1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đinh nam ti vũ - Địch Qua ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Phải trái đúng sai

      Chuyển ngữ: JJen Vũ


      có thấy Tư Vũ ? Chúng tôi tìm khắp vòng rồi cũng nhìn thấy đâu.” Tiếng Đại Xuyên lại vang lên. An Tầm cũng nhìn Tư Vũ nữa, hỏi lại, “Ai tìm tôi thế?”

      “Vài người đàn ông, biết là ai.” Người chuyện là Triệu Tĩnh Nhã, hình như là cố ý vậy. Ai ngờ vừa xong, ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng đập, “An Tầm, mở cửa.”

      An Tầm sửng sốt, đúng là giọng của An Phi. Triệu Tĩnh Nhã , mấy người đàn ông, chẳng lẽ còn có thêm Dịch Bạch.

      An Tầm quay đầu nhìn về phía Tư Vũ, thấy đứng lên, né tránh, cứ như vậy bước đến bàn làm việc, cầm quần áo mặc vào. Khi ấy mới dời mắt , mở cửa ra ngoài.

      Theo tiếng đóng cửa là đoạn đối thoại ràng ngoài kia. Đại Xuyên bỏ qua lại hỏi An Tầm tiếp, “ phải và Tư Vũ quay về cùng nhau à? ấy đâu?”

      “Ở bên trong.” An Tầm cũng định giấu diếm điều gì. Sau đó là tiếng An Tầm gọi tên hai người kia, , An Phi, Dịch Bạch.

      Tư Vũ mặc quần ngắn ngừng lát. Dịch Bạch, đêm đó nghe thấy cái tên này.

      “Tư Vũ, ở trong đó làm gì, tôi vào nhé?” Thực ra khi An Tầm Tư Vũ cũng ở trong phòng vẽ tranh, khí ngoài cửa có phần kỳ lạ, chỉ có Đại Xuyên thẳng thắn vẫn còn gõ cửa.

      Cửa mới vừa bị đóng lại lại mở ra, Tư Vũ đưa mắt nhìn Đại Xuyên ngoài cửa và mấy người bạn đứng cách đó xa, “Chơi vui ?”

      Đại Xuyên tùy tiện gật đầu, đưa mắt nhìn vào trong, “Sáng sớm hai người làm gì vậy hả, đây là gì? Phòng vẽ tranh sao?

      Tư Vũ để ý đến , nghiêng đầu nhìn bên. Vẻ ngoài của An Phi rất được, khuôn mặt trắng trẻo sạch , khoảng hơn hai mươi tuổi, còn chưa mất hết nét trẻ con. Thằng bé tội nghiệp nhìn An Tầm giải thích, “Thực phải em chị ở đây đâu, An Tầm, là mẹ , mà mẹ cũng cố ý … Chị đừng bị kích động mà đánh em đấy nhé.”

      Căn bản An Tầm cũng để tâm đến mấy lời lải nhải của cậu. người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt , dáng vẻ tuấn tú, cao gầy. An Tầm ngửa đầu lên nhìn , thấp giọng hỏi, “Sao lại tới đây?”

      Dịch Bạch chăm chú nhìn An Tầm, thản nhiên đáp, “Em xem?”

      An Tầm gì, quay đầu lại nhìn An Phi. Tâm tình An Phi mới bình phục lại đột nhiên kích động. “ phải em đâu, đừng bậy mà, được lung tung.” Ký ức về lần cảnh cáo của An Tầm lần trước cậu vẫn còn nhớ kĩ, đúng là bóng ma trong lòng.

      Dịch Bạch chuyển tầm mắt từ người An Tầm nhìn sang mấy người kia, sau đó lại nhìn thẳng về phía của Tư Vũ. Vẻ mặt Tư Vũ vẫn thong dong bình tĩnh như thường, khóe miệng khẽ nhếch lên, trả cho nụ cười nhạt nhẽo.

      “Tư Vũ, sao môi bị rách thế? Đụng ở đâu à?” Người là Thanh Thanh, xong, tầm mắt tất cả mọi người đều chuyển đến môi của .

      Nhìn qua cũng biết là vết thương mới, hơi đỏ, còn rỉ máu. Tư Vũ xoay người rút tờ khăn giấy quầy lau sơ, “ có việc gì.”

      Triệu Tĩnh Nhã nhìn miệng vết thương kia chằm chằm chớp mắt, đột nhiên lời nào, quay đầu nhìn về phía An Tầm, ánh mắt vừa kinh hoàng vừa căm tức. An Tầm cũng nhìn thoáng qua bên này, chạm phải ánh mắt thâm ý Tư Vũ nhìn mình, vội vàng dời mắt . Gò má lại nóng lên.

      Dịch Bạch thấy hai người nhìn qua nhìn lại đầy mờ ám, trầm tĩnh với An Tầm, “Chúng ta chuyện ?”

      “Được.” An Tầm đáp, nhìn hai người ở cửa, đó là bạn bè của Dịch Bạch, hai kẻ ăn chơi trác tán, hồ bằng cẩu hữu*. Bọn họ thấy An Tầm nhìn sang, vội đứng thẳng người lên, cợt nhả chào hỏi, “Chị dâu khỏe ?” Nhất thời, trong phòng lại trở nên yên tĩnh…

      *bạn bè xấu.

      An Tầm cũng đáp lại, xem như thấy rồi nhấc chân ra ngoài.

      Sau khi hai người rời , An Phi là người đầu tiên phá vỡ yên lặng, đôi mắt to quay vòng vòng quanh Tư Vũ và Đại Xuyên cùng mấy người khác, “Mọi người là bạn của An Tầm à?”

      Đại Xuyên gãi đầu, “Cứ xem là vậy .”

      An Phi thầm, “Bạn học của em tôi đều biết cả, chẳng lẽ mọi người là bạn đại học của nó?”

      Tư Vũ nhíu mày, “Em ?”

      An Phi gật đầu, “An Tầm là em họ của tôi.”

      Tư Vũ buồn cười nhìn cậu, “Phải ?”

      An Phi nghiền ngẫm vẻ mặt của Tư Vũ, giương giương quai hàm, “Là chị của tôi.”

      Triệu Tĩnh Nhã cười khúc khích ra, “Cậu đáng hơn chị mình nữa đấy.”

      An Phi à tiếng, “Chị của tôi cũng rất đáng , tuy rằng chị ấy vẫn hay ức hiếp tôi, còn bày ra cái vẻ kiêu ngạo nữa.”

      Tư Vũ cười khẽ, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của An Tầm khi đó, cũng ức hiếp A Luân như vậy mà.

      Hình như An Phi rất có hứng thú với Tư Vũ, đôi mắt to nhìn chằm chằm chút cố kị, “An Tầm chưa bao giờ cho ai vào phòng vẽ tranh của chị ấy cả, sao lại có thể vào?”

      Tư Vũ vẫn mang kiểu như cười như trước đó, , “Cậu cảm thấy thế nào?”

      An Phi cảm thấy người này có thể là nguyên nhân mà An Tầm đào hôn, chỉ có điều cậu lại dám , trong phòng này còn có hai cái chân chó của Dịch Bạch nữa mà.

      Hai kẻ kia vừa qua cửa xem như chỗ người, ngồi sô pha trong phòng khách, còn đưa tay chào hỏi An Phi. Tư Vũ liếc mắt nhìn bọn họ cái, qua cầm quyển sách y khoa đặt ở bàn tối qua, định đứng lên. Vừa muốn rời lại nghe người đàn ông có kiều tóc kỳ lạ buông lời, “ chắn tôi xem TV.”

      TV đâu có mở, ràng người này tìm cớ. An Phi vội , “ ấy là bạn của chị tôi.”

      “Tôi có quen biết bạn của chị cậu đâu.” Người nọ cố ý nhấn mạnh hai chữ bạn bè. Vừa rồi An Tầm và người này lần lượt ra từ phòng vẽ tranh, bọn họ đều nhìn thấy cả.

      Tư Vũ cũng thèm để ý tới , thậm chí ngay cả mắt cũng nhìn sang cái, xem họ như khí, cầm sách lên lầu. Người nọ vốn tính tình hung hăng càn quấy, thấy Tư Vũ cao ngạo như vậy càng thêm tức giận, hung hăng đá bàn trà cái, làm An Phi cũng muốn đạp cho đạp.

      Trong sân , hoa tử vi nở hai ngày nay lại càng thêm tươi sắc. Dịch Bạch rất ít khi nhìn thấy nhiều thực vật nhiệt đới như thế, cho nên cũng hứng thú hơn nhiều. vuốt ve đóa hoa, “ khí ở đây tốt.”

      An Tầm mở vòi tưới hoa chuyên dụng ra, rửa sạch màu thuốc tay, “Dịch Bạch, em xin lỗi.”

      Tuy tiếng nước ào ào, nhưng lời xin lỗi của Dịch Bạch vẫn nghe thấy được, “ có gì phải xin lỗi cả, là nhà nóng vội, tuổi em còn trẻ quá.”

      Dịch Bạch cầm khăn mặt bệ đá đưa cho , “ cần lo lắng, phải đến để khởi binh vấn tội đâu.”

      An Tầm nhận lấy khăn mặt, ngước mắt nhìn .

      vẫn biết mình phải lấy người phụ nữ mà gia đình sắp đặt.” Đột nhiên Dịch Bạch , “Lần đầu tiên gặp em, thấy rất vừa lòng, còn tốt hơn tưởng tượng của nhiều lần.”

      Cho tới bây giờ họ cũng chưa từng trò chuyện thẳng thắn với nhau.

      “Xinh đẹp, dịu dàng, an tĩnh, cứ nghĩ chúng ta có thể tương kính như tân, can thiệp chuyện của nhau.” Dịch Bạch rất ít khi cười, đến đây lại có mấy phần vui vẻ, “Đánh giá em sai rồi, thực ra em rất phản nghịch, độc lập, tự do, có lẽ em phải kiểu vợ của .”

      An Tầm cũng hơi hứng thú, “Kiểu nào? Vờ như thấy ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài ấy à?”

      Dịch Bạch nhún vai, “ nghĩ phủ nhận.”

      An Tầm cười, “Vừa vặn cũng phải mẫu người của em, cho nên lần này đến là để hủy bỏ hôn ước hả?”

      Dịch Bạch lắc đầu, xoay người đối diện với , đột nhiên lại trịnh trọng hẳn lên, “An Tầm, cho dù có như vậy nữa, vẫn quyết phải lấy em.”

      An Tầm nhướng mày, còn chưa kịp gì đột nhiên ngoài cửa lớn có người đứng, người đàn ông trung niên khoảng tầm bốn mươi tuổi, tây trang giày da, đứng nghiêm thẳng thớm, ông hơi cúi đầu, “Quấy rầy tiên sinh tiểu thư rồi, xin hỏi Thẩm Tư Vũ tiên sinh có ở đây ?”

      An Tầm sửng sốt, “Ai?”

      “Thẩm Tư Vũ tiên sinh.” Đầu tóc người nọ được chải chuốt cẩn thận, giày da cũng dính hạt bụi nào, cho dù phải lặp lại lần nữa vẫn mỉm cười như cũ, thong dong rộng lượng.

      Bây giờ An Tầm mới biết, hóa ra Tư Vũ họ Thẩm.

      ấy ở trong, mời ông vào.” An Tầm .

      “Cám ơn, quấy rầy rồi.” Người nọ xong khẽ khom lưng. Trong lòng An Tầm oán thầm, người này giữ quy củ ghê .

      An Tầm để ý đến Dịch Bạch nữa, làm như nghe thấy lời kia, điềm nhiên như dẫn người nọ vào biệt thự.

      Đại sảnh chỉ còn An Phi và hai người bạn của Dịch Bạch, ba người líu ríu cướp giật điều khiển TV. Thấy An Tầm vào, An Phi vội gọi An Tầm cứu mình. An Tầm nhìn những người kia, hỏi An Phi, “Tư Vũ đâu?”

      “Ai?”

      “Người cao nhất đấy.”

      “Cầm sách lên lầu rồi, chắc ở trong thư phòng.” An Phi vừa trả lời vừa cướp điều khiển TV lần nữa.

      An Tầm dẫn người phía sau lên lầu. Hình như người nọ cũng thấy thanh quá chói tai, ông nhịn được than thở, “Lớn tiếng ồn ào, có thể thống gì.”

      Đúng là Tư Vũ ở thư phòng đọc sách. Lúc gõ cửa vào, ngồi ghế, nghiên cứu quyển sách y học mà người thường thể nào xem hiểu. ngẩng đầu nhìn về phía An Tầm, ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ bao lấy cả người , vô cùng đẹp mắt. An Tầm nghĩ, nếu như có những người này quấy rầy, bức tranh của có khi hoàn thành được hơn phân nửa.

      Tư Vũ nhìn người phía sau An tầm, cũng thấy kinh ngạc gì nhiều, đứng lên mà chỉ buông sách xuống, “Thư ký Quách, sao ông lại tới đây?”

      Thư ký Quách tiến lên hai bước, sau đó nhìn An Tầm, có vẻ có nhiều điều kiêng kị, “Lão gia bảo tôi gọi cậu về.” Con ngươi đen nhánh của An Tầm dạo qua hai người hết vòng. xoay người rồi ra ngoài. Thư ký Quách chờ đến khi An Tầm đóng cửa xong, vội , “Vũ thiếu gia, lão gia chỉ thị tôi đặt vé máy bay ngay đêm nay, bảo cậu về ngay lập tức.”

      .” Tư Vũ từ chối buồn suy nghĩ, cầm lấy sách bàn đọc tiếp.

      “Vé máy bay đặt rồi ạ.” Thư ký Quách ôn hòa .

      Tư Vũ cũng ngẩng đầu lên, “Bảo ông ấy, tôi chấp nhận đám cưới của gia tộc giống trai tôi đâu.”

      Thư ký Quách thở dài, “Là lão phu nhân liên tục ầm ĩ muốn gặp thiếu gia.”

      Sách tay Tư Vũ ngừng lát, sau lúc lâu, “Ngày mai tôi trở về.”

      ràng thư ký Quách còn muốn gì đó, nhưng bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào khiến cho ông cau chặt lông mày, “Vũ thiếu gia, bạn của cậu rất có phép tắc.”

      Tư Vũ để ý đến ông, biết lớn tiếng như vậy là xảy ra chuyện gì. đứng lên, vừa định mở cửa nhìn xem bên ngoài thế nào, Đại Xuyên phá cửa xông vào, còn chưa thấy người nghe giọng lo lắng , “Tư Vũ, thấy mấy món đồ đáng giá của chúng ta đâu nữa, cả thẻ căn cước và hộ chiếu cũng .”

      Triệu Tĩnh Nhã khóc đến mức hai mắt sưng to, ngồi sô pha lầu ôm Thanh Thanh thút tha thút thít, tất cả số tiền còn lại và chiếc vòng tay Cartier mới mua cũng ở trong túi hành lý.

      Mấy người An Phi nghe ta khóc đến phiền, thấy chuyện liên quan tới mình bèn chạy ra bờ cátchơi.

      Tư Vũ từ trong phòng ra, vẻ mặt nghiêm lại, hỏi: “ báo cảnh sát chưa?”

      “Báo rồi.” An Tầm trả lời, đứng bên cửa sổ, nhìn , ánh mắt thoáng hoang mang.

      Triệu Tĩnh Nhã nghe thấy An Tầm trả lời nổi cáu, “An tiểu thư, cho dù lúc trước tôi có đắc tội với , cũng nên trả thù như vậy.”

      An Tầm khoanh tay trước ngực nhìn ta, thản nhiên đáp, “Tôi động vào đồ của mọi người.”

      “Tối hôm qua ở nhà với Tư Vũ, phải , chẳng lẽ là do Tư Vũ trộm? Hộ chiếu của ấy cũng mất mà.” Triệu Tĩnh Nhã căm tức nhìn An Tầm.

      Nếu như bình thường, mọi người sớm đứng ra hòa giải, nhưng lần này, bọn họ mất hết đồ đạc nên dường như cũng mất phán đoán, vài ánh mắt đồng thời nhìn về phía An Tầm, như muốn tìm tòi thử đây có phải là trò đùa trả đũa của .

      Tư Vũ thấy vẻ mặt mọi người nhíu mày đáp lại, “ phải ấy đâu.”

      “Sao biết phải ta? Trong phòng này còn có người khác sao?” Thấy Tư Vũ giúp An Tầm giải thích, Triệu Tĩnh Nhã càng thêm tức giận.

      “Bởi vì tối qua chúng tôi luôn ở cùng nhau.” Tư Vũ liếc ta, gằn từng tiếng .
      ly sắc, duyenktn1, thuyt3 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12. Xe mất

      Chuyển ngữ: Như Ca


      “Bởi vì tối qua chúng tôi luôn ở cùng với nhau”. Tư Vũ nhìn ta, nhấn mạnh từng câu, từng chữ.

      khí trầm lặng trong phòng khách kéo dài được lâu, bởi vì Dịch Bạch dẫn hai cảnh sát mặc thường phục vào, người trước là A Luân.

      “An Tầm, xảy ra chuyện gì thế, có trộm à?”

      biết”. An Tầm khóa cửa phòng ngủ, may mà mất thứ gì, hơn nữa trước thái độ vừa rồi của Triệu Tĩnh Nhã, cũng thấy vui vẻ là bao, cho nên dứt khoát muốn xen vào nữa.

      cảnh sát mặc thường phục đưa tờ khai lý lịch cho họ, tới lượt Tư Vũ, lúc mình tên là Thẩm Tư Vũ, phản ứng của mọi người đều hệt như An Tầm lúc nãy, hóa ra Tư Vũ phải họ Tư . Đại Xuyên còn bày ra vẻ mặt “mấy người chưa biết á, lẽ tôi còn chưa à”.

      Người cảnh sát nhìn thư ký Quách cầm cặp công văn đứng nghiêm sau lưng Tư Vũ, hỏi tiếp: “Vị tiên sinh này sao cứ đứng đó hoài vậy, mời ngồi, có mất thứ gì ?”.

      Thư ký Quách thoáng nhìn sang Tư Vũ, lịch đáp: “Cám ơn, tôi đứng là được rồi, tôi đến để tìm Thẩm tiên sinh, vừa mới đến nên cũng mất thứ gì.”

      Lúc bấy giờ nhóm người Đại Xuyên mới để ý đến thư ký Quách, cảm giác tồn tại của người này quá , lúc trước cứ nghĩ là bạn An Tầm nên để ý lắm, ngờ lại đến tìm Tư Vũ.

      Sau khi ghi lại danh sách những thứ bị mất, hai cảnh sát bắt đầu tra hỏi tối qua mọi người đâu, làm gì, những người chơi đến gần sáng mới về có gì để hỏi, vậy nên đối tượng chủ yếu bị hỏi là An Tầm và Tư Vũ.

      “Này, đừng mấy người nghi ngờ An Tầm làm chứ?”. An Phi vừa chạy từ ngoài cửa vào, vẻ mặt hết sức vui.

      “Hỏi thăm thử xem có đầu mối nào thôi mà, đừng lo”. A Luân trấn an.

      có gì cả , 7 giờ chúng tôi về nhà, sau đó tôi vào phòng vẽ tranh.” An Tầm đáp.

      “Tắm rửa xong tôi ra sân đọc sách, lúc mười giờ vào phòng vẽ tranh của An Tầm”. Tư Vũ xong, ánh mắt lướt qua An Tâm với vẻ đầy hàm ý, “Cho đến khi mọi người trở về vào sáng sớm”.

      Mọi người lại thầm nhìn nhau, cảnh sát cùng nhìn A Luân hỏi A Luân xem ta còn muốn hỏi gì thêm . A Luân khó có được cơ hội để “chỉnh” An Tầm, nghĩ, sau này An Tầm có nổi giận cứ là việc công, đâu thể làm khác, cho nên A Luân nghiêm túc hỏi: “Hai người làm gì ở trong phòng vẽ tranh?”

      “Có liên quan tới đồ bị mất à?”

      A Luân thấy sắc mặt An Tầm thay đổi e ngại chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cũng dám hỏi gì thêm, cảnh sát kia cảm thấy buồn cười, bèn ho khan gỡ rối bầu khí: “Kể ra cũng có liên quan , vậy lúc hai người quay về có thấy chuyện gì kì lạ ”.

      “Lúc tôi đèn ngoài sân vẫn sáng, khi về tắt rồi.” An Tầm đáp.

      như vậy, có lẽ đồ đạc bị trộm trước khi hai người về” Hai người cảnh sát tiến hành phân tích, sau đó hỏi thêm: “Còn có gì khác ?”

      An Tầm tiếp: “Quá nửa đêm, hình như bên ngoài có tiếng động, tôi cứ tưởng là mấy người Đại Xuyên trở về”.

      ra ngoài xem thử à?” A Luân vội hỏi thêm.

      An Tầm trừng mắt nhìn A Luân: “Tôi sợ”.

      A Luân ồ tiếng, dám cười , quay sang hỏi Tư Vũ: “Vậy sao ra ngoài xem thử.”

      Ngón tay An Tầm nhàng lướt qua hoa văn ghế salon, trong lòng thầm nghĩ, ràng Lý Giai Luân mượn việc công báo thù riêng, dù lúc vẫn thường bắt nạt ta, nhưng ai mà có tuổi trẻ ngông cuồng, đúng là lòng dạ hẹp hòi dễ sợ.

      Suốt quá trình đó Tư Vũ luôn im lặng, khi nghe thấy câu hỏi này của A Luân, cúi đầu mở miệng, chút che giấu hay lẩn tránh, đáp: “Khi ấy tôi mặc quần áo”.

      An Tầm miết mạnh vân hoa văn dưới ngón tay, ta dám à!

      Tiếng chuông đồng hồ tích tắc tường bên chiếc cầu thang lớn, giữa căn phòng yên ắng, thanh đó càng ràng hơn hẳn, ngay sau đó là tiếng báo giờ, kèm theo là tiếng đóng cửa mạnh khi Dịch Bạch rời . Nhất thời, cả căn biệt thự dường như chấn động, sau đó mọi thanh đều cùng lúc đóng băng. Trước khi A Luân và cảnh sát rời , họ có nhanh chóng tìm lại đồ đạc bị mất, lúc A Luân còn bày ra vẻ mặt thất vọng nhìn An Tầm, ngụ ý thay đổi rồi, còn là bé ngây thơ mà biết lúc trước.

      An Tầm mặc kệ.

      Vành mắt của Triệu Tĩnh Nhã còn đỏ hơn lúc nãy, ta nhìn An Tầm chuẩn bị lên lầu ngủ bù, vội : “ có vị hôn phu rồi sao còn muốn trêu chọc Tư Vũ nữa?”

      Tư Vũ chuyện với thư ký Quách, nghe thấy vậy quay đầu nhìn lại.

      Cả đêm qua An Tầm được ngủ, sáng nay ầm ĩ náo loạn, giờ Triệu Tĩnh Nhã lại muốn bắt đầu gây , đầu như muốn nổ tung, vì thế khó chịu đáp trả: “Mắc mớ gì đến ”.

      câu càng khiến Triệu Tĩnh Nhã tức đến phừng phừng mặt mũi.

      An Phi nhìn Triệu Tĩnh Nhã bằng ánh nhìn đồng cảm, ta muốn ăn đòn hay sao mà kiếm chuyện với An Tầm kia chứ.

      An Tầm chân lặng lẽ lên lầu, lên đến tầng hai mới cúi xuống nhìn ta, mái tóc đen suôn dài như thác, ánh mắt xa xăm, : “Sao biết tôi trêu chọc ta?”

      xong tiện thể liếc ai đó đứng ở tầng dưới, ý chỉ “nợ đào hoa của phiền phức”.

      Tư Vũ ngẩng đầu nhìn , khóe miệng khẽ nhếch lên, cúi người dặn dò thư ký Quách mấy câu rồi cũng bước chân lên cầu thang.

      Đại Xuyên vội hỏi: “Cậu đâu thế?”

      vừa vừa trả lời: “ nhận lỗi”.

      Lúc An Tầm cầm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm nghe tiếng gõ cửa, ngờ người đến lại là Tư Vũ. đứng bên ngoài khẽ hỏi: “Có thể vào ?”

      An Tầm chớp mắt, nhìn quần áo ôm trong ngực mình, đáp: “Tôi muốn tắm”.

      Tư Vũ nhìn , cột tóc lên cao, cần cổ trắng nõn lộ ra khiến người ta chỉ muốn cắn cho cái, cúi mắt, ‘ồ’ tiếng nhưng lại có ý định rời , thấy thế, An Tầm do dự hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì à?”

      Tư Vũ khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào cửa, cười như có như : “Vì sao khi nãy lại giải thích?”

      An Tầm chuyển tầm mắt sang nơi khác: “Vậy tại sao lúc nãy lại cố tình vậy?”

      Tư Vũ cười, mặt vẫn là vẻ khiêu khích nhàng, đáp: “Tôi muốn cho Dịch Bạch nghe.”

      Bên cửa sổ, chiếc chuông gió bằng vỏ sò nhàng đung đưa, An Tầm đứng đối diện với , lúc lâu mới bật cười khanh khách, cười đến nỗi hai mắt Tư Vũ cũng híp lại, : “Đừng có cười như vậy.”

      “Hả”. An Tầm hiểu nhìn , Tư Vũ đột nhiên tiến lên bước, đưa tay xoa lên gò má rồi nâng cằm lên, cúi đầu hôn xuống. An Tầm vội vàng ném quần áo trong tay lên mặt Tư Vũ, bị quần áo phủ lên đầu, nhẫn nhịn, đưa tay lôi quần áo xuống, bất đắc dĩ nhìn , thấy thế An Tầm nhịn được lại phì cười lần nữa.

      Tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió cạnh bên, lanh lảnh êm tai, là thanh hay nhất từng nghe được, Tư Vũ nhét tay vào đống quần áo, kéo chiếc áo ngực ra đặt lên đầu : “ cho em cười, em lại cười hăng hơn.”

      Lúc này An Tầm hệt như ‘bên ngoài là bá vương bên trong là xuân lệ’, vội lấy áo ngực đầu xuống rồi giành lấy quần áo từ tay Tư Vũ, cũng thèm nhìn thêm cái mà cất giọng đuổi khách: “Tôi muốn tắm, ra ngoài ”.

      Tư Vũ tủm tỉm nhìn , ‘được’ mà chẳng chịu rời . đứng trước mặt xòe tay ra, bên trong là chiếc quần lót đăng-ten màu đen, xinh xắn lọt thỏm nằm giữa lòng bàn tay, các ngón tay thon dài trắng trẻo đối lập ràng với màu đen tuyền đó, cúi đầu tỉ mỉ quan sát: “Sao nó lại thế nhỉ?”

      Trước mặt An Phi và A Luân, An Tầm vẫn luôn là nữ vương, nhưng giờ phút này khuôn mặt bình tĩnh thường ngày lại ửng hồng hừng hực, đưa tay giành lại quần lót, nghiến răng nghiến lợi : “ Thẩm! Tư! Vũ!”

      Tư Vũ bật cười, An Tầm đưa tay véo , giơ tay lên cao : “Rồi, ra ngoài ngay đây, đừng giận”. Kết quả là chưa ra khỏi phòng nghe tiếng An Phi ở dưới lầu hét lên: “An Tầm, chiếc Wrangler ngoài kia là của ai thế ạ?”

      Đến cùng Dịch Bạch còn có hai người nữa, kiêu ngạo và ương ngạch, xem ai ra gì. Bọn họ lái chiếc xe qua đụng phải chiếc xe của thư ký Quách dừng ở đó, người lái xe muốn xuống chuyện lại bị bọn họ đánh cho, sau đó họ đẩy luôn chiếc xe của Tư Vũ xuống biển.

      Lúc đám người Tư Vũ đến xe rơi vào vùng nước cạn, bị sóng biển đánh vào, dập dềnh đung đưa.

      Dịch Bạch lái xe trước, hai người này rồi biết sao lại quay về lần nữa, biết có quan hê với An Tầm đẩy xe xuống”. An Phi liếc về phía Tư Vũ: “Hồng nhan họa thủy, ai bảo đụng vào An Tầm làm gì, Hướng Dương nổi tiếng là ngang ngược đó.”

      Vừa dứt lời, Hướng Dương tới, cười xấu xa: “Xin lỗi, vừa nãy đụng phải xe của , vậy , cho các ít tiền, chúng ta giải quyết thầm nhé”.

      Tư Vũ nhìn , khuôn mặt lạnh lùng đáp lại.

      Người nọ thế là muốn để Tư Vũ nghe được, móc hai trăm đồng trong túi ra, vung vào ngực Tư Vũ, : “Có số người thể tùy tiện đụng vào, có biết hả?”

      xong lại nhìn về phía An Tầm, họ dám , lời đến miệng cũng đành phải nuốt về. Tiền bay trong gió vung vãi rơi xuống cát, Đại Xuyên thấy bạn bè bị nhục mạ, lửa giận ngút trời, định xông tới đánh nhau, nhưng hai người bạn lại đứng ra ngăn cản, họ có cảm giác rằng, Tư Vũ có cách xử lý ổn thỏa.

      Ánh mắt Tư Vũ quá tàn nhẫn, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng An Tầm lúc này. nhìn người nọ lâu rồi mới mở miệng, gằn từng chữ: “Thư ký Quách, báo cảnh sát, gọi luật sư đến ngay lập tức”.

      “Được ạ, nhưng gọi bao nhiêu luật sư đến ạ?” Thư ký Quách lấy điện thoại di động ra.

      “Tất cả, luật sư nào có năng lực khiến táng gia bại sản cứ gọi đến đây”. Khi chuyện, ánh mắt Tư Vũ hề rời khỏi người Hướng Dương dù chỉ giây.

      Hướng Dương liếc mắt nhìn người kia rồi khinh miệt cười cái “Đáng sợ quá nhỉ, đừng có sấm lớn mà mưa nhé, tao chưa gặp được ai có thể động vào bọn tao đâu”.

      Tư Vũ như nhìn họ như hai đứa trẻ ngây ngô, lạnh lùng đáp trả: “Thế kia à?”

      Sau đó là tiếng thắng xe chói tai vang lên. Dịch Bạch nhảy xuống, chạy tới hỏi: “Hai người làm gì vậy?”

      Quả nhiên là chơi với nhau lâu, vừa nhìn biết hai người này gây họa.

      có gì, giúp mày xả giận, đẩy xe nó xuống biển, thấy , nghiêng ngả ở bên kia kìa”. Hướng Dương , còn tự hào chỉ vào chiếc xe màu đỏ.

      Dịch Bạch nhìn kỹ, thấy chắc cũng bị nghiêm trọng gì, quay đầu với An Tầm, “ bảo hiểm , chuyện bồi thường tôi liên lạc với em sau”.

      An Tầm ồ tiếng rồi đáp: “Tôi mặc kệ”.

      Dịch Bạch sững sờ lúc, còn chưa hỏi nghe Tư Vũ lên tiếng: “ biết chiếc xe này là của ai ?” Câu này là với Hướng Dương.

      Hướng Dương cười mỉa: “Tao cần biết xe này là của ai, mà là xe của ông trời sao, đừng làm hỏng chiếc xe, mười chiếc ông đây cũng mua nổi”.

      Lời này vừa dứt, người vẫn luôn án binh bất động từ trước đến giờ như Tư Vũ đột nhiên lại xông tới kéo cổ áo đẩy lăn xuống đất: “Mày cút xuống biển kéo chiếc xe lên, nó lên được mày cũng đừng lên nữa”.

      ai ngờ Tư Vũ ra tay, họ sững sờ trong giây lát, người ngã cát và bạn ta chuẩn bị xông lên đánh trả nghe có tiếng người hét lên ở cách đó xa: “Mấy người làm gì đó hả. Tôi vừa được nửa đường bị gọi lại, đánh nhau à?”

      A Luân đứng ở ven đường nhìn mấy người dưới bãi cát: “Tất cả lên, về cục cảnh sát làm việc”.
      ly sắc, duyenktn1, thuyt3 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 13: Hồng nhan họa thủy

      Chuyển ngữ: Như Ca


      A Luân đứng ven đường nhìn xuống mấy người bãi cát: “Tất cả lên, đến cục cảnh sát rồi chuyện”.

      Sau khi Hướng Dương và người kia đến đồn cảnh sát, họ lên tiếng phủ nhận phải mình cố ý, va phải xe của thư ký Quách chẳng qua là vì chân trơn, đạp thắng được, sau đó cuống quá mới đụng phải chiếc Jeep Wrangle bên cạnh.

      “Cũng may nhờ có chiếc Jeep Wrangle chắn trướcm nếu tôi đạp ga lao thẳng xuống biển rồi, cũng là nhờ chiếc xe đó cứu mạng tôi”. Dáng vẻ của Hướng Dương lúc ở đồn cảnh sát hoàn toàn khác hẳn trước kia. Bởi vì trước lúc tới, Dịch Bạch , nơi này phải Xuân Giang, đừng gây nên chuyện lớn, rất khó giải quyết.

      Từ đầu đến cuối Tư Vũ vẫn hề lên tiếng, tất cả mọi chuyện đều do thư ký Quách giải quyết toàn quyền, ông trình bày đơn giản, ý tứ ràng là, đây phải cố giao thông đơn thuần, ông muốn cơ quan điều tra phải đến trường xem xét, chiều nay khi luật sư của họ đến, họ muốn được thấy bản báo cáo về việc lần này, người tài xế cũng kiểm tra thương tích, kết quả được bệnh viện nhanh chóng gửi sang.

      Thái độ lịch , logic ràng, cầu hợp lý, dù hề đập bàn hay lạnh lùng trừng mắt, nhưng thái độ kiên quyết cứng rắn này cũng phải dễ dàng ứng phó.

      Trong hành lang, có dì khóc lóc con rể minh bất hiếu vay tiền trả, có ông chú uống rượu say xỉn lăn lộn cũng thấy vợ đến dẫn về nhà, có tìm được mẹ gào khóc,… tóm lại là rối loạn lung tung.

      Ở trong phòng, mấy cảnh sát nhìn thư ký Quách nửa ngày, thầm suy nghĩ, nếu ngày nào cũng gặp được mấy người như thế, làm việc gì cũng thoải mái vô cùng.

      “Vị kia, Thẩm tiên sinh, họ ra tay đánh người”. Người cảnh sát lúc trước đến nhà An Tầm cùng A Luân nhìn Tư Vũ ngồi cách đó xa lại.

      Tư Vũ đưa mắt nhìn ba người bên kia, ồ tiếng rồi đáp: “Trượt tay”.

      “Trượt tay?” Bọn họ tin nổi vào tai mình.

      “Vốn tôi định giúp ta sửa lại cổ áo, nhưng mà tay trơn nên làm ta ngã xuống đất”. Tư Vũ thản nhiên , khóe miệng còn vương nét trào phúng.

      “À”. Người cảnh sát nhìn về phía A Luân, sửa sang lại cổ áo? Chuyện này cũng có thể tin à? A Luân gật đầu mạnh, tin được, tin được, cực kì đáng tin đó.

      Nếu bọn họ có thể chân trơn, vì sao thể tay trơn.

      Hướng Dương siết chặt nắm đấm bị Dịch Bạch vỗ vai: “Nhịn chút”.

      Bởi vì có A Luân ở đây, bọn họ cũng phải ở lại quá lâu, người cảnh sát đóng sổ ghi chép lại, thư ký Quách về nhà chờ thông báo.

      An Tầm ngồi ghế ngủ thiếp tự bao giờ. Bên góc cửa sổ bí mật lặng yên, vòng hai tay trước ngực, cúi đầu hít thở đều đều, nhìn ngủ rất ngon. Cũng biết tìm đâu được cái mũ lưỡi trai đội đầu, vành nón kéo xuống thấp che ánh mặt trời chiếu rọi, mặc chiếc quần cộc ngắn, chân đặt bàn thấp, người ngang qua bất giác lại nhìn từ cổ chân đến bắp đùi.

      Tư Vũ nhíu chặt mày, đến gần vài bước rồi xoay người lại ngăn cản ánh mắt của người ta, “Mọi người trước

      Dường như Triệu Tĩnh Nhã muốn nhìn hai người họ chút nào thêm nữa, ta đạp cửa ra ngoài trước, Đại Xuyên gãi đầu rồi cùng mấy người lục tục rời .

      Hướng Dương thấy những người kia rời khỏi, ta hỏi A Luân: “Này, chúng tôi sao?”

      A Luân liếc mắt liếc : “Này với ai đấy”.

      “Này với mày đó, mẹ, ông ở đây nổi nữa”. Hướng Dương mắng xong hùng hổ đứng lên, bên cạnh cũng có vài cảnh sát đứng lên theo, gậy cảnh sát cầm sẵn trong tay: “Muốn kiếm chuyện à, có biết đây là đâu , ngồi xuống!”

      “Cố ý đánh người gây thương tích và phá hoại tài sản của người khác, hai tội danh mà còn muốn ? Qua bên kia ngồi xuống suy nghĩ cho kỹ”. A Luân qua , đưa tay đẩy ta đến góc tường.

      Hướng Dương tức đến xanh cả mặt, cắn răng căm tức nhìn A Luân, nhưng coi như cũng còn tia lý trí, ra tay đánh luôn cảnh sát, trong lòng căm hận nghĩ, nếu đây mà là Xuân Giang, đánh cho tên kia đến khi quỳ rạp mà cầu xin tha thứ.

      “Hai người có thể rồi”. người cảnh sát ý bảo Dịch Bạch và người kia rời khỏi.

      Dịch Bạch từ tốn đứng lên, nhìn Hướng Dương rồi bảo: “Cậu đợi ở đây , sao đâu”.

      Hướng Dương gật đầu, bảo biết rồi. Dịch Bạch trầm ra, tay vừa đặt lên chốt cửa đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Tư Vũ đứng bên An Tầm, Tư Vũ ngẩng đầu nhìn lại, hơi gật đầu xem như chào hỏi, Dịch Bạch cười khẽ tiếng, nụ cười chút ý tốt mà lại có phần như cảnh cáo, có lẽ là tuyên chiến nhiều hơn.

      hồi chiến tranh trong yên lặng để quyết định xem việc Hướng Dương có tội hay bắt đầu.

      Tư Vũ xoay người lại nhìn An Tầm, vẫn giữ tư thế ngủ như cũ, tiếng động lớn như vậy cũng nhúc nhích chút nào, có lẽ là vì mệt quá. Bên cạnh có người qua lại, chuông điện thoại vang lên liên tiếp, những người khác biết họ là bạn của A Luân nên ai lên tiếng đuổi người.

      Tư Vũ ngồi xổm xuống cạnh , nghiêng đầu nhìn vẻ mặt dưới vành nón khi ngủ, đôi mắt sáng long lanh giờ yên tĩnh khép lại, lông mi đen dày cong cong vểnh lên, chóp mũi xinh xắn có lớp mồ hôi mỏng, bờ môi hồng nhạt. Đột nhiên, lòng lại rộn ràng hẳn lên, nghĩ tới chuyện buổi sáng hôn , cảm giác ướt át mềm mịn, đầu lưỡi tránh né và bàn tay đầy mồ hôi vì lo lắng của , vô ý đặt bên hông nóng rát.

      Ngón tay Tư Vũ hơi nhúc nhích, còn chưa thực động tác kế tiếp phát bên cạnh có tiếng động, nghiêng đầu, cánh tay A Luân cứng đờ đưa ra giữa trung, thấy Tư Vũ nhìn mình, mặt mày vô tội : “Tôi, tôi lấy ly nước”. rồi cầm lấy bình giữ nhiệt bàn, mắt nhìn thẳng phía trước rời , những người khác trợn mắt há mồm nghĩ bụng, sao A Luân có thể dễ dàng hoán đổi hai tính cách hung ác và ngu ngơ cho nhau thế nhỉ?

      Tư Vũ khẽ đẩy An Tầm: “Về nhà ngủ nào”.

      vẫn nhúc nhích như cũ, Tư Vũ tưởng là chưa tỉnh, đưa tay lại gần lần nữa, còn chưa đụng tới người nghe cúi đầu khẽ đáp: “”.

      Chỉ có làn môi dưới khẽ động. Tư Vũ bật cười, nhớ tới lớp mồ hôi mỏng chóp mũi , đứng dậy đến bên cửa sổ, mở hết cửa sổ ra, tốt rồi, có gió, khí ấm áp.

      Lúc An Tầm mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên ngoài là bầu trời u, có lẽ là sắp mưa. Cục cảnh sát chỉ còn lại cảnh sát lớn tuổi và nữ cảnh sát trẻ trung ở lại, những người khác còn ở đây, kể cả Đại Xuyên cũng biết họ từ lúc nào.

      Nhưng Tư Vũ lại hề rời , ngồi chiếc ghế cao bên cạnh, yên tĩnh nằm sấp bàn ngủ, mặt hướng về phía , An Tầm nhìn thoáng qua, thấy nữ cảnh sát rót nước cho mình tiếng cảm ơn, sau đó lại xem như có chuyện gì mà nhìn qua chỗ khác, ánh mắt bất giác lướt về phía người còn nằm ngủ.

      Nữ cảnh sát vẫn chưa , len lén liếc An Tầm, An Tầm phát ra khẽ cười hỏi lại: “Sao vậy?”

      Nữ cánh sát viên vội vàng khoát tay, cũng cảm thấy mình hơi thất lễ: “Thấy hai người rất đẹp đôi, hình như là nhỉ”.

      An Tầm nghi hoặc nhíu mày.

      Nữ cảnh sát viên hiểu lầm ánh nhìn của lúc vừa rồi là tình ngọt ngào hạnh phúc, với An Tầm: “Lúc ngủ bị ánh nắng chiếu vào, đúng lúc cửa chớp bên này bị hư, ấy mới đứng tựa vào cửa sổ che ánh mặt trời cho , mặt trời chiếu tới đâu ấy tới đó, cho đến khi vừa rồi bầu trời đầy mây, mới ngồi nghỉ lúc, chắc là mệt quá nên vừa ngồi xuống ngủ luôn”.

      Nữ cảnh sát nhìn An Tầm cúi đầu nhìn Tư Vũ mà chẳng gì, lại càng dốc sức: “Nhìn áo T-shirt đầy mồ hôi kìa, còn chưa khô được đâu, chắc là sau lưng bị phơi nắng quá”.

      Lòng An Tầm ấm áp vô cùng, thấy cửa sổ hé mở, lặng lẽ đứng lên đóng lại.

      Cách đó xa, chú cảnh sát xem báo cũng bật cười ha hả, nhìn nữ cảnh sát rồi : “Nhìn hai người trẻ tuổi này kìa, trai sợ bị nóng nên mở hết cửa sổ ra, còn lại sợ bị lạnh mà đóng hết cửa sổ”.

      Lúc Đại Xuyên gọi điện thoại tới, An Tầm gửi tin nhắn, Tư Vũ bị tiếng chuông đánh thức, ngẩng đầu nhìn An Tầm, ánh mắt lập tức bị dòng chữ màn hình di động thu hút.

      Người nhận: Thẩm Tư Nam.

      Ánh mắt Tư Vũ ngừng lại ở đó, điện thoại trong túi vẫn rung lên như sợ làm phiền người khác, lúc lâu sau, mới đứng dậy đến bên cửa sổ nhận máy.

      An Tâm vẫn bình tĩnh soạn lại nội dung của tin nhắn rồi gửi . Sau đó ngẩng đầu nhìn sang Tư Vũ, lúc này cũng vừa gọi điện thoại xong, dựa lưng vào cửa sổ nhìn , vuốt vuốt chiếc điện thoại di động trong tay, An Tâm nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”.

      Tư Vũ nhét lại điện thoại vào túi quần: “Đại Xuyên có rất nhiều người tới bãi biến, xe cũng được lấy lên rồi, gọi chúng ta qua bên đó xem chút”.

      xe Taxi An Tầm liên tục nhìn điện thoại chờ tin nhắn, bình thường Thẩm Tư Nam vẫn hồi rất nhanh, nhưng lần này chờ mãi lại chẳng thấy trả lời.

      Tư Vũ trả tiền xe xong bảo xuống xe, ánh mắt lướt nhìn di động tay An Tầm, : “Muốn hỏi Thẩm Tư Nam có phải có người em trai tên là Thẩm Tư Vũ? Sao hỏi có có người tên là Thẩm Tư Nam ?”

      An Tầm sững sỡ, phản ứng đầu tiên là trừng mắt nhìn : “ nhìn lén?”

      “Cách gần như vậy, em cũng đâu che lại”.

      Hai người vừa xuống xe, quả như lời Đại Xuyên , bờ biển tụ tập rất đông người, nhiều du khách vây lại nhìn xem, còn có cảnh sát duy trì trật tự, vài người của công ty bảo hiểm làm việc cùng và các luật sư do Thẩm gia gọi đến, tóm lại là trận chiến cực kì lớn.

      Nếu phải biết người ta nhìn cảnh vớt xe, có khi còn nghĩ xảy ra án mạng.

      Thư ký Quách nhìn Tư Vũ xuống xe, cung kính cúi chào, mấy vị luật sư cùng cũng lên tiếng chào Thẩm Tiên sinh, An Tầm đứng lên yên lặng lắng nghe, thấy cách xưng hô này cũng dễ nghe đấy.

      Người của công ty bảo hiểm tiến hành kiểm tra, định giá thiệt hại, Đại Xuyên và những người khác đến bên Tư Vũ, những người kia chỉ lén nhìn quan sát, Đại Xuyên kéo Tư Vũ sang ngó trái ngó phải: “Tư Vũ cậu có phải là người làm thêm cùng tôi ở Nhật Bản đó?”

      “Sao thế?” Ánh mắt Tư Vũ rời khỏi chiếc xe, quay đầu lại nhìn Đại Xuyên.

      “Thư kí Quách , những người kia đều là luật nhà cậu, nhà cậu mở văn phòng luật à?”

      Đại Xuyên trừng mắt to nhìn chằm chằm Tư Vũ, thấy Tư Vũ đáp lời nghêm túc hỏi thêm: “Cậu làm với tôi có phải muốn tán tỉnh tôi ?”

      Tư Vũ vẫn để ý đến như cũ, mà đột nhiên chuyển hướng đến cạnh chiếc xe kia, tốc độ cực nhanh, mọi người tưởng xảy ra chuyện gì nên cũng quay đầu nhìn lại, Tư Vũ đến cốp xe sau, đưa tay cầm lấy bức tranh từ tay nhân viên, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, lại lấy ra thêm vài bức nữa.

      Tất cả đều nước.

      Mặc dù An Tầm đứng ở đằng xa nhưng vẫn nhìn được mấy bức tranh được đem ra, yên lặng lúc lâu rồi đột nhiên lên tiếng: “Đó là tranh tôi vẽ”.

      Đại Xuyên a tiếng, sau khi phản ứng kịp mới sợ hãi la lên: “Cái gì?”.

      còn nhớ trong tạp chí có , bức tranh của từng có giá khoảng hai mươi vạn Euro.
      ly sắc, duyenktn1, thuyt3 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: đêm thành danh

      Chuyển ngữ: Tử Sắc Y


      Mặc dù An Tầm ở cách đó khá xa, nhưng vẫn thấy được cuộn tranh kia mở, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên lại , “Đó là bức vẽ của tôi.”

      Đại Xuyên hả tiếng, sau khi phản ứng kịp sợ hãi thốt lên, “Cái gì?”

      còn nhớ tạp chí có , bức vẽ của từng đạt tới hơn hai mươi vạn Euro.

      “Sao bức tranh của lại ở xe Tư Vũ?” Đại Xuyên xong lại lầm bầm, “Phải là xe của Tư Vũ mới đúng.”

      Ánh mắt An Tầm chợt loé lên, do dự chút rồi cũng qua.

      Có lẽ Tư Vũ cũng biết sau cốp xe lại có đựng nhiều tranh đến vậy, lần lượt mở ra từng cái , nhíu chặt mày, lúc thấy An Tầm qua, đột nhiên lại muốn che lại hết. Nhưng nhìn vẻ mặt của chắc cũng thấy hết rồi.

      Bức cầm trong tay đúng là bức thành danh năm đó – – Hồng hoàng.

      Bởi vì phía có phủ thêm lớp sơn dầu, cho nên nhìn ngoài mặt cũng có gì đáng ngại.

      An Tầm sững sờ nhìn bức vẽ, Tư Vũ thấy chăm chú quá khẽ hỏi, “Có thể sửa lại em?”

      An Tầm cẩn thận vuốt ve cái miệng dài xinh xắn của chim hồng hoàng đó, “Vải vẽ tranh sơn dầu khi ngâm nước, màu nứt hết.”

      chữa được.

      An Tầm nhíu mày, đau lòng quá.

      Thực rất đau lòng!

      Tư Vũ nhìn , hồi lâu sau, cẩn thận khép bức tranh lại rồi giao cho nhân viên, với thư ký Quách, “Cất những bức này xếp lên, rồi tìm người sửa lại, bao nhiêu tiền cũng được.”

      Thư ký Quách gật đầu, “Lúc Nam thiếu gia mua vẫn còn giữ phiếu xuất nhập ở đây, nếu sửa được chúng ta có thể buộc Hướng Dương phải bồi thường lại phần kém.”

      “Nhất định phải sửa được.” Tư Vũ nhìn ông, lời ít ý nhiều, nhưng thái độ lại ràng như thế.

      Thư ký Quách sững sờ, rất ít khi ông thấy Tư Vũ ôn hòa lại cứng rắn, mạnh mẽ và quyết đoán như lúc này.

      Mấy người khác thấy trân trọng những bức họa này như vậy, còn cả đôi mắt đầy lo lắng dán chặt vào bức tranh khắc rời của đứng kia, họ đành phải càng thêm cẩn thận, sợ chạm vào làm dơ đâu đó.

      Từng bức tranh được nâng ra rồi cất vào túi nilon trong suốt, tổng cộng gồm bảy tấm.

      An Tầm thấy dáng vẻ khó chịu của Tư Vũ, cứ nghĩ là do biết nên giải thích với mình thế nào, cho nên từ tốn mở lời, “ sao đâu, em lại vẽ mấy tấm cho của… là được.”

      Hơn hai năm trước, An Tầm được mời tới triển lãm Florence, nơi thay mặt bán giúp bức Hồng hoàng, ông chủ phòng triển lãm tranh đăng lên trang web bán đấu giá , vốn cũng hy vọng bán được giá cao, nhưng ai mà biết, có hai người cạnh tranh nhau khốc liệt để giành lấy bức tranh này, cuối cùng bán ra với giá hai mươi hai vạn Euro.

      Vì thế, rất nhiều người biết tới bức Hồng hoàng, cũng biết hơn về An Tầm vẽ.

      Hơn nữa, sau khi giáo sư của viết bài đăng đề cử, đêm thành danh”.

      Mà người mua bức tranh với giá hai mươi hai vạn đó, chính là Thẩm Tư Nam.

      Về sau, An Tầm lục tục bán ra vài bức tranh khác nữa, người mua đến từ khắp mọi nơi, châu Âu châu Úc, nhưng người mua trung thành nhất vẫn là Thẩm Tư Nam, như thể tình chung thủy với những bức mà vẽ.

      Hơn năm trước, nhờ trợ lý liên lạc trực tiếp với , hai người hệt như những người bạn lâu năm, thỉnh thoảng ân cần thăm hỏi, thỉnh thoảng lại tán gẫu đôi lời.

      ra, của Thẩm Tư Vũ, đúng là Thẩm Tư Nam.

      Tư Vũ nhìn , tâm tình cũng vì lời mà thay đổi, “ sửa lại tranh phải vì Tư Nam.”

      “Dạ?” An Tầm khó hiểu.

      đưa thay vuốt tóc , dịu dàng , “Em đau lòng đến mức cả vành mắt cũng đỏ hết rồi kìa.”

      An Tầm ngẩn ngơ.

      phải bởi vì Thẩm Tư Nam, mà là vì , An Tầm.

      buồn vì bức tranh, lại xót vì .

      Thời tiết có vẻ bình thường, đột nhiên trời giăng kín đầy mây, thình lình mưa đổ, mấy bức tranh vừa được sắp xếp xong mưa cũng càng rơi càng lớn, hai tay Tư Vũ đưa lên che đỉnh đầu An Tầm, “Qua bên kia .”

      Còn chưa hết xúc động vì câu vừa rồi, An Tầm lại cảm động lần nữa vì động tác theo bản năng của người con trai đó, hai người về phía chiếc ô dựng cách đó xa bờ cát sáng, cả đoạn đường này, hai tay Tư Vũ vẫn giữ yên đỉnh đầu của .

      Dưới mưa phùn, An Tầm ngẩng đầu nhìn , vài lọn tóc của bị ướt, từng sợi từng sợi bết vào vầng trán, nước mưa thuận theo thái dương trượt đến cằm, môi mỏng hơi cong…

      Phát nhìn mình, Tư Vũ cúi đầu, , “Nhìn đường nào.”

      An Tầm bừng tỉnh chuyển mắt , hồi lâu sau, lại tự nghĩ thầm, mình tư xuân thiếu nữ sao, đột nhiên lại muốn hôn như thế.

      Mấy người Đại Xuyên chạy tới dưới ô, sau khi An Tầm và Tư Vũ chen lấn vào, Đại Xuyên ai oán , “Tư Vũ, ra người mà cậu thầm mến vốn phải là tôi, hoá ra là An Tầm đấy hả, còn lén lút giấu tranh của người ta trong xe mình.”

      Tư Vũ cúi đầu phẩy tay vỗ nước mái tóc, nghe vậy thoáng dừng chút, tiếp tục vỗ vỗ.

      Bởi vì nhanh, khuôn mặt nhắn của An Tầm cũng đỏ bừng tươi tắn, thấy Tư Vũ lời nào, Đại Xuyên lại bắt đầu tìm tòi nghiên cứu, : “Những bức tranh đó là do của ấy tới gặp tôi mua.”

      Đại Xuyên hiểu ra, “Ra là vậy, nhưng mà cậu cũng to gan đấy, bức tranh quý như thế mà để ở trong xe.”

      Đây chính là điều mà An Tầm thắc mắc, chẳng lẽ Thẩm Tư Nam thích đến nỗi đâu cũng mang theo nó hay sao?

      Tư Vũ kéo áo T-shirt lên lau nước cần cổ, với An Tầm, “Lúc đầu mấy bức tranh này được cất giữ ở , sau này ấy chuẩn bị định cư trong nước lâu dài nên mới cho người mang về đây, đặt trong xe chắc là để dời .”

      “Rồi cậu biết nên lấy xe , sau đó nữa may bị mấy tên đần độn kia cho ngâm nước, sao khi ấy mình ngăn được xe kia chứ!” Đại Xuyên lầu bầu lẩm bẩm hồi, rồi lại lắc đầu thở mạnh, “Nhiều tranh hỏng như thế, nhiều tiền như thế, chao ôi, bức này đó có giá bao nhiêu vậy?”

      “… Hơn nghìn vạn, ” An Tầm đứng bên khẽ thầm, “Giá chiết khấu.”

      “… !”

      Dưới chiếc ô, mọi người cùng nhìn nhau, yên lặng lâu rồi lắc đầu cảm thán, họ đứng cùng ô với hai phú ông ngàn vạn.

      Còn chưa cảm thán xong, thư ký Quách bên kia lấy ô và khăn tay mang đến, đưa tới trước mặt Tư Vũ, “Mau lau nước thiếu gia, nếu ngài bị cảm tôi lại làm tròn bổn phận của mình.”

      Tư Vũ nhận rồi lại đưa cho An Tầm, tự nhiên đến mức thể tự nhiên hơn, thư lý Quách vừa nhìn thấy nghiêng đầu xông vào màn mưa lần nữa, “Tôi tìm thêm cái nữa.”

      “Tiểu Thẩm tiên sinh, tổng giá trị của những bức tranh này lên đến hàng tỉ đồng, nếu sửa được, tôi tin chúng ta có thể khiến họ táng gia bại sản.” Bên này thư ký Quách vừa , dưới ô lại xuất hiên thêm mấy vị luật sư vừa tới.

      “Các phải có cách.” đúng hơn là, nhất định phải sửa được tranh, thương lượng.

      An Tầm ở bên, yên lặng vân vê chiếc khăn tay.

      “Có thể tìm người hoạ sĩ đó vẽ lại cũng được mà, chắc cần tiên sinh phải tự mình ra mặt…” luật sư trong nhóm còn muốn khuyên, dù sao tự tay vẽ lại cũng dễ như trở bàn tay thôi, nhưng còn chưa hết thấy mặt Tư Vũ càng trầm xuống.

      dám nữa rồi.

      Mấy luật sư thầm nghĩ, có đường tắt mà cứ đường vòng, hay là ngài ấy muốn kiểm tra họ nhỉ, mặc dù oán giận nhưng mặt vẫn cung kính nhận lời, nhất định làm cho thỏa đáng.

      Lúc họ còn nhìn An Tầm thêm mấy lần, như thể có gì muốn , bọn tôi nghe được đó, phải sửa chúng cũng đều là vì !

      Những người còn lại nhìn thấy thế mới giật mình hiểu ra, nhà Tư Vũ phải là đại phú đại quý cũng là hoàng thân quốc thích, gọi cuộc điện thoại có đống luật sư chạy đến, tìm chiếc xe bên trong xe lại chất đầy danh họa hơn ngàn vạn…

      Đại Xuyên đứng sau , “Tư Vũ, tôi nhìn nhầm cậu rồi, Tư Vũ, cậu lừa gạt tôi, Tư Vũ cậu sợ tôi bám đùi cho nên mới giả nghèo theo tôi đấy hả…”

      Tâm trạng Tư Vũ vốn vui, cho nên làm như nghe thấy.

      Triệu Tĩnh Nhã nhìn chằm chằm Tư Vũ từ phía sau, nhìn đến mức đôi mắt cũng bắt đầu nhức mỏi, lúc lâu sau mới quay lại với Thanh Thanh, “Làm sao mà ngừng theo đuổi ấy được!”

      Thanh Thanh biết nên trả lời ra sao.

      Lại lúc sau, “Tôi cần giới thiệu việc làm cho ta nữa rồi nhỉ?”

      Mọi người: “…!”

      Mặc dù mưa dần, nhưng vẫn tí tách liên tục ngừng hẳn, thư ký Quách đưa tới vài chiếc ô, mọi người tốp năm tốp ba cùng quay về biệt thự, lúc tới cửa, sườn dốc đột nhiên có chiếc xe rẽ xuống.

      Là Dịch Bạch.

      Chỗ ngồi kế tay lái là Hướng Dương, cười đến ngông cuồng tự đại.

      Đại Xuyên bực bội , “ nhanh ghê nhỉ.”

      Bởi vì trời còn mưa nên Dịch Bạch cũng bước xuống xe, hạ cửa sổ xe xuống, với An Tầm đứng dưới mái hiên, “ về Xuân Giang trước, chuyện của chúng ta về sau bàn lại.”

      An Tầm nhìn thấy Hướng Dương tức giận, phá hủy nhiều bức tranh của như vậy mà còn dám cười, dứt khoát chẳng để ý đến Dịch Bạch, xoay người mở cửa chuẩn bị bước vào sân, cùng lúc đó An Phi cũng vội vàng chạy đến, “Nhiều người vậy à, sao vậy?”

      cũng đợi người khác trả lời, nhảy hai ba bước lên trước xe Dịch Bạch, “An Tầm, em rút lui trước nhé.”

      Sau đó còn quên đưa mắt nhìn Tư Vũ đứng dưới tán ô của thư ký Quách, dáng người cao lớn lại tuấn chưa kìa, trách được An Tầm lại bỏ rơi Dịch Bạch, cười tủm tỉm nháy mắt mấy cái với An Tầm, đưa tay làm động tác giữ bí mật.

      An Tầm để ý, xoay người bước vào sân.

      Sau khi vào đôi mắt bất giác nhìn lên ngọn đèn, có bật, yên tâm rồi.

      Vào lúc sáng, A Luân phân tích với là, khi hai người quay về, đèn tắt chứng tỏ tên trộm tới đây, hơn giờ lúc nửa đêm, trong nhà lại xuất động tĩnh rất có thể là do tên trộm kia rời khỏi, cho nên trong thời gian dài như vậy, có nhiều khả năng tên trộm vẫn ở lại trong phòng.

      An Tầm nghe xong mà rợn cả tóc gáy, nhưng giờ ngẫm nghĩ lại, bí mật của A Luân đều nắm trong tay, nhất định phải quay lại trả thù.

      Dịch Bạch quay đầu xe chuẩn bị rời , Hướng Dương ngồi bên tay lái phụ vừa lúc đối diện với Tư Vũ, hạ cửa sổ xe xuống, nhún vai cười , “Biết làm sao được, bọn họ dám giữ tôi lại, tôi phải thôi.”

      Tư Vũ nhìn , thản nhiên , “ quay lại thôi mà.”

      Hướng Dương như nghe trò cười. “Vậy cứ chờ mà xem .”

      Cơm tối do Triệu Tĩnh Nhã và Thanh Thanh chuẩn bị, cũng gọi thêm An Tầm.

      An Tầm muốn khách khí, dù sao bây giờ đói lắm rồi.

      Bầu khí lặng im từ lúc chiều vẫn duy trì đến tận lúc ăn cơm, Đại Xuyên hay tám cũng ít hơn nhiều, đôi mắt liên tục chuyển quanh người Tư Vũ.

      Mấy người ăn cơm đều nghía cái, ăn hai miếng lại cảm thán hơi, Tư Vũ như thể hứng thú chút nào, vẫn ăn thong thả, lặng lẽ trầm ngâm, những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mấy người kia đều làm như thấy.

      Cơm nước xong xuôi, lúc mọi người đùn nhau rửa chén, có vị khách mời mà đến.

      Mai Tử dẫn Lý Tử Hàm đến đây, rụt rè đứng trước cửa nhấn chuông, Mai Tử muốn tìm An Tầm, cho nên Đại Xuyên cũng nhiệt tình mời dẫn họ vào trong, cười hì hì lại, khách khứa ngày nào cũng có, nhưng hôm nay lại đông người quá cơ.

      Mai Tử và An Tầm chào hỏi nhau xong, đứng trước cửa đưa cái túi ny lon cuộn tròn cho Tư Vũ, “Tôi nhặt được ở ven đường, nhận ra người trong hình là , cho nên đưa tới.”

      chỉ có Tư Vũ, thẻ căn cước bị mất của mấy người ở đây đều được xếp chỉnh tề trong túi nhựa.

      Mai Tử cũng dừng lại lâu, dẫn theo Lý Tử Hàm vội vã rời .

      Mọi người thở phào nhõm hơi, nhanh chóng đăng kí chuyến bay ngày hôm sau, xin nghỉ việc nhiều ngày như vậy, quay về thể nào cũng phải nhìn sắc mặt ông chủ họ.

      Tư Vũ ngồi ghế sô pha, mân mê tấm hộ chiếu trong tay, từng vòng từng vòng chuyển động, lúc đụng vào phải bàn trà, tiếng tách tách rất vang lên, như thể nhịp tim An Tầm đập.

      Ánh mắt vẫn dán chặt người cầm điều khiển chuyển kênh, cuối cùng An Tầm còn cách nào khác nữa, nhàng quay sang, thấy nhìn mình chăm chú, nghiêng đầu nhìn lại, “Muốn xem chương trình nào ạ?”

      ti vi quảng cáo chocolate, đôi tình nhân nồng nàn nhìn nhau, từng dải lụa tung bay phất phơi.

      Trong đầu đột nhiên lên hình ảnh lụa đen mờ ảo và dáng người quyến rũ phía sau.

      để hộ chiếu bàn, tựa vào ghế sô pha, bừa đáp.

      An Tầm nhận ra ánh mắt tìm tòi của mấy người kia, mắt nhìn Tư Vũ, cuối cùng đặt điều khiển từ xa xuống, đứng lên về phòng vẽ tranh.

      Tầm mắt của mọi người bị ngăn cản ở bên ngoài cửa đóng, Tư Vũ cũng buồn nhìn qua, cầm lấy điều khiển, tắt ti vi.

      Sau đó, mình cũng đứng dậy qua phòng vẽ.

      Dưới con mắt của bao người, mở cửa, bước vào, đóng lại…

      Khóa!
      Phương Lăng, ly sắc, duyenktn14 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Thiên tài kinh thế

      Chuyển ngữ: Tử Sắc Y



      Tiếng ti vi ầm ĩ bị tắt , giọng líu ríu của Đại Xuyên cũng biến mất ngay sau đó, trong gian yên tĩnh, tiếng khóa cửa càng trở nên ràng lanh lảnh.

      khí tế nhị bao trùm, Đại Xuyên ho khẽ, rồi vội vàng mời gọi, “Ăn cơm, ăn cơm, nào.”

      Triệu Tĩnh Nhã bực bội , “ bị bệnh hả, chén rửa hết rồi còn ăn cơm cái rắm!”

      xong cũng xoay người rầm rầm bước lên lầu, những người còn lại sững sờ nhìn qua, Đại Xuyên bĩu môi uất ức, “Liên quan gì đến tôi chứ, người vào phòng vẽ tranh của An Tầm cũng đâu phải là tôi, khóa cửa cũng phải là tôi nữa.”

      “Cậu vào ta giận thế đâu.”

      “Tôi nào có dám.”

      “Sợ An Tầm hả?”

      “Sợ Tư Vũ!”

      An Tầm nhìn bức tranh vẽ tối hôm qua, Tư Vũ theo vào cũng thấy bất ngờ: “Khóa cửa làm gì vậy ạ?”

      lên tiếng, về phía , An Tầm đưa tay chuyển bức vẽ sang chỗ khác, nghiêng đầu cười với .

      Tư Vũ nhướn mày, “ cho xem à?”

      “Chưa vẽ xong.”

      Tư Vũ gật đầu, nâng tay bắt đầu cởi nút áo sơ mi, cúc, hai cúc, ba cúc…

      Đôi mắt trong vắt của An Tầm nhìn quanh trái phải, sau đó đành phải cúi đầu xem tranh, “Từ hôm qua tới giờ mới ngủ có lát thôi, có được vậy ạ?”

      “An Tầm, mai phải rồi.” Tư Vũ khoác áo sơ mi lên trước ghế dựa bên bàn vẽ, sau đó đưa tay cởi thắt lưng, bởi vì mưa nên khí cũng lạnh hơn trước nhiều, sau khi tắm rửa xong thay quần dài, đôi chân lại càng thêm thườn thượt.

      Tiếng ‘lạch cạch’ giòn giã vang lên, khoá thắt lưng được tháo ra, thanh đó hệt như tiếng khoá cửa vừa rồi, rung lên khiến lòng người bối rối.

      Sau đó kéo khoá quần…

      An Tầm lại lần nữa nghiêng đầu xem tranh, “ sao đâu, giờ em vội.”

      phải sợ em vẽ xong, chỉ là muốn ngày trước khi ,” kéo quần dài xuống, An Tầm vẫn cúi đầu như cũ, tinh tế nhìn , khẽ bảo, “Có thể ở cùng em.”

      An Tầm xoay người lấy thuốc màu, đáp, rất lâu sau mới bình tĩnh được tâm tình, lúc ngẩng đầu nhìn lại, ngồi xuống ghế sofa.

      Trần như nhộng.

      làm như có việc gì, tới đóng kín chiếc cửa sổ sát đất, che rèm lại, mặc dù sau vườn hầu như chẳng có ai qua lại, nhưng đâu biết chứng có ai ăn no rỗi việc lại xuống đó dạo vòng.

      Nếu thế Tư Vũ trở thành ngôi sao được mọi người ái mộ.

      Nghĩ tới đây An Tầm kìm được bật cười.

      “An Tầm, sau này em muốn nhờ cái gì cần lên tiếng,” Tiếng Tư Vũ vang lên từ bên ghế sa lon, “Chỉ cần cười với là được.”

      An Tầm giúp kéo chiếc rèm cửa màu đen, dừng lại chút, cuối cùng bật hỏi, “Tư Vũ, có bao nhiêu bạn rồi?”

      Tư Vũ ngước mắt nhìn , đôi mắt đen láy lóe lên vầng sáng, “Nếu như em để ý chẳng có người nào cả”.

      An Tầm xoay người lại, “Vậy thực tế ?”

      “Chính xác là người cũng chưa từng có.” Giọng vương ý cười từ phía sau vọng tới

      tin.

      tin à?” Có vẻ rất hiểu người ta, “Tư Nam chưa từng nhắc tới sao?”

      An Tầm ngồi vào chiếc ghế phía sau giá vẽ, “Rất ít ấy đề cập đến người nhà, chúng tôi chỉ giao tiếp qua loa thôi, hơn nữa lâu rồi chưa liên lạc lại.”

      nhớ là vào năm ngoái, lúc đính hôn ấy mình có mời em đến.”

      An Tầm cũng quên, chính xác là Đậu Miêu có đưa cho tấm thiếp mời, nhưng khi đó cuống cuồng vì kiểm tra cuối kỳ, cho nên chỉ viết lá thư giải thích nguyên nhân rồi thuận tiện chúc mừng ấy.

      “Nếu khi đó em có ,” Tư Vũ nhìn đầy hàm ý, “Có lẽ bây giờ cũng cần phải cởi hết để dụ dỗ em thế này.”

      Người này…

      Người này!

      An Tầm chọc chọc mạnh vào lọ thuốc màu, ngẫm nghĩ, ai mà tin chưa có bạn chứ.

      Từng giây từng phút trôi qua, bên ngoài dần dần còn động tĩnh, có lẽ mọi người ngủ hết, nhưng Tư Vũ lại chẳng có chút biểu buồn ngủ nào, giữa bóng đêm mờ mịt, ánh mắt nhìn An Tầm cũng càng thêm tĩnh mịch, “An Tầm, có phải vội quá rồi ?”

      Tiếng vang lên giữa màn đêm yên tĩnh, nhàng như gió thoảng phảng phất vào tai của An Tầm.

      An Tầm ngẩng đầu lên nhìn , đột nhiên Tư Vũ vậy làm kịp mà chuẩn bị, “Dạ?”

      ngồi cách đó xa, ánh đèn sáng tỏ phủ lên hàng lông mi, để lại bóng râm nho , lúc chuyện với , chỉ có làn môi kia khẽ động, “ đối với em ấy.”

      “…”

      “Hao hết tâm tư, rồi trêu chọc hoài như vậy.”

      An Tầm lặng im lúc lâu, rồi mới ồ lên tiếng.

      vẽ tới vẽ lui nhất thời chậm chạp, phản ứng đó khiến Tư Vũ cười khẽ đành chịu, “ sao đâu, từ từ được.”

      An Tầm rửa sạch bút vẽ ở bên, lại ừ tiếng.

      Đúng là gặp được đối thủ rồi, Tư Vũ nghĩ thầm.

      Vì sao lại giống như những người con khác, lải nhải với chứ nhỉ.

      Nhưng thấy như vậy vẫn thấy rất vui.

      Rạng sáng hơn giờ, nhiệt độ trong phòng vẽ từ từ giảm xuống theo nhiệt độ ở bên ngoài, lúc An Tầm cảm giác người hơi lành lạnh, dưới ánh đèn, cơ thể Tư Vũ vẫn trần truồng như cũ, yên tĩnh ngồi bên sofa cạnh cửa, chưa từng động đậy lấy lần.

      có lạnh ?” Vốn An Tầm muốn hỏi có cần mở lò sưởi , nhưng thấy sắc mặt hồng hào lên ít, cho nên cũng thoáng hiểu sai, vô thức cúi đầu nhìn mảnh lụa mỏng nơi hông, muốn biết có phải ‘thất lễ’, “Hay là nóng…?”

      Tư Vũ cũng ổn, nhưng giọng khàn khàn hơn ít, chính cũng thấy khá bất ngờ, cúi đầu ho khẽ tiếng, rầu rĩ , “Có lẽ là tốt cho lắm.”

      An Tầm đặt bút vẽ xuống, bước tới sờ thử trán , hơi nóng.

      Hai đêm ngủ ngon, ban ngày lại mắc mưa, đương nhiên là ốm, An Tầm cũng thấy hơi tự trách, đặt tay lên trán lần nữa, vừa định , bị vòng tay ôm lấy eo mình, khuôn mặt theo đó dụi vào ngực , “An Tầm, bị cảm.”

      An Tầm kinh ngạc sững sờ, biết tay nên để đâu đây, “Vâng.”

      “An Tầm, để lây bệnh cho em nhé.” Cánh tay ôm eo An Tầm siết chặt hơn chút, giọng rầu rĩ và khuôn mặt giấu trong lòng lại càng thêm khó chịu.

      An Tầm tiếp tục ngỡ ngàng, cái gì gọi là muốn lây bệnh cho , đáng lẽ phải , em nên cách xa chút, đừng để lây bệnh cho em à?

      An Tầm đưa tay vỗ lên lưng , như thể trấn an: “Em tìm thuốc cho nhé?”

      Tư Vũ gật đầu, buông ra, An Tầm mới vừa thở phào hơi, đột nhiên duỗi tay ra túm lấy tấm tạp dề màu cà ri trước người , kéo lại, bàn tay kia đặt xuống cổ , hơi ngẩng đầu chạm đến làn môi đó.

      Bởi vì kinh ngạc mà đôi môi vẫn còn hé mở, dễ dàng cho tìm ra đầu lưỡi.

      An Tầm mơ màng nửa ngày mới định thần lại được, phải mới , từ từ là được à?

      dùng sức rất mạnh, An Tầm bị kéo vào lòng cách nào chống cự, đầu lưỡi nóng bỏng đến nỗi vương vấn khiến lòng cũng bắt đầu rực lên, thoáng giãy giụa, lại được nước làm càn, bàn tay mò vào từ vạt áo sơ mi, chạm vào vòng eo mềm mại, phần bụng mềm mềm, rồi ngực…

      Bàn tay bao lấy, ngón tay thon dài nhưng lại thể nắm giữ được hoàn toàn.

      An Tầm bừng tỉnh, luống cuống muốn đứng dậy khỏi lòng , lại cẩn thận ngã nhào lên thảm trải.

      Tư Vũ vội đứng dậy đỡ, đột nhiên An Tầm cúi đầu thở hơi, tay che mắt, tay bắt dừng lại, “… đừng làm cho nó dựa vào em gần vậy.”

      Tiếng cười khẽ trầm trầm, còn có phần khàn khàn chẳng có ý gì xin lỗi.

      Sau đó, phòng vẽ tranh lại quay về khoảng yên tĩnh tiếng động lúc đầu, ngoài cửa sổ rì rào gió thổi, còn cả tiếng mưa phùn râm ran chưa dứt, sau đó là tiếng vải ma sát sột soạt bên tai.

      Ngay lúc ấy, làn hơi nóng từ lòng bàn tay siết chặt lấy mu bàn tay , kéo từ mắt xuống.

      An Tầm mở mắt ra, thấy Tư Vũ mặc quần dài vào, ngồi xổm ngay trước mặt , khẽ hôn lên mu bàn tay nhắn, lại, “ xin lỗi.”

      Ánh mắt hớp hồn.

      An Tầm cố gắng dời tầm mắt mình , nhàng rút tay về, đứng lên để lại câu, em tìm thuốc cho , rồi luôn.

      Tư Vũ nhìn theo bóng lưng , có lẽ suy nghĩ phải đối xử với thế nào, quả thực này còn khiến hao tâm tổn trí hơn cả Giải phẫu thần kinh học.

      Nhưng cuối cùng lại chỉ thấy nhức đầu vô lực, ngồi lại ghế sô pha.

      An Tầm quay lại rất nhanh, biệt thự lâu có ai tới ở, thuốc cũng hết hạn từ lâu, bưng chén nước nóng lên.

      Nhưng lúc này Tư Vũ yên tĩnh tựa vào ghế sa lon ngủ thiếp.

      Dường như vô cùng mệt mỏi.

      nhét gối xuống dưới đầu , nhấc chân đặt lên ghế, nhìn thoải mái hơn rất nhiều, sau đó vắt sạch khăn lông rồi đặt lên trán cho hạ nhiệt.

      Loay hoay lâu như thế, cũng hề tỉnh lại, vẫn yên lặng ngủ yên.

      An Tầm nhìn , chọc chọc đôi gò má đỏ bừng, ràng là rất buồn ngủ mà còn miễn cưỡng chịu đựng.

      Tư Vũ ngủ giấc hề thoải mái, khi tỉnh lại còn đổ nhiều mồ hôi, cả người ướt đẫm, mà An Tầm vẫn ngồi ghế đẩu cạnh sô pha, tay chống cằm chớp đôi mắt hồng hồng nhìn .

      “Khóc à?” chạm vào mặt , khàn cả giọng, biết có phải cố ý trêu chọc hay , “Đừng lo, chỉ cảm vặt thôi mà.”

      An Tầm dụi mắt, “”. xong đứng lên chuyển giá vẽ cách đó xa đến đối diện với , “Vẽ xong rồi này.”

      Tư Vũ cười khẽ, “Chẳng lẽ đổi sang vẽ người ngủ?”

      Vừa dứt lời ánh mắt bị toàn bộ bức tranh hấp dẫn, thu hút hết mọi chú ý.

      nhìn chớp mắt.

      Người trong tranh ngồi ghế sô pha khắc hoa văn rườm rà phục cổ như vương giả, trán, vài sợi tóc lung tung hỗn độn, đôi mắt đen nhánh đầy thâm thúy, như cười như , vừa mạnh mẽ lại mang theo nét lưu luyến thâm tình, phía sau là cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ, trong đêm tối lờ mờ những bóng cây , bên cửa sổ trong suốt là rèm cửa màu đen bồng bềnh giữa trung, đường cong mềm mại và uyển chuyển, còn cả tấm lụa đen quấn ngang thắt lưng người đó, đường nhân ngư rồi biến mất dưới tấm lụa đen tuyền, bên dưới là đôi chân thon dài thẳng tắp duỗi ra, thoải mái mở rộng thảm trải…

      Người trong tranh vừa tuấn mỹ lại thần bí mê người.

      lộ chút nào nhưng cũng đủ khiến máu người ta sục sôi nóng bỏng, ý loạn tình mê.

      Sau hồi lâu Tư Vũ mới dời tầm mắt .

      nhìn về phía An Tầm, ánh mắt lóe lên nét trầm.

      Lúc lâu , “Tư Nam đúng, An Tầm, em đúng là thiên tài.”
      ly sắc, duyenktn1, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :