1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đinh nam ti vũ - Địch Qua ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26

      Chuyển ngữ: Tử Sắc Y


      “Đáng thương quá.” An Tầm , “Cha con họ rất thân thiện.”

      “Đúng vậy.”

      bàn ăn bày sẵn đĩa tôm hùm luộc chín, An Tầm áy náy nhìn sang Tư Vũ, “Thôi xong, em no căng cả bụng rồi, ăn nổi Tempura với mỳ Odon nữa.”

      Tư Vũ xắn tay áo lên, chuẩn bị ăn cơm, “Vậy em hưởng được lộc rồi.”

      Mới vừa xong thấy An Tầm tới bên bàn trà, chỉ vào chiếc ghế sô pha, “Con gấu kia đâu ra thế ạ?”

      Mắt Tư Vũ lướt nhìn theo hướng tay , con gấu to bị tiện tay vất luôn mặt ghế, hỏi, “Đáng lẽ em nên nhào tới ôm nó rồi khen đáng chứ nhỉ?”

      An Tầm lắc đầu, “Kể từ sau khi xem xong bộ phim Gấu Teddy, em có bóng ma tâm lý với mấy thứ này.”

      Tư Vũ nghĩ, có lẽ nên lấy mấy thứ mà những người con khác thích để định nghĩa An Tầm, bình thường khiếu thẩm mỹ của cực kì độc đáo.

      Dù An Tầm có cố tình ra vẻ bình tĩnh như , nhưng vẫn có thể nhận ra cảm xúc của được cao như lúc trước. Tắm rửa xong xuôi, lúc ra còn đổ thừa bắt phải giúp sấy tóc. Người vừa rồi còn mình hề thích gấu, nhưng giờ lại ôm chặt nó ngồi ghế sofa xem chương trình giải trí của Nhật Bản, hiểu câu nào mà vẫn chăm chú cực kì. Người trong ti vi cười lăn cười lộn, nhưng lại vui chút nào.

      suy nghĩ gì đấy?” Tư Vũ cất máy sấy tóc , ôm An Tầm cọ cọ vào mái đầu ấm áp, lần đầu tiên nhận ra dầu gội đầu của mình cũng thơm tho đến vậy.

      “Mấy chương trình chọc phá người đường kiểu này, thực quá…” nghĩ nghĩ rồi lại , “Quá điên.”

      Tư Vũ đồng ý, “Đây là chương trình mà Đại Xuyên thích nhất, mỗi lần xem là lại cười đến nỗi muốn phá luôn cửa phòng, phòng bên cạnh cũng phải sang đạp cửa phòng cậu ấy nữa.”

      “Phòng bên cạnh là ai vậy , cũng nên thông cảm cho ấy, cậu bé này hơi khờ khờ vậy mà.”

      “Phòng bên cạnh là .”

      “…” An Tầm ồ tiếng, thấy thêm gì nữa mà cứ nhìn mình chăm chú, “ đợi em cười à?”

      “Chẳng lẽ buồn cười?” Tư Vũ hỏi.

      hài hước của đúng là cùng cấp bậc với khả nặng tán tỉnh.” An Tầm .

      Tư Vũ cười khẽ, “Đại Xuyên rất tốt hơn đấy nhỉ.”

      Đêm nay An Tầm ngủ rất sớm, khi Tư Vũ tắm rửa ra ôm con gấu lớn nằm yên lặng giường to mà ngủ.

      Tư Vũ đứng bên giường nhìn ngắm và nó, phải có bóng ma tâm lý à, sao còn ôm ngủ, lúc ôm cũng chưa thấy chặt như thế bao giờ.

      Mà vì sao lại tâm huyết dâng trào chạy xa như thế để mua cái thứ này về chứ.

      Đời người ít nhất cũng có lần có tính sai.

      Chuyện con gấu này có lẽ cũng là lần trong đó.

      Có thể là vì ngủ quá sớm, hơn nửa đêm đột nhiên An Tầm tỉnh lại, bật đèn tường phòng, ánh sáng mờ ảo khiến người ta an tâm và ấm áp.

      Bên cạnh là con gấu Teddy vừa lớn vừa to, nhưng lại thấy Tư Vũ ở đâu cả.

      An Tầm xuống giường, tìm vòng quanh phòng thấy ban công có ánh sáng lóe lên, bước qua.

      Phía sau cửa là làn khói tràn ngập giữa trung, tay Tư Vũ tưới nước cho hoa, tay cầm điếu thuốc.

      Nghe được tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại, thấy An Tầm sang vội vàng mở cửa sổ sân thượng ra cho khói tản bớt ra ngoài, sau đó mới tươi cười hỏi , “Muốn hút thuốc à?”

      An Tầm nhớ đến cách lúc trước cho hút thuốc, lườm cái, “ có.”

      đưa tay bật đèn sân thượng lên, ánh đèn sáng bừng chiếu lưng An Tầm, ân cần hỏi, “ lại mất ngủ à?”

      vẫn còn nhớ chuyện hay mất ngủ.

      suy nghĩ gì thế?” Tư Vũ hỏi lại, thấy An Tầm mặc bộ đồ mỏng manh, xoay tay cầm chiếc chăn lông mặt ghế khoác lên người cho , “Sao lại thức dậy rồi?”

      An Tầm nhìn điếu thuốc trong tay , “Sao lại vừa tưới hoa vừa hun khói bọn nó thế này?”

      nghiêng đầu nhả ra làn khói trắng, nhìn mấy chậu mộc lan rồi mới đáp lời , “Chúng nó nghiện thuốc lá.”

      Lý do nát quá.

      An Tầm vòng tay ôm lấy eo , gò má áp vào trước ngực, tìm vị trí thoải mái, “Tiểu Thẩm tiên sinh, em lại có ước nguyện nữa rồi.”

      ấn điếu thuốc vào gạt tàn bên cạnh, ôm lại , hôn lên trán người kia cái, “Ừ, được mà.”

      “Về nước với em có được ?” ngửa đầu nhìn , “Sáng mai luôn.”

      Tư Vũ cũng cúi đầu nhìn , ánh sáng vách tường chiếu xuống đôi mắt lấp lánh, nín cười, “Được.”

      An Tầm muốn hỏi sao hỏi cái gì, muốn hỏi con gấu lớn kia ôm về bao giờ, phải mình bị kẹt xe à, muốn hỏi tìm thấy có lo lắng lắm .

      Trăm ý nghìn vòng, rốt cuộc lại lời, “ có muốn cầu nguyện cái gì ?”

      Tư Vũ sững sờ, nghiền ngẫm nhìn , “Em muốn cầu nguyện hả?”

      An Tầm xong thấy hối hận rồi, nhất định cầu nguyện cái gì cho đứng đắn, vội vàng đưa ví dụ dẫn dắt sang hướng khác, “Chẳng hạn như, điện thoại di động phải luôn được sạc đầy, lúc nào cũng phải liên lạc được với em.”

      Tư Vũ cười rộ lên, “Cơ hội ngàn năm có mà chỉ cầu thế thôi á?”

      An Tầm rời khỏi lòng , mở cửa quay về phòng ngủ, cũng mặc kệ đáp lại câu gì, “Em đồng ý với , sau này bao giờ quên sạc đầy pin nữa.”

      xong, ôm con gấu lớn nằm dài ở giường, bình tĩnh thêm câu cuối, “Ngủ ngon.”

      Tư Vũ cũng bước sang, giật con gấu ôm ra, nhìn vòng mới phát ra con này to quá, có chỗ nào để được, cho nên ném thẳng luôn xuống đất, “ nhịn nó cả đêm rồi.”

      An Tầm nhìn con gấu lớn sóng soài nằm đất, định xuống ôm nó về, “ thô lỗ quá đấy.”

      Kết quả là, con gấu còn chưa kịp đụng đến, người bị chặn lại.

      Bởi vì hai người bàn bạc với nhau ngày hôm sau cùng nhau về nước, cho nên Tư Vũ cũng tiến bước thêm bước nữa, chỉ ôm lát rồi ngủ, trước khi ngủ còn quên lại với , thiếu nguyện vọng.

      Đại Xuyên hoang mang hiểu tại sao Tư Vũ vừa tới nơi lại quay về nước, “Quả nhiên là người có tiền, bỏ tiền ngồi máy bay giống như ngồi xe bus.”

      Tư Vũ đưa chìa khóa cho , “Đừng quên tưới hoa đấy.”

      Đại Xuyên cầm lấy chìa khóa mới vừa đưa trở về, đau đầu nghĩ, thôi mình lại nhờ học tỷ vậy.

      “Đừng đưa chìa khóa cho chị ấy.” Dường như Tư Vũ có thể nhìn thấu được suy nghĩ của , Đại Xuyên ừ a a nửa ngày, “Tại sao vậy?”

      “An Tầm vui.” Lý do đó của Tư Vũ lại khiến Đại Xuyên vô cùng đau đớn.

      người kiêu ngạo lạnh lùng trước kia là thế, góp phần tăng thêm thể diện cho nam sinh bọn họ bao nhiêu, nữ sinh tấn công nhiều đếm xuể, giờ lại để cho bé họ An kia ăn chết.

      Tư Vũ rời khỏi phòng Đại Xuyên đụng phải Lục Hân Nhiên mới từ thang máy ra, Lục Hân Nhiên hỏi , “Hôm nay lại về à?”

      Tư Vũ gật đầu, “Em có với giáo sư về nước thực tập, mọi chuyện ẽ liên lạc bằng email, lúc cần trả lời mới trở về đây chuyến.”

      Lục Hân Nhiên ừ tiếng, do dự hồi lâu mới hỏi thêm, “Dù biết cậu đồng ý với cha cậu cái gì, nhưng có lẽ cũng phải chuyện hay, sao chứ?”

      Ít nhiều gì cũng đoán được gia thế của tầm thường, Lục Hân Nhiên cảm thấy, nếu là đám hỏi gì gì đó của gia tộc…

      càng hy vọng người đó là An Tầm.

      Tư Vũ nhìn nghiêng cánh cửa phía sau, có lẽ muốn cho An Tầm ở trong phòng nghe được, thấp giọng qua loa, “Chắc ông bảo tôi giết người phóng hỏa đâu, chỉ ít chuyện trong nhà thôi.”

      Tư Vũ và An Tầm ngồi máy bay nội địa về Xuân Giang, tiếp viên máy bay đều là người Trung Quốc, nhiệt tình chu đáo, chỉ là biết tại vì sao, sau khi mấy tiếp viên nhìn thấy Tư Vũ rồi lại trốn góc và xì xào bàn tán.

      biết là do thói quen hay là vì Tư Vũ cũng thèm để ý, vẫn bình tĩnh như ngày thường.

      An Tầm cũng buồn tìm tòi nghiên cứu nữa, chụp bịt mắt chuẩn bị ngủ, rồi lại nghe Tư Vũ cầu tiếp viên hàng đưa thêm chăn.

      Chăn nhanh chóng được đưa sang, cẩn thận đắp lên người An Tầm, mặc dù An Tầm chưa ngủ nhưng cũng lơ mơ lắm rồi, buồn động đậy cứ để mặc bọc mình chặt kín.

      Sau đó, tiếp viên hàng lại bắt đầu chuyện, làm cho vốn cực kỳ buồn ngủ cũng tỉnh táo cả người.

      kia hỏi Tư Vũ, lát nữa lúc xuống máy bay rồi, có thể chụp hình với ấy được .

      Tư Vũ lễ phép trả lời, hỏi ấy có phải nhận lầm người hay , phải minh tinh gì hết cả.

      Tiếp viên hàng , video lúc cứu người dưới chân núi Phú Sĩ được chia sẻ rất nhiều các blog ở trong nước, nghe chỉ mới tung lên sáng hôm qua, ngày hôm nay lượt xem lên đến hàng vạn.

      là vì video ấy chạm đến lòng người, sắc mặt tái xanh của người đàn ông kia dần dần thay đổi khi làm động tác khôi phục hô hấp cho người đó.

      Hai là vì người được quay vừa mặt đẹp lại chân dài, làm hùng vốn dễ khiến cho người ta sùng bái, đây lại còn có cả dáng vóc và khuôn mặt, nổi mới là lạ.

      Nghe có rất nhiều người tìm hiểu tin tức của người trong video, số lưu học sinh ở đây là, đó chính là học trưởng hệ thạc sĩ ở đại học y Tokyo, là nhân vật nam thần. Số còn lại đều là vì tôn trọng chuyện cá nhân của người ta, nên lộ nhiều thêm.

      Ba, đồng bào.

      Bốn, học trưởng.

      Tư Vũ rất bất ngờ, An Tầm đẩy bịt mắt lên đỉnh đầu, hỏi , “Lát nữa xuống máy bay, có muốn đeo kính râm với khẩu trang ?”

      Tư Vũ bật cười, “ đến mức đó đâu, hai ngày nữa mọi người quên thôi.”

      nay internet ngày càng phổ biến, tin tức mới được đăng lên liên tục, dù tốt dù xấu, chuyện gì cũng dễ lãng quên.

      Tư Vũ sai, nhưng khiến An Tầm ngờ là, việc này lại càng khiến cho tiền đồ nghiên cứu ở trong nước của Tư Vũ lại càng thêm rộng mở.

      Cuối cùng, tiếp viên hàng muốn xin chữ kí và chụp ảnh cùng đều bị Tư Vũ từ chối hết, hơn nữa, dưới cầu của An Tầm, buộc phải đeo kính vào.

      Quả nhiên, nên quá đẹp trai, An Tầm , chẳng khác nào minh tinh hết cả.

      Lúc thư ký Quách nhìn thấy hai người, ông còn nghiêm túc hơn rất nhiều so với lúc ở Đinh Nam, gặp An Tầm ở đây ông cũng chẳng bất ngờ, vẫn chào hỏi lịch như ngày trước.

      đường vào thành phố, Tư Vũ và An Tầm ngồi ở ghế phía sau, dường như An Tầm có hơi mệt mỏi, dựa vào Tư Vũ nhắm mắt nghỉ ngơi

      Thư ký Quách thấy An Tầm ngủ nên cũng dám chuyện gì, nhưng nhịn được cuối cùng vẫn phải ra, “Vũ thiếu gia, tiên sinh muốn cậu giải thích về chuyện video này.”

      Tư Vũ tựa lưng vào ghế, , “ có gì hay mà giải thích, chỉ là ngẫu nhiên cứu người thôi.”

      Thư ký Quách ồ lên tiếng, hồi lâu lại , “Tiên sinh , nếu cậu muốn tham gia vào giới giải trí, trừ khi ngài ấy…” Thư ký Quách cảm thấy lời này quá bất kính, nên tự động nhảy qua, “Tiên sinh còn , ngài ấy đồng ý cho cậu làm bác sĩ.”

      Tư Vũ cười, “Đúng là tồi.”

      Thư ký Quách nhắc tới video làm An Tầm cũng muốn xem, di động trong nước của giờ thể dùng, cho nên mượn tạm di động của thư ký Quách, tìm được người đăng video lên, xem từ đầu tới đuôi, trong lòng khỏi lại càng thêm phấn khích, nhìn quanh trường, có rất ít người có thể trấn định được như thế.

      Chỉ là lúc nhìn về người đàn ông ngồi thản nhiên ở cạnh mình, ánh mắt vẫn bán đứng luôn suy nghĩ.

      Trong video, hề rơi vào ống kính, điều này khiến An Tầm miễn được rất nhiều phiền phức cần thiết, cũng thở phào hơi, nếu trường học biết được chuyện phải vẽ vật thực mà chạy tới du lịch cùng bạn trai, có lẽ rất khó giải thích.

      Hai nhà Tư Vũ và An Tầm ở Xuân Giang ở hướng nam, ở hướng bắc, cho lái xe đưa An Tầm về nhà trước, đường chẳng lời nào, như thể tự hỏi điều gì, cho đến khi đến dưới nhà An Tầm, mới , “Tới tìm em xa .”

      An Tầm hai người họ có thể hẹn gặp ở đâu đó cũng được mà, nhưng Tư Vũ vẫn hài lòng như trước, “ hy vọng lúc muốn gặp em có thể nhìn thấy ngay lập tức.”

      An Tầm liếc mắt nhìn lái xe và thư ký Quách ngồi ngay phía trước, tự nhiên lại thấy thẹn thùng, cũng thêm gì, mở cửa xuống xe.

      Trước khi bước xuống, nhét chiếc thẻ vào túi áo của Tư Vũ, sau đó mới dừng lại sát bên cửa, tay chống xe khom lưng nhìn xuống , “Mật mã là ngày sinh nhật của .”

      Tư Vũ nhướn mày, dáng vẻ học đòi ngang ngược này của rất giống mấy tổng giám đốc, “Tiền của Dương gia đưa?”

      An Tầm gật đầu, nháy mắt với , “Sau này phải ngoan ngoãn vào, số tiền này đưa cho hết.”

      Chú lái xe và thư ký Quách ở ghế trước hóa thân thành đá.

      Cách hai người này ở chung với nhau đúng là kì lạ.

      Tư Vũ khẽ cười, đưa tay rút ra, hai ngón tay kẹp lấy trả cho , “Em cầm lấy , coi như sính lễ.”
      139, thuyt, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27: Nghỉ phép

      Chuyển ngữ: Tử Sắc Y


      An Tầm sững sờ, sau khi hiểu ra vừa câu gì, khuôn mặt nhắn đỏ bừng cả lên, “Đồ chảnh choẹ, ai em gả cho .”

      xong, liếc qua thư ký Quách, có lẽ vốn định chào hỏi, nhưng lại bị Tư Vũ trêu chọc như thế, cho nên dứt khoát thèm dây dưa chào hỏi gì thêm nữa, thẳng luôn vào nhà.

      Thư ký Quách thấy An Tầm như vậy kìm được bật cười, cười xong ông lại thở dài, “Nếu lúc trước Nam thiếu gia biết dỗ con như cậu bây giờ, có lẽ Trịnh tiểu thư cũng đau lòng mà giải trừ hôn ước.”

      An Tầm quyết định trở về nhưng lại chưa thông báo với người nhà, sau khi ấn chuông cửa, nghe thấy tiếng gọi của mẹ An, “An Phi, mở cửa.”

      “Con chơi game, mẹ .” Giọng An Phi càng lớn hơn.

      “Chuyện con uống rượu trắng ngọc bích của bố có muốn mẹ che giấu giúp nữa ?”

      “Mẹ!”

      Nghe hết mấy câu đối thoại kia, An Tầm đứng trước cửa cười đến thở được.

      và bố đều là người ít , trước khi mẹ con An Phi đến, căn nhà này lúc nào cũng yên tĩnh lặng thinh, cho nên An Tầm cũng hiểu được rằng, vì sao bố lại thích mẹ An như thế.

      Tựa như từng , thiện lương và vui vẻ.

      Người mở cửa lại là giáo sư An, lúc ông nhìn thấy An Tầm cũng hơi bất ngờ, có vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, “Về rồi hả, con .”

      Tư Vũ thấy An Tầm vào cửa nhà mới cho người lái xe lái , đưa thẻ cho thư ký Quách ngồi bên tay lái phụ, “Thư ký Quách, giúp tôi tìm phòng trọ ở quanh đây nhớ tìm phòng tốt chút.”

      “Vũ thiếu gia, tiên sinh với phu nhân đều ở bên kia cả, cậu muốn chuyển ra sao?” Thư ký Quách cảm thấy, chuyện này có vẻ khá khó khăn.

      “Sau khi giúp cha tôi xử lý xong chuyện của công ty, tôi làm ở bệnh viện, ở bên này gần hơn.” Lăn qua lăn lại ngày, Tư Vũ cũng thấy hơi mệt mỏi, xoa xoa giữa đôi mày rồi tựa lưng vào ghế, giọng nặng nề.

      Thư ký Quách thầm nghĩ, nhiều phòng gần bệnh viện như thế cậu cũng đâu thèm liếc mắt nhìn qua, còn phải vì ở đây gần An tiểu thư sao chứ, còn lấp liếm quang minh chính đại chưa kìa.

      Mẹ An cầm chổi lông gà từ phòng sách ra, thấy An Tầm vui mừng hẳn lên, “Chao ôi, Tiểu An Tầm về rồi à, mau vào nào, cho con rể Thẩm của mẹ vào nữa.”

      “Con rể Thẩm?” An Tầm mới vừa cởi chiếc giày ra, nghe được xưng hô này, ngẩng phắt đầu nhìn mẹ An.

      Mẹ An gật đầu, “Là cậu soái ca mà nén ngực vù vù hai cái cứu sống người ta đó, có phải là bạn trai con ? tới đây à?”

      An Tầm ồ tiếng, nhìn An Phi ngồi chơi game di động ở bên ghế sa lon, cậu rụt cổ lại giả vờ như trong suốt.

      “Đúng là An Tầm tinh mắt, thằng bé kia đúng là vừa đẹp trai lại vừa lương thiện, quả nhiên còn tốt Dịch Bạch, thấy đúng , giáo sư An?” Mẹ An xong nghiêng đầu tìm giáo sư An, thấy ông cầm chai rượu cải trắng phỉ thuý bên cạnh tủ tivi cẩn thận nhìn xem.

      An Phi cũng cần chơi điện tử nữa, xoay người nhảy xuống ghế salon, khẽ khàng chạy trốn, nhưng mà còn chưa hai bước bị giáo sư An đưa tay ngăn lại, “An Phi, vào phòng sách với bố, chúng ta chuyện chút về chuyện gì xảy ra với chai cải trắng này.”

      Cả đời An Phi sợ nhất là vào phòng sách của giáo sư An, vào chưa hết hai giờ tuyệt đối được thả ra, lập tức cậu bày ra dáng vẻ thể đáng hơn, “Mẹ con có thể làm chứng cho con mà, mà bố cho con biết , con phải là con ruột của bố phải ?”

      Kết quả, giáo sư An còn chưa kịp dạy dỗ câu nào, cậu bị chổi lông gà của mẹ An quất cho trận.

      An Tầm ngủ giấc dài, như kiểu bổ sung hết phần thiếu ngủ của hai ngày gần đây.

      Lúc mẹ An thần thần bí bí gõ cửa vào gọi ăn cơm chiều, An Tầm cảm giác bụng trướng lên đau nhức, nhờ mẹ đỡ vào toilet, mẹ An thấy thế đoán chắc là do dì cả vừa đến, còn bảo con đừng động đậy gì cả, để mẹ nấu nước gừng đường đỏ cho.

      Sớm trước tuần, An Tầm hơi buồn bực, nghĩ chắc chắn là do bị Ando Kawa dọa rồi.

      Mẹ An bưng chén đường đỏ vào toilet, lúc này An Tầm còn ngồi bồn cầu, bà bưng thẳng đến cho uống, An Tầm cũng chẳng còn hơi sức mà chuyện, ngoan ngoãn uống xong, mẹ An mới hài lòng ra ngoài, chưa đến phút lại cầm cái hộp màu trắng vào, đặt đùi cho , cười ngọt , “Lúc xế chiều có chàng trai đưa tới, cậu ta nhân viên của Thẩm gia.”

      chiếc di động mới, còn có cả sim điện thoại.

      Mẹ An rất dễ vui tươi, bà thần bí như thế thiếu chút nữa khiến An Tầm lầm tưởng đây là nhẫn cầu hôn.

      Sau khi xử lý xong chuyện mình, nằm dài giường lắp lại điện thoại di động, mới vừa mở máy chưa đầy phút nhận được cuộc gọi từ số máy lạ.

      nhận thử, đầu dây bên kia cũng chuyện ngay, trong ống nghe còn vang lên tiếng gió, có tiếng còi của xe hơi.

      “Tư Vũ?” An Tầm .

      “Nếu em mở máy, phải đuổi việc nhân viên đưa điện thoại kia rồi.” Tiếng của với tiếng gió cùng nhau truyền đến, trầm thấp dễ nghe.

      An Tầm cười, “Đồ ngang ngược hiểu lý lẽ, em chỉ mới tỉnh ngủ thôi.”

      đoán được.” xong, còn thêm câu heo lười.

      Trong điện thoại vang ra tiếng còi xe hơi dài, An Tầm hỏi , “ ở bên ngoài à?”

      tiếng, sau đó , “Bé ngoan, ra đây nào.”

      “Dạ?” phản ứng mất lúc, rồi vội vàng ngồi dậy, “ ở dưới lầu nhà em à?”

      “Ở cửa khu nhà.” .

      An Tầm vội xuống giường, lại quên mất dì cả mới đến thăm, vừa bước xuống đất bụng đau xoắn lại, nhịn đau với lấy cái áo len dày khoác vào rồi ra cửa, mẹ An từ nhà bếp ra, thấy ăn cơm còn chạy vội ra ngoài, hỏi định đâu, An Tầm là chạy bộ, mẹ An thiếu chút đuổi bước theo ra, nhưng lại bị giáo sư An ngăn lại, “Mấy người trẻ tuổi nên vận động nhiều chút.”

      Mẹ An trừng ông, ông biết cái gì!

      Ngoài cửa trước, có chiếc Cayenne tubor màu xám bạc dừng, bên trong lại chẳng có ai, An Tầm tìm vòng thấy Tư Vũ bưng hai ly cà phê ra từ khu đối diện.

      Phố đối diện là quán cà phê có vị uống rất ngon, cách con phố mà dường như An Tầm vẫn ngửi được hương vị nồng nàn từ bên đó.

      Chờ đến gần, An Tầm mới ngạc nhiên phát ra, mặc bộ đồ tây trang, còn đeo thêm chiếc khẩu trang màu tối.

      Lần đầu tiên thấy ăn mặc vừa nghiêm túc lại thần bí như thế này.

      Dáng người lộ .

      Càng khó dời mắt hơn.

      An Tầm tính toán, sau này nhất định phải bắt mặc âu phục làm người mẫu cho mình lần.

      cảm giác cấm kị khó thành lời.

      Tư Vũ đứng lại trước mặt , đưa tay kéo khẩu trang xuống chút, còn chưa kịp lời nào thấy An Tầm nín cười nhìn lại, “ đeo khẩu trang à?”

      “Bị nhận ra mấy lần, có hơi phiền chút.” nhíu mày, như thể bị chạm phải nỗi buồn, nhưng dưới ánh đèn sáng ngời rực rỡ, dáng vẻ mệt mỏi của rất nhanh bị phát , “Sao mặt em lại trắng bệch thế này? Lạnh ?”

      Bụng An Tầm hơi đau, cảm giác đứng thẳng lên được, tựa trán vào vai , lắc đầu.

      Tư Vũ đưa tay ôm , tay mở cửa xe, “Bên ngoài gió lạnh, ngồi vào .”

      Thực ra cũng muốn đứng trong gió rét.

      Vừa mới ngồi vào trong xe, An Tầm quấn quít nhào vào lòng , Tư Vũ treo cà phê móc thành ghế trước, xoay tay lại vuốt ve mái tóc .

      Có chút vướng víu.

      Nhưng lại khiến người ta rất thích.

      “Bé , thoải mái chỗ nào?” cúi đầu hỏi.

      Gò má An Tầm áp lên áo sơ mi trắng, hơi thở nóng hổi phả lên xương quai xanh dưới cổ áo mở ra, vừa nóng lại vừa ngứa.

      “Người lạnh quá, đến bao lâu rồi?” Trong đầu An Tầm, hình ảnh Tư Vũ đứng trước cửa khu nhà, gọi điện thoại cho từng lần , từ hoàng hôn cho đến khi tối mịt.

      bao lâu.” cầm ly cà phê đặt vào tay .

      An Tầm còn rối rắm vấn đề chờ bao lâu, “ có thể lên tìm em mà.”

      Tư Vũ mở ly khác ra, mùi thơm lập tức phảng phất quanh bốn phía, “Đến vội quá nên chưa chuẩn bị được gì.”

      Lần đầu tiên gặp cha mẹ của , nhất định phải cực kì hoàn mỹ.

      Tư Vũ ném nắp cà phê từ cửa sổ xe vào thùng rác ven đường, phát trúng luôn, An Tầm hỏi trước kia có hay chơi bóng rổ , kiểu như nếu chơi chắc khiến các bạn nữ phấn khích mà té xỉu.

      Tư Vũ cười lắc đầu, “ chơi bóng rổ.”

      An Tầm khá ngạc nhiên, theo lý thuyết, với chiều cao thế này, chắc chắn có thể là tiên phong đội bóng.

      Tư Vũ thấy chỉ cầm cà phê mà uống, đột nhiên ý thức được gì, cầm chiếc ly trong tay rồi bỏ vào giá đỡ giữa ghế, tay chỉ về bụng , “Đau bụng à?”

      An Tầm ngờ có thể nhìn ra, nhưng rồi nghĩ lại, là bác sĩ, đương nhiên là biết.

      Tay Tư Vũ còn vương lại nhiệt độ cà phê, kéo khoá áo len của ra, tay len vào dưới áo, xoa lên bụng , nhàng chạm vào làn da nhẵn nhụi trơn mềm.

      An Tầm thoải mái nằm trong lòng nhúc nhích.

      “Từ trong nhà đến nơi này cũng mất hết bốn mươi phút, ” Tiếng Tư Vũ vang lên trong buồng xe yên tĩnh, trầm thấp mà gợi cảm, “ nghĩ, chỉ mới bốn mươi phút thôi mà nhịn được rồi, nếu em về Italy học, từ Xuân Giang bay đến Florence cần mười giờ, thế nào đây?”

      xong câu này, An Tầm cảm giác được hơi nóng chỉ ở tay , mà còn lan ra từ tim phổi.

      “An Tầm,” Cằm tựa vào đỉnh đầu , nhàng cọ cọ, cười khẽ tiếng, như cười nhạo lại như thể thở dài, “Khi rất cuồng nhiệt.”

      An Tầm cảm giác trái tim mình bắt đầu khống chế nổi sau khi nghe câu đó, nhảy lên nhảy xuống đầy bất ổn, còn tê tê muốn chết, muốn hít thở hơi để bình tĩnh hơn mà lại hiệu quả.

      dứt khoát đưa tay ôm lấy cổ , ngẩng đầu hôn lên.

      mút giữ lưỡi , hàm răng nhàng khẽ cắn lại cho rụt về, sau đó lại ngậm chặt trong khoang miệng, nhàng dây dưa khuấy đảo, An Tầm cảm giác tay vẫn đặt bụng mình, còn nhè xoa xoa, nơi đó nóng bừng hừng hực, cũng đau như trước.

      Như thể có dòng nước ấm, lan tỏa khắp người, đâu đâu cũng nóng.

      Buồng xe và bên ngoài như tạo thành hai thế giới, thế giới kia cách càng ngày càng xa, nghe cũng cảm giác thấy, trong lòng chỉ còn ngập tràn vẻ mặt của Tư Vũ, lông mi của Tư Vũ dài, hơi ấm từ tay , còn cả tiếng thở dốc của Tư Vũ, đầu lưỡi nồng nàn hương vị cà phê…

      “Bé …” thân thiết gọi tên như thế, khàn khàn và quyến rũ, An Tầm sắp mất phương hướng.

      Bên ngoài có chiếc xe lướt qua, lóe lên rồi chợt tắt.

      Cửa sổ xe thủy tinh in lên màu sẫm tối của bóng đêm, người đường ngang qua có lẽ nghiêng đầu nhìn thử, nhưng thể nào nhìn người bên trong.

      Mãi đến khi bên ngoài có tiếng huýt sáo vang lên, có người cao giọng trêu chọc, “Trong xe có người đó?”

      An Tầm nghe thấy tiếng, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ khuôn mặt dán lên cửa kính trước, miệng người kia còn quát to tiếng, như kiểu cố ý dọa người, sau đó là tiếng cười cượt la to, “Về nhà mà làm!”

      Trong xe mờ tối, hai người còn ngồi ở ghế sau, người bên ngoài đâu thể nhìn thấy gì, cho nên đây có lẽ là trò đùa dai của mấy tên du côn du đảng, Tư Vũ buông An Tầm ra, để ngồi sang bên, còn từ tốn cài nút áo sơ mi rồi sửa sang lại ống tay áo tây trang, sau đó mới mở cửa ra.

      An Tầm nhìn bình tĩnh đứng ngoài xe, hai tay đút vào túi quần tây, với người phía trước, “Hướng Dương, cút.”
      139, thuyt, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28

      Chuyển ngữ: Như Ca



      Hướng Dương tới cửa chính khu nhà, phía đó có hai chiếc xe dừng lại, còn cả mấy cậu thanh niên chuyện cạnh bên, họ nghe thấy giọng của Tư Vũ quay đầu nhìn sang, chỉ có Hướng Dương như thể bị dọa hết cả hồn, ta vội ngẩng đầu, đến lúc nhìn người bên cạnh chiếc xe Cayenne, Hướng Dương sững sốt hồi, lúc lâu sau mới đứng bên cạnh Dịch Bạch lầm bầm câu: “Hôm nay đúng là chó quá”.

      Nhìn thấy Tư Vũ, ta lại nhớ tới ngày mình bị ngâm trong nước biển suốt ngày, sau khi về nhà còn bị lão già đánh cho mấy roi. biết có phải vì tâm lý hay , sau lưng vẫn còn cảm thấy đâu ỷ. Đúng là nhục nhã nhất đời người, thế còn tức giận mà biết xả vào đâu. đụng được, cũng mắng được.

      Những người khác biết ân oán giữa hai người họ, họ hỏi Dịch Bạch người này là ai. Dịch Bạch im lặng nhìn tới chỗ ngồi phía sau xe, ánh mắt càng trầm xuống.

      Hướng Dương tới, đứng cách Tư Vũ tầm năm mét, ta giơ giơ tay: “Lần này tôi đâu có đụng vào xe ”.

      Tư Vũ nhìn ta: “ sao?”

      Hướng Dương đoán được suy nghĩ trong lòng Tư Vũ, lòng càng tức giận, khéo lần này lại mất mặt trước bạn bè, nhất thời được mà ở cũng xong, do dự nửa ngày: “Phải, là tôi đúng, Thẩm tiên sinh đại nhân chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân”.

      Lúc Hướng Dương bất đắc dĩ lầm bầm, chiếc xe chạy ra từ khu nhà, sau đó từ từ dừng bên cạnh ta, An Phi thò đầu ra từ ghế lái: “Hướng Dương, đứng đây làm gì đấy?”.

      An Phi xong cũng nhìn theo ánh mắt của Hướng Dương, thấy Tư Vũ: “A, rể”.

      tiếng “ rể” vừa vang lên, An Phi mới phát Dịch Bạch cũng đứng ở kia. Vẻ mặt cậu hơi trầm chút, đảo mắt vòng quanh, cậu ho khan rồi : “Hướng Dương, nhanh lên xe, hôm nay bố tôi cho ra khỏi cửa, tôi lén chạy ra đấy”.

      xong còn khụ thêm tiếng, cậu dám nhìn sang Dịch Bạch, thực là quá lúng túng mà! tới đây phải trách mẹ chàng, ngày ngày ở nhà cứ rể con bao nhiêu tuổi?, rể con cao bao nhiêu?, tính tình rể con thế nào? Làm cho nhìn thấy Tư Vũ là lại buột miệng kêu rể.

      Hướng Dương , ta quay đầu nhìn Tư Vũ, người kia còn dáng vẻ lạnh băng như vừa rồi, lúc này vẻ mặt kia dịu dàng hơn bao nhiêu, khóe miệng cũng vểnh lên, nhìn An Phi : “ đường lái xe cẩn thận chút”.

      An Phi nhếch miệng cười: “Vâng, ….” Liếc mắt nhìn Dịch Bạch: “Khụ….Rể”.

      Tư Vũ chuyện với họ nữa, xoay người lên xe, Hướng Dương giật mình sao phản ứng kịp, nghĩ thầm, lần này ta lại dễ dàng tha cho mình vậy sao? Nghĩ nghĩ, sợ ta đổi ý, Hướng Dương vội vàng nhanh lẹ leo lên xe An Phi. An Phi quẹo xe lao vội ra đường, bao xa lại giảm tốc độ lại: “Có phải Thẩm Tư Vũ đến tìm chị tôi nhỉ? Chao ôi! Tôi quên cho ấy biết, chị ấy chạy bộ”.

      Hướng Dương nhìn cậu như kẻ ngốc: “Chị cậu mình chạy bộ à?”

      An Phi gật đầu: “Đúng vậy”.

      “Cậu tin sao?”

      “Tin, sao thế?”

      “Ha ha”.

      Hướng Dương nghĩ thầm, chị cậu chơi trò xe chấn với Tư Vũ đấy, cậu ngốc!

      Lúc Tư Vũ ngồi vào xe, An Tầm cầm di động gọi điện thoại: “Bố ơi, vừa rồi An Phi chạy ra ngoài với đám bạn bè lêu lổng của nó, bố nhanh cất hết cái gì mà cải trắng phỉ thúy, phỉ thủy phật Di Lặc, dẹp hết , cẩn thận về nhà nó lại đến moi ra,… Vâng, lúc nãy con chạy bộ nhìn thấy,… Đúng, phải dạy bảo nó tốt,… Vâng, con về nhà ngay đây”.

      An Tầm xong nhét điện thoại vào túi áo len, quay đầu nhìn Tư Vũ. Tư Vũ cười khẽ: “Chạy bộ?”

      An Tầm cười tươi rói, có lẽ vừa mới làm chuyện xấu nên có hơi đắc ý: “ lẽ em phải , lúc Thẩm Tư Vũ bắt nạt con bị bạn của An Phi nhìn thấy”.

      Trong khoang xe mờ tối, ánh mắt Tư Vũ hơi trầm xuống, đưa tay nâng cằm lên, cắn cái bôi môi mỉm cười duyên dáng: “Cười nữa à, cho em biết thế nào mới là bị bắt nạt”.

      Tư Vũ nhận điện thoại xong ngay, có vẻ rất bận rộn, An Tầm cũng hỏi bận cái gì, chỉ với mình sợ đơn, vì ngày mai bắt đầu đóng cửa vẽ tranh rồi. Tư Vũ nghe xong lại nghĩ, hình như người bị lạnh nhạt chính là mới đúng.

      Sau khi An Tầm về nhà, nhìn mấy chai cải trắng phỉ thúy và Di Lặc phỉ thúy trong phòng khách giờ thấy bóng đâu, quay đầu nhìn giáo sư An: “Bố đánh An Phi trận nó mới nhớ lâu được”.

      Lúc Tư Vũ có hỏi vì sao lúc nào cũng bắt nạt An Phi, An Tầm vì An Phi miệng rộng, cái gì cũng với mẹ An, làm cho mẹ An ngày nào cũng chạy theo hỏi thăm chuyện của con rể Thẩm.

      An Tầm vừa xong, Tư Vũ liền cười, người nhà khiến người ta quý , thích cách bọn họ gọi , còn hỏi giáo sư An gọi là gì.

      An Tầm suy nghĩ nghe giáo sư An gọi: “Con , mẹ con thằng nhóc nhà họ Thẩm có đưa cho con cái điện thoại à? Ngày mai con mua cái gì tặng lại cho nó , đừng để người ta thấy nhà mình keo kiệt”.

      Thằng nhóc nhà họ Thẩm…đương nhiên An Tầm cho biết, bố gọi như vậy đấy.

      Khi Đậu Miêu tìm tới cửa là hơn tám giờ, giáo sư An vào phòng sách từ sớm, mẹ An xem kịch ti vi, thấy Đậu Miêu bước vào khen lại béo lên ít, này tốt, nhìn An Tầm nhà mình sao gầy quá, Đậu Miêu mặt đưa đám chạy lên phòng An Tầm, hỏi mẹ có phải kích động mình giảm cân đó.

      An Tầm đáp, mẹ An thích người mập mạp, đó là lời khen lòng của bà thôi.

      “Cho nên cũng thấy tôi béo hả?”

      “Quả là béo lên chút”.

      Đầu tiên, Đậu Miêu trách móc An Tầm mất tích lâu như vậy, liên lạc được, sau đó còn muốn xem tác phẩm gần đây nhất của , An Tầm lấy cớ, tác phẩm đều để ở Đinh Nam hết rồi, đem về mà lấp liếm cho qua.

      “Thẩm Tư Nam còn liên lạc với cậu ?” Đậu Miêu đột nhiên hỏi .

      Tin nhắn lần trước còn yên lặng nằm trong hộp thư, có tin phản hồi, An Tầm lắc đầu: “ lâu liên lạc”.

      Đậu Miêu cảm thán: “Cũng tới tìm tôi mua tranh cậu vẽ nữa, là, lại mất khách hàng lớn vậy”.

      An Tầm thấy ấy mặt mày ủ rủ, bèn an ủi: “Tôi nhờ người hỏi thăm xem thử, có phải ta có “người tình mới” rồi hay nhé”.

      “Cậu quen người của Thẩm Tư Nam à”.

      An Tầm cười: “Tôi có biết người của Thẩm Tư Nam”.

      “Ai?”

      người nấu ăn ngon, có thể làm người mẫu, làm gối ôm, mặt đẹp, chân dài, còn có rất nhiều tiền nữa”.

      “À”. Dĩ nhiên Đậu Miêu chẳng thèm tin: “Có người này hả, lần sau có gặp phải nhớ cho tôi hai ký”.

      gam cũng cho”.

      Lần này Đậu Miêu tới chủ yếu là để đưa thư mời, lúc trước có đem bức tranh của An Tầm gửi tới phòng đấu giá, phòng đấu giá đưa thiệp mời muốn cho chính tác giả đến xem.

      An Tầm nhìn đồng hồ, buổi tối ngày mốt, bảy giờ, khách sạn Thẩm Châu.

      Ngày hôm sau, vốn kế hoạch ban đầu của An Tầm là vẽ cho xong bức tranh hôm ở núi Phú Sĩ, kết quả là Đậu Miêu lại gọi An Tầm ra ngoài, bản thân bị kích thích, muốn mua mấy bộ quần áo có vẻ gầy chút.

      Bởi vì gần tới cuối năm, các cửa hàng đều có rất đông người, tuy Đậu Miêu muốn mua nhiều quần áo, nhưng ví tiền đủ, cuối cùng mua bằng phần ba của An Tầm.

      “Đây là cửa hàng cuối cùng rồi, tôi nổi nữa”. Phần lớn đồ Đậu Miêu xách là đồ của An Tầm, xụi lơ ngồi ghế dài trong tiệm.

      An Tầm liếc nhìn cái: “Đậu Miêu, thiếu rèn luyện quá, rảnh rỗi nên chạy bộ nhiều chút”.

      đến chạy bộ lại nhớ tới tối qua, An Tầm thoáng thất thần, mà ngay lúc ngẩn ngơ, chỉ vào đôi giày An Tầm cầm trong tay, hỏi nhân viên bán hàng: “Đôi giày này còn size 23 ?”

      Nhân viên bán hàng lập tức nhiệt tình đáp: “Còn, Trịnh tiểu thư chờ chút nhé”.

      Xem ra là khách VIP của tiệm này, An Tầm quay đầu nhìn ấy, Trịnh tiểu thư này đúng là con cực kì xinh đẹp, trẻ tuổi, nét mặt dịu dàng, vừa nhã nhặn vừa lịch .

      Thấy An Tầm nhìn mình, nhìn An Tầm cười : “Mắt nhìn của chúng ta giống nhau ghê”.

      Cuối cùng An Tầm cũng mua đôi giày kia, lúc quét thẻ, Đậu Miêu đứng bên liên tục lầm bầm về thế giới đại gia mà hiểu nổi.

      Tư Vũ bận rộn suốt hai ngày thấy tăm hơi, có lúc gọi điện thoại, tán gẫu đôi câu luôn hỏi lại: “Bé , có nhớ ?”

      Mỗi lần nghe hỏi câu này, An Tầm đều cảm thấy trước đó mình chưa từng nhớ .

      Chuyện trong nhà của , chủ động An Tầm cũng đề cập tới, biết trước đây từng học tài chính, cho nên trở về công ty giúp đỡ cũng là điều dễ hiểu, có lần An Tầm gọi điện thoại sang, hình như họp, bên cạnh yên tĩnh đến lạ lùng, còn nghe được có người dùng microphone báo cáo, còn có người lại gần hỏi : “Sếp, có tiếp tục đây?”.

      trả lời chờ chút, sau đó lại là gian yên ắng tiếng động, sau khi ra khỏi phòng họp, : “An Tầm, trước đây muốn vào công ty là vì trai làm rất tốt rồi, bây giờ muốn là vì có thời gian mà gặp em”.

      biết bắt đầu từ lúc nào, trái tim của luôn vì câu của mà mềm nhũn.

      Buối tối ngày thứ ba, Đậu Miêu lái xe đón An Tầm tới buổi đấu giá. Đậu Miêu là trợ lý, cả đêm đều phải bám theo , có cơ hội quen biết người trong giới thượng lưu khiến cho Đậu Miêu phấn khởi rất là lâu lâu. Nhưng lúc nhìn thấy An Tầm trong bộ váy đoan trang, thon thả ra, Đậu Miêm lại chẳng muốn cùng nữa.

      Vẻ đẹp đánh bại tất cả các loài hoa có lẽ là để chỉ những người thế này đây. Có tài hoa có phần xấu xí, hoặc nếu xinh đẹp khá ngờ nghệch, thế mới là công bằng. như vậy càng khiến cho người ta chán ghét.

      Buổi đấu giá đêm nay chủ yếu là tranh chữ, ngờ An Tầm lại thấy bức tranh thủy mặc mà ông nội từng vẽ, đó là bức tranh vẽ hoa cúc mà lúc chín tuổi tận mắt nhìn thấy ông nội vẽ, khi đó, hoa cúc chỉ đơn thuần là loại hoa. Cũng may người sưu tầm cũng quá để ý đến ý nghĩa ngày nay của hoa cúc. Vẫn nhìn đúng giá trị của bản thân tác phẩm.

      Bức tranh của An Tầm được hàng thứ nhất giành mua, lúc đầu còn có người tranh qua tranh lại mấy vòng, nhưng cuối cùng thấy thế lực của ta , cho nên chỉ còn lại mình ấy.

      giá tiền tưởng, An Tầm có hơi bất ngờ, giọng hỏi Đậu Miêu: “Giá trị con người tôi lại tăng rồi à?”

      Đậu Miêu cực kì vui vẻ: “Đấu giá mà, đâu ai chính xác được, có hai người vừa ý là có thể đội gió lên trời, hôm nay nếu có Thẩm Tư Nam ở đây, biết bức tranh này của hai người họ báo giá tới bao nhiêu”.

      Người nhân viên đứng bên nghe hai chuyện khẽ bật cười, đại họa sĩ và người trợ lý đúng là có ý tứ: “Đây là con của chủ tịch công ty cổ phần Uy Mã, cũng là vị hôn thê của tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Châu, Thẩm Tư Nam”.

      “…”Đậu Miêu kinh ngạc há hốc cả mồm, còn An Tầm lại khá là bình tĩnh.

      “Vị trí trống bên cạnh ấy là của Thẩm Tư Nam, nhưng biết vì sao ta lại tới”. Người nọ cảm thán tiếng: “Thẩm Tư Nam quá thần bí, biết dáng vóc thế nào nhỉ”.

      Sau khi kết thúc buổi đấu giá, Đậu Miêu chuẩn bị hợp đồng ủy thác, phòng đấu giá thanh toán tiền thuê, bận đến sức đầu mẻ trán, An Tầm định vào phòng chờ, Tư Vũ gọi điện tới hỏi ở đâu, An Tầm ở khách sạn Thẩm Châu, tham gia buổi đấu giá.

      Tư Vũ chỉ chờ , sang ngay.

      Vừa cúp điện thoại có nhân viên tới gõ cửa, họ Trịnh tiểu thư, người mua tranh muốn được gặp tác giả là .

      An Tầm cảm thấy, nhất định Trịnh tiểu thư này rất thích Thẩm Tư Nam.
      139, thuyt, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29

      Chuyển ngữ: Như Ca


      Trịnh tiểu thư bước vào từ sau lưng nhân viên phục vụ, An Tầm chưa nhìn người, thứ đầu tiên mà chú ý tới chính là đôi giày kia, hay lắm, đụng hàng. Sau đó nhân viên làm việc giới thiệu hai người với nhau, lúc này An Tầm mới nhận ra, Trịnh tiểu thư này chính là ngày hôm qua mình gặp được khi mua giày.

      “Đây là An Tầm tiểu thư, An tiểu thư, đây là Trịnh Hi Thụy tiểu thư”.

      Trịnh Hi Thụy có hơi kinh ngạc: “ là An Tầm”.

      An Tầm đứng lên: “Xin chào, tôi là An Tầm”.

      Trịnh Hi Thụy lịch đưa tay ra: “Xin lỗi quá, tôi vẫn tưởng … là chị lớn tuổi”.

      cũng biết có rất ít trẻ tuổi đạt được thành tựu lớn như thế. An Tầm bắt tay : “ sao đâu, bình thường cũng nhiều người nghĩ thế”.

      Nhân viên bưng trà nước vào phòng cho hai người rồi nhanh chóng ra. Trịnh Hi Thụy hỏi An Tầm có còn tranh vẽ , muốn xem.

      “Trợ lý của tôi vẫn còn mấy bức tranh, có thể trực tiếp liên hệ với ấy”. Bình thường An Tầm rất ít khi bàn mấy chuyện thế này, nhưng mà cũng thấy tò mò: “ mua giúp Thẩm Tư Nam sao?”

      Trịnh Hi Thụy nghe vậy, mặt cũng ửng hồng lên: “ ra là tôi muốn tặng cho ấy, có lần vào nhà ấy thấy rất nhiều tranh , có lẽ rất thích …” đến đây, đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về An Tầm có vẻ hơi phứt tạp.

      An Tầm vốn nghĩ gì nhiều, nhưng thấy ấy đột nhiên nữa, lại có vẻ mặt này, trong lòng sáng tỏ: “Tôi và ấy…. ra cũng quá thân đâu, tôi có bạn trai rồi”.

      Nhìn thấy người con trước mặt nhận ra tâm trạng mình, Trịnh Hi Thụy thoáng ngại ngùng: “Xin lỗi, chẳng qua tôi ngờ lại là trẻ tuổi lại xinh đẹp đến vậy, Tư Nam lại xem tranh vẽ như bảo bối, tôi…có hơi ghen tị”.

      An Tầm hiểu vì sao vị hôn thê của Tư Nam lại ganh tị với mình: “Chỉ đơn giản là ấy thích tranh tôi vẽ mà thôi”.

      Trịnh Hi Thụy rất thích cười, dịu dàng đáp: “Nếu như ấy biết hôm nay cũng đến, tôi nhớ lần trước ở tiệc đính hôn, ấy với Tư Vũ là có mời tới, à Tư Vũ là em trai của Tư Nam”.

      Nghe được tên Tư Vũ từ miệng của người khác, cảm giác trong lòng lại nhộn nhạo cả lên, chỉ cái tên thôi mà. An Tầm nghĩ, người sa vào tình cuồng nhiệt có lẽ phải chỉ mình ấy.

      Trịnh Hi Thụy trả tiền xong, để lại địa chỉ, người ở phòng đấu giá hẹn nhanh chóng đem tranh tới.

      Đậu Miêu đưa số điện thoại cho Trịnh Hi Thụy, mặc dù trong lòng mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn làm đúng như khuôn phép: “Nếu như Trịnh tiểu thư có cần gì có thể gọi điện thẳng cho tôi”.

      Trịnh Hi Thụy đáp lời, muốn mua tất cả tranh giờ của An Tầm. Đậu Miêu xúc động: “Chắc Thẩm Tư Nam tiên sinh lắm phải ”.

      Mấy người chuyện rồi cùng đến đại sảnh của khách sạn Thẩm Châu, Đậu Miêu bảo An Tầm đợi lát lấy xe, An Tầm lại còn chưa định về.

      “Làm gì thế? Chờ ai sao?” Đôi mắt Đậu Miêu đảo quanh vòng vòng, trong đầu lại nghĩ đến tiệc đính hôn giữa An Tầm và Dịch Bạch, tốt nhất là tổ chức hôn lễ luôn, chắc chắn truyền thông đưa tin, danh tiếng của An Tầm càng nổi hơn nữa, khi đó tranh của càng ngàn vàng khó cầu.

      An Tầm để ý tới nàng, nghiêng đầu tạm biệt với Trịnh Hi Thụy. Trịnh Hi Thụy cũng mình chờ người tới, ngay lập tức Đậu Miêu chọc chọc vào An Tầm: “ chừng là Thẩm Tư Nam đấy”.

      Bên này vừa mới xong, thang máy cách đó xa có ba, bốn người tới, dẫn đầu là người trung niên tóc đen, thấp người, Trịnh Hi Thụy nhìn thấy ông nhiệt tình nắm chặt cánh tay: “Ba chuyện xong rồi à”.

      Người nọ là cha của Trịnh Hi Thụy, lúc ông nhìn thấy chỉ có mình Trịnh Hi Thụy lập tức xụ mặt xuống: “Thẩm Tư Nam đâu, cùng con à?”

      ấy bận mà”.

      Hai người vừa vừa ra ngoài, quản lý khách sạn và người phục vụ cũng tiễn ra tới cửa.

      “Cha của ấy à? Là chủ tịch của cái gì ấy nhỉ?” Đậu Miêu cố gắng nhớ lại cái tên mà nhân viên của phòng đấu giá .

      “Công ty cổ phần Uy Mã, Trịnh Thế Cường”. An Tầm đứng ở sau cửa kính, vừa vừa nhìn điện thoại di động cạnh bên, Tư Vũ còn chưa gọi điện tới.

      Đậu Miêu ồ tiếng rồi hỏi tiếp: “Sao cậu biết?”

      “Ông ấy đến nhà tôi rồi, mời bố tôi đến làm việc ở công ty tài chính của ông, nhưng mà bố tôi từ chối”. An Tầm hững hờ đáp, trong lòng Đậu Miêu lại càng ngưỡng mộ gia đình này hơn.

      Người quản lý tiễn cha con Trịnh gia tới cửa khách sạn, vừa định trở vào nhìn thấy chiếc xe con màu đen dừng trước cửa khách sạn, quản lý với người phục vụ: “Tổng giám đốc Thẩm đến, đứng nghiêm chỉnh”.

      Tổng giám đốc Thẩm chính là Thẩm Tư Nam, An Tầm từng nghe cha Hướng Dương gọi vậy. Trịnh Hi Thụy vừa đến cửa, nhìn thấy chiếc xe kia vội vàng chạy xuống: “Tư Nam”.

      An Tầm do dự có nên ra ngoài chào hỏi tiếng , dù sao hai người cũng nhắn tin qua lại lâu như vậy, cũng xem như quen biết, nhưng nghĩ đến mối quan hệ nửa sống nửa chín của hai người, bèn rút cánh tay định đẩy cửa về.

      “Sao em lại tới đây”. Thanh trầm thấp .

      “Em tới tham gia buổi đấu giá, buổi chiều em có gọi điện đến mời tham gia, nhưng thư ký Quách bận họp, sau đó em có nhắn tin mà”. Trịnh Hi Thụy đứng gần cuối cầu thang, giọng có vẻ ấm ức. “Còn tưởng là đến đón em nữa”.

      Trịnh Thế Cường tới, vỗ vỗ bả vai con , nhìn Thẩm Tư Nam đứng dưới bậc thang: “Vừa đúng lúc bác tìm cháu có hạng mục cần bàn, cha cháu có ở nhà , chúng ta về nhà rồi bàn tiếp nhé?”

      “Bác Trịnh, chúng ta hẹn hôm khác được ?”Lại là thanh trầm thấp, nghe ràng.

      “Có việc gì sao?” Trịnh Thế Cường gật đầu: “Nếu như cháu đến đón con bác, bác có thể cho cháu ”.

      “Cháu còn có việc ạ”.

      “Thôi, để bác gọi điện cho cha cháu”. Trịnh Thế Cường xong lấy điện thoại ra.

      An Tầm cầm di động định gọi cho Tư Vũ, đột nhiên Đậu Miêu đứng bên giữ chặt cánh tay của An Tầm: “Trời ơi, trời ơi, cậu nhìn xem Thẩm Tư Nam kìa, có giống người đẹp trai web hai ngày trước ?”.

      An Tầm cảm thấy cũng bình thường, dù sao hai người là em, nhưng cũng ngẩng đầu lên nhìn thử, qua tấm cửa kính thủy tinh, ngoài kia, mấy người kia lục tục lên xe, Thẩm Tư Nam cũng vòng về vị trí ghế lái, tay nới lỏng cà vạt ra, hình như còn nhìn về phía này cái, sau đó ngồi vào trong xe.

      Đậu Miêu vẫn còn si mê , ngay cả động tác như nới cà vạt mà cũng có thể mê hoặc chết người. An Tầm lại ngẩn người hồi lâu có động đậy. Cho đến khi chiếc xe kia xa, mới quay đầu hỏi Đậu Miêu: “Đó là Thẩm Tư Nam sao?”

      Đậu Miêu thấy phản ứng quá lạ lùng, ấy gật đầu mạnh: “Đúng vậy, đẹp trai quá làm cậu ngốc luôn à”.

      An Tầm nhíu mày: “Người kia ràng là Thẩm Tư Vũ mà”.

      Người quản lý vừa mới từ bên ngoài trở vào, nghe được lời An Tầm cười khẽ tiếng: “ thể trách vị tiểu thư này nhận nhầm người được, dù sao tổng giám đốc Thẩm và Tiểu Thẩm tiên sinh là sinh đôi, họ rất giống nhau, chúng tôi gặp qua nhiều lần nhưng vẫn nhận nhầm mà”.

      An Tầm lại kinh ngạc lần nữa, cho tới bây giờ chưa từng nghe Tư Vũ chuyện này, và Tư Nam lại là sinh đôi.

      Quản lý khách sạn dẫn người rời , An Tầm theo bản năng nhìn về di động, có cuộc gọi nào.

      “Cho nên cứu người là Thẩm Tư Vũ? đẹp trai làm tôi phải khóc, hai người giống nhau như vậy là muốn giết người à, cũng biết người như ấy thích ra sao nhỉ?”

      Đậu Miêu bên cạnh còn lầm bà lầm bầm, An Tầm vẫn nhíu lông mày . biết suy nghĩ điều gì.

      “Đúng rồi, cậu biết người của Thẩm Tư Nam, phải là Thẩm Tư Vũ chứ”. Đậu Miêu tiến sát gần mặt chút: “Hai người họ quả rất giống nhau sao?”

      Sắc mặt An Tầm hơi cứng lại, hồi lâu mới lên tiếng đáp: “Đậu Miêu, người kia chính là Tư Vũ”.

      “Hả? Khẳng định như vậy à”.

      cầm di động lên, do dự có nên hay , cầm lên lại bỏ xuống: “Nhưng ngộ nhỡ là Tư Vũ phải làm sao bây giờ”.

      Đậu Miêu cũng hiểu chuyện gì, rốt cuộc ấy cái gì vậy?

      Dường như An Tầm quyết định rất nhanh, tiện tay ném di động vào túi xách, bước thẳng ra ngoài khách sạn: “Đậu Miêu, đưa tôi về nhà”.

      phải đợi người sao?” Đậu Miêu vội vàng theo.

      Đoạn đường từ khách sạn Thẩm Châu về đến nhà họ Thẩm, người con trai ngồi ghế lái bấm số điện thoại kia hết lần này sang lần khác, nhưng dù gọi tới bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn là trạng thái nghe máy.

      “Tư Nam, bố em hơi cứng nhắc, nhưng chỉ vì muốn theo em nhiều chút thôi mà”. Trịnh Hi Thụy ngồi ở sau ghế phụ, có chút bất an.

      Trả lời chỉ có tiếng bấm điện thoại liên tục của người kia và giọng nhắc nhở có ai nghe máy.

      có hẹn sao?” Trịnh Hi Thụy hỏi.

      “Qua cột đèn tín hiệu này xuống xe ngay ”. Đây là câu đầu tiên mà người ngồi ghế lái với kể từ lúc lên xe tới giờ.

      Trịnh Hi Thụy ngẩn người, mất cả buổi mới tìm được giọng: “Tư Nam, bố em ở xe phía sau, làm vậy là buộc ông phải giải trừ hôn ước lần nữa sao”.

      Qua khỏi đèn tín hiệu, từ từ giảm tốc độ, Trịnh Hi Thụy nhìn thấy muốn để xuống xe, ngay trước khi chiếc xe này dừng lại, cuống quít lấy ra điện thoại di động gọi.

      “Bố, con và Tư Nam muốn ra ngoài, chuyện của hai người hôm khác bàn được ?”

      Đương nhiên, Trịnh Thế Cường ở đầu dây cũng dễ dàng đồng ý.

      Trịnh Hi Thụy cúp máy, làm như chuyện vui vừa rồi vốn chưa hề xảy ra, nhìn Tư Nam bên cạnh cười : “Tư Nam, đâu thế, em cùng với ”.

      Người ở ghế lái lên tiếng, chỉ đạp chân ga, quẹo quay về đường lúc trước. Quản lý khách sạn nghe tổng giám đốc Thẩm vừa quay trở lại, ông vội vàng ra đại sảnh nghênh đón. Vị tổng giám đốc Thẩm nhìn thấy quản lý dứt khoát hỏi luôn: “Những người tham gia buổi đấu giá hôm nay đều về hết rồi sao?”

      “Vâng, họ về hết rồi ạ”.

      Nghe quản lý vậy, dừng lại, xoay người hai bước rồi đột nhiên đứng lại: “Hôm nay có người nào đứng chờ Thẩm Tư Vũ ?”.

      Đầu tiên người quản lý hơi sững người lát, ngay sau đó phản ứng lại ngay: “Ngài là người đến tìm Tiểu Thẩm tiên sinh à, có, nhưng mà hôm nay có hai nhận nhầm ngài thành Tiểu Thẩm tiên sinh, cũng rời khỏi ngay sau khi ngài và Trịnh tiểu thư khỏi”.

      Sau đó, lần đầu tiên trong đời quản lý nhìn thấy sắc mặt của tổng giám đốc Thẩm nhà họ thay đổi liên tục, giây sau, xoay người rời , hình như có chuyện gì rất gấp.

      Trịnh Hi Thụy còn ngồi ở bên ghế lái, dường như hề thấy , lên xe rồi vội vàng khởi động, đạp chân ga rời . Suốt dọc đường, Trịnh Hi Thụy câu nào, vô cùng an tĩnh, cũng để ý chở mình đâu. đoạn đường kéo dài hơn hai mươi phút, ngược lại hướng về nhà của Thẩm gia, cuối cùng, dừng xe ở trước cửa khu nhà.

      Mấy nóc nhà châu Âu nhắn mà tinh tế, tòa nhà chỉ có hai ba gia đình, người ở đây phần lớn là nhân viên chính phủ về hưu hoặc cán bộ quốc gia.

      Trịnh Hi Thụy nhìn thấy lại gọi tiếp cho số điện thoại chịu nghe máy kia, dường như cực kì kiên nhẫn, chút gì nôn nóng hay tức giận.

      Về sau, đổi số gọi: “Thư ký Quách, tìm số điện thoại của An Phi”.

      Hình như thư ký Quách bên kia còn hỏi thăm gì đó, chỉ nghe đáp lại: “Nhanh lên”.

      Hiệu suất làm việc của thư ký Quách cực cao, rất nhanh gửi số điện thoại đến.

      Lần này kết nối được liền, là người con trai nghe máy.

      “An Phi chị cậu đâu”.

      “Ôi chao, rể à”. ta nhận ra ngay: “Ở nhà,… ơ có ở nhà”.

      “Bảo ấy nghe điện thoại”.

      có ở nhà mà”. An Phi kéo dài giọng ra.

      “Cậu bảo ấy ra, ở trước cửa khu”. dừng lại chút rồi thêm: “Nếu ra lên gõ cửa”.

      Khoảng chừng qua năm sáu giây sau, An Phi bên cạnh mới lên tiếng : “Chị em cứ lên đây , để cha mẹ em nhìn xem kẻ bạc tình, bắt cá hai tay này thử”.

      “Được, lên liền, rồi hôn ấy ngay trước mặt ba mẹ cậu”.
      139, thuytChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30:

      Chuyển ngữ: Như Ca


      Khoảng chừng qua năm sáu giây sau, An Phi bên cạnh mới lên tiếng nới: “Chị em cứ lên đây , để cha mẹ em nhìn xem kẻ bạc tình, bắt cá hai tay này thử”.

      Thay lòng đổi dạ, bắt cá hai tay? Hóa ra họa sĩ đều có trí tưởng tượng như thế à?

      Tư Vũ chậm chạp đáp từng chữ : “Được, lên liền, cho chị cậu biết, rồi hôn ấy ngay trước mặt ba mẹ cậu”.

      “F*ck! Mạnh bạo vậy? Vậy mau lên….” An Phi vừa được nửa nghe tiếng nữa, chỉ còn mấy tiếng “ư ử” phát ra.

      được phép lên đây”. An Tầm nhận điện thoại, xong ngừng lúc lâu, tình nguyện tiếp: “Tôi xuống”.

      Tư Vũ cất điện thoại vào, quay đầu nhìn Trịnh Hi Thụy, thấy cúi đầu nhúc nhích, cuối cùng cũng đủ kiên nhẫn, : “Xuống xe”.

      “Tư Nam…” Trịnh Hi Thụy ngẩng đầu, vành mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào : “Em cứ tưởng đồng ý đính hôn rồi ghét em nữa chứ, nhưng quay lại cũng gần năm nay, chưa từng có tin lại có người , bây giờ em vẫn còn là vị hôn thê của mà, thể kiêng kỵ chút được sao?”.

      câu dài như vậy, từng câu từng chữ đều lên án và trách móc.

      Cánh tay chuẩn bị mở cửa xe cũng thoáng hơi dừng lại, rất nhanh, lời “xin lỗi” rất , sau đó mở cửa xuống xe, đưa tay đón chiếc taxi ven đường, rồi xoay người mở cửa xe bên phía Trịnh Hi Thụy, như là câu cũ: “Xuống xe”.

      Dù thế nào nữa cũng là tiểu thư khuê các được nuông chiều từ , nhường nhịn nén giận ba lần, đối phương vẫn hề lay động, Trịnh Hi Thụy còn cách nào đợi tiếp nữa. xuống xe, thèm nhìn lấy lần, nhấc chân bước thẳng vào taxi: “Em chờ giải thích”.

      “Hủy bỏ hôn ước, tìm người thích ”. Trước khi đóng cửa xe lại với như vậy. Xe chạy ngay lập tức.

      An Tầm chậm rì rì cả buổi mới xuống lầu, tóc buộc gọn gàng, mặc bộ đồ bằng vải nhung bông, hai tay nhét vào trong túi, lúng túng đến cánh cửa sắt trước khu nhà, nhưng lại mở cửa bước ra.

      Nhìn dáng vẻ này như học sinh cấp ba, cũng hệt như nữ sinh giận dỗi cùng người của mình. An Tầm thấy nhìn mình nửa ngày cũng lên tiếng, cách song sắt hỏi : “Sao vậy?”

      Tư Vũ đưa tay cởi nút áo tây trang, kéo kéo cà vạt: “Em chuyện với kiểu này à?”

      An Tầm lạnh lùng: “Đúng vậy”.

      Tư Vũ cười, ánh mắt nhìn phòng bảo vệ ở cạnh bên, với An Tầm; “Em làm có cảm giác như mình thăm tù vậy”.

      Bảo vệ bật cười, An Tầm nghiêng đầu liếc ta cái, người kia miễn cưỡng nén nhịn cười. nhìn về sang Tư Vũ: “ hết giờ thăm tù, có thể ”.

      Tư Vũ nào chịu , giọng đó vừa dịu vàng lại như dụ dỗ: “ có chuyện gì muốn hỏi sao?”

      “Tôi muốn chuyện với ”. An Tầm đá đá hòn sỏi dưới mặt đất: “Tôi muốn suy nghĩ chút”.

      Có rất nhiều câu hỏi, Thẩm Tư Nam và Thẩm Tư Vũ, sinh đôi, nhưng bây giờ Thẩm Tư Nam lại là Thẩm Tư Vũ, vậy Thẩm Tư Nam đâu rồi? Bắt đầu từ khi nào Thẩm Tư Vũ trở thành Thẩm Tư Nam? Hay là vốn là như vậy? Ai là người mua tranh? Ai là người nhắn tin với ? Ai là người đính hôn? Quan trọng nhất là, ai là người đính hôn?

      Tư Vũ hiểu : “Lại muốn cho em thời gian hả?”

      An Tầm gật đầu.

      “Bao lâu?”

      “Hai ba ngày ”.

      Tư Vũ đưa tay nhìn đồng hồ chút: “Mười phút, bây giờ bắt đầu”.

      “Đây là kiểu dỗ dành của đấy hả?” An Tầm vui, tức giận đấy, sao lại chịu dịu dàng hơn chút.

      Tư Vũ hơi dừng lại, buông thõng tay xuống, để ý tới người bảo vệ yên lặng nghe lén nãy giờ, xoay người tới cửa chỗ xe ra vào, tay chống lên lan can rào chắn, cứ thế nhảy vào trong trong khu.

      An Tầm sợ hết hồn, ngay cả nhân viên an ninh kia cả buổi mới kịp phản ứng. Này… dám nhảy vào ngay trước mặt ta. Tư thế còn đẹp trai đến vậy.

      Tư Vũ hai ba bước tới ngay chỗ An Tầm, An Tầm vẫn còn đờ đẫn, đưa tay đem kéo vào lồng ngực, thầm: “Bé , sợ, cho nên mới phải vội vàng như vậy”.

      An Tầm tựa vào lòng , tay vẫn đút vào túi áo bông như trước, cũng phải cho ôm mà cũng làm gì đáp lại, nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó, nghe vẫn gọi mình như vậy, lại thấy mềm lòng, trong lòng thầm nghĩ, có phải trước tiên mình vẫn nên nghe giải thích thử nhỉ. Cố tình để ý tới , trừng phạt như vậy phải chăng quá nặng rồi?

      “Này, vị tiên sinh kia, làm vậy là tự ý xông vào nhà dân đấy biết ?” Bảo vệ thấy chưa được đồng ý của An tiểu thư tự ý ôm , người này là đóa hoa đẹp nhất của khu nhà bọn họ, nhất định phải bảo vệ tốt.

      Tư Vũ buông An Tầm ra, còn chưa lời nào, An Tầm liếc đáp lại: “ thấy là tìm tôi sao?”

      Bảo vệ liền cảm thấy oan ức, ràng vừa rồi thèm quan tâm tới người ta, vừa được ta ôm cái thiên vị tức , thay đổi hay chưa.

      Tư Vũ vui vẻ cười khẽ, nắm lấy tay nhét trong túi áo, lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng còi chói tai, hai người nghiêng đầu nhìn lại, chiếc taxi đáng lẽ rất xa đậu trước cửa khu nhà, Trịnh Hi Thụy ngồi trong xe nhìn họ.

      Vành mắt còn hồng, nhưng vẫn cố gắng gượng cười tiếng: “An tiểu thư, lại gặp mặt rồi”.

      An Tầm nhìn , đáp, cũng hiểu quan hệ giữa mình và Trịnh Hi Thụy, là chị em dâu hay là tình địch?.

      Hình như Trịnh Hi Thụy cũng hi vọng An Tầm có phản ứng, với người con trai ở bên cạnh An Tầm: “Tư Nam, bố còn đợi hai chúng ta ăn cơm”.

      vừa dứt lời, An Tầm liền muốn rút tay về, nhưng Tư Vũ lại phản ứng nhanh hơn, nắm chặt hơn: “ được ”.

      An Tầm để ý đến , chút nghĩ ngợi giơ tay lên, cắn vào mu bàn tay cái, Tư Vũ bị đau nên bất giác lỏng tay, An Tầm đút tay cắm vào túi rồi quay người bỏ , hai bước lại quay đầu nhìn bảo vệ: “Sao lại có thể tùy tiện để người ngoài vào đây, người ta nhảy vào trước mặt cũng mặc kệ à?”

      Bảo vệ lờ mờ, có ai từng nhìn thấy mấy cặp nhau cãi vã rồi còn làm khổ bảo vệ chưa?

      “An Tầm”. Tư Vũ trầm giọng gọi .

      “Tổng giám đốc Thẩm, thong thả”. An Tầm cũng quay đầu lại.

      Ánh mắt Tư Vũ chợt loé lên: “Em gọi là gì?”

      Lúc này di động của lại vang lên, giữa đêm hôm yên tĩnh, tiếng nhạc lại càng thêm ràng.

      Người di chuyển dừng bước lại, quay đầu nhìn : “Tổng giám đốc Thẩm, phải mọi người đều gọi thế à, Thẩm Tư Nam tiên sinh”.

      Di động bị tắt lại vang lên lần nữa, Tư Vũ bị tiếng chuông làm phiền, : “Bé ngoan, ngày mai lại tới tìm em, chúng ta cần chuyện chút”.

      An Tầm để ý tới , mở cửa lên lầu. Tư Vũ nghe điện thoại, là cha , ông bảo Tư Vũ đưa Trịnh Hi Thụy về đại trạch ăn cơm. Lúc cúp điện thoại ra ngoài, Trịnh Hi Thụy bảo taxi chạy , đứng bên cạnh xe chờ.

      mở cửa lên xe, cũng bước lên theo, vừa mới ngồi vững, nghe người ngồi ở vị trí ghế lái sang: “Tôi cưới ”.

      Trịnh Hi Thụy cười tươi, dường như định gì đó cùng , nhưng mà chưa kịp , lái xe , dấu răng ứa máu tay càng cực kì chói mắt.

      An Tầm vừa mới vào nhà bị An Phi cản lại nhìn hồi lâu, thấy vẻ mặt của giống hệt lúc ra cậu có hơi thất vọng: “Vì sao miệng sưng chứ?”

      “Tránh ra”. An Tầm lạnh lùng .

      dỗ được à?” An Phi lẩm bẩm: “Nhất định là có nguyên nhân, cứ áp sát con vào tường, cúi đầu hôn trận, bảo đảm ngoan ngoãn như mèo ngay liền”.

      An Tầm gọi giáo sư An: “Bố ơi, xem An Phi cái gì này?”

      Vóc dáng An Phi vốn khá cao, cao nhìn xuống, cậu vò vò mái tóc An Tầm thành nhúm, lắc lư: “An Tầm chị nên đổi tên là mụ phù thủy ”.

      An Tầm nhấc chân đá cậu ta, An Phi nhảy cái, chạy xa.

      “Bố mẹ ơi, mai con về Italya”.

      Sau khi ba miệng nhà họ Trịnh ăn xong, họ rời khỏi đại trạch của Thẩm gia ngay lúc đó, mà ngồi lại nhiệt tình trò chuyện với hai ông bà Thẩm, Tư Vũ cũng tham dự vào cuộc trò chuyện này. thực tế, cơm buổi tối cũng ăn mấy, sau khi trở về ngồi mãi cái ghế bên cạnh căn nhà kính trồng hoa.

      Có người giúp việc hỏi thư kí Quách Vũ thiếú gia làm gì vậy, thư ký Quách , có thể là định ngắm sao, cũng có thể là ngắm hoa, có điều hẳn là suy nghĩ.

      Người giúp việc nghe hiểu, bèn xoay người rời .

      Thư ký Quách tới muốn chuyện với Tư Vũ, nhưng khi nhìn thấy hai bàn tay đặt đùi, mu bàn tay có hai hàng dấu răng hồng hồng rệt, cắn rất sâu.

      “Vũ thiếu gia, cái này,… tay của cậu”.

      Thư ký Quách nghĩ ra ai mà to gan đến vậy, dám cắn Tư Vũ thành như thế.

      có việc gì”. Tư Vũ cúi đầu, liếc nhìn qua rồi lại cong miệng cười tiếng, cảm thấy có lẽ mình cũng bị điên rồi, nhìn thấy hai hàng dấu răng, nhớ tới cảm giác ngay lúc đó, phải là đau đớn do bị cắn mà lại là đầu lưỡi mềm mại của lúc lướt qua mu bàn tay, tê dại.

      Thư ký Quách cần hỏi cũng đoán được chuyện gì, người dám to gan cắn Vũ thiếu gia thành vậy, còn có thể khiến cậu ấy bật cười, ngoài An tiểu thư ra còn có thể là ai.

      “Vũ thiếu gia, cậu… làm gì thế?”Thư ký Quách hỏi xong liền đỏ mặt, nghĩ thầm, phải là sờ bậy chứ.

      ấy nhìn thấy tôi và hai cha con Trịnh gia ở cùng nhau”. Tư Vũ .

      Thư ký Quách hiểu, ông : “Cậu cứ cậu là Nam thiếu gia, dù sao tất cả mọi người đều nghĩ rằng cậu là Nam thiếu gia”.

      Tư Vũ lắc đầu: “ lừa được ấy, ấy liếc mắt cái nhận ra tôi”.

      Với việc dỗ dành con như thế này, thư kí Quách càng có kinh nghiệm, ông nhớ đến mục đích của mình khi tới đây: “Ngày mai tại hội đồng quản trị, cậu có chắc thắng ?”

      “Xong hết rồi, Trịnh Thế Cường lựa chọn như vậy những thành viên ban quản trị tự biết phải làm sao. Chỗ của chú hai chúng ta chỉ cần đưa ít quyền lợi để ổn định, sau khi cha lên làm tổng giám đốc thu về”.

      Thư ký Quách nghe vậy yên tâm.

      Sáng ngày hôm sau, đường đến công ty Tư Vũ gọi điện thoại cho An Tầm. Vẫn tắt máy như cũ.

      biết làm sao, nhưng thấy hơi lo lắng, nên gọi thử điện thoại cho An Phi.

      An Phi bắt máy rất nhanh, hình như là có lưu số : “ rể, hôm nay chín giờ chị em bay đến Italia”. Ngay cả chào hỏi cũng bỏ qua, An Phi thẳng vào nội dung chính, chỉ số thông minh lần đầu tiên cao vọt.

      chân Tư Vũ vốn bước ra khỏi xe, nghe An Phi vậy, đột nhiên lại quay trở lại.

      “Sao vậy?” Thư ký Quách khó hiểu, ông cảm thấy Tư Vũ phải là người mất bình tĩnh.

      sân bay”. lời ít ý nhiều.
      139, thuyt, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :