1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đinh nam ti vũ - Địch Qua ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36:

      Tư Vũ gọi rất nhiều cuộc điện thoại giúp họ liên lạc với bệnh viện. Bên phía bệnh viện Xuân Giang cũng chuẩn bị cả đêm để tiếp nhận Lý Tử Hàm, An Tầm giúp Mai Tử làm thủ tục liên quan, Mai Tử cực kỳ cảm kích họ, hình như còn có hơi áy náy.

      Tuy A Luân quay lại phong cách cợt nhả ngày thường, nhưng lúc nhìn về phía An Tầm, vẫn nghiêm túc hơn chút: “Cám ơn , An Tầm.”

      Bình thường lúc nào ta cũng tỏ ra mặt dày mày dạn, cảm ơn cách nghiêm túc như vậy đúng là khiến An Tầm khá bất ngờ: “Chúng tôi giúp Mai Tử mà, phải giúp đâu.”

      Lúc từ bệnh viện ra là quá nửa đêm, bên ngoài mưa rơi tí tách, dưới ánh đèn đường, từng giọt mưa rang tách biệt.
      Tư Vũ che cho An Tầm tới ghế lái phụ, phủi phủi bả vai, quay đầu nhìn Tư Vũ bước vào từ phía bên kia ghế lái: “Thẩm Tư Vũ, tại bắt em mặc váy dài để thỏa mãn ham muốn bản thân, em mà bị cảm lây bệnh cho trước đấy.”

      Tư Vũ cười : “ Được, em muốn lây bệnh thế nào?”

      Thực ra bản thân An Tầm cũng nghĩ nhiều như vậy, nhưng ánh mắt nhìn lúc nào cũng khiến người ta phải mơ tưởng viển vông, bừng tỉnh nhớ tới rạng sáng ngày hôm đó, bị cảm lạnh, vừa ôm vừa hôn, còn muốn lây bệnh cho .

      “Hôn .” đáp.

      Tư Vũ bất ngờ quay đầu sang nhìn , cũng nhìn thẳng lại: “Tư Vũ, thực rất tốt.”

      nhướng mày: “ phải câu này người ta hay dùng để chia tay mà?” Bình thường câu tiếp theo là, nhưng mà chúng ta lại hề phù hợp v.v.

      “Hả?” An Tầm nháy mắt mấy cái: “Nhưng em muốn dùng nó để tỏ tình.”

      Tư Vũ tắt động cơ xe vừa khởi động, tay để lên tay lái, xoay người lại nhìn ,dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Em tiếp .”

      An Tầm lại bị làm cho thẹn thùng, nhìn về phía trước, tùy tiện : “Cũng có gì nhiều cả, em chỉ muốn là em rất thích thôi.”

      “Thích ai?”

      “….”

      Đoạn đường trở về, An Tầm phát khóe môi của Tư Vũ liên tục cong lên, đường cong đó quá rang, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra.

      Có vẻ rất vui.

      Lúc này An Tầm mới nhận ra điều, đừng thấy bình thường lúc nào cũng lịch nhưng xa cách với mọi người, còn cực kỳ ít , nhưng thực ra lại là người rất dễ dàng dỗ ngọt.

      “Tư Vũ, sau này làm ở bệnh viện rồi, có phải mỗi tháng phải bù tiền vào ?”. An Tầm nghĩ, ngày mai họ đưa Lý Tử Hàm đến Xuân Giang, biết đâu sau này có Vương Tử Hàm, Trương Tử Hàm,…

      Tư Vũ gật đầu: “Cũng phải là thể.” nghiêng đầu nhìn : “Sau này có lẽ phải cần người nuôi rồi.”

      An Tầm cũng gật đầu: “Cũng đúng, chắc phải cởi quần áo thêm mấy lần nữa đấy”.

      xong mới nhận ra câu này còn mang nhiều hàm nghĩa khác nữa, vẻ mặt Tư Vũ càng trở nên nghiền ngẫm, ngoài mặt An Tầm vẫn tỏ ra bình tĩnh như bình thường, tiếp: “Em chỉ vẽ mẫu thôi”.

      tiếng: “ cũng nghĩ vậy, nghĩ… gì khác cả”.

      mới lại đó, nếu nghĩ bậy sao lại lên giọng hai chữ cuối.

      Lúc xuống xe, Tư Vũ bảo An Tầm đợi lát, vào lấy tấm thảm rồi ra ngay, An Tầm cũng xuống theo, xách váy chạy vào dưới hiên cửa: “ cần thảm đâu, chạy hai bước là tới rồi mà, thôi vào nhà trước xem có trộm ”.

      Tư Vũ thấy nghiêm túc có hơi buồn cười, khom lưng ôm lấy vào trong sân: “Trộm có, nhưng mà sói con.”

      An Tầm đánh : “Xấu xa.”

      Đúng là vừa mệt lại vừa buồn ngủ, từ Italia về đây suốt cả đêm, ban ngày lại bận rộn yên, cũng chẳng còn thời gian mà nghĩ đến chuyện chênh lệch múi giờ. Tư Vũ cũng định làm gì, đưa đến phòng ngủ xong lại sang phòng sách, An Tầm hỏi tại sao nghỉ ngơi, phải làm thêm vài việc.

      Đinh Nam sau cơn mưa đêm, bầu trời xanh biếc màu, mùi của biển và hương vị bùn đất lan tỏa khắp gian, trong mát dịu lòng người. Lúc An Tầm xuống lầu, Tư Vũ ở trong bếp, nhìn thấy An Tầm thức giấc: “ nấu cháo yến mạch, có trứng chiên nữa, chỉ có thể làm được vậy thôi”.

      “Được ạ.” An Tầm đến bên , xem múc cháo: “Suốt đêm ngủ ạ?”

      Tâm trang của Tư Vũ rất tốt, thấy lo lắng đáp: “ phải mất ngủ đâu, em đừng lo.”

      Sau khi ăn xong bữa sáng, Tư Vũ đưa xấp giấy cho An Tầm: “Tối qua làm vội, em thấy thế nào?”

      Bản kế hoạch giúp đỡ trẻ em bị bệnh tim?

      An Tầm ngẩng đầu nhìn : “Lý Tử Hàm là người đầu tiên nhận giúp đỡ?”

      gật đầu.

      “Bởi vì Tư Nam ạ?” thấy góp cổ phần của Tư Nam ở Thẩm Châu vào đây.

      Đôi mắt trầm xuống, chỉ : “ mong những người có thể chữa bênh lại vì những nguyên nhân khác mà từ bỏ cuộc sống của mình.”

      Tư Nam có điều kiện, có cả đội ngũ bác sĩ điều trị tốt nhất, nhưng ấy vẫn thể sống tiếp.

      Nhưng lại có những người, họ có thể tiếp tục, nhưng vì tiền phải từ bỏ sinh mệnh bản thân.

      An Tầm phát , sau khi ở cùng , rất dễ bị cảm động, trong khi ràng đâu phải lừa tình.

      tới ôm , đầu cọ cọ vào lồng ngực: “Em cũng quyên góp mấy bức tranh.”

      “Tranh của em giữ lại .”

      “Hả?”

      “Sau bày còn phải nuôi nữa/.”

      A Luân đưa họ tới sân bay, bệnh tình của Lý Tử Hàm ổn định hơn, cậu bé ngồi xe lăn do Mai Tử đẩy đến.

      “Cầm lấy này, lên máy bay ăn.” A Luân đưa cho An Tầm hộp cookie.

      An Tầm nhìn nhìn: “ cần đâu.”

      Tư Vũ lườm cái: “Tôi cũng vậy, cần.”

      A Luân cảm thấy mình bị hai người làm cho tức chết luôn rồi, thả bịch lên đùi Lý Tử Hàm: “Lên máy bay đưa cho chị kia ăn.”

      Bé trai xem đây là nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, thấy An Tầm ngồi xuống vội đưa hộp bánh bích quy tới trước mặt , An Tầm bất đắc dĩ cười cười, đưa tay nhận lấy, hỏi Tư Vũ bên cạnh: “Em ấy có thể ăn được ?”

      Tư Vũ được.

      Vốn An Tầm định đưa cho Lý Tử Hàm miếng, ai ngờ mới mởi hộp ra phát trong đó có chiếc thẻ ngân hàng: “Lý Gia Luân cũng biết đùa ghê.”

      Nhân lúc máy bay chưa cất cánh, An Tầm gọi điện cho ta, ta còn chưa rời khỏi sân bay, thấy An Tầm phát có hơi ngượng nghịu.

      “Trong thẻ có mấy trăm vạn?” An Tầm hỏi. “Cũng chỉ có vài chục đồng thôi.” vội vàng : “Thẻ lương của tôi đấy, đưa cho , cho đến khi trả hết tiền chữa bệnh cho Lý Tử Hàm, chắc phải đợi rất nhiều năm, hai người tính tiền lời là được.”

      An Tầm đùa với : “A Luân, Tư Vũ có cách rồi.”

      “Vậy làm sao được, hai người và Mai Tử quen biết.” ta ha ha cười tiếng: “ cũng đừng với Mai Tử nhé, nếu ấy cảm thấy thiếu nợ tôi.”

      “A Luân, cũng đâu quen biết Mai Tử mà.” An Tầm hạ giọng, xong lại thấy lòng chua sót.

      Hồi lâu A Luân cũng đáp câu nào.

      Quan hệ của họ chỉ là cảnh sát và vợ của tên tội phạm ăn cướp mà thôi.

      Nhưng lại làm tất cả vì .

      An tầm vừa ra khỏi lối thấy An Phi, kinh ngạc: “Sao em biết chị về?”

      An Phi lấy hành lý của , phất tay chào Tư Vũ: “ rể em biết.”

      rể … rể, gọi hay ghê ta.

      An Tầm với Tư Vũ: “Em muốn tới bệnh viện với mọi người.”

      “Bệnh viện rồi, em về nhà nghỉ ngơi trước , khi nào rảnh tìm em nhé?”.

      Tư Vũ còn chưa hết điện thoại vang lên, hình như là bệnh viện đưa xe đến đón, Tư Vũ địa điểm đón người với bên kia xong.

      An Tầm đành phải ngoan ngoãn cùng An Phi. An Phi nghĩ, nếu ngày nào đó An Tầm có thể nghe lời mình đến vậy, biết cảm giác ấy sec thế nào đây nhỉ?

      Chiêc xe có ký hiệu của St. Norton rất dễ dàng tìm thấy, Tư Vũ đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, người trưởng khoa phái tới đón lại dám xác nhận: “ là Thẩm Tư Vũ phải ?”

      Tư Vũ gật đầu.

      Hai người y tá vừa mới tốt nghiệp vẫn nhìn chằm chằm vào , chỉ muốn thấy “Lư Sơn chân diện”*. Họ nghe bệnh viện có bác sĩ tới thực tập, nghe bác sĩ đó là sinh viên y khoa hệ cao học của bệnh viện Đại học Tokyo, nghe đâu người đó còn là con trai ông chủ bệnh viện St. Norton. Họ còn nghe y tá lại, con trai của ông chủ cực kỳ đẹp trai.

      *Lư Sơn chân diện: cách ví von chỉ khuôn mặt .

      Nhưng mà trái trông phải ngóng hồi, các vẫn chưa thấy người cần đến, từ hy vọng chuyển sang thất vọng, cuối cùng mọi người bèn nghĩ, ta đến thực tập để báo cáo cho có mà thoou, kiểu con nhà giàu ngốc nghếch. Ai ngờ người kia đến là đến , vậy còn che mặt. chả lẽ đẹp trai phải để cho người ta ngắm à.

      Sau khi ngồi trong xe, hai liền mở mắt trừng trừng nhìn người nào đó gỡ khẩu trang xuống, trước mặt chủ nhiệm các đâu dám làm càn, gắng gượng kìm nén để mình hét la, phấn khích muốn té xỉu luôn mất nam chính của “Ti Vũ” đó!!!

      Thẩm Tư Vũ chính là nam chính của “Ti Vũ”.

      Quả An Tầm rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của Tư Vũ khi mặc áo blouse trắng. Nhưng phải điều chỉnh lại chênh lệch thời gian, còn phải bàn bạc lại chuyện thông báo với Đậu Miêu, dù sao người mạng vẫn hô hào tìm kiếm nam chính của Ti Vũ nhiều quá, rồi mẹ An còn hỏi bao giờ Tư Vũ đến nhà. Bà ấy cũng trờ thành fan cuồng của Tư Vũ mất rồi.

      An Tầm bị làm phiền, đành phải với giáo sư An: “Sao bố quản mẹ.”

      “Cây già nở hoa, bố ép buộc bẻ cành phải quá ác à”. Giáo sư An đẩy cặp kính lên, tiếp tục xem tạp chí kinh tế tài chính.

      “Trình độ ngôn ngữ của bố đạt đến đẳng cấp mà con thể nào sánh nổi”. An Tầm khen ngợi.

      Lần gặp lại Tư Vũ là chạng vạng tối ngày thứ ba, An Tầm vừa hoàn thành xong bức tranh. Tư Vũ đứng chờ ở trước cửa khu nhà, chàng bảo vệ còn nhớ mặt , từ xa còn nhìn chào hỏi, làm động tác kiểu như kín miệng như bưng, Tư Vũ hiểu ý của rồi bật cười tiếng, đến bảo vệ nhà họ An cũng đáng thế này.

      An Tầm chạy ra rồi ngồi vào trong xe: “Hai người các vừa chuyện gì thế.”

      ấy nhận ra , còn bảo với người khác”. Hai ngày rồi Tư Vũ gặp , muốn hôn mà bảo vệ cứ rớn cái cổ dài nhìn vào trong xe, đành phải khời động : “Bé ngoan, em lại quên thắt dây an toàn kìa.”

      thường gọi như vậy, chỉ lúc cố ý trêu chọc hoặc là khi ý đạm tình nồng mới gọi như thế, vừa nghe trong lòng An Tầm dấy lên rung động, nhưng vẻ ngoài vẫn rất bình tĩnh thắt dây an toàn vào: “Chúng ta đâu ?”

      ăn cơm, sau đó quay về bệnh viện xem thử, ngày mai Lý Tử hàm làm phẩu thuật rồi.” xong cho xe chạy .

      “Em thăm em ấy với ”.

      Lần đầu tiên An Tầm đến bệnh viện St. Norton, ấn tượng ban ddaayd là chỗ này quá lớn, giống với kiểu bệnh viện truyền thống mà lại theo kiến trúc của Châu Âu. đưa mắt nhìn quanh, trang trí sang trọng khắp nơi nơi, vừa rộng rãi, vừa cao cấp. trách bao nhiêu bác sĩ, y tá tranh nhau sứt đầu mẻ trán để tới được nơi này.

      An Tầm nắm tay Tư Vũ, theo đến cửa chờ thang máy, thấy mấy y tá, bác sĩ liên tục ra ra vào vào hỏi Tư Vũ: “ có mặc áo blouse trắng của bác sĩ ?”

      nhìn : “Muốn xem à?”

      An Tầm gật đầu.

      “Sau này về nhà mặc cho em xem.” rồi đẩy vào trong thang máy, trong thang máy có người, ghé sát gần tai , nhàng tiếp: “Em mặc đồng phục y tá.”

      Lúc An Tầm phản ứng xong, thang máy đến lầu bốn, nhéo ngón tay : “Thẩm Tư Vũ, vừa rồi lại giở trò lưu manh đấy hả?”

      hộ lý đứng ngoài chuẩn bị bước vào kinh ngạc đến trợn hai mắt, vừa nghe được cái gì ấy nhỉ?

      Ông chủ giở trò lưu manh.
      Phương Lăng, ly sắc, 1392 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 37

      Thang máy từ từ mở ra, y tá thấy ông chủ dắt ra, mặt đó còn vương nét thẹn thùng, nhìn người kia quở trách, mà ông chủ lại cười đó, vẻ mặt cũng hết sức dịu dàng.

      “An Tầm, em có thể lớn tiếng thêm nữa đó.”

      “Có thể à?”

      “Em cứ làm thử .”

      Lần đầu tiên y tá thấy ông chủ nhà mình có vẻ mặt như thế, sững sờ đến mức quên cả vào thang máy, khi Tư Vũ chuyện có nhìn cái: “Thuốc này đưa cho Lý Tử Hàm uống phải ?”

      y tá này là trong những người đến sân bay đón bệnh nhân hôm đó. người chịu trách nhiệm chăm sóc Lý Tử Hàm, nghe thấy ông chủ chắc tới Lý Tử Hàm mới biết chuyện với mình, vội vàng đáp lại: “Vâng, ông chủ… bác sĩ Thẩm”.

      Tư Vũ ừ tiếng, dắt tay An Tầm định , y tá hỏi: “ phải bác sĩ thẩm hết giờ làm rồi à?”

      “Tôi đến xem chút.”

      “Bác sĩ muốn thăm Lý Tử Hàm phải ? Trong phòng bệnh em ấy có khách.” Lúc y tá chuyện liên tục lén nhìn sang phía An Tầm .

      Ngay khi vẫn còn ngây ngẩn, hai người xoay người rời , chỉ còn tiếng chuyện thào vọng tới.

      “Bác sĩ Thẩm, lúc đầu ấy định gọi là gì?” Giọng của ấy cực kỳ dễ nghe, mềm mại như nước.

      “Em nghĩ sao?”

      “Tiểu lão… đầu*”.

      *Ông chủ : tiểu lão bản, An Tầm đổi từ bản sang đầu, ý chỉ ông già.

      Tiếng cười của ông chủ lập tức vang lên, vui vẻ lắm: “An Tầm, chuyện này buồn cười chút nào đâu.”

      “Vậy làm gì đấy?”

      y tá còn chưa có người , ngọt ngào là thế nhưng lại vô cùng tàn nhẫn với người ta, nhìn bóng lưng hai người càng lúc càng xa, cảm thấy thể mỗi mình mình chịu đả kích như thế này được, cho nên vôi vàng lấy điện thoại ra gọi cho đồng nghiệp: “Tôi thất tình rồi, cậu cũng thất tình, đúng, ông chủ tới, còn dẫn cả bạn , sao tôi biết đó là bạn của ấy à? ấy nhìn ấy rồi cười, hai tay họ mười ngón đan chặt vào nhau, xứng đôi lắm, cậu có biết bạn của ấy là ai ? Chính là tác giả của Ti Vũ, họa sĩ An Tầm đó, đúng, cực kỳ xinh đẹp, tôi muốn đăng lên mạng lắm này, mà dám.”

      Y tá vừa vừa vào thang máy, lúc thang máy đóng cửa, nhìn thấy cửa lầu đối diện bị người khác đẩy ra, người vào, vội vàng gọi to: “Này, người nhà của Lý Tử Hàm, thang máy ở bên này”.

      Người nọ lại quay đầu lại, sang cửa thoát hiểm, xuống cầu thang. y tá thấy kì lạ, ấn đóng cửa thang máy, rồi lại trách móc tiếp với người ở đầy dây điện thoại: “Đúng là người kỳ lạ, có thang máy mà ,… biết mặt mũi ra sao mà cứ cúi đầu liên tục.”

      An Tầm theo Tư Vũ vào phòng bệnh của Lý Tử Hàm, trong phòng chỉ có hai mẹ con nhà họ, còn người khác.

      Mai Tử thấy hai người có chút bất ngờ, hốt hoảng đứng lên chào bọn họ, Lý Tử Hàm ngồi đọc sách giường bệnh, thấy An Tầm qua ngoan ngoãn goi tiếng chị.

      “Em có thấy thoải mái ở đâu ?” Tư Vũ tới bên cạnh cậu, sờ đầu.

      có ạ, bác sĩ.” Cậu bé gấp sách lại, mong đợi nhìn Tư Vũ: “Ngày mai phẫu thuật có đau ?”

      Tư Vũ lắc đầu, chắc chắn: “ đau đâu, có với là, thoải mái như ngủ vậy.”

      Mắt Lý Tử Hàm ngập ánh sáng vui mừng, hỏi tiếp: “ ạ, vậy sức khỏe của trai ấy tốt lên phải ?”

      Vốn Tư Vũ định mở ngăn kéo lấy tai nghe khám bệnh, nghe được câu hỏi đó, lại hơi sững lại. An Tầm đưa tay nắm lấy tay . Tay của rất ấm áp, rât an tâm, Tư Vũ siết tay cái, như muốn rằng cần lo lắng.

      cười với Lý Tử Hàm: “Đúng thế, ấy còn đau nữa .”

      Lý Tử Hàm cực kỳ vui vẻ, Mai Tử cũng cười theo em ấy. Mai Tử lấy mộ phòng thư từ giường bệnh khác đưa cho Tư Vũ: “Bác sĩ Thẩm, số tiền này,… cũng có nhiều, nhận trước.”

      Tư Vũ nhíu mày, nhận lấy, ngẩng đầu nhìn : “Vừa rồi có y tá , chị có khách, chị có người quen ở Xuân Giang à?”

      Sắc mặt Mai Tử hơi trắng nhợt, lo lắng đáp lời: “Là người cùng quê, đúng lúc cũng ở Xuân Giang nên đến thăm Lý Tử Hàm chút!”

      Tư Vũ liên tục từ chối số tiền kia, Mai Tử đành phải lúng túng để vào trong ngăn tủ, nhìn và An Tầm mở cửa rời .

      Trong thang máy, An Tầm tựa vào bên người Tư Vũ: “Em nghĩ là A Luân đến.”

      Tư Vũ nghiêng đầu nhìn , đáp: “Là cha của Lý Tử Hàm.”

      An Tầm sửng sốt, là người ăn cướp bỏ trốn kia sao. kinh ngạc : “Sao biết?”

      : “Đoán!”

      An Tầm trừng mắt, đôi mắt to trắng đen ràng, nhìn Tư Vũ: “Vậy chúng ta có nên báo cảnh sát ?”

      Dường như bị vẻ mặt của chọc cười, khẽ cười tiếng: “Đừng lo lắng, cũng phải nguy hiểm lắm đâu, đợi ngày mai phẫu thuật xong .”

      Hai người vừa vừa rời khỏi bệnh viện, Tư Vũ bất giác sờ sờ túi áo, dừng lát nhưng rút tay ra. An Tầm chú ý động tác này của , cũng biết là kiêng dè mình, cho nên dừng bước, xoay người đứng trước mặt , đưa tay vào trong túi quần rồi lấy hộp thuốc lá ra, là nhãn hiệu nước ngoài, rút điếu rồi ngậm vào trong miệng, ngước mắt nhìn : “Muốn hút ?”

      Đôi mắt Tư Vũ thâm trầm nhìn , nhìn lại lấy chiếc bật lửa bạc từ túi áo ra, châm thuốc. Đôi đồng tử càng sâu thêm, biết khi mình làm những động tác này hấp dẫn người khác đến mức nào à?

      “Này, vị tiểu thư kia, được hút thuốc trong bệnh viện”. Có người cách đó xa ngăn cản.

      Hai người quay về phía đó, nhìn thấy người lên tiếng là y tá trẻ, đứng cạnh bên ấy là người y tá gặp ở trước cửa thang máy vừa rồi, họ nhận ra là An Tầm và bác sĩ Thẩm đỏ mặt rồi nhanh chóng chào hỏi. An Tầm đưa ngón tay cái và ngón trỏ cầm điếu thuốc từ miệng mình rồi rút ra nhét vào môi Tư Vũ, cười nhìn hai y tá: “Là bác sĩ Thẩm của hai người hút mà.”

      Hai y tá nhìn họ, biết nên gì cho phải.

      “Trước cửa bệnh viện cũng được sao?” Tư Vũ cầm điếu thuốc trong tay cười dịu: “Lần sau tôi chú ý.”

      Gò mascuar haing]ời kia càng đỏ hơn, vội vàng khoát tay rời khỏi.

      An Tầm liếc cái, dẫn đầu xuống cầu thang đến phía xe: “ làm cho mấy chị y ta trong bệnh viện mê muội đến té xỉu rồi kìa.”

      Tư Vũ lại ngậm điếu thuốc lên: “Em ghen à?”

      An Tầm để ý đến , mở cửa ngồi vào ghế phụ, Tư Vũ cũng ngồi vào xe theo, cúi người chặn lại, rồi đưa điếu thuốc sang: “ làm thế với các ấy.”

      An Tầm phì thuốc lá ra, trừng : “Tư Vũ, đúng là người lúc tốt lúc xấu.”

      Vừa rồi ở trong phòng bện, nhìn dáng vẻ dịu dàng của , lại rung động đến rối tinh rối mù. Vừa khỏi lát trở nên xấu xa như vậy. Tư Vũ nhướn mày, như thể suy nghĩ lại điều vừa , hồi lâu sau mới khẽ cười: “Tư Nam mới vậy.”

      Khi người thảo luận với bạn những chuyện vẫn giữ kín từ lâu, điều đó cho thấy vết thương của ta bắt đầu khép miệng.

      ấy á? Em thấy là người rất lịch mà”. Giống như dáng vẻ của Tư Vũ lúc mới quen, phô ra vừa phỉa, dịu dàng lịch .

      “Chỉ là bề ngoài thôi, khi ấy hư đáng ghét lắm”. Hình như suy nghĩ đến chuyện gì, hít hơi thuốc lá rồi tiếp: “Hồi còn rất , ấy , sở dĩ ấy bị bệnh là vì trước đây khi còn trong bụng mẹ, chiếm hết chất dinh dưỡng rồi, cho nên ấy mới đủ, đổ hết mọi chuyện cho .”

      Tư Nam từng vậy ư, An Tầm đau lòng nhìn Tư Vũ: “ rát đau lòng phải ?”

      từ chối cho ý kiến: “Có lẽ là bắt đầu từ khi đó, muốn trở thành bác sĩ, chữa hết bệnh cho ấy, sau này ấy trách nữa. Su này lớn lên, có lần sau khi điều trị, ấy với , may mà người bị bệnh phải là , đau lắm đấy.”

      Bên ngoài có tiếng xe cứu thương, có tiếng bác sĩ, y tá ra ra vào vào, trong xe lại đột nhiên yên tĩnh, vất điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại nhìn An Tầm, cười : “Mặt em thế này là muốn khóc đấy hả?”

      An Tầm hừ hừ mũi: “Em muốn khóc.”

      cúi người hôn , dán sát môi rồi thầm rất khẽ: “Quá khứ qua lâu rồi, cũng tốt lên nhiều rồi.”

      Hôm sau là ngày đưa ông Táo về trời, mẹ An goi mọi người trong nhà quét dọn vệ sinh từ sớm, An Tầm phải bệnh viện giúp Mai Tử , vừa mặc xong quần áo luôn. An Phi bảo muốn đưa An Tầm , nhưng lại bị mẹ An lôi lại: “Là bạn của chị con, con đến xem làm gì?”

      “Đây là ca mổ đầu tiên của rể, rất có ý nghĩa đó mẹ, con phải để động viên ấy cố gắng mà”. So với việc ở nhà quét dọn, thà An Phi tới bệnh viện ngửi mùi thuốc sát trùng còn hơn.

      ấy đâu phải là bác sĩ mổ chính, cần cố gắng.” An Tầm xong phòng khoáng rời , để lại An Phi khóc ra nước mắt.

      đường , A Luân lại gọi điện thoại tới, cẩn thận hỏi thăm bệnh tình của Lý Tử Hàm và sắp xếp trong phòng mổ. An Tầm do dự mấy lần, cuối cùng cũng kể chuyện cha của Lý Tử Hàm đến bệnh viện cho biết.

      Lúc An Tầm tới bệnh viện, quá trình giải phẫu cơ bản được chuẩn bị đầy đủ, cứ tưởng mình nhìn thấy Tư Vũ mặc áo blouse trắng, ai ngờ lúc đến đổi sang áo mổ màu xanh.

      Mai Tử rất lo, An Tầm phải ở bên động viên ấy từ sang sớm đến khi chiều tối.

      Hơn mười giờ, đèn phòng phẫu thuật mới tắt, bác sĩ mổ chính ra đầu tiên, Tư Vũ sau lưng ông.

      An Tầm thấy sắc mặt Tư Vũ hơi trắng nhợt, trán còn lấm tấm mồ hôi, biết đứng hơn mười tiếng cực kỳ vất vả: “Mệt lắm phải ?”

      lắc đầu, nhìn : “Rất muốn ôm em cái, nhưng phải đợi thay quần áo xong .”

      Bác sĩ mổ chính với Mai Tử, phẫu thuật rất thành công, Mai Tử xúc động đến mức nước mắt chảy ròng ròng, sau khi thở phào nhõm hơi, lúc ra khỏi phòng mổ thiếu chút nữa là đứng vững. Thấy chân mềm nhũn sắp ngã, An Tầm vừa định đỡ thấy bên cạnh có bàn tay đỡ lấy cánh tay Mai Tử. Mai Tử ngồi ghế mới phát ra người đó, căng thẳng nhìn ta, run rẩy hồi lâu chẳng lên lời.

      An Tầm nhìn người đàn ông này cũng đoán ra được là ai. Bác sĩ và y tá mệt mỏi rời , Tư Vũ bước tới đẩy An Tầm ra sau, nhìn người đàn ông kia : “Nếu muốn gặp Lý Tử Hàm phải đợi lúc nữa”.

      Mai Tử ngồi ở ghế dài vội vã ngẩng đầu: “… biết sao”.

      Tư Vũ liếc mắt nhìn người đàn ông kia: “Sau khi gặp Lý Tử Hàm rồi, hi vọng đưa ra lựa chọn đúng đắn”.

      Người nọ lien tục cúi đầu, lúc lâu sau mới giọng ừ tiếng, rồi nặng nề tiếp: “Cảm ơn ”.

      Lúc Tư Vũ chuẩn bị dắt An Tầm rời , lại nghe ta thêm: “An tiểu thư, bác sĩ Thẩm, xin lỗi”.

      An Tầm nhìn nghi hoặc: “Tại sao lại phải xin lỗi?”

      Cuối cùng ta cũng ngẳng đầu nhìn về hai người họ, là người đàn ông trẻ tuổi, dáng vẻ trông rất đàng hoàng, nhưng đôi mắt lại đầy nét tang thương, ta : “Xin lỗi vì trộm đồ của hai người.”

      Lời vừa xong, Mai Tử ngồi bên đưa tay che mặt, tất cả đều vì tiền thuốc của Lý Tử Hàm, cướp bóc, trộm đồ đều vì điều đó hết.

      Nghe A Luân , cha của A Luân bị bệnh phải nằm bệnh viện, biệt thự hằng năm ai ở cũng chẳng có người trông coi, ta mới to gan đến đó lần, trộm được mấy cái túi đem về cho Mai Tử, Mai Tử khóc rồi chỉ lấy những vật đáng tiền, còn giấy tờ đem trả lại. trong những giấy tờ kia, có đồ của người mời và con trai ăn cơm, là người rất tốt.

      Trong lúc vô tình lại nghe A Luân với Mai Tử, chủ nhân của căn biệt thự kia là họa sĩ, tranh ấy vẽ rất đáng tiền, ta lại thêm lần nữa, lấy hết tất cả bức tranh, chỉ ngờ bức tranh khỏa thân kia lại bán được với giá tốt nhất. Nhìn thấy tác giả và người ở trong tranh ngày đó lại là người cứu Lý Tử Hàm, ta núp dưới giường trong phòng , thấy họ giúp tắt đèn, khóa cửa, nghe bọn họ gọi điện cho A Luân, muốn tới bệnh viện đóng tiền thế chấp cho Lý Tử Hàm. ta mới lén lút theo tới.

      “Tôi biết bức tranh đó khiến hai người gặp nhiều rắc rối như vậy, xin lỗi”. ta có đọc được số tin tức báo chí, còn có người nghi ngờ những điều đó chỉ vì tuyên truyền quảng bá thôi, ta cúi người xin lỗi:”Tôi tìm cơ hội giải thích hết mọi chuyện.”

      Rất lâu sau An Tầm mới hiểu ra, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổi của Mai Tử, lúc đó mới tin mọi chuyện là , mà hình như Tư Vũ biết hết mọi chuyện, trông chẳng kinh ngạc chút nào.

      Cha của Lý Tử Hàm nhìn về phía phòng bệnh: “Tôi ngụy biện cho chính mình, dù là vì lý do gì mà phạm tội nữa, phạm tội vẫn là phạm tội thôi”.

      ta bước tới bên ghế dài ôm lấy Mai Tử: “Chờ Tử Hàm tỉnh lại, nhìn nó cái rồi tự thú.”
      ly sắc, 1012, 1392 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 38

      Sau đó, An Tầm trở về nhà mình, sau khi giải phẫu xong, cũng đến bệnh viện thêm lần nào nữa.

      phải trách họ, chỉ là sợ Mai Tử lung túng, có lẽ cố ấy rất khó để đối mặt với mình.

      Tư Vũ , sau khi Lý Tử Hàm tỉnh lại Mai Tử và chồng ấy cũng rời , cha mẹ Mai Tử ở nông thôn cũng đến bệnh viện chăm sóc đứa bé.

      Buổi tối hôm đó, A Luân có gọi điện thoại đến hỏi thăm tỉ mỉ tình hình phẫu , An Tầm nghĩ chắc hẳn A Luân biết chuyện gì đó rồi, nếu những chuyện đó nên gọi hỏi Mai Tử mới đúng.

      “A Luân, Mai Tử có chồng có con rồi mà, cần gì phải vậy?” An Tầm cũng đau lòng thay .

      Hiếm khi A Luân bị nghẹn lời như vậy, lúc sau, mới ho khẽ: “Lúc đầu nhìn thấy họ đáng thương, sau đó tôi lại thấy Mai Tử rất kiên cường, mà giúp đỡ người ta sao có thể chỉ giúp nửa chừng, rồi cứ như thế, thực ra tôi cũng chẳng mong nhận được gì từ ấy.”

      A Luân chưa có bạn , lúc nào cũng rất tùy tiện nhưng lại hết sức nhiệt tình, chuyện thường suy nghĩ trước, vì chuyện của người khác có thể vất hết tôn nghiêm đàn ông mà mặt dày cầu xin người khác, vậy mà Mai Tử…

      biết Mai Tử thích mình, cũng biết Mai Tử lợi dụng tình cảm của , đôi khi cũng trách ấy ích kỷ xấu xa, nhưng nghĩ lại, tất cả những việc ấy làm đều là vì cứu con, lại mềm lòng.

      còn biết Mai Tử vẫn giữ lien lạc với chồng ấy, chỉ là họ quá đề phòng , cho nên cũng tìm ra chứng cứ.

      Sau đó, An Tầm nghe được tin về Mai Tử từ mạng.

      Nhân viên cảnh sát ở Đinh Nam , người bị tình nghi trộm Ti Vũ đến đồn cảnh sát tự thú, là đôi vợ chồng trẻ tuổi. Lúc ấy, tin tức này chẳng được ai chú ý, nhưng qua vài ngày, có blog viết về chuyện phóng viên phỏng vấn người bị tình nghi, kể lại câu chuyện của người đó.

      Bài blog này được đẩy lên hàng đầu tiên, có người thổn thức vì sao người nhà này lại gặp chuyện như vậy, có người lại phê bình bọn họ lợi dụng tình cảm của cảnh sát nhân dân, có người bức xúc vì hành vi của họ, mà nhiều hơn hết, là những người nhốn nháo sau khi biết tin về nam chính của bức tranh Ti Vũ.

      Trong bài viết này, người bị tình nghi giải thích, trộm được vài lần, cũng nhắc tới căn biệt thự ở Đinh Nam kia, , dù biết chủ căn biệt thự này là bạn của cảnh sát đó, nhưng cũng chẳng còn cách nào hơn, nếu đứa bé được chữa trị tiếp, nếu như phải xuống địa ngục, chỉ cần mình là được.

      Sau lần thứ hai đến đó, Ti Vũ ra mắt, lúc ấy biết giá trị cụ thể của nó là bao nhiêu, chỉ nghĩ bốn ngàn đồng cũng đủ lắm rồi, sau này khi xem tin từ báo chí, có nhiều người nghi ngờ đây là do họa sĩ và người được vẽ quảng bá tranh, cũng để ý lắm, mãi đến khi gặp nam chính của Ti Vũ, cũng chính là Thẩm Tư Vũ, bác sĩ khoa ngoại tim mạch bệnh viện St.Norton, làm giải phẫu miễn phí cho con trai , lúc ấy quyết định, nhất định phải làm sáng tỏ vì họ.

      Cho nên mới có bài báo này.

      Mà chuyện thấy vô cùng xấu hổ chính là, Thẩm Tư Vũ đoán được từ lâu, người ăn trộm là , nhưng vì chuyện đó mà bỏ qua việc cứu người.

      cảm phục trước trí tuệ và khí chất của .

      Trong bài còn có họa sĩ bình luận, mình liên lạc với phòng làm việc của An Tầm mấy lần, muốn xin số điện thoại của người mẫu được vẽ trong bức tranh Ti Vũ, vậy mà đối phương lại từ chối thẳng thừng, tôi lại nâng giá thêm lần nữa, nhưng lay chuyển được, hóa ra đó phải là người mẫu chuyên nghiệp, mà là bác sĩ.

      Ngay tức , có người trả lời blog của , Thẩm Tư Vũ chỉ là bác sĩ, còn là nhị công tử của tập đoàn Thẩm Châu, thành viên ban quản trị kiêm chức tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Châu, ta đồng ý làm người mẫu cho mới là lạ.

      Quần chúng lại nhốn nháo thêm lần nữa, có người cảm thán đây mới là vẻ đích thực của công tử nhà giàu, có người sùng bái vừa đẹp trai vừa có tiền, ngườu thường phấn đấu sao bằng nổi, có người đề nghị phòng thành thần tượng của nhân dân, cũng có người đặt ra câu hỏi, vì sao lại làm người mẫu cho An Tầm, lại còn hy sinh lớn đến thế… lộ gần như toàn bộ…

      Sau đó, blog của Thẩm Tư Vũ bị người ta tìm được.

      Chỉ có tài khoản, ngoài tấm hình ra chẳng có câu nào, đứng dưới chân núi Phú Sĩ, đầu quay lại với ống kính, núi Phú Sĩ rộng lớn và hùng vĩ, hồ nước xanh biếc dưới chân núi phản chiếu trời xanh mây trắng và cả , dáng cao lớn vững chai như ngọn núi đứng cầu gỗ, cười rất .

      Dù là cảnh sắc hay là , đều hoàn mỹ đến kinh người.

      chỉ theo dõi người duy nhất, phòng làm việc của An Tầm.

      Vì vậy có người suy đoán quan hệ giữa và An Tầm.

      Thực ra từ lúc Ti Vũ được phát tán, có người nghi ngờ hai người biết có pahir người , bởi vì ánh mắt khi nam chính nhìn lại, thực khiến người khác động lòng, như thể nhìn mình, ngẫm lúc thôi là biết, lúc ấy người nhìn chính là người vẽ tranh.

      Đương nhiên, cũng có người hành động này có thể do An Tầm cầu, ánh mắt phải thâm tình như thế.

      Vì vậy những thảo luận này chẳng giải quyết được gì, điều mọi người quan tâm hơn chính là rốt cuộc người này là ai đây.

      Trong đêm, số người theo dõi blog của Thẩm Tư Vũ đến hơn tram vạn.

      Vốn An Tầm vẽ tranh ở trong phòng của mình, mẹ An gõ cửa vào di động cứ báo tin liên tục, sau khi cầm lấy, nhìn qua biết là tài khoản ngày đóbuồn buồn lập ra ở Italia bị người ta phát .

      Giờ mình phải Tư Vũ cũng chẳng ai tin được, có hình chụp làm chứng cơ mà.

      An Tầm nhìn lượng người theo dõi dần tăng lên, tự dung lại thấy hơi ghen tị. Tài khoản đăng kí phòng làm việc của suốt hai năm mới đạt đến trăm vạn người theo dõi, vậy mà Tư Vũ, chỉ cần mỗi ngày.

      Nhìn đồng hồ cũng đến xế chiều, nghĩ tới chuyện mình giả mạo đăng kí tài khoản, có lẽ vẫn nên xin phép chủ nhân người ta nhỉ, An Tầm mặc quần áo vào rồi mượn chìa khóa xe An Phi, bước ra cửa.

      Còn chưa tới giờ tan tầm cao điểm, số xe lưu thông đường nhiều lắm, rất nhanh An Tầm đến được bệnh viện.

      Trong thang máy, đụng phải y tá lần trước ngăn mình hút thuốc, y tá này rất nhiệt tình chào hỏi: “ An đến tìm bác sĩ Thẩm à?”

      An Tầm gật đầu: “ ấy có ở đây ?”

      Y tá gật đầu mạnh: “Ở đây, ở đây, chỉ có điều ở chỗ của bác sĩ hơi đông.”

      Y tá hơi đông cũng giảm tránh nhiều rồi, bởi vì lúc An Tầm ra khỏi thang máy, vừa mới quẹo qua thấy trong hành lang có hai hàng dài với đầy những trẻ tuổi xếp hàng thẳng thẳng thớm, người nào người nấy vừa xinh đẹp lại thanh xuân tràn trề, may mà trong đầu An Tầm chưa xuất xuy nghĩ mình già mất rồi.

      vào giữa hai hàng người, ngờ còn chưa bước tới cửa, đằng sau đx có tiếng người trách hờn bất mãn: “ nhìn thấy chúng tôi đều đứng xếp hàng à?”

      An Tầm quay đầu lại: “Tôi khám bệnh.”

      “Chúng tôi cũng có khám bệnh đâu, đến xem người đấy chứ.” Có người đáp lại.

      “Mời xếp hàng phía sau.”

      An Tầm nhíu mày, còn chưa lời nào nghe được có trog hàng người dài có tiếng thấp giọng bàn tán xem có phải An Tầm hay .

      Các ấy nhận ra , dù blog phòng làm việc chưa từng đăng ảnh chụp, nhưng tìm web thấy được, dù sao cũng được xem là họa sĩ nổi danh.

      An Tầm định để cho người ta cứ nhìn mình chằm chằm rồi moi móc đủ điều từ đầu đến chân, ngay lúc xoay người chuẩn bị gõ cửa đột nhiên nghe được giọng từ trong phòng vang lên, nũng nịu: “Bác sĩ Thẩm, ngực của em đau lắm, lẽ nào là tim có vấn đề rồi?”

      phải, tim của sao cả.”

      “Nhưng em thoải mái, có cần chụp phim gì gì đó ạ, có cần phải cởi quần áo ?”

      An Tầm buông bàn tay chuẩn bị gõ cửa xuống, có diễm phúc ghê cơ, có cả hai hàng ghế dài trẻ xếp ngoài cửa nữa. Bỗng dung An Tầm biết nên cảm nhận thế nào!

      cũng mặc kệ ánh mắt của người khác, quay về theo đường cũ.

      Bởi vì khu nhà cách bệnh viện rất gần, cho nên chưa đầy lát, An Tầm về đến nhà, lúc đưa chìa khóa xe cho An Phi, cậu còn kinh ngạc lúc lâu: “Chị đâu thế? Lái xe quanh nhà mình vòng rồi quay về đó hả?”

      An Tầm cũng chẳng buồn nhìn cậu: “Ừ.”

      “Ai chọc ghẹo chị à? Nhìn dáng vẻ của chị kìa…” An Phi bĩu môi, “Ở trước mặt Thẩm Tư Vũ dịu dàng là thế, nhưng trước mặt em kiêu ngạo là sao.”

      An Tầm trừng mắt nhìn cậu: “Khỏi phải đến ta.”

      An Phi nhướn mày: “Ô, tức giận với rể ư? ấy ở đâu rồi? đuổi theo dỗ dành chị à?” xong rồi còn úp sấp bệ cửa sổ nhìn xuống.

      “Em rảnh quá nhỉ.” Có đôi lúc, An Tầm cảm thấy An Phi quá nhiều chuyện.

      An Ph ngồi lại xuống ghế sô pha, ra vẻ như hiểu : “Thế nào rồi, vì ấy có người con khác hả?”

      “Bởi vì ngàn vạn người con khác.” An Tầm hừ tiếng, lúc chuẩn bị vào phòng chuông điện thoại cũng vang lên.

      An Phi nhìn mặt An Tầm thôi cũng đoán được là ai goi tới, cậu cố ý : “Có bản lĩnh chị đừng nhận.”

      An Tầm mở cửa vào phòng, trưng cho An Phi vẻ mặt cậu quản được chắc, “Alo?”

      Đầu dây bên kia của Tư Vũ cũng hề yên tĩnh, giọng trầm trầm của cùng tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên từ tai nghe:”An Tầm, em đến tìm hả?”

      phải.” An Tầm tùy tiện .

      khẽ cười tiếng: “ ngửi được mùi của em mà.”

      “Lừa người ta.” An Tầm nằm dài giường. nghĩ, hiều lời dỗ ngon dỗ ngọt như thế, chẳng trách được mấy trẻ thích .

      “Sao lại ?”

      Ngón tay An Tầm bất giác quấn sợi tóc của mình rơi xuống mặt giường, từng vòng, từng vòng : “ .”

      “Rất nhiều người nhìn thấy em đến đó.”

      “Nhìn lầm thôi.”

      “Sao được chứ? Đâu có nào xinh đẹp như vậy.”

      Lúc dỗ dành người ta, thực chẳng khác nào phòng lưu lãng tử, cái gì cũng được, lòng An Tầm rung lên râm ran hết lần này đến lần khác, hoàn toàn thể tiếp tục dùng trình độ bình thường mà tán gẫu lại với .

      Người này ấy, phải bình thường rất kiệm lời à?

      sờ sờ gò má của mình, cố gắng làm giọng mình bình tĩnh hơn chút: “Bác sĩ Thẩm phải ngoài cửa phòng khám của toàn những trẻ xinh đẹp đó sao?”

      Trong tiếng của giấu ý cười rất : “Có sao? Trong mắt đều là bệnh nhân hết.”

      Câu trả lời hoàn mỹ như vậy, như kiểu đáng lẽ nên tức giận với , nghĩ nên làm nũng với như thế nào giọng kiều thình lình vang lên từ phía bên kia: “Bác sĩ Thẩm, đến phiên em rồi, em vào nha?”

      Phiền chết được!

      An Tầm thở phì phì mình vẽ tranh rồi cúp máy.

      Mặt trời mùa đông xuống núi từ rất sớm,chưa tới năm sáu giờ, trời tối đen như mực, trăng sáng hình như cũng bị đông lạnh đến chẳng buồn ra, trong bóng đêm, chỉ còn ánh đèn đường mờ mờ lặng yên đứng đấy.

      Khoảng hơn tám giờ, An Tầm vẽ mệt nên định đứng lê uống nước, đột nhiên nghe được tiếng động từ phía cửa sân thượng, kiểu như có thứ gì rơi xuống, vốn cũng định để ý, ai ngờ sau đó lại vang lên tiếng gõ nhàng thủy tinh, thuận tay mở cửa kính nhìn ra, mới phát Tư Vũ đứng sân thượng, khẽ cười nhìn .

      An Tầm kinh ngạc, mở cửa cho vào: “… sao lên được đây?”

      Tư Vũ nhìn , hất cằm chỉ gốc cây đại thụ bên cạnh sân thượng: “Đâu phải là lần đầu tiên leo cây vì em đâu.”

      Khu nhà này có ba hộ gia đình, tầng là gara, nhà An Tầm là tầng hai, tầng ba tầng bốn có hai gia đình khác, đều là những cán bộ tham gia kháng chiến về hưu.

      Cũng may là tầng hai, cao lắm.

      “Thẩm Tư Vũ, … giỏi .” An Tầm cũng biết nên khen giỏi thế nào, bây giờ ngay cả tác phòng than sĩ cũng lười biểu .

      Tư Vũ đến trước mặt , vén những lọn tóc lộn xộn trán ra sau tai, hỏi lại: “Sao nghe điện thoại?”

      Lúc An Tầm vẽ tranh thường thích bị quấy rầy, cho nên bình thường khi ấy đều tắt máy, lần này chỉ bật chế độ im lặng rồi nhét vào dưới gối, “À… nghe thấy.”

      Tư Vũ cũng biết thói quen của , gì thêm, đưa tay cởi áo khoác treo lên giá áo bên cạnh cửa sổ, lúc xoay người lại nhìn , vẻ mặt lại như cười như : “Gần đây em ăn giấm chua* thường xuyên đây.”

      *Ghen

      An Tầm nháy mắt mấy cái: “Có sao?”

      cũng gì thêm, đưa mắt nhìn chiếc giường lớn của , vuốt vuốt ấn đường: “ nằm được ?”

      An Tầm cũng lắm lời nữa, dù sao hai người cùng chung giường chung gối rất nhiều lần, thấy mệt mỏi như vậy cũng thấy đau lòng, khom lưng xếp lại gối xong xuôi, hỏi: “ mệt à?”

      nằm ngửa dài giường, từ từ thở dài hơi: “Mấy… kia, khó giải quyết quá, nếu cứ liên tục như vậy, tự làm ở Thẩm Châu cho rồi, như vậy bố cũng phải tức giận với .”

      rồi đưa cánh tay về phía An Tầm đứng ở bên cạnh: “Đến đây, cho ôm lát.”

      An Tầm nằm xuống, chui vào lòng : “ có muốn… đăng tuyên bố ?”

      An Tầm cảm thấy mình quá thông minh, sao lúc trước như tiên đoán được chuyện này mà lấy tên đăng kí tài khoản trước.

      An Tầm nằm cánh tay của mình, bấm điện thoại di động: “Đưa mật mã cho , sau này dùng tài khoản này, được ?”

      “Ừ.” đáp lời nhận lấy.

      Vì vậy, vào lúc tám giờ tối, tài khoản mà mọi người cứ tưởng chết rồi đột nhiên đăng tin lên blog.

      “Hành vi của số người làm ảnh hưởng đến những bệnh nhân thực cần khám bệnh, xin tự trọng hơn.”

      câu lời ít ý nhiều, bao lâu sau, có mấy vạn bình luận đăng lên, An Tầm líu ríu khen ngơi: “Tư Vũ, còn nổi hơn người nổi tiếng nữa đó.”

      Sau đó, người có tên tài khoản là y tá ở St.Norton St. bình luận với hơn vạn lần like, đăng tấm hình lên blog của Tư Vũ, đây là tình trạng trước phòng khám chữa bệnh của bác sĩ Thẩm, những trẻ này, chẳng có ai đến đây để khám bện cả.

      Vì thế, quần chúng nổi giận.
      Phương Lăng, ly sắc, 1392 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wwa mong chuong moi ban oi

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 39

      Có người tức giận mắng chửi, có người đau lòng cho bác sĩ Thẩm, cũng có người đứng ra xin lỗi vì mình hiểu chuyện, chung là, phần đông mọi người vẫn còn khá lí trí, trong đó cón có người bình luận khá dễ thấy, còn được mấy trăm like – Quan hệ giữa bác sĩ Thẩm và An Tầm là sao nhỉ? Tôi thấy ấy đến bệnh viện tìm .

      Cuối cùng cũng có người nhịn nổi, nhắn lại , bác sĩ Thẩm có thể trả lời vấn đề của em đó được , tội ấy quá.

      Nhưng dù có nhắc nhắc lại bao nhiêu lần, bác sĩ Thẩm cũng hề nhắn lại.

      An Tầm dựa vào người Tư Vũ, tay bắt đầu trượt trượt, vô tình lại lướt đến tin tức của chồng Mai Tử ngày đó, nghĩ đến nghi ngờ trước kia, “Tư Vũ, sao biết người trộm đồ là chồng của Mai Tử?”

      Ngón tay phủ lên tai trái của : “Đoán.”

      vui, ném điện thoại di động sang bên, cằm đặt trước ngực nhìn lên gười nào đó: “Giác quan thứ sáu sao?”

      Tư Vũ cười khẽ, kiên nhẫn giải thích cho nghe: “Lúc ở Đinh Nam, Mai Tử có đến đưa giấy tờ chứng nhận, nhà ấy cách biệt thự của em xa như vậy nhặt được thế nào?”

      An Tầm ngẩng đầu nhìn : “Khi đó nghi rồi à?”

      , lúc ấy chỉ thấy khá lạ.” : “Em còn nhớ vườn rau củ của bác Trường Sinh ?”

      Bị trộm hết chỉ còn cây dưa chuột heo, đương nhiên An Tầm vẫn còn nhớ, gật đầu, mong chờ tiếp.

      “Ngày Lý Tử Hàm cấp cứu, khi chúng ta vào phòng tìm chìa khóa, em có nhớ đất phía sau cửa có rất nhiều rau củ ?” hướng dẫn từng chút .

      An Tầm hiểu ra ý : “Sao lại khẳng định đó là đồ nhà mình bị mất?”

      Ánh mắt Tư Vũ chợt lóe lên, rất thích dùng từ đó, nhà mình…

      “Này.” sốt ruột đẩy .

      định thần: “Em thấy, cuộc sống của Mai Tử khó khăn như vậy mà có thể lần mua nhiều rau củ đến vậy à? Với cả đống rau củ đó, giống hệt những loại mà nhà mình bị mất.”

      Hai mắt An Tầm sáng bừng: “Tư Vũ giỏi quá, chuyện này mà cũng nghĩ ra được.”

      “Còn những đầu cìa khóa bị hư trong nhà Mai Tử nữa, mỗi chìa mỗi loại, chắc chắn là được dùng để luyện tập mở khóa”. xong kìm được bật cười, vẻ mặt An Tầm đáng quá: “Nhưng mà lúc trước chỉ nghi ngờ thôi, sau này lúc ở bệnh viện, khi Mai Tử đưa tiền cho , mới xác nhận.”

      An Tầm ngồi thẳng người: “Tư Vũ, làm cảnh sát .”

      Tư Vũ nhướn mày, nhìn rồi nhàng đáp lại: “Nếu làm bác sĩ, muốn làm họa sĩ hơn.”

      “Hả?” An Tầm ngờ cũng thích vẽ tranh.

      ngồi thẳng người theo, ngón tay giữ chặt cúc áo ở ngay cổ áo của An Tầm, nhìn chăm chú: “Khi đó có thể lấy lí do quang minh chính đại để cởi quần áo của em.”

      Gò má An Tầm nóng lên, khẽ thấp giọng: “Em làm người mẫu cho đâu.”

      cởi cúc áo ra, hôn lên môi hồng phấn: “Đến lúc đó đâu thể tùy em được.”

      An Tầm nhích người ra sau, cài lại nút áo vừa mới mở: “Bác sĩ Thẩm, phải là họa sĩ đâu.”

      cúi đầu cười: “Vậy để bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho em nhé?”

      Mặt người dạ thú, ra vẻ đứng đắn, đồ vô sỉ, trong lòng An Tầm dùng đống từ như thế để miêu tả về . xấu hổ nhéo thịt bên hông , cắn môi trừng mắt: “Cứ thế mà kiểm tra hả? Ba mẹ em với An Phi đều ở nhà đấy.”

      “À, em muốn hẹn trước thời gian với hả?” đưa tay lên vuốt ve môi .

      cố ý đưa ngón tay ra tính: “Ngày mai em định vẽ núi Thu Danh, ngày kia phải vùng ngoại ô thăm ông nội, ngày kia nữa cùng Đậu Miêu đến tham gia triển lãm tranh… Ai chà, rất bận đó.”

      “An Tầm, cửa phòng ngủ của em có thể khóa được ?” Đột nhiên Tư Vũ hỏi.

      An Tầm phòng bị nhìn : “ muốn làm gì?”

      đó.”

      Đó cái gì?

      An Tầm còn chưa hiểu ý của Tư Vũ tiếng chuông di động để trong áo ngoài vang lên, vội : “Ồn quá, mau nhận .”

      Tiếng động kiểu này kéo An Phi đến mất, An Phi nằm trong phòng nghỉ đông, giáo sư An cho phép cậu ra ngoài ầm ĩ với đám bạn bè lêu lổng, mỗi ngày phải chịu khó nhàm chán ở quanh nhà, tóc cũng sắp dài rồi.

      Quả nhiên,chưa đầy lát, cửa phòng bị gõ vang: “An Tầm, chị đổi chuông điện thoại à? Nhạc dương cầm hả? Giới thiệu em nghe thử .”

      An Tầm vội vàng thấp giọng hỏi Tư Vũ: “Tên gì ?”

      cho cậu ấy. của Joe Hisaishi.” Tư Vũ rồi nhân điện thoại.

      An Phi bị An Tầm đuổi . Lúc quay đầu lại nhìn Tư Vũ, phát còn chau mày, hình như đau đầu vì cuộc gọi vừa rồi.

      cúp điện thoại nhìn An Tầm, sắc mặt còn nhàng như lúc trêu chọc như vừa rồi: “Bố gọi điện tới, ông Trịnh Hi Thụy ở nhà , muốn gặp Tư Nam.”

      An Tầm ngẩn người: “ ấy… biết sao?”

      Tư Vũ lắc đầu: “Bố cho ấy biết.”

      Trước đó ai hay biết, về sau ban giám dốc, cha của Trịnh Hi Thụy biết chuyện, tuy rất tức giận, nhưng cũng giám vạch mặt với Thẩm gia, ông ta chỉ bên Trịnh Hi Thụy để ông ấy tự mình đến .

      ấy rất thích Tư Nam sao?” An Tầm cảm thấy có lẽ cần thiết phải hỏi câu này, bởi vì biểu của Trịnh Hi Thụy hết sức ràng, nhưng vẫn còn muốn hỏi.

      Tư Vũ gật đầu: “Là kì lạ, tính cách của Tư Nam rất tệ, cho nên đối xử với ấy cũng được tốt lắm, nhưng ấy lại vẫn say mê .”

      “Nếu như ấy thích Tư Nam, tại sao lại phân biệt được hai người chứ?” An Tầm xong lại thấy hết hồn, đột nhiên lại khống chế được suy nghĩ nghi ngờ về chuyện đó.

      phải Tư Vũ chưa từng nghĩ, nhưng ngoài người từ quen biết hai người họ, những người khác rất khó phân biệt giữa với Tư Nam, nhưng có người ngoại lệ.

      kéo An Tầm vào lòng: “An Tầm, cho biết, sao em chỉ nhìn cái nhận ra ?”

      An Tầm cảm thấy chuyện này cũng đâu quá khó khan, ngày đó lúc nhìn thấy , ngón tay kéo cà vạt cái, đó là động tác mà quen thuộc: “ rất mờ ám đó, chẳng lẽ với trai cũng mờ ám như nhau?”

      Nhưng chưa từng để ý xem mình có động tác gì mờ ám, khóe miệng khẽ cong lên rồi cúi đầu nhìn người trong ngực: “Lúc nào em cũng có thể dễ dàng khiến rung động.”

      An Tầm cũng ngước đầu nhìn : “Cho nên… em thấy ấy, Trịnh Hi Thụy cũng có thể dễ dàng nhận ra Tư Nam và Tư Vũ.”

      “Lẽ nào từ lúc mới bắt đầu ấy biết rồi.” Tư Vũ nhìn đồng hồ, nghĩ mình cần phải gặp ta.

      An Tầm nhìn , lời nào.

      Nhận ra cảm xúc của người nào đó, lập tức hiểu ra điểm chính, cười : “Em tưởng người khác cũng giống em à?”

      lẽ thích rất khó sao?” An Tầm hỏi ngược lại.

      Bóng tối ngoài sân thượng đen hun hút, ánh sao lấp lánh lập lòe, Tư Vũ đứng trước cửa gương, đêm tối làm nền, màu mắt càng sâu thăm thẳm, : “An Tầm, em mà thế hôm nay được mất.”

      An Tầm lướt qua , mở cửa sân thượng ra, sau đó lại xoay người nhìn : “ giải quyết cục diện rối rắm của trước nhé?”

      Tư Vũ tới ôm eo , cúi đầu hôn xuống, chỉ : “Ngày mai có tuyết, lên núi nhớ cẩn thận chút.”

      Lúc Tư Vũ trở về, Trịnh Hi Thụy rời .

      đành lòng cho bé ấy chuyện của Tư Nam cả.” Mẹ Thẩm ngồi sô pha uống trà, nhìn thấy Tư Vũ trở về khoát tay bảo sang đây ngồi: “Hôm qua giám đốc Trịnh có tới chuyến, ông ấy chuyện với cha con rất lâu, hình như…”

      thể nào.” Tư Vũ thấy vẻ mặt của mẹ hiểu ngay hai người tính toạn chuyện gì.

      Mẹ Thẩm thở dài: “Hi Thụy được giám đốc Trịnh bảo vệ quá tốt, chưa từng trải qua gió táp mưa sa gì cả, mà giám đốc Trịnh lại muốn khiến cho con mình phải đau lòng chút, ông ấy nếu an hem giống nhau như vậy, ông ấy cũng quan tâm con mình gả cho ai, chỉ cần nó vui là được.”

      Tư Vũ giận đến mức bật cười: “Nhưng con quan tâm.”

      Mẹ Thẩm nhấp ngum trà, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Vũ: “Bởi vì họa sĩ kai sao?”

      tới bưng ấm trà tử sa châm nước thêm cho mẹ: “Khi nào có cơ hội con dẫn ấy đến gặp cha mẹ, hy vọng mẹ thích ấy.”

      “Con còn dám , bức tranh trước đó… Còn ra thể thống gì nữa, cha con giận lắm, mà sao con lại đồng ý vẽ cái loại tranh đó chứ.” Mẹ Thẩm lên giọng, bà nhìn Tư Vũ như thể biết nên làm gì.

      “Vì muốn theo đuổi ấy.” Tư Vũ chút kiêng kị gì, cười : “Tuy bức tranh ấy gây ra vài chuyện phiền phức, nhưng may mà con thành công, phải sao?”

      Rất ít khi mẹ Thẩm thấy tâm tình của Tư Vũ bộc lộ ra ngoài như vậy, nghĩ đến việc con lòng thích người ta, bà mới thấp giọng thỏa hiệp: “Cho tới giờ con vẫn luôn có chủ ý của mình, ba mẹ đâu làm gì được con.”

      Mặc dù dự báo thời tiết báo là có tuyết , sáng ngày thứ hai, lúc An Tầm ra cửa, trời vẫn còn nắng trong, núi Thu Danh ở vùng ngoại thành Xuân Giang, có rất nhiều người đến đấy leo núi, chơi vào đầu xuân, nhưng mà vào mùa này lại hiếm khi thấy người, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe tới đó ngắm mặt trời mọc, núi có mấy hộ nông dân, trước cửa có ruộng tốt, trong vườn có gà vịt, cũng xem như là tự do tự tại.

      An Tầm muốn muốn vẽ vật thực lâu rồi.

      An Phi bất đắc dĩ phải đưa xe cho , còn oán trách ném xe của mình ở Đinh Nam chịu lái về, chắc chắn trao đổi chuyện này với giáo sư An, lấy cách này để ngăn cấm cậu chơi.

      Lúc An Tầm lái xe chạy nhanh đến cửa khu nhà, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy ba người trong nhà còn vẫy tay về phía mình, mẹ An hét lớn: “ sớm về sớm, buổi tối chờ con về ăn cơm.”

      Kể từ khi đăng bài blog kia, Tư Vũ được yên lặng hơn ít, trước cửa phong khám bệnh cũng còn líu ríu lộn xộn như chợ rau ngày đó.

      Buổi sáng, gọi điện thoại ngay lúc An Tầm đường, nhắc nhở khi vẽ vật thực ra ngoài phải mặc nhiều quần áo chút, mấy chuyện này ba mẹ lại từ lúc sáng sớm tinh mơ, ý là chê nhiều ấy, bất đắc dĩ khẽ cười, hiểu sao lại thấy mình thể yên tâm về được.

      Buổi chiều làm xong ca giải phẫu với chủ nhiệm, lúc ra cũng đến lúc tan làm, vốn định thay quần áo tìm An Tầm, nhưng ngay lúc đó trong phòng làm việc lại có vị khách mời mà đến.

      “Trịnh tiểu thư.” Tư Vũ vẫn gọi Trịnh Hi Thụy như vậy, sau khi đính hôn với Tư Nam cũng đổi cách xưng hô.

      Trịnh Hi Thụy đứng trước cửa phòng làm việc, lẳng lặng nhìn , lát sau mới từ từ mở miệng: “Đúng là Tư Vũ…”

      Tư Vũ cầm áo khoác mặc vào, đến trước mặt cách khoảng xa: “Xin lỗi , trước đó vì bất đắc dĩ mà với được.”

      Trịnh Hi Thụy lắc đầu, về phía trước bước, cầm lấy tay áo Tư Vũ, giọng đầy ý khẩn cầu: “ cần xin lỗi em, cần xin lỗi, em… có cầu quá đáng, , có thể giả vờ mình là Tư Nam được ?”

      Cho nên, Tư Vũ An Tầm lo lắng vấn đề kia sao mà tồn lại được, Trịnh Hi Thụy biết mình là Tư Vũ, nhưng lại chịu thẳng ra, phải ấy thích Tư Vũ, mà là vì ấy quá thích Tư Nam.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :