1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đinh nam ti vũ - Địch Qua ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 40

      được”. Tư Vũ giật ống tay áo mà người kia nắm, ra ngoài cửa: “Trịnh tiểu thư, cầu của phải quá đáng, mà là cực kì quá đáng.”

      “Xin lỗi”. Trịnh Hi Thụy rảo bước đuổi theo: “Em biết là quá đáng, nhưng mà… em rất nhớ Tư Nam.”

      Tư Vũ vừa vừa kéo dây khóa áo lên, thang máy đúng lúc dừng lại ở tầng này, vào rồi ấn phím xuống, cũng buồn nhìn ta, bình tĩnh đáp lời: “Tư Nam qua đời rồi, phải tiếp nhận này thôi.”

      Nắm tay Trịnh Hi Thụy vịn lấy thành trong thang máy, rất lâu sau mới run rẩy : “Sao có thể như vậy chứ?”

      Tư Vũ nghiêng đầu nhìn , nhìn vẻ mặt buồn bã tái nhợt kia, hạ giọng như lúc bình thường: “Tôi và ấy giống nhau, đừng tưởng tôi là ấy.”

      Thang máy dừng lại ở tầng phụ, cầm chìa khóa ra ngoài, Trịnh Hi Thụy vẫn nhắm mắt theo đuôi như cũ: “ với ấy giống nhau như đúc.”

      Tư Vũ thấy ấy khăng khăng mực chịu tỉnh, tự nhiên lại thấy hơi đau đầu, mở cửa xe, nhìn vẫn đứng trước cửa thang máy lã chã chực khóc, hỏi: “ lái xe đến à?”

      ta lắc đầu.

      “Tôi đưa về.” Tư Vũ nghĩ mình nên chuyện cho ràng với , nếu hôm nào ta cũng chạy đến tìm mình, biết An Tầm ghen đến mức nào. Trịnh Hi Thụy vui mừng, ngay lập tức, đôi giàu cao gót lộp cộp tới bên cạnh xe : “ thay đổi ý kiến rồi phải ?”

      bao giờ.” Tư Vũ ngồi trong xe lại.

      Từ bãi đỗ xe ngầm chạy ra, Tư Vũ mới để ý thấy bên ngoài có bão tuyết. Thời tiết u ám nặng nề, bão tuyết ào ào rơi xuống đất thành lớp dày, có lẽ có dấu hiệu dừng lại.

      “Tuyết rơi từ khi nào thế?” Tư Vũ đột nhiên hỏi.

      Trịnh Hi Thụy nhìn ra ngoài cửa sổ, theo bản năng trả lời: “Buổi chiều, lúc đầu tuyết chỉ rơi thôi, sau đó càng rơi càng nhiều.”

      Tầm nhìn trong tuyết cực kì ngắn, phòng tầm mắt nhìn quanh đâu đâu cũng mờ mờ mịt mịt, Tư Vũ dừng xe lại bên cạnh rào chắn bệnh viện, lấy điện thoại ra gọi cho An Tầm. Trong điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng, là thanh mà muốn nghe được nhất. Tư Vũ lại gọi điện cho An Phi, lần đầu gọi đến có ai nghe máy, ngay sau đó lại gọi thêm lần nữa, lần này có người nghe ngay, bên cạnh là tiếng gió lớn và giọng người ồn ào lộn xộn, vội hỏi: “An Phi, chị cậu đâu?”

      “A lô, rể, em ở dưới núi Thu Danh, có cây cột điện bị đổ cản đường được, An Tầm ở núi vẫn chưa xuống.” Bên ngoài gió tuyết quá lớn, An Phi chuyện gần như phải gào lên.

      qua đó liền.” Tư Vũ xong nổ máy xe quay đầu lại, chạy đoạn đường mới nhớ tới Trịnh Hi Thụy: “ tới phía trước…”

      còn chưa hết, Trịnh Hi Thụy cất lời cắt ngang: “Em xuống xe, thời tiết này thể gọi xe được.”

      Tư Vũ lạnh mặt, chút kiên nhẫn với ta cũng biến mất hoàn toàn: “Tôi muốn lên núi, cũng muốn theo sao?”

      lên núi làm gì? Nguy hiểm lắm.” Trịnh Hi Thụy xong đoán được: “Là để tìm An Tầm sao?” còn nhớ cái tên An Phi này, lần trước Tư Vũ tìm được An Tầm, cũng gọi cho người này.

      “Đúng.”

      “Tư Nam luôn cướp những thứ mà ấy thích.” Nghe được câu trả lời của , Trịnh Hi Thụy nhìn ra ngoài cửa sổ thêm lần nữa: “Tư Nam thích An Tầm à?”

      “Suy nghĩ này của từ đâu ra vậy?” Lúc trước còn muốn chuyện ràng với ta, nhưng bây giờ hoàn toàn còn tâm trạng mà trò chuyện: “Họ còn chưa gặp mặt nhau đâu.”

      Tư Vũ muốn tăng tốc độ xe, nhưng thời tiết hoàn toàn cho phép, dù trời còn chưa tối đen, lượng xe ra vùng ngoại thành cũng nhiều, nhưng gió tuyết lớn quá, cũng dám chạy nhanh.

      Con đường dài như thể có điểm cuối, kéo dài liên tục.

      Ngọn núi kia cao ngất trong trời đất, nhưng tại sao lúc này đây nhìn hoài lại tìm thấy.

      Tư Vũ cảm giác thời gian như trôi qua rất lâu rất lâu, hki ấy mới nhìn thấy bảng tên đường núi Thu Danh.

      Dưới núi Thu Danh, có rất nhiều xe bị chặn lại, cây to gãy đổ đường, lại chỉ có con đường xe có thể qua, Tư Vũ theo xe cứu hộ, bởi vì quá nhiều xe quay về, tuyến đường bị chặn, cần cẩu muốn tới gốc cây kia nhưng lại saovượt qua được. Xe của Tư Vũ len lỏi theo chiếc xe cứu hộ, Trịnh Hi Thụy nhìn mà kinh hồn bạt vía, ta: “Xe của bị nát vụn mất.”

      lại thèm để ý, cho đến khi nhìn thấy tháp tín hiệu bị ngã. Đường núi bị phòng tỏa, dưới chân núi chớp sáng đèn xe cứu hộ, chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh xe cứu hộ, lúc Tư Vũ qua, giáo sư An và An Phi đứng cách chiếc xe đó xa, lo lắng, nhìn nhân viên cứu hộ mở đường.

      Tư Vũ ngừng xe xong vội vàng bước qua, An Phi thấy kinh ngạc thốt lên: “ rể, sao lại đến đây? phải họ đường bên kia bị chặn hết rồi à?”

      “Chen lấn qua đây.” Tư Vũ xong nhìn thấy giáo sư An nghiêng đầu nhìn về phía : “Cháu chào giáo sư An, cháu là Thẩm Tư Vũ.” Tuy đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng tình huống thế này cũng rút bớt lời chào hỏi.

      Cả tháp tín hiệu đổ ngang ra đường, đường xe chạy bị đống đổ nát chắn ngang, bên là vách đá dựng đứng, bên là đá bên vách núi mà tháp tín hiệu rơi xuống, sao lên núi được.

      Tư Vũ đến gần mới phát nơi tháp tín hiệu đổ xuống còn có nửa phần đầu xe bị bẹp, An Phi là của người đàn ông trẻ tuổi, đưa đến bệnh viện rồi, có chuyện gì lớn.

      Tư Vũ hỏi nhân viên cứu hộ bao giờ mới dọn dẹp đường xong, nhân viên cứu hộ , cần cẩu bị cản lại chỗ phía cây đại thụ, sao qua được, nếu dọn xong đá vụn và dựng lại cột điện phải đến nửa đêm.

      Giáo sư An nhíu mày bước , học giả nho nhã ngày thường bây giờ cũng thể ngừng lo lắng. An Phi lẩm bẩm làu bàu liên tục, thúc giục họ nhanh gọi cần cẩu đến dọn đường, rồi gọi tiếp cho cục giao thông để cảnh sát giao thông tới giúp.

      “Bây giờ cần cẩu dọn dẹp chỗ cây đại thụ kia, chờ đường thong là nó có thể tới rồi.” Nhân viên cứu hộ cúp điện thoại xong rồi an ủi ba người đàn ông bên này.

      An Phi vội : “Vậy nhanh hỗ trợ , đừng có đứng đây nữa.”

      Tư Vũ nhìn lên núi Thu Danh, trầm giọng: “Nhanh nhất cũng là sau nửa đêm phải ?”

      Giáo sư An nhìn người trẻ tuổi này, cậu ta vội vàng nôn nóng giống An Phi, đôi mắt bình tĩnh kia biết suy nghĩ chuyện gì. Mà đúng lúc này, bất ngờ nhìn về phía giáo sư An, giọng trầm thấp mà kiên định: “Giáo sư An, cháu tìm An Tầm, cháu đưa ấy xuống núi.”

      Lúc giáo sư An sững sờ, còn chưa kịp lên tiếng bước thẳng về phía tháp tín hiệu, An Phi sửng sốt: “ muốn làm gì thế? muốn trèo qua núi đá à?”

      Hai người hiểu ra vội vàng ra ngăn cản , An Phi vội la lên: “ rể, nguy hiểm lắm.”

      Trịnh Hi Thụy ngồi xe cũng nhận ra ý định của , xuống xe chạy tới: “ muốn làm gì đấy?”

      Tư Vũ kéo tay An Phi ngăn cản ra: “An Phi, phải tìm ấy.”

      “Tư Vũ, ngọn núi này lớn lắm, có xe sao mà tìm được.” Giáo sư An cũng chịu đồng ý.

      Tư Vũ biết phải đâu để tìm được An Tầm, ấy có thích vẽ mấy hộ nông trang: “Cháu biết em ấy ở đâu.”

      rể, tuyết lớn lắm…” An Phi còn muốn khuyên nữa bị Tư Vũ ngăn lời, : “An Phi, chị của cậu rất nhát gan, mình ở núi ấy sợ.”

      Giáo sư An cảm giác mình sống hơn nửa đời người, sớm bàng quang trước bao nhiêu sóng gió, nhưng bây giờ, vì câu đó của chàng trai trẻ tuổi, ông lại thấy cảm động, đôi mắt càng chua xót.

      Bình thường Tư Vũ quyết định chuyện gì khó mà thay đổi, chống lên tảng đá lớn đầu tiên, rồi theo đó leo về phía trước, nhân viên cứu hộ cũng chú ý tới tình hình ở bên này, họ đứng dưới hô to: “Này cái kia, làm vậy nguy hiểm lắm đó, mấy hòn đá này ổn định đâu, chững núi còn có đá lớn lăn xuống, mời xuống cho.”

      Trịnh Hi Thụy nghe tiếng đá rơi lách cách, lại càng thêm hoảng sợ: “Tư Vũ, điên rồi sao, mau xuống đây.”

      Dường như Tư Vũ hề nghe thấy, cho đến khi vượt qua tháp tín hiệu họ cũng nhìn thấy được nữa.

      An Tầm dừng xe ở nông trang cách đó xa, ở đấy có gian nhà lá, hình như đây là nơi của mấy người dân núi dùng để hóng mát lúc vào mùa hè. Tuyết rơi ngoài kia biết khi nào dừng lại, hơn nữa sắc trời càng ngày càng tối đen, đắp thảm rồi ngồi ở trong xe, lắng nghe tiếng động từ bốn phía, cũng dám bật đèn, dám mở ánh sáng của điện thoại di động, cảm giác như thể bên ngoài kia có cái gì đó có thể nhìn thấy bên trong xe mình.

      Tuyết bắt đầu rơi lớn khi chuẩn bị xuống núi, nhưng lúc xuống đến đầu đường, nhìn thấy tháp tín hiệu dưới kia đổ sập, đá lăn xuống, cả tuyến đường cũng bị bịt kín, biết ở bên đó có xe nào bị đè . Sợ đá núi còn rơi xuống tiếp, dám đợi ở đó, đành phải quay đầu xe về lại núi, trở lại chỗ này.

      Từ xế chiều tới đêm, chỉ có mịt mù tuyết trắng và tiếng gió thét gào, những lúc tiếng gió từ rừng rậm thổi qua, vun vút xé trời, lại càng thêm sợ hãi.

      An Tầm vùi mặt vào trong thảm, bịt kin đôi tai mình, sợ tiếng gió lại vang lên, lúc giật mình lại nghe thấy có người gọi tên mình, giọng đó quen thuộc như thế, như thể giây sau theo gió bay , sau đó lại là tiếng gọi kèm theo tiếng gõ cửa thủy tinh “cốc cốc” hai tiếng, giống hệt thanh hôm qua Tư Vũ gõ cửa thủy tinh sân thượng. An Tầm ngẩng phắt đầu lên, giữa màn tuyết phất lên, nhìn thấy có người đứng ở trước mui xe bên ngoài, dù đầu tóc phủ trắng tuyết nhưng vẫn là than hình quen thuộc, nụ cười quen thuộc, An Tầm xác định là : “Trời đất ơi, sao lại…”

      mở cửa x era, bởi vì sốt ruột nên lúc nhảy xuống suýt chút nữa ngã sấp, lập tức có đôi tay mạnh mẽ giữ lấy cánh tay , An Tầm ngẩng đầu, thấy long mày Tư Vũ đều trắng hết, nhưng vẫn nhìn cười cười: “ ôm cái sao?”. Giọng của lại có phần run rẩy.

      An Tầm ôm chặt lấy , gò má áp vào áo bông lạnh như băng, bao nhiêu lời muốn lại chỉ có thể liên tục thốt lên thành tên : “Tư Vũ, Tư Vũ.”

      An Tầm dám ở nhờ nhà nông dân bởi vì thể xác định đâu là nhà người dân thân thiện, nhà nào là của đàn ông góa vợ. Nhưng bây giờ Tư Vũ đến rồi, họ tìm nhà nông gần nhất, ngôi nhà này là của cặp vợ chồng nông dân rất nhiệt tình, nhìn qua khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, bọn họ dọn dẹp cho hai người ở phòng khách phía tây, ông cụ đó là phòng của người con làm trong thành phố. Bởi vì bão tuyết, từ lúc xế chiều, điện núi đều bị cúp hết, ông cụ tìm cho họ hai cây nến thắp, hỏi thăm hai người vài câu quay trở lại phòng. Lò sưởi vừa đốt nên khá hăng mùi, cũng mấy ấm áp, An Tầm lấy chiếc thảm từ trong x era, trải lên giường, cởi áo khoác, quần dài rồi chui vào trong chăn: “Em chết rét mất thôi.”

      Tư Vũ phủi tuyết người xong rồi cũng chui vào theo. Lúc này An Tầm mới phát vào nhà lâu mà tay chân vẫn còn lạnh buốt.

      “Tư Vũ, bao lâu rồi?” nắm tay , xoa xoa dưới, muốn cho ấm nhanh chút.

      “Hơn giờ”. ôm An Tầm vào lòng: “Muốn đông cứng luôn rồi.”

      Trong giày bị tuyết rơi vào, chân lạnh cóng, cả người cũng lạnh theo, An Tầm cảm giác như mình ôm cục nước đá.

      Trong căn phòng mờ tối bắt đầu ấm dần lên, lửa trong bếp lò hừng hực cháy, người Tư Vũ còn lạnh như băng những cũng thấy nóng lên, An Tầm càng biết phải làm sao.

      “Tư Vũ, sao vẫn lạnh?” An Tầm sốt ruột hỏi, sợ bị đông lạnh nên lại chui vào ngực , lúc chuyện, làn hơi nóng phảng phất lên cần cổ , Tư Vũ ngứa ngáy càng muốn ôm chặt hơn. An Tầm còn : “Cùng lắm em ngồi trong xe đêm, chạy tới như vậy nhỡ mà tìm được em, còn mặc ít thế này, cũng mang ủng tuyết, giày đâu có ấm, cũng chịu đội mũ, lỗ tai cũng đông lại luôn…”

      liếng thoắng đôi môi bị Tư Vũ hôn lên, vuốt ve cánh môi : “An Tầm, em đúng là nhiều chuyện.”

      An Tầm cũng biết làm sao, lúc hôn, bàn tay vô thức chui vào dưới áo len của , sau này nghĩ lại, An Tầm đoán lúc đó muốn sờ thử nhiệt độ của , nhưng mà vẫn hôn , vì thế từ sưởi ấm cho nhau, dần dần còn thế nữa.
      Chris139 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 41

      hôn càng lúc càng sâu, người cũng từ từ đè lên, chưa được bao lâu sau, An Tầm cảm thấy da thịt càng lúc càng ấm áp, sau đó lại từ từ nóng lên. Nụ hôn của quấn quít từ từ lướt qua cần cổ, mút mát ở đấy, lúc mới bắt đầu còn có vẻ dịu dàng, nhưng sau đó hình như lại thấy thỏa mãn, dùng răng khẽ cắn cái, ỉ đau. Tay cũng chịu để yên, An Tầm cảm giác nhiệt độ trong chăn càng lúc càng cao, người toàn là mồ hôi, ẩm ướt khó chịu. Sau đó áo len của hai người cũng bị ném hết ra ngoài, chỉ còn lại quần lót màu đen. Rốt cuộc cũng ấm lên rồi, mà hình như còn nóng hơn nữa. Cách đó xa, ngọn nến chiếc tủ cũ kĩ vẫn còn leo lắt, hình như vì tâm nến quá dài, ngọn lửa yếu dần , căn phòng càng ngày càng tối.

      Mặc dù cởi hết quần áo nhưng vẫn còn rất nóng, lúc trước còn nghĩ đó là do bếp lò, lửa trong lò cháy lớn, nóng đến mức thở ra hơi.

      Nhưng sau này ngẫm lại, có lẽ cũng hoàn toàn là do bếp.

      Tư Vũ ngước mắt nhìn , trán mồ hôi nhễ nhại, toát nhiều mồ hôi như vậy, cuối cùng cũng làm cho Tư Vũ ấm lên rồi.

      An Tầm nhìn lại người phía , khuôn mặt tuấn tú bớt vẻ tỉnh táo ngày thường, có thêm nhiều nhẫn nhịn và kìm nén: “ có biện pháp an toàn, An Tầm, em có muốn ngừng ?”

      An Tầm đưa tay ôm lấy , kéo lại gần: “ sao đâu Tư Vũ.”

      Sau đó, ghé sát vào tai , : “Có thể hơi đau.”

      vẫn cực kì ngoan ngoãn, khẽ lắc đầu như trước: “ sao đâu Tư Vũ.”

      Tư Vũ hôn lên trán , gò má, rồi môi, rất thích, sao có thể khiến người ta thích mình đến vậy.

      Tiếng thở dốc của hai người lớn dần, An Tầm vừa cố gắng cắn môi vừa tự nhủ phải chịu đựng thêm chút nhưng mà người phía lại như thể muốn chống đối với mình, lại tiếp tục mạnh mẽ hơn.

      thấy cố nén cúi đầu hôn lên, khàn giọng dỗ: “Đừng cắn.”

      Ở bên ngoài, tuyết vẫn rơi hề ngừng lại, chiếc chăn bông bị hất xuống dưới chân, dù là vậy nhưng vẫn hề lạnh, An Tầm cảm giác, có lúc như thể chao đảo trong lò lửa, từ trước đến nay chưa bao giờ mất phương hướng đến thế, cuối cùng cũng mệt mỏi kiệt sức.

      Thảm thể dùng được nữa, cũng may mang theo thảm mình, nếu ngày mai gặp đôi vợ chồng chủ nhà cực kì khó xử. An Tầm vùi mặt vào gối buồn nhìn tới , Tư Vũ bình tĩnh gấp lại thảm để mặt ghế: “Ngày mai lúc ra về đừng quên mang theo đấy.”

      An Tầm kéo chăn lên cao, che hết nữa khuôn mặt, buồn bực đáp: “Thảm của An Phi, đền cho nó cái mới .”

      Tư Vũ xoay người lại kéo vào trong lồng ngực: “Tại sao phải đền, là gây ra hả?”

      An Tầm túm chăn bông che kín miệng : “Thẩm Tư Vũ, cho .”

      Cây nến cũng cháy hết, cuối cùng tiếng thầm to của hai người cũng lặng lẽ biến mất, căn phòng rơi vào bóng tối, tiếng chuyện dần xa.

      Sáng ngày hôm sau, An Tầm bị tiếng trò chuyện của hai ông bà chủ làm thức giấc, biết lò sưởi tắt từ lúc nào, hơi nóng hừng hực trong gian phòng đêm qua cũng bay đâu mất, căn phòng lạnh buốt. Quần áo đều ném ra ngoài giường, An Tầm đưa cánh tay ra nhưng lại với tới, ngại lạnh nên càng muốn nhổm dậy, thế nên ai kia lại lăn ra nằm tiếp. Lăn qua lăn lại làm Tư Vũ cũng tỉnh theo, mở mắt ra là muốn hôn , thế mà người kia cứ đẩy đẩy tránh , oán trách nhìn : “Lấy quần áo giúp em, mau dậy xuống giường.”

      nhìn những dấu vết cổ An Tầm, cảm giác vô cùng thỏa mãn, nhân lúc chưa kịp chuẩn bị lại hôn cái, khi ấy mới chịu ngồi dậy lấy quần áo. nhét hết tất cả quần áo vào chăn, sau đó hai người cùng vào chăn tìm kiếm, cứ thế nằm mặc quần áo, từng cái từng cái , cho tới khi mặc tới chiếc áo len cuối cùng, nhịn được bật cười to.

      Sau đêm bão tuyết, vùng núi yên tĩnh như tách biệt với thế giới bên ngoài. Hai người rửa mặt bằng nước nóng của nhà ông bà chủ, mở cửa phòng ra, bên ngoài trời sáng trưng, màu trắng xóa phủ từ xuống dưới, An Tầm vươn hai tay ra, cảm nhận hơi lạnh như băng và mùi hương của tuyết: “Em muốn chơi.”

      Ánh mặt trời tháng giêng lấp lánh trong màn tuyết.

      “Cẩn thận sức khỏe.” Tư Vũ nghiêm giọng phá vỡ bầu khí. An Tầm biết có ý riêng, liếc nhìn cái rồi lặng lẽ đỏ mặt.

      “Các bạn trẻ, bác có nấu cháo đây, hai cháu lại đây ăn chút, ăn xong ấm lên ngay.” Bà lão đứng trong nhà vẫy tay gọi họ. Chỉ là cháo trắng bình thường nhưng cực kỳ thơm ngon, mỗi người ăn chén, ăn xong đúng là ấm lên , giống hệt như tâm trạng bây giờ.

      Lúc giáo sư An và An Phi lái xe lên núi, hai người nghĩ chắc phải vất vả tìm kiếm phen, ngờ vừa quẹo lên nhìn thấy thôn trang với vài hộ gia đình, nóc nhà trắng tuyết và tường sơn màu đỏ, cứ nằm đó lẳng lặng bên sườn núi, như thể góc bị thành thị lãng quên.

      An Phi lái chiếc Cayenne mà Tư Vũ bỏ lại dưới núi, chở luôn người ném lại là Trịnh Hi Thụy vào trong thôn, giáo sư An lái chiếc xe thương vụ khiêm tốn chạy phía sau.

      “Bố, bố nhìn kìa, đó có phải xe của con ?” An Phi tinh mắt từ xa thấy xe mình, bên cạnh xe còn có hai người nữa, giáo sư An hạ cửa kính thủy tinh, đẩy mắt kính lên nhìn kĩ: “Còn có chị con với Tư Vũ kìa, thằng nhóc này, đúng là tìm được .” Tâm trạng treo lơ lửng suốt đêm qua cuối cùng cũng buông lỏng xuống.

      Tư Vũ cầm chổi quét sân cho vợ chồng chủ nhà, quét cả tuyết ở đầu xe xuống. An Tầm lấy chổi quét tuyết trước mui xe, Tư Vũ quá tay, hất cả tuyết lên mặt An Tầm, hừ hừ hai cái, cố ý rồi cầm chổi đuổi theo đánh lại . nền tuyết dày, An Tầm chạy nổi, chưa được vài bước ngã nhào trong tuyết,Tư Vũ chạy đến đuôi xe quay đầu lại nhìn , kìm được bật cười lớn. chỉ mấy người An Phi, ngay cả An Tầm cũng chưa bao giờ thấy cười vui vẻ đến vậy.

      Lúc Tư Vũ quay lại đỡ An Tầm, mới nhìn thấy hai chiếc xe tới, An Tầm đứng dậy phủi phủi tuyết người: “Tư Vũ, giờ có được em rồi nên biết quý trọng có phải , thấy em ngã mà còn cười vui vẻ như vậy.”

      Tư Vũ sửa sang lại quần áo cho , đáp lại: “Đừng bậy bạ, bố em tới đấy”. cũng muốn bị bố vợ đánh đâu.

      An Tầm quay phắt đầu lại, phát hai chiếc xe cách đó xa chạy về phía mình. An Phi và giáo sư An từ xe bước xuống. Vốn An Tầm còn tưởng hai người đau lòng lo lắng đến hỏi thăm ân cần, ngờ câu đầu tiên sau khi An Phi nhảy xuống xe lại là: “Chị, rể, hai người quét xe em bằng cái gì đấy hả?”

      An Tầm lặng lẽ giấu cây chổi ra sau lưng, cười cười với họ, tươi như hoa. Giáo sư An dẫn An Phi vào trong nhà cảm ơn hai cợ chồng nhà nọ, Tư Vũ cất chổi vào trong sân. Khi đó Trịnh Hi Thụy cũng bước xuống khỏi xe, nhìn An Tầm đứng trong nền tuyết: “Trước giờ tôi chưa từng thấy Tư Vũ lo lắng đến vậy đâu.”

      An Tầm lên tiếng, đoán là ta chuyện tối qua.

      “Cũng chưa từng thấy ấy cười vui vẻ như vậy”. Sắc mặt Trịnh Hi Thụy rất xấu, đầy vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn thoáng gượng cười, dịu dàng hệt như lần đầu An Tầm gặp .

      “Xin lỗi, là do tôi ích kỉ”. xong cúi đầu, hình như cảm thấy thẹn thùng: “Tôi mất người nên quá đau lòng, những tôi lại quên mất Tư Vũ cũng mất trai, bây giờ còn muốn hai người mất cả nhau,… tôi cũng biết vì sao mình lại trở nên như vậy”. xong mới phát Tư Vũ đứng trước cửa sân, đột nhiên Trịnh Hi Thụy lại dám nhìn .

      Giáo sư An và An Phi từ trong nhà ra, hai vợ chồng chủ nhà vừa tiễn vừa trò chuyện, Tư Vũ tới bên cạnh An Tầm, đội mũ lên đầu cho , bởi vì phát hieenjhai tai đỏ ửng.

      An Phi bước ra đầu tiên, trong ngực cậu còn ôm tấm thảm: “Chị, chị để quên tấm thảm của em ghế, em đem ra rồi đây.”

      Gò má An Tầm nóng hực, chẳng buồn để ý đến ai, giật lại tấm thảm rồi ôm khư khư vào lòng.
      Phương Lăng, Chris139 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 42

      An Phi hiểu vì sao chỉ vì tấm thảm mà An Tầm lại có thể phản ứng mạnh đến vậy. An Tầm ôm chăn nhìn về hướng khác, ánh sáng phản chiếu lên gò má trắng nõn, biết sao lại tự dung đỏ ửng. An Phi nhìn sang phía Tư Vũ, ấy cũng cúi đầu cười khẽ, hình như có vẻ mất tự nhiên.

      Tấm thảm này là do người bạn ở New Zealand mang về tặng An Phi, chăn long lạc đà trắng như tuyết, vừa mềm vừa ấm, ngày hôm qua lúc An Tầm gần , mẹ của kiếm tấm thảm cho vào xe vì sợ bị lạnh, cho nên mới tìm chiếc chăn long ấm áp nhất trong nhà. Ai ngờ mới đêm ai đó lại còn chịu trả.

      “Chị thích cho chị đó, nhưng mà chị có biết giá tiền của cái này…” Đôi mắt An Phi đảo quanh, nhìn lúc rồi lại nhìn Tư Vũ, An Phi rong ruổi giữa tình trường lâu, cho nên cũng đoán ra được chuyện gì: “Có điều phải lấy tranh của chị đổi lại.”

      “Tư Vũ cho cậu cái chăn mới.” ràng An Phi uy hiếp, An Tầm cũng đâu thể dễ dàng thỏa mãn cậu ta.

      Giáo sư An ra nghe thấy mọi người chuyện, ông hỏi: “Chăn bị sao à?”

      “Bố, An Tầm…” An Phi vừa mở miệng, An Tầm vội ngay: “Được rồi, An Phi.”

      An Phi cười đắc ý, trừng trừng lúc, như kiểu lại “tốt nhất cậu đừng có rơi vào tay chị”.

      Giáo sư An hiểu mấy người trẻ tuổi họ liếc ngang liếc dọc cái gì, nhưng ông vẫn dịu dàng nhìn An Tầm: “Tối qua có khóc ?” Ông rất hiểu con mình, con bé nhát gan là thế, lại còn hay sợ tối.

      An Tầm lập tức lắc đầu, vô cùng kiên định: “ có mà.”

      Tư Vũ thấy buồn cười nhưng cũng vạch trần , sao mà khóc, khóc hai lần, lần đầu là khi nhìn thấy , lần thứ hai là trong căn phòng .

      Giáo sư An , họ thể đến sớm là vì đống đá vụn rơi xuống rất khó mà dọn sạch, đến buổi sáng mới cho xe chạy bình thường.

      Lúc ba chiếc xe quay lại, nhân viên làm việc còn chưa , nhìn thấy giáo sư An xuống núi nhiệt tình chào hỏi từ xa, hỏi ông có tìm được con . Giáo sư An chỉ chiếc xe đằng sau, tìm được rồi, nhân tiện cảm ơn họ rối rít. Có người nhân viên cứu hộ nhìn thấy Tư Vũ trong chiếc Cayenne, nhận ra có hơi tức giận, người nọ bước tới: “Sao hôm qua cậu cứ leo thế hả, muốn sống nữa à, bảo xuống cũng chịu xuống, nếu có chuyện gì xảy ra ai chịu trách nhiệm đâu nhé”.

      Tư Vũ xin lỗi ta, chuyện xảy ra bất ngờ, cũng kịp tính toán gì nhiều, tóm lại là hình như bây giờ tâm trạng rất tốt, cũng nhiều hơn vài câu, thái độ khá ôn hòa. Người nọ cũng nhiều lời, cuối cùng tổng kết lại câu: “Sau này đừng như vậy nữa”.

      Tư Vũ lên tiếng, chuyện kia cũng biết là do mình đúng, nhưng nếu xảy ra lần nữa vẫn muốn .

      “Cảm ơn , sau này ấy làm vậy đâu”. An Tầm hơi nhích người về trước, nhìn người ngoài cửa xe nhiệt tình đảm bảo. Người nọ xoay người rời , lúc vẫn quên cảm thán câu, người trẻ tuổi bây giờ là!.

      Xe tiếp tục xuống, An Tầm nghiêng đầu nhìn Tư Vũ: “Dù em rất vui khi lên núi tìm em…”.

      Tư Vũ ngắt lời : “Như vậy là đủ rồi, cần nhưng mà”. xong, nhìn nhàng cười tiếng, khỏi phải nụ cười kia quyến rũ đến bao nhiêu.

      An Tầm cũng cười theo: “Thẩm Tư Vũ, biết cách theo đuổi con đấy”.

      Cứ hay những lời con thích nghe, thỉnh thoảng cương quyết chút, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác ngọt ngào.

      Vốn Trịnh Hi Thụy ngồi ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được câu này đột nhiên lại thấy buồn cười: “Tư Nam Tư Vũ chưa từng quen bạn đâu”. An Tầm đâu phải dễ bị lừa như vậy, quay đâu lại hỏi Trịnh Hi Thụy: “Chị có tin ?”.

      “Tư Nam gì tôi cũng tin”. . người con mù quáng là thế.

      Xe vừa mới vào nội thành, Trịnh Hi Thụy muốn xuống xe luôn, Tư Vũ muốn đưa trở về lại bị từ chối, qua cả đêm suy nghĩ, hệt như người khác luôn vậy, còn là ngu muội đeo bám ngày hôm qua. Trước khi xuống xe, với Tư Vũ: “Tôi vẫn tưởng và An Tầm quen nhau là nhờ Tư Nam, bây giờ nghĩ lại là do tôi sai rồi, xin quên hết những lời tôi lúc trước nhé”.

      Tư Vũ : “Được”.

      An Tầm đưa mắt nhìn Trịnh Hi Thụy rời , rồi lập tức quay sang Tư Vũ: “Vì sao ấy lại nghĩ em và quen nhau là vì Tư Nam?”

      Tư Vũ xoa xoa giữa đôi mày, thấy kia đúng là thích gây phiền phức cho mình, biết làm sao nên chỉ đành cười khẽ: “Đúng là vì Tư Nam nên mới chú ý tới em nhiều hơn chút, nếu lần đó gặp ở Đinh Nam, có lẽ bọn dọn ngay”.

      Sau đó xảy ra những chuyện tiếp theo, mình cũng bỏ qua như thế, đúng là dám tưởng tượng. Là chủ nhà của họ, lại là họa sĩ mà Tư Nam thích, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng vẫn là xinh đẹp thích cười, thích để chân khắp mọi nơi, cũng thèm quan tâm ánh mắt người khác, có phong cách của người theo đuổi nghệ thuật, có khi lại quyến rũ và cũng khá bất cần.

      Cũng chính vào buổi sáng ngày thứ hai sau khi quen biết, thấy ở trong sân tưới hoa, dưới ánh mặt trời như bức tranh tuyệt mỹ, từ trước đến giờ vẫn thấy mình phải là người nông cạn, nhưng lúc đó nảy ra suy nghĩ, muốn theo đuổi này.

      Quá trình đó cực kì tốt đẹp, thích nhìn gương mặt hồng nhưng lại cố làm ra vẻ tự nhiên như của , khâm phục tài năng hội họa của , rung động với những lúc ngẫu nhiên kiêu ngạo.

      “An Tầm, quen em là vì bị em mê hoặc”. quay đầu nhìn về phía , phát đôi mắt mở to ướt át, kìm được bật cười: “Chết mê chết mệt”.

      An Tầm vẫn nhìn như vậy, đầu tiên là bên tai đỏ bừng lên, sau đó từ từ lan đến tận gò má, đột nhiên lại cúi đầu: “Chưa có ai với em những lời như vậy cả”.

      Tư Vũ , bởi vì có ai thích em như .

      đưa An Tầm đến trước cửa khu nhà, Giáo sư An muốn cho , ông mẹ An muốn gặp lắm đấy, Tư Vũ nghĩ đây phải là dịp tốt, chưa tính tới chuyện mang quà tặng, mới vừa từ núi xuống, quần áo còn chưa kịp thay ra, đến nhà An Tầm thăm hỏi cũng nên nghiêm túc hơn chút.

      “Bố, phải cho Tư Vũ về tắm rửa chứ”. Vốn chỉ là câu bình thường, An Tầm xong lại thoáng hơi đỏ mặt.

      Tư Vũ rời , buổi chiều quay lại thăm hỏi.

      An Phi sợ chết chạy tới trước mặt An Tầm: “Thảm đâu, rể đem rồi hả?”.

      An Tầm đá cậu ta: “An Phi, em có muốn tranh hả? Cẩn thận chị đưa bức gà con ăn gạo bây giờ”.

      “Bố, con bố nghe….” An Phi nắm được điểm yếu của An Tầm, càng coi trời bằng vung hơn ngày trước.

      “Ta giết mi bây giờ!” An Tầm nghiến răng nghiến lợi.

      Bốn giờ chiều, Tư Vũ đến. Mang theo quà tặng cho mỗi người, trừ An Tầm ra.

      Mẹ An nhìn thấy hết sức nhiệt tình, Nhưng giống với cảnh fan cuồng và thần tượng, ngờ đâu sau khi bà xoay người vào bếp, mẹ An lại ôm chằm lấy An Phi nhặt rau ở đấy, phấn khích : “Vì sao tôi người con đẹp trai như vậy chứ”.

      An Phi ném rau ra, tức giận : “Mẹ, mẹ xấu lắm, con làm nữa”.

      Tư Vũ bị An Tầm kéo vào trong phòng, ngón tay thon dài đưa đến trước mặt : “Của bố em là ngọc phỉ thúy, mẹ em là ngọc bích, của An Phi là xe, của em đâu?”

      “Cả người đều là của em mà”.

      “Thôi ”.

      cười: “An Tầm, bố mẹ em có đồng ý cho em kết hôn sớm ?”.

      An Tầm sừng sờ, tay đưa lên cũng tự nhiên bỏ xuống, ngơ ngác nhìn , cảm động hệt như ngày trước, nhưng ràng còn chưa làm gì kia mà: “Tư Vũ, bây giờ mà lấy nhẫn ra em khóc đấy”.

      Tư Vũ nhìn rất dịu dàng, lấy thứ trong túi áo ra, tay là sợi dây chuyền màu trắng bạc, lấp la lấp lánh, ở cuối dây có treo chiếc nhẫn, hình dáng khá đơn giản, nhưng phía lại nạm viên kim cương. Tư Vũ di chuyển ra sau, đeo sợi dây chuyền lên cổ : “Chuẩn bị trước, đợi em lớn hơn chút nữa lấy xuống đeo lên tay nhé”.

      An Tầm sờ sờ chiếc nhẫn kia: “Lớn chút nữa là bao nhiêu tuổi?”.

      nắm lấy vai , cúi đầu hôn lên cần cổ thon thon, trắng trẻo, dấu vết tối qua để lại mờ khá nhiều, nhưng da trắng quá vẫn có thể nhìn thấy từng chấm , nhàng dùng môi mình vuốt ve: “Chờ em tốt nghiệp”.

      “Cũng phải hơn bốn tháng nữa”. An Tầm sợ ngứa, muốn tránh lại bị giữ chặt phía sau.

      “Thế cũng đủ lâu rồi".

      bắt đầu hôn lên gò má, sau đó là môi .

      Tiếng mẹ An gọi An Phi nhặt rau ồn ào làm hai người triền miên cũng giật mình hoảng sợ, An Tầm bật cười ha hả, Tư Vũ lại vừa ý chuyện chẳng chuyên tâm, khẽ cắn lên đầu lưỡi, An Tầm a tiếng rồi thoát ra khỏi ngực , xoay người nhìn vào gương, nhìn phần dưới xương quai xanh của mình, cong môi : “Chỗ này cũng bị cắn”.

      “Em có thể nghĩ đây là cách biểu đạt tình ”. rồi đưa tay chạm vào vết đỏ kia: “Bé , đổi thành áo cổ cao em”.

      An Tầm xoay người mở cửa tủ quần áo: “Sau khi bác sĩ Thẩm kiểm tra xong cả người em toàn là vết thương thôi”.

      Tư Vũ cúi đầu cười; “An Tầm, em chọc tiếp thử xem”.

      An Tầm liếc nhìn cái, cởi chiếc áo bằng nhung dày mặc ở nhà, ánh mắt Tư Vũ đột nhiên càng trở nên sâu thẳm, mặc nội y, lại còn dám quay đầu lại cười với .

      An Tầm lấy ra chiếc áo ngực mặc vào, rồi lại lùi về phía sau bước: “Cài nút vào giúp em”.

      Tư Vũ di chuyển: “An Tầm, em còn dám trêu chọc à”.

      An Tầm đoán chắc dám làm gì.

      Quần áo vẫn phải mặc vào, chẳng qua trước khi mặc, người nào đó động tay động chân hồi, cho đến khi mẹ An gọi xuống ăn cơm.

      Lúc nào An Phi cũng thích chơi điện thoại, thuộc bộ tộc chuyên cúi đầu điển hình*, lúc ăn cơm cậu cũng để điện thoại sát bên tay chờ động tĩnh, mẹ An lại nhiều lần nhưng vẫn chữa được căn bệnh của cậu.

      *khi cầm điện thoại phải cúi đầu xuống.

      Giáo sư An và Tư Vũ trò chuyện về chuyện trong bệnh viện của , sau lại đến Thẩm Châu, giáo sư An nhận thấy, tuy Tư Vũ là bác sĩ, nhưng những chuyện liên quan đến kinh tế tài chính cũng hề thua kém tiến sĩ như ông. Cho nên ông lại càng hài lòng hơn với cậu con rể tương lai này. Vốn An Phi còn cầm điện thoại xem tin, biết vừa nhìn thấy chuyện gì, cậu đột nhiên thốt lên tiếng: “Trời ơi! rể”.

      “Hả” Tư Vũ tưởng An Phi gọi mình, nhìn sang mới phát cậu ấy vẫn nhìn di động.

      “Sao vậy?” An Tầm hỏi.

      với ngày hôm qua có scandal hả?” An Phi .

      Tư Vũ có thể xem là người “nóng” nhất mấy ngày gần đây. Các ngôi sao vắt hết óc ra mới lên top được ngày, còn người ngoài nghề như chỉ cần chút chuyện gió thổi cỏ lay trở thành chủ đề chính chỉ trong vài phút.

      biết ai chụp được ảnh lúc và Trịnh Hi Thụy ở bãi đỗ xe ngày hôm qua. Hai người lần lượt ra khỏi thang máy, ngồi vào ghế lái còn ấy cũng ngồi vào ghế phụ, hai người rời .

      tấm hình hết sức bình thường, nhưng nam thần quốc dân có scandal “có hình có ”, hơn nữa trong bãi đậu xe u mờ tối, bức hình chụp lén này khó tránh khiến cho người ta có những suy nghĩ vẩn vơ.

      Rất giống với tiêu đề: “Bạn nghi ngờ của Thẩm Tư Vũ được đưa ra ánh sáng”.
      Chris139 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43

      Chuyển ngữ: Như Ca



      Ngay cả động tác thân mật họ cũng chưa từng có, đến cả nhìn nhau thôi ít ỏi lắm rồi, nhưng Trịnh Hị Thụy lại trở thành bạn tin đồn của Thẩm Tư Vũ. Các bình luận cũng đủ thể loại, có người tin tưởng có người , có nhiều còn khóc lóc chết cũng được . Có người tên “Hội trưởng hội những người thích bác sĩ Thẩm Tư Vũ” : “Bác sĩ Thẩm giải thích , sống hay chết quách cho mọi người thoải mái”.




      Mẹ An ngồi sô pha nhìn điện thoại, sau khi đặt đĩa trái cây xuống trước mặt ba người, bà sợ An Tầm giận nên định khuyên nhất định phải cho Tư Vũ cơ hội giải thích, ngờ An Tầm lại bật cười khanh khách, đôi mắt cong cong nhìn Thẩm Tư Vũ: “Hội thích bác sĩ là cái gì thế này?”.




      Tư Vũ cũng cười: “Chắc là nhóm kín nào đấy”.




      Mẹ An nhìn về phía An Phi, như thể hỏi con biểu này có phải là phút yên bình trước cơn bão lớn?




      An Phi cầm quả táo lên, cắn miếng rồi gật đầu : “Mẹ trốn nhanh nhanh, kẻo lát nữa máu me bắn tung tóe cả người”.




      Tư Vũ lướt qua toàn thấy ảnh của mình, chỉ mới lúc mà ồn ào náo nhiệt, lấy điện thoại ra đăng bài lên blog, vẫn phong cách trước sau như , lời ít ý nhiều. : “Vô căn cứ”.




      Vài phút sau có hàng ngàn bình luận, Hội trưởng hội những người thích bác sĩ Thẩm Tư Vũ lao đến đáp ngay: “ sống lại rồi”.




      Nhiều người còn cảm thán làm mình sợ hết hồn phen. Cũng có người bình luận khá là nổi bật, ít nhất An Tầm chỉ nhìn qua là thấy, tên blog của người này là Đinh Nam Mơ Mộng, có nhắn lại: “Thẩm Tư Vũ, em là Triệu Tĩnh Nhã, theo dõi nhau nhé ”.




      Suýt chút nữa quên mất người này, An Tầm nhướng mày nhìn Thẩm Tư Vũ, hình như nhìn thấy tin nhắn kia, cứ thế khóa màn hình điện thoại.




      Ngày hôm sau Trịnh Hi Thụy cũng đứng lên giải thích. Blog của tên là Miss.Siri, bác sĩ Thẩm của mọi người là hoa có chủ rồi, nhưng đáng tiếc đó phải là tôi, phía dưới còn đăng ảnh chụp của mình, mọi người xác định chính là ngày đó lên xe Tư Vũ, mấy vừa mới sống lại được ngày lại tiếp tục khóc lóc vì tim mình chạy trụi thành tro. số khác ngại ngùng thừa nhận, mình chính là nơi mà trái tim của bác sĩ Thẩm gửi gắm. nhóm khác bức xúc hét rằng, cho tôi biết kia là ai, tôi đảm bảo mình đánh chết ta.




      An Phi đưa di động lên với An Tầm: “Chuyện đương của chị có thể gây nguy hiểm đến tính mạng đó”.




      An Tầm nhìn thấy tên blog của Trịnh Hi Thụy bật cười: “ ấy tế nhị ”.




      Lúc Tư Vũ gọi điện thoại đến, An Tầm nghiên cứu nên đưa bức tranh nào cho An Phi, An Phi thẳng, tấm thảm của mình trị giá ba vạn đồng, còn là món quà được gửi xuyên từ phía kia đại dương, quà ít lòng nhiều, để cho An Tầm biết vậy mà làm. An Tầm thấy hơi giận Tư Vũ, nếu phải tại làm loạn, cũng đâu bị người ta uy hiếp thế này đâu. Sau đó đúng lúc Tư Vũ gọi điện đến, hỏi giao thừa định đâu, An Tầm đến nhà ông nội ở ngoại ô, Tư Vũ bảo phải về , người của Thẩm gia đều phải quay về đó.




      “Vậy khi nào quay lại?” Lời vừa thốt lên, hình như có thói quen phải xa như thế.




      Tư Vũ rất thích phản ứng này của : “Rất nhanh thôi”.




      muốn hỏi, rất nhanh là bao lâu, nhưng lại sợ nóng lòng quay lại, khiến cả nhà vui, chỉ đành từ: “Được”.




      “Cũng có thể hơi lâu, nhưng mà…” Hình như còn muốn thêm điều gì, An Phi đứng đằng xa gọi An Tầm tiếng, bảo nhanh lên chút, thấy An Tầm đáp lời, Tư Vũ cũng tiếp nữa, hỏi: “ đâu thế?”.




      “Họp mặt bạn học thời trung học, mỗi năm đều tổ chức lần”. An Tầm xong lại thấy hơi đau đầu: “Mấy năm trước em ở nước ngoài nên , bị phê bình nhiều lắm, lần này An Phi cứ nhất quyết kéo em ”.




      “An Phi với em là bạn học phổ thông à?”.




      “Từ năm mười tuổi đến trước đại học, bọn em đều học chung lớp”. An Tầm nhớ tới là lại thấy nhức đầu, khi đó có rất nhiều nữ sinh theo đuổi An Phi, mỗi lần như thế An Phi lại kéo ra làm bia đỡ đạn, thiếu chút nữa trở thành kẻ thù chung của tất cả nữ sinh.




      ra cậu ấy…” Cậu ta gì chứ? Cậu ta ngốc quá làm phí biết bao cơ hội tốt? Hay cậu ta ngốc đến mức biết gần quan được hưởng lộc, nhà ven hồ được hưởng ánh trăng? Hoặc là do mắt cậu ấy tệ quá, biết An Tầm tốt thế nào? Nếu có thể biết An Tầm sớm như cậu ấy, sớm cưới về nhà, có lẽ bây giờ dụ dỗ sinh con. Cũng may An Phi ngốc , mắt nhìn người cũng hề tốt.




      An Phi đợi được, chạy đến kéo An Tầm ra ngoài cửa: “Điện thoại của ai mà chị nỡ cúp thế?”




      Hỏi xong cậu mới nhận ra ngay, ngoài Thẩm Tư Vũ ra còn ai được chứ, cậu nhếch miệng cười, nghiêng người về phía điện thoại An Tầm đặt bên tai, : “ rể, hôm nay họp mặt bạn cũ, có rất nhiều người từng theo đuổi chị em đến đấy, người lâu nhất cũng theo đuổi chị ấy sáu năm rồi”.




      Bên phía đầu dây, Tư Vũ cũng hề thoái mái, quên mất, người khác đâu có vừa ngốc vừa mắt kém giống An Phi.




      “Đừng nghe em ấy lung tung”. An Tầm : “Mấy bạn ấy hay đùa thôi mà”.




      “Thế có ai từng theo đuổi em chưa?” Tư Vũ có hơi khinh bỉ chính mình, bây giờ lại để ý đến những điều An Tầm từng trải qua.




      “Có lần”. An Tầm cố ý kéo dài giọng ra: “ từng được Thẩm Tư Vũ theo đuổi”.




      Giọng ấy dịu dàng mềm mại, khiến cho lòng Tư Vũ cũng thoáng rung rinh, cúi đầu cười: “Họp mặt ở đâu, đến đón em”.




      biết khi nào kết thúc nữa”. Ngoài trời bắt đầu nhá nhem, đường ở đây cũng khúc khuỷu quanh co, An Tầm cũng mong đến: “An Phi lái xe mà, yên tâm”.




      Tư Vũ bị thuyết phục: “Bé ngoan, trước khi ngủ muốn được gặp em”.




      Buổi họp mặt ở nhà hàng nổi tiếng, phòng lô khá lớn, số bạn tham dự lên đến gần hai mươi người, lúc An Phi và An Tầm bước vào, tiêu điểm của mọi người vẫn còn đặt chàng cao to đẹp trai Lâm Đặc. Cũng chính là người mà An Phi vừa , người theo đuổi An Tầm suốt sáu năm, từ lúc vừa bước vào cấp ba. Lâm Đặc biết chuyện An Tầm đến dự hôm nay, cũng chuẩn bị tâm lý từ trước đó, nhưng lúc An Phi vừa đẩy cửa tiến vào, dường như mọi chú ý của đều dồn về phía cửa, nhất thời quên luôn chuyện trả lời câu hỏi của bạn cạnh bên.




      An Tầm bước vào từ sau lưng An Phi, mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt bên ngoài, áo sơ mi cổ bẻ, quần dài màu đen, xuất chúng là thế nhưng trang phục lại vô cùng giản dị, tóc dài hơn trước kia khá nhiều, gặp mọi người cười khẽ lại chào, giống hệt như ngày đó, dù là chuyện gì thái độ vẫn vậy. hết nét trẻ con, càng nhiều hơn ý vị. Và vẫn xinh đẹp động lòng người như thế.




      nhiều năm vậy rồi, sao nhìn thấy ấy cậu vẫn rời mắt được vậy?” Uông Kỳ bên cạnh bất mãn kéo Lâm Đặc: “ tiếp ”.




      Uông Kỳ thích An Phi, lúc đó tên của cậu còn là Trình Phi, ai nghĩ cậu và An Tầm lại là người cùng nhà. Sau này, khi An Phi phát bực vì bị Uông Kỳ theo đuổi, cậu mới với ấy là, mình có bạn , cũng chính là An Tầm. Từ đó về sau, Uông Kỳ bắt đầu vừa mắt với An Tầm, muốn điều tra nhưng lại ngại Lâm Đặc nên dám làm quá. Sau này nghe Lâm Đặc tìm người đánh An Phi trận, An Phi tức giận bảo, sau này, bất kì ai cũng có thể trở thành rể của mình, trừ Lâm Đặc, lúc này Lâm Đặc mới biết mối quan hệ giữa An Phi với An Tầm, sau đó nữa, mỗi ngày cứ lẽo đẽo theo An Phi nhận lỗi, dần dần hai người lại trở thành bạn bè.




      Trước khi An Phi và An Tầm đến, mấy nữ sinh vây quanh Lâm Đặc hỏi chuyện về Thẩm Tư Vũ.




      “Bỏ qua cho tớ mà, tớ có quen biết gì ta đâu”. Lâm Đặc là Tổng giám thiết kế ở công ty bất động sản Thẩm Châu. Lúc Tư Vũ làm việc ở Thẩm Châu, cũng gặp qua mấy lần, đối với người này, Lâm Đặc khá là bội phục: “Thẩm Tư Vũ phải nhiều, nhưng lại rất có bản lĩnh đấy”.




      ấy có bạn chưa? Đẹp trai lắm phải ? Chân ấy dài mấy mét?” Hình như Uông Kỳ muốn ôn chuyện với bạn bè, cứ liên tục quấn lấy Lâm Đặc hỏi chuyện về Thẩm Tư Vũ, mấy khác cũng trở nên tò mò, dỏng tai nghe ngóng.




      Lâm Đặc biết phải làm sao, vừa nhìn thấy An Phi và An Tầm ngồi xuống, lòng cũng thoáng run lên: “Hình như mọi người hỏi sai đối tượng rồi đấy, phải An Tầm quen với Thẩm Tư Vũ hơn à?"




      Đúng vậy, bức tranh Ti Vũ của An Tầm vang danh bốn biển, nam chính chính là Thẩm Tư Vũ, vì thế có rất nhiều người bàn tán về mối quan hệ giữa và Tư Vũ, nhưng cuối cùng cũng giống như Miss.Siri, chẳng giải quyết được gì.




      Vốn Uông Kỳ muốn chuyện với An Tầm, nhưng lại nén được lòng hiếu kỳ bản thân: “An Tầm, thân với Thẩm Tư Vũ lắm hả?”.




      rất mong An Tầm lên tiếng phủ nhận, nhưng người kia lại khiến mình thất vọng, An Tầm gật đầu: “Cũng xem là quen thuộc”.




      An Phi cười, đó là đương nhiên, già mồm.




      Có bạn học nữ hỏi An Tầm: “Bức tranh ấy ấy, Ti Vũ ấy, ôi trời ơi, sao cậu có thể thuyết phục Thẩm Tư Vũ đồng ý làm người mẫu thế?”.




      Mới nghĩ tới đỏ mặt cả lên, mê hoặc người ta là vậy, những người khác có thể là do tiền bạc, nhưng người giàu có như Tư Vũ, đâu có thiếu tiền.




      An Tầm cười khẽ, vẻ mặt của bạn học này đáng đấy, cho nên cũng muốn thêm với cậu ấy mấy câu: “Ngày đó có hứng vẽ tranh, cho nên mình mới tới tìm ấy, mạnh dạn hỏi…”.




      ấy đồng ý à?”




      cười gật khẽ: “Nhưng mà mình là phải cởi quần áo”.




      Nhóm bạn học nữ lại nhốn nháo ồ lên, có người ngạc nhiên sao An Tầm lại to gan đến vậy, có người thúc giục: “Sau đó sao, sau đó sao?”.




      “Sau đó như mọi người thấy đấy”. An Tầm cười cực kì gian xảo: “Sau đó có Ti Vũ".




      “Trần hết hả?” Uông Kỳ kìm được bật hỏi.




      ấy vừa hỏi xong, cả căn phòng đột nhiên lặng tĩnh, An Tầm cười cười nhìn ấy, phủ nhận cũng hề thừa nhận.




      “Bức tranh đó chị vẽ trong bao lâu?”An Phi cũng cố ý tham gia vào hội tán chuyện.




      An Tầm vừa nhéo cậu vừa trả lời: “Hai ngày”.




      “Cho nên chị nhìn Thẩm Tư Vũ trần truồng suốt hai ngày”. Câu này của An Phi khiến ít người hoảng hốt.




      An Tầm trừng cậu, ánh mắt Lâm Đặc nhìn An Tầm lại càng phức tạp hơn. Có bạn học nam có quan hệ khá tốt với Lâm Đặc, thấy ta như vậy cố ý : “An Tầm, cậu còn cần người mẫu thế? Lâm Đặc của chúng ta cũng kém đâu này”.




      An Tầm nhìn sang phía Lâm Đặc, hình như đây là lần đầu tiên trong đêm nhìn về cậu ấy, trong nháy mắt, Lâm Đặc cảm thấy hơi căng thẳng, rồi thấy khe khẽ lắc đầu: “Sau khi vẽ Thẩm Tư Vũ rồi, giờ mình vẽ ai cũng có cảm giác".




      vẫn ác như vậy đấy, hệt như ngày ấy từ chối ta, chút tình cảm. biết bao nam sinh cố gắng tấn công, cũng ít người dần dần từ bỏ, chỉ có mình vẫn kiên trì như thế, đến khi ra nước ngoài còn gặp lại.




      Người phục vụ gõ cửa đưa thức ăn vào, bầu khí trong phòng lô mới sôi động trở lại, An Phi an ủi Lâm Đặc, vỗ vai ta cái: “Còn chưa chịu buông tay sao?”




      Lâm Đặc cười cười: “Từ lâu có còn gì đâu”.




      “Vậy tốt, An Tầm có bạn trai rồi”. An Phi vừa xong, tay đưa ra làm động tác ý chỉ mình vô tội: “ phải là tớ, cậu đừng có lại đánh tớ nữa đó”.
      Phương Lăng, Chris139 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      CHƯƠNG 44


      biết bao nhiêu người cố gắng đuổi theo, cũng nhiêu đó người dần dần từ bỏ, chỉ có mình , có lẽ là si mê, kiên trì chờ đến khi từ nước ngoài quay lại, ngờ nhiều năm trôi qua, lúc gặp lại tim vẫn đập nhanh như trước.

      Giờ cũng được xem là công danh thành toại, biết có thêm hi vọng nào ?

      Lâm Đặc cười : “Nếu bảo mình cởi sạch, chắc mình bị chướng ngại tâm lý mất."

      tự tìm bậc thang xuống cho chính mình leo xuống, mấy người trêu chọc cũng biết ý bỏ qua.

      Người phục vụ gõ cửa đưa thức ăn vào, bầu khí trong phòng lô lại náo nhiệt trở lại, bởi vì có nhiều người học năm tư đại học, chủ đề trò chuyện đôi khi lại nhắc tới chuyện tìm việc làm, rồi tự nhiên lại chuyển sang người Lâm Đặc, lúc học năm hai giành được giải thưởng lớn về thiết kế, chưa nhận giấy tốt nghiệp được Thẩm Châu nhận vào, với nhiều đề xuất nổi bật, giờ thăng chức lên làm Tổng giám đốc thiết kế, cuộc đời đúng là hai chữ trâu viết kép*, đến đây, mọi người lại hâm mộ hồi, họ chưa tìm được việc, mà lại xưng bá nơi.

      *生: cuộc đời, 牛: trâu, ý chỉ cuộc sống quá trâu bò.

      "Lớp chúng ta có cậu với An Tầm, chủ nhiệm lớp mà biết chắc vui lắm đấy, lần trước tớ có về thăm , còn ngồi trong phòng làm việc khoe khoang về hai người nữa đó." Lớp trưởng béo nâng ly rượu đứng lên: “ người vẽ tranh, người đồ họa, tài mạo song toàn, hai người đúng là trời sinh tuyệt phối, tôi xin kính hai vị thiên tài."

      Lâm Đặc rất thích nghe câu này, khẽ cười nâng ly rượu lên uống hớp hơn phân nửa.

      An Tầm muốn uống, kéo kéo vạt áo An Phi, muốn cậu giải vây giúp mình, nhưng An Phi bị ức hiếp quen, giờ cuối cùng cũng có cơ hội vùng lên, cậu nhếch miệng cười: “Ba mẹ , chị cứ chơi vui vẻ, uống chút cũng sao."

      Nghe An Phi vậy, những người khác bắt đầu phụ họa theo, cho mất hứng.

      An Tầm cầm ly rượu lên uống ngụm, nước mắt cũng chảy hết cả ra, An Phi ngồi bên cười ha hả, còn ghé sang giọng với An Tầm: “An Tầm, chị uống nhiều có mượn rượu nổi điên thế? Tốt nhất là phải ói cả chai phỉ thúy cải trắng nhà mình ra nghe."

      "An Phi, cậu chờ đó." An Tầm còn chưa xong câu, bên cạnh có người đứng lên: “An Tầm, cậu là người nổi tiếng nhất mà tôi biết đấy, dù gì cũng phải uống ly với cậu."

      An Tầm lại phải nâng ly lên uống thêm ngụm.

      Sau đó, có người mấy buổi họp lớp trước kia tới tham gia, cho nên mỗi năm phạt ly, cứ thế uống hết ly này sang ly khác, lúc mọi người chuẩn bị rời , An Tầm uống đến mức mặt hồng mắt hoa...

      An Tầm trở nên cực kì yên lặng, níu lấy tay An Phi, theo cạnh cậu, vừa cúi đầu vừa , nghiêm túc và cẩn thận, như thể tất cả chú ý đều dồn hết lên mặt đường, An Phi cố ý thẳng, cũng nhắm mắt theo đuôi, ngoan ngoãn sao chịu nổi, An Phi cảm thấy, lúc An Tầm như thế này rất giống với lúc ở cùng Tư Vũ, dịu dàng dễ thương.

      Người khác lục tục ra khỏi nhà hàng, Lâm Đặc đứng bên cửa chờ An Phi và An Tầm ra sau hết, đợi hai người đến gần, hỏi An Phi: “Uống nhiều quá hả?"

      An Phi gật đầu, cười : “Hình như chị ấy cũng biết mình uống nhiều, câu nào hết, làm cái gì cũng phải cực kì chú ý."

      "Chắc cậu ấy sợ làm gì thất lễ," Lâm Đặc cũng cảm thấy An Tầm như vậy rất đáng , buột miệng : “Tự chủ rất tốt."

      xong ba người ra ngoài, làn hơi lạnh bên ngoài háp lên mặt, An Tầm rụt người lại sát cạnh An Phi, Lâm Đặc thấy thế cởi khăn quàng cổ xuống quấn lên cho An Tầm, mất lúc lâu An Tầm mới ý thức lại được, ngẩng đầu cười ngọt nhìn .

      Lâm Đặc cảm giác hình như bị sét đánh trúng rồi, đờ đẫn cả người biết suốt bao lâu.

      Mấy bạn học còn đứng trước cửa nhà hàng bàn bạc xem nên đâu chơi tiếp, có người nhìn thấy dáng vẻ đó của Lâm Đặc hét to trêu chọc: “Lâm Đặc, đời này của cậu bị An Tầm nắm trong tay mất rồi."

      Lâm Đặc hơi ngại ngùng nhìn họ, vờ tức giận đáp lại: “ gì đấy hả, vì An Tầm uống nhiều quá nên mình mới quan tâm thôi mà."

      Mấy người khác còn muốn trêu chọc nữa, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng hét của bạn học nữ cạnh bên: “Đó có phải là Thẩm Tư Vũ nhỉ?"

      Mọi người nhìn theo hướng chỉ, người đó ra từ cửa hàng tiện lợi đối diện với đường cái, là người đàn ông cao gầy trẻ tuổi, mặc bộ đồ bóng chày vải bông màu đen trắng, quần dài màu đen, vừa thoải mái vừa đại.

      Trong tay điếu thuốc cháy dở, tay kia cầm chai nước suối, đến bên cạnh chiếc Cayenne, sau khi mở cửa xe ném chai nước vào trong, đóng cửa rồi quay đầu nhìn về phía nhà hàng ngay lập tức.

      Uông Kỳ vỗ mạnh người bên cạnh: “Trời ơi, đúng là ấy rồi."

      Tư Vũ thấy An Tầm, dập thuốc rồi ném vào thùng rác cạnh bên, sau đó đôi chân dài sải bước nhanh, nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía , im thin thít.

      Người ta còn tưởng muốn vào nhà hàng, ngờ lại thẳng đến trước mặt An Phi, An Tầm cũng chưa phát ra ở sát bên, đầu tựa vào vai An Phi nhúc nhích, Tư Vũ nhíu mày hỏi An Phi: “Sao thế này?"

      An Phi nhích nhích bả vai, như thể muốn làm cho An Tầm tỉnh táo hơn chút: “Uống hơi nhiều."

      Nghe vậy, đưa mắt nhìn An Phi, An Phi có phần chột dạ, ho khẽ rồi nghiêng đầu ngắm cảnh sắc xung quanh, Tư Vũ cũng hỏi gì thêm, đưa tay ôm An Tầm vào lòng: “Có được ?"

      Thực ra câu hỏi này muốn hỏi An Phi, nhưng An Tầm lại bất giác ngẩng đầu, nghiêm túc : “Có thể mà."

      " được đó, rể." An Phi cũng khẳng định lần nữa.

      An Tầm xong mới phát từ An Phi biến thành Tư Vũ, hai mắt mở lớn to: “Tư Vũ?"

      "Còn phân biệt được à? Có nhầm vậy?" cười khẽ.

      Sau khi An Tầm xác nhận người này đúng là Tư Vũ, đưa tay ôm lấy eo , mặt vùi vào trước ngực, tủi thân tố cáo: “Tư Vũ, hình như em uống nhiều quá rồi, họ cứ bắt em phải uống, rượu đó cay lắm, mà An Phi còn chịu giúp em, em ấy muốn em ói ra chỗ rượu phỉ thúy cải trắng kia của bố..."

      An Tầm kiệm lời trở thành người hay lảm nhảm, chỉ cần Tư Vũ mà thôi.

      Tư Vũ vuốt ve tóc An Tầm, lại đưa mắt liếc An Phi cái, chân An Phi đành phải lặng lẽ di chuyển trốn ra sau lưng Lâm Đặc bên, Lâm Đặc thấy Tư Vũ nhìn mình, khẽ khom người: “Tổng giám đốc Thẩm."

      Tư Vũ nhận ra , khẽ gật đầu đáp lại, rồi lại chuyển sang An Tầm: “ nhé?"

      An Tầm gật đầu, buông ra rồi về phía trước, từng bước từng bước thẳng đều, Tư Vũ cúi đầu cười khẽ, khi ấy uống nhiều thành thế này sao?

      đuổi kịp dắt tay , dẫn qua đường, bảo ngồi vào tay lái phụ, còn cẩn thận kéo dây an toàn, cả quá trình An Tầm vẫn vô cùng ngoan ngoãn, mặc mình loay hoay.

      Cho đến khi ngồi vào trong xe, lúc người ta nghĩ rằng họ chuẩn bị rời , Tư Vũ đột nhiên hạ cửa sổ xe xuống, vẫy vẫy tay với An Phi: “An Phi, đến đây."

      An Phi chẳng muốn sang đó chút nào, cậu rất sợ Tư Vũ, nhất là sau khi cậu dung túng cho người khác mời rượu An Tầm, càng sợ hơn.

      Nhưng cậu có thể qua sao, An Phi chậm rì rì đến bên cạnh xe, sau khi chuẩn bị xong tinh thần mình sắp bị dạy dỗ, ngờ khi đến Tư Vũ lại đưa cho cậu chiếc khăn quàng cổ, đợi An Phi hiểu ra được chuyện gì, nghênh ngang rời .

      An Phi cầm lấy khăn quàng cổ quay về cửa nhà hàng, trả lại khăn cho Lâm Đặc: “Thẩm Tư Vũ chưa ném vào thùng rác cũng xem như nể tình."

      Lâm Đặc nhận lại: “An Tầm và Thẩm Tư Vũ..."

      Lớp trưởng béo vỗ vỗ Lâm Đặc, an ủi: “ nghe thấy An Phi gọi là rể à, xin nén bi thương."

      "Vậy mạng người giữ lòng Thẩm Tư Vũ chính là An Tầm hả?" Có bạn học nữ phát ra tin lớn, phấn khích hỏi lại.

      đợi An Phi trả lời, Uông Kỳ ê lòng trước: “Nghe mấy người giàu như họ có nhiều bạn lắm, biết người nọ là ai đâu."

      An Phi vừa nghe xong thấy vui nổi: “Ngại quá, để cậu thất vọng rồi, Thẩm Tư Vũ tới nhà gặp ba mẹ tôi rồi, nhẫn cũng nhận, đến lúc đó kết hôn..." An Phi nhìn ấy rồi cười nhạo thành tiếng, sau đó mới tiếp: “ mời cậu đâu."

      "Có kết quả hẵng , hai ngày trước scandal ồn ào là thế, mà Thẩm Tư Vũ có công khai người đâu, đến lúc đó có chuyện gì đâu ai biết được." Uông Kỳ cam lòng yếu thế.

      An Phi cũng buồn giận nữa, cậu cười : “ thành thôi, đến lúc đó tất cả mọi người được cậu cũng đừng có khóc, phải ai cũng được tham dự hôn lễ của Thẩm Tư Vũ đâu."

      Lớp trưởng béo thấy mùi thuốc súng dần dần nồng lên, vội vàng lên tiếng hoà giải: “Nhìn cậu kìa An Phi, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn như con nít, tức giận với con làm gì, nào, chúng ta sang chỗ khác uống tiếp ."

      Trong xe Tư Vũ nồng nàn mùi rượu do An Tầm thở ra, quyện với mùi thơm người , hoà vào nhau lại trở nên dễ ngửi, mà An Tầm, cứ trừng mắt nhìn mãi về phía trước, ngủ, cũng chuyện.

      Tư Vũ hỏi : “Mệt ? Mệt ngủ lát ."

      An Tầm lắc lắc đầu.

      Qua lúc lâu sau, mới chậm chạp đáp lời: “ mệt".

      "Uống nước nào". Tư Vũ đưa nước sang cho , trong giọng đầy ý vui vẻ: “An Tầm, bây giờ rất muốn cắn em cái."

      An Tầm uống ực ực nhiều, sau đó mới quay đầu nhìn : “Vì sao?"

      "Bởi vì rất đáng ."

      cái hiểu cái : “Hèn gì muốn cắn em."

      Tư Vũ bật cười, trong lòng tính toán, sau này có thể cho uống nhiều rượu hơn chút.

      Bởi vì bảo vệ cũng biết mặt Tư Vũ, lúc đến trước cửa khu nhà, cần đăng ký cũng được bảo vệ cho vào, bảo vệ còn nhiệt tình vẫy tay : “ qua đêm là được."

      Có mấy gia đình ở đây ngang qua, nghe bảo vệ thế nghi ngờ nhìn lại, bảo vệ gãi gãi đầu, cười ha ha giải thích: “Tôi chỉ cái xe mà."

      Tư Vũ dừng xe ở dưới tàng cây từng leo lên, An Tầm cũng xuống xe luôn, nhìn qua chỗ ngồi phía sau: “An Phi đâu? Bố em , hai ngày cuối năm được phép về muộn."

      Nhắc tới lễ mừng năm mới, Tư Vũ mới nhớ ra lời hôm nay muốn với : “An Tầm."

      An Tầm phát trong xe hề có An Phi, khi ấy mới dừng tìm kiếm, lúc lâu sau, hình như nhớ ra điều gì, nghiêng đầu nhìn sang Tư Vũ: “Dạ?"

      Tư Vũ cười bất đắc dĩ, sao phản ứng lại chậm thế này. "Tết này em sang với nhé?" vừa vừa chăm chú nhìn , sau khi An Tầm say rượu khá là dễ dụ.

      An Tầm rất nghiêm túc suy nghĩ lời : “Nhưng em muốn mừng năm mới với ông bà hơn."

      "Hai ngày nay thăm ông bà, rồi đêm 30 hẵng theo ," Tư Vũ khẽ khàng dụ dỗ: “Qua năm chúng ta quay về bù lại cho ông bà, em thấy được ?"

      đảo mắt rồi gật đầu ngay tắp lự: “Có thể."

      Tư Vũ ngờ đồng ý nhanh như thế: “Đồng ý rồi à?"

      gật đầu: “Đồng ý."

      Tư Vũ đưa tay vuốt ve mái tóc , nghĩ tới ngày mai sau khi tỉnh rượu, được đổi ý đâu đấy nhé.
      Chris139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :