1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đinh nam ti vũ - Địch Qua ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50

      Chuyển ngữ: Tử Sắc Y




      Lúc quản gia Quách đưa họ đến Manchester, cơn mưa hôm qua chuyển thành mưa vừa. Mà An Tầm vốn lại thích trời mưa, bình thường vào lúc thời tiết thế này, vẫn hay có cảm hứng đa sầu đa cảm, nhưng trời mưa ở lại mang theo hơi ẩm và lạnh giá, cảm giác này khó mà chịu được.



      "Chúng ta có thể đến lại vào mùa xuân, dẫn em ra bãi cỏ đá cầu," tay Tư Vũ che dù, tay khoác lên bả vai : “Cũng có thể thăm quan vườn bách thảo hoàng gia Edinburgh, chắc em thích."



      "Được." ngoan ngoãn đáp lời: “Nhưng mà vào mùa hè phải theo em tới Đông Phi quan sát sỠdi chuyển của các loài động vật."



      Sở thích cùa đúng là nhiều : “Nên vẽ sừng ngựa hay linh cẩu đây nhỉ?"



      "Em muốn xem thử cảnh tượng đó hùng tráng thế nào, kế hoạch của em vốn là sau khi nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp là ."



      "Được." Hai người vào phòng chờ sân bay, Tư Vũ cất cây dù rồi đưa sang cho quản gia Quách: “Sau hôn lễ chúng ta có thể tới đó để tận hưởng tuần trăng mật."



      An Tầm kinh ngạc nhìn : “Hưởng tuần trăng mật? Kenya? Thẩm Tư Vũ, em muốn hưởng tuần trăng mật ở Hawaii, Venice hoặc là Barcelona kìa!"



      Thấy vội vàng như vậy, Tư Vũ kìm được bật cười: “ em tốt nghiệp xong muốn xem động vật, chúng ta còn phải kết hôn nữa, chẳng lẽ Kenya hưởng tuần trăng mật phải công đôi việc à?"



      "Làm gì có ai trăng mật ở Kenya đâu chứ!" An Tầm tủi thân, tuần trăng mật phải ở nơi có nắng vàng cát trắng, biển rộng mênh mông ấy? "Hơn nữa, chuyện xem động vật em hẹn với người ta từ trước kia rồi mà, trước khi cầu hôn."



      Vốn Tư Vũ chỉ định trêu thôi, nhưng ngờ lại có được thu hoạch ngoài ý muốn, hỏi: "Với ai?"



      An Tầm bĩu môi, tình nguyện đáp: "Em quen mạng, là người chụp ảnh tự do."



      "An Tầm, giờ em còn hẹn hò với bạn bè mạng nữa hả?" Sắc mặt Tư Vũ hơi trầm xuống: “Có số người mình biết là người tốt hay kẻ xấu đâu em?"



      An Tầm vui, tức giận : "Gì mà bây giờ chứ, lúc em hẹn với họ còn chưa quen mà."



      xong, buồn để ý đến , cầm lấy va li trong tay quản gia Quách rồi sải bước rời .



      Được rồi, thảo luận thành.



      Tư Vũ nhìn về phía quản gia Quách: “Bác xem tính tình kiểu gì mà xấu thế! Còn dám Đông Phi với bạn bè mạng, sao ấy lên trời luôn ."



      Quản gia Quách lúng túng cười, ông đâu dám gì, chỉ chớp mắt nữa thôi Vũ thiếu gia tiếp tục chạy theo người ta như bảo bối, giờ ông mà chê bai hai câu thảm chắc luôn.



      Hơn nữa, chuyện này còn trách ai!



      Sau khi lên máy bay, An Tầm cũng thèm để ý đến Tư Vũ, Tư Vũ khẽ nghiêng đầu, khẽ khàng dụ dỗ: "Trước mình Kenya với em, sau đó chúng ta lại Hawaii, Venice rồi Barcelona, tận hưởng tuần trăng mật của mình, được ?"



      Khoé miệng An Tầm nén lại nụ cười: “Để em suy nghĩ ."



      Tư Vũ cười khẽ: “Lúc nãy chỉ đùa thôi mà."



      An Tầm liếc : “Lúc em mười mấy tuổi tưởng tượng hành trình tuần trăng mật của mình rồi, giờ lại mình Châu Phi, vừa rồi em còn muốn khóc đấy."



      Tư Vũ nhướn mày, tìm ra trọng điểm lần thứ hai: “Người chồng em tưởng tượng muốn tuần trăng mật cùng mình là ai hả?"



      An Tầm im lặng, .



      Tư Vũ tiếp tục truy hỏi: "Người em thầm mến?"



      An Tầm giả vờ như nghe thấy.



      "An Tầm, tốt nhất em nên thành khai báo cho ." Giọng người kia dần cứng nhắc.



      Lại thảo luận thành !



      Lúc hai người đến Xuân Giang là sáng sớm ngày mồng ba, An Phi tới đón.



      "Em thấy kỳ nghỉ đông năm nay em chẳng làm được gì, suốt ngày cứ phải lặn lội chạy ra sân bay hết đón lại đưa." An Phi nhận lấy va li của An Tầm, than phiền mệt mỏi.



      "An Phi, trước kia chị em thầm mến ai vậy?" Lúc Tư Vũ nhìn thấy An Phi, câu đầu tiên chính là hỏi chuyện này.



      "An Phi, em dám thử xem!" An Tầm trợn mắt uy hiếp.



      An Phi thoáng ngẩn người, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, thăm dò lúc rồi mới nhếch miệng bật cười: “ phải là em à?"



      "Hừ!" An Tầm rất muốn trợn mắt liếc người kia cái.



      "Chẳng lẽ còn có ai khác nữa?" An Phi làm màu hỏi.



      An Tầm vội ngay: " có, chỉ có mình em thôi."



      An Phi nháy mắt với : “Vậy sao."



      "An Phi, lát nữa đến siêu thị dừng lại chút, vào mua ít măng với nấm, Tư Vũ thích ăn cái này." An Tầm khoác tay vắt vào khuỷu tay Tư Vũ, vừa ra ngoài vừa .



      Tư Vũ nhìn lướt qua hai chị em nhà này, cười khẽ: “Hai người có lòng ghê nhỉ."



      Căn nhà hai tầng của ông bà nội An Tầm càng thêm náo nhiệt, so với vẻ hiu quạnh ở quận Lloque, khí năm mới ở đây cực kì nồng nhiệt.



      Mẹ An và bà nội vội vàng nấu cơm trong bếp, ông ngoại cùng giáo sư An nghiên cứu chơi cờ, An Phi kéo Tư Vũ chơi game, An Phi là game thủ lão luyện, mỗi lần cậu sắp thắng Tư Vũ, An Tầm lại tới rút chạc dây tay cầm, cứ mỗi khi như thế, An Phi lại tức giận hét to.



      "An Tầm, chị đừng quá đáng. Lúc sáng ở sân bay, em còn giúp chị che giấu chuyện kia, sao chị quên rồi?" An Phi uy hiếp nhìn .



      An Tầm cũng chịu yếu thế: “Cậu dám thử xem, chị kể với bố chuyện mấy năm trước cậu nhìn lén chị tắm, xem ông có đánh chết cậu !"



      Tư Vũ nhíu mày, ánh mắt nhìn An Phi lạnh trong chớp mắt: “Đánh chết cậu ta đâu cần chờ chú An phải ra tay?"



      Mặt mày An Phi trắng nhợt, cậu vội vàng lại: "Em bao nhiêu lần rồi mà, em chỉ ngang qua thôi, hơn nữa em còn bị cận thị tới bảy độ, mang kính thấy cái quỷ gì?"



      "Ai biết được."



      "Nếu chị cứ như vậy, em chuyện Lâm Đặc hôn chị cho rể nghe đó!" An Phi nghểnh cổ lên, cái kiểu như sợ trời sợ đất.



      An Tầm tức giận chỉ vào người cậu, cả buổi trời được câu nào, càng dám nhìn Tư Vũ, chỉ với An Phi chờ đó rồi xoay người bình bịch chạy lên lầu.



      Sắc mặt Tư Vũ nặng nề nhìn An Phi: “Chuyện xảy ra khi nào?"



      An Phi sờ sờ mũi, cũng biết là do mình xúc động quá rồi, cậu khó khăn đáp lại: " ba bốn năm rồi, lúc ấy còn học, đường về từ buổi du lịch tốt nghiệp, nhân lúc mọi người ồn ào, cậu ấy thấy An Tầm chú ý nên hôn chị ấy cái."



      "Hôn chỗ nào?"



      "Hình như là... khóe miệng."



      "Còn An Tầm?"



      "Chị ấy gì, chỉ đứng dậy xuống xe, sau đó gọi điện thoại cho bố tới đón."



      Tư Vũ lên lầu tìm An Tầm, làm như mình chẳng có liên quan, lấy bàn vẽ ra vẽ tranh, thấy bước vào cũng vờ như ta đây bận rộn nhiều việc quá, rảnh để trò chuyện đâu nha.



      ôm lấy từ phía sau: “Lâm Đặc theo đuổi em năm năm rồi à?"



      Cái loa An Phi!



      "Lúc em mười bốn tuổi thầm thương giáo viên dạy mỹ thuật của mình?"



      "Ngưỡng mộ, chỉ đơn giản là ngưỡng mộ thôi!" Đại nạn An Phi đổ xuống!



      "Cho nên em mới chấp nhận Lâm Đặc, người lòng si mê." Tư Vũ phối hợp phân tích, giọng của quá lớn, nhưng vì ghé sát cạnh tai, cho nên mỗi chữ An Tầm đều nghe được ràng tường tận, kể cả cuối vô ý tăng lên.



      An Tầm câu nào, đặt bút vẽ xuống, xoay người lại ôm cổ Tư Vũ: “Lời thích của bé mới mười mấy tuổi sao mà tin được chứ? Em còn thích Leonardo với Miura Haruma nữa, giáo viên mỹ thuật cũng giống hệt họ thôi, là kiểu ngưỡng mộ tôn sùng, còn như Lâm Đặc, chỉ đơn giản là thích thôi mà."



      Lâm Đặc giống như Tư Vũ, khiến thích rất nhanh, cũng khác hẳn Tư Vũ, càng tiếp xúc càng khiến khó mà tự kiềm chế nổi.



      phải Tư Vũ muốn tính toán mấy chuyện trước với , chỉ muốn được biết, vừa muốn lại vừa , cái cảm xúc phức tạp mâu thuẫn này chẳng khác nào tự mình hành hạ, nhưng lại cách nào khống chế bản thân.



      An Tầm học theo rất giỏi, vừa dứt lời ngửa đầu hôn , để cho có bất cứ cơ hội nào hỏi nữa.



      Tư Vũ cũng phối hợp theo, hai người tựa mình cạnh bên khung cửa sổ, ôm ấp hôn nhau, bên ngoài là tuyết trắng che phủ khắp trời đất, trong phòng lại rần rần lửa nóng, lúc Tư Vũ vươn tay vào trong áo len của An Tầm, An Phi cũng đồng thời gõ cửa, gọi họ xuống lầu ăn cơm, An Tầm dựa vào lòng Tư Vũ, khuôn mặt xinh đẹp mê người, nhưng ánh mắt lúc nhìn An Phi hệt như quen biết, làm An Phi giật thót phải chạy vội xuống lầu.



      Giữa lúc ăn cơm, An Tầm kể tỉ mỉ những chứng cứ phạm tội gần đây của An Phi, từ việc lén dẫn con về nhà cho đến chuyện đua xe cùng Dịch Bạch, làm An Phi cứ phải cố gắng nháy mắt với Tư vũ, Tư Vũ nhận được tín hiệu, tay gắp miếng gà xé phay cho An Tầm, : "Giữ lại vài chuyện rồi lần sau hẵng ."



      An Phi sặc ngụm, cái gì mà giữ lại vài chuyện rồi lần sau hẵng , bằng cứ hết lượt cho cậu chết cho sảng khoái, nhưng mà quả nhiên lại hữu ích lạ kì, An Tầm thêm gì nữa.



      Tư Vũ lại với An Phi: "Sau này đừng gây chuyện với ấy, ấy còn chuyện chưa kể đó."



      An Phi gật đầu, nhưng sao lại có cảm giác mình bị Thẩm Tư Vũ lừa gạt, mình bán tin tình báo cho ấy, đắc tội với An Tầm, nhưng ấy lại giúp An Tầm xử lý mình, đầu óc bác sĩ toàn xài để suy nghĩ mấy chuyện này đấy hả?



      Sau đó, giáo sư An dẫn riêng An Phi tìm nơi trò chuyện, cho đến quá nửa đêm, lúc Tư Vũ lén lút từ phòng cậu chạy sang phòng An Tầm, khi ấy An Phi vẫn chưa thấy quay về.



      Sáng mùng bốn, ngày mới sáng choang làm An Tầm ngủ thêm được nữa, có lẽ nguyên nhân chủ yếu là do chênh lệch múi giờ. Trời bên ngoài gió lạnh run run, nhưng trong phòng lại ấm áp dễ chịu, An Tầm để chân trần xuống giường, đến bên cửa sổ nhìn sắc trời sáng sớm, Tư Vũ cũng tỉnh dậy theo : “Quay về ngủ với lát."



      An Tầm vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm, biết dục vọng của đàn ông vào buổi sáng còn mạnh mẽ hơn lúc trời tối rất nhiều, vẻ mặt vẫn ngây thơ vô tội như dê vào miệng cọp. Vốn mặc quần áo mỏng, trong chốc lát cởi hết ra, đè xuống rồi thấp giọng thầm: "Lúc rảnh chúng ta từ từ bổ sung cho những năm trước nhé."



      An Tầm hiểu ra ý của mở trừng hai mắt, lườm cái rồi ho khẽ vờ muốn nhéo người kia, ngờ lại xoay người cái thay đổi vị trí của hai người, An Tầm từ cao nhìn xuống , vẻ mặt vẫn mơ màng như cũ.



      Tư Vũ kéo cúi xuống hôn môi: “Nhanh chút nào, tranh thủ làm xong trước bữa sáng."



      Bên ngoài là tiếng tuyết rơi tí tách, như thể có làn gió thổi qua, cuốn bay bông tuyết từ nhánh cây tung tóe, nhiệt độ trong phòng tăng cao đến lạ thường, từ từ đạt đỉnh rồi dần dần nguội lạnh...



      Lúc Tư Vũ quay lại về phòng, An Phi ngủ say như chết, nghe thấy tiếng mở cửa cũng chỉ xoay người nhìn cái rồi nhắm mắt ngủ tiếp. vào phòng vệ sinh tắm táp hồi, khi quay ra vẫn còn kịp ăn bữa sáng.



      Mà khiến bất ngờ là, sau khi bữa ăn sáng kết thúc, Dịch Bạch lại xuất cùng quà cáp sang để đây chúc tết.



      Thấy ở đây Dịch Bạch chẳng kinh ngạc chút nào. Bởi vì ngày hôm qua, lúc hai người quay về từ có người chụp hình đăng lên mạng từ trước, chuyện gặp mặt cha mẹ nhà cũng được lan truyền với tốc độ chóng mặt.



      Hôm nay vốn cha mẹ Dịch Bạch cũng chuẩn bị đến đây, nhưng Dịch Bạch lại ngăn hai người họ, chính cũng giải thích được hành động của mình, hiểu mình nghĩ điều chi, đến khi có thể suy nghĩ lại bình thường, đến trước nơi này.



      An Tầm vẫn giống như ngày trước, bình tĩnh và lạnh nhạt, nhưng hình như lại có gì giống, cũng biết , còn dáng vẻ Thẩm Tư Vũ vẫn hệt như lúc gặp ở Đinh Nam, lịch và xa cách, chỉ khi nhìn thấy An Tầm, tham muốn chiếm mới trở nên mạnh mẽ, lúc nào cũng muốn đặt trong tầm mắt của mình.



      Vốn trong kế hoạch của mình định ở lại ăn cơm, nhưng lại khó có thể khước từ những lời mời ở lại, An Phi còn hẹn lát nữa cùng câu cá.



      Trời lạnh là thế nhưng hiểu sao lại có tâm tình.



      Vốn tưởng chỉ có mỗi An Phi, sau đó mới phát ra, Tư Vũ và An Tầm cũng muốn được cùng.
      thuyt, Chris139 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51: chương kết

      Chuyển ngữ: Tử Sắc Y




      Ông nội An Tầm vẫn thường hay đến bờ sông câu cá, bất kể lúc xuân hạ thu đông, chỉ cần ông còn ở trong nước mà thôi, dù rằng ông chẳng thích ăn cá sông là mấy. Sau này, An Phi được ông dẫn theo cũng thấy khá hứng thú, theo phân tích của An Tầm, có thể là do An Phi thích đục băng.



      Đợt bão tuyết lần trước ở Xuân Giang quá lớn, thế cho nên đến bây giờ cả đường sông vẫn bị bao phủ bởi màu trắng xóa mênh mang. Tư Vũ dắt An Tầm trước, nhàn nhã và dễ chịu, có khi thỉnh thoảng khe khẽ chuyện trò. An Phi cầm dụng cụ đục băng, tay kia xách theo thùng nước, dẫn Dịch Bạch lõn tõn ở phía sau, Dịch Bạch cũng phải kiểu người kiệm lời, nhưng hình như hôm nay lại vô cùng trầm lặng, An Phi mãi mà lâu lâu mới được đáp lần, nhìn có vẻ hứng thú là bao.



      Sau khi bọn họ băng qua đường cái ven sông, xuống từ bên đầu cầu, đường bờ đê được tu bổ khá bằng phẳng, cho nên rất nhiều người quanh đây vẫn thường hay tản bộ, có mấy người còn trượt băng sông.



      "Chúng ta sang chỗ nào ít người , đục nứt băng bên này chắc đám người kia liều mạng với em mất." An Phi xong xuống bờ đê, cậu lựa chọn chỗ khá thưa người, hồi lâu mới phát cả ba người kia ai theo cả.



      Cậu quay đầu nhìn lại, An Tầm cười tươi roi rói nhìn mình: “An Phi, bọn chị chỉ tới xem chút thôi, còn em tự câu cá nhé."



      An Phi buông đồ đục băng xuống, thở hổn hển đáp lời: "An Tầm, lát nữa em câu được cá chị đừng có mà ăn."



      An Tầm lơ đễnh: “Cá ông nội câu lần trước vẫn còn dư nhiều lắm."



      "Thế chị cứ ăn cá của ông nội chị ." An Phi tiếp tục vào trong, ngờ sau khi hét lên mấy câu này, An Tầm lại tức giận bừng bừng: “Là ông nội cậu nữa, An Phi cậu thử lại lần nữa chị xem."



      ra An Phi cũng vô tội lắm mà, lúc An Tầm nổi điên cậu mới nhận ra câu mình chẳng khác nào mắng chửi, cậu đành cười hì hì đáp lại: “Ông nội của em, là ông nội em." xong bước chân cũng nhanh nhanh rời khỏi.



      Tư Vũ khẽ cười: “An Tầm, sao lúc nào em cũng bắt nạt An Phi thế."



      " ra em ấy cũng bắt nạt em ít mà." An Tầm cảm thấy, có đôi khi An Phi còn rất xấu nữa kìa.



      Dịch Bạch đứng cạnh bên hai người, tự nhiên lại thấy hối hận vì theo tới đây, để giảm bớt lúng túng, thuận miệng tiếp: “An Phi , em là khắc tinh của cậu ấy đấy."



      An Tầm cười cười: “Giờ em ấy vẫn sống tốt đó thôi."



      ra An Tầm cũng có hơi lúng túng, bên trái là người suýt chút nữa trở thành vị hôn phu, bên phải là vị hôn phu đương nhiệm, hai người này lại chẳng với nhau câu nào...



      Cách đó xa, An Phi bắt đầu đục băng, nhìn có vẻ cực kì chịu khó, cắm dụng cụ đục băng vào rồi đưa chân đạp xuống, An Tầm càng nhìn càng sợ, sợ cậu ấy... cẩn thận rơi luôn. Dù chỉ có mình mà vẫn hăng say hừng hực, trong khi bầu khí giữa ba người bờ lại lạnh lẽo như băng, cho đến khi Tư Vũ đột nhiên mở miệng: “ Dịch, nghe có quyên góp vào ngân sách chữa bệnh tim của tôi ít tiền."



      Dịch Bạch nghiêng đầu, lướt qua An Tầm nhìn về phía Tư Vũ: “Tình cờ đọc được, sau khi tìm hiểu tôi nghĩ cũng nên đóng góp chút".



      Đây là chuyện An Tầm hề biết, hơn nữa còn thấy bất ngờ. Trong mắt , Dịch Bạch là nhà tư bản chỉ đam mê tiền bạc đàn bà, những sở thích của đám con cái nhà giàu cũng hề thiếu, có lẽ chỉ khác họ ở chỗ, có năng lực và đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc công ty.



      Dịch Bạch thấy An Tầm nhìn mình, cười với tiếng: “Thấy khó hiểu?"



      Bị nhìn ra rồi ...



      Cũng lúc này, đột nhiên An Phi vẫy tay la hét nhìn sang đây: “ rể, rể, dây câu ở chỗ phải ?"



      Tư Vũ móc vào túi áo, đúng là có cuộn dây tuyến , lúc ông nội An Tầm có đưa nó cho . giơ tay làm dấu báo cho An Phi tiếng, sau đó mới với An Tầm: " qua đưa đồ cho cậu ấy."



      Tư Vũ bước lên sông băng, tình cờ có đứa bé khoảng hơn mười tuổi ngồi xe trượt, gọi : “ ơi, đẩy xe giúp em với được ?"



      xoa xoa đầu bé, khom lưng đẩy cậu chạy rất xa, tiếng cười khanh khách vui tai: “ ơi, đẩy xa thêm chút nữa được ạ."



      Tư Vũ tới đẩy xe trượt của cậu quẹo vòng lại: “ dẫn em sang bên kia xem trai câu cá nhé?"



      Cậu bé trai gật đầu, báo tiếng với mẹ cậu đứng ở cách đó xa, rồi để Tư Vũ đẩy xe .



      An Tầm nhìn bóng lưng cao gầy người đó, cười với Dịch Bạch: "Em cũng muốn chơi."



      Dịch Bạch đưa mắt nhìn lúc: “Bên kia còn chiếc xe đẩy, với em."



      An Tầm mới chỉ nghĩ vậy thôi, cũng chưa định tiến hành thực : “ được đâu, em muốn tranh giành với mấy em bé ."



      Dịch Bạch cười cười: “Vậy qua bên kia ngồi lát."



      bờ đê trồng hàng dương liễu, dưới tán liễu là ghế dài nghỉ ngơi, An Tầm đến bên Dịch Bạch, vì cúi đầu nhìn đường nên chú ý đến cành liễu vươn ra, Dịch Bạch nhanh tay ôm An Tầm kéo lại về phía người mình: “Dưới đất có tiền hả? Em nhìn gì mà chăm chú quá thế."



      An Tầm nghiêng đầu nhìn cành liễu kia: “Cám ơn ."



      " ra chúng ta cũng đâu cần phải khách khí với nhau đến vậy?" Đột nhiên Dịch Bạch .



      An Tầm giật mình nghĩ lại, đúng là rất quen.



      Tư Vũ đưa dây câu cho An Phi rồi quay lại nhìn hai người bên bờ, nghiêng đầu với An Phi: "Gọi chị cậu đến đây."



      "Hả?" An Phi chưa phản ứng kịp: “Em gọi ạ?"



      "Ừ."



      Nhưng sau khi nhìn thấy tình huống của hai người kia, cậu hiểu ra ngay, Dịch Bạch cúi đầu gì đó với An Tầm, còn An Tầm đứng cạnh cười khẽ, từ dưới này nhìn lên, tư thế kia quả vô cùng thân mật.



      An Phi chăm chú nhìn sắc mặt Tư Vũ, buồn cười đấy nhưng vẫn phải cao giọng gọi to: “An Tầm, chị tới đây."



      Kết quả, An Tầm và Dịch Bạch cùng nhau tới.



      mặt băng trơn trượt, An Tầm rất chậm, lúc mới đầu Dịch Bạch vẫn duy trì khoảng, nhưng sau đó lại đưa cánh tay ra.



      An Phi nhìn về phía Tư Vũ.



      Ngoài mặt chẳng khác chút nào, vẫn giống ngày thường vậy thôi, chỉ có điều tâm trạng có vẻ hơi khang khác, ít ôn hòa, và có hơi sắc bén.



      Tư Vũ với bé trai bên cạnh: "Cho mượn xe trượt băng của em nhé?"



      Đứa bé trai gật đầu: “Được ạ."



      Xe trượt là cái ghế được kê thêm tấm ván gỗ phía dưới, dưới ván gỗ là hai lưỡi trượt băng, đơn giản nhưng rất bền. Tư Vũ đẩy xe đến trước mặt An Tầm: “Muốn chơi ?"



      Mắt An Tầm sáng bừng cả lên, gật đầu rồi bước lên ngồi ngay: “Chậm chút, em sợ."



      "Được." trả lời, định kéo xe An Tầm lại lên tiếng cản lại, đưa dây thun cổ tay cho : “Cột tóc giúp em."



      Trước đây giúp buộc tóc ít lần, lúc thay quần áo cho , lúc rửa mặt, lúc chuẩn bị vẽ tranh, chung, Tư Vũ tự thấy mình trở thành người có tay nghề cột tóc khá lão luyện. cầm lấy dây thun, vòng vài cái rồi buộc thành đuôi ngựa: “Cần vén lên ?"



      An Tầm quay đầu lại nhìn : “ thấy thế đẹp hơn à?"



      Tư Vũ gật đầu.



      "Vậy cứ thế ."



      Sau đó đẩy xe trượt, từ từ xa. Dịch Bạch bước tiếp mà chỉ cúi đầu nhìn đôi giày da chân, hình như đến lúc này mới dần thấy lạnh, xoay người quay lại, cũng định tới chỗ An Phi.



      "Tư Vũ sao gì hết thế?" Họ chạy được vòng tròn to, Tư Vũ chỉ đẩy xe chắc chắn, nhưng cực kỳ trầm lặng, An Tầm đá đá mảnh vụn băng bên chân, hỏi .



      Tư Vũ tránh chiếc xe trượt của khác lướt qua, lúc lâu sau mới trả lời câu hỏi của An Tầm: “ suy nghĩ nên cảm thấy thế nào trước bạn và vị hôn phu tiền nhiệm."



      An Tầm ngờ thành thực đến vậy, cười : "Cảm xúc như ngày thường."



      "Hình như thể." đáp ngay.



      An Tầm nghi ngờ quay đầu lại nhìn sắc mặt của , do dự hỏi: "Tư Vũ, ghen phải ?"



      cũng nhìn , mãi sau đó mới trả lời: “Dù muốn thừa nhận, nhưng mà An Tầm, đúng là ghen."



      An Tầm cũng muốn an ủi , phản ứng đầu tiên của là bật cười to, bởi vì đột nhiên người kia lại trẻ con đến vậy.



      "Em cần phải vui vẻ thế chứ... An Tầm, đáng lẽ ra em nên giải thích với ... Được rồi mà An Tầm..."



      An Phi sao có thể bản lĩnh như ông nội, mãi tới lúc trưa, cậu chỉ câu được mấy con cá rất , cũng may là tính tình người này cũng tương đối dễ chịu.



      Dịch Bạch rời khỏi sau khi ăn cơm trưa xong, vừa giáo sư An thu xếp nhiệm vụ cho An Tầm: “Mấy ngày này con bớt chút thời gian sang nhà họ Dịch chúc năm mới nhé."



      An Tầm bất đắc dĩ dạ vâng.



      Sau đó quay về phòng, Tư Vũ lại uy hiếp trắng trợn: “An Tầm, tìm lý do từ chối chuyện sang nhà kia ."



      An Tầm thấy hả Tư Vũ ghen, cảm thán: "... Tư Vũ gia trưởng quá ."



      "Ừ." lại còn đồng ý.



      An Tầm thèm tính toán với , chỉ có hơi khó xử: “Nhưng mà lý do gì họ mới tin được nhỉ?"



      Ở nhà họ Dịch, là người có tiền án rồi.



      Tư Vũ suy nghĩ lúc, sau đó tới ôm đặt lên giường: “Cứ là mang thai !"



      ...



      Sau đó, An Tầm có đăng bức ảnh lên blog, nhìn giống như cảnh vợ chồng thương, thực ra chỉ muốn dỗ dành Tư Vũ. Người nào đó giấm chua dữ quá, mà eo sao chịu nổi.



      An Tầm đăng bức ảnh mà hôm ấy chủ cửa hàng kẹo ở Lloque gửi cho , trong bức hình ấy, hai người ngồi vòng quanh chiếc bàn tròn, trước mặt đống chocolate được xếp lên thành toà núi , Tư Vũ khẽ chống cằm, thoải mái nhìn , chân thành và tình cảm.



      An Tầm lại hơi cúi đầu, đôi gò má vẫn còn ửng đỏ, tay phải cầm thanh chocolate, chiếc nhẫn ngón tay sáng lên rực rỡ.



      An Tầm: Quyết định trở thành Thẩm phu nhân, là người nhà của Thẩm tiên sinh. Thẩm Tư Vũ



      Đây là lần đầu tiên An Tầm dùng tên của phòng làm việc để đăng blog về Thẩm Tư Vũ, hơn nữa tin tức này lại có phần đột ngột. Có nhiều người từng An Tầm quá mức lạnh lùng, Tư Vũ đơn phương, hề tình cảm gì công khai...



      Những fan có lí trí đa số đều chúc mừng hạnh phúc.



      Còn lý trí ... vô cùng kỳ quặc, có đủ loại, có người đăng đồ bán thức ăn cho chó, đăng liên tục ở khu vực bình luận.



      Tư Vũ ít khi lên blog, thấy An Tầm nghịch điện thoại khá lâu nên cũng đoán ít nhiều.



      Tấm hình An Tầm đăng cũng chưa từng thấy, rất đẹp. Cảm giác như thể lúc này đây vẫn còn ngửi được mùi hương chocolate ngọt ngào ngập tràn trong khí, mùi vị quẩn quanh, vừa hạnh phúc lại vừa thỏa mãn.



      gõ bình luận, đánh mấy chữ lên.



      Thẩm phu nhân, em rất đẹp.



      Tháng ba, hai người phải quay về trường mình, người viết tiếp luận văn tốt nghiệp, người làm tác phẩm cuối khóa, cảnh cáo được phép vẽ người mẫu khỏa thân mình, cũng uy hiếp được nhận thư tình nữ sinh.



      Tháng tư, vì mẹ An cầu kiên quyết, hai người họ sang chụp ảnh cưới, cũng đúng dịp lễ mừng thọ chín mươi tuổi của nữ hoàng nước , cả nước ngập tràn trong khí vui sướng phấn khởi, đón mừng sinh nhật nữ hoàng.



      Tháng năm, Tư Vũ quay về Nhật Bản, tham gia bảo vệ luận văn, An Tầm gạt chạy sang Ai Cập thăm quan Kim Tự Tháp, còn hẹn thêm mấy người bạn mạng. Sau khi Tư Vũ phát , lần đầu tiên tức giận với , An Tầm khóc, lại thấy đau lòng, rồi đành phải tốn công dỗ dành người đó.



      Tháng sáu, Tư Vũ mua căn nhà ở vùng ngoại thành Xuân Giang, hai người trang trí nó theo sở thích của An Tầm, có phòng sách giả cổ kiểu Châu Âu, có phòng ngủ đại và đơn giản, có phòng tắm lãng mạn kiểu Địa Trung Hải, có phòng trẻ con đầy đăng ten công chúa ... Trong sân có bể bơi, có nhà kính trồng hoa và ghế xích đu. Mẹ Thẩm cũng đến thăm lần khi họ sửa lại, rồi nhíu mày rời . Tư Vũ xoa xoa đầu An Tầm: “Em thích là được rồi."



      Tháng bảy, hai người về trường làm thủ tục tốt nghiệp, sau khi về nước nhận giấy đăng kí kết hôn. Lần thứ hai An Tầm chủ động đăng lên blog. tấm hình, hai tờ giấy chứng nhận. tấm bằng tốt nghiệp của học viện mỹ thuật Florence màu xanh lá, tờ giấy chứng nhận kết hôn của Thẩm Tư Vũ và An Tầm màu đỏ.



      Tháng tám, hôn lễ. Nơi pháo đài cổ kính nước , pháo đài này được Thẩm gia mua lại từ nhiều thế kXước, cũng cử hành rất nhiều lễ cưới. Tư Vũ và An Tầm mở tiệc chiêu đãi nhiều bạn bè học chung, mọi người đều , hôn lễ này và bữa tiệc phía sau quá sức tuyệt vời. Đại Xuyên với tư cách "bà mối" được mời lên phát biểu.



      Tháng chín, quỹ hỗ trợ của Tư Vũ vào quỹ đạo, lần đầu tiên thực giải phẫu dưới tư cách bác sĩ mổ chính. An Tầm mở triển lãm tranh, náo nhiệt hơn bao giờ, tất cả câu hỏi mà phóng viên đặt ra đều là về Thẩm Tư Vũ hay là chuyện giữa và Thẩm Tư Vũ, đau đầu ghê gớm.



      Tháng mười, An Tầm cảm giác hình như Tư Vũ nuôi mình càng lúc càng béo hơn, cho nên bắt đầu giảm cân. Nhưng Tư Vũ lại ngăn cản bằng mọi cách, thích mập mập, khi ôm cũng thoải mái hơn nhiều.



      Tháng mười , An Tầm bắt đầu học nấu ăn.



      ...



      Tháng tư năm sau, An Tầm tình cờ gặp Lâm Đặc, ăn bữa cơm với , mặc dù khi ấy còn có thêm vài người bạn học khác, nhưng Tư Vũ vẫn ghen, kết quả là buổi tối về nhà, eo của An Tầm lại sao chịu nổi.



      Đầu tháng sáu, An Tầm kiểm tra, mang thai được bốn mươi ba ngày.



      Tháng bảy, An Tầm giận dỗi với Tư Vũ, chuyến Kenya xem động vật của lại phải dời lúc khác, nước mắt nhạt nhòa hỏi , sao lần nào quên dùng biện pháp cũng nhớ được!



      Tám tháng sau - - tháng tư năm thứ ba, dưỡng thai. Tư Vũ nghỉ việc ở bệnh viện, vì muốn chăm sóc An Tầm, nên Tư Vũ quyết định tạm thời về quản lý Thẩm Châu.



      Đầu tháng tư, An Tầm sinh đứa bé trai nặng khoảng hơn ba kí. Tư Vũ lấy tên ở nhà là Đinh Đinh.



      Và đến đây, câu chuyện của họ vẫn còn tiếp tục...


      [​IMG] HOÀN [​IMG]

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Thanks @SooSyl, truyện rất nhàng và ngọt ngào. Ko biết mình có may mắn kiếm đc "Tư Vũ" giống chị An Tầm ko nhỉ? :)
      SooSyl thích bài này.

    4. lanhtam

      lanhtam New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Mình có raw ver xuất bả và nngoại truyện của bộ này đó, bạn editor có hứng thú muốn làm tiếp liên hệ với mình nha.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :