1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đinh nam ti vũ - Địch Qua ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31

      Chuyển ngữ: Như Ca


      Bên ngoài, hàng người đứng chờ tổng giám đốc Thẩm xuống xe, họ đồng thời trợn tròn to hai mắt, nghe lầm chứ? Nhân tố quyết định của hội đồng quản trị, tổng giám đốc Thẩm lại muốn tới sân bay?

      Thư ký Quách lập tức đoán ra điều quan trọng: “An tiểu thư phải à? Tổng giám đốc Thẩm, cậu phải lấy đại cục làm trọng chứ?”

      Tư Vũ lên tiếng cũng buồn xuống xe, Thư ký Quách thở dài trong lòng: “An tiểu thư muốn đâu, tôi đặt vé máy bay buổi chiều nay cho cậu”.

      Tư Vũ vẫn lời , ngón tay thon dài gõ nắm cửa xe, cái cái, người bên ngoài và người ở trong xe đều yên tĩnh, lặng lẽ chờ đợi cho đến khi nhấc chân xuống xe thêm lần nữa, mọi người mới thở phào nhõm.

      vừa cài lại nút áo âu phục vừa lên thang máy: “Thư kí Quách, ấy muốn Florence, ông giúp tôi đặt chuyến bay lúc mười hai giờ rưỡi hôm nay”.

      “Mười hai giờ rưỡi? Có phải gấp quá ?” Thư ký Quách xong, phát Tư Vũ đáp lại câu nào, ông thở dài, Vũ thiếu gia tùy hứng lên là chẳng biết quan tâm tới ai nữa hết.

      An Tầm ngờ mình lại gặp được thư kí Quách ở sân bay, ràng là ông vừa hốt hoảng chạy tới chạy tới, bởi vì mái tóc luôn gọn gàng, tỉ mỉ ngày thường, bây giờ lại có hơi rối loạn.

      “Đuổi kịp rồi, tốt quá tốt quá”. Thư ký Quách cúi người chào: “Xin chào An tiểu thư, chúng ta có thể tìm chỗ chuyện chút ”.

      An Tầm có hơi đau lòng cho ông này đây, lúc nào cũng phải thay Tư Vũ bôn ba: “Có thể, thư ký Quách”.

      Thư ký Quách nhìn đồng hồ đeo tay lúc: “Tôi làm trễ giờ”.

      sao, làm trễ giờ lên máy bay là được”.

      Thư ký Quách lung túng ho , do dự hồi lâu rồi : “ , tôi đến là để ngăn cản lên máy bay”.

      An Tầm: “…”

      Hai người tìm nơi bán thức ăn ở sân bay, nhìn lại có vẻ giống như quán cà phê.

      “Có thể tôi cần từ đầu, đừng chê tôi dài dòng”. Thư ký Quách cảm thấy mình cần dự phòng trước .

      sao, mời ông ”. An Tầm khuấy cà phê dễ uống, cảm giác như thể nhanh chóng tan ra.

      Thư ký Quách kể chuyện rất logic ràng, giọng ôn hòa, chầm chậm, đúng là người hòa giải rất tốt.

      “Chuyện của gia tộc lớn, bình thường vẫn có hơi phức tạp, bác cả qua đời sớm, bác hai muốn làm người đứng đầu, cha của Tư Vũ là Thẩm tiên sinh là người con nhất, cũng rất được cưng chiều, ông cùng bác hai tranh đấu gay gắt bao năm nay, về sau lão tiên sinh qua đời, sau đó lão phu nhân lại chuyển hết cho Tư Nam cầm quyền”.

      An Tầm yên lặng lắng nghe, giống như nghe sách.

      “Tư Nam và Tư Vũ là sinh đôi, hình dáng vô cùng giống nhau, Tư Vũ khỏe mạnh, Tư Nam lại mắc bệnh thông tâm nhĩ, là bệnh tim bẩm sinh”.

      An Tầm kinh ngạc, sau lại thấy rất đau lòng, vẫn xem người kia như bạn tốt, ruột của Tư Vũ, lại mắc phải bệnh tim bẩm sinh.

      “Người trong nhà rất cưng chiều cậu ấy, mến dành cho Tư Nam cũng nhiều hơn Tư Vũ, cho nên trai bị nuông chiều thành người kiêu căng, tùy hứng, còn em trai lễ độ ôn hòa, tôi nhớ hình như vào năm mười hai tuổi, hai đứa nhóc giận dỗi nhau, Tư Vũ hỏi tôi vì sao cái gì người hiểu chuyện cũng phải nhường cho người hiểu chuyện”. Thư ký Quách thở dài: “Từ đó về sau, Tư Nam thích cái gì Tư Vũ đều giành lấy cái đó, nhượng bộ chút nào, hai người cứ cãi nhau ầm ĩ như thế cho đến lúc trưởng thành”.

      Lúc nghe được Tư Nam thích gì Tư Vũ liền giành lấy, ánh mắt An Tầm thoáng loé lên, nhìn sâu vào mắt Thư ký Quách. Ông cũng có chú ý đến vẻ mặt An Tầm: “Ngoài mặt nhìn quan hệ của hai người thân thiết nhưng tôi cảm thấy hai đứa bé đó đều rất quan tâm đến đối phương”.

      nhau lắm cắn nhau đau sao?”An Tầm hỏi.

      Thư ký Quách cười cười: “Có ý đó , ra người Thẩm gia tập trung bồi dưỡng là Tư Vũ, dù sao cũng vì sức khỏe Tư Nam thích hợp để kế thừa gia nghiệp, nhưng Tư Vũ lại lòng học y, Tư Nam lại thể thiên phú trong lĩnh vực kinh doanh, tiên sinh đành phải theo ý hai đứa trẻ”.

      “Tư Vũ học y… là vì Tư Nam sao?” An Tầm nhớ tới lý do học y của Tư Vũ, chỉ mình muốn chữa bệnh cho mọi người.

      “Cậu ấy chưa từng , nhưng tôi đoán có thể là do vậy. ra bệnh viện St.Norton là do tiên sinh thành lập vì Tư Nam, là nơi có thiết bị và đội ngũ bác sĩ chữa bệnh tốt nhất”. Thư ký Quách đến đây đột nhiên thở dài: “Lúc trước Tư Nam có trải qua mấy lần phẫu thuật, đều hết sức thành công, cho đến nửa năm trước, lần đó….”

      Nghe thấy câu này, An Tầm đột nhiên ngừng thở: “Rất nghiêm trọng sao, bây giờ thế nào?”

      Thư ký Quách lẳng lặng nhìn , trong đáy mắt lên nét bi thương được, ông gì, hồi lâu mới phát ra thành tiếng: “Bệnh biến chứng đến gan, qua đời”.

      An Tầm thở hốc vì kinh ngạc, đưa tay bụm miệng, tin nổi nhìn ông, nước mắt bất giác lại trào lên, nóng hổi.

      cứ tưởng kết quả xấu nhất là bệnh nghiêm trọng chút. ngờ, mà cũng dám nghĩ rốt cuộc lại trở nên như vậy.

      Tư Vũ đau lòng bao nhiêu.

      Đêm đó ở Đinh Nam, lúc ra ngoài tìm thức ăn, mình chuyện với trai, có lẽ là vì tưởng nhớ…

      còn mình bị mất ngủ, được nửa năm rồi,…đau buồn đến thế.

      Phát tranh vẽ trong xe của Tư Nam, có lẽ để ở đó từ lâu mà ai hay biết.

      Thư ký Quách đưa cho chiếc khăn tay, vành mắt của mình cũng hơi đỏ hồng: “An tiểu thư, cám ơn ”.

      Cảm ơn về điều gì, có lẽ ông cần nữa.

      Ông uống ngụm cà phê, dường như tâm trạng bình tĩnh hơn ít, ông tiếp: “Bởi vì liên quan đến quyền quản lý ở Thẩm Châu, nên chuyện của Tư Nam bị tiên sinh che giấu, với bên ngoài là dưỡng bệnh ở nước ngoài, chuyện này làm Tư Vũ rất giận, cũng cãi nhau trận với tiên sinh, lần này về nước, rất lâu rồi họ chưa ngồi lại để chuyện, về sau Bác hai bên kia có vẻ nghi ngờ, lão gia liền gọi Tư Vũ về”.

      An Tầm cúi đầu khuấy ly cà phê nguội lạnh: “Cho nên Tư Vũ phải trở thành Tư Nam, Tổng giám đốc của Thẩm Châu, vị hôn phu của Trịnh Hi Thụy”.

      Thư ký Quách lắc đầu: “Tư Vũ đồng ý”.

      An Tầm giật mình ngẩng phắt đầu nhìn ông.

      Thư ký Quách thấy phản ứng như vậy, mới hiểu cũng biết chuyện gì: “Về sau, lúc hai người chơi ở Nhật Bản, An tiểu thư bị nhà Ando mời , mãi thấy trở về”.

      An Tầm càng thêm bất ngờ, ngờ việc này lại dính dáng đến chuyện kia: “Sau đó thế nào?” Vì căng thẳng nên giọng điệu càng trở nên lo lắng.

      “Tư Vũ đồng ý trở về giúp tiên sinh, điều kiện là tiên sinh cho người cứu An tiểu thư”.

      Người vào quán cà phê càng lúc càng đông hơn, người ra người vào, An Tầm ngồi gần hành lang, người phục vụ vô tình đụng trúng , lời xin lỗi cũng đáp lại.

      cứ tưởng là do mình tự giải quyết được chuyện đó.

      Rất lâu sau, An Tầm mới tìm lại giọng của chính mình: “Ông ấy muốn Tư Vũ giúp thế nào, vĩnh viễn trở thành Tư Nam sao?”.

      Thư ký Quách cười lắc đầu: “Như vậy công bằng với Tư Vũ, tiên sinh và phu nhân cũng cầu như thế, dù sao cũng là con trai mà hai người thương ”.

      An Tầm lén thở phào hơi.

      Thư ký Quách nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn tiếng nữa là hội đồng quản trị họp xong, tiên sinh thành tổng giám đốc mới của Thẩm Châu, tin Tư Nam chết được công bố, Tư Vũ st.Norton làm bác sĩ”.

      Kết quả tốt nhất. Nhưng mà: “Còn Trịnh Hi Thụy?”

      ấy sao? Tư Nam còn rồi mà”.Thư ký Quách hiểu ấy còn có vấn đề gì.

      Chuyến bay từ Xuân Giang đến Florence phát thông báo lần thứ hai, An Tầm đứng dậy: “Ngại quá, thư ký Quách, tôi phải ”.

      Thư ký Quách nhướn mày, như thế còn muốn .

      “Ngày mai nhất định phải có mặt ở trường trình diện, giáo sư gửi lời mời triển lãm, tôi phải có mặt”.

      ra, Tư Vũ nhờ tôi mua vé máy bay Italia buổi chiều nay, là tôi tự mình chạy đến để tìm ”. Thư ký Quách thở dài: “Vốn tưởng tiết kiệm được chút tiền, xem ra bây giờ vẫn phải mua vé”.

      An Tầm cười: “Làm ông phải tốn kém rồi”.

      Hội đồng quản trị kết thúc như dự tính, sai lệch chút nào. Tư Vũ rời khỏi công ty, về nhà thu dọn quần áo, rồi lập tức thẳng đến sân bay. Thư ký Quách cảm thấy ngày hai lần mình phải chạy đến sân bay thế này cũng là rảnh rỗi, nhưng ông sao dám than phiền, chuyện ông tự mình chạy tìm An tiểu thư cũng dám kể ra.

      Đưa vé máy bay rồi tiễn Tư Vũ vào cửa kiểm tra an ninh, xong xuôi ông mới yên tâm rời khỏi, cảm giác thời gian trôi qua nhanh, Tư Vũ cũng đến tuổi theo đuổi bạn rồi.

      Đoạn video internet vẫn còn chưa hết nóng, sau hai lần bị người ta hỏi thăm, cuối cùng Tư Vũ cũng mất hết kiên nhẫn, đành phải lấy khẩu trang mang vào. Nhưng có người hỏi thăm, người xung quanh lại liên tục nhìn vì tưởng minh tinh nào đó du lịch. Tình huống này cứ tiếp tục cho đến khi ngồi vào vị trí mới đỡ hơn chút.

      “Xin hỏi…”.

      phải”.

      Tư Vũ lật tạp chí, vừa nghe có tiếng người hỏi thăm, đầu cũng thèm ngẩng lên, lạnh lùng ngắt tiếng. Bởi vì đây là khoảng hạng nhất, có ít người và yên tĩnh, thái độ của như vậy khiến những hành khách khác đều nghiêng đầu nhìn sang, tiếp viên hàng cũng lập tức tới, tươi cười: “Tiểu thư có việc gì sao? Cần giúp đỡ ạ?”

      có gì, chỉ là bạn trai tôi giận dỗi chút thôi”. ngồi xuống ghế bên cạnh Tư Vũ.

      Còn Tư Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy người bên cạnh cũng sững sốt hồi lâu, cúi đầu cười khẽ: “ thích ngạc nhiên này”.

      An Tầm nhìn người đeo khẩu trang thần thần bí bí kia, hỏi thẳng: “Xin hỏi, là Tư Vũ nhà tôi đúng ?”

      “Đương nhiên rồi, tình của ”. khép tờ báo lại, để qua bên, phải làm gì đó để chứng minh mình hề kích động hay….căng thẳng.

      An Tầm ồ tiếng, bình tĩnh ngẩng đầu lên, cách lớp khẩu trang màu đen, hôn .

      Tư Vũ bất ngờ, vừa muốn đưa tay ôm , nhích người về, nhìn cười rạng rỡ.

      gỡ khẩu trang xuống, đôi mắt đong đầy bao ánh sáng, rạng ngời: “Có thể làm lại lần nữa ?”

      An Tầm nhìn thoáng qua những người khác ở cùng khoang, nhàng nhéo nhéo cánh tay .

      cho biết , xảy ra chuyện gì thế? còn tưởng mình phải tốn thêm nhiều công sức nữa”. Tư Vũ nắm lấy tay , nắn nắn từng cái .

      “Trước khi lên máy bay, em có gặp thư ký Quách”. An Tầm xong, đột nhiên lại cúi đầu xuống, kìm dòng nước mắt muốn lại trào ra.

      “Xin lỗi Tư Vũ, em biết gì cả”.

      nhướn máy, ngờ cũng có mặt đa sầu đa cảm như thế này, cúi đầu hôn lên tay : “ sao, An Tầm, em biết cần xin lỗi”.

      Tất cả đâu cần dùng lời để ra, ánh mắt của lên tất cả.

      buồn vì Tư Nam, đau lòng vì Tư Vũ.

      Chuyến suốt mười giờ, bảo An Tầm ngủ, An Tầm đồng ý, muốn tâm với , kể chuyện lúc ở Nhật Bản hoặc là chuyện về Tư Nam, nếu như đồng ý.

      “Tất cả mọi người trong nhà đều hay nhường ấy, chỉ có là thích đối nghịch thôi, lúc nào ấy cũng bị làm nổi giận lôi đình”. Tư Vũ chủ động chuyện về Tư Nam, còn là chỉ cái tên lạ lẫm.

      Tư Nam nổi giận lôi đình, rất khó tưởng tượng.

      An Tầm nhớ đến lời của thư ký Quách: “Nghe ấy thích gì cũng muốn giành lại hết”.

      biết Tư Vũ nghĩ đến chuyện gì, khẽ cười: “, chỉ là chán chán nên muốn trêu chọc ấy thôi, ngờ còn khiến ai kia nổi tiếng”.

      “Hả?”

      “Bức Hồng hoàng đó”. Tư Vũ nhắc nhở.

      An Tầm dừng lại chút, đột nhiên trợn to hai mắt: “… Trời! Hai người rảnh quá ”.

      Lúc trước bức Hồng Hoàng có thể bán được tới giá đó, chỉ riêng An Tầm, cả phòng đấu giá và trang web đều rất bất ngờ.

      Hai vị khách vừa ý bức tranh, còn giành chịu bỏ, mức giá đó còn từng có ai vượt được qua.

      Ai ngờ đó lại là hai em nhà này.

      Chỉ do người em đùa ác mà phải tốn thêm hai mươi vạn Euro.
      139thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32:

      Chuyển ngữ: Tử Sắc Y


      Bởi vì chênh lệch múi giờ, sau mười tiếng họ ngồi máy bay, lúc đến Italia chỉ mới năm giờ chiều.

      Bạn cùng phòng của An Tầm đứng ở sân bay đợi , sau khi nhìn thấy Tư Vũ, cặp mắt tròn thành hình trái tim.

      mình nghe với, ấy phải bạn trai của cậu đúng .” này là người Hàn Quốc, sinh viên học viện mỹ thuật hệ điêu khắc.

      “Làm cậu thất vọng rồi, là ấy đấy.” An Tầm cười đáp lại.

      Bạn cùng phòng của chuyện bằng tiếng Ý, hỏi An Tầm, Tư Vũ có nghe hiểu hay , thấy An Tầm lắc đầu, lập tức hỏi luôn, “ ấy có để ý nếu thêm bạn nữa ?”

      “Mình để ý.” An Tầm rồi cùng Tư Vũ ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.

      bạn cùng phòng thất vọng lắc đầu, rồi hỏi tiếp, “ ấy là ngôi sao ở Trung Quốc các cậu hả?”

      phải đâu.” An Tầm rồi quay đầu nhìn , nghĩ thầm, làm minh tinh cũng tiếc ghê cơ.

      Xe của bạn kia khá , chân Tư Vũ lại dài, ngồi vào xe có hơi chật chội, nhìn cũng thấy thoải mái, thấy An Tầm nhìn mình, hỏi, “Chúng ta đâu thế?”

      “Tới nhà trọ của em.” An Tầm xong mới nhận ra dáng vẻ khá buồn cười, “ có muốn lên ghế phụ bên tay lái ngồi ?”

      lắc đầu, “ muốn ngồi cùng chỗ với em.”

      An Tầm khẽ cười tựa lên bả vai , “Tư Vũ, em nghe xem, mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt này luyện tập từ nào thế hả?”

      “Hai mươi mấy năm nay chỉ với em thôi.”

      lại tiếp tục cười, ngẩng đầu nhìn , “Chắc chắn chỗ có loại sách Bách khoa toàn thư lời thương đúng ”.

      trả lời, thấy ngửa mặt lên cúi xuống hôn .

      vội vàng đẩy ra, lén lút liếc mắt nhìn bạn cùng phòng phía trước, rồi đưa tay nhéo vào tay .

      Bạn cùng phòng nhìn An Tầm qua tấm kính chiếu hậu, bình thường lúc nào ấy cũng lạnh lạnh lùng lùng, ngờ cũng có dáng vẻ của như thế, lại nhìn sang Tư Vũ chút, đột nhiên nghĩ ra liền hỏi, “An Tầm, mình muốn mượn bạn trai của cậu được ?”

      An Tầm lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện về nhà báo bình an, nghe được câu hỏi của bạn cùng phòng, trả lời cần nghĩ ngợi, “ được.”

      “Mình có thể trả thù lao mà.” bạn cùng phòng vội vàng la lên.

      “Cậu tìm ấy chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt cả.” Có lẽ bố mẹ còn ngủ, chỉ gửi tin nhắn cho An Phi.

      “Làm người mẫu cho mình thôi mà, chừng điêu khắc được bức David mang tới triển lãm ở trường mình nữa kìa.”

      An Tầm nghĩ cậu ấy cầu như vậy, nhìn về phía Tư Vũ, “Đương nhiên là được, ấy là người mẫu riêng của mình.”

      “Hẹp hòi.”

      thấy Tư Vũ nhìn mình chẳng câu nào, nhận ra im lặng khá lâu, “ suy nghĩ gì thế ?”

      nghĩ đến chuyện học tiếng Ý.” , “ cảm giác, hình như mấy em chuyện về .”

      An Tầm bật cười, chỉ sang bạn cùng phòng, “Cậu ấy muốn làm người mẫu cho cậu ấy.”

      Chưa kịp nghĩ lắc đầu ngay lập tức, “ có kiên nhẫn với người khác, cũng muốn cởi sạch trước mặt ấy.”

      Nhà trọ của An Tầm ở cạnh trung tâm thành phố, có hai phòng, cũng lớn hơn nhiều nhà trọ của Tư Vũ ở Nhật Bản, nhưng khiến cho Tư Vũ bất mãn là, mướn chung phòng cùng người khác.

      cầm chìa khóa mở cửa vào phòng, hỏi: “Sao em mình?”

      ràng lúc vừa rồi khi còn ở sân bay, giới thiệu đó là bạn học, giờ là bạn học còn kiêm luôn bạn cùng phòng?

      “Vì em sợ.”

      Lúc ở Đinh Nam từng như vậy rồi, cũng chẳng thèm kiêng dè người ta bàn tán chuyện mình nhát gan.

      Tư Vũ bật cười, đôi khi thấy em ấy như bé mới mười mấy tuổi, cực kỳ đáng .

      Lúc hai người vào nhà đụng phải người đàn ông để trần nửa người ngồi ghế sofa dài, cười nổi nữa.

      Đó là người đàn ông Italia, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót , ta thấy mấy người vào nhiệt tình đứng lên chào hỏi.

      Khay trà trước sô pha bị đẩy sang bên, ngay chính giữa là nửa tượng đất sét điêu khắc, xem ra người mẫu này là người Italy, mà chỗ điêu khắc dừng lại ngay vị trí đúng giữa phần hông…

      Sau khi An Tầm nhìn thấy nhịn được cười, với bạn cùng phòng, “Xin lỗi vì khiến cậu phải ngừng lại ở chỗ này ha.”

      bạn cùng phòng khoát khoát tay, “ sao đâu, vừa rồi mình cũng đúng lúc ta hưng phấn, dù sao cũng có cách nào khắc được nên mình tới sân bay.”

      Chàng trai người Italia kia cười ha hả , “Em à, em trắng ra thế làm xôn xao đấy.”

      An Tầm trừng bạn cùng phòng cái, xoay người cầm hành lý đẩy Tư Vũ lên phòng mình.

      Tư Vũ dùng chân mở cửa rồi đưa tay kéo vào lòng, “ ấy gì mà đột nhiên em lại đỏ mặt thế?”

      Đôi đồng tử xoay vòng đảo quanh, nhưng lại chẳng chẳng rằng, chỉ lắc đầu với , sao mà dám lại mấy câu vừa rồi được.

      Tư Vũ cảm thấy việc học tiếng Ý nhất định phải đưa vào chương trình hằng ngày.

      ấy vẫn thường đưa đàn ông về nhà hả? Cứ trần truồng ở trong phòng khách như thế sao?” Vẫn còn hơi để ý.

      An Tầm gật đầu, xong lại xem sắc mặt của , “Em cũng nhìn bậy mà.”

      “Muốn đổi lại bạn cùng phòng cho em quá.” xong buông ra, “Dọn dẹp xong rồi nghỉ ngơi thôi.”

      Hai người ăn bữa trưa máy bay nên giờ thấy đối, chỉ có điều lúc này đây ở Trung Quốc sớm ngủ rồi, còn ngồi máy bay hơn mười người tiếng đồng hồ, ai cũng thấm mệt.

      An Tầm quét dọn gian phòng, gọi Tư Vũ tắm rửa trước, tắm rồi cũng vừa dọn xong, cầm quần áo vào phòng tắm thay.

      sấy tóc, thấy vào cũng định ra ngoài, An Tầm chờ bên cạnh đến mức hơi sốt ruột, “Nhanh nào, mau ra , em buồn ngủ lắm đây này.”

      Tư Vũ quấn máy sấy tóc lại, “Em tắm của em, nhìn bậy đâu”.

      tức giận đẩy ra ngoài, “Tin mới lạ ấy.”

      Lúc muốn đóng cửa phòng mới phát khăn tắm bị quấn vào hông, muốn lấy khăn tắm lại, cho nên đưa tay ra, “Trả em khăn tắm.”

      cúi đầu nhìn, khóe miệng khẽ nhếch lên, tay đặt bên hông cũng đồng thời kéo khăn tắm xuống, An Tầm hề chuẩn bị gì, lúc ý thức được chẳng mặc gì bên trong, vội xoay người cũng kịp nữa.

      đặt khăn tắm vào tay , còn chưa câu nào, An Tầm ầm tiếng đóng cửa phòng tắm lại.

      lâu sau, ngoài cửa phòng vang lên tiếng cười trầm thấp. Đúng là mệt mỏi , hơn nữa theo đồng hồ sinh học ở Trung Quốc, trời còn chưa tối hai người ôm nhau nằm ngủ, kết quả là bị tỉnh lại vào lúc hai giờ sáng, muốn ngủ cũng ngủ được.

      Tư Vũ tỉnh dậy từ sớm, kéo rèm cửa sổ cho ánh trăng chiếu vào, lúc xoay người lại cũng phát An Tầm mở mắt ra.

      Dưới ánh trăng vàng, đôi mắt đen tuyền càng thêm lấp lánh.

      “Xem ra đồng hồ sinh học của chúng ta tạm thời chưa điều chỉnh được.” Tư Vũ đứng bên giường nhìn từ cao xuống.

      Tực ra An Tầm tỉnh lại từ lâu, sợ quấy ngủ nên mới khép mắt hờ, “Ngủ được ?”

      “Lâu rồi chưa được ngủ ngon như thế.” cúi người hôn .

      Bên ngoài phòng khách im hơi lặng tiếng, có lẽ bạn cùng phòng cũng ngủ rồi, An Tầm mở đèn treo, “Vẽ tranh nhé?”

      Tư Vũ rót chén nước đưa , “Được.”

      An Tầm nhận lấy uống hai ngụm ừng ực, đưa ly lại cho rồi vui vẻ xuống giường sang giá vẽ.

      vừa đặt ly xuống, vòng tay trước ngực đứng tựa bên cửa sổ, hỏi , “Lần này cần thế nào?”

      Vốn còn chưa nghĩ ra, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn , trong nháy mắt cảm giác lại ùa về, , “Cứ đứng vậy , em thích dáng thoải mái như thế.”

      Dáng vẻ tự nhiên của là tư thái tuyệt vời nhất.

      “Nhưng mà cần cởi áo.” .

      cực kỳ phối hợp cởi áo ra, người chỉ còn quần dài màu xám nhạt ở nhà.

      An Tầm nhìn nhìn, “Kéo quần xuống phía dưới chút, cần nhiều quá, đừng để lộ quần trong.”

      tiếng, nhưng động đậy gì, cứ nhìn như cười như , “Em tới giúp .”

      An Tầm biết thừa cố ý, cũng tức giận, liếc cái sắc lẻm, “Như vậy cũng được.”

      Mặc dù trời đêm ở đây giống với Đinh Nam, nhưng khung cảnh yên tĩnh như thể toàn bộ thế giới chỉ còn hai người bọn họ, cũng đủ khiến bắt đầu có suy nghĩ lạ kỳ.

      Bờ vách cách được tốt, chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu.

      Dường như người Italy kia rời .

      Bởi vì hai người nghe thấy thanh mờ ám vang lên từ bên phòng cách vách.

      Bút vẽ của An Tầm dừng lại tranh, lúc lâu cũng hề động đậy.

      Phòng bên vẫn còn tiếp tục, tiếng động lại càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng An Tầm ngồi yên được nữa, đứng dậy gõ tường.

      “Xin lỗi bạn ơi, sắp kết thúc đây rồi.” bạn cùng phòng lên tiếng xin lỗi, nhưng hoàn toàn có ý giảm .

      An Tầm lúng túng nhìn về phía Tư Vũ.

      vẫn giữ nguyên tư thế kia, chỉ có ánh mắt nhìn An Tầm càng thêm sâu kín, đầy hàm ý đến đáng sợ. An Tầm cảm thấy nào có ý nhìn xuống phía dưới thắt lưng , nhưng cái lều vải cách lớp quần kia lại chẳng có gì che giấu được.

      thanh nóng bỏng của người phụ nữ càng lúc càng lớn và tiếng bồm bộp càng ràng mồn , bạn cùng phòng trước kia nào có… kịch liệt như thế, lúc đó ít nhất ấy cũng biết tiết chế chút, lẽ người đàn ông Italy này quá hợp ý nàng.

      “Cậu ấy… bình thường như vậy…” cúi đầu giải thích với Tư Vũ, ngờ vừa mới xong, bên cách vách lại vang lên hai tiếng rên liên tiếp khiến cực kỳ lúng túng.

      Tiếng cười trầm trầm của Tư Vũ, vẻ mặt An Tầm vô tội nhìn , định thêm gì đó để cứu vớt bầu khí, nhưng còn chưa nghĩ ra thấy tới. An Tầm lại liếc nhìn về nơi nào đó theo bản năng, lại cao hơn chút rồi…

      Tư Vũ đưa tay ôm đặt lên giường rồi ngay lập tức áp người lên, hôn phía bên tai, “Bé , nhịn được.”

      An Tầm căng thẳng cảm nhận từng nụ hôn nhàng lướt qua, muốn sao? Hình như cũng muốn, bị tiếng động từ phòng bên cuốn theo nên muốn tìm tòi nghiên cứu thứ cảm giác cực hạn đó, nhưng mà…

      “Kỳ của em còn chưa hết.” An Tầm giọng.

      Người phía uể oải úp sấp người , “Em này… tinh.”

      An Tầm vỗ vỗ , nghịch ngợm cười khanh khách.

      chống người lên nhìn : “Cũng phải có cách mà?”

      Tiếng cười to của phút chốc liền dừng lại, đờ đẫn nhìn , trong đầu lại bất giác nhớ lại buổi tối núi Phú Sĩ ngày hôm đó.
      139, thuytChris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33:

      Chuyển ngữ: Tử Sắc Y


      (Tác giả có lời muốn : Trước khi chuyển đến chính văn, tác giả xin có vài lời, tôi thấy nhiều bạn đọc bảo là, lúc viết lại chương 31 tôi có chương 32 có thịt, nhưng hôm qua chính văn lại , với tình trạng trong sạch văn hóa như bây giờ, rất dễ bị xóa nguyên cả truyện, tiền phạt là nhất, cho nên tôi chia sẻ phần đó ở blog cá nhân, phần trong blog bị cắt bớt, cho nên các em tôi giữ lời kìa, tôi là người rất biết giữ chữ tín đó, thịt lắm nha. Khen tôi , ca ngợi tôi , vui có phúc lợi cho các bạn. o (n_n )o cuối cùng, chương trước chỉnh sửa nhưng cũng ảnh hưởng đến mạch truyện, nếu rảnh rỗi các bạn có thể vào ghé xem)


      Chính văn:

      Còn muốn làm lại thêm lần nữa?

      Bên cách vách còn tiếng động, Tư Vũ nhàng hôn vừa dụ dỗ, rất ít thấy như thế, cực kì xấu xa, An Tầm cách nào chống đỡ, cho nên cũng theo ý của , dù sao cũng đâu phải lần đầu.

      Đúng lúc đó, phòng cách vách gõ gõ lên bức tường, cả khuôn mặt An Tầm đỏ bừng nóng chín, thấy hai người có phát ra tiếng động gì đâu, Tư Vũ cũng nhíu mày, “Tường này bằng giấy hả?”

      An Tầm cứ thế mơ màng ngủ, vẽ cũng vẽ được, chỉ còn cảm giác mắc cỡ chết người.

      Ngày hôm sau tỉnh lại là hơn bảy giờ, Tư Vũ ngồi làm việc trước bàn bên cửa sổ, dùng máy vi tính xách tay của , An Tầm chân trần đến ôm từ phía sau, “Làm gì thế ?”

      ngừng tay, hơi nghiêng đầu, “ viết luận văn, có để ý việc dùng máy tính của em ?”

      lắc lắc đầu, máy tính của chẳng có gì, nên đến mật mã cũng thèm đặt.

      “Blog em cứ bật nhắc nhở thêm tin mới,” kéo ngồi vào lòng mình, “Muốn xem thử ?”

      lại lắc đầu tiếp, “Trợ lý xử lý, cần phải để ý tới đâu.”

      “Vậy tắt nhé, nó cứ bật lên mãi, ” xong ngước mắt nhìn , cười đùa, “Nổi tiếng quá.”

      An Tầm cười, “Còn kém nhiều mà, nếu giờ mà mở blog, có khi số người hâm mộ lên đến tám chữ số ấy.”

      Ánh mặt trời lướt qua tấm thuỷ tinh, tán thành nhiều màu sắc trong căn phòng rực rỡ, ánh sáng lấp lánh khuôn mặt An Tầm, nhìn thấy hình ảnh đó tâm tình lại bắt đầu xôn xao, tùy tiện đáp lời, thế à, mà động tác tay bắt đầu manh động.

      kéo về phía mình, ngẩng đầu muốn hôn, nhưng An Tầm nghiêng đầu tránh được, “Còn chưa đánh răng mà.”

      xong, nhảy khỏi người , chạy vào toilet bên cạnh, “Tám giờ em còn phải đến trường học nữa, buổi chiều có thư mời triển lãm, có lẽ cả ngày hôm nay em ở nhà.”

      “Mời triển lãm ở đâu?” hỏi.

      “Ở quảng trưởng Michelangelo, khách sạn nghệ thuật Villa Agape.”

      Rửa mặt xong hai người cùng ra khỏi phòng, An Tầm dưới lầu có cửa hàng ăn sáng cực kỳ ngon.

      Bạn cùng phòng của còn chưa , ghế là bức tượng khắc đất sét vẫn chưa được hoàn thành, phòng khách cũng bị ấy làm cho rối tung mù mịt, dưới đất đầy bùn ướt, An Tầm tránh tránh đống bụi thạch cao, vừa định chuyện liếc thấy người đàn ông Italia hôm qua bưng ly cà phê từ phòng bếp ra, bất giác nhìn sang, trước mắt lại đột nhiên tối lại, Tư Vũ đưa tay che kín mắt của , ghé bên tai , “Đừng nhìn bậy.”

      Lúc đó An Tầm mới nhận ra phản ứng như vầy là vì người đàn ông kia lại tiếp tục khỏa thân, cúi đầu buồn cười theo ra phía cửa, ngay khi cánh cửa vừa lại, còn nghe được tiếng cười loáng thoáng của bạn cùng phòng và người đàn ông đó.

      Tư Vũ đến cửa thang máy, bấm nút xuống lầu rồi mới quay đầu lại nhìn , “ có thể mua căn nhà ở Italy cho em, thuê thêm bảo mẫu thu dọn nữa, bảo đảm em cần sợ đâu.”

      “Nghe như kiểu muốn bao dưỡng em nhỉ.” An Tầm tới.

      “Sao cũng được, chỉ cần cách bạn cùng phòng kia xa xa chút.” dắt tay , mười ngón tay đan chặt.

      Rất khó tưởng tượng bình thường sống thế nào trong hoàn cảnh như thế, trông vẫn cực kì hồn nhiên, hơi quá đáng chút đỏ mặt rồi, nhưng trong phương diện nghệ thuật, lại tự nhiên đến mức còn gì để .

      Trong trường học có nhiều sinh viên ở lại, hình như tất cả mọi người đều chuẩn bị cho tác phẩm tốt nghiệp, giáo sư thấy hỏi thử có cảm hứng sáng tác chưa, tác phẩm tốt nghiệp có gây bất ngờ , thực ra An Tầm cũng do dự, muốn nộp Ti Vũ, cũng tin tưởng chắc chắn là, mình bước tới bước cao trước nay chưa từng có.

      Vô thức nghĩ tới , đoán xem có phải vì bạn cùng phòng và người Italia kia khiến được tự nhiên , nghĩ xem có phải viết luận văn liên tục, nghĩ cả chuyện biết có nhớ tới mình.

      Còn bức vẽ tối hôm qua chưa hoàn thành nữa chứ.

      lấy di động ra, mở blog bách niên bất khứ nhất thứ, đăng kí tài khoản mới tên là Thẩm Tư Vũ, việc đầu tiên là là theo dõi phòng làm việc An Tầm, việc thứ hai là đăng bài đầu tiên, có ghi chú mà chỉ tải bức tranh đứng bên hồ ở chân núi Phú Sĩ.

      Bức tranh vẽ núi Phú Sĩ này vẽ xong rồi, lại còn bị Đậu Miêu vơ vét , bảo là để chuẩn bị cho triển lãm.

      Đến buổi chiều, vào thời điểm được mời, rất nhiều sinh viên đều trở lại, triển lãm được tổ chức ở khách sạn Villa Agape, các tác phẩm trưng bày đều là bài tập đạt chuẩn mà lúc trước giáo sư giao cho họ.

      Nhiều người đam mê nghệ thuật cũng tới tham gia, nhìn ai cũng lịch và văn hóa, cả phòng triển lãm chỉ có tiếng nhân viên giải thích về tranh, những người còn lại đều yên lặng xem tác phẩm, An Tầm rất thích khí như lúc này.

      Triển lãm kết thúc cũng là lúc bầu trời rợp bóng hoàng hôn, mọi người cùng nhau rời khách sạn, có người nhìn thấy người đàn ông ngồi chiếc ghế dài bên hồ nước, là người đàn ông phương Đông trẻ tuổi và tuấn tú, nhìn thấy mọi người ra đứng lên, cao lớn và cứng cáp, động tác cũng cực kì nhanh nhẹn.

      biết ai cảm thán câu gì, An Tầm ngẩng đầu nhìn lại thấy là Tư Vũ.

      đứng xa xa nhìn rồi cười .

      Những người còn lại cũng nhận ra, người đàn ông phương Đông này và phương Động trong lớp họ là đôi kia đấy.

      Trong lớp có người Đài Loan, khi nhìn thấy Tư Vũ vô cùng kinh ngạc, vội hỏi An Tầm, “Có phải đó là người mạng kia …”

      An Tầm ngờ lâu như vậy mà có người còn nhớ , trong khi chỉ nhìn cái, mở to hai mắt với cậu bạn người Đài Loan, “Xuỵt.”

      Người Đài Loan gật đầu, đưa tay làm kiểu giữ bí mật, nhưng kìm lòng được vẫn hỏi thêm câu nữa: “Cho nên bức tranh kia là cậu vẽ đó hả? Quá đẹp luôn An Tầm.”

      An Tầm hiểu chuyện gì, lúc muốn hỏi lại hai câu Tư Vũ đến cạnh .

      Tạm biệt mọi người xong, An Tầm lấy hai chiếc vé xem bóng đá ra đưa, “Vừa rồi có người cho em, vé hạng nhất, Florence đấu với Roma, ở sân nhà chúng ta, có thích xem ?

      ngờ em còn thích đá bóng nữa?” cười.

      thích, em tưởng thích.” thấy nếu quay về quá sớm, có lẽ lại nhớ đến những chuyện hoang đường tối hôm qua.

      thích, nhưng là fan của Tây Ban Nha,” Tư Vũ rồi cầm chiếc vé cất , “Nhưng mà được nhỉ.”

      Lúc An Tầm nhìn thấy bức tranh Ti Vũ được chia sẻ đến mấy vạn lần internet, sững sở cả buổi sao phản ứng được, nhìn những bình luận sục sôi, có người còn kêu gào muốn tìm thông tin của người mẫu, xác định chắc chắn thêm lần nữa, mới hỏi, “ giận à?”

      “Hình như là vậy.” Tư Vũ bắt đầu mang mũ lưỡi trai, kính râm và khẩu trang.

      Buổi chiều, lúc trong nhà gọi điện đến cho , còn bận rộn viết luận văn, có lẽ bố cũng cực kì mất hứng, nén giận hỏi internet xảy ra việc gì, còn tưởng là chuyện video ngày trước, cho nên cũng để ý lắm.

      Về sau khi biết chuyện bức tranh Ti Vũ bị phát tán ra ngoài, lúc đó mới bực bội rối ren.

      Nếu chuyện này xảy ra vào ngày trước, có lẽ cũng được chú ý như bây giờ, tình cờ là video cứu người vừa đăng tải, tất cả mọi người còn tìm hiểu thông tin của , sau đó…

      Ti Vũ xuất .

      Người đăng tải lên tấm hình lên blog là chủ của triển lãm tranh, còn tin tức về nó cứ bảo mực bà biết, sau khi đăng hình lên còn kèm dòng chữ viết – – buổi sáng có người cầm tới bán tranh, sau khi nhìn thấy, tôi sốc, mất bốn ngàn mua lại, tác giả .

      Sau đó có người nhận ra là Tư Vũ, hỏi có phải là đẹp trai cứu người ở núi Phú Sĩ hay , cứ như vậy, lan tràn cản nổi.

      “Em chắc chắn lúc bức tranh này vẫn còn bàn vẽ, em có phủ vải bọc kín.” An Tầm nhíu chặt mày, phải muốn nghi ngờ A Luân, nhưng ấy từng có tiền án, cũng thấy hơi do dự.

      An Tầm gọi điện thoại cho A Luân hai lần nhận máy, Tư Vũ bên kia bây giờ nửa đêm, có lẽ ấy ngủ rồi.

      … Lẽ nào là A Luân.” An Tầm cũng xác định được, dù sao A Luân muốn giúp đỡ hai mẹ con Mai Tử.

      “Đừng đoán mò,” Tư Vũ thấy An Tầm vui, cười cười, “Em tức giận vì tình địch quá nhiều đấy hả?”

      An Tầm trừng , “Em sợ phiền phức cho .”

      lại sợ vì chuyện này Thẩm gia có thể thích được .

      “Lúc trước là tự nguyện, liên quan gì đến em,” ôm vào lòng, “Chúng ta về Đinh Nam .”

      Sau khi đặt vé máy bay, hai người suốt đêm về Đinh Nam, lúc xuống máy bay, ở Đinh Nam đúng giữa buổi trưa nóng bức, lúc An Tầm mở túi ra mới phát A Luân có gọi vài cuộc nhỡ, chuẩn bị gọi lại ấy lại điện thêm lần nữa.

      “An Tầm, tìm tôi à?” Vẫn là giọng quen thuộc đó, tràn đầy sức sống, y hệt như là ánh sáng mắt trời ở Đinh Nam, nhiệt tình nóng bỏng.

      “Tôi ở sân bay, tới đón tôi .” An Tầm .

      A Luân vui vẻ đáp lời, lập tức đến ngay.

      Chiếc xe Jeep của An Tầm vẫn để lại Đinh Nam, được A Luân sử dụng, đến cực kì nhanh, còn mặc bộ đồ ngắn áo mỏng rộng thùng thình, quanh năm vẫn thế.

      cứ tưởng An Tầm đến mình, sau khi nhìn thấy Tư Vũ, mới cợt nhả nhìn về phía .

      An Tầm nhìn thấy vậy, trong lòng cũng yên tâm ít.

      “Gần đây có ở biệt thự ?”

      , cha tôi về rồi, tôi phải ở nhà chăm sóc ông ấy nữa, ” xong, đột nhiên nghĩ ra điều gì, “Đúng rồi, còn phải cám ơn đấy, Tư Vũ, đúng là cha tôi bị bệnh về thận, là viêm cầu thận hay gì đó, nhưng mà bây giờ khá hơn nhiều rồi.”

      Nghe về bệnh của bác Trường Sinh, An Tầm cũng hỏi thăm vài câu, phải là bệnh nặng gì, qua mấy ngày nữa là có thể đến trông biệt thự được rồi.

      đến biệt thự, Tư Vũ vẫn yên lặng nãy giờ đột nhiên với A Luân, “Ở biệt thự có phải bị trộm rồi ?”
      139, thuyt, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 34

      Edit: Như Ca


      A Luân sững sờ: "Hả? Mất cái gì? Tên trộm hôm trước còn chưa bắt được đâu".

      "Mất bức tranh" An TẦm đáp lại.

      "Bức tranh gì? Tranh của vẽ á?" A Luân hiểu ra hết sức ngạc nhiên: "Đây là vụ án lớn đó!"

      "Chúng tôi quay về để báo án đây này".

      A Luân gãi gãi đầu: "An Tầm, hay là nhà bị trộm theo dõi rồi?"

      "Đúng thế đấy, cảnh sát Đinh Nam chỉ để làm cảnh thôi, cho nên bọn chúng mới càng ngày càng liều lĩnh như vậy". An Tầm , mày nhướn về phía A Luân, mặt A Luân càng lúc càng đỏ hơn, tức giận : "Lần trước là do có ai nhìn thấy, hai người cũng cung cấp được lời khai có giá trị, ai bảo hôm đó bị trộm vào mà hai người cũng chịu ra khỏi phòng, chắc chắn là chẳng làm chuyện tốt gì cả".

      An Tầm ngờ ta lại nhắc tới chuyện ngày hôm đó, tức giận muốn giẫm giày cao gót xuống chân , nhưng phản ứng của người ki lại cực kì nhanh chóng: " lại động tay động chân à, chột dạ đấy hả?"

      An Tầm dừng lại, nhìn A Luân cách mình 8m, khẽ nhếch cằm, thẳng "Lý Giai Luân, có phải cha nhờ giúp ông trông coi biệt thự đúng ?"
      "Hả?"

      "Giờ biệt thự bị trộm, là người phải chịu trách nhiệm chứ gì nữa?"

      "Hả?"

      An Tầm cong môi, cười khẽ,A Luân thấy An Tầm như vậy càng run rẩy sợ hãi hơn bao giờ hết, định mấy câu dỗ dành lấy lòng, ngờ nghe tiếp: "Trừ khi lập công chuộc tội, nếu cứ chờ bồi thường tiền ".

      Tranh vẽ rất đắt, có bán thân cũng đủ bồi thường, A Luân lập tức mặt như đưa đám cầu xin Tư Vũ: "Chuyện này mắc mớ gì tới tôi đâu? Tư Vũ với ấy , chuyện này liên quan tới tôi".

      Tư Vũ đeo khẩu trang lên, ánh mắt hờ hững liếc nhìn A Luân cái: "Từ trước tới nay tôi chưa làm chuyện tốt bao giờ".

      A Luân lúng túng,hay lắm, cùng lúc đắc tội với hai người!!

      Sau khi ra khỏi sân bay, A Luân nhìn ánh sáng mặt trời chói chang, lại nhìn người con trai đeo khẩu trang đen chỉ chừa ra đôi mắt sâu đen nhánh, thắc mắc hỏi: "Trời nóng như vậy, đeo khẩu trang làm gì?"

      "A Luân này, người trẻ tuổi ấy, nên thường xuyên lên internet chút". An Tầm xong cùng lên ghế sau ngồi cùng Tư Vũ, nâng cửa kính lên cao chặn ánh mắt của số người đường.

      Lúc đến biệt thự, vài đồng nghiệp của A Luân đứng chờ ở ngoài cửa sẵn, cho đến khi có nữ cảnh sát rạng rỡ muốn xin chữ kí của Tư Vũ A Luân mới hiểu ra, Tư Vũ là... người nổi tiếng??

      An Tầm kiểm tra biệt thự lại lần nữa, phát ra, tất cả các bức tranh đều mất hết, nhìn nữ cảnh sát ghi chép rồi : "Lầu , lầu dưới tổng cộng có 6 bức tranh, tất cả đều mất hết, những bức tranh đó tôi vẽ bừa khi còn , cũng đáng bao nhiêu tiền, trong phòng tranh cũng bị mất bức, làm ơn giúp tôi tìm bức tranh này về".

      "Tranh trong phòng vẽ chính là..." nữ cảnh sát liếc Tư Vũ cái, đỏ mặt: "...là bức vẽ ấy sao?"

      "Đúng vậy!" An Tầm vừa vừa nghiêng đầu nhìn Tư Vũ, như thể oán trách sao lại mê hoặc trẻ tuổi thành ra như vậy. Tư Vũ làm như vô tội, thấy họ kiểm tra biệt thự, đến nắm tay An Tầm: " thay váy dài được ?"

      Bởi vì chuyện xảy ra quá bất ngờ, mặc bừa chiếc T_shirt với cái quần jean mỏng, cũng đàng hoàng mà: "Mặc như vậy được ạ?"

      cười, ghé sát vào tai : "Rất đẹp,nhưng em mặc váy dài mê hoặc cả ".

      An Tầm oán trách liếc cái, ai ngờ lại còn tiếp: " mặc gì khiến ý loạn tình mê".

      Nữ cảnh sát đỏ mặt chạy ra xa.

      A Luân nhận định tên trộm này có thể là người tái phạm, bởi vì khóa cửa biệt thự bị phá, có lẽ còn có kỹ năng cạy mở, họ điều tra những công ty mở khóa gần đây. Hơn nữa lần mất trộm này và lần trước có thể do cùng người gây ra. Dĩ nhiên, điều trước hết họ phải làm là bây giờ chỉ có thể đến điều tra ở các phòng triển lãm tranh, người đăng tin blog, xem có biết được thêm gì , tin tức từ đó có thể tra ra nghi phạm.

      Rất nhanh, họ tìm được phòng triển lãm tranh kia, đây là phòng triển lãm lớn nhất khu phố này. Có lẽ vì thời tiết quá nóng, trong tiệm có bóng ai, bà chủ quán ước tầm ba mươi tuổi, vui vẻ ngồi phía sau máy tính xem tin nhắn. Nghe ngoài cửa có tiếng động, bà buồn ngẩng đầu lên mà thẳng: "Nếu muốn mua bức tranh của đẹp trai kia lên blog của tôi trước, tag ba người bạn vào.."

      Còn chưa kịp câu tiếp theo, bà nhận ra người đến phải khách mua mà lại là vài người trong đồng phục cảnh sát, theo sau bọn họ là đôi nam nữ. Người con mặc bộ váy dài màu lam, dịu dàng xinh đẹp, bên cạnh người đàn ông đeo khẩu trang, dáng người rất cao, đôi mắt lại cực kì trầm tĩnh, cảm giác quen thuộc này khiến cho người ta thức lại nhìn thêm vài lần.

      Bà chủ thường xuyên giao tiếp với khách hàng khéo léo thành quên, bà cười cười ra cửa: "Mấy sếp à, những bức tranh ở đây đều là đường dây chính quy đưa đến, tuyệt đối có trốn thuế , lậu thuế gì đâu".

      "Xem nhiều phim Hồng Kông quá hả? Còn gọi sếp". A Luân liếc nhìn bà ta cái, lấy giấy chứng nhận đưa ra : "Còn nữa, chúng tôi phải người của cục thuế, đến điều tra trốn thuế hay lậu thuế gì hết".

      Bà chủ haha cười: "Vậy mấy vị muốn mua tranh sao?"

      "Bức tranh hôm qua đưa lên mạng vẽ cái gì?" A Luân hỏi.

      Bà chủ vừa nghe xong nụ cười mặt đông cứng lại: "Chống mại dâm à? Bức tranh kia cũng có lộ gì đâu."

      Chỉ vẽ người đàn ông có phần hấp dẫn, chút gì đó mê hoặc người nhìn, bạn thấy ánh mắt dịu dàng nhìn lại, thâm tình trìu mến, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt kia thôi cũng đủ làm tim đập rộn ràng, cách nào rời mắt được. Vẽ đẹp, người mẫu cũng tốt.

      "Ở đây bán sao?" An Tầm tới hỏi.

      " có đâu."

      Bà chủ nhìn trẻ xinh đẹp trước mắt: " muốn mua à? có thể trả bao nhiêu tiền, bây giờ ít hơn năm chục ngàn tôi thể bán được"

      An Tầm nghe bà bán, khẽ cười tiếng: "Bức tranh này ít hơn năm triệu được bán."

      "Hả?" Trong lúc nhất thời bà chủ phản ứng được ngay, sau đó bà mừng rỡ đến mức giọng cũng run run rẩy rẩy: " à?"

      "!" An Tầm dịu dàng cười lại: "Bà mang bức tranh ra tôi xem chút."

      Có cách sát ở đây bà chủ cũng sợ gì, đáp lời rồi chạy vào phòng khách lấy bức tranh ra, An Tầm nhìn thử, quả nhiên, càng nhìn càng thấy hề tệ.

      Mấy người cảnh sát nam nhìn qua cũng thấy ngại ngùng, chỉ khẽ khàng ho thêm hai tiếng, liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh nãy giờ năng câu nào.

      cảnh sát trẻ tuổi nhìn thấy tranh , mặt lại từ từ đỏ lên, thấy người ta nhìn sang ngượng ngùng lầm bầm: "Tranh này như có ma lực ấy."

      Cảm giác như thể người trong tranh tỏ tình với mình, đương nhiên, câu sau chẳng dám ra.

      An Tầm thấy bà chủ muốn lấy vải che tranh lại, đưa con dấu của chính mình và ảnh chụp ra: "Tôi chính là tác giả của bức tranh này, bức tranh này tôi hề bán mà bị người ta lấy cắp, lấy kính lúp thử nhìn , dưới góc phải có con dấu và chữ ký của tôi, còn cả tên của bức tranh nữa"

      Lúc này bà chủ mới đờ đẫn ra: " bức tranh tôi mua là tang vật?"

      "Đúng, này qua xác minh, đích thực là tác giả của bức tranh, lúc bà mua tranh sao xem giấy chứng nhận mua bán ấy?". A Luân đến giúp An Tầm gói bức tranh lại: "Lát nữa phải khai báo lại, cho chúng tôi những gì bà biết về người bán bức tranh này"

      Bà chủ thể đón nhận nổi kết quả cuối cùng này, mặt mày đưa đám muốn phối hợp cùng, mắt mũi vẫn còn chằm chằm muốn rời xa nhìn bức tranh kia, cho đến khi An Tầm và người đàn ông đeo khẩu trang mang bức tranh lên xe, bà mới nhận ra đó là người trong bức tranh. Đôi mắt kia sao mà sai được kia chứ.

      Sau đó cảnh sát thu lại hết các camera quanh khu vực phòng triển lãm tranh gần đó mang , chuẩn bị quay về nghiên cứu suốt cả đêm.

      Ân Tầm tìm được tranh rồi, trong lòng cũng dễ chịu hơn chút, gửi lời cảm ơn đến mấy cảnh sát rồi cùng Tư Vũ rời , để lại bà chủ đau lòng rơi nước mắt, tiền kiếm được còn phải nộp phạt bốn ngàn.

      Chờ cảnh sát rời khỏi, bà lấy di động ra đăng tin lên blog, bức tranh kia là tang vật, nghe bị trộm lấy cắp, cảnh sát vừa dẫn theo tác giả của bức tranh và người trong tranh đến tiệm lấy tranh về, tác giả là trẻ, xem con dấu hình như tên A Tầm, người đẹp trong tranh mang khẩu trang, cả buổi câu nào, cuối cùng giờ tôi mới biết, hóa ra bức tranh kia tên Ti Vũ."

      Bà chủ còn đăng kèm bức hình, trong ảnh, đập vào mắt có thể thấy ràng bóng dáng của cảnh sát xung quanh, nhưng hai người ở giữa vẫn cực kì nổi bật, họ đưa lưng về phía ống kính bước ra ngoài. Vóc dáng người con trai khá cao gầy, đôi chân dài rệt, người con mặc váy dài tóc đen, cực kì khí chất.

      Kết quả là, lượng bình luận lại bắt đầu bùng nổ, rất nhiều người cười bà chủ đến bậc thầy mới của tranh sơn dầu là An Tầm ,mà cũng biết, những người khác lại quỳ xin bà chủ đưa hình chính diện, có người lại càng hăng hái tiếp tục tìm tin tức nam chính của bức tranh "Ti Vũ".

      Đương nhiên những điều này An Tầm và Tư Vũ đều hề đọc, đường trở về, An Tầm nghe vài cuộc điện thoại, Đậu Miêu muốn hơn, An Phi ở nhà cũng tức giận gọi điện hét ầm, hỏi có phải An Tầm là tác giả của bức tranh hay , chàng cực kì tức giận.

      Tư Vũ cũng nhận được khá nhiều cuộc gọi, Đại Xuyên gọi điện từ nước ngoài hơn mười phút, ta vừa la vừa hét Tư Vũ quá, lại càng sùng bái An Tầm hơn, hối hận vì lúc đầu mình xin chữ ký của , còn cười ngây ngô bảo, hóa ra lúc đầu ở Đinh Nam cả đêm bọn họ ở trong phòng tranh đúng ra là để vẽ tranh , sau cùng còn hỏi, lẽ Tư Vũ cởi hết mà có làm gì?

      Tư Vũ mặc kệ ta, vừa mới cúp điện thoại lại có người gọi tới hỏi thăm, cuối cùng kiên nhẫn nổi nữa tắt máy.

      An Tầm xem bức tranh Ti Vũ mới mất tìm lại được chẳng khác nào bảo bối, suốt đường trở về ôm khư khư trong lòng, Tư Vũ lại có vẻ an lòng, hai người quay về Đinh Nam.

      Đây là nơi vô cùng quen thuộc, hàng ghế dưới tàng cây trong sân vẫn đó, phủ đầy bụi bặm và lá khô.

      Ân Tầm bàn bạc với Tư Vũ cùng nhau quét dọn sân biệt thự, chuyện đầu tiên là làm sạch cái ghế, sau đó ngồi lên, đôi chân dài gác lên bệ đá bên cạnh, giống như tư thế trước đây, nhìn về phía Ân Tầm cầm chổi quét lá rơi. Nhớ tới ngày trước cũng vậy, mấy đêm gần như ngủ, khó khăn mới ngủ được chút đột nhiên xuất trước mặt mình, cười dịu dàng như thế, tà váy dài phất phơ lướt qua mắt cá chân và bắp chân , ngứa ngáy khắp toàn thân.

      "Này, sao làm?" Ân Tầm vừa lòng nhìn nhàn nhã ngồi ghế nhìn mình làm việc, đưa tay về phía , ý bảo quá, Ân Tầm buông cây chổi rơm xuống, vừa tới bị kéo vào lòng, hôn bờ tai : " muốn '' em ở chỗ này."
      139, thuytChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35

      Chuyển ngữ: Như Ca


      "Này, sao làm?" An Tầm vừa lòng nhìn nhàn nhã ngồi ghế nhìn mình làm việc, đưa tay về phía , ý bảo qua, An Tầm buông cây chổi rơm xuống, vừa tới bị kéo vào lòng, hôn lên bờ tai : " muốn '' em ở nơi này."

      Sân nhà yên ắng, chỉ còn thanh của gió, biết chiếc lá cây từ đâu bay lại, rơi xuống làn váy màu xanh lam của An Tầm tô điểm thêm hoa văn váy.

      Tư Vũ hôn lên vành tai ửng hồng của , có lẽ cố ý hôn sâu, chỉ dùng môi nhàng vuốt ve rồi thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi ra chạm khẽ. An Tầm cảm giác có dòng điện rần rật lan tỏa khắp toàn thân, vội vàng cắn chặt môi để kêu lên thành tiếng.

      cười thầm bên tai, ngón tay vuốt ve cánh môi : "Cắn chút!"

      bất giác buông lỏng hàm răng, đầu ngón tay cũng theo đó thuận lợi tiến vào qua kẽ hở, mở cánh môi trơn mềm rồi thẳng vào khoang miệng, ngón tay đặt lên đầu lưỡi mềm mềm, ấm áp. Động tác đầy ám chỉ.

      Mặt An Tầm đỏ rực, những thế, lúc đưa tay vào miệng mình, còn nhàng liếm thử, quá... sắc tình.

      Tư Vũ đưa tay cởi dây buộc váy dài trước ngực , An Tầm vội đẩy , lại hôn sâu đến mức dù có tức giận cũng chẳng làm gì hơn được, chỉ có thể mặc . Hai tay biết phải làm sao, buông xuôi dọc theo người, lấy chiếc lá rơi váy vứt xuống, lướt theo mép váy vuốt tới bắp chân, thon thả mềm mại dễ dàng bị nắm được, lướt qua đầu gối, sau đó bắp đùi, còn định chen vào trong.

      chưa kịp bị đưa môi chặn lại, miễn cưỡng nuốt vào trong.

      Hình như gió cũng ngừng thổi. tiếng lá cây xào xạc dần cách xa, chỉ có thể cảm nhận được , đôi hàng mi của hơi run run, hơi thở ổn định, và cả động tác quá đáng của người nào đó.

      bờ cát cách đó xa, tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ, tiếng sóng biển mơ màng vang vọng bên tai, khi ấy mới từ từ tìm lại chút lí trí của mình, hai tay ôm chặt lấy cổ , gò má nóng hổi vùi vào hõm cổ, giọng còn mềm mại như trước nữa: " phải phải quét dọn vệ sinh à?"

      Bởi vì dây lưng bị cởi ra, chiếc váy dần dần tuột xuống, chỉ cần cúi đầu là có thể hôn được bà vai trần trụi, hương thơm phảng phất, thuận miệng đáp lời, nhưng chẳng có ý bỏ qua cho ,động tác tay cũng hề dừng lại. An Tầm cảm thấy, nếu váy mà trượt xuống lần nữa trống trơn luôn mất.

      Trời vẫn còn sáng , hai người họ cứ như vậy trong sân, bên ngoài còn có tiếng cười vui vẻ của du khách, : "Em còn phải quét sân mà!"

      An Tầm biết được, giọng của mình bây giờ mềm mại như muốn ra nước.

      Tư Vũ đâu chịu buông ra, nhàng dụ dỗ: "Bé , gấp lắm."

      An Tầm sao chịu nổi như vậy, bình thường vẫn luôn là người rất kiệm lời, An Tầm cọ cọ vào cằm : "Vậy khóa cửa được ?"

      ngờ vừa mới dứt lời, cửa vang lên tiếng két, hai người ghế đồng thời cứng đờ ra, Tư Vũ phản ứng nhanh, ôm An Tầm đứng lên sải bước vào trong nhà, mà lúc xoay người , cửa cũng bị đẩy ra, A Luân bước vào: "An Tầm, tôi tới mượn cái thang, ủa...sao thế?"

      Phản ứng đầu tiên của là An Tầm bị trật chân, nhưng sau khi nhìn kĩ, mặt lại đỏ bừng cả lên, dù Tư Vũ che chắn cho An Tầm nhưng động tác kéo váy phủ lên vai lại hết sức ràng. Ngay lập tức, phản ứng thứ hai của là, ban ngày tuyên dâm.

      "Vậy, tôi tự lấy nha". A Luân xong ra phía sau vườn. Tư Vũ đặt An Tầm xuống sofa phòng khách, vội vàng lấy gối ôm đánh về phía , cũng buồn tránh, cúi đầu cười khẽ: "Váy lại rơi kìa!"

      An Tầm vội vàng kéo váy lại, cẩn thận buộc chặt dây: "Thẩm Tư Vũ, cái đồ lưu manh nhà , mấy web mà biết như thế chắc chắn thích nữa đâu"

      Tư Vũ thấy A Luân xách thang qua cửa sổ, mới khẽ giọng hỏi An Tầm: " thế nào?"

      "... sờ em". Còn ngay lúc ban ngày ban mặt. Tư Vũ nhìn như vậy bật cười, ngồi xổm xuống như kiểu muốn hôn , An Tầm thấy ánh mắt ổn nhanh chóng nhảy xuống ghế sofa: "em xem A Luân mượn thang làm gì?"

      A Luân dẫn theo vào người lắp máy theo dõi ở trước cổng biệt thự, ta nếu lần sau tên trộm có đến cũng trốn được.

      " nghĩ tên trộm có đến tiếp nữa ?" An Tầm nhướng mày hỏi ta.

      A Luân gãi gãi đầu, lẩm bẩm: "Có chuẩn bị vẫn tốt hơn."

      Nhân viên làm việc cả trong lẫn ngoài, kéo thử, điều chỉnh góc độ, chạy thử, mãi cho đến chạng vạng mới xong xuôi. A Luân xong việc dẫn người rời khỏi, sau đó vui tươi hớn hở chạy đến kéo An Tầm tới cạnh: " mời tôi ăn cơm à?"

      An Tầm vô cùng tự nhiên đưa lau nhà cho : "lau nhà !"

      "Này, tôi là khách mà?"

      Căn bản An Tầm đâu thèm để ý tới ta, đưa điện thoại di động ra cho nhìn mấy tin nhắn blog, phía dưới phòng làm việc của An Tầm có vài bình luận, được rất nhiều người like nên được đẩy lên hàng đầu, người kia hỏi có phải tuyên truyền song song , người mẫu tranh cũng thành công debut, chỉ cần hai tin tức trở nên nổi tiếng, mà danh tiếng của An Tầm trong nước cũng ca thêm bậc, giá trị càng tăng theo.

      Bởi vì nghi ngờ này cũng khá hợp lý, cho nên bình luận này được đẩy lên hàng đầu.

      "Tư Vũ muốn nổi tiếng à?" A Luân chậc chậc hai tiếng: "Cái tôi muốn là giá trị con người kìa, mua máy bay, mua du thuyền, ngắm mỹ nữ, ai lại vào giới giải trí hỗn loạn này làm gì."

      Ân Tầm liếc cái, thèm quan tâm ấy tìm ra điểm chính, : "Chúng tôi cần phải tuyên truyền à?"

      A luân nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của , lắc đầu mạnh: " cần, mấy người này hiểu nghệ thuật, cũng biết bối cảnh xuất thân của Tư Vũ."

      An Tầm hài lòng rời . Tư Vũ tưới cây trong sân, bước qua làm nũng với : "Em muốn ăn đồ ăn làm."

      cầm chiếc làn treo tường rào, móc vào tay , nhìn lướt qua người rồi cười : "Còn chưa hái xong đâu, hái rau với nào thôn nữ."

      Sau khi A Luân lau xong sàn nhà phòng khách, định xuống phòng bếp nghe thấy tiếng An Tầm gõ vào tấm kính ở phía sau, ý bảo ra ngoài. Đặt giẻ lau sang bên, A Luân nghĩ thầm: "Vì sao ấy bắt hướng đông lại dám hướng tây chứ nhỉ, có phải người hung dữ gì đâu, ràng ở trước mặt Tư Vũ cứ như con cừu non ấy!!!!"

      An Tầm còn muốn báo án, đồ bị mất chỉ có tranh mà còn cả thức ăn. Hoa tỏi non, hành tây của Bác Trường Sinh đều bị người khác nhổ sạch, đậy đũa và ớt xanh quả cũng còn, chỉ chừa cây héo úa.
      An Tầm cầm cái giỏ trống đứng bên người Tư Vũ, hơi tức giận: "Ngay cả thức ăn của nhà em mà tên trộm này cũng tha."

      "A Luân, tên trộm có thể là người gần đây." Tư Vũ .

      "Còn là người vô cùng thực tế." A Luân cũng cảm thấy thế này có phần hơi quá đáng, bắt nạt nhà An Tầm có người à!

      Sau đó, ba người chỉ có thể ra ngoài ăn. Vốn A Luân còn rất tức giận, nhưng sau khi phát từ món ăn gia đình chuyển thành thức ăn của nhà hàng cao cấp lập tức vui vẻ ngay, trong lòng còn nghĩ, nếu bây giờ gọi hai mẹ con Mai Tử đến có quá đáng lắm nhỉ. Ai ngờ rốt cuộc bữa cơm này cũng thể ăn xong.

      A Luân còn chưa kịp gọi điện cho Mai Tử, gọi điện trước cho , vốn định trêu chọc hai câu "điện tới đúng lúc ghê" ai ngờ ngay sau đó là tiếng khóc thở nổi. A Luân bảo từ từ, kết quả cả ngày chỉ nghe ba chữ 'Lý Tử Hàm'.

      "Chắc là Tử Hàm xảy ra chuyện?" A Luân vội vàng cất điện thoại, với Tư Vũ.

      Bởi vì lúc trước từng đưa mẹ con Mai Tử về nhà lần, Tư Vũ còn nhớ đường , xe mới chạy đến nhà xưởng phụ cận ven đường, họ thấy chiếc xe cứu thương đỏ đèn lóe chói mắt dừng ngay đầu hẻm. Giữa đêm tối mùa hạ càng khiến cho người ta lo lắng. Ba người vào khu nhà, ngõ chật hẹp tối đen, có nhân viên cứu hộ bật đèn pin soi đường, Tư Vũ nắm tay An Tầm, kéo theo sát.

      đoạn đường ngắn nhưng lại rất khó khăn, thỉnh thoảng lại đụng phải chai chai lọ lọ,vang lên từng tiếng lớn. Lúc họ tới cửa,Lý Tử Hàm được cáng ra ngoài, dưới ánh sáng đèn pin rọi tới, sắc mặt cậu bé trắng bệch ra,hình như ngất xỉu, nhưng cơ thể vẫn ngừng co rúm.

      Mau Tử theo sát phía sau, mấy lần suýt ngã, A Luân vội tới đỡ lấy ,hai người cùng nhau lên xe cứu thương rời .

      Sau khi chờ tất cả trở về yên tĩnh, An Tầm mới nhớ ra hỏi Tư Vũ: "Lý Tử Hàm bị sao vậy ?"

      Tư Vũ lắc đầu: "Có rất nhiều bệnh có thể khiến người ta hôn mê."

      Đường hẻm vừa tối vừa vắng lặng, đột nhiên An Tầm lại có hơi sợ hãi, đưa tay ôm Tư Vũ,chui vào lòng , cố hết sức làm cho giọng của mình được tự nhiên: "Chúng ta cũng thôi".

      "Chờ chút nữa " cười "Em rất ít khi chủ động như thế này".
      An Tầm tức giận nhéo .

      Lúc A Luân gọi điện tới, bọn họ thảo luận với nhau làm sao để khóa của nhà cho Mai Tử, công tắc mở đèn còn là loại kéo dây,hai người tìm nửa ngày mới ra. Nhà rất nhưng cũng xem là ấm áp, đất ném đầy rau cải,báo cũ ,sách cũ và mấy đồ lặt vặt xếp chồng lên nhau ,cực kì lộn xộn. An Tầm tìm được mấy cái chìa khóa đều hỏng dưới bệ tủ.

      " cần khóa,chỉ cần đóng lại là được, có ăn trộm đâu."

      A Luân vậy xong ấp úng với An Tầm "An Tầm, có thể đến bệnh viện lúc , chúng tôi có tiền để đóng tiền thế chấp."

      Lý Tử Hàm vừa mới phẫu thuật xong, tốn hết hai chục ngàn đồng, A Luân giúp đỡ đôi chút, Mai Tử phải chạy vạy khắp nơi, lúc đầu việc điều dưỡng có chuyển biến khá tốt, nhưng hiểu sao càng ngày càng tệ hơn.

      Khi An Tầm và Tư Vũ đến bệnh viện, bác sĩ chủ trị cho Tử Hàm mới từ phòng bệnh ra, Mai Tử bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng lúc thấy bác sĩ vẫn có phần kích động.

      Tư Vũ qua hỏi thăm chút, mới biết Lý Tử Hàm bị bệnh tim bẩm sinh. Lần này bất tỉnh là do trở ngại hô hấp, bác sĩ do tuổi của đứa trẻ lớn lên, tốc độ tim của bé theo kịp, phải đến bệnh viện lớn hơn có chuyên môn để chữa trị.

      Mai Tử tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt đầy mặt.

      người lạc quan vui vẻ như A Luân, vành mắt cũng gắng gượng kiềm nén đến đỏ bừng, bác sĩ thở dài định , Tư Vũ và An Tầm đồng thời lên tiếng giữ ông lại. Hai người đưa mắt nhìn nhau cái, cũng biết ngay người kia suy nghĩ điều gì. An Tầm thấy cảm động vì lương thiện của .

      "Bây giờ có thể làm thủ tục chuyển viện ?" Tư Vũ hỏi bác sĩ.

      Vị bác sĩ quan sát lúc, "Có thể, có thể, nhưng mà nhà bọn họ...chuyện này... muốn chuyển đến bệnh viện nào?"

      "St.Norton, bệnh viện ngoại khoa tim mạch."

      Tư Vũ xong, bác sĩ sững sờ "Nếu có thể đến được nơi đó bệnh của Lý Tử Hàm được cứu rồi, nhưng mà đấy là bệnh viện tư nhân, bác sĩ nào cũng chuyên gia cao cấp, có tám trăm ngàn chắc đủ."

      Tư Vũ nhìn A Luân và Mai Tử chút, thấy vẻ mặt hai người như thể cách nào tin được, mà An Tầm vẫn chớp đôi mắt to tròn nhìn , cứ mong chờ như thế, kỳ vọng có thể cứu đứa bé này như thế.

      " cần tiền đâu." Tư Vũ .

      lúc lâu sau Mai Tử cũng hiểu được gì, A Luân vui vẻ noí lại với "Tử Hàm được cứu rồi, có nghe ?"

      "Làm sao, làm sao mà biết cần tiền?" Mai Tử tin hỏi lại.

      "Tư Vũ là bác sĩ bệnh viện đó, ấy cần chắc chắn là cần. Có thể lấy từ tiền lương của ấy" A Luân đáp lời.

      An Tầm phì cười, lúc nhìn về phía Tư Vũ đột nhiên có cảm giác được thành lời.

      Có lẽ là cảm động, cũng có thể là động lòng.
      139, thuyt, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :