1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đinh nam ti vũ - Địch Qua ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45

      Chuyển ngữ: Tử Sắc Y




      Tư Vũ đưa tay vuốt ve mái tóc . Có lẽ An Tầm cũng khá là thoải mái, giống như con mèo lim dim mở mắt, cọ cọ gò má mình nhè vào tay .



      Gò má ấy vừa nóng vừa mịn, sao có thể chịu được khi An Tầm vậy chứ, lòng ngưa ngứa khó mà kiểm soát, bàn tay từ vuốt ve đổi thành giữ chặt lấy mặt , cho cử động, trong khi đó, tay kia lạch cạch cởi đai an toàn của mình, xoay người đè lên mặt ghế, ngón tay cái vuốt ve cánh môi hồng: “Bé ngoan, muốn bắt cóc em lắm đấy".



      Có lẽ vì rượu, ánh mắt An Tầm vừa mơ màng vừa quyến rũ, dịu dàng như mặt nước lăn tăn, khoé miệng vẽ thành nụ cười với : “Tư Vũ tốt, muốn bắt em đâu cũng được hết á."



      Tư Vũ kìm được cúi đầu hôn , khẽ khàng hỏi lại: “ giường nhé?"



      Dường như An Tầm nghĩ đến chuyện gì đó, gò má vốn phiếm hồng lại ửng đỏ hẳn lên, đôi mắt đảo quanh nhìn sang chỗ khác, thào đáp: “Cũng được."



      Dáng vẻ đó làm người ta thích biết bao nhiêu, Tư Vũ lại hôn lần nữa, từ dịu dàng mân mê bờ môi đến cạy mở hàm răng rồi quấy rối đầu lưỡi thơm hương mềm mại, chỉ ngoan ngoãn phối hợp mà còn từ từ đáp trả... lưu loát nhưng lại quá mê người.



      đầu lưỡi vẫn còn vương mùi rượu, ngọt ngào mê đắm, làm Tư Vũ cảm thấy hình như cũng ngà say theo cùng, tửu lượng của khá tốt, nhưng biết làm sao được khi bình rượu An Tầm này lại quá sức đượm hương, ngon lành nồng thắm, bất thình lình khiến lòng người mê say.



      An Phi trở về sớm hơn tưởng tượng, lúc xe cậu chạy vào ga ra, có chạy qua trước mặt Tư Vũ và An Tầm, ánh đèn trong ga ra quá sáng, hai người buộc phải tách ra, lúc An Phi ngừng xe xong lại lên lầu thẳng, cậu bước ra từ cửa chính ga ra, cười hì hì nhìn về phía xe Tư Vũ, vẫy tay chào hỏi với hai người trong xe: “Em nghĩ hôm nay hai người quay về chứ."



      Tư Vũ nhìn đồng hồ, đúng tám giờ, hình như có thể dẫn rồi sau đó quay lại.



      An Tầm hạ cửa sổ xe xuống nghiêng đầu nhìn An Phi: “Chị cũng tưởng hôm nay cậu dám về đây."



      An Phi bĩu môi: “Nhìn thấy Uông Kỳ là em phiền rồi, bé đó vẫn đáng ghét hệt như ngày còn học, hết tâm trạng luôn." Cậu xong lại nhìn nhìn Tư Vũ xe, cười nham hiểm: “Em lên lầu đây, hai người tiếp tục , nếu về nhà cứ báo cho em, em giúp hai người che giấu."



      An Tầm vừa nghe cậu xong vội vàng mở cửa xuống: “Quay lại đây."



      xong sải bước đến chỗ An Phi, sau đó lại nghĩ tới Tư Vũ, nhanh chóng xoay người trở lại, Tư Vũ dựa người vào sau cửa xe mở rộng, lườm : “Còn biết quay lại à?"



      An Tầm kéo kéo tay : “Em về nhà ngủ đây, đầu em choáng quá."



      Vừa đáng thương lại vừa đáng ghét, giây trước mới vừa đồng ý xong, giây sau thay đổi ngay rồi, còn chẳng có ý hối cải nào nữa chứ.



      cũng hết cách với , đưa tay nhàng vén mấy lọn tóc ra sau tai: “Ngày mai gọi điện cho , đừng quên chuyện em đồng ý với đó."



      "Là chuyện bắt cóc em sao?" hỏi.



      còn dám hỏi.



      "Phải, bắt cóc em ."



      An Tầm ồ tiếng: “Nhớ rồi."



      ra vốn định dẫn sang vội thế này, muốn lúc thời tiết ấm lên hoặc là sau khi tốt nghiệp, có thời gian cùng chuyến, nhưng hôm nay về nhà, chạm mặt với thành viên hội đồng quản trị Trịnh, Tư Vũ lại thay đổi chủ ý.



      Hình như Trịnh gia rất muốn làm đám hỏi với Thẩm gia, xét theo góc độ ích lợi mà , có lẽ cha cũng đồng ý thôi, nhưng lại muốn tự mình quyết định, cũng cần bất cứ ép buộc nào.



      Tư Nam ở đây, Trịnh Thế Cường lại chuyển ý định đó sang Tư Vũ, dù Tư Vũ nhấn mạnh mình có bạn rồi, Trịnh Hi Thụy cũng thay đổi thái độ, tuyên bố muốn đính hôn cùng Tư Vũ nữa, đáng lẽ Trịnh Thế Cường nên từ bỏ thôi, ai ngờ đột nhiên lại lan truyền scandal giữa Hi Thụy với Tư Vũ, đêm hôm đó còn về cả đêm, sao ông ta có thể bỏ qua cho cơ hội tốt như thế này cho được, vì vậy lại tới cửa thăm lần nữa, nhắc đến chuyện đám hỏi.



      Cha Thẩm vừa nghe ông vậy cũng vui vẻ hứa hẹn, nếu có chuyện này , nhà họ Thẩm chuẩn bị hôn lễ sớm thôi.



      Nhưng mà sau khi Tư Vũ trở về, lại thẳng thắn phủ nhận tất cả suy đoán của hai người.



      "Đêm đó con của tôi cả đêm về nhà, còn có người chụp được hình nó xe , giải thích thế nào?" Hy vọng của Trịnh Thế Cường tiêu tan, nhưng ông vẫn cam tâm được.



      Tư Vũ vẫn lễ phép giải thích như cũ: “Bác Trịnh, đêm đó cháu vẫn ở cạnh bạn của mình, còn chuyện Trịnh ở đâu, bác có thể về hỏi lại ấy."



      Trịnh Thế Cường gọi điện hỏi Trịnh Hi Thụy ngay tại chỗ, ấy mình với Tư Vũ, cuối cùng khi ấy Trịnh Thế Cường mới chịu buông tay, than thở rời .



      Hai mươi tám lịch, trời lại có tuyết rơi, cơn bão tuyết lần trước vẫn còn chưa tan hết, đợt tuyết mới lại bao phù tầng tầng, che kín mặt đất.



      An Tầm cách tính lịch của người Trung Quốc, cứ nghĩ vào ba mươi mới đến giao thừa, nhưng giáo sư An lại , năm nay chỉ có ngày hai mươi chín, hôm sau là mồng đầu năm luôn.



      Sáng sớm nay, với mẹ An cùng nhau nướng bánh, lấy thêm hai chai rượu của giáo sư An, An Phi lái xe chở tới nhà ông bà nội ở vùng ngoại thành.



      Dù ông bà quá bảy mươi nhưng vẫn còn khoẻ mạnh, tinh thần cực kì minh mẫn, mấy ngày trước ông bà còn Australia xem san hô đá ngầm, chỉ vừa mới trở về mấy hôm, họ có qua năm tới thị trấn Matamata New Zealand chụp ảnh.



      An Tầm cảm thán, hai ông bà đúng là hai cụ già hạnh phúc nhất thế giới.



      Nhà ông bà nằm ở vùng ngoại thành, trước kia ở đó chỉ có toàn đồng ruộng, sau này được đô thị mở rộng, nhiều nhà cao cửa rộng xây lên, ông nội bán ruộng đất tổ tiên, từ mảnh đất đó, ông xây thêm tòa nhà hai tầng kiểu Trung, căn nhà được sân vườn bao quanh, mùa hè lá nho giàn phủ đầy khắp sân, nằm ngủ phía dưới cũng vô cùng thú vị.



      Khi An Tầm tới cửa, bà nội quét tuyết trước nhà, nhìn thấy An Tầm bước xuống xe, bà vất cây chổi ngay rồi nắm lấy tay : “Tiểu Tầm nhà chúng ta đến chơi rồi này, phải tới mai mới đến sao? Bà nội còn chưa chuẩn bị đồ ăn cho con nữa."



      "Con có mang bánh đến cho bà nội nè, cả rượu cho ông nội nữa," An Tầm giơ giơ hộp bánh trong tay, cười : “Đồ ăn mang tới cũng ngon lắm."



      mang đồ theo bà nội vào sân , lúc này ông nội luyện công buổi sáng, nhìn thấy cười cong cả mắt, lúc thấy được chai rượu trong tay, đôi mắt ông càng cong hơn.



      Bút pháp của ông nội lâu vẽ, có rất nhiều người đến xin tranh nhưng phải tay mà về, An Tầm dâng hai chai rượu dụ dỗ ông nội vẽ bức, ông nội cưng chiều , muốn làm thất vọng: “Con mài mực cho ông nội ."



      "Đồng ý." An Tầm vui vẻ.



      "Cũng chỉ có Tiểu Tầm mới có thể bắt ông già này vẽ tranh lại." Bà nội đến cạnh bên.



      Ông nội tự tạo thành trường phái tranh sơn thủy nhạt màu, nét bút uyển chuyển, ý cảnh xa xăm.



      Sau khi vẽ xong ông ấn con dấu của mình lên, đưa cuộn tranh cho An Tầm mang ra treo phơi nắng cho khô mực, ông thấy An Tầm cẩn thận như vậy hỏi: “Muốn tặng cho ai đó?"



      Sau khi An Tầm treo xong mới từ từ xoay người lại, ăn ngay : “Tặng cho người nhà của cháu rể ông."



      Bà nội vui lắm, như thể hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng , đột nhiên ông nội lại nghiêm túc hỏi thêm: “Là con trai nhà ai? Có xứng với cháu nhà ta ? Gọi tới cho ông nội nhìn thử."



      Phản ứng y hệt bố lúc trước, đúng là hai cha con.



      Lúc An Tầm gọi điện thoại cho Tư Vũ, trồng hoa trong nhà kính.



      "Nhà có nhà kính trồng hoa sao?" An Tầm cảm thấy rất ngạc nhiên, nghe Tư Vũ miêu tả, là căn nhà làm bằng kính thuỷ tinh, giữ ở nhiệt độ bình thường để trồng hoa: “Nghe là thấy đẹp rồi".



      "Nếu em thích sau này xây nhà kính lớn hơn nữa cho em." .



      An Tầm cười khẽ: “Đây là tỏ tình đấy hả?"



      cũng cười: “Thế đây là nhận lời đó sao."



      "Hoa gì thế ?" An Tầm nghĩ tới chuyện sau này, lúc nào muốn vẽ tĩnh vật, có thể chạy sang nhà kính trồng hoa ở nhà , chọn cây hợp ý nhất.



      Hình như Tư Vũ cũng am hiểu lắm, nghi ngờ đáp lại: “Thư ký Quách mang về, tên là tiền tài gì đấy, hình như vì tưới nước nhiều quá, lá cây rụng hết, giờ phải trồng lại từ đầu."



      "Bởi vì nhà nhiều tiền quá, cho nên mới rụng bớt đấy." Lời giải thích của An Tầm quả là rất hợp tình hợp lý.



      Tư Vũ cười đáp: “Tiền đưa em hết, nó có sống lại nhỉ?"



      bác sĩ, hình như bất cứ sinh mạng nào chết cũng luôn để ý.



      "Tài khoản đưa cho em?"



      "Được." còn rất vui vẻ.



      Bà nội cầm ang ten bước sang, radio phát bài hátũ, là bài mà nội thích, tâm tình vui nên cũng ngâm nga hát theo, thấy An Tầm vẫn còn chuyện, bà nhắc nhở: “ điểm chính."



      An Tầm đưa tay làm động tác ok.



      "Bài Người theo mộng à?" Tư Vũ ngờ An Tầm cũng thích bài hát này: “Ở đâu đó?"



      "Ở nhà ông bà nội này."



      Tư Vũ nghe xong cười thấp: "Có nhớ đồng ý với chuyện gì ? Hóa ra em đồng ý rồi mà nhớ gì hết à?"



      An Tầm giả ngu: “Hở? Em nhớ."



      "Vậy nhắc lại cho," định bỏ qua cho : “ tới chuyện hôm qua..."



      Bà nội ở bên cạnh, dù có nghe được hay , vẫn thấy cực kì xấu hổ, vì vậy vội vàng cắt lời : “Tự nhiên nhớ ra rồi."



      Tiếng cười của Tư Vũ vang lên từ ống nghe, mắt An Tầm liếc nhìn bà nội, thấy bà sốt ruột giục , đành hỏi thẳng: “Tư Vũ, bà nội em hỏi có bận việc gì , nếu rảnh sang ăn cơm nhé?"



      Tư Vũ đến nhanh hơn tưởng, nhà cách đây rất gần.



      cũng mang theo hai chai rượu tới, ông nội nhìn thấy rượu của , hai chai rượu kia của An Tầm bị vứt bỏ thẳng thừng, bà nội giả vờ giận dỗi: “Mấy đứa cứ nuông chiều ông ấy."



      "Cậu bé này hiểu ý người ta lắm." Ông nội cầm chai rượu lên nhìn, thích đến mức nỡ buông tay.



      Bà nội nhờ An Tầm giúp làm cơm: “Cứ để mấy bé trai bọn họ chơi với nhau."



      Bé trai...



      Trước khi An Tầm còn cố ý nhắc nhở: “Ông nội đừng bắt nạt Tư Vũ đó."



      "Con bé này, còn chưa gả thành người nhà họ rồi hả." Ông lắc đầu cảm thán.



      An Tầm cũng cảm thấy mình có hơi nhiều, thấy Tư Vũ bình tĩnh thoải mái như vậy, mới xoay người xuống bếp.



      Ấn tượng của ông nội với Tư Vũ tồi, ông nhìn người rất chuẩn: “Đánh cờ tướng hay cờ vây đây, cháu chọn cái nào? Chơi với ta ván."



      "Cái gì cũng được ạ." Tư Vũ đáp.



      Ông tán dương nhìn chút: “Vậy cờ vây ."



      Hai người ngồi trong phòng sách đến khi mặt trời ngã về tây mới bị An Tầm dụ dỗ ra, ông nội vô cùng vui vẻ: “ lâu gặp được đối thủ lợi hại như vậy."



      Mắt An Tầm nhìn sang Tư Vũ: “Còn giỏi hơn con sao?"



      "Con mà được xem là giỏi hả?" Ông nội nhướn mày, cùng lắm là trình độ sơ cấp.



      An Tầm phục: “Con vẫn thắng ông nội đó thôi."



      "Đó là do ông nhường con, dỗ cho con vui thôi," Ông nội ha ha cười: “Chờ con thắng được Tư Vũ lại tới khiêu chiến với ông."



      Tư Vũ nhìn An Tầm, trong mắt ngập tràn hơi ấm: “ ấy muốn thắng con cũng dễ thôi mà."



      Ông nội hiểu ý của , vui vẻ cười to: “An Tầm, ông nội đồng ý chuyện ."



      Buổi sáng ngày hai mươ chín lịch, thư ký Quách lái xe chở Tư Vũ và An Tầm đến sân bay.



      Người ở sân bay đông gấp đôi ngày thường, có lẽ đa số là những người mua được vé xe lửa nên mới đổi sang ngồi máy bay, Tư Vũ đội mũ lưỡi trai và khẩu trang lên, tay kéo hành lý, tay dắt An Tầm, có mấy lần suýt chút nữa bị họ nhận ra, hoặc là bị nhận ra rồi, nhưng mà từ trước vẫn mấy để tâm tới những ánh mắt tò mò như vậy.



      Đăng kí xong phải chờ lúc lâu mới bắt đầu kiểm tra an toàn, An Tầm và Tư Vũ tìm chỗ khá là yên tĩnh ngồi xuống, trong phòng chờ có gắn màn hình rất lớn, đó trình chiếu buổi lễ trao thưởng trong nước, nữ diễn viên Trung Quốc được đề cử, sau khi xuống thảm đỏ, bị truyền thông giữ lại phỏng vấn, sau mấy câu hỏi rập khuôn liên tiếp, câu trả lời của cũng có gì mới lạ, cho đến khi phóng viên hỏi muốn hợp tác với nam minh tinh nào tiếp theo, bỗng dưng kia lại tươi cười xinh đẹp, vô cùng quyến rũ: “Thẩm Tư Vũ, tôi rất thích ấy."



      Phóng viên cũng ngờ nhận được câu trả lời như vậy, nghĩ đến độ nổi tiếng của Thẩm Tư Vũ gần đây, hình như mình nắm được tin cực lớn, vội vàng hỏi: “Xin hỏi chữ thích của chỉ mức độ nào? Hai người có thầm qua lại với nhau sao?"



      Nữ diễn viên vẫn cười rất xâu xa, né tránh trả lời trọng tâm mà lại mập mờ đáp lại: “Chỉ là thích thôi."



      An Tầm mất hứng, quay đầu nhìn sang Tư Vũ: “Đổi kênh!"



      Tư Vũ chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, hình như cười, khóe mắt cũng xếch lên: “Em tưởng mình ở nhà xem ti vi đó hở?"



      Vậy mắt thấy tâm phiền.



      An Tầm đứng thằng người đến chỗ kiểm tra an minh, Tư Vũ cũng đứng dậy đuổi theo, nhìn dáng vẻ thở phì thở phò của người kia, đưa tay ôm lấy bờ vai : “Hay là công khai nhé?'
      Chris139 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46

      Chuyển ngữ: Như Ca




      An Tầm bĩu môi đến cửa kiểm tra an ninh, Tư Vũ sải bước đuổi theo, nhìn thở phì thở phò, đưa tay ôm lấy bả vai , cười khẽ: “Công khai nhé”.



      Cũng phải được, An Tầm nghĩ. Chỉ phiền là khi ấy, mọi người bình phẩm từ đầu đến chân, còn trẻ, cũng muốn phải lấy lòng người ta trước những lời bàn luận ác ý. An Tầm đưa điện thoại di động và túi xách cho nhân viên kiểm tra an ninh, sau đó mới quay đầu lại hỏi Tư Vũ: “ biết nữ minh tinh đó à?”.



      khoanh tay trước ngực, cười đáp: “ nên trả lời thế nào em mới vui đây nhỉ?"



      An Tầm đứng lên bục kiểm tra, hơi nâng cằm: “Đó là chuyện của mà”.



      Có nhân viên ra hiệu cho Tư Vũ cởi khẩu trang ra, kéo khẩu trang xuống, nhân viên này lại là khá trẻ, mặc dù chuẩn bị tâm lý khi nhìn thấy ảnh trong hộ chiếu, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, nhìn vẫn thấy đỏ mặt, cứ chằm chằm lúc lâu mà hề dời mắt, cho đến khi Tư Vũ khó hiểu nhìn sang: “Có chuyện gì sao?”. Ảnh chụp hộ chiếu cũng ràng lắm mà, đâu cần phải cẩn thận đến thế.



      sao hết ạ”. trẻ trả hộ chiếu và vé máy bay lại cho : “Chúc ngài có chuyến vui vẻ”.



      “Cám ơn”.



      An Tầm bước xuống bục kiểm tra rồi quay đầu nhìn : “Tư Vũ, xấu tốt biết mấy”.



      Tư Vũ cúi đầu cười, kia lại được dịp ngẩn ngơ, đồng nghiệp bên cạnh thấy thế đẩy đẩy cái, sau khi hoàn hồn, nhân viên trẻ mới ho khẽ tiếng rồi quay đầu sang nhìn An Tầm, có hơi ngượng nghịu, đúng là thất lễ quá, nhưng mà Thẩm Tư Vũ cũng đẹp trai quá mà.



      đường có khá nhiều người nhận ra Tư Vũ, phát ra bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn An Tầm phía trước, An Tầm khẽ cười đáp lại, cũng buồn quan tâm đến mọi người xung quanh nữa, tới dắt tay cùng bước vào lối .



      Từ Xuân Giang bay đến Manchester mất khoảng mười tiếng đồng hồ, chênh lệch tám múi giờ, cho nên khi hai người đặt chân tới thành phố đó cũng là giữa trưa. Nhà họ Thẩm cho xe đến đón, người lái xe cũng là họ Quách. Tư Vũ gọi ông là quản gia, cũng giới thiệu đây chính là cha của thư kí Quách. quá bất ngờ, bởi vì khuôn mặt họ cũng khá là giống nhau.



      Lúc đấy An Tầm chỉ lo chăm chú ngắm nhìn phong cảnh của thành phố Manchester, hề biết câu chuyện tình của mình và Tư Vũ lan truyền rộng rãi internet. Rất nhiều người chụp được hình hai người họ, kể cả vẻ mặt An Tầm khi nghe thấy nữ diễn viên nọ tỏ tình cùng Tư Vũ, cách mất hứng bĩu môi, cả lúc Tư Vũ vòng tay lại ôm , cúi đầu như dỗ. Vốn có người còn nghi ngờ người trong hình có phải là Thẩm Tư Vũ hay , sau đó lại xuất bức ảnh Thẩm Tư Vũ tháo khẩu trang trước cửa an ninh, dang tay ra cho người ta kiểm soát, cuối cùng còn cả bóng lưng nắm lấy tay An Tầm, cùng bước vào hành lang lên thẳng máy bay.



      Tin tức cũng được báo chí đưa ra, Thẩm Tư Vũ đưa An Tầm đến đón Tết lịch, người tình bước ra ánh sáng, có lẽ chuyện tốt sắp đến rồi.



      Xe qua sân bóng Old Traffod, quản gia Quách nhớ lại chuyện ngày xưa, vẻ mặt đầy cảm xúc: “Trước đây tôi vẫn hay đưa hai vị thiếu gia đến đây xem Manchester thi đấu, mua đồng phục của đội cho hai người, xin chữ ký, chỉ như mới hôm qua vậy đó”.



      Hình như ông còn muốn tiếp, sau lại thấy nên nhắc lại thêm, ông thở dài quay đầu lại, nhìn tới sân bóng kia nữa. Tư Vũ cũng thêm gì, có lẽ có hứng trò chuyện, An Tầm cọ cọ trong lòng : “ thích xem La Liga ?”.



      “Từ là fan hâm mộ của Manchester United rồi, sau đó mấy cầu thủ thích đều chuyển sang Real Madrid, cũng đổi sang xem La Liga, nhưng thỉnh thoảng cũng có xem mấy trận Premier League”. Ngón tay thon dài của vòng quanh mấy sợi tóc của , trả lời cặn kẽ.



      “Sắp tới có trận nào , em xem cùng nhé?” An Tầm hỏi.



      Tư Vũ nhìn chăm chú, gật đầu.



      muốn có thể đối mặt với những chuyện qua, đó đều là những ký ức tuyệt vời, cho nên đâu phải phải ưu thương nhìn lại.



      Nhà họ Thẩm nằm ở quận Lloque, từ sân bay đến đó chạy xe mất khoảng hai giờ, thời gian trôi qua, An Tầm bắt đầu thấy hơi căng thẳng: “Người nhà đều ở đây hết à?”.



      “Trước bữa cơm tối hôm nay phải về hết đấy”.



      “Nhà của có nhiều quy tắc , có chú trọng lễ nghi giống như trong Lâu đài Downton* ?”



      *Series phim về cuộc sống của gia đình Crawley và những người giúp việc.



      “Họ cầu quá đáng đâu”.



      “Em mặc bộ này có thích hợp ?”.



      “Đẹp lắm”.



      “Bà nội của có nghiêm khắc lắm ?”.



      “Bà rất… hiểu biết”.



      “Cả nhà tiếng hay tiếng Trung ạ?”.



      “Cả hai”.



      Tư Vũ biết cách làm cho im lặng, cực kì hữu hiệu, đó chính là nụ hôn bất ngờ.



      “Chỉ cần em theo thôi”.



      An Tầm chưa từng nghe Tư Vũ kể về chuyện nhà , đó là ngôi nhà kháổ, qua ngọn đồi cao xấp xỉ Bình Sơn, vừa nhìn lên thấy tòa lâu đài hề cũ. cứ tưởng họ chỉ ngang qua, nhưng ngờ quản gia Quách lại chạy xe đến đó. An Tầm nhìn sang Tư Vũ: “Đến rồi ạ?”



      Tư Vũ gật đầu: “Em đừng bị ảnh hưởng từ phim ảnh đấy nhé”.



      “Phim gì kia?”.



      “Trong mấy tòa lâu đài cổ thế này hay có ma cà rồng lắm đấy”.



      An Tầm bật cười, nhưng mà nơi đây giống hệt như những cung điện thời trung cổ mà từng nhìn thấy trong phim.



      An Tầm và Tư Vũ quay về đây khá sớm, lúc hai người đến, người phục vụ trong nhà bà nội ở phòng nghỉ trưa, họ đưa An Tầm về phòng, căn phòng vô cùng rộng rãi, phong cách điển hình kiểu nội thất châu Âu, vách tường màu xanh đậm, lò sưởi tường được sơn bằng màu trắng, thảm Damascus, tranh vẽ tường cũng được chủ nhân đầu tư khá kĩ lưỡng, trần nhà được điêu khắc tinh xảo, An Tầm nhìn quanh vòng rồi quay đầu với Tư Vũ: “Em thích nơi này lắm”.



      Tư Vũ có thể nhìn thấy hứng thú của : “Ngủ giấc ngon, buổi tối dẫn em đến gặp bà nội nhé”.



      “Vũ thiếu gia, phòng của ngài chuẩn bị xong rồi”.



      Sau khi An Tầm vào đây gặp được ba bốn người phục vụ, tất cả đều là người châu Á, tiếng Trung lưu loát, chỉ có điều, giữ chặt Tư Vũ: “Phòng của ở đâu?”.



      Tư Vũ biết sợ: “Ở chéo đối diện, rất gần thôi mà”.



      mình em phải ở trong phòng lớn vậy ạ?” An Tầm biết Tư Vũ hiểu ý của , biết nhát gan lắm mà.



      Tư Vũ nhìn lướt qua người phục vụ, câu tiếng Ý: “Đương nhiên để em ngủ mình”.



      An Tầm yên tâm, sau đó mới bất giác nhận ra, vừa bằng tiếng Ý, người phục vụ cũng nghe hiểu gì.



      Mùa đông ở nước khá là ẩm ướt, hằng năm An Tầm đều sống ở phương bắc khô hanh, cho nên khó mà thích nghi được với khí hậu thế này, người phục vụ đốt lò sưởi tường cho , khi ấy mới đỡ hơn chút.



      Ngủ giấc đến thẳng hoàng hôn, lúc Tư Vũ sang tìm , còn mơ màng muốn ngủ thêm giấc, sau khi ý thức được mình ở nơi nào, mới ngồi phắt dậy: “Em ngủ bao lâu rồi?”



      “Dù bà chưa gọi nhưng cũng sắp dùng bữa tối rồi, chúng ta thôi”. Tư Vũ cầm áo lông khoác vào giúp , rồi lại kéo tay áo cho duỗi tay vào, người phục vụ vừa bước vào nhìn thấy cảnh này vội vàng chạy đến: “Vũ thiếu gia, để tôi làm”.



      cần đâu”. Tư Vũ từ chối ngay lập tức, chăm chút mang giày vào cho An Tầm, đến quản gia Quách ngang cũng trợn mắt há mồm nhìn sững. Từ Vũ thiếu gia được họ phục vụ, giờ cậu ấy lại chạy phục vụ người ta.



      Nhà họ Thẩm có bốn người con trai và hai người con . Cha của Tư Vũ là con út, ngoài bác cả qua đời, các bác lớn hơn đều tụ tập đông đủ, còn cả con cháu họ hàng, quả rất đông người. Cũng may phòng ăn của lâu đài này chẳng khác nhà thờ lớn, bàn dài đến năm, sáu mét. Chị họ của Tư Vũ cũng dẫn bạn trai theo, cho nên An Tầm phải là người ngoài duy nhất, giờ mới thấy yên tâm hơn hẳn. Bà nội hơn tám mươi tuổi, vừa được người phục vụ đỡ ra, lúc nhìn thấy Tư Vũ thiếu chút nữa bà bật khóc thành tiếng, những người khác cũng dám góp lời, chỉ có Tư Vũ sang an ủi, mọi người đều biết bà nhớ Tư Nam.



      Mấy ngày trước mọi người mới chuyện của Tư Nam cho bà biết, cũng may bác sĩ luôn túc trực trong nhà, nếu chắc bà bị ốm nặng phen.



      Bạn trai của chị họ Tư Vũ là người , ấy vừa nhiệt tình vừa hoạt bát, nhưng hình như người nhà họ Thẩm cũng quá vui mừng, có lẽ họ thích người Trung Quốc hơn, cho nên lúc nhìn thấy An Tầm, bà nội mới nở nụ cười hiếm thấy.



      Bố mẹ Tư Vũ cũng bay từ Trung Quốc sang, đến gấp quá nên nhìn thấy cũng chưa kịp chuyện, hai người thấy mẹ cười cũng vui vẻ cười theo.



      Nhân lúc trước khi dọn thức ăn ra, quản gia Quách mang tranh An Tầm tặng đến để trước mặt bà, bà nội vừa nhìn qua nhận ra đây là tác phẩm của An Thạch Khê, bà đưa mắt nhìn sang Tư Vũ: “Ông nội con thích họa sĩ này nhất đấy, có thể An Thạch Khê vẽ tranh lần nữa, các con có lòng”.



      “Bà nội ơi, con đâu có biết ông nội thích tranh của ông nội An đâu”. Tư Vũ xong nhìn về phía , đôi mắt dâng đầy vui vẻ: “Con chọn bừa thôi”.



      An Tầm thấy trình độ thưởng thức của nhà họ Thẩm tốt. Ông nội của Tư Vũ thích tranh của ông nội nhà mình, trai Tư Vũ lại thích tranh của .



      “Ông nội An?” Bà nội ngờ lại gọi thân mật như vậy.



      Quản gia Quách ở bên nhắc nhở: “An Thạch Khê là ông nội của An tiểu thư”.



      Thế là An Tầm còn được hoan nghênh hơn hẳn bạn trai của chị họ Tư Vũ, cũng được bà nội cực kì thích.



      Buổi tối, tòa lâu đài cổ xưa im lìm vắng lặng, An Tầm bật đèn treo tường, quấn thảm ngồi trước lò sưởi đọc sách. Ban ngày ngủ nhiều nên giờ buồn ngủ. Vốn là đêm giao thừa, chắc bây giờ mọi người trong nước vui chơi hát ca, khắp phố phường vui vẻ hân hoan, vậy mà ở đây lại yên tĩnh như hành tinh khác.



      Lửa trong lò sưởi càng đốt càng , tiếng tí tách trong đêm lại càng ràng hơn.



      Cốc cốc, lúc tiếng gõ cửa vang lên, lòng An Tầm cũng nảy lên giật mình: “Ai đấy?”



      “Tư Vũ”. Tiếng trả lời rất khẽ.



      An Tầm đứng dậy mở cửa, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, đứng tựa trước cửa tươi cười nhìn : “Phòng của em hay phòng đây nhỉ?”



      An Tầm cúi đầu: “Nghe hiểu”.



      Thấy phòng ấm áp hẳn lên, Tư Vũ vừa bước sang nhưng miệng lẩm bẩm: “Nghe hiểu về nhé”.



      An Tầm liếc : “Ờ”.



      phì cười, lướt nhìn qua quần áo của , suy nghĩ nên bắt đầu cởi từ đâu: “Miệng đằng lòng nghĩ nẻo”.



      An Tầm còn chưa kịp kinh ngạc thốt lên bị ép ôm lên giường, ngón trỏ Tư Vũ chạm vào môi : "Xuỵt... dù người nhà sống ở suốt thế kỉ nhưng họ cũng bảo thủ lắm đấy".



      "Vậy thả em ra". An Tầm vội vàng hạ giọng.



      Tư Vũ cười cười, cúi đầu hôn : “Đừng hòng".
      Chris139 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47:

      "Vậy thả em ra". An Tầm vội vàng hạ giọng.

      Tư Vũ cười cười, cúi đầu hôn : “Đừng hòng".



      Có lẽ rất hiếm khi có người đến ở căn phòng này, giường theo kiểu giường sắt kiểu cổ, dù khi ngủ khá thoải mái nhưng nếu lay lay có tiếng vang.



      Tư Vũ khả năng cách ở đây tốt lắm, nhưng An Tầm vẫn sợ mình mất mặt.



      Thế mà Tư Vũ lại càng liều mạng hơn.



      "Bé ngoan, từ lúc xuống núi Thu Danh, đêm nào cũng muốn em cả". đè lên người , ngậm lấy vành tai thầm to .



      An Tầm thẹn thùng nghiêng đầu sang bên.



      Bởi vì người phục vụ trong nhà đều ngủ hết, ai lo chuyện lửa cháy trong lò sưởi tường, An Tầm cũng biết làm sao, đành phải trơ mắt nhìn bếp lửa dần dần tàn lụi, đèn trong phòng sáng quá, giữa lúc đong đưa, ánh sáng trước mắt thành vệt sáng lòa, mãi lúc sau, đôi mắt cũng thấy hoa hoa, còn cả ánh mắt của Tư Vũ, trực tiếp chút kiêng dè, làm An Tầm càng hối hận hơn vì bật đèn lên, dưới ánh đèn sáng choang như vậy, càng có chỗ che thân.



      Và còn sau đó nữa, kiệt sức, nhưng Tư Vũ vẫn hề thỏa mãn, quấn quýt hôn , ôm ôm ấp ấp, hoặc là thân mật hơn... Lúc bắt đầu ngủ là quá nửa đêm, lấy khăn lông nóng lau người cho , An Tầm mơ mơ màng màng nhớ, nắm lấy cổ chân dịu dàng hôn rất : "Lần đầu tiên gặp em, ở đây có đeo chiếc lắc chân, khi em tinh tang lắc lắc, đẹp lắm".



      Có lần tắm rửa, cẩn thận làm đứt sợi lắc chân, chưa gặp thứ mình thích mang nữa, nhưng câu này còn đủ sức mà lại với .



      Sáng đầu tiên ở Lloque, An Tầm cảm thấy thoải mái là bao. là vì lò sưởi tường tắt, phòng lạnh đến mức muốn rời khỏi chăn, hai là vì chiếc điện thoại di động bàn cứ vang lên liên tiếp, buộc phải chui ra ngoài.



      Cánh tay Tư Vũ khoác bên hông, ôm chặt từ phía sau, An Tầm bị tiếng chuông đánh thức, định gỡ tay ra nhưng người kia lại càng ôm càng chặt: "Em nghe điện thoại ".



      nghiêng đầu sang bên, với . Tư Vũ cọ cọ vào cổ : "Đừng động đậy".



      Người đầu dây gọi tới hề biết mệt, hết cuộc này lại tới cuộc khác, An Tầm xoay người, đẩy Tư Vũ cái: " nhận máy ".



      Tư Vũ bất động, đáp lại: "Lạnh lắm".



      "Vậy để em ". An Tầm lại chuẩn bị xuống giường.



      " ". Tư Vũ xốc chăn ra ngoài, đứng bên giường nhét chăn lại cho cẩn thận, An Tầm thúc nhanh về nhanh, ngờ quay đầu lại thấy trần truột truột, bình tĩnh quay người, vờ như thấy.



      Mới sáng sớm mà hương diễm thế rồi. Lúc Tư Vũ chui lại vào chăn, mang theo cả làn hơi lạnh, An Tầm lạnh run cầm cập, vẫn ôm từ phía sau như trước, đưa máy tới bên tai: "Đậu Miêu".



      Tiếng Đậu Miêu vui vẻ phấn chấn khiến cho tòa nhà yên tĩnh bình lặng này càng có thêm sức sống, nghe ấy la hét phía đầu dây, Tư Vũ nhíu mày: "Bảo ấy bình tĩnh chút em".



      Đậu Miêu im phắt: "Ai mới đấy".



      Tư Vũ và An Tầm ở sát cạnh nhau, cho nên tiếng từ loa điện thoại cũng nghe ràng, cho nên lúc Đậu Miêu cũng nghe được sót lấy lời.



      "Tôi chứ ai". An Tầm đáp.



      " đừng lừa tôi, giọng nam mà, là Thẩm Tư Vũ". Đậu Miêu khẳng định.



      An Tầm im lặng... nghĩ thầm, sao nàng này biết hay ghê vậy, có lẽ là do ngày hôm qua có người chụp được ảnh hai người ở sân bay, có xem bình luận, rất nhiều người có lẽ quan hệ giữa họ vô cùng tốt.



      "An Tầm, kiếp trước cứu được cả địa cầu lẫn dải ngân hà đấy hả?" Đậu Miêu cực kì phấn khích: "Sáng nay nhìn thấy bao nhiêu là tin nhắn, tôi bị hù chết khiếp luôn đó, chờ giữa trưa mới gọi điện cho , quấy rầy giấc ngủ của đó chứ, còn nữa, lần sau mà vậy báo trước để tôi chuẩn bị tâm lý nữa".



      An Tầm muốn cúp máy, buồn ngủ, cho nên cũng nghe được Đậu Miêu lảm nhảm cái gì. Tư Vũ cầm điện thoại , lại với Đậu Miêu: "Là tôi đăng, ấy biết đâu". Tiếng ồn ào đầu dây cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Tư Vũ thấy Đậu Miêu lên tiếng tắt máy luôn, hỏi An Tầm: "Vẫn muốn ngủ à?"



      An Tầm quay người sang, đưa tay lấy điện thoại lại, nghi ngờ liếc nhìn Tư Vũ, mở blog ra. Tối hôm qua Tư Vũ có đăng bài viết, biết là bức ảnh do ai chụp, cảnh tối hôm qua ở phòng ăn nhà , chiếc bàn dài đông người ngồi kín, ngồi chủ vị là bà nội của Tư Vũ, An Tầm và ngồi bên trái.



      Trong bức hình, An Tầm nghiêng đầu nghe bà chuyện, còn Tư Vũ lại chăm chú nhìn . bức ảnh ấm áp và hạnh phúc.



      Tư Vũ vẫn luôn kiệm lời như thế, ảnh chỉ có ba từ: Gặp gia trưởng. Có lẽ vì thế mà Đậu Miêu mới nổi điên.



      Bởi vì blog của bây giờ cũng do Đậu Miêu xử lí. Đương nhiên, cư dân mạng điên, ngàn vạn hâm mộ Tư Vũ khóc ngất ở nhà, và bài viết này của cũng giải đáp hết thắc mắc của truyền thông, Tư Vũ đưa An Tầm về đón Tết, chuyện tốt đến gần.



      Vốn các còn tưởng đây chỉ là hiểu lầm, hoặc là người trong cuộc thừa nhận phải thế... Ai mà ngờ, tin ác lại được tung ra từ bán cầu phía Tây.



      " đăng bao giờ thế?" An Tầm nhìn góc hình, hẳn là do quản gia Quách chụp, và chắc chắn là vì Tư Vũ mưu đồ từ lâu. tựa lên trán , đáp lời: "Hôm qua, sau khi em ngủ". Rất ít khi Tư Vũ đăng chuyện gì lên đây, trừ khi cần thiết, vốn chỉ cho mình là tượng nhất thời, qua rồi ai nhắc lại, dù sao cũng đâu phải minh tinh, còn gì mới ai chú ý, nhưng rồi nhận ra, hình như mọi chuyện giống như nghĩ.



      muốn người khác đăng tin tức về mình.



      An Tầm lướt nhìn bình luận, thấy Tư Vũ còn trả lời tin. Có người hỏi chuyện nữ diễn viên, trả lời - quen biết.



      Bình luận rất nhiều, đa số là tốt, có số là chuyện chẳng liên quan, có người , toàn người da vàng ngồi trong phòng cổ châu Âu, chẳng hòa hợp chút nào.



      An Tầm còn nhìn thấy bài đăng lên top, là trẻ tuổi, ấy , hi vọng mọi người hành động lý trí với tình Vũ Tầm, họ phải minh tinh, họ chỉ là người xuất sắc trong lĩnh vực của mình, đừng bàn tán về họ, Thẩm Tư Vũ cần, mà với An Tầm, trước nay ấy đăng gì lên blog của Tư Vũ, ngoài việc làm người mẫu cho ra, có lẽ chẳng ai tìm ra manh mối nào về từ blog Tư Vũ, cũng có gì mập mờ ám chỉ, cho nên mong mọi người hãy bỏ qua cho họ, cuối cùng, Thẩm Tư Vũ và An Tầm cần khen tôi đâu.



      Nhìn thấy thế, An Tầm kìm được bật cười. Tình Vũ Tầm, nghe hay .



      Sau đó An Tầm lại nhìn thấy bình luận khác - tình được công khai sau sáu bảy tiếng, phía bên An Tầm động tĩnh, An lạnh lùng ghê, tội nghiệp bác sĩ Thẩm quá.



      Nghe họ An Tầm lại thấy hơi áy náy, tự hỏi mình nên đăng cái gì, nghĩ suốt hồi lâu, đăng lên hai bức vẽ, bức là hình Tư Vũ nhìn dưới chân núi Phú Sĩ, bức là lúc ở Italy, uể oải tựa bên cửa sổ khuất bóng.



      Đăng kèm thêm hình trái tim, Tư Vũ tịch thu điện thoại của : “Tắm rồi xuống lầu ăn thôi".



      Gian phòng có hai cửa sổ lớn, ánh nắng vàng rực rỡ rọi vào trong, An Tầm mặc gì, muốn trống trơn trước lần nữa.



      Lại còn là dưới ánh mặt trời: " trước ".



      Tư Vũ nhặt áo quần của đặt lên giường, cười khẽ liếc nhìn , thẳng: "Lát nữa tới tìm em".



      xong mở cửa ra ngoài.



      Quản gia Quách thức dậy từ sớm, ông đứng ở hành lang lầu ba kiểm tra vệ sinh. Lúc Tư Vũ mở cửa ra, hai người đều sững sờ nhìn nhau, quản gia Quách lập tức hiểu ra, Vũ thiếu gia rời khỏi trường gây án! Tư Vũ khẽ cười tiếng, làm dấu đừng lên tiếng với ông.



      Ông cũng đáp lại bằng hành động kín miệng như bưng.



      Bữa sáng có quá nhiều người, ngay cả bà nội cũng xuống lầu, cho nên bầu khí bàn ăn cũng thoải mái hẳn lên. Lúc Tư Vũ nắm tay An Tầm xuất , em họ cầm điện thoại cười khẽ với hai người: "Em thấy rồi nhé, sao mà chụp em xấu ghê".



      Tư Vũ nhìn về phía quản gia Quác, em họ hiểu ý ngay, nhìn theo ánh mắt của , quản gia Quách lúng túng cười cười, ông thầm nghĩ, Vũ thiếu gia à, cậu đối xử với tôi như vậy mà còn bảo tôi phải giữ bí mật cho cậu à!



      Quản gia Quách ho khan, ông cũng đâu định ngồi im chờ chết: "Vũ thiếu gia chỉ phải chụp An tiểu thư xinh vào thôi".



      Dưới gầm bàn, An Tầm lén lút nhéo tay cái.
      Chris139 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 48

      Trung tuần tháng hai là thời điểm lạnh nhất ở , trời vẫn còn ẩm ướt nhiều mưa, cũng hiếm khi nhìn thấy ánh mặt trời, kiểu khí hậu này dễ chịu là bao.

      Ăn sáng xong, Tư Vũ dặn dò quản gia Quách nhóm lửa lò sưởi tường ở phòng của An Tầm, An Tầm lại từ chối ngay: "Em muốn ra ngoài dạo."

      "Ngày hôm nay mưa ." Thời tiết lạnh lắm, sau khi đổ mưa còn có thể kết băng, Tư Vũ lo bị cảm lạnh.

      "Vậy chúng ta phải về phòng ngủ sao?" đến ngủ, An Tầm cố ý dừng lại chậm chút, vốn là muốn trêu chọc người nào đó, nhưng lại thấy quản gia Quách đứng bên hứng thú lắng nghe, An Tầm bèn thêm: "Từ hôm qua đến giờ, em ngủ nhiều lắm rồi."

      Tư Vũ nhếch môi: “Chúng ta có thể thư phòng đọc sách, đọc sách cho em nghe cũng được."

      Quản gia Quách yên lặng đứng bên, thực lòng ông rất muốn nhắc nhở Vũ thiếu gia, cậu cưng chiều bạn như thế, sau này thua thiệt nhiều đấy.

      "Em có mang theo áo khoác lông cừu, cả khăn quàng cổ rất dày nữa". An Tầm rất thông minh, đoán được nguyên nhân Tư Vũ cho ra khỏi cửa: “Tư Vũ, Yorkshire đẹp thế này mà, hơn nữa em còn muốn ngắm nhìn nơi mà lớn lên từ bé, muốn biết trường tiểu học mà từng học ở đâu, muốn biết bãi cỏ mà vẫn thường ra đá bóng, muốn biết quán cả phê mà từng thổ lộ với mối tình đầu".

      Quản gia Quách vẫn tiếp tục yên lặng đứng, ông nghĩ thầm, An Tầm này cũng lợi hại ghê cơ, chuyện êm tai như vậy, giọng lại uyển chuyển, đôi mắt rạng rỡ trong veo....

      Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt vẻ mặt Vũ thiếu gia trở nên dịu dàng, bối rối, dường như Thẩm Tư Vũ chưa từng trải qua những điều như thế này, hay chí ít ông cũng chưa từng thấy. Ông nghe Tư Vũ : "Quản gia Quách, ông sắp xếp chiếc xe, cần tài xế,"

      Tư Vũ Yorkshire mùa này mưa dầm liên miên, suốt mấy ngày trời khi nào thấy nắng, An Tầm ngồi ghế phụ, cắm cúi nhìn vào di động, tùy ý đáp: “ sao ạ."

      Tư Vũ liếc nhìn cái, có vẻ hài lòng lắm khi mình bị người ta lạnh nhạt: “ bé nghiện internet."

      An Tầm lấy lại điện thoại di động, với : "Có người nhìn em lạnh lùng quá, bày tỏ bất cứ thái độ gì, còn nếu phải vì nhìn thấy bức ảnh mà vừa đăng lên, có khi họ còn nghĩ bác sĩ Thẩm đơn phương đó."

      "Thế nên em nghiên cứu xem nên đăng bức ảnh nào à?" hỏi, An Tầm gật đầu: “ đương trong sáng khó mà."

      Tư Vũ đỗ xe trước giao lộ, cầm điện thoại của , chọn mục camera, cánh tay dài đưa ra, An Tầm còn chưa kịp phải ứng, nghiêng đầu hôn lên môi , tách tiếng, trong nháy mắt hình ảnh được ghi lại.

      nhìn bức ảnh điện thoại lúc rồi hài lòng đưa : “Có khó gì đâu, đăng lên ." An Tầm liếc nhìn quở trách, vừa cẩn thận xem lại bức ảnh kia, hiệu quả ánh sáng quả tồi, chung là đẹp đến bất ngờ: “Em đăng đấy."

      vừa , vừa lưu bức hình vào kho hình ảnh. Đến thủ phủ của Yorkshire hơn tám giờ sáng. Thời gian ban ngày vào mùa đông ở cực kì ngắn, lúc này trời chỉ mới tờ mờ sáng mà thôi.

      Bên ngoài xe mưa bắt đầu lâm thâm, Tư Vũ dừng xe ở ven đường, tỉ mỉ quấn khăn quàng cổ cho An Tầm. Sau đó mới bật ô cho ra ngoài, An Tầm khoác tay lên khuỷu tay : “Tư Vũ, xem em là trẻ con đấy hả?"

      Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, chưa có ai đối xử với như vậy nữa, nhắc nhở phải thắt dây an toàn, giúp quấn khăn quàng cổ, thậm chí còn mặc quần áo, xỏ giày cho .

      " quen việc em bảo là bố của em rồi." An Tầm lắc đầu: “Bố em dạy, chuyện của mình phải tự mình làm."

      Suy nghĩ chút, lại dựa vào bả vai : “Cứ thế này em bị chiều thành hư mất."

      " sao cả, là muốn chiều, đến lúc đó chẳng trách ai đâu."

      Từ trước đến nay, những câu tâm tình như vậy chỉ cần mở miệng ra trơn tru.

      An Tầm cười khẽ.

      Dù thời tiết khá lạnh, nhưng được bước chậm trong mưa giữa nơi thành trì Trung cổ này cũng là cơ hội hiếm, cùng với người mình tự do sải bước, thỉnh thoảng gặp được đôi ba người dân bản địa, nhìn những ánh mắt đầy thiện ý, thậm chí còn nhiệt tình chào hỏi lẫn nhau, cười bảo "Cái thời tiết quái quỷ này."

      Thân sĩ nước nho nhã đến mê người, đột nhiên An Tầm hiểu ra tính cách của Tư Vũ hình thành từ đâu. Tư Vũ dẫn An Tầm vào con hẻm , vẫn chịu buông bỏ ý định thuyết phục như trước: "Bé , thời tiết thế này vẫn nên ở nhà ngủ hơn."

      nhíu mày: “Ngủ?"

      Tư Vũ cười: “Đúng. chỉ là ngủ đơn thuần thôi ấy."

      "Tin mới là lạ đó." xong mới đột nhiên phát dẫn mình con phố vô cùng quen thuộc, ngõ hẹp nằm giữa những căn phòng xiêu vẹo, đá cuội được trải khắp dưới chân: “Diagon Alley? (Hẻm xéo)"

      Diagon Alley là tên trong Harry Potter, ngờ An Tầm lại nhận ra nhanh như thế: “Thực ra tên của nó là phố Cecil Court*".

      *Phố thịt khô

      Đây là con phố quanh năm thấy ánh mặt trời, cũng là phố buôn bán nổi tiếng nhất của Yorkshire, trong vô số những con đường ở thành phố cổ Yorkshire này, phố Cecil Court có lịch sử lâu đời nhất, xét ở khắp châu Âu, nơi này cũng là nơi còn bảo tồn đầy đủ các đặc điểm của đường phố thời Trung cổ.

      "Em thích ăn thịt khô."

      An Tầm đáp lại. Tư Vũ cười: “Em phát nơi này rất thú vị."

      Bởi vì ngõ chật hẹp, nếu có người che ô từ phía đối diện sang chắc chắn bị cọ vào nhau, Tư Vũ dứt khoát gấp ô lại, kéo An Tầm vào nhà hàng đèn đuốc sáng choang.

      Chủ nhà hàng là phụ nữ trung niên, bà cười : "Chào buổi sáng quý ngài quý , hai người là những vị khách đầu tiên ngày hôm nay đấy, mời tự nhiên thưởng thức, tôi khuyến mãi cho hai người."

      Đây là quán bán các đồ thủ công mĩ nghệ, đầy những món đồ với phong cách độc đáo, búp bê bằng gốm, thuyền buồm bằng gỗ, cờ vua, nút bình rượu vang, các món đồ chất đầy cả cửa hàng lớn, An Tầm chăm chú nhìn từng cái , nhưng thái độ của Tư Vũ lại lưu luyến khác thường trước quầy bán đồ trang sức, dù là đồ thủ công bình thường nhưng khi được gắn với di tích nào đó đắt đỏ hơn nhiều lần, ấy thế mà chiếc vòng đeo chân Tư Vũ chọn lại rẻ hơn nhiều so với giá trong các cửa hàng vàng bạc.

      "Ba viên mã não màu đỏ này là do ông chủ nhà tôi đào được ở châu Phi, tôi chưa từng thấy mã não ở đâu lại có màu sắc thuần khiết như thế này, mắt nhìn của ngài tốt quá."

      Dường như bà chủ quán quá mức đa sầu đa cảm, bà cứ nhìn sợi dây đeo kia mãi thôi: “Tôi rất có cảm tình với nó."

      Sợi dây đeo bằng vàng khá mảnh, bên được đính ba viên mã não màu đỏ, màu đỏ rất thuần, Tư Vũ đặt sợi dây vào lòng bàn tay, tỉ mỉ ngắm nghía, sau đó quay đầu lại nhìn An Tầm, như thể tưởng tượng ra được dáng vẻ khi đeo sợi lắc này lên chân.

      biết làn da trắng như tuyết của khiến mã não càng đỏ hơn, hay màu đỏ của mã não làm làn da càng trở nên trắng mướt. Có vẻ chủ quán cũng là người hay , bà rất muốn trò chuyện với bọn họ: “Mã não đỏ rất có lợi cho sức khỏe của phụ nữ. Nghe có thể tăng tuần hoàn máu, làm khí sắc tốt lên, còn có thể xóa những rụt rè trong phương diện kia nữa."

      An Tầm nghe hiểu những điều bà vừa , quay đầu nhìn về phía Tư Vũ, lại nhìn sợ dây mã não đỏ trong tay , hỏi bằng tiếng Trung: “Cho em ạ?"

      "Thích ?" đưa ngón tay ra, để cho nhìn thấy sợi lắc chân treo tay mình. An Tầm cũng thấy nó rất đẹp, nhưng mà....

      "Chuyện kia em đâu có rụt rè." xong có vẻ được quá tự tin, hỏi Tư Vũ: “Đúng ?"

      Tư Vũ liếc nhìn vẻ mặt mờ mịt của chủ quán, nhịn được bật cười, : "Đúng là có, nhưng mà nếu nhiệt tình hơn chút nữa lại càng tốt hơn."

      Cuối cùng, vẫn mua sợi lắc chân này, An Tầm bĩu môi: “Xin Tiểu Thẩm tiên sinh cứ yên tâm, có đeo thêm nó em cũng nhiệt tình thêm đâu."

      " sao, suy nghĩ thêm cách khác."

      An Tầm phát , con đường này bán rất ít thịt khô, nhưng lại bán vô số kẹo bánh, những viên kẹo đầy màu sắc sặc sỡ trong bình thủy tinh trong suốt, nhìn thôi cũng thấy thèm thuồng, nhưng tiếc là trong nhà lại có trẻ con, An Tầm cũng qua tuổi thích ăn kẹo rồi.

      Tư Vũ tiệm này còn có bán chocolate thủ công, có thể ăn ngay bây giờ nhân lúc nóng. An Tầm cười: “ đừng gạt em, chocolate mà có thể ăn ngay lúc nóng được à?"

      "Đương nhiên, ngon hơn nhiều vị chocolate bán trong siêu thị đó." Tư Vũ định gọi phục vụ lại thấy chủ quán ra, đó là người đàn ông gốc khoảng hơn ba mươi tuổi, hình như ta cũng nhận ra Tư Vũ, nhìn thấy lập tức bước sang chào hỏi, hỏi sao lâu rồi tới.

      Tư Vũ vừa tới Trung Quốc chuyến, còn giới thiệu An Tầm, đây là vị hôn thê của , An Tầm liếc , nhưng cũng thấy vui vì cách xưng hô này.

      Ông chủ quán cực kì nhiệt tình, khen mấy câu con phương Đông đẹp quá rồi vui vẻ làm chocolate cho họ. An Tầm chọn ít kẹo, dù thích ăn đồ ngọt nhưng cũng thể cưỡng nổi những món đồ đáng thế này, đôi lúc phụ nữ hay mua này mua nọ cách mất lý trí, nếu còn có người bạn trai cưng chiều sức mua lại càng mất kiểm soát hơn.

      Người phục vụ đóng gói lại gọn gàng, hàn huyên đôi ba câu cùng Tư Vũ, khi ấy An Tầm mới phát ra, tất cả người phục vụ ở đây đều có vẻ biết .

      " ra em có thể cần đến xem con phố mà thường khi còn , bãi cỏ mà vẫn thường hay đá bóng, nhưng phải cho em xem, đây có phải là quán kẹo mà thường dẫn các cái đến ăn chocolate đấy?"

      phải do An Tầm khởi binh hỏi tội, chỉ hiếu kỳ thôi, hoặc là gần đây hạnh phúc quá khiến tự nhiên muốn ngược: “Đây là nơi thổ lộ với các à?"

      Tư Vũ cười , chủ quán đúng giờ bưng chocolate lên, đủ hình đủ dạng, màu sắc cũng rất nhiều, hương vị tản mát trong khí, An Tầm gật gù phồng má: “Em thấy em sắp mập chết rồi, nhưng mà ăn chịu nổi".

      "Đây chưa phải là tất cả đâu”. Chủ quán nháy mắt với rồi lại biến mất. Khi trở về, tay ông lại là khay đầy kẹo, ông bước nhanh đến trước mặt , bày ra đủ loại chocolate, nhìn mà phát hoảng: “Tư Vũ...."

      An Tầm bất đắc dĩ khẽ cười: “ bao cả quán đấy à?"

      Tư Vũ cầm miếng chocolate, cắn cái, ngậm trong miệng chờ tan như An Tầm, mà lại từ từ nhai nhai rồi nuốt, ngước mắt lên nhìn về phía , ánh nhìn càng trở nên chăm chú: “An Tầm, ở có rất nhiều giáo đường, cũng hai mươi bảy tuổi rồi."

      An Tầm cầm thanh chocolate sững sờ nhìn .

      "Vốn thấy tuổi em còn , tưởng mình có thể chờ thêm, nhưng giờ mới phát ra, hình như còn sốt ruột hơn mình tưởng." cúi đầu cười khẽ, khi ngẩng đầu lên vẫn thâm tình như thế: “ chờ em tốt nghiệp được ? Tốt nghiệp rồi gả cho ."

      Viền mắt An Tầm nóng lên hừng hực, họ quen nhau chưa lâu, nhưng hiểu sao lại thấy mình bên nhau từ lâu lắm rồi, hít hít mũi: “Thẩm Tư Vũ, sao keo kiệt thế, mang chocolate ra mà cầu hôn em."

      Tư Vũ hơi ngừng chút, sau đó đứng lên vòng ra phía sau , cởi sợi dây chuyền đeo cần cổ. Chiếc nhẫn trượt từ dây rơi xuống bàn tay , ngón tay thon dài vuốt ve viền nhẫn vẫn còn vương hơi ấm: “Ở nơi này, mới chỉ thổ lộ với người con , thậm chí còn cầu hôn nữa đấy."

      chăm chú nhìn , sau đó từ từ quỳ chân xuống đất: “Ngay lúc này đây, muốn cầu hôn em, An Tầm, bỏ qua cho ý nghĩ vừa nảy ra tức thời này nhé, bây giờ chỉ có chocolate và em thôi."
      Chris139 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 49

      An Tầm còn nhớ lúc ngồi dưới tán cây dừa, thoải mái và bình yên như thế, lúc ấy, trái tim có rung động hay lúc này đây cũng được.

      Nhưng chắc chắn điều là, lúc lâu sau vẫn dời mắt.

      Vẽ tranh lâu, có thói quen quan sát tất cả những gì đẹp nhất của vật và cảnh sắc, có lẽ vì ngắm nhìn quá tỉ mỉ, cho nên mãi đến tận bây giờ, kí ức đó vẫn mãi chẳng hề phai, tóc lất phất bên thái dương, độ dài của lông mi và màu sắc dây tai nghe ngày đó....

      Đêm ấy, lúc rạng sáng làm cơm cho , cũng là lần đầu tiên trong suốt mấy ngày qua được ăn bữa cơm tử tế, sau đó lại giúp leo cây, bảo có thể thoải mái ước nguyện với mình, làm người mẫu cho vẽ, dù cầu thế nào nữa, sau ngày đó, từ Nhật Bản, Xuân Giang, Italia, , nơi đâu cũng lưu lại dấu chân của họ.

      Hạnh phúc ? Hình như đáp án quá sức ràng.

      Có thể mười mấy năm hay mấy chục năm sau, cũng quên được cảnh tượng ngày hôm nay.

      Bên ngoài, thời tiết lạnh lẽo u, mưa còn rơi tí tách, ngồi trong cửa hàng bánh kẹo, xung quanh là đủ thứ kẹo bánh với muôn màu khoe sắc, trước mặt chất đầy chocolate, cửa hàng sáng ngời ấm áp, trong khí phảng phất mùi hương chocolate nồng đậm, mà Thẩm Tư Vũ, ánh mắt vừa kiên định dịu dàng, trong tay là chiếc nhẫn ngày trước, quỳ chân đất, , sốt ruột hơn so với hằng tưởng, chờ tốt nghiệp rồi kết hôn, .

      Cuối năm ngoái, quyết định gả tới nhà họ Dịch, cứ nghĩ đây là ý nguyện trước khi chết của mẹ, nhưng sau đó lại hối hận rồi. Bây giờ, mùa xuân của mới bắt đầu, quyết định gả cho Thẩm Tư Vũ, đây là ước nguyện của chính bản thân , dám chắc vĩnh viễn mình hối hận.

      Đột nhiên đôi mắt thấy cay cay, cố gắng chớp chớp, muốn cười với nhưng lại thấy khẩn trương, có thể cũng lo lắng, đưa tay ra, Tư Vũ nắm chặt lấy rồi luồn chiếc nhẫn còn vương theo hơi ấm, lồng vào ngón giữa tay .

      đứng dậy ngay mà cúi đầu khẽ hôn lên nơi đó, lúc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ngập tràn xúc động. Tiếng chuông gió cửa nhà hàng vang tiếng leng keng, có khách vào, Tư Vũ trở lại chỗ ngồi, nhìn sang ông chủ quán mân mê di động: “ làm ăn à?"

      "Tin tôi , bức ảnh vừa nãy hấp dẫn người ta hơn đó." Ông chủ quán ra hiệu cho người phục vụ chào hỏi khách, ông ta tới cạnh bàn hai người: “Lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng hoa tươi mà lại lấy chocolate để cầu hôn."

      Tư Vũ cười khẽ: “Cái này phải trách thôi, sao tiệm bán hoa đấy chứ." Chủ quán cũng cười, ông ta với An Tầm: “Nếu ngại để lại email, tôi gửi hình cho , thể tưởng tượng được vẻ đẹp phương Đông của mình khiến người ta rung động thế nào đâu."

      An Tầm gặp nhiều người Italia ngọt như mía lùi, với những lời khích lệ này cũng thấy hạnh phúc gì cho lắm, ngẫm lại cũng chỉ có Tư Vũ, ngày ấy khen lại khiến trái tim này đập nhanh hơn tất cả.

      An Tầm ghi lại địa chỉ hòm thư cho ta, mang theo kẹo và chocolate vốn nằm trong kế hoạch rời khỏi cửa hàng. Đường bên ngoài ướt nhẹp, giống hệt như dự đoán của Tư Vũ, bên kết thành lớp băng rất mỏng, lúc họ đạp lên , tiếng băng vỡ vụn vang lên răng rắc, Tư Vũ liếc nhìn giày của An Tầm, giày đế bằng màu đen ống thấp: “Chân có lạnh em?"

      An Tầm do dự rồi gật đầu: “ muốn mua giày cho em đấy à?" Tư Vũ cười, vốn dĩ muốn có muốn quay xe về nhà hay , nhưng An Tầm lại phản ứng nhanh quá, hình như cực kì thích Yorkshire, nếu vậy dạo cùng thôi, mua thêm cho mấy bộ quần áo dày chút là được.

      Rời khỏi phố Cecil Court, đến nhà thờ lớn của Yorkshire mất khoảng hơn mười phút, sau đó lại rẽ vào con ngõ hẹp, trong ngõ có số cửa hàng, cũng đông khách lắm, trước cửa hàng nọ có treo lên rất nhiều bức tranh, An Tầm cảm thấy đưa tới đây có lẽ hề đơn giản như vẻ ngoài.

      Tư Vũ gập ô lại, dẫn tiến vào cửa hàng bán quần áo có cánh cửa lạ lùng đằng kia. giống như những cửa hàng quần áo đậm chất Italia, có cửa sổ to sát đất và đại sảnh đèn đuốc sáng choang, cửa hàng này theo phong cách phục cổ mộc mạc, quần áo nhiều nhưng sắp đặt cực kì ngay ngắn, ông chủ mấy trẻ tuổi vừa tiễn khách hàng nữ ra khỏi cửa, thấy hai người bước vào nhiệt tình chào hỏi, nhận lấy chiếc ô của Tư Vũ rồi treo lên giá móc: “Lâu rồi thấy Thẩm tiên sinh."

      Có vẻ như người ở nơi đây đều quen biết cả. An Tầm vốn định mua đôi giày, sau đó lại thấy hợp ý với chiếc áo lông, thêm bộ áo khoác, Tư Vũ vẫn đứng ở cạnh , nghĩ, quả nhiên phụ nữ đều giống nhau, cách An Tầm đứng trong tiệm quần áo y hệt như những người phụ nữ khác, nhưng lại thấy mỗi cái chau mày của như tăng thêm sức sống cho cửa hàng.

      An Tầm cầm quần áo hỏi ông chủ phòng thử ở chỗ nào, ông chủ chỉ dẫn hướng cho xong, ngờ Tư Vũ lại cầm đồ thay : “ cùng với em."

      Chỗ thay đồ cách đó xa, ngay phía sau quầy, An Tầm vào trong, đưa tay đòi quần áo mà Tư Vũ chẳng chịu đưa, cứ thế bước vào theo, An Tầm đưa tay chặn lại, cầm quần áo ôm vào ngực, sau đó lại móc túi xách của mình treo lên cánh tay : “Bé ngoan, chờ ở ngoài cửa ."

      Tư Vũ nghiêng người tựa vào bên cạnh: “Biết đâu em còn cần giúp." Trả lời là cánh cửa to đóng sập.

      Chuông cửa reo vang, khách nữ mang ô hoa cao gót bước vào, ngẩng đầu nhìn xung quanh lượt, hỏi chủ quán: “Nếu tôi đặt may chiếc áo khoác bao lâu mới lấy được?"

      "Cần nửa tháng, thưa phu nhân."

      trẻ nhíu mày: “Nếu là nhà họ Thẩm đặt làm sao?"

      Ông chủ quan sát tỉ mỉ, người của Thẩm gia ông gần như biết hết, phương Đông này ông nhìn quen mặt, ông do dự nhìn về phía phòng thay quần áo, chú ý tới biểu của ông, theo ánh mắt ông nhìn sang, khuôn mặt vui vẻ ngay tức : “Trời ạ, Tư Vũ."

      Tư Vũ đứng thẳng, mỉm cười nhìn : “ khéo quá, Emma."

      Emma vài bước tới trước mặt , chú ý thấy chiếc túi nữ cầm trong tay, lại còn đứng ở trước phòng thay quần áo, cách đó xa là hộp kẹo chocolate, cười rạng rỡ: “Để em đoán xem đưa chị nào dạo phố đây nhỉ."

      Tư Vũ vẫn mỉm cười lịch như trước: “Là chị dâu em." Emma còn chưa phản ứng kịp với câu của , cửa phòng thay đồ mở ra, bên trong là mặc áo khoác dài màu tro, Emma nhìn nghi hoặc, giày cao gót nhưng cao hơn mình chút, tóc cũng dài hơn mình, còn xoăn tự nhiên, da dẻ trắng nõn, dáng người rất đẹp, ấy đứng bên cạnh Tư Vũ, cầm lấy túi xách từ tay , lúc này mới ngẩng đầu nhìn mình, chỉ lướt qua chút, năng gì, điều này khiến cho Emma cảm giác bị coi thường kinh khủng, đồng thời còn cảm thấy khí phách của mình thua kém hơn chút, càng thêm ảo não.

      "Người quen ạ?" An Tầm hỏi Tư Vũ.

      "Con bạn bác trai, Emma đây là An Tầm, vị hôn thê của ." Tư Vũ giới thiệu hai người với nhau. Emma cũng sửng sốt trước ba chữ vị hôn thê đó, nhưng An Tầm lại nhàng mỉm cười đáp lại, đưa tay ra: “Xin chào."

      lấy lại tinh thần, nửa giận nửa mắng Tư Vũ: “ Tư Vũ đính hôn từ bao giờ mà sao em biết thế?"

      An Tầm thu tay lại nhét vào trong túi áo, cũng lúng túng hay tức giận gì, Tư Vũ thấy thế ghé vào tai khẽ: “Con bé này bị chiều hư rồi, chúng ta tìm cơ hội chạy ."

      An Tầm bật cười vì trẻ con hiếm thấy của . Emma thấy Tư Vũ và An Tầm thủ thỉ thương để ý tới mình, khuôn mặt càng xị xuống. Tư Vũ cầm thẻ đưa cho An Tầm: “ trả tiền , bộ quần áo này hợp lắm."

      An Tầm cầm thẻ: “Em cũng rất thích." Sau đó về phía ông chủ. lần thứ hai Tư Vũ nhìn về phía Emma: “Chưa làm tiệc đính hôn chính thức, chỉ vừa mới cầu hôn thành công thôi."

      Emma nhìn An Tầm quẹt thẻ: “Chú Thẩm đồng ý à? Tư Vũ, lúc trước chú Thẩm có để cho em đính hôn với mà."

      Mặt Tư Vũ đổi sắc, khẽ cười: “Em còn , ba đùa với em thôi."

      Emma mạnh miệng: “ ấy bao nhiêu tuổi?"

      Tư Vũ liếc nhìn An Tầm: “22"

      Emma muốn khóc: “Em 24 tuổi rồi."

      Emma từ Scotland đến đây, mùng hai tết hàng năm đều đến đây chúc tết, chẳng biết vì sao năm nay lại đến sớm hơn ngày, vốn dĩ muốn tới cửa hàng mà thím Thẩm vẫn may để mua chiếc áo choàng dài làm quà tặng cho bà nội, nhưng mà bây giờ lại thấy hối hận rồi.

      Đến chậm biết muộn hơn chút. Hóa ra trái tim Tư Vũ có người chiếm giữ, mà ấy còn muốn tính chuyện cưới gả với người ta.

      Kế hoạch chạy trốn của Tư Vũ và An Tầm thất bại, Emma xe của mình đỗ ở khá xa, muốn nhờ xe của Tư Vũ qua pháo đài cổ, An Tầm có ý kiến gì, cũng muốn vạch trần lời dối vụng về của ấy.

      đường trở về, Emma ngồi ở phía sau gọi điện thoại, hình như với người nhà muốn ở Yorkshire thêm vài ngày, An Tầm vuốt vuốt lại tóc, hỏi Tư Vũ: “Thẩm Tư Vũ, có muốn theo em về nước đón tết trước ? Chỗ của ông nội em náo nhiệt lắm."

      "Được."

      có bất kỳ ý kiến nào, chỉ nhàng trả lời đáp án mà muốn nghe nhất. Chỗ ngồi phía sau, lúc sau Emma cũng động tĩnh gì, mãi đến khi đầu dây bên kia hỏi lại thêm nhiều lần, mới chậm chạp đáp: “Ngày mai con về."

      Hình như người của Thẩm gia đều rất quen với Emma, Emma hoạt bát phóng khoáng nên cũng được mọi người thích, An Tầm vẫn lặng lẽ vùi đầu đọc sách như lúc trước.

      Khi Tư Vũ tìm , thấy vẫn hờ hững điềm nhiên như cũ mới thấy yên lòng. cần An Tầm phải lấy lòng ai cả vì , càng muốn làm những điều trái ngược với bản thân, những điều mà am hiểu.

      Mà An Tầm cũng cảm thấy mình cần giống Emma, người nhà Tư Vũ ghét , họ cũng thích Emma đến mức ép Tư Vũ phải lấy ấy.

      Thực ra, lúc ban đầu cũng thấy hơi lo về những chuyện thế này, quan hệ gia tộc của rất phức tạp, họ có quy tắc kén chọn, bên cạnh lại có cả thanh mai....

      Bây giờ nhìn lại chẳng có gì đáng lo.

      "Ngày mai phải lên máy bay rồi, hôm nay cho ngủ ở đây." Sắc trời tối, vậy mà người kia lại hề có ý rời , cuối cùng, An Tầm nhịn được nữa đành phải nhắc nhở .

      Tư Vũ gập máy tính xách tay lại: “ máy bay liên quan gì tới việc ngủ ở đây chứ?"

      An Tầm đứng lên, nhìn từ cao xuống: “Thẩm Tư Vũ bớt giả ngu ."

      Tư Vũ khẽ cười: “Nếu đảm bảo chỉ ôm em rồi ngủ thôi sao?"

      An Tầm tin chút nào: “Trong chuyện này ý, lời đảm bảo của chẳng đáng tin gì cả."

      Vừa vừa cầm sổ ghi chép lên, tay đẩy , tống người kia ra khỏi cửa, mà đúng lúc này, Emma quay lại phòng mình chạm mặt hai người, kinh ngạc nhìn Tư Vũ: “ Tư Vũ, sao còn chưa xuống lầu ?"

      Cũng may nhờ có bánh xe cản đường này, An Tầm nhét cuốn sổ ghi chép vào lòng , đóng cửa phòng ngủ lại. Tư Vũ với Emma: “Em ngủ , còn nữa, nhớ giữ bí mật giúp như hồi bé nhé."

      Emma vừa định hỏi lần này có chuyện gì bí mật, ngờ lại móc chiếc chìa khóa đồng ra, mở cửa phòng An Tầm rồi bước vội vào trong.

      Bên trong gian phòng vang lên tiếng trong trẻo mà bất đắc dĩ của : "Thẩm Tư Vũ, vô lại quá ."
      Chris139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :