháu đứng về phía huấn luyện viên.”

      “Bé ngoan.” Kỷ Lâm xoa xoa đầu của Hoàn Tử, cười giống như mèo trộm thịt.

      Kỷ Lâm trước tiên tắm rửa sạch cho Hoàn Tử rồi mặc áo ngủ vào cho đứa trẻ, dọn dẹp sạch đưa ra khỏi phòng tắm rồi mới bắt đầu tự mình tắm rửa. Nhưng mới tắm được nửa, đột nhiên nghĩ đến mình có quần áo để thay.

      Lần này phiền toái rồi. Kỷ Lâm ảo não nện vách tường cái, làm sao lại quên chuyện này, chẳng lẽ lát lại ‘lộ thiên’ ra ngoài?

      khổ não cửa phòng tắm chợt bị mở ra khe khẽ, Kỷ

      Lâm theo phản xạ che chỗ nào đó từ trong khe cửa thấy đầu đen nhánh.

      Nhất thời tức cười “Hoàn Tử, cháu làm gì đó? Cùng huấn luyện viên chơi trốn tìm sao?”

      Hoàn Tử bĩu môi, trả lời của rồi mở cửa ra to, ôm quần áo từng bước vào “Mẹ đưa cho huấn luyện viên .”

      “Cám ơn Hoàn Tử, huấn luyện viên tặng cho cháu nụ hôn.” Kỷ Lâm cong người xuống thơm lên mặt Hoàn Tử rồi đưa tay nhận quần áo tay Hoàn Tử.

      Trong bộ quần áo ngủ có kẹp cái quần lót màu đen nổi bật, Kỷ Lâm ‘Ồ’ lên tiếng, cầm cái quần lót màu đen lên nhìn trái nhìn phải, thấy vẫn chưa cắt bỏ nhãn mác.

      Chẳng lẽ Diệp Chi đặc biệt xuống mua cho ? Kỷ Lâm kích động, Chi Chi thế nhưng mua quần lót cho mình. Nhất định là đối với mình có ý tứ rồi .

      “Đó là quần lót của cậu. Mẹ dặn phải lấy cái mới.”

      Hoàn Tử lạnh lùng câu hoàn toàn đánh nát bong bóng màu hồng trong lòng Kỷ Lâm.

      Đoàn trưởng Kỷ cầm cái quần lót màu đen mà lệ rơi đầy mặt. Cục cưng đừng đả kích huấn luyện viên vậy chứ, huấn luyện viên theo đuổi mẹ cháu rất khổ cực rồi.

      Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Hoàn Tử luôn luôn có quy luật, tuy trời có sấm đánh có chút sợ, nhưng lần này có Kỷ Lâm ở bên cạnh, trong lòng cũng yên tâm hơn. Cậu bước lên giường chỉ lúc sau ngủ mất rồi.

      Kỷ Lâm ôm đứa thơm ngát, lại nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, mắt hẹp dài cũng dần dần nhíu lại.

      Diệp Chi mơ mơ màng màng vừa định ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa nhàng, trong lòng cả kinh lập tức chạy mở cửa, nghĩ đến là Kỷ Lâm.

      ... tới đây làm gì?” Diệp Chi cúi đầu nhìn lướt qua áo ngủ rộng lùng thùng của mình, bị ánh mắt nóng rực của Kỷ Lâm canh chừng chống đỡ được.

      “Nhìn em.” Kỷ Lâm đặt mông ngồi ở giường Diệp Chi cười híp mắt nhìn Diệp Chi, lời tâm tình hề đỏ mặt “Nhớ em.”

      “Này.” Diệp Chi bị làm cho xấu hổ, nhắm mắt tới trước mặt Kỷ Lâm, giọng chỉ sợ đánh thức ba mẹ nhanh ra ngoài , ngày mai tôi còn phải dậy sớm làm có thời gian cùng chuyện phiếm.”

      cũng muốn chuyện phiếm.” Kỷ Lâm nhún vai, bộ dáng vô cùng vô lại.

      “Vậy tới làm gì.” Diệp Chi cắn răng nghiến lợi .

      Kỷ Lâm từ giường đứng lên tròn mắt nhìn Diệp Chi “Tới để tỏ tình.”

      “Cái... cái gì?” Diệp Chi nuốt nước miếng lui về phía sau bước, muốn né tránh khí thế bức người của .

      “Làm bạn của .” Kỷ Lâm đưa tay ôm lấy vững vàng cố định vào trong ngực, từng câu từng chữ cực kỳ nghiêm túc, “ cũng đến nhà em, em thành toàn cho lần có được hay ? Làm bạn của .”

      , chúng ta. . . . . . Chúng ta còn chưa quen biết lâu.” Diệp Chi đỏ mặt, lắp ba lắp bắp cự tuyệt, nhưng có chút sức lực nào.

      “Lại viện cớ, chúng ta làm sao quen.” Trong mắt hẹp dài của Kỷ Lâm thoáng tia giảo hoạt, “Cùng nhau ăn cơm xong, thay quần áo, cahưm sóc đứa bé, tại còn ngủ chung. nghĩ là đủ chín muồi.”

      đừng bậy.” Diệp Chi cắn môi, đỏ mặt đến mức có thể ra máu, “Người nào, người nào với ngủ chung qua.”

      “Bây giờ có, nhưng lập tức. . . . . .” Kỷ Lâm dừng lát, cánh tay dùng lực ôm chặt Diệp Chi, thuận thế lui về phía sau rồi ngã xuống, hai người liền liền ngã xuống giường.

      Diệp Chi kêu lên tiếng, chưa kịp cảm thấy hoa mắt. Vị trí hai người trong nháy mắt thay đổi thân thể nặng nề của Kỷ Lâm đè lên người .

      Giọng trầm thấp của người đàn ông ở bên tai vang lên, thậm chí có chút quen thuộc, “Em xem, cái này phải là ngủ chung sao ?”

      . . . . . . Cái người này….” Diệp Chi bị Kỷ Lâm vô sỉ làm cho thể cái gì. Trong đại não trống , chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông trước mắt càng ngày càng phóng đại.

      “Có đồng ý hay ?” Hơi thở cực nóng của phun mặt của , cổ của , giống như ngọn lửa hừng hực cháy, trong nháy mắt thẩm thấu vào da của len lỏi vào trái tim.

      , . . . . . . Ưmh. . . . . .”

      Môi của nóng bỏng mang theo thứ khí thế cho cự tuyệt hung hăng đặt ở môi của mút vào, chút phản kháng cũng cho giữ lại.

      Hồi lâu mới rời khỏi môi “Có đồng ý hay ?”

      “. . . . . . . . . . . .”

      “Tốt lắm.” Kỷ Lâm đưa tay khẽ vuốt gương mặt bóng loáng trắng nõn của nhếch môi cười “Vậy hôn đến khi em đồng ý mới thôi.” Dừng lát, lại : “Con người của giọng hơi lớn, nếu mất hứng chừng đánh thức người khác, cho nên em. . . . . . Ngoan ngoãn. . . . . .” xong, cúi đầu lần nữa bắt được môi của Diệp Chi.
      Last edited: 3/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30.1 : Gậy đánh uyên ương Editor: Băng

      Tên vô lại này. ta phải là đến tỏ tình với mình, ta đến để giở trò lưu manh với mình. Mình thể xúc động nếu đánh thức ba mẹ, đây quả thực là uy hiếp trắng trợn. Diệp Chi vừa tức vừa thẹn, quả hận thể nhảy dựng lên tát thẳng vào mặt của Kỷ Lâm.

      đánh Kỷ Lâm vạn lần ở trong lòng, thực tế cũng do bản thân bị đè ở dưới liều mạng hôn, đôi môi đau đớn, đẩy ra đánh cũng .

      Cái này mà gọi là hôn môi sao? Đây ràng là gặm. Diệp Chi nhẫn tâm liếc mắt xem thường ở trong lòng, Kỷ Lâm mưu toan cạy hàm răng ra, lúc tiến quân thần tốc dùng sức cắn vào môi cái.

      “Á……” Kỷ Lâm đau đớn hít hơi, Diệp Chi cắn phát này chút lưu tình, miệng của trong nháy mắt đầy mùi máu tươi.

      liếm liếm môi nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Diệp Chi nằm phía dưới. Chẳng những tức giận mà ngược lại trong lòng càng hưng phấn hơn. Quả nhiên là được mình coi trọng. Ngay cả phản kháng cũng mãnh liệt như vậy.

      Nếu người tình trong mắt người đều là Tây Thi bây giờ trong mắt của đoàn trưởng Kỷ trừ Diệp Chi hoàn toàn thấy người khác.

      là đồ khốn kiếp.” Diệp Chi dùng sức đẩy Kỷ Lâm, tức giận đến tay cũng phát run, cổ cứng lên, nhìn Kỷ Lâm “Tôi đồng ý. Cũng . . . . . . Ưmh. . . . . .”

      lời giữ lời.” Kỷ Lâm áp cả thân thể lên người Diệp Chi để cho mảy may tránh thoát, vừa hôn môi vừa giọng khàn khàn: “Em cần đồng ý, muốn ngủ lại ở phòng em rồi đợi đến sáng mai bước ra từ phòng em ngay trước mặt ba mẹ em.”

      ….” Diệp Chi chợt trợn to hai mắt, tại sao mình biết Kỷ Lâm vô sỉ đến mức này chứ? Nếu ta làm như vậy , mình có trăm cái miệng cũng thể thanh minh được.

      Diệp Chi chưa bao giờ gặp loại tỏ tình cuồng phong như thế này. đồng ý cũng được. Được, vậy đồng ý rồi tính tiếp. cắn cắn môi ngờ biện pháp chỉ có thể là thỏa hiệp.

      cho tôi chút thời gian có được ? Tôi...tôi bây giờ thể đồng ý.”

      cho em thời gian dài như vậy rồi.” Kỷ Lâm kiên quyết lui bước, đôi môi dán chặt khóe miệng Diệp Chi nhàng mè nheo “Chi Chi, em xem người đàn ông tốt, nhất định phải sáng sớm phải về nhà đúng ? Ngươi nên đồng ý , coi như là bạch kiểm miễn phí sức lao động rồi.”

      Kỷ Lâm trong cương có nhu, vừa đấm vừa xoa, làm cho Diệp Chi tức giận cũng thốt ra miệng được.

      “Kỷ Lâm, phải cho tôi nghĩ thông suốt chứ. Chuyện như vậy cần phải hai bên tình nguyện. . . . . .”

      “Đúng vậy cần phải hai bên tình nguyện.” Kỷ Lâm ngắt lời , mắt dài dưới ánh đèn dao động lấp lánh, vừa đen vừa sáng vô cùng đẹp, “Em đồng ý phải hai bên tình nguyện sao ?”

      xong, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhắn nóng bỏng của Diệp Chi rồi hung hăng hôn cái “Đời này chỉ thích người là em, em đáp ứng có được ?”

      Thấy Diệp Chi mặc dù mím môi lời nào nhưng tiếp tục la hét cự tuyệt nữa. Ánh mắt Kỷ Lâm lóe sáng bắt đầu chơi xấu “Có được hay ? Có được hay ? Chi Chi…” hơi kéo dài cuối rồi vùi đầu ở trong cổ Diệp Chi cọ xát, trong giọng mang theo bảy phần khẩn cầu ba phần uất ức “Bị em cự tuyệt lần, tới trong thời gian dài.”

      Trái tim Diệp Chi run lên, mắt nhìn chằm chằm Kỷ Lâm. Người đàn ông giống như động vật nũng nịu, dụi tới dụi lui lung tung ở cổ , ngừng lấy lòng làm cho lời cự tuyệt của đến mép cũng ra miệng được.

      Diệp Chi ít tiếp xúc với đàn ông nên biết có loại đàn ông trời sinh trong bụng đen tối nhưng mặt có thể làm ra bất kỳ vẻ mặt vô tội nào chỉ cần có thể đạt được mục đích.

      Cho nên bây giờ bị biểu cảm của Kỷ Lâm mê hoặc, hoàn toàn quên mất người đàn ông bá đạo vừa rồi. Thậm chí còn muốn đưa tay sờ sờ tóc của Kỷ Lâm để an ủi .

      Khóe mắt Kỷ Lâm liếc qua nét mặt của Diệp Chi mà trong lòng hồi hộp, hôm nay nếu mình làm khó chuyện này chắc thành nên tích góp hết hơi sức lăn lộn làm nũng “Em đồng ý , đến lúc đó nếu đúng là tốt chia tay cũng muộn. Chi Chi… Chi Chi……”

      Chưa tới bốn tháng nữa phải trở về bộ đội nên nhất định phải thừa dịp rảnh rỗi đem Diệp Chi về nhà biến thành người của mình. Giải quyết triệt để tất cả tai họa ngầm như Mạnh Trường Thụy…....

      Nếu đến lúc đó ngộ nhỡ mình có nhiệm vụ, mười ngày nửa tháng về, Diệp Chi bị Mạnh Trường Thụy lừa gạt làm thế nào? Nếu xảy ra chuyện như vậy, khóc như chưa bao giờ được khóc .

      Vô lại sao? Da mặt dày thế nào? Chỉ cần có thể nắm Diệp Chi trong tay cái gì cũng có thể làm, việc gì phải quản quá trình nó như thế nào. Kết quả tốt là được.

      Đến lúc đó tay trái ôm vợ tay phải ôm con trai. Đây mới là cuộc sống giàu sang.

      Giọng của người đàn ông này rất đáng thương, có vẻ tự nhiên như bình thường ở võ đường cũng thấy khí phách mạnh mẽ như vừa rồi, tóc thô ráp ở cổ mình cọ tới cọ lui, giống như con chó con nũng nịu.

      Lòng của Diệp Chi từ từ mềm nhũn, kìm được nhớ tới cảnh tượng mỗi lần nhìn thấy Kỷ Lâm. phải cùng Hoàn Tử chơi vui vẻ sao? Cũng chính là người ôm con Tiểu Hắc Miêu trêu chọc, trong mắt tự chủ nở nụ cười. Người đàn ông thích đứa bé và mèo, tính tình cũng tồi.

      bỗng nhiên thò tay nắm cổ áo của Kỷ Lâm, lôi ra ngoài nhín cặp mắt trong sáng đó cố nén ngượng ngùng chậm chậm : “Kỷ Lâm, tôi. . . . . .”

      Ngay lúc đó có tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt lời của Diệp Chi.

      “Chi Chi, vào nhé.” Giọng trầm thấp của Diệp Khung truyền vào trong tai, Diệp Chi hoảng hốt kịp làm ra phản ứng gì Diệp khung đẩy cửa bước vào.
      Last edited by a moderator: 3/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30.2 : Gậy đánh uyên ương
      Editor: Băng

      Khi ánh mắt của quét qua Kỷ Lâm áp sát vào người Diệp Chi bỗng dưng trở nên lạnh lẽo hung ác, giống như con sói độc đứng vách núi trong đêm trăng vô cùng tàn nhẫn làm người ta kinh hãi.

      …. phải như nghĩ đâu.” Diệp Chi vội vàng đẩy Kỷ Lâm ra cuống quít chạy tới bên cạnh Diệp Khung giải thích, “Em với Kỷ Lâm đúng là… Đúng là chỉ có chuyện thôi.”

      chuyện đến giường rồi hả?” Diệp khung hừ tiếng, bộ mặt u ám.

      vừa vào cửa nhà phát giá giày có nhiều thêm đôi giày, đoán là Mạnh Trường Thụy. Dù sao cũng chứng kiến Mạnh Trường Thụy theo đuổi em của mình khổ sở ba năm, nhưng ý nghĩ của Diệp Khung rất nhanh sụp đổ.

      Mạnh Trường Thụy tuyệt đối ngủ lại nhà , cần nghĩ cũng biết ta thể qua được cửa ải của Hoàn Tử. Hoàn Tử mấy năm nay càng ngày càng bài xích Mạnh Trường Thụy, ngay cả nhìn thấy Diệp Chi và Mạnh Trường Thụy ở chung chỗ cũng chịu nổi, huống chi là để Mạnh Trường Thụy qua đêm ở nhà mình.

      Chẳng lẽ đôi giày đó là của thằng tiểu tử làm lính kia sao? Trong lòng Diệp Khung căng thẳng, vội vàng chạy vào phòng ngủ của Diệp Chi, ngờ lại phát chỉ có đèn phòng ngủ còn sáng mà cẩn thận nghe còn nghe được giọng nho bên trong.

      Diệp Khung nhất thời dâng trào lửa giận liền gõ cửa phòng Diệp Chi liếc mắt thấy được tư thế thân mật của hai người.

      “Em câm miệng.” Diệp Khung đưa tay đẩy Diệp Chi ra, giọng lạnh lùng cơ hồ
      thành băng “Em nhiều năm ăn học vứt đâu hết rồi hả? Em xem em bây giờ là cái dạng gì? Thế nhưng lại mang người đàn ông về nhà lên giường ngay.”

      Diệp Khung dừng lát, giọng lớn nhưng sắc bén như dao, từng câu từng chữ hung hăng đâm vào trong lòng Diệp Chi “Diệp Chi, giáo dục của em đâu rồi? Em như vậy sao ngày đó có thể giữ lại Diệp Cảnh Thâm?”

      Sắc mặt của Diệp Chi trắng xanh rồi đổi thành trắng bệch, há miệng nhưng lời giải thích cũng phun ra được. Thân thể của lắc lư chịu nổi gánh nặng đặt mông ngồi xuống giường cắn chặt môi, nước mắt từng giọt lớn lăn xuống gò má.

      chưa kết hôn mà có con là sỉ nhục của cả nhà, những thứ này đều biết. Nhưng lúc phát cũng mang thai bốn tháng rồi, thai nhi trong bụng cũng thành hình, siêu màu thấy được bảo bảo của , sinh mạng nho ở trong bụng từ từ lớn lên, vô cùng kỳ diệu làm người ta kích động.

      bệnh viện vô số lần, thậm chí có lần lên bàn mổ rồi nhưng cuối cùng vẫn chạy ra. đành lòng, đành lòng. Đó là cốt nhục của . sinh mệnh bé như vậy sao có thể tự tay bóp chết quyền lợi ra đời của cậu cơ chứ.

      “Đủ rồi.” Kỷ Lâm từ giường đứng lên, ngăn trước mặt Diệp Chi, trong con ngươi hẹp dài tỏa ra ánh sáng lấp lánh lạnh lùng “Tôi với Chi Chi có làm việc gì, là tôi ép ấy đồng ý làm bạn của tôi, đừng thái quá.”

      Tính tình của Kỷ Lâm thể nhịn được tức giận, ngược lại từ trước đến giờ đều làm theo cảm tính, có thù tất báo. Diệp Khung nếu phải là của Diệp Chi cho cước đá ra ngoài rồi.

      Có trời mới biết thấy nước mắt của Diệp Chi muốn đánh người đàn ông này trận. Đánh đến khi ta thể nữa mới thôi.

      “Tôi nhớ tôi với cậu rồi mà. Cậu và Diệp Chi thích hợp.” Mắt Diệp Khung trầm, chân mày chau chặt lại “Cậu về sau cũng cần tới đây nữa.”

      “Có tới hay phải là được.” Kỷ Lâm chớp mắt nắm chặt quả đấm tới trước mặt Diệp Khung khẽ cúi đầu ghé sát bên lỗ tai dùng thanh lạnh lùng chỉ có thể hai người nghe được : “ vợ, đừng ép buộc tôi, ra ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy cũng làm những chuyện gì, tôi nếu muốn biết ai có thể dám thay che giấu.”

      Dừng lát, ánh mắt liếc Diệp Chi thoáng qua trong mắt chút đau lòng “Tôi hôm nay cho biết, Diệp Chi tôi chắc chắn phải có được.”

      Con ngươi của Diệp Khung co rút lại, ánh mắt nhìn Kỷ Lâm nhất thời sát khí tỏa ra bốn phía.

      Kỷ Lâm hề lơ đễnh chỉ tiếp tục giọng : “ vui? Tùy , tôi muốn cùng với Diệp Chi trôi qua những tháng ngày tốt, có thể làm gì tôi.”

      Sống lưng thẳng tắp, khí thế cả người càng tỏa ra mãnh liệt hơn, giống như thanh trường kiếm vừa thoát ra khỏi vỏ, tinh thần cao ngất. Ánh mắt như muốn giết người nhìn Diệp Khung cười nhạt “ tức giận? Muốn đánh tôi? Vậy cũng phải có thực lực đó. vui cũng muốn Diệp Chi và tôi lui tới? thành vấn đề, tùy nhưng nếu như mà tôi mất hứng …”

      Kỷ Lâm dừng lát, giọng giống như sấm nổ bỗng dưng bùng phát ở bên tai Diệp Khung “Lão tử phải đào vét nơi ở của vậy.”

      xong câu đó, để ý Diệp Khung nữa mà tới trước mặt Diệp Chi ngồi xổm xuống dịu dàng dụ dỗ : “Chi Chi, về, nghe lời đừng khóc nữa.”

      “Này, trễ thế này làm sao . được.” Diệp Chi nghe được lời của Kỷ Lâm lập tức lau khô nước mắt, lắc đầu kiên quyết phản đối “Quá nguy hiểm, cũng có xe nên thể .”

      ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Khung. Lúc này bị lời của trai náo loạn, bây giờ đại não cũng từ từ khôi phục lại tỉnh táo “, em và Kỷ Lâm có cái gì. Em về sau giải thích với , nhưng tối nay ta thể .”

      Dừng lát, lại tăng thêm câu “Còn nữa , em muốn nghe lại chuyện của Hoàn Tử nữa.”

      xong quay sang Kỷ Lâm, thái độ cực kỳ kiên quyết, lại có chút thân mật cho . Tôi để cho .”

      Khóe môi Kỷ Lâm hơi nhếch lên, trong mắt còn chứa đựng nụ cười làm nổi bật khuôn mặt tuấn mỹ “ có gì, sau này có thời gian ngủ với em.” Thấy Diệp Chi đỏ mặt, Kỷ Lâm ngay trước mặt Diệp Khung ôm cổ của rồi hôn lên mặt cái “ về đến nhà gọi điện thoại cho em.”

      xong câu liên đứng thẳng lên bước thẳng ra khỏi cửa phòng, lúc ngang qua Diệp Khung, nặng cũng để lại câu , “ vợ, chúng ta còn gặp nhau dài dài.”
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31.1 : Cái gọi là đứa bé gấu
      Editor: Băng

      khí được mưa xối xả như trút nước cọ rửa sạch trong lành mát mẻ, mang theo hơi nước ướt át của mùa hè nhàng thổi qua mặt. Mặc dù hơn mười giờ đêm rồi nhưng ở trường đại học C còn rất náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có vài cặp sinh viên nhau đứng dưới cây ngọc lan cao lớn xinh đẹp hôn nhau, ngay cả thanh hôn môi cũng có thể nghe mồn .

      Kỷ Lâm xuyên qua cửa Đông đại học C rồi từ từ vào trong. Con đường phía trước được đèn đường chiếu sáng sáng ngời, trong đầu của cũng rất ràng.

      Diệp Chi là người chắc chắn phải có được, Hoàn Tử cũng muốn. quản khỉ gió người nào phản đối, đừng Diệp Khung là của Diệp Chi, cho dù cha mẹ của Diệp Chi phản đối cũng thỏa hiệp.

      phải là hiền lành, khi còn bé cũng đứa bé gấu, từng đánh nhau khắp đại viện ai là đối thủ trừ Úc Lương Tranh, còn lại có thua bất kỳ ai.

      Từ rất lâu biết có nắm đấm cứng mới có quyền đạo lý. nhàng nghe, vậy đánh đến khi nghe lời mới thôi.

      Có quả đấm cộng thêm quyền lực, Kỷ Lâm nghĩ hoàn toàn có thể làm bất cứ chuyện gì chút kiêng kỵ.

      Nhưng chưa từng làm chuyện gì quá phận, ngay cả đêm khuya cũng dừng xe khi gặp đèn đỏ. Diệp Khung là người đầu tiên Kỷ Lâm muốn thử dùng chút thủ đoạn đó.

      Trong phạm vi sinh hoạt, Kỷ Lâm thấy qua rất nhiều chuyện nhưng vẫn muốn dính dáng đến. Từ thượng tướng Kỷ cầm roi ân cần dạy bảo : cho ra ngoài gây chuyện thị phi. cho ỷ thế hiếp người. Nếu phạm ông là người đầu tiên đưa vào nhà giam.

      Qua nhiều năm như vậy, Kỷ Lâm có thể chút do dự đâm mũi kim có chứa chất độc vào tim, cũng có thể nổ súng vào kẻ địch cách gọn gàng nhưng mà chút kinh nghiệm quần áo lụa là cũng có.

      Nhưng phải là thể, nếu ép tàn nhẫn trong xương tủy của Kỷ Lâm tuyệt đối khiến người chọc đến sống dễ chịu.

      vuốt mồ hôi hột đầu rồi móc chìa khóa ra cắm vào trong lỗ khóa. biết Diệp Khung tại sao để cho Diệp Chi lui tới với , đầu tiên là quan tâm em nhưng nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là lo lắng thân phận của mang đến phiền toái cho ta.

      Kỷ Lâm xoay khóa mở cửa rồi cười lạnh, Diệp Khung nếu thức thời chút tuyệt đối làm khó ta. Nhưng nếu ta tiếp tục điều hay với Diệp Chi ….

      “Ah…Chú út, sao con lại về rồi? phải gọi điện thoại tối nay về sao?” Cả nhà họ Kỉ ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, nghe tiếng mở cửa rối rít nhìn ra cửa trước, giật mình khi thấy Kỷ Lâm, mẹ Kỷ nhịn được hỏi.

      “Dạ, muốn về nên về thôi.” Kỷ Lâm thay xong giày tới cầm quả táo lên giống như để hả giận hung hăng cắn miệng lớn, lúc này mới xả hết cơn giận.

      Nhạc Du và Úc Lương Tranh liếc mắt nhìn nhau, hai ở bên ngoài bị người ta khinh bỉ rồi sao ?

      “Làm mặt lạnh cho ai nhìn hả? Mất hứng, cút ngay trở về phòng .” Thượng tướng Kỷ nhướng mày rậm lên, nhìn con xinh đẹp của mình cách thân thiết rồi lại nhìn đứa con trai mạnh mẽ của mình, lòng lập tức thiên vị “Đừng

      đứng ở chỗ này ảnh hưởng tâm tình của cục cưng xem ti vi.”

      “Ba, ra con và hai được ba nhặt về nuôi sao?” Kỷ Lâm bị thượng tướng Kỷ dở khóc dở cười “Ba hỏi xem con trai của ba có phải bị người khi dễ hay ?”

      “Khi dễ?” Thượng tướng Kỷ liếc mắt khinh bỉ nhìn đứa con thứ hai “Con bị người ta khi dễ chỉ biết là về nhà tố cáo, cần lão tử liền quất chết con.”

      Quả nhiên trong mắt ba của chỉ có nhà của cục cưng là ruột thịt. Kỷ Lâm cắn quả táo mấy cái ‘rắc rắc’ lau khóe miệng dính nước trái cây, mơ hồ : “Biết… Biết… con trai đánh, con dụ dỗ.”

      Thấy thượng tướng Kỷ trừng mắt sắp nổi giận, Kỷ Lâm vội vàng cắn quả táo hai ba ngụm cho xong rồi nhìn Mẹ Kỷ : “Mẹ, Tiểu Hắc đâu? Đem Tiểu Hắc cho con, con cút ngay lập tức.”

      Mẹ Kỷ bị chọc cười rồi đưa tay chỉ phòng của Kỷ Lâm “Có lẽ ở giường ngủ của con rồi, vật nhận chủ nên ngủ giường của con đó.”

      Kỷ Lâm gật đầu rồi chạy nhanh như làn khói trở về phòng của mình.

      có cảm giác hai gần đây có điều gì ổn hay ?” Trong phòng khách, Nhạc Du dùng cùi chỏ chọt Úc Lương Tranh rồi giọng ghé vào lỗ tai .

      hai của em vẫn luôn có cái gì ổn.” Úc Lương Tranh trúng tim đen.

      “Này. Em có đùa với đâu.” Nhạc Du giơ tay lên hung hăng bấm cái vào bắp thịt căng đầy ở đùi Úc Lương Tranh “Tối nay khẳng định hai gặp chuyện gì đó.”

      “Được rồi, em hãy yên tâm , ta có việc gì đâu.” Úc Lương Tranh bất đắc dĩ xoa đầu vợ mình. Cái bấm này của chỉ đủ gãi ngứa cho , muốn cho bị thương còn thiếu chút lực nữa. Nhưng những lời này nhất định thể tùy tiện ra, Úc Lương Tranh thể làm gì khác hơn là làm dáng vẻ như rất đau, nhe răng trợn mắt mở miệng : “ hai của em chắc muốn tìm chị dâu cho em rồi.”

      ?” Nhạc Du dám tin trợn to hai mắt.

      .” Úc Lương Tranh gật đầu, cười hết sức mập mờ.

      “Con trai, ba bị mẹ con chê.” Kỷ Lâm nhào lên giường, tay ôm lấy Tiểu Hắc ngáy ngủ vào trong ngực, vừa xoa nắn vừa nhìn con trai mèo kể khổ “Còn có Diệp Khung, quả là đồ…. Tối nay thiếu chút nữa là ba thành công rồi. Chỉ thiếu chút.”

      “Meo meo?” Tiểu Hắc mơ mơ màng màng meo tiếng rồi đưa đầu lưỡi màu hồng liếm liếm ngón tay của Kỷ Lâm.

      Tối nay ăn cá ngon . muốn ăn thêm cái nữa. Liếm liếm liếm.

      “Aizzz… Ngươi xem, ta đối xử với ấy cũng rất tốt. Diệp Chi tại sao lại biết cơ chứ?” Kỷ Lâm thở dài, nhàng vuốt ve Tiểu Hắc “Sớm theo ta có phải tốt ?”

      Meo meo ~ buồn ngủ quá. Chủ nhân cần gì phải dong dài như vậy.

      được. Ta phải tấn công nhanh chóng. Câu kia như thế nào nhỉ? A… Đúng, con tốt sợ chồng vướng víu.”

      Meo meo ~ Kể chuyện nhanh nhanh chút. . Mèo con ngủ nữa.

      “Đầu tiên phải làm gì? Tặng hoa hồng? được, cái này quá thô tục. Còn muốn… phải vậy. . . . . . Haizzz. . . . . .”

      Kỷ Lâm cúi đầu nhìn tay phải của mình, phía từ từ lên ba dấu đỏ, đầu sỏ gây nên lại ngước đầu vẫy đuôi, từ người nhảy xuống, liếm liếm móng vuốt của mình rồi cuộn tròn chiếm góc ở giường lớn tiếp tục ngủ.

      Dài dòng chết meo meo rồi. Chủ nhân là phiền.

      Mèo này thế nhưng lại dám ghét bỏ mình. Kỷ Lâm thở dài, mọi chuyện của mình gần đây được thuận lợi.

      vuốt vuốt mu bàn tay bỗng nhớ tới Diệp Khung câu giữ lại Diệp Cảnh Thâm.

      Lời này có ý gì? Kỷ Lâm cau mày, chẳng lẽ Diệp Chi là do cẩn thận mà có Hoàn Tử? Kỷ Lâm hồi tưởng lại sau khi Diệp Khung xong câu đó nét mặt Diệp Chi… Đột nhiên cảm thấy hiểu chân tướng.

      trách được Chi Chi thế nào cũng chịu tiếp nhận , phải bởi vì thích mà là sợ bị đàn ông cặn bã lừa gạt.

      Kỷ Lâm tự động lắp ráp cái gọi là chân tướng. Diệp Chi bị đàn ông cặn bã bắt lên giường rồi có Hoàn Tử nhưng sau đó người đàn ông cặn bã đó lại bỏ chạy nên Diệp Chi bất đắc dĩ chỉ có mình nuôi dưỡng Hoàn Tử.

      càng nghĩ càng thấy phỏng đoán của mình chính xác, trong lòng tự chủ được bắt đầu đau lòng thay cho Diệp Chi. Tính tính toán toán số tuổi lúc Diệp Chi có Hoàn Tử chỉ mới hai mươi hai tuổi, vừa ra trường có thai nhất định là vừa đau lòng vừa sợ.

      Xem ra sau này mình phải dịu dàng với ấy, Kỷ Lâm sờ sờ cằm, nhưng chủ yếu là phải cho Diệp Chi ý thức được mình và người đàn ông cặn bã vứt bỏ kia giống nhau. Đúng. Cứ làm như thế.

      Kỷ Lâm hưng phấn ở giường lớn lăn lộn ôm Tiểu Hắc vào trong ngực, hung hăng hôn cái “Con trai ngoan, chờ ba chiến thắng trở về. Ha…Ha… Ha.”
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31.2 : Cái gọi là đứa bé gấu
      Editor: Băng

      Diệp Chi phát phương thức theo đuổi mình của Kỷ Lâm thay đổi. Ngày trước thỉnh thoảng có điện thoại và nhắn tin nhưng bây giờ biến thành giây phút nào có xuất bên cạnh mình.

      Buổi sáng ở ngay dưới nhà mình cái gì là muốn đưa làm, mỗi lần như thế đều mang cho phần đồ ăn sáng, vừa nhìn trông đợi vừa yên lặng ăn điểm tâm, để cho muốn cự tuyệt cũng nhẫn tâm.

      Mà buổi trưa càng thần kỳ hơn, thế nhưng có thể chính xác tìm được phòng ăn trưa của . Sau đó ngồi ở ngay đối diện ăn cơm.

      Vốn Diệp Chi có ý định ăn trưa cùng đồng nghiệp nhưng sau hai ngày Kỷ Lâm tới, đồng nghiệp đều cùng ăn cơm, thể mạo hiểm làm kỳ đà cản mũi.

      Đến buổi tối càng cần phải rồi, Kỷ Lâm nhất định chờ ở dưới công ty đợi tan việc, thuận tiện còn có thể thay nghĩ về bữa ăn tối. Sau đó đến võ đường đón Hoàn Tử rồi cùng nhau về, cả lịch trình làm thành thạo lưu loát.

      Chờ lúc Diệp Chi ý thức được mình ngày ba bữa cơm đều trôi qua cùng với Kỷ Lâm thời gian là nửa tháng. Mà Hoàn Tử từ tuần trước cũng học tiểu học.

      “Chi Chi, tối nay ăn món ăn Việt Nam có được hay ? Bạn của mở, bảo đảm chất lượng.” Mắt Kỷ Lâm nhìn thẳng vừa lái xe vừa chuyện với Diệp Chi.

      “Có nhiều thịt ?” đợi Diệp Chi trả lời, Hoàn Tử ngồi ở ghế sau luôn luôn yên lặng bỗng lên tiếng hỏi.

      Kỷ Lâm sững sờ, ngay sau đó cười “Có rất nhiều thịt, tha hồ ăn.”

      “Ồ.” Hoàn Tử đáp tiếng, nhưng trong giọng có bao nhiêu hưng phấn, dừng lát lại hỏi: “Có nhiều thịt như ở KFC ?”

      Nghe vậy, Kỷ Lâm thiếu chút nữa khống chế được bật cười, ra là Hoàn Tử muốn ăn FKC nữa. Nhưng muốn ăn KFC lại hỏi những câu kỳ cục vậy, đứa này đúng là dở hơi.

      cho ăn KFC.” Kỷ Lâm vừa định vậy chúng ta ăn KFC bị Diệp Chi cắt lời, quay đầu nhìn Hoàn Tử, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng nghiêm túc “Mẹ phải với con là KFC thể ăn nhiều sao? Lát nữa về nhà mẹ làm canh thịt bò cho con ăn.”

      Canh thịt bò ăn ngon như cánh gà chiên, Hoàn Tử uất ức hít hít mũi, ánh mắt lập tức chuyển qua Kỷ Lâm, huấn luyện viên Kỷ nếu mình đứng về phía huấn luyện viên ngày ngày huấn luyện viên mang mình ăn KFC.

      Thấy đôi mắt tội nghiệp của Hoàn Tử, Kỷ Lâm


      sờ mũi rồi nhìn nét mặt đồng ý của Diệp Chi, do dự hai giây nhưng lòng lại thiên vị vợ tương lai của mình nên giả bộ nghiêm túc : “Ừ, KFC thể ăn nhiều.”

      Hoàn Tử, huấn luyện viên xin lỗi cháu. Có vợ mới có con trai, cho nên ngàn vạn lần đừng nghĩ huấn luyện viên nuốt lời, chờ cháu lớn hiểu vợ có tầm quan trọng như thế nào.

      Huấn luyện viên Kỷ là tên lường gạt. Hoàn Tử nắm chặt quả đấm tức giận nhìn Kỷ Lâm. ràng về sau dẫn mình ăn KFC. Cậu để ý đến huấn luyện viên nữa, cũng cần huấn luyện viên làm ba mới của mình.

      Hoàn Tử tức giận quay mặt sang chỗ khác, khuôn mặt nhắn xinh đẹp tinh sảo nhưng lại vô cùng lạnh lùng.

      Cuối cùng mọi người về nhà Diệp Chi ăn cơm nhưng khí bàn cơm cũng hề vui vẻ.

      Sắc mặt Diệp Khung trầm, Hoàn Tử lại mặt lạnh để ý tới . Mặc dù Kỷ Lâm có chuyện chọc cười nhưng cũng chịu nổi vì hai người kia phối hợp.

      “Xin lỗi, trai của tôi là như vậy.” Tiễn Kỷ Lâm xuống dưới nhà, Diệp Chi mở miệng xin lỗi: “ ra trai là người tốt.”

      Người tốt? Kỷ Lâm hừ tiếng ở trong lòng nhưng mặt lại nở nụ cười rực rỡ “ có sao, cũng quen rồi.”

      Nghe lời này Diệp Chi càng thêm áy náy, nhiều ngày trôi qua như vậy những chuyện Kỷ Lâm làm đều tận mắt thấy, cũng cảm thấy rất cảm động, đặc biệt là mỗi lần tới nhà còn phải chịu cảnh trai tức giận khiến Diệp Chi rất băn khoăn.

      “Chủ nhật này em công viên chơi. Hưm. . . . . . cảm thấy thế nào, nếu mang theo Hoàn Tử chơi luôn.”

      Kỷ Lâm nghe vậy mắt liền sáng lên, đây là đồng ý hẹn hò? Tiến bộ thần tốc.

      “Được, vậy đến lúc đó tới đón mẹ con em.” Kỷ Lâm cười híp mắt rồi cùng Diệp Chi tán gẫu mấy câu mới ngâm nga bài hát về nhà.

      cảm giác tại tiền đồ của mình vô cùng sáng lạng, ngẫm lại chẳng những Hoàn Tử về phía mà ngay cả Diệp Chi cũng bắt đầu cự tuyệt nữa, tiếp tục như vậy ngay ôm được vợ và con trai còn xa.

      Nhưng mơ đều tốt đẹp còn thực tế tàn khốc.

      Tối ngày hôm sau Kỷ Lâm chợt có ý nghĩ dâng trào, muốn đến trường học đón Hoàn Tử nên gọi điện thoại tiếng với Diệp Chi rồi như làn khói đến trường học.

      Hoàn Tử tan học lúc ba giờ rưỡi, sau đó đến võ đường học Taekwondo, học nửa giờ vừa đúng giờ tan việc của Diệp Chi nên thuận đường đón Hoàn Tử về nhà.

      Vì vậy thời gian gặp nhau của Kỷ Lâm và Hoàn Tử so với bình thường ít hơn nhiều.

      Kỷ Lâm nhịn nhiều ngày như vậy rốt cuộc vẫn có nhịn được nữa nên trực tiếp chạy trường học gặp con trai nhà người ta.

      “Hoàn Tử, huấn luyện viên tới đón cháu.” Kỷ Lâm thị lực rất tốt, từ xa nhìn thấy đám bé củ cải trong đó có Hoàn Tử, vui vẻ vẫy tay gọi tiếng.

      “Diệp Cảnh Thâm, đây là huấn luyện viên của em?” giáo của Hoàn Tử nhìn lên nhìn xuống đánh giá Kỷ Lâm mấy lần, thấy hết sức lạ nên yên lòng hỏi câu.

      ngờ Hoàn Tử liếc mắt nhìn Kỷ Lâm rồi lắc đầu cái, phải.”

      Cái... cái gì? Kỷ Lâm dám tin vào lỗ tai của mình, Hoàn Tử thừa nhận ?

      “Em biết chú đó?” giáo lập tức cảnh giác nhìn Kỷ Lâm ánh mắt cũng mang mấy phần dò xét.

      biết.” Hoàn Tử trả lời dứt khoát, thậm chí quay đầu trốn phía sau lưng thầy giáo.

      giáo. hãy nghe tôi , tôi chính là huấn luyện viên của Hoàn Tử .” Kỷ Lâm vội vàng giải thích.

      “Vậy gọi điện thoại cho bà ngoại Diệp Cảnh Thâm chứng minh .” giáo tương đối có trách nhiệm về chuyện liên quan đến an toàn của học sinh, dám khinh thường.

      “Được, tốt.” Kỷ Lâm đáp tiếng, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.

      Gội lần, có phản ứng.

      Gọi lần nữa, vẫn có phản ứng.

      Đoàn trưởng Kỷ cầm điện thoại di động im lặng mà lệ rơi từng giọt trong lòng, ông trời ơi, sao ông lúc nào tắt lại tắt lúc này cơ chứ.

      giáo nhìn chằm chằm động tác của Kỷ Lâm thấy gọi điện thoại, hừ lạnh tiếng trong lòng.

      Kỹ thuật diễn xuất cũng tệ, nhưng đừng nghĩ gạt được . nghĩ tới người này dáng dấp cũng tốt mà làm chuyện xấu xa lừa gạt đứa .

      Nghĩ tới đây, tranh thủ Hoàn Tử núp phía sau mình, thanh lạnh lùng như hàn băng “ này, nếu như chứng cớ chứng minh có quen biết Diệp Cảnh Thâm, tôi báo cho cảnh sát.”

      Gì? Báo cảnh sát?

      Kỷ Lâm bấm điện thoại di động động tác ngừng lại, nhìn xung quanh thấy những người lớn đón những đứa đều làm mặt tức giận nhìn , thậm chí có mấy người đàn ông còn xắn tay áo lên làm tưởng chừng lệ rơi đầy mặt.

      Hoàn Tử, mau tới cứu cứu huấn luyện viên. Chú Kỷ của cháu bị người đưa đến đồn cảnh sát ngồi đó.

      Last edited by a moderator: 5/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.