1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đinh nam ti vũ - Địch Qua ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Sóng gió nổi lên

      Chuyển ngữ: Tử Sắc Y


      ISIC, thẻ sinh viên quốc tế.

      An Tầm đưa tấm thẻ sinh viên sang, thấy Đại Xuyên ngơ ngác chỉ nhìn mà nhận, hỏi lại, “ phải muốn lấy thẻ sinh viên à?”

      “An Tầm, cũng là sinh viên du học hả?” Đại Xuyên vừa hỏi vừa quay đầu lại nhìn Triệu Tĩnh Nhã, Triệu Tĩnh Nhã cũng nhíu chặt lông mày, như thể tin nổi.

      An Tầm đưa mắt nhìn tấm thẻ sinh viên, “ phải đâu, là tôi dùng tiền làm đấy.”

      Đại Xuyên à tiếng, sững sờ nhìn An Tầm được mà đứng lại cũng xong, khó xử hỏi, “Làm giả có thể bị phát thế?”

      An Tầm nhìn vẻ mặt ngơ ngác dễ thương của người này, nhịn được nên bật cười khanh khách, Tư Vũ với Đại Xuyên, “ , ấy đùa với cậu thôi.”

      Đại Xuyên ồ tiếng, dù nghi ngờ nhưng thấy hàng người xếp hàng càng lúc càng đông, cũng nhiều lời thêm nữa, cầm thẻ sinh viên rồi chạy vội ra ngoài, đúng lúc đó thiếu chút nữa lại đụng phải về phía đình nghỉ mát, này cũng buồn để ý, nhìn người ta lấy cái, đôi mắt lấp lánh sáng long lanh nhìn chằm chằm vào An Tầm, bước càng lúc càng nhanh, lúc đứng lại bên cạnh còn lo lắng hỏi vội, “Xin hỏi là An Tầm sao?”

      An Tầm ngẩng đầu, cũng thấy ngạc nhiên chút nào, còn gật đầu cười khẽ: “Là tôi.”

      “Trời ạ, ” vui mừng che miệng, “Vừa rồi nghe có người gọi tên , tôi còn tưởng mình nghe nhầm rồi, sau càng nhìn lại càng thấy giống, quả đúng là , là mục tiêu cả đời của tôi đấy, phải phải, là thần tượng của tôi.”

      này đáng , khuôn mặt nhắn phấn khích đến đỏ bừng, ấy thấy An Tầm thân thiện, gan cũng lớn hẳn lên, hỏi thử, “ có thể ký tên ? Tôi chụp ảnh nữa được chứ? Còn muốn ôm.”

      An Tầm cười khẽ, trong đình nghỉ mát chen chúc, cho nên bèn phải đứng lên, “Cũng được, chúng ta sang bên kia chụp .”

      xong bước ra ngoài trước, vui vẻ nhìn về phía nhóm bạn ở cách đó xa, đưa tay làm dấu chữ V, rồi cũng nhanh nhảu khỏi đình nghỉ mát.

      Sau đó, bầu khí trong đình lại càng thêm quỷ dị.

      Bốn người hai mặt nhìn nhau, hai người con trai trước, họ hỏi Triệu Tĩnh Nhã, “Vì sao ấy lại có thẻ sinh viên quốc tế nhỉ? Còn có người muốn ký tên chụp ảnh chung nữa kìa?”

      “Có lẽ là… là hot girl mạng thôi.” Triệu Tĩnh Nhã còn bướng bỉnh.

      “Hai ngươi có chắc là nghe được ấy bàn bạc về chuyện bán mình thế?” Khi con trai có hứng bát quái còn hăng hơn cả con nữa.

      “Đương nhiên, nghe ràng tường tận,” Triệu Tĩnh Nhã chắc chắn gật đầu, “Chắc chắn ta phải loại con đứng đắn gì đâu.”

      Lời của Triệu Tĩnh Nhã vừa dứt, “rầm” tiếng, chiếc điện thoại di động đột nhiên bị ném tới bàn gỗ trước mặt họ, bốn người giật mình hoảng sợ, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân chiếc điện thoại kia.

      Tư Vũ lên tiếng, hai tay đút túi dựa người vào bên cột, nhìn lại họ.

      nam sinh trong nhóm nhặt di động còn chưa tắt, vừa cúi đầu nhìn thấy tài liệu bách khoa về An Tầm.

      Bốn cái đầu tụ lại cùng chỗ, lướt dọc màn hình, bọn họ mới biết mình hiểu lầm biết bao nhiêu.

      An Tầm, xuất thân từ dòng dõi danh môn thư hương, ông nội là bậc thầy hoạ sĩ nổi tiếng, cha là giáo sư khoa kinh tế học viện Burke, mà bản thân cũng là sinh viên ưu tú đứng đầu của đại học mỹ thuật thế giới. Năm đại học thứ hai, bức tranh của may mắn tăng lên tới hai mươi hai vạn Euro, từ đó, thanh danh trong giới nghệ thuật Châu Âu càng lúc càng cao, bởi vì lúc đó mới chỉ tròn mười chín tuổi, cho nên mọi người đều kinh ngạc về sức trẻ và sắc đẹp của này, cho nên cũng mang đến thêm nhiều chú ý, truyền thông khen là hoạ sĩ có tài trí và tiềm lực trong trường phái ấn tượng.

      Sau khi việc này được truyền thông trong nước đưa tin, An Tầm cũng xem như đêm thành danh, nhưng thực ra người trong giới nghệ thuật lại được chú ý như ngành giải trí, người biết nhận ra đó là đại thần, còn người biết chỉ nghĩ là bình thường mà thôi, cho nên họ biết cũng là chuyện đương nhiên.

      Mà Triệu Tĩnh Nhã đến vấn đề có bán hay , rốt cục cũng có được giải thích vô cùng hợp lý, với An Tầm, rất có thể đó là tác phẩm vẽ của .

      “Tôi biết ấy rồi, mới đầu nghe tên thấy quen, ra là vào năm trước đó, có rất nhiều tin tức đưa tin, họ có thể dựa vào nhan sắc của mình, nhưng lại còn mang theo cả tài hoa như vậy, còn ấy là hoạ sĩ hiếm có nhất thế kỷ trong trường phái ấn tượng.” Cuối cùng Thanh Thanh cũng nhớ được mình nghe cái tên An Tầm này ở đâu.

      Người con trai kia đưa điện thoại di động lại cho Tư Vũ, hỏi thêm, “Tư Vũ, cậu biết An Tầm là hoạ sĩ từ lâu rồi hả?”

      Tư Vũ nhận lại điện thoại, “Đoán được chút thôi.”

      Lúc biết tên là An Tầm, cũng nghĩ chính là người hoạ sĩ thiên tài gì đó, cho đến khi giúp xách vali hành lý, mới chú ý đến hình vẽ chiếc vali, hơn nữa trong biệt thự có phòng riêng để vẽ tranh, khi đó cũng dần dần đoán được, những bức tranh tường càng giúp xác định, An Tầm này đúng là bậc thầy hoạ sĩ mà Thẩm Tư Nam nhắc tới, chỉ là chưa từng ngờ rằng, An Tầm lại là chỉ mới hơn hai mươi.

      Cả khuôn mặt Triệu Tĩnh Nhã đỏ bừng, thực lúng túng muốn chết, mình vừa thề son thề sắt rằng An Tầm là người đứng đắn, nhưng rồi kết quả lại là, trẻ tuổi này vươn tới độ cao mà vĩnh viễn thể nào sánh được, tự luôn thấy mình đứng ở vị trí đầu tiên, cho nên mới xem thường ấy.

      An Tầm quay trở lại cùng lúc với Đại Xuyên, khi đó bốn người trong đình điều chỉnh xong tâm trạng, ánh mắt nhìn An Tầm dù vẫn lạ lùng như cũ, nhưng bản chất thay đổi nhiều.

      Mấy người lục tục vào từ cửa lớn, Tư Vũ vẫn yên lặng ít như ngày thường, hai tay nhét vào túi quần, từ tốn bước cạnh bên.

      Đại Xuyên cũng nhìn thấy hình ảnh An Tầm bị người khác vây quanh, hơn nữa với tấm thẻ sinh viên trong tay, ý thức được có lẽ mọi chuyện quả đúng như lời Tư Vũ , trong chuyện này chắc có chỗ hiểu lầm, trả thẻ sinh viên lại cho An Tầm, nhớ tới lúc trước mấy người họ còn huyên thuyên sau lưng , cho nên càng sinh lòng áy náy, hỏi, “Tiên nữ muội muội, này viết IAZE là trường học nào thế?”

      An Tầm nhận lại thẻ sinh viên rồi nhét vào túi xách, sau đó mới đáp, “Trường đại học mỹ thuật hội hoạ công lập Florence (Accademia di Belle Arti di Firenze).”

      Mặc dù cái tên này nghe cực kì cao cấp nhưng đúng là Đại Xuyên chưa từng được nghe qua, gãi gãi đầu, “Ở Italy?”

      An Tầm cười, như thể cảm thấy vấn đề mà hỏi là cực kì ngốc nghếch, “Chẳng lẽ đại học Tokyo ở Nhật Bản à?”

      “Ặc…” Đại Xuyên đau khổ quay đầu lại nhìn những người đằng kia, vẻ mặt như muốn – – câu của ấy làm cho tôi nghẹn chết làm sao bây giờ?

      ai thèm để ý đến , có lẽ cũng như chế giễu, Đại Xuyên kiên trì tự giải hoà, “Tôi biết nhiều về giới nghệ thuật các ha ha, trường học của có bạn học nào nổi danh ?”

      “Da Vinci, Michelangelo.” An Tầm mới vừa hai câu Đại Xuyên bật cười ha hả, “Họ là học trưởng của à?”

      An Tầm hiểu nhìn Đại Xuyên cười vui vẻ, “Cũng có thể là như vậy.”

      Đại Xuyên thấy An Tầm trả lời nghiêm túc, càng cười tươi hơn, Tư Vũ thấy hoàn toàn có ý dừng lại đành phải lên tiếng nhắc nhở, “Xuyên, lần này phải ấy đùa đâu.” Đại Xuyên lập tức im lặng, lờ mờ lững thững nhìn về phía An Tầm, lập tức gượng cười hai tiếng, “ phải là đùa để điều tiết bầu khí hả?”

      An Tầm lại hỏi, “Đại học Tokyo ấy… có đúng là tự thi đậu thế?”

      Mặt Đại Xuyên đưa đám quay đầu lại, lầm bầm đáp, “Tôi tán gẫu với ấy nữa, ấy cười nhạo chỉ số thông minh của tôi!”

      biết là ai nhịn nổi, phì cười thành tiếng.

      Sau đó mọi người lại yên lặng hơn mười thước nữa, Đại Xuyên nghĩ ra đề tài khác, nhịn được hỏi, “An Tầm… Vậy thần tượng của là Da Vinci hay là Michelangelo?”

      “Là Titian.”

      Mặt mũi Đại Xuyên lại mơ màng quay đầu thêm lần, cường điệu mấp máy miệng hỏi bạn, “Người, đặc biệt, này, là, ai, ta?”

      Những người khác cuối cùng cũng phì cười ha hả, ngay cả Tư Vũ cũng kìm được mà cong khóe miệng lên, cười khẽ.

      Có người khuyên bảo, “Đại Xuyên đừng chuyện nữa, hai người cùng tần số đâu.”

      Khuôn mặt Đại Xuyên u buồn rười rượi, thấp giọng , “Cậu làm tôi cũng biết mình gì luôn!”

      An Tầm cùng đường với nhóm các , hình như nơi muốn tự mình đến đó, sau khi hẹn thời gian trở về mình sang con đường khác.

      Đại Xuyên muốn phỏng vấn, người khác muốn cùng cậu, hai nam sinh cùng nhau chạy tới trước xem vũ đạo, Tư Vũ để ý đến ánh mắt mong đợi của Đại Xuyên, chỉ là muốn xem hồng hoàng* rồi bỏ .

      *Họ Mỏ sừng hay họ Hồng hoàng, danh pháp khoa học Bucerotidae, là họ chim.

      Thanh Thanh thấy thế vội , “Đại Xuyên, tôi phỏng vấn với cậu, Tĩnh Nhã, nếu cậu dạo với Tư Vũ .” xong thấp giọng nhắc nhở Triệu Tĩnh Nhã còn mở trừng hai mắt, “Đừng lãng phí cơ hội tốt như thế.”

      Triệu Tĩnh Nhã vốn rầu rĩ vui bởi vì chuyện của An Tầm, trong nháy mắt lại có cơ hội để mình ở chung cùng Tư Vũ, mừng rỡ vội vàng nhấc chân bước theo ngay.

      Hồng hoàng cũng phải dễ dàng mà gặp được, nghe phài sâu vào rừng, Tư Vũ tự mình theo đường mình nghĩ, Triệu Tĩnh Nhã cũng theo cạnh .

      Đường cáp treo thỉnh thoảng lắc lư, cho dù Triệu Tĩnh Nhã có cẩn thận thế nào, nhưng vì đôi giày cao gót mà suýt mấy lần ngã xuống, cũng may Tư Vũ đưa tay đỡ lại, lúc ấy mặt Triệu Tĩnh Nhã hồng ửng cả lên, cúi đầu xấu hổ dám nhìn người, tim đập thình thịch như muốn nhảy bật ra, Tư Vũ buông cánh tay ra, cũng nhắc nhở cầm chắc dây thừng, đừng giẫm vào khe hở, Triệu Tĩnh Nhã ngoan ngoãn làm theo, lúc đó còn nhìn trộm vài lần, trong lòng lại thầm vui vẻ thêm lần nữa, vui vẻ vì người con trai bên cạnh hoàn toàn phù hợp với hình tượng người trong mộng của lòng mình.

      Tư Vũ thấy được vẻ mặt kiều của người kia, hoặc là dù có thấy cũng thèm để ý, chú ý tới vài du khách về phía trước, đột nhiên họ lấy máy ảnh ra chụp ảnh dưới mặt sông, hình như còn phấn khích bàn tán thêm gì đó.

      Con đường cáp treo được xây dựng cao, dưới hàng ván gỗ, hằng hà sa số những cây cỏ nhiệt đới rậm rạp như hai con rồng lớn, vươn mình nằm nghỉ cạnh bờ sông, con sông xanh dài lờ lững uốn lượn, cong người khúc khuỷu trôi về phía xa xa, cuối cùng biến mất giữa lòng khu rừng thẳm.

      Núi Đinh Nam xanh mướt long lanh hơn nhiều ngọn núi khác, mà đỉnh núi còn có rừng trúc xanh biếc xì xào đẹp tựa tranh, ông già mặc áo tơi đứng bè trúc khua khua nước, bên cạnh ông là tóc đen váy dài như tiên tử, đứng đơn độc mình, gió phất phơ váy tà lay động…

      Bè trúc nhàn nhã trôi ngang dưới cầu treo, ngón tay Tư Vũ đặt dây thừng hơi động đậy, như thể chỉ cần đưa tay ra thôi là cảm nhận được độ ấm phần đuôi tóc, cả những xúc cảm hoa văn mép váy…

      Mỹ nhân gần ngay trước mặt, lại bồng bềnh trôi xa.

      Phía con đường treo, thanh vang lên bốn phía, chiếc bè trúc thong thả chậm trôi, trong tầm mắt chỉ còn lại bóng lưng thon dài ấy.

      Nhóm du khách phỏng đoán, nếu kia mà quay đầu nhìn lại, cảnh tượng đó còn tuyệt mỹ đến mức nào đây nhỉ, họ tiếc nuối cảm thán nhìn màu xanh lá và làn váy trắng dịu dàng rời .

      Tư Vũ nhìn chiếc bè trôi xa hồi lâu nhúc nhích, tâm tình phập phồng của Triệu Tĩnh Nhã cũng dần bình ổn lại, vẻ mặt của Tư Vũ khiến thấy bất an, dù lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn ra vẻ thoải mái như trước , “An Tầm vất chúng ta lại để lén ngồi bè trúc mình kìa.”

      Tư Vũ rũ mắt xuống, chỉ , “ thôi, phía trước là dây cáp treo rồi.”

      Từ đường cáp treo trượt vào rừng sâu chỉ mất hơn mười phút, Tư Vũ xuống cáp rồi hỏi thăm nhân viên chỗ hồng hoàng thường xuyên xuất , nhân viên kiên nhẫn giải đáp, về phía nam chừng năm trăm mét cây cổ thụ ngàn năm, mười mấy người ôm cũng hết được, nó lớn hơn những cây xung quanh nhiều lắm, cành lá sum suê, đan xen chằng chịt, có hai con hồng hoàng làm tổ ở đó.

      Bầu trời bị che khuất bởi rừng rậm nguyên thủy, khắp nơi là những cây cối khổng lồ chưa bao giờ thấy qua, kỳ lạ hơn là những cây đại thụ cao chót vót thể nhìn thấy ngọn, thấp thoáng bóng những động vật hoang dã, thỉnh thoảng còn vang lên những tiếng động lạ lùng, làm cho Triệu Tĩnh Nhã cũng thấy hơi sợ hãi, bước chân loạng choạng theo Tư Vũ nhanh về trước, “Tư Vũ, sao phải tìm hồng hoàng?”

      “Tư Vũ, ở đây có nguy hiểm thế?”

      “Tư Vũ, chờ em chút.”

      “Tư Vũ, em theo kịp.”

      “Tư Vũ, chậm chút, em có lời muốn .”

      “Tư Vũ…”

      Tư Vũ là người có tu dưỡng rất tốt, nhưng có nghĩa là tính tình cũng tốt, cây đại thụ ở ngay trước mặt, kia vẫn lải nhải ầm ĩ yên, kiên nhẫn nổi quay đầu lại, “Vì sao những khác lại thể an tĩnh được như An Tầm vậy?”
      ly sắc, Hale205, 1395 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Mỹ nam săn

      Chuyển ngữ: Như Ca


      Mặt mày Triệu Tĩnh Nhã trắng nhợt, tin nổi nhìn : “Tư Vũ”.

      Trong suy nghĩ của , Tư Vũ là người vừa tao nhã học thức, vừa dịu dàng ấm áp. Thế nhưng, giọng lạnh như băng mất hết vẻ kiên nhẫn vừa rồi, đôi lông mày chau lại buông, lại còn nhắc đến An Tầm, lại là An Tầm.

      Tư Vũ giọng hỏi lại: “Vừa rồi muốn gì vậy?”

      Triệu Tĩnh Nhã cắn môi căng thẳng nhìn , trong lòng vẫn im lặng cỗ vũ bản thân mình, phải nắm chặt cơ hội này, đây là nơi rừng rậm hoang vu, chỉ có hai người họ, đồng ý thôi mà, vậy, hoặc là suy nghĩ thử xem, dù sao cũng vẫn còn cơ hội. hít sâu hơi, kiên định : “Em… thích , Tư Vũ, có thể làm bạn trai của em ?”.

      Thanh Thanh đúng, có gì khó khăn cả, thành công vui vẻ, còn thất bại tiếp tục cố gắng ngừng. Mặc dù Tư Vũ có hơi bất ngờ trước lời tỏ tình đột ngột của , nhưng cũng ngạc nhiên quá nhiều, im lặng nhìn lúc rồi mỉm cười đáp lại: “Cám ơn thích tôi”.

      Vừa nghe câu đó Triệu Tinh Nhã nhanh chóng ngắt lời: “ cần phải trả lời ngay, sao đâu”.

      Tư Vũ thực thêm gì nữa, cong người bẻ cành hoa màu vàng, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tĩnh Nhã rồi nhàng : “Tôi tặng xem như cảm ơn được ?”.

      lời từ chối vô cùng hoàn mỹ, vừa cho hiểu ý kiến của đối phương, cũng giúp bảo vệ lòng tự ái của mình. Vành mắt Triệu Tĩnh Nhã đỏ hoe nhận lấy cành hoa, nhưng vừa dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình, dứt khoát chịu từ bỏ, : “Tư Vũ, em còn thích hơn cả trước khi bị từ chối nữa”.

      Tư Vũ thoáng sửng sốt lúc, nhìn khuôn mặt kiên định của Triệu Tĩnh Nhã, thấy lần này đúng là hơi khó giải quyết. Có lẽ Triệu Tĩnh Nhã cũng hi vọng trả lời mình, hỏi tiếp: “Bao giờ về Xuân Giang”,

      “Có lẽ tốt nghiệp xong”, đưa ra mổ đáp án mơ hồ, ràng là muốn gặp lại lần nữa. Có vẻ Triệu Tĩnh Nhã nhận ra ý trong câu đó, gắng cười: “Vậy chúng ta hẹn ngày đó gặp lại”.

      Nhìn thấy như vậy, rốt cục Tư Vũ cũng dẹp vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt có phần thay đổi, hơi ngẩng đầu từ cao nhìn xuống: “Vì sao lại thích tôi?”

      “Tất cả mọi thứ của , tất cả đều hoàn mỹ cả”.

      “Vậy sao?” Tư Vũ cong môi cười, đột nhiên về phía trước hai bước, Triệu Tĩnh Nhã bất giác vội vàng lùi về phía sau, dựa lưng vào thân cây. Tư Vũ : “ mới biết tôi được hai ngày mà hiểu về tôi rồi à?”

      Triệu Tĩnh Nhã nhìn Tư Vũ gần trong gang tấc, môi khẽ run: “Đúng, mọi mặt của đều hoàn hảo, chê vào đâu được, cả ngoại hình lẫn trình độ, em có thể khẳng định, sau này mình gặp được ai tốt như nữa”.

      Tư Vũ như thể nghe được chuyện buồn cười, bật cười tiếng: “ ra trong lòng tôi rất đen tối, có tin ?”

      “Em, em tin”.

      Nụ cười của còn nhàng như trước mà lại trở nên đầy châm chọc, bước lên phía trước nửa bước nữa, đặt tay lên gò má của Triệu Tĩnh Nhã: “Có biết vì sao tôi từ chối ?”

      căng thẳng lắc đầu, ngón tay Tư Vũ lướt từ gò má xuống cằm, khẽ nâng lên: “Bởi vì gương mặt này đủ xinh đẹp”.

      Triệu Tĩnh Nhã biến sắc, ai ngờ vẫn chưa xong, ngón tay như lông chim lướt da thịt trượt xuống, giọng vẫn trầm thấp dễ nghe giờ lại khiến cho người ta khó chịu: “Ngực đủ lớn”.

      Ánh mắt theo ngón tay dời xuống thắt lưng ngay sau đó: “Eo đủ thon”.

      xong mấy câu này thu tay về hề lưu luyến, từ tốn nhét vào túi quần rồi lùi về phía sau bước. Nét mặt Triệu Tĩnh Nhã đau lòng đến trắng trợt, ánh mắt ngả ngớn của đảo lên đảo xuống, rồi đánh thêm đòn cuối cùng: “Chân cũng đủ dài”.

      Triệu Tĩnh Nhã tin nổi nhìn , hồi lâu cũng biết phải phản ứng thế nào, chưa từng có ai nhận xét như vậy, dù phải hoàn hảo nhưng cũng được xem là xinh xắn, ngờ trong mắt Tư Vũ lại hề như vậy, cuối cùng cũng thể chịu đựng thêm được nữa, che mặt lại khóc òa, vậy mà vẫn chưa từ bỏ ý định, : “Em tin lại là người nông cạn như vậy, đâu có giống người khác”.

      “Tôi chính là như vậy đấy”, Tư Vũ hờ hững đứng trước mặt : “Người khác được tại sao tôi lại ?”

      Dù sao cũng là con , bị nhục đến vậy sao có thể ở lại thêm, đưa mu bàn tay lên lau sạch nước mắt, nhìn Tư Vũ cái mà xoay người rẽ sang đường chạy thẳng.

      Tư Vũ bỏ hết ý cười giễu cợt châm biếm mặt mình, quay lại tiếp tục về phía cây to, mới được hai bước bất ngờ nghe thấy giọng .

      dọa ấy rồi”.

      Tư Vũ dừng chân, , giữa nơi hoang vắng ít dấu chân người mà đột nhiên nghe thấy tiếng người mới là điều đáng sợ. Có điều vẻ mặt vẫn bình tĩnh như , đưa mắt nhìn quanh bốn phía cũng thấy bóng ai.

      “Ở đây này”. Giọng từ cây to trước mặt vọng xuống. ngẩng đầu lên, bắt gặp cành cấy thấp nhất của gốc đại thụ kia, có người áo trắng ngồi cười ở đó.

      phải An Tầm còn ai vào đây. Tư Vũ khoanh tay trước ngực ngẩng đầu nhìn , có phần tin nổi, “Sao đột nhiên từ dưới sông lại chạy đến cây rồi?”. An Tầm đung đưa chân cười : “ xem “Thành mộ quang” rồi phải ?” Tư Vũ bỗng hiểu ra, gật đầu, “Tôi làm phiền săn thú rồi hả, ma cà rồng?”

      “Đúng đấy”. An Tầm nghiêm trang đáp.

      “Vậy con mồi của là ai?” Ánh mắt Tư Vũ bắt đầu hứng thú.

      An Tầm đưa mắt nhìn đứng cách đó xa, trực tiếp trả lời câu hỏi.

      ra tôi cũng nghĩ giống Triệu Tĩnh Nhã, cứ tưởng người hoàn mỹ thiếu sót”.

      “Chẳng lẽ phải thế à?”Tư Vũ bước chân về phía trước, kết quả lại bị An Tầm ngăn cản: “Đừng tới đây, tôi mặc váy!”

      Tư Vũ hơi dừng lại, khóe môi nở nụ cười rồi tiếp tục về phía trước, An Tầm trợn to mắt nhìn : “Này!”

      nhắm mắt làm ngơ, chút kiêng dè tới phía dưới An Tầm, An Tầm vội vàng nhích mông về phía sau chút, giữ chặt váy rồi nhíu mày nhìn : “Tôi tỏ tình với mà, cần phải hù dọa tôi đâu”.

      sợ à?”

      “Vừa rồi cố tình chọc Triệu Tĩnh Nhã đến khóc”.

      “Đúng, lần này cũng là cố ý đấy”. Cũng nghĩ làm sợ.

      An Tầm nghĩ như thế này mới , phải như lúc trước, dù tỏ ra lễ phép nhưng hời hợt, lịch nhưng hề chân , nhưng mà, như thế này lại có vẻ lưu manh.

      Tư Vũ thấy mặt đỏ ửng, tủm tỉm lời nào, hỏi : “ xuống được à?”

      phải, là tôi lên cao hơn được”.

      Tư Vũ bật cười, chắc chắn: “ lên được cũng xuống được”, An Tầm bị trúng, im lặng hơn nửa ngày mới ồ lên tiếng, Tư Vũ cười thành tiếng: “Sao mà lên đó được?”

      “Dùng chút chân khí là lên tới”. An Tầm nhìn từ cao xuống: “ có giúp ?” Tư Vũ tới phía trước bước, đưa cánh tay ra: “Nhảy ”.

      An Tầm nhìn chằm chằm, “ có đỡ được đó?”

      đúng là mạnh mẽ chớp nhoáng, lời vừa dứt xong người nhảy xuống rồi, hề do dự, cũng may Tư Vũ nhanh tay ôm chặt vào lòng.

      Tư Vũ nhìn qua có vẻ cao gầy, nhưng cánh tay lại cực kì mạnh mẽ, chính xác đỡ được , nhưng cả hai người đều mặc ít quần áo, có quần áo đệm nên bất thình lình va chạm vào người An Tầm vẫn cảm thấy hơi đau, ngoài trừ đau ra còn có chút tự nhiên vì đụng chạm thân mật đó. Những thứ này đều có thể bỏ qua tính, nhưng điều làm cho hoảng sợ là, lúc An Tầm nhảy xuống còn kèm theo tiếng quần áo bị xé rách.

      Giữa nơi rừng cây yên tĩnh, thanh đó lại càng thêm ràng, hai người đều sửng sốt lúc, nếu phải lúc này hai tay An Tầm vẫn còn ôm Tư Vũ buông ra được, muốn che mặt ngồi xổm đất mà xấu hổ luôn rồi.

      mảnh vải lụa vướng cành cây, Tư Vũ ngẩng đầu nhìn mảnh lụa trắng nhàng tung bay trong gió, nhịn được cúi đầu cười , ngay cả An Tầm trong ngực cũng rung lên hai cái, An Tầm vội vàng chạm chân xuống đất, rời khỏi vòng ôm của Tư Vũ, lùi về sau bước dài, thẹn quá hóa giận nhìn : “Đừng cười”.

      Chưa từng bị mất mặt như vậy, lại còn ở trước mặt ta. Trong mắt Tư Vũ chan chứa ý cười, đôi con ngươi đen nhánh lấp lánh nhìn : “Cần tôi giúp nhìn thử vấn đề phía sau chút ?”

      “NO”. An Tầm trừng mắt nhìn , “Chỉ cần cười là được”.

      “Được”.

      An Tầm đưa tay che váy, quay đầu nhìn chiếc váy cây, miếng to, chắc chắn phía sau lưng thảm thương nhìn nổi. quay đầu nhìn về phía Tư Vũ, còn chưa kịp lên tiếng thấy cởi áo sơ mi xuống, bước tới trước vòng áo sơ mi che ở phía sau , hai ống tay áo được thắt lại lưng, buột chặt, nhìn chút rồi hài lòng : “Cũng tệ lắm”.

      Sau này An Tầm nghĩ lại, cảm giác an toàn mà cho có lẽ bắt đầu ở chính khu rừng này. Mặc dù trước đó xấu xa đùa giỡn, nhưng phong độ lịch ở bên trong vẫn tự nhiên biểu lộ.

      Tư Vũ chỉ còn cái áo ba lỗ màu trắng, kết hợp với quần jean, chân dài eo thon nhìn qua cũng hề tệ. An Tầm nghĩ, cái bộ dạng này đoán chừng thu hút thêm nhiều đến tỏ tình nữa đó.

      đến tỏ tình, chợt hỏi: “ đều dùng cách này để từ chối tình cảm của người khác à?”

      Tư Vũ khẽ cong môi nhìn : “Thỉnh thoảng có thể từ chối”.

      Lại là ánh mắt đầy ý vị xâu xa đó, An Tầm hơi động ngón tay, nhớ đến mục đích mà mình leo lên cây, viết chữ ngay ngắn vào tờ giấy, sau đó gấp lại đưa cho Tư Vũ: “Giúp tôi bỏ vào cái hộp cây cau kia có được ?”

      Tư Vũ nhận lấy, nhàng cười hỏi: “Tôi từng nghe chuyện bí mật cho cây nghe”.

      “Đây là cây cầu nguyện, mẹ tôi bỏ nguyện vọng vào chiếc hộp cây nguyện vọng đó được thực ”. Lúc An Tầm những lời này, ánh mắt lấp la lấp lánh, nét mặt dịu dàng, Tư Vũ thấy có vẻ nghiêm túc và thành kính như vậy hỏi: “ còn tin à?” Lớn rồi mà vẫn còn tin vào mấy lời dối gạt con nít này ư.

      “Tin chứ”.

      Cho dù biết thực ra hề có cây cầu nguyện, nhưng vẫn tin tưởng như ngày nào. đời này có quá nhiều người sành sỏi, đột nhiên Tư Vũ lại cảm thấy An Tầm giữ được ngây thơ như thế thực rất khó khăn. Muốn nhanh giúp thả tờ giấy lên cây, chống lên chạc cây hai ba lần nhảy tới, An Tầm chiếc hộp ở ngang thân cau. Ra là cành cây thô to thứ ba, có chiếc hộp hình lục giác bám đầy bụi bặm, tuy cũ kỹ phai màu nhưng khó để biết được nó từng vô cùng tinh xảo. nắm chặt mảnh giấy trong tay, đột nhiên do dự.

      Dưới thân cây, An Tầm ngước cổ nhìn lên, cúi đầu đưa mắt nhìn , nhàng : “ bằng tin tôi, tôi thực tất cả mọi nguyện vọng cho ”.
      Viclu520, ly sắc, Hale2056 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Danh sách nguyện vọng

      Chuyển ngữ: Tử Sắc Y


      Bóng dáng Tư Vũ in cây đại thụ, cao cao tại thượng, lúc câu đó chẳng khác nào vương giả.

      An Tầm ngửa mặt nhìn lên, lấp ló dưới tán cây to đung đưa lay động, xinh đẹp đến lặng người, Tư Vũ lẳng lặng nhìn , đợi câu trả lời.

      “Tất cả sao?” hỏi.

      “Tất cả.” đáp.

      “Được, vậy nguyện vọng thứ nhất ở trong tay đấy.”

      Tư Vũ sững sờ rồi bật cười khẽ, họ sai, An Tầm đúng là người có tính cách cởi mở.

      mở tờ giấy trong tay ra, là câu vô cùng đơn giản, “Hy vọng mẹ tha thứ cho con, sau này con đào hôn nữa.”

      Cái gì mà sau này đào hôn nữa?

      Tư Vũ cảm thấy gần đây mình luôn cười cách rất kì lạ, câu đơn giản cũng có thể khiến cười, nhìn lên chiếc hộp rồi cúi đầu hỏi An Tầm, “Tôi có thể xem những nguyện vọng trước kia của ?”

      “Có thể, cũng cho chuẩn bị tâm lý luôn.”

      Tư Vũ rút mở ra, “Hy vọng Harry và Hermione có thể ở cùng nhau.”

      Tờ giấy tiếp theo, “Tôi muốn làm chủ cửa hàng kẹo.”

      “Hy vọng Tom và Jerry có thể hòa thuận bên nhau.”

      “Tôi muốn trở thành nhân viên chăn nuôi gấu trúc.”

      Tư Vũ nhịn được cười khẽ tiếng, mấy tờ giấy vừa tùy tiện rút ra này chẳng có nguyện vọng nào có thể thực được, nhưng ấy vẫn tin tưởng cái cây này như vậy.

      Sau đó lại rút ra tờ thứ năm.

      Tư Vũ mở tờ giấy, phát ra chữ viết phía khác hẳn nét chữ những tờ giấy khác, cúi đầu hỏi An Tầm, “An An là nhũ danh của à?”

      An Tầm gật đầu, hơi nghi ngờ đáp, “Chỉ có mẹ mới gọi tôi thế thôi.”

      Tư Vũ lên tiếng, sau khi lật tới lật lui chiếc hộp rồi mới giẫm lên mấy cành cây nhảy xuống, đứng ở trước mặt An Tầm, ngờ câu đầu tiên lại là, “Cũng may là quần tôi rách, nếu chúng ta quay về được mất.”

      An Tầm bị chọc cười, Tư Vũ nhìn , lúc sau mới tiếp, “Nguyện vọng đầu tiên rất đơn giản, thực ra mẹ vốn hề trách .”

      “Sao biết?” An Tầm nhìn mấy tờ giấy cầm trong tay, “ mang nguyện vọng của tôi xuống à?”

      “Cái này phải của đâu.” Tư Vũ đưa tờ giấy cho , “ ra ngây thơ cũng có thể di truyền.”

      An Tầm cũng muốn ngẫm nghĩ thâm ý trong lời của , đưa tay rút tờ mở ra, “Hy vọng An An khỏe mạnh và vui vẻ lớn lên.”

      “Hy vọng An An trở thành người vui vẻ.”

      “Hy vọng An An luôn vô tư vô lự, tự do tự tại*.”

      [* buồn lo, thoải mái, tự do]

      “Hy vọng An An gặp được người con trai biết cưng chiều con.”

      Những nguyện vọng này đều là mong ước đơn giản mà người mẹ muốn dành cho con .

      “Tôi nghĩ mẹ như vậy chắc chắn tùy tiện gả như thế đâu, có lẽ năm đó chỉ là câu đùa.” Tư Vũ xong mới thấy An Tầm cúi đầu mãi chẳng buồn ngẩng đầu lên, hiểu ra cười bảo, “Cần tôi tránh ?”

      An Tầm cúi đầu giơ ngón trỏ ra ý bảo xoay người, Tư Vũ ngoan ngoãn xoay người lại, còn chưa dừng lại nghe người sau lưng tiếp, “Được rồi.”

      Tư Vũ kinh ngạc quay đầu lại, thấy mỉm cười nhìn , còn chút cảm giác xúc động nào, Tư Vũ xoay người lại, “Vừa rồi lấy cái gì lau nước mắt đấy?”

      tay An Tầm cầm lấy ống tay áo rủ xuống bên hông, quơ quơ về phía , cười gian trá.

      biết là vậy mà.

      “Chuyện tôi trong điện thoại nghe được ít nhỉ.” An Tầm đột nhiên hỏi .

      “Bởi vì lúc ấy tôi ngồi trong phòng khách.” Ý là nghe được từ đầu đến cuối.

      Hơn nửa đêm ngủ lại ngồi trong phòng khách, An Tầm nhìn kỳ lạ, “Mất ngủ hay mộng du thế?”

      chuyện phiếm với tôi.” Tư Vũ giải thích, “Lúc chuẩn bị quay về thấy xuống, nhìn mặc quần nên sợ lúng túng mới lên tiếng chào hỏi.”

      “… Có mặc.”

      “Cũng như .”

      “…”

      Cách cây đại thụ đó xa là đường sông, chiếc bè trúc còn dừng bên cạnh bờ chờ An Tầm, Tư Vũ và An Tầm cùng nhau ngồi lên bè trúc trở về, còn Đại Xuyên và Thanh Thanh cũng ở nhà hàng vườn cây an ủi Triệu Tĩnh Nhã.

      Mặc dù khi quay lại Triệu Tĩnh Nhã chẳng năng câu nào, nhưng nhìn vành mắt sưng đỏ đó họ cũng đoán được ít nhiều, còn chưa kịp an ủi vài câu Tư Vũ và An Tầm đồng thời tới.

      Đại Xuyên thấy hai người cùng về ngạc nhiên , “Ồ, sao hai người lại quay về cùng nhau thế?”

      Triệu Tĩnh Nhã nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đó đầy vẻ ai oán, hơn nữa chỉ riêng Tư Vũ, ai oán này cũng bởi vì An Tầm.

      “Gặp phải.” Tư Vũ lời ít ý nhiều, lúc chuyện cũng nhìn thoáng qua Triệu Tĩnh Nhã, vẻ mặt thản nhiên gợn sóng.

      “Chao ôi ôi ôi ôi, Tư Vũ tiên sinh à, tiên nữ muội muội thế này là sao vậy? Áo cậu đâu, quần ấy đâu?” Đại Xuyên phát ra điểm ổn giữa hai người, ánh mắt mờ ám nhìn hai người lượt từ xuống dưới.

      Nghe Đại Xuyên vậy, vành mắt của Triệu Tĩnh Nhã lại ầng ậng nước thêm lần nữa, nhìn vô cùng đáng thương, Thanh Thanh thấy thế giọng hỏi, “Hai người họ xảy ra chuyện gì à? phải từ lúc nãy cậu ở cạnh bên Tư Vũ rồi sao?”

      Triệu Tĩnh Nhã lắc đầu, cắn môi, hai mắt đẫm lệ nhìn xuống đất, được câu nào.

      “Đại Xuyên, xe cậu lái xe tôi về nhé, tôi đưa An Tầm về trước.” Tư Vũ cảm thấy hình tượng của hai người thực thích hợp để tiếp tục ở lại đây, sao, chỉ có điều váy của An Tầm rách đường dài rất , áo sơ mi cũng thể che được hoàn toàn.

      Cả hành trình An Tầm chẳng lấy câu, cứ bước theo Tư Vũ vào rồi ra.

      Đại Xuyên cầm chìa khoá xe mới nhận gãi đầu, “Nhất định xảy ra chuyện gì rồi, thái độ của An Tầm và Tư Vũ bình thường cho lắm.”

      Vẻ ỷ lại tự nhiên, cảm giác tín nhiệm hoàn toàn đó cần người ta cũng dễ dàng nhận ra.

      Khi trở về, Tư Vũ lái xe, còn An Tầm lại ngoan ngoãn ngồi bên ghế lái, lúc mới đầu sao, càng về sau lại có phần đứng ngồi yên, động đậy liên tục, Tư Vũ hỏi , “ vặn vẹo cái gì thế?”

      “Muốn trải áo sơ mi của ra, ngồi xuống nhỡ nhăn sao bây giờ.” An Tầm .

      Tư Vũ nhướn mày nhìn , “Chẳng lẽ định giặt xong rồi trả lại cho tôi hả?”

      An Tầm dùng vẻ mặt làm sao có thể, “Bàn tay dùng để vẽ tranh mà, sao có thể giặt quần áo được!”

      Tư Vũ phản bác được, im lặng lâu mới , “Áo đó tặng cho .”

      “Tôi lấy nó cũng vô dụng thôi.”

      “Lần sau khi nào leo cây mang theo, chừng lần đó còn có dịp dùng tới.”

      An Tầm trừng , “ phải tôi cầu nguyện với cây mất linh à, còn tôi phải tin nữa?”

      cách khác, về sau cầu nguyện với , cần leo cây nữa, cái này chẳng phải rất hàm ý đấy à, Tư Vũ hỏi, An Tầm cũng , nhưng có số việc hai người ngầm hiểu lẫn nhau.

      Xe được đoạn, đột nhiên Tư Vũ lại dịu giọng trầm trầm nhắc nhở, “Đeo dây an toàn vào.”

      An Tầm đáp tiếng, sau khi đưa tay cài xong thuận miệng hỏi, “ lớn hơn tôi mấy tuổi?”

      “Năm tuổi.”

      “Ồ.”

      Tư Vũ thấy đột nhiên nhắc tới tuổi tác hỏi, “Chê tôi dong dài?”

      có, chỉ là nhớ đến ba thôi.” trả lời vô cùng thẳng thắn.

      Đột nhiên Tư Vũ lại cảm thấy, chuyện phiếm với An Tầm đúng là toàn cạm bẫy, vì vậy tự tiện chuyển đề tài, “Thực ra những ước nguyện của với cái cây linh, nhưng nguyện vọng của mẹ lại được thực rồi.”

      An Tầm sững sờ, suy nghĩ chút rồi , “Còn thiếu điều nữa.”

      Tư Vũ biết đến điều gì, “Cũng thế thôi.”

      Cũng thế, khẳng định.

      An Tầm vuốt ve tay áo ngang hông, biết dùng bột giặt gì, tay áo lại có mùi chanh tươi mát, mùi hương nhàn nhạt lan tràn bao phủ quanh chóp mũi, hít vào lòng như có ma lực khiến cả người tê rần.

      ở cùng người nhà qua nguyên đán hả?” An Tầm rất ít khi chủ động tìm đề tài chuyện với người khác, lúc lời vừa ra khỏi miệng mới ý thức được mình bắt đầu muốn chủ động tìm hiểu về .

      “Vốn cũng định thế, nhưng họ lại sắp xếp cho tôi xem mắt, cho nên tôi với Đại Xuyên đến Đinh Nam.” cười cười rồi thêm, “Giống như vậy, chạy trốn.”

      An Tầm cảm thán tiếng, “Quá là phản nghịch.”

      Tư Vũ quay đầu liếc nhìn ánh mắt trầm, “May mà đến đây, phải sao?”

      An Tầm cúi đầu lời nào, bàn tay vuốt ve khuy tay áo màu đen biết được làm bằng chất liệu gì, rất lâu sau mới , “Nhỡ mà người xem mắt là cực kỳ xinh đẹp, bỏ lỡ chẳng phải đáng tiếc lắm sao.”

      xong An Tầm lại thấy hơi hối hận, ý thăm dò quá sức ràng, Tư Vũ đâu phải Đại Xuyên, Đại Xuyên là con gấu khờ khờ khạo khạo, còn Tư Vũ lại là hồ ly tinh gian xảo thông minh.

      Khoé miệng Tư Vũ lặng lẽ nhếch lên, biết lấy lòng , ít nhất lúc bình thường vẫn luôn trầm mặc, cũng hiểu ra điều, nếu ước nguyện với ngọn cây kia bắt đầu thành thực, vậy điều ước đó cũng nảy nở đâm chồi.

      Lúc An Tầm nghĩ tới việc có cần nên chuyển đề tài hay , đột nhiên xe phanh lại gấp khiến cho quán tính hai người nhào về phía trước rồi giật mạnh lùi sau vào thành ghế đàn hồi, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, An Tầm hốt hoảng vội xoa ngực cái, nhanh chóng tháo dây an toàn ra hôn cái, mà lúc này Tư Vũ cũng lấy lại tinh thần, quay đầu sang hỏi , “Có sao ?”

      An Tầm lắc đầu.

      Sau khi xác định xảy ra bất cứ vấn đề gì, Tư Vũ tháo dây an toàn xuống xe, cách đầu xe xa, đường cái trải nhựa đường là đứa bé trai mười mấy tuổi ngồi xổm, mặt mày hoảng sợ. Tư Vũ vừa mới ngồi xuống bên cạnh bé, bên đường lớn cũng có nam nữ xông qua, người phụ nữ ôm lấy cổ đứa bé, “Lý Tử Hàm, con chạy lung tung làm gì, qua đường mà biết nhìn xe hả?”

      Người đàn ông chạy theo cũng vô cùng lo lắng, nhưng khi thấy chủ xe là Tư Vũ, còn người vừa mới xuống là An Tầm, lại cực kì kinh ngạc.

      “A Luân?” An Tầm đóng cửa xe sang, mắt nhìn sang đôi mẹ con nhà kia, “Bạn của à?”

      A Luân gật đầu qua loa, Tư Vũ vẫn còn ngồi xổm mặt đất, an ủi vỗ vỗ người phụ nữ kia, “Để tôi kiểm tra cậu bé xem có bị thương ?”

      Người phụ nữ đó vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, nhìn giống như mẹ của đứa bé lớn chút nào, đề phòng do dự nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, sau đó lại nghe thấy A Luân , “Mai Tử, cho ấy xem , ấy là bác sĩ.”

      Lúc này người phụ nữ tên Mai Tử mới cẩn thận buông cậu bé ra, Tư Vũ đưa tay đặt lên cổ cậu, sờ sờ cánh tay, rồi đến cổ chân, rồi thử an ủi đỡ cậu bé đứng lên lại, cậu bé này vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời cũng đứng lên theo, mặc dù chân còn hơi run rẩy nhưng quả thực bị thương chỗ nào, chỉ hơi sợ hãi.

      Tư Vũ thở phào nhõm, xoa đầu thằng bé, tươi cười dịu , “Sau này qua đường phải giữ chặt tay mẹ đó biết ?”

      Cậu bé trai gật đầu.

      A Luân vội cảm ơn, còn Mai Tử kéo cậu bé sang la rầy vài câu, lúc nhìn về phía Tư Vũ, hết xin lỗi đến cảm ơn.

      Tư Vũ khẽ cười, chỉ sao, hàng ngày vẫn tu dưỡng rất tốt, cho nên dáng vẻ thân sĩ ấy luôn cực kì hoàn mỹ.

      Mai Tử xấu hổ cười tiếng, quay đầu hỏi A Luân, “Bạn của sao?”

      A Luân nào dám nhìn thẳng vào An Tầm, ánh mắt đảo quanh trốn tránh rồi ừ tiếng.

      An Tầm thấy như thế cũng hiểu ràng, đôi mắt như cười như nhìn , “Lý Giai Luân, có đứa con lớn như vậy từ khi nào thế hả?”
      ly sắc, 139, duyenktn13 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9

      Chuyển ngữ: Như Ca


      A Luân nghe vậy lung túng nhìn sang Mai Tử: “ phải, chỉ là bạn bình thường thôi mà”.

      Ánh mắt An Tầm lướt qua lướt lại giữa hai người: “Bác Trường Sinh có biết thế?”

      A Luân vội vàng đáp lại: “ có gì mà”.

      An Tầm ồ tiếng, “Hai người chuẩn bị đâu vậy?”

      A Luân ngẩn người, cảm thấy quả nhiên mình thể nào theo kịp suy nghĩ của An đại tiểu thư: “Chuẩn bị ăn cơm trưa”.

      An Tầm lại ồ thêm tiếng nữa: “Thuận đường, lên xe ”.

      xong mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.

      Tư Vũ theo An Tầm lên xe, buồn cười nhìn : “Dáng người lớn, mà quản nhiều chuyện ”.

      An Tầm xem như chuyện đương nhiên đáp lại: “Chắc chắn Bác Trường Sinh vẫn luôn nhường nhịn nên ta mới trở thành kiểu con trai kiêu ngạo vậy đó, tôi phải thay bác Trường Sinh thăm dò thử xem”.

      có biết bọn họ muốn đâu ăn cơm thuận đường”.

      “Mặc kệ , lên xe hẵng ”.

      Tư Vũ cười khẽ, chuyển động chìa khóa xe, sau đó nhìn về phía An Tầm nhắc nhở: “Dù có nghĩ tôi giống bố mình nữa tôi vẫn phải , thắt dây an toàn vào”.

      An Tầm bật cười thành tiếng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ do dự của A Luân ở bên ngoài, liền thay đổi vẻ mặt, bày ra dáng vẻ dám lên thử xem, cuối cùng A Luân cũng cách nào chống cự, bất đắc dĩ đưa hai mẹ con Mai Tử ngồi vào ghế sau.

      Nhà hàng là do An Tầm chọn, mặc dù suốt đoạn đường A Luận vẫn luôn từ chối, nhưng đến khi nhìn thấy nhà hàng sang trọng bên kia đường lại cười rộ trong lòng ngay lập tức, thừa lúc ai chú ý với Lý Tử Hàm: “Đừng để ý gì cả, thích ăn gì cứ gọi, dì kia tính tiền”.

      Lý Tử Hàm nhìn người chịu trách nhiệm tính tiền là “Dì An” lắc lắc : “Chú A Luân, phải gọi là chị chứ”.

      A Luân trừng cậu bé: “Gọi chú là chú mà lại kêu ấy là chị, thế phải kém vai vế rồi à…” còn chưa xong bị Mai Tử kéo : “Nếu chúng ta , chỗ này…”

      sao đâu, bọn họ muốn mời chúng ta cứ tự nhiên mà ăn”. A Luân an ủi .

      Ăn cơm chỉ là phụ, chủ yếu là An Tâm muốn biết về chuyện tình cảm của A Luân và Mai Tử ở mức độ nào, kết quả sau khi ăn cơm mới phát ra, A Luân rất nhiệt tình còn Mai Tử lại có phần xấu hổ, rất ít , đối với A Luân, có lẽ ấy biết ơn nhiều hơn là thích.

      Nhưng chuyện khiến An Tầm ngạc nhiên nhất là, đứa trẻ mười tuổi Lý Tử Hàm chính là con ruột của Mai Tử, mà Mai Tử chỉ mới hai mươi sáu tuổi mà thôi, lớn hơn Tư Vũ có mấy tháng, cũng ở khoảng thời gian đẹp nhất.

      Ăn cơm xong, bọn họ đưa mẹ con Mai Tử về nhà, đó là khu nhà cũ kỹ, sát bên tường nhà xưởng có xây dựng dãy phòng bằng gạch đỏ, đối lập hoàn toàn với những khu nhà cao tầng cách đó xa, trước cửa phòng là con đường chật hẹp và lầy lội, đến mức xe vào đó được. Trước đầu hẻm chất đầy những món đồ rách nát cũ kĩ được thu mua, cùng với đống chai lọ rượu bia ngổn ngang đầy đất. Hiển nhiên An Tầm và Tư Vũ rất ít khi đến những nơi thế này, hai người đứng phía đầu đường sững sờ nhìn lại, mất lúc cũng biết phải bước xuống làm sao.

      A Luân để họ vào trong, sau khi đưa hai mẹ con Mai Tử vào nhà, mới quay lại đầu đường. Lúc đó An Tầm và Tư Vũ dựa vào trong xe chuyện, ánh trời chiều phủ xuống hai người họ, màu ấm áp.

      biết An Tầm đến chuyện gì, ánh mắt Tư Vũ cười cong cong, lúc nhìn sang , ánh mắt đó chỉ kiểu thích thú bình thường. Lúc này A Luân mới phản ứng lại được, hỏi An Tầm xảy ra chuyện gì, nhưng lại để An Tầm ‘tiên hạ thủ vi cường*”, nhìn chiếc váy An Tầm bị rách, nếu để cho cha trông thấy, thế nào cũng đến mộ mẹ An Tầm tố cáo phen.

      *ra tay trước chiếm ưu thế

      A Luân bước nhanh như chuẩn bị “khởi binh hỏi tội”, An Tầm vừa thấy đến đứng thẳng người lên, cằm dưới nhếch lên: “Lý Giai Luân, nếu cha mà biết cưới dâu còn dẫn theo đứa cháu trai mười tuổi nhất định đánh đến khóc”.

      A Luân lập tức ỉu xìu, được, hệt như khi còn bé, “Lý Giai Luân, cha cậu mà biết cậu làm dơ váy của tôi, nhất định đánh cậu đến khóc; Lý Giai Luân, nếu cha cậu mà biết cậu giẫm hư cọng hoa tỏi non của ông ấy, nhất định đánh cậu đến khóc; Lý Giai Luân, cha cậu mà biết cậu lén viết thư tình cho tôi, nhất định đánh cậu phát khóc;…”

      Hơn mười năm trước, nữ vương đại nhân vẫn là nữ vương đại nhân.

      A Luân Mai Tử rất đáng thương, từ theo cha mẹ đến Đinh Nam ở trong nhà máy, lúc học cấp ba bị thanh niên trong nhà máy làm lớn bụng, cha mẹ Mai Tử thấy mất mặt quá nên bỏ về quê nhà, Mai Tử và thanh niên kia làm ăn mua bán leo lắt qua ngày, ai ngờ thời gian trước, chồng ăn cướp gây thương tích, người ta cũng bỏ trốn rồi.

      A Luân là cảnh sát nhân dân, nhiều lần ghé thăm hai mẹ con nhà họ, thấy họ đáng thương quá nên cũng quan tâm nhiều hơn, thường xuyên qua lại người phu nữ xinh đẹp như Mai Tử cũng có chút cảm tình.

      “Cho nên mới túng thiếu như thế?” An Tầm thấy A Luân thích hợp làm cảnh sát chút nào, cảnh sát mới vừa tốt nghiệp có tiền mà bắt đầu biết tiêu xài rồi đấy.

      A Luân gật đầu mạnh, “Sức khỏe Tử Hàm tốt, phải vào viện liên miên, cho nên tiền tôi nợ tính nữa nhé? bán bức tranh là có ngay ấy mà”.

      An Tầm hừ tiếng: “ muốn cho , nhưng mà, tình của A Luân đúng là hơi kỳ lạ..”

      A Luân chậc tiếng, vừa định thấy Tư Vũ tựa vào bên xe nhìn về phía họ, đụng đụng An Tầm cái, hạ giọng : “Còn dám tôi, xảy ra chuyện gì thế hả, mới ngày cùng khách trọ… cứ như bé mới lớn tầm nhìn hạn hẹp ấy, thấy trai đẹp là mê mẩn, có biết lai lịch, gia cảnh của ta , lỡ như giữa rừng núi hoang vu, cũng muốn theo ta luôn đấy à”.

      An Tầm bị chọc cười dứt, Tư Vũ nhìn thế nào cũng giống người sống trong núi, hơn nữa từ học thức đến cách cư xử hằng ngày, có thể biết được xuất thân gia đình bình thường chút nào.

      A Luân xong cũng thấy mình hơi làm quá: “Được, những điều này đáng suy nghĩ, nhưng nhân phẩm thế nào cũng phải quan tâm chút chứ”.

      “Dài dòng”. An Tầm thấy A Luân chuyện giống hệt như người lớn nhà mình: “Tôi và ấy chẳng có gì cả, lên xe , tôi đưa về nhà”.

      Buổi tối A Luân còn phải trực ban, họ đưa đến chỗ làm việc, đường về Tư Vũ nhận được điện thoại của Đại Xuyên, đầu dây bên kia hình như có biểu diễn ở nơi nào đó, muốn tiếp tục high, hỏi hai người có muốn cùng , Tư Vũ bảo , cũng thèm đưa lý do gì cả.

      Vì thế chỉ còn hai người họ xe, lại quay về yên tĩnh. Mặt trời dần khuất núi, chỉ còn lại ánh lửa đỏ cam rực rỡ cháy bỏng nơi chân trời phía tây, xe chạy trong ánh chiều tà, An Tầm dựa vào cửa kính xe, gió mơn man ấm áp khiến tâm tình càng thêm thoải mái. Tóc An Tầm tung bay trong gió, chóp mũi của Tư Vũ nhiều lần bị đuôi tóc An Tầm quét phải, mùi thơm mờ nhạt thoảng qua, hệt như mùi hương người , có thể khiến người ta phải hít thêm nhiều lần.

      An Tâm ý thức được tóc của mình vào đúng nếp, đưa tay cột tóc buộc sau lưng, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tư Vũ yên lặng lái xe: “Nghĩ gì thế?”

      Tư Vũ hơi nhướng mày, cũng nhìn lại, thong thả trả lời: “ nghĩ làm sao mới có thể có gì đó với ”.

      “…” ta nghe được mình chuyện với A Luân.

      Với trêu chọc của , An Tầm vẫn dùng cách im lặng để đối phó như lần trước, xoay người tiếp tục nằm sấp cửa kính xe hóng gió. Tư Vũ có trí nhớ rất tốt, qua lần biết đường quay lại, khi An Tầm nhìn thấy cánh cửa chính màu đỏ xuất ngay trước mắt, màn đêm cũng dần buông xuống.

      An Tầm mở cửa vào, nhìn ngọn đèn trong sân nhà cách kì lạ, đưa tay nhấn mở công tắc điện: “Tôi mở đèn rồi mà, ai tắt nhỉ”.

      An Tầm tưởng là bác Trường Sinh về, nhìn vòng quanh nhà cũng thấy bóng ai, Tư Vũ lại vô cùng bình tĩnh, cầm sách ngồi dưới táng cây dừa trong sân nhìn lên. Thấy An Tầm nhìn quanh bốn phía nhắc nhở: “Thay váy ”.

      Lúc này An Tầm mới quên chuyện cây đèn , trước khi về phòng với Tư Vũ, “Tôi ăn cơm đâu, hôm nay có thể vẽ cả đêm trong phòng”.

      “Được”. Tư Vũ ngẩng đầu khỏi cuốn sách, nhìn rồi nhàng đáp lại. An Tầm bình tĩnh tự nhiên mở cửa vào nhà, trong lòng lại cảm thấy ổn, thấy hai người chuyện với nhau hệt như đôi vợ chồng già.

      Đinh Nam vô cùng yên tĩnh, bãi cát du lịch, mọi người rời từ sớm, còn tiếng còi xe hơi máy nổ, cách xa hết thảy những ồn ào của cuộc sống đại, chỉ còn lại tiếng gió và sóng xa, trong hoàn cảnh như thế, lòng người cũng yên tĩnh lặng theo.

      An Tâm mở cửa sổ phòng vẽ tranh, hít thở khí bên ngoài và hương biển, trong lòng bình yên nhưng lại có linh cảm mà sáng tác.

      Dường như từ lúc chuyện đính hôn với Dịch gia, vì tôn trọng người mẹ qua đời, mới tỏ vẻ đồng ý, từ lúc sau đó cũng vẽ gì được nữa.

      Cảm giác bị trói buộc khiến tâm tình thấy tự do, vốn tưởng Đinh Nam có thể khiến cho tâm trạng mình tốt lên, nhưng những thứ vẽ ra lại muốn nhìn xem lần nữa. Nghĩ đến chuyện ở nhà, dũng khí của An Tầm lại dâng lên, điện thoại cho bố mình, hai ngày trôi qua, có lẽ ông hết giận rồi, dù sao cũng là học giả nho nhã, bố có thể ôn hòa nhã nhặn mà xử lý vấn đề.

      An Tâm hết nguyện vọng của mẹ cho bố nghe, miệng lưỡi trơn tru đến mấy lời lừa gạt cũng vô cùng xúc động, thiếu chút nữa làm cho giáo sư An rơi lệ, giáo sư An xúc động nên cũng còn tâm trạng mà phê bình An Tầm chuyện đào hôn, vội vã ngắt điện thoại mà trốn sang bên thương cảm.

      An Tầm dùng hết vốn từ khen ngợi và dụ dỗ mẹ An Phi lúc, nhất thời mẹ An Phi còn phấn khởi hứa khuyên giải hai nhà hòa bình giải trừ hôn ước. Lúc này An Tầm mới có thể yên lòng.

      Mọi chuyện đều tốt đẹp lên.

      An Tầm vừa mới cúp máy trợ lý Đậu Miêu cũng gọi điện tới luôn, lại thúc giúp chuyện bản thảo, tác phẩm tốt nghiệp phải thận trọng hơn nhiều, ba tháng sau còn có triển lãm tranh, số lượng tác phẩm cần khá lớn, An Tâm dám với Đậu Miêu là ngay cả bức tranh còn chưa vẽ được.

      Lại xé hai bức, An Tầm chạy xuống hầm rượu của bác Trường Sinh, nhắm mắt uống cạn hết ly, còn bị sặc đến chảy cả nước mắt, miệng sặc vị cay, trong lòng cũng hừng hực đốt cháy.

      Ai rượu ngon chứ nhỉ.

      Trăng lên đến đỉnh đầu mà những người kia vẫn chưa chịu quay về, dường như Tư Vũ đọc sách cũng hơi mệt mỏi, cuốn sách y học nước ngoài tùy tiện đặt trước ngực, yên tĩnh tựa vào ghế dựa mà ngủ.

      An Tầm qua bắt gặp dáng vẻ này của , như lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, ngồi xổm xuống bên cạnh, do dự lúc rồi đưa tay chọc chọc bả vai , dùng sức, nghĩ có lẽ còn phải chọc thêm lúc nữa, nhưng ngờ Tư Vũ từ từ mở mắt.

      An Tầm thu tay lai, vẫn ngồi xổm như cũ đưa mắt nhìn , đôi mắt ướt sũng, sắc mặt ửng hồng, hỏi: “Bây giờ tôi có thể ước nguyện ?”

      Tư Vũ để sách lên bệ đá, xoay người lại nhìn , An Tầm cũng nhìn , yên tĩnh đợi câu trả lời, như thể vô cùng kiên nhẫn.

      Dưới ánh mắt đó, Tư Vũ cũng đành phải chịu thua, cúi đầu cười rồi ngước mắt trả lời: “Có thể”.

      Hai mắt An Tầm bừng sáng, mở miệng luôn: “Làm người mẫu cho tôi nhé?”
      ly sắc, duyenktn1, 1393 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Đêm khuya trong phòng vẽ tranh

      Chuyển ngữ: JJen Vũ


      Tư Vũ ngồi dậy rồi cúi đầu nhìn , khuôn mặt hai người cách nhau khoảng cách quá gần, nhưng ngờ An Tầm lại hề né tránh. hỏi, “Cần tôi làm gì?”

      “Ngồi.” An Tầm mở to mắt trả lời, “Chỉ cần ngồi là được.”

      Khi Tư Vũ theo An Tầm vào trong phòng vẽ tranh, đột nhiên lại có cảm giác mình lên thuyền giặc, dù chính cũng biết tại sao mình lại nảy ra ý nghĩ thế này.

      Phòng vẽ tranh rất lớn, phía nam là cửa sổ sát đất cực to. Bên ngoài ô cửa, tán cây vĩ quỳ men theo song cửa sổ rộng mở lẻn vào phòng, tấm rèm cửa lắc lư theo chiều gió. Bức tường phía Đông treo đầy các bức tranh đủ loại, to có có, hình dạng khác nhau. Phía Bắc đặt chiếc giá sách bằng gỗ thô, bên bày vài quyển sách, bản vẽ và thuốc màu. Chính giữa là chiếc bàn làm việc với đầy bút cọ và hộp nước.

      An Tầm tùy tiện ném vài mẩu giấy vụn vung vãi mặt đất vào thùng rác gần bên, thẳng đến bàn làm việc bắt đầu lựa giấy và bút vẽ. Tư Vũ khom lưng nhặt nhúm giấy tròn, mở ra. Trong hình là bản vẽ tĩnh vật còn dang dở nửa, tuy bị ném nhưng theo bức tranh đó vẫn đẹp đẽ vô cùng.

      Phía trước cửa sổ sát đất là chiếc sô pha theo phong cách châu Âu thời phục cổ. Tư Vũ tới, “Ngồi ở đây à?”

      An Tầm cố định giấy giá vẽ, nghe thấy hỏi, sau lúc mới chậm rì rì ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh nhìn chăm chú, đáp: “Có thể cởi quần áo được ?”

      Tư Vũ sững sờ, tắm rửa xong chỉ mặc áo T-shirt và quần ngắn, định hỏi có nên đổi bộ áo quần nghiêm túc hơn , ngờ ấy lại cần quần áo.

      Ngẩn ra trong chớp mắt, vẻ mặt Tư Vũ lập tức trở nên nghiền ngẫm hẳn lên, đôi mắt như cười như nhìn An Tầm, “Cởi hết?”

      Hình như An Tầm biết thẹn thùng nghĩa là gì, vẫn nhìn Tư Vũ chằm chằm như cũ, “Cởi hết.”

      Tư Vũ nhướng mày nhìn , như thể muốn nhìn ra chút cảm xúc từ khuôn mặt đó. Nhưng An Tầm vẫn cực kì bình tĩnh, chỉ có đôi mắt mở lớn hơn bình thường, nhìn người ta càng thẳng thắn chuyên tâm. Khóe miệng Tư Vũ từ từ cong lên, gì thêm, đưa tay cởi áo T-shirt người ra.

      Ánh mắt An Tầm bất giác tự di chuyển xuống, cơ ngực có, cơ bụng có, cả đường nhân ngư*, cực kì hoàn hảo. tưởng mình luyện thành quen, vậy mà hiểu sao trái tim lại nảy lên nhịp. An Tầm kinh hoàng, vội vàng cúi mắt lấy bút, hoặc là bày giấy vẽ…

      Tư Vũ tiện tay ném chiếc áo lên bàn làm việc cách đó xa, sau đó hai tay lại miễn cưỡng đặt bên hông, ngón tay thon dài miết theo đường viền quần ngắn. Dưới ánh đèn trắng bạc, màu da lại càng thêm trắng nõn, đôi đồng tử tối đen vẫn nhìn thẳng An Tầm rời mắt, “Lúc nào cũng khiến tôi tưởng tượng nổi.”

      “Chính tôi cũng rất bất ngờ.” An Tầm đáp lại. Tư Vũ cười khẽ, giọng điệu chuyển ngay sang kiểu vừa cảnh cáo vừa tán tỉnh,”Nếu dám phát tán bức tranh này ra ngoài, tôi đánh đến phát khóc thôi.”

      Lòng An Tầm khẽ rung rinh, định giải thích, nhưng Tư Vũ lại cho cơ hội đó, ngón tay xoay vòng, kéo tuột đồng thời cả quần ngắn và quần trong. vung tay ném luôn sang bàn làm việc, sau đó xoay người ngồi lên ghế sô pha, hai tay để lên hai thành vịn, khi đó mới nhìn về phía An Tầm.

      Trong giây phút nhìn thấy cởi quần, An Tầm bất giác nhìn xuống theo bản năng. Tất cả hoàn mỹ hơn nhiều so với tưởng tượng. đôi chân thon dài thẳng tắp, cơ thể cân xứng, còn chỗ nào đó dám nhìn kỹ, nhưng cũng khá kinh ngạc vì hề hơn người phương Tây.

      Tư Vũ thẹn thùng hay xấu hổ chút nào. Ánh mắt An Tầm lại có phần né tránh, lúc ở trường, cũng từng vẽ ít những người mẫu khỏa thân. Ngoại trừ lúc mới đầu có phần thoải mái, giờ cũng luyện mãi thành quen. Nhưng đối với , lại cách nào quan sát kiêng dè thế được.

      Xem ra ly rượu vang vẫn đủ rồi.

      Tư Vũ ngồi khá thoải mái, hơi ngửa đầu ra sau, mái tóc hỗn độn ngổn ngang. Ánh mắt trong suốt dịu dàng như ban sáng, giữa đêm đen, nó lại càng ánh lên nét đen tuyền thần bí, như thể còn mang theo vẻ xâm lược lạ thường.

      An Tầm vừa trấn định tâm tư vừa nghĩ, toàn thân , mỗi tế bào đều có thể khiến tâm tình bùng nổ. muốn vẽ hết mọi tư thái của người này.

      là người mẫu mà có cảm giác nhất. Có câu thế nào nhỉ, biết làm mẫu phải bác sĩ tốt.

      An Tầm vẽ được hồi, đột nhiên Tư Vũ mở miệng hỏi, “ muốn nhìn chằm chằm tôi như vậy bao lâu?”

      “Có thể cần hai đêm.” An Tầm .

      Tư Vũ dừng lúc rồi tiếp, “An Tầm, tôi là người đàn ông bình thường.”

      An Tầm dời mắt từ bản vẽ lên, “Hả?”

      Tư Vũ nhìn chăm chú, sau lúc lâu, giọng khàn khàn hòa cùng làn gió ngoài cửa sổ, nhàng vào lỗ tai , , “Có thể tôi thất lễ.”

      An Tầm sững sờ, ánh mắt vừa chuyển, gò má bắt đầu từ từ hồng ửng, biết là vì hiểu được ý tứ của hay do ly rượu uống lúc đầu. vội giải thích, “Tạm thời tôi chưa vẽ chỗ đó của , tôi nhìn đâu.”

      Tư Vũ cười, mang theo chút bất đắc dĩ, “An Tầm, nhìn tôi đấy.” phải là nhìn vấn đề kia, mà là ánh mắt chuyên chú nhìn ấy, còn lại hoàn toàn trần trụi, muốn nghĩ lung tung cũng là chuyện khó.

      đánh giá cao khả năng định lực của bản thân, cứ tưởng rồi kiên trì được tới cuối cùng thôi, ai ngờ, vừa mới bắt đầu khống chế nổi.

      An Tầm cắn môi nhìn , vẻ mặt cực kì vô tội. Tư Vũ thấy như thế, đôi mắt càng tối vài phần, quay đầu nhìn bức tranh tường, giống như thưởng thức, nhưng lại chẳng nhìn được là bao.

      Phía sau , rèm cửa màu đen phơ phất. Mặc dù có thể thất lễ, nhưng vẫn ngồi chuyện nghiệp như cũ ở đằng kia, yên tĩnh chờ xử lý.

      Hai má An Tầm vẫn đỏ ửng. đưa tay vỗ vỗ đôi má nóng bừng, ngẩng đầu nhìn , hai tròng mắt ướt át đột nhiên ngời sáng.

      Bên kia, tấm rèm cửa màu đen bị tháo xuống, kéo từ cửa sổ tới sàn nhà, lại kéo tới sô pha, quấn quanh thắt lưng Tư Vũ rồi khoác lên tay vịn.

      Tuy rằng dưới tấm vải màu đen, nơi nào kia vẫn như như , nhưng so với việc lồ lộ ở bên ngoài như vừa rồi bây giờ vẫn tốt hơn nhiều lắm. An Tầm thể thừa nhận, mình còn thiếu chuyên nghiệp quá. Nếu giáo sư biết thể tĩnh tâm mà nhìn thẳng người mẫu, có khi tức giận tới nỗi râu mép vểnh lên đến tận trời.

      Lần tiếp theo nhìn về phía Tư Vũ, dường như điều chỉnh lại tâm tư, lần này còn tự nhiên hơn lần trước, vẻ mặt lười biếng, tấm vải đen huyền bí và đôi mắt thâm trầm…

      An Tầm ổn định tâm trạng, nghĩ thầm, vẽ xong bức tranh này có khi cũng bị ngược đến điên mất. Rạng sáng bốn giờ, An Tầm càng vẽ càng có tinh thần. Khiến kinh ngạc hơn là, trạng thái của Tư Vũ vẫn cực kì an ổn, hề buồn ngủ chút nào.

      có mệt ?”

      “Đối với người có chứng mất ngủ mà , nhiêu đây cũng khó là bao.” Bởi vì im lặng quá lâu, giọng Tư Vũ có hơi trầm khàn, nhưng nghe qua lại vô cùng khiêu gợi, y hệt như dáng vẻ bây giờ.

      lâu chưa? có thể tự mình điều trị mà.” An Tầm kinh ngạc. Bình thường Tư Vũ có vẻ khá thoải mái, giống người bị mất ngủ chút nào.

      “Nửa năm rồi.” Có vẻ muốn bàn thêm về vấn đề này nữa, “ thường vẽ những bức tranh như vậy sao?”

      “Như thế nào?”

      “Như vậy.”

      An Tầm nhìn dò xét, nữa, nhưng lại hiểu được ý của . biết vì sao men say còn mà hai má vẫn nóng bừng như trước.

      thành đáp, “Khi ở trường có tiết cũng hay mời vài người mẫu tới.”

      Tư Vũ thêm gì nữa. An Tầm đợi lúc mới , “ hỏi cái này làm gì?”

      “Để biết có bao nhiêu người bị nhìn lâu như vậy.” xong còn bỏ thêm hai chữ, “Để trần”.

      “… nhiều lắm.” An Tầm cúi đầu vẽ tiếp, tùy tiện trả lời.

      “Bọn họ thích à?”

      Ngay lúc Tư Vũ ra câu này, bút vẽ trong tay An Tầm cũng ngừng lát. ngẩng đầu lên, như vô tình đáp lại: “Họ cũng đâu có cho tôi biết.”

      An Tầm cảm thấy thế tiến công của Tư Vũ càng ngày càng mạnh mẽ, muốn chống đỡ cũng sao đỡ nổi. Đến khi ánh mặt trời le lói, An Tầm mới mở miệng tiếp, “Tư Vũ, có muốn làm người mẫu lâu dài cho tôi ?”

      Quả thực thấy tối qua Tư Vũ rất chuyên nghiệp, ngồi xuống rồi cử động cái, kể cả khi chuyện, rất nhiều người mẫu nhân cơ hội đó thả lỏng chút. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến đưa ra chủ ý này là vì khiến người ta có linh cảm cực kì.

      Nửa đêm trôi qua, vẫn thong dong như trước, “Tôi rất đắt đấy.”

      “Đắt thế nào?” Lúc An Tầm hỏi câu này, gió thổi qua, tấm rèm cửa mặt đất bị gió cuốn tung lên. vội buông bút vẽ vội sang sửa lại, xác định còn gió nữa mới đứng lên. Ai ngờ còn chưa kịp nhúc nhích, Tư Vũ đột nhiên cầm lấy tay . cứ nắm khẽ nhàng như vậy, lực rất ít, nhưng lại ngứa ngáy khắp toàn thân. An Tầm dừng lại, quay đầu nhìn . Tư Vũ vẫn bày ra vẻ mặt như trước, làm người ta sao đoán nổi.

      “An Tầm, ngày mai phải rồi.”

      Đôi mắt An Tầm chợt lóe lên, chỉ à tiếng. Dường như Tư Vũ hài lòng về phản ứng của , “À là ý gì?”

      Mắt An Tầm rũ xuống, yên lặng, biết nghĩ gì.

      Tư Vũ có vẻ mất hết kiên nhẫn, cổ tay dùng sức kéo vào lòng. An Tầm thoáng hoang mang, nhưng lại lập tức quay về vẻ bình tĩnh tự nhiên như lúc trước, đôi đồng tử đảo quanh bán đứng tâm tình. nhắc nhở, “Tư Vũ, còn chưa mặc quần áo đâu.”

      cần nhắc nhở , em nhìn chằm chằm thân thể suốt đêm rồi mà.”

      xong, xoay người lại đối diện với mình, đưa tay vuốt ve đôi gò má ửng hồng. “An Tầm, có thể làm người mẫu lâu dài của em, nhưng mà…”

      đưa mắt nhìn đôi mắt lấp lánh sáng ngời của . Phòng vẽ tranh yên tĩnh như thể đến tiếng gió cũng đều dần tan biến, chỉ còn tiếng hô hấp rất của hai người giao nhau. Tư Vũ nữa, chậm rãi cúi đầu, nhàng in lên nụ hôn làn môi mềm mại.

      An Tầm thoáng kinh ngạc, đưa tay đẩy nhưng dùng chút lực. rời nửa tấc, thấy vẻ mặt có vẻ mất tự nhiên, đôi mắt ngơ ngác như nai vàng nhìn mình. Mắt Tư Vũ lại tối vài phần, cúi đầu hôn lần nữa, lần này dùng sức hơn, bắt được đầu lưỡi người con .

      “Cốc cốc cốc”. Tiếng đập cửa thình lình vang lên. Dường như khi ấy An Tầm mới lấy lại lý trí của chính mình, đưa tay chống trước ngực Tư Vũ đẩy ra, lại nhúc nhích.

      để ý tới tiếng đập cửa kia.

      “An Tầm, có ở trong ? Bên ngoài có người tìm kìa”. Tiếng của Đại Xuyên vang lên từ ngoài cửa. “An Tầm?”

      An Tầm dùng sức cắn môi dưới của Tư Vũ cái, bị đau mới chịu buông ra.

      An Tầm , “Tôi ở đây.” Ngữ điệu nhàng, nghe ra có chỗ nào ổn. Tư Vũ vươn lưỡi liếm sạch vệt máu môi dưới, cười khẽ. biết là cười An Tầm bối rối hay là cười cách giả vờ trấn định.

      có thấy Tư Vũ ? Chúng tôi tìm khắp vòng rồi cũng nhìn thấy đâu.” Tiếng Đại Xuyên lại vang lên. An Tầm nhìn Tư Vũ nữa, hỏi lại, “Ai tìm tôi thế?”

      “Vài người đàn ông, biết là ai.” Người chuyện là Triệu Tĩnh Nhã, hình như là cố ý vậy. Ai ngờ vừa xong, ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng đập, “An Tầm, mở cửa.”

      An Tầm sửng sốt, đúng là giọng của An Phi. Triệu Tĩnh Nhã , mấy người đàn ông, chẳng lẽ còn có thêm Dịch Bạch.
      ly sắc, duyenktn1, 1394 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :