1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đinh nam ti vũ - Địch Qua ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Đinh Nam Ti Vũ

      Chuyển ngữ: JJen Vũ


      Giải thích tên truyện: Đinh Nam Ti Vũ: 汀南丝雨

      丝:[sī] Ti, nghĩa là tơ

      雨: [yǔ] Vũ, nghĩa là mưa

      丝雨: có thể hiểu là mưa , sợi mưa.

      Tên nam chính:司羽

      司:[sī] Tư, tổ chức, điều khiển

      羽:[yǔ] Vũ, nghĩa là lông vũ, cánh

      Ti Vũ và Tư Vũ đồng với nhau nhưng khác nghĩa.

      ***

      lúc sau Tư Vũ mới dời tầm mắt . nhìn về phía An Tầm, ánh mắt lấp lánh thâm trầm. Hồi lâu sau , “Tư Nam rất đúng, An Tầm, em đúng là thiên tài.”

      An Tầm vẫn thường xuyên được nghe những lời khen như vậy, nhưng cảm giác được khen lại giống như người khác.

      vui sướng đó còn mãnh liệt hơn cả khi được vị giáo sư hay xoi mói thấy vừa lòng, hay là làm cho ông nội nghiêm khắc tán thưởng . Có chút lâng lâng, khó có thể kìm nén được tâm tình nhảy nhót.

      “Em đặt biệt danh hả?” Tư Vũ hỏi.

      An Tầm gật đầu, chỉ chỉ vào góc dưới bên phải, “Chỗ đó.” Nét chữ quá phần nổi bật, có tên bức tranh và chữ ký tác giả.

      Ti Vũ

      ___An Tầm

      thích tên bức tranh này, càng thích cách hai cái tên được đặt cạnh bên nhau.

      “An Tầm, đưa bức tranh này nhé, tùy em ra giá.” Tư Vũ quay đầu nhìn , có lẽ ngủ đủ giấc, cho nên ánh mắt mới sáng ngời rạng rỡ.

      An Tầm cười dịu, nhìn thích bức tranh này như thế lại càng thỏa mãn hơn, “, đây là đồ cất giữ của riêng em.” Ít khi Tư Vũ thấy vẻ mặt nghịch ngợm đó của , bất giác cũng cười rộ lên, “Được rồi, em định trưng bày nó hả?”

      “Em còn chưa nghĩ ra.” An Tầm chớp mắt nhìn , “ có để ý việc em trưng bày nó ?”

      Mức độ hài lòng của với nó còn hơn cả bức “Hồng hoàng”, chắc chắn nó cũng khiến nhiều người kinh ngạc, nhưng lại luyến tiếc muốn công khai với mọi người.

      “Em cứ quyết định , An Tầm”. tỏ thái độ, cũng muốn ý kiến của mình khiến phải khó xử.

      “Em cảm thấy cũng được, nếu trưng bày nhất định bức tranh này nổi tiếng, có thể bị người khác săn tìm”. Ngón tay An Tầm gõ lên mép bàn vẽ, ngước mắt nhìn , “Như vậy quấy nhiễu tới .”

      Tư Vũ nhíu mày khó xử, “Ồ, thế An Tầm có rất nhiều tình địch rồi.”

      An Tầm, “…”

      Có thể tán gẫu cách đàng hoàng được thế!

      Ông mặt trời lặng lẽ vươn mình từ bên kia bờ biển. An Tầm lấy tấm vải phủ lên bức tranh kia, hai người lại ai về phòng nấy.

      Căn bệnh của Tư Vũ đến rất nhanh mà cũng rất nhanh, sau khi đổ mồ hôi, nhiệt độ cơ thể quay lại bình thường. Sau khi tắm xong xuống lầu, mấy người Đại Xuyên cũng chuẩn bị xong bữa sáng.

      Tư Vũ ngồi vào ghế, nhận lấy đôi đũa mà Đại Xuyên đưa tới, thuận miệng hỏi, “An Tầm đâu?”

      Đại Xuyên lướt mắt qua mọi người, đôi đồng tử đảo vòng, cợt nhả , “Ái chà chà, đây có phải là Tư Vũ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nhà mình nhỉ? Vừa thấy muốn tìm rồi?”

      Tư Vũ ngước mắt hìn , “Đại Xuyên, buổi chiều cậu tự tới sân bay nhé?”

      “Vừa nãy ấy mới lái xe ra ngoài, quay về nhanh thôi, cũng khá lâu rồi, chắc là sắp về đấy. Nếu ngài sốt ruột tôi có thể gọi điện hỏi giúp ngài, nếu ngài lo lắng tôi có thể ra cổng nghênh đón. Tiểu Thẩm tiên sinh, câu trả lời của tôi có làm ngài hài lòng ?”

      Cách chuyện của Đại Xuyên vẫn luôn cực kì lưu loát, do sốt ruột nên giọng điệu lại càng nhanh hơn, mọi người được dịp cười lăn cười bò.

      Tư Vũ cười cười, mắt nhìn cửa chính rồi cúi đầu ăn cơm. Đại Xuyên chân chó đến bên cạnh Tư Vũ, “Tư Vũ, đại ca khuôn khuôn phép phép hôm qua tới tìm đâu rồi? Có phải ông ấy đưa chúng ta ra sân bay ?”

      “Về Xuân Giang rồi, ông ấy có ít việc phải xử lý.” vừa ăn bánh mì vừa trả lời qua loa, ánh mắt lại nhìn về cửa chính. giữa chừng, cửa biệt thự thình lình mở ra. An Tầm thay bộ váy dài màu xanh biển, tóc buộc đuôi ngựa sau đầu, nhìn vừa nhàng khoan khoái mà sạch . vừa vào cửa đá bay chiếc giày, đôi chân trắng nõn giẫm mặt thảm màu sẫm, nhàng vòng qua phòng khách, thấy mọi người ở trong phòng bếp nên cũng vào luôn.

      Ngồi vào chỗ đối diện Tư Vũ, cách bên bàn ăn, nhìn , “Hướng Dương quay lại rồi, muốn tìm đấy.”

      Hướng Dương còn dáng vẻ kiêu ngạo, ương ngạnh của trước kia, cũng thể thái độ khiêu khích, gây chuyện nữa, ngoan ngoãn theo sau người đàn ông trung niên tươi cười, hòa nhã vào.

      Ông chú kia nhìn thấy Tư Vũ vội vàng tới, cúi đầu khom lưng rồi chìa bàn tay ra, “Tiểu Thẩm tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh lâu.”

      Tư Vũ đứng lên, nắm lấy bàn tay duỗi ra kia, cười khẽ, “Vậy à?” tham gia vào việc làm ăn trong nhà. Sau khi tốt nghiệp đại học, bố muốn vào làm trong công ty, nhưng lại tự ý đến thi ở Đại học Tokyo. Cho nên hầu như có rất ít người từng được gặp người con thứ hai của Thẩm gia này.

      “Đúng vậy, đúng vậy, tôi thường nghe tổng giám đốc Thẩm nhắc tới ngài, hai em nhìn giống nhau ghê, đều tuấn tú lịch cả nhỉ.” Người nọ bắt quàng làm họ, “Ôi, tôi quên mất, lại đây lại đây, đây là con trai tôi.”

      Ông ta kéo Hướng Dương cúi mặt ở đằng sau lại. Bị cha lôi lôi kéo kéo, Hướng Dương tỏ ra tình nguyện chút nào.

      “Nghe ở Đinh Nam, thằng nhóc này có xảy ra xung đột với Thẩm tiên sinh, con trai tôi ngu dốt, có mắt nhìn thấy thái sơn, ngài xem, chúng ta đều là người nhà mà, ngài rộng lượng …”

      “Xe chẳng đáng giá bao nhiêu.” Lúc chuyện, Tư Vũ ngồi hẳn xuống, đẩy ly sữa đến trước mặt An Tầm, “Chỉ là tất cả các bức tranh xe đều bị hỏng.”

      “Tôi biết, thư ký Quách thông báo cho tôi rồi.”, xong ông kéo kéo Hướng Dương, “Hôm qua tôi đánh thằng nhóc này rồi, cái đồ đui mù này, Tiểu Thẩm tiên sinh cứ yên tâm, tổn thất của ngài Hướng gia chúng tôi gánh vác toàn bộ, ngài xem hợp đồng mà tôi ký với tập đoàn Thẩm Châu …”

      “À, cũng ở trong xe, chắc bị nước biển cuốn rồi.” Tư Vũ nhàn nhã đáp, cha Hướng Dương nghe xong mà sợ đến vỡ mật.

      An Tầm vốn thích uống sữa, điềm nhiên như đẩy ly sữa trở về, vừa mới đẩy được nửa bị Tư Vũ phát , kết quả nó lại quay về trước mặt.

      Tư Vũ ngước mắt nhìn vẻ mặt cha con Hướng gia, “Hôm qua xe rơi vào chỗ nước cạn, Hướng Dương tới đó tìm thử xem?”

      Hợp đồng ký sao có thể để ở trong xe. Tập đoàn Thẩm Châu muốn mã hóa hợp đồng, có hợp đồng cũng là loại lý do thoái thác. Giả sử nó bị cuốn ra biển , hai ngày qua bặt vô tín cũng biến thành đống bầy nhầy rồi. Nhưng mà người ta muốn kiếm chuyện với họ, lại thuận tiện chỉnh đốn Hướng Dương. Biết làm sao được, nếu Thẩm Châu thay đổi nhà cung cấp hàng hóa, tổn thất của Hướng gia cũng hề .

      Hướng Dương đành phải lấy đại cục làm trọng, nén cơn giận từng bước tới chỗ xe bị đẩy, vén ống quần lên, nhảy xuống khu nước cạn kia rồi khom lưng lần mò. Nếu cứ như thế , cả nhà họ phải ăn khí mất. Như cha , so với Thẩm Châu nhà mình cũng chỉ là tép riu.

      Trong biệt thự râm ran tiếng bàn luận thể nào tin nổi, “Ông chú vừa rồi mới cái gì thế? Tổng giám đốc Thẩm? Tập đoàn Thẩm Châu?”

      Đại Xuyên gãi gãi lỗ tai, liếc trộm Tư Vũ ngồi gọi điện ở bên ghế sô pha.

      “Thẩm Tư Nam, Thẩm Tư Vũ, ràng thế sao mọi người lại nhìn ra nhỉ.” người tấm tắc , “Ngày đó ăn cơm ở khách sạn Thẩm Châu, Đại Xuyên còn tưởng quản lý ở đó nghiệp vụ tốt, buồn cười ghê cơ, đấy là người ta nghênh đón Thiếu gia nhà mình đó.”

      như cậu biết bằng.” Đại Xuyên phục.

      “Còn tốt hơn , bạn bè lâu như thế mà bối cảnh gia đình người ta cũng chẳng chịu thăm dò.”

      Đại Xuyên uất ức, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hoảng hốt hỏi, “ lẽ con trai Thẩm gia bị gay nhỉ? Hay là ta hiểu lầm tôi thích ta? Có nên đồng ý đây?”

      Nhìn Đại Xuyên nghiêm túc vậy thôi nhưng lại rất thích đùa. Mọi người cười ầm mắng , trong chốc lát, bầu khí lại vui vẻ tưng bừng, cũng biết ai thốt lên ôi ôi hai tiếng, đến khi mọi người nhìn lại, ánh mắt ra hiệu cho mọi người nhìn sang hướng bên kia.

      An Tầm ra khỏi bếp, bưng ly nước ấm đặt trước mặt Tư Vũ, và thêm hai hộp thuốc. Tư Vũ thấy tới ngắt điện thoại, cầm hộp thuốc lên nhìn nhìn, “Em mua lúc nào thế?”

      “Vừa rồi.” An Tầm xong cũng định rời , ngờ lại đưa tay nắm lấy tay , vừa vuốt lòng bàn tay, bàn tay kia vỗ vỗ sô pha, “Ngồi lát, biết cách uống thế nào.”

      An Tầm cũng thuận theo ngồi xuống, đưa hộp thuốc lên, “Cái này giảm sốt, lần bốn viên, ngày ba lần. Thuốc cảm, lần viên, ngày hai lần, sau khi ăn xong nửa tiếng uống bằng nước ấm.”

      An Tầm rất nghiêm túc, như sợ uống nhầm, còn mở ngăn kéo bàn trà lấy bút ra đánh dấu lên hộp thuốc. vừa quay đầu lại thấy lẳng lặng nhìn mình, đôi mắt ánh lên nét cười ấm áp.

      An Tầm ngừng lại rồi lập tức phản ứng kịp, “Bác sĩ Thẩm, có chuyện gì hiểu nữa ?”

      còn dày mặt gật đầu, “Có, muốn biết tiệm thuốc nào lại mở cửa lúc sáng sớm thế?”

      An Tầm muốn phải chạy xe bảy tám km mời tìm được bệnh viện để mua. Thấy trả lời, lại hỏi, “Xa ?”

      “À .”

      xoa xoa đầu , đáy mắt sáng lên nhàn nhạt, “Em vất vả rồi.”

      Bên phía bàn ăn, mọi người đều cúi đầu ăn cơm, đúng là chẳng coi ai ra gì, mà bọn họ cũng quen rồi, chỉ có mình Triệu Tĩnh Nhã rầm rầm bỏ lên lầu. Mãi cũng thành quen, mọi người đều để ý tới. “Hướng Dương xuống mò hả?” Thanh Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi.

      “Vẫn còn tiếp tục hả, biết khi nào mới lên nhỉ.” người xong quay đầu liếc mắt nhìn Tư Vũ, thấp giọng , “Bình thường Tư Vũ vẫn ôn hòa lễ độ, nhưng khi tàn nhẫn đúng chẳng nương tay.”

      Người khác gật đầu, “Đúng đấy, nếu chú kia xin lỗi tôi như thế, tôi cũng nỡ từ chối đâu.”

      “Bởi thế mấy cậu mới làm nên chuyện, lòng dạ đàn bà quá, nhà Tư Vũ đâu phải vật trong ao.” Đại Xuyên tổng kết.

      Vì chuyến bay đặt trước vào giữa trưa, nên Đại Xuyên và hai bạn học nam phải rời trước. Mặt trời chếch về phía Nam, giữa bầu trời quang đãng, Hướng Dương vẫn lần mò hợp đồng bờ biển. Thư kí Quách quay lại từ Xuân Giang, ông đến từ trước bữa trưa, còn mang theo hai chiếc xe tới đón người.

      An Tầm ăn xong món tráng miệng rồi trở về phòng ngủ, đánh giấc tới chiều. Đại Xuyên thu dọn hành lý xong tới tạm biệt với An Tầm. vẫn còn buồn ngủ, vừa mở cửa nghe giọng nam trung của , “An Tầm, chúng tôi đây.”

      “Ừ.” An Tầm đáp lời, đóng cửa ngủ tiếp.

      “Này, tiễn chúng tôi à?” Đại Xuyên ngăn cửa lại, có hơi tổn thương rồi.

      An Tầm kéo cánh tay chống bên cửa xuống, “Lần sau lại đến nghỉ, cho ở miễn phí luôn.” xong đóng cửa lại, ngủ.

      Kết quả còn chưa đến bên giường, tiếng đập cửa lại vang lên. An Tầm rất buồn ngủ, bị tiếng gõ quấy rầy, bực bội rời giường, mở mạnh cửa ra, “ quen, tiễn.”

      Người nọ cúi đầu cười khẽ, tiếng cười quen thuộc văng vẳng tai, “ quen à?”

      Khỏa thân đối diện với suốt hai đêm, hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, còn muốn quen đến mức nào nữa đây.

      Hình như vẫn còn có thể quen thuộc hơn nữa nhỉ.

      Cuối cùng An Tầm mới tỉnh táo hơn chút, mở to mắt, khàn khàn hỏi, “ phải bay chuyến ba giờ à?”

      “Giờ giữa trưa rồi, em ngủ lâu .”

      An Tầm lại càng tỉnh ráo hơn, sao thấy lời này có phần ai oán quá…

      “An Tầm, bây giờ em có thể cầu nguyện đấy.” chậm rãi bước lên từng bước, tựa lên khung cửa, cúi đầu nhìn người vẫn còn ngơ ngác, như thể còn chìm trong giấc mộng. “Hả? Giờ em chẳng có ước nguyện gì cả.”

      “Em có, em có thể cầu …”, đứng thẳng người, ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh, kéo vào ngực mình rồi như thể thầm , “…đừng .”
      Phương Lăng, ly sắc, duyenktn13 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17

      Chuyển ngữ: JJen Vũ


      “An Tầm, bây giờ em có thể cầu nguyện đấy.” chậm rãi bước lên từng bước, tựa vào khung cửa, cúi đầu nhìn người vẫn còn ngơ ngác, như thể vẫn chìm trong giấc mộng. “Hả? Giờ em chẳng có mong ước gì cả.”

      “Có mà, em có thể cầu …”, đứng thẳng người, ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh, kéo vào lòng mình rồi như thể thầm , “…đừng .”

      Đại Xuyên vẫn chưa , đứng lẳng lặng bên cạnh, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. thấy nếu mình mà là An Tầm, chắc nhào tới mà hung hăng hôn Tư Vũ hồi. Nghĩ nghĩ lại, thấy bạn mình đúng là vĩ đại, năm đó theo đuổi , khi hết tình hình thực tế của mình, ấy vẫn có thể đồng ý quả đúng thiện lương.

      Chỉ có điều cũng bội phục bé An Tầm này, thế rồi mà vẫn trầm mặc được. Nếu là con bình thường, ai mà chống cự được dáng vẻ này của Tư Vũ kia chứ. Chẳng những bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, nàng còn đưa tay nhàng đặt trước ngực Tư Vũ, cúi đầu , “Tư Vũ, nên thôi.”

      Lời vừa xong, tay Tư Vũ ôm eo càng thu chặt. An Tầm cứ để mặc , chỉ cúi đầu, nhàng tiếp, “ cho em chút thời gian, để em suy nghĩ kĩ.”

      Tư Vũ hơi buông lỏng.

      “Tư Vũ, ở đây, trái tim em rất loạn.”

      Đừng Tư Vũ, ngay cả Đại Xuyên đứng bên cạnh nghe lén, tâm trạng cũng như thể được ngồi tận cáp treo, lúc lên lúc xuống. Tư Vũ đưa tay xoa xoa mái tóc dài của đến rối tung, bất đắc dĩ cười , “An Tầm, sau này chuyện phải nhanh lên, hết mạch ấy.”

      “Hả?”

      Đại Xuyên ở bên cũng nhịn được oán thầm, “Tim tốt chắc bị đùa chết.”

      Lời vừa dứt, vốn trong mắt Tư Vũ chỉ có An Tầm, đột nhiên lại chuyển sang người Đại Xuyên, giật nảy mình, “Sao vậy?”

      Tư Vũ nhìn cái, gì, sau đó quay đầu hỏi An Tầm, “Em có định ở lại Đinh Nam luôn ?”

      “Sắp khai giảng rồi, hai ngày sau phải về trường học.”

      khéo gì cả, vài ngày nữa cũng phải quay về Tokyo.” xong, lại lẳng lặng nhìn lúc lâu, “An tầm, chờ điện thoại của em.”

      Cuối cùng cũng ra tiễn họ, chỉ tựa cằm vào bệ cửa sổ phòng ngủ, nhìn hai chiếc xe màu đen trước cửa lao mình đường đá uốn lượn giữa tuyến quốc lộ vùng duyên hải.

      trước sau, phút chốc xa.

      chiếc xe đầu tiên, chỗ ngồi phía sau chỉ có mình Tư Vũ. Từ lúc ra khỏi biệt thự, vẫn giữ vẻ mặt trầm mặc. “Vũ thiếu gia, nếu cậu… luyến tiếc An tiểu thư, chờ qua ngày mừng thọ của Lão phu nhân cậu có thể tìm lý do để quay lại đây mà.”

      Quách gia ở với Thẩm gia từ rất lâu về trước, sau khi Đại Thanh diệt vong, quân phiệt hỗn chiến, Thẩm gia đưa cả gia đình về phía Nam, từ Hongkong đến nước , ông nội của ông cũng theo.

      Ông chỉ lớn hơn hai em Tư Vũ, Tư Nam mười mấy tuổi, nhìn hai người cũng như thể con trai mình lớn lên. Tuy rằng bao nhiêu năm nay ông chưa từng vượt qua khuôn phép, nhưng trong tình cảm, ông vẫn luôn xem mình như cả của hai người họ, gặp chuyện gì cũng nhức nhối lòng thay.

      Tư Vũ im lặng lâu, , “ ấy rất tự do, phóng khoáng, giống như muốn bị gắn với quan hệ gia đình vậy, quá nhiều quy củ trói buộc ấy.”

      Thư kí Quách như nghe được chuyện gì kinh khủng lắm, “Sao lại có người hài lòng với Thẩm gia được chứ? ấy vậy à?”

      Vẻ mặt của ông làm Tư Vũ bật cười, “Bác hốt hoảng gì chứ, ấy chưa .”

      Chỉ là đoán vậy thôi. Trước đây đào hôn, làm trái ý của mẹ mình, nhiêu đó cũng đủ chứng mình, phải kiểu phụ nữ có thể dễ dàng vì ai mà dừng bước lại.

      Thư ký Quách sắp xếp mấy người ở khách sạn Thẩm Châu chuẩn bị cơm trưa. Đại Xuyên nhân lúc ai chú ý, vội vàng chụp ảnh hết số đồ ăn bàn, gửi lên diễn đàn, chọc tức hai người trước, thấy họ gửi sang icon phẫn nộ, cầm di động đứng bên cười nghiêng cười ngả.

      Triệu Tĩnh Nhã được Thanh Thanh khích lệ, mới lấy hết dũng khí đến chuyện với Tư Vũ, “Tư Vũ, sau này em…có thể liên lạc với ?”

      Tư Vũ đặt dao nĩa xuống, lấy khăn ăn lau qua, rồi đáp lại là có thể.

      Triệu Tĩnh Nhã vui sướng, “Nếu em đến Tokyo chơi, có thể đón em được ?”

      Tư Vũ có phần được tập trung, vất khăn ăn lại lên bàn, “Được.”

      Triệu Tĩnh Nhã vui mừng vì được như ý nguyện, chưa gì bắt đầu suy tính khi trở về xin phép nghỉ, sau đó tới Nhật Bản tìm , “Tư Vũ, lúc nào Tokyo được?”

      Dường như cũng suy nghĩ gì đó, cho nên trả lời câu hỏi của , Triệu Tĩnh Nhã lại kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa. Thực ra Tư Vũ rất ít khi đãng trí như thế này, bình thường đều nghiêm túc lắng nghe lời người ta chuyện. Cho dù đề tài có nhàm chán hay vô vị đến mấy, cũng đều đáp lại cực kì lễ độ.

      “Tư Vũ?” Triệu Tĩnh Nhã nhàng gọi .

      “Vũ thiếu gia.” Thư kí Quách sau lưng cũng cúi người nhắc nhở. Rất lễ độ rồi đó, cho dù để ý đến Triệu Tĩnh Nhã luyên thuyên liên mồm kia nữa, ít nhất cậu cũng thể chấm dứt câu chuyện cách thiếu tôn trọng thế được. Thư kí Quách suy xét trong lòng, khi về có nên cho lão gia biết hay , để lão gia phạt Tư Vũ phải chép phạt “Lễ ký”.

      “Nếu cậu nhớ An tiểu thư, tôi cho người đón ấy đến đây ăn cùng luôn nhé? Chúng ta vẫn còn thời gian.” Thư kí Quách nhìn đồng hồ đeo tay, đau lòng cho đứa trẻ này.

      Triệu Tĩnh Nhã còn chưa vui mừng được vài phút bị câu của thư kí Quách tạt ngay chậu nước lạnh, mặt mũi cứng đờ, cuối cùng cũng gắng nhịn xuống, lẩm bẩm, “…”

      Tư Vũ buồn nhìn ta cái, đứng lên với thư kí Quách, “Gọi người đưa tôi về.”

      Vốn An Tầm nhàm chán tựa vào ô cửa sổ ngắm nhìn biển xanh, đột nhiên thấy chiếc xe thương vụ kia lại xuất trong tầm mắt. nghĩ nó chỉ ngang qua, ngờ sau khi quẹo ở khúc quanh, nó lại dừng ngay ngoài chiếc cổng lớn màu đỏ rực.

      vội vàng ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu. Cửa chính đóng chặt, động tĩnh. bước chậm, đứng bên cạnh cửa, sau lúc lâu, “Tư Vũ?”

      “Là , An Tầm.” Ngoài cửa, giọng của vang theo làn gió biển, như thể vọng tới từ hư vô.

      An Tầm mở cửa, thấy đứng thẳng ngoài kia, phía sau cách đó xa còn có cả thư kí Quách. Ông nhìn thấy mỉm cười cúi đầu chào hỏi.

      “An Tầm.” Tư Vũ nhìn chăm chú, gọi tên .

      “Ừm?” An Tầm nhìn sang, “ quên cái gì à?”

      “An Tầm.” Tư Vũ lại gọi thêm lần nữa, dường như rất thích gọi tên phải, “Theo nhé.”

      An Tầm sững sờ trước cửa, cùng lúc đó, thư kí Quách cũng giật mình sửng sốt. An Tầm im lặng nửa ngày, khó xử , “ cho em thời gian ngắn quá, em còn chưa bắt đầu suy nghĩ nữa mà.”

      cười, “ phải đến đòi câu trả lời, chỉ là lo lắng cho em ở lại đây mình.”

      “Em trưởng thành rồi.” An Tầm đáp, “Đây là nhà của em đó.”

      Tư Vũ gật đầu, “Kẻ trộm có thể thoải mái vào nhà mà.”

      Lúc này An Tầm mới ý thức được, mình ở lại đây ban đêm đúng là kinh khủng…

      Thấy phản ứng của , Tư Vũ rất vừa lòng, “Cho nên, theo cùng được ?”

      Đứng phía sau , trong lòng thư kí Quách oán thầm giận dữ, Vũ thiếu gia à, cậu rơi vào bể tình rồi đúng là mạnh mẽ quá nha, phải giữ An tiểu thư sát bên người mới thấy an tâm luôn hả?

      Cuối cùng An Tầm cũng quyết định rời khỏi Đinh Nam, nhanh nhẹn thu dọn hành lý, cùng Tư Vũ ra sân bay. trước khi khai giảng muốn xử lý cho xong chuyện ở Xuân Giang, phải tới Dịch gia giải thích. Nghe về Xuân Giang từ hôn, Tư Vũ vui vẻ chấp nhận lý do này, cũng vô cùng sảng khoái để . Vốn An Tầm định lái xe trở về, nhưng vì đêm trước ngủ đủ, Tư Vũ sợ mệt mỏi nên sai người đặt cho và Đại Xuyên chuyến bay.

      Chuyến bay từ Đinh Nam đến Xuân Giang sớm hơn chuyến bay của Tư Vũ tiếng. Đại Xuyên cảm thấy gì, qua hai ngày nữa về Tokyo khai giảng lại gặp Tư Vũ ngay thôi mà. Chỉ có Triệu Tĩnh Nhã, lúc ra vô cùng lưu luyến, mặt mày ai oán da diết thảm thiết như sinh ly tử biệt.

      Quan trọng là, đương lại hề phát ra.

      An Tầm qua cửa kiểm tra an ninh vào phòng chờ máy bay, quay đầu lại nhìn Tư Vũ, thoải mái chào tạm biệt.

      Thư ký Quách nhìn mỗi bước của Triệu tiểu thư, ông thấy này cũng rất được mà, ít ra ấy cũng nhiệt tình với Vũ thiếu gia hơn An tiểu thư nhiều lắm.

      Thời tiết ở Xuân Giang ấm áp như tên. Ở Đinh Nam mặc quần ngắn áo cộc, ở Xuân Giang trời lại đổ tuyết.

      Mắt An Phi tinh như mắt rắn, cho dù An Tầm mặc áo khoác ngoài, khăn quàng cổ bao kín toàn thân, chỉ còn chừa ra hai con mắt, cậu cũng nhận ra dễ dàng.

      Về đến nhà, mẹ An vừa nhìn thấy An Tầm kéo đến ngó trái ngó phải, sợ có hư hao. “Tiểu An Tầm, lần sau trốn nhà mang mẹ theo với.” Mẹ An thấy An Tầm vẫn như hoa như ngọc, cuối cùng cũng thả lỏng tâm tư, “ đường còn có thể làm cơm cho con ăn, xem này, mới được vài ngày gầy rồi đó.”

      “Mẹ, thế con làm sao?”

      “Bạn của con nhiều như vậy, ai mà chẳng nấu cơm cho con được?”

      Mẹ An vừa xong, An Phi bị ánh mắt sắc bén của ba An quét tới, đành phải cong đuôi bỏ chạy.

      Buổi chiều hôm sau, An Tầm theo ba An mẹ An tới Dịch gia xin lỗi. Mặc dù cha mẹ Dịch Bạch vẫn còn vui, nhưng bọn họ và An gia có nhiều năm giao tình nên đâu thể nặng lời. Mẹ Dịch vốn rất thích An Tầm, cho nên cũng giận lắm.

      Chuyện An gia giải trừ hôn ước Dịch gia cũng chuẩn bị tâm lý trước rồi, vì vậy mọi người đồng ý luôn. Đến khi An gia rời , tuy mẹ Dịch vẫn chưa hiểu vì sao họ thích đứa con trai vĩ đại nhà mình, nhưng bà vẫn tôn trọng quyết định của nhà bên.

      Lúc Dịch Bạch trở lại, tình cờ gặp ba người nhà An Tầm tới cửa. Có lẽ Dịch Bạch cũng khá bất ngờ vì gặp ở đây.

      nghe Hướng Dương đẩy cái xe kia xuống biển, xe toàn là bức tranh của em mà Thẩm gia cất giữ.” Dịch Bạch vừa , An Tầm cũng theo đến thư phòng.

      tùy ý đáp lời, đột nhiên lại nghĩ tới Hướng Dương, biết trở về chưa, hay vẫn còn ở ngoài biển mò kiếm.

      nghe Hướng Dương , Thẩm gia đòi bồi thường hơn hai ngàn vạn.”

      An Tầm gật đầu, “Xấp xỉ số tiền đó.”

      Dịch Bạch nhìn , lúc lâu mới , “Hướng Dương , Thẩm gia bảo đem tiền chuyển trực tiếp cho em.”

      An Tầm sững sờ.

      Dịch Bạch thấy vẻ mặt của thấp giọng, “Cho nên nguyên nhân em đào hôn là vì…Thẩm Tư Vũ.”

      An Tầm trả lời, đương nhiên nguyên nhân đâu phải vì ắy, nhưng mà kết quả đào hôn lại là Tư Vũ .

      đường về, mẹ An thấy An Tầm chẳng chẳng rằng, bà lo Dịch Bạch tốt lúc hai người cùng nhau ở thư phòng, “An Tầm, có chuyện gì con cứ với mẹ.”

      An Tầm nhìn bà, nghiêng đầu cọ cọ vào vai mẹ, “ ấy cố ý.” Cố ý để tiền bạc móc nối giữa hai người, cố ý để gọi điện thoại cho .

      Mẹ An còn ngẩn ngơ, cố ý cái gì, ai cố ý, mà sao đột nhiên lại làm nũng vậy kìa.
      Phương Lăng, ly sắc, 1394 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18:

      Chuyển ngữ: Như Ca


      An Tầm nhìn mẹ An, đầu tựa lên bả vai bà, cọ cọ: “ ấy cố ý”. Cố ý để cho hai người có liên quan đến vấn về tiền bạc, cố ý để phải gọi điện cho . Mẹ An còn sững sờ tự hỏi cố ý cái gì, ai cố ý, còn làm nũng như vậy là sao đây.

      Hướng gia đến đúng lúc giáo sư An mới ở trường về. Khi ông nhìn thấy chiếc xe sang trọng đậu trước cửa nhà mình, ông còn tưởng ai đó đậu xe nhầm lệch chỗ. Bởi vì là khu nhà hạng sang nên bảo vệ có trách nhiệm giải thích: “Giáo sư An, có khách đến nhà, mấy người đó muốn tìm ông”.

      Giáo sư An nhìn sang, thấy người đàn ông trung niên tuổi tác trạc tuổi mình nhấn chuông cửa, phía sau còn có hai người cầm cặp công văn theo. Giáo sư An tới, hỏi bọn họ tìm ai, đứng đầu là cha của Hướng Dương, ông ta đến tìm An Tầm. Giáo sư An đoán chắc là họ đến mua tranh, bèn bảo: “Mấy người gặp con bé có chuyện gì à, tôi là bố nó đây”.

      Cha Hướng Dương nghe thế lập tức lấy chi phiếu từ cặp táp đưa ông, còn luôn miệng xin ông nhận giúp. cái gì mà đắc tội nhiều, xin ông tốt vài câu trước mặt Thẩm gia, sau này mọi người hợp tác nhiều hơn nhé.

      Giáo sư An căn bản chẳng có cơ hội mà mở miệng, trả chi phiếu lại cha Hướng Dương nhất quyết nhận, ông ấy còn tức tốc dẫn người quay đầu bỏ . Vì vậy, Giáo sư An hiểu mô tê, đành cầm tờ chi phiếu hai mươi triệu lên lầu.

      Giáo sư An gọi An Tầm ra hỏi chuyện. Mới đầu An Tầm cũng hiểu , về sau nhớ lại lời Dịch Bạch từng , tiếng, đáp: “Có người nợ tiền bạn con, bạn con nhờ con thu hộ, sau này đưa lại cho cậu ấy”.

      “Bạn con họ Thẩm hả?” Giáo sư An hỏi tiếp.

      “Sao bố biết?” An Tầm vừa vừa nhìn về phía An Phi, An Phi bày ra vẻ mặt vô cùng vô tội, vì để chứng tỏ mình trong sạch, vội vàng luôn: “Đúng vậy, sao bố biết?”

      Giáo sư An “rành đời” hừ tiếng, “Khi nào mới mang bạn về nhà chơi?” Có bạn bè nào lại nhờ nhận hộ hai mươi triệu , giữa người thân với nhau còn phải suy nghĩ đấy.

      “Mang ai ạ?” An Tầm lại trừng mắt nhìn An Phi lần nữa. An Phi tiếp tục chịu oan ức, lại phải tỏ ra trong sạch hơn, vội hỏi: “Bố, mang ai về chơi ạ?”

      “Lần Đinh Nam con gặp cậu ta sao, chị con vừa đào hôn tìm người ta đó”. Giáo sư An tiếp tục đào hố.

      “Thẩm Tư Vũ á?” An Phi xong tự biết mình lỡ lời, vội vàng che miệng lại, hoảng hốt nhìn về phía An Tầm.

      An Tầm cười to, đối với chỉ số thông minh của An Phi, vẫn luôn cảm thấy quan ngại sâu sắc rồi mà.

      Sau ngày khai giảng ở trường, An Tầm tiếp tục ở nhà đợi thêm hai ngày nữa, gọi điện xin nghỉ, là muốn ra ngoài vẽ tranh thực vật, chuẩn bị cho kỳ tốt nghiệp, nhà trường lập tức đồng ý.

      Sau đó hành động vẽ tranh mà An Tầm thực chất chính là nằm ghế sô pha, lôi tờ chi phiếu ra quan sát. Giáo sư An sợ An Tầm xem đến nghiền, bèn bảo: “An Tầm, bố nghe An Phi ”. Lời còn chưa hết, cần An Tầm phải liếc mắt, An Phi bay đến mở cửa chạy ra ngoài.

      “Trước đây bố thấy Dịch gia là gia đình giàu có, ngờ con lại chọn được gia đình giàu có hơn, nhà ta trước nay vẫn thuộc giai cấp công nhân viên chức, gia phong thuần phác, thể so với Thẩm gia, là thương nhân, lòng người phức tạp lắm”.

      An Tầm vâng tiếng, những điều này phải chưa từng nghĩ tới. Ai ngờ Giáo sư An đột ngột đổi câu chuyện: “Những gia đình giàu có và đông người, bình thường con cái đều “quần là áo lượt” khó dạy bảo, nhưng bố nghe Thẩm gia gia giáo, giao con cho con trai nhà đó, bố cũng an tâm”.

      An Tầm cười, “Bố ơi, bố như kiểu con lấy ta ấy”.

      Giáo sư An cũng cười: “ Có cảm tình cứ phát triển, con còn trẻ đừng suy tính quá nhiều, ở tuổi con thích làm gì làm, thành tốt, thành xem như trải nghiệm, tóm lại, bố rất tin vào mắt nhìn người của con. Đâu có giống như An Phi, có đầu óc gì cả”.

      An Phi đứng trước cửa bi thương.

      Sau khi chuyện với bố, An Tầm liền quyết định Nhật Bản chuyến.

      An Tầm đến sân bay Tokyo vào buổi trưa, nhưng phải chờ lấy hành lý nên kéo dài đến tận buổi chiều. Cuối cùng, nhân viên sân bay báo biết hành lý tạm thời chưa tìm được, bảo chờ điện thoại. Lúc này An Tầm mới phát quên cầm theo điện thoại bên người rồi. Sau khi tắt điện thoại bỏ luôn vào trong va ly hành lý, ba lô người cũng chỉ mang giấy chứng minh và thẻ ngân hàng mà thôi. Vì vậy, An Tầm mua tạm chiếc điện thoại mới, dùng số ở Nhật Bản. Tạm thời thể liên lạc với Tư Vũ, càng hối hận hơn vì ghi lại số điện thoại của . Vì vậy, An Tầm đành phải tự lần mò tìm kiếm, loanh quanh mấy lần, tới lúc đến được trước cửa đông trời cũng chập tối rồi. An Tầm đến đại học Tokyo hỏi thăm đường tới khoa y, bạn học kia rất nhiệt tình, còn trực tiếp dẫn đến đó. Nhưng nơi này quá lớn, hoàn toàn biết nên đâu để tìm, hơn nữa cũng có thẻ để vào đây.

      So với Xuân Giang, thời tiết Tokyo còn lạnh hơn, ở Đinh Nam vài ngày, nhưng vẫn thể thích nghi nổi với nhiệt độ nơi đây, đứng lúc là thấy lạnh thấu tim. Cũng may đứng lâu nữ sinh từ bên trong ra, An Tầm cản lại, dùng tiếng để hỏi xem ấy có biết người nào tên là Thẩm Tư Vũ, nghiên cứu sinh khoa tim mạch . Nữ sinh kia nhét hai tay vào túi áo khoác, tóc ngắn, giữa hai đầu lông mày toát lên nét tinh mà rất ít nữ sinh có được. Khuôn mặt thanh tú, nhưng lại có vẻ lạnh lùng xa cách. ấy quan sát An Tầm từ xuống dưới lúc, rồi dùng tiếng trả lời: “Biết”.

      “Có thể giúp tôi tìm ấy được ? Cám ơn”.

      Kiêu ngạo gặp lạnh lùng, cũng giống như hai người họ lúc bây giờ đây, khuôn mặt vô cảm đối diện với khuôn mặt cảm xúc.

      “Tôi biết ấy ở đâu”. Nữ sinh kia .

      có biết số điện thoại của ấy ?” An Tầm cảm thấy chắc mình cũng đến nỗi giống người xấu đâu nhỉ.

      Vốn nữ sinh đó còn băn khoăn tự hỏi xem An Tầm có phải cũng giống như mấy háo sắc hay theo đuổi Tư Vũ , nhưng khi vừa mở miệng hỏi xin số điện thoại của Tư Vũ ấy liền xác định: “Ngại quá. Tôi có”.

      An Tầm gật đầu “Được rồi, chờ tôi lát.”

      Đương nhiên kia chẳng muốn đợi chút nào, nhưng An Tầm nhanh chóng lấy giấy bút viết dãy số, ký tên phía dưới sau đó đưa cho ấy. “Khi gặp ấy có thể bảo ấy gọi cho tôi được ?”.

      Nữ sinh nhìn tờ giấy bị nhét vào tay mình, mày nhíu lại, ngẩng đầu muốn chuyện An Tầm xa. đó nghĩ thầm, đúng là giờ thể hiểu nổi đám phụ nữ nữa rồi, mở mảnh giấy ra xem, thấy số điện thoại và tên, An Tầm, lại là người Trung Quốc.

      “Hi, chị Hân Nhiên, tôi đến tìm Tư Vũ, cậu ấy tan học chưa”. Đột nhiên bàn tay lớn vỗ vào vai .

      Lục Hân Nhiên quay đầu lại, thấy là Đại Xuyên liền đáp: “Sao hôm nay ai cũng tìm Tư Vũ vậy, cậu ta có ở đây”.

      “Ủa cậu ấy đâu?”

      biết, xin nghỉ hai ngày, giáo sư bảo ngày mai có lẽ về.” Lục Hân Nhiên vừa , vừa tiện tay kẹp mảnh giấy của An Tầm vào sách.

      “Chị vừa ai đến tìm Tư Vũ thế?”

      “Là con ”.

      phải rất bình thường sao, ít con đến tìm cậu ấy mà.”

      An Tầm tìm được khách sạn gần đại học Tokyo, dọn dẹp, ăn cơm, tắm rửa rồi ngủ, suốt mấy giờ đồng hồ trôi qua, điện thoại mới mua vẫn hề động tĩnh. nằm giường nhìn điện thoại: “Chị tóc ngắn à, chị có đáng tin cậy đó”. Ngay sau đó điện thoại bỗng rung lên, tim An Tầm cũng rung theo, mở ra nhìn, hóa ra là tin nhắn của An Phi trả lời chuyện An Tầm báo đổi số di động.

      Ngày hôm sau, An Tầm dành ngày để tham quan viện bào tàng mỹ thuật đại và bảo tàng mỹ thuật phương Tây, nhưng cả ngày trôi qua, điện thoại chỉ reo đúng lần, là mẹ An gọi điện đến hỏi thăm ăn được , ngủ được , thời tiết có lạnh ,… An Tầm mọi chuyện đều ổn. Chỉ là dám cho bà biết chuyện tìm được Thẩm Tư Vũ. An Tầm nghĩ nếu trước ngày mai, vẫn chưa gọi tới tỉnh Yamanashi ngắm núi Phú Sĩ.

      Cuối tuần Tư Vũ trở về. Đại Xuyên liền tổ chức bữa party cho các du học sinh trong trường tại nhà hàng Trung Hoa, nơi này trở thành “đại bản doanh” của nhóm du học sinh Trung Quốc. Tư Vũ vừa xuống máy bay bị Đại Xuyên gọi đến, cậu ta đây là tiệc tẩy trần cho .

      Cả đám khoảng bảy tám người, toàn là con trai, họ đặt bàn lớn sau lan can lầu hai, đó là vị trí mà mấy người họ thích nhất, bởi vì có thể nhìn thấy đẹp ra vào. Tư Vũ là người đến cuối cùng, lúc vào cửa đưa va ly cho ông chủ, bỗng nhớ ra ông chủ cũng là người Đinh Nam, bèn : “Ông chủ Hoa, hai ngày trước tôi có Đinh Nam đấy.”

      “Ồ, du lịch à, vẫn giống trước đây chứ”. Ông chủ xong bật cười: “Cậu xem tôi hồ đồ , trước đây cậu chưa tới làm sao mà biết có thay đổi hay được”.

      “Rất đẹp”. Tư Vũ : “Cực kỳ, cực kỳ đẹp”

      Ông chủ còn muốn chuyện với lúc, nhưng đám bạn học ở phía sau lan can nhìn thấy , vội vàng giục nhanh lên, Tư Vũ đành cười trừ lên gác.

      Đại Xuyên trêu chọc: “Vài ngày gặp, đẹp trai lên hẳn.”

      Tư Vũ thèm để ý đến ta, lịch chào hỏi mọi người, sau đó ngồi vào vị trí trống duy nhất bên cạnh Lục Hân Nhiên.

      “Sao lại về?” Đại Xuyên hỏi.

      “Có chút việc”. Dường như có nhiều người nên muốn nhiều.

      Lục Hân Nhiên rót cho chén nước: “Hôm nay cậu vừa xuống máy bay, chắc hẳn rất mệt, tôi bảo đừng tụ tập rồi mà Đại Xuyên nghe, còn tuổi trẻ sức trâu, làm gì biết mệt chứ”.

      Đại Xuyên cười hắc hắc : “Ngày mai là thứ hai rồi, mọi người đông đủ như hôm nay đâu”.

      người khác chọc theo: “Cũng chỉ có Tư Vũ mới khiến chị Hân Nhiên nhiều thế thôi”.

      Mọi người nhìn nhau, Lục Hân Nhiên cười mắng.

      bữa cơm ăn vô cùng khí thế, gặp được đồng bào nơi đất khách quê người sao mà thân thiết cho được, chuyện trời nam đất bắc, chỉ có Tư Vũ vẫn hề lên tiếng, thậm chí còn yên lặng hơn cả trước kia.

      Đại Xuyên ở kế bên nhịn được đẩy cái “Sao cứ nhìn điện thoại mãi thế?”

      Người đối diện lập tức giật lấy điện thoại di động của Tư Vũ, : “Tịch thu, tịch thu”.

      Vừa vừa nhìn màn hình, sau đó người nọ lập tức cười phá lên: “Tư Vũ, cậu mà cũng hâm mộ thần tượng á?”

      Lập tức, vài nam sinh khác liền đứng lên cướp điện thoại muốn nhìn xem minh tinh nào có thể khiến nam thần khoa y Thẩm Tư Vũ để ý.

      Hình bảo vệ là tóc dài, váy dài màu xanh, đứng dựa vào cánh cửa màu đỏ, tay che ánh mặt trời, tay giữ lấy mái tóc tung bay trong gió, ánh mắt lấp lánh, khóe miệng chứa nụ cười mê hoặc, rung động lòng người.

      Người này là ai?

      Trung Quốc hay Nhật Bản?

      Tại sao họ chưa từng nhìn thấy?

      Là người mới sao?

      Mọi người năm mồm bảy miệng hỏi tới tấp, ngay cả mấy nữ sinh cũng tiếc lời khen ngợi.

      Lục Hân Nhiên có hứng thú nên cũng thèm nhìn, : “Có lẽ là hình bảo vệ tự động đấy.

      Quen biết mấy năm nay, hiểu Tư Vũ rất , tuyệt đối phải là kiểu con trai nông cạn chỉ thích vẻ bề ngoài.

      Tư Vũ cười cười, lời nào.

      “Đưa đây, đưa đây tôi xem thử, từ tôi thích minh tinh, chắc chắn biết”. Đại Xuyên xong lấy di động từ tay mấy người kia nhìn, vừa nhìn la lên: “Chao ôi, đây phải An Tầm à?”

      Mọi người lại chín người mười miệng hỏi thăm. Đại Xuyên cười ý tứ sâu xa, còn đụng đụng cánh tay của Tư Vũ, hành động này càng khiến mọi người thêm hiếu kỳ.

      Mà Lục Hân Nhiên nghe thấy cái tên này sửng sốt, ngoài dự đoán của mọi người, bỗng giật lấy điện thoại từ tay Đại Xuyên, cúi đầu nhìn chăm chú.

      ấy, người đưa cho mình tờ giấy.

      “Ủa, chị à, chị làm sao vậy?” Đại Xuyên kinh ngạc, người lạnh lùng cao ngạo như Lục Hân Nhiên lại làm ra hành động thất lễ như vậy á, nhưng còn ngạc nhiên hơn khi nghe ấy : “Hôm trước tôi có gặp ấy dưới lầu khoa y”.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19:

      Chuyển ngữ: Như Ca


      Lục Hân Nhiên , hình như có gặp An Tầm trước cửa khoa y đại học Tokyo.

      Tư Vũ bất ngờ nhìn , như kiểu thể nào tin nổi. Đại Xuyên xua xua tay: “Làm sao mà gặp được, ấy ở Florence, Florence ở tận Italia đấy, trời nam đất bắc, chắc chị nhìn nhầm rồi”.

      Lục Hân Nhiên cũng hi vọng mình nhìn nhầm.

      Tư Vũ lại thấy Lục Hân Nhiên có ý định đùa, giọng của có phần hơi gấp gáp: “Chị chắc chắn là nhìn thấy An Tầm?”

      Lần đầu tiên Lục Hân Nhiên nhìn thấy Tư Vũ vội đến thế, cũng là lần đầu tiên nhìn chằm chằm đến vậy. mím môi: “Chắc chắn”, dừng lúc rồi tiếp: “ ấy đến tìm cậu, hình như đứng chờ ở cổng rất lâu”.

      Rất nhiều năm sau Lục Hân Nhiên vẫn nhớ vẻ mặt của Tư Vũ ngày hôm đó, biết là mừng rỡ, hay đau lòng, hoặc có lẽ là cả hai, kìm nén niềm xúc động, ngay cả cách chuyện cũng bất giác dịu dàng hơn: “ ấy có ?”

      Lục Hân Nhiên bỗng dưng hơi do dự, dù luôn tự thấy mình là người ngay thẳng, thẹn với lương tâm, thế nhưng chỉ thoáng do dự đó cũng làm xấu hổ lâu: “ ấy có để lại số điện thoại cho cậu, cậu liên lạc với ấy, tôi cứ tưởng ấy như mấy trước…”. mọi người cũng hiểu, sợ An Tầm giống như những suốt ngày bám theo quấy rầy Tư Vũ.

      “Tôi để ở ký túc xá, quay về đưa cho cậu ngay”. Lục Hân Nhiên hoàn toàn có thể mình vất tờ giấy đó rồi, nhưng lương tâm cho phép làm vậy, dù cho trong lòng thực chẳng hề muốn đưa.

      ngờ Tư Vũ lại ngay: “Giờ về lấy luôn được , tôi với chị.”

      Lục Hân Nhiên thoáng sững sờ, khá bất ngờ nhìn Tư Vũ.

      “Số điện thoại của An Tầm tôi cũng có này, Tư Vũ có á?” Đại Xuyên hiểu, tại sao chỉ vì số di động thôi mà hai người lại tính chuyện rời , xong tìm số điện thoại trong danh bạ.

      gọi rồi, nhưng liên tục tắt máy”. Tư Vũ .

      Lục Hân Nhiên đột ngột đứng lên: “Để tôi về tìm, là lỗi của tôi, đáng lẽ phải mang đến cho cậu mới đúng.”

      Thực ra, ngày xưa cũng để tâm đến mấy chuyện thế này, bởi vì mỗi khi Tư Vũ nhận được số điện thoại của các bạn nữ khác, chưa từng thấy cậu ấy gọi cho ai, thậm chí còn thèm nhìn đến.

      Thấy vậy, có người vội : “Hay là thế này , ăn cơm , ăn xong rồi lấy cũng chưa muộn”.

      “Đúng đấy, chờ thêm lát nữa , từ sáng sớm chị ấy ở phòng thí nghiệm rồi, sau đó chờ cậu đến giờ vẫn chưa được ăn cơm.” Mấy người khác phụ họa theo.

      Nhưng Tư Vũ lại nghĩ như mọi người, đứng dậy: “Tôi xin lỗi, chị Hân Nhiên, hôm khác tôi mời chị ăn cơm sau nhé”.

      Kiên định đến mức thể nào thương lượng.

      Lục Hân Nhiên gì, cầm lấy áo khoác và ví rồi đứng dậy rời , phải giận, vì dù sao cũng lỗi của , chỉ có điều Tư Vũ để ý đến số điện thoại kia như vậy, còn lại để ý rất nhiều.

      Tư Vũ bước ra khỏi chỗ ngồi, theo .

      , nhanh về nhanh, chúng tôi tạm đánh tú-lơ-khơ trước, chờ mọi người quay lại ăn cơm”. Đại Xuyên cười ha hả làm dịu bầu khí, sau đó cậu ta nhìn sang bạn nam khác, nháy mắt.

      Người bạn kia hiểu ý, đứng lên : “Để tôi lái xe chở hai người , hôm nay trời lạnh lắm, xa khéo đông lạnh đó.” rồi cũng vội bước đuổi theo.

      Những người còn lại ngồi lầu dõi mắt nhìn theo bóng ba người, nhưng đúng lúc đó, ngay trước cửa nhà hàng, chiếc chuông cửa bỗng vang lên từng tiếng leng keng, cánh cửa được mở ra, người con tóc dài, mặc áo khoác màu cà phê bước vào, người phục vụ mặc sườn xám trước cửa lập tức cất lời chào khách bằng cả tiếng Trung và tiếng Nhật.

      “Woa, mỹ nhân.” biết ai ở lầu thốt lên.

      mỉm cười với người phục vụ: “Tôi là người Trung Quốc, rất vui được gặp .”

      Người phục vụ cũng mỉm cười đáp lại, nhiệt tình dẫn vào trong, vừa vừa hỏi xem muốn ăn gì, chỉ cần phải là sushi món nào cũng được, người phục vụ nghe thế bật cười.

      Kết quả là, giữa cầu thang hẹp, người lên người xuống, họ lại gặp nhau ngay khúc ngoặt. lầu hai, Đại Xuyên bỗng : “F*ck, An Tầm”.

      Lục Hân Nhiên đầu nên nhìn thấy An Tầm trước tiên. dừng lại bậc thang, phục vụ dẫn An Tầm lên thấy có người xuống vội lui xuống tránh sang bên. Trước mặt An Tầm còn người cản mắt, cho nên có thể dễ dàng nhìn thấy người phía . Chị tóc ngắn thanh tú cầm chiếc áo khoác dài, đứng giữa cầu thang sững sờ nhìn . Tư Vũ phía sau, thấy Lục Hân Nhiên bỗng dưng dừng lại định hỏi chuyện gì, nhưng sau khi nhìn thấy An Tầm, nhất thời lại nghĩ mình nhìn ảo giác. Giống như lần đầu tiên gặp nhau ở Đinh Nam, đứng giữa vườn hoa hồng nở rộ, dưới ánh nắng chiều mỉm cười nhìn . Khi đó, cũng ngỡ mình mơ.

      An Tầm thấy rồi lại vờ như biết, quay về phía người phục vụ rồi : “Hôm khác tôi đến sau”. xong xoay người rời , Tư Vũ với Lục Hân Nhiên: “Chị Hân Nhiên, làm phiền cho tôi qua lát”. Lục Hân Nhiên tránh ra, nhìn Tư Vũ vội vàng chạy xuống cầu thang, kéo người kia lại.

      An Tầm quay đầu lại nhìn , thản nhiên : “Thẩm Tư Vũ, tình cờ ghê”.

      Tư Vũ nắm chặt tay An Tầm, ngón cái nhàng vuốt ve mu bàn tay , đôi đồng tử đen láy nhìn chằm chặp, lúc lâu mới trả lời: “Đúng thế, An Tầm”.

      An Tầm rút tay ra, nhìn tiếp: “Tôi muốn ăn cơm”.

      “Được”, quay đầu nhìn lại Lục Hân Nhiên: “Xin lỗi học tỷ, tôi cần số điện thoại kia nữa”.

      Lục Hân Nhiên gật đầu sao.

      Còn Tư Vũ nhanh nhẹn nắm lấy tay An Tầm lần nữa: “ ăn cơm cùng em”.

      thản nhiên đáp: “Được”.

      Đại Xuyên thấy hai người định vội : “An Tầm, nữ thần của tôi à, thức ăn sắp mang lên rồi, đừng mà”.

      An Tầm và Tư Vũ cùng nhìn lên lầu hai, thấy Đại Xuyên cười tươi roi rói, vẫy vẫy tay về phía , Tư Vũ cười, cúi đầu hỏi ý An Tầm. Trông thấy vẻ tràn đầy mong đợi của Đại Xuyên, An Tầm bèn gật đầu: “Được”.

      Người phục vụ mới đem bộ bài tú lơ khơ lên nhưng chẳng có ai chơi, Đại Xuyên gọi mang thức ăn lên, còn những người khác lại mắt to mắt nhìn An Tầm. Trông vẻ mặt nghiêm túc ấy của họ, An Tầm cảm thấy hơi buồn cười, bật cười khe khẽ.

      Trong nhóm có bạn nam kịp định thần, : “Tư Vũ, giới thiệu chút chứ?”

      Tư Vũ nhìn về phía An Tầm: “Đây là An Tầm, An Tầm, họ là bạn ”.

      “Chào mọi người”. An Tầm chào hỏi, sau đó nghiêng đầu nhìn sang Lục Hân Nhiên: “Lại gặp chị rồi”.

      Lục Hân Nhiên ngờ An Tầm vẫn nhớ mình, cười bảo: “Xin lỗi, tôi chưa đưa tờ giấy của cho Tư Vũ được”.

      An Tầm nhìn Tư Vũ, rồi với sao hết.

      Những người khác thấy ba người tập trung chuyện có hơi mất hứng: “Chậc, giới thiệu xong rồi á? Bạn bè bình thường cũng giới thiệu qua loa vậy đâu nha.”

      “Chuẩn, chuẩn”. Đại Xuyên góp vui phụ họa.

      Tâm trạng của Tư Vũ cực kỳ tốt, khác trời vực so với người vừa mới bước xuống lầu. nhìn An Tầm cười ngọt, lời mà mọi người muốn nghe nhất: “Tôi theo đuổi An Tầm”.

      Có người woa woa, có người làm màu che ngực, chỉ có người trong cuộc là bình tĩnh, hỏi lại: “Khi nào thế?”

      Tư Vũ nhướng mày: “Lúc ở Đinh Nam, em biết à?”

      An Tầm vô tội trả lời “ đâu có chứ”.

      thấy thể rất ràng rồi mà”. Tư Vũ bất đắc dĩ đáp lời.

      “À, em còn tưởng là do em suy nghĩ nhiều thôi”.

      Những người bên cạnh nghe hai người chuyện, lúc đầu chỉ im lặng lắng nghe, sau càng nghe càng nhận ra ý. , hai, ba giây sau, cả bọn đột nhiên cười rộ lên. Tư Vũ à Tư Vũ, cậu mà cũng có ngày hôm nay cơ à.

      “Chao ôi, phải chứ, có thể nghe tôi câu ?” Đại Xuyên giơ tay xin phát biểu: “Chuyện là, phải hai người sớm xác định rồi hả?”

      Tư Vũ nhìn sang Đại Xuyên: “Cậu thấy à, nữ thần của cậu hiểu lời bày tỏ của tôi kìa.”

      “Sao lại biết được chứ, ấy chạy đến Nhật Bản tìm cậu rồi đấy thôi”. Đại Xuyên .

      “Biết đâu ấy đến để vẽ vật thực”. Tư Vũ .

      “Sao biết?” An Tầm nhìn . gỡ hết xương cá rồi đặt thịt vào đĩa của , đáp lời, đôi mắt An Tầm thoáng lóe lên: “ sang Italia à”.

      Tư Vũ gật đầu: “Đúng vậy, Italia”. Florence, đến trường học của , bạn của xin nghỉ rồi, biết chạy đến nơi nào vẽ tranh vật thực, vẫn thường như vậy, rất lâu rồi đến lúc tự quay về. Lúc đó gọi điện thoại cho , nhưng lại liên lạc được.

      biết làm sao để kìm ném tìm nữa, cho thời gian, đợi gọi điện, kết quả là đợi được cho nên muốn tìm, cũng muốn bay sang Italia nhìn cái. Kết quả là lại “bốc hơi khỏi nhân gian”.

      Đại Xuyên như chậm hơn nửa nhịp, giờ mới hiểu ra: “Hóa ra hai người bay qua bay lại, ấy đến Nhật tìm cậu, cậu lại Italia tìm ấy”.

      Bữa cơm này ăn rất lâu, bạn học của Tư Vũ rất nhiệt tình, ngay cả người ít như An Tầm cũng đùa đôi câu.

      Lúc rời là hoàng hôn. An Tầm còn nhớ ngày mình đến đại học Tokyo tìm Tư Vũ, bầu trời cũng được bao phủ bởi sắc màu ấm áp của mùa hạ.

      Nhà hàng cách trường học khá gần, mọi người tính bộ về, còn có người xung phong muốn dẫn An Tầm tham quan trường học. An Tầm từ chối; “Tôi đặt phòng khách sạn ở tỉnhYamanashi rồi, tối nay phải qua đó luôn”.

      Tư Vũ cài lại nút áo khoác dài cho An Tầm: “Muốn thăm quan núi Phú Sĩ à?”

      An Tầm lại cởi nút áo ra, cảm thấy mặc áo khoác dài cài nút mới phong cách: “Có, ngắm núi Phú Sĩ sau đó đến Osaka, rồi bay từ Osaka về Italia, phải cầm hơn hai mươi triệu của ai đó ăn chơi vui vẻ”.

      Tư Vũ bật cười: “Tùy em, xài thế nào cũng được”.

      Tình cờ gặp lại. giống như được người ta chỉ đường, bước vào nhà hàng có .

      An Tầm cười khẽ, xoay người ngược hướng với họ, được vài bước cũng quay đầu lại, chỉ giơ tay tạm biệt mọi người.

      Tư Vũ chào họ xong chạy nhanh vài bước đuổi kịp , xoay lại đối diện với mình, cài tiếp nút áo khoác: “ cùng với em”.
      ly sắc, 139, thuyt2 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20:

      Chuyển ngữ: Tử Sắc Y


      Bữa cơm này ăn rất lâu, bạn học của Tư Vũ rất nhiệt tình, ngay cả người ít như An Tầm cũng đùa đôi câu.

      Lúc rời là hoàng hôn. An Tầm còn nhớ ngày mình đến đại học Tokyo tìm Tư Vũ, bầu trời cũng được bao phủ bởi sắc màu ấm áp của mùa hạ.

      Nhà hàng cách trường học khá gần, mọi người tính bộ về, còn có người xung phong muốn dẫn An Tầm tham quan trường học. An Tầm từ chối; “Tôi đặt phòng ở khách sạn tỉnhYamanashi rồi, tối nay phải qua đó luôn”.

      Tư Vũ cài lại nút áo khoác dài cho An Tầm: “Muốn thăm quan núi Phú Sĩ à?”.

      An Tầm lại cởi nút áo ra, cảm thấy mặc áo khoác dài cài nút mới phong cách: “Có, ngắm núi Phú Sĩ sau đó đến Osaka, rồi bay từ Osaka về Italia, phải cầm hơn hai mươi triệu của ai đó ăn chơi vui vẻ”.

      Tư Vũ bật cười: “Tùy em, xài thế nào cũng được”.

      Tình cờ gặp lại. giống như được người ta chỉ đường, bước vào nhà hàng có .

      An Tầm cười khẽ, xoay người ngược hướng với họ, được vài bước cũng quay đầu lại, chỉ giơ tay tạm biệt mọi người.

      Tư Vũ chào họ xong chạy nhanh vài bước đuổi kịp , xoay lại đối diện với mình, cài tiếp nút áo còn mở: “ cùng với em”.

      “Ngày mai thứ hai mà Tư Vũ.” Đại Xuyên đứng cách đó xa lớn tiếng nhắc nhở.

      Tư Vũ nhìn rồi cười khẽ, “ quay về nhanh thôi.”

      xong, kéo tay An Tầm bỏ vào trong túi áo jacket của mình, hai người họ xoay người rời .

      Mọi người nhìn theo bóng lưng kia, lặng im trong chốc lát, biết nữ sinh nào lầm bầm câu, “Xứng đôi quá!”

      nam sinh bên cạnh cũng nhấc bước quay , “Tôi về ký túc xá cho chó ăn trước đây.”

      người khác đuổi theo , “Cậu cho ăn hiệu gì?”

      Đại Xuyên cũng cười hì hì chạy tới, “Chao ôi, tự nhiên lại thấy nhớ bạn mình ghê cơ.”

      thôi, học tỷ.”



      Lúc này đây con đường tấp nập đông người, Tư Vũ dắt An Tầm cùng im lặng bước , sắc trời dần tối, An Tầm phát người đường càng ngày càng ít, cho đến khi nhìn thấy cửa hàng mỹ thuật mới mở cách đó cũng bắt đầu đóng cửa, đó là nơi vừa nãy dạo, đến lúc xế chiều, đứng trước cửa hàng tìm nhà hàng Trung Hoa nào gần đó, nghe nhiều người đề nghị đến nhà hàng Nhạc Thuý.

      Rồi cứ thế gặp được , như…

      An Tầm nghĩ ngợi, đột nhiên phát Tư Vũ còn theo mình, “Sao thế ạ?”

      Tư Vũ lên tiếng, rút tay mình từ trong túi ra rồi nhìn về phía , đôi mắt dưới ánh đèn đường lờ mờ càng trở nên đen nhánh, An Tầm cười hỏi, “Lạc đường à?”

      Tư Vũ vẫn hề lên tiếng, cúi người đẩy sang tường bên cạnh.

      An Tầm sững sờ, trong đầu chỉ còn mấy chữ vừa ra, “Nụ hôn áp tường.”

      Hai tay Tư Vũ chống tường ép sát vào người , đầu hơi cúi xuống nhìn người con , con đường Tokyo rét lạnh, giọng trầm thấp và khàn đục, “Cuối cùng cũng còn ai nữa, An Tầm.”

      An Tầm đờ đẫn trong thế giới bé giữa vòng tay .

      “An Tầm, em đến đây rồi, ” Làn khói trắng hai người thở ra vấn vít giữa trung rồi từ từ tiêu tán, An Tầm nhìn ánh sáng lấp lánh lay động trong mắt , nghe tiếp, “Em có biết, cảm giác mình chờ cuộc điện thoại thôi, cuối cùng lại chờ được cả người là sao ?”

      cách nào có thể thờ ơ trước ánh mắt như thế, giữa trời đất lạnh lẽo, người kia ở sát bên mình, nhưng lòng bàn tay lại rịn ra lớp mồ hôi mỏng.

      “Mừng như điên ấy,” vùi mặt vào đầu vai An Tầm, hít sâu hơi, ngửi mùi hương nhàng người , rồi còn cười cái, “ tin nổi mình như vậy đâu.”

      An Tầm đưa tay nhàng ôm lấy , Tư Vũ thoáng nghiêng đầu, khẽ hôn lên gò má, từng cái từng cái , như lông vũ phất qua ngứa ngáy, đưa tay giữ lấy mặt , ngẩng đầu hôn lên làn môi đó.

      Sao mà động lòng cho được.

      Lòng mềm nhũn còn biết trời trăng gì nữa.

      Đột nhiên nghĩ lại, mấy ngày này trong lòng vẫn chờ đợi tâm ý của .

      chuyển từ bị động thành chủ động, hấp tấp giữ lấy , kiêng nể gì hơn bất kì lần nào trước đó, có lẽ là vì được cho phép, được đáp lại.

      Đôi môi lạnh buốt, đầu lưỡi nóng bỏng, mút mát lấy đầu lưỡi người kia, rồi cánh môi, bên đường có người qua cũng buồn ngừng lại, hô hấp hai người càng trở nên nặng nề, hơi thở giao hòa, nóng lạnh luân phiên, kích thích.

      Lộ trình đến tỉnhYamanashi cũng mất hơn hai giờ, Tư Vũ mượn xe của học trưởng, thẳng về phía khu ngoại thành.

      Ngồi xe An Tầm càng buồn ngủ, gò má biết có phải bị lạnh hay , đỏ hồng giảm.

      Tư Vũ muốn cho ngủ, trò chuyện cũng được, đôi lúc lại kìm được muốn trêu chọc người kia, “An Tầm, em đặt mấy phòng?”

      phòng.” thuận miệng đáp lời, sau khi xong mới giật mình nhận ra, hai mắt trợn to, “Đến lại đặt thêm phòng, cần có thôi.”

      Tư Vũ liếc nhìn cái, “Lãng phí tiền bạc.”

      “Hơn hai ngàn vạn đấy, ” An Tầm trừng mắt nhìn , “ bảo ba Hướng Dương đưa cho em mà, bố em được phen hoảng sợ, ông hay là người ta đút lót đấy nhỉ, sau rồi ông lại nghĩ, ràng chỉ là nghiên cứu sinh thôi mà, số tiền kia lớn quá”.

      xong Tư Vũ cũng phì cười thấp.

      đến tiền, An Tầm nhìn nhìn chiếc xe mới mượn, “Tư Vũ, sao phải giả làm lưu học sinh nghèo khổ làm gì?”

      Tư Vũ nhướn mày, giả bộ?

      “Mấy năm trước ồn ào với người nhà, cho nên cũng nhận tiền nhà gửi, vừa học vừa làm tự nuôi sống mình thôi.” giả vờ, nhưng cũng phải nghèo khó, người nhà họ Thẩm đâu có thể để cho mình đói bụng.

      An Tầm càng ngạc nhiên, trong mắt , có lẽ Tư Vũ là người con được cha mẹ cực kì thương , lễ phép lại còn học giỏi, “Vì sao ạ?”

      Tư Vũ giải thích, “ học đại học ngành tài chính, học hơn năm đổi sang học y, trong nhà đương nhiên là đồng ý, nhưng về sau cũng thuận theo , cha học y, tốt nghiệp xong vẫn phải về công ty giúp trai, nhưng sau khi tốt nghiệp lại chạy đến Nhật Bản học nghiên cứu sinh, cho nên cha mới giận, cắt chi tiêu ép phải quay về.”

      “Vì sao nhất định phải học y?” như thế khiến An Tầm hết sức bất ngờ.

      Tư Vũ nhìn lại, trầm mặc hồi mới , “Vì muốn chữa bệnh cho người ta.”

      Câu trả lời vô cùng đơn giản, An Tầm nhìn , cười khẽ, “Phản nghịch thế à?”

      Tư Vũ bật cười, “Em chưa từng phản nghịch sao? con nhà thế gia thư hương, từ noi theo các khuôn phép ngày xưa rồi hả? hôn chưa?”

      An Tầm trừng , sao trước mặt người ta nho nhã lễ độ là thế, mà lúc có người lại bộc lộ bản tính thế này, câu hỏi quá đáng như vậy, còn làm vẻ… đạo mạo nữa chứ, “Cho tới bây giờ em cũng chưa gặp được người nào như , người khác đâu có làm như thế”.

      Tư Vũ cười rộ lên, “Vậy là chưa hả.”

      Nhìn đắc ý như thế, An Tầm quay đầu lời nào, ngờ Tư Vũ lại thêm, “An Tầm, lúc chiều em giận , rất vui.”

      Hành động này khiến cảm thấy hai người họ như đôi tình nhân giận dỗi.

      An Tầm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, thèm quay đầu lại, cửa sổ xe, phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của nhỉ lén lút cong môi.

      Khách sạn ở gần núi Phú Sĩ cực kỳ khó đặt, mà thời gian An Tầm và Tư Vũ tới lại trễ, cho nên kết quả đúng như những gì Tư Vũ chờ đợi, còn phòng.

      An Tầm viết những đồ dùng lên danh sách cho nhân viên khách sạn chuẩn bị giúp, Tư Vũ viết thêm tên tiếng Nhật đánh dấu sau hàng chữ tiếng , hai đầu người xúm đầu lại tìm những thứ gì còn thiếu, đến nhân viên khách sạn cũng cảm thấy hình ảnh đó vô cùng đẹp mắt, thực rất ấm lòng.

      “Hành lý em bị công ty hàng làm mất rồi, đến giờ còn chưa tìm ra được.” An Tầm cảm thấy cực kì uất ức, hôm trước vừa mới chạy tới siêu thị mua mấy món vật dụng hàng ngày, để hết ở khách sạn Tokyo.

      Buổi chiều đụng phải Tư Vũ, mọi chuyện rối thành múi, chưa trả phòng khách sạn nên lấy được hành lý, cứ ấm đầu theo đến chân núi Phú Sĩ rồi.

      Gian phòng rất lớn, việc đầu tiên An Tầm vào đó là nhìn chiếc ghế sô pha lấy gì làm mềm mại, “Tiểu Thẩm tiên sinh, giường của rất thoải mái đó.”

      Tư Vũ nhìn ngồi xuống ghế sô pha, khoanh tay cười khẽ, câu nào.

      Cửa sổ lớn sát đất làm nổi lên quảng trường Nghê Hồng bên ngoài phố, nhưng thời tiết lúc này mờ mịt quá, thể nào thấy núi Phú Sĩ ở đằng xa, An Tầm nằm ở trước cửa sổ thủy tinh, hỏi : “Núi Phú Sĩ ở đâu ạ, sao em nhìn thấy?”

      Tư Vũ ôm từ phía sau, “Sáng mai tỉnh lại em thấy .”

      An Tầm xoay người lại ôm , ngoan ngoãn cọ cọ ở trong lòng, Tư Vũ vuốt ve mái tóc dài của , bàn tay cầm chặt cổ tai, ngón tay kéo sợi dây thun cổ tay xuống, rồi đưa tay vén hết mái tóc dài kia lên, búi thành đầu tròn.

      “Dù rất thích tóc của em, nhưng có đôi khi nó ảnh hưởng đến việc muốn hôn em đó.” Giọng khàn khàn trầm thấp ở bên tai, vừa , hơi thở ấm áp phảng phấn cần cổ, sau đó chính là nhiệt độ của đầu lưỡi và cảm giác hơi ẩm ướt.

      An Tầm tránh né, nhàng lùi lại chút, hỏi , “Tư Vũ, từng hôn ai chưa?”

      Thực ra lúc ở xe muốn hỏi câu này, còn muốn hỏi kỹ hơn nhiều lắm.

      muốn hỏi, trước , có những người khác chưa, hay là có quá nhiều.

      Tư Vũ khẽ buông ra, nghiêm túc từ tốn , “An Tầm, em cũng biết người học y bình thường vẫn thích sạch mà.”

      An Tầm nghiêng đầu, “Vậy trước khi chưa học y?”

      “Cũng có.” Tư Vũ cười .

      Lời chưa bao giờ An Tầm thấy hoài nghi, dù cho nhiều lúc, Tư Vũ khiến ý loạn tình mê như người tình trường lão luyện.

      Tiếng đập cửa đột ngột làm bầu khí hường phấn trong phòng đột nhiên bay biến ít, là nhân viên phục vụ đến đưa đồ.

      Đồ lót đồ tắm và áo ngực, An Tầm kiểm tra chút rồi cám ơn.

      Tư Vũ lại thuận tay cầm lên túi, “Sao phải đăng-ten?”

      An Tầm đoạt lại, “Tại sao phải đăng-ten?”

      phải em thích à?” lưu loát như đương nhiên.

      còn nhớ lúc còn ở Đinh Nam, xúc cảm từ chiếc quần đăng-ten màu đen cực kì khéo léo, tay có thể nắm hoàn toàn, cả vẻ mặt ửng hồng tức giận, đáng chịu được.

      “Em tắm.” An Tầm nhìn , cầm đồ rồi xoay người vào phòng tắm.

      Trong lòng run rẩy, cảm giác sao đêm nay Tư Vũ nguy hiểm hơn vậy kìa.
      ly sắc, 139, duyenktn13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :